1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 040



      Chương 040 — Động thiên có khác


      Núp ở trong rừng cây, Mộ Dung Ưng đột nhiên nghe được tiếng vang do tảng đá dịch chuyển, sau đó ngửi được mùi hương quen thuộc kia, lập tức hạ giọng với Dương Tử Vân bên cạnh mình, “Có người ra!”


      Họ lập tức nhìn thấy, trong rừng cây rất nhanh xuất bóng người màu đen, “Lập tức đuổi theo!”


      Lúc này Mộ Dung Ưng mới đứng dậy nhàng đến chỗ hắc y nhân xuất trong rừng, chợt nhìn thấy bên cạnh tảng đá có dấu vết người qua lại, cây cỏ cũng có chút hư hại nào, nhưng biết tảng đá nhất định là có cơ quan mật đạo, nhưng ở đâu đây?


      Ánh mắt lập tức bị nhánh cây bên cạnh thu hút, tuy rằng bề ngoài của nhánh cây này có gì khác biệt nhưng bề mặt của nó ràng là rất sáng bóng trơn trượt, giống như bị người ta thường xuyên vuốt ve, tay khẽ chạm lúc này mới phát nhiệt độ của nó lạnh như băng, xem ra nó được làm bằng ngọc thạch, thoáng dùng sức ấn cái liền thấy cửa đá bên cạnh từ từ mở ra.


      chút nghi hoặc, xoay người tiến vào cửa đá, lại phát bên trong là động thiên khác, toàn bộ cấu trúc của sơn động đặc biệt xa hoa, bên cạnh tường đá là viên Dạ Minh Châu to lớn chiếu sáng cả thạch động giống như ban ngày, so với hoàng cung chỉ có hơn chứ kém, bên cạnh tường đá có khắc ba chữ rồng bay phượng múa—Vô Ưu đường.


      Vô Ưu Đường, khẽ thu hẹp mắt, tên này hình như có nghe qua ở đâu rồi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ ra.


      Hai hắc y nhân đứng gác cửa nhìn thấy tiến vào, cười : “Trở về nhanh vậy sao?”


      dám trì hoãn!” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, vào bên trong, dám nhiều, sợ trong lời lộ ra sơ hở, may thay bọn họ cũng đều bịt mặt giống mình nên lộ tẩy.


      “Chờ chút.” Hắc y nhân phía sau đột nhiên gọi lại, “Ngươi quên xuất ra lệnh bài cho chúng ta xem qua lần, quy củ này thể quên!”


      Lệnh bài? Trong lòng Mộ Dung Ưng lập tức hồi hộp, xem ra hôm nay chui vào thể ra, mặc dù nắm chắc là hạ thủ được bọn họ, nhưng chỉ sợ bứt dây động rừng, hay tốt hơn là cẩn thận giả vờ sờ soạng khắp người mới khiếp sợ : “ xong, vừa rồi lúc tôi mua đồ hình như để quên lệnh bài ở chỗ nào rồi, bây giờ tôi lấy lại ngay.”


      “Sao ngươi có thể to gan như vậy? Lệnh bài mà cũng vứt bỏ được, nếu để cho thiếu chủ biết chuyện này, ngươi còn muốn sống nữa ?” Hắc y nhân răn dạy.


      Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, từ trong người xuất ra ngân phiếu trăm lượng đưa cho bọn họ, vừa chắp tay : “Xin huynh đệ thông cảm, cần báo cho thiếu chủ biết, có chút lòng thành mời huynh đệ uống rượu.”


      Hắc y nhân cầm lấy ngân phiếu, giọng điệu cũng dịu rất nhiều, “Huynh đệ khách khí rồi, ai mà chưa từng thất lạc qua chứ, chờ hai huynh đệ bọn ta thay ca, sau khi ngươi trở về coi như chưa hề xảy ra chuyện này.”


      “Vậy đa tạ huynh đệ, tôi phải tìm lệnh bài đây.” Mộ Dung Ưng ung dung mở cửa đá, từ bên trong ra.


      Vừa ra cửa đá, lại ngửi được mùi hương này, lập tức lách mình núp vào bên cạnh, liền nhìn thấy hắc y nhân mở ra cửa đá của mật đạo, vào.


      Luôn bám theo phía sau , Dương Tử Vân vừa định theo vào bị Mộ Dung Ưng kéo cánh tay “Rời khỏi nơi này trước rồi .” Nhún người cái, bóng dáng hai người liền biến mất……

      Chương 041



      Chương 041 — Tổ chức thần bí


      “Vô Ưu Đường?” Dương Tử Vân ngồi ở thư phòng, cẩn thận suy tư về tên này.


      Mộ Dung Ưng cũng gõ tay lên bàn, cẩn thận tìm kiếm trong đầu…


      “Ta nghĩ ra rồi!” lâu sau, hai người đồng thanh thốt lên.


      “Tử Vân, đệ trước !” Mộ Dung Ưng gật gật đầu.


      “Vâng, kỳ đệ cũng nhớ lắm, lúc trước hình như đệ có nghe sư phụ qua, vào khoảng hai mươi năm trước giang hồ có tổ chức sát thủ rất lớn gọi là Vô Ưu Đường, tổ chức ấy trải rộng ở các nơi, cho tới bây giờ chưa từng thất bại, tiền thù lao lại càng cao đến mức dọa người. Tuy nhiên cho tới bây giờ cũng ai biết nó ở đâu? So với tổ chứ này, càng làm người ta cảm thấy bí hiểm chính là môn chủ của bọn họ, nghe võ công của cao cường, thần bí khó lường, mỗi lần ra tay đều lưu lại nhân chứng nào còn sống, nhưng chưa có người nào thấy qua diện mạo của , luôn mang cái mặt nạ màu trắng, chỉ cần xuất là có thể khiến vô số người trong võ lâm nghe tin sợ mất mật, cũng có nghe đồn võ công của sở dĩ cao cường là bởi vì luôn dựa vào việc hút máu tươi của xử nữ để luyện công, nhưng tin đồn này biết là hay giả, nhưng ngay trong thời điểm cường thịnh nhất, Vô Ưu Đường chỉ trong vòng đêm mai danh tích, bặt vô tín, hệt như chưa từng xuất .” Dương Tử Vân tự mình ra.


      sai, đệ rất đúng, căn cứ vào ghi chép ở thời điểm đó, Vô Ưu Đường đều dùng hắc y nhân che mặt bằng miếng vải đen, mà lần mất tích này đều là kỹ nữ, xem ra chuyện dùng máu tươi của xử nữ để luyện công phải là tin đồn vô căn cứ.” Mộ Dung Ưng khỏi có chút bận tâm, vậy nàng chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao!


      “Đại ca, nếu chúng ta tìm được cửa vào của bọn họ, bằng chúng ta xông vào !” Dương Tử Vân đề nghị.


      được.” Mộ Dung Ưng lập tức bác bỏ, “Chúng ta vốn biết nội tình, cũng biết bên trong có cơ quan gì , nếu bây giờ biết cửa vào, cũng biết cần phải có lệnh bài, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ lần nữa, cướp được lệnh bài trà trộn vào, tìm hiểu hư.”


      “Được lắm, đệ sai người lập tức trông chừng, nhìn thấy có người ra xử lý ngay!” Dương Tử Vân gật gật đầu, vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo.


      “Chờ chút, đệ theo dõi hắc y nhân kia ra ngoài làm gì?” Mộ Dung Ưng đột nhiên nghĩ đến, hỏi.


      “Kỳ quái lắm, ràng là mua chút hoa, kim chỉ và tơ lụa. Đúng rồi, còn cầm ngọc trụy của huynh kết lại dây.” Dương Tử Vân .


      ta đúng là thông minh , biết dùng phương thức này để truyền tin cho chúng ta.” Mộ Dung Ưng , hắc y nhân có được ngọc trụy, nhất định là nàng đưa cho.


      “Hừ!” Dương Tử Vân cười mà hừ lạnh, “ chừng là gặp dịp may thôi, cho dù ta nghĩ ra được cách, chắc chắn là sợ bản thân mình chết rồi ai cứu, , nếu phải vì ta là công chúa Hạ quốc, đệ chẳng muốn cứu ta.”


      “Lúc này đơn thuần là cứu ta, mà cũng là cứu người khác, hơn nữa nếu muốn sau này vẫn còn có nữ tử bị mất tích, đệ nhanh chóng chuẩn bị , chúng ta phải hành động sớm chút!” Mộ Dung Ưng căn dặn, nhưng thể phủ nhận trong lòng quả có chút lo lắng cho nàng.


      “Dạ, đệ đây..”


      Mạn Tâm nhìn thấy những món đồ được mua đặt ở bàn, nhìn Mạnh tiểu thư nằm giường, biết có phải hắc y nhân xuống tay quá nặng hay , mà đến giờ ấy vẫn chưa tỉnh lại.


      Trong lòng lo lắng, bọn người Mộ Dung Ưng có phát ra mùi hương ngọc trụy mà tìm tới đây chưa, cũng lo lắng cho nương bị mang kia, tuy rằng ta chết nhưng cũng có nghĩa là ta được an toàn, làm sao mới biết được tình trạng của ta đây, ánh mắt đảo qua thị vệ mặc đồ đen canh giữ ngoài cửa, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa, thời điểm mấu chốt chỉ có thể sử dụng mỹ nhân kế thôi…

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 042



      Chương 042 — Hoảng sợ


      Mạn Tâm với bước vô cùng quyến rũ và vẻ mặt xinh tươi, tới hướng bọn họ, chớp chớp mắt: “Cái này, ta…..”


      Lời còn chưa xong bị bọn họ cắt ngang, “ cần quyến rũ chúng tôi, tuy rằng vẻ đẹp của gì sánh được, làm chúng tôi động tâm, nhưng cho dù chúng tôi có tà tâm cũng đủ can đảm,làm tay sai muốn gì? thẳng .”


      Ối, Mạn Tâm ngờ mỹ nhân kế của mình lại bị thất bại như thế, còn chưa biểu diễn bị nhìn thấu, chẳng qua nàng vẫn thấy bọn họ đè nén dục hỏa cùng ánh mắt tham lam kia, có thể làm ột nam nhân kiềm nén bản thân như vậy chỉ có thể là chuyện liên quan đến tính mạng, khi như vậy, nàng cũng cần lo lắng giả vờ, sắc mặt khôi phục vẻ đứng đắn, hỏi: “Ta muốn biết tiểu nương bị các ngươi mang giờ ấy thế nào rồi?”


      yên tâm, chết được.” Hắc y nhân bên trái .


      “Chỉ là so với chết cũng khá hơn là bao.” Tên bên phải thuận miệng .


      Mạn Tâm lập tức thấu hiểu ý tứ của , ràng ta tại nhất định tốt, chủ công, nàng đột nhiên chợt nhớ đến từ này, chẳng lẽ ta bị tên nam nhân kia tra tấn, chà đạp sao?


      “Nhiều chuyện, nhớ kỹ được như thế, câu cũng được , nếu chết như thế nào cũng biết!” Hắc y nhân bên trái lập tức khiển trách.


      Hắc y nhân bên phải lúc này mới ý thức được bản thân mình đến vấn đề nên , lập tức im lặng, đứng ở đó kính cẩn nghe theo.


      “Ta muốn gặp ấy, dẫn ta gặp ấy !” Mạn Tâm lớn tiếng hô, nàng thể tưởng tượng thiếu nữ đáng như vậy lại chịu tra tấn ra sao?


      “Tiểu thư, bản thân khó bảo toàn, còn có tâm tư lo chuyện người khác? Với lại cũng cần biết, có mệnh lệnh của thiếu chủ, chúng tôi dẫn gặp ta!” Hắc y nhân xong, con ngươi chỉ nhìn xuống mặt đất, để ý đến nàng.


      Thân thể Mạn Tâm nhịn được khẽ run rẩy, nếu Mộ Dung Ưng còn đến, chắc có lẽ rất nhanh đến phiên mình, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước.


      Hắc y nhân nhìn nàng, mỹ nhân đáng với bộ dạng bất lực như vậy, khỏi có chút động tâm, vẫn bất đắc dĩ : “ phải chúng tôi giúp , mà là chúng tôi bất lực, đừng lo lắng cho người khác, hãy biểu diễn tiết mục kia của tốt, chừng thiếu chủ bảo vệ .”


      Mạn Tâm biết bọn họ chính là nhắc nhở mình, bây giờ lâm vào tình trạng thế này, nàng có muốn lo lắng cho người khác cũng được, chỉ có thể cầu mong cho tiểu nương kia được nhiều phúc.


      Cửa đá đột nhiên mở ra, ba hắc y nhân đến đến phía trước, đặt thức ăn lên bàn “Tiểu thư, mời dùng cơm.” xong, xoay người vừa định , nhưng hắc y nhân vào cùng đột nhiên rút ra đao nhọn đâm vào , căn bản chưa kịp phản ứng ngã mặt đất…..


      “Ngươi là ai?” Hắc y nhân luôn canh giữ tại chổ này vừa định rút kiếm, người bịt mặt khác tiến vào, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ……


      Mạn Tâm lập tức thấy ánh kiếm lên, chỗ vết kiếm cổ của hai hắc y nhân đều chảy máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, ánh mắt của bọn họ còn mở to, dường như chết nhắm mắt, người chết? Nàng chưa từng gặp qua trường hợp giết người máu chảy đầm đìa như vậy, đầu bỗng dưng choáng váng, sợ hãi lui về phía sau vài bước, hoảng sợ dùng tay nắm lấy y phục trước ngực mình.


      Đột nhiên, kiếm của hắc y nhân quay trở lại đâm thẳng tắp đến nàng, nàng đứng ở đó, trong đầu trống rỗng, ngay khi kiếm muốn đâm vào trán nàng, nàng nhịn được, nhắm mắt, bật lên tiếng thét chói tai.


      “A……”

      Chương 043



      Chương 043 – Ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn


      lát sau, Mạn Tâm cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ mình chết, lén mở mắt ra mới phát giác trước mắt chẳng hề có bóng người, nhưng cảnh tượng trước mắt làm nàng biết mình còn ở đây, nàng vẫn chưa chết, sao lại thế này? phải có người muốn giết nàng sao? Người đâu?


      “Vừa rồi là Tử Vân đùa giỡn với ngươi, bây giờ mau thay y phục, chúng ta rời khỏi nơi này.” Mộ Dung Ưng , đưa bộ y phục màu đen đến trước mặt nàng, lúc nàyđã gỡ khăn bịt mặt xuống.


      “Ngươi?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn , sao lại là ? vào bằng cách nào? Chỉ có điều nhìn thấy trong khoảnh khắc này, trong lòng mừng như điên, bởi vì nàng biết mình được cứu, rồi lập tức bổ nhào vào trong ngực , “Ngươi rốt cuộc tới.” Giọng điểu giống làm nũng, lại vừa trách cứ.


      sao rồi, bổn vương để cho ngươi xảy ra chuyện mà!” Tay của Mộ Dung Trần nhàng vỗ về nàng, cảm thấy trong lòng rất phức tạp.


      “Ta biết.” Mạn Tâm ôm chặt lấy , tựa như trong bóng đêm nhìn thấy hào quang.


      Dương Tử Vân cứu Mạnh tiểu thư tỉnh dậy, bảo nàng mặc quần áo tử tế, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạn Tâm tựa vào trong lòng đại ca, phẫn nộ lập tức kéo nàng ra, “Tránh ra, đừng mê hoặc đại ca của ta.”


      “Mắc mớ gì tới ngươi, ta thích như vậy!” Mạn Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn , vừa rồi còn chưa tính sổ với .


      “Có ta ở đây, ngươi đừng hòng!” Dương Tử Vân đối nghịch cùng nàng, tuyệt đối thể để cho giữa đại ca và nàng xảy ra tình cảm nên có.


      “Được rồi, Tử Vân để ấy nhanh chóng thay y phục, chúng ta cần mau rời khỏi đây.” Mộ Dung Ưng , nếu bị người ta phát , bọn họ có thể thoát thân dễ dàng, nhưng mang theo hai nữ nhân chắc chắn.


      “Ha ha.” thay y phục xong, Mạnh tiểu thư nhịn được cười khẽ chút: “Bộ dáng của các ngươi, làm sao giống huynh muội, mà ràng là đôi oan gia.”


      “Hả?” Mạn Tâm cùng đều ngây ngẩn cả người, nếu phải ấy nhắc nhở, bọn họ quên điểm này, có chút xấu hổ mà giải thích được.


      “Đưa ta!” Nàng đoạt lấy y phục, liền thay quần áo rất nhanh, lúc này mới phát những thi thể nằm mặt đất đều mặc quần áo đen, mới kinh hãi nhìn hai người, “Quần áo này, các ngươi…. các ngươi… phải là cởi người bọn họ ra chứ.” Tay khẽ run chỉ vào thi thể.


      nhảm, của bọn , chẳng lẽ của chúng tôi mang đến? Đừng dài dòng, nhanh lên.” Dương Tử Vân kiên nhẫn .


      “Oh my god (ôi trời đất ơi)!” Mạn Tâm áp tay lên trán mình, nàng ràng mặc đồ người chết, điều này làm cho lông tóc nàng dứng đứng, kinh hồn bạt vía.


      “Dương tiểu thư, cái gì?” Mạnh tiểu thư kỳ quái hỏi, ngôn ngữ của nàng quái lạ.


      có gì, chúng ta thôi!” Mạn Tâm lắc đầu, mặc cũng mặc rồi, thể cởi ra.


      “Chờ chút.” Khi Mộ Dung Ưng đến cửa đá, đột nhiên dừng bước quay đầu lại dặn dò: “Tử Vân, đệ mang Mạnh tiểu thư trước, chúng ta phía sau, nếu chung, mục tiêu quá lớn, dễ làm người ta hoài nghi.”


      “Dạ, đại ca, huynh cũng cẩn thận chút.” Dương Tử Vân gật gật đầu, biết đại ca an bài chu đáo.


      “Ừ, thôi, đệ cũng cẩn thận chút!” Mộ Dung Ưng vỗ vỗ bờ vai của .


      “Đại ca, đệ ở rừng cây chờ huynh.” Dương Tử Vân xong, đến gần Mạnh tiểu thư: “ với tôi, bình tĩnh chút.”


      “Vâng.” ta gật gật đầu, sau đó với Mạn Tâm: “Bảo trọng.”


      cũng bảo trọng.” Mạn Tâm gật gật đầu với .


      Thấy bọn họ rời , Mộ Dung Ưng lúc này mới dặn dò: “Theo sau bổn vương, gặp người, phải sợ cũng cần hoảng, mọi việc có bổn vương.”


      “Có ngươi ở đây, ta sợ cũng hoảng.” Khóe môi Mạn Tâm lộ ra nụ cười sáng lạn, nhấc đầu nhàng tựa vào lồng ngực của , bỗng nhiên cảm giác lồng ngực của an toàn, ít nhất làm lòng nàng nhõm cách lạ thường.


      Mộ Dung Ưng có chút mất tự nhiên, khẽ đẩy nàng ra, “Chúng ta cũng ra ngoài !”


      “Chờ chút!” Mạn Tâm đột nhiên gọi lại, nhìn hỏi: “Còn có tiểu nương, các ngươi có tìm được ấy ?”


      có.” Hắc lắc đầu, “Tìm được các ngươi cũng là cơ duyên xảo hợp, chúng tôi lén lút lẻn vào, đúng lúc nghe được người đưa cơm đồ ăn với người khác có nữ nhân xinh đẹp ra sao bị giam trong này, bổn vương nghĩ là ngươi, cho nên theo vào, bây giờ phải lúc để giải thích chuyện này, ra ngoài trước hẵng .”


      “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Mạn Tâm gật gật đầu, phải cứu, mà là bất lực.


      Bám theo sát phía sau , mỗi lần nhìn thấy hắc y nhân khác, nàng đều vô cùng khẩn trương sợ mình có sơ suất, làm người khác hoài nghi, may thay đều vượt qua hết, cũng may là có che mặt, chứ nếu nàng sớm bị người ta nhìn ra, chỉ có điều chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ xảy ra.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 044



      Chương 044 — nương bảy mươi tuổi


      Mạn Tâm cúi đầu, bước chân ngừng theo phía sau , đột nhiên nghe được có người hô bên cạnh: “Hai người các ngươi theo ta tới đây chút.”


      “Dạ,” Mộ Dung Ưng đáp, ánh nhìn khẽ thu hẹp lại, liếc mắt ra phía sau nàng cái, ý bảo nàng cần kinh hoảng.


      Mạn Tâm khẽ gật gật đầu, chỉ cố giả vờ bình tĩnh theo sau , có ở cạnh cũng chí ít cũng làm nàng an tâm.


      được đoạn đường đến gian phòng rất lớn, căn phòng rất kỳ quái này ràng có ai canh gác, cửa rộng mở, từ bên trong truyền đến từng tiếng cười thanh thúy của nữ tử, còn có tiếng khóc rất .


      “Hai người các ngươi vào, mang người chết ra.” Hắc y nhân đứng ở phía trước cửa phân phó.


      “Dạ,” Mộ Dung Ưng chắp tay đáp.


      Mạn Tâm cũng vội vàng chắp tay, trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi, ràng sai nàng đến nâng người chết, cũng may còn có , nếu nàng nhất định bị hù mà chết trước, liếc trộm tới cửa có viết ba chữ An Nhạc đình mới tỉnh ngộ, hóa ra ở cổ đại cũng có nhà xác.


      Nhưng ngay khi họ vào, lại bị tình cảnh bên trong làm cho kinh ngạc đến ngây người, đám người ăn mặc xinh đẹp, tiếng trong trẻo, dung mạo xác thực giống như lão nhân thất tuần (70 tuổi), thất tuần lão nhân có nếp nhăn mặt nhìn thấy bọn họ đều ngừng cười, yên lặng ngồi bên, đếm xỉa tới tồn tại của họ.


      Trong lòng Mạn Tâm lên tia nghi hoặc, nơi này sao lại có người già như vậy? kỳ quái.


      Trong mắt Mộ Dung Ưng cũng lên tia nghi hoặc, diện mạo như thất tuần mà tiếng lại thanh như ? là quỷ dị.


      “Hu hu hu hu.” Đột nhiên từ góc tường truyền đến tiếng khóc.


      Theo tiếng khóc, Mạn Tâm nhìn qua cũng là bà lão thất tuần ngồi ở đấy, nhưng hoàn toàn khóc giống đứa bé uất ức, trong lúc khó hiểu nhìn thấy y phục quen thuộc kia của bà ta, cổ tay còn có vòng ngọc, nàng gần như kinh sợ muốn kêu ra tiếng, đây phải là đồ mà tiểu nương bị mang mặc sao? Sao lại ở người bà ta? Lặng lẽ dùng tay khẽ túm lấy y phục của .


      Mộ Dung Ưng theo ánh mắt của nàng nhìn qua, giật mình, chẳng lẽ bà ta chính là nương bị mang ? Vì sao lại biến thành dạng này?


      “Khóc khóc cái gì? Dù sao vậy rồi, tốt hơn hết là vui vẻ sống qua ngày .” Lão nhân thất tuần bên cạnh kiên nhẫn , thanh quả như tiếng chim hoàng êm tai.


      “Được rồi, lúc ngươi vừa tới khóc còn lợi hại hơn ta.” lão nhân ngồi cắn hạt dưa bên cạnh, cười .


      “Các ngươi ầm ĩ cái gì? Cùng là người ở xa, chưa từng quen biết gặp nhau, chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh này, còn muốn tranh cãi châm chọc nhau sao?” lão nhân mặc y phục màu đỏ tới, khí thế thực uy nghiêm.


      Mọi người lúc này mới lên tiếng, ngồi qua bên, làm việc của mình.


      Hồng y lão nhân lúc này mới nhìn bọn họ, : “Các ngươi theo ta, ta ở bên trong.”


      Mạn Tâm cùng Mộ Dung Ưng theo nàng ta, khi mới nhìn vào thấy cách bố trí bên trong phòng giống như gian phòng hỉ, nơi nơi đều là mảng màu đỏ, còn có ngọn nến đỏ thẫm giường.


      Người ăn mặc chỉnh tề vẫn nhúc nhích nằm giường là thất tuần tân nương, nếu khuôn mặt kia thể nhìn được, đó nhất định là khuôn mặt rất xinh đẹp.


      Hồng y lão nhân nhàng giữ chặt tay nàng, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng, “Yên nhi, rốt cược được giải thoát rồi, nhưng bỏ lại tôi mình, nhưng mà tôi cũng sớm đến với thôi, yên tâm .”


      “Này, ta có thể hỏi chút được hay …” Trong lòng Mạn Tâm rất nghi hoặc, mới vừa kết hôn mà chết sao? Rốt cuộc nhịn được mở miệng.


      “Câm miệng.” đợi nàng hết lời bị Mộ Dung Ưng lớn tiếng ngăn cấm, dọa nàng lập tức á khấu.


      Nhưng muộn rồi, Hồng y nữ tử lập tức quay đầu nhìn nàng, tia nhìn sắc bén, “Ngươi là nữ nhân, ngươi lén trà trộn vào.”


      ‘Vút’, Mộ Dung Ưng rút ra bảo kiếm bên hông, liền đặt ngay cổ nàng ta, “Nếu ngươi biết, vậy cũng đừng trách ta giết người diệt khẩu.”


      “Hừ.” Hồng y lão nhân lại hừ lạnh tiếng, nhắm mắt lại, “Ngươi động thủ , ta trách ngươi, mà ngược lại còn cảm tạ ngươi.”


      “Chờ chút.” Mạn Tâm qua , dời thanh kiếm từ cổ nàng, “Chúng tôi cũng muốn làm tổn thương , tôi chỉ muốn hỏi chuyện.”


      “Hỏi .” Hồng y nữ tử nhìn thấy nàng, mặt có lấy tia kinh hoảng.


      nương khóc lóc vừa rồi kia, có phải là người bị mang vào hôm qua ? Còn nữa, vì sao các đều có bộ dạng già cả nhưng tiếng lại rất trẻ?” Mạn Tâm hỏi ra nghi hoặc trong lòng.


      “Biết ngay là nhất định đến tìm người, gần đây có rất nhiều người tới.” Hồng y lão nhân thào xong, mới tiếp: “Tiểu nương kia đích là tới ngày hôm qua, chỉ có điều biết đó có phải là người mà muốn tìm hay , đến nỗi tôi cũng biết vì sao chúng tôi đều biến thành bộ dàng này? Đó là vì chúng tôi bị người khác dùng để luyện công, nếu chúng tôi đều là những nương trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp.”


      “Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi kêu ra tiếng, sao có thể quỷ dị như vậy, ràng lại có loại võ công phải cần dùng dung mạo của nữ nhân để luyện công.


      Mộ Dung Ưng lại chứng thực suy đoán trong lòng, xem ra lời đồn môn phái Vô Ưu Đường dựa vào máu tươi cửa xử nử đế luyện công là hoàn toàn chính xác, đúng là loại công phu tà ác quá đỗi, hại nhiều nữ tử thanh xuân như vậy.


      Hồng y lão nhân lại đánh giá nàng vài lần, “ chắc chính là nữ tữ bị bắt tới cùng tiểu nương kia, muốn chạy trốn mau trốn liền , nếu trốn thoát, lập tức biến thành bộ dạng giống chúng tôi.”


      “Giống các ?” Mạn Tâm thấy nếp nhăn mặt và tay nàng ta giống như đường chân chim, nhịn được rùng mình cái, nếu biến thành bộ dạng người ra người, quỷ ra quỷ, bộ dạng này bằng chết còn tốt hơn.


      nhất định suy nghĩ chúng tôi như vậy là sống bằng chết, tốt hơn là giải quyết lần cho xong, nhưng thực đến phút cuối của sinh mệnh, mới biết được sinh mệnh đáng quý, tuy rằng chúng tôi biến thành bộ dạng này nhưng chúng tôi ở trong này sống qua ngày, giống như thiên đường, có ăn, có dùng, có mặc, thứ gì cần đều có, vì vậy chúng tôi phải chấp nhận thực tế này, chỉ còn là cái xác hồn còn sống.” Hồng y nữ tử nhìn nàng, mặt lộ ra tia thống khổ.


      “Vậy sống như vậy bao lâu rồi?” Mạn Tâm nhịn được hỏi, nếu như chính mình đột nhiên biến thành bộ dạng này, nhất định sống bằng chết.


      “Hai mươi năm.” Hồng y lão nhân , nỗi bi thương trong mắt chợt lóe lên.


      Hai mươi năm? Mạn Tâm kinh ngạc nhìn nàng, vốn tưởng rằng dung nhan biến thành dạng này, nhiều nhất chỉ có thể sống đến tháng, cũng nghĩ tới có thể sống lâu như vậy, trong lòng nàng giày vò, cách nào tưởng tượng nổi.


      sai, ta..” Hồng y nữ tử vừa định gì đó, chợt nghe có người bên ngoài hô: “Vân tỷ tỷ, các ngươi lề mề gì thế? Người bên ngoài hối thúc rồi kìa.”


      “Được rồi, được rồi.” Hồng y nữ tử cất giọng hô, sau đó với họ: “ nâng ta ra ngoài, rời khỏi nơi này, đừng trở lại.”


      “Cám ơn cho tôi biết chuyện này.” Mạn Tâm lời cám ơn với nàng.


      Mộ Dung Ưng lại lần nữa dùng kiếm chỉa về phía nàng ta, “Tuy rằng ta muốn giết , cũng đáng chết, nhưng vì an toàn của chúng ta, ta phải giết diệt khẩu.” thể mạo hiểm.


      “Ta biết, nhưng ngươi giết ta cũng được, trừ phi ngươi giết hết mọi người ở đây.” Hồng y lão nhân .


      “Đừng.” Mạn Tâm qua, khẽ di chuyển kiếm của , “Đừng tổn thương ấy, ấy đủ đáng thương rồi, vả lại ta cũng tin ấy, ấy bán đứng chúng ta.”


      “Ngươi dựa vào cái gì tin ta?” Mộ Dung Ưng hỏi ngược lại nàng: “Nhất thời mềm lòng, phạm phải sai lầm thể tha thứ, có lẽ, chúng ta ra ngoài được.”


      “Cảm giác, ta dựa vào cảm giác để tin ấy, ta nguyện ý dùng chính bản thân mình đánh cược, nếu ấy bán rẻ chúng ta, mình ngươi có thể chạy .” Mạn Tâm , đều là phụ nữ với nhau, nàng chịu hai mươi năm thống khổ, tại sao mình còn nhẫn tâm giết nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 045



      Chương 045 — Bị nhốt trong động


      Nghe xong lời của nàng, Mộ Dung Ưng có hơi chần chừ, muốn lạm sát người vô tội, nhưng trong tình huống này vì an toàn của nàng và mình, nhất định phải giết, thể nhân từ nương tay, nhưng thể để ý đến cảm thụ của nàng?


      “Thả ấy được ?” Mạn Tâm cầu lần nữa, “Nếu vì mình sống mà phải giết người khác, ta sống an lòng, giờ đây ta dễ dàng hối cải đề làm người mới, ngươi hãy cho ta cơ hội, đừng để ta phải bỏ dở nữa chừng.”


      Ánh mắt trong suốt mang theo cầu khẩn kia của nàng khiến tim cảm động, cũng đành lòng cự tuyệt, nghĩ lát, đành phải : “Được, ta giết ấy, vậy đánh cược lần xem.”


      “Cám ơn các ngươi, ta sống đến hai mươi năm nay cũng nghĩ còn có người lo cho sinh tử của ta, tin ta , vì nhân tình này của ngươi, ta cũng bán đứng các ngươi, ngược lại ngươi đúng là thể giết ta, giết ta rồi các ngươi thể thanh thản được, mau , ở lại càng lâu càng có nguy cơ bị phát .” Ánh mắt của Hồng y lão nhân có chút ướt át, thúc giục .


      “Cám ơn.” Mộ Dung Ưng xong, bước đến bên giường với Mạn Tâm: “Lại đây, nâng thi hài lên.”


      Nâng thi hài? Tay Mạn Tâm bắt đầu phát run, lại để cho nàng nâng người chết, nhưng nàng biết mình thể nâng, trong lòng dấy lên hoảng sợ, đến hướng người chết nằm giường, mới vừa đụng tới góc áo của thi thể, thi thể lại bật khỏi giường, hù nàng thét lên tiếng chói tai: “Á, xác chết vùng dậy.”


      được kêu.” Hồng y lão nhân lấy tay che miệng của nàng.


      Xác chết vùng dậy cái gì chứ? Mộ Dung Ưng tức giận nhìn nàng giải thích: “Ta biết ngươi sợ hãi, nên bế toàn bộ thi thể lên, chỉ cho ngươi nâng ta tượng trưng thôi.”


      “Vậy sao ngươi sớm?” Mạn Tâm lúc này mới vỗ trái tim đập thình thịch của mình, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm.


      “Sau khi ra ngoài, tốt nhất là ít chuyện, giọng của rất dễ làm cho người ta nhận ra được là nữ nhân, nếu bị người khác phát rất khó rời .” Hồng y lão nhân thận trọng nhắc nhở.


      “Cám ơn , tôi biết.” Mạn Tâm gật gật đầu, lại tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi thêm câu nữa ? Tại sao nàng ta chết mà phải mặc quần áo tân nương?”


      mặt Hồng y lão nhân lên tia thê lương, “Đó là vì chúng ta sợ, sau khi chết trở thành hồn dạ quỷ, thể đầu thai làm người, cho nên đều mua người chồng, ngày cưới, cũng là ngày qua đời.”


      Bấy giờ Mạn Tâm mới hiểu được, các nàng đáng thương, cũng bất đắc dĩ với thiếu hiểu biết của họ.


      nhanh lên, người khác sinh nghi.” Mộ Dung Ưng thúc giục.


      “Ừ, các ngươi nhanh lên .” Hồng y nữa tử cũng .


      Mạn Tâm làm bộ nâng nữ tữ chết kia lên với Mộ Dung Ưng, cùng ra ngoài, khi lướt qua bên người nương khóc lóc, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, ngày trước vẫn là nương sáng lạn khờ dại, giờ đây ràng biến thành bộ dạng này, nhưng chính mình thể an ủi ta.


      “Các ngươi làm gì mà lâu quá vậy?” Hắc y nhân luôn chờ ở bên ngoài kiên nhẫn .


      Mộ Dung Ưng cúi đầu, hề giải thích thêm, sợ giải thích thêm ngược lại gây nên hoài nghi.


      “Được tồi, mau đem ta chôn .” Hắc y nhân phất phất tay, phân phó.


      “Dạ,” Mộ Dung Ưng cùng Mạn Tâm nâng thi thể lên, đến hướng cửa động.


      Nhưng nâng thi thể lên lại làm cho bọn họ vì họa được phúc, mọi người thấy bọn họ nâng người chết lên đều quay mặt sang chỗ khác, cũng có người hỏi.


      Mộ Dung Thị Ưng nhìn thấy gần ra đến cửa động, lòng trở nên nhõm, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến trận xôn xao, “Mau đóng cửa động lại, hai nữ tử kia trốn thoát, tất cả mọi người bỏ khăn che mặt xuống.”


      Nghe được tiếng la, hắc y nhân lập tức cảnh giác, đưa tay xé toang khăn che mặt màu đen mặt.


      Chưa trải qua tình cảnh mạo hiểm như vậy, chân của Mạn Tâm như nhũn ra, trong đầu chỉ có ý tưởng, xong rồi bọn họ bị người ta phát ra.


      “Chạy nhanh lên.” Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, liền bay đến hướng cửa, đưa tay mở ra cơ quan bên cạnh…


      Nhưng đợi cửa đá mở ra, người phía sau liền hô: “Bắn tên, được để cho bọn họ chạy trốn.”


      trận mưa tên từ phía sau bay tới, chỉ ôm chặt nàng, vung kiếm trốn tránh, di chuyển tới tảng đá bên cạnh, nhưng rất nhanh có rất nhiều hắc y nhân bao vây chung quanh…


      “Núp ở phía sau bổn vương, được ra, bây giờ có thể ra ngoài được, cũng chỉ có thể xem ý trời.” Mộ Dung Ưng rút kiếm đối đầu cùng bọn chúng.


      Mạn Tâm dùng tay túm chặt lấy y phục của , dù có cho nàng ra ngoài, nàng cũng dám.


      “Biết điều ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, vào Vô Ưu Đường rồi, các ngươi còn muốn ra ngoài hay sao? Đừng si tâm vọng tưởng.” hắc y nhân cầm đầu bây giờ tháo đồ che mặt xuống, với họ.


      “Phải ? Ta đây cũng muốn thử lần xem ta có thể ra ngoài được hay ?” Mộ Dung Ưng hừ lạnh.


      “Ngươi là nam nhân?” Hắc y nhân ngây ra lúc, tại bọn họ có hai người, người chuyện kia là nam nhân, các nàng phải chạy trốn mà là có người tiếp ứng. Lập tức có cảm giác tốt, ta ra lệnh: “Mau sai người xem xét khắp nơi, nhất định còn có những người khác ở trong này, tuyệt đối được để bọn họ chạy trốn.”


      “Dạ.” Vài hắc y nhân lên tiếng trả lời lui xuống.


      Mạn Tâm trốn ở phía sau , nhìn thấy quá nhiều người, trong lòng có dự cảm tốt, nhưng biết Dương Tử Vân bọn họ có chạy khỏi chưa? Có thể tiếp ứng mình và ? Chỉ là nghe qua ý của tên đó, hình như bọn họ cũng bị phát , vậy là tốt rồi.


      “Ta xin khuyên các hạ tốt nhất buông kiếm trong tay ra, ta còn có thể tha cho ngươi mạng, nếu giết tha.” Hắc y nhân lại cảnh cáo.


      “Vậy xem thử ngươi có bản lĩnh để giết ta hay ?” Mộ Dung Ưng nắm chặt kiếm trong tay.


      Ngay trong lúc hai bên hết sức căng thẳng, phía sau đột nhiên có người hô: “Thiếu chủ đến rồi.”


      Hắc y nhân được huấn luyện nghiêm túc lập tức tránh đường, Mạn Tâm liền thấy nam nhân mang mặt nạ trắng kia xuất , ánh mắt sắc bén bắn về phía bọn họ, biết hút máu, sau đó nàng sợ hãi né tránh phía sau.


      Ánh mắt Mộ Dung Ưng và đối diện nhau, ánh mắt quan sát đánh giá, có thể cảm nhận được, người này công lực vô cùng thâm hậu, mình tuyệt đối thắng nổi, chẳng lẽ là người hút máu tươi của xử nữ trong truyền thuyết?


      “Người có khả năng đột nhập vào Vô Ưu Đường của ta, nhất định phải người tầm thường, chỉ là xông vào chỗ của người khác, các hạ có phải nên báo trước danh tánh để sau khi chết ta còn biết mà khắc tên lên bia mộ cho ngươi.” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ cười mà , hề để vào trong mắt.


      “Phải ? Nhưng còn chưa biết bia mộ khắc lên tên ai!” Mộ Dung Ưng cười lạnh, thua người cũng được thua khí thế.


      “Vậy chết .” Người đeo mặt nạ còn chưa xong kiếm trong tay đâm tới.


      “Vậy thử xem.” Mộ Dung Ưng chỉ phòng thủ nhưng chưa phản công, luôn che chắn chặt chẽ trước người nàng.


      “Giấu kỹ nàng phía sau, xem ra là hùng cứu mỹ nhân, chỉ tiếc phải bỏ mạng.” Nam nhân mang mặt nạ trào phúng, nhanh chóng phát nhược điểm của , kiếm trong tay lại càng lúc càng nhanh, kiếm đâm tới nàng trốn ở sau người.


      hùng khó qua ải mỹ nhân, đây chính là ngạn ngữ, chỉ có điều chiêu đâm vào nữ nhân biết võ công, hẵn phải là chuyện hùng nên làm.” Mộ Dung Ưng vừa bảo vệ nàng, vừa phản kích.


      Đao quang kiếm ảnh (ánh sáng của đao kiếm) trước mắt cực nhanh, Mạn Tâm xem đến hoa cả mắt, vốn phân định là kiếm của ai, chỉ nghe mấy tiếng leng keng vang lên, nhưng nàng nhận ra chút, bởi vì cần bảo vệ mình, thể thi triển toàn bộ công lực, dần dần ở vào thế hạ phong……


      Chương 046



      Chương 046 — đánh mà lui


      ‘Xoẹt’ tiếng, cánh tay của Mộ Dung Ưng bị kiếm trong tay của nam nhân mang mặt nạ cứa qua, máu tươi ở cánh tay trong nháy mắt chảy ra.


      Lòng Mạn Tâm lập tức khẩn trương, biết nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ trốn thoát, liền hô: “ cần lo cho ta, ngươi .”


      “Câm miệng, ngươi cho rằng bây giờ ta còn có thể chạy thoát được sao?” Mộ Dung Ưng tức giận quát, nhưng trong lòng thoáng khó hiểu, nàng quan tâm mình sao? Chỉ là nàng biết, nếu như mình qua khỏi năm canh giờ mà chưa ra, người phía ngoài quay lại tiếp ứng.


      Đúng là có lòng tốt mà còn biết ơn, nhưng Mạn Tâm vẫn biết điều im miệng, rất đúng, trong tình cảnh tại này chỉ sợ ngay cả ruồi bọ còn trốn thoát, huống chi là người, xem ra chỉ còn biết mặc cho số phận.


      Bên ngoài Vô Ưu Đường, Dương Tử Vân cùng Mạnh tiểu thư thẳng đường ra ngoài, chờ lâu cũng thấy họ ra, trong lòng có chút lo lắng, có phải họ gặp phiền toái hay là bị phát rồi ?


      “Người đâu.” lập tức hô.


      “Dạ.” hắc y nhân ngay tức từ trong rừng cây ra.


      “Ngươi đưa Mạnh tiểu thư hồi phủ.” Dương Tử Vân phân phó.


      “Dạ.” Thị vệ đáp, cung kính đối với : “Mạnh tiểu thư, xin mời.”


      “Dương công tử, cám ơn huynh, chờ các huynh cứu được Dương nương ra, ta nhất định đến vương phủ cảm tạ.” Mạnh tiểu thư biết mình ở đây cũng giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức, xoay người rời cùng thị vệ.


      “Tất cả ra!” Lúc này Dương Tử Vân mới ra lệnh cho những người trốn từ nơi bí mật gần đó.


      “Dạ.” Rất nhanh, mười mấy hắc y nhân ăn mặc giống nhau, từng người từng người ra đứng xếp hàng trước mặt .


      “Hai người các ngươi canh giữ ở đây.” Dương Tử Vân phân phó, xoay người mở ra cơ quan, “Ngoài họ ra, những người khác theo ta vào.”


      “Dạ.” Hắc y nhân tự động theo sau .


      Mạn Tâm nhìn thấy cánh tay chảy máu ngừng mà Mộ Dung Ưng vẫn bảo vệ mình như trước, trong lòng đột nhiên ngập tràn cảm động, mặc kệ vì nguyên nhân gì, nam nhân nguyện ý dùng tính mạng giữ chặt lấy mình, vậy lên phải người xấu.


      Nhưng khi nhìn chỉ có chống đỡ, chứ hề phòng thủ, trong lòng trở nên gấp gáp, làm sao bây giờ?


      Đột nhiên cửa đá bị mở ra, Dương Tử Vân mang theo rất nhiều hắc y nhân từ cửa đá nhảy vào, làm lo lắng trong lòng nàng nháy mắt biến thành vui sướng.


      “Tử Vân, đệ đến rồi!” Mộ Dung Ưng thầm thở phào.


      “Đại ca, huynh bị thương? Sao thế?” Dương Tử Vân nhìn thấy cánh tay chảy máu. Lo lắng hỏi.


      “Ta sao.” lắc đầu.


      “Đáng chết, dám tổn thương đại ca của ta.” Kiếm trong tay Dương Tử Vân đâm tới hướng kẻ đeo mặt nạ.


      “Lại có người muốn chết.” Ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ lạnh lùng, kiếm trong tay liền nghênh đón.


      “Tử Vân, cẩn thận.” Mộ Dung Ưng ở bên dặn dò, kéo tay nàng, lập tức xông ra ngoài.


      “Còn muốn chạy, vậy các ngươi tưởng Vô Ưu Đường ta ra vào đơn giản quá rồi, các ngươi còn được sao?” Kẻ đeo mặt nạ cười lạnh tiếng, đột nhiên bứt người bay đến bên cạnh, tay liền chạm vào cơ quan.


      Hắc y nhân của Vô Ưu Đường vừa thấy thiếu chủ khởi động cơ quan, lập tức hiểu ngầm, toàn bộ nằm sấp mặt đất.


      Vách tường vang lên tiếng động, trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng phóng ra nhiều ám khí sắc bén, thẳng tới chỗ cửa.


      “Mọi người cẩn thận, mau nằm sấp xuống.” Dương Tử Vân hô, người xoay tròn, tránh né dao găm.


      Mấy tên theo vào trốn tránh kịp, trúng dao găm ngả xuống đất bỏ mạng, những người còn lại bị thương nằm úp mặt đất.


      Mạn Tâm quay đầu lại, nhìn thấy vô số dao găm phóng tới hướng mình và , trừng to mắt, hít sâu ngụm khí lạnh.


      “Nằm sấp xuống.” Mộ Dung Ưng ôm nàng, liền ngã xuống mặt đất, dao găm lướt qua người của họ bay ra ngoài.


      Nhưng rồi nam nhân mang mặt nạ đột ngột lấy ra mũi ám khí trong người phóng tới hướng .


      “Đại ca, cẩn thận!” Dương Tử Vân hô to, nhưng cách nào phân thân được.


      Mộ Dung Ưng thuận thế lăn vòng, nằm nghiêng qua mặt đất để tránh dao găm vừa phóng tới, nhưng tránh thoát được dao găm cũng rời khỏi bên người Mạn Tâm.


      Ám khí bên cạnh đột nhiên ngừng phóng ra, nam nhân mang mặt nạ phi thân cái, tóm lấy nàng, ôm vào lòng bay ra ngoài.


      Mộ Dung Ưng biết mình bị lừa vừa định đuổi theo bị Dương Tử Vân giữ chặt lại, “Đại ca, huynh bị thương, nên đuổi theo, huống chi nơi này là chỗ của bọn họ, chúng ta cũng hiểu , nên rời trước là quan trọng.”


      nhìn thấy mặt đất người của mình vừa chết, vừa bị thương, nhìn thoáng qua nàng bị kẻ đeo mặt nạ ôm , vung tay áo : “Rút lui.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 047



      Chương 047 — Tránh khỏi kiếp số


      Ngay khi Mạn Tâm phục hồi lại tinh thần, nàng mới nhớ lại, hóa ra chỗ mà mình tựa vào giờ phút này là ngực của nam nhân mang mặt nạ, bị hù lập tức đẩy ra, lui về phía sau vài bước. “Ngươi muốn gì?”


      “Ngươi xem ta muốn làm gì?” Nam nhân mang mặt nạ đứng ở đó, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt có chút trầm đáng sợ.


      “Ta…Ta biết.” Mạn Tâm nghĩ đến những nữ tữ mặt như lỗ thủng bị hút máu để luyện công, theo bản năng lấy tay sờ sờ cổ mình.


      biết? sao, ngươi biết rất sớm thôi.” Nam nhân mang mặt nạ tới hướng nàng.


      Mạn Tâm kinh hãi nhìn , cả người đều run khẽ, ông trời ơi, nàng cũng muốn chưa già yếu, ngay khi nhích lại gần mình, nàng đột nhiên hô: “Dừng.”


      “Ngươi lại muốn giở trò gì?” Còn muốn chạy trốn sao?” Nam nhân mang mặt nạ dừng bước, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo


      có, ta có muốn chạy trốn, ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn biểu diễn cho ngươi xem, ngươi phải muốn xem sao? Ta còn chưa biểu diễn mà!” Mạn Tâm vội vàng phủ nhận, cười làm hòa, dù nàng có muốn chạy trốn cũng trốn thoát, chỉ còn cầu nguyện bọn họ có thể mau mau tới cứu mình.


      “Bây giờ?” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ mang theo nghi vấn “Thời hạn ba ngày hình như còn chưa tới.”


      “Ừ, lập tức, ngay bây giờ.” Mạn Tâm gật đầu giống như gà con mổ thóc, có vẻ như muốn trốn phải tạm thời kéo dài thời gian, chừng Mộ Dung Ưng điều động đại đội nhân mã tới cứu mình, nghĩ vậy trong lòng yên tâm ít.


      cần chuẩn bị sao?” Nam nhân mang mặt nạ lãnh phúng (lạnh lùng, trào phúng), kỳ cũng lập tức hiểu được, lí do thoái thác lúc trước chẳng qua là nàng muốn kéo dài thời gian chờ đám người tới cứu.


      cần, chuẩn bị xong, lần thứ hai, quen việc làm nhanh hơn” Mạn Tâm xấu hổ giải thích.


      “Được, vậy bắt đầu .” Nam nhân mang mặt nạ , ngồi xuống ghế bên cạnh.


      “Ngươi có thể ra ngoài trước được , ta chuẩn bị chút, cởi y phục này ra?” Mạn Tâm giọng , cũng thể làm trò trước mặt , đem đóa hoa giấu vào trong tay áo.


      Nam nhân mang mặt nạ nhìn nàng cái, đứng dậy, nhàng bước ra ngoài cửa đá.


      Mạn Tâm thở phào ra hơi, vội vàng cởi y phục màu đen ra, thay bằng bộ quần áo cũ của mình, càng làm cho hoa tươi được giấu kỹ hơn, chờ mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, cửa đá cũng rất ăn ý mở ra, lại vào, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn ra hỉ nộ ái ố của .


      Mạn Tâm nuốt nuốt nước miếng, cơ thể có chút cứng ngắc nhịp nhàng, bắt đầu động tác để cho nhìn thấy hai tay mình trống trơn: “Xem kỹ, có gì cả?”


      Nam nhân mang mặt nạ ngồi bất động, nhìn chằm chằm nàng.


      “Ngươi có thể biểu cảm chút , bộ dáng ngươi như vậy, ta biểu diễn được.” Mạn Tâm bị nhìn, cả người khó chịu, tinh thần cũng bất an.


      “Phải ? Vậy ngươi muốn vẻ mặt nào? Có phải muốn ta gỡ mặt nạ xuống , chỉ có điều người thấy qua dung mạo của ta, biến mất khỏi thế gian này.” Nam nhân mang mặt nạ buông chén trà thưởng thức trong tay xuống, làm bộ mưốn gỡ mặt nạ xuống.


      , cần, vậy là được rồi.” Mạn Tâm vội vàng căn cản, bộ dáng trưởng thành của thế nào? Nàng có hứng thú muốn biết, có lẽ bị dọa nên phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nụ cười mặt đông cứng lại, dù sao hậu quả cũng khó lường, trái tim giật thót lên cái, cứ mặc sức nghĩ lung tung, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại.


      “Biến.” Trong tay liền xuất đóa hoa tươi.


      Vẻ mặt của nam nhân mang mặt nạ bỗng khựng lại chút, trong mắt lên tia nghi hoặc.


      “Biến biến.” Trong tay Mạn Tâm rất nhanh liền xuất thêm hai đóa hoa tươi nữa.


      Nam nhân mang mặt nạ thấy tay của nàng rút nhanh ra từ ống tay áo, ánh mắt sáng lên, uống ngụm trà ra lệnh: “Biến tiếp.”


      “Biến được, lần chỉ có thể biến ra ba đóa.” Mạn Tâm khoát tay , ở cổ đại có loại kỹ thuật đại kia để ép đóa hoa, ống tay áo của nàng cũng chứa nổi nhiều như vậy.


      tồi, thủ pháp rất nhanh, nhưng loại thủ pháp che giấu tai mắt này chỉ có thể lừa gạt được những kẻ dốt nát mà thôi.” Nam nhân mang mặt nạ cầm trong tay nhiều hoa tươi kia đột nhiên đứng đậy, bỏ hoa xuống đất..


      phải lừa gạt, mà là mua vui cho người.” Mạn Tâm mới vừa xong, hắc y nhân liền bước vào.


      “Thiếu chủ, môn chủ sai ty chức dẫn vào nữ tử.”


      Dẫn người? Mạn Tâm nhất thời cảm giác tay chân trở nên lạnh băng, thiếu nữ đáng chính là bị mang như vậy, chẳng lẽ hút máu người phải mà còn có kẻ khác?


      “Dẫn ta .” Giọng điệu của nam nhân mang mặt nạ lạnh lùng vô tình, trực tiếp ra lệnh.


      “Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân vừa chắp tay , liền qua hướng nàng…

      Chương 048



      Chương 048 – Hỉ nộ vô thường


      Mạn Tâm lùi về phía sau từng bước, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cứ nghĩ tới bộ dạng khủng khiếp sau khi bị người ta hút máu xong là sống bằng chết, tại sao còn tới cứu mình?


      Hắc y nhân tới, trực tiếp bắt lấy cánh tay của nàng, lôi nàng .


      Nàng lập tức giãy dụa, trong lúc lo lắng bất chợt thốt lên: “Chờ chút, ta có lời muốn với ngươi.”


      Hắc y nhân nghe tiếng, dừng bước nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ.


      .” nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng, mang theo tia ấm áp.


      Mạn Tâm hoảng hốt, ràng hề bị vẻ đẹp của mình hấp dẫn tý nào, trán lấm tấm mồ hôi, bây giờ nàng phải gì? Lòng nàng hoảng hốt, đầu óc liền rối loạn.


      Nam nhân mang mặt nạ nhìn thấy ánh mắt nàng lóe ra tia bất an, sắc mặt thất kinh, biết nàng chẳng qua tìm cớ kéo dài thời gian, kiên nhẫn phân phó: “Dẫn .” Nàng tưởng bọn họ lại tới cứu nàng nhanh như vậy sao?


      “Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân mới vừa đụng tới ống tay áo của nàng.


      Đúng lúc Mạn Tâm nhảy ra bước tới trước mặt của nam nhân mang mặt nạ, bất chấp tất cả, ôm lấy cánh tay , mở miệng : “Ta thích ngươi.” Cái này có tính là lý do , có điều lúc này nàng quan tâm nhiều như vậy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.


      khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ánh mắt của nam nhân mang mặt nạ chăm chú nhìn nàng chằm chằm.


      Cơ thể Mạn Tâm có chút cứng nhắc, nhìn lên , sao nàng lại có cảm giác xấu nhỉ .


      “Ngươi thích ta phải ?” Ngón tay của nam nhân mang mặt nạ lướt qua khuôn mặt tinh tế của nàng, giọng điệu trút giận nhàng.


      “Phải.” Mạn Tâm vội vã gật đầu, cái gì cũng được, chỉ cần mang nàng là được rồi.


      “Phải ?” Ngón tay của nam nhân mang mặt nạ khẽ vuốt ve người nàng, ánh mắt lại đột nhiên phát lạnh, ngữ khí cũng trầm, lạnh như băng, “Nữ nhân, đừng làm ra vẻ khôn ngoan, muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta sao? Ngươi lớn lên quả khuynh quốc khuynh thành, chỉ tiếc ta có hứng thú đối với ngươi.”


      “Ai muốn dụ dỗ ngươi, ngươi tưởng ngươi là ai?” Mạn Tâm bị có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận.


      Ánh mắt của tựa như vạn thanh kiếm, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, vốn tưởng rằng Mộ Dung Ưng đủ đáng sợ rồi, nghĩ tới còn có người hỉ nộ vô thường hơn .


      “Tốt nhất là vậy, bởi vì…” Bàn tay của nam nhân mang mặt nạ nhàng vuốt ve qua gương mặt như hoa như ngọc của nàng.


      Mạn Tâm rùng mình cái, tia nhìn lãnh sắc bén của , giống như nàng trần trụi lõa lồ trước mặt , làm nàng cảm thấy sợ hãi.


      “Ngươi cáo biệt với gương mặt này rất sớm thôi.” Tay của nam nhân mang mặt nạ nâng cằm nàng lên, khe khẽ vào bên tai nàng.


      “Buông tay.” Mạn Tâm bỗng đánh vào tay , thanh giờ phút này của tựa như còi đòi mạng, nàng kích động để ý đến cái gì cả, dùng ngón tay chỉ vào quát lên: “Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Biến thái như vậy? Ta và ngươi thù oán, tại sao muốn hại ta? Còn có những nương vô tội này nữa, chẳng lẽ ngươi phải là người sao? Chẳng lẽ ngươi có tim sao? Vì sao phải hại nhiều người như vậy? Ngươi làm như vậy mà thanh thản được sao? Làm nhiều chuyện xấu gặp báo ứng.”


      Nam nhân mang mặt nạ nhìn thấy nàng vì quá kích động mà sắc mặt đỏ ửng, hề giận dữ mà thản nhiên câu: “ xong chưa? rồi có thể .”


      “Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Chẳng qua là chết thôi, nhưng mà, ta chết nhất định biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi.” Mạn Tâm trừng mắt nhìn , hung tợn .


      “Ta đây rất sẵn lòng chờ ngươi, muốn nhìn xem chút, ngươi biến thành lệ quỷ còn có thể có được dung mạo này .” Nam nhân mang mặt nạ xong, trực tiếp phân phó y nhân phía sau: “Dẫn , môn chủ chắc chờ sốt ruột rồi.”


      “Dạ.” Hắc y nhân vừa chắp tay, dùng tay lôi kéo nàng ra ngoài cửa đá.


      “Buông tay, ta tự mình .” Mạn Tâm vùng dậy thoát ra, chết cũng phải chết có tôn nghiêm chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :