1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 175: TRẺ CON KHÓ DẠY BẢO!



      Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, bởi vì lần trước tận lực quên đoạn trí nhớ thoải mái, cho nên cũng liên quan muốn nhớ lại bản thân giết người như thế nào, tại nhớ ra, tựa hồ… là do Hắc Tinh Ngọc Bội phát huy tác dụng a.


      Ngự Hàn điểm điểm cái mũi của nàng cái, cầm lấy Hắc Tinh Ngọc Bội, đặt vào trong lòng bàn tay, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú vào Hắc Tinh Ngọc Bội, chỉ chốc lát, mắt của ngưng tụ ra đạo hồng quang, phút chốc bắn về phía Hắc Tinh Ngọc Bội.


      Hắc Tinh Ngọc Bội hấp thu đạo hồng quang, dần dần bắt đầu lóe sáng phát quang, “vèo” tiếng phiêu phù bay lơ lửng ở tay , xoay tròn trôi nổi, ngọc bội lóng lánh tỏa ra ra vòng ánh sáng xung quanh.


      “A… Ngọc bội có thể phát quang nha, Ngự Hàn, ngươi làm như thế nào vậy?” Bối Bối hăng hái bừng bừng hỏi, thấy Hắc Tinh Ngọc Bội lơ lửng bay trung, thoạt nhìn hảo chơi cực kỳ.


      Ánh mắt của nàng lóe sáng lóe sáng, muốn học pháp thuật quá!


      Nhìn nàng ràng là mang theo tâm tính hiếu kì như tiểu hài tử, Ngự Hàn lắc đầu, gõ lên đầu nàng: “Tu tập pháp thuật phải bởi vì hảo chơi, ngươi muốn học, phải nghiêm túc học tập đàng hoàng, nếu dạy cho ngươi.”


      “Ai, sao gõ mạnh vậy, gõ đầu nhiều bị ngốc a!” Bối Bối đưa tay ôm đầu, nhe răng trợn mắt với , kỳ cũng đau, nàng chẳng qua là thói quen kháng nghị với thôi.


      Tiếp theo, nàng lấy lòng lay lay cánh tay : “Được rồi được rồi, ta rất nghiêm túc học, ngươi dạy cho ta chứ?”


      “Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi muốn học cái gì ta đều dạy.” sủng nịch hôn nàng cái, đôi mắt thâm thúy ôn nhu giống như mặt nước, nhìn bóng của nàng trong đó.


      Lời của , khiến cho lòng nàng vừa ngọt ngào lại ấm áp, nhìn vào ánh mắt , nàng như chìm vào trong đó, có chút thất thần gật đầu: “Hảo, ta nghe lời.”


      “Trong cơ thể của ngươi có máu huyết của ta, lượng năng lượng nhất định giấu trong đó, chỉ cần ngươi học được cách khống chế vận hành khí huyết, là có thể kích phát năng lượng trong cơ thể, sau đó lại học cách đem năng lượng rót vào trong Hắc Tinh Ngọc Bội, hỗ trợ lẫn nhau, pháp thuật lúc đó tự nhiên tự động phát ra.” đem nàng ôm đến đối diện, khiến nàng ngồi đối mặt với mình, sau đó kéo hai tay nàng cùng với hai tay của mình tạo thành hình chữ thập.


      “Đợi chút, Ngự Hàn, sao ngươi cứ trong thân thể của ta có máu của ngươi?” Bối Bối kỳ quái đặt câu hỏi.


      “Nếu như ngươi dám tái đem đao đâm vào tâm huyết của mình, ta ngại để cho ngươi cháy máu đến chết!” Ngự Hàn hung tợn liếc mắt nhìn nàng.


      “Sao sao, khó trách lần đó sau khi bị thương tỉnh lại, lại cảm thấy thiếu máu choáng váng đầu óc gì cả a, nguyên lai là ngươi truyền máu cho ta, cám ơn ngươi, ngươi như thế nào sớm, ta cũng có thể sớm chút cám ơn ngươi a.”


      “Ngươi tả oán có phải hay ?” Vẻ mặt tuấn tú của đột nhiên trở lên u, nữ nhân lương tâm!


      , ta rất cảm kích, phi thường cảm kích! Nếu như ngươi dạy ta biết pháp thuật, ta càng thêm cảm kích, cảm động đến rơi nước mắt!” Tầm mắt Bối Bối hướng đến nơi bàn tay họ giao vào nhau, kích động .


      Nhìn vẻ mặt nàng giống như thể chờ đợi được, đôi tràn ngập chờ mong, tâm lại lập tức mềm nhũn.


      Ai, bỏ bỏ


      “Nào, nhắm mắt lại cảm thụ.” bắt lấy lòng bàn tay nàng, ôn nhu chỉ dẫn nàng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú nghiêm túc của , Bối Bối chậm rãi nhắm mắt lại.


      vận khí làm phép, khiến cho pháp lực của bản thân theo hai lòng bàn tay tiếp hợp của họ chảy vào trong cơ thể nàng.


      Dần dần, Bối Bối cảm giác được máu huyết trong cơ thể lại bắt đầu nóng lên, bất quá lượng nhiệt khí này cũng hỗn loạn lao nhanh giống như lần trước lúc nàng bộc phát, mà là rất trót lọt chảy xuôi khắp cơ thể.


      “Tiểu Bối Bối, thử tự mình từ từ đem chân khí trong cơ thể vận hồi đến lòng bàn tay ngươi.”


      “Ừ…” Bối Bối nhàng lên tiếng, dưới dẫn dắt của , thong thả đem luồng nhiệt khí vận chuyển tới lòng bàn tay.


      Nhìn bàn tay nàng từ từ phát ra hồng quang, nhếch lên khóe môi, thu hồi hai tay của mình.


      Sau đó giọng gọi nàng: “Tiểu Bối Bối, mở mắt nhìn.”


      Bối Bối chần chờ chút, mới dè dặt mở mắt, nhìn thấy hai tay mình tràn ngập tràn hồng quang nhàn nhạt, phải là phát ra, là nàng phát ra!


      Cảm thấy ngạc nhiên trợn to ánh mắt, nhìn bản bàn tay của mình, lại đưa mắt nhìn , vừa mừng vừa sợ giương môi.


      “Nào, được phân tâm, thử đem năng lượng của ngươi đưa đến ngọc bội thử.” Ngự Hàn chỉ chỉ Hắc Tinh Ngọc Bội trôi nổi ở trong khí, khích lệ nhìn nàng.


      “Có phải hai đạo hào quang này bắn tới ngọc bội ta liền luyện thành hay ?” Bối Bối cao hứng đến cười híp cả mắt, ha ha, nhanh như vậy học được rồi, là bội phục bản thân quá !


      Ngự Hàn chỉ là nhìn nàng nhướng mày, đôi môi hoàn mỹ khẽ giật giật, lên tiếng, chỉ là nhịn được cười thầm, này nghĩ đến ngây thơ, năng lượng của nàng cũng nhờ có dẫn đường mới có thể phát ra, nàng ngay cả năng lượng của bản thân còn thể khống chế a.


      “Ha hả… Rất đơn giản a, nhìn.” Bối Bối cũng bắt chước tư thế, đưa tay đẩy năng lượng hướng về phía ngọc bội, tuy nhiên, biến hóa kế tiếp lại làm cho nụ cười của nàng nhanh chóng tắt ngấm.


      Hồng quang trong tay nàng còn chưa kịp đến gần ngọc bội liền đột nhiên biến mất.


      “Tại sao có thể như vậy? Như thế nào thấy nữa?” Bối Bối trái phải vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, thể tin được vừa mới vẫn còn chùm tia sáng thế nhưng lập tức liền biến mất.


      Nàng vẻ mặt cầu xin, thương cảm hề hề nhìn phía : “ Ngự Hàn, còn thấy nữa, làm sao bây giờ?”


      “Xứng đáng, khí lưu động, tinh thần vận chuyển tập trung, biến mất là đúng rồi, phải được phân tâm sao, trẻ con đúng là khó dạy bảo!” Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhìn được cốc vào trán nàng.


      “Ta đâu có phân tâm.” Bối Bối phản bác, đưa tay ôm trán, nam nhân này cho là dạy học sinh tiểu học sao, hơn nữa nàng nghĩ ra bản thân phân tâm lúc nào?


      “Ngươi mới vừa rồi tâm tư hoàn toàn rơi vào phía ngọc bội, hoàn toàn đem khống chế năng lượng trong tay quên mất, quá ngốc, phải học được cách khống chế năng lượng của ngươi mới là mấu chốt!” lại gõ đầu nàng, nhìn bộ dáng lấy tay ôm đầu che rất khả ái, liền nhịn được muốn cốc nàng, thích nghe nàng kêu rên nho , a…

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 176: ĐỨNG ĐẮN



      Bối Bối ôm đầu, cam lòng bĩu môi: “ được gõ nữa a, tuyệt biết thương hương tiếc ngọc!”


      “Sách, còn dám mở miệng , có phải muốn học hay ?” Đôi mắt tuấn mục trừng lên, bạc môi bặm lại, nhàng tóm lấy hai tay nàng trừng mắt.


      “Cái gì chứ, đây phải là uy hiếp sao.” Bối Bối giọng lẩm bẩm, dám để nghe được.


      “Chúng ta làm lại có được hay ?” Khuôn mặt nàng tươi cười nịnh nọt, lấy lòng giọng nhuyễn thanh nhuyễn khí, ha hả, co được dãn được mới là trượng phu!


      Đôi mày kiếm của nhướng lên, con ngươi đen nghiêm túc nhìn thẳng nàng, lấy giọng nghiêm túc : “Làm đồ đệ của ta được náo loạn, nếu như ngươi học thành, coi chừng ta đánh đòn! Ta tuyệt nương tay, như vậy còn muốn tiếp tục học sao?”


      “Biết biết, ngươi đem ta làm đồ đệ, ta coi ngươi là sư phụ, chúng ta công và tư ràng!” Bối Bối nặng nề gật đầu, thủy mục long lanh xem xét , đáy lòng cười thầm, muốn gõ đầu liền gõ , dù sao lại đau, bất quá nàng cho biết!


      Ai lại tự tìm tội bao giờ…


      “Nhớ kỹ những lời này là chính ngươi , nếu còn tái phạm phải chịu đòn tha.” Ngự Hàn khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc, điểm vui đùa cũng có.


      “… Hảo.” Bối Bối khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng.


      “Vậy làm lại.” Ngự Hàn kéo tay nàng, bắt đầu dẫn dắt nàng tập luyện pháp thuật.


      …………………….


      “Đông!” Bối Bối đáng thương liên tục thất bại, lại để cho người ta gõ cái nữa.


      ngươi bao nhiêu lần rồi, được nóng lòng cầu thành công, phải tập trung tinh thần!” Ngự Hàn trừng nàng liếc mắt, trách cứ.


      “Ta biết sai rồi, chúng ta làm lại nha.” Bối Bối sờ sờ đầu, cộc lốc cười khan vài tiếng, ngừng cố gắng nhìn .


      ……. Lại qua hồi lâu sau.


      “Sai rồi, …trước đem chân khí vận đến đan điền rồi mới đưa trở về, rất nhiều lần, tự làm lại lần nữa !” Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn đen lại, cái tiểu nha đầu này, lần thành công.


      “Được được, đừng tức giận đừng tức giận, ta tập lại a!” Bối Bối khó có được lúc ngoan ngoãn như vậy, lập lại động tác lần nữa, lại lần nữa…


      “Hừ! cần luyện tập nữa, ngươi là đồ đầu gỗ dạy được!” Ngự Hàn rốt cục nhịn được muốn phát hỏa, xuất sư bất lợi, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thu nhận cái đồ đệ, thế nhưng lại gặp phải khối gỗ mục.


      “A? Ngươi dạy ta nữa a?” Bối Bối tội nghiệp nhìn , thấy thu hồi Hắc Tinh Ngọc Bội, môi của nàng lập tức rủ xuống.


      Ngự Hàn đem Hắc Tinh Ngọc Bội bỏ vào trong túi hương, sau đó nhét vào trong túi của nàng, để ý tới ánh mắt điềm đạm đáng của nàng.


      Ngự Hàn…” Bối Bối bưng ngọc bội trong túi lên, còn chưa chịu buông tha giọng mềm nhũn gọi .


      đưa tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của nàng, khuôn mặt tà mị tuấn lãng nở rộ nụ cười, rạng rỡ câu hồn, chớp chớp phượng mục : “Tiểu Bối Bối, hôm nay chúng ta học nữa, hôm sau lại tiếp tục.”


      Mặc dù khống chế lực đạo gõ nàng đau, mỗi lần lại được thấy bộ dáng nàng khả ái ôm đầu co rụt lại, nhưng cũng vẫn khiến đau lòng.


      Thôi, hôm nay trước luyện đến nơi chỗ này a, dù sao vội.


      “Chính là ta còn muốn tiếp tục luyện nha.” Bối Bối nhất định chịu đình chỉ, biết tại sao, trước kia lúc Tiểu Ngoan, , là Hắc Khi Phong muốn dạy nàng, nàng ngược lại rất nhanh bỏ qua muốn học, nhưng là theo học, nàng lại muốn kiên trì đến học xong mới thôi.


      Nàng hy vọng ngày kia tại lúc cần có thể cùng kề vai chiến đấu …


      “Học lâu như vậy, ngươi cũng mệt sao?” Ngự Hàn đem nàng ôm vào lòng, sủng nịch giúp nàng xoa nắn bả vai, mặc dù nàng có chút ngốc, bất quá đích xác là học rất nghiêm túc, nghiêm túc đến khiến muốn sâu thương nàng.


      “Ta mệt a, chúng ta làm lại nha.” Bối Bối làm nũng.


      mệt?” Con ngươi đen của Ngự Hàn chợt sáng lên, bạc môi ngấn thượng nụ cười tà tà, bàn tay xoa bóp vai nàng dần dần dao động đến gáy nàng, lưng nàng, mông nàng …


      “Khụ…” Bối Bối thiếu chút nữa bị sặc, nàng đưa tay vòng đến phía sau, đè lại bàn tay an phận.


      Ngự Hàn, chúng ta chuyện đứng đắn, ngươi…ngươi nghĩ đến chuyện bậy bạ.” Nàng quai hàm bạnh lên giận dữ.


      “Là ngươi mệt a, nếu mệt chúng ta tiếp theo cùng làm chuyện “mệt” , ngươi nhìn sắc trời hãy còn sớm, còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi.” Ngự Hàn dụ dỗ hướng nàng nháy mắt mấy cái.


      được, ta nghĩ ta mới vừa rồi luyện hình như có chút mệt mỏi, chúng ta cùng ngủ sớm dậy sớm cho thân thể khỏe mạnh.” Bối Bối cúi đầu, nhìn cặp mắt phóng điện kia của .


      “A… Đến đây !” Ngự Hàn lập tức liền ôm chặt nàng, bạc môi nhanh chóng đặt trúng lên đôi môi nộn ngọt của nàng.


      “Uhm uhm…” Bối Bối bị ép tới thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động toàn bộ thừa nhận nụ hôn của .


      Đầu ngón tay Ngự Hàn bắn ra đạo chỉ quang, trướng rèm buông xuống, nhuyễn tháp, chăn mền dần dần lăng loạn, trong trướng mạn, nhiệt độ từ từ lên cao…


      Bóng đêm, bất tri bất giác rơi xuống, ngoài cửa sổ, mảnh bóng cây chập chờn, chiếu vào trướng rèm, bên trong cũng tựa hồ hết sức chập chờn lay động.





      Hôm sau, Bối Bối hăng hái bừng bừng vọt tới trong thư phòng, đem cửa đẩy ra.


      Người ở bên trong đồng thời quay đầu lại nhìn nàng.


      Ngự Hàn, nghe hôm nay nơi này có hội chùa nha, chúng ta ra ngoài chơi có được hay ?” Nàng có nhìn ràng người ở bên trong làm cái gì liền ồn ào.


      Thương Tuyệt Lệ quay đầu lại, dưới ánh mắt ra hiệu im lặng của Ngự Hàn, an tĩnh đứng qua bên


      “Tiểu Bối Bối, lại đây.” Ngự Hàn hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.


      Ngự Hàn, có hay a?” Bối Bối tới trước mặt , ánh mắt đầy chờ mong nhìn .


      Đem nàng kéo ngồi vào đùi, nhéo nhéo mặt của nàng: “Rất muốn ?”


      “Đương nhiên.” Bối Bối có chút được tự nhiên muốn từ đùi giãy dụa đứng xuống, đỏ mặt hướng Thương Tuyệt Lệ liếc mắt, thấy mặt chút thay đổi nhìn về phía khác, nàng le lưỡi, Mộc Đầu Nhân[1]!


      “Ta và thuộc hạ muốn ra ngoài bàn bạc số chuyện, thể cùng ngươi, ta để Thương Tuyệt Lệ cùng ngươi có được hay ?” tiến sát vào cổ của nàng, ngửi ngửi mùi hương cơ thể nàng.


      ? cần.” Bối Bối bĩu môi, cùng Thương Tuyệt Lệ dạo phố, nàng có thể chán mà chết!


      Ngự Hàn, ta muốn cùng Khả Y , ngươi tốt càng tốt, nữ nhân dạo phố, nam nhân cần theo.” Bối Bối cười híp mắt .


      nhéo cái mũi của nàng: “Đây mới là mục đích của ngươi a.”


      Le lưỡi, nàng trái lại rất to gan thừa nhận: “Đúng vậy, ta vốn cũng chỉ muốn cùng Khả Y , cần ngươi.”


      Nàng đem ba chữ sau cùng rất to.


      Sau đó rất nhanh nhảy xuống khỏi đùi , quay đầu hướng le lưỡi, rất nhanh chạy ra ngoài.


      Ngự Hàn sủng nịch lắc đầu, tùy ý nàng .


      ____


      [1]Mộc đầu nhân: đồ đầu gỗ

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 177: ĐỐI CHỌI



      Bối Bối chân bước nhàng tới phòng của Khả Y, lại thấy nhân ảnh yểu điệu đứng ở phía cửa sổ mở ra, cần nhìn cũng biết là ai.


      Nàng rón rén về phía đó, tính hù Khả Y kinh hách chút, tuy nhiên, đến lúc nàng nhìn thấy nước mắt mặt Khả Y, nàng ngây dại.


      Khả Y đứng dựa vào song cửa, nhìn vô định về phía chân trời, cỗ sầu bi cất giọng : “Biểu ca, lời thề non hẹn biển vẫn còn bên tai, nghĩ tới trong nháy mắt người và vật còn, chẳng lẽ tình cảm của chúng ta trong lúc đó, thể vượt qua tất cả khó khăn sao?”


      Nàng thào tự , nước mắt đau đớn đứt ruột như những hạt châu rơi xuống, tất cả, đều là số mệnh…


      Bối Bối nghe thấy lời bi thương của nàng, trầm trọng nhíu mày, suy nghĩ chút, nàng đem cước bộ đạp lớn tiếng, vung lên tiếng gọi: “Khả Y, chúng ta dạo hội chùa .”


      Nghe được thanh Bối Bối đến gần, Khả Y vội vàng lau nước mắt, xoay người ra: “Bối Bối, sao ngươi lại tới đây?”


      “Ta tới gọi ngươi dạo hội chùa a, nghe rất náo nhiệt. Ý? Đôi mắt của ngươi như thế nào hồng hồng?” Bối Bối giả vờ biết chuyện gì hỏi.


      có a.” Khả Y lau nhanh khóe mắt, nhất thời biết nên trả lời như thế nào.


      có sao? Ngươi hình như khóc sao?” Bối Bối cẩn thận mở miệng thăm dò nàng, chuyện thương tâm như thế, phải để đương chủ động mới được, phải ai cũng nguyện ý chia sẻ tâm tình của mình với người khác.


      Khả Y cúi đầu, hơi chút lưỡng lự, cuối cùng cũng ra tâm của mình.


      “Bối Bối, ngươi phải muốn dạo hội chùa sao? Ta ở chỗ này cũng được thời gian ngắn, cũng quen đường, ta đưa ngươi .” Nàng sang chuyện khác.


      Thấy Khả Y sang chuyện khác, Bối Bối lại nhìn nàng cái, sau đó cười híp mắt : “Chúng ta nhanh .”


      xong, nàng liền kéo tay Khả Y ra bên ngoài.


      Các nàng rồi, Thương Tuyệt Lệ mới từ trong ngỏ ngách tới, nhìn về phía chỗ cửa sổ, ánh mắt xẹt qua tình tự vô danh, tĩnh mặc trong chốc lát, lén lút đuổi kịp hai người bọn họ.


      ……..


      tới đầu đường đông đúc, thấy đâu đâu cũng là cảnh tượng náo nhiệt, Bối Bối cao hứng giống như con chim sổ lồng, mạch chạy hết chỗ này tới chỗ khác nhìn ngắm.


      “Khả Y, ngươi mau nhìn, cái mặt nạ này làm trông rất nha.” Bối Bối tới cái quầy hàng bán mặt nạ, cầm lấy cái mặt nạ quỷ đeo vào mặt.


      “Bối Bối, nữ hài tử cần mang cái lại này, mang cái này a, cái này đẹp mắt.” Khả Y cầm lấy cái mặt nạ có gắn hoa khác, mỉm cười đưa cho Bối Bối xem.


      Bối Bối để xuống mặt nạ quỷ trong tay, tiếp nhận cái của Khả Y, nhăn nhăn cái mũi : “Cái này đẹp mắt sao? Hảo thanh tú nha.”


      Lắc đầu, Khả Y sửa lại cử chỉ của Bối Bối: “Bối Bối, ngươi sau này nên nhăn nhó như vậy, nữ hài tử cần phải đoan trang chút, nếu tương lai như thế nào làm mẫu nghi…”


      Ý thức được vừa cái gì, Khả Y vội vàng đưa tay che miệng lại, có chút dè dặt nhìn chung quanh, hề tiếp tục chuyện đó nữa.


      Biết Khả Y muốn gì, ánh mắt Bối Bối có vẻ trốn tránh, nàng phất phất tay, có lệ: “Khả Y, chúng ta hôm nay là chơi, cần nghĩ những chuyện phiền lòng này, chơi, phải chơi cho vui vẻ nhất!”


      Bối Bối nở nụ cười tươi, trả tiền cho chủ quán, cầm hai cái mặt nạ, đem cái mặt nạ gắn hoa đưa cho Khả Y, đó nàng cầm mặt nạ quỷ, kéo Khả Y chạy khắp nơi.


      “Bối Bối, cần nhanh như vậy, coi chừng a, người rất nhiều.” Khả Y vừa vừa dặn dò, biết làm thế nào, lời của nàng thế nào cũng vào vào được tai Bối Bối.


      “Khả Y, ngươi nhìn phía trước nhiều người, biết là làm cái gì, chúng ta qua xem a.”


      Vừa , tay nàng kéo Khả Y liền chạy chậm lại, căn bản là cho Khả Y cơ hội cự tuyệt.


      vào trong đám người, tìm cái vị trí tốt nhất, Bối Bối đối Khả Y : “Khả Y, ngươi đứng ở đó, ta đứng ở đây, có ta bảo vệ ngươi, liền bị người khác đẩy a.”


      Khả Y bị động đứng lại tại vị trí Bối Bối an bài, vì có rất nhiều người đứng xung quanh mà cảm thấy có chút được tự nhiên, nàng cơ hồ chưa từng cùng nhiều người như vậy đứng ở chung chỗ, hoặc là , nàng chưa từng thấy có nhiều người chen lấn dạo hội chùa như vậy.


      Chúng nhân vây xung quanh võ đài, đại thúc đầu đội mũ hồng cẩm tay cầm xao la [1] thét to : “Các vị hương thân phụ lão, tửu lâu của chúng ta hôm nay nhân dịp lễ, cử hành hội đáp câu đối, người thắng có thể miễn phí tiến vào tửu lâu của chúng ta dùng cơm, tặng kèm hai bình nữ nhi hồng lâu năm.”


      tốt a…” Quần chúng nhao nhao vỗ tay.


      “Căn tửu lâu này chính là tửu lâu tốt nhất trong quận chúng ta a.” người trong đám động kích động .


      “Nhất là món “phật khiêu tường”[2] của bọn họ a, quả thực có thể so với sơn trân hải vị trong chốn vương cung!” người khác phụ họa, đưa ngón tay cái giơ lên biểu thị.


      Đám người bắt đầu mãnh liệt chen lên…


      “Khả Y, chúng ta khiêu chiến chút được ? Thắng có đồ ăn ngon a!” Bối Bối hăng hái bừng bừng đề nghị.


      “Nhưng mà…” Khả Y có chút do dự, trận đấu kiều này, nàng lần đầu tiên tham dự, có chút thấp thỏm.


      thể bỏ qua cơ hội a, nếu như ngươi thẹn thùng, chúng ta đây đều đeo mặt nạ phải được rồi sao, thua cũng sợ mất mặt.” Bối Bối đem mặt nạ đeo lên mặt, sau đó cầm lấy mặt nạ của Khả Y, cũng đeo cho nàng.


      “Nhìn xem, như vậy liền có ai biết a.” Bối Bối vỗ vỗ tay, nháy nháy mắt .


      đài, đại thúc bắt đầu ra đề mục .


      “Đại gia nghe a, ba trận thắng hai, người trả lời phải nhận được cái hồng cẩm[3], sau ba hiệp, trong tay ai có nhiều hồng cẩm nhất là người đó thắng. Hiệp thứ nhất “Đoán chữ”.”


      Đại thúc vừa tuyên bố đề, người dưới đài bắt đầu tranh nhau giơ tay.


      “Hảo, đề mục đây! Bộ đồ mới của hoàng đế, mời đoán.”


      Bối Bối lập tức giơ tay: “Có, là chữ tập trong từ tập kích.”


      “Đáp án đúng, phát hồng cẩm.” người ở phía sau võ đài liền lập tức mang tới cho Bối Bối cái hồng cẩm.


      “Lấy được lấy được, ha hả…” Bối Bối cao hứng quay phía Khả Y lắc lắc hồng cẩm trong tay, sau đó nắm tay giơ lên, tỏ vẻ cố gắng lên!


      “Hảo, trở lại. Phá lệ đại phương, thỉnh đoán.”


      “Hồi.” đạo thanh trầm ổn từ trong đám người vang lên, thanh quá lớn, cũng rất ràng truyền tới tai đại thúc đài.


      Bối Bối thở hổn hển nghe vậy trừng qua, là kẻ nào dám tranh cướp với nàng a!


      Đến lúc nàng nhìn thấy kẻ tiếp nhận hồng cẩm, nàng nhíu nhíu mày, nam nhân này là ai? Dĩ nhiên cũng học theo các nàng đeo mặt nạ, thiết.


      ___


      [1] Xao la: kẻng, mõ


      [2]Phật khiêu tường: Đây là món ăn nổi tiếng ở tỉnh Phúc Kiến gồm gà, vịt, giò lợn cùng nhiều loại hải sản khô được ninh chung trong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng đến cả đức Phật mà nghe được mùi thơm của nó dầu Ngài có ngồi thiền cũng phải bỏ để leo tường tìm, do đó mà có tên này.


      [3] Hồng cẩm: khăn, màu đỏ

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 178: LÀ AI VẬY



      Nàng rất quả quyết quay ngoắt đầu lại, lần này đây nhất định phải cướp được câu trả lời trước.


      “Được rồi, tiếp tục. Từ cuối của ra khỏi khuê phòng, mời đoán.”


      “Giai trong từ giai nhân.” đạo thanh trầm ổn lại vang lên.


      Bối Bối tức khí mắt tóe lửa xoẹt xoẹt trừng mắt với , rốt là ai chết tiệt như vậy cứ hết lần này đến lần khác thưởng đoạt mất danh tiếng của nàng!


      “Bối Bối, cần như vậy.” Khả Y lôi kéo ống tay áo của Bối Bối, bình ổn lại khó chịu của nàng


      “Được rồi, nghe lời ngươi.” Bối Bối sâu hít hơi, đè xuống khó chịu trong lòng, tiếp tục nghe đề.


      ……


      Tất cả đề đoán chữ tiếp theo cơ hồ đều là Bối Bối và người bịt mặt kia thay nhau cướp được, Bối Bối bên tranh đoán bên phát hỏa, rất nhiều chữ nàng vừa nghĩ ra đáp án bị cái tên nam nhân cũng bắt chước nàng đeo mặt nạ kia giành trước bước, tức giận đến khiến nàng bàn tay bóp chặt hồng cẩm trong tay để phát tiết.


      “Được rồi, kế tiếp đến vòng thứ hai, là câu đối, quy củ như . Chú ý nghe đề: Nguyệt nguyệt nguyệt minh, tháng tám nguyệt ràng hết sức, mời đối về dưới”


      Cái này xong đời, Bối Bối thả bàn tay muốn giơ lên xuống, khả năng của nàng thể áp dụng ở lĩnh vực này a.


      “Khả Y, ngươi có thể hay đối lại liên câu đối này hay ?” Bối Bối chờ mong nhìn Khả Y, Khả Y chắc là có thể a.


      Gật đầu, Khả Y lên tiếng: “Được.”


      “Da! tốt quá, có, bên này!” Bối Bối thanh thanh hô to, bàn tay giơ lên cao.


      “Ách… Hai người đồng thời nhấc tay a…” Đại thúc tả hữu nhìn chút, có chút khó khăn trong việc phân định.


      Ai? Bối Bối theo bản năng liền hướng tới phía kẻ vẫn mực cùng nàng “đối nghịch” kia, quả đúng là cái tên nam nhân đeo mặt nạ kia cũng giơ tay, hơn nữa ánh mắt hình như cũng nhìn nàng ở bên này.


      Nàng nhất định hạ tay chịu thua, ánh mắt bắn thẳng về phía đó, bĩu môi: “Nữ tử ưu tiên, các hạ chẳng lẽ cả điểm ấy phong độ cũng có?”


      Mơ hồ, nàng tựa hồ nghe đến người nọ cúi đầu phát ra tiếng cười, giống như nàng cố tình gây , nàng tức nghẹn tới cổ, nhất định chịu thua trước, thẳng tắp trợn to mắt nhìn chăm chú người nọ.


      Trầm mặc hồi, người nọ mở miệng, thanh tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại nghe ra có bất cứ tình nguyện nào: “Vậy ưu tiên nữ tử a.”


      “Hảo, vị nương này mời đáp lại.” Đại thúc quay mặt nhìn về phía hai người Bối Bối các nàng.


      “Nàng ấy đáp.” Bối Bối đem Khả Y đẩy về phía trước, cười híp mắt nhìn đại thúc.


      “Mời.” Đại thúc hiền lành khoát tay đưa ra tư thế mời.


      “Sơn sơn sơn tú, vu sơn sơn tú tú phi thường.” Khả Y ôn nhu đáp lại vế dưới.


      “Hảo, mời nhận hồng cẩm phần thưởng.” Đại thúc vỗ tay.


      “Da, thắng thắng.” Bối Bối cao hứng tiếp nhận hồng cẩm, quên hướng tới bên kia khoe khoang lướt qua liếc mắt, biết là cố ý hay là vô tình đúng lúc, người nọ cũng dừng ánh mắt người nàng.


      Bối Bối đảo đảo cặp mắt, quay ngoắt đầu lại.


      Nam nhân đeo mặt nạ lộ ra đôi ánh mắt lấp lánh ánh cười, nhìn nàng hồi lâu rồi mới quay đầu lại nhìn về phía khán đài.


      “Được rồi, tiếp tục: Thủy bằng ấm lạnh, khê gian hưu tầm nơi nào nơi phát ra, vịnh khúc trú ánh tà dương, bên hồ phong cảnh tùy nhân khả – mời đối lại.” Đại thúc vừa dứt lời, trong đám người phía dưới lại bắt đầu thầm rì rầm, thảo luận vế dưới.


      Vế vừa đưa ra, Bối Bối theo bản năng nhìn Khả Y: “Khả Y, thế nào? Cái này hình như dài a, ngươi có thể đối lại hay ?”


      “đợi ta nghĩ nghĩ chút.” Khả Y cúi đầu trầm tư.


      “Hảo, vị công tử bên kia lại nhấc tay. Mời” Thanh của đại thúc lại đột nhiên cất cao lên.


      “Nguyệt tự tròn khuyết, đình bạn chớ có hỏi năm đó sơ chiếu, nâng chén nay tịch, thiên thượng hằng nga nhận thức ta ?” Nam nhân đeo mặt nạ cúi đầu ra vế dưới, xong lời cuối cùng, tựa hồ lơ đãng nhìn lại về phía Bối Bối.


      Cách hơi xa, Bối Bối mơ hồ cảm giác được đạo ánh mắt đó có chút hàm nghĩa, khiến nàng cả người được tự nhiên, giằng co lâu như vậy, nàng lần đầu tiên cảm thấy được tự nhiên bỏ qua bên né tránh ánh mắt của nam nhân.





      Đề mục cái lại cái lần lượt được đưa ra, đám người huyên náo xôn xao, thay nhau tranh đoạt trả lời đáp án giành hồng cẩm. Cuối cùng, sau khi đề cuối kết thúc, đại thúc bắt đầu cho người kiểm đếm lại số lượng hồng cẩm.


      bao lâu, trợ thủ của đại thúc cầm hai tập hồng cẩm, có vẻ khó khăn : “Ách… Hai bên đều giống nhau về số lượng, thế này nên làm như thế nào đây a?”


      “Ta ngại cùng người đồng thắng cuộc ăn chung bữa cơm này.” Nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lại lạc về hướng Bối Bối.


      “Ách… Vậy hai vị nương này sao?” Đại thúc nhìn hai người Bối Bối hỏi, ánh mắt lại tràn đầy chờ mong hy vọng các nàng đáp ứng.


      Khả Y cùng Bối Bối nhìn nhau: “Khả Y, ngươi cảm thấy thế nào?”


      “Bối Bối cảm thấy thế nào làm như thế a.” Khả Y mềm mại đem quyền quyết định trao cho nàng.


      “Ăn chung ăn chung a.” Bối Bối liếc mắt liếc về phía nam nhân đeo mặt nạ. Ai sợ ai! Hứ!


      “Hảo, ba vị mời, tiệc rươu thượng đẳng nữ nhi hồng chuẩn bị sẵn sàng.” Đại thúc xuống dưới đài, đem ba người đồng dạng giống nhau đều đeo mặt nạ mời lên tửu lâu.


      Bối Bối kéo tay Khả Y, tại cửa thang lầu cùng nam nhân đeo mặt nạ chạm mặt, người nọ đứng lại, hiển nhiên cố tình mời nàng trước.


      Coi như thức thời.


      Bối Bối cũng rất khách khí trước lên lầu.


      “Ba vị tài tử giai nhân xin mời bên này, cảm ơn tham dự hoạt động của chúng ta. Tửu lâu chúng ta chuẩn bị căn phòng trang nhã, bảo đảm khiến các vị vừa lòng!” Đại thúc cười thân thiết dẫn đường phía trước, tới bên gần cửa sổ trong căn phòng trang nhã thanh tịnh có phong cảnh rất đẹp


      Thấy đầy bàn sơn trân hải vị, sắc hương vị đều thập phần hấp dẫn, Bối Bối thiếu chút nữa kìm được chảy nước miếng.


      “Mọi người mời ngồi, chậm rãi thưởng thức, nếu như còn có cầu gì khác cứ việc phân phó tiểu nhị, bữa hôm nay bất luận gọi món gì đều miễn phí.” Đại thúc hào khí , hiển nhiên là người hết sức hào sảng.


      “Cám ơn.” Ba người cơ hồ là cùng lúc trả lời.


      Sau đó đại thúc liền rời .


      Bối Bối và Khả Y cùng nhau ngồi ở phía đối diện với nam tử, ba người cũng có ai động đũa trước, khí có chút cứng ngắc.


      “Khụ khụ khụ… Khả Y, chúng ta dùng cơm .”


      Nghẹn hồi, Bối Bối rốt cục nhịn được bị thực vật câu động cơn đói, nàng chiêu hô Khả Y, sau đó đưa tay ra sau đầu, cởi bỏ mặt nạ xuống, khuôn mặt trắng noãn của nàng từ từ lộ ra.


      trong lúc vội vàng tháo mặt nạ, phát nam tử ngồi ở đối diện tầm mắt rơi vào khuôn mặt nàng, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của nàng đáy mắt xẹt qua kích động che giấu được, đồng thời cũng điểm thêm vào ánh mắt nhu hòa.


      “Khả Y, ngươi thích ăn cái này sao? Ăn rất ngon sao, còn có món súp này nữa, cũng ăn rất ngon, còn có còn có…” Bối Bối đem hết mọi thức ăn đồ uống nàng thấy thuận mắt toàn bộ kéo đến trước mặt các nàng, nhìn cũng them liếc mắt nhìn nam nhân ngồi ở trước mặt cái.


      cần phải , nàng nhất định cố ý!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 179: NGƯƠI RẤT CHƯỚNG MẮT!



      Khả Y có chút tự nhiên đưa mắt liếc nhìn nam tử ngồi ở đối diện hề động đũa, đến bây giờ cũng có tháo mặt nạ xuống, nhìn là ai, nhưng là, nàng loáng thoáng có loại cảm giác, nam tử này hình như biết Bối Bối.


      Ánh mắt của từ trong trận đấu mời vừa rồi cũng thường xuyên rơi vào người Bối Bối, khiến nàng vừa sợ vừa cảm thấy nghi hoặc.


      “Bối Bối, …” Khả Y ở dưới gầm bàn kéo kéo ống tay áo của Bối Bối, cúi đầu chuyện.


      “Khả Y, nếm thử cái này .” Bối Bối thản nhiên như nghe thấy Khả Y muốn cái gì, dù sao cũng là về cái tên nam nhân ở đối diện kia, nàng chút cũng muốn tốn tâm tư để ý .


      Thay Khả Y thu xếp hảo đồ ăn thức uống xong, Bối Bối cầm lấy chiếc đũa, chút khách khí đưa đến mấy đĩa thức ăn ở trước mặt nam nhân kia, gắp lia lịa rất nhiều thứ, giống như người ta ra oai phủ đầu.


      Sau đó, nàng từng ngụm từng ngụm và cơm ăn, đem những thức ăn món ngon bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt có vẻ rất ngon.


      “Quá ngon, uhm, uhm rất ngon!” Nàng vừa ăn vừa than thở, dư quang ở đuôi mắt sảo sảo liếc về phía nam nhân ở đối diện, thầm bĩu môi, cái tên nam nhân này còn giả trang cái gì thần bí, còn tháo mặt nạ, căn bản thể ăn cơm, liền nhìn các nàng ăn , nàng chút cũng thèm để ý , a…


      Tuy nhiên, bản thân thầm cao hứng kết quả nhất định nàng bị sặc: “Khụ khụ khụ…”


      “Bối Bối, ngươi làm sao vậy?” Khả Y vội vàng đưa tay nhàng vỗ vỗ lưng nàng.


      “Khụ khụ khụ… Đúng là người lúc may … khụ khụ khụ … ngay cả ăn cơm cũng bị nghẹn a, khụ khụ khụ …” Nàng ho đến cổ khô rát phát đau, nguy hiểm , mới vừa rồi đắc ý bật cười, quên mất trong miệng còn nhai cơm.


      Trong lúc nàng ho đến thiên hôn địa ám, chén ôn thủy đưa tới trước mặt nàng, nàng thuận tay cầm lấy, căn bản nhìn thấy là ai đưa tới.


      “Cám ơn, khụ khụ khụ…” Bối Bối gian nan vừa uống vừa cám ơn.


      cần cảm ơn.” Thanh của nam nhân truyền đến.


      Bối Bối nhất thời sững sờ, khóe mắt giật giật, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cái tên nam nhân kia chánh trực nhìn thẳng vào nàng, khoảng cách này, nàng có thể nhìn ràng ánh mắt của nhìn nàng!


      Nàng theo bản năng cúi thấp ánh mắt nhìn chút chén nước ấm trong tay, cái chuyện chết tiệt này khiến cơn ho khan cũng dừng lại, ánh mắt quái dị nhìn từ chén nước sôi đến khuôn mặt đeo mặt nạ kia.


      “Bối Bối, chén nước nóng là … đưa.” Khả Y giúp nàng giải thích nghi vấn.


      “Đông.” Bối Bối dùng sức để chén nước xuống, khoanh tay trước mặt, nhấc mi mắt lên nhìn nam tử đối diện. Vẻ mặt chút thân thiện.


      “Ta huynh đài, ngươi dám lộ mặt gặp người sao?” Câu của nàng nhất định là châm chọc, biết tại sao, nàng nhất định cảm giác được người trước mắt này càng nhìn càng quỷ dị, càng nhìn càng làm cho nàngcảm thấy tâm tình thoải mái.


      “Bối Bối…” Khả Y giọng ngăn nàng lại, có chút lo lắng, nàng càng ngày càng cảm giác được nam tử đối diện kia là vì Bối Bối mà đến, chắc phải là biết thân phận của Bối Bối chứ?


      Tầm mắt của thủy chung chưa từng rời khỏi Bối Bối, trầm mặc hồi, chuyện, thanh càng thêm trầm thấp, hỗn loạn theo tia tối nghĩa: “Ta chỉ là biết bản thân có thể khiến cho người ta muốn gặp hay .”


      “Nếu biết vậy hỏi a, chẳng lẽ ngươi biết mang mặt nạ ngồi ở trước mặt người ăn cơm rất ảnh hưởng tới việc ăn uống sao? Vậy ngươi vốn nhất định cố ý tới phá việc ăn uống của ta?” Bối Bối liên thanh giáo huấn , nàng nhẫn người này lâu rồi nha!


      Đừng tưởng rằng nàng nhìn ràng biết, cái tên nam nhân này rốt cuộc là ai, tại sao nhìn chằm chằm vào nàng?


      Nam tử lại trầm mặc thoáng chốc, rồi mới do dự mở miệng: “Ngươi… cảm thấy ta rất chướng mắt?”


      sai!” Bối Bối thanh thanh trả lời, tuyệt hề để ý có chọc giận đối phương hay .


      Khả Y nhìn thấy tình huống càng ngày càng vô phương khống chế, nàng kéo tay Bối Bối đứng lên, lần đầu tiên có điểm bắt buộc đối đãi với Bối Bối: “Bối Bối, chúng ta thôi, ta mang ngươi mấy khỗ khác chơi rất vui.”


      Bối Bối muốn mình yếu thế trước nam tử mang mặt nạ trước mặt, nhưng thấy Khả Y khẩn cầu nhìn mình, nàng nhún vai, theo Khả Y đứng lên rời .


      “Tái kiến” Khả Y lễ độ quay qua phía nam tử gật đầu, sau đó lôi kéo Bối Bối mau mau rời .


      Nam tử có đáp lại, chỉ là dùng loại ánh mắt sâu nhìn theo thân ảnh của Bối Bối, mãi cho đến lúc các nàng ra tửu lâu, mới thùy hạ con mắt, trầm ngâm thoáng, cũng theo đứng lên rời .





      Khả Y mực kéo Bối Bối đến chỗ cách tửu lâu khá xa mới sảo sảo chậm lại cước bộ.


      Nàng quay đầu, vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn Bối Bối: “Bối Bối, mới vừa rồi cái người nam tử kia… Hình như cứ mực nhìn ngươi.”


      “Ngươi cũng phát ?” Bối Bối trầm mặt, cảm giác của nàng có sai, cái tên nam tử kia mực chăm chú nhìn nàng.


      “Ừ, Bối Bối, ta sợ là nhận ra thân phận của ngươi, ngươi tại ở bên cạnh Vương, mọi việc muốn làm đều phải chú ý chút, bằng chúng ta trở về thôi.” Khả Y trầm tư đề nghị.


      Nghe được Khả Y , Bối Bối trầm mặc, cảm giác bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị người khác “chú ý”… Rất khó chịu.


      Đột nhiên, nàng cảm giác ánh mắt đó lại nhìn chăm chú nàng!


      Nàng quay đầu, đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng lại nhìn ra có cái gì khác thường, lúc này, nàng hề do dự nữa: “Hảo, chúng ta trở về.”


      Tuy nhiên, đương lúc các nàng mới được vài bước, người biết từ hướng nào xông ra chặn đường của các nàng.


      “Đứng lại.” Nam nhân tóc tai bù xù, khuôn mặt cáu bẩn mở miệng quát.


      Bối Bối tay kéo Khả Y ra phía sau, nhíu mày nhìn nam nhân nhìn hình dạng trước mặt: “Tránh ra.”


      “Đem biểu muội của ta trả về.” Ánh mắt nam nhân thẳng tắp nhìn Khả Y ở phía sau nàng.


      “Biểu muội? Ngươi là… Thượng Vinh?” Bối Bối trợn to ánh mắt, cơn tức đồng thời trào dâng, nhất định cái tên thối nam nhân này bán Khả Y, sỉ nhục cho là thân nam nhân!


      Phía sau, nàng cảm giác được Khả Y nắm chặt vạt áo của nàng, tay phát run, nàng càng thêm tức giận trợn trừng mắt nhìn Thượng Vinh: “Ai là…biểu muội của ngươi, ngươi đừng có ở chỗ này nhận bà con thân thích, ngươi có tư cách ấy đâu!”


      “Biểu muội, theo ta trở về.” Thượng Vinh tiến lại gần thèm nhìn Bối Bối, chỉ là quay về phía Khả Y ở sau lưng nàng ra lệnh.


      “Biểu ca…” Khả Y tiếng òa vỡ đau đớn cúi đầu kêu tiếng, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, mờ mịt, tại đôi mắt ngưng tụ.


      “Khả Y, người như thế căn bản là xứng để ngươi gọi biểu ca, chúng ta .” Bối Bối kéo tay Khả Y thay đổi phương hướng muốn rời , lại bị Thượng Vinh tiếp tục ngăn cản.


      cho , ngươi là ai, để biểu muội của ta lưu lại.” Thượng Vinh hung tợn trợn mắt nhìn Bối Bối, hiển nhiên có nhận ra nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :