1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 150: KIỀN ĐẠI



      Thời gian chầm chậm trôi qua, nàng nhịn được tò mò lại hỏi: “ Ngự Hàn, ngươi theo ta vào đây là để tắm rửa cho ta thôi sao?”


      nhàng vỗ về nàng, con mắt đen nhìn nàng say đắm, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên miệng nàng, nháy mắt mấy cái: “Tắm rửa và an dưỡng tinh thần cho tốt, chiều nay chúng ta mới có thể xem trò hay được.”


      “Trò hay?” Bối Bối nghi hoặc hỏi


      “Ngoan, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi thích buổi biểu diễn chiều nay mà”. Nhìn sâu vào mắt nàng, dụ dỗ nàng nhắm mắt lại ngủ. Tuy tò mò, nhưng nàng biết, bây giờ cho nàng biết đâu: “Được rồi, nể tình ngươi vừa rồi mới hầu ta tắm, ta miễn cưỡng tin ngươi lần này vậy.”


      “A, tại ngươi là người hầu của ta, vậy mà dám to gan kêu chủ tử hầu ngươi sao?” Miệng tả oán, nhưng ánh mắt toát lên đầy vẻ sủng nịch nhu tình.


      “Oa, ừ đấy.” Bối Bối chu môi làm mặt hề với , sau đó nhắm mắt lại, ngủ.


      Tâm thực là thoải mái, được rồi, nếu sắm vai người hầu mà được đãi ngộ tốt như vậy, nàng nhẫn nại làm tiếp vậy.


      An tĩnh, bóng đêm bao phủ mọi thứ.


      Thương Tuyệt Lệ ngủ giường, đột nhiên mở mắt, cách làn sa màn, trong trướng rèm nhìn ra, ánh mắt khôn khéo nhìn về phía cửa. Xem ra, đối phương bắt đầu hành động.


      Thương Tuyệt Lệ nằm im nhúc nhích, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chăm vào cánh cửa, chờ đợi hành động của đối phương, chỉ chốc lát sau, cửa từ từ mở ra khe , ống trúc đưa vào khe cửa, mê hương từ ống trúc bắt đầu lan tỏa khắp phòng. lát sau, cửa từ từ mở lớn ra, từ trong bóng tối có thể thấy hai thanh niên lực lưỡng nhàng tới


      Bọn họ xốc rèm che lên, thấy giường tuyệt sắc mỹ nữ ngủ say, nhìn nhau cười cái, vội vàng lấy ra bao tải to quăng lên giường, đem mỹ nhân trói lại trùm bao vào, sau đó vác lên vai, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài viện, hành lang tối đen. Vừa khiêng người, tên vừa thở hồng hộc : “Này, mau kêu người tới giúp ta, nữ nhân này là nặng”


      “Lý nào là vậy, ngươi gạt ta phải , chỉ mỹ nhân bé mềm mại, làm sao mà nặng được, ngươi là tệ mà, nào, đưa đây cho ta.” Tên còn lại cười mỉa tiếng, đưa tay nhận lấy bao tải, ai da, nặng , nghĩ là bản thân làm được, giả vờ thoải mái bước nhanh.


      Trong gian phòng khác Ngự Hàn mở mắt, ánh mắt sáng quắc lấp lánh trong đêm. cúi đầu, đưa tay lắc lắc tiểu nữ nhân ngủ say: “Tiểu Bối Bối, tỉnh tỉnh, chúng ta xem trò hay này. Tiểu Bối Bối”


      Trong giấc mộng Bối Bối chết sống cũng muốn mở mắt, nàng đưa tay đẩy tay của rớt ra, lầm bầm tả oán: ”Đừng ồn ào, người ta buồn ngủ mà. ”


      Tiện thể, nàng rúc sâu vào lòng , gương mặt dễ thương cọ cọ vào ngực tiếp tục ngủ. Nhìn nàng ngủ ngon lành, sủng nịch cười cười, trong chốc lát, từ ánh mắt đen giảo hoạt của thoáng lên tia tà ác: “Tiểu Bối Bối, tham ngủ như heo, gọi mãi mà tỉnh, để xem bổn Vương phạt ngươi như thế nào đây”


      Vừa , vừa đưa tay nắm mũi nàng, xấu xa bắt đầu đếm “1, 2. 3. . .”


      Chưa kịp đếm đến ba, Bối Bối thở hổn hển bật dậy nổi giận quát: “Ê, cái tên Vương bát đản kia sao cho ta thở hả?”


      La hét, đồng thời vừa mở mắt ra thấy Ngự Hàn phạm tội ràng tay thu về nửa chừng, nàng đưa tay vuốt mặt, ráng ình thanh tỉnh, sau đó bực mình trợn mắt nhìn .


      Ngự Hàn, chẳng lẽ ngươi ăn no có việc gì làm, ngủ được liền kiếm chuyện với ta, thực quang minh chính đại chút nào, nếu ngủ được xuống giường ra ngoài hóng mát


      Nửa đêm bị phá cho ngủ, quả thực là thích chút nào, xoay người hướng khác, nàng trùm chăn lại tiếp tục ngủ, thân thể lại dán sát vào đại ấm lô ở phía sau, hôm nay trời quá lạnh mà


      Ngự Hàn nheo mắt, đưa tay nắm lấy thắt lưng của nàng, dùng sức kéo mạnh nàng đến bên người , thân thể hai người lập tức áp sát vào nhau


      “Uy. . ” Bối Bối muốn mắng , môi lập tức bị ngón tay chặn lại


      “Hừ. Tiểu Bối Bối nghe ta , Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người ta bắt rồi.” nhàn nhạt thong thả . Bối Bối cổ dài ra, ánh mắt trợn to: “Cái gì, Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người ta bắt? Ai bắt? Bắt khi nào?”


      “Có muốn theo ta cứu người hay ?” Ngự Hàn đáp mà hỏi ngược lại, ánh mắt có chút thần bí.


      Chuyển chuyển đầu óc, mắt Bối Bối sáng lên:”Chuyện hôm nay và quốc gia đại có liên quan với nhau sao?”


      Đưa tay nựng mặt nàng, Ngự Hàn chuẩn bị khởi hành, thuận tiện ôm nàng vào lòng: “ sai, chúng ta tại làm chuyện quốc gia đại


      “Tốt tốt, nhớ chờ ta, ta cũng cứu Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân” Bối Bối hăng hái bước xuống giường, mang hài vào. Trong lúc nàng đứng dậy, nhịn được rùng mình cái, ban đêm hàn khí còn rất nặng.


      Ngự Hàn chuẩn bị xong, chú ý đến cái rùng mình rất của nàng, nhíu mày, đến cuối giường, biết từ đâu lấy ra chiếc áo choàng dầy, xoay người đến bên người nàng khoác vào, buộc lại dây lưng


      Áo choàng mềm nhũn khoác vai, rất nhanh chóng trở nên ấm áp. Bối Bối đưa tay sờ sờ lớp da mềm mại của áo choàng, ngước mặt lên nhìn : “ Ngự Hàn, ngươi có áo choàng, vậy ngươi có lạnh ?“


      chớp chớp mắt phượng, nhàng hôn lên đôi môi như cánh hoa đào của nàng, sau đó đưa tay ôm nàng vào lòng: “Như thế này lạnh, ôm người so với y phục quả ấm hơn rất nhiều a”


      ra ta cũng có thể trở thành cái ấm lô à? Bối Bối bĩu môi, tên nam nhân này lý do ngụy biện đống


      nào” vừa dứt lời, nàng thấy bên hông được ôm chặt cứng, thi triển công phu, trong nháy mắt hai người theo đường cửa sổ phóng ra ngoài


      trung nhìn xuống thấy gì ngoài mảng tối đen như mực, Bối Bối gắt gao ôm lấy cổ , nàng nuốt ngụm nước bọt


      Ngự Hàn, ta qua với ngươi chưa, bây giờ là ban đêm, so với ban ngày khác xa lắm, nếu té xuống có khả năng là gãy cổ, cho nên. . . . “


      “Yên tâm, tuyệt đối ta để cho nàng té đâu.” tự tin cắt ngang lời nàng


      Bối Bối mím mím môi, còn dám , phải lần trước cũng để nàng té đó sao, kết quả là cả hai cùng té xuống hồ.


      Trong bóng tối, vẫn thấy vẻ mặt nàng rất , biết tại trong lòng nàng nghĩ cái gì, cười cười, kéo đầu nàng ngả vào lòng , kéo áo choàng lên che mặt nàng cho gió lạnh chen vào, quyết định lấy hành động chứng minh pháp lực của .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 151: MỸ NHÂN CƯỜI MÊ NGƯỜI!



      Bay được hồi, Bối Bối dần dần mở mắt, nhìn phía trước phía sau bên trái bên phải đều là mảng tối như mực, vì vậy bắt đầu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng cái gì cũng nhìn thấy tới.


      Ngự Hàn, tối như mực, ngươi nhìn thấy ?”


      “Tiểu Bối Bối, trong bóng tối nếu nhìn thấy, ta như thế nào có thể tại buổi tối đối với ngươi muốn làm gì làm.”


      Ngự Hàn trả lời đầy tà khí Bối Bối cơ hồ phát hỏa, nàng nhéo da ở gần cổ của cái, nghe được suýt xoa tiếng mới buông tay ra.


      Thong thả hạ dần tốc độ, bọn họ rơi vào chỗ nóc nhà.


      “Tới rồi…” Bối Bối ngẩng đầu vừa định chuyện, lại làm cho đột nhiên hôn, , chính xác phải là dán sát vào môi của nàng.


      Môi của nàng lành lạnh, mà môi cũng ôn ôn, nhiệt độ nhanh chóng tại răng môi tăng lên, nàng ràng cảm giác được môi của nàng dần dần khôi phục nhiệt độ.


      Chỉ là thuần túy dán môi, sau lát, tà ác đưa lưỡi liếm liếm môi cánh hoa của nàng, mới buông ra, cúi đầu khinh ngữ: “Đừng lớn tiếng chuyện, chúng ta tại ở trong doanh trại của địch.”


      “Nha…” Bối Bối chợt bừng tỉnh, ngừng gật gật đầu.


      Suy nghĩ chút, nàng nhích đến gần thầm hỏi: “Chúng ta bây giờ nên làm gì?”


      tại…” Ngự Hàn dương dương tự đắc, lôi kéo nàng cùng nhau áp sát mái ngói nóc nhà, lặng lẽ gỡ miếng ngói, liền thấyđược tình hình bên trong phòng.


      tại là rình coi.” nhàng di chuyển thân hình, cho nàng có thể nhìn được chuyện xảy ra trong phòng.


      Rình coi?


      Bối Bối ngắt mặt của , thể chuyện đứng đắn chút hay sao, khụ khụ… Chính xác mà , bọn họ là do thám tình hình của địch.


      Trong phòng, hai tên tiểu tử đem bao tải hướng tới giường để xuống, bắt đầu mở bao tải, Huyện Thái Công tử tùy thời tới, cười đến háo sắc cực kỳ.


      chậm rãi tới gần bên giường, tra hỏi: “Thế nào?”


      “Thiếu gia xin yên tâm, chúng ta đem mỹ nhân này hạ mê dược, nàng tỉnh lại.”


      “Rất tốt, mỹ nhân này … Bổn thiếu gia muốn, các ngươi kêu mấy người hảo huynh đệ…ha hả… có thể chọn mấy cái thứ nữ nhân thấp kém hơn nữ nhân này kia chơi đùa lần, sau đó đem ra ngoài bán vào kĩ viện .”


      Hai tên tiểu tử đôi mắt sáng lên, nước miếng đều chảy ra: “Cám ơn thiếu gia.”


      , thôi, thôi.” Huyện Thái Công tử phất tay sai hai tên tiểu tử làm việc, ánh mắt kết dính tại gương mặt mỹ nhân thiên tư quốc sắc của Thương Tuyệt Lệ hề rời khỏi.


      Ánh nến lóe ra, chiếu sáng chiếc giường đầy hoa lệ, vụt sáng vụt sáng, đẹp thể tả .


      Huyện Thái Công tử cơ hồ chảy nước miếng, ánh nhìn dâm tà đánh giá thân thể của mỹ nhân Thương Tuyệt Lệ, cười đến tỏa ra đầy dâm khí: “Mỹ nhân, chiều nay… Bổn thiếu gia làm cho ngươi sung sướng sung sướng, ha hả…”


      Trong lúc Huyện Thái Công tử vừa định bước tới, cửa chợt mở ra, thân thể Huyện thái lão gia mập đô đô lúc lắc tới, mặt đầy vẻ nghiêm túc.


      “Nhi tử, phải ta nên làm chuyện này, Vương tại ở trong quận của chúng ta, rất dễ dàng bị phát !” Giọng của Huyện thái gia nghe như vừa lo vừa sợ.


      “Cha, ngươi đừng làm mất hứng, chừng Vương sớm hồi cung, tại gió êm sóng lặng, sợ cái gì.” Huyện Thái Công tử bĩu môi, ánh mắt cũng lưu luyến tại người Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, con mắt cũng thèm để ý đến cha .


      Huyện thái gia thấy nhi tử vẻ mặt ra dáng sợ trời sợ đất, khỏi có chút chán nản: “Ngươi… Di? Cái… mỹ nhân này là ai?”


      Lúc định giáo huấn nhi tử chú ý thấy mỹ nhân tuyệt sắc nằm, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, là người đẹp a!


      “Hắc hắc, cha, nữ nhân này đẹp phải , ta đoạt từ trong tay vị công tử !” Huyện Thái Công tử đắc ý .


      “Công tử?” Huyện thái gia có chút cẩn thận nghi hoặc.


      “Ai nha, cha, ngươi đừng nên nhát gan như vậy chứ, công tử này khuôn mặt nhìn quen, phỏng đoán là từ bên ngoài vừa tới, hắc hắc, người mới tới phải rất dễ khi dễ sao?”


      Huyện thái gia nghe vậy, buông lỏng, cười híp mắt đưa tay vỗ vỗ vai nhi tử, ánh mắt chiếu sáng liếc về phía mỹ nhân Thương Tuyệt Lệ: “Nhi tử a, ngươi nhìn… Có thể … hay …”


      Huyện Thái Công tử vừa nghe liền hiểu, rất hào khí vỗ vỗ vai Huyện thái gia : “Cha, nhi tử hiểu, mỹ nhân này đầu hôm thuộc về ta, nửa đêm về sáng thuộc cha ngươi thế nào?”


      “Ha hả… hổ là nhi tử tri kỷ của ta.”


      “Ha hả…”


      Huyện thái gia lòng tràn đầy chờ mong rời , còn rất từ ái giúp con trai cưng đóng cửa lại.


      Bên giường, Huyện Thái Công tử rốt cục có thể bắt đầu hưởng thụ mỹ nhân, cười đến cười toe tóe nhìn Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, nghĩ đến nên bắt đầu từ chỗ nào mới kích thích đây ?


      nóc nhà, Bối Bối cầm chặt tay Ngự Hàn, có chút khẩn trương: “ Ngự Hàn, làm sao bây giờ? Cái… tên chết tiệt kia hình như muốn xâm phạm Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, chúng ta mau mau cứu , nếu trinh tiết khó mà giữ được .”


      Mới xong, khuôn mặt nộn nộn của nàng liền lọt vào bàn tay, Ngự Hàn ung dung ghé sát tai nàng thầm: “ là, ai xâm phạm ai còn biết được, ngươi cho là Tuyệt Lệ ngu ngốc chịu nằm yên để người khác xâm phạm sao?”


      “A? Ngươi là Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân giả bộ ngủ?”


      “Ha hả… thông minh.” Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, như thế nào lại cảm giác được tiểu Bối Bối của có đôi khi rất thú vị, lấy tu vi của Tuyệt Lệ, như thế nào có khả năng đến tên son phấn công tử cũng ứng phó được a.


      Bối Bối tức giận trợn mắt nhìn : “Ta khẩn trương là bởi vì lo lắng cho Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, nếu phải ngươi dối ta, bảo là Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân bị người bắt , ta cũng cần phải lo lắng như vậy, nguyên lai là tuồng kịch các ngươi tự biên tự diễn a.”


      “Mau nhìn, Tuyệt Lệ mỹ nhân sắp bị người ta cường hãn…” Ngự Hàn cười híp mắt nhắc nhở nàng.


      Rống, cái… nam nhân này … đương là chủ tử của người ta sao lại có thể hả hê vậy!


      Chỉ là, thầm mắng , nhưng nàng cũng hăng hái bừng bừng tiếp tục cúi đầu xem, tuy nhiên, nàng hốt nhiên nhớ ra còn những nữ nhân khác cũng bị bắt, nàng cấu cái.


      Ngự Hàn, những nữ nhân khác ở nơi nào? Chúng ta trước cứu các nàng, thể để cho những… tên hạ lưu này làm bẩn .”


      “Yên tâm xem diễn , tại ngươi chỉ cần im lặng ở tại bên cạnh ta là đủ rồi, những nữ nhân kia ta tự có an bài.”


      Ngự Hàn nghiêng nàng liếc mắt, nữ nhân này cứ như vậy xem thường năng lực làm việc của , vấn đề như thế mà phải đợi nàng nhắc nhở sao, sách, sau này nhất định phải cho nàng lưu vào trong đầu nàng hình tượng vĩ đại của mới được, cho nàng ở bên cạnh mà phân tâm lo nghĩ chuyện khác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 152: THỤ NGƯỢC



      “A… bắt đầu thoát y phục của Tuyệt Lệ mỹ nhân.” Bối Bối nhịn được khẩn trương đưa tay nắm chặt cánh tay của người bên cạnh, rất dùng sức.


      Ngự Hàn cắn răng nhịn xuống cánh tay đau – đau quá, tức giận đưa mắt liếc nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi muốn đem da thịt ta lôi xuống!”


      “A? Sao? xin lỗi, ta nhất thời khẩn trương, a… Nhất thời khẩn trương.” Bối Bối vội vàng buông tay, quay qua cười khan vài tiếng, sau đó tiếp tục xem.


      Lại lát sau, huyện thái công tử cúi người muốn hôn môi Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân …


      “A… Muốn hôn muốn hôn…” Bối Bối tim đập nhanh kêu tiếng tay tự giác lại dùng sức nắm vào bên sườn Ngự Hàn, nín thở.


      “Tê…” Ngự Hàn thầm hút khí, con ngươi đen phát hỏa trợn mắt liếc mắt nhìn nàng nàng có biết hay nàng lại ngược đãi chồng!


      Cảm giác được ánh mắt của bắn lại đây, Bối Bối lập tức chú ý đến bản thân lại vô ý thức làm chuyện gì, nàng lập tức buông… ra, giơ lên hai tay xin lỗi cười ha hả : “Sao sao, xin lỗi, xin lỗi …”


      Ngự Hàn vô lực trừng mắt, nữ nhân này… chiếm được tiện nghi còn làm bộ làm tịch, điểm thành ý để xin lỗi cũng có!


      “Còn như vậy đem ngươi ném xuống.” Ngự Hàn nhịn được muốn phát điên.


      “Dạ, dạ, được” Bối Bối hai tay hợp thành chữ thập, vội vàng gật đầu, thầm le lưỡi.


      ……………….


      Bên trong phòng, trong lúc huyện thái công tử sắp hôn lên Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân, Thương Tuyệt Lệ đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào huyện thái công tử.


      “Ân? Mỹ nhân tỉnh a, a…” Huyện thái công tử còn biết bản thân sắp đối mặt chính là người nào, cười ra dáng vẻ rất lưu manh, đưa tay sờ sờ vào xương quai xanh hơi hơi lộ ra của Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân .


      Thương Tuyệt Lệ mắt lạnh chợt lóe, dần dần biến trở về nam nhân.


      Huyện thái công tử nhìn mỹ nhân biến thành nam nhân, kinh hãi đột nhiên đứng lên, run run giơ tay lên chỉ vào Thương Tuyệt Lệ: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là người của Xích Diễm Vương ……”


      Lời còn chưa hết, liền thất kinh ở trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt dần dần tái nhợt: “Vương… Vương có phải cũng tới hay ?”


      “Ngươi thử xem?” Cùng với thanh trầm thấp dễ nghe vang lên, Ngự Hàn ôm Bối Bối lắc mình xuất ở trong phòng, Thương Tuyệt Lệ cái phiên thân rời giường, đứng ở bên Ngự Hàn.


      Huyện thái công tử sợ ngây người, run run : “Vương… Vương, tiểu nhân… Tiểu nhân là bị oan uổng -… Tiểu nhân biết đó là thủ hạ của Vương, tiểu nhân nếu như biết tuyệt dám…”


      “Sao? Đó chính là nếu như phải thủ hạ của Bổn Vương, ngươi có thể muốn làm gì làm sao?” Ngự Hàn cười nhạo tiếng, gương mặt tuấn mỹ lộ ra ánh nhìn đầy tà khí nguy hiểm.


      …” Huyện thái công tử lắp bắp cơ hồ mình nên những gì.


      , mấy năm nay ngươi đến tột cùng lừa bán bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng rồi?” Khuôn mặt Ngự Hàn bình tĩnh, hình dáng đường nét ngay thẳng, ngọc diện tôn quý, ánh mắt kinh diễm uy nghiêm, làm cho người ta sợ.


      Bối Bối lên tiếng liếc mắt nhìn tên huyện thái công tử, sau đó tầm mắt liền dừng ở lại người Ngự Hàn. Oa tắc! Nàng cũng biết nguyên lai cái tên nam nhân này trừ làm chuyện xấu khi dễ nàng ra, còn có thể có bộ dáng chánh khí kinh hoàng như thế này nha, ân, thực giống như vị Đại Vương .


      “Tiểu Bối Bối, ngươi đem ánh mắt mê đắm của ngươi nhìn vào ta như vậy, làm ta có cảm giác ngươi muốn ăn ta?


      câu đứng đắn quen thuộc giọng nam lại dội vào tai nàng, Bối Bối mắt hạnh vừa mở, ánh nhìn mê ly sùng bái vừa mới đến lập tức biến mất rớt, nàng thầm liếc cái tên nam nhân vừa lên tiếng.


      Bóp bóp cổ tay na, là tên nam nhân lưu manh a !


      Ngự Hàn nhìn tên Huyện thái công tử, thầm trêu chọc Bối Bối, mới vừa rồi, nàng dùng ánh mắt chăm chú nhìn , làm cho suýt nữa nhịn được về phía nàng, đem nàng ôm vào trong ngực toàn tâm nàng.


      Bất quá, tại phải lúc, ai… Cho nên thể nhắc nhở cái … tiểu nữ nhân này, mời nàng thu hồi ánh nhìn nhiệt liệt mê người kia, nếu khó giữ được bình tĩnh để xử lý việc chánh … khi mà hương thơm của Bối Bối cứ quanh quẩn gần .


      “Tuyệt Lệ, đem người kia lên công đường thẩm vấn.” Ngự Hàn nhàn nhạt ra lệnh


      “Vâng”


      “Vương, tha mạng a, tha mạng a…” Lúc lôi kéo ra ngoài, Huyện thái công tử sợ đến tè ra quần, la khóc ầm ĩ, còn ra vẻ kiêu ngạo nữa.


      “Cha, mau tới cứu ta nha, cha…”


      Bối Bối nhìn tên Huyện thái công tử la trời la đất bị Thương Tuyệt Lệ kéo ra ngoài, làm cái mặt quỷ: “Oa liệt, đáng đời tên xấu xa.”


      “Vậy còn ngươi?” Ngự Hàn tại mặt nàng bắt đầu mân mê, hơi nóng phả vào mặt nàng


      Nhìn ra dáng bắt đầu động dục, Bối Bối nhịn được mở miệng mắng tía lia: “Ta ta ta… Ta làm sao? Ngự Hàn, tại chúng ta làm chánh , ngươi đừng động dục!”


      “A…” xấu xa cười tiếng, lập tức hôn lên đôi môi đào của nàng.


      “Ngô ngô…” Bối Bối rung động, đầu óc muốn tránh né nụ hôn của , lại làm cho hôn được càng sâu.


      Ngự Hàn vòng tay đến thắt lưng nàng, hai tay nhàng áp sát, hướng vào phần căng cứng của , nụ hôn càng tăng thêm phiến tình.


      Bối Bối vừa sợ vừa thẹn, cái tên nam nhân này, có thể đứng đắn lần hay , trước mắt như thế còn muốn… Cái…kia, muốn kháng nghị, nhưng tay đặt tại điểm cực nóng của đầu óc bắt đầu mê muội.


      Cảm giác được cơ thể nàng mềm nhũn, nhếch khóe môi, tay đưa vào vạt áo nàng, vuốt ve thứ rất tròn của nàng.


      Trong y phục ve vuốt hồi, mới chịu buông nàng ra, thấy ý thức của nàng lúc này còn mê ly, giúp nàng sửa sang lại y phục.


      “Tiểu Bối Bối, … giờ buông tha ngươi lần, lần sau cần ở trước mặt người ngoài câu dẫn ta như vậy, rất nguy hiểm.” tà mị bên tai nàng phà hơi nóng


      Bối Bối hoàn toàn thanh tĩnh, nàng tức giận vội đẩy ra , quay đầu bỏ chạy ra ngoài, cảm giác lạ: “Ai câu dẫn ngươi, bản thân động dục tìm lấy cớ!”


      Ngự Hàn cười híp mắt phượng, đôi chân thon dài theo sau, đôi môi phấn hồng mang theo độ trơn bóng còn lưu lại vết tích của nụ hôn mãnh liệt vừa rồi.


      tới thẩm đường (công đường), Bối Bối nhìn thấy ngoài thẩm đường, đám đông dân chúng chờ, nàng sửng sốt giờ này hơn nửa đêm, dân chúng biết tin là nhanh nhạy nha!


      Tuy nhiên, đứng ở hai bên là đám quan binh càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc, tất cả đám binh sĩ thân đều mặc toàn màu vàng quan phục, như là… Thị Vệ trong Vương cung.


      “Những tên ngự tiền thị vệ này là ta mang theo.” Ngự Hàn biết khi nào tới bên người nàng, thấp giọng giải thích với nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 153: TRÊU HOA GHẸO NGUYỆT



      “A? Ngươi còn đem theo nhiều binh lính ra ngoài vậy a, như thế nào ta chưa bao giờ biết.” Bối Bối luôn miệng hỏi.


      Ngự Hàn cười tiếng: “Bọn họ bình thường canh giữ ở chỗ tối, có mệnh lệnh của ta xuất , tránh quấy nhiễu đến dân chúng .”


      “Nha.” Bối Bối tùy tiện lên tiếng, tầm mắt bị những người quỳ gối ở dưới công đường hấp dẫn, Huyện thái gia cùng vợ bé của còn có Huyện thái công tử, thấy bọn họ khúm núm chật vật, nàng liền cảm thấy vui vẻ, ai bảo bọn họ hoành hành bá đạo làm toàn chuyện xấu.


      “Có muốn … theo ta cùng thẩm vấn phạm nhân hay ?” Ngự Hàn ghé sát tai nàng, khẽ hôn lên vành tai, dùng tiếng êm ái, dụ dỗ nàng.


      Bối Bối đưa tay đẩy hướng lên công đường: “, ta mới cần a… Ta đứng ở đây cổ vũ ngươi là được rồi.”


      Ngồi ở đó làm tâm điểm chú ý, còn phải làm ra vẻ đoan trang uy nghiêm, nàng thực thấy được tự nhiên lắm, cứ ung dung thoải mái như thế này tốt rồi.


      Bắt đầu di chuyển, nàng đến bên cạnh Thương Tuyệt Lệ, cười hề hề ngẩng đầu nhìn : “Tuyệt lệ mỹ nhân, hoàn hảo ngươi có thất trinh, ha hả…”


      Thương Tuyệt Lệ sắc mặt tự nhiên bỗng chốc cứng lại, bên tai thầm đỏ lên: “Bối Bối tiểu thư…”


      Tiếp theo, nhưng lại biết nên những gì, định ngậm miệng lại kiên trì trầm mặc, ánh mắt Bối Bối tiểu thư bây giờ … giống như ánh mắt của Vương, quá giống, tà ác giống nhau!


      “A…” Bối Bối cười hì hì dùng ánh mắt tiếp tục trêu chọc Thương Tuyệt Lệ.


      ……………………………………….


      Phía công đường, Ngự Hàn thần sắc uy nghiêm nhìn phạm nhân quỳ dưới đài, lạnh giọng đặt câu hỏi: “Huyện quan, ngươi biết tội ?”


      Huyện quan lê thân béo mập dập đầu lia lịa: “Hạ quan biết… biết tội! Vương tha mạng… Tha mạng!”


      có, có, liên quan đến của chúng thần …” Tiểu thiếp của Huyện thái gia run rẩy lên tiếng, nghiễm nhiên mất sáu hồn bảy vía rồi.


      Huyện thái công tử sớm sợ đến sắc mặt tái nhợt, môi cứng ngắc.


      Ở bên ngoài cửa của huyện nha, đám dân chúng bàn luận xôn xao: “ là lão Thiên có mắt a, tên này mà chết thực là quá tốt, những ngày u ám của chúng ta rốt cục qua.”


      “Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải xử trí tên cẩu quan này!” Có người oán giận lên tiếng phụ họa.


      Trong đám người, còn có ít khuê nữ, các nàng ánh mắt e lệ lại nhiệt tình nhìn Vương ngồi ở đài cao, thầm : “A, ra Vương của chúng ta tuấn bất phàm.”


      “Trái tim nàng xao động rồi?” bên nghiễm nhiên là tỷ muội của nữ tử kia thấp giọng đùa, ánh mắt của nàng cũng thẳng hướng nhìn về phía Ngự Hàn, lộ đầy vẻ ái mộ.


      có chuyện đó.” Bị người cười, nữ tử thẹn thùng giọng phản bác.


      ………………………….


      Bối Bối nhìn đám người ngoài cửa, lưu ý đến những tiểu nương còn trẻ nhìn Ngự Hàn bằng những ánh mắt ái mộ, nàng nhìn ngược lại tên nam nhân đài uy phong lẫm lẫm, bĩu môi.


      Kéo kéo ống tay áo của Thương Tuyệt Lệ, ý nàng bảo cúi đầu xuống, sau đó tức giận : “Thương Tuyệt Lệ, ngươi nhìn nhìn Đại vương nhà ngươi, là mỹ nam họa thủy, tới nơi nào đều có câu hồn.”


      Thương Tuyệt Lệ sững sờ môt lát, rồi nhìn Vương đài, sau đó thành kính giải thích với Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, Vương là vua của nước, thể Vương như vậy …”


      “Ai nha, ta cái gì cũng nghe được, cái gì cũng nhìn thấy.” Bối Bối bịt chặt tai, thấp giọng ồn ào.


      Chỉ chốc lát sau, nàng lại nhịn được chuyện: “Này, Thương Tuyệt Lệ, chuyện với ngươi luôn là bộ dạng như vậy, cảm thấy mệt chết sao?”


      Thương Tuyệt Lệ suy nghĩ lát, biết Bối Bối muốn cái gì? Dứt khoát trực tiếp hỏi: “Thuộc hạ ý tứ của Bối Bối tiểu thư .”


      “Ý tứ… Ý tứ chính là ngươi vẻ mặt thành kính, thanh thành kính, nãy giờ đứng lâu như vậy cũng chỉ tư thế, ngươi cảm giác được mặt ngươi sắp lên men, chân cũng lên men sao?” Bối Bối vừa vừa chỉ, lần nào cũng bộ dáng như vậy a.


      “Thói quen của thuộc hạ .” Thương Tuyệt Lệ trả lời giống như cũ rất đứng đắn, cứng nhắc làm cho người ta muốn thét chói tai.


      Thiên, cho nàng té xỉu , cái tên Thương Tuyệt Lệ này cũng quá tuyệt ! Chẳng lẽ thể cho nàng chút vẻ mặt, chút phập phồng, chút phản ứng khác sao?


      Bực mình mím mím môi, nàng trợn mắt liếc , hừ tiếng bỏ qua bên đứng, quyết định thèm… để ý đến cái tên cứng nhắc lúc nào cũng cùng phản ứng, cùng vẻ mặt, cùng điệu đó nữa.


      Thấy bộ dáng nàng hình như mấy vui vẻ, Thương Tuyệt Lệ làm theo phận hết mực quan tâm : “Bối Bối tiểu thư, xin hỏi người là tại sao lại giận thuộc hạ?”


      “A… Ta cần cho ngươi biết, đừng hỏi nữa ” Bối Bối gãi đầu óc, chịu được nữa mắt trợn trắng, nhìn Thương Tuyệt Lệ vẫn chuyện cung kính đâu ra đấy làm nàng thực nhịn được muốn phát điên.


      “Vâng” Thương Tuyệt Lệ lại lễ phép lên tiếng.


      Nghe lên tiếng, Bối Bối muốn ngửa mặt lên trời rống to, rống, Thiên a, nàng tức giận


      …………………..


      Công đường thẩm vấn được ít thời gian, ánh mắt Ngự Hàn lại quét về phía Bối Bối, thấy nàng thỉnh thoảng lại cùng Thương Tuyệt Lệ thấp giọng, thầm biết những thứ gì, cao hứng trầm ngâm lạnh lẽo, nàng chú ý , cũng để ý dưới đài những người nhà của huyện quan run rẩy e sợ a.


      “Người đâu , đem những phạm nhân nam này kéo ra ngoài, ngày mai buổi trưa xử trảm, nữ nhân phân phối lao động cải tạo” Ngự Hàn giận dỗi hạ lệnh.


      “Tuân lệnh! ” vài binh lính hoàng y động tác nhanh chóng áp khởi phạm nhân.


      “Vương, tha mạng a, tha mạng a…” Bị lôi , huyện quan, huyện thái công tử và những người khác liên can vi phạm pháp lệnh, thấy binh lính vâng dạ vang trời, người sợ đến quần ẩm ướt, khí xem ra náo nhiệt, dân chúng cười mỉa thôi, cũng khoái ý .


      Phạm nhân bị kéo ra ngoài, dân chúng nhao nhao dũng cảm vào, quỳ gối mặt đất, cùng kêu lên nhiệt tình hô: “Tạ vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!”


      “Bình thân, Bổn vương đem những người phụ nữ bị bắt cóc cứu ra, các nàng ở tại hậu viện huyện nha, người nhà có thể đến đó gặp nhau.” Ngự Hàn đứng lên, hướng dân chúng cười mị hoặc .


      thân tôn quý lại có phong thái gần gũi bình dị, thoáng chốc được dân chúng toàn bộ khen ngợi. Bọn họ có vị Vương tuổi trẻ tài tuấn.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi xem Ngự Hàn cái tên kia tại suy nghĩ cái gì? Như thế nào ta cuối cùng cảm giác được quay dân chúng chuyện, nhưng ánh mắt hình như nhìn chúng ta?” Bối Bối thói quen lại kéo kéo ống tay áo của Tuyệt Lệ, nghi hoặc hỏi.


      Thương Tuyệt Lệ thầm rút về ống tay áo của , có chút vô lực thầm than, chỉ cần Bối Bối tiểu thư cần theo chuyện, lại càng cần mỗi câu liền kéo ống tay áo của , Vương liền thường thường nhìn bọn bên này a.


      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi nghe lời ta a, ngươi theo Ngự Hàn lâu như vậy, cũng phải biết ít ý nghĩ của chứ.” Bối Bối chưa từ bỏ ý định lại hỏi tới.


      thể trách nàng a, biết tại sao, nàng tự nhiên có cảm giác được Ngự Hàn nhìn qua, hơn nữa ánh mắt hình như được thiện ý, làm hại nàng nhịn được cảm giác được phát lạnh khởi nổi da gà.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 154: NHÀM CHÁN – NAM NHÂN!



      “Bối Bối tiểu thư, Vương tới.” Thương Tuyệt Lệ nhìn thấy Ngự Hàn đến gần, nhắc nhở nàng.


      Bối Bối mãnh liệt quay đầu trở lại, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn tươi cười về hướng nàng, nàng có cảm giác được nét tươi cười của có điểm quái dị làm cho nàng muốn trốn.


      biết tại sao lại trở bộ dáng u?


      “Tuyệt Lệ mỹ nhân a, đường thẩm kết thúc, nơi này cũng có chuyện gì cho chúng ta làm, chúng ta trở về .” Bối Bối kéo lấy ống tay áo Thương Tuyệt Lệ, xoay người muốn chạy, lại đột nhiên phát bản thân chân thể động đậy, là bị người định trụ lại rồi!


      Ánh mắt Ngự Hàn nặng nề tới, bộ dáng có vẻ trong ngoài đồng nhất.


      đưa tay, lôi tay nàng từ ống tay áo của Thương Tuyệt Lệ rút về, tiếng nặng nề vọng bên tai: “Tiểu Bối Bối, ngươi hình như theo Tuyệt Lệ chuyện vui vẻ, về cái gì, có thể cho ta với hay , hử?”


      Tiếng trầm thấp nghe giống như nhu hòa, Bối Bối lại có cảm giác được hơi thở của phả vào tai nàng, uy hiếp mười phần.


      biết vì sao, nghe được như vậy , nàng dĩ nhiên cảm thấy chột dạ, nàng làm gì mà cảm thấy chột dạ a, nàng lại có làm cái chuyện gì sai trái nha!


      Thở hơi dài, cương quyết, nàng quay đầu, bĩu môi: “ Ngự Hàn, ngươi rất nhàm chán nha, ta cùng Tuyệt Lệ mỹ nhân cái gì đều phải nghe, thực quái dị! Uy, ngươi còn muốn định trụ ta bao lâu, buông…ra mau .”


      Chân nhúc nhích, khó chịu !


      “Ta nhàm chán? Ta quái dị ?” ánh mắt càng thâm sâu, đưa tay, lòng bàn tay đạo hồng quang xẹt qua, thuận thế nắm lấy thắt lưng nàng.


      Lập tức, chân nàng có thể động, rồi lại bị định tại trong ngực của , nhúc nhích được, lập tức, nàng cảm giác bản thân hai chân di động .


      “Ê ê ê, Ngự Hàn, ngươi muốn đem ta xách nơi nào vậy? Rống, tại ta là nam nhân nha, ngươi đường đường là Đại vương như thế nào có thể đối ta ôm ấp như thế, còn ra thể thống gì…” Tiếng ồn ào của Bối Bối càng ngày càng , càng ngày càng mơ hồ, xa dần mãi đến lúc còn nghe thấy nữa.


      Thương Tuyệt Lệ thở ra hơi, may mà Vương đem Bối Bối tiểu thư mang , nếu cho dù ở cạnh bên cũng biết nên nhắc nhở Bối Bối tiểu thư chuyện nên lưu ý như thế nào nữa, Vương tựa hồ ghen tị, ách… Đó là gọi ghen tuông mù quáng sao?





      Bối Bối cứ như vậy bị Ngự Hàn nắm ngang lưng sườn, mạch hai chân nàng vùng vẫy , bị dẫn tới hẻm yên lặng hắc ám.


      “Uy, ngươi đem ta kéo tới nơi này làm chi?” Bối Bối nhìn chung quanh hẻm lần, mảng tối đen đưa tay cũng thấy, cái gì cũng nhìn thấy, màn đem dường như nuốt chửng người, nàng run rẩy lá gan, có điểm hơi sợ.


      Trong bóng tối, đem vẻ mặt nhắn sợ sệt của nàng thu vào đáy mắt, bạc môi tà ác nhếch… cái, buông tay thả nàng mặt đất, tay cũng thu hồi lại hề… đụng chạm đến nàng nữa.


      “A… Ngươi muốn đâu?” Bối Bối theo phản xạ lập tức đưa tay hướng về phía trước, muốn nắm , nhưng nắm được, bởi vì Ngự Hàn cố ý tránh né tay nàng.


      thấy được , cũng nghe được chuyện, càng thêm chạm được vào người của , Bối Bối có điểm bối rối: “ Ngự Hàn, ngươi ở nơi nào? Ngươi vẫn còn ở đó chứ? Uy uy… Ngự Hàn…”


      Bối Bối bắt đầu sợ hãi, nàng khóc ra nước mắt giống như người mù đưa tay lục lọi khắp nơi, nhưng luôn đụng trúng được gì.


      Trời ạ, lại phát điên chuyện gì nữa a, đem nàng vứt bỏ ở chỗ này sao ?


      Ngự Hàn, ngươi ra đây! Ngự Hàn…” Thanh của nàng mơ hồ mang theo tia lửa giận,cùng hỗn loạn tia run rẩy.


      Lục lọi hồi lâu, lại sờ tới người, nàng cố gắng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, nắm chặt tay, cắn răng rất dùng sức phất mạnh tay xuống, liền đứng ở tại chỗ bất động.


      “Ngươi , thôi, tránh được càng xa càng tốt, tốt nhất đừng cho ta gặp lại ngươi lần nữa … cái tên xà tính tình bất định – gia hỏa, cả ngày giống như tiểu nương hẹp hòi, ích kỷ, tính toán chi li, thíchphát tính tình nương, khó hiểu…”


      Nàng càng mắng càng tức, càng mắng càng lớn giọng, kỳ , là mượn lời để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, ngõ hẻm tối đen, nhìn thấy tới tận cùng, nàng cảm thấy sợ hãi, cho nên… thể làm gì khác hơn là mắng chửi người.


      Ngự Hàn đứng ở bên, khóe miệng co quắp lại nhìn lời nàng mắng hay như hát, tiểu nữ nhân này, hô hấp phập phồng rất lớn, tức chết đứng trợn mắt nhìn nàng, sau cùng rốt cục nhịn được mở miệng.


      “Tiểu Bối Bối, như thế nào tìm, chúng ta chơi trốn tìm còn chưa kết thúc mà, ngươi còn chưa tìm được ta.”


      Nghe được thanh quen thuộc, Bối Bối đột nhiên cấm khẩu, nàng theo nơi phát ra tiếng, mắt hạnh trừng , nhịn được muốn thét chói tai: “ Ngự Hàn, ngươi phát điên cái gì, ban đêm u lạnh buốt, ngươi dẫn ta tới nơi này chơi trốn tìm? Ngươi ngươi ngươi…”


      Bối Bối tức giận đến thành lời.


      “Dù sao ta là kẻ nhàm chán mà, người nhàm chán tự nhiên liền làm chuyện nhàm chán.” Ngự Hàn chậm rãi hừ .


      Tiếp theo, lại giả vờ hăng hái dạt dào tiếp tục : “Tiểu Bối Bối, ngươi còn tìm được ta sao, trò chơi còn chưa kết thúc, mau tới tìm ta.”


      Bối Bối nhịn được hung hăng giậm chân, muốn quay đầu để ý tới cái tên gia hỏa động kinh kia, rồi lại dám vọng động.


      “Ngươi… Ngự Hàn, ngươi cái tên gia hỏa hèn hạ này, ta lại làm gì để đắc tội ngươi?” Suy nghĩ chút, nàng cảm giác được cái… khả năng này là lớn nhất, mỗi lần khó hiểu phát giận hầu như đều liên quan đến nàng.


      Nghe vậy, Ngự Hàn cười khẽ, cúi đầu tiếng cười thông qua màn đêm u truyền vào trong tai nàng: “ tệ nha, có tiến bộ, biết là ngươi chọc ta cao hứng !”


      Bối Bối thở sâu cái, liền đến hướng phát ra thanh kia …


      thấy nàng chạy tới, bản năng muốn dang hai tay ôm nàng, tuy nhiên, cố đè xuống trùng động, thân hình chợt lóe, lưu loát vọt đến bên kia, làm cho nàng lần nữa chụp hụt.


      Ngự Hàn, ngươi cái… tên đáng chết này !” Lại lần thất bại, nàng nổi giận.


      Cách xa nhìn nàng bởi vì sợ hãi theo vồ hụt mà tức giận, đôi mắt trong suốt lóe lên, mím môi, lại giữ im lặng, trầm mặc gì nữa.


      Cái… tiểu nữ nhân này… là nàng làm cho giận, nàng điểm ăn năn cũng có, còn thở hổn hển mắng !


      Hồi lâu nghe đáp lại, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, cố gắng đè xuống cơn giận trong lòng, được rồi, thôi đành nàng liền chịu nhục chút vậy.


      Ngự Hàn, ngươi còn ở đó?” Nàng dè dặt hạ giọng đặt câu hỏi, tiếng nghe ra ràng mềm nhũn.


      Trầm mặc hồi, mới trả lời nàng: “Còn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :