1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 070



      Chương 070 — Hôn đầy bá đạo


      “Ưm…” Mạn Tâm vừa vội vừa tức nhưng lại thể nào thoát khỏi , mở miệng muốn cắn lại phát sớm có phòng bị, muốn dùng chân đá vào hạ thân của , chân lại kiềm chặt nàng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn .


      Hạ Duẫn Ngân lại hôn đầy mê say, bao nhiêu năm đều mơ ước được hôn lên cánh môi này, hôm nay rốt cuộc cũng được toại nguyện, sao có thể làm kích động được.


      Môi bị khẽ cắn mút vô cùng đau, Mạn Tâm nhìn thấy ánh mắt giết người của lóe sáng, nhưng vẫn biết làm sao, chỉ có thể đành để mặc cho ức hiếp.


      Hạ Duẫn Ngân ngừng hôn hít, mút lấy ngọt ngào trong miệng của nàng, tựa như nai con đói khát tìm thấy được dòng suối ngọt.


      Bị ôm càng ngày càng chặt, Mạn Tâm cảm giác mình sắp hít thở thông.


      Đợi cho rốt cuộc hôn đủ rồi mới buông ra, Mạn Tâm thiếu chút nữa bị ngạt thở trong lòng ngực của .


      ‘Chát’ tiếng, vừa được thả ra, Mạn Tâm nổi giận đùng đùng vung tay tát vào miệng cái, nàng vẫn chưa từng bị ai khác ức hiếp như vậy.


      Vuốt mặt vừa bị nàng đánh đau, Hạ Duẫn Ngân lại tràn ngập áy náy, với nàng: “ xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời xúc động, nhưng xin nàng tha thứ kìm lòng đậu của ta. hơn năm ta mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, nhớ nhung nàng, rốt cuộc hôm nay gặp được nàng, bảo ta làm sao xúc động cho được.”


      Nhìn thấy trước mắt là nam nhân thâm tình như vậy, Mạn Tâm tuy thực tức giận nhưng lại hận. Nàng cũng hiểu được thứ cảm tình dày vò kia, trách , chỉ tự trách mình phải là Trữ An công chúa, thể tiếp nhận thâm tình của .


      Hít sâu lấy lại giọng, lặp lại lần nữa: “Ta tất cả mọi chuyện trước kia đều là quá khứ, tại ta là Vương phi của Ưng Vương, xin huynh hãy lấy quốc gia làm trọng, từ bỏ cảm tình nên có này .”


      “Trữ An, nàng trách ta có phải ? Trách ta lúc trước thể bảo vệ nàng, nhưng ta rồi, ngày nào đó ta đón nàng trở về, nàng hãy tin ta, ngày đó đến rất nhanh thôi.” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng chằm chằm, tin nàng vô tình như vậy.


      “Ta trách huynh, ta là lòng, ta bây giờ đối với huynh chỉ có tình cảm huynh muội, vả lại…” Mạn Tâm bỗng dừng lại, thầm nghĩ ra lý do khiến hết hy vọng: “Vả lại ta Mộ Dung Ưng rồi.”


      “Nàng gạt người.” Hạ Duẫn Ngân kích động quát, giọng điệu lại đột nhiên dịu xuống, thống khổ nhìn nàng: “Trữ An, đừng trừng phạt ta, được ?”


      “Ta…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Mạn Tâm lại bị ôm vào trong ngực: “ cần , ta hiểu, ta biết nàng nhất định chịu rất nhiều khổ sở, yên tâm , chúng ta nhất định nhanh chóng ở cùng chỗ với nhau.”


      Mạn Tâm biết nên giải thích thế nào với , chấp nhất đối với tình cảm của khiến nàng rất cảm động, nhưng cố chấp của cũng làm nàng hết cách. Nếu phải sớm có ước định với Mộ Dung Ưng, nàng muốn thét ra ngoài là ta bị mất trí nhớ, nhớ ngươi, nhưng nàng thể, trong lúc khó xử, đột nhiên bên ngoài cửa truyền tới tiếng của Song Nhi.


      “Thái tử, công chúa, Vương gia mời hai vị dùng bữa tối.”


      “Được, ta ra liền.” Mạn Tâm thở ra, rốt cuộc có thể cần mình đối mặt với , mở cửa ra như muốn chạy trốn.


      “Công chúa, môi của ngươi sao lại sưng vậy?” Song Nhi nghi hoặc nhìn môi nàng.


      “Phải ? Sao ta biết?” Mạn Tâm giả ngu , bởi vì nàng tìm ra lý do gì để giải thích, nhanh chóng đánh trống lãng: “ thôi, Vương gia chờ sốt ruột rồi.”


      “Dạ, công chúa.” Song Nhi lại nhìn thấy mặt Thái tử ràng có dấu tay.

      Chương 071



      Chương 071 — Thọ yến hoàng cung


      Mộ Dung Ưng cũng phát ra khác thường của họ, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng hề suy nghĩ về phương diện ấy, dù sao họ cũng là huynh muội.


      Nhưng lại nhạy cảm, cảm thấy nàng luôn cố ý tránh né Hạ Duẫn Ngân, nhìn tới , ra vẻ ân ái với mình, mặc kệ nàng vì mục đích gì, rất sẵn lòng phối hợp.


      Trong lúc dùng cơm, tuy Mạn Tâm luôn biểu ra vẻ cực kỳ ân ái với Vương gia, nhằm làm Hạ Duẫn Ngân hết hi vọng nhưng thỉnh thoảng cũng ném lại tia nhìn phát cáu cay độc, làm nàng ngồi yên.


      Vất vả lắm mới đợi bữa cơm này kết thúc, nàng rốt cuộc cũng được giải thoát, khi đưa tiễn ra khỏi vương phủ, nàng câu khách sáo: “Thái tử ca ca, huynh thong thả.” Rồi lập tức ngẩng đầu tựa vào ngực Mộ Dung Ưng: “Vương gia, ta hơi mệt.”


      “Bảo Song Nhi đưa nàng về phòng trước , bổn vương lập tức trở lại.” Mộ Dung Ưng ôm nàng đầy dịu dàng.


      mặt của Hạ Duẫn Ngân lên tia xúc cảm dễ dàng phát , mỉm cười : “Vương gia, xin dừng bước, chăm sóc hoàng muội vẫn quan trọng hơn.”


      “Vậy, bổn vương thất lễ, cho người hộ tống Thái tử về biệt viện.” Mộ Dung Ưng .


      “Được.” Hạ Duẫn Ngân gật đầu cái, ánh mắt đảo qua mặt nàng, xong mới rời .


      Nhìn thấy bóng dáng của biến mất, Mạn Tâm mới thở phào ra, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, cũng cảm thấy hình dung ra, khó có thể tưởng tượng nổi.


      “Ngươi có khỏe ?” Mộ Dung Ưng dường như quan tâm hỏi câu, cũng hỏi nàng bị làm sao? biết nếu nàng muốn nhất định , nếu muốn có hỏi cũng vô ích, nhưng biểu ngày hôm nay của nàng coi như làm cho vừa lòng.


      “Ta sao, chỉ mệt chút thôi, ngủ trước đây.” Mạn Tâm cũng cho biết. Loại tình cảm này quá khó khăn để mở miệng, khiến người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng nàng dám khẳng định tình giữa họ có thuần khiết hay , cho nên chuyện này vẫn cho người khác biết đến tốt hơn.


      “Vậy nghỉ ngơi sớm chút .” Mộ Dung Ưng biết nàng , chỉ nghĩ đơn thuần, có lẽ giữa họ có ân oán hoàng thất.


      Nằm giường, Mạn Tâm trằn trọc khó ngủ, bên tai vẫn cứ nghĩ về lời kia của Thái tử Hạ quốc …


      Tin ta , ta nhanh chóng mang nàng rời thôi, chúng ta được ở cùng chỗ với nhau rất sớm.


      Lời có ý gì đây? Từ trong tay Mộ Dung Ưng, đem mình về sao? Hay là làm bỏ mình? Hay là đoạt lại mình? Đây chẳng phải muốn hai nước giao chiến sao?


      Càng nghĩ càng sợ, nếu là vậy, xem như Trữ An công chúa là hồng nhan họa thủy, nhưng biết có nghĩ tới hay , cứ coi như mang Trữ An về được, họ có thể chung sống cùng nhau sao? Người đời có thể chấp nhận họ sao? Huống chi mình căn bản thể cùng .


      ra nàng càng sợ có cách mang mình . được, thể để cho có cơ hội này.


      May thay mấy ngày tiếp theo, Hạ Duẫn Ngân tựa như biến mất hẳn, giống như hề xuất trong vương phủ. Mộ Dung Ưng cũng rất ít hồi phủ, luôn bận rộn tiếp đãi quan khách trong hoàng cung, cho nên hôm nay là ngày thọ yến, nàng phải mình ngồi xe ngựa tiến đến hoàng cung.


      Lần đầu tiên vào hoàng cung, Mạn Tâm có chút thán phục, nơi này xanh vàng rực rỡ, có phải ? Nàng có thể tượng tượng mỗi người trong cung đều rất bận rộn.


      biết có phải vì thanh danh của nàng tốt mà tất cả mọi người nhìn nàng cũng như nhìn, chỉ có cung nữ thái giám hành lễ với nàng, nàng cũng thèm để ý, như vậy mới yên tĩnh, đỡ phải lời giả dối khách sáo.


      Tiệc tối chính thức bắt đầu rồi, nàng ngồi cạnh Mộ Dung Ưng, người thứ ba ngồi đối diện ở bên trái đúng là Thái tử Hạ quốc Hạ Duẫn Ngân. Ở chỗ ngồi, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của chằm chằm vào mình, làm nàng có chút khó chịu.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 072



      Chương 072 — thấy lễ vật mừng thọ


      May mắn lúc này Vô Ưu Hoàng ra, tuy rằng tóc có chút hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn uy nghiêm như trước.


      Mọi người đứng dậy bái lạy: “Cung chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương.”


      “Tất cả bình thân.” Hoàng đế cao hứng, “Hôm nay phải đặt biệt cám ơn Vô Cương, Thiên Lân, Khương Vân quốc, Hạ quốc có lòng đến chúc thọ bổn hoàng.”


      “Vô Ưu Hoàng khách khí quá rồi, mấy nước chúng ta có giao tình tốt, vốn nên làm vậy, đây là lễ vật mừng thọ của chúng tôi.” Sứ giả của bốn nước tới dâng lên lễ vật của mình.


      Mạn Tâm nhìn thấy sứ giả của ba nước khác cũng đều rất trẻ tuổi, phỏng chừng phải thái tử cũng là hoàng tử.


      “Thay bổn hoàng cám ơn đến hoàng đế của các nước, xin mời ngồi.” Hoàng thượng ý bảo thái giám nhận lấy lễ vật.


      Sau khi ngồi yên vị lại chỗ cũ, tất cả sứ giả đều chiếu tia nhìn về phía Mạn Tâm ngồi đối diện.


      Nhiều ánh mắt tham lam như vậy bắn thẳng vào mình, Mạn Tâm liền cảm giác chính mình có mặc quần áo, lõa lồ trước mặt mọi người, làm nàng thấy giày vò, lại thể rời .


      “Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức (con dâu) chuẩn bị, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương.” Nữ tử toàn thân ăn mặc đoan trang cao quý, cầm trong tay tượng Phật ngọc thạch, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.


      “Được, được.” Hoàng thượng vừa lòng, gật gật đầu.


      “Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức chuẩn bị, chúc phụ hoàng phúc thọ lâu dài.” Lại nữ tử tới, trong tay cầm là bức họa cổ.


      Mạn Tâm rất kinh ngạc, nhìn các nàng, vì sao phải con cái mừng thọ mà ngược lại là vợ đây? Kỳ nàng biết đây là tập tục của Vô Ưu quốc.


      “Tới phiên ngươi rồi, chuẩn bị lễ vật xong chưa?” Mộ Dung Ưng giọng hỏi bên tai nàng.


      “Ta chuẩn bị xong rồi.” Mạn Tâm gật đầu, nhận lấy cái hộp từ trong tay Song Nhi, vừa quỳ gối xuống, vừa mở hộp ra, “Thần tức chúc phụ hoàng giang sơn vĩnh cố (giang sơn mãi mãi vững mạnh lâu bền).”


      Nhưng nàng mở hộp kia ra, trong nháy mắt lại ngây dại bởi vì ràng trong hộp có gì cả? Tại sao có thể như vậy? Nàng ràng dùng rất nhiều trân châu vô giá để kết thành chữ “Thọ”, sao bỗng dưng lại thấy?


      Chẳng những nàng kinh ngạc, mà toàn bộ mọi người ở trường đều kinh ngạc, có người còn xầm xì bàn tán.


      “Có phải ta ỷ mình là Hạ quốc công chúa nên để hoàng thượng vào trong mắt, thản nhiên tặng cái hộp trống rỗng.”


      ta nên mượn cái hộp để châm biếm Vô Ưu quốc chúng ta chứ.”


      sớm nghe nàng nham hiểm độc ác, ngờ lại có thể làm Hoàng thượng mất mặt…”


      Sắc mặt Hoàng thượng cũng càng ngày càng khó coi, ràng mang theo tức giận, mọi người dám lên tiếng, trong nháy mắt cả chánh điện yên tĩnh lại.


      Mộ Dung Ưng thoáng híp mắt, chưa từng quan tâm nàng tặng phụ hoàng lễ vật gì, bởi vì và phụ hoàng, hay cách khác là tất cả mọi người trong hoàng cung đều chờ mong, cũng cần nàng tặng cái gì, chỉ tặng tượng trưng là được, nhưng ngờ nàng thản nhiên dùng đến cái hộp . Khi nhìn thấy, mặt dường như cũng rất kinh ngạc, bên trong trống , chỉ có thể khả năng diễn trò của nàng quá tốt, tức giận trong lòng đột nhiên bùng phát, nàng cố ý khiêu khích sao? Rốt cuộc để xem nàng còn muốn thế nào? Xem nàng làm sao kết thúc mọi chuyện.


      cả đại điện, duy chỉ có người có thần thái tự nhiên chính là Hạ Duẫn Ngân. Nhìn thấy cái hộp trống , khóe môi vẫn luôn nở nụ cười tươi lãnh đạm, biết nàng chính là Trữ An, ở trước mặt mọi người khiến cho Vô Ưu Hoàng mất mặt, để xem bọn họ làm sao bây giờ? Nếu bọn họ dám gây khó dễ nàng, còn có lý do danh chính ngôn thuận phát binh, sau đó mang nàng trở về.


      Từng chữ trong đủ mọi lời khó nghe đều lọt vào lỗ tai của Mạn Tâm, nàng rất lo lắng. Buổi sáng trước lúc lên xe, nàng còn cố ý nhìn qua chữ “Thọ” bằng trân châu kia, ràng để vào bên trong, sao đột nhiên lại có? Chẳng lẽ là Song Nhi? Thế nhưng làm vậy với nàng được ích lợi gì?


      Nàng nghĩ ra được là ai? Nhưng mọi người ở các bên đều đổ dồn hai mắt về phía nàng như vậy, nàng biết nàng phải đưa ra đáp án thỏa đáng…

      Chương 073



      Chương 073 — Cái khó ló cái khôn


      trường yên tĩnh khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ, Hoàng thượng ngồi ở trước mặt, sắc mặt trở nên vô cùng u ám, tay nắm lấy long ỷ (tay cầm ghế của vua có khắc hình rồng). Nàng tin nếu phải băn khoăn về thân phận công chúa Hạ quốc của nàng, phải băn khoăn về Thái tử Hạ quốc ở đây, nàng chỉ sợ sớm bị đầu lìa khỏi cổ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Với cái hộp trống trơn, nàng nên giải thích thế nào?


      Cố quan tâm nhiều, vậy chỉ còn nước liều mạng, khóe môi lộ ra đường cong cứng ngắc: “Phụ hoàng, người nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trong hộp của con có gì phải ? ra trong đây của con có thứ.”


      “Có thứ gì?” Hoàng thượng ngây ra lúc, chẳng lẽ hai mắt của mình có vấn đề sao? Ném tia nhìn về phía mọi người.


      Mọi người cũng quay qua nhỉn nhau, “Có thứ gì sao?” Tại sao bọn họ thấy được? Chị sợ là nàng cố làm ra vẻ huyền bí, muốn xem thử nàng giải thích thế nào.


      “Con biết phụ hoàng nhất định thấy rất kỳ quái, ra thứ con dâng cho phụ hoàng chính là giang sơn thiên hạ.” Lời của Mạn Tâm vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng.


      “Ồ, giang sơn thiên hạ, khẩu khí lớn, lễ vật kia lớn, bổn vương cần cẩn thận nghe qua chút.” Sắc mặt hoàng thượng dịu rất nhiều, chỉ cần nàng đưa ra lời giải thích, có như vậy ông mới có lý do buông tha nàng.


      “Phụ hoàng, Thiên triều quốc trong những năm gần đây đều quốc thái dân an, tứ hải thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, vạn dân thuần phục, đây đều là quyết sách minh của phụ hoàng. Thần tức nghĩ ra đồ vật nào có thể dâng lên chúc thọ phụ hoàng, bởi vì thiên hạ này đều là của phụ hoàng, trong hộp này có gì cũng chính là ngụ ý giang sơn Thiên triều quốc vô biên vô hạn.” Mạn Tâm xong hơi, biết bọn họ có chấp nhận lời giải thích này , nhưng nàng giải thích được, mà tình huống cấp bách như vậy, nàng mới gặp qua lần đầu tiên, coi như là cái khó ló cái khôn .


      Toàn cảnh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, nàng khẩn trương đến mức thiếu suýt nữa ngạt thở, chẳng lẽ lời giải thích của nàng có sơ hở?


      “Được, hay ột câu vô biên vô hạn, ha ha, thưởng.” Hoàng thượng đổi giận thành vui, biết là nàng lừa gạt nhưng câu giang sơn vô biên vô hạn kia cũng đủ làm cho ông cười to sảng khoái.


      “Cung chúc Hoàng thượng, cung chúc giang sơn Thiên triều quốc vô biên vô hạn.” Đại thần đồng loạt đứng dậy chúc mừng, cũng đều nhõm thở phào hơi. Chuyện xấu hổ này cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng, mặc kệ lý do có phù hợp hay , ít nhất cũng ọi người lối thoát.


      “Cám ơn phụ hoàng.” Sau khi hành lễ, Mạn Tâm trở về chỗ ngồi, thầm thở phào, nguy hiểm quá, nhưng cuối cùng thoát được, lúc này mới phát mồ hôi lạnh toát ra ướt hết cả lưng áo phía sau.


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm những giọt mồ hôi lấm tấm trán nàng, chân mày khẽ nhíu lại, trong mắt của nàng mang theo tia kinh hồn chưa hết, chẳng lẽ đây phải là chuyện mà nàng sớm nghĩ kỹ? ngờ nàng lại có bản lĩnh tùy cơ ứng biến, làm cho người ta bội phục.


      Khi Hạ Duẫn Ngân nghe được những lời này của nàng, sắc mặt liền trở nên trầm, nàng làm gì thế? Nàng sợ hãi sao? Có mà nàng còn sợ cái gì?


      đại điện, còn có ba người có sắc mặt trầm chính là tam quốc sứ giả. Vô biên vô hạn đây chẳng phải muốn chiếm đoạt quốc gia của bọn họ sao, cơn tức này sao có thể nuốt xuống được.


      Hoàng tử Vô Cương quốc dẫn đầu, đứng lên cười : “Thiên triều quốc quả đúng là nhân cường quốc tráng (người mạnh, quốc gia rộng lớn), nhân tài cũng đông đúc, tôi đây có đề tài đơn giản, tin rằng các vị nhất định giải đáp được.”


      “Hoàng tử Vô Cương khách khí, mời .” Hoàng đế Vô Ưu chỉ biết bọn đến có ý tốt, nếu vậy mình cũng chỉ có thể ứng đối.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 074



      Chương 074 — Cố ý gây khó dễ


      Trong tay Hoàng tử Vô Cương chợt xuất mấy thủy tinh cầu, đưa ọi người xem, ánh mắt lạnh lẽo: “ được nhấc quả cầu lên, chỉ được sờ và cảm nhận bằng tay, có thể ở trong đại điện này tìm ra thứ gì có cân nặng bằng nó. Nhân tài Thiên triều đông đúc, kì nhân dị sĩ rất nhiều, ta nghĩ nhất định làm khó được các vị.”


      xong, giao thủy tinh cầu ột thái giám bên cạnh, vòng lớn đến trước mặt mọi người, nhưng đại thần cùng hoàng thân quốc thích nhìn chứ được nhận lấy quà cầu.


      Thủy tinh cầu đưa đến phía trước Mạn Tâm, nàng biết đề tài này nhìn qua rất đơn giản, đáp án cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm ra bên trong có thứ gì giống nó. Nhưng nàng biết thứ gì thoạt nhìn qua đơn giản, nhưng đáp án nhất định phải theo lệ thường, trí nhớ tựa như bỗng thay đổi.


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vào thủy tinh cầu kia, ai dám cam đoan tìm ra vật gì có cân nặng bằng nó, đây ràng là làm khó dễ mà, nhưng nếu đáp chẳng phải thừa nhận Thiên triều bất tài, đề mục đơn giản mà ai có thể đáp được.


      Thái giám nhìn thấy Tam Vương gia đa mưu túc trí nhất vẫn chưa có đáp án về thủy tinh cầu, trái tim khẽ trầm xuống, đành phải bưng lấy thủy tinh cầu, đứng sang bên.


      Nhìn thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, hoàng đế Vô Ưu cũng bắt đầu lo lắng, nhưng ông vẫn là ông vua phong độ của nước, bưng chén rượu lên : “Hoàng tử Vô Cương, xin cho chúng tôi suy nghĩ chút, rồi đưa ra đáp án cho người.”


      “Đương nhiên là được, ta có thời gian mà, vội.” mặt của Hoàng tử Vô Cương lộ ra nụ cười tươi đầy mưu.


      Tuy có thời gian nhưng mọi người đều biết thời gian phải vô hạn, ít nhất là đến trước khi yến hội kết thúc phải đưa ra đáp án, nếu cũng bị bọn họ chế giễu. Đề mục tuy nhìn như đơn giản nhưng lại khó càng thêm khó, đừng cho dù có người có thể cân ra trọng lượng của nó trước, có thể tìm ra được vật có trọng lượng bằng nó cũng vô cùng ít ỏi, huống chi chỉ nội trong đại điện này, có thể tìm ra vật gì đó lại càng khó hơn. Mọi người cũng bắt đầu suy nghĩ đầy khổ sở, hy vọng có thể tìm ra đáp án, nếu giải quyết được vấn đề nan giải của Hoàng thượng, cũng có thể đại xuất danh tiếng, phong quan thêm tước.


      đại điện, ngoại trừ tứ quốc sứ thần trò chuyện cùng nhau, những người còn lại đều im lặng có lấy thanh .


      Nhìn thấy nụ cười tươi đắc ý kia của bọn họ, Mạn Tâm nhíu chặt mày, ràng làm khó dễ đây mà, ngoại trừ cân tiểu ly ra, ai lại chạm tay vào mà biết chuẩn như vậy. Đúng rồi, là cân tiểu ly, , được, cho nàng dùng cân tiểu ly để cân đồ vật ở đây, cho dù có thể có trọng lượng như nhau nhưng cũng dễ dàng tìm được.


      Nhìn thấy bộ dạng lao tâm khổ tư của các đại thần và Hoàng tử của Thiên triều quốc ở phái đối diện, Hoàng Tử Vô Cương điềm tĩnh tự nhiên uống rượu, bởi vì biết đề mục này căn bản có đáp án. chẳng qua tùy tiện nghĩ ra để làm khó bọn họ thôi, nếu bọn họ có thể đưa ra đáp án, thế bội phục, chỉ có điều khả năng này gần như là .


      Trong lúc này Mộ Dung Ưng cũng nghĩ đến vấn đề này ai có thể đưa ra được đáp án, nhưng nếu thừa nhận có giải đáp, đây chẳng phải là làm mất mặt Thiên triều quốc, cho nên nhất định phải nghĩ ra biện pháp.


      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mọi người vẫn nhíu mày nhăn mặt như trước, ngồi cùng chỗ thương lượng cùng nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều là cái lắc đầu.


      Mạn Tâm lại thay đổi suy nghĩ, dùng vật gì đó đánh trả lại , để cho thể thừa nhận hai đồ vật có cân nặng bằng nhau, dùng tay gõ lên đầu, đột nhiên vừa linh hoạt suy nghĩ lại có ngay.


      Ghé sát vào bên tai của Mộ Dung Ưng, nàng giọng thầm gì đó?


      Ánh mắt của đột nhiên sáng ngời, vừa kinh ngạc vừa tán dương nhìn nàng.

      Chương 076



      Chương 076 — Độc nhất vô nhị


      năm gặp, nàng ràng trở nên thông minh hơn người như vậy, trong lúc lâm nguy những sợ mà còn hóa giải nguy cơ. Chỉ là điều này càng làm Hạ Duẫn Ngân thêm kiên định, quyết tâm muốn đoạt lại nàng.


      Trong đại điện diễn ra cảnh ca múa mừng thái bình, tất cả mọi người đều khen ngợi cơ trí của Vương gia.


      Chỉ có trong lòng Mộ Dung Ưng biết, vừa rồi là nàng giúp mình, bản thân nhìn nàng đầy phức tạp, nàng thay đổi sao?


      Nhưng mặc kệ như thế nào, vừa rồi quả là nhờ nàng mới hóa giải được tình trạng xấu hổ khó chịu lúc ấy.


      Mạn Tâm nhìn , luôn lên nụ cười thản nhiên, nàng biết nhất định là trong lòng có mâu thuẫn, có hoài nghi, tuy rằng nàng đúng là có mục đích nhưng giúp cũng là lòng.


      Trong mắt của Thái tử Thiên Lân quốc đều chứa sắc dục, đột nhiên đứng dậy đến cạnh nàng: “Nghe Trữ An công chúa của Hạ quốc đẹp như thiên tiên, hôm nay được thấy, đúng là có phước ba đời, uổng chuyến này.”


      “Thái tử đùa rồi, Trữ An xấu hổ dám nhận.” Mạn Tâm khẽ nhếch khóe môi , cặp mắt chứa đầy dục vọng kia khiến cho nàng sinh lòng chán ghét.


      “Công chúa quá khiêm tốn rồi, ta còn nghe , tài đánh đàn của công chúa lại càng độc nhất vô nhị, biết hôm nay ta có phúc có thể nghe công chúa đánh bản được ?” Mặc dù Thái tử Thiên Lân quốc hỏi, nhưng giọng điệu kia lại cho phép cự tuyệt.


      Nhưng Mạn Tâm cũng muốn giữ thể diện cho , trực tiếp : “ có lỗi vô cùng, ta…”


      “Chẳng lẽ công chúa cho rằng bổn Thái tử có tư cách nghe ngươi đánh đàn sao? Ưng Vương phi tiếp đãi khách như vậy sao?” Thái tử Thiên Lân quốc lập tức cắt lời nàng, sắc mặt cũng thay đổi.


      Mạn Tâm theo dõi , cho phép mình cự tuyệt, phải nàng muốn cự tuyệt, mà nàng vốn dĩ ngay cả đàn còn chưa chạm qua, làm sao đáp ứng được chứ? Nhưng khi nhìn điệu bộ của , nếu như mình đáp ứng, chính là nể mặt . lại cố tình cường điệu mình là Vương phi, trắng ra là đại diện cho Ưng Vương, cũng đại diện cho Thiên triều quốc, đáp ứng, lập tức làm lớn chuyện.


      “Nếu Thái tử muốn nghe, Trữ An chỉ có nước bêu xấu, nhưng xin cho Trữ An chuẩn bị chút.” Nàng chỉ có thể bị bức bách đồng ý.


      “Đương nhiên là được, để nghe được thanh của tự nhiên, chờ lát có đáng gì, chờ canh giờ, cũng còn xứng đáng mà.” Hai tròng mắt của Thái tử Thiên Lân quốc mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng.


      Mạn Tâm muốn đáp lại , trực tiếp với Mộ Dung Ưng bên cạnh: “Vương gia, giúp thiếp được ?”


      “Được.” đứng dậy, bên cạnh nàng, thối lui ra khỏi đại điện.


      Lúc này Mạn Tâm mới hỏi Mộ Dung Ưng ở bên cạnh “Lúc trước ngươi có nghe ta đánh đàn lần nào chưa?”


      , chỉ nghe ngươi đánh người thôi.” Mộ Dung Ưng nửa đùa nửa , kỳ cũng sớm nghe , nàng đánh đàn rất hay, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua, hoặc trắng ra là có nghe.


      “Đừng đùa nữa, cho ngươi biết, ta biết đánh đàn, hoặc là , từ sau khi ta mất trí nhớ, ta nhớ đánh đàn ra sao, vậy giờ làm sao đây?” Mạn Tạm khó xử nhìn , từng nghĩ làm bộ, nhưng ở trước mắt bao người, làm sao mà làm bộ được.


      “Ngươi biết đánh đàn?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng đầy nghi hoặc.


      “Đừng nhìn, là đấy, mau mau nghĩ cách làm sao chứ.” Mạn Tâm nghĩ muốn bị xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.


      “Trước tiên ngươi cứ thử xem, biết đâu nghe được tiếng đàn, có thể gợi dậy trí nhớ của ngươi.” Mộ Dung Ưng , cũng phải là có loại khả năng này, nhìn thấy Thiếu chủ Vô Ưu Đường, nàng phải nhớ lại người mình thích rồi sao?


      đâu.” Mạn Tâm vô cùng khẳng định , bởi vì nàng vốn biết.


      Để chứng minh cho xem, khi cung nữ lấy đàn tới, nàng thử lấy tay gẫy vài cái, thanh hòa nhịp, nàng nghe xong còn chịu nổi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 077



      Chương 077 — Lộ tẩy


      Mộ Dung Ưng nhìn thấy thủ pháp đánh đàn của nàng, tin nàng biết đánh đàn. Bởi vì nếu là người có thủ pháp đánh đàn thuần thục mặc dù có mất trí nhớ nữa cũng trong lúc vô tình mà lộ ra.


      “Giờ ngươi tin rồi đấy, nhưng làm sao đây? Cũng thể với bọn họ, ta biết đánh đàn.” Mạn Tâm nhìn như cầu cứu.


      bằng bổn vương thay ngươi đàn.” .


      “Ngươi biết đánh đàn?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn , nhưng mà cũng kỳ quái, nam tử cổ đại dường như đều tài nghệ song toàn, lập tức lắc đầu : “Nhưng cũng được, người ta muốn ta đánh đàn, cho dù ngươi có , đoán là cũng bỏ qua cho ta đâu.”


      “Chuyện này…” Mộ Dung Ưng do dự chút, nàng rất đúng, nhưng ngoại trừ cách này, giờ còn có thể làm gì?


      “Quên , vẫn là dùng biện pháp ngốc nhất mà cũng tốt nhất.” Mạn Tâm .


      “Biện pháp ngốc nhất mà tốt nhất là gì?” nhìn nàng.


      “Đồ ngốc, cách này cũng biết sao? Đương nhiên là té xỉu, chờ cho vừa lên, ta ngã xuống đất ngất , ngươi phải phối hợp với ta, nhanh chóng ôm lấy ta, ta sinh bệnh, biết ?” Mạn Tâm dặn dò.


      “Giả bộ bất tỉnh?” Mộ Dung Ưng tự giác liền nở nụ cười, đây đúng là biện pháp tốt, họ cũng thể làm khó dễ người bệnh, vậy mà nàng cũng nghĩ ra được.


      “Nghĩ ra biện pháp khác, cứ quyết định vậy , biện pháp đơn giản nhất cũng là trực tiếp nhất.” Mạn Tâm thuận tay gãy lên dây đàn.


      “Được, cứ làm thế .” Mộ Dung Ưng gật đầu, bởi vì tiếng đàn từ trong tay nàng vang lên có chút thê thảm, nên dám nghe.


      “Cám ơn phối hợp.” Mạn Tâm lấy tay ôm cổ , nàng phát giác chính mình càng ngày càng thông minh.


      “Bổn vương phải nên cám ơn ngươi, cám ơn ngươi vừa rồi giải vây giúp bổn vương.” Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Ưng muốn đẩy nàng xúc động ra.


      “Ta là người thay ngươi giải vây, có điều nếu ngươi cần cảm tạ ta, ta hẳn cũng nên nhận mới đúng, chỉ là từ nay về sau đừng đối xử lãnh đạm với ta là được, thôi, chúng ta vào trước.” Mạn Tâm lấy tay khoác vào cánh tay , nàng tin từ giờ trở quan hệ của họ từng bước nhích lại gần hơn, đường trở về nhà của nàng cũng gần.


      “Giả bộ giống chút.” Mộ Dung Ưng giúp nàng cầm đàn, nhắn nhủ: “Đừng để người khác liếc mắt cái liền nhìn ra sơ hở, nếu ngươi liền dọa hết mọi người đấy.”


      “Yên tâm .” Mạn Tâm nháy nháy mắt với , về chuyện giả bộ bệnh, nàng chính là lão luyện đấy.


      Ôm đàn, nàng chậm rãi lên đại điện ngồi xuống, giả bộ muốn dùng tay gãy thử dây đàn, nhìn đến dáng vẻ chờ mong của mọi người.


      Trong lòng khẽ cười thầm, lát nữa chỉ sợ làm bọn họ thất vọng, sau đó thân thể đột nhiên hơi lung lay chút, liền ngã xuống bên.


      “Trữ An.” Hạ Duẫn Ngân lẫn Mộ Dung Ưng cùng nhau vọt tới cạnh nàng, đỡ lấy nàng.


      Mạn Tâm suy yếu mở to mắt: “Ta biết sao đột nhiên đầu lại choáng váng?”


      “Mau truyền thái y .” Hạ Duẫn Ngân lo lắng hô, loại tình cảm thân thiết hề che dấu lộ hết ra, nhưng người khác nhỉn vào sinh nghi việc ca ca quan tâm muội muội mức độ bình thường.


      “Dạ.” Thái giám đứng bên phải liền vội chạy ra khỏi đại điện.


      “Để ta xem, ta có biết chút ít về y thuật.” Thái tử Thiên Lân quốc đột nhiên tới đại điện, dường như muốn kiểm chứng chút nàng có phải sinh bệnh hay , dù sao mới vừa rồi nàng còn khỏe mạnh mà.


      Trong lòng Mạn Tâm hồi hộp chút, để cho bắt mạch chẳng phải là lộ tẩy sao. Tay khỏi vội nắm lấy y phục của Mộ Dung Ưng, nếu vạch trần nàng trước mặt đông người, vậy chẳng phải là muốn dọa người khác sao, làm sao bây giờ?

      Chương 078



      Chương 078 — Nàng có mang


      cần, nàng phải sinh bệnh.” Mộ Dung Ưng cảm giác được khẩn trương của nàng, ngay tức khắc Mộ Dung Ưng vươn tay ra ôm lấy nàng: “Trữ An có mang, vì ăn được, cho nên dạo gần đây thân thể tốt lắm.”


      “Có mang?” Hạ Duẫn Ngân chỉ cảm thấy thân thể lạnh như băng, chẳng lẽ lời nàng đều là chăng? Nàng thương Mộ Dung Ưng.


      “Ưng nhi, Trữ An có mang, tại sao con , còn làm nàng mệt nhọc như vậy, mau mang nàng nghỉ .” Hoàng đế Vô Ưu mặc dù có hơi nghi ngờ nhưng vẫn vội vàng phân phó, ra ông căn bản quan tâm nàng, càng quan tâm đến đứa bé trong bụng nàng. Cư xử như vậy đơn giản là để cho Thái tử Hạ quốc thấy, nếu nhi tử mà muốn có con có biết bao nữ nhân ở Thiên triều quốc chờ sinh con cho nó.


      Các đại thần cùng mọi người trong hoàng cung đều kinh ngạc nhìn bọn họ, phải nàng nham hiểm độc ác, Vương gia luôn luôn để nàng phòng gối chiếc sao? Sao bỗng dưng lại có thể mang thai, thế nhưng mọi thứ đều trở lại bình thường rất mau, đối với nữ nhân xinh đẹp như vậy, nam nhân nào có thể ngồi im mà tâm xao động chứ, Vương gia cũng là nam nhân, cũng đều thích cái đẹp như mọi người.


      “Dạ, phụ hoàng.” Mộ Dung Ưng đáp xong, xoay người với bọn họ: “Vậy bổn vương xin lỗi trước, tiếp đãi được.”


      So với kinh ngạc của người khác, Mạn Tâm nằm trong lòng ngực của lại càng thể tin được, có thể nghĩ ra cái cớ như vậy, chẳng qua đây đúng là cái cớ tốt nhất.


      Vô cùng yên tâm tựa vào trong ngực của , để cho ôm mình rời khỏi đại điện, rốt cuộc cũng trốn thoát được.


      Mộ Dung Ưng vẫn ôm nàng ngồi lên xe ngựa, mới : “Đứng lên , cần giả bộ nữa.”


      Mạn Tâm lập tức từ trong ngực ngồi xuống: “ tốt quá, rốt cuộc khỏi bị giày vò trong đó, ta vẫn còn cảm thấy sợ, biết còn có người kiếm chuyện với ta hay , bảo ta làm thơ, vẽ tranh chẳng hạn?”


      “Vậy nếu phải làm khó ngươi về cầm kỳ thi họa, các thứ khác ngươi đều biết à?” Mộ Dung Ưng : “Đây cũng là thứ mà nữ tử hẳn phải học.”


      “Chỉ tiếc bây giờ ta đều quên hết mọi thứ, cầm kỳ thi họa hình như cũng nhớ.” Mạn Tâm nhún nhún vai, đột nhiên khẽ cười xấu xa, nhìn hỏi: “Này, ngươi mới vừa ta có tin vui, vậy sau này bụng ta to ra, ngươi làm sao ăn với người khác?”


      Mộ Dung Ưng nhìn nàng cái, giọng điệu mang theo lãnh đạmnói: “Vậy , sảy thai ngoài ý muốn.”


      “Sảy thai ngoài ý muốn?” Mạn Tâm ngây ra lúc, những lời này từ trong miệng thốt ra hề có tình cảm, tuy rằng nàng chưa có con, nhưng nếu quả có con, nàng nhất định sinh nó ra.


      “Làm sao vậy?” Mộ Dung Ưng bắt gặp sắc mặt nàng đột nhiên trở nên ảm đạm.


      “Ngươi thích trẻ con sao?” Mạn Tâm nhìn , đột nhiên hỏi câu, người đàn ông mà thích con cái, nhất định phải là người đàn ông tốt.


      biết.” trả lời vô cùng ràng.


      “Ồ.” Mạn Tâm khẽ lên tiếng, có lẽ bởi vì có con, nên thể cảm nhận được loại tình cảm này, cho nên câu trả lời của xem như thành thực, nàng đột nhiên muốn trêu đùa chút: “Nếu chúng ta có con, ngươi có thích ?”


      “Chúng ta?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, chỉ ném lại cho nàng câu: “ thể nào.” chưa từng nghĩ tới để nàng có con của mình.


      Mặc dù biết đáp án, nhưng bị lưu tình ra mặt như vậy, Mạn Tâm vẫn có chút tức giận hất đầu nghiêng qua: “Ngươi yên tâm, thậm chí ngươi có muốn ta cũng muốn.” Nếu có con, sao nàng còn có thể trở về.


      “Vậy tốt.” Mộ Dung Ưng , nếu như sau này mà có con, vậy có muốn Trữ An làm mẫu thân đứa trẻ hay ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 079



      Chương 079 — bị mê hoặc


      Mạn Tâm muốn thăm dò , trôi qua lâu như vậy mà vẫn hoài nghi nàng. Nàng chịu nổi nhưng cứ phải nhịn thôi, được , nàng thể trở về…


      Làm nũng giả vờ nằm ngã hẳn vào trong ngực : “Được rồi, chúng ta đừng chuyện vui nữa.” Vừa chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi hỏi xem vì sao ta lại cầm trong tay cái hộp dâng lên cho phụ hoàng à? Chẳng lẽ ngươi tin những lời ta sao?”


      “Tại sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, bản thân mình đương nhiên tin, chẳng qua muốn nghe xem nàng giải thích thế nào.


      ra ta có chuẩn bị lễ vật mừng thọ là dùng trân châu kết thành chữ thọ. đường tiến cung, còn cố tình mở ra xem, biết tại sao khi lên đến đại điện lại đột nhiên thấy, lúc ấy ta sợ hãi, biết làm sao đây? Nhưng cũng thể làm phụ hoàng và ngươi mất mặt được, ta cũng biết phụ hoàng kiêng nể Thái tử ca ca nên thể lập tức trừng phạt ta, ta chỉ có thể lung tung mạch, mặc kệ mọi người có tin hay , ít nhất có thể giữ lại thể diện.” Bấy giờ Mạn Tâm mới ra, mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.


      lung tung mạch? Nếu phải sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, vậy ngươi cũng biết tùy cơ ứng biến đấy.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, thể tin được lời của nàng, nhưng tình nguyện tin lời nàng , nếu phải nàng cần gì phải hao hết tâm tư giải thích, quản gia cũng từng báo qua với là Vương phi muốn rất nhiều trân châu quý báu.


      “Ngươi cũng biết ta rất thông minh, ra ta làm là vì ngươi, ta rồi ta nghĩ bắt đầu lại lần nữa với ngươi, ta hy vọng ngươi tín nhiệm ta.” Mạn Tâm tình nhìn .


      “Ngươi làm vậy là khiến cho bổn vương tin ngươi sao? Xóa bỏ hết tất cả những chuyện trước kia mà ngươi làm?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, vẫn chưa thể tin nàng.


      “Ta hiểu được ngươi cần phải có thời gian, nhưng ta tin là gặp gỡ lâu ngày, đến ngày nào đó ngươi hiểu tâm tư người ấy. Được rồi, chuyện ấy nữa, tuy rằng ta biết đánh đàn nhưng ta biết ca hát, ta hát bài cho ngươi nghe nha.” Mạn Tâm đổi đề tài: “Khi cao hứng nên đến mấy chuyện vui này.”


      “Được.” gật gật đầu, nghe qua được hai lần, tiếng ca của nàng hay chưa từng có, hồi tưởng về lúc nàng hát rất êm tai.


      Tiếng ca ngọt ngào từ môi nàng truyền vào bên tai của , nàng dùng tiếng ca để biểu đạt lòng mình sao? Nhưng thể thừa nhận, nàng như vậy quả có chút hấp dẫn mình, nàng còn nham hiểm độc ác, trở nên hiền lành, trở nên thông minh, trở nên biết thương, biết làm nũng.


      Tiếng ca dần dần dừng lại, lúc này mới phát nàng muốn ngủ say, nhìn thấy khuôn mặt im lặng đẹp tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt như vậy bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều động lòng, nếu từ lúc bắt đầu có thể được như vậy, bọn họ cũng xa lạ như bây giờ.


      Tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của nàng, lại đột nhiên như bị điện giật, rụt trở lại. , thể bị nàng mê hoặc, cái gì cũng có thể tha thứ, nhưng quyết định thể tha thứ nàng hãm hại Nhị đệ.


      Trong cơn ngủ say, Mạn Tâm cảm giác thân người mình lắc lư chút, tỉnh lại mới phát giác về tới vương phủ.


      “Ngươi trở về phòng, nghỉ ngơi , bổn vương còn muốn trở lại hoàng cung.” Mộ Dung Ưng .


      “Được, ngươi mau .” Mạn Tâm biết còn phải trở về để chiêu đãi khách.


      Nhìn thấy xe ngựa của xa, nàng nhìn Song Nhi bên cạnh, dìu mình.


      Song Nhi bị hù, lập tức : “Công chúa, phải nô tì, nô tì cũng biết sao lại thế này? Lúc ấy nô tì cũng rất sợ hãi.”


      “Ta chưa là ngươi làm mà, về phòng trước rồi sau.” Mạn Tâm xoay người vào vương phủ.

      Chương 080



      Chương 080 — Từ chối gặp lại


      Vừa về tới phòng, Song Nhi liền quỳ xuống: “Công chúa, xin tha mạng, phải là nô tì mà, khi nhìn thấy trong hộp trống , lúc ấy nô tì suýt chút nữa bị hù muốn ngất .”


      “Ngươi đứng lên , ta nghi ngờ ngươi, ta chỉ muốn ngươi nhớ lại chút, cái hộp có từng rời khỏi tay ngươi ?” Mạn Tâm luôn luôn hoài nghi là người khác cố ý lấy lễ vật ra, nhưng nàng nghĩ ra được là ai. Tuy rằng trong hoàng cung mọi người đều có thể, nhưng chẳng lẽ bọn họ biết Mộ Dung Ưng vì sao lại khoan dung với mình, còn phải là vì thân phận công chúa Hạ quốc của nàng, bọn họ lấy trộm lễ vật như vậy chẳng phải tự làm mình khó xử sao?


      “A.” Song Nhi cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nghĩ ra, thốt lên: “Nô tì nhớ ngay lúc mới bắt đầu khai tiệc tối, bởi vì phát lọn tóc bị lỏng, mới thả hộp trong tay xuống, chải đầu sơ lại cho đàng hoàng, nhưng cái hộp hình như có bị người động qua.”


      “Có lẽ người khác chính là thừa dịp trộm lấy đồ bên trong, thôi quên , may là hôm nay có kinh sợ nhưng gặp nguy hiểm, ngươi lui xuống .” Mạn Tâm phân phó, có lẽ là công chúa, phi tử nào trong hoàng cung biết về mối quan hệ lợi hại của triều đình, nếu có việc gì, nàng cũng cần phải làm rùm beng lên.


      “Dạ, công chúa.” Song Nhi lui ra ngoài.


      Sáng sớm hôm sau, Mạn Tâm vừa mới rời giường, ăn điểm tâm xong, Song Nhi liền tiến vào bẩm báo: “Công chúa, Thái tử mời người đến biệt viện.”


      .” Mạn Tâm trực tiếp trả lời, nàng muốn đối mặt , càng thể đối mặt với thứ tình cảm mãnh liệt kia.


      ?” Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng: “Công chúa, tại sao người gặp Thái tử?”


      “Ta phải muốn gặp, chỉ là hôm nay hơi mệt chút, muốn thôi.” Mạn Tâm ngồi lên giường.


      Song Nhi liếc nhìn nàng cái, do dự hồi lâu mới hỏi: “Công chúa, người có mang sao?” Những lời này muốn hỏi từ tối hôm qua, nhưng luôn có cơ hội để hỏi.


      “Ngươi xem.” Mạn Tâm hỏi ngược lại .


      “Nô tì biết, chỉ là Vương gia chưa từng qua đêm ở Mạn Tâm các, nên công chúa hẳn là có thai.” Giọng điệu của Song Nhi chứa đựng tám phần khẳng định.


      “Ngươi biết rồi, cần gì hỏi ta.” Mạn Tâm khẽ cười.


      ?” mặt Song Nhi lộ vẻ vui mừng.


      “Ta có, ngươi lại vui mừng? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta với Vương gia tốt đẹp?” Mạn Tâm nhìn đầy kỳ quái.


      phải đâu công chúa, nô tì phải có ý đó.” Sắc mặt của Song Nhi hoảng hốt, cuống quít giải thích.


      “Vậy ý ngươi là sao?” Mạn Tâm thuận miệng hỏi.


      “Trước kia công chúa có qua là thích trẻ con, lại càng sinh đứa của Vương gia, nô tì chỉ sợ là người làm chuyện điên rồ.” Song Nhi vội vàng .


      “Phải ?” Mạn Tâm khẽ nhíu máy, Trữ An nhẫn tâm vậy sao? Nhưng cũng chẳng kỳ quái gì, nàng thương Mộ Dung Ưng, sao lại sinh hạ hài tử của được.


      “Công chúa, vậy người còn gặp Thái tử ?” Song Nhi cẩn thận hỏi lại lần nữa.


      , ngươi cứ trong người ta được khỏe, dù thế nào nữa huynh ấy cũng biết ta có mang thai.” Mạn Tâm , viện cớ này quá đúng lúc.


      “Dạ được, vậy nô tì lại như vậy.” Song Nhi rời phòng.


      Sau khi dùng xong bữa tối, Mạn Tâm ngồi trong lương đình ở hoa viên, gió thổi vào người thực khoan khoái, trăng bầu trời tròn. Nàng nhớ đây là lần thứ hai nàng ở tại triều đại này ngắm nhìn trăng tròn, hai tháng qua biết Vân thế nào? Nàng cũng biết cơ thể của chính mình có còn nguyên vẹn hay ? Vân có đau lòng quá độ ?


      Nếu phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ hẳn chuẩn bị hôn lễ rồi, còn bây giờ, có chuẩn bị lễ tang hay ? Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, lòng nàng dấy lên đau đớn khôn cùng, Vân ơi, có biết em luôn nhớ tới ?


      Mộ Dung Ưng vừa về tới vương phủ, liền bắt gặp nàng nhìn ánh trăng trời đến ngẩn người, trong khóe mắt còn đong đầy nước mắt. Từ sau khi tỉnh lại, nàng dường như càng ngày càng dễ khóc, nhưng khi nàng khóc làm rung động lòng người.


      “Sao vẫn chưa nghỉ?” tới phía sau nàng.


      “Ngươi trở về.” Mạn Tâm quay đầu, nhàng lau chùi lệ ở khóe mắt.


      “Nghe Thái tử mời ngươi tới, sao ngươi lại từ chối?” Mộ Dung Ưng cứ cảm giác giữa bọn họ có quan hệ tầm thường trong đó, sao nàng muốn gặp người thân của mình.


      “Ta muốn gặp , là bởi vì họ biến ta trở thành vật hi sinh, các ngươi vì lợi ích quốc gia mà hy sinh ta, cũng chưa từng hỏi qua ta có nguyện ý hay . Nếu bọn họ đều để ý ta, ta còn gì để mà lưu luyến, huống chi phải gả chồng theo chồng sao? Từ nay về sau, ta chỉ là Vương phi của ngươi thôi.” Mạn Tâm .


      Mộ Dung Ưng nhìn nàng cái, hòa thân là thể tránh khỏi, thân là người của hoàng thất, nhất định phải vì lợi ích của quốc gia mà hy sinh chính mình.


      “Kỳ chẳng qua ít nhất các ngươi còn có thể có tam thê tứ thiếp, nếu được sủng ái mà còn phải rời xa quê nhà, đây chẳng phải là thê lương lắm sao?” Mạn Tâm luôn luôn cảm thấy những công chúa hòa thân là đáng thương nhất.


      “Tam thê tứ thiếp?” Giọng điệu của Mộ Dung Ưng lộ ra ý cười, đột nhiên chuyển lời: “Thái tử Hạ quốc với bổn vương, ngày mai trở lại vương phủ gặp ngươi, ngươi có thể từ chối gặp , nhưng ngươi thể từ chối tới thăm ngươi.”


      “Cái gì? lại muốn đến, ngươi có thể từ chối cho đến được ?” Mạn Tâm nhất thời cảm thấy nhức đầu.


      “Nghe giọng điệu của ngươi giống như hoan nghênh , chỉ có muốn đến gặp ngươi, bổn vương có lý do gì từ chối cả.” Mộ Dung Ưng .


      “Vậy ta chỉ có thể gặp .” Mạn Tâm có chút mất hứng, biết nên đối mặt với thế nào, nàng cũng phải Trữ An.


      Bắt gặp bộ dạng lo lắng của nàng, Mộ Dung Ưng nghĩ ra, vì sao nàng muốn gặp ?


      “Đúng rồi, ngày mai đến đây, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta.” Chỉ có thể như vậy, mới có cơ hội làm gì, gì với mình.


      “Được.” Mặc dù Mộ Dung Ưng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Ban đêm gió lớn, về nghỉ ngơi .”


      “Ừm.” Nàng gật gật đầu, nhớ đến ngày mai gặp mặt, biết xảy ra chuyện gì?


      đêm ngủ, Mạn Tâm ràng rời giường, đúng lúc giả bộ trong người khỏe, Hạ Duẫn Ngân lại mau chóng đến đây.


      “Công chúa, Thái tử đến đây rồi, người có muốn nô tì thay y phục cho người ?” Song Nhi vào nhìn thấy nàng còn nằm ở giường.


      cần.” Mạn Tâm lắc đầu.


      “Công chúa, vì sao người vui khi gặp Thái tử? Chẳng lẽ người vẫn còn hận họ bắt người xuất giá sao?” Song Nhi dò hỏi.


      “Nếu ngươi biết, đừng hỏi nữa.” Mạn Tâm vui, ta tìm ra ình lý do.


      “Nhưng Thái tử rất quan tâm đến công chúa, công chúa làm vậy có phải là tốt lắm ?” Song Nhi thưa dạ nhìn nàng, giọng .


      “Đừng nữa, ta tự biết có chừng mực.” Mạn Tâm , ta làm sao biết nguồn gốc trong ấy.


      “Vậy, nô tì mời Thái tử và Vương gia tiến vào.” Sắc mặt của Song Nhi bối rối, nhàng bước ra khỏi cửa phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :