1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 180: HÙNG CỨU MỸ NHÂN



      Bối Bối hận thể nhanh chóng đem cái tên Thương Vinh làm cho người ta chán ghét trước mặt đạp cước bay đến tận cuối chân trời .


      “Ngươi mau tránh đường cho chúng ta, nếu đừng trách bổn nương khách khí!” Ánh mắt Bối Bối cơ hồ muốn phun hỏa, chưa từng thấy tên nam nhân nào biết xấu hổ như vậy, đem lão bà của chính mình bán rồi còn dám xuất !


      “Biểu muội, nữ nhân này là ai? Ngươi dĩ nhiên dám mình trốn khỏi Điền gia, ngươi có biết Điền gia thu hồi bạc của ta hay , ta sắp chết đói.” Thượng Vinh nhìn Khả Y hổn hển .


      “Ngươi… ngươi … cái tên nam nhân biết xấu hổ này, những lời như thế mà ngươi cũng dám ra mồm sao!” Bối Bối giận điên lên.


      Đột nhiên, Thượng Vinh “bá” tiếng rút kiếm ra chỉ vào Bối Bối: “Hãy bớt sàm ngôn , đem biểu muội của ta giao lại đây, nếu cũng đừng trách ta đối với ngươi khách khí.”


      Bị thanh kiếm lắc lắc chỉ vào người, Bối Bối khỏi lui về phía sau bước, nhưng vẫn như trước hề buông tay Khả Y ra.


      “Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy.” Khí thế của nàng có điểm yếu , là buồn bực, tại sao nàng có kiếm, tức chết người được, cái tên Thượng Vinh này, nàng cùng đúng là khắc tinh, mỗi lần gặp liền gặp được chuyện gì tốt, đều là dùng kiếm chỉ vào nàng!


      “Hừ, ta nhất định cứ xằng bậy, ngươi làm gì được ta chứ?” Thượng Vinh mơ hồ nhận ra người trước mắt.


      “Tô Bối Bối là ngươi sao? Ngươi đúng là hồn bất tán.” cười lạnh tiếp tục châm chọc.


      Bối Bối muốn mở miệng tiếp tục , lại bị Khả Y cấp kéo đến bên, cất bước tiến lên bảo vệ nàng.


      “Biểu ca, ngươi thể gây khó khăn cho Bối Bối, từ thời khắc ngươi đem ta bán , chúng ta trong lúc đó…cũng còn quan hệ, ta cũng bao giờ trở về đâu.” Khả Y bi thống nhìn tên nam nhân hề còn hăng hái trước mắt, khuôn mặt quen thuộc, hôm nay chỉ còn lại có thân chật vật, thời gian … là vô tình.


      “Dông dài, ngươi là người của ta, chúng ta cả đời này nhất định đều phải có quan hệ với nhau.” Thượng Vinh trắng ra.


      Nghe vậy, gương mặt trắng của Khả Y xanh lại, nàng xấu hổ và giận dữ nhìn chăm chú , cắn chặt môi, đáy lòng thắt lại, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt hoàn toàn cảm thấy xa lạ.


      “Ngươi … cái tên nam nhân chết tiệt này, còn dám những lời như thế có tin hay ta báo quan đến bắt ngươi!” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời này mà kẻ từng làm trượng phu của người ta cũng nên sao, vô sỉ!


      “Ngươi tìm chết sao?” Thượng Vinh giơ kiếm lên, tránh né Khả Y lại chỉ thẳng vào Bối Bối, trong lúc muốn đâm kiếm đến, tay đột nhiên buông lỏng, cả người đột nhiên bắt đầu co quắp lại.


      “Ngũ thạch tán [1], cho ta ngũ thạch tán… Biểu muội…” vẻ mặt Thượng Vinh hề còn hung ác nữa, mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo.


      “…” Khả Y cắn môi, môi dưới hơi hơi thấm xuất tia máu, nàng đôi mắt phiếm hồng nhìn , lời nào.


      “Khả Y, chúng ta chạy mau, người như thế cứ để động kinh chết là tốt nhất.” Bối Bối kéo tay Khả Y muốn nhân cơ hội đào tẩu, tuy nhiên, Khả Y vẫn nhúc nhích, chỉ là thẳng lăng lăng nhìn Thượng Vinh, nước mắt tràn ra khỏi mi.


      Bối Bối biết nàng nhớ tình cũ, nàng thầm cắn răng, thể mở miệng : “Khả Y, chẳng lẽ ngươi còn muốn quyến luyến cái tên … nham nhân lang tâm cẩu phế này sao?”


      …” Khả Y cơ hồ là lập tức giọng phản bác.


      Nàng ngẩng đầu, bi thương cười tiếng: “Bối Bối, biểu ca … trước kia chỉ là mải mê bài bạc, sau lại, ngay cả đồ gia truyền cũng bán , khiến bà bà tức chết, rồi nhiễm phải ngũ thạch tán, có tiền, vì vậy ngay cả ta cũng bán , ta … có khả năng tha thứ …”


      “Nguyên lai… là hơi quá đáng! Người nhà của ngươi đâu? để ý tới ngươi sao?” Bối Bối nắm chặt nắm tay, xúc động phẫn nộ thôi.


      Lắc đầu, Khả Y cười đến thê lương: “Người nhà của ta… sớm thừa nhận ta, từ lúc ta chạy trốn khỏi nhà chịu tiến cung, bọn họ liền sau này hề … có đứa con như ta … nữa.”


      Vì tình mà nàng tự cho là thanh mai trúc mã, nàng mất tất cả, nhưng đổi lấy… lại chỉ là cái khế ước bán mình.


      “Khả Y, đừng khóc, sau này có ta ở đây, ta để cho bất cứ ai khi dễ ngươi.” Bối Bối đưa tay lau nước mắt của nàng, đưa tay ôm lấy nàng.


      “Bối Bối… Ô…” Khả Y rốt cục cũng nữa nín được đau khổ liên tiếp dâng lên trong lòng, ôm Bối Bối khóc phát tiết ra.


      “A… Ngũ thạch tán… Cho ta…” Thượng Vinh đột nhiên từ mặt đất lăn lộn đứng lên tiến đến, hướng kiếm nhằm thẳng về phía hai nàng.


      Bối Bối nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Khả Y bỏ chạy, những người xung quanh thấy màn như vậy, nhao nhao tránh né, chỉ trỏ, hề có người nào dám mạo hiểm ra cứu nạn.


      “A…” Bối Bối quay đầu lại, mắt thấy kiếm đâm tới, nàng nhịn được kinh hô lên.


      Nhưng vào lúc này, nam nhân mang mặt nạ biết từ nơi nào đột nhiên phi thân ra che ở trước mặt nàng, đưa tay vung lên, đạo kình phong bay về hướng Thượng Vinh, chỉ thấy kiếm trong tay Thượng Vinh thẳng tắp rơi xuống, bên miệng rỉ máu.


      Chỉ là so sánh với nam nhân mang mặt chậm bước ra, là Thương Tuyệt Lệ.


      phi thân rơi xuống bên cạnh Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, Hà nương, để cho hai người sợ hãi rồi.”


      “Tuyệt Lệ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi phải cùng Ngự Hàn làm việc quốc sao?” Bối Bối qua cơn chấn kinh rất nhanh hoàn hồn, vô thức đưa mắt bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Ngự Hàn nhưng thấy bóng dáng.


      “Bối Bối tiểu thư, Vương phân phó thuộc hạ thầm bảo vệ Bối Bối tiểu thư cùng Hà nương, Vương mình làm việc.” Thương Tuyệt Lệ giải thích.


      “Nha.” Bối Bối tùy ý lên tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào nam nhân mang mặt nạ, nhìn thân hình tuấn thon dài, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tư thế xuất thủ mới vừa rồi của , võ công rất quen thuộc, hình như gặp qua ở nơi nào.


      chỉ Bối Bối, Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y cũng thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ.


      Chỉ thấy đạp Thượng Vinh cước, đem Thượng Vinh đánh ngất xỉu , sau đó, chậm rãi xoay người, ánh mắt, như trước chỉ nhìn thẳng vào Bối Bối.


      Ánh mắt Khả Y khôi phục lại phức tạp nhìn Thượng Vinh ngất xỉu mặt đất, trong đáy mắt, xẹt qua tia đành lòng, nhưng thủy chung cũng lên tiếng.


      Bối Bối thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ, nhìn vào cặp mắt kia của , càng nhìn, càng thấy quen thuộc, đôi mắt to rất đẹp … gặp qua ở đâu a?


      “A… Hắc Khi Phong!” Nàng đột nhiên kinh hô, căng thẳng lôi kéo tay Khả Y, theo bản năng muốn bỏ chạy .


      Hắc Khi Phong? Gương mặt Thương Tuyệt Lệ liền biến sắc, động tác nhanh chóng nắm Bối Bối cùng Khả Y hai người, làm phép phi thân lên, bằng tốc độ nhanh nhất bay nhanh rời .


      “Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong tháo mặt nạ xuống, nhàng nỉ non gọi ra cái tên khiến nhung nhớ rất lâu.


      hí mắt nhìn phương hướng bọn họ ly khai, vận khí, phi thân đuổi theo.


      ___


      [1]Ngũ thạch tán: loại thuốc phiện

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 181: ĐÂM BỊ THƯƠNG



      “Thương Tuyệt Lệ, đuổi theo, làm sao bây giờ?” Bối Bối quay đầu lại, thấy Hắc Khi Phong càng ngày càng tới gần, bắt đầu khẩn trương, lấy pháp lực của Thương Tuyệt Lệ lúc này y vô phương đối kháng lại Hắc Khi Phong.


      “Bối Bối tiểu thư, ngươi cùng Hà nương trước , thuộc hạ quay đầu lại đối phó với , trì hoãn thời gian.” Thương Tuyệt Lệ đem các nàng đặt lại mặt đất, rồi xoay người, liền bị Bối Bối kéo lại.


      được, ta thể đem ngươi mình bỏ lại, ngươi đánh lại , muốn chúng ta cùng nhau .” Bối Bối kiên định .


      Khả Y mặc dù đối mặt với cục diện trước mắt có chút hiểu lắm, nhưng là quyết tâm lưu lại cũng lay chuyển được: “Thương công tử, chúng ta như thế nào có thể để cho ngươi mình đối mặt địch nhân.”


      “Tiểu Bối.” Hắc Khi Phong đuổi theo, rơi vào trước mặt bọn họ, thân hình thon dài sừng sững đứng mặt tuyết, gió nhấc lên vạt áo của , vén lên những sợi tóc đen tán loạn làm lộ ra khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp của , thêm vài phần thần bí, vài phần tang thương.


      Con mắt đen láy của cứ như thế nhìn thẳng vào Bối Bối, nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng, mục quang của ảm đảm chút, nụ cười ở khóe môi có chút gượng gạo: “Tiểu bối, thấy ngươi sao ta cao hứng.”


      có ngươi gây ra sóng gió, ta càng tốt hơn.” Bối Bối lạnh lùng theo dõi , tế bào toàn thân đều ở trạng thái đề phòng, giống như chỉ sợ bất ngờ xuất kì bất ý công kích lại.


      “Phải ?” thanh Hắc Khi Phong rất đạm rất đạm, giống phù vân núi cao, mờ ảo đến mức gần như hư vô.


      “Nếu như ngươi lại tới cướp Hắc Tinh Ngọc Bội, vậy ngươi lên chạy nhanh , Hắc Tinh Ngọc Bội ta cho Ngự Hàn, có bản lãnh ngươi tới chỗ mà lấy, ta đây muốn ngọc bội có, chỉ có cái “nguy hiểm” thôi.”


      Bối Bối chánh khí kinh người tiếp tục , hồn nhiên lưu ý Hắc Khi Phong có vẻ mặt gì, cho nên, nàng cũng có lưu ý đến đôi mắt đau khổ của .


      Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, cười cười, phong khinh vân đạm : “Ta đây muốn mạng của ngươi a.”


      muốn nàng… theo hồi Hắc Phong quốc, muốn mạng của nàng sống ở Hắc Phong quốc, sống ở chỗ có thể thấy được.


      Thương Tuyệt Lệ vừa nghe, sắc mặt căng thẳng, nhún người bay qua, đầu tiên phát ra công kích, đồng thời hô lên: “Bối Bối tiểu thư chạy mau!”


      Thoải mái mà tránh né công kích của Thương Tuyệt Lệ, Hắc Khi Phong cười lạnh: “Chỉ bằng vào ngươi?”


      Vừa , hai tay của ngưng tụ năng lượng, chút lưu tình huy hướng Thương Tuyệt Lệ phóng tới.


      Bối Bối cùng Khả Y lo lắng nhìn hai người đánh nhau ở giữa trung, hỏa quang bắn ra bốn phía, khói lửa bốc lên cuồn cuộn, quang mang mãnh liệt cơ hồ khiến mắt các nàng mở nổi.


      “Khả Y, ngươi trước.” Bối Bối khẩn cấp .


      , ta .” Khả Y luôn luôn mềm mại dịu dàng lúc này cũng rất kiên quyết, nàng lo lắng nhìn Thương Tuyệt Lệ dần dần còn ngăn được công kích của Hắc Khi Phong, cảm giác mãnh liệt liên tục trùng kích vào nội tâm của nàng, nàng cắn môi, rất muốn rất muốn tới hỗ trợ, nhưng lại chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.


      Bối Bối nắm chặt năm ngón tay, cả người căng thẳng nhìn Thương Tuyệt Lệ nhiều lần thiếu chút nữa bị Hắc Khi Phong đả thương, tim đập dồn dập nhanh hơn, máu huyết lại tiếp tục lao nhanh, nhưng cách nào chạm tới cảm giác năng lượng trùng kích lần trước, nàng ảo não gắt gao cắn chặt môi.


      “Phốc…” Thương Tuyệt Lệ phun ra ngụm máu, thẳng tắp từ giữa trung té xuống.


      “Thương Tuyệt Lệ / Thương công tử!” Bối Bối cùng Khả Y đồng thời kinh hô lao đến chỗ Tuyệt Lệ.


      “Tiểu Bối, theo ta.” Hắc Khi Phong rơi xuống cách trước mặt bọn họ xa, ánh mắt chấp nhất nhìn Bối Bối.


      “Nôn…” Thương Tuyệt Lệ lại ói ra ngụm máu tươi, thương thế rất nặng, nhưng là cũng rất nhanh lại đứng lên, đứng ở trước mặt hai nàng, sử dụng kiếm chống đỡ thân thể của mình, kiên định nhìn Hắc Khi Phong, bước cũng nhường.


      Tầm mắt Hắc Khi Phong lúc quay lại nhìn Thương Tuyệt Lệ lại trở nên lãnh liệt: “Ngươi tìm chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi.”


      !”


      Bối Bối cùng Khả Y đồng thời hô lên, chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Khả Y hóa thành Bạch Xà đột nhiên thẳng tắp hướng phía Hắc Khi Phong công kích qua.


      Mà Bối Bối trong lúc này tiến lên giành lấy thanh kiếm trong tay Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lóe ra hồng quang, thân thể cũng tỏa ra ngọn lửa hồng nhàn nhạt, phi thân hướng về phía Hắc Khi Phong.


      Ngân Kiếm, thẳng chỉ hướng Hắc Khi Phong.


      “Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong sợ ngây người, hiểm hiểm né qua kiếm phong của Bối Bối, rồi phút chốc lại phi thân tới gần nàng.


      Nàng… Thế nhưng học được pháp thuật, còn dùng nó để đối phó


      Bạch Xà thừa dịp Hắc Khi Phong trong thoáng giây thất thần, quay đuôi phi thân về phía , Hắc Khi Phong cau mày, chưởng lực trong tay hóa thành đạo cường quang màu vàng bổ về phía đầu của Bạch xà, vỗ hai cái đem Bạch Xà đánh văng ra.


      xoay người, nhìn thấy Bối Bối lại cầm kiếm hướng về phía , ánh mắt thê lương, yên lặng đứng ở tại chỗ, né cũng tránh, chỉ là yếu ớt nhìn nàng cách bản thân càng ngày càng gần.


      “Bá…” Ngân Kiếm đâm vào trong ngực , huyết sắc tiên hồng theo thân kiếm trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi mặt đất.


      Ánh mắt Bối Bối lóe lên, khôi phục hắc sắc, ngọn lửa hồng người cũng tức rút , nàng lăng lăng nhìn : “Ngươi… Tại sao đánh trả?”


      “Ta động thủ với ngươi, vĩnh viễn cũng .”


      Hắc Khi Phong ôn nhu nhìn nàng, con ngươi đen, tràn đầy ngập nhu tình, đôi môi cánh hoa hoàn mỹ khêu gợi của vẫn như trước mang theo mỉm cười, phảng phất đối với thương thế của chính mình điểm cũng có cảm giác.


      Chỉ có biết, cười, tâm, ngược lại khóc rống, máu huyết chảy ra chính là lệ trong tim của , nàng giết , chút lưu tình dùng kiếm đâm vào ngực , nếu như phải kiếm pháp của nàng chính xác, như vậy, kiếm này của nàng, đâm thẳng vào trái tim của rồi.


      “Tiểu Bối, cho ta biết, thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” hỏi, hỏi rất quan tâm, rất ôn nhu, vẫn giống như trước đây vậy.


      Bối Bối từ từ buông lỏng tay, kiếm “keng” tiếng rơi mặt đất, nàng bước lui về phía sau, nhìn , ánh mắt bắt đầu loạn, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.


      sâu hít hơi, nàng bức bản thân lãnh đạm: “Ngươi… ngươi .”


      “Thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Hắc Khi Phong chấp nhất hỏi, con ngươi đen nhánh chỉ nhìn nàng, tuyệt chú ý vết thương chảy máu của bản thân.


      “Ta là ngươi chạy a, ngươi tới nơi này làm chi? Ta muốn gặp lại ngươi.” Bối Bối đột nhiên thể chịu đựng được quay rống lên, đôi mắt nhiễm thượng tầng mờ mịt nước mắt.


      “Nhưng mà ta muốn gặp, chúng ta qua muốn cùng nhau xông xáo giang hồ, ngươi quên rồi sao?” Hắc Khi Phong ôn nhu .


      Bối Bối lắc đầu, thanh đau đớn hét lên: “Ta nhớ!”


      Sau đó, nàng quay đầu chạy về hướng Khả Y té ngã mặt đất, lo lắng địa lay động nàng: “Khả Y, ngươi có sao ? Tuyệt Lệ, nàng ấy làm sao vậy?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 182: NHỊ TUYỂN NHẤT



      Sắc mặt Khả Y tái nhợt con ngươi đóng chặt, khóe miệng càng ngừng nôn ra máu tươi.


      Thương Tuyệt Lệ đỡ nàng lên, sắc mặt cũng khá hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng giống như Khả Y trào ra máu huyết đỏ sẫm.


      Ba người, chỉ có Bối Bối lông tóc vô thương.


      “Tuyệt Lệ, ngươi mau nhìn xem, nàng bị thương thế nào? Có thể hay …” Hốc mắt Bối Bối đỏ lên, cúi đầu có cách nào chỉ có thể khóc.


      “Hà nương!” Thanh Thương Tuyệt Lệ trở nên khàn khàn, hai tay ôm Khả Y thậm chí hơi hơi phát run.


      “Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh tìm Ngự Hàn, nhất định có biện pháp.” Bối Bối mãnh liệt đứng lên, thúc giục Thương Tuyệt Lệ, để ôm Khả Y chạy .


      “Tiểu Bối, có tác dụng đâu.” Hắc Khi Phong biết từ khi nào tới phía sau nàng, mặt đất, vệt dài dính máu tươi của .


      Ánh mắt của Bối Bối rung động nhìn khoảng cách đường tới, đường máu dài, đâm vào ánh mắt của nàng khiến nàng cảm thấy có chút đau lòng.


      Nàng ngẩng đầu, nhìn , nắm chặt nắm tay, đối với thương thế của chính mình nhìn như thấy, chẳng lẽ sợ chảy máu quá nhiều mà chết sao?


      “Ngươi lặp lại lần nữa, cái gì có tác dụng?” Hít sâu hơi, nàng dè dặt hỏi.


      Hắc Khi Phong nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Khả Y, tầm mắt lại nhanh chóng quay về Bối Bối, nhìn thẳng đôi mắt vô cùng lo lắng của nàng. Nếu như… nàng cũng vì thương thế của mà lo lắng như vậy, là tốt biết bao.


      “Ngươi cứ a? Ngươi tới cùng dùng cái gì đả thương Khả Y?” Bối Bối nhịn được lại hỏi.


      yên lặng nhìn nàng: “Nàng bị thương, trừ ta ra, ai có thể cứu được nàng, cho dù là Ngự Hàn tới cũng giống nhau thôi.”


      Trừ ra, ngay cả Ngự Hàn tới cũng vô dụng?


      đáng chết! chỉ có Bối Bối ngây người, Thương Tuyệt Lệ khuôn mặt cũng trắng bệch, ảo não nắm chặt nắm tay, cố gắng nhẫn bối rối trong lòng, cắn răng: “Bối Bối tiểu thư, người cần phải tin tưởng lời của .”


      Bối Bối lắc đầu, nàng đưa mắt nhìn Khả Y, lại nhìn Hắc Khi Phong, trong lòng do dự.


      “Tiểu Bối, ta lừa ngươi, cho nên … nàng chắc chắn phải chết thể nghi ngờ.” Hắc Khi Phong con mắt sâu thẳm đen thẫm liếc mắt nhìn Khả Y, chút cũng có ý xuất thủ cứu giúp.


      “Ngươi có thể cứu nàng phải sao?” Bối Bối bật thốt ra, chỉ vì Khả Y hẳn phải chết thể nghi ngờ, cho nên nàng hoàn toàn luống cuống, liền mở miệng cầu tới cứu Khả Y.


      Hắc Khi Phong cả người cứng đờ, con mắt tối sầm lại: “Tiểu Bối, ngươi … muốn ta cứu người mà chính ta đả thương? Ngươi …”


      mím chặt khóe môi, hề nữa, chỉ là hề chớp mắt nhìn nàng, đôi mắt mờ mịt sâu thẳm khiến Bối Bối rốt cục đành lòng cúi gằm ánh mắt xuống.


      “Ngươi… ngươi phải trừ ngươi ra ai có thể cứu nàng sao? Cứu mạng người hơn xây bẩy tầng tháp…” Nàng giọng lẩm bẩm


      “Tiểu Bối, ngươi cảm thấy ta bây giờ còn có năng lực cứu người sao?” Hắc Khi Phong nhịn được cười khổ , nàng hỏi qua thương thế của như thế nào, chỉ muốn cứu người.


      Bối Bối chột dạ nhìn chút vết thương của , miệng mấp máy, trong nhất thời biết trả lời như thế nào


      Nhếch môi lên vẻ đơn, khuôn mặt thanh quý tuyệt trần của Hắc Khi Phong nhiễm thượng mạt u ám, khuôn mặt tinh khiết như ngọc, vài phần u buồn, vài phần bất đắc dĩ, hàng lông mày thanh ngạo của nhiễm thượng tầng bi thương nhàn nhạt: “Tiểu Bối, nếu như…sau khi ta cứu người, vì chân khí thoát hết mà chết, như vậy, ngươi cũng vẫn hy vọng ta cứu người sao?”


      Bối Bối ngây ngẩn cả người, vì ánh mắt đen thẳm liêu tịch mịch của mà lòng có chút co thắt lại.


      Trầm mặc… Nàng chỉ có thể trầm mặc.


      lâu thấy nàng trả lời, Hắc Khi Phong thê lương than , đến gần trước mặt nàng, thân hình tuấn tú đĩnh đạc cơ hồ muốn bao phủ lấy nàng, cúi đầu thanh giống như bi giống như oán: “Ta biết nên làm như thế nào. Nếu như ta cứu nàng, có phải ngươi rất thương tâm ?”


      Bối Bối , cũng có ngẩng đầu, đứng sững như bức tượng, giờ phút này lòng của nàng hỗn loạn.


      “Tiểu Bối, ngươi cần lo lắng, ta cứu nàng.” Tiếng của , trở nên rất , đến mức cao ngạo.


      Nghe được lời của , Bối Bối rốt cục ngẩng đầu, nhưng lại chỉ có thể á khẩu thể được gì nhìn , tầm mắt chuyển qua vết thương của , ánh mắt của nàng chậm rãi lay động, cuối cùng, cũng đành lòng…


      Rốt cục có thể cứ nhìn như thế được sao.


      Hắc Khi Phong cười ôn nhu, nhấc tay muốn giúp nàng vén lại sợi tóc lăng loạn mặt, nhưng cuối cùng lại dừng ở giữa trung, chậm rãi hạ tay xuống.


      cất bước tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngồi xếp bằng sau lưng Khả Y, vận khí vào lòng bàn tay…


      “Hắc Khi Phong, ngươi…” Bối Bối rốt cục cũng nhịn được mở miệng, nếu như cứu Khả Y, chết, phải là cục diện mà nàng muốn thấy.


      đưa tay đặt vào lưng của Khả Y, sau đó mới quay đầu ngắm nhìn nàng, mái tóc đen lăng loạn rơi xuống bờ vai của , bị gió thổi bay, đúng là thê lương, hí mắt, cười cười, sau đó quay đầu, tĩnh tâm giúp Khả Y chữa thương.


      Thương Tuyệt Lệ nắm chặt bàn tay, cuối cùng cũng phải nhờ Hắc Khi Phong giúp Khả Y chữa thương, đơn giản là nhìn ra thương thế của Khả Y phải kịp thời trị được chữa trị.


      Bối Bối hoàn toàn vô thố, mắt thấy việc chữa thương dần dần tiến vào trạng thái nhập định, ngón tay nàng bấu chặt vào lòng bàn tay, các đốt ngón tay trắng bệch, đôi môi cánh hoa bị nàng cắn đến cơ hồ muốn thấm xuất tia máu.


      “Hắc Khi Phong, dừng… dừng tay.” Nàng giãy dụa, thanh rất .


      Hắc Khi Phong mí mắt đóng chặt cử động, hàng lông mi dài hơi có chút lay động, từ từ mở mắt, ngưng mắt hướng nhìn nàng, bên môi lộ ra nhất mạt cười an ủi: “Tiểu Bối, ngươi cũng quan tâm ta phải ?”


      xong, thẳng sống lưng lại, tiếp tục nhắm mắt lại, hết sức chăm chú vì Khả Y chữa thương, lúc này, vô phương dừng tay .


      Bối Bối nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, ngay cả môi cũng mất chút rực rỡ, nàng vô phương bảo trì bình tĩnh, cất bước muốn tiến lên ngăn cản .


      Thương Tuyệt Lệ ngăn ở trước mặt nàng, lắc đầu: “Bối Bối tiểu thư, tại thể đình chỉ, nếu hai người bọn họ đều có thể chết.”


      “Nhưng mà…” Bối Bối sắc mặt trắng nhợt, vô phương dừng lại, như vậy… Hắc Khi Phong chết sao?


      Nàng… cũng tâm muốn chết a.


      Nhưng vào lúc này, đạo hồng quang bay nhanh rơi xuống bên cạnh Bối Bối, ánh quang mang dần đạm , thân ảnh của Ngự Hàn xuất ở trước mặt Bối Bối


      Ngự Hàn …” Bối Bối vừa mới mở miệng, liền bị gắt gao ôm vào trong lòng, ôm chặt đến mức cơ hồ khiến nàng thở nổi


      “Tiểu Bối Bối, ngươi sao chứ? Có bị thương hay ? Mau cho ta biết, bị thương ở chỗ nào?” Ngự Hàn khẩn trương đến mức tinh thần có chút luống cuống, dưới lục lọi thân thể của nàng, ánh mắt đều tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 183: XÀ CANH



      Bối Bối thoáng sửng sốt, rồi mới định thần phản ứng lại, thấy Ngự Hàn vì an nguy của mình mà luống cuống tay chân như thế, trong lòng của nàng cảm thấy rất ấm áp, đưa tay đặt mu bàn tay của , giọng trấn an: “ Ngự Hàn, ta vẫn tốt, có bị thương.”


      Xác định nàng mạnh khỏe, Ngự Hàn mới thả lỏng được tâm thần. vỗ về khuôn mặt của nàng, như cũ có chút kinh hồn chưa ổn định hoàn toàn: “ có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.”


      “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nghi hoặc hỏi.


      “Tuyệt Lệ thả tin báo hiệu, ta liền chạy đến, Hắc Khi Phong có có thương tổn đến ngươi?” xác định lại hỏi lại lần.


      Bối Bối cắn cắn môi, ánh mắt chuyển hướng Hắc Khi Phong bên kia: “ Ngự Hàn, ngươi nhìn thử xem… Hắc Khi Phong có thể bị gì hay ?”


      Lúc này, Ngự Hàn mới có tâm tư lưu ý phía ngồi Hắc Khi Phong, đương lúc nhìn thấy Hắc Khi Phong giúp Khả Y chữa thương, nheo đôi mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia giải thích được: “Tuyệt Lệ, thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”


      “Vương, Hắc Khi Phong đả thương Hà nương, tại… lại giúp Hà nương chữa thương.” Thương Tuyệt Lệ chỉ có thể trả lời như vậy.


      Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt chim ưng lợi hại bắn về phía miệng vết thương của Hắc Khi Phong, sau đó nhìn Thương Tuyệt Lệ, là Thương Tuyệt Lệ đả thương ?


      Bối Bối kéo kéo ống tay áo của , thấy quay đầu lại, nàng giống như là tiểu hài làm sai nắm chặt chéo áo của : “ Ngự Hàn, là ta… ta cầm kiếm đâm bị thương Hắc Khi Phong.”


      “Ngươi?” Ngự Hàn kinh ngạc kêu lên tiếng, lập tức nghĩ tới cái gì, bạc môi kiềm chế được nhếch lên cười : “Tiểu Bối Bối, ngươi giỏi, ngươi lại phát ra năng lượng có đúng hay , còn đem cái tên gia hỏa chướng mắt này công kích chống lại, sách, hổ là tiểu bảo bối của ta, lần này đúng là chọn đúng người để công kích a.” Ngự Hàn cười mị phượng mục, tu mi vung lên, thoạt nhìn phi thường thoải mái.


      Ngự Hàn, được cười, Hắc Khi Phong cứu Khả Y, khả năng… khả năng chết.” Bối Bối đập bờ vai của cái, cầu cứu nhìn .


      Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Ngự Hàn thu lại khuôn mặt tươi cười, nhíu mi: “Tiểu Bối Bối, ngươi phải là nỡ để cho chết đấy chứ?”


      “Ta…” Bối Bối cắn môi, tại dưới ánh mắt trách cứ của , nàng biết trả lời như thế nào.


      “Tiểu Bối, ngươi cần phải trả lời vấn đề này, ta chết.” Hắc Khi Phong đột nhiên đứng lên, thẳng tắp nhìn Bối Bối, ánh mắt lại dời về phía Ngự Hàn,trong đôi mắt trong trẻo có lãnh ngạo quật cường.


      Thương Tuyệt Lệ qua chiếu cố Khả Y vẫn hôn mê như cũ, nhìn ra được, nàng còn bị nguy hiểm đến tánh mạng.


      Bối Bối cao hứng chạy tới, đưa tay đặt lên mặt Khả Y, cảm giác được nhiệt độ ràng, nàng cao hứng hô lên: “Khả Y có việc gì .”


      “Hắc Khi Phong, ngươi đúng là ăn no có chuyện gì làm, thích chạy tới Xích Diễm quốc của ta làm khách như vậy, bất quá, tới bái phỏng chủ nhân, ngươi cảm thấy cần phải mang theo ít quà tặng cái gì đó sao?”


      Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn Hắc Khi Phong, bạc môi phất lên nụ cười đùa cợt, vừa tùy ý lại thêm vài phần tà khí, phảng phất đích cùng người khách nhân chuyện thản nhiên.


      để ý tới vẻ trào phúng của Ngự Hàn, Hắc Khi Phong chỉ là đem ánh mắt đặt ở người Bối Bối, thấy đôi lông mày nhíu chặt của nàng rốt cục buông lỏng ra, ôn nhu : “Tiểu Bối, nàng ta có việc gì, ngươi cần tiếp tục lo lắng .”


      Thân thể Bối Bối cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tái nhợt của , đại nam hài luôn luôn khỏe mạnh sảng lãng, giờ phút này lại đầy vẻ yếu đuối đến mức khiến nàng cảm thấy như có tội.


      “Hắc Khi Phong, ngươi…”


      Ngự Hàn tới, che ở trước mặt Bối Bối , cho Hắc Khi Phong tiếp tục chằm chằm nhìn tiểu bảo bối của , nếu , dám đảm bảo bản thân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay với Hắc Khi Phong


      “Hắc Khi Phong, vậy quân doanh ở tại biên cảnh Xích Diễm Quốc của chúng ta đột nhiên bị thiêu khẳng định là kiệt tác của ngươi, muốn đem ta tách rời khỏi Tiểu Bối Bối, để người thừa dịp mà trà trộn vào có phải ?”


      Nghe vậy, Hắc Khi Phong cũng phủ nhận, chỉ là lạnh lùng nhìn Ngự Hàn, cho dù sắc mặt tái nhợt, khí thế vẫn giảm nửa phần: “Kẻ như ngươi, quá chướng mắt.”


      “Sao? Ghét bỏ ta chướng mắt? Ta tại ở trước mặt ngươi, ngươi có giỏi đem ta loại bỏ .” Bạc môi của Ngự Hàn nhếch lên, cười đến ngả ngớn, bộ dạng du côn khiến người ta tức chết.


      Hắc Khi Phong còn muốn tiếp tục , vết thương ngực lại đột nhiên phát ra đau đớn sắc nhọn, bức thẳng vào trái tim, đau đến thở hổn hển hơi, theo bản năng đưa tay che miệng vết thương.


      “Ngô…” nhíu chặt đôi lông mày tuấn lãng, khuôn mặt tuấn suất thoáng chốc vì đau đớn mà trở nên trắng bệch.


      Bối Bối thấy thống khổ rên rỉ ra tiếng, trắc chi tâm lập tức che lấp lập trường của nàng, nàng vội vàng từ phía sau Ngự Hàn vòng tới phía trước: “Hắc Khi Phong, ngươi… ngươi mau trở về thôi.”


      “Tiểu Bối Bối, ngươi mà lo lắng sao?” Ngự Hàn nhíu chặt đôi mày kiếm, con ngươi đen sâu thẳm trong suốt dâng lên làn hỏa quang bất mãn.


      Ngự Hàn, chúng ta trở về có được hay ?” Bối Bối tránh vấn đề của , kéo cánh tay muốn rời .


      “Ta , trừ phi ngươi trả lời vấn đề của ta, ngươi là phải vì cái tên tiểu tử thúi này lo lắng chứ?” Tiếng của , mơ hồ nảy lên ghen tức.


      Bối Bối mắt hạnh trừng lớn, hất ra cánh tay của : “Ngươi tới cùng có muốn … trở về hay ?”


      trở về!” Ngự Hàn buồn bực cự tuyệt, bạc môi gợi cảm mê người nhếch lên, tuấn mục hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú.


      Bối Bối trừng liếc mắt, vì vẻ mặt trẻ con của lúc này mà có điểm muốn bật cười, nàng giả vờ ra vẻ rất ngoan ngoãn gật đầu.


      “Được rồi, ngươi , ta , Thương Tuyệt Lệ, chúng ta .”


      Tuy nhiên, gót chân của nàng vừa chuyển thoáng cái, tiếng Hắc Khi Phong gọi tên nàng vang lên, vẫn như trước ôn nhu, như trước thân thiết: “Tiểu Bối …”


      Nàng buộc bản thân cần để ý tới , từ thời khắc cùng Ngự Hàn đánh nhau, bọn họ nhất định trở thành hai kẻ ở hai tuyến song song, cho nên, cần tiếp tục gọi nàng .


      “Hắc Khi Phong, ngươi thấy được Tiểu Bối Bối nhà ta tỏ thái độ ràng sao, nàng ngay cả nhìn cũng muốn liếc mắt nhìn ngươi, ngươi cũng nhanh lên chút tính toán trở về Hắc Phong quốc , đừng ở chỗ này chướng mắt nữa!” Ngự Hàn đem tối hậu hai chữ xong rất nặng, mục quang sắc bén bắn tới, thức thời bước nhanh chút đuổi theo Bối Bối, nếu kiềm chế được mà khách khí với Hắc Khi Phong.


      Ai cũng cho phép đối với tiểu bảo bối của động ý biến thái, nếu kết quả nhất định biến thành xà canh!


      “Tiểu Bối.” Hắc Khi Phong đối với cảnh cáo của Ngự Hàn làm như thấy, chỉ nghĩ muốn Bối Bối quay đầu lại, thậm chí chỉ cần liếc cái cũng được a.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 184: BỊ TỨC CHẾT



      Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhịn xuống muốn ước muốn đánh người, đưa tay ôm sát nàng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta về thôi, sau khi trở về ngươi cũng được đối với ta thực hành gia pháp a, bởi vì mới vừa rồi ta rất nghe lời a.”


      Lời đứng đắn, thanh lớn , đúng ra là muốn để Hắc Khi Phong nghe thấy, Ngự Hàn cùng Tiểu Bối Bối là gia đình, ngoại nhân thỉnh tránh sang bên a.


      Bối Bối buồn cười dương cánh môi lên, nhàng ngắt cái vào eo sườn của , theo bản năng liền cùng bắt đầu giỡn: “Có dùng gia pháp hay , đến lúc đó còn phải chờ xem tâm tình của ta như thế nào, từ bây giờ ngươi nên cầu khẩn đến lúc đó tâm tình ta tốt a.”


      “A… Ta nhất định phi thường thành kính cầu khẩn, chúng ta về nhà thôi.” Ngự Hàn ôm eo nàng cùng nhau bước , Thương Tuyệt Lệ ôm Khả Y hôn mê đuổi theo.


      Tuy nhiên, bọn họ mới được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến thanh có vật gì đó ngã xuống đất.


      Bối Bối trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hắc Khi Phong lảo đảo nằm mặt đất, đôi mát nhắm chặt, tựa hồ… hề nhúc nhích.


      “Hắc Khi Phong!” Bối Bối tránh tay của Ngự Hàn đặt eo mình, bước nhanh quay trở lại, để ý khuôn mặt phiền muộn tức giận của Ngự Hàn.


      “Tuyệt Lệ, ngươi mang Hà nương trở về trước .” vội vã bỏ lại câu , liền đuổi theo Bối Bối quay lại.


      Bối Bối tới bên cạnh Hắc Khi Phong, ngồi xổm xuống, run run đưa tay xuống kiểm tra hơi thở của , hô hấp ớt phả vào ngón tay nàng, nàng như trút được gánh nặng ngã ngồi xuống đất.


      bàn tay đặt lên bả vai của nàng, Ngự Hàn quỳ gối xuống đất, để vừa tầm cao với tư thế nàng ngồi xuống, đem nàng ôm vào trong lòng.


      “Tiểu Bối Bối, Hắc Khi Phong…” còn chưa hỏi xong, liền bị Bối Bối nhanh chóng cắt đứt.


      Nàng nắm chặt quần áo của , khẩn cầu nhìn : “ Ngự Hàn, ngươi…chúng ta đem mang về có được hay ? Hắc Khi Phong … thoạt nhìn hình như tốt lắm.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn trợn trừng đôi mắt tuấn mục, mày kiếm nhíu lại, chém đinh chặt sắt cự tuyệt ánh mắt cầu xin của nàng: “ được, rất nguy hiểm!”


      “Nhưng mà… bị thương rất nặng, nếu như chúng ta đem bỏ lại, chết.” Bối Bối đưa mắt nhìn .


      “Ngươi lo lắng cho ?” Ngự Hàn gắt gao nhìn nàng chăm chú, đáy mắt dâng lên tức giận, lại nàng vẫn là đối với Hắc Khi Phong đành lòng, tức chết người được!


      Bối Bối buông quần áo của ra, thấp ánh mắt nhìn về phía Hắc Khi Phong, khuôn mặt trắng bạch, cơ hồ nhìn thấy ngực của còn hô hấp hay , ở miệng vết thương của , máu huyết cẫn chầm chậm chảy ra.


      Tình cảnh này, nàng vô phương nhẫn tâm bỏ , ràng có thể tránh được đao của nàng, nhưng lại đứng im để cho nàng đâm bị thương.


      Ngự Hàn, ngươi giúp ta cứu sao?” Bối Bối chuyển mục hướng nhìn về phía Ngự Hàn, hỏi lại lần nữa.


      Ngự Hàn ngoảnh mặt qua bên, bảo cứu kẻ tình địch, xin lỗi, làm được! Nàng có nghĩ tới hay , phép thuật của Hắc Khi tuyệt đối ở dưới , … nếu như Hắc Khi Phong khi hồi phục như cũ, rất có khả năng cướp nàng khỏi .


      Thấy khuôn mặt tuấn tú của đanh lại, Bối Bối thoáng trầm mặc, nàng cúi đầu nhìn Hắc Khi Phong, khẽ cắn môi, dùng sức đem Hắc Khi Phong từ mặt đất đỡ lên, nhưng làm như thế nào thân thể của Hắc Khi Phong cũng bất động, nàng thở phì phò, nhất định chịu buông ra, hết lần này tới lần khác thử đỡ lên.


      Thấy thế, Ngự Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này… “Nam nữ thụ thụ bất thân” nàng tới cùng có hiểu câu này hay mà lại dám ở ngay trước mặt ôm nam nhân khác, sai, là ôm a, nhìn tư thế của nàng … là tức chết người được!


      tức tới phát hỏa đưa tay kéo mạnh, đem nàng kéo trở về: “ cần phí sức, ngươi được động vào ! Làm cái quỷ gì a, ngươi tiếp xúc thân mật với như vậy được sao?”


      “Vậy ngươi giúp ta a.” Bối Bối vô tội nhấp nháy ánh mắt, đưa tay lấy lòng lắc lắc cánh tay , ánh mắt trong suốt chờ đợi.


      “Ngươi… Mỗi lần đều chỉ biết làm nũng!” Ngự Hàn trừng nàng liếc mắt, nhưng là cũng tại ánh mắt của nàng bị khuất phục, nhận mệnh nhún vai , đối nàng là hoàn toàn có cách.


      “… Ngươi đáp ứng ta cứu sao?” Bối Bối dè dặt che dấu tâm tình muốn nhẩy lên hoan hô.


      Ngự Hàn mím mim bạc môi, tức giận búng tay vào trán của nàng, con ngươi xẹt qua tia sáng, trao đổi thua lỗ xưa giơ luôn luôn làm , cho nên…


      “Trừ phi ngươi đáp ứng ta việc ta mới chịu cứu .”


      “Chuyện gì?” Bối Bối bĩu bĩu môi, mỗi lần đều là như vậy, muốn nàng cắt đất đền tiền, ác quỷ nam nhân!


      “Sau khi ta cứu sống , ngươi phải theo ta hồi cung.”


      gấp gáp nhìn nàng chăm chú, cho phép nàng tiếp tục trốn tránh, nàng trốn tránh quá lâu, kiên nhẫn của cũng sắp bị phá hết, ở ngoài cung, thủy chung vô phương chân chính an tâm, bởi vì, lòng của nàng luôn đều ở danh giới đấu tranh, nhìn thấy được, lại thể nắm bắt được, cảm giác lo lắng mất như thế, chán ghét cực kì!


      “A? Có thể … cần là điều kiện này hay ?” Bối Bối mặt mày nhăn nhó, khó khăn lưỡng lự, nghĩ đến phải về vương cung, nàng nhanh chóng dấy lên ý nghĩ muốn tránh thoát xa, bởi vì, nàng cảm giác được bản thân thuộc về nơi đó a.


      Ngự Hàn, đổi điều kiện khác có được hay ?” Nàng dùng vẻ mặt lấy lòng .


      được, chỉ có trở lại vương cung ngươi mới từ bên cạnh ta chạy , ta cũng mới có thể cam đoan mỗi khắc mỗi giây lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi.” Ngự Hàn kiên quyết thỏa hiệp.


      “… Cùng lắm ngươi tìm gian phòng ở bên ngoài cung nuôi ta trong đó, ta đáp ứng ngươi chạy trốn, lúc nào ngươi muốn thấy ta ra cung là thấy, như vậy cũng tệ .”


      Bối Bối càng càng cảm giác được biện pháp này tốt, nàng cần phải hồi cung, lại có thể cùng ở chung chỗ, lại càng cần phải hồi cung thấy đám mỹ nhân chướng mắt đó, như vậy cũng tốt, chỉ có thể như vậy ba, nàng muốn biến trở thành đố phụ[1] a.


      tệ cái đầu ngươi! Ngươi… Ngươi có chủ tâm muốn ta tức chết mà. cứu !” Ngự Hàn tức giận đứng lên, cúi đầu hung tợn trừng mắt nhìn nàng.


      Bối Bối vội vàng kéo tay của , cam tâm tình nguyệt quyệt quyệt miệng: “Được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi là được a.”


      Ai… Chuyện sau này để sau này rồi a, tạm thời … trước mắt cứ đáp ứng cái .


      “Hừ! là nữ nhân biết tốt xấu!” Ngự Hàn dùng sức thoáng ôm chặt lấy thắt lưng nhu nhuyễn của nàng, sau đó mới tình nguyện khiêng lấy Hắc Khi Phong.


      Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của , cho dù rất cam nguyện, nhưng vẫn đồng ý thuận theo nàng cứu người, lòng của nàng bắt đầu trở nên rất ngọt ngào, chủ động cầm lấy cánh tay : “Chúng ta trở về thôi.”


      “Hừ!” Ngự Hàn thối nghiêm mặt, rất cao hứng liếc mắt nhìn nàng cái, mạch bực mình bước .


      Ngự Hàn, cám ơn ngươi.” Bối Bối kiễng chân, rất nhanh thoáng tại mặt của hôn cái.


      “Đừng có phá ta.” Ngự Hàn mặc dù ngoài miệng vẫn còn ra vẻ giận dữ chưa buông tha, nhưng đôi mày kiếm của ngược lại giãn ra phơi phới.


      Được rồi, rất thích nàng chủ động hôn, lần này liền phá lệ cứu cái tên đối thủ mất còn – Hắc Khi Phong này vậy, lần sau được viện cớ này nữa!


      ___


      [1] đố phụ: người vợ đố kị xấu xa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :