1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 165: NGOAN BẢO BỐI



      Thương Tuyệt Lệ lạnh lùng nhìn Điền lão chậm rãi quỳ gối mặt đất, hờ hững : “Điền lão, tự ngươi giải quyết chuyện này cho tốt, còn tân nương này ta muốn dẫn . ”


      Nghe vậy, Điền lão giật mình ngẩng đầu lên, liếc nhìn tân nương tử, sau đó cố lấy dũng khí : “Thương công tử, nàng là dâu của Điền gia ta.”


      vậy sao?” Thương Tuyệt Lệ hừ .


      “…” Điền lão mấp máy môi, cuối cùng chữ cũng trả lời nổi.


      Thương Tuyệt Lệ xoay mặt lại nhìn tân nương tử, vô thức giọng trở nên nhành hơn: “ nương, ngươi cần sợ, ta mang nương gặp Vương, Vương làm chủ cho ngươi .”


      “… Cám ơn ngươi, ta…” Tân nương tử cắn cắn môi, cụp mắt xuống, che dấu ánh nhìn hoảng hốt, im lặng hồi lâu, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, lên tiếng gì nữa .


      Cứ như vậy, Thương Tuyệt Lệ trước mặt đám gia nhân rầm rộ của Điền gia, quang minh chính đại đem tân nương tử mang .


      Chờ sau khi Thương Tuyệt Lệ rời , Điền lão phải được hạ nhân đỡ đưa trở về .


      Nhìn theo hướng Thương Tuyệt Lệ và tân nương tử vừa rời Điền lão giật giật khóe miệng, mặt những nếp nhăn chảy xệ của cũng giật theo, trán, nếp nhăn càng hằn sâu hơn bao giờ hết …


      Những nếp nhăn mặt chảy xệ xuống cũng vì thế mà giật giật theo, nỗi lo lắng sâu hãm tại mặt, ánh mắt tái nhợt.


      Điền gia… Sắp xong rồi…


      Dọc theo đường nghiêng nghiêng ngả ngả thất thểu về, Điền lão gia rốt cục tâm thần hoảng hốt. Về đến nhà, vợ và con lập tức ra nghinh đón .


      “Cha, thế nào, có… tìm được tân nương của ca ca con hay , chúng ta nhất định phải đem cái ả tiện nhân đó chôn cùng ca ca !” Điền Quyên Quyên bước đến đầu tiên, ánh mắt quét vào trong đám người lục soát, cũng thấy có bóng dáng của tân nương tử .


      Điền lão thần trí chậm rãi trở về, hổn hển vung tay lên tát nữ nhi cái : “Ba.”


      thanh vang dội vang lên, làm những người khác đều giật mình yên lặng. Điền Quyên Quyên trợn to ánh mắt, tay ôm lấy mặt bị đánh đến sưng lên, ánh mắt ủy khuất rưng rưng: “Cha, người tại sao đánh nữ nhi?”


      “Lão gia, người làm sao có thể vô cớ đánh nữ nhi của ta, chúng ta bây giờ chỉ còn lại mình nó a, ô ô ô… Lòng dạ nào …” Điền phu nhân ôm lấy nữ nhi, lại lần nữa bi ai kêu khóc, oán trách .


      Điền lão ánh mắt cũng dần dần đỏ lên, nóng nảy tức giận giậm chân: “Điền gia chúng ta sắp xong đời rồi. Các ngươi có biết Đại nhi là do ai giết hay ! phải là cái tân nương tử mà chúng ta mua về kia… là … là Vương giết chết . Vương… Là Vương của Xích Diễm Quốc chúng ta có quyền lực lớn nhất nắm giữ sinh sát trong tay a. Toàn gia chúng ta lần này xong rồi.”


      “Lão gia, ngài cái gì? Vương… Giết con của chúng ta? Này… có khả năng, có khả năng, làm sao có thể như thế được …” Điền mẫu hoàn toàn mất bình tĩnh, ánh mắt thất thần, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy thào.


      “Cha…” Điền Quyên Quyên cũng cảm thấy thể nào tin được .


      cần kêu ta, tất cả là do ngươi thành được nhưng bại có thừa, ta để cho ngươi có cơ hội tốt hầu hạ Vương, cầu được thân cận người, ngươi trước học cách lấy lòng chút vị Tô công tử Vương mang đến, để có thể được lòng người bên cạnh Vương, còn cố ý bắt ly khai, ngươi có biết hay là Vương Hậu nữ cải nam trang, lại có biết hay ngươi để tỳ nữ đưa y dẫn tới Thiên viện chỗ ca ca ngươi ở, mới gây thành tất cả hậu quả ngày hôm nay, ca ca ngươi… Thiếu chút nữa liền xâm phạm Vương Hậu! Có thể được chết toàn thây là Vương cực đại nhân từ rồi …”


      “Tô công tử là…” Điền Quyên Quyên khi nghe đến chuyện này cũng sợ ngây người.


      Điền mẫu cuống lên hỏi : “Lão gia, chúng ta tại nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ? Vương có thể đem cả nhà chúng ta ra chém đầu , lão gia ?”


      “…” Điền lão lông mày nhíu chặt, tâm tư bấn loạn, vẫy vẫy tay ra hiệu vào bên trong, những người khác hốt hoảng lục tục nối gót theo sau .





      Tại khu nhà hoa viên ở vùng ngoại ô, bông tuyết rơi dày đặc, trắng xóa gốc tùng,


      Bên trong gian phòng yên tĩnh, trướng mạn ngẫu nhiên rung động vài cái, lại trở nên yên tĩnh, ấm hương từ trong bếp lò tràn ra mùi hương ngào ngạt say đắm lòng người, khiến tiểu người ngủ say càng thêm an tĩnh tinh thần mà ngủ.


      Mí mắt của Bối Bối có chút động đậy, trong giấc mộng theo bản năng đưa tay lục lọi bên cạnh, nhưng sao sờ mãi vẩn thấy hơi ấm quen thuộc, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc .


      Ngự Hàn …” Nàng bối rối hô lên, do ngủ quá lâu, thanh có điểm mất tiếng.


      An tĩnh trong nháy mắt, trướng rèm bên giường rất nhanh bị xốc lên, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn ra trước mặt nàng .


      “Tiểu Bối Bối, ngươi tỉnh.” cười ôn nhu, trấn an bối rối của nàng.


      Trừng mắt nhìn, Bối Bối trong hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nàng lần đầu tiên hề lưu luyến chăn ấm ngồi bật dậy, nhào vào trong ngực của , gắt gao ôm chặt buông.


      Ngự Hàn, ta… ta…” Nàng biết bản thân muốn những gì, chỉ nghĩ nên ôm chặt, chỉ có ôm , nàng mới còn cảm thấy sợ hãi.


      Ngự Hàn đưa những ngón tay trắng muốt để ở đôi môi cánh hoa của nàng cho nàng chuyện: “Suỵt … Cái gì cũng cần , cái gì cũng cần nghĩ, chỉ cần cảm giác có ta ở bên cạnh ngươi là được rồi, ngoan !”


      Ánh mắt , có nụ cười tà khí, có ánh mắt trêu chọc, tinh nghịch hấp dẫn trêu người, chỉ có…vô tận ôn nhu, khiến nàng dường như chìm đắm vào trong đôi mắt màu hổ phách lung linh, thể tự thoát ra được.


      “Ừ.” Hồi lâu, nàng rốt cục giống như bị thôi miên, nàng đáp lại .


      “Ngoan bảo bối.” Ngự Hàn hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, ôn nhu, dịu dàng như chuồn chuồn lướt mặt nước, lên vô hạn nhu tình.


      Đưa tay, nhàng vuốt những sợi tóc phủ lên má nàng, vuốt , nhàng, xúc cảm thoải mái làm cho nhịp tim đập của nàng dần dần trở nên bình ổn, nàng giống như chú mèo ngoan nằm trong lòng , mặc vuốt ve khuôn mặt, tham luyến mùi vị ấm áp người .


      Bị hơi thở ấm áp của bao lấy, trong trí nhớ cái tên hoa lục đại xà lạnh như băng kia tựa hồ nhạt dần trong đầu nàng…


      Nhớ ra cái con xà kia, nàng cũng nhịn được lại thoáng run rẩy, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhược nhược dừng ở mặt : “ Ngự Hàn, ta… có con rắn… , ta giết ?”


      Khi đó, nàng chỉ có ý nghĩ, đó chính là giết cái con xà ác tâm kia, nàng có năng lực giết chết con đại xà sao?


      Trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nhớ kỹ ngực bản thân rất nóng, tựa hồ có cỗ khí ở đó lưu chuyển quay cuồng, sau đó… Đại xà kia bị nàng đáng văng ra ngoài ?


      Trong lúc nàng khổ sở suy nghĩ, bàn tay ấm áp, xoa xoa khắp mặt nàng, ôn nhu : “Tiểu Bối Bối, cần nghĩ đến việc đó nữa …”


      “Chính là ta giết người.” Bối Bối cắn môi, ánh mắt khổ sở nhìn .


      Nàng tình muốn, từ đến giờ, nàng mới lần đầu tiên có cảm giác muốn giết người đến vậy, mà nàng, cũng giết, mặc dù nàng vẫn là giết như thế nào, nhưng nàng xác định người kia là do nàng giết chết.


      Ngự Hàn lại đưa ngón tay để ở môi của nàng: “Hư … có việc gì, đáng chết, ngươi là vì dân trừ hại, tên bại hoại như thế còn sống thế gian này ngày nào gây họa cho các nương khác ngày đó, cho nên, ngươi là thay trời hành đạo.”


      Tiếng ôn nhu của đầy vẻ từ tính mê hoặc, trấn an tâm tình của nàng.


      Sau này bao giờ … làm những chuyện đàn bà như thế nữa!


      Ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình, nàng từ từ nắm chặt thành quyền, đúng vậy, nàng giết tên điên kia, tuy trong lòng cảm giác khó chịu, nhưng là, trong lòng nàng tuyệt đối hối hận, nàng hận cái tên điên kia ở người nàng sờ loạn, hận!


      Sờ loạn…


      Nàng cuống quít kéo vạt áo ra, nhìn vào bên trong da thịt của nàng, tìm kiếm những dấu vết làm nàng cực hận kia.


      có… có…


      Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nàng phát cử động của mình hào phóng cỡ nào, y phục của nàng bị nàng kéo ra, hai quả đào trắng tròn bên trong như như , y phục lệch qua đến tận vai, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi là câu dẫn ta sao?” Tiếng trêu chọc đầy mị hoặc vang lên bên tai nàng .


      Nàng ngẩn ra, đột nhiên hoàn hồn, kinh hô tiếng cầm quần áo kéo nhanh, có chút xấu hổ trợn mắt nhìn vào tên nam nhân lại trở nên du côn, du côn tuấn nam: “ Ngự Hàn, ai thèm câu dẫn ngươi, ta chỉ là à … nhìn…”


      Vừa vừa , nàng lại cắn môi cánh hoa, thể thêm gì nữa, nàng cũng muốn nhắc đến cái đoạn kí ức ác tâm đó.


      nhìn cặp đôi mỹ lệ của ngươi có bị ta làm cho lớn lên hay ? A… Ta đây có thể rất khẳng định cho ngươi biết, so với lần đầu tiên của ngươi, tại nó lớn hơn nhiều, vừa vặn trong lòng bàn tay ta.” Ánh mắt mê muội của Ngự Hàn bắt đầu nheo lại, động tác rất nhanh đem hai tay nắm vạt áo của nàng mở ra, đồng thời kéo 2 tay nàng bắt chéo ra phía sau lưng nàng, tay đồng thời đặt lên cặp đôi trắng rất tròn của nàng, mắt đầy tình dục bóp mấy cái.


      “Ách…” Bối Bối thiếu chút nữa nín thở ngân lên.


      Mặt nàng phút chốc trở nên đỏ ửng.


      Tay nàng ở sau lưng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của , động tác và ánh mắt đầy vẻ tà khí của làm nàng muốn phun hỏa: “ Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái… tên háo sắc đáng chết này, nhanh… Mau buông, a, ngươi còn bóp…”


      Ngự Hàn cười đến liệt miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, nháy mắt mấy cái với nàng, vừa hôn gió vừa dùng mị nhãn khiêu khích nàng, cố ý càng lúc càng thêm hạ thấp thân người đè xuống, khiến lưng nàng càng lúc càng áp sát xuống giường, sau đó, nụ hôn cực nóng rơi vào xương quai xanh của nàng, dần dần xuống…


      “Uy uy uy, Ngự Hàn! Ngươi cái … cái tên … cái tên chủng xà động dục này… a, được thoát quần áo của ta, Ngự Hàn…” Bối Bối vừa xấu hổ, thân thể cực lực giãy dụa những tránh thoát, lại càng như tiếp sức cho đôi môi trượt xuống sâu hơn, vì môi mực dính sát vào da thịt của nàng .


      Cảm giác được đôi môi ấm nóng của hôn trước ngực, Bối Bối – mặt càng thêm đỏ bừng, đến mức khiến cho cả vùng cổ cũng nhiễm đỏ ửng.


      Trời ạ, cái tên nam nhân động dục này!


      Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, ngực phập phồng càng lúc càng nhanh, làm nhàng bật cười, giọng của vang lên từ giữa cặp tuyết lê của nàng, giọng đầy mê muội: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay da thịt của ngươi tại rất đẹp rất mê hoặc, đỏ tươi ướt át giống như quả đào, làm cho người ta nhịn được muốn cắn cái.”


      quả là cắn, nhưng lại cắn nhàng!


      Ngự Hàn, ân … Đừng, đừng như vậy, để ta ngồi dậy, ân … Ngự Hàn…” Bối Bối tức chết bản thân, dĩ nhiên phát ra cái loại thanh này, muốn khóc thét lên, hảo xấu hổ a.


      “ Nhất định cho ngươi ngồi dậy, ta cảm thấy tư thế như thế này mới tốt, ngoan, để ta thỏa mãn chút a.” Ngự Hàn nhàng trả lời cho có lệ, tiếp tục tại da thịt trắng noãn của nàng để lại những dấu vết của .


      ……..


      Trong lúc Bối Bối mềm yếu vô lực, chỉ có thể tùy ý cho muốn làm gì làm, buông tay nàng ra, đồng thời đem nàng ôm chặt trong lòng, cười khe khẽ bên tai nàng khi thấy ánh mắt nàng trở nên mê ly vô lực, đưa lưỡi khẽ liếm lên đôi môi phấn hồng của nàng .


      “Tiểu Bối Bối, nhìn vẻ mặt ngươi hình như vẫn còn chưa thỏa mãn vừa ý phải ?” đưa tay cọ cọ khắp mắt nàng, tà khí cười khẽ.


      “A…” Bối Bối đột nhiên tỉnh thần, đưa tay đẩy ra, thẳng người ngồi dậy, lại đột nhiên cảm giác ánh mắt của rất nóng bỏng nhìn chăm chăm vào hõm cổ của nàng, nàng theo ánh mắt của cúi đầu nhìn xuống.


      “A…” Nàng – mắt hạnh thiếu chút nữa rớt ra ngoài, những chỗ có thể đưa mắt nhìn thấy, đều loang lổ những dấu hôn của , trải rộng khắp vũng da thịt nơi hõm cổ của nàng.


      Bối Bối bất tri bất giác vội vàng kéo hảo y phục, tức giận địa trừng hướng : “ Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái tên sắc xà động dục này!”


      “Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao có thể ta như vậy a, người ta rất đáng thương nha, nhân gia chỉ là đối với ngươi kìm lòng được, ngươi như thế nào có thể dùng từ bất hảo – nghe như vậy để hình dung nhân gia a.” Ngự Hàn kéo áo ngủ bằng gấm lên che mặt, lên án nàng vô tình.


      Thấy đột nhiên từ tà ác lại biến thành bộ dáng của tiểu tức phụ, Bối Bối đôi mắt thoáng chốc dại ra.


      Ách! Cái tên nam nhân này có thể … hay … đừng có thay đổi sắc mặt liên tục nhanh như chớp như vậy giùm nàng được , đến cái từ “Nhân gia” kinh khủng như vậy cũng dùng tới.


      “Ngươi vô tình.” Ngự Hàn đưa mắt liếc nàng, môi mím lại đầy oán trách, sau đó lại giả vờ thương tâm dùng góc chăn lau lau khóe mắt .


      Bối Bối nhịn được khóe miệng co quắp thoáng cái, miệng hết mở lại đóng, rốt cục nhịn được bật cười: “ Ngự Hàn, ngươi diễn tốt , rất ra dáng con dâu ủy khuất nga, ha hả a…”


      xong lời cuối cùng, nàng nhịn được cười đến run rẩy .


      “Ngươi còn cười nhân gia, ô… Nhân gia đáng thương, bầu tình ý cứ như vậy bị ngươi chà đạp, có thiên lý a, tình cảm xuất phát từ nội tâm của ta lại bị đối xử như vậy, ta muốn sống nữa.” Ngự Hàn ra sức diễn “mềm mại”, diễn được càng lúc càng ra sức nhuần nhuyễn


      “Ha ha ha…” Bối Bối cũng nhịn được nữa cười đến thoải mái.


      “Ha ha ha… Ngự Hàn, nếu như sau này ngươi có bị cướp mất ngôi vua, có thể đổi nghề ca diễn, ngươi rất có thiên phú!” Nàng vừa cười vừa .


      Ngự Hàn lúc này mới đem áo ngủ bằng gấm hạ xuống còn che giấu ánh mắt nữa, truyền đến nàng cái mị nhãn: “Ta cảm giác được bản thân cũng có chút tài năng thiên phú, nếu như Bối Bối cưng cảm thấy ta ra ngoài diễn dọa người, ta diễn kiếm tiền nuôi Bảo Bối cưng của ta vui vẻ.”


      “Phốc… Ha ha ha… Ngự Hàn, ngươi muốn hại ta thổ huyết sao? Ha ha ha… Bái phục, ngươi như vậy … Nghiêng nước nghiêng thành a…” Bối Bối nhịn nổi ôm bụng cười lớn, tay chống vào đầu gối mới vững được


      vốn là có khuôn mặt mỹ lệ bộ hồ ly tinh, bây giờ còn giả vờ nhăn nhó uhm… , mỗi động tác đầy lực hấp dẫn, dụ dỗ, đúng là mỹ nam họa thủy.


      Nhìn nàng cười đến cười toe tóet, trong ánh mắt Ngự Hàn tràn đầy vui vẻ, thỏa mãn kèm theo tia an ủi, nàng rốt cục cười, còn canh cánh trong lòng kiện kinh hoàng kia, cũng phí công cực khổ diễn cho nàng xem.


      nhìn chút chiếc áo ngủ bằng gấm vừa dùng để che nửa khuôn mặt của bản thân, hai tay buông lỏng, chiếc áo lập tức rơi xuống, sau đó rất ghét bỏ nhíu nhíu mày, sách, là quá đàn bà!


      Bả vai thoáng run run, thầm đối với chính mình ác tâm lẩm bẩm, đàn bà! Sau này cũng tránh làm những chuyện tổn hại hình tượng như thế.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 166: CỐ NHÂN



      Thương Tuyệt Lệ trở lại khu vườn riêng ở ngoại ô, để vị tân nương tử ngồi chờ ngoài đại sảnh.


      nương, bây giờ ta vào trong bẩm báo với Vương chuyện của nương, cứ yên tâm ngồi đây chờ lát.


      “Ừ.” Tân nương tử trông có vẻ lo lắng đứng ngồi yên, nhưng cũng mềm mại gật đầu.


      Thương Tuyệt Lệ gọi tỳ nữ dâng trà cho vị tân nương tử mới yên tâm ra ngoài.


      Nhìn theo bóng lưng của Thương Tuyệt Lệ, tân nương tử se se vạt áo màu đỏ thẫm, cắn đôi môi mềm, đôi mắt đẹp thoáng ánh lên tia bất an.


      ………………


      Rất nhanh bước đến trước cửa phòng của Ngự Hàn, Thương Tuyệt Lệ nghe được bên trong truyền đến thanh vui cười, là tiếng của Bối Bối tiểu thư, Thương Tuyệt Lệ cảm thấy lòng, thầm thở dài hơi.


      Bối Bối tiểu thư cần phải thoát khỏi kí ức đáng sợ kia.


      sâu hít hơi, nhấc tay gõ cửa: “Khấu khấu khấu… Khấu khấu khấu…”


      Bên trong, Ngự Hàn cùng Bối Bối ngừng vui đùa ầm ĩ, đôi môi người nàng trêu chọc ngừng lại, bàn tay để ở nách ra sức cù nàng cũng hạ xuống dừng lại.


      “Uy, còn mở cửa.” Bối Bối đẩy nam nhân người ra, khóe mắt cười đến rơi lệ.


      Ngự Hàn nhún nhún vai, tà tà cười tiếng sau đó mạnh mẽ hôn lên môi của nàng sâu, hồi lâu mới chịu buông nàng ra.


      Bối Bối thở hồng hộc lại tiếp tục đẩy : “Nhanh mở cửa.”


      “Chiều nay chúng ta tiếp tục chơi.” ở bên tai nàng thổi khí, sau đó mới tình nguyện đưa tay sửa sang quần áo xộc xệch, thuận tiện xoay qua giúp cho nàng chỉnh trang lại.


      Bối Bối thúc giục : “Nhanh nhanh .”


      Thấy rốt cục tới mở cửa, nàng vỗ vỗ lên mặt mình, cố gắng làm cho hơi nóng mặt tan , sau đó bước theo Ngự Hàn.


      Cửa vừa mở ra, thấy Thương Tuyệt Lệ cúi đầu đứng ở ngoài cửa.


      “Tuyệt Lệ, thế nào? Tra được rồi sao ?” Ngự Hàn tiếng lại khôi phục vẻ nghiêm túc.


      “Vương, tra được rồi, thuộc hạ mang về đây người, thuộc hạ tin tưởng người kia cho Vương biết mọi chuyện cách tỉ mỉ hơn.” Thương Tuyệt Lệ cung kính đáp.


      Bối Bối lúc này cũng tới, nàng kéo kéo ống tay áo của Ngự Hàn, ngẩng đầu nhìn : “ Ngự Hàn, các ngươi về chuyện gì?”


      “Chuyện Điền gia.” Ngự Hàn cũng giấu giếm nàng, chỉ là đưa tay kéo nàng ôm sát vào người, thân thể kề sát, để nàng tuyệt đối dựa vào .


      Dựa vào , Bối Bối cảm giác được chuyện xảy ra tại Điền gia còn khiến nàng cảm thấy hoảng loạn nữa, nàng cúi đầu lên tiếng: “Ừ.”


      Ngự Hàn nắm chặt tay nàng, sau đó mới chuyển hướng sang Thương Tuyệt Lệ nghi hoặc hỏi: “Tuyệt lệ, ngươi có mang về người, là ai?”


      “Là tân nương tử của Điền gia.”


      Bối Bối lập tức hốt hoảng lên tiếng : “Thương Tuyệt Lệ, ngươi cướp dâu ?”


      “…” Thương Tuyệt Lệ lông mày giật giật, cấm khẩu.


      “A… Chúng ta ra ngoài xem mặt vị tân nương tử kia, rồi tiếp tục .” Ngự Hàn ôm Bối Bối bước ra ngoài.


      ………….


      Khi bọn vừa mới đến trước cửa phòng, thanh của Bối Bối truyền vọng vào trong phòng trước tiên.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi cứ thử , có phải là ngươi thích con dâu của Điền Gia cho nên ra tay cướp về, nếu làm sao ngươi tra án đến mức đem luôn con dâu của người ta trở về đây, ta muốn biết lý do, lý do…” Thanh Bối Bối lộ vẻ hăng hái bừng bừng, nhưng có ai đáp lại nàng.


      Rất nhanh, ba người bọn vào cửa, bên trong tân nương tử đồng thời đứng lên, ngoái đầu nhìn lại…


      Bối Bối cùng tân nương tử đồng thời ngây người, nhìn chăm chăm vào đối phương.


      Ngự Hàn nhạy cảm lập tức phát có điểm đúng, liếc mắt sang tân nương sau đó lại quay sang nhìn Bối Bối, lôi kéo nàng thất thần vào sát mình, kề bên tai nàng giọng hỏi : “Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao vậy?”


      Ai ngờ, Bối Bối chú ý đến , chỉ là nhìn chằm chằm vào tân nương tử, hồi lâu, nàng đột nhiên hất tay Ngự Hàn ra, vọt đến trước mặt tân nương tử, nhìn từ xuống dưới lượt, sau đó ngữ điệu trào dâng: “Khả Y? Ngươi là Hà Khả Y, là Khả Y sao?”


      “Ngươi là… Bối Bối?” Tân nương tử cũng rất kinh ngạc, thanh mặc dù thoáng có chút kích động, nhưng cũng ôn nhu mềm run run.


      “Đúng, ta chính là Bối Bối – Tô Bối Bối!” Bối Bối nhìn tân nương tử gật đầu khẳng định, ánh mắt rất là kích động, tha hương gặp bạn cố tri a! Nhưng lại còn là ân nhân của nàng ! Nếu có Khả Y, nàng sớm chết đói chết rét rồi !


      “Ngươi là Bối Bối, ta… Ta là Khả Y.” Tân nương tử trong hốc mắt đỏ lên, lấp lánh nước, nghĩ còn có thể gặp lại lần nữa bé khả ái dễ thương, nàng cho là bản thân khi còn sống cứ như vậy chìm trong tha hương.


      Đúng rồi, nhất định là thanh này, thanh thúy nhu hòa, nghe tới cảm thấy thoải mái cực kỳ!


      Bối Bối tự gật đầu với chính mình, sau đó thình lình lại chú ý tới bộ lễ phục đỏ thẫm người Khả Y: “Khả Y, ngươi chắc chắn phải là… con dâu của Điền gia đấy chứ?”


      Khả Y ngây ngốc, mắt đầy ngấn lệ, cúi xuống: “Ta… Phải”


      “A? Ngươi tại sao lại gả vào Điền gia, vậy còn Thượng Vinh biểu ca của ngươi đâu ?” Bối Bối theo bản năng liền thốt ra.


      Hốc mắt Khả Y đột nhiên đỏ lên, nước mắt bắt đầu tràn mi, nàng u oán cười tiếng, cười đến thê lương, phảng phất như có hồn: “Biểu ca… đem ta bán cho Điền gia làm con dâu.”


      Nàng cười, nụ cười tràn ngập vẻ tang thương, hoang vu, bao nhiêu vẻ u sầu, bao nhiêu khổ sáp, bao nhiêu thê lương đều toát ra từ nụ cười ấy.


      Cười tiếng, như khuynh thành thoát tục, sắc đẹp tuyệt luân.


      Nhìn nụ cười của nàng, Bối Bối cảm thấy sống mũi cay cay, cơn tức đồng thời trỗi dậy : “Cái tên Thượng Vinh chết tiệt kia, ta cũng biết tên vốn là cái thứ đồ ái mộ vinh hoa phú quý mà, thế nhưng còn dám đem ngươi bán , dựa vào cái gì!”


      Khả Y lắc đầu, nước mắt cứ như vậy lăn xuống mãi, nàng vội vàng lau , giả vờ ra vẻ kiên cường: “Ta trốn theo biểu ca thành thân, ta là người của , muốn đem ta bán , ta có thể làm gì được.”


      “Coi như thành thân sao, ngươi là ngươi, , ngươi là cá thể độc lập, thế nào có tư cách bán ngươi !” Bối Bối tức giận đến muốn thổ huyết, cổ nhân nhất định như vậy, cho là nữ nhân khi gả cho người liền nhất định phụ thuộc hoàn toàn vào nam nhân, tức chết mà !


      “…” Khả Y chỉ là nhìn chăm chăm Bối Bối, biết nên trả lời như thế nào.


      Bên kia, Ngự Hàn lúc nghe Bối Bối gọi tên tân nương tử, chỉ là nhíu mày, sau đó ngồi vào bên, nhàn nhã thong dong pha trà uống.


      Trái ngược, ánh mắt Thương Tuyệt Lệ mực dừng lại người các nàng, tự lúc biết tao ngộ của tân nương tử và Bối Bối tiểu thư, chỉ nhíu mày cái, sau đó lên tiếng đứng ở bên cạnh Ngự Hàn.


      Ôn chuyện, Ngự Hàn chậm rãi uống xong chén trà, sau đó đặt chén trà xuống, miễn cưỡng nhìn vẻ mặt Tiểu Bối Bối khả ái đầy kích động: “Tiểu Bối Bối, ngươi cũng nên ôn chuyện xong rồi chứ?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 167: CUỒNG PHÓNG



      Bối Bối quay đầu lại, chỉ là đưa tay ra sau lưng phất phất tay giống như đuổi con ruồi quấy nhiễu: “Đừng ồn, đừng ồn, ta và Khả Y vẫn còn chưa xong đâu.”


      “Vậy ngươi còn muốn đến bao lâu?” Ngự Hàn tuyệt để ý đến phản ứng vừa rồi của nàng, chỉ là thong thả hỏi, gương mặt tuấn mỹ tươi cười chăm chú nhìn khuôn mặt kích động vì tức giận của nàng, trông bộ dáng của nàng so với Hà Khả Y còn muốn phẫn nộ gấp mấy lần, hổ là tiểu bảo bối của , rất thẳng thắng cương trực a…


      Bối Bối lại phất phất tay ra phía sau tùy ý buông câu: “Còn muốn lát nữa, đừng làm ồn.”


      Ngay sau đó, nàng lại tiếp tục thay Khả Y tức giận bất bình: “Khả Y, ngươi yên tâm, ta nhất định vì ngươi lấy lại công đạo, a, phải, là ta nhất định làm cho người ta thế ngươi lấy lại công đạo!”


      Lúc này, nếu dùng Ngự Hàn đợi đến lúc nào, đại, đại nhân vật kia mà nếu đem so sánh với nàng cái nhân vật nho như thế này uy phong hơn nhiều, nàng cũng cần ra tiền tuyến đấu tranh dũng, ha hả…


      Khả Y nhút nhát len lén liếc nhìn Ngự Hàn, đáy mắt có giật mình, Xích Diễm Vương dĩ nhiên lại là nam tử tuấn mỹ tuổi trẻ như thế.


      Rất nhanh dời tầm mắt, nàng có điểm lo lắng kéo kéo tay áo của Bối Bối giọng rất rất , nhắc nhở: “Bối Bối, đối với Vương nên như vậy.”


      Vừa , nàng cúi đầu càng thấp, chân thành lên phía trước vài bước: “Dân nữ Hà Khả Y khấu kiến Vương.”


      Ngự Hàn lúc này mới đem tầm mắt từ người Bối Bối thu hồi lại, còn chưa kịp chuyện, Bối Bối liền xông lên, bước lên trước che ở trước mặt của Khả Y, đôi mắt trợn to nhìn thẳng vào Ngự Hàn.


      “Uy, ta chẳng phải qua với ngươi sao, ngươi thể tái truy cứu cái kiện Khả Y lâu, lâu trước kia tiến cung, là nam nhân được lôi chuyện cũ ra , nếu ta để yên cho ngươi.”


      Ngự Hàn sảo sảo đem thân dán sát vào nàng, đối diện cùng đôi mắt long lanh nước của nàng, đuôi lông mày nhướng lên trêu cợt nghiêm túc, con mắt đen thâm thúy lưu chuyển mập mờ đầy ám muội, giọng : “Tiểu Bối Bối, ngươi tại hoài nghi tính cách của ta sao? Ta nghĩ ngươi phải là người ràng nhất mới đúng chứ.”


      Trận trận nhiệt khí hùng hồn thoắt cái biến mất, Bối Bối bị ánh mắt của làm cả người run lên, khuôn mặt lập tức ửng hồng, nàng nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn .


      Cái tên nam nhân này… , là cái tên sắc xà này!


      Khả Y và Thương Tuyệt Lệ đều có mặt ở đây, dĩ nhiên cứ quang minh chánh đại đối với nàng thân mật như vậy, cấp khối đậu hủ cho nàng, nàng muốn đâm chết cho rồi, miễn theo mất mặt xấu hổ.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi… Ngô…” Ngự Hàn còn muốn tiếp tục phóng túng , bị Bối Bối dùng tay bịt lại.


      Bối Bối tức giận trừng ánh mắt thẳng vào : “ Ngự Hàn, ngươi nữa… nữa ta liền độc chết ngươi!”


      Kỳ , chỉ có Bối Bối mới có thể nghe Ngự Hàn mà thôi, bởi vì quá mức xấu hổ, nàng có lưu ý lời của kỳ chỉ là rỉ tai, chỉ có mình nàng nghe được.


      Bất quá, hẳn là nhắc nhở nàng, a… bị bàn tay bé trắng muốt của nàng che miệng, cũng khó chịu chút nào, còn có thể ngửi được mùi hương làn da của nàng.


      thầm liếm liếm lòng bàn tay của nàng, con ngươi đen nhấp nháy.


      Xúc cảm thấp nóng làm Bối Bối tim đập thiếu chút nữa chậm nửa nhịp, nàng giãy dụa, nhưng lại muốn buông tay ra, chỉ sợ lại lần nữa buông ra những lời lẽ kinh người, rồi lại làm cho ngừng sỗ sàng, nàng buồn bực chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.


      Thương Tuyệt Lệ nhàng khụ tiếng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi che miệng Vương như vậy, khụ… Đối với chuyện truy cứu hay truy cứu Bối Bối tiểu thư vừa hỏi lúc trước, Vương trả lời được a.”


      Quét mắt liếc nhìn Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối do dự lúc, rồi mới cam lòng buông tay xuống, ánh mắt cũng rất hung hăng bắn về phía Ngự Hàn.


      Thức thời chút, nếu chiều nay ngươi ngủ sàn nhà!


      Nhìn thôi cũng hiểu ánh mắt của nàng, Ngự Hàn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm ra vẻ rất nghe lời, con mắt đen nhánh thầm liếc về phía nàng cố tình tỏ ra thương cảm ủy khuất.


      Thương Tuyệt Lệ và Khả Y hai người có chút tự nhiên khi nhìn bọn họ giằng co trong lúc đó, , phải là liếc mắt đưa tình.


      “Khụ khụ khụ…” Thương Tuyệt Lệ lại lần nữa ho nhắc nhở bản thân tồn tại.


      Bởi vì bị Bối Bối ngăn trở tầm mắt, cho nên Khả Y lắm trước mắt xảy ra những chuyện gì, nàng nhìn phía Thương Tuyệt Lệ, có chút muốn lại thôi.


      Cảm giác được ánh mắt nàng nhìn, Thương Tuyệt Lệ cúi đầu nhìn nàng, nàng cuống quít quay mặt .


      Nhìn Khả Y nhu nhược, yếu ớt, đôi mắt Thương Tuyệt Lệ chớp chớp, có chút được tự nhiên thu hồi ánh mắt.


      Ngự Hàn đưa tay ra, tay nắm vào vòng eo của Bối Bối, sảo sảo dùng chút lực đem nàng đặt ở đùi: “Ngồi xuống trước .”


      Bối Bối nhất thời sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Khả Y, khuôn mặt đỏ lên như thiêu đốt, nàng như là chụp phải củ khoai lang nóng, vội vã hất hai tay của Ngự Hàn đặt ở thắt lưng nàng, vội vã đứng lên, tới bên cạnh Khả Y.


      Khả Y bị những cử chỉ thân mật quá mức trước mắt làm hoảng vía mở to đôi mắt, nàng lên tiếng, nhưng mặt cũng đỏ bừng, Vương to gan cuồng phóng.


      “Khụ, Ngự Hàn, ngươi còn hỏi Khả Y bị oan khuất như thế nào!” Bối Bối che giấu gương mặt đỏ hồng của mình, muốn chết, tên nam nhân này tuyệt biết kiềm chế, quả đem những người khác xem như trong suốt.


      Nàng dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chăm chú Ngự Hàn, khuôn mặt nghiêm lại, môi đỏ mọng nhếch lên.


      Ngự Hàn lúc này mới thu liễm chút, ân, biết nhẫn nại của tiểu Bối Bối của đến cực điểm, cho nên, cũng nên biết điều mà thu binh, a…


      Khi xoay mặt về hướng Khả Y, lúc này vẻ tà mị nghiêm túc biến mất, mặt lập tức khôi phục chánh sắc, uy nghiêm kinh người, công phu thay đổi sắc mặt có thể là đệ nhất.


      “Tuyệt Lệ, ban thưởng ghế ngồi.”


      “Vâng” Thương Tuyệt Lệ vội đem ghế tới bên cạnh Khả Y, ý bảo nàng ngồi xuống.


      Bối Bối miệng há tròn lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, bất quá ánh mắt thể rất ràng — ta cũng muốn!


      Lần này, Thương Tuyệt Lệ đợi Ngự Hàn hạ lệnh, rất tự động đem ghế đến cho Bối Bối.


      “Ngươi tên gọi là Hà Khả Y?”


      “Đúng vậy.” Khả Y có chút khẩn trương giọng trả lời, đầu mực cúi xuống vẫn duy trì tư thế cung kính.


      Nghe được câu hỏi của , Bối Bối chỉ là đảo cặp mắt trắng dã, thừa đống!


      “Vết roi người của ngươi là do Điền gia đánh?” ánh mắt lợi hại của Ngự Hàn quét qua giá y của Khả Y, áo hé ra vài vết thương.


      Khả Y sửng sốt chút, tự giác đưa tay vuốt ve vết rách áo, thần sắc có chút cổ quái.


      “Này… phải bị đánh, là dân nữ lúc trốn bị dây thừng cột người lưu lại ” Khả Y ngẩng đầu đáp lời, đôi mắt ánh lên tia mờ mịt.


      “Dân nữ bị trói tại trong phòng tân hôn, đột nhiên biết như thế nào, khí lực bỗng trở nên mạnh mẽ, vì vậy liền tránh thoát.”


      Khả Y bổ sung, nàng biết bản thân khi đó là làm sao vậy, chỉ là cảm giác được cả người khí huyết mạnh mẽ lưu thông, cỗ lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể nàng trào lên như muốn thoát ra ngoài, vì vậy giúp nàng tránh thoát dây thừng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 168: THẤY CHẾT MÀ CỨU



      Bối Bối đột nhiên đứng lên tới bên cạnh Khả Y, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Khả Y, ngươi phải là cũng có pháp thuật a?”


      “Ta… có a.” Khả Y ánh mắt đăm chiêu, hồi lâu mới trả lời.


      Nàng đích xác có pháp thuật cũng có võ công, chính là… lúc nàng tránh thoát dây thừng, nàng cảm giác bản thân hình như có thể khống chế ít đồ vật, nàng nhớ kỹ lúc Điền lão dẫn người tới bắt nàng, nàng cuống quít quơ tay quơ đảo ít chướng ngại vật lớn, khi đó, nàng ràng cảm giác được trong cơ thể bản thân có cỗ năng lượng có thể tùy ý di chuyển số đồ vật này .


      Chính là, lúc nàng chạy ra khỏi Điền gia sau đó lâu, năng lượng trong cơ thể nàng đột nhiên liền biến mất.


      “Di? Ngươi có pháp thuật, vậy …” Bối Bối nghi hoặc thôi đưa mắt nhìn Khả Y từ xuống dưới, Khả Y nhu nhược như vậy, lại có pháp lực như thế nào bứt sợi dây?


      “Bối Bối, đừng chen vô như thế, hãy để Hà nương đem chuyện tình ở Điền gia xong trước .” Ngự Hàn vung tay lên, hồng quang chợt lóe, Bối Bối bị nhàng cuốn trở lại vị trí, dùng hồng quang trấn nàng ngồi yên ổn tại ghế .


      Nàng giãy dụa thân thể chút, phát thể động đậy, nàng tức giận trợn tròn ánh mắt, tên nam nhân này lại dùng định thân pháp với nàng!


      Khả Y thấy Bối Bối bị định trụ, nhát gan liếc mắt nhìn Ngự Hàn, dám lên tiếng.


      “Hà nương, theo Bổn Vương biết, người bái đường cùng ngươi phải là tân lang , chuyện này là thế nào?” Ngự Hàn lại lần nữa đặt câu hỏi.


      Nghe đến câu hỏi này, thân thể Khả Y lập tức run lên, đôi mắt yếu ớt của nàng thầm đỏ lên, đôi môi đỏ mọng như son run rẩy : “Trưởng tử của Điền gia kỳ là người điên thích nữ sắc, có khuê nữ nhà ai dám gả vào, Điền gia vì nối dõi tông đường, bỏ ra số tiền lớn mua con dâu, mà Điền gia vì mặt mũi, để cháu họ Điền gia đứng ra cưới, như vậy mới có thể che giấu tai mắt người. Lại vừa lúc, Biểu ca của dân nữ do chịu nổi cảnh đói nghèo túng quẫn của cuộc sống, nên đem dân nữ bán cho Điền gia.”


      xong lời cuối cùng, nàng đau lòng sắc mặt trở nên trắng bệch, cái đau này, lan đến đầu ngón tay bấm chặt móng tay vào da thịt, chết lặng…


      Nàng toàn tâm toàn ý dâng tình cảm chân thành cho biểu ca, nhưng ngờ lại là tên nam nhân xem trọng tiền tài vinh hoa phú quý như thế, nàng làm sao chịu đựng nổi.


      “Tên Thượng Vinh chết tiệt kia, tốt nhất sau này đừng bao giờ để ta gặp được , nếu ta làm cho … Ngô…” Bối Bối tức giận bất bình hét lớn lên hai câu, miệng liền bị đạo hồng quang che lại, thể tái ríu ra ríu rít chen vào , chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng giận dữ của nàng quay sang Ngự Hàn kháng nghị.


      “Ân ân ân…” Bối Bối mím miệng ô ngô gọi, khó chịu trơ mắt nhìn Ngự Hàn, ung dung nhàn nhã đưa mắt liếc nhìn nàng cái, sau đó tiếp tục đối mặt Khả Y.


      “Hà nương, đối với cảnh ngộ của ngươi, Bổn Vương cảm giác sâu sắc đồng tình, nhưng mà ngươi phải trở lại Điền gia, bởi vì giấy bán mình ngươi nằm trong tay Điền gia, ngươi tại là thuộc về người của Điền gia .” Ngự Hàn đột nhiên trở nên có điểm lãnh đạm, đối với vô số ánh mắt bất mãn của Bối Bối bắn về phía , làm như nhìn thấy.


      Bối Bối giận điên lên, Ngự Hàn làm cái quỷ gì vậy, ràng Khả Y là người bị hại, lại còn đem nàng trở lại hố lửa đó!


      Khả Y nắm chặc nắm tay, cắn môi cơ hồ muốn chảy máu, nhưng nàng lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi lệ.


      Thương Tuyệt Lệ thần sắc thay đổi, ánh mắt giãy giụa tại nhìn Khả Y, lại đưa mắt nhìn Ngự Hàn, đột nhiên quỳ xuống đất: “Vương, van cầu ngài cứu giúp Hà nương.”


      “Sao? Ngươi cầu ta?” Ngự Hàn nhướng nhướng đôi mày kiếm, ngón tay thon dài để ở giữa mi gian chút dao động, thần sắc thể đoán được.


      Bối Bối rất muốn vỗ tay khen ngợi nhân tâm hùng của Thương Tuyệt Lệ, càng nghĩ càng thêm khinh bỉ cái tên Ngự Hàn vô tâm, tàn nhẫn, thấy chết mà cứu, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của bản thân .


      “Thương công tử…” Khả Y giống như đường cùng lại ngờ nhận được giúp đỡ này, rất nhanh cũng quỳ xuống, nhưng biết nên mở miệng như thế nào.


      Bên trong phòng, chỉ có Ngự Hàn và Bối Bối vẫn còn ngồi, người nhàn nhã thản nhiên, làm cho người ta biết được tại nghĩ gì, người còn lại trợn trừng ánh mắt cơ hồ muốn rớt ra, làm cho người ta vừa nhìn cũng biết nàng tức giận đến muốn bốc khói .


      gian trở nên yên tĩnh đáng sợ .


      “Tuyệt Lệ, ngươi còn vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi là giúp Hà nương cầu Bổn Vương?” Ngự Hàn chậm rãi giọng mạnh mẽ hỏi lại lần nữa.


      Ánh mắt củaVương, cho dù là ngẩng đầu, Thương Tuyệt Lệ cũng cảm giác da đầu tê dại, nhưng cũng kiên trì cứng rắn trả lời: “Đúng vậy, thuộc hạ thỉnh cầu Vương cứu giúp Hà nương, nàng chỉ là người bị hại vô tội.”


      “Từ lúc nào ngươi trở nên nhiệt tâm như vậy?” Ngự Hàn đáp hỏi ngược lại, con ngươi đen thoáng chút dao động, lóe ra tia sáng tà tà, nhìn thần thái của , hiển nhiên là đối với phản ứng của Tuyệt Lệ cảm thấy vô cùng hứng thú.


      Bối Bối trợn mắt nhìn hồi lâu sau, rốt cục phát ít manh mối, nàng quay tròn chuyển động con mắt, quay sang nhìn Thương Tuyệt Lệ, rồi nhìn lại Khả Y, sau đó thẳng tắp nhìn Ngự Hàn, thấy trong mắt lóe lên ánh nhìn quen thuộc, nàng đột nhiên cảm thấy hiểu cái gì.


      Lấy tính tình của Thương Tuyệt Lệ – Mộc đầu mà , hình như rất ít chú ý đến những người liên quan đến , chẳng lẽ tên đầu gỗ này bắt đầu thông suốt?


      A… Hảo chơi …


      “Vương, thuộc hạ thỉnh cầu…” Thương Tuyệt Lệ để ý tới những chuyện khác, chỉ có thể tiếp tục chấp nhất cúi đầu tiếp tục thỉnh cầu , cũng nhượng Ngự Hàn sang chuyện khác.


      “Nếu như ngươi có thể lấy được bán mình khế của Hà nương trở về đây, ta mới có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này, dù sao đây cũng là quy định luật lệ của quốc gia, nếu có khế ước bán mình, Bổn Vương cũng có thể làm gì giúp ta được .” Ngự Hàn khoát khoát tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ .


      “Thuộc hạ nhất định đem giấy bán mình của Hà nương cầm về đây, chỉ là trong khoảng thời gian này… Vương có thể … tạm thời cho Hà nương ở lại đây hay , nếu như Hà nương trở về Điền gia, người của Điền gia nhất định đem nàng chôn cùng tên bại hoại kia.”


      Thương Tuyệt Lệ mắt nhìn thẳng Ngự Hàn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi có muốn lưu Hà nương lại đây ?” Ngự Hàn đáp, đột nhiên chuyển hướng sang Bối Bối, cười híp mắt hỏi ý kiến của nàng .


      “Ngô ngô ngô…” Bối Bối muốn vạn lần chữ muốn, nhưng là chỉ có thể ú ớ phát ra như thế.


      “A, ta quên, tiểu Bối Bối, xin lỗi a, định trụ ngươi lâu như vậy, ngươi nhất định rất khó chịu a.” Ngự Hàn bước chân tới bên người nàng, tay nâng cằm nàng, đồng thời cũng giúp nàng giải khai định thân chú, giả vờ làm ra vẻ xin lỗi hai tay xoa bóp bả vai của nàng .


      “Ngô ngô ngô…” Bối Bối giãy dụa tránh thoát hai tay của , tức giận chỉ chỉ vào miệng mình, ánh mắt sắp phun phát hỏa.


      Cái tên nam nhân này nhất định là cố ý! Pháp lực giải nửa lưu nửa!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.3 - Chương 169: CÁO MƯỢN OAI HÙM



      Cái tên nam nhân này nhất định là cố ý!


      Ngự Hàn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ vội vàng rút lại pháp lực thi triển miệng của nàng, sau đó ánh mắt vô tội nhìn nàng.


      Rốt cục có thể rồi! Nàng đưa tay túm chặt lấy cổ áo Ngự Hàn định mở miệng mắng.


      Tuy nhiên, hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ, cúi đầu khóc, áy náy dám ngẩng đầu lên: “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu phải vì ban đầu ta ích kỷ, ngươi cũng tiến cung chịu ủy khuất, ta…”


      Ngự Hàn bị nàng kéo mạnh cổ áo, thể cúi đầu dựa vào nàng, giả vờ suy yếu lấy tay che yết hầu: “Khụ khụ khụ… Tiểu Bối Bối, ngươi muốn giết người sao?”


      Thấy khuôn mặt tuấn tú của nghẹn hồng, Bối Bối vội vàng buông tay, đưa đôi tay ngọc vòng ra sau cổ của , nhàng vỗ, cười khan liên tục: “ có lỗi, có lỗi a, ta chỉ là tình thế cấp bách mới nhất thời thô lỗ như vậy.”


      Tiếp theo, nàng cất giọng dè dặt lại tràn đầy đe dọa bình tĩnh nhìn : “Ngươi cứu Khả Y chứ?”


      Bộ dáng của nàng lúc này vừa giống như cầu người lại vừa giống như uy hiếp, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc của Ngự Hàn chuyển chuyển, hưởng thụ cảm giác thoải mái do bàn tay mềm mại của nàng phủ ở lưng, đôi mắt lành lạnh liếc mắt nhìn nàng dò xét.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”


      Bàn tay Bối Bối dừng lại, hung hăng tại lưng của nhéo mạnh cái, mím miệng : “Ngươi dám lặp lại lần nữa thử xem.”


      Ngự Hàn cong môi, rất nghe lời cúi đầu lặp lại lần nữa: “Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”


      “Ngươi… A… Ngươi đúng là rất nghe lời!” Bối Bối giận dữ nhưng miệng ngược lại lại cười, ánh mắt cố nén tức giận bốc hỏa dâng lên.


      Thanh thanh lại yết hầu, Bối Bối muốn mở miệng tiếp tục , bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của hạ nhân.


      “Vương, Điền lão gia cầu kiến.”


      Khả Y nghe , thân thể yếu đuối run nhè , năm ngón tay nắm thành quyền, các đầu ngón tay run rẩy trắng bệch.


      Bối Bối liếc mắt nhìn Ngự Hàn, ánh mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo, cứ thử xử lý việc này thử xem!


      Tiếp theo, nàng qua đỡ Khả Y đứng lên: “Khả Y, ngươi phải sợ, Ngự Hàn vô tâm cũng quan hệ, ta cùng Tuyệt Lệ tuyệt đối cứu ngươi ra khỏi cái hố lửa Điền gia kia! Tuyệt Lệ, ngươi cũng muốn vậy phải !”


      Thương Tuyệt Lệ gật đầu chút do dự, ánh mắt kiên định, khiến Bối Bối cười híp mắt, đồng minh a đồng minh!


      Sau đó, nàng vênh mặt liếc mắt nhìn Ngự Hàn, ngạo khí hất mặt nhìn qua bên, them để ý tới !


      Ngự Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, chơi, thấy nàng cùng Tuyệt Lệ hai người kết hợp thành chiến tuyến, khó chịu, cho nên, hay là cũng theo nàng đứng ở cái chiến tuyến a!


      Bước chân về phía nàng, kéo lấy y phục phía sau cổ áo của nàng, kéo nàng về bên người: “Tiểu Bối Bối, ngươi thay lại trang phục nữ trang, ta để Hà Khả Y tự do. Thế nào?”


      “Ngươi rồi đấy nhé! Ta lập tức , lập tức … Khả Y, chúng ta cùng thay quần áo a.” Bối Bối bị kích động liền lôi kéo Khả Y hướng vào bên trong phòng.


      Ngự Hàn lúc này mới quay ra phía bên ngoài hạ lệnh: “Bảo Điền lão chờ, Bổn Vương ra gặp .”


      “Vâng”


      ……..


      Trong phòng thay quần áo, Bối Bối nhanh chóng thay bộ nữ trang, Khả Y cũng đồng thời thay bộ áo cưới đỏ thẫm bằng bộ đồ mới bình thường.


      Bối Bối dưới trái phải đánh giá Khả Y, vừa ngắm vừa gật đầu.


      Khả Y thấy nàng như vậy có điểm được tự nhiên, gương mặt đỏ hồng lên: “Bối Bối, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”


      “Ngươi là Đại mỹ nhân a, đương nhiên là phải tốt hảo thưởng thức chút, cảnh đẹp ý vui a.”


      Nghe Bối Bối xong Khả Y vừa thẹn vừa muốn cười: “Bối Bối, ngươi điểm cũng thay đổi, nhưng là, lại hình như có thay đổi.”


      Vừa , Khả Y cũng tinh tế đánh giá ngắm nhìn Bối Bối, tầm mắt tối hậu dừng ở mặt Bối Bối.


      Bối Bối theo bản năng đưa tay sờ sờ khuôn mặt, nghi hoặc hỏi: “Ta thay đổi sao? Thay đổi chỗ nào?”


      “Ân… Biến trở lên đẹp hơn.” Khả Y suy nghĩ chút, cuối cùng như vậy.


      “Ha hả… Nguyên lai là biến đẹp a, hoàn hảo phải biến dạng.” Bối Bối hạ tay xuống, tiếu a a cười.


      Khả Y mỉm cười, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nàng thu lại vẻ tươi cười, có chút chần chờ nghiêm túc đặt câu hỏi: “Bối Bối, ngươi… cùng Vương tình cảm có tốt ?”


      “Theo tên vô lại đó ở cùng nhau tốt ở chỗ nào!” Bối Bối chu miệng, tốt chỗ nào, cả ngày trêu nàng, tên lưu manh hư đốn!


      Hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ lên, cúi đầu khóc, tiếp tục áy náy cúi đầu : “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu phải vì ta ban đầu ích kỷ, ngươi cũng phải chịu ủy khuất, ta…”


      Bối Bối trợn tròn mắt, nàng thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng ôm lấy Khả Y đầy vè nhu nhược, an ủi: “Ta chỉ đùa với ngươi thôi, Khả Y, ngươi đừng khóc, ta chỉ đùa, giỡn thôi mà, thực tế tên Ngự Hàn kia cả ngày bị ta khi dễ, chỉ là tên xà mềm nhũn, bị ta đánh đông đánh tây cũng dám lên tiếng, cho nên chịu ủy khuất chính là chứ phải là ta, đừng khóc đừng khóc.”


      Nước mắt mỹ nhân a, đau lòng tử nàng.


      Khả Y ngừng nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: “Có ?”


      “Đương nhiên.” Bối Bối vỗ ngực cam đoan.


      Tinh tế nhìn mặt Bối Bối, thấy Bối Bối ánh mắt rất khẳng định, hồi lâu, Khả Y rốt cục nín khóc mỉm cười.


      Nàng lôi kéo Bối Bối ngồi vào trước gương, thanh mềm mại giọng trách: “Bối Bối, tóc của ngươi phải búi lại cho đẹp mắt hơn, chờ lúc nữa cùng Vương gặp Điền Lão gia.”


      Vừa , Khả Y dùng lược giúp Bối Bối trang điểm lần nữa.


      Bối Bối rất ngoan ngồi im, thấy Khả Y bộ dáng ôn nhu uyển uyển, nàng lần đầu tiên cam tâm tình nguyện như vậy ngồi vào chỗ của mình để cho người ta chải đầu.


      thầm le lưỡi, đôi mắt trong veo của nàng đảo quanh, cũng là sức mạnh của mỹ nhân nhu tình chết người a…


      bao lâu, Bối Bối liền cùng Khả Y ra ngoại thính, Ngự Hàn cười híp mắt đến đón, thượng hạ đánh giá Bối Bối phen.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi tại lại biến xinh đẹp a.”


      Bối Bối liếc mắt nhìn cái, thấy con ngươi đen của ngập đầy vẻ si mê, khuôn mặt tự giác có chút nóng lên: “Dông dài, Khả Y giúp ta trang điểm, đương nhiên xinh đẹp!”


      “A… Vương Hậu nương nương cưng ơi, chúng ta đây tại phải ra ngoài cho người ta chiêm ngưỡng bộ dáng xinh đẹp của ngươi a.” Ngự Hàn tay vòng quanh vòng eo của nàng, mang theo nàng chuẩn bị ra ngoài.


      Bối Bối kháng nghị dừng lại : “Khả Y sao?”


      Ngự Hàn nhướng mày, rốt cục đem tầm mắt kéo đến hướng Khả Y.


      Khả Y có chút vô thố cúi đầu, khẩn trương thầm siết chặt ngón tay.


      “Tuyệt Lệ.” Ngự Hàn đột nhiên hô lớn tiếng.


      “Có thuộc hạ.” Thương Tuyệt Lệ biết từ nơi nào đột nhiên xuất .


      “Chiếu cố hảo Hà nương, ta cùng Vương Hậu nương nương muốn ra ngoài gặp khách.” Ngự Hàn thân mật đem Bối Bối ôm càng chặt hơn.


      “Tuân lệnh.”


      “Tiểu Bối Bối, ngươi có thể vừa lòng cùng ta ta ngoài a.” Ngự Hàn để sát môi vào tai nàng, cố ý khiến cho vành tai nàng nhột nhạt.


      Bối Bối tức giận thoáng lui lại chút, trợn trừng mắt : “Còn mau , ta còn muốn cấp cái tên Điền lão gia kia ra oai phủ đầu, hắc, thử làm cáo mượn oai hùm chút a…”


      Ngự Hàn buồn cười điểm điểm cái mũi của nàng, ôm lấy nàng cất bước ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :