1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 029



      Chương 029 — Tham tuyển Thánh nữ


      Mạn Tâm ngồi trước gương đồng, suy nghĩ xem biểu diễn tiết mục gì trong cuộc thi tuyển Thánh Nữ vào ba ngày sau?


      Mộ Dung Ưng cho nàng biết Thiên triều quốc có tòa điện Thánh nữ, cứ mỗi ba năm đều tuyển cử nữ tử mới có sắc lẫn tài năng đến đảm đương danh Thánh nữ, sau khi tắm rửa trai giới xong, Thánh nữ ở trong điện dẫn dắt mọi người làm lễ phù hộ Thiên triều quốc, cầu cho vận mệnh quốc gia hưng thịnh.


      muốn để nàng trong hội Thánh nữ bỗng nhiên nổi tiếng, thu hút chú ý của mọi ngươi, nhưng cứ xem như chưa đề cập tới chuyện nàng diễn tiết mục gì , dựa vào dung mạo xinh đẹp như vậy, nàng tin đủ để cho người ta trầm trồ thán phục, nhìn qua khó quên.


      Nghe mỗi lần thi tuyển Thánh nữ, đều có rất nhiều người đến tham tuyển, bởi vì Thánh nữ trúng tuyển chẳng khác nào nổi danh khắp nơi, phải vào cung trở thành phi tử cũng được gả cho quan lại quyền quý. Tục ngữ thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận, bởi vì nàng cũng muốn dựa vào lúc này để thay đổi hoàn toàn cách nhìn với lúc trước, nếu dụ dỗ người khác, chi bằng dụ dỗ tốt hơn hết.


      Nhưng phải biểu diễn cái gì mới chấn động nhất? Đàn thời xưa nàng biết gãy, múa nàng cũng giỏi, nàng làm gì đó mà cổ đại có, ca hát sao? Hình như thích hợp lắm, bởi vì nếu lựa chọn tiết mục là cầm kỳ thi họa, nàng tuyệt đối tin lôi đại ra nữ tử cổ đại nào cũng có thể làm giỏi hơn nàng, khiến nàng có chút khó xử.


      “Công chúa, người làm sao vậy? Nô tỳ thấy người hôm nay có tâm nặng nề, có chuyện khó khăn gì sao?” Song Nhi bưng trà bánh trong tay tới, gặp nàng ngồi trầm tư ở nơi này, nhịn được lên tiếng hỏi.


      có gì? Buồn chán quá lại có chuyện gì để làm.” Mạn Tâm thuận miệng , hề cho nàng biết mình phải tham gia cuộc thi tuyển Thánh Nữ, cũng vì muốn để nàng biết mình làm mồi dụ.


      “Vậy nô tì cùng người dạo hoa viên chút.” Song Nhi .


      “Được.” Mạn Tâm đứng dậy, ra ngoài dạo chút cũng tốt, chừng có được linh cảm gì đó.


      “Vương phi cát tường. Vương phi cát tường.” Hạ nhân trong phủ gặp nàng vẫn tránh né rất nhanh, dường như sợ nàng trả thù.


      “Chạy nhanh như vậy để làm gì? là công chúa giống như trước kia mà.” Song Nhi vì nàng mà lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.


      sao.” Nàng chỉ cười cười, chút cũng thèm để ý, biết rằng để họ chấp nhận mình, phải là chuyện sớm chiều, nàng chỉ cầu bọn họ oán hận nàng là tốt rồi.


      “Vương phi, người xem mấy đóa hoa này xinh đẹp!” Song Nhi sợ nàng vui, vội chỉ vào những bông hoa tươi đẹp hé nở, muốn dời chú ý của nàng.


      “Hoa?” Mạn Tâm nhìn thấy đóa hoa ướt át kiều diễm này, ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, nàng biết nàng cần biểu diễn cái gì rồi! Lập tức phân phó: “Song Nhi, ngươi tìm người may vá giỏi nhất, bảo trong vòng ba ngày thiết kế gấp cho ta bộ y phục màu trắng, tiền công gấp đôi.”


      “Công chúa, người muốn may y phục?” Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng, sao phải gấp gáp như vậy?


      “Ừ, Vương gia với ta ba ngày sau dẫn ta tiến cung, ta nghĩ mặc thanh lịch chút để phải lộ ra thân phận của mình.” Mạn Tâm cố ý dặn dò, muốn dựa vào y phục để người ta nhận ra nàng là người của Vương phủ.


      “Dạ. Vậy nô tì lập tức làm.” Song Nhi đáp ngay.


      Mạn Tâm lại tùy ý trong hoa viên, đột nhiên từ giữa mảng hoa tươi, phát ra gốc cây xương rồng nở hoa, gốc cây để bàn vi tính của nàng giống hệt gốc cây này, gốc cây kia là do Vân mua cho nàng, khiến nàng lại chợt nhớ về chuyện trước kia.


      ngồi trước máy tính để gõ tư liệu, nàng đột nhiên bị người phía sau ôm chặt lấy.


      Khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, nàng xoay người liền ôm cổ người vừa đến, “Vân, về rồi.”


      “Nhớ em mà, em có nhớ ?” Lưu Phong Vân cọ cọ cằm vào cái mũi của nàng.


      “Nhớ, dĩ nhiên là nhớ mỗi ngày, nhớ mỗi đêm, lúc nào cũng nhớ!” Nàng kiễng đầu ngón chân, dâng lên môi thơm của mình.


      “Có phải là đêm dài đằng đẵng, đơn lạnh lẽo khó nhịn, với em cùng vận động!” Lưu Phong Vân khẽ hôn nàng, ánh mắt mờ ám , tay cũng gian xảo sờ soạng hông .


      hiểu ý em.” Nàng đáp lại ta cũng cùng ánh mắt như thế, lại đột nhiên đẩy ta ra, cười : “Nhưng tắm trước .”


      Lưu Phong Vân vội nhào tới ôm lấy nàng, “Tắm chung tiết kiệm thời gian hơn.”


      cần.”


      “Phản đối có hiệu lực…”


      Nhớ lại những kí ức tốt đẹp, trong lòng Mạn Tâm đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền nhịn được mà rơi xuống, ngắm nhìn ở phía xa xa bầu trời, Vân ơi, có khỏe ? có nhớ tới em ? Hãy chờ em, em nhanh chóng trở về thôi.

      Chương 030



      Chương 030 — Quấn quýt giữ chặt lấy


      Mộ Dung Ưng trở lại Vương phủ, lúc qua hoa viên liền thấy nàng mình đứng nơi đó, nhìn về phương trời xa xăm, vẻ mặt bi thương tựa hồ như mặt trời chiếu xuống thứ gì ấy tỏa ra hào quang.


      Nước mắt? Nàng ràng khóc, sao nàng lại khóc?


      Vào vương phủ hơn năm, xem qua hết nàng giở trăm ngàn loại mưu, dùng hết mọi loại thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ thấy nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, càng bắt gặp nàng khóc, vĩnh viễn là bộ dạng cả vú lấp miệng em, ra tay hiểm độc, nếu phải vì có dung mạo kia, gần như hoài nghi nàng phải là nữ nhân?


      Chỉ là bộ dạng đau đớn đáng thương, mềm yếu bất lực này của nàng, nếu phải mình biết nàng là hạng người gì nhất định bị nàng lừa gạt.


      Nhưng bây giờ dám khẳng định đây là thủ đoạn của nàng, hay là nàng thay đổi?


      Thu hồi tầm mắt, Mạn Tâm liền thấy đứng cách đó xa nhìn mình chằm chằm, trông thân triều phục làm tăng thêm vài phần khí chất uy nghiêm bá đạo của bật vương giả, lau lệ nơi khóe mắt, về phía trước đón , “Ngươi về.”


      “Ừm.” lãnh đạm gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Tiết mục ba ngày sau của ngươi chuẩn bị song xuôi hết chưa?”


      “Chuẩn bị xong hết rồi, đến lúc đó nhất định cho ngươi ngạc nhiên.” Mạn Tâm vô cùng tự nhiên khoác vào cánh tay .


      Mộ Dung Ưng thấy nàng bỏ cánh tay mình ra, liền thầm rút tay về, “Ngươi yên tâm, bổn vương để ngươi xảy ra bất trắc.”


      Thấy tay mình bị gạt ra, Mạn Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn . Gạt cái gì mà gạt, nếu phải vì trở về, nàng cưa cẩm như vậy, nhưng nàng tại thể lôi kéo, mà chỉ có thể chủ động xuất chiêu.


      vài bước đến trước mặt , lấy tay ôm cổ của , hôn cái lên mặt , “Ta rồi, ta tin tưởng ngươi.”


      Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, phải bởi vì nụ hôn của nàng làm kinh ngạc mà là môi của nàng mềm mại, làm cơ thể của dâng trào loại xúc động, muốn bắt lấy nàng, hung hăng hôn lên môi.


      Mạn Tâm nhìn ngây ngốc thất thần, nên dùng tay quơ quơ trước mắt , “Sao vậy? Có phải thấy ta cũng rất đáng ?”


      Mộ Dung Ưng phục hồi lại tinh thần, lập tức qua bên, thể bị vẻ bề ngoài của nàng mê hoặc, “Bổn vương còn có việc, mình ngươi từ từ ngắm hoa .”


      mình ngắm có hứng thú, bằng ngươi cùng với ta .” Mạn Tâm giữ chặt ống tay áo của , nhìn .


      “Bây giờ bổn vương có thời gian.” Mộ Dung Ưng rút ống tay áo về, rồi vội vã rời .


      Kỳ trong lòng có chút rối loạn, nhìn thấy ánh mắt trong suốt chứa đựng chân thành kia của nàng, ràng đành lòng cự tuyệt, nhưng thể bị vẻ bề ngoài của nàng lừa gạt, cũng tin người thay da đổi thịt được ngay lập tức.


      Nhìn bóng lưng chút lưu tình của , Mạn Tâm lại chẳng hề nhụt chí, ình cơ hội, nàng có thể tạo ra cơ hội, xoay người tới hướng phòng bếp.


      “Nô tì tham kiến Vương phi.” Người trong phòng bếp thấy nàng đến, hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.


      có gì, tất cả các ngươi đứng lên , để ta làm mì cho Vương gia ăn, các ngươi giúp ta chút.” Mạn Tâm .


      “Vương phi, người muốn làm cứ phân phó chúng nô tì làm là được rồi, cần đích thân làm.” Người trong phòng bếp bị hù lập tức , ai biết nàng có phải làm mì hay ?


      sao. Đích thân làm vậy mới lộ ra được thành ý, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt những thứ ta cần là được rồi.” Mạn Tâm cười , ra có thứ gì mà chưa từng ăn qua, quan trọng nhất là tâm ý thôi.


      “Vậy nô tì xin nghe lời Vương phi căn dặn.” Hạ nhân thấy nàng nhất mực đích thân làm, cũng dám gì.


      “Ừ, bây giờ các ngươi giúp ta chuẩn bị hành bằm, gừng, còn có tỏi giã nhuyễn nữa.”


      ít thôi…” Mạn Tâm lên tiếng dặn dò.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 031



      Chương 031 — Tự rước lấy nhục


      Bưng trong tay mì sợi vừa mới làm xong, Mạn Tâm ngửi mùi thơm rất hài lòng, nhìn số mì còn lại mà : “Chỗ mì còn lại các người cứ dùng .”


      “Nô tì dám.” Các bị dọa, lập tức quỳ xuống.


      Mạn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, mình đáng sợ đến vậy sao? Đành phải : “Vậy được rồi, các ngươi đem những thứ này đến Mạn Tâm các .”


      “Dạ, Vương phi.” Lúc này bọn họ mới thở phào.


      Trong thư phòng.


      “Tử Vân, đệ nhớ kỹ, nếu lỡ ngày mốt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải lấy an nguy của ta làm đầu, lúc đó được dùng việc công để trả thù cá nhân, biết ?” Mộ Dung Ưng ở bên cạnh dặn dò.


      “Đại ca, huynh lại mấy lần rồi, nếu phải đệ biết nguyên nhân đễ nghĩ là huynh coi trọng ta quá mức đấy!” Dương Tử Vân , tuy rằng quả muốn lấy công báo tư thù, nhưng cũng tuyệt đối phải người biết chừng mực.


      “Đừng ba hoa, còn nữa, từ giờ trở , đệ phải luôn chú ý đến kinh thành, nếu có người lạ ra vào, nhất định phải thận trọng.” còn thêm.


      “Yên tâm đại ca, đệ cam đoan có sơ hở.” Dương Tử Vân vừa dứt lời, chợt nghe thị vệ bên ngoài cửa hô: “Vương gia, Vương phi cầu kiến.”


      ta đến đây làm gì? Mộ Dung Ưng hơi nghi hoặc, nhưng cất giọng hô: “Vào .”


      Mạn Tâm bưng đồ ăn thơm ngào ngạt vào thư phòng, liền nhìn thấy Dương Tử Vân ở bên trong, trực tiếp phớt vờ đến trước mặt Vương gia, đặt đồ ăn xuống: “Ngươi có đói bụng ? Ta đặc biệt làm cho ngươi đó, nếm thử xem có vừa ăn ?”


      “Ngươi đích thân làm?” Mộ Dung Ưng có chút kinh ngạc, nàng là công chúa, sao lại biết làm đồ ăn này nọ.


      “Ta đích thân làm đó, ăn nhanh !” Mạn Tâm mỉm cười đặt đũa vào trong tay , hy vọng có thể thoáng cảm động chút.


      Mộ Dung Ưng cầm đũa nhìn bao quát cả đĩa thức ăn đầy đủ cả mùi vị lẫn màu sắc phía trước, vừa mới muốn động thủ bị Dương Tử Vân ngăn cản, “Đại ca, chờ chút. ta tốt bụng như vậy sao? phải trong đây có thứ gì nên có đó chứ?”


      “Ngươi vậy là có ý gì? Cái gì mà thứ gì nên có?” Mạn Tâm theo dõi luôn làm mình khó xử.


      “Hạ độc, chẳng lẽ có hạ độc sao?” Dương Tử Vân hừ lạnh tiếng, thẳng ra, hoàn toàn khẳng định trong chuyện này có vấn đề.


      Ánh mắt Mộ Dung Ưng cũng khẽ thâm trầm, hành động của nàng quả thực vượt ra ngoài dự kiến của người khác, chẳng lẽ mất trí nhớ cũng có thể tự mình biết làm cái này cái nọ sao?


      “Dù có hạ độc, ta cũng phải cho ngươi ăn, mắc mớ gì tới ngươi?” Mạn Tâm tức giận lườm cái, rồi nhìn Mộ Dung Ưng : “Ta có hạ độc, nhưng ngươi có dám ăn ?”


      “Có gì mà dám!” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tin nàng dám hạ độc mình cách trắng trợn như vậy, cầm lấy chén vừa định ăn bị Dương Tử Vân đoạt lấy.


      “Đại ca, huynh còn dám ăn sao! Đừng lấy tính mạng mình ra mạo hiểm, có muốn ăn cũng phải bắt ta ăn trước cho chúng ta xem!” ta cầm chén, đưa tới trước mặt nàng.


      Nhưng Mạn Tâm nhìn thấy Mộ Dung Ưng cũng ngăn cản, khóe môi chậm rãi nhếch lên cái, nàng mỉm cười chua xót, “Hóa ra từ trước đến nay ngươi chưa hề tin ta. Được, ta ăn!”


      Đoạt lấy đôi đũa trong tay , nàng ăn sạch chén mì hết sức thô lỗ, rồi quẳng chén và đôi đũa trong tay xuống cái ‘xoảng’, sau đó đến trước mặt : “Ta rồi, ta vì ngươi mà thay đổi, nhưng ngươi cự tuyệt, cho ta cơ hội, ta đây có cố sức lấy lòng ngươi cũng chỉ tự rước lấy nhục.”


      xong, nàng xoay người lập tức bước ra khỏi thư phòng.


      Chương 032



      Chương 032 — Khác biệt trời


      Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời của nàng, “Thực có hạ độc sao? Sao lại thế?”


      “Tử Vân, đệ thực phát ta hoàn toàn hề giống trước kia chút nào sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm, lên tiếng hỏi. Ánh mắt, động tác, đến tính tình đều thay đổi.


      có. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ai biết ta lại muốn giở trò gì chứ!” Dương Tử Vân cười mà , đột nhiên trừng to mắt nhìn , “Đại ca, huynh phải là bị ta mê hoặc rồi đó chứ! Huynh đừng quên ta thâm độc giả dối cỡ nào!”


      “Đệ ở đây bậy bạ gì đó? Ta dễ dàng bị mê hoặc vậy sao?” Mộ Dung Ưng trừng mắt liếc cái, thực chất vốn phải thế, chẳng qua là nghi ngờ thôi.


      “Vậy tốt, đệ lo lắng nhất, dù sao bề ngoài của ta cũng là nữ nhân xinh đẹp động lòng người, nếu phải biết con người ta, chỉ sợ ánh mắt của ta cũng đủ để mê chết trăm ngàn nam nhân. Đại ca cũng là nam nhân, vả lại gần đây ta luôn quyến rũ đưa tình với huynh, đệ sợ huynh cẩn thận, liền tin lời ta .” Dương Tử Vân lo lắng .


      “Vậy đệ có tin lời ta ?” Mộ Dung Ưng hề tức giận, hỏi ngược lại.


      “Đệ đương nhiên có, cho dù tất cả nam nhân thiên hạ đều bị ta mê hoặc người tỉnh táo duy nhất còn sót lại nhất định là đệ, bởi vì đệ biết ta là dạng nữ nhân nào!” Dương Tử Vân .


      “Vậy đệ còn lo lắng cho ta gì nữa, ta chẳng lẽ biết ta là dạng nữ nhân gì sao?” Mộ Dung Ưng nhìn .


      “Đệ sợ chứ sao ? Dù sao ta cũng là Vương phi của huynh, quan hệ với huynh tầm thường, chỉ sợ huynh nhất thời ý loạn tình mê, bản thân được tỉnh táo, ta lại làm ra chuyện gì tổn thương đến huynh!” Dương Tử Vân thầm.


      “Lo lắng vớ vẩn! Đệ ta có vô dụng như thế ?” Mộ Dung Ưng trừng mắt liếc cái.


      “Hắc hắc, đệ đương nhiên biết đại ca kiên định trước sau đổi, đệ trước đây!” Dương Tử Vân cười gượng hai cái, liền xoay người biến mất khỏi thư phòng.


      Lúc chạng vạng, trời đột nhiện đổ mưa .


      Mạn Tâm dựa vào cửa sổ, nhìn ra thời tiết u ám bên ngoài cửa sổ giống tâm tình của nàng, khẽ vươn tay ra hứng lấy giọt mưa từ viền mái hiên chảy dọc theo cánh tay rơi xuống, thấm ướt cả ống tay áo, mang đến chút lạnh lẽo.


      Hơi lạnh khiến cho tâm tư buồn bực của nàng trở nên yên bình, nàng ngửa mặt nhìn lên bầu trời thở dài, phải làm sao nàng mới có thể trở về?


      Ở trong đình của Mạn Tâm các, Mộ Dung Ưng thân hắc y mình trong bóng đêm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người thầm thương tâm nửa ngồi ở cửa sổ mái hiên kia, nàng là bởi vì mình chịu ăn chén mì sợi kia sao?


      “Công chúa, ban đêm lạnh, xin để ý thân thể.” Song Nhi tới, đem bộ y phục choàng lên người nàng.


      “Cơ thể của ta cũng có người quan tâm sao? Chỉ sợ mọi người đều ước gì ta chết sớm chút.” Mạn Tâm tự giễu cợt.


      “Công chúa, người đừng vậy, nô tì biết người thay đổi, thiện lương, nô tì tin mọi người dần dần thấy được người thay đổi. Còn có Vương gia cũng nhất định phát công chúa tốt, nhưng người cần cho họ thời gian.” Song Nhi vội vàng .


      “Thực chất phải là vấn đề thời gian, mà là căn bản tin ta, trong lòng bài xích ta, ta nghĩ cách làm cho vui, nhưng hoàn toàn chẳng cố cười lấy cái.” Sắc mặt Mạn Tâm ảm đạm, đương nhiên nàng là vì bản thân có cách nào tiếp cận mới trở nên thương tâm.


      “Công chúa, đến ngày nào đó Vương gia hiểu!” Song Nhi .


      “Xì!” Mạn Tâm lại đột nhiên nở nụ cười, đứng dậy, ngồi xuống trước bàn, “Ta sao, chẳng qua có chút thương tâm, nhưng ta ngừng cố gắng. Đúng rồi, ta bảo ngươi chuẩn bị đồ, nó đâu rồi?”


      “Ở trong này.” Song Nhi cầm túi với cuộn chỉ lại, kỳ quái hỏi: “Công chúa, người muốn làm gì?”


      “Bí mật.” Mạn Tâm cười thần bí, bắt đầu bận rộn làm gì đó trong tay.


      “Công chúa, người biết thêu thùa à!” Song Nhi kinh ngạc hô.


      “Có gì mà kinh ngạc, ta còn biết làm rất nhiều thứ.”


      “Nhưng… Nhưng trước kia lúc ở trong cung, người chưa từng làm qua mấy việc này.” Song Nhi chần chờ hỏi, công chúa bị mất trí nhớ chẳng những thay đổi trở nên thiện lương, mà càng giống như biến thành người khác.


      “Ta tự nhiên biết làm thôi, được rồi, đừng quấy rầy ta!” Mạn Tâm cười cười.


      Mộ Dung Ưng càng kinh ngạc hơn Song Nhi, nàng bây giờ với trước kia quả thực khác biệt trời vực, biết làm nũng, biết nấu ăn, thêu thùa may vá, cứ cho là giả bộ cũng thể hoàn toàn giả dạng làm người khác được. Trong đầu lại đột nhiên xuất những lời nàng từng qua.


      “Nếu ta ngươi biết, ta phải Trữ An công chúa, ngươi có tin ?”


      Loại chuyện này có thể xảy ra sao? Xem ra phải suy nghĩ kỹ càng chút.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 034



      Chương 034 — Mạn Tâm bị cướp


      Mạn Tâm ngồi ở trong phòng, tuy rằng nàng nghĩ mình nhất định trúng cử Thánh Nữ nhưng ngờ diễn trò ảo thuật trăm ngàn chỗ sơ hở ở thời đại lại làm họ tuyển cũng tuyển, hề nghi ngờ liền cho rằng nàng là Thánh nữ, nững nữ tử tham tuyển còn lại theo nàng ở tại Thánh Am Đường, coi như là cùng nhau yết kiến đồng nữ.


      Nhưng mà nàng chẳng hề vui sướng chút nào bởi vì nàng biết lát nữa có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay ?


      “Dương tỷ tỷ, chị là thánh nữ?” thiếu nữ tuổi còn chưa lên sân khấu quan sát nàng, tò mò hỏi.


      “Muội !” Mạn Tâm nhìn bộ dáng đáng của ta, hỏi ngược lại.


      “Phải, muội tin.” dùng sức gật gật đầu, “Nếu tỷ làm sao có thể biến ra hoa tươi như thế được?”


      “Tôi tin!” Nữ tử thứ nhất lên vũ đài là Mạnh tiểu thư đứng trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm : “Mặc dù tôi biết tại sao lại biến ra được hoa tươi, nhưng tôi tuyệt đối tin chính là Thánh nữ, nếu là Thánh nữ, sao lại tham gia vào hội tuyển chọn Thánh nữ chứ? Mà tôi hoàn toàn cũng chẳng tin biết tiên thuật.”


      “Đúng vậy, tôi cũng tin, tôi cũng rất tò mò với thân phận của , họ Dương, nhưng tiểu thư nhà quan lại chỉ có tôi mang họ Dương, thương nhân giàu có trong kinh thành cũng có ai họ Dương đâu, vậy rốt cuộc là ai? Lớn lên tướng mạo xinh đẹp như thế, vì sao chưa từng có người nhắc qua?” Dương tiểu thư lạnh lùng cũng tiến lên nêu ra nghi vấn.


      Mạn Tâm nhìn các , tuy các là thiên kim tiểu thư ở trong nhà bước ra cửa chính, nhưng các hề ngu muội, vẫn còn rất thông minh, lúc này nàng mới lên tiếng: “Tôi đương nhiên phải Thánh nữ, tôi là đường muội (em họ) của Dương Tử Vân, em kết nghĩa của Ưng Vương gia, còn về chuyện vì sao tôi lại biến ra hoa? Đó là bí mật của tôi.” Cách giải thích về thân phận này là nàng cùng Mộ Dung Ưng sớm bàn bạc với nhau, có như vậy mới làm cho người khác sinh nghi trong lòng.


      là đường muội của Dương Tử Vân?” Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, còn có mấy người thoáng ửng hồng mặt, mặc dù phải là Vương gia tuấn mỹ, nhưng đường đường là nghĩa đệ của Vương gia, phong lưu tiêu sái nhất, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ tử.


      “Đúng vậy, nếu các muốn làm quen với huynh ấy, tôi có thể giới thiệu cho!” Khóe môi Mạn Tâm nhếch lên nụ cười xấu xa, nếu để cho nữ nhân cuốn lấy , hẳn là rảnh rỗi để tới quấy rầy nàng cùng Vương gia như vậy nữa.


      Mọi người ngượng ngùng, cúi đầu, các nàng làm sao biết xấu hổ muốn làm quen chứ!


      “Tại sao chuyện, thẹn thùng à?” Mạn Tâm còn chưa xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau.


      “Có chuyện gì vậy?” Mọi người đều nhìn sang nhau, đợi các kịp phản ứng, cửa sổ đột nhiên bị người từ bên ngoài phá ra, nháy mắt tiến vào, rất nhiều hắc y nhân (người mặc đồ đen) có võ công cao cường giơ tay ra khẽ điểm huyệt cổ các , từng người từng người ngã vào ngực bọn .


      Trước khi ngất xỉu, Mạn Tâm biết người nàng phải đợi rốt cuộc tới, biết bọn người của Mộ Dung Ưng có ở ngoài hay ?


      “Đại ca, bây giờ làm sao đây? ngờ, giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng lại to gan lớn mật muốn cướp toàn bộ nữ tử.” Chứng kiến đám người mặc đồ đen kia, từng người nhảy ra ngoài viện, Dương Tử Vân nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt rét lạnh.


      “Cố gắng giành lại các nữ tử khác, chỉ cần để cho bọn họ mang ta là được rồi.” Mộ Dung Ưng phân phó, rốt cuộc là kẻ nào to gan đến vậy, dám cướp hết toàn bộ nữ tử trong hội tuyển Thánh nữ?


      “Được.” Dương Tử Vân đáp, xoay người liền thi triển khinh công đuổi theo.


      Trong lúc đánh nhau kịch liệt, Dương Tử Vân giành lại được hơn mười nữ tử, ba nữ tử còn lại bị hắc y nhân cướp , đương nhiên là cố ý thả các nàng .


      Lúc này Mộ Dung Ưng mới đuổi theo hướng mà hắc y nhân biến mất…

      Chương 035



      Chương 035 — Mùi hương của ngọc trụy(*)


      (Ngọc trụy: mặt dây chuyền bằng ngọc)


      Mạn Tâm yếu ớt mở to mắt liền nhìn thấy chính mình nằm trong phòng cực kỳ hoa lệ, bốn phía đều có rèm hồng nhạt khẽ tung bay, chẳng khác gì tiên cảnh trong nhân gian.


      Đột nhiên phát nằm giường còn có thiếu nữ đáng kia cùng Mạnh tiểu thư, nàng vội vàng dùng tay lay các : “Tỉnh, tỉnh dậy mau!”


      Các khẽ dụi mắt, mù mờ ngồi dậy, thiếu nữ đáng nhìn chung quanh chút, trong mắt lộ ta tia vui sướng, “Chỗ này đẹp, chúng ta ở đây làm gì?”


      “Tôi cũng biết.” Mạn Tâm lắc đầu, ấy cũng khờ dại, còn biết mình trong hiểm cảnh (tình cảnh nguy hiểm)


      Sắc mặt trầm tĩnh, Mạnh tiểu thư : “Chúng ta bị bắt cóc, nếu tôi đoán sai, gần đây kinh thành thường xuyên xảy ra chuyện nữ tử mất tích, nhất định có liên quan đến những hắc y nhân kia.”


      hổ là thiên kim của tướng quân, vào lúc này còn có thể lạnh lùng bình tĩnh phân tích như thế.” Mạn Tâm vô cùng tán thưởng, gật đầu.


      phải cũng như vậy sao? mặt tia hoang mang sợ hãi, dường như sớm biết.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Mạnh tiểu thư cũng có cảm giác nàng phải nữ tử bình thường.


      “Chúng ta bị người ta bắt cóc!” Thiếu nữ đáng kinh hoảng nhìn họ,rồi chạy vụt ra phía sau các để tránh, “Có giết chúng ta ? Tôi rất sợ!”


      “Đừng sợ, sao đâu, có người tới cứu chúng ta.” Mạn Tâm nhàng vỗ về an ủi nàng, tay kia khỏi nắm chắt lấy ngọc trụy trước ngực, nhớ tới đêm qua…


      Nàng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cần dùng cho ngày mai, thấy muộn, vừa định lên giường ngủ cửa lại bị đầy ra, nàng giật mình nhìn thấy người tới, sao lại đến trễ thế này?


      “Đeo cái này vào !” Mộ Dung Ưng nhàng thẳng đến trước mặt nàng, đưa sợi dây đỏ có ngọc trụy xanh biếc tới trước ngực nàng.


      “Tặng cho ta sao? Đây là cái gì?” Mạn Tâm cầm lấy nó, tò mò hỏi.


      phải tặng cho ngươi, là đến lúc để ngươi đeo, ngươi đừng thấy nó như vậy mà nghĩ là nó có gì khác biệt so với các ngọc trụy khác, kỳ nó có thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, nhưng người bình thường ngửi được, bổn vương theo mùi hương này truy tìm tung tích của ngươi.” Mộ Dung Ưng giải thích.


      “Hóa ra là vậy.” Mạn Tâm đưa ngọc trụy lên chóp mũi, nghe cũng nghe được, mà ngửi cũng chẳng có mùi nhiều, khỏi nghi ngờ hỏi: “Mùi nhạt như vậy, có lẽ phiêu tán trong khí, ngươi có thể ngửi được sao?” Vậy chẳng phải là thần?


      “Nếu ngửi được, sao bổn vương lại cho ngươi mang theo nó, mùi này tuy nhạt vô cùng, nhưng mùi của nó phải loại tầm thường, bổn vương từ ngửi thấy, chỉ cần ở trong vòng mười thước, bổn vương đều có thể đoán được.” .


      “Mười thước?” Mạn Tâm ngạc nhiên hô lên, “Ngươi lợi hại vậy à?”


      “Mang cẩn thận, được làm mất, nếu ngươi lấy mạng ra mà đền!” Mộ Dung Ưng uy hiếp.


      “Nếu quan trọng như vậy, ngươi nên lấy lại , ta nhận nổi đâu!” Mạn Tâm hạ ngọc trụy xuống, thả vào trong tay .


      Thấy mặt nàng đột nhiên tức giận, biết mình nặng lời, nên giọng điệu trở nên dịu : “Đây là vật mẫu phi đưa cho bổn vương, rất quan trọng.”


      Nghe được lời giải thích của , Mạn Tâm biết mình hiểu lầm , có thể trao cho nàng vật quan trọng như vậy, mặc kệ là vì chuyện gì? Nàng vô cùng cảm động, giơ tay ôm lấy cánh tay , “Yên tâm , cho dù có mất mạng, ta cũng làm mất nó.”


      “Vậy được rồi.” nhìn nàng cái, tuy rằng biết những lời này của nàng là hay giả, nhưng vẫn xúc động, tận đáy lòng có mềm , có chút được tự nhiên, nên lảng sang chuyện khác: “Ngày mai đều chuẩn bị xong hết chưa? Người muốn biểu diễn tiết mục gì?”


      “Đều chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là ta thể cho ngươi biết, đợi ngày mai ngươi tự mình xem , nhất định cho ngươi kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng).” Mạn Tâm thần bí .


      “Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm chút !” Mộ Dung Ưng cũng truy vấn, đứng dậy muốn rồi .


      “Ta còn chưa mệt, ngồi lại với ta !” Mạn Tâm giữ chặt tay , nhìn .


      nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, đột nhiên có chút tâm hoảng ý loạn, loại ánh mắt trong suốt này của nàng luôn làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, nhưng vẫn thể tha thứ cho nàng, tin tưởng nàng, khẽ gỡ tay nàng ra, “Bổn Vương còn có chuyện phải làm.”


      “Đừng trốn tránh ta, được ?” Mạn Tâm ở phía sau, ôm lấy , “Ta dám cầu ngươi làm gì cả, chỉ cần ở lại với ta chút là tốt rồi, kỳ ta rất sợ tối, mỗi ngày đều bảo Song Nhi đốt cho ta ngọn nến để ngủ, nhưng vẫn ngủ yên, ngươi ngủ lại , được ?” Nàng cần từ từ từng chút lay động trái tim của , nữ nhân nhu nhược là khiến cho người ta đau lòng nhất, nàng ngại giả bộ chút.


      Thân người Mộ Dung Ưng khẽ cứng lại, nhẫn tâm gỡ tay nàng ra, liền ra ngoài phòng, thể bị nàng mê hoặc, lúc đến cửa dừng lại chút. “Để bổn vương bảo quản gia đưa đến đây viên Dạ Minh Châu.” xong liền bước .


      Mạn Tâm ngồi ủ rũ giường, tên này làm sao thế? Đúng là ăn tiêu dầu mỡ nuốt được, mình vì đại cục mà nhân nhượng đến thế rồi, chẳng lẽ làm cảm động được chút nào? Có điều, càng là chuyện có tính thử thách, nàng càng thích, ngày nào đó nàng sai khiến dễ như trở bàn tay.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 036



      Chương 036 — Manh mối bị gián đoạn


      Mộ Dung Ưng lần theo mùi hương, truy tìm dọc đường . Khi tới chỗ rừng cây, mùi hương đột nhiên biến mất, trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, có chút dấu hiệu nào chứng tỏ từng có người tới đây, cũng có lối ra.


      cẩn thận lục soát, cũng tin bọn họ nhiều người như vậy bỗng dưng biến mất để lại chút dấu vết.


      “Đại ca, có phát được gì ?” Dương Tử Vân đuổi theo tới, dừng lại bên cạnh .


      “Ta đuổi tới đây ngửi được mùi hương kia nữa, nơi này nhất định có cơ quan hay mật đạo gì đó.” Mộ Dung Ưng khẳng định, nếu mùi hương biến mất dấu vết như thế.


      “Chúng ta cẩn thận lục soát ở đây chút, chỉ cần có mật đạo là nhất định tìm ra.” Dương Tử Vân , bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối ở bốn phía.


      “Tử Vân, đệ thấy thân thủ của bọn họ có giống người của môn phái nào ?” Mộ Dung Ưng vừa tìm kiếm vừa hỏi.


      “Đại ca, thứ lỗi cho đệ hiểu biết kém cỏi, tuy giao đấu tới mấy chục chiêu, nhưng đệ cũng nhìn ra, chỉ có điều đệ tin lai lịch của đối phương nhất định tầm thường, dám phái ra nhiều người như vậy, cướp đoạt toàn bộ nữ tử của hội tuyển Thánh nữ, cũng đủ biết để triều đình trong mắt, nhưng xét thấy ai trong thiên lại có lá gan lớn như vậy?” Dương Tử Vân nghi hoặc về bọn người được phái đến, dám suy đoán bừa bãi.


      sai, đây cũng là điểm làm ta nghi hoặc khó hiểu, xem ra chỉ tìm được người mới có thể vạch trần chân tướng này.” Đôi mắt Mộ Dung Ưng phóng ra tia nhìn sắc bén, bất kể đối phương là ai? cũng nhất định buông tha.


      Mạn Tâm thả tay nắm ngọc trụy ra, biết có ngửi được mùi hương mà tìm đến đây hay ? Còn nữa, nơi này là chỗ nào? Xinh đẹp tựa như thiên đường của nhân gian! Ngay cả bọn họ là tiểu thư con quan có thân phận cũng đều bị cưỡng ép, xem ra nhất định phải là nạn buôn người, chẳng lẽ là cung điện của Hoàng đế?


      “Tỷ tỷ, chúng ta bị bắt cóc sao? Tại sao nơi này có người? Cũng trói chúng ta lại?” Thiếu nữ đáng hơn nữa ngày mới thò đầu ra từ phía sau các , kỳ quái hỏi.


      Mạn Tâm cùng Mạnh tiểu thư liếc nhìn nhau, trong nháy mắt lên tia nghi hoặc, đây cũng là điểm mà các nghi hoặc khó hiểu. Tại sao ở nơi này lại có ai trông chừng các ? Chẳng lẽ sợ các tỉnh lại chạy trốn sao?


      Chạy trốn, trong mắt hai người lộ ra tia sáng, lập tức kéo thiếu nữ đáng lại, hạ giọng : “Chúng ta cùng nhau rời , tìm lối thoát.”


      Thiếu nữ đáng dùng sức gật gật đầu, dám phát ra tiếng động.


      Xuyên qua mành vải màu hồng, ba người các cùng nhau tìm kiếm đường ra, nhưng kỳ lạ tìm khắp cả gian phòng cũng thấy cửa sổ, có cửa, chứ đừng là đường ra, tựa như gian khép kín, có lấy khe hở, các đứng im tại chỗ có hơi bối rối, giờ mới hiểu được vì sao ai trông chừng các , ở chỗ này đừng là các , ngay cả ruồi bọ chắc cũng chẳng thoát ra được.


      “Sao lại như vậy? ràng là có cửa, chúng ta vào đây bằng cách nào?” Thiếu nữ đáng hô lên đầy khó hiểu.


      Lời của lại nhắc nhở Mạn Tâm, nếu các có thể vào được đây, nhất định có cửa


      “Có mật đạo.” Nàng buộc miệng ra.


      “Đúng đúng, nhất định là có mật đạo, chúng ta tìm chung quanh !” Hai mắt của Mạnh tiểu thư sáng ngời, tia nhìn dừng lại phía chỗ bài trí trong phòng.


      Mạn Tâm tìm kiếm tường, truyền hình thường thấy cửa mật đạo thông thường đều ở chuôi nến đặt tường, hoặc là hình vẽ, nhưng kết quả lại làm cho nàng chán nản vô cùng bởi vì vách tường bóng loáng bốn phía này đều chẳng có lấy vết tích, làm sao mà có vật gì đó được chứ?


      Mạnh tiểu thư cũng vô cùng thất vọng, “Trong phòng này, ngoại trừ giường, trái cây để bàn ra, chỉ có viên Dạ Minh Châu cực đại, mà nàng di chuyển, hoàn toàn có mật đạo nào sao?”


      “Tỷ tỷ, hai người tìm được rồi sao?” Thiếu nữ đáng lo lắng hỏi, nếu tìm được sao thấy các ra ngoài?


      Mạn Tâm cùng Mạnh tiểu thư nhìn đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu.


      “Chúng ta đây chẳng phải ra được sao? được, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn sống ở chỗ này, cha mẹ tôi nhất định rất sốt ruột.” Thiếu nữ đáng lo lắng khóc lóc.


      “Đừng khóc, chúng ta ra được bên ngoài, nhất định có rất nhiều người cứu chúng ta.” Mạn Tâm dịu dàng an ủi .


      “Đúng, cha tôi, Vương gia, Dương công tử, còn có hoàng thượng phái người tới cứu chúng ta, với lại mọi người ở đây, cũng có ai làm hại chúng ta, phải sao? đói bụng à? Ăn chút trái cây !” Mạnh tiểu thư đặt quả táo vào trong tay .


      “Tôi ăn đâu, những thứ kia của bọn họ chừng có độc…” Thiếu nữ đáng hơi tức giận, ném quả táo cầm trong tay ra ngoài…


      ‘Binh’, quả táo bị ném vào tường dập nát, trong lúc vô thức, cửa đá của mật đạo bị chạm vào, từ từ mở qua.


      “Cửa mở rồi!” Các kinh ngạc vui mừng hô lên, định lao ra nhưng lại ngây ngẩn cả người.

      Chương 037



      Chương 037 – Nam nhân mang mặt nạ


      Cửa đá mở ra, còn đợi Mạn Tâm và các dời bước, ra ngoài liền thấy cả đám hắc y nhân, nàng giờ mới hiểu được phải quả táo đụng vào cơ quan mà đúng lúc bọn họ ở bên ngoài mở cửa đá ra.


      Những hắc y nhân được huấn luyện nghiêm ngặt từ cửa đá bước vào đứng thành hai hàng, lúc này các mới nhìn nam nhân cao lớn mặc y phục màu tím, mặt đeo mặt nạ trắng vào, người mang theo cơn gió lãnh ( u lạnh lẽo).


      Thiếu nữ đáng nắm chặt tay của các , núp ra phía sau.


      Mạn Tâm cũng khẩn tương, ngừng thở. là ai vậy? Rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao Mộ Dung Ưng còn chưa tới đến?


      “Ngươi là ai? Bắt chúng tôi làm gì? Ngươi cũng biết thân phận của chúng tôi, biết điều tốt nhất thả chúng tôi ra, chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.” Mạnh tiểu thư cố giả vờ trấn định, lớn tiếng , rất có khí phách của nữ tướng quân.


      Nam nhân đeo mặt nạ màu trắng tới trước mặt các , ánh mắt sắc bén trầm bắn về phía các , “Nếu ta muốn thả các ngươi , ta cần gì phải bắt các ngươi tới, ta là ai, ngươi cần biết, còn các ngươi là ai? Ta càng muốn biết, ta chỉ biết các ngươi là nữ nhân là được rồi!”


      Nữ nhân? Từ ngữ mẫn cảm này khiến các nàng rét mà run, cướp đoạt nhiều mỹ nữ như vậy, phản ứng đầu tiên của các nàng chính là để cho người ta vui đùa.


      “Thiếu chủ, chủ công tỉnh giấc, sai thuộc hạ dẫn người vào!” kẻ áo đen ở bên ngoài cửa đá vội nhàng vào, chắp tay bẩm báo.


      “Ừ.” Kẻ mang mặt nạ trắng gật gật đầu, dùng ngón tay chỉ vào thiếu nữ đáng núp đằng sau lưng các mà phân phó: “Đem ta .”


      “Dạ, thiếu chủ!” Hắc y nhân lập tức bắt lấy núp phía sau lưng các .


      “Đừng, tỷ tỷ cứu tôi với!” Thiếu nữ đáng bị dọa hoảng sợ, thét chói tai, thân thể run rẩy, lúc này càng trốn ra sau.


      được thương tổn ấy, để tôi trước!” Dựa vào ý nghĩ bảo vệ con người bé yếu đuối, Mạn Tâm hề nghĩ ngợi liền đứng dậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, cho cùng nàng biết cái gì chờ đợi mình phía trước?


      “Ngươi?” Nam nhân mang mặt nạ trắng nhìn chằm chằm nàng, tay đột nhiên lướt qua nàng đầy mờ ám, làn da trắng mịn, giây sau lại đột nhiên túm chặt lấy cằm nàng, “ cần phải gấp, đến phiên ngươi!”


      “Buông ra..Ta còn chưa xong” Bạch diện nam nhân lướt nhanh qua ngực nàng, điểm hai cái, nàng thể cử động, chỉ có thể phẫn nộ trưng mắt nhìn .


      “Còn mau đem ta đến cho chủ công!” Bạch diện nam nhân nhìn bị hù đến hoảng sợ, lệ rơi đầy mặt, có lấy tia đồng cảm, cũng kiên nhẫn phân phó.


      “Dạ, thiếu chủ!” Hắc y nhân tiến đến .


      “Đừng, đừng bắt tôi!” Thiếu nữ đáng bị dọa ngừng lùi ra sau, hắc y nhân đưa tay điểm lên trán cái, ta lập tức ngất , ngã vào trong ngực của .


      “Thả ấy ra!” Mạnh tiểu thư đột nhiên xuất chiêu, nhưng tay còn chưa đụng tới góc áo người ta, bị hắc y nhân từ phía sau đánh chưởng vào lưng, thân thể từ từ ngã xuống.


      Mạn Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn ngã xuống, trơ mắt nhìn bị y nhân mang , biến mất bên ngoài cửa đá, trong lòng nàng thầm lo lắng, vì sao Mộ Dung Ưng còn chưa tìm đến? Chẳng lẽ lần theo dấu vết của mình được sao?


      Nếu là vậy, nàng chẳng phải là rất nguy hiểm? Nhìn thấy nam nhân mang đồ màu trắng trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên loại sợ hãi.


      “Sợ sao? Nhưng ngươi yên tâm, ta bây giờ có chút hứng thú với ngươi, cho nên giữ ngươi an toàn.” Nam nhân mang mặt nạ buông nàng ra, .


      Mạn Tâm để ý đến , trực tiếp ngồi xổm xuống đất đưa tay lên mũi của Mạnh tiểu thư, cảm giác được ta còn thở, lúc này mới yên lòng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 038



      Chương 038 — Kéo dài thời gian


      “Nghe ngươi có thể tay biến ra hoa, ta muốn xem thử.” Nam nhân mang mặt nạ ngồi xuống ghế, tỏ vẻ thờ ơ .


      Mạn Tâm lập tức đứng lên, quan sát , ra điều kiện của mình: “Tất nhiên được, nhưng mà ngươi phải mang bé vừa rồi bị bắt trở về.”


      “Ngươi dám ở đây bàn điều kiện với ta.” Nam nhân mang mặt nạ ngồi chỗ kia, ngón tay khẽ gõ lên bàn, giọng điệu nghe ra buồn hay vui.


      “Ngươi gì tùy ngươi, nhưng nếu ta nhìn thấy bé ấy, ta biểu diễn cho ngươi xem!” Mạn Tâm lo lắng cho an nguy của tiểu nương kia.


      “Được lắm!” Nam nhân mang mặt nạ giận ngược lại còn cười. “Ngươi có biết dám ra điều kiện với ta, ngươi có kết cục gì ?”


      biết.” Trong lòng Mạn Tâm căng thẳng cảnh giác, quan sát , muốn làm gì?


      tiếng ‘rầm’ vang lên lớn, đợi nàng phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy trước mắt cái bàn bị đánh vỡ nát, nàng trừng to mắt sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng, thể tưởng tượng nổi võ công của thâm hậu cao siêu đến mức nào, rốt cuộc là ai? Chẳng trách được triều đình tìm ra , xem ra bản thân mình lần này là dê vào miệng cọp, lành ít dữ nhiều rồi.


      Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, nam nhân mang mặt nạ thỏa mãn, thổi thổi bột phấn trong tay, “Yên tâm , ta động tới ngươi, ngươi nghĩa khí như vậy, vậy chuyển ta , người đâu, mang ta xuống.”


      “Dạ, thiếu chủ.” người áo đen lập tức tới.


      “Chờ chút.” Mạn Tâm vội vàng gọi lại “Đừng chuyển , ta đồng ý.” Dưới tình huống tại, chỉ có thể bảo vệ người, tiểu nương kia chỉ sợ bị độc thủ, nàng cũng có khả năng rồi.


      “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nữ nhân, ngươi chẳng những lớn lên xinh đẹp, mà còn rất thông minh.” Nam nhân mang mặt nạ vừa lòng gật gật đầu, vung tay lên bảo người mặc áo đen lui xuống, “Bây giờ bắt đầu .”


      “Chưa được, ta cần thời gian chuẩn bị, cần ít nhất là thời hạn ba ngày.” Mạn Tâm giơ ra ba ngón tay, cố ý muốn kéo dài thời gian.


      “Ba ngày?” Nam nhân mang mặt nạ tỏ vẻ hoài nghi.


      “Phải, lúc trước ta chuẩn bị tháng, bây giờ ba ngày là quá ít rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là Thánh nữ? Nếu như là Thánh nữ, ta còn bị ngươi nhốt ở chỗ này sao?” Mạn Tâm nhìn , nếu như mình có tiên thuật, người thứ nhất cần giải quyết chính là .


      “Ha ha.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên cười ha hả, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi thẳng thắn với ta đó chỉ là mánh khóe bịp người như vậy, chẳng lẽ sợ ta giết ngươi?”


      “Đương nhiên sợ, tuy rằng ta có tiên thuật, nhưng ta có thể biến ra hoa tươi, nhất định có bí mật muốn người khác biết, mặc dù là mánh khóe bịp người nhưng có thể luyện đến xuất thần như thế, ngươi nhất định cũng rất tò mò, cho nên chắc chắn cho ta thời gian.” Mạn Tâm vô cùng tự tin , nếu cũng nhảm lâu với mình như vậy.


      “Được, có khí phách, ta đây lập tức cho ngươi thời hạn ba ngày, nếu ngươi cần gì liền với bọn họ, bọn họ đáp ứng ngươi.” Kẻ đeo mặt nạ xong, xoay người rời .


      “Này.” Mạn Tâm lên tiếng gọi , “ cho ta biết, tiểu nương kia thế nào rồi?” biết được tình trạng của bé, bản thân nàng vẫn vô cùng lo lắng.


      “Đó phải chuyện ngươi nên quan tâm, ngươi chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được rồi.” Nam nhân mang mặt nạ , nhưng khi ra cửa đá mới dừng lại, câu: “ ta sao.” Tựa hồ là làm cho nàng yên tâm chuẩn bị.


      sao à? sao là tốt rồi. Mạn Tâm thả lỏng tâm trạng lo lắng rối bời, nhưng lại lập tức thấp thỏm, Mộ Dung Ưng rốt cuộc có tìm ra được mình ? Trong gian phòng đóng kín này, mùi hương của ngọc trụy nhất định tỏa ra ngoài được! Nàng nên làm gì bây giờ?

      Chương 039



      Chương 039 — Ôm cây đợi thỏ


      Ban đêm trong rừng cây, ánh lửa tỏa ra mảng rừng, bọn thị vệ ngừng lục soát ở bìa rừng, nhưng phát được gì.


      “Đại ca, cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy cũng phải là biện pháp, lần này chúng ta gần như tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm từ rừng cây tới vách núi cũng phát được gì, huynh xác định ta biến mất ở đây sao?” Sắc mặt Dương Tử Vân nghiêm trọng, giọng điệu khỏi có chút nghi hoặc.


      “Ta xác định là vì mùi hương của ngọc trụy chính là biến mất ở trong này, tuyệt đối sai.” Mộ Dung Ưng khẳng định.


      “Nếu là vậy, đối phương làm cho đệ rất tò mò, rốt cuộc là ai bí hiểm như thế, khổng hề để lộ ra hành tung, ngay cả Địa Ngục Thất Ưng cũng tra ra được tung tích của .” Dương Tử Vân vận dụng đầu óc cũng nghĩ ra được trong chốn giang hồ lại có người nào như vậy.


      “Ta cũng rất tò mò, đối phương rốt cuộc có thân phận gì lại có bản lĩnh chạy vào kinh thành trong lãnh thổ của Thiên triều quốc ta với tung tích bí hiểm như thế!” Trong mắt Mộ Dung Ưng bắn ra tia sắc lạnh.


      “Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Dương Tử Vân ngửi mùi.


      Mộ Dung Ưng nghĩ chút, đột nhiên phân phó: “Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người rút lui.”


      “Đại ca, huynh nghĩ ra cách rồi sao?” Dương Tử Vân biết vô duyên vô cớ hạ mệnh lệnh.


      “Nếu tìm thấy cửa động của xà chúng ta đây cũng chỉ có thể chờ nó tự xuất đầu lộ diện, cuối cùng cũng tìm ra thôi, phải sao?” Mộ Dung Ưng , chỉ cần bọn chúng ra, nhất định tìm được cửa vào.


      “Đại ca, huynh muốn ôm cây đợi thỏ, chờ kẻ dịch chui đầu vô lưới, quá cao kiến!” Dương Tử Vân giơ lên ngón cái.


      “Được rồi, đệ mau chuẩn bị hai bộ y phục giống hệt hắc y nhân .” Mộ Dung Ưng dặn dò.


      “Được, đệ đây.” Dương Tử Vân gật gật đầu, đoán được đại ca muốn làm gì rồi.


      Mạn Tâm ngồi ở bên giường, nhìn vào Mạnh tiểu thư vẫn hôn mê như trước, thấy hắc y nhân đứng ở đây đợi lênh phân phó của mình. Lòng rối như tơ vò, thời hạn trì hoãn ít , nhưng bây giờ nàng nên làm gì đây? Cũng thể ngồi chờ chết như vậy!


      Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hít vào hơi, nàng cố gắng làm cho tâm mình dần dần tĩnh lặng lại, lúc này mới nảy sinh linh cảm, nếu bọn tìm thấy mình, vậy mình có thể truyền tin tức đến cho họ, nhưng tin này làm sao truyền ra ngoài đây? Nàng lại sầu muộn.


      Ngọc trụy? Nàng đột nhiên nghĩ đến vật này, nhưng lại có chút lo lắng, đây chính là tín vật của mẫu phi , sao mình có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác, nếu cho nàng cũng chỉ có thể bị động nhốt ở trong này chờ chết, có lẽ họ ở bên ngoài ……………….


      Nàng lập tức tháo ngọc trụy từ cổ xuống, giựt đứt dây đỏ, vẫy tay tới hướng hắc y nhân đứng ở đấy, “Ngươi lại đây.”


      “Tiểu thư, có gì căn dặn?” Hắc y nhân đến trước mặt nàng, hỏi hết sức cung kính.


      “Ngươi đến chợ mua ít hoa tươi đẹp, còn có kim may vá và tơ lụa màu trắng mang về, ta cần dùng.” Mạn Tâm căn dặn.


      “Dạ được.” Hắc y nhân đáp ứng đầy sung sướng đáp ứng lời dặn dò của thiếu chủ, sau khi nghe nàng phân phó cần gì, xoay người vừa định


      “Này, ngươi chờ chút!” Mạn Tâm gọi lại, cầm ngọc trụy trong tay đưa cho , “Dây đeo ngọc trụy của ta đứt rồi, phiền ngươi đến tiệm trang sức bảo họ giúp ta nối lại dây lần nữa, cám ơn ngươi.” xong, nàng trao cho nụ cười ngời sáng.


      , phiền.” Hắc y nhân nhìn thấy nụ cười tươi xinh đẹp của nàng có chút choáng váng, lưu luyến hơn nữa ngày mới rời .


      Mạn Tâm lúc này mới chắp tay trước ngực, cầu ông trời phù hộ, hy vọng có thể ngửi được mùi mà tìm tới nơi này để cứu mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :