1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 049



      Chương 049 — Gương mặt trẻ con


      Mạn Tâm bị hắc y nhân dẫn thẳng tới khoảng sân rất khác biệt, hai bên viện nở đầy hoa tươi, yên lặng tĩnh mịch như thế ngoại đào viên, nơi càng nguy hiểm thoạt nhìn càng thấy an toàn, đây có phải là thiên đường của địa ngục? Vài lần muốn chạy trốn nhưng cuối cùng nàng cũng quên , bởi vì nàng có bản lĩnh nên trốn thoát được, trong lòng ôm hy vọng Mộ Dung Ưng tới cứu mình, nhưng đường đến chỗ này hy vọng cứ từng chút từng chút bị dập tắt, chờ đến đây, có lẽ mọi thứ trễ.


      “Vào .” Hắc y nhân mở cửa, lập tức đẩy nàng vào.


      Mạn Tâm lảo đảo vài bước tới phía trước, thân thể mới đứng vững, liền thấy lão già tóc hoa râm mặc áo xanh đưa lưng về phía mình, chính là môn chủ hút máu để luyện công sao? Nghĩ vậy, nàng khỏi cảm thấy rùng mình cái, nàng muốn bị luyện công, nhưng tự sát nàng có dũng khí đó, nàng tin rằng ông ta cũng để cho nàng chết trước mắt ông ta, xem ra nàng chỉ có thể mặc cho số phận.


      Lão già chậm rãi xoay người lại, lòng nàng khẩn trương tới cực điểm, rốt cuộc là người đáng sợ đến mức nào, có đột nhiên bổ nhào qua, giống như quỷ hút máu mà hút máu tươi của nàng ? Nhưng chờ tới khi quay lại, nàng lại ngây ngẩn cả người, sao trước mặt lại là gương mặt trẻ con? Đáng tựa như đứa bé năm sáu tuổi, nhưng ánh mắt kia hề ngây thơ chất phát, có chút vẩn đục đáng sợ, còn có mái tóc hoa râm tương phản hoàn toàn kia, tại sao lại có người như vậy?


      Khi nam nhân nhìn đến nàng, trong mắt lộ ra tia hào quang, chậm rãi tới hướng nàng.


      Mạn Tâm quan sát , trong lòng nên lời, chỉ toàn là khiếp sợ.


      “Dung mạo đẹp quá, nhưng đáng tiếc.” Trong giọng già nua của người đàn ông chứa thản nhiên thương tiếc.


      đành lòng sao? Hay lương tâm bất an? Mạn Tâm vẫn đứng ở đấy nhúc nhích, hy vọng xa vời buông tha ình như vậy, nếu có thể buông tha cũng có nhiều nữ tử vô tội bị chết như vậy.


      A, đột nhiên phát ra tiếng nặng nề, mặt liền lộ ra vẻ thống khổ, lấy tay tóm chặt lấy đầu mình.


      Mạn Tâm trừng to mắt, hoảng hốt nhìn , nàng thể tin được bản thân mình thấy gương mặt vốn trẻ con của dần dần già


      “AAA…” Nam nhân thống khổ, gào thét lớn trận, bắt nàng lại, điên cuồng xé rách y phục người nàng.


      “Ngươi làm gì?” Mạn Tâm có khả năng phản kích giãy dụa, nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ phải hút máu luyện công như nàng nghĩ, mà là cùng dương hòa hợp, nhưng nàng giờ đây biết hơi trễ.


      Áo khoác lập tức bị cởi bỏ, nàng cảm giác được cơn gió lạnh thổi qua, mặt của giờ phút này càng thêm dữ tợn đáng sợ, tựa như con quái vật phát điên, nổi đầy gân xanh .


      ‘Rầm’ lập tức nâng nàng lên, liền hung hăng ném lên giường.


      Mạn Tâm bị ném, đầu choáng váng, trí óc mụ mẫm, chỉ cảm thấy người vô cùng đau đớn, liền nhìn thấy đồng tử của to lên mấy lần, tràn đầy tơ máu, bổ nhào tới hướng mình…


      được.” Mạn Tâm bị dọa tới mức tay bắt được trâm cài tóc đầu, ngăn cản loạn xạ, nàng chỉ cảm thấy dòng chất lỏng ấm có mùi tanh chảy mặt mình.


      dường như cũng bổ nhào tới hướng mình, lúc này nàng mới chậm rãi trấn tĩnh lại, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng hít phải ngụm khí lạnh.

      Chương 050



      Chương 050 — Máu chảy ngừng


      Mạn Tâm nhìn thấy cổ tay của nam nhân bị trâm cài tóc sắc bén rạch đường sâu, máu tươi ở vết thương lập tức nhuộm đỏ cả cổ tay , tuy rằng máu chảy từ từ nhưng liên tục dừng, người mặt tay của nàng đều là máu tươi của .


      Nhưng lại chỉ lặng lặng nhìn, mặt thống khổ như lúc trước, ánh mắt khôi phục lại màu sắc nguyên thủy, nhưng mặt trở nên già nua vô cùng, tựa như lão ông tám mươi tuổi đầy nếp nhăn.


      Mùi máu tươi lấp đầy cả khứu giác của nàng, làm nàng buồn nôn trận, cũng khiến nàng hoảng sợ, giết người, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là nàng giết người, chẳng quan tâm y phục rách nát người mình, nàng bối rối đứng dậy. “Ngươi thế nào rồi?”


      “Ta sao.” Nam nhân vô lực lắc đầu, mặt lại lên nụ cười tươi, câu sao hiểu nổi: “Hóa ra là như vậy.”


      Chứng kiến máu ở miệng vết thương cổ tay chảy liên tục ngừng, thấy bình tĩnh như thế, Mạn Tâm đích thực luống cuống, nàng muốn giết người, cũng muốn người khác vì nàng mà chết, dưới tình thế cấp bách hô lớn: “Người đâu, cứu mạng.”


      Nhưng mặc cho nàng la lớn thế nào, cửa vẫn đóng chặt, có người đẩy vào, tại sao ai đến chứ? Nàng tin ai nghe được.


      “Ngươi cần hô, ai đến đâu, bất kỳ nữ nhân nào mỗi lần đến nơi này cũng đều kêu như vậy.” Nam nhân thản nhiên , rồi lại mặc kệ cổ tay của mình chảy máu ngừng.


      Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được người khác ở đây nhất định cho là mình hô hoán cứu mạng, cầm lấy áo quần bên cạnh bị xé rách, muốn bao lấy cổ tay chảy máu của .


      cần, cứ để nó chảy.” Nam nhân tháo mảnh vải, ném ra ngoài.


      “Ngươi điên rồi, ngươi muốn sống hả?” Mạn Tâm giật mình nhìn , nếu muốn chết cũng hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, dù rằng đáng chết nhưng nàng muốn để mình mang tội danh giết người lưng.


      “Ngươi hiểu.” Nam nhân chỉ nhìn nàng cái lại phân phó: “ dặn người chuẩn bị cho ta thuốc bổ máu.”


      Tuy rằng Mạn Tâm cũng hiểu được ý tứ trong lời của , nhưng vẫn vội vàng chạy ra mở cửa liền hô: “Môn chủ phân phó các ngươi chuẩn bị cho thuốc bổ máu.”


      Nhìn thấy y phục rách nát, mà nàng lại bình an đứng trước mặt mình, hắc y nhân bên ngoài lặng người khắc, đột nhiên xông vào phòng, liền nhìn thấy môn chủ ngồi giường, tay bị thương rũ xuống, ở trong phòng còn có mảng máu lớn, lo lắng hô: “Môn chủ, người làm sao vậy?”


      Nhưng giờ phút này, nam nhân lâm vào hôn mê, điểm huyệt đạo ở cổ tay môn chủ, áu tiếp tục chảy.


      “Ngươi còn dong dài cái gì? Còn chuẩn bị thuốc bổ máu.” Mạn Tâm ở phía sau hét lớn, nhìn thấy nam nhân hôn mê, trong lòng cũng trở nên hoảng sợ, phải chết rồi chứ!


      Hắc y nhân quay người lại, đưa tay điểm huyệt nàng, : “Chờ ta trở về bẩm với Thiếu chủ, quay lại xử trí ngươi.”


      Nam nhân mang mặt nạ nghe được thuộc hạ bẩm báo, cấp tốc chạy tới nơi này, đưa tay liền đút viên thuốc vào miệng môn chủ, sau đó xem xét miệng vết thương tên tay, rải thuốc lên băng nó lại.


      “Thiếu chủ, môn chủ thế nào?” hắc y nhân bên cạnh rốt cuộc chờ được đành hỏi.


      “Môn chủ sao, nhưng mất máu quá nhiều, xuống căn dặn mấy ngày nay nhất định phải làm nhiều đồ ăn bổ máu chút, tin rằng môn chủ có thể khôi phục rất nhanh.” Nam nhân mang mặt nạ phân phó.


      Mạn Tâm nghe được sao, cũng yên lòng, ít nhất mình cần mang tội danh giết người lưng.


      “Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay , quay người lại đem kiếm kề ngay cổ nàng, “Ngươi dám cố ý đả thương môn chủ, ta nhất định thể bỏ qua, ngươi chết .” xong, kiếm trong tay liền dùng lực tiến lên.


      “Dừng tay.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên ra tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của .


      Mạn Tâm thở phào, thiếu chút nữa mất mạng, nàng cũng chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay có trải qua được ngày tốt lành nào, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng, kề cận bên bờ sinh tử, ai nấy đều muốn giết nàng, chẳng lẽ tổ tiên của nàng làm chuyện tốt?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 052



      Chương 052 — Khinh người quá đáng


      Ngoài thạch động, Mộ Dung Ưng che mặt, dẫn theo rất nhiều thị vệ che mặt đứng ở Vô Ưu Đường, hắc y nhân ít nhiều đều bị thương.


      Giữa trung, hắc y nhân cùng Dương Tử Vân giao chiến, ta đột nhiên đâm kiếm trúng ngực của hắc y nhân, sau đó thu kiếm, đứng lại mặt đất.


      Hắc y nhân lấy tay ôm lấy ngực bị thương, phục : “Các ngươi đừng quá đắc ý, thiếu chủ của bọn ta còn chưa ra, đến lúc đó báo thù cho bọn ta.”


      “Chúng ta có ý gì khác, chỉ cần các ngươi giao ra Thánh nữ mà các ngươi bắt, chúng ta lập tức rời .” Mộ Dung Ưng , trong lòng lo lắng, nàng có an toàn hay ?


      “Thánh nữ? Ha ha.” Hắc y nhân tỏ ra đắc ý, “Các ngươi tới chậm rồi, lúc này ta sớm bị dùng để luyện công.”


      “Cái gì?” Sắc mặt của cả kinh, trong mắt lộ ra tia phẫn nộ, chẳng lẽ nàng gặp phải bất trắc.


      Dương Tử Vân cũng có hơi vui mừng, loại nữ nhân này đáng bị nhận kết cục như vậy, mình làm mình chịu, ai bảo ta gây ra quá nhiều nghiệt chướng, đây đúng là báo ứng!


      “Đáng chết!” Mộ Dung Ưng đột nhiên xuất ra kiếm trong tay, đâm tới hướng hắc y nhân.


      “A…a…a….” Hắc y nhân hoảng sợ lui về phía sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bỏ mạng dưới kiếm.


      ‘Keng’ cái, ám khí bên cạnh đột nhiên bắn trúng kiếm trong tay , liền nhìn thấy nam nhân mang mặt nạ mặc áo trắng ra từ bên trong.


      Hắc y nhân thấy mình được cứu trợ, vội vàng hành lễ: “Thiếu chủ!”


      “Các ngươi lui xuống băng bó vết thương .” Nam nhân mang mặt nạ vung tay lên, phân phó.


      “Dạ, tạ ơn thiếu chủ.” Hắc y nhân bị thương đều vào.


      “Hai mươi năm, có ai dám bước vào Vô Ưu Đường của ta nữa bước, hôm nay xem ra các ngươi muốn tự tìm đường chết!” Nam nhân mang mặt nạ quan sát .


      “Vô Ưu Đường, ba chữ này đúng là làm rất nhiều người trong giang hồ nghe tới sợ mất mật, nhưng hề làm ra chuyện vô nhân tính, chỉ là mai danh tích hai mươi năm, đến hôm nay tái xuất giang hồ lại giết hại nữ tử vô tội, mỗi việc tà ác này thôi cũng đáng bị giết.” Mộ Dung Ưng nhả ra từng chữ từng chữ rất nặng nề.


      “Việc tà ác?” Nam nhân mang mặt nạ cười lạnh, “Trong chốn giang hồ có bao nhiêu chính nhân quân tử như các hạ, nếu là chính nhân quân tử tại sao dám đem diện mạo ra gặp người?”


      muốn lộ diện vì muốn liên lụy nhiều người, chúng ta hãy bớt sàm ngôn , ta cũng phải đến thay người trừ hại, ngươi chỉ cần gọi người ra là được.” Mộ Dung Ưng kiên nhẫn chờ, biết nàng có gặp nguy hiểm ?


      “Người? Người nào?” Nam nhân mang mặt nạ lại giả vờ vô tội.


      “Ngươi thử xem là người nào? Thánh nữ bị ngươi bắt đó.” Dương Tử Vân ra trước mặt .


      “Chết rồi.” Nam nhân mang mặt nạ nhìn họ thẳng, võ công của họ rất cao, hành động cố chấp kia lên nàng cũng phải là người tầm thường.


      “Chết rồi!” Mộ Dung Ưng nắm chặt kiếm trong tay, trong mắt chậm rãi tích tụ lửa giận.


      “Chết rồi sao?” Dương Tử Vân ngây ra lúc, lập tức bảo: “Vậy đừng trách chúng tôi khách sáo.” Kiếm vung lên, muốn dẫn người xông vào.


      “Đứng lại.” Mộ Dung Ưng lập tức gọi lại, cố nén tức giận mới : “Nếu chết giao thi thể cho chúng tôi.” gặp qua nữ tử bị luyện công, mặc dù dung nhan bị hủy hết nhưng bị mất mạng, chừng ta láo.


      “Vứt rồi!” Nam nhân mang mặt nạ dường như cố ý muốn chọc giận , thản nhiên phun ra hai chữ.


      “Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Dương Tử Vân phát hỏa, cầm kiếm trong tay chỉ về phía .


      “Ta chính là khinh người quá đáng đấy, ngươi làm gì được ta?” Nam nhân mang mặt nạ chẳng hề đem để vào mắt.

      Chương 053



      Chương 053 — Ám khí có độc


      Nghe được bên ngoài gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, Mạn Tâm thầm sốt ruột, mình ràng đứng ở chỗ này mà động cũng động được, cũng được, bởi vì nàng bị điểm huyệt câm.


      thấy được người hoặc thi thể, Mộ Dung Ưng tin nàng chết, nhưng suy nghĩ người ở trong tay , tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ, mới lên tiếng: “Cơ nghiệp hai mươi năm của Vô Ưu Đường có được dễ dàng, ta nghĩ ngươi cũng muốn trong phút chốc bị hủy hoại như vậy, chỉ cần ngươi giao người ra, hứa hẹn từ nay về sau tổn thương người vô tội, chuyện trước kia lập tức xóa bỏ.”


      “Ha ha.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên cười ha hả, đầy châm chọc, “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi hủy được Vô Ưu Đường này sao?”


      “Chúng ta tốt bụng khuyên bảo, ngươi lại biết điều, vậy cũng đừng trách chúng ta.” Dương Tử Vân chú ý đến ngông cuồng của , “Đại ca, chúng ta đừng khách sáo với nữa.”


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nam nhân mang mặt nạ, thấy bộ dạng chẳng hề có chút hỏa thiệp của , khi như vậy, mình cũng cần khách sáo, nếu nàng chết , bắt lấy cũng coi như có thể cho Hạ quốc công đạo.


      “Được.” Đến đại ca cũng ngầm đồng ý, Dương Tử Vân lập tức phi thân qua, “Ngươi ngạo mạn như thế, hôm nay phải để cho ngươi biết thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”


      “Rất muốn lĩnh giáo.” Mặt ạn nam nhân phi thân lên nghênh chiến, dùng quạt giấy trong tay làm vũ khí.


      Quạt giấy rất ngắn so ra ràng yếu thế hơn trường kiếm, nhưng nam nhân mang mặt nạ võ công rất cao, biết làm thế nào để lấy ngắn đấu dài, luôn nghênh ngang giao chiến sát bên người , trường kiếm của Dương Tử Vân chiếm được chút ưu thế nào.


      “Thiếu chủ của Vô Ưu Đường quà nhiên võ công thâm sâu khó lường.” Dương Tử Vân thể bội phục, hiểu bản thân mình phải là đối thủ của , may thay chính mình sớm có chuẩn bị.


      “Giờ biết vẫn chưa muộn, nếu nhận thua có lẽ ta còn giữ lại cái mạng của ngươi.” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ vẫn chua ngoa như trước.


      “Nhận thua? Chuyện đó ta làm, đừng kiêu ngạo quá sớm, còn chưa tới phút cuối, chưa biết ai thắng ai thua, đời này có rất nhiều chuyện biết trước được!” Dương Tử Vân cười, vẻ mặt tự tin.


      “Phải ?” Nam nhân mang mặt nạ chẳng hề đặt uy hiếp của vào trong mắt, nhưng nhìn thấy tia giả dối trong mắt , lại đề cao cảnh giác.


      Mộ Dung Ưng đứng ở đó, chỉ phân phó câu: “Bắt sống.”


      biết, đại ca.” Dương Tử Vân đáp.


      biết tự lượng sức mình.” Ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ trở nên lạnh lẽo, chiêu thức tay đột nhiên cải biến phương thức, chiêu thức cực nhanh.


      “Được lắm.” Dương Tử Vân khen, chống đỡ có thừa, nhưng lại vô lực đánh trả.


      “Chỉ có vậy mà dám đến Vô Ưu Đường ta khiêu khích, muốn chết mà!” Nam nhân mang mặt nạ hạ nhiều chiêu sát thủ trí mạng.


      “Đợi chút rồi ngươi biết.” Dương Tử Vân vẫn còn chưa xong, liền ném trường kiếm trong tay ra ngoài, đột nhiên từ trong hai tay bắn ra vô số ám khí như kim châm về phía nam nhân mang mặt nạ…


      “Đê tiện!” Nam nhân mang mặt nạ ngờ đột nhiên dùng ám khí, vội vàng trốn tránh, thân thể di chuyển cực nhanh, nhưng có kim châm đâm vào cánh tay .


      “Đối phó với ngươi, cần gì quang minh chính đại, với lại ngươi cũng được dùng ám khí.” Dương Tử Vân cười lớn, phi thân đứng qua bên.


      “Ngươi cho là loại ám khí này có thể làm khó được ta sao?” Nam nhân mang mặt nạ mở lòng bàn tay ra, toàn bộ kim châm đều bị bắt được.


      “Ta đương nhiên biết làm khó được ngươi, ta chỉ là vạn trung cầu nhất (trong môt vạn chỉ cần , ý trong vạn kim châm được phóng ra, chỉ cần kim bắn trúng), vả lại thủ pháp bắn ám khí của ta cách thức rất tùy tiện, chỉ cần bắn trúng châm là được.” Dương Tử Vân cười hì hì, nhìn thấy cánh tay có kim châm kia.


      Nam nhân mang mặt nạ suy tư về lời của , đột nhiên cảm giác ổn, nhìn chằm chằm , “Ngươi hạ độc.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 054



      Chương 054 — Kịch độc Phượng Hoàng


      Hạ độc? Mạn Tâm ở bên trong nghe rất ràng, đột nhiên trong lòng nhõm, vốn dĩ lo lắng họ đánh thắng được , giờ đây xem ra họ sớm có sắp xếp.


      Dương Tử Vân nhún nhún vai : “Ngươi cũng cho ta biết, thể hạ độc.”


      Nam nhân mang mặt nạ nhổ kim châm khỏi cánh tay, lạnh lùng : “Ngươi tưởng hạ độc có thể làm gì được ta sao?”


      “Độc thông thường đương nhiên làm gì được ngươi, nhưng nếu như là kịch độc Phượng Hoàng vô sắc vô vị, ngươi như thế nào?” Dương Tử Vân rất là đắc ý, chưa bao giờ đánh mà nắm chắc phần thắng.


      “Phượng Hoàng?” Giọng điệu của Nam nhân mang mặt nạ ràng mang theo khiếp sợ. Loại độc Phượng Hoàng này chỉ nghe qua, nếu trúng loại độc này, từ từ mất hết võ công, sau đó thân thể tàn lụi mà chết, nhưng người trúng độc cảm giác được, loại độc thống khổ này có lẽ phải là lợi hại nhất, nhưng giải dược của nó bào chế gần mười năm mới ra được viên, có thể trúng chất độc này cũng giống như có thuốc giải.


      hổ là thiếu chủ của Vô Ưu Đường, quả nhiên kiến thức rộng rãi, ngay cả Phượng Hoàng cũng biết, vậy ngươi nhất định biết nó đáng sợ.” Dương Tử Vân rất đắc ý, biết được lợi hại là tốt rồi.


      “Muốn dùng độc để khống chế ta, đừng hòng.” Nam nhân mang mặt nạ mới vừa đùa, cũng cảm giác chân khí trong người tiêu tán, võ công tựa hồ chậm rãi biến mất, trong lòng đột nhiên kinh hoảng.


      “Dám hạ độc thiếu chủ, bọn ta phải giết ngươi.” Toàn bộ hắc y nhân đều rút kiếm với Dương Tử Vân.


      “Thiếu chủ của các ngươi trúng độc, các ngươi còn muốn động thủ tìm chết sao?” Dương Tử Vân nhìn bọn họ, đối phó với bọn họ dư sức.


      “Liều chết bảo vệ thiếu chủ.” Hắc y nhân bao vây , biết phải là đối thủ nhưng cũng chịu lùi bước.


      muốn chết, tốt nhất là tránh ra, các ngươi nên biết thiếu chủ các ngươi làm những gì? Hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, nếu trong đó có người nhà của các ngươi, các ngươi cảm tưởng thế nào?” Dương Tử Vân hung hăng nhìn bọn họ chằm chằm, đến mức bất đắc dĩ cũng muốn giết người.


      “Vào Vô Ưu Đường, chính là người Vô Ưu Đường, mệnh lệnh của thiếu chủ, bọn ta theo lệnh mà làm, phân biệt đúng hay sai.” Tất cả hắc y nhân đồng thanh .


      Đối mặt với lòng trung thành của bọn họ. Mộ Dung Ưng vô cùng khen ngợi, Vô Ưu Đường có lẽ phải là nơi tội ác tày trời.


      “Tất cả lui ra.” Nam nhân mang mặt nạ lại đột nhiên phân phó, quan sát , “Ngươi tưởng vậy là thắng rồi sao? Các ngươi nhìn xem đây là ai?”


      Mạn Tâm còn kịp phản ứng, liền cảm giác có người giải khai huyệt đạo của mình, bị người ta đẩy ra, đúng lúc đẩy tới đối diện với .


      Mộ Dung Ưng liền nhìn thấy Mạn Tâm bị đẩy ra, thể phủ nhận khi thấy nàng còn sống, trong nháy mắt thấy vui mừng, nhưng nhìn bộ dạng áo che đủ thân thể nàng, ánh mắt lạnh vài phần, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nàng bị người khác ức hiếp?


      “Ngươi còn chưa chết?” Dương Tử Vân ngây ra lúc.


      “Ngươi ước gì ta chết rồi, có phải ? Chỉ tiếc để cho ngươi toại nguyện.” Mạn Tâm nghe ra giọng điệu thất vọng của , tức giận trừng mắt liếc cái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Ưng, lại tràn ngập ủy khuất.


      “Thả ấy qua đây, ta có thể bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Ưng mở miệng, tại chỉ cần nàng an toàn, nhìn khắp bộ dáng đáng thương của nàng, trái tim của lại có chút thương xót.


      “Hừ.” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh vài tiếng, “Ngươi tưởng ta ngốc à? Thả ta rồi, các ngươi bỏ qua cho ta sao? Đưa ta thuốc giải trước.”


      “Thả người trước.” Mộ Dung Ưng cũng kiên trì như trước.


      “Người ở trong tay ta, ngươi tốt nhất nghe lời ta, nếu đừng trách ta ngọc thạch đều vỡ (ý : hủy hoạt hết tất cả).” Nam nhân mang mặt nạ lấy tay bóp chặt cổ nàng uy hiếp, nhìn ra nữ nhân này rất quan trọng đối với bọn họ.

      Chương 055



      Chương 055 — Mất cả dược lẫn người


      Mộ Dung Ưng nhìn thấy mặt nàng lộ ra vẻ thống khổ, tia nhìn khẩn trương vài phần, vươn tay ra, “Tử Vân, đưa giải thuốc giải cho ta.”


      “Đại ca.” Dương Tử Vân cam tâm, miễn cưỡng lấy ra bình sứ từ trong người, đặt vào trong tay .


      tay giao người, tay giao thuốc.” Mộ Dung Ưng cầm trong tay thuốc giải, chậm rãi qua ta.


      được, làm sao ta biết chính xác trong tay ngươi có phải là thuốc giải hay ?” Nam nhân mang mặt nạ gọi lại.


      “Ngoại trừ tin tưởng, ngươi lựa chọn được sao?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm .


      Nam nhân mang mặt nạ trầm tư chút, mới lên tiếng: “Được, ta đồng ý.” chỉ có thể đánh cuộc phen.


      Lúc này Mộ Dung Ưng mới lại từ từ qua, Mạn Tâm nhìn dõi theo , đột nhiên rất cảm động, giờ phút này tựa như bạch mã hoàng tử đến cứu công chúa gặp nạn, nàng muốn lấy thân báo đáp.


      Nam nhân mang mặt nạ tay nắm lấy nàng, tay chậm rãi vươn ra lấy thuốc, Mộ Dung Ưng tay chầm chậm đưa ra bình thuốc, tay muốn giữ chặt nàng.


      “Buông tay.” Hai người đồng thời hô, ngay vào thời khắc này, Mộ Dung Ưng đột nhiên ném bình dược cầm trong tay lên , thân người lại phi nhanh qua ôm lấy Mạn Tâm vào lòng, đứng qua bên.


      Trong khoảnh khắc Dương Tử Vân thấy thuốc văng ra, liền phi thân lên cướp lại bình dược, kẻ đeo mặt nạ bởi vì trúng độc, võ công căn bản thể thi triển được bao nhiêu, cho nên rất dễ dàng bị cướp giải dược.


      Mộ Dung Ưng ôm Mạn Tâm đứng qua bên, cởi áo khoác choàng lên người nàng, hỏi câu: “Bọn có đối xử như vậy với ngươi ?”


      có. Ta biết ngươi đến cứu ta.” Mạn Tạm lấy tay ôm cổ của , ngẩng đầu tựa vào lồng ngực của , giờ khắc này cảm giác rất an toàn.


      Mộ Dung Ưng có hơi cứng người lại, muốn đẩy nàng ra, lại phát nàng ôm siết lấy mình.


      “Các ngươi giữ lời hứa, giao người ra, các ngươi lập tức đưa thuốc giải cho thiếu chủ của bọn ta.” Thuộc hạ của Vô Ưu Đường đứng bên, đồng loạt giương kiếm, nên lấy lại công đạo cho thiếu chủ.


      “Thuốc giải chúng ta đưa, là do các ngươi có bản lĩnh để lấy.” Dương Tử Vân cố ý lắc lắc giải dược trong tay.


      Hắc y nhân bị chọc giận, gầm lên giận dữ: “Giúp thiếu chủ đoạt lại thuốc giải.”


      “Đứng lại.” Nam nhân mang mặt nạ lại hét lớn. “ được tự tìm cái chết cách vô ích, tất cả trở về, chúng ta chờ cơ hội báo thù.”


      “Thiếu chủ.” Thuộc hạ có chút cam lòng.


      “Trở về.” Nam nhân mang mặt nạ lại ra lệnh lần nữa, “Bây giờ bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.”


      “Dạ, thiếu chủ.” Thuộc hạ cam lòng, nhưng dám tuân mệnh lệnh.


      “Còn muốn chạy, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay chứ?” Dương Tử Vân lập tức giơ kiếm lên, thầm nghĩ coi như họ hôm nay đến phá án, cuối cùng cũng phải đòi lại công đạo cho những nữ tử vô tội này.


      “Ngươi còn muốn thế nào? Lấy mạng ta sao?” Tia nhìn của nam nhân mang mặt nạ phát ra thù hận.


      “Ngươi cảm thấy ta nên lấy mạng ngươi sao? Nhiều nữ tử vô tội cũng đều bị ngươi lấy ra luyện công, cho dù ngươi có chết cũng đủ để đền mạng cho bao nhiêu người như vậy.” Dương Tử Vân nghiến răng nghiến lợi .


      phải.” Mạn Tâm nghe như vậy, đột nhiên hô lên tiếng: “Người hút máu luyện công phải , mà là người khác.”


      phải ?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân cùng nhìn về phía nàng.


      “Phải. phải , mà là môn chủ của họ.” Mạn Tâm gật gật đầu, tuy rằng bắt cóc nữ tử, quả có dự phần, nhưng nàng muốn đổ oan cho người khác.


      “Môn chủ?” Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là người mai danh tích hai mươi năm trước…

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 056



      Chương 056 — Thiên Sát Thất Ưng


      Giờ phút này, đột nhiên từ bên trong ra vài hắc y nhân, nâng lão già ngồi ghế với sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực.


      “Chính là .” Mạn Tâm chỉ tay vào người kia, lòng vẫn còn sợ hãi, rút sát vào trong ngực .


      Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân lúc này mới nhìn về phía người vừa tới. Với bộ dáng già nua vô hồn kia, hoàn toàn thể cùng môn chủ của Vô Ưu Đường có liên quan gì với nhau.


      “Môn chủ.” Nam nhân mang mặt nạ cùng toàn bộ hắc y nhân đồng loạt hành lễ.


      Lão già gật gật đầu, đưa bàn tay giống như bộ xương khô ra, trong tay nắm chặt viên thuốc, gật đầu với , ý bảo uống vào.


      “Dạ.” Nam nhân mang mặt nạ hiểu được ý tứ của , chút do dự liền nuốt viên thuốcxuống , lập tức cảm giác có luồng chân khí lưu thông trong người, độc được giải.


      Khi Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân nhìn đến viên thuốc liền biết đó là thuốc giải Phượng Hoàng. nghĩ tới bọn họ lại có thuốc giải Phượng Hoàng, xem ra ác chiến hôm nay hình như khó tránh khỏi.


      Kẻ đeo mặt nạ khôi phục võ công, lập tức mở quạt xếp trong tay ra: “Tới khiêu khích Vô Ưu Đường ta còn hèn hạ hạ độc như vậy, ta cho các ngươi có đến mà có về.”


      “Nếu như nắm chắc có thể trở về, ngươi nghĩ, chúng ta dám đến sao?” Mộ Dung Ưng buông Mạn Tâm ra, vỗ tay vài cái.


      Trong nháy mắt, Mạn Tâm liền nhìn thấy bên cạnh xuất bảy người mang mặt nạ, mặt nạ vẽ con phi ưng giương cánh bay lên . Người từ đâu tới đây lại có thể hề phát ra tiếng động, là đáng sợ.


      “Thiên Sát Thất Ưng.” Có người sợ hãi kêu ra tiếng.


      Thiên Sát Thất Ưng là tổ chức sát thủ đột nhiên mới nổi lên mấy năm nay trong chốn giang hồ, người trong giang hồ người nào biết, người nào hiểu thủ đoạn tàn nhẫn, so với Vô Ưu Đường năm đó chỉ có hơn chứ kém, từ trước tới nay giết người chỉ dùng đao đoạt mạng. Có điều bọn họ dễ dàng ra tay, cũng xem bạc nhiều hay ít, cho nên vô cùng thần bí, nghĩ tới xuất ở nơi này.


      “Coi như các ngươi có hiểu biết.” Dương Tử Vân hừ tiếng.


      “Có thể mời được người của Thiên Sát Thất Ưng, xem ra thân phận của các ngươi hề tầm thường, vậy tốt, ta lĩnh giáo chút bản lĩnh của bọn họ.” Nam nhân mang mặt nạ đùa, quạt xếp trong tay theo người bay ra ngoài.


      Động tác của Thiên Sát Thất Ưng đồng loạt, binh khí khác nhau trong tay bảy người vây đánh .


      Động tác của bọn họ quá nhanh, Mạn Tâm vốn thấy lắm, chỉ cảm thấy bóng người trước mắt ngừng chớp lên. Có điều, bảy đánh , thế nào cũng có phần thắng, cho nên nàng quá lo lắng mình bị bắt lại.


      Mộ Dung Ưng nhìn thấy người trước mặt bị Thất Ưng vây đánh, trong lòng thầm khen ngợi. Người có thể né tránh khỏi Thất Ưng chẳng có mấy người, huống chi vẫn là lấy địch bảy, nhưng chiêu thức của có chút hỗn loạn.


      Lão già ngồi ghế nhìn chằm chằm vào bọn , đột nhiên hô lớn: “Rút lui, đừng dây dưa.” xong liền ho khan lớn tiếng.


      “Môn chủ.” Hắc y nhân bên vội vàng dâng nước trà lên.


      Nam nhân mang mặt nạ nghe được lời của , nhưng thế cục bây giờ phải muốn rút lui là có thể rút lui được, giờ phút này rút được nữa rồi.


      Lão già nghiêng người ra phía sau hắc y nhân bên cạnh, ghé vào lỗ tai , phân phó vài câu, hắc y nhân gật gật đầu, lập tức phân phó người bên cạnh: “Nâng môn chủ trở về, hầu hạ chu đáo.”


      “Dạ,” Mấy hắc y nhân nâng lão già lên, trước khi vào bên trong nhìn thoáng qua kẻ đeo mặt nạ giao chiến.


      Mộ Dung Ưng đột nhiên phát tất cả hắc y nhân đối diện bất thình lình đều lui vào trong, thấy đâu nữa, lập tức cảm thấy ổn, liền phân phó: “Tử Vân, chúng ta rút lui thôi.”


      Nhưng còn kịp, vô số mũi tên bắn tới bọn họ….

      Chương 057



      Chương 057 — Dung mạo của


      Mộ Dung Ưng nhanh chóng đưa Mạn Tâm ra sau che chở, lão già này quả nhiên lợi hại. biết luận về võ công những hắc y nhân kia của đánh lại, nên dùng phương thức này khiến cho bọn họ thể lui về phía sau, còn có thể giúp cho kẻ đeo mặt nạ phân tán chú ý của Thất Ưng, để cho nhân cơ hội chạy trốn.


      Nhưng suy nghĩ quá đơn giản về Thất Ưng rồi, nếu trận mưa tên mà cũng đối phó được, bọn sao có thể sống yên trong chốn giang hồ.


      Trong Thất Ưng, bốn người dùng kiếm chặn tên bắn tới, ba người còn lại vẫn chăm chú bao vây kẻ đeo mặt nạ, để cho chút cơ hội chạy thoát.


      “Đến đây, để xem lão tử đối phó với các ngươi như thế nào?” Dương Tử Vân tức giận, nhìn ra được tên này đều từ cửa động bắn ra, chỉ cần ngăn chặn nó là được rồi.


      Tìm cơ hội, chưởng đánh gẫy cây đại thụ ra làm hai, dùng nội lực khiến nó bay qua hướng cửa động.


      Tên phóng ra đều nhanh chóng bị chặn lại, lập tức phân phó: “Mau tìm củi đốt.”


      “Dạ.” Rất nhanh có người ôm rất nhiều củi trở về.


      “Đặt ở cửa động mà đốt.” Dương Tử Vân phân phó.


      “Dạ,” Thị vệ vừa định đốt lửa, Mạn Tâm liền chạy tới, ngăn cản: “ được, ngươi thể xông chết bọn họ, bên trong còn có rất nhiều người vô tội. Vả lại làm vậy rất táng tận lương tâm.”


      “Nữ nhân ngốc, ai ta muốn xông chết bọn họ?” Dương Tử Vân thèm liếc mắt nhìn nàng cái.


      “Ngươi xông chết bọn họ, vậy ngươi đốt lửa làm gì?” Mạn Tâm hỏi ngược lại.


      “Ngươi hiểu lầm rồi.” Mộ Dung Ưng tới giải thích: “Tử Vân là sợ lại có người từ bên trong bắn tên ra, nếu đốt khói lên, bọn họ lập tức rời khỏi cửa. Với lại bên trong lớn như vậy, nhất định chỉ có cửa ra vào, tuyệt đối bị xông chết.”


      Mạn Tâm ngây ra lúc, ngẫm lại lời quả rất có lý, bên trong có nhiều người như vậy, xem ra có cửa ra vào khác cũng nhất định có lỗ thông gió.


      ‘Ầm.’ tiếng vang lên lớn, liền nhìn thấy nội lực của nam nhân mang mặt nạ cùng Thất Ưng chạm vào nhau phát ra tiếng vang lớn, sau đó thân người cấp tốc lùi về phía sau, thân người của Thất Ưng vẫn chưa có chút cử động.


      ‘Phụt.’ Thân thể của đụng phải cây bên cạnh, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn quỳ chân xuống đất.


      Mộ Dung Ưng tới trước mặt : “Ta vốn muốn tổn thương ngươi, nhưng ngươi hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, ngươi nhất định phải cho họ công đạo.”


      “Hãy bớt sàm ngôn , nếu rơi vào trong tay các ngươi rồi, muốn đánh muốn giết tùy ý các ngươi.” Nam nhân mang mặt nạ gắng gượng, đứng dậy.


      “Ta giết ngươi, ta muốn làm chuyện, những nữ tử này có phải bị ngươi làm hại hay ? Nhưng cho dù phải bị ngươi làm hại, ngươi cũng tránh khỏi liên can. Mục đích của ta là muốn lại có thêm những nữ tử mất tích, chứ phải giết ngươi.” Mộ Dung Ưng .


      ra ngươi là ai? Thông thường người trong võ lâm tuyệt đối can thiệp chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi là người trong quan phủ?” Nam nhân mang mặt nạ nhìn , đột nhiên đoán ra.


      “Được rồi, ngươi cần đoán, chúng ta cho ngươi biết.” Dương Tử Vân nhìn : “Chẳng qua ta đối với ngươi có hứng thú, muốn nhìn chút vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ là vẻ mặt gì?”


      Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay bổ về phía mặt của nam nhân mang mặt nạ.


      ‘Rắc’ tiếng, mặt nạ theo tiếng rắc mà vỡ ra, rơi xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt tuấn phi phàm.


      Mạn Tâm nhìn thấy khuôn mặt kia, thân thể hoàn toàn cứng đờ ra, ngẩn người sững sờ quan sát .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 058



      Chương 058 — Buộc ra


      Nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân mang mặt nạ, Mạn Tâm có chút kích động, thiếu chút nữa liền chạy vội bổ vào trong ngực , bởi vì gương mặt của với Vân hoàn toàn giống nhau, nhưng nàng rất , phải là Vân. Thế nhưng chính khuôn mặt này làm cho nàng mê luyến, làm nàng động lòng, làm nàng nhìn chớp mắt.


      “Bây giờ ngươi bảo Vô Ưu Đường giao ra tên hút máu kia, còn những kẻ khác ta truy cứu.” Mộ Dung Ưng nhìn , chỉ khi hoàn toàn giải quyết tên kia mới có thể khiến cho những nữ tữ mất tích được thả ra, nếu bắt được cũng vô dụng.


      “Ngươi thấy có thể sao? Nếu rơi vào trong tay của các ngươi rồi, muốn đánh muốn giết tùy ý, ta né tránh.” Nam nhân mang mặt nạ lạnh lùng , sau đó nhắm mắt lại dường như đợi chết.


      “Đại ca, huynh như vậy là được, xem đệ này.” Dương Tử Vân ra trước mặt của : “Ta thích đối phó với kẻ sợ chết, như vậy mới có tính khiêu chiến.” xong, lôi đến cửa động.


      Mộ Dung Ưng dìu Mạn Tâm theo , ánh mắt nàng luôn luôn chăm chú nhìn chằm chằm , cho dù phải Vân, nhưng nàng vẫn hy vọng xảy ra chuyện.


      “Người bên trong nghe đây, các người có nửa canh giờ để cho lão đầu kia ra, nếu thiếu chủ của các ngươi lập tức mất mạng.” Dương Tử Vân hô lên với người bên trong.


      Cửa đá liền mở ra rất nhanh, hắc y nhân tới, chứng kiến thiếu chủ bị thương và bị bắt, vừa định vào thưa bẩm liền bị gọi lại.


      “Đứng lại, được quấy rầy môn chủ nghỉ ngơi.”


      “Nhưng thiếu chủ…” Hắc y nhân có chút chần chừ.


      “Ta sao, bọn họ làm vậy với ta.” Nam nhân mang mặt nạ ra lệnh, biết họ bất quá chỉ dùng mình làm mồi.


      Mạn Tâm biết người ở cổ đại coi trọng nhất chính là tình nghĩa trung hiếu, mặc kệ với môn chủ của là phụ tử mà hay thầy trò, đương nhiên thể dùng môn chủ đổi lấy an nguy của mình. Về điểm ấy nàng vô cùng khẳng định, cũng làm cho nàng rất tán thưởng.


      làm vậy với ngươi? Ngươi khẳng định vậy sao?” Dương Tử Vân nhìn , đột nhiên từ phía sau đánh chưởng vào lưng .


      ‘Phụt.’ lại phun ra ngụm máu tươi, nhưng mặt lại đổi sắc, cố chấp gượng người đứng ở đấy.


      “Thiếu chủ.” Tuy rằng hắc y nhân lo lắng, nhưng lại dám hành động thiếu suy nghĩ.


      vào.” Nam nhân mang mặt nạ ánh mắt lại sắc bén, ra lệnh.


      “Dạ.” Hắc y nhân cũng biết chừng mực, cắn răng cái vào.


      “Ngươi tưởng làm vậy chúng ta có biện pháp sao? Nếu có thể bắt được ngươi, còn sợ chúng ta tấn công vào sao? Chúng ta chỉ là muốn có tổn thương vô nghĩa, ngươi biết điều, vậy chờ Vô Ưu Đường biến mất hoàn toàn .” Dương Tử Vân nhìn .


      “Chỉ bằng ngươi cũng có bản lĩnh như vậy sao? Ngươi có cách vậy xông vào , cần gì ở ngoài này nhảm với ta.” Nam nhân mang mặt nạ hừ lạnh , biết bọn họ băn khoăn điều gì. Hoàn cảnh bên trong bọn họ căn bản biết, cho dù là người có võ công cao cường, cũng phải sợ hãi cơ quan bên trong.


      “Ngươi đúng là rượu mời uống, lại thích uống rượu phạt mà.” Dương Tử Vân vừa định đánh bị Mộ Dung Ưng ngăn lại: “Tử Vân, dừng tay.” lúc này mới gạt tay qua bên.


      Mộ Dung Ưng đến trước mặt nhìn : “Ngươi có thể trung thành với môn chủ của mình như thế, đáng để ta bội phục. Nhưng ngươi có nghĩ tới những nữ tử vô tội , các nàng bị oan uổng đến mức nào, nếu ngươi là các nàng, ngươi làm thế nào? Những năm gần đây Vô Ưu Đường cũng có làm chuyện tội ác tày trời gì, đừng chúng ta muốn gây trở ngại cho các ngươi, mà là được người thân của những nữ tử bị mất tích này nhờ cậy, đó mới chính là lý do.”


      cần .” Nam nhân mang mặt nạ thẳng thừng cắt lời , mặt có lấy tia xúc động.


      “Đại ca, đừng nhiều lời, nếu chúng ta…” Dương Tử Vân có chút kiên nhẫn, lời chưa xong, cửa đá liền mở ra.


      Chương 059



      Chương 059 — Lấy địch bảy


      Lão già kia được hắc y nhân mang ra ngoài, sắc mặt so với lúc trước cũng dễ nhìn hơn.


      “Các ngươi muốn bắt ta là vì những nữ tử mất tích này sao?” mở miệng, thanh mấy to.


      “Phải.” Mộ Dung Ưng đáp rất đơn giản.


      “Vậy các ngươi có thể được rồi, từ nay về sau có người mất tích, cho dù có mất tích cũng liên quan gì đến Vô Ưu Đường chúng ta.” Lão già nhìn .


      “Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Ưng quan sát , chẳng lẽ sau này cần hút máu để luyện công sao?


      “Nghe hiểu sao? Ta lấy thân phận là môn chủ Vô Ưu Đường ra thề, từ nay về sau tuyệt đối có nữ tử bởi vì Vô Ưu Đường chúng ta luyện công mà mất tích.” Mặc dù lão già chỉ tay thề nguyền, nhưng lời của rất nghiêm túc, làm cho người ta thể tin.


      Nhưng trong lòng Mạn Tâm vẫn còn nghi hoặc, dù sao lời thề cũng chưa đủ. Nếu muốn lật lọng cũng phải có khả năng, cứ nghĩ về những nữ tử chưa già yếu này, thấy thể buông tha cho .


      “Ngươi tưởng như vậy là được sao? Chúng ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Dương Tử Vân thẳng thắn hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng.


      “Tất cả mọi người trong Vô Ưu Đường đều ở đây, chẳng lẽ ta dối trước mặt thuộc hạ sao? Ngươi cũng nên biết, Vô Ưu Đường ta, được là làm được.” Sắc mặt lão già có chút phẫn nộ khi có người hoài nghi lời .


      Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm chút, lúc này mới mở miệng : “Cho dù ngươi , nhưng ta vẫn phải dẫn ngươi , bởi vì ngươi nhất định phải cho người nhà của những nữ hài này công đạo.”


      nực cười, ngươi tưởng các ngươi có thể dẫn ta sao?” Lão già phẫn nộ rồi.


      “Thiếu chủ của ngươi ở trong tay chúng ta, ngươi chúng ta có thể hay ?” Nhìn thấy lão già thân thể yếu ớt bệnh tật, Dương Tử Vân chẳng hề đem để vào mắt chút nào.


      “Đám hậu bối cuồng vọng. Đừng tưởng rằng các ngươi có Thiên Sát Thất Ưng là có thể bắt được ta, ta vốn muốn động thủ, các ngươi lại hết lần này đến lần khác bức bách, vậy cũng đừng trách ta.” Lão già xong, đột nhiên bay lên trời, nhằm vào hướng nam nhân mang mặt nạ, muốn cứu lấy .


      Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân rút kiếm ngăn cản, nhưng thân thủ của cực nhanh lại nhạy bén, tay chưởng vào mu bàn tay của họ, bảo kiếm tuột khỏi tay.


      Họ ngay ngẩn cả người, đời này còn có võ công cao như vậy, lại có thể chỉ chiêu đánh rơi bảo kiếm trong tay của họ, võ công kia của thâm sâu khó lường đến mức nào.


      Thiên Sát Thất Ưng cùng nhau vây đánh lão già, lại phát mình căn bản đều động được đến góc áo của .


      Mạn Tâm quan tâm đến việc thắng thua của họ, tới trước mặt của nam nhân mang mặt nạ, giọng điệu mang theo quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi?”


      quan tâm của nàng làm sửng sốt chút, nhưng cảm kích, hừ tiếng: “ chết được.”


      “Xì.” Mạn Tâm lại nở nụ cười, vẻ mặt này của giống hệt Vân, làm lòng nàng tràn ngập ấm áp, khiến nàng làm ra động tác ngoài ý muốn, dùng ống tay áo lau vết máu ở khóe miệng giúp .


      Nhưng nàng biết, Mộ Dung Ưng ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, nữ nhân này, làm gì thế?


      Thế nhưng lại lui về phía sau bước, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”


      “Ta…” Mạn Tâm vừa định ta chỉ là quan tâm ngươi, liền nhìn thấy ánh mắt của , thấy phía sau mình có gì đúng. Xoay người ra sau lập tức thấy lão già lấy địch bảy, hình như vừa rồi mới so đấu nội lực.


      ‘Ầm’ Lão già cùng Thất Ưng đồng thời lui về phía sau bước.


      “Nội lực mạnh.” Dương Tử Vân lộ ra vẻ lo lắng, xem ra hôm nay thể đánh mà lui rồi.


      Sắc mặt của Mộ Dung Ưng cũng trầm xuống, võ công của mỗi người Thất Ưng rất cao, mạnh mẽ, chẳng phân được cao thấp. Nhưng lại có thể ngang hàng với bảy người, võ công đúng là thâm sâu khó lường, thể tưởng tượng nổi.


      Mạn Tâm có chút nghi hoặc, theo lý mà lão già đánh thắng, nhưng tại sao ánh mắt của có gì đó bình thường? Mới vừa quay đầu lại, còn chưa hiểu sao lại vậy, lưỡi dao liền đặt ngay cổ nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :