1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 136: BỊ THƯƠNG!



      Gió, lẳng lặng mà quét qua rừng lá cây khô, ngẫu nhiên làm vài chiếc lá cây vẫn còn mang theo màu xanh nhạt rơi xuống, mặt khác chỉ còn lại có thanh của những tán cây tùng rì rào cộng hưởng.


      Bối Bối ngay từ đầu đã kinh ngạc, đến khi đã hiểu những gì xảy ra, lửa giận một lần nữa tí tách mà bùng lên


      Nàng vung tay thoát khỏi tay Tiểu Ngoan, hung hăng hất ra, mắt hạnh trong trẻo như muốn xuyên thủng cơ thể người khác: “Tiểu Ngoan, thì ra ngươi luôn luôn đều giả ngây giả dại trước mặt ta!”


      , phải như thế, tiểu Bối, ngươi hãy nghe ta .” Tiểu Ngoan trong lòng thắt lại, tại lúc Bối Bối dùng sức hất tay của ra, cảm giác lòng của mình bị đánh chưởng mạnh.


      “Ngươi câm ngay. Tiểu Bối là cho ngươi gọi sao? Ngươi đến gần ta đến tột cùng có mục đích gì? Có phải muốn lợi dụng ta để hại Ngự Hàn hay ?”


      Bối Bối từng bước từng bước lui ra sau, rời xa Tiểu Ngoan, trong mắt dần dần dâng lên phòng bị lẫn phẫn nộ, tự mắng bản thân ngu xuẩn mà phẫn nộ, mắng bản thân dĩ nhiên còn vì địch nhân mà cáu kỉnh, mà giận dỗi với Ngự Hàn, càng thêm phẫn nộ bản thân dĩ nhiên còn vì tên lai hồ giả ngây giả dại mà đau lòng khi bị thương mà khóc vì phẫn nộ.


      “Ngươi … này thực sự là người hiểm hèn hạ, ràng pháp lực cao cường, mà còn làm bộ để cho người ta đánh ở đầu đường, ngươi…” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bị người lừa khiến phẫn nộ cùng nhục nhã làm nàng muốn phát điên.


      “Tiểu… Bối, chuyện phải như ngươi tưởng tượng như vậy, ta… Ta cố tình giả bộ, ta chỉ là muốn tại Xích Diễm quốc rước lấy phiền phức nơi quan phủ, ta… Ta lại muốn rời , bởi vì ta là muốn chờ ngươi trở về…” Tiểu Ngoan có chút lắp bắp, gương mặt hài tử xinh đẹp còn cách nào khác tràn đầy khẩn cấp vội giải thích, ngay từ đầu gặp nàng là ngoài ý muốn, vốn chỉ là ngụy trang tới Xích Diễm quốc giúp Vương huynh tìm kiếm Hắc Linh Châu (Hắc Tinh Ngọc Bội), cũng nghĩ tới tất cả xảy ra như vậy, ma xui quỷ khiến …


      Chờ tới lúc muốn hạ thủ với nàng, mới phát , thì ra vô phương hạ thủ ( có cách xuống tay), cho nên mực trì hoãn thời gian, dám theo lời Vương huynh lấy hắc tinh ngọc bội ở người Bối Bối, lại càng dám làm ra quá nhiều việc đưa tới sự chú ý Vương huynh.


      Bối Bối thầm cắn răng, lấy loại ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn , trào phúng: “Ngươi đem ta lừa xoay vòng vòng, cũng khiến ta làm Ngự Hàn quay vòng theo, ngươi cái…này , tiểu nhân hèn hạ, ta bao giờ … tin tưởng ngươi lần nữa!”


      Vừa , nàng đột nhiên cúi người xuống, trong lúc Tiểu Ngoan cùng Hắc Khi Dạ hạ ánh mắt nghi hoặc, nàng bỗng nhiên động tác nhanh chóng nắm lên hai nắm bùn, thẳng tắp hướng tới huynh đệ hai người bọn họ ném thẳng qua, sau đó xoay người bỏ chạy.


      Nàng muốn rơi vào tay Hắc Khi Dạ, tuyệt đối muốn!


      Nhớ ra lần trước thiếu chút nữa bị hắc xà lạnh như băng này ăn tươi, nàng liền cả người phát run.


      Hắc Khi Dạ nhàng vung lên, đem cát bụt bay về phía hắn hất văng sau đó phi thân đuổi theo Bối Bối: “Xem ngươi lần này trốn đâu?”


      Mà Hắc Khi Phong còn lại là ngơ ngác mà đứng nhượng để mặc cho đất cát bay thẳng người, gạt đỡ, hắn chút nào để ý đến cát bụi người, cũng phi thân qua truy về hướng Bối Bối, nhưng giữa đường lại xoay người ngăn trở Hắc Khi Dạ.


      Hắc Khi Dạ rơi xuống mặt đất, vung tay lên, nhất đạo hắc phong bay nhanh đánh úp về phía Bối Bối, đánh trúng vai nàng, nàng quát to tiếng gục tại đất.


      Hắc Khi Phong ngăn trở kịp, chỉ có thể đưa tay nắm tay Hắc Khi Dạ còn muốn ra chiêu, lớn tiếng mà gọi: “Đại ca, cần đả thương nàng.”


      Trong tay chưởng phong bị buộc thu hồi, Hắc Khi Dạ nheo mắt nhìn đệ đệ, cau mày, phi thường đồng ý: “Phong đệ, ngươi làm cái gì vậy, nàng là nữ nhân của Ngự Hàn, trước đây lần bởi vì nàng, đại ca bị Ngự Hàn đả thương, tại hắc tinh ngọc bội tại người nàng, ngươi tại sao còn chưa động thủ lấy?”


      “Đại ca, ta…” Hắc Khi Phong có chút do dự, quay đầu, lo lắng mà nhìn Bối Bối từ mặt đất cố hết sức mà bò lên, rảnh trả lời vấn đề của Hắc Khi Dạ liền bỏ chạy qua.


      Đưa tay đỡ lấy thân thể có điểm lay động của nàng, lo lắng hỏi: “Tiểu Bối, ngươi thế nào?”


      Bối Bối hận hận mà trở tay đẩy ra, hai tròng mắt cảnh giác mà theo dõi , vừa tức vừa hận: “Cút ngay, ta cần ngươi giả lòng tốt, ngươi muốn hắc tinh ngọc bội như vậy, cho ngươi, hắc tinh ngọc bội ta sớm cho Ngự Hàn, muốn ngọc bội có, chỉ có cái mạng ta!


      Thấy ánh mắt nàng chút lưu tình, Hắc Khi Phong cảm thấy tình cảm mới sinh sôi mà lăng trì xẹt qua.


      Lúc này, Hắc Khi Dạ tới, ánh mắt đưa tới mà liếc mắt nhìn đệ đệ, như có điều suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lẽo làm cho người ta lông tơ dựng thẳng : “Đem hắc tinh ngọc bội giao ra đây!”


      “Ngươi là người điếc sao, ta ta có, ta đưa cho Ngự Hàn.” Bối Bối lớn tiếng mà hướng phía Hắc Khi Dạ hét, nàng tại là vừa giận lại cam lòng lại… khổ sở, nàng mực cho rằng đó là người bạn tốt, dĩ nhiên lại đem nàng giao cho Hắc Khi Dạ cái … tên ma quỷ trước mặt này! Hơn nữa, còn là đệ đệ của Hắc Khi Dạ!


      “Hừ, có khả năng, nếu như ngươi đem hắc tinh ngọc bội giao cho Ngự Hàn, như vậy cũng tái đuổi theo tìm ngươi, bởi vì… ngươi còn giá trị lợi dụng.” Ánh mắt Hắc Khi Dạ khinh miệt mà đánh giá Bối Bối từ xuống dưới thoáng cái, cười đến ghét bỏ.


      Ánh mắt của Bối Bối tối sầm lại, cắn môi đào, bỏ qua nghi vấn vừa nhói lên trong lòng, giọng điệu ương ngạnh : “Ta người ta có là có, tin hay tùy ngươi, cho dù các ngươi đem ta giết ta cũng vẫn như vậy.”


      Vừa , ánh mắt của nàng vừa hận hận mà quét về phía Hắc Khi Phong, đáy mắt, áp chế được nồng đậm thất vọng, sâu đánh vào trái tim Hắc Khi Phong, mấp máy miệng, chỉ có thể khẩn thiết mà nhìn nàng, vô phương mở lời.


      biết, tại cái gì nàng cũng nghe vào, chỉ biết cảm giác được gì cũng trở thành dối.


      “Phải ? Giữ lại ngươi cũng có tác dụng, ta đây liền giải quyết ngươi!” Ánh mắt tà ác của Hắc Khi Dạ xẹt qua sát ý, giơ tay lên, ngưng tụ chân khí sắp hướng tới cái trán của Bối Bối chụp xuống .


      Hắc Khi Phong vội vàng đưa tay tách ra công kích của Hắc Khi Dạ với Bối Bối, giang hai tay che ở phía trước Bối Bối, khẩn cầu mà nhìn Hắc Khi Dạ: “Đại ca, cần giết nàng.”


      “Ngươi……. vô dụng! Tránh ra!” Hắc Khi Dạ nheo mắt lại, ti ti tức giận bay lên, đối với người đệ đệ trước giờ luôn rất nghe lời này cảm thấy vừa tức lại vừa thất vọng.


      “Đại ca…” Hắc Khi Phong một chút cũng có dấu hiệu thoái nhượng.


      Bối Bối tiếp tục mặc kệ huynh đệ bọn họ diễn cái gì, nàng lặng lẽ di động cước bộ, xoay người muốn chạy.


      Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ đối với động tác của nàng thấy rất ràng, đưa tay đem Hắc Khi Phong đẩy ra, sau đó đánh Bối Bối chưởng, rồi lại bị người đệ đệ võ công cao hơn hắn một bậc ngăn trở.


      Cứ như vậy, hai người ngươi công, ta chắn mà bắt đầu giằng co qua lại, Hắc Khi Dạ tức giận đến ánh mắt bốc hỏa, ra tay càng trở nên sắc bén hơn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 137: TA BAO GIỜ NỮA… LÝ NGƯƠI!



      Bối Bối nhân cơ hội gia tăng cước bộ chạy trốn, nhưng càng chạy càng chậm, mới vừa rồi bị Hắc Khi Dạ đánh chưởng, ngực càng ngày càng đau, đột nhiên, nàng cảm giác yết hầu trào lên vị ngọt, ngừng mãnh liệt mà nôn ra ngụm máu tươi.


      “Nôn…” Nàng lại nôn búng máu, thân thể từ từ suy yếu dần.


      Nhưng vào lúc này, thanh Ngự Hàn phẫn nộ gầm đến chấn động trời xanh đưa đến: “Tiểu Bối Bối!”


      Bối Bối nghe được thanh quen thuộc, miễn cưỡng mà chống đỡ thân thể chính mình, ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân bay về phía nàng, lộ ra vẻ suy yếu, cười tiếng: “ Ngự Hàn, rốt cục ngươi đã tới.”


      bay nhanh rơi xuống trước mặt nàng, vững vàng mà tiếp được thân thể lảo đảo lay động của nàng , lòng tràn đầy vẻ lo lắng khôn cùng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thế nào? Bị thương ở chỗ nào, mau cho ta biết.”


      Bối Bối gắt gao bám chặt bờ vai của , rời khỏi lồng ngực ấm áp người , hữu khí vô lực mà nói: “Ngực của ta đau quá, tựa như có lửa thiêu đốt vậy .”


      Ngự Hàn đem tay nâng lưng nàng , tay đưa đến thăm dò lồng ngực của nàng, cảm giác được tim của nàng đập hỗn loạn mà vô lực, hiển nhiên là bị nội thương, ngưng tụ chân khí tại lòng bàn tay, nhanh chóng đưa chân khí vào nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.


      “Tiểu Bối Bối, ai đem ngươi đả thương thành như vậy? Tiểu Ngoan? Hắc Khi Dạ?” Ngự Hàn đem nàng tựa vào trong ngực của , nheo mắt sẵng giọng mà bắn về phía hai người đối diện, mơ hồ đoán được quan hệ của bọn họ trong lúc đó.


      Bàn tay bé của Bối Bối nắm chặt y phục của , khó chịu mở to mắt nhìn về hướng bọn họ , khi vừa nhìn tới Tiểu Ngoan, từ hàm răng nghiến chặt phun ra ngữ khí tức giận: “ phải tên là Tiểu Ngoan, tên là Hắc Khi Phong, là đệ đệ của Hắc Khi Dạ, Nhị điện hạ Hắc Phong quốc .”


      Tiếp theo, nàng xoay đầu qua bên nhìn Tiểu Ngoan, chôn ở cổ của Ngự Hàn, áy náy lại ảo não mà cúi đầu nhận lỗi: “ Ngự Hàn, ta biết sai lầm rồi, ta nên tin tưởng người xa lạ, nếu như ta nghe lời ngươi , thì bị Hắc Khi Phong lừa tới đây để cho người ta đả thương, Ngự Hàn…”


      Nàng gắt gao mà bám chặt , thanh ủy khuất: “ Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ đánh ta rất đau, còn thổ huyết, mới vừa rồi ta cảm thấy sợ, còn tưởng rằng bản thân đã chết, còn được gặp lại ngươi, ngươi có phải là giận ta, cho nên lâu như vậy cũng tìm được ta?”


      Nàng có chút thấp thỏm mà nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt hàm chứa một tia lo lắng, mới vừa rồi, lúc nàng đã trụ được, nàng là sợ thể nhìn hắn một lần nữa.


      Nhìn môi đào mang theo vết máu, đau lòng mà đưa tay nhàng giúp nàng lau, nhịn được liền trách cứ: “Ai kêu ngươi theo cùng cái tên Hắc Khi Phong kia, làm phép cản trở ta tìm được ngươi, cho nên ta mới đến chậm như thế .”


      Nghe vậy, đôi mắt của Bối Bối trợn to, sau đó đem ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong, thấy vẻ mặt phức tạp, nàng tức hận mà hừ lạnh, lại lần nữa vùi đầu vào cổ Ngự Hàn, ỷ lại mà vuốt ve, hề… nhìn về phía Hắc Khi Phong cái liếc mắt nào nữa.


      “Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong nhìn bọn họ ôm ấp gắn bó, trong lòng đau ê ẩm, chỉ có thể nhàng mà gọi tên nàng, liền ngay cả thanh trong tiếng gọi cũng cảm thấy có hổ thẹn.


      Hắc Khi Dạ cười lạnh mà nhìn Ngự Hàn: “Xích Diễm Vương, ngươi đúng là phong lưu phóng khoáng, mặt hàng như thế cũng muốn, đúng là nhục cho khẩu vị ngày xưa của ngươi.”


      “Hắc Khi Dạ, lá gan của ngươi , như thế nào trước đây bị ta đánh qua một lần đâm ra nghiện, lần này lại chạy tới đây đem thân chịu đòn sao?” Ngự Hàn đùa cợt mà cười mỉa.


      Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ lại cười to vài tiếng: “Ha ha ha… biết lần này là ai chịu đòn của ai ? Ngươi cho là chỉ dựa vào ngươi có thể đánh thắng hai huynh đệ chúng ta sao? cần ta ra tay, ngươi cũng chứa chắc đã đấu thắng nổi đệ đệ của ta”.


      Ngự Hàn mắt nhíu lại, ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong mực nhìn tiểu bảo bối của , đồng tử trở nên u ám, thật sự là cái tên gia hoả đáng ghét mà.


      Nghe được Hắc Khi Dạ , Bối Bối có chút khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Ngự Hàn, lo lắng nhìn : “ Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ sao? Tiểu Ngoan… Hắc Khi Phong – pháp lực cũng cường mạnh bằng ngươi có phải hay ?”


      Đôi con ngươi đen cúi xuống, mục quang của ôn nhu dừng ở mặt nàng, tránh né vấn đề của nàng: “Đừng sợ, chờ chút ta bảo lúc đó ngươi phải tránh ra, sau đó chạy , cần quay đầu lại.”


      … Ta đáp ứng.” Bối Bối vừa nghe tránh vấn đề của nàng, cũng biết chuyện có thể có khả năng là phiền phức rồi.


      như vậy, pháp lực Hắc Khi Phong đúng là có thể chống lại Ngự Hàn, lúc này nếu còn thêm một tên Hắc Khi Dạ, Ngự Hàn… gặp nguy hiểm, nàng muốn trong lúc gặp nguy hiểm mà rời .


      “Ngoan, ta để bản thân có việc, chỉ cần ngươi làm sao, ta liền để bản thân có việc, bởi vì ta còn muốn tìm ngươi.” Ngự Hàn vuốt vuốt mái tóc của nàng, vì nàng chịu nghe hắn rời mà cau mày, rồi lại thầm cảm động.


      Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới: “Vương, Bối Bối tiểu thư, các ngươi cũng xảy ra chuyện gì chứ .”


      “Tuyệt Lệ, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta chiếu cố Bối Bối cho tốt .” Ngự Hàn đem Bối Bối đặt ở trước mặt Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen chớp chớp mang ý ám chỉ với Thương Tuyệt Lệ, ý bảo chuẩn bị tùy thời mang nàng rời .


      Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ thoáng chốc ngưng trọng, quay đầu nhìn hai người Hắc Khi Dạ chút, sau đó quay lại nhìn ánh mắt mang mệnh lệnh mạnh mẽ của Ngự Hàn, gian nan gật đầu.


      Bối Bối biết bọn họ thầm trao đổi cái gì, nàng vươn người kéo lấy ống tay áo Ngự Hàn, rất nghiêm túc mà nhìn : “ Ngự Hàn, ta cảnh cáo ngươi, được phép lệnh Thương Tuyệt Lệ dẫn ta rời , nếu … Nếu ta bao giờ … lý ngươi nữa!” (ta bao giờ quan tâm đến ngươi nữa).


      bị thương lại vẫn ngoan như vậy”. Ngự Hàn búng lên cái trán của nàng, nhưng lại đồng thời làm phép tại đầu ngón tay.


      Bối Bối cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra, đầu óc choáng váng, nàng cảm thấy mí mắt dần dần trở nên có chút nặng xuống, nàng cố gắng mà mở mắt ra, đồng thời cố gắng ý thức mọi chuyện xảy ra, nàng dám tin mà ngước to mắt nhìn Ngự Hàn: “ Ngự Hàn, ngươi… Ngươi gian xảo…”


      câu vẫn chưa hoàn chỉnh, nàng liền mềm nhũn ngã xuống, Ngự Hàn tiếp được nàng, vuốt ve mi tâm nàng nhăn lại, thở dài tiếng, đem nàng giao cho Thương Tuyệt Lệ.


      “Nhớ kỹ, thời điểm ta gọi là ngươi phải thoát li mang theo nàng chạy thoát.”


      có nắm chắc thắng được hai huynh đệ Hắc Khi Dạ, cho nên, trong lúc cần thiết, muốn cho Bối Bối … an toàn trước.


      sâu mà nhìn bộ dạng ngủ gật của Bối Bối, liếc mắt lần nữa, Ngự Hàn ôn nhu mà cười cười, sau đó xoay người, bay vút đến trước mặt Hắc Khi Dạ bọn họ, trong gió, bạch y tiêu sái của tung bay, bả vai tóc dài như mực lay động.


      mặt vẻ nghiêm túc nhàn nhạt mà tiếu “hai vị thái tử điện hạ của Hắc Phong quốc quang lâm Xích Diễm quốc ta, Bổn vương là cảm thấy vinh hạnh.”


      “Sao? Rất vinh hạnh sao?” Hắc Khi Dạ lạnh lùng mà hừ .


      “Mang Hắc Tinh ngọc bội giao ra đây, có lẽ huynh đệ chúng ta còn có thể suy nghĩ buông tha cho ngươi lần.”


      Ngự Hàn khẽ cười tiếng: “ lãnh thổ của Bổn vương, lại buông tha Bổn vương lần, Hắc Khi Dạ, cuồng vọng của ngươi bình thường còn làm cho người ta muốn cười, có phải lần trước bị đánh nghiện, cho nên lần này lại dâng lên đến tận cửa cho Bổn Vương đánh hay ?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 138: TIÊN HỒNG HUYẾT SẮC



      “Hừ, lần này còn chưa biết là ai dâng đến miệng ai, mặc kệ Tô Bối Bối Hắc Tinh ngọc bội người ai đều tốt, chỉ cần giết ngươi, Hắc tinh ngọc bội đều lọt về tay Hắc Phong quốc chúng ta!” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ lóe ra sát ý thị huyết.


      Đưa tay lôi đệ đệ cái: “Phong đệ, chúng ta kết hợp giúp giáo huấn cái tên Xích Diễm Vương cuồng vọng này, thuận tiện giúp đại ca ta báo thù lần!”


      “A? Đúng vậy, đại ca.” Hắc Khi Phong bức tầm mắt của bản thân hướng người Bối Bối thu hồi lai, chuyên tâm chống lại Ngự Hàn.


      Nhìn bộ dáng Ngự Hàn thư thái thoải mái, cảm thấy trong lòng dâng lên toan ý, nếu như … cái tên nam nhân này tồn tại Tiểu Bối có phải dần dần quên … hay ?


      Con ngươi đen của Ngự Hàn lợi hại bắt được đố kị trong mắt Hắc Khi Phong, giương môi cười, trong lúc vẻ mặt phong khinh vân đạm, đích thực thầm dấy lên lo sợ, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.


      Hắc Khi Dạ đầu tiên công kích về hướng Ngự Hàn, toàn phong hắc sắc (cơn gió khổng lồ màu đen)mang theo mũi nhọn sắc bén đánh về phía Ngự Hàn, lực đạo to lớn khiến tùng thụ chung quanh bay ra tán loạn ít lá khô.


      Ngự Hàn toàn thân bay lên, lòng bàn tay hồng quang chợt lóe, làm phép hóa giải công kích của Hắc Khi Dạ.


      Lúc này, Hắc Khi Phong cũng đột ngột từ mặt đất bay dựng lên, từ phía sau giáp công Ngự Hàn.


      ……………………


      Thương Tuyệt Lệ ở bên thấy vậy kinh hồn táng đảm, có thể nhìn thấy trước được, đối với trận chiến này Vương phần nắm chắc cao, ở giữa công kích của Hắc Khi huynh đệ, tinh tường nhìn ra pháp lực Hắc Khi Phong phi thường cao hơn xa đại ca Hắc Khi Dạ của .


      Cúi đầu nhìn Bối Bối vẫn hôn mê, rất khẩn cấp, rất muốn tới trợ giúp Vương đối phó địch nhân, nhưng là Bối Bối tiểu thư phải làm sao bây giờ?


      mở to mắt nhìn khắp mọi nơi, hy vọng có thể tìm được địa phương thân, Vương lệnh chiếu cố Bối Bối tiểu thư cho tốt, nhưng là, thể bỏ mặc Vương, nếu như Vương xảy ra chuyện gì, như vậy Bối Bối tiểu thư cùng có khả năng tham sống sợ chết.


      Sau khi nghĩ như vậy, cắn răng, quyết định cãi lời lệnh vua lần.


      Ôm lấy Bối Bối, tìm gốc cây đại thụ lớn, đem nàng đặt tựa vào bên, cởi chiếc áo ngoài người đắp lên mình nàng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi tạm thời ở chỗ này ngủ chút.”


      xong, liền lo lắng xoay người, làm phép phi vào chiến trường.


      Ngự Hàn thấy Thương Tuyệt Lệ chạy tới, vừa tức vừa giận: “Tuyệt Lệ, ta phải bảo ngươi chiếu cố Bối Bối sao? Ngươi tới làm chi, lui về.”


      “Vương, xin thứ cho thuộc hạ vô phương tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ rất kiên quyết.


      Vì vậy, chiến cuộc rất nhanh biến thành hỗn chiến bốn người, đối thủ cũng ngừng trao đổi, có đôi khi là Thương Tuyệt Lệ đấu với Hắc Khi Phong, có đôi khi là Ngự Hàn đối đầu với Hắc Khi Phong.


      Chiến đấu duy trì hồi lâu, Thương Tuyệt Lệ dần dần đuối sức, nhưng vẫn như trước duy trì sức chiến đấu phi thường ương ngạnh, luôn thế Ngự Hàn trao đổi đối thủ, giúp Ngự Hàn đến mức cố hết sức.


      Đánh qua đánh lại, ánh mắt Hắc Khi Dạ dần dần hướng về Bối Bối ngủ say tại cây đại thụ hướng cách đó xa, mắt của xẹt qua tia ngoan, trong lúc mấy người đấu, quay Thương Tuyệt Lệ tung ra hư chiêu, sau đó liền quay người bay về phía Bối Bối bên kia.


      Thương Tuyệt Lệ còn kịp phản ứng nữa, chỉ có thể hổn hển đuổi theo phía sau, nhưng đuổi kịp cước bộ của Hắc Khi Dạ.


      Ngự Hàn lúc triền đấu với Hắc Khi Phong cũng nhìn thấy, nổi giận gầm lên tiếng: “Hắc Khi Dạ!”


      vừa sợ vừa giận, còn chút nào… ham chiến nữa bạt thân bay qua, làm phép khiến gia tốc phi hành, lo lắng đuổi theo cước bộ của Hắc Khi Dạ.


      Mà Hắc Khi Phong thấy đại ca chuẩn bị công kích Bối Bối hề có sức phản kháng, vừa sợ vừa vội, cũng làm phép bay qua.


      Hắc Khi Dạ mắt lạnh nhìn Ngự Hàn truy lại đây, hơn nữa càng ép càng gần, cười lạnh, ngưng tụ thực khí toàn thân, lực đạo mạnh mẻ tụ tập tại lòng bàn tay, đợi tới lúc chỉ còn khắc là Ngự Hàn đuổi kịp và vượt qua bản thân, đem chân khí chút lưu tình cách đánh thẳng về hướng Bối Bối.


      Thấy thế, Ngự Hàn sợ hãi rống, chút nghĩ ngợi cấp tốc rớt xuống, đem Bối Bối ôm chặt lấy, lấy toàn thân của bản thân ngạnh sanh sanh tiếp nhận chưởng kia của Hắc Khi Dạ.


      “Phốc…” búng máu từ trong miệng phun ra, vẩy ra mặt Bối Bối.


      Trong lúc ngủ, Bối Bối cảm giác được mặt bị chất lỏng ấm áp mang theo mùi rơi vào, mùi máu tươi nhàn nhạt kích thích hô hấp của nàng, nàng cảm thấy tâm thần yên chấn động mí mắt.


      Tim đập, tại trong kích thích của mùi máu tươi càng ngày càng loạn, phút chốc, nàng đột nhiên mở mắt, nhìn thấy khóe miệng Ngự Hàn mang huyết, sắc mặt trắng bệch ôm nàng.


      Ngự Hàn! Ngươi… Ngươi bị thương!” Bối Bối kinh hô, nhìn vết máu ở khóe môi , hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên, đưa tay lên giúp lau khóe môi, nức nở khóc.


      “Đừng khóc, ta sao.” Ngự Hàn trấn an nàng, thanh nghe có chút nhược.


      Bối Bối nước mắt giàn giụa thành mảng sương mù nhìn : “ Ngự Hàn, đều là ta tốt, ta nên theo Hắc Khi Phong tới chỗ này, ta nên để ý đến , đều là ta hại ngươi, ngươi… bị thương ở nơi nào? Có phải rất đau hay ? Cho ta xem…”


      Bối Bối tại người lục lọi khắp nơi.


      Ngự Hàn nhàng đè lại tay nàng, lau sạch nước mắt cho nàng: “Tiểu Bối Bối, nếu như hôm nay chúng ta đều thể rời , ngươi có sợ hay ?”


      sợ!” Bối Bối kiên định trả lời.


      Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới, thấy Ngự Hàn nôn ra máu, lo lắng kêu gọi: “Vương, ngươi…”


      Hắc Khi Dạ thoải mái mà hạ xuống mặt đất, cười đến đắc ý: “ Ngự Hàn, thế nào, tư vị Hắc phong chưởng của ta dễ chịu a!”


      “Tiểu Bối, ngươi… có bị thương ?” Hắc Khi Phong cũng đồng thời hạ xuống mặt đất, vừa vội lại tự nhiên mở miệng gọi nàng, trong đôi mắt tràn đầy xin lỗi cùng lo lắng.


      Bối Bối tựa vào trong lòng Ngự Hàn, quật cường lau sạch sương mù mắt, nàng khóc chỉ có mình Ngự Hàn được nhìn thôi.


      Lạnh lùng nhìn Hắc Khi Phong, nàng hờ hững bất chấp : “ cần giả mù sa mưa, Hắc Khi Phong, hôm nay ta Tô Bối Bối may rơi vào trong tay huynh đệ các ngươi, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.”


      Vừa , nàng đưa tay, dùng sức rút…ra chiếc vòng cổ tay, quay hướng Hắc Khi Phong vứt bỏ qua: “Trả lại cho ngươi, Bổn tiểu thư hiếm lạ đồ của tên xấu xa ngươi!”


      Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt tiếp được chiếc vòng tay, để cho chiếc vòng rớt xuống mặt đất, cầm chặt vòng tay, đó còn vương lại độ ấm của nàng, ánh mắt của thống khổ nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Bối Bối, tâm, rất đau, rất đau.


      biết lừa nàng, cũng biết nàng hận , bây giờ cái gì cũng thể làm, cảm giác vô lực sâu nhiếp trụ , khiến tim đau thắt cơ hồ thở nổi, mực cũng muốn thương tổn nàng, mực cũng hề muốn …

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 139: GIẾT CHẾT



      Ngự Hàn dùng tay áo nhàng lau vết máu mặt nàng, đó là máu của , nhiễm tại mặt của nàng lại làm cho nhìn rất chướng mắt, mặt của nàng vốn nên trắng trắng nộn nộn, phấn phấn mềm mềm.


      Tay áo màu trắng như tuyết lập tức bị điểm dính vào loang lổ màu đỏ tươi, Bối Bối nhìn , cắn môi, hốc mắt nhịn được lại lần nữa ngập lệ, trong ánh mắt ngập nước nhiễm thượng đau lòng nồng đậm: “ Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối thể chết trước ta.”


      Cổ tay búng cái mũi của nàng, trừng mắt nhìn nàng tức giận, bạc môi thoáng tái nhợt nhưng lại cười híp mắt, giả vờ đứng đắn: “Cái gì chết với chết, chỉ toàn chuyện tốt, đáng lẽ, ngươi phải , ân: hừ, Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối thể bỏ ta lại… chạy trốn trước! mau, nếu ta liền chạy trước bỏ lại ngươi.”


      Bối Bối tức đến bạnh quai hàm, đưa tay ngắt thắt lưng của : “ đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn.”


      “Ôi, đau quá đau quá đau quá, chút chút, ngươi muốn mưu sát chồng a.” Ngự Hàn kêu lên khoa trương, khiến sắc mặt Hắc Khi Dạ ở cách đó xa tức tối sầm xuống.


      Lạnh lùng cười tiếng, Hắc Khi Dạ châm chọc: “Xem ra các ngươi còn rất phong lưu khoái hoạt a!”


      “Phong đệ, ngươi phải là nỡ giết Tô Bối Bối sao, nếu như đúng vậy, ngươi liền phải có trách nhiệm bắt giữ lấy nàng, nếu … Đại ca cũng khó kiềm được liệu có thể trong lúc giết Ngự Hàn đồng thời cũng mang nàng giết luôn hay !” Hắc Khi Dạ đưa mắt liếc nhìn đệ đệ của mình lúc thất hồn lạc phách, nhíu nhíu mày.


      “Đại ca được làm nàng bị thương.” Hắc Khi Phong vừa nghe đến Bối Bối bị giết chết, cả người liền hoảng lên.


      quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt xẹt qua Ngự Hàn, ánh mắt mị mị, chỉ cần Tiểu Bối an toàn là tốt rồi, những người khác… mặc kệ.


      “Vậy ngươi còn chờ cái gì!” Hắc Khi Dạ vừa xong, liền phi thân tới gần hai người Ngự Hàn, giương tay vung lên, chưởng phong sắc bén bổ về phía Ngự Hàn.


      Mắt phượng của Ngự Hàn nhíu lại, đem Bối Bối đẩy về phía Thương Tuyệt Lệ bên kia, quay người đỡ chưởng phong: “Hắc Khi Dạ, để cho ngươi nếm thử lợi hại Hỏa diễm cầu của Bổn vương.”


      xong, thân thể Ngự Hàn phút chốc phát ra hồng quang mãnh liệt, con cự xà màu đỏ cả người lửa cháy bừng bừng xoay tròn đánh về phía Hắc Khi Dạ.


      Mặt Hắc Khi Dạ liền biến sắc, tốc độ hỏa cầu cực nhanh khiến trốn tránh hết sức vất vả.


      Thấy Hắc Khi Dạ có nguy hiểm, Hắc Khi Phong trong lòng quýnh lên, chút nghĩ ngợi liền nhún người bay lên, xuất toàn lực đối phó với cự xà xích hồng sắc, rống lên tiếng, cả người tức kích phát ra vầng sáng màu vàng, trong chớp mắt, con cự xà màu vàng liền cùng con cự xà màu đỏ tranh đấu kịch liệt.


      Ánh mắt trắng dã của Hắc Khi Dạ chợt lóe, cũng hóa thân thành cự xà, thừa dịp hỗn loạn này hành động lén lút, duỗi cái đuôi dài đảo qua, liền đem Bối Bối cuốn lên.


      Thương Tuyệt Lệ thất kinh, vội vàng thi triển pháp lực cứu lại, cũng còn kịp, Bối Bối bị lại biến thành hình nhân bị cuốn chặt để cho Hắc Khi Dạ chế trụ yết hầu.


      “Hắc Khi Dạ, buông…Bối Bối tiểu thư ra!” Thương Tuyệt Lệ vừa giận vừa cuống, mới vừa rồi là sơ sót, cho là Bối Bối tiểu thư ở bên người có việc gì, toàn bộ tâm trí chỉ để ý Vương cùng tên huynh đệ của Hắc Khi Dạ đánh nhau, cũng nghĩ tới Hắc Khi Dạ lại đột nhiên biến thân mà tập kích Bối Bối tiểu thư.


      Bối Bối bị Hắc Khi Dạ nắm giữ yết hầu, cơ hồ thở nổi, mặt nàng đỏ lên rồi biến thành màu xanh, ngừng mà khụ trứ: “Khụ khụ khụ… Ngươi… Hèn hạ tiểu nhân…”


      “Tô Bối Bối, hắc tinh ngọc bội ở nơi nào, … ta giết ngươi!” Hắc Khi Dạ lời lạnh nhạt uy hiếp nàng, kình lực tay càng mạnh thêm chút.


      Bối Bối cố gắng tạo ra ánh mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, mặc dù trong lòng đối với cái chết cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng mặt cũng vẫn cường ngạnh hất lên hề sợ hãi: “Ta biết!”


      “Ngươi…” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nheo lại, sát ý từ từ ngưng tụ, bàn tay nắm yết hầu của nàng dần dần phát huy ra hắc vụ hơi mỏng, ánh mắt càng lúc càng trở nên hắc ám.


      “Khụ khụ khụ…” Bối Bối cảm giác yết hầu bắt đầu thít chặt lại cơ hồ khiến nàng tắt thở, ánh mắt nàng trợn trắng lên, có dấu hiệu sắp lâm vào tử vong.


      Thương Tuyệt Lệ muốn tới gần nhưng lại vô phương, chỉ có thể đằng đằng sát khí đứng trợn mắt nhìn Hắc Khi Dạ: “Hắc Khi Dạ, ngươi tính toán làm hùng hảo hán cái gì, dĩ nhiên lại động thủ với nữ tử trói gà chặt!”


      “Ta Hắc Khi Dạ luôn luôn làm việc chỉ cần kết quả, quá trình thế nào đối với ta mà điểm cũng quan trọng!” Hắc Khi Dạ vung lên tia cười lạnh hiểm.


      chiến trường, Ngự Hàn giận đến mức hỏa diễm người càng lúc càng cháy rực, ánh mắt lung linh của đại xà toàn bộ biến thành màu đỏ bừng, bên cùng Hắc Khi Phong dây dưa đánh nhau, bên giận dữ rống: “Hắc Khi Dạ, ngươi dám động đến tiểu Bối Bối của ta, ta nhất định giết sạch cả Hắc Phong quốc của các ngươi mảnh giáp cũng còn!”


      “Đại ca, mau thả Tiểu Bối ra, ngươi siết chết nàng mất” Hắc Khi Phong lo lắng thôi, đối với sát chiêu trong lúc phẫn nộ trở lên càng lúc càng sắc bén của Ngự Hàn lại dám khinh thị, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thoát khỏi.


      Hắc Khi Dạ giương mắt, tầm mắt tại nhìn hai con cự xà đánh nhau tà dị xẹt qua tia ác ý, sau đó gắt gao nhìn Hắc Khi Phong: “Phong đệ, muốn đại ca thả Tô Bối Bối cũng có thể, trừ phi ngươi tại liền đem Ngự Hàn giết nhanh , dù sao giữ lại chỉ trở ngại cho ta mà còn trở ngại cho cả ngươi, giết , ta để lại Tô Bối Bối, nếu … ta liền trước hết giết Tô Bối Bối, sau đó … giết Ngự Hàn.


      Kỳ , cũng có thể dùng Tô Bối Bối tới uy hiếp Ngự Hàn tự mình hại mình, nhưng là… rất muốn nhìn Phong đệ có thể so với Ngự Hàn tới trình độ nào, đối với trận chiến của các cao thủ, cảm thấy rất hứng thú.


      Hắc Khi Phong nghe được lời của đại ca, vội vã nhìn Bối Bối liếc mắt, thấy sắc mặt nàng tái xanh, đôi mắt cũng dần dần mất tiêu điểm, đương nhiên lâm vào trạng thái vô ý thức, cắn răng đáp ứng.


      “Đại ca, ta giết !”


      xong, đôi mắt đen ôn nhuận của chợt nhiễm sát khí, ánh mắt cương quyết bắn về phía Ngự Hàn, ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng, bắt đầu xuất ra toàn lực đối phó với Ngự Hàn.


      Dưới công kích đằng đằng sát khí của Hắc Khi Phong, Ngự Hàn mặc dù vẫn có thể chiến đấu như trước, nhưng cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chỗ bị Hắc Khi Dạ đả thương cơ thể càng lúc càng dấy lên đau đớn, khiến hỏa diễm cháy rực người dần dần trở nên nhạt dần.


      Thương Tuyệt Lệ thấy thế, nhún người bay lên cùng Ngự Hàn kề vai chiến đấu: “Vương! Thuộc hạ tới đối phó với , ngài cứu Bối Bối tiểu thư.”


      “Tuyệt Lệ, lui ra, ngươi phải đối thủ của Hắc Khi Phong.” Ngự Hàn trong giây ngưng chiến thở hổn hển ra lệnh, pháp lực cao cường của Hắc Khi Phong phải Tuyệt Lệ có thể ngăn cản được, vô ý chút Tuyệt Lệ liền có khả năng bị đánh tới hồi phi yên diệt (tan cả hồn phách).


      “Rống rống rống…” Hắc Khi Phong dĩ nhiên lâm vào trong ý nghĩ phải giết, trong lòng chỉ có suy nghĩ nhanh lên chút giết chết Ngự Hàn, để cho đại ca thả Tiểu Bối, bởi vậy chiêu thức nào cũng là muốn đoạt mệnh.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 139: GIẾT CHẾT



      Ngự Hàn dùng tay áo nhàng lau vết máu mặt nàng, đó là máu của , nhiễm tại mặt của nàng lại làm cho nhìn rất chướng mắt, mặt của nàng vốn nên trắng trắng nộn nộn, phấn phấn mềm mềm.


      Tay áo màu trắng như tuyết lập tức bị điểm dính vào loang lổ màu đỏ tươi, Bối Bối nhìn , cắn môi, hốc mắt nhịn được lại lần nữa ngập lệ, trong ánh mắt ngập nước nhiễm thượng đau lòng nồng đậm: “ Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối thể chết trước ta.”


      Cổ tay búng cái mũi của nàng, trừng mắt nhìn nàng tức giận, bạc môi thoáng tái nhợt nhưng lại cười híp mắt, giả vờ đứng đắn: “Cái gì chết với chết, chỉ toàn chuyện tốt, đáng lẽ, ngươi phải , ân: hừ, Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối thể bỏ ta lại… chạy trốn trước! mau, nếu ta liền chạy trước bỏ lại ngươi.”


      Bối Bối tức đến bạnh quai hàm, đưa tay ngắt thắt lưng của : “ đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn.”


      “Ôi, đau quá đau quá đau quá, chút chút, ngươi muốn mưu sát chồng a.” Ngự Hàn kêu lên khoa trương, khiến sắc mặt Hắc Khi Dạ ở cách đó xa tức tối sầm xuống.


      Lạnh lùng cười tiếng, Hắc Khi Dạ châm chọc: “Xem ra các ngươi còn rất phong lưu khoái hoạt a!”


      “Phong đệ, ngươi phải là nỡ giết Tô Bối Bối sao, nếu như đúng vậy, ngươi liền phải có trách nhiệm bắt giữ lấy nàng, nếu … Đại ca cũng khó kiềm được liệu có thể trong lúc giết Ngự Hàn đồng thời cũng mang nàng giết luôn hay !” Hắc Khi Dạ đưa mắt liếc nhìn đệ đệ của mình lúc thất hồn lạc phách, nhíu nhíu mày.


      “Đại ca được làm nàng bị thương.” Hắc Khi Phong vừa nghe đến Bối Bối bị giết chết, cả người liền hoảng lên.


      quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt xẹt qua Ngự Hàn, ánh mắt mị mị, chỉ cần Tiểu Bối an toàn là tốt rồi, những người khác… mặc kệ.


      “Vậy ngươi còn chờ cái gì!” Hắc Khi Dạ vừa xong, liền phi thân tới gần hai người Ngự Hàn, giương tay vung lên, chưởng phong sắc bén bổ về phía Ngự Hàn.


      Mắt phượng của Ngự Hàn nhíu lại, đem Bối Bối đẩy về phía Thương Tuyệt Lệ bên kia, quay người đỡ chưởng phong: “Hắc Khi Dạ, để cho ngươi nếm thử lợi hại Hỏa diễm cầu của Bổn vương.”


      xong, thân thể Ngự Hàn phút chốc phát ra hồng quang mãnh liệt, con cự xà màu đỏ cả người lửa cháy bừng bừng xoay tròn đánh về phía Hắc Khi Dạ.


      Mặt Hắc Khi Dạ liền biến sắc, tốc độ hỏa cầu cực nhanh khiến trốn tránh hết sức vất vả.


      Thấy Hắc Khi Dạ có nguy hiểm, Hắc Khi Phong trong lòng quýnh lên, chút nghĩ ngợi liền nhún người bay lên, xuất toàn lực đối phó với cự xà xích hồng sắc, rống lên tiếng, cả người tức kích phát ra vầng sáng màu vàng, trong chớp mắt, con cự xà màu vàng liền cùng con cự xà màu đỏ tranh đấu kịch liệt.


      Ánh mắt trắng dã của Hắc Khi Dạ chợt lóe, cũng hóa thân thành cự xà, thừa dịp hỗn loạn này hành động lén lút, duỗi cái đuôi dài đảo qua, liền đem Bối Bối cuốn lên.


      Thương Tuyệt Lệ thất kinh, vội vàng thi triển pháp lực cứu lại, cũng còn kịp, Bối Bối bị lại biến thành hình nhân bị cuốn chặt để cho Hắc Khi Dạ chế trụ yết hầu.


      “Hắc Khi Dạ, buông…Bối Bối tiểu thư ra!” Thương Tuyệt Lệ vừa giận vừa cuống, mới vừa rồi là sơ sót, cho là Bối Bối tiểu thư ở bên người có việc gì, toàn bộ tâm trí chỉ để ý Vương cùng tên huynh đệ của Hắc Khi Dạ đánh nhau, cũng nghĩ tới Hắc Khi Dạ lại đột nhiên biến thân mà tập kích Bối Bối tiểu thư.


      Bối Bối bị Hắc Khi Dạ nắm giữ yết hầu, cơ hồ thở nổi, mặt nàng đỏ lên rồi biến thành màu xanh, ngừng mà khụ trứ: “Khụ khụ khụ… Ngươi… Hèn hạ tiểu nhân…”


      “Tô Bối Bối, hắc tinh ngọc bội ở nơi nào, … ta giết ngươi!” Hắc Khi Dạ lời lạnh nhạt uy hiếp nàng, kình lực tay càng mạnh thêm chút.


      Bối Bối cố gắng tạo ra ánh mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, mặc dù trong lòng đối với cái chết cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng mặt cũng vẫn cường ngạnh hất lên hề sợ hãi: “Ta biết!”


      “Ngươi…” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nheo lại, sát ý từ từ ngưng tụ, bàn tay nắm yết hầu của nàng dần dần phát huy ra hắc vụ hơi mỏng, ánh mắt càng lúc càng trở nên hắc ám.


      “Khụ khụ khụ…” Bối Bối cảm giác yết hầu bắt đầu thít chặt lại cơ hồ khiến nàng tắt thở, ánh mắt nàng trợn trắng lên, có dấu hiệu sắp lâm vào tử vong.


      Thương Tuyệt Lệ muốn tới gần nhưng lại vô phương, chỉ có thể đằng đằng sát khí đứng trợn mắt nhìn Hắc Khi Dạ: “Hắc Khi Dạ, ngươi tính toán làm hùng hảo hán cái gì, dĩ nhiên lại động thủ với nữ tử trói gà chặt!”


      “Ta Hắc Khi Dạ luôn luôn làm việc chỉ cần kết quả, quá trình thế nào đối với ta mà điểm cũng quan trọng!” Hắc Khi Dạ vung lên tia cười lạnh hiểm.


      chiến trường, Ngự Hàn giận đến mức hỏa diễm người càng lúc càng cháy rực, ánh mắt lung linh của đại xà toàn bộ biến thành màu đỏ bừng, bên cùng Hắc Khi Phong dây dưa đánh nhau, bên giận dữ rống: “Hắc Khi Dạ, ngươi dám động đến tiểu Bối Bối của ta, ta nhất định giết sạch cả Hắc Phong quốc của các ngươi mảnh giáp cũng còn!”


      “Đại ca, mau thả Tiểu Bối ra, ngươi siết chết nàng mất” Hắc Khi Phong lo lắng thôi, đối với sát chiêu trong lúc phẫn nộ trở lên càng lúc càng sắc bén của Ngự Hàn lại dám khinh thị, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thoát khỏi.


      Hắc Khi Dạ giương mắt, tầm mắt tại nhìn hai con cự xà đánh nhau tà dị xẹt qua tia ác ý, sau đó gắt gao nhìn Hắc Khi Phong: “Phong đệ, muốn đại ca thả Tô Bối Bối cũng có thể, trừ phi ngươi tại liền đem Ngự Hàn giết nhanh , dù sao giữ lại chỉ trở ngại cho ta mà còn trở ngại cho cả ngươi, giết , ta để lại Tô Bối Bối, nếu … ta liền trước hết giết Tô Bối Bối, sau đó … giết Ngự Hàn.


      Kỳ , cũng có thể dùng Tô Bối Bối tới uy hiếp Ngự Hàn tự mình hại mình, nhưng là… rất muốn nhìn Phong đệ có thể so với Ngự Hàn tới trình độ nào, đối với trận chiến của các cao thủ, cảm thấy rất hứng thú.


      Hắc Khi Phong nghe được lời của đại ca, vội vã nhìn Bối Bối liếc mắt, thấy sắc mặt nàng tái xanh, đôi mắt cũng dần dần mất tiêu điểm, đương nhiên lâm vào trạng thái vô ý thức, cắn răng đáp ứng.


      “Đại ca, ta giết !”


      xong, đôi mắt đen ôn nhuận của chợt nhiễm sát khí, ánh mắt cương quyết bắn về phía Ngự Hàn, ngửa mặt lên trời hét lớn tiếng, bắt đầu xuất ra toàn lực đối phó với Ngự Hàn.


      Dưới công kích đằng đằng sát khí của Hắc Khi Phong, Ngự Hàn mặc dù vẫn có thể chiến đấu như trước, nhưng cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chỗ bị Hắc Khi Dạ đả thương cơ thể càng lúc càng dấy lên đau đớn, khiến hỏa diễm cháy rực người dần dần trở nên nhạt dần.


      Thương Tuyệt Lệ thấy thế, nhún người bay lên cùng Ngự Hàn kề vai chiến đấu: “Vương! Thuộc hạ tới đối phó với , ngài cứu Bối Bối tiểu thư.”


      “Tuyệt Lệ, lui ra, ngươi phải đối thủ của Hắc Khi Phong.” Ngự Hàn trong giây ngưng chiến thở hổn hển ra lệnh, pháp lực cao cường của Hắc Khi Phong phải Tuyệt Lệ có thể ngăn cản được, vô ý chút Tuyệt Lệ liền có khả năng bị đánh tới hồi phi yên diệt (tan cả hồn phách).


      “Rống rống rống…” Hắc Khi Phong dĩ nhiên lâm vào trong ý nghĩ phải giết, trong lòng chỉ có suy nghĩ nhanh lên chút giết chết Ngự Hàn, để cho đại ca thả Tiểu Bối, bởi vậy chiêu thức nào cũng là muốn đoạt mệnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :