1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 120: TA GIÚP NGƯƠI MẶC QUẦN ÁO!



      Bối Bối trợn to đôi mắt đẫm lệ, tức giận thốt lên: “Cái tên dược gì gì tiên kia tại sao lại có thể quá đáng như vậy, thừa dịp nước đục thả câu ép ngươi quỳ xuống, biết tốt xấu!”


      Nghĩ đến từng bị người khác bắt quỳ xuống, trong lòng nàng dâng lên cỗ lửa giận bừng bừng, dám bảo nam nhân của nàng quỳ xuống, nàng hận cái tên quỷ dược tiên gì gì đó, đừng để nàng có cơ hội gặp , nếu … Hừ hừ!


      Thấy vẻ mặt kích động của nàng, Ngự Hàn thỏa mãn đắc ý cười: “Tiểu Bối Bối, ngươi thay ta ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ sao?”


      “Ai… Ai vì ngươi ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, bất quá ta chỉ luận , là luận ngươi có hiểu , tục ngữ … Tục ngữ dưới gối nam nhi có hoàng kim, có thể giết chứ thể làm nhục!” Bối Bối mạnh miệng phủ nhận tới cùng, tầm mắt di chuyển đến chỗ khác dám nhìn , cho rằng như vậy phát ra nàng phải khuất phục mà đau lòng.


      Lại hề biết, mình giấu đầu hở đuôi, biểu của nàng khiến như mở cờ trong bụng, dùng sức ôm chặt nàng chút, cũng vạch trần che giấu của nàng, dù sao cũng biết nàng thay căm giận bất bình!


      “Tiểu Bối Bối, ta biết việc này là Huyên Trữ cùng đám phi tử tay bày ra, qua đây hôn cái nào, Tiểu Bối Bối của ta phải chịu oan ức rồi”. thương hôn cái lên má nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hy vọng như vậy có thể khiến nàng quên những oan khuất phải chịu trong vương cung.


      Bối Bối liếc mắt trừng , nhớ lại việc mình ở trong vương cung bị lạnh nhạt, đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, có chút tự giễu: “Nguyên lai là biết rồi mới đến tìm ta”.


      Đỡ nàng lên, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: “Tiểu Bối Bối, được hoài nghi tin tưởng của ta dành cho ngươi, kỳ sau khi ta cứu Huyên Trữ ra khỏi hồ, ta cảm thấy có chỗ kỳ quặc, bởi vì… Ngươi ngươi biết, chỉ cần câu đó, khiến ta hoài nghi mọi chuyện, có điều lúc ấy cứu Huyên Trữ là việc cấp bách, cho nên ta thể phân thân giúp ngươi chống đỡ tất cả, ta xin lỗi.”


      Cuối cùng, ánh mắt của tràn ngập áy náy và thương.


      Lời của , khiến nàng vừa mừng vừa sợ: “Lúc đó ngươi tin tưởng ta biết?”


      Điểm điểm lên cái mũi xinh đẹp của nàng, con ngươi đen của tràn ngập tín nhiệm, nửa nghiêm chỉnh nửa như bỡn cợt : “Đương nhiên, Tiểu Bối Bối của ta là loại người gì a, nàng chính là nữ hào kiệt thua kém đấng mày râu, dám làm dám chịu, làm sợ”.


      Sau đó, ngón tay dịu dàng lướt qua hàng mi thanh tú của nàng, tiếng trở nên trầm thấp mà từ tính: “Nếu như Tiểu Bối Bối của ta rắp tâm muốn đẩy người xuống nước, chỉ ở bên cạnh cười trộm, chứ mờ mịt đứng cạnh, yếu ớt hệt như con búp bê bằng gốm, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng.”


      “Cho nên, ngay từ lúc đó, ta cũng biết Tiểu Bối Bối của ta vô tội”. nhàng vờn qua cái trán của nàng.


      Bối Bối chấn động đến biết phải làm sao, vậy, là nàng hiểu lầm ?


      “Nhưng mà, ngươi trốn ở tẩm cung của Huyên Trữ chịu gặp ta”. Nàng vô cùng để ý việc này.


      Lắc đầu thở dài, nhịn xuống xúc động muốn nhe răng trợn mắt, nguyên lai nàng hề tập trung nghe giải thích mà !


      “Tiểu Bối Bối, ta phải thân thể của ta rất mệt mỏi sao? Lúc ấy ta hôn mê ở Giếng Trời, lệnh Thương Tuyệt Lệ về trước mang Huyên Trữ hồi cung để ngự y kiểm tra, cho nên khi ngươi tìm, TA, , Ở, ĐÓ!”. nhấn mạnh vô tội của bản thân, cho dù có tức giận đến thế nào, cũng bao giờ có thể để nàng ở giữa cảnh bốn bề đều là địch mà quan tâm.


      có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, nhưng duy nhất có nàng chịu uất ức là có biện pháp, chỉ nghĩ muốn vì nàng mà chống lên mảnh trời, để nàng dưới bảo vệ của tùy ý tiêu dao.


      kiên trì của Bối Bối bắt đầu dao động, nàng nhớ lại lúc ấy, đúng là Thương Tuyệt Lệ có còn chưa trở về, chỉ là lúc đó trong lòng nàng rất khổ sở, đem ý tứ trong câu kia bẻ cong, như vậy, là nàng hiểu lầm .


      Có điều, cho dù là như vậy, nàng cũng hối hận vì rời khỏi vương cung.


      Thấy nàng trầm mặc lên tiếng, biết nàng chấp nhận giải thích của .


      “Tiểu Bối Bối, nếu hiểu lầm của chúng ta được làm , vậy bây giờ hồi cung có được , bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, ngủ cũng thoải mái.” để cằm gác lên hõm vai của nàng, bắt đầu kế hoạch mang nàng trở về.


      Bối Bối đưa tay đẩy ra, bĩu môi: “Ta trở về với ngươi, có về ngươi về mình ”.


      Mi tâm nhăn lại, khó hiểu: “Tại sao? Ở vương cung tốt à? Lúc nào cũng có người phục vụ cuộc sống hằng ngày của ngươi, cần phải vất vả như ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi nhìn mình xem, mới ra cung có mấy ngày, lòng bàn tay trở nên thô ráp, thân thể cũng gầy như vậy”.


      lật qua lật lại đôi tay mềm mại của nàng, thương tiếc xoa lên những vết sần bên trong lòng bàn tay.


      Rụt tay về, nàng hơi mím môi, nghĩ đằng nhưng nẻo: “Ta thích lao lực được sao!”


      Kỳ , mỗi khi muốn tắm rửa hoặc là muốn giặt quần áo, nàng liền đặc biệt tưởng niệm vương cung, nàng cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên cũng ham thích cuộc sống an nhàn, nhưng là, nếu muốn nàng dùng tự do cùng tôn nghiêm để trao đổi, nàng thà rằng cần.


      “Tiểu Bối Bối, hôn của chúng ta còn cần ngươi trở về để bàn bạc nên làm cái gì bây giờ a, ngươi chẳng lẽ hy vọng mình có hôn lễ như mong muốn sao?” lần nữa nắm tay nàng, con ngươi đen đầy nhu tình mê hoặc nàng.


      đến đề tài này, Bối Bối lập tức giống như con nhím nhảy dựng lên, nàng bực bội cầm lấy y phục, sửa sang lại muốn mặc vào, lại bị bàn tay to của cướp mất, từ phía sau lưng hôn lên cổ nàng.


      “Nương tử, vi phu tới giúp ngươi mặc.”


      cần, đưa đây.” Bối Bối vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng, muốn đưa tay giật lại y phục, rồi lại sợ cảnh xuân trước ngực lộ ra ngoài, chỉ có thể quấn chăn trơ mắt nhìn đung đưa bộ quần áo ở à thầm cắn răng.


      Lắc đầu, cong lên khóe môi tà mị: “Ngươi là nương tử của ta, ta sao có thể phục vụ nương tử đây ? Mau lại đây, là để cho ta giúp ngươi mặc quần áo, hoặc là…Ngươi ưa thích để thân thể trần như vậy cùng chuyện phiếm với ta, ta cũng phản đối đâu, có điều ta thể cam đoan bổ nhào về phía ngươi”.


      “Ngươi… Mau giúp ta mặc!” Mặt của nàng hồng rực đến tận cổ, muốn đầu hàng, rồi lại bất đắc dĩ.


      “Vậy mời nương tử trước hết… hãy dang hai tay ra, ta mới có thể luồn y phục vào a.” híp mắt cười xấu xa, rất thích nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa quẫn của nàng, rồi vẻ mặt hết cách, quật cường mang theo hờn dỗi, tất cả đều khiến rục rịch, nhịn được ý nghĩ muốn làm chuyện xấu với nàng.


      Bối Bối xấu hổ trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn của liên tục nở nụ cười gian trá, hít sâu hơi, mới từ từ… dang tay ra.


      Ngay lập tức, con ngươi đen của tối sầm lại, xuyên qua khí nhiệt độ nóng bỏng truyền đến làn da nàng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 121: GHEN!



      Ngự Hàn, ngươi nhanh tay nhanh chân lên chút… Này, tay ngươi đặt ở đâu vậy, được tranh thủ… Ngu ngốc, phải buộc thế này, a, ngươi tay chút, muốn thắt chết ta à…”


      Bên trong gian phòng, thỉnh thoảng truyền ra thanh vừa giận vừa thẹn của Bối Bối.


      Ngự Hàn tay chân luống cuống mặc quần áo cho nàng, cảm thấy…những bộ y phục này thoạt nhìn rất đơn giản, tại sao lúc mặc vào lại phức tạp như vậy a, nhất là cái yếm mùa đông của nàng, rất nhiều dây dợ, cuốn vào khiến tay cũng trở nên vụng về.


      Tại sao lúc cởi ra chỉ cần giật cái là được, vậy mà mặc vào lại phức tạp thế ?


      “Tiểu Bối Bối, cái yếm này hình như có rất nhiều dây vòng tới vòng lui nha, ta nhớ lúc thoát kéo cái nút thắt là được rồi mà”. có hơi bị đả kích, nhìn ngón tay mình bị mấy cái dây quấn lấy mà cau mày.


      Bối Bối mặt đỏ bừng bừng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn , đưa tay muốn giật lấy dây lưng khỏi tay , nhưng lại chịu.


      Gian trá hôn hôn lên vành tai nàng, cười híp mắt : “Mặc dù cái dây lưng này thoạt nhìn rất phiền phức, nhưng ta vẫn muốn kiên trì giúp ngươi mặc vào, sau đó… tự tay cởi ra”.


      “Câm miệng!” Bối Bối vô cùng buồn bực.


      Thân thể so với người ta thấp, sức lực so với người ta ít, chỉ có thể để mặc xâu xé.


      Lúng túng chỉ chỉ vào sợi dây, nàng ê a trả lời vấn đề của : “Mấy cái dây này vòng ra sau lưng có tác dụng nâng lên…khụ khụ…cái kia, chỉ cần cuộn quanh rồi thắt lại là được, cho nên khi thoát chỉ cần kéo cái nút, dây lưng rất dễ tuột…ra.”


      “A, ta hiểu rồi, thảo nào mỗi lần thoát ra đều rất dễ dàng, hóa ra là do quá trình mặc vào à.” làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, nhưng khóe miệng ràng lại cười xấu xa.


      “Ngươi gì cũng ai bảo ngươi là câm điếc.” Bối Bối mặt hồng rực như Quan Trường, tên nam nhân này có thể cần mỗi lần mở miệng đều “Thoát thoát thoát…” thế chứ!


      Chật vật giúp nàng mặc xong y phục, sau đó cũng lưu loát mặc quần áo của mình vào.


      Thoáng quan sát y phục người nàng, hài lòng cau mày: “Ta vẫn thích nhìn ngươi mặc nữ trang tự nhiên, phóng khoáng, làn váy bay bay, cả người phong tình”


      “Vô cùng quyến rũ.”


      Câu cuối cùng, cố ý dán sát vào lỗ tai nàng .


      “Ta thích mặc nam trang, ngươi thích đừng nhìn.” Bối Bối hất đầu thách thức, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài.


      kéo nàng: “Ngươi muốn đâu?”


      “Ta phải mau xem Tiểu Ngoan tỉnh dậy chưa.” Bối Bối thoải mái trả lời, tay giật giật muốn rút ra khỏi tay .


      Nghe thấy cái tên xa lạ, khuôn mặt tuấn tú của Ngự Hàn căng cứng, tiếng trầm xuống: “Tiểu Ngoan? là ai vậy?”


      Theo bản năng, cũng biết người kia là nam!


      Thấy khuôn mặt đột nhiên sa sầm, Bối Bối đảo đảo con ngươi, tinh quang giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, nàng cười đến ngọt ngào như mật trả lời : “Tiểu Ngoan… Chính là người bạn…nam…tốt nhất của ta.”


      “Bạn nam?” Ngự Hàn khuôn mặt dần dần trở nên ghen tức, tiếng chuyển sang đố kỵ.


      Mắt phượng hẹp dài co lại, dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp đáng của nàng, tay càng túm chặt hơn, lời gần như là rít qua bờ môi: “ được gặp !”


      Nhìn vẻ mặt ràng là ghen tức của , Bối Bối cố nén vui sướng ỉ trong lòng, hóa ra cũng biết ghen nha, xem ra ghen tuông phải là độc quyền của nữ nhân mà, nam nhân… Cho dù là vương giả hay người bình thường, đều thích ăn dấm chua a!


      Giả vờ khó xử cau lại đôi mi thanh tú, nàng chậm rãi : “Nhưng mà…Tiểu Ngoan ngủ dậy thấy ta, sợ hãi.”


      vậy, chắc phải hiểu Tiểu Ngoan như người thường nha, ngoài trẻ con…khi rời giường thấy người lớn hoảng sợ, hẳn có lứa tuổi khác còn ỷ lại nhiều như vậy.


      “Sợ hãi? Đường đường là nam tử hán mà lại kêu sợ, nam nhân như thế đáng là bằng hữu của ngươi, chúng ta cần quan tâm tới .” Ngự Hàn chút đắn đo liền gạt bỏ.


      Bối Bối nhất thời sững sờ, nàng cũng còn cách nào nhịn nụ cười đắc ý nở môi, hóa ra nam nhân bình thường luôn khôn khéo giảo hoạt khi ghen cũng trở nên rất ngốc, nàng ràng như vậy, nghe còn hiểu.


      Vỗ vỗ bờ vai của , vẻ mặt nàng gian trá nhìn : “ Ngự Hàn, ngươi phải là ghen với Tiểu Ngoan chứ?”


      có”


      Ngự Hàn gần như là ngay lập tức phủ nhận, bờ môi hoàn mĩ hơi mất tự nhiên run , cái chuyện…chỉ có đàn bà mới làm này, đường đường là xà vương sao có thể như vậy.


      “Tiểu Bối Bối, vương giả lại tuấn tiêu sái như ta đây, sao lại phải ghen với ai.” ngông cuồng tự cao tự đại hừ , muốn nhấn mạnh rằng bản thân hề ghen tuông.


      Trong lúc Bối Bối định mở miệng nôn thốc nốn tháo, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cùng tiếng gọi ngây thơ.


      “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Bối ca ca, ngươi dậy chưa? Tiểu Bối ca ca…” Tiểu Ngoan ở ngoài đập cửa rất sốt ruột.


      Ngự Hàn mày rậm nhăn lại, ánh mắt nghiêm túc bắn về phía cánh cửa rung lên, mím môi lên tiếng.


      “Tiểu Ngoan, ngươi chờ chút, ta lập tức ra mở cửa.” Bối Bối dùng sức hất tay của Ngự Hàn ra, nhanh chóng chạy tới mở cửa.


      Nhìn động tác vội vàng của nàng, trong lòng Ngự Hàn buồn bực vì có cách gì ngăn cản.


      Cửa vừa mở ra, Tiểu Ngoan vẻ mặt có chút hoảng hốt cầm lấy tay Bối Bối, giọng điệu rất cấp bách: “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan nằm mơ thấy ác mộng, thấy Tiểu Bối ca ca bị người khác mang , cần Tiểu Ngoan nữa.”


      “Tiểu Bối ca ca, ngươi đừng bỏ Tiểu Ngoan lại có được , Tiểu Ngoan rất nghe lời, rất ngoan ngoãn.”


      Bối Bối trấn an vỗ vỗ mu tay của , dịu dàng cam đoan: “Tiểu Ngoan, phải sợ, chỉ là nằm mơ mà thôi, trước khi tìm được người nhà của ngươi ta bỏ ngươi lại mình.”


      “Hừ!” Ngự Hàn rên khẽ tiếng, nhắc nhở nàng có mặt của .


      Bối Bối quay đầu lại, thấy Ngự Hàn, nàng đột nhiên nhớ ra chuyện rất quan trọng, đó là là vương của đất nước này, lẽ ra có thể tùy ý điều động quan binh mới đúng.


      Vì vậy, nàng kéo Tiểu Ngoan tới: “ Ngự Hàn, là Tiểu Ngoan, bị lạc mất người nhà, ngươi có thể điều động dân binh tìm giúp .”


      Ánh mắt của Ngự Hàn dán chặt vào chỗ hai tay bọn họ để chung chỗ, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, đưa tay kéo nàng trở về, ôm chặt lấy thắt lưng nàng, động tác liền mạch lưu loát.


      Tức chết , vậy mà lại có nam nhân so với hề kém cạnh, còn dám lôi lôi kéo kéo Tiểu Bối Bối của , quả thực là… Chán sống!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 122: DỰA VÀO !



      Thấy chỉ sầm mặt mà trả lời, Bối Bối kéo kéo tay: “Này, có được vậy, giúp ta tìm người nhà của Tiểu Ngoan. “


      Coi trọng cái…tên Tiểu Ngoan này như vậy ?


      Ngự Hàn khuôn mặt tuấn tú đen kịt, trong lòng ngừng cảm thấy chua xót, chút suy nghĩ liền từ chối thẳng thừng: “ được, chúng ta phải mau chóng hồi cung, có thời gian để ý đến người ngoài.”


      vô cùng nhấn mạnh hai chữ ”Người ngoài”.


      Thấy thế, Bối Bối khó chịu, nàng giãy dụa muốn rời khỏi ngực , đến đứng trước mặt Tiểu Ngoan, trợn mắt nhìn chống cự: “Ta ta trở về cung, ngươi muốn về mình !”


      “Tiểu Bối Bối, vấn đề này cần thảo luận nữa được .” cau mày, thích nhìn thấy nàng lại đứng gần Tiểu Ngoan như vậy, cho dù bây giờ hiểu được…trí lực của tên Tiểu Ngoan này, nhưng mà, Tiểu Ngoan trăm phần trăm vẫn là nam nhân! Hơn nữa lai lịch lại rất bất minh!


      Con ngươi đen của lạnh lẽo híp lại nhìn Tiểu Ngoan, trong mắt đằng đằng sát khí.


      Tiểu Ngoan rụt cổ, có phần sợ hãi khom lưng trốn ở phía sau Bối Bối, giọng : “Tiểu Bối ca ca, vị… Đại ca ca này hình như rất chán ghét Tiểu Ngoan, trợn mắt nhìn Tiểu Ngoan hung dữ, Tiểu Ngoan hơi sợ.”


      Nghe vậy, Bối Bối dịu dàng vỗ về : “Tiểu Ngoan đừng sợ, có ta ở đây, dám làm gì ngươi.”


      “Này, Ngự Hàn, Tiểu Ngoan chỉ là tiểu hài tử, hiểu chuyện gì, ngươi cần phải hung dữ với .”


      Nheo mắt lại, Ngự Hàn rất hài lòng với việc nàng bảo vệ Tiểu Ngoan: “Bối Bối, qua đứng cạnh ta.”


      qua, ta muốn hồi cung.” Bối Bối hết lần này đến lần khác tuyên bố.


      “Ngươi phải theo ta trở về.” Thấy nàng lại kháng cự, muốn rời xa , còn rất nghe lời đứng ở bên cạnh nam nhân khác, lập tức cáu kỉnh.


      Bối Bối ngang ngược ngẩng đầu lên, chống lại : “Nếu ngươi còn dám ép ta hồi cung, ta mang Tiểu Ngoan chạy càng xa, xa đến nơi ngươi thể tìm được!”


      “Ngươi… Lại dám muốn cùng tên…Nam nhân này cao chạy xa bay, Tô Bối Bối, ngươi dám, ta liền… Ta … đánh chết tên nam nhân này!” Ngự Hàn hô hấp hỗn độn, trong ngực chua xót đến quay cuồng, che lấp toàn bộ lý trí của .


      “Tiểu Bối ca ca, ta sợ, Tiểu Ngoan muốn bị đánh.” Tiếng của Tiểu Ngoan bắt đầu run run.


      Nghe thấy lời đe dọa của Ngự Hàn, Bối Bối giận đến gần như giậm chân: “Ta cho ngươi làm tổn hại Tiểu Ngoan.”


      “Ngươi cho?” Ngự Hàn nắm tay răng rắc giơ lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mạnh mẽ đấm thẳng vào Tiểu Ngoan.


      Thấy sắc mặt xanh mét, con ngươi đen giận dữ trợn trừng nhìn Tiểu Ngoan, bộ dáng dường như sắp thể đánh người, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, có chút yếu thế mong lôi lý trí của về.


      Ngự Hàn, ngươi…Ngươi đừng làm càn, ta có trở về cung hay , liên quan đến Tiểu Ngoan, là tự bản thân ta muốn quay về.” Nàng có hơi khản giọng giải thích, nàng biết được pháp lực của Ngự Hàn phá hoại đến trình độ nào, ngay như Hắc Khi Dạ đều bị đánh đến thổ huyết, huống chi Tiểu Ngoan ngốc nghếch, bị đánh chết mới là lạ.


      Yên lặng nhìn nàng chăm chú, Ngự Hàn năng gì, con ngươi đen mơ hồ xẹt qua tia tổn thương, vì nàng kiên quyết muốn rời xa cuộc sống của , rời xa vương cung.


      Cảm thấy lửa giận của giảm, thần kinh căng thẳng của Bối Bối cũng chùng xuống, nàng lên tiếng thương lượng: “Trừ khi ngươi giúp Tiểu Ngoan tìm được người nhà, ta cân nhắc xem có hồi cung hay .”


      “Cân nhắc?” Ngự Hàn nhíu mày.


      sai, nhất định là cân nhắc, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, còn muốn hay tùy ngươi.” Bối Bối lộ ra vẻ mặt bất chấp mọi thứ.


      Lẳng lặng đánh giá nàng, tâm tình ngừng xoay chuyển, có lẽ, vương cung thực tổn thương đến lòng tự ái của tiểu nữ nhân quật cường này, aii…


      “Được, theo ý ngươi.” Ngự Hàn mở miệng, đôi mắt phượng đầy nhu tình chỉ có bóng nàng, làm như thấy Tiểu Ngoan ở phía sau.


      Có điều, nhân cơ hội này cẩn thận điều tra tên Tiểu Ngoan lai lịch bất minh này, cảm nhận ràng được năng lượng mạnh mẽ người Tiểu Ngoan, tiểu ngốc tử mà cũng có được tu vi cao như vậy? có khả năng!


      Chỉ có tiểu nữ nhân ngốc nghếch này mới tin Tiểu Ngoan là tên đần, ngốc chết được!


      Nhìn bộ dáng nàng che chở cho Tiểu Ngoan, lại có chứng cớ, gì nhất định nàng cũng tin, chỉ khiến nàng cảnh giác là tìm cơ hội đối phó Tiểu Ngoan.


      ràng là nữ nhân của , nhưng lại kiên quyết đứng về phía nam nhân khác, khiến rất giận, cũng rất… Bất đắc dĩ.


      Trong viện, Bối Bối ngồi trong đình, dạy Tiểu Ngoan viết chữ.


      “Tiểu Ngoan, đây là tên của ngươi, ngươi viết thử lần .” Bối Bối đưa cây bút cầm trong tay cho Tiểu Ngoan, để luyện tập.


      Tư thế cầm bút có chút ngốc, Tiểu Ngoan rất nghiêm túc vẽ chữ tờ giấy trắng mà Bối Bối bảo viết chữ.


      Ngự Hàn ngồi bên cạnh, ánh mắt chút cũng rời, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, như ông chồng trảo gian.


      Tính ra bọn họ còn biết điều ngồi quá sát nhau, còn có biểu của Tiểu Bối Bối khiến có chút vừa lòng, ít nhất nàng cũng có ý thức tránh né để Tiểu Ngoan dựa vào quá gần, có lẽ chính bản thân nàng cũng phát , lúc Tiểu Ngoan nghiêng người hỏi nàng, nàng bất giác nghiêng về phía sau.


      Phát này khiến có điểm khoái trá, Tiểu Bối Bối chỉ biết ngoan ngoãn chui vào lòng , thân mật dựa vào cùng chuyện phiếm, nam nhân khác đừng mơ có việc tốt đó.


      Nhưng mà, cũng rất khó chịu những khi nàng ngẫu nhiên cầm tay Tiểu Ngoan, trong mắt nàng chỉ coi là đứa trẻ, nhưng biết, Tiểu Ngoan tuyệt đối phải tiểu hài tử, mà là nam nhân trí óc trưởng thành.


      quan sát thấy, ánh mắt Tiểu Ngoan đôi khi ở lúc ai chú ý trở nên quá mức đăm chiêu, đó là vẻ mặt suy nghĩ việc gì nghiêm túc, tuyệt đối phải đứa trẻ có thể có được.


      Có điều, hình như cảm nhận thấy Tiểu Ngoan có địch ý với Bối Bối.


      Tạm thời cứ mặc kệ cái tên… gọi Tiểu Ngoan này là ai, tiếp cận Bối Bối có mục đích gì, cũng để bọn họ tiếp tục ở chung mình.


      Ngự Hàn, ngươi nhìn đủ chưa, nếu thấy mình quá nhàn có thể ra ngoài dạo phố, có đến thanh lâu cũng sao, cần cứ nhìn Tiểu Ngoan chằm chằm, làm sợ.” Bối Bối giọng điệu khó chịu hướng về phía .


      Với việc kiên trì dùng ánh mắt làm nhục Tiểu Ngoan có chút tức giận, còn có nghi hoặc, biết Tiểu Ngoan chỉ là tiểu hài tử, nàng cũng có khả năng cùng Tiểu Ngoan cao chạy xa bay, sao vẫn tràn ngập địch ý với Tiểu Ngoan.


      Ngự Hàn nhướng mày, thấy Tiểu Ngoan run run rụt cổ lại, cười lạnh, ngươi cứ tiếp tục đóng kịch , để ngươi giả bộ đến thống khổ!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 124: ĐÁNH LẬT ÚP BÀN!



      Bối Bối vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tiểu Ngoan, nàng dù sao cũng cảm thấy rất áy náy, vì cái tên Ngự Hàn kia luôn nhân lúc nàng để ý mà hăm dọa Tiểu Ngoan, ràng đâu cần uy hiếp Tiểu Ngoan, tại….


      Im lặng thở dài.


      “Tiểu Bối Bối, sao tự nhiên ngươi lại thở dài? Có phải thấy chỗ nào thoải mái?” Ngự Hàn nhạy bén cảm nhận từng động tác của nàng, con ngươi đen tràn ngập quan tâm.


      Nhìn như vậy, Bối Bối càng muốn thở dài, nếu như luôn luôn trong lúc vô ý để nàng cảm thấy tốt, có lẽ nàng phiền não đến vậy.


      “Ta chỉ cần nghĩ đến ngươi là muốn thở dài, bây giờ cả người ngươi ngồi trước mặt, ta có thể thở dài sao?” Bối Bối uể oải liếc nhìn , tiếp tục cúi đầu ăn cơm.


      Ngự Hàn nhất thời sững sờ, nghĩ tới nhận được câu trả lời trắng trợn như thế.


      Bên tai, mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ được đè thấp, con ngươi lạnh lùng quét sang, chỉ thấy khoé miệng Tiểu Ngoan hướng mỉm cười châm chọc.


      Ngự Hàn hơi nheo mắt, bạc môi khẽ mấp máy, thầm vọng sang.


      “Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận Bối Bối có mục đích gì?”


      Tiểu Ngoan nhướng mày, bờ môi xinh đẹp cử động, thầm trả lời.


      “Có bản lãnh sao tự điều tra.”


      Cách , hai đạo tầm mắt giằng co, lửa đỏ bùng bùng thiêu đốt trong yên lặng.


      Bối Bối cầm thìa cúi đầu ăn canh, hoàn toàn biết trong lúc đó hai nam nhân tranh đấu gay gắt.


      Ngự Hàn thầm lật tay phải, chiếc đũa đặt ở ven bàn cạnh Bối Bối đột nhiên rơi xuống, Bối Bối giật mình hô , khom người xuống nhặt lên…


      Ngay lúc này, Ngự Hàn nhanh chóng ngưng tụ pháp lực vào lòng bàn tay, tấn công Tiểu Ngoan.


      Tiểu Ngoan chuyển cổ tay, huy động pháp lực, dễ dàng hoá giải công kích của Ngự Hàn, sau đó xoay tay, dùng lực bắn chiếc đũa về phía mặt Ngự Hàn.


      Ngự Hàn cũng đánh văng lên chiếc đũa, cách dùng lực điều chỉnh, hai chiếc đũa ở bàn giằng co, cánh tay hai nam nhân cũng thỉnh thoảng đánh chập vào nhau, con ngươi đôi lúc loé lên những tia sáng khác biệt, toàn bộ chén đĩa bàn lập tức bay lên, tấn công đối phương.


      “Hô, rốt cục nhặt được, nhưng mà bẩn mất rồi.” Bối Bối từ dưới gầm bàn ngẩng lên, nhìn chiếc đũa cau mày, sau đó quay đầu gọi tiểu nhị.


      “Tiểu nhị, phiền ngươi lấy cho ta đôi đũa mới, cám ơn.”


      Đúng vào lúc này, chiến trường của hai cái nam nhân chuyển từ bàn xuống bên dưới, hai đôi chân dài giằng co ẩu đả, phân biệt được thắng thua.


      “Đây, khách quan, đũa của ngươi.” Tiểu nhị nhanh chóng cầm đũa mới đưa cho Bối Bối.


      Bối Bối nhìn lướt qua thức ăn mặt bàn – hình như giảm chút nào, hơi nghi hoặc nhìn hai người bọn họ: “Sao các ngươi ăn cơm?”


      “Ăn đây. ” Hiếm khi hai nam nhân đồng thanh trả lời, mặt hề có gì khác thường, nhưng chân dưới gầm bàn đấu túi bụi, bên lại duy trì vẻ mặt điềm nhiên, khiến Bối Bối phát ra chỗ khác thường.


      Bối Bối hơi sững người, lấy làm lạ khi bọn họ đồng thanh trả lời, rồi lại tìm ra chỗ nào quái dị.


      Nàng đành bỏ qua, chuẩn bị bưng bát lên, bỗng phát cái bàn hơi chấn động.


      Nguyên lai, bọn họ quơ chân dưới gầm bàn, pháp lực đè nén đến mức cái bàn chịu nổi mà rung lên bần bật.


      “Có chuyện gì vậy, sao cái bàn lại…” Bối Bối kinh ngạc chút, lập tức hiểu ra nguyên nhân, nàng trợn mắt liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhòm chân bàn.


      Tuy nhiên, nàng vừa cúi được nửa người, cái bàn đột nghiên nứt toác ra, sập xuống, bát đĩa đồ ăn bàn trong phút chốc “Loảng xoảng” rơi xuống đất.


      “Các ngươi…” Bối Bối mở to mắt nhìn đống hỗn đồn đầy đất, cuối cùng tầm nhìn dừng lại người Ngự Hàn, ánh mắt vô cùng chỉ trích.


      Ngự Hàn, ngươi… Ngươi đúng là cố tình gây , lại ăn hiếp Tiểu Ngoan, ngươi phải là nam nhân.” Bối Bối đứng phắt dậy, tức giận đến gần như thở phì phì trợn mắt nhìn Ngự Hàn chăm chú, rất khó chịu vì việc động võ với Tiểu Ngoan.


      Ông chủ khách điếm nghe tiếng vang vội chạy đến, nhìn thấy cái bàn bị đập nát, lập tức ngửa mặt lên trời hô to: “Ai nha, sao lại đập nát cái bàn của ta, các ngươi…Các ngươi đền tiền .”


      Lúc này, Tiểu Ngoan khôi phục lại bộ dáng thơ ngây, hình như rất lúng túng, đứng yên dám câu nào, mà Ngự Hàn vẻ mặt lại cau có, căng chặt, Tiểu Bối Bối dĩ nhiên chỉ mắng mình , còn cố tình gây !


      Mới vừa rồi thử dò xét, tên Tiểu Ngoan này vô cùng đáng ngờ, pháp lực hoàn toàn hề thua kém …, võ công càng cao cường đến mức khiến giật mình.


      Bối Bối hằm hè liếc mắt trừng Ngự Hàn, sau đó rất giận dữ móc bạc nhét vào tay ông chủ, với Tiểu Ngoan: “Tiểu Ngoan, chúng ta !”


      Sau đó thèm để ý đến Ngự Hàn, nét mặt căm căm xoay người bỏ , Tiểu Ngoan vội vàng theo sau.


      Gương mặt lạnh lùng của Ngự Hàn càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ mà nắm chặt nắm tay, trong lòng nhịn được mà ngừng thầm rủa.


      Nữ nhân ngu ngốc, đần độn! Nếu Tiểu Ngoan tấn công nàng, nàng dẫu có mười cái mạng cũng đủ, càng đáng giận chính là, tên..nam nhân kia pháp lực cao như thế, rốt cuộc là ai ?


      phố, cơn bực tức của Bối Bối rất nhanh bị khí náo nhiệt hoà tan ít, nhưng vẫn thèm liếc mắt nhìn Ngự Hàn cái.


      Kìm nén cơn giận ngập trời sát theo nàng, tức đến bất lực, nữ nhân này rắp tâm muốn chọc mà, lại dám cố tình dựa vào Tiểu Ngoan gần như vậy.


      Khuôn mặt búp bê xinh đẹp của Tiểu Ngoan vui vẻ dạt dào, hướng Bối Bối lôi đông kéo tây: “Tiểu Bối ca ca, ngươi nhìn bên kia cái …đó.. hoa văn, đẹp… Cái…vòng tròn tròn kia, Tiểu Ngoan muốn chơi.”


      Bối Bối nghiêng mặt, nhìn bộ dáng phấn chấn bừng bừng của Tiểu Ngoan, nàng thương cười cười: “Tốt, chúng ta chơi mấy cái vòng tròn tròn kia, Tiểu Ngoan phải cố chiến thắng ôm phần thưởng trở về nha.”


      “Ông chủ, ta muốn mua mười cái vòng.” Bối Bối xoè tiền, mua vòng tròn cho Tiểu Ngoan, rồi mỉm cười khích lệ .


      “Cám ơn Tiểu Bối ca ca, Tiểu Bối ca ca, ngươi thích món đồ nào, Tiểu Ngoan ném cho ngươi.”


      tin Tiểu Ngoan có thể ném trúng, Bối Bối liền tuỳ ý chỉ vào cái vòng tay phỉ thuý ở gần nhất: “Cái…kia , cố gắng lên!”


      Hai người hoàn toàn để ý tới Ngự Hàn, coi như trong suốt, cứ vui vẻ chơi đùa như vậy, khiến tức đến ngột thở, sắc mặt xanh mét.


      Nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng mỉm cười với Tiểu Ngoan, vẻ mặt dịu dàng đắc ý! Tiểu nữ nhân này, cố tình muốn tức chết đây mà!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 125: TÌNH THÚ ĐỒ DÙNG CỔ ĐẠI!



      “Giỏi quá, Tiểu Ngoan là giỏi, ném trúng rồi, tiếp tiếp, cái kia…cái …kia, thử ném cái ở xa nhất ấy xem có được .” Bối Bối dần dần trở nên hưng phấn, hết mình cổ vũ Tiểu Ngoan cố gắng lên, nếm xỉa gì đến nam nhân oán khí ngập trời đứng cạnh mình.


      Tiểu Ngoan trăm nhát trăm trúng, rất nhiều người vây lại xem, ít người còn hò hét cổ vũ, muốn khuân cả sạp của ông chủ về, khiến cho sắc mặt của ông chủ càng ngày càng khó coi, nhưng hoàn toàn có người nào để ý tới.


      Càng lúc càng có nhiều người, khí cũng càng ngày càng náo nhiệt.


      Rốt cục, nhìn nữ nhân kia càng ngày càng hăng say phất cờ hò reo cổ vũ nam nhân khác, Ngự Hàn thể nhịn được nữa, vươn tay vòng qua hông nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, nhanh chóng ôm nàng rời xa đám người.


      Ngự Hàn, sao ngươi lại kéo ta ra ngoài? Tiểu Ngoan còn ở bên trong, mau buông tay.” Bối Bối có phần nóng nảy nhìn đám người vây lại, rất sợ Tiểu Ngoan bị người khác bắt nạt.


      Ngự Hàn sắc mặt sa sầm, càng ôm chặt hơn cho nàng nhúc nhích, hạ giọng thầm bên tai nàng: “Tiểu Bối Bối, theo ta, ta muốn ngươi. ”


      Cảm nhận được phần thân thể cương cứng kia, mặt Bối Bối bỗng ‘ầm’ nóng lên, nàng vừa thẹn vừa giận, thấp giọng mắng: “ Ngự Hàn, ngươi có thể…đừng tuỳ tiện ở đâu cũng động dục như vậy được !”


      thể! Ôm ngươi, ta nhất định động dục, sao thế, với ta?” Ngự Hàn thầm cọ lên người nàng.


      Bối Bối hít sâu hơi, vì hành động làm bậy lớn mật của , may mà trời rất lạnh, nên mặc quần áo đủ rộng, nếu …Nàng sao còn mặt mũi làm người.


      Ngự Hàn, đừng lộn xộn, chúng ta mau quay về, Tiểu Ngoan…” Bối Bối còn chưa xong, bị người khác cắt ngang.


      thấp tiếng đe doạ, thanh khàn khàn uy hiếp: “Tiểu Bối Bối, nếu như ngươi theo ta, ta hôn ngươi ở giữa chợ, hoặc là… Ngươi thích cùng ta thử làm lần xà hoan ở đường, ta thực vô cùng mong chờ nha, ngươi muốn thử ? Vừa thoải mái vừa tiện lợi.”


      “Ngươi… Ngươi dám.” Bối Bối quả muốn tìm cái hố để chui xuống, sao nàng lại có thể gặp nam nhân…mà toàn bộ đầu óc đều chỉ nghĩ…cùng nàng làm cái kia.


      Nhớ lại lần từ rất lâu trước kia, xà hoan ở bên hồ, cơ thể nàng khỏi bắt đầu ỉ nóng lên, dưới xấu hổ và kích thích bởi ánh mắt mọi người…, nàng nhịn được hơi hơi run rẩy.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi có…nhận ra…Mình cũng có phản ứng hay .” Ngự Hàn đắc ý cảm nhận những phản ứng tự nhiên trong cơ thể nàng, cười đến hệt như con hồ ly, cánh tay hơi thu lại, liền mạnh mẽ ôm nàng .





      Đứng ở trước cửa thanh lâu, Bối Bối trợn mắt há hốc mồm: “ Ngự Hàn, sao ngươi lại mang ta đến thanh lâu, muốn trêu hoa nghẹo nguyệt mình .”


      Nhìn những nữ nhân bên trong người hở lưng kẻ khoe ngực, dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào, thấy vừa nhìn vừa cười híp mắt, lòng nàng lập tức cảm thấy chua xót.


      Ngự Hàn thích thú nhìn vẻ mặt ghen tuông của nàng, chớp mắt mấy cái: “Tiểu Bối Bối, bây giờ cả hai chúng ta đều là nam nhân, đương nhiên là phải cùng nhau vào…trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.”


      Vừa , vừa túm luôn nàng vào trong thanh lâu.


      Tú bà ở bên trong vừa thấy hai người bọn họ, liếc mắt quét qua dáng người xinh của Bối Bối, sau đó thiên vị hướng Ngự Hàn cười toe toé: “Đại gia, người lần đầu đến đây phải , là người vùng khác à, cho người biết là người đến đúng chỗ rồi a, ở chỗ chúng ta có đủ loại nương, kiểu tiểu thư khuê các, kiểu bé đáng , kiểu xinh đẹp lả lơi, cần cái gì có cái đó.”


      ?” Ngự Hàn tỏ vẻ như rất hứng thú.


      Chỉ vì hỏi ngược lại câu, nhanh chóng khiến Bối Bối nổi giận, nàng chút nương tay, thầm véo cạnh sườn cái, dùng sức vặn vòng, mãi khi nghe thấy tiếng rên mới chịu buông tha.


      Sau đó, nàng chuyển từ thế bị động sang chủ động, cười tươi roi rói tới trước mặt tú bà: “Vị đại nương…này, phải muốn đến tìm nương, mà là do ta muốn dẫn đến đây để tìm hiểu thêm chút kiến thức, ngươi biết thôi, vị bằng hữu này của ta, rành….”


      Câu cuối cùng, Bối Bối ghé sát vào lỗ tai tú bà, nháy mắt .


      “A?” Tú bà lập tức giật mình kêu lên.


      Bối Bối cười tiếng xấu xa, sau đó tiếp tục hạ giọng : “Đừng nôn nóng, cũng phải là thể, chỉ cần trước khi bắt đầu, ta muốn dùng phương pháp bí mật độc nhất vô nhị để giúp đả thông toàn thân, ngươi bố trí cho ta gian phòng thượng hạng yên tĩnh, thoải mái chút, chuẩn bị thêm ít gậy búa các loại, ta đảm bảo luyện trở nên dũng mãnh như hổ, đến lúc đó a… sẵn sàng bỏ tiền để mua cả cái thanh lâu này của ngươi.”


      Ngự Hàn cười nhạt lên tiếng, với tu hành của , muốn nghe cuộc đối thoại của các nàng dễ như trở bàn tay, cho nên… tất nhiên có nghe thấy nàng chửi bới là ” rành”, có điều, cũng giả vờ biết gì, để nàng… tạm thời vui vẻ chút , ai là người cười đến cùng còn chưa biết nha.


      Tú bà vừa nghe Bối Bối thầm, vừa gật đầu lia lịa, cười đến thấy trời đâu đất đâu, có thể thấy được Bối Bối hợp ý mụ đến cỡ nào.





      vào trong phòng, Bối Bối híp mắt nhìn mọi thứ xung quanh vòng.


      “Công tử, người có hài lòng với gian phòng này ?”


      Bối Bối đưa tay vén lên tầng trướng rèm, gật đầu: “Được, cũng tệ lắm. Ngươi xem, những bức tranh này đều vẽ lại từ người , vô cùng có ích trong việc kích thích thị giác.”


      Ngự Hàn bước vào, đột nhiên trở nên rất yên lặng ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn phối hợp với Bối Bối, khiến cho tú bà càng thêm tin tưởng lời Bối Bối , … nam nhân thoạt nhìn vô cùng phong lưu tuấn mĩ này, thực phải cần phương pháp kích thích đặc biệt mới được.


      Chỉ lát sau, có người hầu mang đến rất nhiều dụng cụ tình thú, tú bà cười mờ ám: “Công tử, những … thứ này có dùng được hay ?”


      Bối Bối nhìn những tình thú dụng cụ kì quái, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, nàng khó khăn bảo trì nụ cười, tỏ vẻ rất hài lòng: “Rất tốt, ta nghĩ vô cùng có ích ! Đại nương, ngươi là hiểu lòng người!”


      “Vậy ta ra ngoài trước, các ngươi chậm rãi dùng, ta chờ ngươi giúp ta kiếm bạc.” Tú bà nháy mắt ý với nàng, sau đó cười híp mắt lui ra ngoài, còn rất chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại.


      Đợi tú bà ra ngoài, Ngự Hàn lập tức lộ nguyên hình, cười gian lại gần Bối Bối, mắt phượng nhếch lên: “Tiểu Bối Bối, ngươi định dùng những dụng cụ này người ta thế nào đây?”


      cầm lên quyển xuân cung đồ trong số đó, tuỳ ý lật mở, giả vờ nghiên cứu: “Tiểu Bối Bối, tư thế này dùng để kích thích thị giác rất tồi, ngươi cảm thấy thế nào ? Hay ngươi còn có biện pháp khác để kích thích toàn thân ta nhanh hơn ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :