1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi (394C + 24PN + 83PN Hắc Khi Phong - Huyên Trữ )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 100: NGOAN, NHẮM MẮT LẠI!



      Nhi đừng kéo ta, hôm nay ta nhất định phải , là đồ rất kiêu căng, tự cao tự đại, lúc nào cũng ra vẻ ta đây.” Bối Bối đưa tay gạt tay của Nhi ra, táo bạo trắng trợn đến mức khiến cho đôi tay lén lút của Nhi phải xấu hổ tự thu về.


      Ngự Hàn giật giật đuôi lông mày, trong con ngươi xẹt qua tia nghịch ngợm, trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng nàng lại có hứng thú cùng tranh cãi.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi có thể chút xem ta lúc nào kiêu căng, tự cao tự đại, ra vẻ ta đây?”


      Con ngươi đen láy chuyển chuyển vòng tròn, Bối Bối nghiêng đầu về phía Nhi đứng bên cạnh : “ Nhi, ngươi ra ngoài trước, ta muốn cùng tính toán nợ nần.”


      xong, nàng quay đầu lại, hiên ngang nhìn chằm chằm Ngự Hàn, nếu dám tha người thử xem xem.


      Nhi khó xử nhìn về phía Ngự Hàn, thấy gật đầu, nàng thầm thở dài hơi, sau đó rất nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng cảm động Bối Bối đến rơi nước mắt, rốt cục tránh được kiếp.


      Sau khi thấy Nhi khuất, Bối Bối đưa tay chỉ vào ngực , cất cao giọng : “Nếu như ta có nhớ lầm, người nào đó từng khoác mà biết ngượng với Thương Tuyệt Lệ rằng cưới ta, dựa vào cái gì bây giờ lấy là lấy, còn ra vẻ là rất nể mặt ta nha.”


      Ngự Hàn sửng sốt trong giây lát, có từng lấy nàng sao?


      “Ngươi đừng giả bộ ngu với ta, chắc chắn ngươi từng , chẳng phải ở trong ngự thư phòng xa xỉ hoa lệ của ngươi, ngươi vậy còn gì!” Bối Bối vừa nhìn hiểu ngay vẻ mặt nghi ngờ của , rất khách khí vạch trần.


      Suy nghĩ lúc, Ngự Hàn cười , thò tay cầm lấy bàn tay của nàng: “Tiểu Bối Bối, con người luôn có thể thay đổi mà, ai bảo lúc đầu ngươi để ý ta, sau đó lại mê hoặc dụ dỗ ta a.”


      “Ngươi là người sao?” Bối Bối mang ít châm chọc liếc mắt dò xét .


      Nghe vậy, Ngự Hàn gian trá cười tiếng, dựa sát vào người nàng, hôn hôn vành tai nàng: “Ta là cái gì phải ngươi là người ràng nhất sao? Chẳng lẽ còn muốn ta chứng minh lần nữa với ngươi sao?”


      xong, cố ý liếm liếm vành tai của nàng, dụ dỗ nàng nhớ lại chút.


      Bối Bối cảm thấy bên tai rất nóng, trong đầu lập tức nhớ lại lần ở bên hồ điên cuồng, cũng… *****.


      “Tiểu Bối Bối, ngươi suy nghĩ cái gì thế, ngươi xem tại sao mặt ngươi lại nóng như vậy, lại còn hồng hồng, chẳng lẽ bị bệnh rồi?” Ngự Hàn trêu chọc đưa tay đặt lên cái trán của nàng, giả vờ rất nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ cơ thể nàng.


      Gạt phăng tay của ra, Bối Bối che giấu ngượng ngùng, làm bộ bị ảnh hưởng: “Ta về việc ngươi tự cao tự đại, ngươi đừng ngắt lời ta.”


      “Rất tốt, được, ta rửa tai lắng nghe.” Ngự Hàn lần này trái lại rất hợp tác hề nháo nàng nữa, bởi vì… quả rất muốn nghe chút cảm nghĩ trong lòng của nàng, tiểu nữ nhân luôn làm ra vẻ thờ ơ này kỳ lại ghi nhớ bao nhiêu chuyện thoải mái đây.


      “Bỏ qua việc ngươi lúc nào cũng tự ình là đúng, luôn khoa tay múa chân chỉ huy người khác hết sang đông lại sang tây, tác phong đại vương cần bàn, còn có, lần trước ở bên hồ đột nhiên lại nổi giận với ta, sau khi việc xảy ra cũng hề nghiêm túc xin lỗi ta!”


      “Khoan khoan, tiểu Bối Bối, kiện kia ngươi từng , tính việc khác.” Ngự Hàn cắt đứt lời của nàng, chuyện lần trước… Được rồi, thừa nhận là có hơi so đo chút, nhưng mà cũng tại rất quan tâm nàng a, cho nên… tính toán gì hết.


      Suy nghĩ chút, Bối Bối quyết định cho qua, lần nữa tiếp tục!


      “Còn có, còn có…” Trong lúc nhất thời, nàng dĩ nhiên lại nghĩ ra việc khác.


      Ngự Hàn cười híp cả đôi mắt phượng, vẻ mặt chau mày nhăn mặt suy nghĩ tính toán nợ nần của nàng quả thực vô cùng vô cùng đáng , là khiến cho lòng người ngứa ngáy.


      “Còn có cái gì nữa, ta chờ nghe nè.” cười đến nham nhở.


      “Còn có… bây giờ ta tạm thời quên, chờ ta nhớ ra tiếp tục cùng ngươi tính toán.” Bối Bối kiên quyết đến hơi thở cuối cùng chịu ra là nàng nghĩ ra được.


      “Được rồi, chúng ta cứ từ từ tính toán.” có xu thế càng ngày càng tiến lại gần, tay cũng rất tự nhiên vòng qua lưng nàng.


      Đột nhiên cảm giác thấy có chỗ nào đúng, Bối Bối nghiêng mặt sang nhìn, bị khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của dọa cho giật mình nhảy lên: “Này này này, từ lúc nào ngươi lại dính sát vào, chuyện chuyện, nên động tay động chân, khó coi.”


      vật bất cẩn, đến bây giờ mới phát ra bị ôm, cũng ... Quá muộn.


      “Suỵt, cần chuyện, nhắm mắt lại.” đột nhiên đưa tay đặt lên môi nàng, giả vờ thần bí.


      hề cảm động nàng lườm cái: “Để làm gì, ta nhắm mắt đâu, ai biết ngươi làm chuyện xấu xa gì.”


      Chớp chớp đôi mắt, có chút buồn cười búng cái trán của nàng: “Ta bao giờ làm chuyện xấu với ngươi chưa? A, ta hiểu rồi, hóa ra tiểu Bối Bối là … Ha ha, tiểu Bối Bối, tư tưởng của ngươi trong sáng nha. Mau đến đây, nhanh nhắm mắt lại, ta có niềm vui bất ngờ dành ngươi.”


      Bối Bối duyên dáng thụi cái.


      Nhưng trong đầu lại ngẫm từ —— Niềm vui bất ngờ?


      Bối Bối có chút tò mò, nàng nhịn được hỏi: “Là cái gì vui bất ngờ?”


      “Nhắm mắt lại ta cho ngươi.” rất kiên trì.


      “Ưm… Được rồi.” Bối Bối cam tâm tình nguyện từ từ nhắm mắt lại. Đợi lúc, nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, Bối Bối có chút kiên nhẫn: “Rốt cục xong chưa a.”


      “Rất nhanh, đừng nóng vội.” Ngự Hàn cầm trong tay cây hồng trâm sáng lóng lánh, để búi tóc của nàng quan sát, sau đó tìm vị trí thích hợp để cắm vào.


      Cảm giác thấy tóc bị động chuyển chút, Bối Bối nghi hoặc: “Ngươi chạm vào tóc ta để làm gì, đừng niềm vui bất ngờ của ngươi là giúp ta chải đầu, vậy ta cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”


      “Được rồi, mở mắt ra.” Thanh của nghe có tia nhảy nhót.


      Bối Bối nhanh chóng mở mắt, thấy trước mắt có chiếc gương, , chính xác phải cầm cái gương đặt trước mặt nàng.


      “Ngươi mang gương đến làm gì…”


      Còn chưa hết lời, nàng nhìn thấy trong gương tóc mình thừa ra cây trâm, nàng quay sang nhìn , thấy có chút tự nhiên, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tặng nàng cây trâm a.


      Nhìn kỹ, cây trâm… rất giống thực thân của !


      Nàng nhịn được kéo xuống nắm ở trong lòng bàn tay, tinh tế quan sát đánh giá, cây trâm hồng từ đầu đến cuối, quấn quanh thành hình con rắn, con mắt rắn nhìn rất sống động…


      Chỉ lát sau, nàng kinh ngạc thốt lên: “ Ngự Hàn, cây trâm này có thể tỏa nhiệt?”


      “Đương nhiên, ngươi phải nghĩ đây là vật của ai tặng chứ.” Ngự Hàn giọng đầy tự hào.


      Cây trâm này ra là phân thân của , bên trong chứa đựng ba phần pháp lực của , là linh vật duy nhất từ ngày tu luyện đến giờ ngưng tụ, chỉ cần có cây trâm này, hắc hắc, sau này bất luận nàng ở chỗ nào, cũng có thể dùng pháp lực tìm được nàng!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 101: THÂN RẮN MỀM MẠI!



      Bối Bối cầm cây trâm, lật qua lật lại nhìn ngắm, càng xem càng thấy thích: “ Ngự Hàn, cây trâm này rất giống ngươi nha, lúc ngươi biến thành xà hình dáng cũng hệt như thế này.”


      Nàng ngẩng đầu tò mò nhìn vào mắt : “Kỳ lạ… Con mắt của ngươi bây giờ tại sao phải là màu đỏ, lúc ngươi biến thành xà ánh mắt hồng đỏ… là xinh đẹp nha!


      “A, ta nhớ ra rồi, lúc ta vừa mới rớt đến đây, đạp lên con đại xà màu nâu, mắt nó cũng màu đỏ, cũng rất xinh đẹp a, khiến ta thiếu chút nữa bị ánh mắt của nó mê hoặc, gần như để nó ăn tươi. A… Cái kia xà cũng rất ấm áp, giống Hắc Khi Dạ màu đen, người lại lạnh như băng.”


      Nhớ lại lúc trước, nàng lại nhịn được hơi run rẩy, tự chủ được nhích gần vào hơn chút.


      Nhìn thấy nàng run lên, Ngự Hàn vừa thương xót lại vừa buồn bực, ôm nàng ngồi xuống chiếc ghế nằm sang quý, để nàng dựa vào người mình.


      lên cái trán của nàng, buồn bực thẳng: “Ngươi đạp lên cái xà màu nâu kia là ta, xà màu đỏ ngủ trong động với ngươi cũng là ta! Cho nên… phải sợ.”


      Nghe vậy, sợ hãi còn sót lại trong lòng Bối Bối lập tức biến mất, nàng ngồi dậy, có chút hưng phấn: “A? Con xà mà ta dạp lên kia cũng là ngươi? Ngươi còn có thể đổi màu sao?”


      “Đúng a, hừ, chỉ phép thuật đổi màu cho phù với hoàn cảnh xung quanh mà xem ngươi cũng hưng phấn như vậy.” Ngự Hàn bĩu môi, nhưng trong con ngươi đen lại chứa đầy vui vẻ dạt dào.


      “Oa, hình như rất thú vị nha. A, được rồi, lúc đó ta đạp lên người ngươi với lực mạnh như vậy, là đạp trúng chỗ nào a? May là có thân rắn mềm mại của ngươi đỡ được ta, nếu chắc ta ngã chết, hóa ra lúc ta té xỉu cũng là do ngươi cứu, ta còn tưởng rằng mình bị mộng du chạy rớt vào đó chứ.” Bối Bối nhanh chóng chuyển vấn đề, câu đố đến ngày hôm nay biết tại sao bản thân mình thoát được cuối cùng cũng có đáp án.


      Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của nàng: “Ngươi còn dám nhắc tới, lưng của ta suýt bị ngươi rơi xuống chặt đứt ! Mộng du chạy trốn, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, ngươi lúc tỉnh còn trốn thoát, còn mong mình mộng du chạy được a, nếu phải ta có lòng tốt tìm ngươi về, ngươi sớm bị chết cóng ở đó rồi, ngươi lại lấy oán báo ơn, ta vừa mới nghỉ ngơi chút, ngươi dám đặt bẫy ta nha, còn nhẫn tâm kẹp cái đuôi của ta.”


      “Ha ha… Người biết có tội mà, khi đó ta biết là ngươi, ha ha… Lưng của ngươi còn đau hay , cái đuôi cũng tốt rồi chứ ?” Bối Bối vừa cười trừ, vừa rất sám hối lấy tay xoa bóp thắt lưng của .


      Ngự Hàn còn chưa kịp hưởng thụ chút, nàng rất nhanh ngừng tay lại, bởi vì đột nhiên lại nhớ ra vấn đề của nàng, vẫn chưa trả lời.


      “Ngươi còn chưa tại sao mắt của ngươi lúc bình thường phải màu đỏ nha?”


      Thở dài hơi, xem ra trả lời dứt điểm vấn để của nàng, nàng buông tha.


      “Thực thân của ta là màu đỏ, ánh mắt đương nhiên cũng là màu đỏ, lúc ta biến trở về hình người, pháp lực luôn luôn trong trạng thái bị kiềm chế dấu, chỉ cần có ý định phát ra pháp lực hoặc tâm tình bị kích động quá mạnh, màu đỏ trong mắt ta tự nhiên cũng lộ ra ngoài.”


      “Tâm tình bị kích động quá mạnh là lúc nào? Ngươi giận dữ, đau lòng, hay lúc vui vẻ?” Bối Bối theo đuổi vấn đề cặn kẽ đến cùng, hỏi cho ràng, nàng sau này còn biết khi nào tâm tình kích động mạnh, nếu như tức giận, nàng có thể kịp thời tránh khỏi khu vực bị sét đánh, hắc hắc.


      Nhìn thấu suy nghĩ trẻ con của nàng, Ngự Hàn miễn cưỡng liếc nhìn nàng cái: “ cho ngươi biết.”


      “A, sao ngươi có thể như thế chứ, có vậy cũng giận rồi.” Bối Bối bất mãn trừng .


      Dùng sức hơi kéo lưng nàng chút, cầm lấy cây trâm trong tay nàng, đánh trống lảng: “Rất thích cây cây trâm này sao?”


      “Ừm, rất thích, bởi vì nó lớn lên rất giống ngươi.” Bối Bối chút nghĩ ngợi liền thốt ra.


      Ngự Hàn cười gian xảo nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, ta có thể lý giải là do ngươi rất thích ta sao?”


      Bối Bối lập tức đưa tay che miệng lại, con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại, xèo xèo ô ô: “ có, ta là … Ý ta là cầm nó trong tay ấm áp, mang theo lúc mùa đông rất thoải mái.”


      Vẻ mặt chấp nhận lý do thoái thác giấu đầu hở đuôi của nàng, cười cực kỳ đắc ý: “Tiểu Bối Bối, ngươi cần giải thích, ta biết lòng của ngươi là được, cũng khó trách mà, tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như ta, có ngoại hình lại có tiền bạc – là vũ trụ siêu cấp vô địch đại soái ca, tiểu Bối Bối đương nhiên mê luyến ta mà.”


      Bối Bối vừa định mắng bị bệnh tự bản thân, lại đột nhiên cảm thấy những lời này quen tai, hình như…


      A, nàng nhớ rồi, nhất định là trước đây do nàng vỗ mông ngựa (nịnh bợ) ra mà. Nàng trợn to hai mắt, chỉ thấy Ngự Hàn cười đắc ý đến giống như con hồ ly giảo hoạt, nàng muốn phản bác lại nhưng lời bị nghẹn cứng trong cổ họng, cũng được, chẳng phải thừa nhận bản thân mình mê luyến sao.


      Ô, nàng bị gậy ông đập lưng ông!


      “Ai nha, chuyện buồn nôn với ngươi nữa, da gà đều nổi hết lên rồi.”


      Vừa , nàng vừa cướp lại cây trâm trong tay , lật trái lật phải nhìn ngắm: “ Ngự Hàn, tại sao ta càng xem càng thấy cây trâm này giống bản thu của ngươi a?”


      sai, cây trâm này là phân thân do ta trong lúc tu luyện pháp thuật đọng lại, bên trong chứa bộ phận pháp lực của ta, cho nên mới có thể sinh nhiệt.” cười híp mắt giải đáp thắc mắc của nàng.


      Có pháp lực của ?


      Thần kinh Bối Bối run lên, nàng đưa ánh mắt chờ mong nhìn : “Ta có thể cầm cây trâm làm phép được ?”


      Nhìn vẻ mặt kích động của nàng, Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay xoa xoa cái trán trơn mềm của nàng: “Ngươi chỉ toàn nghĩ ra việc tốt đẹp làm mà hưởng!


      “Đương nhiên có khả năng để cho ngươi tùy ý khống chế cây trâm này, bởi vì… Ngươi còn có năng lực làm việc ấy.”


      “Sao, hóa ra được à.” Bối Bối thất vọng buông thõng bả vai, giống như bong bóng cao su bị xịt hơi.


      “Có điều…” Khóe miệng Ngự Hàn mỉm cười tiếp tục , nhưng lại kéo dài hơi cố tình chậm.


      Bối Bối có chút đợi được vội hỏi: “Có điều gì?”


      “Ngươi sau khi mang cây trâm này lên, lâu ngày, nó hấp thu hơi thở người ngươi, sau đó phụ thuộc vào ngươi, bị rơi mất, hơn nữa, khi nó phụ thuộc vào ngươi, nếu ngươi gặp kẻ bắt cóc, nó tự động phát ra pháp lực bảo vệ ngươi.”


      “Oa, thần kỳ như thế sao, nguyên lai nó còn có thể nhận ra chủ a! Sau này mỗi ngày ta đều muốn mang nó.” Bối Bối đưa cây trâm cho , ý bảo giúp nàng cài.


      Ngự Hàn đem cây trâm cài lên búi tóc của nàng, sau đó vừa lòng hôn lên mái tóc đen, nhìn nàng mang đồ do tặng, cảm giác… tốt!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 102: DẤU VẾT HOAN ÁI!



      Đưa tay lướt qua cây trâm búi tóc, Bối Bối cười khẽ nhìn chớp mắt mấy cái: "Có đẹp ?"


      Ngự Hàn nháy mắt cực kỳ thiếu đứng đắn: "Đẹp lắm, khiến ta nhịn được muốn ..."


      Lời của , bị giữ lại giữa môi của hai người.


      Bối Bối kịp phản ứng để mặc cho hôn: "Ô ô, ngươi..."


      Trong lúc nàng mở miệng chuyện, với động tác thuần thục nhanh chóng dùng cái lưỡi cực nóng cuốn lấy nàng, bừa bãi càn quét dây dưa, đem tất cả kháng nghị của nàng cuốn vào đầu lưỡi mình.


      Nụ hôn của đến rất bá đạo, mơ hồ mang theo nhiệt độ và mạnh mẽ chỉ thuộc về , dựa sát vào , nàng có thể cảm nhận được ý niệm cuồng dã của nhanh chóng dấy lên bừng bừng, dây dưa nóng bỏng triền miên nhanh chóng cướp hết thảy mọi kháng cự của nàng, lưu luyến trong liếm hôn, nàng chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mùi vị của .


      Dưới dẫn dắt của …, thân thể nàng từ từ mềm nhũn vô lực dựa vào trong ngực , ánh mắt mê man...


      Nhìn dáng vẻ kiều mị mảnh mai của nàng, nhiệt khí trong ngực càng bốc lên sôi trào.


      Chậm rãi đặt nàng xuống ghế mềm, nghiêng người trùm lên nàng, liếm lên vành tai mẫn cảm của nàng: "Tiểu Bối Bối, chúng ta tiếp tục làm cái việc tốt bị cắt đứt ở thư phòng. Có được ?"


      hỏi, con ngươi đen đầy tà khí dừng lại khuôn mặt xinh đẹp mê loạn trong tình ý của nàng.


      "A? Được... Được." Bối Bối hé mở đôi mắt ăm ắp nước mơ mơ màng màng, vô thức đáp ứng lời nỉ non của .


      Khóe môi cong lên cười tiếng, gục mặt xuống hai điểm mềm mại phập phồng lên xuống của nàng, miệng rên rỉ thương: " bé ngoan."


      "Ưm..." Bối Bối chỉ cảm thấy cả người nóng rực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng chỉ còn mảnh rực rỡ.


      Nhiệt nóng quanh quẩn thân thể của hai người, tình ý như từng đợt sóng lớn vỗ bờ ở nơi thân thể bọn họ tiếp xúc, chồm lên, chấn động.





      Ánh trăng mới nhú, sương tuyết lóng lánh. Trái ngược với băng giá lạnh lẽo ở ngoài, khí ấm áp trong phòng dường như hề giảm bớt. Bối Bối thở dốc gắt gao nắm chặt chăn đệm, tiếng đứt quãng: " Ngự Hàn, cần tiếp tục nữa, ta... Ta được..."


      Tuy nhiên, nam nhân cố gắng cày bừa kia hình như càng đánh càng hăng, nụ hôn nồng nhiệt tiếp tục ngừng trải rộng ra toàn thân nàng: " được? Chúng ta mới làm có ba lần, thế mà ngươi bảo ta được."


      nghiêng người, hung hăng ôm nàng vào trong lòng, tiếp tục cọ sát vào cái gáy mềm mại của nàng, vừa gặm vừa cắn: "Ta còn muốn… muốn…!"


      Bối Bối nheo lại đôi mắt mệt mỏi, miệng mơ hồ ngừng cầu xin tha thứ : "Ta muốn ngủ, muốn ngủ, mệt mỏi quá, xương sống lẫn thắt lưng đều đau nhức."


      "Ta giúp ngươi xoa bóp chút, chờ xương sống thắt lưng của ngươi đỡ hơn chúng ta lại tiếp tục, được ?" suy nghĩ thoáng cái rồi trơ mặt ra dụ dỗ.


      biết tại sao, chỉ cần chạm vào nàng cái, khát vọng của lại bùng lên cuồn cuộn dứt, hương thơm của nàng, cơ thể của nàng, đem xà dục trước kia luôn thu phóng cách tự nhiên câu dẫn đến còn mảnh, khiến muốn ngừng mà đươc.


      Bối Bối nửa tỉnh nửa mê đưa tay kéo kéo tay của lại, căn bản phải giúp nàng xoa bóp, chính xác phải sàm sỡ mới đúng.


      "Ta muốn ngủ, ta muốn ngủ, ta muốn ngủ..." Nàng vừa tỏ vẻ đáng thương, vừa như làm nũng, ngừng thầm.


      Nghe tiếng ngây thơ của nàng, lời nỉ non đánh úp lại khiến mềm lòng, trước dáng vẻ mảnh mai yểu điệu kia, mặc dù cam lòng nhưng cũng đành... buông ra.


      Nặng nề hôn lên đôi môi như cánh hoa đỏ sẫm của nàng cái, ôn nhu cười tiếng: "Được rồi, lần này tha cho ngươi, sau này nuôi ngươi tốt lên chút ta dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."


      "Ưm..." thanh của Bối Bối dần dần trở nên mơ hồ, chứng minh giờ phút này nàng trong trạng thái tiến vào giấc ngủ, chuyện sau này để sau này tính tiếp.





      Ngày mới vừa tờ mờ sáng, Bối Bối cảm thấy cổ ngứa ngứa nóng nóng, ấm ấm, tê tê, hình như có ai liếm nàng.


      Liếm?


      Nàng bỗng chốc choàng tỉnh mở to hai mắt, thấy gương mặt tuấn mỹ nghiêng nước nghiêng thành lại cười dụ dỗ, sau đó, tiếp tục cúi đầu tấn công cổ nàng.


      " Ngự Hàn, ngươi... Ngươi tại sao lại dậy sớm như vậy." Bối Bối vừa trốn tránh vừa hỏi.


      dễ dàng đè chặt đôi tay lộn xộn của nàng, gian manh hôn hôn lên môi nàng: "Thức dậy mau vận động buổi sáng a, ngươi cảm thấy bây giờ là lúc tinh thần tốt nhất, thích hợp nhất để vận động buổi sáng sao ?"


      ", tỉnh, được!" Bối Bối cố sức chống trả.


      Nhún nhún vai, cười để lộ ra hàm răng trắng noãn, dáng tươi cười tà nịnh đến đáng hận: "Có điều ta cảm thấy vô cùng thích hợp mà..."


      Vừa dứt lời, liền quấn quít lấy nàng bắt đầu vận động buổi sáng.


      Kháng nghị ban đầu của Bối Bối dần dần biến thành tiếng rên khẽ, ỡm ờ chìm đắm trong nhiệt tình của .


      Hồi lâu, vẫn còn chưa thỏa mãn nghiêng người chừa ra khoảng trống, để nàng thở hổn hển, con ngươi nóng bỏng phóng túng nhìn ngắm cơ thể đẹp đẽ của nàng.


      Bối Bối đỏ mặt kéo chăn quấn quanh người, nhưng lại vô tình nhìn thấy dấu vết to khắp người mình, nàng trợn to mắt thét chói tai: "A... Ngự Hàn đáng chết, ngươi thích cắn người như vậy sao? Dĩ nhiên..."


      Nàng vừa tức lại vừa thẹn, da thịt nàng, gần như còn chỗ nào có màu nguyên thủy, tràn ngập các dấu đỏ chói nông sâu to đồng đều.


      Đối với bộ dáng giận dỗi trừng mắt của nàng, Ngự Hàn hề quan tâm, ngược lại còn cười phá lên, sau đó cúi đầu hôn lên má nàng cái: " có biện pháp, ai bảo ngươi quá mê người a, khiến ta nhịn được muốn ăn hết lần này đến lần khác."


      "Ngươi..." Bối Bối tức giận vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của ra.


      "Ngươi kiềm chế chút có được , ta muốn để uội muội bảo bối của ngươi lại ta câu dẫn ngươi!"


      đến chuyện này, con ngươi nàng khỏi u ám chút, xoay mặt sang bên thèm nhìn , trong ngực cảm thấy buồn bã, chán ghét vương cung, chán ghét luôn cả .


      Thấy nàng tránh né che dấu vẻ mất mát, Ngự Hàn đau lòng lại thương vươn người qua, đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng thở dài: "Tiểu Bối Bối, ta biết ngươi phải chịu ấm ức, cho ta xin lỗi có được , ngươi tha thứ Huyên Trữ , nha?"


      Nghe vậy, Bối Bối có chút tức giận xoay người, ngón tay chỉ vào thẳng vào : "Ta tại sao phải tha thứ nàng, dựa vào cái gì muốn ta chịu đựng nàng, kể cả nàng là muội muội của ngươi là công chúa thế nào, Ngự Hàn, ta nghiêm trọng cảnh cáo ngươi, cần cố gắng bắt ta thay đổi thành cái loại nữ nhân biết nén giận chịu đựng, bởi vì, ta chết cũng sửa!"


      Đưa tay bắt lấy ngón tay chỉ loạn của nàng, đầu hàng vỗ về nàng: "Được rồi được rồi, có ai muốn thay đổi ngươi cả, ngươi chính là ngươi, chính là tiểu bảo bối của ta, đừng tức giận đừng tức giận, giận làm hại thân thể ta đau lòng."


      "Ngươi hiểu rồi sao? phải trốn cười trộm chứ?" Bối Bối có điểm châm chọc hỏi ngược lại.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 103: BIỂU LỘ TỰ NHIÊN!



      Ngự Hàn nhíu nhíu mày, khoát tay ôm nàng vào ngực, tiện tay vỗ xuống. “Bốp.” Chiếc mông mềm mại của người nào đó gặp họa.


      để nàng kịp kháng nghị, hung hăng phủ lên đôi môi của nàng, khẽ cắn vài cái trừng phạt.


      “A… đau…” Bối Bối theo bản năng kêu ra tiếng.


      Nghe tiếng nàng kêu đau, mới buông nàng ra, con ngươi đen nghiêm túc dừng lại dung nhan xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này được nghĩ về ta như vậy biết , nếu … Hừ hừ, ta cắn mạnh hơn!”


      “Ngươi…” Bối Bối phục muốn phản bác, nhưng lại đặt ngón tay lên đôi môi nàng.


      “Từ từ, hãy nghe ta …” Ngữ khí của đột nhiên trở có chút bất đắc dĩ, cúi đầu hạ thấp con ngươi đen, khiến nàng nhìn ra được suy nghĩ của trong giờ phút này, nhưng lại càng cảm giác ràng được nghiêm túc của .


      Nàng khỏi trở nên yên tĩnh.


      Tay của vòng qua lưng nàng, nhàng vỗ về chiếc lưng trơn nhẵn mềm mại của nàng, im lặng hồi rồi thở dài: “Chân của Huyên Trữ từ tốt, lúc bệnh phát ngay cả lại cũng gặp khó khăn… Vì muốn chữa bệnh cho nàng, ta đưa nàng tới Thiên Sơn, cầu Dược tiên ở Thiên Sơn giúp nàng chữa bệnh… Cho nên, nàng ở lại Thiên sơn, Dược tiên ngoài giúp nàng chữa bệnh nhất định là chỉ chế thuốc, bởi vì Dược tiên thích người ngoài, Huyên Trữ thường thường đơn mình, đối với muội muội này, ta thiếu nợ quá nhiều, cho nên… Đối với nàng, ngay cả câu nặng lời ta cũng nỡ.”


      Nghe xong lời của , Bối Bối lên tiếng, trẻ phải đơn suốt quãng thời gian dài, chắc chắn rất khó chịu, nếu đổi lại là nàng chừng phát điên mất.


      Nhưng mà… Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng tắp vào con ngươi đen của , có phần đồng ý: “Huyên Trữ công chúa mặc dù khiến cho người ta thấy cảm thông, nhưng mà khuôn mặt lạnh như tiền của nàng luôn nhằm vào ta, ngươi có thể thương nàng, thậm chí cưng chiều nàng để đền bù việc ngươi làm huynh trưởng thiếu nợ nàng, nhưng mà ngươi cảm thấy như vậy là mình dung túng cho thói điêu ngoa của nàng sao?”


      Con ngươi đen sáng quắc của Ngự Hàn dừng lại ở mặt nàng, trong đáy mắt, những tia nóng bỏng ngừng cuồn cuộn truyền về phía nàng, mị hoặc lòng người. Bị ánh mắt như vậy của nhìn có chút được tự nhiên, sao tự nhiên lại nhìn nàng phiến tình như vậy để làm gì chứ?


      Đảo mắt sang trái rồi lại sang phải chút, nàng có chút chột dạ: “Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”


      khẽ cười tiếng, lấy ngón tay gõ lên chiếc mũi xinh đẹp của nàng: “Tiểu Bối Bối, ta nhìn lầm sao, ngươi phải là thẹn thùng đấy chứ?”


      “Nào có.” Bối Bối phản bác nhanh.


      cũng lật tẩy vẻ cậy mạnh của nàng, bất đắc dĩ thở dài đúng là hiểu được phong tình: “Tại sao ngươi còn biết chứ, Huyên Trữ sở dĩ nhằm vào ngươi như vậy… Đương nhiên là bởi vì nàng sợ ngươi đoạt mất vị trí.”


      “A? Ai muốn đoạn vị trí của nàng a, nàng cho là vị trí công chúa của nàng đủ để khiến cho người khác thèm thuồng sao, quá tự phụ, ta thèm.” Bối Bối cong miệng, ngừng hừ .


      Đáng chết, Hgự Hàn hoàn toàn còn lời gì để , đành tự hỏi trời xanh, tại sao lại có thể thương cái tiểu nữ nhân chút thông minh thậm chí còn có điểm ngu ngốc này chứ?


      Tức khí nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, thanh yết hầu, khuôn mặt tuấn tú xẹt qua tia được tự nhiên tiếng cũng có chút lúng túng: “Ngu dốt, ý của ta là, khụ… Là Huyên Trữ sợ ngươi đoạt mất vị trí của nàng ở trong lòng ta, từ xưa tới nay, người ta thương nhất chỉ có mình nàng, tại đột nhiên thêm người, hơn nữa so sánh còn càng thêm được thương , luôn luôn dính lấy ta, tạm thời nàng kịp thích ứng được với chuyển biến như vậy, hiểu chưa? Ngu ngốc!”


      “Ai dính lấy ngươi … Ai…”


      Bối Bối vừa phản bác, đột nhiên mới hiểu hết lời của , đôi mắt hạnh sáng ngời, rất nghiêm túc nhìn , trong lòng thấy lâng lâng.


      Ngự Hàn, ý ngươi là … Ta chiếm vị trí rất quan trọng ở trong lòng ngươi? Cho nên, Huyên Trữ công chúa mới cảm thấy thoải mái?” Nàng thử dò xét, tiếng mang theo nồng đậm hưng phấn.


      “Đúng, hừ.” hừ , quá tình nguyện thừa nhận, mắt phượng hẹp dài có tia tự nhiên.


      tiểu nữ nhân trì độn, cả vương cung từ xuống dưới ai mà chẳng biết trái tim rơi vào tay tiểu nữ nhân này, hết lần này tới lần khác nàng nhất định hiểu, còn nháy đôi mắt tò mò đến hỏi ngược lại , đường đường là đại nam nhân mà phải ràng chuyện như vậy, là xấu hổ!


      Nhìn bộ dáng ngại ngùng của , Bối Bối như là phát đại lục mới bằng, hưng phấn mà rêu rao: “ Ngự Hàn, hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a, ha ha… Mặt ngươi đỏ kìa, ta còn tưởng ngươi cả đời biết thế nào là đỏ mặt cơ, bộ dáng đỏ mặt của ngươi … đẹp mắt, ngươi xem xem giống hệt như mỹ nhân xinh đẹp đánh phấn hồng, xinh đẹp!”


      đưa tay bịt miệng cái nữ nhân lải nhải kia lại, tức giận uy hiếp nàng: “Ta là nam nhân, cho dùng những… từ hình dung của đàn bà này để miêu tả ta!”


      Nàng đảo đảo con ngươi, tuyệt đối hề sợ đe dọa của , đưa tay đẩy ra tay của , chuyển chuyển tiễn đồng, mặt gian như trộm liếc : “ Ngự Hàn, ta phát ngươi cũng biết thẹn thùng nè, ngươi tại có phải thấy rất ngượng ngùng đúng ? cần thẹn thùng a, ta rất thương ngươi.”


      Grrừ, nữ nhân này làm cái gì? Sao nghe như nàng nam nhân si tình, hơn nữa còn … Đùa giỡn ?


      Tức chết người, khó khăn lắm mới biểu lộ được như vậy mà dĩ nhiên nàng lại đem ra vui đùa!


      Liếc mắt trừng nàng, nghiêng người đẩy nàng từ người xuống dưới, đặt qua bên, sau đó tiếp tục nghiêng người đưa lưng về phía nàng, bạc môi mím chặt lời nào, cũng thèm để ý nàng nữa.


      Bối Bối nhất thời sững sờ, nhìn lưng , môi nàng dần dần nở ra nụ cười, cười tươi đến như bông hoa.


      Nguyên lai, nam nhân này lúc giận dỗi chỉ có được tự nhiên, mà còn giống… tiểu hài tử!


      Cố gắng nhịn xuống để cười ra tiếng, nàng đưa tay chọc chọc vào bả vai : “Nè, giận rồi sao?”


      “…” lời nào, cũng xoay người.


      “Được rồi, nể mặt ngươi, sau này ta cố hết sức tránh cãi nhau với muội muội của ngươi, có điều… Ta trước, ta là cố hết sức, chứ bảo nhất định chịu đựng nàng nha.” Nàng đáp ứng thận trọng, được rồi, nể đống lớn khiến nàng vui vẻ, nàng cố làm người khoan dung độ lượng, tạm thời ghi thù.


      Nghe vậy, rốt cục xoay người lại, tay kéo lấy nàng ôm vào trong lồng ngực ấm áp: “Ta biết rồi, tính tình của ngươi tốt mà!”


      Trong con ngươi đen của tràn ngập niềm vui, ngừng trêu chọc nàng.


      “Ai tính tình ta tốt…”


      Bối Bối phản bác có chút yếu ớt. Nhìn đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười của , nàng tự nhiên cảm thấy… có lẽ tính tình của nàng thực cũng tốt lắm.


      “Tính khí của ngươi cũng vừa nha, bảo ngươi tính tình quái dị vẫn còn chán. Chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!” Nàng sống chết cũng chịu thua.


      búng vào cái trán của nàng, cười cực kỳ gian trá: “Chúng ta đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, trời đất đôi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 104: CÙNG VỊ THẾ VỚI NƯỚC CHƯ HẦU LIÊN QUAN!



      Trưởng lão cầm quyển hoàng lịch trong tay vào ngự thư phòng.


      “Vương, thuộc hạ tính toán được ngày lành tháng tốt để tiến hành việc phong hậu.”


      Ngự Hàn ngẩng đầu rời mắt khỏi tấu chương, con ngươi đen lóe ra tia mừng rỡ, có chút nôn nóng: “Cụ thể là lúc nào?”


      Thấy vương lộ ra ánh mắt thể chờ đợi được như vậy, trưởng lão cười híp mắt thanh thanh yết hầu, sau đó mới trả lời: “Đầu tháng sau, chính là lúc linh khí của vương thịnh vượng nhất, chỉ cần vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, có thể lợi dụng khí vui mừng mở ra năng lượng của hắc tinh ngọc bội, sau đó tăng tu vi của vương lên, đến lúc đó, Xích Diễm quốc chúng ta càng cường đại hơn, bất luận gặp tai nạn gì cũng có thể hóa giải.”


      “Hắc tinh ngọc bội?” Ngự Hàn liễm mi, đột nhiên nhớ ra trước đây trưởng lão cũng từng qua chuyện này.


      “Việc đó liên quan gì đến chuyện ta cùng Bối Bối thành thân, trưởng lão, ngươi khẳng định chắc chắn hắc tinh ngọc bội có tồn tại? Bổn vương chỉ nghe qua về hắc linh thần châu, còn hắc tinh ngọc bội có tồn tại hay vẫn là điều bí …” Ngự Hàn hứng thú nhún nhún vai.


      Trưởng lão kinh ngạc trợn to hai mắt: “Vương, hắc tinh ngọc bội ở người Bối Bối tiểu thư a, người vẫn chưa biết sao? Người có duyên với hắc tinh ngọc bội chính là Bối Bối tiểu thư.”


      “Bối Bối? có khả năng!” Ngự Hàn kinh ngạc cất cao giọng , và Bối Bối thân mật như vậy, người nàng có chỗ nào là chưa âu yếm qua, mà chưa từng phát người nàng mang theo khối ngọc bội đặc biệt nào.


      Trưởng lão ngây ngốc, vương dĩ nhiên biết người Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội?


      “Vương, Bối Bối tiểu thư đích thực có hắc tinh ngọc bội, thuộc hạ nhìn thấy, thể sai được. Hắc tinh ngọc bội thực tồn tại, cho nên hắc linh châu trong truyền thuyết cũng tồn tại!


      Lần trước thái tử Hắc Phong quốc lẻn vào nước ta, chắc chắn là vì tìm kiếm hắc linh châu trong truyền thuyết, hắc linh châu là viên thượng cổ thần châu, có được nó những tăng cường lực lượng, còn có thể trường sinh bất tử. Hắc tinh ngọc bội và hắc linh châu có quan hệ nguồn gốc sâu xa, chỉ là… Thuộc hạ bất lực, tạm thời vẫn chưa hiểu được ảo diệu trong đó, chỉ có thể tiên đoán, hắc linh châu xuất cùng với hắc tinh ngọc bội, nay hắc tinh ngọc bội ở trong tay Bối Bối tiểu thư, chỉ cần sau khi vương cùng Bối Bối tiểu thư thành thân, Hắc Phong quốc thấy có cơ hội tìm được hắc linh châu.”


      Nghe vậy, Ngự Hàn cong lên bạc môi, hề tin tưởng truyền thuyết về hắc linh châu, bởi vì thấy trong sử sách Xích Diễm quốc chưa hề khẳng định được tồn tại của hắc linh châu, phụ vương khi còn tại thế cũng nhiều lần phái người tìm kiếm nơi rơi xuống của hắc linh châu.


      “Coi như Bối Bối có hắc tinh ngọc bội, cũng có nghĩa là nàng có hắc linh châu! Trưởng lão, vì an toàn của Bối Bối, bắt đầu từ hôm nay, chuyện người Bối Bối có hắc tinh ngọc bội được để truyền ra ngoài! Thêm nữa, cho dù có hắc tinh ngọc bội, có hắc linh châu, Bối Bối vẫn là vương hậu duy nhất mà ta muốn, hiểu chưa?”


      Ngự Hàn yên lặng nhìn trưởng lão, rất nghiêm túc, có ai có thể ngăn cản lấy Bối Bối, kể cả nàng luôn muốn, cũng cho phép nàng trốn, nhất định phải lấy nàng!


      Trưởng lão kinh sợ trước vẻ nhiêm túc đột ngột của vương, cúi đầu xác nhận. Xem ra vương phi thường thích Tô Bối Bối, may mà Tô Bối Bối có hắc tinh ngọc bội, nếu quả biết phải làm sao bây giờ.


      “Vương, khi nào chúng ta công bố tin tức này với các vị đại thần?” Trưởng lão tiếp tục hỏi.


      Ngự Hàn nhếch lên tuấn mi, con ngươi đen xẹt qua tia giảo hoạt, bạc môi đọng lại nụ cười sáng tỏ: “Trưởng lão, ngươi phải để các vị đại thần chờ ở bên ngoài sao?”


      Cười khan tiếng, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, che dấu vẻ tự nhiên khi bị người nhìn thấu ý đồ, quả thể trách quá nóng lòng, phải là vì vương chần chừ chịu lập cho Xích Diễm quốc vị vương hậu, nên thần tử bọn họ mới phải lo lắng suông mà.


      “Để cho bọn họ vào .”


      Ngự Hàn với vẻ tùy ý, kỳ trong lòng tràn ngập chờ mong, muốn nhanh lên chút nhìn thấy bộ dáng tiểu Bối Bối vì mặc vào giá y[1], chỉ cần kia bình tĩnh lại, nàng từ từ coi nơi này trở thành nhà của nàng, mà còn muốn trở về nhân gian.


      vừa dứt lời, cửa ngự thư phòng lập tức bị mở ra các vị đại thần chen chúc vào, mặt bọn họ đều mang theo vẻ mừng rỡ, người nào người nấy đều cao hứng, Xích Diễm quốc bọn họ cuối cùng cũng có vương hậu, chắc chắn lâu sau có tiểu vương tử, tiểu công chúa.


      “Chúc mừng vương, chúc mừng vương…”





      Trong ngự thư phòng mảnh ồn ào náo nhiệt, ai phát Huyên Trữ công chúa trốn ở bên ngoài cửa sổ, nghe lén được cuộc đối thoại ở phía trong rất ràng.


      Nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh chúc mừng, Huyên Trữ công chúa nắm chặt nắm tay, con mắt xinh đẹp híp lại, cỗ cảm giác bài xích mạnh mẽ tràn ra trong lòng.


      Mặt căng cứng, nàng tức giận vội vã chạy vọt tới hậu cung. Các phi tử ngồi ở hoa viên trong hậu cung chuyện phiếm vừa nhìn Huyên Trữ công chúa sắc mặt khó coi tới, các nàng nhìn nhau, thầm cau mày, nàng… công chúa quen được nuông chiều này lại tới đây làm gì?


      Vài ánh mắt nhìn nhau trao đổi, các nàng đều quyết tâm nhịn xuống khó chịu, sau đó giả vui cười qua.


      “Công chúa, xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên nghênh đón Huyên Trữ công chúa ngồi xuống.


      Nặng nề ngồi xuống ghế mềm, Huyên Trữ công chúa tức giận mắng: “Còn phải Vương huynh, dĩ nhiên muốn lập Tô Bối Bối làm vương hậu, còn tuyên bố với các đại thần, càng làm cho người ta tức chết, Tô Bối Bối dĩ nhiên là con người, hừ! Nếu phải trưởng lão nàng có cái ngọc bội gì có thể tăng cường lực lượng, Vương huynh chắc chắn lấy nàng cái đồ nhân loại đê tiện.”


      “Tô Bối Bối là con người?” Chúng phi tần giật mình mở to hai mắt, vương dĩ nhiên lại lập nữ nhân phải người trong tộc làm vương hậu!


      Mã Giai Tuệ Nhàn đảo mắt chuyển chuyển con ngươi, làm ra bộ dáng rất căm phẫn: “Công chúa, chúng ta sao có thể hạ mình dưới chân nữ nhân dị tộc….”


      “Đúng vậy đúng vậy, để nữ nhân dị tộc tới đứng đầu hậu cung, chúng ta làm sao có thể phục.” phi tử khác cũng phụ họa.


      Huyên Trữ công chúa đập bàn dựng lên: “Ta tuyệt đối muốn Tô Bối Bối trở thành Vương tẩu của ta, nàng thể cướp được Vương huynh!”


      “Chẳng lẽ… Công chúa có diệu kế gì khiến Tô Bối Bối làm được vương hậu?” tên phi tử trong số đó hỏi.


      Bĩu môi cái, Huyên Trữ công chúa liếc mắt quét các nàng, có chút giận chó đánh mèo : “Đều là do các ngươi, có khuôn mặt xinh đẹp mà bắt được trái tim của vương huynh, để bị cái nhân loại thấp hơn Tô Bối Bối kia câu dẫn. Mã Giai quý phi, các ngươi cùng Tô Bối Bối đều là đến để tham gia tuyển vương hậu, tại sao lại thua kém như vậy…”


      ______


      [1] Giá y : đồ cưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :