1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 105: XÀ MÀU TÍM!



      Lời nàng vừa ra, sắc mặt Mã Giai Tuệ Nhàn lập tức biến đổi, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, nàng áp chế cơn tức giận trong lòng, tâm tư xao động, lập tức bày ra bộ dáng cam chịu.


      “Công chúa mới vừa rồi cũng người Tô Bối Bối có bảo vật giúp gia tăng lực lượng, vương là nam nhân, tất nhiên muốn đạt được lực lượng cường đại hơn, người chúng ta cái gì cũng có, sao có thể tranh giành với Tô Bối Bối.”


      còn từ gì thể phản bác lại Huyên Trữ chu miệng, nàng có chút buồn bực trừng mắt, lại nghĩ ra cách nào tốt để ngăn cản, nàng thử mọi cách để vương huynh thấy thái độ rất thích Tô Bối Bối của nàng, chỉ là vương huynh cứ khăng khăng muốn Tô Bối Bối làm vương hậu.


      “Công chúa, muốn ngăn cản Tô Bối Bối trở thành vương hậu phải là có cách, có điều phải ủy khuất công chúa chút.” Mã Giai Tuệ Nhàn chớp động đôi mắt mị, có mưu tính khác.


      Mắt Huyên Trữ sáng lên, lập tức túm lấy Mã Giai Tuệ Nhàn: “Ngươi có cách tốt gì? Chỉ cần có thể dẹp được Tô Bối Bối kia, đuổi nữ nhân đáng ghét đó , ta quan tâm việc phải chịu bất cứ ủy khuất gì.”


      Chỉ cần Tô Bối Bối ở đây nữa, nàng phải chịu ủy khuất!


      “Công chúa chỉ cần làm bộ hợp với Tô Bối Bối, tìm cơ hội khiến Tô Bối Bối làm chân của công chúa bị thương, vương nhất định giận dữ, sau đó có thể đuổi cái ả Tô Bối Bối đáng ghét kia ra khỏi vương cung.” Con ngươi Mã Giai Tuệ Nhàn giảo hoạt lóe ra những tia toan tính, cúi đầu thoáng nhìn chân của công chúa Huyên Trữ.


      Công chúa Huyên Trữ nghe xong, nhịn được run run rụt chân lại, lùi bước chút: “Nhất định phải bị thương ở chân sao?”


      Cho dù có làm bừa đến thế nào, nàng cũng thể nào lấy chân của mình ra đùa a, nàng có chết cũng muốn trở lại nơi Thiên Sơn buồn chán kia!


      “Công chúa hiểu lầm ý tứ của ta rồi, ý ta là chỉ cần công chúa tùy theo tình hình thực tế giả vờ bị thương, để vương huynh nhìn thấy hành vi phạm tội của Tô Bối Bối là được.” Mã Giai Tuệ Nhàn giải thích.


      “A, ta hiểu rồi! Hay, dùng cách này , vương huynh luôn luôn lo lắng đôi chân của ta, lúc đó… Nhất định phải khiến cho Tô Bối Bối hết đường chối cãi!” Công chúa Huyên Trữ ngầm cân nhắc.


      Tiếp đó, các nàng tụm lại chỗ, cúi đầu bàn toàn bộ kế hoạch. Rất nhanh chóng, Huyên Trữ công chúa bừng bừng ý chí chiến đấu hiên ngang chạy ra ngoài, bây giờ nàng phải tranh thủ khi việc phong hậu còn chưa được chiếu cáo thiên hạ, gây rối Tô Bối Bối!


      Đợi công chúa rồi, các phi tử khác có chút lo lắng: “Mã Giai quý phi, chúng ta làm vậy xảy ra chuyện lớn? Ngộ nhỡ chân của công chúa bị thương, vương trách tội xuống dưới làm sao bây giờ?”


      “Hừ, cho dù bị thương, cũng chỉ là…… tội của Tô Bối Bối.” Mã Giai Tuệ Nhàn lộ ra nụ cười hiểm, sau đó đứng dậy rời , khinh thường đám nữ nhân nhát gan kia, chờ giải quyết xong Tô Bối Bối, kế tiếp chính là mấy nữ nhân đầu óc rỗng tuếch này.


      Bối Bối ung dung nằm chiếc ghế mềm trong tẩm cung, cái áo ngủ bằng gấm dày và lông chồn trắng noãn như tuyết bao lấy nàng, rất ấm áp.


      Nàng tùy ý lật quyển sách ra xem, ánh mắt chủ yếu chỉ tập trung tranh vẽ, nàng cúi đầu thào: “ nghĩ rằng càng nhìn lâu, càng cảm thấy tranh thủy mặc cũng rất đẹp, xem ra ta càng ngày càng có phong vị cổ xưa a.”


      Giữa lúc nàng yên tĩnh hưởng thụ cái đẹp, tiếng bước chân rất nặng rất vội vàng quấy rầy thanh tịnh của nàng, nàng còn chưa kịp nhíu mày vì quấy rầy đột ngột này, đạo thanh chỉ trích biết từ đâu truyền đến.


      “Tô Bối Bối, ngươi là đồ nhân loại biết xấu hổ, có tư cách làm vương hậu của Xích Diễm quốc chúng ta!” Công chúa Huyên Trữ chỉ vào mũi Tô Bối Bối, trực tiếp mắng.


      Bối Bối giương mắt, nhìn bộ dáng kiêu ngạo hung hăng càn quấy của công chúa Huyên Trữ, nàng chậm rãi từ ghế mềm bước xuống, ngậm chặt miệng ngồi xuống bên kia, coi Huyên Trữ công chúa như khí.


      Nàng hứa với Ngự Hàn là nhường vị công chúa thể lý lẽ này chút, cho nên… nàng nén giận để có thể tống nàng công chúa quái gở, thần kinh bình thường này .


      Thấy Tô Bối Bối chẳng chẳng rằng, cơn giận của công chúa Huyên Trữ càng bốc lên ngùn ngụt, bước hai, ba đến trước mặt Tô Bối Bối: “Ta chuyện với ngươi, ngươi điếc hay sao! Ta lặp lại lần nữa, ngươi biết điều lập tức rời khỏi hoàng cung ngay, xà giới chúng ta chào đón nhân loại thấp hèn.”


      Nhân loại thấp hèn?


      Tâm mi Bối Bối nhíu lại, tận lực áp chế thanh rống lên: “Xin hỏi, nhân loại vì sao thấp hèn hơn?”


      “Nhân loại như ngươi chỉ toàn đùa giỡn, giở thủ đoạn để câu dẫn nam nhân chẳng lẽ lại còn ra vẻ thanh cao? Buồn cười chết được! Ta cho ngươi, đừng tưởng rằng vương huynh ta mê đắm ngươi, nếu người ngươi có Hắc tinh ngọc bội có thể giúp vương huynh tăng cường sức mạnh, còn lâu vương huynh ta mới thành thân với kẻ ngoại tộc quái dị nhà ngươi.”


      Hắc tinh ngọc bội? Bối Bối sửng sốt chút, theo bản năng nghĩ đến miếng ngọc bội mà nàng cất kỹ trong túi hương, nàng khó hiểu nhíu mày, thầm áp chế nghi ngờ đột nhiên nổi lên trong lòng: “Ta hiểu ngươi cái gì.”


      “Ngươi cứ tiếp tục tự lừa dối bản thân , khối ngọc bội kia của ngươi chạm vào thấy ấm áp, đó là bởi vì bản thân nó có linh lực, cho nên ở trong mùa đông giá rét vẫn nóng lên, Vương huynh ta vì muốn nâng cao tu vi đành phải chịu ủy khuất.” Công chúa Huyên Trữ dương dương tự đắc thấy sắc mặt Tô Bối Bối cuối cùng cũng thay đổi.


      Bối Bối thầm hít hơi, để cho bản thân trấn định xuống, nàng lạnh lùng liếc công chúa Huyên Trữ cái: “Ta chưa từng nghĩ muốn gả cho vương huynh ngươi, ngươi cần phải nhằm hết mọi chuyện vào ta.”


      “Ngươi chưa từng nghĩ? Ngươi cho ngươi là ai hả, vương huynh ta muốn lấy ngươi chính là vinh hạnh của ngươi!” Công chúa Huyên Trữ tức giận, Tô Bối Bối dám ghét bỏ vương huynh của nàng.


      Cho dù nàng thích Tô Bối Bối, nhưng mà cũng cho phép Tô Bối Bối xem thường vương huynh nàng!


      Bối Bối nhởn nhơ nhìn bộ dáng phát điên của công chúa Huyên Trữ, giống như nữ nhân xấu tính đùa giỡn chỉ tay: “Ta chính là chưa từng nghĩ a, ngươi muốn làm gì ta nào?”


      “Ngươi nghĩ rằng ta thể làm gì ngươi sao?” Huyên Trữ đột nhiên cười đến khiến người ta nổi từng trận da gà, con ngươi từ từ nhiễm ánh sáng màu tím nhàn nhạt.


      Bối Bối nhìn ánh mắt nàng, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt của công chúa Huyên Trữ đột nhiên đổi màu, giống như… giống như khi Ngự Hàn thực thân.


      thể nào? Công chúa biến thành xà để ăn nàng?


      “Cứu mạng a…”


      đợi công chúa Huyên Trữ biến thân, Bối Bối nổi hết cả da gà bỏ chạy. Nàng sợ Ngự Hàn, nhưng… những con rắn khác nàng vẫn sợ, hơn nữa là vô cùng sợ!


      Công chúa Huyên Trữ chậm rãi ra cái đuôi rắn, sau đó, ánh sáng tím lóe lên, trong phút chốc biến thành con rắn lớn cũng đuổi theo Tô Bối Bối.


      “Ngươi cứ việc chạy !” Con rắn màu tím đuổi sát phía sau Bối Bối, thanh sàn sạt vang lên, nàng sợ đến mức liên tục thét chói tai.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 106: GIẾT NGƯỜI!



      Bối Bối hoảng sợ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, mặc cho bị té ngã vài lần mặt tuyết, nàng cũng dám dừng lại nửa bước, bởi vì… Phía sau có con rắn thấy nàng rất vừa mắt đuổi theo a!


      “Mẹ ơi, tại sao ta lại kém may mắn như vậy a, luôn bị xà đuổi theo, hết đại ca truy bắt còn đủ, giờ lại đến lượt muội muội, a…”


      Ngoái đầu nhìn lại, thấy con rắn màu tím mở lớn miệng gần như muốn nuốt hết cả cái đầu của nàng, nàng hét lên tiếng rồi khom lưng khó khăn né tránh.


      “Trời ơi, Huyên Trữ công chúa, chúng ta từ từ chuyện, cần phải thấy máu a, từ từ chuyện…” Bối Bối vừa chạy vừa thở hồng hộc quay đầu hướng con rắn điên cuồng đuổi theo nàng thương lượng.


      Tuy nhiên, con rắn tím hình như hề muốn thương lượng với nàng, trái lại càng đuổi càng nhanh.


      “A… Ngự Hàn, cứu mạng a, muội muội của ngươi nổi điên, muốn ăn ta, Ngự Hàn…” Bối Bối kinh sợ đến mức môi trắng bệch, tiếng ngừng run rẩy.


      Ánh mắt của con rắn màu tím này so với trước đây quen biết bị Ngự Hàn truy đuổi càng làm cho người ta thấy đáng sợ, bởi vì nàng có thể cảm nhận ràng ánh mắt màu tím này phát ra những tia sáng hung ác, trong khí đó ánh mắt Ngự Hàn mang theo tia trêu cợt hoàn toàn khác biệt!


      là đáng sợ!


      Ngự Hàn… Mau tới cứu ta, ta muốn bị xà ăn tươi đâu, ô ô ô… Đây là nơi quái quỷ gì a, tại sao cái mạng bé đáng thương cảm của ta luôn bị xà uy hiếp!”


      Nàng vừa sợ lại vừa tức, đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng thống hận tình cảnh như vậy, cũng vô cùng… thống hận cái nơi luôn khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi và mất mát này.


      Nhi, Thương Tuyệt Lệ…” Bối Bối bị đuổi đến mức sắp chịu nổi.


      Trong lòng rối bời, nàng biết mình chạy về hướng nào, chỉ biết là dọc theo đường nàng nhìn thấy bóng người nào.


      Đột nhiên, tại khúc quanh, nàng bị bóng người hung mãnh xô ngã. Bối Bối đột ngột ngẩng đầu, thấy là phi tử của Ngự Hàn, nàng lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ như thế khi gặp được các nàng.


      Lăn lông lốc vòng mặt đất, nàng đứng lên, vừa thở hổn hển, vừa cao hứng vọt tới trước mặt các nàng: “Các ngươi mau giúp ta khuyên nhủ Huyên Trữ công chúa, nàng… Nàng muốn ăn ta, nàng trở nên hung dữ. Các ngươi mau a…”


      Dư quang ở đuôi mắt cho thấy con rắn màu tím kia sắp tới gần, Bối Bối bối rối cất cao thanh .


      “Ô, đây là tư thế xin người khác giúp đỡ của ngươi sao? Lớn tiếng như vậy, muốn hù dọa ai a?” Mã Giai Tuệ Nhàn châm chọc liếc mắt nhìn Bối Bối, sau đó lướt qua nàng, về hướng Huyên Trữ công chúa.


      Bối Bối nắm chặt nắm tay, qua vẻ mặt của họ là biết mình tự rước lấy nhục, nàng hít sâu hơi, khiến bản thân tỉnh táo lại, có chết, cũng tuyệt đối thể mất mặt trước mấy nữ nhân này!


      “Vậy làm ơn tránh ra!” Bối Bối đưa tay đẩy mạnh mấy nữ nhân cản đường nàng, tăng tốc hấp tấp chạy.


      Lúc Mã Giai Tuệ Nhàn lướt qua bên cạnh con rắn màu tím, nhàng bỏ lại câu : “Chút nữa vương cùng các vị đại thần qua hồ băng, ngươi hãy nắm lấy cơ hội tốt này.”


      Ánh mắt màu tím chợt lóe, thân rắn chuyển động, tiếp tục đuổi theo hướng Bối Bối chạy.





      Chạy lâu, lâu, Bối Bối cảm thấy chân mình sắp báo hỏng, nàng nhịn được phải dừng lại, còn chưa kịp thở hơi, nghe thấy thanh bò sát ‘sàn sạt sàn sạt’.


      thể nào, lại tới nữa!” Bối Bối vẻ mặt cầu xin, cam phận tiếp tục chạy. Phương hướng rất hỗn loạn, nàng biết mình chạy đến đâu, chỉ biết là thể chạy được nữa, hai chân nàng mềm nhũn, vô lực ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc cầu, hai tay túm lấy lan can, thở hồng hộc.


      Lúc đó con rắn màu tím đuổi kịp tới trước mặt nàng, phun khí liên tục, ánh mắt màu tím hung ác dị thường: “Cho dù ta giết cái đồ nhân loại nhà ngươi, Vương huynh cũng làm gì ta! Ngươi chờ chết !”


      Xà thanh vừa dứt, liền mở to mồm ra, duỗi thẳng thân rắn, hướng phía đầu của Bối Bối cắn xuống.


      “A…” Bối Bối sợ hãi nhìn miệng rắn mở ra hướng về phía mình, theo bản năng đưa tay ra che chắn.


      Chưa từng nghĩ tới, nàng dĩ nhiên… Cũng dám dùng tay đẩy ra hàm dưới của rắn, cùng xà đấu sức.


      Con mắt bởi vì kinh hãi mà nở to ra, nàng sợ rắn, lại càng sợ con rắn la hét muốn giết nàng này, lòng của nàng ngừng phập phồng kịch liệt, dùng hết sức bình sinh đẩy ra cái đầu rắn để nó đến gần bản thân, cả người túa ra đầy mồ hôi lạnh.


      Ngự Hàn, mau tới cứu ta, ta sợ… rất sợ… Nàng vừa giao đấu ánh mắt với con mắt rắn ở khoảng cách gần, vừa ở trong lòng kêu cứu, hốc mắt nhịn được hoảng sợ mà hơi hơi đỏ lên, nàng sợ đến muốn khóc.


      Huyên Trữ công chúa biến thành xà đáng sợ, bộ dáng hung ác giống hệt Hắc Khi Dạ, cả người lạnh như băng, tay nàng đặt ở đầu rắn, cảm thấy cỗ khí lạnh thấu xương gần như muốn đâm thủng từng đầu khớp xương của nàng.


      “Huyên Trữ công chúa, hãy… bình… bình tĩnh chút.”


      được rồi, nàng sắp còn chút sức lực nào nữa. Đầu rắn, tấc tấc càng ngày càng đến gần mặt của nàng, nàng tránh thoát, cũng còn sức đẩy ra. Dần dần, cánh tay của nàng bắt đầu từ từ gấp khúc, cũng từ từ trở nên vô lực… Tuy nhiên, trong lúc nàng cho là bản thân bị đầu rắn tới gần kia nuốt trọn hoàn toàn vào bụng, đầu rắn đột nhiên lóe lên trong luồng ánh sáng tím, đâu rồi?


      Nàng mở mắt, chỉ thấy Huyên Trữ công chúa khôi phục hình người, rơi thẳng xuống hồ, mà tay nàng, cứ như vậy giơ giữa trung ở trong tư thế đẩy người, nàng ngây ngẩn cả người, này… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      “Ùm” tiếng rơi xuống nước vang lên, khiến cho đầu óc của nàng kêu ong ong.


      “Huyên Trữ!”


      Phía sau, truyền đến tiếng hống to, đánh thức nàng từ thất thần tỉnh lại, là tới!


      Nàng xoay người theo bản năng muốn gọi , tuy nhiên…


      “Tô Bối Bối! Ngươi làm cái gì! Ngươi…” Ngự Hàn bay xẹt tới, lúc lướt qua người nàng, liếc mắt trừng nàng, ánh mắt, vô cùng sắc bén.


      Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của phi về hướng mặt hồ.


      Bối Bối giống như người mất hồn từ từ quay đầu nhìn lại phía mặt hồ, đầu óc trống rỗng.


      Trải qua phen đấu tranh sinh tử, sau đó, đột nhiên lại an toàn, khiến nàng chỉ có thể ngơ ngác, biết tất cả chuyện này… Đến tột cùng là phát sinh thế nào?


      Đứng ở bên cạnh lan can cầu, chỉ có mình nàng, các vị…đại thần, cùng… phi tử cũng tới. Hai mắt bọn họ phẫn nộ trợn trừng nhìn nàng, chỉ trỏ vào người nàng, nàng biết bọn họ cái gì, chỉ nhìn thấy bọn họ ngừng mấp máy miệng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 107: THỂ NÀO GIẢI THÍCH!



      “Ào” tiếng, mặt hồ lạnh như băng nổi lên bọt nước, Ngự Hàn ôm Huyên Trữ ngoi lên khỏi mặt hồ, hào quang màu đỏ bao phủ hai người, trong chốc lát, hồng quang lướt nhanh đến bên thành cầu.


      Mọi người nhao nhao xúm lại để quan sát tình hình, khiến cho Ngự Hàn giận dữ: “Đừng có vây quanh đây!” Huyên Trữ rất suy yếu, cần gian để hít thở.


      Mày kiếm cùng khuôn mặt của nhăn chặt lại, nếp nhăn gần như xếp thành hình ngọn núi . Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Huyên Trữ, vô cùng lo lắng: “Huyên Trữ, tỉnh tỉnh, Huyên Trữ…”


      Huyên Trữ chỉ cảm thấy mình như bị đóng băng, nàng run rẩy vì lạnh, hàm răng liên tục va vào nhau, nàng cũng muốn mở miệng đáp lại Vương huynh, thế nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể phát ra những thanh mơ hồ, đứt quãng: “Lạnh, lạnh, cứu…. Lạnh… Vương… Huynh… Lạnh…”


      Nhìn khuôn mặt muội muội có chút huyết sắc nào, Ngự Hàn vừa vội vàng vừa tức giận, quay đầu, hét lớn: “Tô Bối Bối ở đâu?”


      Đám người lập tức dạt ra tạo thành con đường, Tô Bối Bối đứng trước mặt , đôi mắt vô hồn giống như thường ngày, sắc mặt còn chút huyết sắc nào, tái nhợt thua gì Huyên Trữ lúc này.


      Trong gió tuyết, váy áo của nàng trắng toát bay toán loạn, giống như vẻ mặt nàng giờ phút này, mờ mịt, hoảng hốt, trống rỗng…


      Cho dù linh hồn gần như bay đến tận bên ngoài vũ trụ, nhưng Bối Bối vẫn nghe thấy tiếng rống giận, thanh kia, giống như cái dùi sắc nhọn đâm vào đầu nàng, thần kinh nàng đau đến tỉnh lại.


      Từ phía xa, tiêu điểm trong mắt nàng dừng lại mặt , đôi môi đào trắng bệch giật giật, tiếng khàn khàn: “ Ngự Hàn, ta… Ta biết… Ta…” Nàng biết bản thân nên bắt đầu từ đâu, cũng biết nên cái gì, đầu óc mảnh hỗn loạn.


      Sau cùng, ngay cả môi của nàng cũng nghe theo điều khiển, nàng chỉ có thể đứng nhìn thẳng vào , gió tuyết làm rối mái tóc nàng, cứ thế đối mặt nhau trong yên lặng.


      Thu hết bộ dáng yếu ớt, bất lực của nàng vào trong đáy mắt, con ngươi đen của Ngự Hàn trùng xuống, đồng tử mờ dần: “Bối Bối…” tiếng gọi này, trong thanh có vẻ cơn tức giận lui bớt, chứa phiền muộn, bất lực.


      Tuy nhiên, đợi kịp điều gì, chân Huyên Trữ đột nhiên bắt đầu co rút, hai hàm răng của nàng va vào nhau, nước mắt tuôn rơi trong vô thức: “Vương huynh, đau… Đau quá… Cứu cứu… Huyên Trữ… A… Đau quá…”


      Đau đớn đến cực độ, Huyên Trữ công chúa chịu nổi nữa, tiếng kêu đau phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn, làm cho người nghe cảm thấy kinh hãi, đành lòng.


      Ngự Hàn bị làm cho sợ hãi, kịp để ý tới Bối Bối, liền ôm lấy huyên Trữ rời . Trong lúc xoay người, ánh mắt dừng lại người Nhi vội vã chạy tới:


      Nhi, đưa Bối Bối về tẩm cung, nhớ kỹ, bất luận là kẻ nào cũng được đến gần tẩm cung nửa bước !’’


      “ Vâng.’’ Nhi nhanh chóng lĩnh mệnh.


      “Tuyệt Lệ, theo ta.’’


      “Vâng.’’


      Ngay sau đó, Ngự Hàn cùng Tuyệt Lệ dùng tốc độ nhanh như chớp biến mất trước mắt mọi người.


      Ngự Hàn vừa rời , ánh mọi người nhanh chóng hướng vào Bối Bối, thái độ chỉ trích thể vô cùng ràng. “ là, nghĩ tới Bối Bối tiểu thư này cũng lớn mật như vậy, dám đẩy công chúa xuống hồ, cho dù Vương trước đây dung túng nàng thế nào, nàng cũng đừng mơ tưởng có được sủng ái của Vương nữa.’’ Trong đám Đại thần có người lên tiếng.


      Sắc mặt Trưởng lão trở nên rất khó coi, liếc mắt nhìn Bối Bối, miệng giật giật muốn cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng , chỉ là phất tay áo, dựa vào động tác đó mơ hồ thấy được Trưởng lão cũng rất tức giận.


      Trưởng lão đảo mắt nhìn qua đám quần thần : “Bối Bối tiểu thư là Vương hậu tương lai của chúng ta, từ lúc nào đến lượt các ngươi xen vào chuyện của Vương hậu, việc này Vương tự xử lí, cần bất cứ ai thêm câu nào nữa.’’Trưởng lão vừa , chúng Đại thần lập tức im lặng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo tia giận dữ như trước.


      Ngay sau đó, Trưởng lão dùng ngữ khí cương ngạnh quay sang Nhi: “Còn mau mang Bối Bối tiểu thư trở về.”


      Nhi vội vàng tới bên người Bối Bối, kéo kéo ống tay áo Bối Bối. “Tiểu thư, chúng ta mau trở về thôi.”


      Bối Bối lặng lẽ nhìn Nhi, có chút khó khăn mở miệng: “ Nhi…”


      “Tiểu thư, chúng ta trở về nào.” Nhi rất nhanh kéo tay Bối Bối, cúi đầu lướt qua đám người, mang theo Bối Bối còn trong trạng thái mờ mịt rời .


      Nhìn bóng lưng các nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn thầm nổi lên ý cười, sau đó nàng làm ra vẻ bất bình hỏi Trưởng lão: “Trưởng lão, người tương lai có thể trở thành Vương hậu – mẫu nghi thiên hạ lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng ta thể gì sao?”


      “Mã Gia quý phi, tất cả đợi Vương trở về rồi quyết định.” Trưởng lão phiền não nhíu mày, có thế nào cũng tưởng tượng ra được vừa mới định xong thời gian phong hậu, lập tức lại phát sinh chuyện thế này, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Vương thất mất hết thể diện. xong, trưởng lão dẫn theo các vị đại thần rời .


      Mã Giai Tuệ Nhàn giậm chân, cam lòng bỏ qua như vậy, nhưng cũng thể làm gì được, vốn cho là Vương xuống lệnh trục xuất Bối Bối khỏi Vương cung ngay lập tức, ai mà biết chỉ là nhốt Bối Bối tại tẩm cung của Vương mà thôi, kết quả như thế có khác nào có chuyện gì. Tức chết người ta mà!


      Những phi tử khác đứng xung quanh trong lòng vẫn có chút sợ hãi: “Mã Giai quý phi, vừa rồi Huyên Trữ công chúa kêu la hình như quá giống , phải là xảy ra chuyện chứ?”


      “Có chuyện gì hay xảy ra càng tốt, như vậy Bối Bối thấy còn chỗ để mà cựa quậy được nữa.” tia ác độc xẹt qua đáy mắt Mã Giai Tuệ Nhàn.


      Mặt hồ khôi phục lại vẻ yên tĩnh, gió tuyết cuồn cuộn nổi lên càng ngày càng lạnh, chúng phi tần cũng vội vàng rời khỏi nơi rét lạnh đó.


      Ngự Hàn ôm Huyên Trữ bay vọt lên đỉnh núi phát sáng ngũ sắc. Tuyệt Lệ theo sát phía sau.


      tới hang động tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, Ngự Hàn nhàng đem Huyên Trữ đặt khối đá. Huyên Trữ sớm đau đến mất tri giác, chỉ có hàng mi vẫn nhăn chặt chứng tỏ nàng trong cơn đau đớn dai dẳng.


      “Huyên Trữ, ngươi nhẫn nại chút, Vương huynh lập tức vì ngươi vận công trừ hàn chữa thương.” Ngự Hàn dùng ống tay áo lau hết mồ hôi lạnh trán nàng, sau đó đỡ nàng lên, xoay lưng nàng về phía mình.


      “Tuyệt Lệ, ta muốn dùng nội đan trị liệu cho Huyên Trữ, ngươi tới hộ pháp cho ta.”


      Thương Tuyệt Lệ nhìn Huyên Trữ công chúa lúc này lâm vào nguy hiểm cực độ, gần như còn cảm giác được linh khí của Huyên Trữ công chúa, xiết chặt quyền, ánh mắt của rất lo lắng: “Vương, thỉnh ngài phải bảo trọng thân thể, đừng làm phép quá độ.” Sau khi xong, lập tức lĩnh mệnh tới bên cạnh, bắt đầu hộ pháp[1].


      _________


      [1] Hộ pháp: đứng hỗ trợ, bảo vệ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 108: NÀNG NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI!



      Bối Bối biết bản thân trở về như thế nào, trong đầu cứ lặp lặp lại hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng phẫn nộ của Ngự Hàn, còn có tiếng rống giận dữ, khiến cho thần trí của nàng hỗn loạn thành mảnh trắng xám.


      Nhi bưng tới chén trà đưa cho nàng: “Bối Bối tiểu thư, uống ngụm trà nóng để bớt lạnh.”


      Đưa tay tiếp nhận chén trà cách bị động, tay nàng lạnh như băng, cầm lấy mép chén, nàng hấp thu nóng ấm của trà, khiến cho ý thức mơ hồ của bản thân từ từ quay trở lại. Ngẩng đầu, ánh mắt của nàng khôi phục thanh minh: “ Nhi, ngươi… Cũng tin là ta đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ sao?”


      Nhi sửng sốt, suy nghĩ chút, cân nhắc rồi mới trả lời: “Bối Bối tiểu thư, nô tỳ biết nên thế nào, nô tỳ nhìn thấy gì cả, có điều, bây giờ trong vương cung dưới đều đồn rằng tiểu thư là người phụ nữ có trái tim độc ác, tiểu thư vì được vương sủng ái liền to gan lớn mật, muốn làm gì làm, còn… còn dám hành hung công chúa, bọn họ … nếu như để tiểu thư thành vương hậu, biết ngày nào đó tiểu thư vui rồi kéo bon họ ném ra ngoài.”


      Nghe vậy, Bối Bối buông xuống hai mắt, cần Nhi kể lại tỉ mỉ kỹ càng, nàng cũng có thể tưởng tượng được ngoại trừ tòa cung điện này ra, người khác đều chửi rủa nàng.


      Thấy bộ dáng im lặng của Bối Bối, Nhi cũng biết nên gì, đấu tranh hồi, nàng khom người, lạnh nhạt hành lễ: “Bối Bối tiểu thư, Nhi lui xuống trước.”


      Trầm mặc hơi gật đầu, khóe miệng Bối Bối nhịn được có chút cay đắng.


      Nàng có thể cảm giác được, ngay cả người luôn theo sát bên cạnh nàng… thân cận với nàng nhất là Nhi cũng hoài nghi nàng, Ngự Hàn bây giờ chừng hận là thể bóp chết nàng , dù sao… Nàng đẩy muội muội thương nhất xuống hồ.


      Vươn tay, nàng yên lặng nhìn lòng bàn tay của mình, cố gắng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi…


      Nàng nhớ kỹ, trong thời khắc cuối cùng, nàng còn chút sức lực nào, phải là ngay từ đầu nàng có sức phản kháng.


      Theo lý mà , nàng có khả năng còn khí lực để đẩy Huyên Trữ công chúa xuống hồ mới đúng, nhưng mà…


      Huyên Trữ công chúa lại thực bị rơi xuống hồ.


      Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên tia sáng, chẳng lẽ…


      Đôi mắt hạnh của nàng sáng lên, chẳng lẽ là Huyên Trữ công chúa cố ý bố trí khiến nàng rơi vào bẫy?


      Nàng nghĩ thông suốt rồi!


      Nàng khẳng định mình trong thời khắc cuối cùng còn sức lực để đẩy Huyên Trữ công chúa, nàng thậm chí còn cảm giác được lúc ấy tay nàng hề đụng tới Huyên Trữ công chúa, bởi vì lúc ấy nàng chuẩn bị buông tha ngừng phản kháng, cảm thấy con rắn tím hề tấn công nàng nữa, cho nên mới mở mắt ra quan sát tình hình, ai biết Huyên Trữ công chúa trong lúc đó lại rơi xuống hồ.


      Như vậy, Huyên Trữ công chúa là giả bộ! Cho nên… Nàng phải nghĩ biện pháp tìm Huyên Trữ công chúa đối chất, nàng tuyệt đối chịu nỗi oan này!


      Chỉ cần Ngự Hàn chịu tin nàng, vở kịch của Huyên Trữ công chúa thể diễn xong, tin tưởng nàng chứ? Cho dù nàng có chán ghét người đến thế nào chăng nữa, cũng bao giờ ra tay hại họ nguy hiểm đến tính mạng, nhiều lắm chỉ là chỉnh ác chút.


      hiểu nàng ?


      Nghĩ tới đây, nàng gần như là nhảy nhót lại có chút thấp thỏm đứng vụt lên, bước nhanh như bay ra khỏi tẩm cung. Tuy nhiên, nàng vừa mới bước ra đến bục cửa, Nhi biết từ nơi nào lắc mình ra, có chút khẩn trương nhìn nàng:


      “Bối Bối tiểu thư, người muốn ra ngoài sao?”


      Nhìn vẻ mặt Nhi như là đề phòng trộm cướp, Bối Bối thể có chút thất vọng về Nhi, nàng rất gian nan mới kéo được ra vẻ mặt thân thiết: “ Nhi, ta biết phải giải thích với ngươi thế nào, nhưng, ta phải lập tức gặp Ngự Hàn, ta có lời muốn với .”


      được đâu, vương vận công giúp Huyên Trữ công chúa điều trị, lúc này vương thể gặp bất luận kẻ nào.” Bối Bối mím môi, còn muốn điều gì, lại nghe thấy loáng thoáng thanh từ bên ngoài vọng vào, thủ vệ biết tranh chấp với ai.


      “… Vương ra lệnh cho bất kì kẻ nào tiến vào trong tẩm cung…” Thanh của thủ vệ trả lời rất máy móc.


      “Chúng ta chỉ là đến cùng vương hậu tương lai giao lưu tình cảm tỷ muội, tin chắc vương cũng phản đối.”


      Bối Bối ngưng thần lắng nghe, liền biết đó là thanh của Mã Giai Tuệ Nhàn, nàng suy nghĩ chút, sau đó vòng qua Nhi ra ngoài.


      “Bối Bối tiểu thư, Bối Bối tiểu thư…” Nhi vội vàng theo sau, muốn cố gắng ngăn cản cho nàng ra ngoài.


      Bối Bối để ý tới ngăn trở của Nhi, trực tiếp tới cửa lớn tẩm cung, nàng hướng thủ vệ : “Mời nàng vào .”


      được, vương ra lệnh ta thể làm trái.” Hai tên thủ vệ cùng đồng thanh cự tuyệt, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn có ý thương lượng, ánh mắt nhìn Bối Bối ngụ ý tia phản đối.


      Cho dù biết hai tên thủ vệ này cũng nghe đồn phong phanh là nàng “ác độc”, mới có thể dùng giọng điệu khách khí như thế chuyện với nàng, nhưng mà Bối Bối vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái.


      “Được, các nàng thể vào, vậy ta đây có thể ra ngoài chứ.”


      Bối Bối có chút bực mình chống lại hai tên thủ vệ, làm bộ nghênh ngang ra ngoài.


      “Các ngươi phải muốn tìm ta kết giao tình cảm sao? Vậy thôi.” Đôi mắt Bối Bối lạnh lùng quét qua mặt những nữ nhân này, cần phải , các nàng nhất định là vì Huyên Trữ công chúa mà tới “đòi công đạo” rồi!


      Tuy nhiên, khi nàng ra ngoài tẩm cung, nàng có chút chùn bước, bởi vì… Bên ngoài những người đến, cơ hồ ai có ánh mắt thân mật với nàng, nàng qua đâu, cũng nghe được sau lưng truyền đến thanh chửi rủa trầm thấp.


      “Nữ nhân ác độc như vậy muốn làm vương hậu của chúng ta?”


      “Nàng xứng…”


      “Nếu như công chúa có gì may xảy ra, vương phải tự tay giải quyết cái…nữ nhân xấu xa này.”


      Đủ loại lời khác nhau, giống như ác mộng theo nàng, tới đâu nghe tới đó, nàng cố gắng nhắc bản thân cần nghe, nhưng những… thanh này cứ ngừng đâm vào màng nhĩ nàng, rung động đến khiến thần kinh nàng gần như muốn sụp đổ.


      Nàng giả vờ như sao cả tiếp tục bước , chỉ là, năm ngón tay nắm chặt, ngay cả khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng cũng hề buông.


      Nguyên lai, áp lực của dư luận lại làm cho người ta bị ép đến thể thở được.


      Dần dần, những người đó hình như chắc chắn nàng dám đối đầu với bọn họ, nên thanh chỉ trích càng ngày càng lớn, cuối cùng, những người ngang qua nàng đều thẳng thắn, quang minh chính đại khịt mũi trợn mắt lên nhìn nàng.


      Chung quanh, những hơi thở thiện cảm bao vây lấy nàng, nàng nghĩ, nếu bây giờ nàng phải là nữ nhân của Ngự Hàn, chắc sớm bị những người này xông vào đánh rồi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 109: VÔ CÙNG MỆT MỎI!



      Tuy nhiên, khi nàng vừa nhấc chân , những phi tử có ý tốt kia liền chặn đường nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn xông lên trước tiên: “Tại sao đột nhiên lại về, chúng ta còn chưa tâm xong mà.”


      “Đúng vậy, vương hậu tương lai thế này phải là chê chúng ta trèo cao chứ.” phi tử khác mềm mại nũng nịu , ràng nhìn Bối Bối cười châm biếm.


      Bối Bối sao có thể hiểu ý tứ của các nàng, nàng giả vờ thanh cao cười tiếng: “Đúng vậy, ta thực cảm thấy các ngươi có trèo cao cũng với tới ta, cho nên, chúng ta cũng cần giao lưu tình cảm thân thiết làm gì.”


      xong, nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, xoay người rời .


      sai, trong trận đấu mưu mô ngấm ngầm này, nàng thua, nhưng, cho dù thua, nàng cũng muốn thua đẹp, huống hồ, tại vẫn còn chưa biết kết cục, chỉ cần Ngự Hàn chịu nghe nàng , mưu này có thể bị vạch trần.


      Ngự Hàn, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, đừng khiến ta cảm thấy ở cùng chỗ với ngươi là đáng tin…


      Khi nàng quay lại tẩm cung, Nhi vội vàng ra nghênh đón: “Bối Bối tiểu thư, người… Người sao chứ?”


      Nàng giả vờ tỏ ra kiên cường: “Ta sao.”


      Kỳ , nàng có vấn đề! Bây giờ, nàng chỉ hy vọng Ngự Hàn có thể ở bên cạnh nàng, có tức giận cũng tốt, nàng sợ, chỉ mong đứng ở nơi nàng có thể nhìn thấy, chí ít, thấy , nàng cũng cảm giác mình đơn đến vậy.


      Có chút tự giễu, đôi mắt nàng tối sầm, hóa ra, trong vô thức, bản thân dĩ nhiên bắt đầu ỷ lại vào , hoặc là … nàng chỉ còn có để ỷ lại.


      Tất cả mọi người trong vương cung, có lẽ còn ai cảm thấy chán ghét nàng.





      Ban đêm, nàng nằm giường, lật qua lật lại, hề cảm thấy buồn ngủ.


      Cứ mỗi lần nhắm mắt, nàng lại nhìn thấy khuôn mặt giận dữ, thấy trước khi nhảy xuống hồ nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén.


      Nhớ lại tiếng rống giận, lòng nàng càng lúc càng thấy hy vọng, nghe nàng sao? Nàng xong, tin tưởng nàng sao, hay tin muội muội của ?


      Tâm tư hỗn loạn, ánh mắt của nàng khỏi luôn liếc nhìn về phía cửa, muộn thế này, đêm nay trở về sao? Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc nàng trơ mắt nhìn, mặt trăng lên cao giữa trời, lại rơi xuống khuất bóng, thế nhưng, vẫn xuất .


      Mãi đến tảng sáng, hai mắt nàng nhìn đến mệt mỏi, mở ra được nữa, mới vô thức chìm vào giấc ngủ.


      Giếng trời.


      Mặt trời càng lúc càng khếch đại, từng đợt sóng năng lượng mạnh mẽ từ bầu trời tràn xuống.


      Hồng quang trong lòng bàn tay Ngự Hàn dần dần trở nên yếu ớt, sắc mặt cũng từ từ trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ thái dương trợt xuống, nội đan đỏ sậm lóng lánh treo trước trán Huyên Trữ công chúa, cuồn cuộn ngừng vận chuyển năng lượng về phía nàng.


      Thương Tuyệt Lệ đứng bên cạnh lo lắng vô cùng, thời gian trị liệu quá dài, vương sắp tiêu hao hết năng lượng của cơ thể, nếu dừng lại, vương cũng gặp nguy hiểm.


      Rất muốn tiến lên khuyên vương dừng lại, lại sợ quấy nhiễu bọn họ vận khí, Thương Tuyệt Lệ chỉ có thể nóng ruột mà đứng cạnh canh chừng.


      Thời gian lại trôi qua lâu, Ngự Hàn cuối cùng cũng từ từ thu hồi pháp lực, tuy nhiên, trong lúc rút nội đan về, cũng kiệt sức, gần như ngay cả ngồi cũng vững.


      Thương Tuyệt Lệ chạy lại đỡ lấy : “Vương, ngài nhịn chút, thuộc hạ lập tức giúp ngài thu chân khí.”


      Ngự Hàn mệt mỏi xua tay, cố gắng nâng lên mí mắt, thở hồng hộc dặn dò: “Ta đem khí lạnh từ chân Huyên Trữ bức ra ngoài, ngươi mau… đem nàng hồi cung… để ngự y kiểm tra…xem chân nàng có … việc gì .”


      “Vương, ngài sao? Thuộc hạ thể để vương ở lại mình.” Thương Tuyệt Lệ rất yên tâm.


      “Ta tiêu hao quá nhiều năng lượng, muốn mượn linh khí giếng trời để hỗ trợ điều tức, ta rất nhanh cũng trở về, ngươi mau dẫn Huyên Trữ hồi cung.”


      “… Vâng” Thương Tuyệt Lệ mặc dù tình nguyện, nhưng cũng biết chân của Huyên Trữ công chúa đối với vương mà , mới là chuyện khẩn yếu nhất trước mắt.


      Cẩn thận ôm lấy Huyên Trữ công chúa, Thương Tuyệt Lệ vừa quay đầu rời được bước.


      Đột nhiên, Ngự Hàn gọi lại: “Tuyệt Lệ, sau khi Huyên Trữ tỉnh lại, được để nàng gặp Bối Bối, tất cả mọi việc chờ ta trở lại tiếp.”


      “Thuộc hạ biết.”


      Chờ Thương Tuyệt Lệ ôm Huyên Trữ công chúa khỏi giếng trời, Ngự Hàn rốt cục cũng chống đỡ được nữa, ngã xuống đất nằm sàn đá, hai mắt dần dần khép lại, chỉ lát sau, cơ thể cũng dần dần biến hóa, trong hào quang màu hồng yếu ớt trở lại thành con rắn đỏ nằm cuộn lại, rơi vào hôn mê.





      Ngày mới vừa lên, Bối Bối từ giấc ngủ nông tỉnh lại, nàng chớp chớp đôi mắt khô khốc, theo bản năng vươn tay ra bên cạnh sờ soạng, nhưng chạm thấy ấm áp quen thuộc.


      cơn mất mát sâu nhấn chìm lòng nàng, nàng khó khăn ngồi dậy, hai mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ ta phải làm gì?


      Tô Bối Bối, ngươi thể ủ rũ, trước khi cố gắng rửa sạch oan khuất cho bản thân, tuyệt đối thể nổi giận, ngươi nhất định có thể giành được tín nhiệm của !


      Nàng tự mình cổ vũ.


      Ngồi yên hồi, đến khi thể ngồi thêm được nữa, nàng vội vã xuống giường mặc y phục, lén lút ra khỏi tẩm cung, tới cung điện của Huyên Trữ công chúa.


      Dọc theo đường , nàng cảm thấy mình giống như kẻ trộm, trốn đông nấp tây, thấy gặp người, nàng lại sợ những người đó mắng mình kiêng nể.


      Dù sao, nàng cũng là người thôi, sống trong cộng đồng, bị mọi người phỉ nhổ, cho dù có lạc quan hơn nữa, nàng cũng cảm thấy lẻ loi độc.


      Dọc theo đường , vất vả mới bình yên tới được cung của Huyên Trữ công chúa, nàng lại có cảm giác lùi bước.


      có ở bên trong ? Nhìn thấy nàng, phản ứng thế nào? Cũng rất tức giận sao? Hoặc … Trực tiếp bảo nàng cút ?


      Lưỡng lự lúc lâu, nàng vẫn có dũng khí bước vào. Đột nhiên, nàng thấy Thương Tuyệt Lệ từ bên trong ra, nàng vừa cao hứng, vừa thấp thỏm lách mình tới, ngăn lại: “Thương Tuyệt Lệ, ta muốn gặp Ngự Hàn.”


      Nhìn thấy là nàng, Thương Tuyệt Lệ thoáng sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn mang theo tôn kính trả lời: “Bối Bối tiểu thư, chỉ sợ bây giờ người thể gặp được vương, vương vẫn chưa trở về, người hãy về đợi .”


      Trong câu cuối cùng, Thương Tuyệt Lệ mang theo chút ý tứ mong nàng mau rời , sợ công chúa tỉnh lại nhìn thấy Bối Bối, vương tạm thời thể để cho các nàng gặp mặt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :