1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 115: KIẾP NẠN!



      xong, phất tay áo xoay người, trầm giọng quát: “Người đâu!”


      “Có.” Thủ vệ vội vã tới đợi lệnh.


      “Áp giải toàn bộ những nữ nhân đến thiên lao cho Bổn vương, có lệnh của Bổn vương, cho bất cứ kẻ nào vào thăm.”


      “Vâng.”


      Thủ vệ nhanh chóng nhận lệnh bắt lấy những quý phi sợ hãi đến hồn xiêu phác lạc.


      Khi các nàng thấy thủ vệ đến gần bao vây, đều hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp tái , khóc lóc cầu xin tha thứ: “Vương, xin đừng, vương…”


      Ngự Hàn lạnh lùng nhìn các nàng bị thủ vệ đưa , đối với tiếng khóc thảm thiết hề có mảy may suy chuyển, sớm muốn xử lí những nữ nhân luôn e thiên hạ loạn này, từ lần đầu tiên Bối Bối xuất cung muốn xử lí, nếu phải đột nhiên nàng rời cung, vì muốn đuổi theo mà trì hoãn việc này.


      Bây giờ, lại lần nữa bởi vì mấy nữ nhân này, khiến nữ nhân mà mến đau lòng bỏ , tức chết !


      Càng giận bản thân, tại sao trước đây lại đem về nhiều nữ nhân như vậy khiến mình phiền.


      Đúng vậy, từ khi gặp Bối Bối, liền cảm thấy những nữ nhân khác phiền!


      Di chuyển cước bộ, hề bởi vì tiếng khóc hô của Huyên Trữ mà dừng lại.


      Huyên Trữ công chúa gục ở bên giường, nhìn bóng càng chạy càng xa, muốn đuổi theo, nhưng hai chân thể cử động, nước mắt của nàng rơi lã chã vô cùng thê thảm: “Vương huynh, Vương huynh, Vương huynh…”


      Tuy nhiên, thân ảnh của cuối cùng cũng biến mất sau cánh cửa, nàng hối hận đấm xuống đệm, Vương huynh để ý tới nàng, cần nàng …


      “Oa ô ô…”





      “Tuyệt Lệ, dặn dò xuống dưới, ta muốn lập tức xuất cung.” Ngự Hàn mặt căng cứng, nhìn thẳng hướng cửa cung, bạc môi mím chặt thần bí, vẻ mặt bình thản, làm cho người ta đoán được giờ phút này nghĩ gì.


      Thương Tuyệt Lệ cau mày, có chút do dự: “Nhưng… Vương, nguyên khí của ngài còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ lập tức xuất cung chỉ sợ đuổi kịp Bối Bối tiểu thư, hơn nữa còn chưa biết Bối Bối tiểu thư hướng nào, bằng để thuộc hạ trước…”


      thể đợi!” thanh già nua đột nhiên vang lên.


      Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy nét mặt già nua của trưởng lão đầy lo lắng, nhanh chóng bước tới.


      “Vương, lão phu mới vừa rồi phát vị trí Thiên Ti Nghi – đại biểu cho vận mệnh Xích Diễm Quốc chúng ta lại bắt đầu lệch , hơn nữa lần này nghiêng lệch vô cùng quái dị, căn cứ theo tượng chấn động, cho thấy có người sắp mưu đồ với hắc tinh ngọc bội người Bối Bối tiểu thư, vì muốn biết thêm tin tức, lão phu bói cho Bối Bối tiểu thư quẻ, quẻ tượng quá tốt lành, Bối Bối tiểu thư sắp tới gặp lần kiếp nạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được Bối Bối tiểu thư.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn trong lòng đột nhiên căng thẳng, thanh bởi vì lo lắng mà khàn khàn: “ nguy hiểm đến tính mạng?”


      biết bao nhiêu.” Trưởng lão trầm trọng trả lời.


      Chết rồi, Ngự Hàn đứng vững nữa, vội lao về hướng chuồng ngựa: “Tuyệt Lệ, chúng ta .”


      “Vương, chờ chút.” Trưởng lão vội vàng gọi lại.


      Ngự Hàn vội vã quay đầu lại: “Còn có chuyện gì?”


      phải là Bối Bối còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? hồi hộp lo sợ.


      “Vương, hết thảy đều phải cẩn thận!” Ánh mắt trưởng lão lo lắng.


      phải Bối Bối có chuyện.


      thầm thở dài hơi, rất nhanh khẽ gật đầu, xem như tiếp thu tấm lòng của trưởng lão, sau đó mang theo Thương Tuyệt Lệ “Vù” cái biến mất.


      đường bay, Thương Tuyệt Lệ nhịn được hỏi: “Vương, ngài biết Bối Bối tiểu thư ở đâu sao?”


      Ngự Hàn còn lòng dạ nào, lên tiếng: “Ừ, nàng mang theo trâm cài tóc là phân thân của ta biến thành.”


      Trong lúc bay , đường hầm gian bỗng nhiên có chút chao đảo, sắc mặt Ngự Hàn trở nên có chút tái nhợt, người tỏa ra hồng quang lúc sáng lúc tối.


      Thương Tuyệt Lệ cả kinh, vội vàng hét: “Vương, ngài cần tiếp tục làm phép khống chế đường hầm gian, nguyên khí của người vì cứu công chúa bị hao tổn lượng lớn, nếu điều tức cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma.”


      Khuôn mặt tuấn tú căng cứng, Ngự Hàn muốn dừng lại, nhưng, nội đan trong cơ thể mãnh liệt phát ra tín hiệu suy yếu, khiến thể rút pháp lực về, rơi xuống mặt đất.


      “Chết tiệt.” đập nhát vào thân cây, vì bản thân lúc này lại thể làm phép theo ý muốn mà cảm thấy ảo não.


      Nguyên khí của mặc dù qua lúc hôn mê mà phục hồi được ít, nhưng vẫn chưa dùng được, chân Huyên Trữ vốn là do pháp lực của mà bị thương, phải đem năng lượng cường đại hơn ép vào trong cơ thể nàng, mới có thể đẩy khí lạnh, gây tái phát đau đớn.


      Cũng bởi vậy, hao tổn rất nhiều năng lượng.


      “Vương, ngài …trước hết nên gấp, Bối Bối tiểu thư cưỡi ngựa rời , chắc chưa được xa, chúng ta nếu có thể xác định được phương hướng của Bối Bối tiểu thư, việc tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.” Thương Tuyệt Lệ an ủi .


      Trầm ngâm chút, Ngự Hàn ngồi xếp bằng, đồng thời phân phó : “Tuyệt Lệ, ngươi sang vùng phụ cận tìm hai con ngựa về đây.”


      “Vâng.”


      Ngự Hàn nhắm mắt lại, ép bản thân phải bình ổn tâm trạng, từ từ hít thở điều tức. Bây giờ thể mất tỉnh táo, phải nhanh chóng hồi phục nguyên khí, mới có thể làm phép liên lạc với con rắn đỏ người nàng, mới có thể bảo vệ nàng an toàn.


      Bối Bối dắt theo Tiểu Ngoan vào khách sạn, hướng chưởng quầy : “Chưởng quỹ, ta muốn hai gian phòng hảo hạng.”


      “Tiểu Bối ca ca, ta có thể mình phòng được ?” Tiểu Ngoan mếu máo đáng thương kéo kéo ống tay áo Bối Bối, ánh mắt có chút sợ hãi.


      được, chẳng phải ngươi hứa nghe lời ta sao? Bây giờ nếu nghe lời, ta mang theo ngươi nữa.” Bối Bối chút do dự liền từ chối, sau đó uy hiếp.


      Nghe thấy Bối Bối giọng điệu thể thương lượng, Tiểu Ngoan ấm ức cúi đầu, dám gì nữa, chỉ là, bả vai hạ xuống xem ra vô cùng tủi thân.


      Chưởng quỹ đảo mắt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút khinh thường dừng lại người Tiểu Ngoan, lắc đầu thở dài, là lãng phí vẻ ngoài đẹp đẽ.


      Bối Bối thấy chưởng quỹ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tiểu Ngoan, nhịn được có chút tức giận: “Này, ngươi nhìn đủ chưa. Có muốn làm ăn hay , hay chúng ta chỗ khác!”


      “Khách quan, bình tĩnh chờ chút, người đâu, dẫn hai vị khách quan lên lầu .” Chưởng quỹ xoay người hướng tiểu nhị hét to.


      “Ai, tới, mời khách quan.” Tiểu nhị khom lưng cúi đầu mời bọn họ lên lầu.


      Bối Bối giống như thần bảo vệ kéo tay Tiểu Ngoan, thẳng lên lầu hai, lúc ngang qua rất nhiều khách quan, thần kinh của nàng căng lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể vươn móng vuốt cào kẻ nào dám…mở miệng khinh thường…

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 116: TẮM RỬA!



      Tiểu nhị dẫn bọn họ đến cửa hai căn phòng thượng hạng, mở ra gian.


      “Khách quan, đây là phòng các ngươi muốn, xin hỏi khách quan còn muốn dặn dò việc gì khác ?” Tiểu nhị ánh mắt chỉ dám dừng lại mặt Bối Bối, bởi vì dọc theo đường lên gác, bị nam nhân có thân hình thấp hơn này trợn mắt nhìn nhiều lần, chỉ vì trộm ngắm cái tên..ngốc tử kia vài lần.


      Bối Bối kéo Tiểu Ngoan vào trong, sau đó mới buông tay, xoay người quay mặt về phía tiểu nhị, đưa thỏi bạc: “Mang cho ta thùng nước nóng lớn và bộ y phục vừa với là được rồi.”


      Thấy thỏi bạc sáng lấp lánh, hai mắt tiểu nhị sáng lên, đưa tay ra nhận, Bối Bối bỗng thu bạc lại, đưa ra khối khác hơn: “Cầm .”


      “A, vâng, khách quan chờ lát.” Tiểu nhị hậm hực ra mặt, cầm lấy viên bạc ra ngoài.


      “Tiểu Bối ca ca, chúng ta cần nước nóng làm gì?” Tiểu Ngoan dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, bên môi theo thói quen mỉm cười ngờ nghệch.


      Tiểu Bối liếc mắt nhìn từ xuống dưới lượt, vươn tay gõ vào trán : “Đương nhiên là muốn để ngươi tắm rửa, ngươi xem y phục người đều bẩn hết rồi, tắm xong thay quần áo mới. “


      “Ya, có quần áo mới mặc, cám ơn Tiểu Bối ca ca.” Tiểu Ngoan cười đến cực kỳ ngọt ngào, khiến người khác thích.


      Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của , Bối Bối cảm giác có loại tình cảm ấm áp dâng lên, nàng cũng theo đó nở nụ cười, nhớ lúc còn bé, nàng cũng rất vui sướng khi có quần áo mới mặc, thích nhất là bộ quần áo có thêu chiếc chuông mèo kêu leng keng.


      Bây giờ, có khả năng nhìn thấy chuông mèo nữa rồi.


      Nhớ tới nhà, nàng có cảm giác hoài niệm mơ hồ, nàng hình như xa nhà rất lâu, rất lâu rồi…


      “Tiểu Bối ca ca, ngươi vui sao?” Tiểu Ngoan đột nhiên mở lớn đôi mắt to tới gần nàng.


      Bị đột nhiên áp sát như vậy, Bối Bối hơi giật mình lùi lại vài bước, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của , nàng tức giận : “Tiểu Ngoan, sau này ngươi được tới gần ta như vậy.”


      Mặc kệ đầu óc có phải là của tiểu hài tử hay , nhưng sinh lý nam nhân hoàn thiện, đứng sát gần như vậy, nàng cảm thấy là lạ.


      “Khách quan, nước nóng tới.” Thanh của tiểu nhị vang lên ngoài cửa.


      Bối Bối mở cửa, lập tức hơi nước nóng hầm hập từ thùng gỗ lớn tràn ra, bốc về phía nàng, nàng nghiêng người tránh, để cho họ khiêng bồn nước nóng vào.


      “Tiểu Ngoan, ngươi có biết cách tắm rửa ?” Bối Bối cẩn thận hỏi.


      Lần này, Tiểu Ngoan ra vẻ rất tự hào: “Tiểu Ngoan biết tự mặc quần áo.”


      Đó nghĩa là biết tắm rửa!


      Bối Bối thở dài hơi, nhìn Tiểu Ngoan nở nụ cười ca ngợi, khen có thể mặc quần áo, sau đó lấy thỏi bạc đưa cho tiểu nhị: “Giúp tắm gội, cẩn thận chút, được qua loa.”


      “Vâng vâng vâng, có vấn đề.” Tiểu nhị cười vui vẻ tiếp nhận bạc.


      Thấy Bối Bối định ra ngoài, Tiểu Ngoan có chút khẩn trương kéo lấy nàng: “Tiểu Bối ca ca, ngươi muốn đâu? Tiểu Ngoan cũng muốn .”


      “Ta ra ngoài chờ ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời… tắm rửa trước , ta cho ngươi chơi cùng.” Bối Bối trấn an tâm trạng lo lắng của .


      “Ưm…”


      Buồn bã lên tiếng, Tiểu Ngoan lưu luyến rời đưa mắt nhìn nàng ra ngoài.





      Bối Bối tới lui ở khoảng sân dưới lầu, cách đó xa, tai nàng nghe thấy tiếng hài tử chơi đùa, nàng theo hướng thanh truyền tới đến.


      Chỉ thấy đám trẻ đuổi theo quả túc cầu cũ nát, chơi vô cùng hăng say.


      Đột nhiên, túc cầu bay thẳng về phía nàng, nàng vui vẻ vươn chân vững vàng đỡ được túc cầu, sau đó tiếp tục đá lên.


      “Oa, cao quá a, Đại ca ca, ngươi lợi hại!” Bọn nhìn túc cầu từ trung rơi xuống, hâm mộ nhìn Bối Bối.


      Bối Bối nghe bọn họ ngừng ca ngợi, nàng cười híp mắt : “Có muốn … ta dạy các ngươi chơi ?”


      “Hay quá, chúng ta cũng muốn trở nên lợi hại giống đại ca.”


      Bối Bối bước vào giữa, vững vàng đỡ được túc cầu, hô to với bọn : “Vậy mau lại đây, xem ai học nhanh nhất giỏi nhất.”


      Nghe vậy, cả đám đều nóng lòng muốn thử cùng Bối Bối chơi túc cầu.





      Tuy nhiên, may thay, túc cầu nhanh chóng bị hài tử mới tập chơi đá bay vút lên mái hiên.


      “A, bay lên rồi, làm sao bây giờ?” Cả đám lộ ra vẻ ảo não, ánh mắt cầu cứu đồng loạt nhìn về phía Bối Bối.


      Bối Bối quan sát túc cầu nằm mái hiên chút, ánh mắt chuyển sang thân cây lớn gần đó, nàng hai mắt sáng lên: “A, các ngươi ở đây chờ, ta lập tức lấy túc cầu về.”


      Tiếp theo, nàng dưới ánh mắt chờ mong của đám hài tử…., xắn tay áo, dè dặt leo lên cây.


      Bọn hồi hộp nhìn nàng nhích lên từng bước, nhịn được mở miệng hò hét: “Đại ca ca cố gắng lên, cố gắng lên…”


      vất vả, Bối Bối rốt cục đến được chỗ gần mái hiên nhất, nàng cẩn thận dịch chuyển từng bước , vươn tay ra, càng ngày càng tới gần túc cầu.


      Đứng dưới tán cây, bọn đều im lặng, nín thở nhìn nhất cử nhất động của Bối Bối.


      Bối Bối cố gắng ổn định chân, vươn tay trườn dần người ra, cuối cùng, nàng với được túc cầu!


      Thở ra hơi, nàng nhịn được nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt vô cùng tự hào: “Các ngươi xem, ta lấy được rồi… Oa… Sao cao vậy!”


      Lúc này, nàng rốt cục nhận ra chỗ mình đứng cao đến cỡ nào, chân nàng bắt đầu run run, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.


      Trời…trời ơi, nàng khóc ra nước mắt, cử động cái cũng dám, nàng sợ độ cao!


      Lúc nãy tập trung tinh thần trèo cây, lòng muốn đóng vai hùng, bây giờ, chân nàng nhũn đến sắp đứng vững.


      Dưới tán cây, đám hài tử hề biết Bối Bối sợ đến hai chân mềm nhũn, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào túc cầu ở trong tay nàng, vô cùng phấn khích, hướng nàng hô to: “Đại ca ca, mau xuống .”


      Bối Bối khóe miệng co rút chút, trong ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, nàng khẽ cắn môi, khó khăn trườn người xuống.


      Trong lòng ngừng cầu nguyện, thượng đế, thánh thần, các ngươi nhất định phải phù hộ ta…


      Tuy nhiên, nàng vừa mới nhích được bước, chân liền đạp phải chỗ trơn nhẵn, cả người nàng mất thăng bằng rớt xuống dưới.


      “A…” Nàng thét chói tai.


      “A…” Bọn giật mình hoảng sợ.


      “Cẩn thận!” Đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 117: NGƯỜI THẦN BÍ!



      Trong lúc nàng tin chắc bản thân “Đầu rơi máu chảy”, loáng thoáng thấy thân ảnh quen thuộc, cuốn theo đám tro bụi màu đen bay vút đến.


      Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy thắt lưng mình được giữ chặt, tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại.


      Trong hỗn loạn, nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tiểu… Tiểu Ngoan?”


      Chỉ lát sau, bọn họ bình an tiếp đất, Tiểu Ngoan vội vàng kiểm tra khắp người nàng: “Tiểu Bối ca ca, ngươi có sao ?”


      Bối Bối chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, sau đó tay túm lấy Tiểu Ngoan cuống quýt xoay quanh mình giữ lại, ánh mắt yên lặng nhìn : “Tiểu Ngoan, ngươi biết pháp thuật?”


      “Đúng vậy, Tiểu Ngoan từ bé học cách bay tới bay lui đẹp mắt…Công phu, đúng, ca ca là công phu, ca ca còn nam tử hán nhất định phải có công phu, Tiểu Bối ca ca, vừa rồi sao ngươi lại rớt xuống, bay a, Tiểu Bối ca ca cũng là nam tử hán mà.”


      Tiểu Ngoan mở to cặp mắt ngây thơ nghi hoặc nhìn Bối Bối, thấy việc nàng biết bay rất kỳ quái.


      “Ha ha a… Bởi vì trước kia ai dạy ta mà, Tiểu Ngoan, ngươi dạy ta có được ?” Bối Bối nước miếng ròng ròng, sớm vứt túc cầu sang bên.


      Có điều, đám hề quên việc túc cầu: “Đại ca ca, vị… ca ca cao lớn này là ai? Phép thuật là lời hại nha, Đại ca ca, chúng ta tiếp tục chơi túc cầu được ?”


      Hỏi liền hơi, đám lại tập trung chú ý lên quả túc cầu, tất nhiên, đám đối với phép thuật thấy rất bình thường, lòng muốn tiếp tục chơi.


      Đưa túc cầu cho đám tiểu hài tử, Bối Bối xoa xoa đầu chúng: “Ta chơi nữa, ta theo Tiểu Ngoan học công phu.”


      “Tiểu Ngoan, chúng ta thôi, ngươi dạy ta học cái… bay tới bay lui .” Bối Bối vui vẻ đến gần như hoa tay múa chân, mặc kệ Tiểu Ngoan có đồng ý hay , hưng phấn kéo tay chạy .


      Bị động để Bối Bối kéo theo, Tiểu Ngoan cũng rất vui sướng: “Tốt, Tiểu Bối ca ca muốn học cái gì Tiểu Ngoan đều dạy!”


      tới khoảng trống thanh tĩnh, Bối Bối rất mong chờ đến khoa tay múa chân: “Tiểu Ngoan, mau dạy ta bay như thế nào.”


      Tiểu Ngoan gõ gõ đầu, suy nghĩ lát, sau đó nhăn nhó: “Tiểu Bối ca ca, trước khi học bay…phải học hít vào thở ra .”


      Ngẩn người, Bối Bối cười híp mắt : “ sao, sao, chúng ta liền…trước học… Đúng rồi, phải gọi là thổ nạp mới đúng.”


      Trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp đều như vậy.


      “A, đúng rồi, phải gọi như vậy, chúng ta bắt đầu luôn nha. Tiểu Bối ca ca, ngươi trước hết…ngồi xuống giống ta.” Tiểu Ngoan vừa vừa ngồi xuống xếp bằng mặt đất, thắt lưng duỗi thẳng.


      Bối Bối chiếu theo mà làm, sau đó mong chờ bước tiếp theo.


      “Sau đó đưa khí từ chỗ này hít…” Tiểu Ngoan mỗi câu đều dùng ngôn ngữ tay chân để chỉ vị trí, khiến Bối Bối cười khom cả dáng người xinh đẹp, nàng đoán Tiểu Ngoan hiểu đâu là huyệt vị nào, có điều vừa vặn, nàng cũng biết.


      Chuẩn bị xong tư thế, sau khi biết cách làm, Bối Bối rất nghiêm túc bắt đầu học.





      Tuy nhiên, sau lúc thời gian từ từ trôi qua, nàng bắt đầu ngừng kêu khổ: “Còn phải ngồi như thế này bao lâu, lưng ta mỏi rã ra rồi…”


      được chuyện nha.” Tiểu Ngoan rất nghiêm túc nhắc nhở nàng.


      Bối Bối ngậm miệng, lại kiên trì được lúc, ngay khi những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống, nàng rốt cục chịu nổi nữa, vừa buông lỏng, tư thế lập tức thay đổi.


      xong rồi, Tiểu Ngoan, ta học nữa, mệt chết ta, xương sống và thắt lưng đều đau, sau này tiếp tục học nha.” Bối Bối đưa tay kéo duỗi đôi chân tê dại, uốn éo vặn vặn xương sống, xương sườn.


      “Ơ? học nữa à, sau này là lúc nào?” Tiểu Ngoan ngây thơ hỏi.


      “Lúc ta vui vẻ.” Bối Bối kéo lê đôi chân, phủi qua y phục, chỉ mong nhanh chóng trở về khách sạn ngủ giấc ngon.


      “Bây giờ tiểu Bối ca ca vui vẻ sao?” Tiểu Ngoan có chút khẩn trương.


      Đảo cặp mắt trắng dã, Bối Bối bất đắc dĩ quay đầu lại, kéo lấy ống tay áo của lôi về phía trước: “Tiểu Ngoan, ngươi lắm chuyện, chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi.”


      Vừa được vài bước, Bối Bối cẩn thận lảo đảo chút, suýt ngã, may là Tiểu Ngoan ở phía sau kịp thời kéo lấy nàng.


      “Tiểu Bối ca ca, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Ngoan lo lắng cuống quýt.


      “Ta sao.” Bối Bối nhanh chóng đứng vững vàng.


      Tuy nhiên, vì nàng cử động quá mạnh, túi gấm từ trong người cũng rơi ra, hắc tinh ngọc bội trơn trượt ra ngoài, rơi xuống bên cạnh.


      Bối Bối trở tay kịp, kinh hô tiếng lập tức nhặt ngọc bội lên: “Ai ya, ngọc bội của ta, đừng có vỡ.”


      Phủi hạt tuyết dích ngọc bội, nàng rên rỉ thương tiếc chút, lật trái lật phải, thào tự : “May quá bị xây xát.”


      Tiểu Ngoan mắt rưng rưng nhìn ngọc bội: “Tiểu Bối ca ca, khối ngọc bội này đẹp, nhìn như là trong suốt, nhưng lại hình như phải.”


      “Uh… Chúng ta mau trở về thôi, tuyết rơi nhiều hơn rồi.” Bối Bối quan sát sắc trời chút, hề quan tâm đến việc Tiểu Ngoan khen ngọc bội đẹp, lòng chỉ mong mau mau chóng chóng trở về, nàng muốn tiếp tục hóng gió ăn tuyết.


      Mặt trăng lên cao qua ngọn tùng, chiếu rọi sáng tỏ những bông tuyết trắng trong, thế giới hết sức tinh khiết.


      Bối Bối cuộn mình trong ổ chăn, ngủ hề yên giấc, trong mơ, nàng đột nhiên nhảm: “ Ngự Hàn thối, ta ghét ngươi…”


      bóng đen xoẹt qua bên ngoài cửa sổ, chỉ lát sau, trong phòng ngủ của nàng, dần dần xuất luồng gió đen, nháy mắt cái, trong gió lốc màu đen xuất thân ảnh thon dài.


      Thân ảnh chuyển động, dưới ánh sáng mỏng manh của trăng chiếu qua khe cửa, bộ dáng như như , nhìn lắm.


      Trướng mạn bị nhàng vén lên, bóng đen lẳng lặng đứng ở đầu giường, nhưng có bất kì động tác gì.


      lúc lâu sau, Bối Bối lật mình, đồng thời lại câu vô nghĩa: “ Ngự Hàn, để ngọc bội cho ngươi, ta ghét ngươi…”


      Thân hình bóng đen cứng đờ, nhưng vẫn nhúc nhích chút nào.


      Lại lúc trôi qua, bóng đen từ từ vươn tay, nhàng chạm vào khuôn mặt Bối Bối.


      Bối Bối theo bản năng đưa tay gạt thứ nhiễu loạn mặt mình, lật người cái, tiếp tục ngủ.


      người bóng đen bật ra tiếng cười khúc khích, nghiêng người dựa sát vào bên tai Bối Bối, thầm : “Ngủ ngon.”


      Ngay sau đó, bóng đen lại từ từ biến mất như khi đến, trong phòng, còn dấu vết.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 118: THÂU HOAN!



      Mặt trăng lên cao giữa trời, lại từ từ chuyển động.


      Trong rừng cây tối u, hai bóng đen đồng thời rơi xuống.


      “Đại ca, ta có tin tức của hắc linh châu, , phải là nơi rơi xuống của hắc tinh ngọc bội.” người trong đó .


      “Ở chỗ nào? Mau dẫn ta tìm.” người khác lộ vẻ rất vội vàng.


      “… Ta vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể, xin đại ca… cho ta thêm thời gian.”


      “Vậy ngươi mau lên chút, ta vừa được biết Vương của Xích Diễm Quốc – Ngự Hàn xuất cung, chúng ta hành phải chú ý kín đáo, nên chuốc lấy phiền phức cần thiết.”


      “Uh, ta biết rồi.”


      “Tốt lắm, ngươi trở về , đừng để có người phát ra vỏ ngụy trang của mình, mảnh đất này là biên giới giữa hai nước, người nơi nào cũng có, đừng để ai nhận ra.”


      “Được. Ta cẩn thận.”





      Cùng lúc ấy, Bối Bối ở trong ổ chăn ấm áp, ngủ biết trời đâu đất đâu.


      Đột nhiên, trâm gài tóc bên gối của nàng loáng thoáng phát ra hồng quang, chỉ lát biến mất, sau đó lại lóe ra lần nữa, rồi càng ngày càng sáng, đến mức vô cùng chói mắt, giống như dự báo cái gì.


      Nhưng vẫn hề đánh thức Bối Bối khỏi giấc mộng ngọt ngào, mí mắt nàng giật giật, theo bản năng xoay mặt sang hướng khác, cho hồng quang tiếp tục quấy rầy nàng.


      Tuy nhiên, cây trâm vẫn lóe sáng, tựa như có dấu hiệu dừng lại.


      Qua lúc lâu, cây trâm bỗng nhiên di động, bay lượn đu đưa ở đầu giường.


      Ngay lúc đó, bên trong căn phòng tối đen từ từ ra luồng ánh sáng hồng rực, khuôn mặt tuấn mĩ tà mị của Ngự Hàn được chiếu rọi ràng.


      bước ra khỏi vùng sáng, rón rén tới bên giường, đưa tay vén trướng mạn lên, cầm lấy cây trâm dao động, ánh sáng cây trâm chậm rãi mờ dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.


      nhàng ngồi xuống bên giường, khuôn mặt tuấn của vừa mang theo giận dữ vừa mang theo nhớ nhung vô hạn, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, đưa tay, ngón tay chậm rãi lướt qua hai má mềm mại, dịu dàng lần dọc theo bờ mi.


      “Ta rốt cục tìm được ngươi, bảo bối ngoan này.”


      Bối Bối ngủ cảm thấy luồng nhiệt độ quen thuộc di chuyển mặt mình, nàng nghiêng mặt theo nguồn nhiệt, đuổi theo tay , khóe miệng hơi cong lên.


      Nhìn nàng ngủ đáng như còn mèo , cười như cười trách mắng: “Tiểu tử này, chút cảnh giác, nam nhân chạm vào, ngươi cũng hay biết.”


      Trong miệng trách cứ, nhưng nơi đáy mắt lại tràn ngập dỗ dành, đau xót, thương sau bao ngày xa cách.


      rút tay về, bỗng Bối Bối nhíu mi, trong mơ kháng nghị kêu gọi: “ Ngự Hàn…”


      Nghe tiếng nàng gọi trong vô thức, khuôn mặt lại tiếp tục chuyển động áp vào lòng bàn tay , nhịn được bật cười, vừa vừa giận: “Ngươi còn biết phải nhớ ta!”


      Như là trả lời , nàng thỏa mãn cọ cọ vào bàn tay ấm áp, ngủ ngon lành hề có chút dấu hiệu cho thấy tỉnh lại.


      Suy nghĩ lát, đột nhiên lại vui mím chặt môi, bao đêm ngủ ngừng tìm kiếm nàng, thế mà nàng lại trốn ở chỗ này ngủ ngon lành, thực là… khiến cho người ta nổi giận !


      Con ngươi đen xẹt qua tia tà ác, cúi người, bạc môi nhàng phủ lên đôi môi mềm mại khẽ nhếch lên kia, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó tiến vào trong, triền miên dây dưa.


      “Ưm…” Bối Bối kháng nghị hơi chuyển đầu, rất nhanh nhưng hề giãy dụa.


      Nàng cảm giác mình ở trong giấc mơ rất đẹp, trong mộng, nàng thấy bản thân đứng giữa sương mù, mà Ngự Hàn lại đứng đối diện nàng, mỉm cười về phía nàng, sau đó, mạnh mẽ nâng người nàng lên, hôn lên môi nàng.


      Cảm xúc tuyệt đẹp khiến nàng nhắm mắt lại, để mặc cho hơi thở cuồng dã của cắn nuốt, nàng thích nụ hôn của , thích bờ môi của , thích mùi vị của .


      Tất cả thuộc về , mặc dù ở trong mộng, thế nhưng làm nàng cảm thấy yên tâm.


      Ngự Hàn vừa lòng với vẻ ngoan ngoãn của nàng, con ngươi đen nóng cháy mà phát sáng, nhanh chóng cởi giày, chui vào chăn bông, tay chống đầu giường, thân thể tuấn nửa đè lên nàng, hôn càng thêm sâu.


      “Ưm… Hàn…” Bối Bối lưu luyến hôn lại , ở trong mộng…


      Thấy nàng hề có dấu hiệu tỉnh giấc, mức độ phối hợp lại vô cùng cao, tà tà cười tiếng, ngón tay bắn ra, đạo hồng quang từ từ tiến vào thân thể .


      “Tiểu Bối Bối, chúng ta vào trong giấc mộng nhiệt liệt gặp gỡ nha.” khàn khàn than thở, tế bào khắp người vì tiếp xúc với thân thể mềm mại của nàng mà khô nóng vô cùng.


      Chuyển tay đến bên hông nàng, thuần thục kéo ra đai lưng, chỉ vài động tác, lột sạch đến còn mảnh, khiến khắp chỗ làn da non mềm đều được hưởng thụ vuốt ve của lòng bàn tay .


      Trong mộng, nàng cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng đứt đoạn, hổn hển, trong cơ thể cảm thấy trống rỗng, nàng càng thêm dựa sát vào , tìm kiếm an ủi.


      “Hàn, ta nóng quá, giúp ta…”


      “Ngoan, nhẫn nại chút, ta thỏa mãn ngươi.” cắn lỗ tai nàng, bạc môi trượt dọc theo cổ, gặm cắn da thịt non mềm.


      “Tiểu Bối Bối, ta nhớ nhung suốt vài ngày, đêm nay, ngươi ngoan ngoãn để ta ăn no, thỏa mãn khát vọng tích lũy lâu nay”. Tiếng tà mị của mơ hồ vang lên trong căn phòng ấm áp của nàng, làm cho nàng run rẩy, nhưng càng thêm nhiệt tình đáp lại .





      Lúc hai người đều nóng hừng hực đến sắp bùng cháy, thắt lưng hạ xuống, tiến vào trong cơ thể nàng, cùng nàng kết hợp cả tinh thần lẫn thể xác.


      Đêm dài *****, phân đâu là mộng, đâu là thực, nàng vô cùng hợp tác, mềm mại nằm trong ngực của , thở dốc liên tục.


      Bối Bối cảm thấy mình nằm mơ giấc mơ rất xấu hổ, trong mộng, nàng cùng Ngự Hàn lần lại lần triền miên lưu luyến, nàng lại… rất phóng đãng mà xin thỏa mãn nhu cầu của bản thân….


      Hix, nghĩ đến giấc mộng kia, nàng liền thẹn đến muốn mở mắt tỉnh lại.


      Ngượng chết người, nàng chưa bao giờ biết trong lòng mình hóa ra lại khát vọng kết hợp với như vậy, nếu như để biết, nhất định đắc ý chết mất.


      Nàng kéo chăn trùm lên mặt, khuôn mặt vì ngủ cộng thêm xấu hổ cùng cực mà càng đỏ bừng.


      Ngự Hàn nghiêng người nằm, con ngươi đen mang theo ý cười nhìn nàng lại trốn vào ổ chăn, khóe môi cong lên tiếng động.


      Xem ra tiểu nữ nhân mơ mơ hồ hồ này vẫn chưa phát ra nằm cạnh nàng. biết để nàng mở mắt thấy bản tôn ngay trước mặt, mà phải ở trong giấc mộng của nàng, nàng có vẻ mặt gì ?


      cố ý lên tiếng, để nàng từ từ phát nơi nàng vẫn hay lủi vào, lại là ngực , cái nàng luôn thích xem như đại ấm lô, ôm vào lòng chịu buông ra!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 119: NGẢ BÀI!



      có ý định lên tiếng, bạc môi của cong lên đọng thành nụ cười, chờ nàng phát ra chỗ khác thường.


      Bối Bối trốn trong ổ chăn, vô cùng hoảng sợ vì thấy y phục người mình… tự nhiên biến mất !


      Quần áo của nàng đâu rồi ? Tại sao lại có thể như vậy ? Lúc ngủ ràng nàng có mặc y phục ! Chẳng nhẽ đêm qua nàng mộng du, tự cởi quần áo của mình ?


      Đôi mắt hạnh to tròn mở lớn, nàng đột nhiên cảm thấy… đúng ! Ổ chăn bình thường Ngự Hàn ấm như vậy!


      Nàng lập tức kéo chăn, vừa hé mắt ra, trước mặt đột nhiên xuất khuôn mặt tuấn tú to đùng, mang theo nụ cười gian tà mà nàng quen thuộc nhất !


      “A… Ngự Hàn ? Ngươi ngươi ngươi… Tại sao ngươi lại ở đây?” Bối Bối giật mình kinh hãi lắp bắp, sao lại có thể như vậy ? Thế nào vừa tỉnh giấc, dĩ nhiên lại ngủ bên cạnh nàng, càng kinh khủng hơn là, người cũng mặc quần áo !


      Chẳng lẽ là tối hôm qua bọn họ… phải ở trong mộng?


      Ngự Hàn đưa tay, vỗ mạnh lên chiếc mông mềm mại của nàng, cảm giác đau đớn lập tức khiến nàng thốt lên: “Đau quá!”


      đánh rất mạnh, nàng mếu máo xoa xoa cái mông đáng thương.


      Con mắt tuấn đầy ám muội, cười gian ác: “Nếu ta ở đây, vậy tối qua ai thỏa mãn ngươi ?”


      “A, ngươi ngươi ngươi… Chúng ta, chúng ta tối hôm qua… …” Bối Bối lắp đến gần như sắp cắn vào đầu lưỡi của mình.


      Khuôn mặt tuấn tú của đổi sắc, để ý đến kinh ngạc của nàng, bắt đầu thu thập tính sổ, giọng của đột nhiên thay đổi, trở nên nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi xem, cầm lệnh bài ta tặng để chơi trò mất tích thế này, ta phải xử lý ngươi thế nào đây ? Là ba ngày xuống giường được, hay năm ngày, hoặc bảy ngày…”


      Bối Bối càng nghe càng ù ù cạc cạc, nàng phải cố gắng mới lấy lại được khả năng suy nghĩ của mình, đưa tay bịt miệng lại: “Khoan!”


      Vừa tức vừa giận trợn mắt nhìn , bao ấm ức tủi thân từ lúc rời cung tới giờ theo cơn giận dữ trút ra, mặt nàng căng cứng: “ Ngự Hàn, ngươi dựa vào cái gì mà đến đây đòi trừng phạt ta ? Dựa vào cái gì mà lại ngủ ở giường của ta ? Càng dựa vào cái gì… Chiếm tiện nghi của ta ? Cho ngươi hay, ngươi còn tư cách!”


      “Ta cắt đứt với ngươi, cũng muốn gặp lại ngươi nữa!” Nàng xoay đầu sang bên, giãy dụa rời khỏi ổ chăn, lại bị mạnh mẽ đè lại.


      nghiêng người ôm lấy nàng, cho nàng tiếp tục lộn xộn, mày kiếm cau lại, con ngươi đen mơ hồ bốc lên ngọn lửa giận dữ, giọng cũng tràn ngập mùi thuốc súng: “Ngươi gì? Cắt đứt? Ngươi nhắc lại lần nữa xem, thử nhìn xem ta có cái tư cách kia trừng phạt ngươi hay ? Mau !”


      Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, có chút khuất phục, nàng sợ ở trước mặt mình tức giận, bộ dáng trầm lạnh lẽo, khiến khí thế của nàng lập tức biến mất.


      , chẳng lẽ ta sợ ngươi sao ? ta nhất định phải cắt đứt…Ưm…” Vẫn chưa xong, môi của nàng bị thô bạo chặn lại, mang theo tức giận gặm cắn đôi môi non mềm của nàng đến phát đau.


      Hôn mãi đến khi nàng thiếu dưỡng khí sắp thở nổi, mới từ từ buông ra, ánh mắt áp sát vào nàng, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng giống như tức giận lại giống như oán trách: “Ngươi là con rùa , có việc gì thể chờ đến lúc ta về cung với ta sao ? Dĩ nhiên… Chỉ dặn lại Nhi câu khiến ta vô cùng tức giận, sau đó chạy trốn mất tăm mất tích, bắt ta kéo lê thân thể mệt mỏi khắp nơi tìm ngươi, ngươi xem, mình còn có lương tâm hay ?”


      “Ai bắt ngươi tìm, ta ước gì mình bao giờ gặp lại ngươi!” Bối Bối cứng rắn phản bác, nàng khó khăn lắm mới có thể thuyết phục bản thân quay đầu lại, cần… gặp nữa, tại sao lại chạy tới đây… quấy rối cuộc sống tự do của nàng.


      “Ngươi… Ngươi nữ nhân này, tức chết ta !” Ngự Hàn xoay người sang bên, thầm nuốt hận.


      Thấy thế, Bối Bối càng giận dữ, ôm lấy chăn ngồi dậy: “Muốn phát giận hồi vương cung của ngươi mà phát, đem tính tình Đại Vương của mình phát cho hết !”


      Cái gì chứ, xin lỗi còn mắng nàng, mỗi lần tìm được nàng, nếu phải là đe dọa, cũng là tức giận hoặc trừng phạt, cút , nàng thiếu cũng chết !


      Con ngươi đen của Ngự Hàn nheo lại, bỏ qua khóe mắt đỏ lên của nàng, con mắt rưng rưng lệ mang theo ấm ức, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn.


      Thở dài tiếng, ngồi dậy, ôm cả người nàng vào lòng, vòng tay sít chặt: “Hãy nghe ta , ta biết ngươi ở trong cung chịu nhiều oan ức, nhưng là…Ngươi cũng thể tiếng nào bỏ được, ngươi có biết sau khi về cung thấy ngươi ta có bao nhiêu lo lắng ?”


      “Ngươi dối, thực ra là ngươi trốn tránh muốn gặp ta, ngươi cho rằng ta đẩy muội muội của ngươi xuống hồ, còn quát ta, khiến tất cả mọi người đều theo ngươi ức hiếp ta, ta thiếu nợ các ngươi sao ? Tại sao ta lại phải ở nơi vương cung đáng hận kia, ta chán ghét vương cung của ngươi, chán ghét phải sống ở đó, chán ghét ngươi hỏi ý kiến ta, ép buộc ta làm cái vương hậu quỷ quái gì, ai muốn gả cho ngươi? Ta muốn cũng cần, ta thích vương cung, tại sao thể rời !” Bối Bối chan chát hét lại , đôi mắt cũng chịu thua kém long lanh nước.


      Nàng rất giận, thấy bản thân bị oan khuất đến bốc hỏa, nếu phải muốn gặp nàng, nàng nghẹn cơn oan ức mà bỏ .


      “Đều tại ngươi, đều tại ngươi… Ô ô ô… Đều tại ngươi, khiến ta vui, khiến ta khổ sở, ta ghét ngươi, ô ô ô…” Nghĩ đến cuối, nàng trút hết lên người , dùng tay đấm vào ngực , mong có thể mang toàn bộ nỗi lòng của mình trút sang cho .


      Ngự Hàn lẳng lặng để cho nàng trút giận, nhìn nàng rơi lệ, từng hạt từng hạt rơi vào trong lòng , nặng nề…


      Tiểu bảo bối quật cường của , khóc…


      nhàng ôm lấy nàng, để nàng ở trong lòng mình khóc cho thỏa, kéo chặt chăn, quấn lấy hai người chặt chẽ nằm cùng nhau, tinh tế cảm nhận yếu ớt của nàng, lên tiếng, nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng dễ hô hấp.


      biết khóc bao lâu, tiếng khóc của nàng dần dần chuyển thành nức nở, bả vai run run.


      “Tiểu Bối Bối, ta rất xin lỗi vì lúc xảy ra chuyện rống giận với ngươi, lúc ấy ta quá lo lắng, chân Huyên Trữ… Là do lúc ta tu pháp cẩn thận làm bị thương, việc đó vẫn khiến ta ân hận khôn nguôi, khi ta nhìn thấy muội ấy rơi xuống hồ, ta cách nào áp chế cơn sợ hãi chuyện xưa lặp lại, ta sợ muội ấy lần nữa lại phải nằm liệt giường nhiều năm…”


      Yết hầu co rút lại cái, thanh của có chút chua chát: “Chân của muội ấy là do ta đả thương, suốt ba năm thể di động, chỉ có thể nhờ người khác khiêng khắp nơi, khi đó muội ấy ngày nào cũng khóc, nhưng lại hề oán trách kẻ gây nên là ta câu, ta thân là vương, nhưng lại thể vì muội muội của mình làm gì, điều này làm cho ta cảm thấy xấu hổ, cuối cùng, ta tìm được Thiên Sơn dược tiên, dựa theo cầu của Thiên Sơn dược tiên, ta phải ba quỳ chín lạy lên Thiên Sơn, mới bằng lòng cứu Huyên Trữ, vì đền bù lỗi của ta, ta… quỳ lên…”


      xong lời cuối cùng, giọng của cứng lại khàn khàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :