1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 110: NGẨNG ĐẦU ƯỠN NGỰC!



      Nghe Thương Tuyệt Lệ trả lời, trong lòng Bối Bối cảm thấy trận chua xót, yết hầu của nàng ngạnh ngạnh, vất vả thuận khí, nàng yếu ớt hỏi: “Là Ngự Hàn bảo ngươi vậy sao?”


      “Ách… Đúng vậy.” Thương Tuyệt Lệ kiên định trả lời, còn cách nào khác, vì muốn công chúa và Bối Bối Bối tiểu thư chạm mặt, chỉ có thể cầu Bối Bối tiểu thư mau mau rời , bất kỳ lúc nào công chúa cũng có thể tỉnh lại.


      Vương tại có ở đây, vương cung từ xuống dưới các vị đại thần đều tận mắt nhìn thấy cảnh Bối Bối tiểu thư đẩy công chúa xuống nước, tình cảnh tại của Bối Bối tiểu thư vô cùng khó khăn.


      Aii… Hy vọng vương mau chóng phục hồi như cũ rồi trở về, bây giờ là loạn thành đoàn, có cũng tin Bối Bối tiểu thư xô công chúa xuống nước, trong này nhất định là có hiểu lầm, có lẽ lúc đó Bối Bối tiểu thư xung đột với công chúa, tay vô tình theo điều khiển.


      Bối Bối gì thêm, chỉ cúi đầu, trầm mặc xoay người rời . Nàng nghĩ, nàng hiểu.


      Chỉ lát sau, nàng quay đầu lại gọi Thương Tuyệt Lệ: “Chờ chút, Thương Tuyệt Lệ, ta hỏi ngươi, ngươi cũng tin là ta đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ sao?”


      “…” Thương Tuyệt Lệ bối rối trả lời, biết nên thế nào, hai bên đều là chủ nhân, phải giúp ai?


      Bối Bối nở nụ cười nhạt tỏ vẻ sao cả: “Thôi, coi như ta chưa từng hỏi.”


      Nàng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, ở đây, ngoại trừ Ngự Hàn, tất cả mọi người đều trung thành với Huyên Trữ công chúa, nàng là người ngoài mong chờ cái gì chứ.


      Coi như Ngự Hàn muốn phong nàng làm vương hậu, nhưng là, cho đến bây giờ nàng cũng cảm thấy chút vui sướng nào, thậm chí còn trốn tránh theo bản năng, bởi vì… Nàng rốt cục vẫn là người đại được giáo dục theo chế độ vợ chồng.


      Có lẽ, nàng thể hòa nhập với cái vương cung này. Trong thời điểm Bối Bối xoay người rời , ánh mắt Thương Tuyệt Lệ đấu tranh gay gắt, cuối cùng, mở miệng, thanh nghiêm túc : “Bối Bối tiểu thư, mặc kệ mọi người trong cung lưu truyền chuyện này như thế nào, thuộc hạ vẫn phải , trong bất kì tình huống nào, lòng trung thành của thuộc hạ với Bối Bối tiểu thư cũng thay đổi.”


      Kinh ngạc quay đầu lại, hai mắt Bối Bối ánh lên tia cảm động, cho dù Thương Tuyệt Lệ hề là tin tưởng nàng, có điều, trả lời như vậy đủ rồi.


      “Cám ơn ngươi.”





      Kéo bước chân vô lực, nàng buồn bã hành lang cung điện, mạch thẳng, nghe được ít thanh thầm lời ra tiếng vào.


      Hóa ra… Bắt đầu từ đêm qua, tin tức công chúa Huyên Trữ hồi cung bay khắp dưới vương cung, mà Ngự Hàn cũng về tẩm cung liếc nhìn nàng cái, cũng hề … muốn gặp nàng.


      Bây giờ, cả vương cung đều đồn rằng nàng bị Ngự Hàn căm ghét.


      Vương cung, sâu như biển.


      Thoáng qua, có người chưa từng phát biểu về việc nàng đẩy công chúa xuống nước hướng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, có điều, nàng quan tâm. Cái gì đồn đại, cái gì đồng tình, cái gì lạnh nhạt, bây giờ tất cả nàng đều cần.


      Thứ nàng quan tâm, cần tiếp tục quan tâm, bởi vì đáp án của rất ràng, người tin tưởng là bảo bối muội muội của , mà nàng… nhất định là nữ nhân độc ác.


      Trốn tránh muốn gặp nàng? Vậy cần gặp, nàng muốn giải thích nữa!


      Đột nhiên, có người gọi nàng lại.


      “Bối Bối tiểu thư.” Trưởng lão biết từ đâu tiến đến, chắn ở trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng rất nghiêm nghị.


      lười phải giải thích cái gì, nàng thản nhiên hỏi: “Trưởng lão, ngươi gọi có chuyện gì?”


      Nhăn lại hàng lông mày trắng, trưởng lão khom lưng, cúi thấp đầu làm cái lễ, cũng kéo căng thanh, mang theo vẻ cung kính và ý tứ nhắc nhở kín đáo: “Bối Bối tiểu thư, người là vương hậu tương lai của Xích Diễm quốc chúng ta, hy vọng Bối Bối tiểu thư sau này nên suy nghĩ cho vương nhiều hơn, để vương có thể tề gia rồi mới trị quốc.”


      Sắc mặt của Bối Bối cứng đờ, con ngươi hơi co lại, giọng khó có thể duy trì bình ổn: “Trưởng lão, ta hình như hề đồng ý làm vương hậu Xích Diễm quốc của các ngươi.”


      “Bối Bối tiểu thư xin bớt giận, nghe trưởng lão lời, hãy sống tốt ở trong vương cung, Bối Bối tiểu thư là người nhất định phải trở thành vương hậu.” Trưởng lão vô cùng tôn kính nhưng lại có điểm sâu xa khó hiểu.


      Yên lặng nhìn trưởng lão, nàng ràng cảm thấy trong lòng trưởng lão cũng tồn tại khúc mắt với nàng, nhưng vẫn nhẫn nhịn nàng, cử chỉ lễ nghĩa rất đúng mực, nàng có chút trào phúng nhếch miệng


      “Là bởi vì ta có hắc tinh ngọc bội sao?” muốn đối mặt với vấn đề này, nhưng vẫn phải hỏi.


      “… Căn cứ theo quẻ tượng của lão phu, người hữu duyên với vương có quan hệ trực tiếp với hắc tinh ngọc bội, hơn nữa có hắc tinh ngọc bội, Xích Diễm quốc càng cường đại hơn, sau khi tu hành của vương tăng lên, đối với tương lai của Xích Diễm quốc càng thêm an ổn phồn vinh, Bối Bối tiểu thư đến hãy bình yên ở lại .” Trưởng lão trắng ra , mang theo tia khuyên nhủ.


      Bối Bối nắm chặt nắm tay, khuôn mặt xinh đẹp căng cứng, nàng ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm trưởng lão: “Vậy ngươi có thể yên tâm, ta tiếp tục gây ra chuyện xấu gì cho Xích Diễm quốc các ngươi.”


      Nàng cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “Xích Diễm quốc các ngươi “.


      Bởi vì, nàng rời khỏi nơi này, nơi giam cầm nàng, nếu Ngự Hàn trốn tránh gặp nàng, vậy vĩnh viễn cũng cần gặp lại!


      Nơi này, mưu, tranh thủ tình cảm, lo được lo mất, xung đột…


      Nếu, nhận nàng, như vậy, nàng cũng còn lý do gì để lưu luyến.


      Đứng thẳng lưng, nàng hướng phía mặt trưởng lão, ngẩng đầu rời , có , cũng phải cách tôn nghiêm, cho dù mọi người đều hiểu lầm nàng, sao nào, nàng biết bản thân mình trong sạch, coi như lúc mọi người đều say chỉ có mình nàng tỉnh, nàng thẹn với trời.





      Trở lại tẩm cung, ấm lô ngừng tỏa ra hơi ấm, mang theo hương thơm khiến lòng người bình yên, từng là ấm hương nàng thích nhất, tại, nàng chỉ cảm thấy lạnh, là lòng nguội lạnh.


      “Bối Bối tiểu thư, người… lại ra ngoài.” Nhi có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng, dù sao cũng là chủ tử mà nàng hầu hạ, nhìn Bối Bối tiểu thư luôn hoạt bát càng ngày càng ít , nàng cảm thấy biết nên làm sao bây giờ.


      Yên lặng nhìn Nhi lúc, Bối Bối thờ ơ cười khẽ: “Đúng vậy, ta lại ra ngoài, hơn nữa lại nghe được rất nhiều người mắng ta.”


      Bên ngoài, trừ người bất mãn với nàng, ngoài ra đều giữ im lặng, nhất định đứng ngoài cuộc.


      Dù sao, bây giờ nàng cũng chưa là vương hậu, càng phải là thiên kim tiểu thư của nhà nào, thân phận mơ hồ, cho dù có người muốn làm gì, hoặc là thực trở thành vương hậu, có người xu nịnh đứng về phía nàng, cũng khó mà tìm được lý do.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 111: NGƯỜI CỦA TA ĐỀU CHO NGƯƠI HẾT!



      “Bối Bối tiểu thư, người đừng như vậy.” Nhi thấy Bối Bối mỉm cười, đó là nụ cười thờ ơ bất cần tất cả mọi thứ, khỏi thấy lòng chua xót, nàng rất muốn : nàng tin tưởng Bối Bối tiểu thư.


      Thế nhưng, gần như tất cả mọi người có mặt ở đó lúc ấy đều tận mắt chứng kiến Bối Bối tiểu thư đẩy Huyên Trữ công chúa xuống nước, hơn nữa vết thương ở chân Huyên Trữ công chúa phát tác ngay lúc đó, tiếng kêu thê thảm khiến cho những người ở đây đều cảm thấy thương cảm, nàng từ xa chạy đến cũng nghe được, thanh của nàng vừa kinh hãi lại rất chịu đựng.


      Nhi, thực ra… Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, ta biết ngươi lo lắng uội muội thương nhất của Đại Vương, nhưng cũng gì ta, hoặc , hề ‘bỏ đá xuống giếng’[1].” Bối Bối có chút tùy ý trắng ra, xong lại tự giễu.


      “Bối Bối tiểu thư…” Nhi gọi có chút luống cuống, đối với lời của Bối Bối tiểu thư, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng đương nhiên thể gì Bối Bối tiểu thư, dù sao Bối Bối tiểu thư cũng là chủ nhân của nàng.


      Nhưng mà, nàng thực tế quả là cảm thấy rất lo lắng cho công chúa, có lẽ với Bối Bối tiểu thư là chưa bao giờ quan tâm, nhưng còn Huyên Trữ công chúa dù sao cũng là công chúa a, là người thân duy nhất của vương, hồ nước lạnh như vậy, nếu như khí lạnh thấm sâu vào chân, chân của công chúa rất có khả năng phải phế bỏ.


      Trong lòng đầy mâu thuẫn, Nhi chỉ có thể rơi vào im lặng.


      “Cùng ta uống trà , ở đây lạnh lẽo lại vắng vẻ như vậy, muốn tìm người bạn để uống trà cũng dễ.” Bối Bối rót đầy chén trà nóng đưa cho Nhi.


      Nhanh chóng nhận chén trà, Nhi yên lặng uống hết. Nhưng khi, chén trà vừa thấm xuống bụng, Nhi bỗng nhiên thấy có chút hoa đầu chóng mặt, tay nàng bắt đầu trở nên vô lực.


      Gian phòng chao đảo, Nhi lắc lắc đầu, có chút khiếp sợ nhìn chén trà: “Bối Bối tiểu thư, trà này…”


      Bối Bối đứng lên, cầm lấy chén trà trong tay Nhi, đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó thản nhiên : “ sai, ta hạ mông hãn dược (thuốc mê) vào trong trà, ngươi ngủ giấc là có việc gì.”


      “Tiểu thư…” Nhi mở lớn miệng, nhưng cũng còn sức để chuyện.


      Mỉm cười, Bối Bối ngạo nghễ tuyên bố: “ Nhi, thay ta chuyển lời đến Đại Vương tôn quý của ngươi, ta Tô Bối Bối dám làm dám chịu, làm sợ, Huyên Trữ công chúa rơi xuống nước phải lỗi của ta, tin hay tùy!”


      xong, nàng chút do dự xoay người.





      Mặc xong nam trang, nàng mở cái hộp trong tẩm cung, lấy ra khối lệnh bài. Nhìn lệnh bài, nàng đột nhiên muốn khóc, trong đầu, khỏi lên nụ cười xấu xa mặt Ngự Hàn…


      đoạn hồi ức…


      Ngày nào đó, nàng đứng trước cửa sổ ngắm tuyết ngắm hoa mai, đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng.


      “Này, ngươi định hù chết ta à, vào sao gõ cửa a.” Nàng hờn dỗi, đẩy ra bàn tay ấm áp của an phận di chuyển người nàng.


      Khóe miệng cong lên, nàng tiếp tục chế nhạo : “Ta quên mất ngươi là Đại vương ngồi tít cao, cả vương cung dưới ngươi muốn nơi nào , cũng ai dám ngăn cản.”


      nhàng bật cười, đưa tay lướt qua cái trâm cài tóc hình con rắn búi tóc của nàng, sau đó biết từ chỗ nào biến ra tấm lệnh bài đặt vào tay nàng: “Tiểu Bối Bối của ta muốn có quyền lực sao? Đến đây, cái…này cho ngươi, cầm vật này, cả vương cung ngươi thích đâu , ai dám ngăn cản ngươi.”


      Nàng ngắm nhìn khối lệnh bài: “Lệnh bài có quyền lực lớn như vậy đem cho ta, ngươi tiếc sao?”


      “Người của ta đều cho ngươi hết.” pha trò cười, hung hăng ôm chặt thắt lưng mềm mại của nàng.


      Nàng vừa giãy dụa vừa cười mắng: “Ngột chết ta mất, mau buông ra.”


      buông, buông, chết cũng buông.” cùng nàng náo loạn.





      Hồi ức rất ràng, trước kia nhớ lại, nàng luôn luôn cảm thấy đỏ mặt và ngọt ngào, tại nhớ ra, chỉ cảm thấy… Lòng chua xót đau nhức nhối.


      Lắc lắc đầu, nàng quăng kí ức ra khỏi tâm trí, đút lệnh bài vào túi, nhanh chóng ra khỏi tẩm cung.


      tới chuồng ngựa, người giữ ngựa nhìn trang phục của nàng có chút kinh ngạc, rất nhanh tiến lên hành lễ: “Bối Bối tiểu thư.”


      “Giúp ta dắt con con ngựa trắng ra đây, ta muốn cưỡi ngựa.” Bối Bối chỉ vào con Tiểu Bạch quen thuộc của nàng .


      “Vâng.”


      Tiếp nhận dây cương từ tay người giữ ngựa, tâm trạng Bối Bối có chút khá hơn, nàng mỉm cười vuốt vuốt cổ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta ?”


      Như thể nghe hiểu được lời của nàng, Tiểu Bạch ngẩng đầu hí tiếng, sau đó cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay Bối Bối.


      “Ha ha ha… Ngứa quá… Tiểu Bạch, ta muốn lên.” Bối Bối cười rút tay lại, vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch.


      Tiểu Bạch rất nghe lời khụy chân trước xuống, Bối Bối nhàng trèo lên lưng ngựa, nàng nghiêng người vuốt vuốt lên má Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, ngươi thực ngoan. , chúng ta xuất cung du ngoạn.”


      Nghe được ra cung du ngoạn, Tiểu Bạch hiển nhiên vô cùng hưng phấn, nó dương dương tự đắc, nhìn trời “Hí Hí Hí…” vang vài tiếng, rồi thu người phóng .


      Rất nhanh, nàng ra tới cửa cung, thị vệ giữ cổng chặn nàng lại, có người nhận ra nàng, cung kính tỏ ra khó xử: “Bối Bối tiểu thư, người đây là muốn…”


      Bối Bối lười trả lời, nàng đưa lệnh bài ra trước mặt bọn họ, thị vệ vừa nhìn thấy lệnh bài của nàng, đều đồng loạt hạ vũ khí hành lễ, động tác chỉnh tề, rất có huấn luyện.


      “Mở cửa cung.” tên thủ vệ lớn tiếng hạ lệnh.


      Chỉ lát sau, cửa cung liền mở rộng ra, nàng hướng dọc theo hành lang cung điện nhìn thẳng ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài trời đất bao la rộng lớn, nhìn thấy biên giới.


      Hít sâu hơi, nàng thúc vào bụng ngựa: “Tiểu Bạch, chúng ta .”


      Chỉ trong nháy mắt, nàng ra khỏi cung, cửa cung chậm rãi đóng lại, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng thủ vệ : “Cung tiễn Bối Bối tiểu thư.”


      Nhìn lệnh bài trong tay chút, thể tin được là nó hữu dụng, có điều, đáng tiếc là sau này nàng cần dùng đến nó nữa.


      Quay đầu lại, nàng ngắm nhìn cung điện lưu ly xinh đẹp, to lớn đồ sộ nhìn lướt qua như hòa vào mây trời, nàng biết, kia phải mây, mà là những bông tuyết ngừng rơi .


      Kéo mũ áo choàng lên, nàng cột chắc dây lưng, sau đó hề quay đầu lưu luyến, giục ngựa lao nhanh về phía chân trời.


      Xa xa, nơi trời đất nối liền, những rặng núi tuyết ánh lên, có màu xám trắng uy nghiêm mà lạnh lẽo, ánh sáng óng ánh chiếu xạ trung phát ra hào quang nhàn nhạt, bức xuống mặt của nàng, khí trời này, lạnh quá.


      _______


      [1] Bỏ đá xuống giếng: giậu đổ bình leo, thêm dầu vào lửa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 112: NAM NHÂN NGU NGỐC!



      Đứng trước ngã tư đường, nàng do dự, biết nên hướng nào bây giờ? Lần trước rẽ trái, vậy lần này, rẽ phải .


      Chọn được hướng , nàng chút do dự thúc ngựa phóng như bay, lòng nàng, càng ngày càng cách xa cái nơi gọi là vương cung, càng ngày càng xa, xa đến lòng trống rỗng, nước mắt, từng hạt từng hạt lăn xuống.


      Đưa tay, quẹt mạnh nước mắt mặt, nàng tự hận chính mình kém cỏi: “Ta khóc cái gì chứ, thấy nữa thấy nữa có sao, thiên hạ to lớn, ta tiêu dao!”





      Trong vô thức, nàng cùng Tiểu Bạch tới cái chợ, nhìn mọi người xung quanh, nàng phát phong tục ở đây cùng chỗ phía trước giống nhau, người nơi này, hình như tương đối hỗn tạp.


      thẳng mạch, nàng nghe được ngôn ngữ của vài địa phương khác nhau, còn nội dung là gì, nàng căn bản hiểu.


      đoạn, ngang qua hàng bán bánh nướng , mùi vị thơm nức, khiến nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng, lão bá bán bánh thoạt nhìn là người hòa ái dễ gần.


      Nàng lướt qua, nhìn những chiếc bánh thơm ngào ngạt, có rất nhiều hình dạng giống nhau.


      Có thằng bé, có hoa, có lá cây, có tôm, có cá…


      “Oa, lão bá, những … hình này đều là do ngươi làm sao?” Nàng nhịn được cảm thán, là khéo tay a.


      Lão bá cười híp mắt, rất tự hào về tay nghề của mình: “Đúng vậy, những thứ này đều do ta làm, tiểu ca, ngươi muốn bánh nướng hình gì nào?”


      Nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của nàng dao động những chiếc bánh nướng, khó chọn lựa.


      Phân vân lúc lâu, vẫn thể chọn được, nàng thẳng thắn quay đầu lại hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi bảo ta mua cái nào?” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, để ý tới nàng, ngược lại mở to đôi mắt ngựa nhìn cái bánh bao lớn ở quán bên cạnh.


      phải chứ? Tiểu Bạch lại muốn ăn bánh bao? “Tiểu Bạch, ngươi có cần biểu như muốn ăn thịt người thế , thế nào ta cũng là người trả tiền mà, muốn mua phải mua bánh nướng của ta trước.” Bối Bối bĩu môi nhìn Tiểu Bạch, sau đó quay đầu lại, rất nhanh chọn lấy cái bánh nướng.


      “Lão bá, ta muốn mấy cái này, phiền ngươi gói vào hộ ta.”


      “Được rồi!” Lão bá động tác lanh lẹ nhanh chóng gói bánh đưa cho nàng.


      Thanh toán tiền xong, Bối Bối cầm bánh nướng thơm ngào ngạt, vừa vừa ngửi: “Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta có thể mua bánh bao lớn của ngươi rồi.”


      Tiểu Bạch cất bước nhàng theo sát bên cạnh Bối Bối, ngừng cọ cọ, chọc cho Bối Bối cười khanh khách.





      Vừa cầm bánh bao vừa cầm bánh nướng, Bối Bối đút cho Tiểu Bạch miếng bánh bao, lại cắn ngụm bánh nướng.


      Nhàn nhã dạo bước tiến về phía trước, nàng tìm được chỗ tương đối yên tĩnh, ngồi dưới gốc cây lớn đủ để chắn hết gió, nàng cười híp mắt nhìn ngựa . “Tiểu Bạch, chẳng trách ngươi lại trắng như vậy, hóa ra ngươi thích nhất ăn bánh bao trắng tinh, ha ha, ăn loại màu vàng, chỉ chọn màu trắng, lần đầu tiên ta thấy con ngựa quái lạ như vậy, ngựa chuyên ăn bánh bao!”


      ăn bánh bao ngon lành, Tiểu Bạch thuận tiện hướng Bối Bối khịt mũi như trả lời, dáng điệu như cứ có ăn muốn nó làm gì cũng được.


      Sau khi ăn no nê, Bối Bối đưa tay chống cằm, ánh mắt có chút xa xăm, nhịn được nhìn ngược về hướng qua, yếu đuối, trước mắt lại lên khuôn mặt tuấn mĩ đứng đắn.


      Bĩu bĩu môi, Bối Bối uể oải quay sang Tiểu Bạch : “Tiểu Bạch, ngươi bảo chúng ta nên đâu bây giờ, aii… Ta hình như bắt đầu nhớ Ngự Hàn, có phải ta rất yếu đuối ?”


      Tiểu Bạch lắc lắc đầu, sau đó tới bên cạnh Bối Bối, dụi đầu vào người Bối Bối, chỉ về hướng vừa qua.


      “Ngươi muốn ta trở về tìm ? Ta muốn quay lại, cái vương cung kia, ta bao giờ muốn quay lại nữa.” Bối Bối nheo mắt lại, trong ánh mắt có chống cự.


      Tiểu Bạch ngừng lại động tác, sau đó đổi hướng, thúc nàng về phía trước.


      “Tiểu Bạch, ngươi đúng là có chủ kiến, mỗi lúc ý.” Bối Bối trợn mắt, con ngựa gió chiều nào che chiều đấy.


      Lúc này, Tiểu Bạch dừng lại động tác, đứng ở bên cạnh, đong đưa đuôi ngựa, ngoảnh mặt thèm nhìn Bối Bối.


      Thấy Tiểu Bạch rất thông minh lại xấu tính, Bối Bối nhịn được bật cười, Tiểu Bạch như vậy, giống tính trẻ con của Ngự Hàn!


      Mỗi lần vui, ngồi bên như vậy, phụng phịu gì, bộ dáng luôn khiến nàng bật cười.


      Aii… Tại sao lại tiếp tục nhớ đến tên nam nhân kia.


      Trong lúc nàng thở vắn than dài, tầm mắt đột nhiên lướt qua vật gì lóe sáng, nàng híp mắt, theo hướng ánh sáng nhìn sang.


      Chỉ thấy nam nhân cao lớn đưa lưng về phía nàng, phía đối diện là đại thẩm bán mứt quả, mà trong tay nam nhân, lại cầm viên dạ minh châu rất lớn.


      Sau đó, nàng nghe thấy thanh là lạ của nam nhân kia ngây thơ : “Đại thẩm, hạt minh châu của ta có để đổi được xâu mứt quả ?”


      Bối Bối ngây người lúc, nghe cách chuyện, y hệt đứa trẻ con, hơn nữa, nam nhân lại cầm viên dạ minh châu đổi lấy xâu mứt quả? Chẳng lẽ… nam nhân này bị thiểu năng?


      Ngay sau đó, nàng nhìn thấy hai mắt đại thẩm tỏa sáng nhìn viên dạ minh châu trong tay nam nhân, ánh mắt vô cùng giảo hoạt đảo qua đảo lại: “Hai viên mới được.”


      “A, ta đưa cho ngươi viên nữa, như vậy đủ chưa?” Nam nhân xong, lại móc từ trong túi ra viên dạ minh châu.


      “Đủ rồi, đủ rồi.” Đại thẩm mặt mày hớn hở, đưa tay để nhận hai viên dạ minh châu.


      Bối Bối trợn mắt, quả thực thể nhịn được nữa!


      “Chờ chút!” Nàng hét lớn tiếng chạy đến, nhanh chóng vươn tay lôi nam nhân kia lại, cho đại thẩm gian trá cầm được dạ minh châu.


      Nam nhân ngây người chút, quay đầu lại, vô cùng hoang mang: “Vị… ca ca này, ngươi…”


      “Im miệng, được, gọi ta là tỷ tỷ, so với ngươi ta còn hơn! Hơn nữa ngươi còn cao lớn như vậy, ta đứng chỉ tới bả vai của ngươi a, vậy mà lại gọi ca ca, là… Khiến ta già rồi!” Bối Bối tức giận trợn mắt nhìn nam nhân, nhưng mà, thiếu chút nữa con ngươi nàng rớt ra ngoài.


      Ôi ôi ôi… khuôn mặt búp bê xinh đẹp! Con mắt rưng rưng lệ sáng lấp lánh, vô cùng đơn thuần, trong veo tinh khiết, khuôn mặt trẻ con trắng nõn non nớt, nhìn qua nét mặt là biết đây là hài tử hiểu chuyện đời.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 113: LẠI CHẠY TRỐN!



      Nam nhân bị Bối Bối trách móc hồi, có chút lúng túng: “Việc…kia… Ca ca… A, ngươi giận Tiểu Ngoan sao?”


      Nguyên lai nam nhân xinh đẹp hơi ngơ ngác này tên Tiểu Ngoan, aii…, tiếc cho dáng người này, dung mạo này.


      “Tiểu Ngoan là thế này, ngươi có biết là mình bị nàng lừa , xâu mứt quả này hoàn toàn đáng giá hai viên dạ mình châu!” Bối Bối vừa , tiện thể trợn mắt liếc nhìn vị đại thẩm ràng chột dạ kia.


      “A?” Đôi mắt Tiểu Ngoan sáng trong veo chuyển hướng đại thẩm, có chút nghi hoặc, có chút đau thương.


      “Thẩm thẩm, ngươi thực lừa Tiểu Ngoan sao?” có chút tủi thân.


      Đại thẩm bán mứt quả hơi lúng túng, nàng nhìn Bối Bối, rồi lại nhìn Tiểu Ngoan, sau đó cố làm ra vẻ: “Ngươi thích mua mua, mua ta .”


      xong, đại thẩm liền cầm mứt quả, bước chân thoăn thoắt bỏ .


      Tiểu Ngoan định đuổi theo: “Thẩm thẩm, ta muốn ăn…”


      Bối Bối chặn ngang lôi lại, bĩu môi, ngón tay chỉ sang hướng khác: “Đừng ăn đồ của kẻ lừa đảo, bên kia cũng có, ngươi chờ ở đây, ca ca mua cho ngươi.”


      Buông tay ra, sau khi chắc chắn đuổi theo đại thẩm lừa gạt kia, nàng bước nhanh đến chỗ người bán mứt quả rong ở phía trước, nhanh chóng mua xâu mứt quả, sau đó quay trở lại.


      “Ây, mứt quả này cho ngươi.” Nàng chìa tay đưa mứt quả sang, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngoan, nhịn được muốn than thở, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nam nhân thanh tú đẹp đẽ như thế, đầu óc lại… phát triển bình thường, aii…. Trời đố kị tài nha.


      Tiểu Ngoan nhận lấy mứt quả, liền đưa dạ minh châu trong tay cho nàng, cười đến rất ngây thơ: “Cám ơn ca ca mua mứt quả cho Tiểu Ngoan.”


      Bối Bối nhất thời sững sờ, cầm dạ minh châu nhét thẳng vào túi : “Mứt quả ta cho, cần cám ơn, mau trở về nhà .”


      “Ca ca quả là người tốt, tặng mứt quả cho Tiểu Ngoan ăn, sau này Tiểu Ngoan theo ca ca có được ?” Hai mắt đầy chờ mong nhìn Bối Bối.


      được, ngươi mau về nhà .” Bối Bối chút nghĩ ngợi liền từ chối, mặc dù nam nhân này nhìn qua rất vừa mắt, quả thực xinh đẹp đến mức người ta thể từ chối cầu của , nhưng mà, nàng lưu lạc giang hồ, sao có thể mang theo “tiểu hài tử”.


      Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Ngoan tối sầm, ủ rũ cúi đầu: “Có phải ca ca rất chán ghét Tiểu Ngoan ?”


      phải, ngươi phải về nhà a, ngươi trở về nhà, người thân của ngươi lo lắng.” Bối Bối bất đắc dĩ mềm giọng , hứ, nam nhân xinh đẹp này có đôi mắt nhiếp hồn khiến cho người ta đành lòng từ chối .


      “Tiểu Ngoan biết cách về nhà, vì đường, tất cả mọi người đều cười Tiểu Ngoan là ngu ngốc, còn lấy đá ném Tiểu Ngoan, ca ca xem, y phục của Tiểu Ngoan đều bị dơ .”


      vừa vừa kéo góc quần áo trắng bị bẩn cho nàng nhìn. Nhìn tay áo dính ràng là vết bùn, Bối Bối tức có chỗ xả, nàng đưa tay phủi những dấu vết chướng mắt, trong miệng ngừng tức giận mắng: “Ngu ngốc sao nào, cũng có quyền lợi được sinh tồn, bọn họ là quá đáng, Tiểu Ngoan, ngươi phải sợ, sau này ca ca bảo vệ ngươi.”


      “Tiểu Ngoan sau này có thể theo ca ca sao, Tiểu Ngoan vui vẻ! Cám ơn ca ca!” cao hứng gần như tay múa chân đá.


      Tuy nhiên, Bối Bối lại bị những lời bản thân vừa làm cho chấn động đến suýt ngất xỉu, nàng ảo não tự cốc vào đầu mình cái, nàng tại sao lại đem nam nhân… , nam hài gánh người đây.


      Rất muốn đổi ý, nhưng nhìn Tiểu Ngoan cười trong sáng thuần khiết, ngay cả hai tròng mắt xinh đẹp cũng cười, lời đổi ý đành nuốt xuống dưới. Ai… Xem xem nàng tự tìm phiền phức gì ình.


      Suy nghĩ hồi, nàng lại thở dài hơi, đưa tay lôi kéo Tiểu Ngoan, để tiếp tục hoa tay múa chân khiến người đường chú ý: “Tiểu Ngoan, tên của ta là Tô Bối Bối, ta có thể mang ngươi theo, nhưng là, nếu ngươi thấy chỗ nào quen thuộc cho ta biết, chúng ta tìm nhà của ngươi, còn có, sau này phải nghe lời của ta.”


      Tạm thời mang theo vậy, nhìn quần áo rất đẹp, người còn mang theo hai viên minh châu, nàng kết luận nhất định là công tử của nhà giàu, biết tại sao lại bỏ nhà , nhưng kệ… trước hết cứ như vậy , dù sao nàng thân mình cũng đơn, tìm người bạn đồng hành có khả năng uy hiếp mình cũng tốt.


      “Tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan rất vâng lời, nhưng mà Tiểu Ngoan biết nhà ở chỗ nào nha.” Tiểu Ngoan thành khẩn , lúc nhắc đến nhà, trong mắt càng tăng thêm vẻ hoang mang.


      lần nữa thở dài bất đắc dĩ, Bối Bối xua tay: “Đưa dạ minh châu người ngươi cho ta, ta giúp ngươi cất giữ.”


      Để ở người , sớm muộn gì cũng làm mất.


      “Được, Tiểu Ngoan còn có cái…này nha.” vừa , vừa đặt dạ minh châu cùng túi bạc vào tay Bối Bối.


      Bối Bối trợn to hai mắt, nhiều tiền như vậy? Nàng bắt đầu hoài nghi nhìn Tiểu Ngoan, ánh mắt có đề phòng: “Tiểu Ngoan, ngươi , làm sao ngươi biết ra khỏi nhà phải mang theo tiền?”


      phải là nam nhân này muốn giả ngu với nàng chứ? Nhưng mà hai người bọn họ vốn quen biết….


      “Bởi vì mỗi lần ca ca ra khỏi nhà đều sai người hầu mang theo những thứ này, cho nên Tiểu Ngoan cũng muốn mang.” nghiêng đầu suy nghĩ chút, sau đó hờn dỗi trả lời.


      “Ngươi có ca ca? Ca ca ngươi ở đâu?” Bối Bối càng hoài nghi, nhớ kỹ có ca ca, nhưng lại nhớ đường về nhà?


      Tiểu Ngoan lắc lắc đầu, chu chu miệng: “Ca ca ở nhà, ca ca cần Tiểu Ngoan, còn hung dữ mắng Tiểu Ngoan, cho nên Tiểu Ngoan liền tức giận bỏ , lâu, chân đau, lại đói bụng, Tiểu Ngoan muốn ăn mứt quả.”


      Nghe lời Tiểu Ngoan , Bối Bối gần như muốn té xỉu, hóa ra là tiểu hài tử giận dỗi bỏ nhà nhưng lại biết đường về, ai…


      Vương cung Xích Diễm quốc.


      Ngự Hàn nổi trận lôi đình đá bay đồ đạc trong tẩm cung, giận dữ nhìn Nhi run run quỳ mặt đất lạnh như băng: “Ngươi nhắc lại lần nữa, ai rời khỏi vương cung !”


      “Dạ... Là Bối Bối tiểu thư.” Nhi hoảng sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, thanh run rẩy.


      Con ngươi đen nheo lại, đáy mắt lóe lên tia hồng quang, cơn giận nhanh chóng ngưng tụ trong lòng, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Tô Bối Bối, ngươi… Nữ nhân này!”


      Chết tiệt, vừa hồi cung, định tìm nàng để hỏi mọi chuyện, nàng dám… chạy trốn trước !


      Hít hơi sâu, thở ra, cố gắng chấn áp lửa giận, mặt căng cứng: “Lúc nàng gì?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 114: !



      "Bối Bối tiểu thư muốn Nhi chuyển lại với vương ____ thay ta chuyển lời đến Đại Vương tôn quý của ngươi, ta Tô Bối Bối dám làm dám chịu, làm sợ, Huyên Trữ công chúa rơi xuống nước phải lỗi của ta, tin hay tùy!"


      Nhi lấy hơi lớn, nhắc lại toàn bộ lời của nàng, ngay cả giọng điệu cũng mô phỏng lại y hệt cho Ngự Hàn nghe.


      "Rầm!" tiếng nổ lớn, cái bàn bên cạnh bị đấm tan tành. Nhi sợ đến suýt nữa thét lên chói tai.


      "Tô Bối Bối, ngươi thực làm cho người khác giận dữ, có chuyện sao trực tiếp đối mặt với ta, ta có tin ngươi sao?" Ngự Hàn buồn bực rống giận, khuôn mặt tuấn tú tức giận đến lúc hồng lúc đen.


      Nheo lại mắt, liếc Nhi cái: "Sau này xử trí ngươi! Bây giờ mau gọi người có nhiệm vụ giữ cửa cung đến cho ta."


      "Vâng" Nhi run rẩy chạy ra ngoài.


      Chỉ lát sau, vài tên thủ vệ vội vã tới trước mặt : "Vương."


      "Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, sao lại có thể để vương hậu của bổn vương ra khỏi cung mình, chán sống rồi phải ?" Ngự Hàn giọng lạnh như băng.


      Thủ vệ liếc nhìn nhau, sau đó vừa ngơ ngác vừa sợ hãi: "Vương, Bối Bối tiểu thư có lệnh bài của ngài, thuộc hạ tưởng vương cho phép Bối Bối tiểu thư xuất cung."


      Con ngươi đen của Ngự Hàn co rụt lại, cúi đầu rủa thầm tiếng, sao lại quên bản thân từng vì muốn nàng vui, nên đem lệnh bài đại diện cho tặng nàng, mang theo lệnh bài của , khó trách lần này nàng xuất cung ai dám cản trở. Tức giận nhíu chặt mày, phất tay: “Các ngươi lui .”


      " Nhi, lúc ta ở đây có chuyện gì xảy ra với Bối Bối."


      "Dạ thưa, sau khi vương mang Huyên Trữ công chúa ..." Nhi đem toàn bộ mọi việc từ đầu đến đuôi, toàn bộ ngọn ngành.


      Chỉ là, sắc mặt Ngự Hàn càng lúc càng trầm, càng lúc càng xám đen, cuối cùng, gần như tức đến sùi bọt mép bay ra khỏi tẩm cung….


      Trong phòng nghị , trưởng lão và tất cả mọi người liên quan đều có mặt, Ngự Hàn ngồi ngự tọa, lạnh lùng nhìn quét qua bọn họ lượt, bạc môi mím chặt, lúc lâu sau, thanh lạnh giá của vang lên.


      "Các ngươi cho ta biết, lúc Bổn vương ở đây, các ngươi làm những chuyện quá phận gì với vương hậu tương lai?"


      Toàn bộ quần thần đều cúi đầu, ai dám lên tiếng.


      "Tuyệt Lệ, sau khi ngươi hồi cung có để Bối Bối và Huyên Trữ gặp nhau ?" Ngự Hàn điểm tên Thương Tuyệt Lệ đầu tiên.


      Thương Tuyệt Lệ nhanh chóng bước lên bước: "Vương, Bối Bối tiểu thư và công chúa gặp mặt, có điều, Bối Bối có đến cung điện công chúa để tìm vương."


      Trong lòng căng thẳng, Ngự Hàn con ngươi đen co rụt lại: "Vậy ngươi những gì?"


      "Thuộc hạ tạm thời thể gặp vương được, bởi vì lúc đó ngài còn chưa trở về." Thương Tuyệt Lệ thành trả lời.


      Nghe vậy, sắc mặt Ngự Hàn biến đổi, chết tiệt, nàng cho rằng ở trong điện của Huyên Trữ cố ý muốn gặp nàng chứ? Rất có khả năng này! Nếu … nữ nhân hay suy nghĩ lung tung nhưng quật cường kia dễ dàng từ bỏ cơ hội giải thích như vậy, nàng cũng phải là người cam chịu oan khuất.


      Nhịn xuống xúc động muốn trợn ngược mắt, gần như khẳng định nàng hiểu lầm, cho là để ý tới nàng, cho nên liền hầm hầm hổ hổ giận dỗi bỏ ! là...Tiểu nữ nhân làm cho người ta vừa tức lại vừa thương!


      "Cút, các ngươi cần gì nữa, chuyện này Bổn vương điều tra ràng!" Ngự Hàn buồn bực quát tiếng, nhanh chóng đứng lên, thẳng ra ngoài.


      có chút giận dữ, bước chân nặng nề tới tẩm cung của Huyên Trữ, trong lòng vừa tức vừa đau xót, Bối Bối nàng đẩy Huyên Trữ, có nghĩa là Huyên Trữ hãm hại Bối Bối, từ lúc nào muội muội mà thương nhất lại trở nên như thế, tiếc dùng thủ đoạn để làm tổn thương người khác…


      Tuy nhiên, mới vào gian ngoài, thấy bên trong… phi tử ngồi vây quanh trước giường Huyên Trữ công chúa, ôn tồn an ủi: "Công chúa, chân của ngươi có việc gì chứ?"


      Huyên Trữ công chúa nằm giường, ánh mắt trừng lên nhìn Mã Giai Tuệ Nhàn: "Con mắt nào của các ngươi thấy ta sao, phải ta sống bằng chết nằm ở giường sao? Nếu các ngươi đưa ra cái chủ ý ngu ngốc đó, chân ta cũng phát bệnh, nếu như phải Vương huynh pháp lực cao cường, chân ta…chân ta..."


      Vừa đến, hốc mắt Huyên Trữ công chúa bắt đầu đỏ lên, nàng vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn thấu ruột thấu gan, hồi tưởng lại liền nhịn được cả người run rẩy, cái loại đau này, khiến nàng muốn chết .


      "Công chúa, khí lạnh ở trong chân ngươi được vương bức ra ngoài, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt tháng, rất nhanh khỏe, bây giờ Tô Bối Bối bị đuổi khỏi vương cung, công chúa khổ chút cũng uổng đúng ." Mã Giai Tuệ Nhàn ôn tồn trấn an Huyên Trữ công chúa, dù sao bất luận quá trình thế nào, chỉ cần kết quả là thành công, vậy là được rồi!


      "Hừ!" Huyên Trữ công chúa vẫn hậm hực xoay mặt , những… quý phi này vẫn như cũ muốn nàng chịu khổ.


      quý phi khác thấy thế, cũng gia nhập hàng ngũ chấn an: "Công chúa, ngươi nghĩ xem, Tô Bối Bối còn ở trong vương cung, sau này còn ai có thể so sánh với công chúa, người càng thêm được vương sủng ái."


      "Các ngươi cảm thấy như vậy sao?" Tiếng Ngự Hàn vang lên cạnh cửa, lạnh lẽo đến làm cho người ta phát run.


      Các nàng giật mình kinh hãi nhìn Ngự Hàn chậm rãi bước tới, hoảng hốt hành lễ: "Vương."


      "Câm! Các ngươi có tư cách gọi." Ngự Hàn thanh đủ để đông kết toàn bộ khí xung quanh, đáy mắt xoẹt qua luồng hồng quang hung ác, ánh mắt như đao kiếm bắn về đám quý phi.


      nhẫn cơn tức giận khiến khuôn mặt tuấn tú của gần như méo mó, khiến cả người đột nhiên trở nên vô cùng trầm.


      Huyên Trữ công chúa giãy dụa từ giường nửa ngồi dậy, hoảng sợ đến mặt trắng bệch: "Vương... Vương huynh."


      Ánh mắt nghiêm khắc của Ngự Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chột dạ của Huyên Trữ, hàm dưới nghiến chặt, lời gần như từ kẽ răng rít ra: "Huyên Trữ, ngươi trở nên điểm cũng đáng , khiến Vương huynh vô cùng thất vọng!"


      Lời hề có nhiệt độ, khiến Huyên Trữ công chúa cuống quýt đến đỏ hốc mắt, nàng men đến cạnh giường, nắm chặt ống tay áo của , dịu dàng đáng ngẩng đầu nhìn : "Vương huynh, người đừng chuyện với Huyên Trữ như vậy có được , Huyên Trữ sau này cũng dám... nữa ."


      Đưa tay, chút do dự gạt tay nàng ra, con ngươi đen của tràn ngập thất vọng, còn có lạnh lùng: "Ngươi ở trong vương cung tự mình kiểm điểm cho tốt, Vương huynh tạm thời muốn phải thấy... ngươi nữa!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :