1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 019



      Chương 019 — Vương phi trúng độc


      Mạn Tâm nằm giường phủ kín rơm rạ, vết thương người bôi qua thuốc, ngón tay bị bẽ gãy cũng được thái y cố định lại, nhưng miệng vết thương vẫn nóng rát đau buốt như cũ, nàng luôn cắn môi thầm rơi lệ.


      “Thuốc sắc xong rồi đây.” hạ nhân bưng chén thuốc Đông y màu đen trong tay tới.


      “Cho tôi vào.” tỳ nữ canh giữ ở địa lao tiếp nhận thuốc liền bứng đến trước mặt nàng.


      tỳ nữ thô lỗ kéo nàng “ cần giả chết, đến uống thuốc, nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay.”


      Mạn Tâm được lời mặc cho các châm chọc lời mặn lời nhạt, móc chính mình, nhưng khi ngửi được mùi vị nồng đậm thuốc Đông y, trận buồn nôn liền nhợn lên trong ngực, khỏi quay đầu chỗ khác.


      “Người làm gì? đến đây rồi còn bày đặt giở thói Vương phi sao? Người uống là muốn Vương gia trừng phạt chúng tôi? Đây là do người buồn nôn, chính mình chịu nổi, cũng đừng trách chúng nô tì khách khí.” Nô tì nghĩ đến nàng cố ý muốn uống thuốc, tức giận xong giữ lấy cánh tay của nàng, với tỳ nữ khác: “Trút cho vương phi uống hết .”


      “Được.” tỳ nữ lập tức dùng tay bịt lấy mũi nàng, tay còn lại đổ thuốc vào miệng nàng.


      “Khụ, khụ khụ khụ.” Mạn Tâm bị sặc, ho khan trong ngừng, nhưng nàng vô lực phản kháng.


      “Tự làm tự chịu.” Hai nha hoàn , buông nàng ra liền ngồi xuống bên.


      Vị thuốc đông y nồng nặc lại làm cho Mạn Tâm ngừng nôn.


      Buồn nôn quá, nàng nhịn được lại phun ra mớ thuốc vừa uống hết, vừa càm thấy dễ chịu chút, lại đột nhiên cảm giác ngực quăn đau, tựa hồ có mùi máu tươi từ cổ họng trào ra…


      ‘Phụt’ ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, trước mắt nàng tối sầm, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống.


      “Vương phi, người làm sao vậy?” Hai nha hoàn bị hù đến mức loạng choạng, ta thể chết được, nếu chết rồi các biết ăn làm sao với Vương gia.


      “Xảy ra chuyện gì?” Thị vệ lập tức hỏi.


      “Nhanh bẩm báo Vương gia, Vương phi hộc máu té xỉu.” Nha hoàn kinh hoảng hô.


      Rất nhanh, Mộ Dung Ưng liền chạy tới địa lao, chứng kiến mặt đất mảng máu lớn, nàng hôn mê bất tỉnh.


      “Rốt cuộc sao lại thế này?” nghiêm khắc hỏi.


      “Bẩm báo Vương gia, nô tì biết, Vương phi uống xong thuốc, lúc sau đột nhiên liền hộc máu té xỉu.” Hai nô tì quỳ mặt đất, run rẩy hồi đáp.


      “Vương gia, thái y đến rồi.” Quản gia vội vàng dẫn theo thái y bước vào địa lao.


      “Cựu thần tham kiến…” Thái y vừa muốn hành lễ bị cắt ngang.


      “Miễn lễ, nhanh nhìn xem, rốt cuộc sao lại thế này?” phân phó.


      “Tuân lệnh,” Thái ý dám chần chừ, lập tức bắt mạch cho nàng hồi lâu, sắc mặt nghiêm trọng bẩm báo: “Vương gia, vương phi bị trúng độc.”


      “Trúng độc? Nàng làm sao lại bị trúng độc?” Mộ Dung Ưng hỏi, đột nhiên nhìn thấy chén thuốc bên cạnh, chẳng lẽ trong thuốc có độc?


      Thái y hiểu ý tứ của , lập tức cần lấy chén thuốc kiểm tra, sau đó gật gật đầu : “ sai, là hạ độc trong thuốc.”


      “Thái y, vậy Vương phi thế nào? Bằng bất cứ giá nào nhất định phải cứu sống nàng.” Mộ Dung Ưng phân phó, “Sao lại có người hạ độc trong thời gian trùng hợp này? Là cố ý? Hay trả thù?”


      “Vương gia, cần lo lắng. Vương phi vừa rồi uống vào lượng thuốc cũng nhiều, cho nên cũng trúng độc nặng, cựu thần dùng ngân châm giải độc cho người, dưỡng thương vài ngày tự nhiên khỏe, chỉ có điều người Vương phi có thương tích, cơ thể có chút suy yếu, đất trong địa lao này lại lạnh lẽo ẩm thấp, để tránh xảy ra bất trắc, thỉnh xin Vương gia thả Vương phi ra khỏi địa lao.” Thái y , ông chỉ nhìn từ góc độ người bệnh mà thôi.


      “Người đâu, mang Vương phi trở về Mạn Tâm các.” Mộ Dung Thị lập tức phân phó.


      “Dạ, Vương gia.” Thị vệ đáp.

      Chương 020



      Chương 020 — Song Nhi hạ độc


      “Đại ca, vừa rồi đệ nghe nàng ta trúng độc à?” Dương Tử Vân đuổi tới ngoài cửa Mạn Tâm Các, liền nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, đứng ở đấy.


      “Tử Vân, đệ tới đúng lúc lắm. thăm dò chút, rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại trùng hợp có người hạ độc nàng như vậy?” phân phó, chuyện này quả làm cho người ta hoài nghi.


      “Đại ca, đệ thấy cần tra xét, nhất định do nha hoàn hạ nhân nào đó nhân cơ hội muốn báo thù.” Dương Tử Vân , nếu phải đại ca sớm dặn dò,chính nghĩ giết nàng.


      được kết luận bậy bạ. Nếu là người trong vương phủ hạ độc cũng thôi, nhưng nếu như có người cố ý hạ độc, vậy tình hình trở nên nghiêm trọng, đệ cẩn thận điều tra cho .” Mộ Dung Ưng .


      “Biết rồi đại ca.” Dương Tử Vân hiểu ý tứ trong lời của , dám khinh thường, quay người lập tức biến mất.


      Mạn Tâm yếu ớt mở to mắt, liền nhìn thấy chính mình lại có thể trở về phòng, chuyện này là sao? Nàng phải ở mặt đất của địa lao sao? Được thả ra khi nào vậy?


      “Công chúa, người tỉnh. Nhanh uống thuốc .” Song Nhi vừa bưng chén thuốc vào, liền nhìn thấy nàng tỉnh lại.


      “Từ khi mình tới đây, cứ uống thuốc suốt.” Mạn Tâm tự giễu cợt mình, vết thương người vẫn nóng rát đau buốc như trước.


      Song Nhi dùng miệng thổi thuốc, chờ nó nguội chút mới nâng nàng dậy. “Công chúa, uống hết thuốc , miệng vết thương mới liền lại nhanh hơn.”


      “Song Nhi, cám ơn ngươi.” Mạn Tâm lòng , lúc này là người duy nhất quan tâm đến mình.


      Song Nhi ngây ra lúc, hồ nghi nhìn nàng lúc sau mới : “Công chúa là chủ tử của nô tì, đây là việc nô tì phải làm.”


      Mạn Tâm biết hiểu lầm ý tứ của mình, muốn giải thích, đành tiếp nhận chén thuốc tự uống. Nhưng chén thuốc mới vừa đưa tới miệng, cục đá từ cửa đột nhiên bay vào trúng ngay chén trong tay nàng.


      ‘Xoảng’ chén thuốc bị đánh vỡ rơi đầy đất.


      “Thuốc này có độc.” Cửa phòng đột nhiên truyền đến thanh .


      Mạn Tâm nhìn qua, liền thấy Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân sắc mặt trầm đến.


      Có độc? Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hai người họ, theo bản năng nhìn vào nước thuốc bị đổ đầy đất.


      “Nô tì tham kiến Vương gia, tham kiến Dương công tử.” Song Nhi lập tức hành lễ.


      Đôi mắt Mộ Dung Ưng tối tăm, sắc bén nhìn chằm chằm , “Ngươi dám hạ độc mưu hại chủ tử của mình, , ngươi bị ai sai khiến?” nghĩ đến lý do có thể là Song Nhi bị Hạ quốc đứng phía sau sai khiến hại chết Trữ An công chúa, Hạ quốc liền có lý do làm khó dễ với Thiên quốc.


      “Song Nhi?” Vẻ mặt Mạn Tâm khiếp sợ, thể tin được, ngước nhìn . “Song Nhi là ngươi sao? Là ngươi hạ độc sao?” Dù cho biết Song Nhi, nhưng mấy ngày qua ở chung, nàng quyết định tin là Song Nhi hạ độc!


      ‘Thụp’ Song Nhi đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng, “Là….là nô tì hạ độc.”


      là ngươi?” Nghe được chính miệng thừa nhận, Mạn Tâm cảm giác phen choáng váng, người duy nhất ình cảm giác ấm áp hóa ra lại ngoan độc hơn tất cả mọi người, cơ thể phát rét run trận, cơn lạnh lẽo từ đáy lòng lan tràn bành trướng ra, nàng làm sao cũng nghĩ ra Song Nhi hạ độc với nàng.


      , ngươi bị ai sai khiến? Nếu ngươi trả lời, bổn vương tha cho ngươi mạng.” Mộ Dung Ưng hỏi lần nữa.


      “Nô tì bị ai sai khiến. Là chính nô tì muốn làm như vậy!” Song Nhi quỳ ở đó .


      Dương Tử Vân đột nhiên đến trước mặt nàng, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo uy hiếp, “Song Nhi, ngươi nên biết hậu quả của việc hạ độc, tuy rằng công chúa xảy ra chuyện, nhưng tội chết ngươi khó tránh khỏi, nhưng nếu ngươi ra bị ai xúi giục, ta cam đoan ngươi bình yên vô , nếu ngươi muốn ở lại vương phủ, chúng ta cũng có thể cho phép ngươi rời .”


      “Nô tì hiểu được, nhưng độc đúng là do nô tì bỏ vào.” Song Nhi vẫn như trước, hề sửa lời.


      Đôi mắt Mộ Dung Ưng trở nên trầm vài phần, mở miệng uy hiếp: “Nếu ngươi khăng khăng mực, vậy ngươi chỉ có con đường chết.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 021



      Chương 021 — Lấy mạng chủ tử


      “Dạ. Do mình nô tỳ gây ra.” Song Nhi vẫn sửa lời, dường như hạ quyết tâm phải chết.


      “Ta thấy rất kỳ quái.” Dương Tử Vân đột nhiên mở miệng, nhìn nàng : “Lúc trước người còn muốn sống, thay nàng cầu tình, dập đầu chảy máu để xin Vương gia thả nàng, sao nháy mắt cái ngươi lại có bản lĩnh đến hạ độc nàng? Ngươi tốt nhất nên cho chúng ta lời giải thích hợp lý, nếu ngươi đừng hòng thoát khỏi tội chết.”


      Song Nhi thay mình cầu tình? Mạn Tâm lúc này mới phát vết thương đỏ sậm lờ mờ ra dưới trán , cầu tình rồi lại hạ độc nàng làm cái gì? Vụ việc trước sau trái ngược như thế, chẳng lẽ bị người khác sai khiến?


      “Nô tì cố ý làm cho các người thấy, chỉ có như vậy mọi người mới nghĩ do nô tì hạ độc, nhưng nô tì ngờ bị Vương gia cùng người tra được chuyện kia nhanh như vậy. Nô tì cũng chỉ chấp nhận số phận bất hạnh.” Song Nhi giải thích, nhưng vẫn cứ ôm lấy tội danh vào người mình như cũ.


      Mạn Tâm thầm thở dài, quá đỗi đau xót cho Trữ An công chúa, ngay cả nha đầu bên cạnh mình còn hạ độc hại nàng, bởi vậy mới thấy nàng nhất định đối xử ngoan độc tàn nhẫn với Song Nhi, mới khiến cho tiếc lấy mạng chủ tử.


      “Song Nhi, ngươi biết lời giải thích này của ngươi rất gượng ép sao? Nếu ngươi muốn giết chủ tử của ngươi, ngươi tùy thời tùy chỗ cũng có thể hạ độc, sao phải chờ tới bây giờ?” Sắc mặt Dương Tử Vân trở nên lạnh lùng, ta biết điều mà.


      “Đó là vì nô tì còn muốn chết, còn ôm lấy tia may mắn. Nếu bình thường hạ độc công chúa, người đầu tiên mà mọi người hoài nghi nhất định là nô tì, nhưng nếu công chúa trúng độc đất địa lao, tất cả mọi người trong vương phủ đều bị tình nghi, như vậy nô tì có lẽ may mắn tránh được kiếp.” Song Nhi .


      mâu thuẫn!” Ánh mắt u lạnh lẽo của Mộ Dung Ưng bắn về phía , “Vừa rồi ngưoi còn muốn chết, vậy tại sao bổn vương vừa tiến vào ngươi liền thừa nhận độc là do ngươi hạ, hình như khi đó bổn vương với Tử Vân cũng hề ngươi là người hạ độc, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn sống sao?”


      “Nô tì suy nghĩ càng hiểu được, Vương gia muốn tra ra, dù cho nô tì có ngụy biện cũng vô ích.” Sắc mặt Song Nhi bình tĩnh đến lạ thường.


      “Chuyện lớn liên quan đến tính mạng, vậy mà ngươi ràng còn bình tĩnh như vậy, tựa hồ tuyệt màng đến cái chết, còn ngừng trút tội danh lên người mình, chỉ bằng điểm này, ngươi thể khiến người khác hoài nghi sau lưng ngươi còn có kẻ khác.” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng.


      Mạn Tâm ở bên thờ ơ lạnh nhạt, sai, lại có thể xem chuyện sinh tử như vậy, cho dù là chính bản thân là người của hai thế giới, nàng cũng thể có được bình tĩnh này.


      Lời của trước sau mâu thuẫn, nếu ta hạ độc trả thù mình cũng , nhưng nếu phải người mà bảo vệ là ai? Hoặc là người sau lưng là ai?


      “Trước khi hạ độc, nô tì suy nghĩ qua hậu quả trăm ngàn lần rồi. Do nô tì hạ quyết tâm có chết cũng đến hạ độc, cho nên sớm nghĩ đến việc bại lộ, có gì phải sợ hậu quả tại!” Song Nhi bình tĩnh khác hẳn với người thường.


      “Song Nhi, xem ra đúng là xem thường ngươi, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ( che giấu vô cùng kỹ lưỡng). Coi như ngươi nghĩ đến hậu quả, nhưng lại bị đảo ngược hoàn toàn, thời điểm sinh tử người bình thường đều cố vùng vẫy trước khi chết, vậy ra có ai sai khiến ngươi. Bổn vương hỏi như thế là để ngươi cũng cần phải vì bản thân mà biện bạch, vì bản thân mà kéo dài thời gian, nhưng ngươi làm.” Mộ Dung Ưng hừ lạnh, chợt vươn tay bóp chặt cổ nàng, giọng đầy phẫn nộ: “! Ngươi rốt cuộc là ai? Bị ai sai khiến?”


      “Do do mình nô tì gây ra.” Song Nhi bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn đáp án như cũ.


      “Cho ngươi cơ hội được sống mà chính ngươi cần, lại muốn tìm cái chết? Bổn vương thành toàn cho ngươi.” Mộ Dung Ưng đột nhiên dùng thêm lực ở tay bóp cổ .

      Chương 022



      Chương 022 — Thả ta


      Mạn Tâm nhìn Song Nhi đấu tranh đầy thống khổ, sắc mặt chuyển từ hồng sang tím, Song Nhi chụp lấy tay , dần dần mất sức lực, nàng lúc này mới phục hồi lại tinh thần chút, vùng đứng dậy, bắt lấy cánh tay , “Buông tay! Ngươi thế giết nàng!”


      “Ngươi nghĩ muốn thay nàng cầu xin tha thứ sao? Hay chính ngươi nghĩ đến biện pháp ác độc hơn đối phó nàng ta?” Mộ Dung Ưng buông tay, còn định giết Song Nhi bây giờ, chẳng qua tin nàng cầu xin để mình buông tha Song Nhi.


      Song Nhi trong nháy mắt chiếm được tự do, thở phì phò, quỳ ở đó, thể tin được nhìn lên nàng, công chúa lại có thể vì mình mà cầu tình!


      “Ta phải cầu xin cũng phải vì đối phó nàng, ta chỉ muốn cho ngươi biết, Song Nhi là nô tì của ta, người nàng muốn hại cũng là ta, cho nên việc sinh tử của nàng hẳn là để ta quyết định.” Mạn Tâm nhìn .


      “Để ngươi quyết định?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng hồi, xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Được, để bổn vương nhìn xem ngươi xử trí nàng ta như thế nào?” muốn xem nàng giở thù đoạn gì, cũng muốn từ chỗ các nàng tìm ra chút đầu mối.


      “Chỉ sợ Song Nhi rơi vào tay ngươi, còn khó chịu hơn so với cái chết!” Dương Tử Vân ở bên cố ý trào phúng, ta mà tốt bụng như vậy sao?


      Mạn Tâm trừng mắt liếc cái, tới Song Nhi, ngoài dự đoán của mọi người, lấy tay đỡ ta đứng dậy. “Song Nhi, ngươi đứng lên.”


      Song Nhi nhìn nàng, trong mắt lên tia hoảng sợ, công chúa chuẩn bị đối phó mình như thế nào? Lập tức lại quỳ xuống, “Công chúa, nô tì giờ đây chỉ cầu được chết, xem như nô tì hầu hạ người lâu như vậy, xin công chúa niệm tình mà thành toàn.”


      “Ta cho ngươi chết!” Mạn Tâm lại kéo lên.


      “Công chúa!” Thân thể Song Nhi nhịn được khẽ run rẩy, ình chết phải làm mình sống bằng chết.


      “Ngươi đừng sợ hãi, ta cũng đối với ngươi như vây. Hôm nay ta mới biết được bản thân mình trước kia ác độc cỡ nào, mọi người trong vương phủ này hận ta, ngươi là nha hoàn của ta mà cũng muốn hạ độc ta, có thể thấy được trước kia ta nhất định làm ra những chuyện khiến ngươi thể tha thứ được, cho nên ta trách ngươi, bây giờ ta cũng cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi còn muốn bỏ , ta đây thả ngươi , nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Mạn Tâm nhìn nàng, cách vô cùng thành khẩn.


      Song Nhi nhìn nàng hồi lâu, mới xác định mà hỏi: “Công chúa, người buông tha nô tì, để nô tì sao?”


      “Đúng vậy, ngươi cần hoài nghi ta, ngươi biết từ sau hôm tỉnh dậy, ta mất trí nhớ, tình trước kia ta hoàn toàn nhớ , cũng biết bản thân mình là dạng người gì? Nếu trước kia ác độc như vậy, giờ đây coi như ta sám hối bù lại.” Mạn Tâm nhìn thấy vẻ nghi hoặc mặt nàng.


      Mất trí nhớ? Lại là bộ dáng này, Mộ Dung Ưng ở bên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng diễn trò quả y như .


      Song Nhi cắn môi, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Công chúa, người mất trí nhớ sao?”


      “Hả?” Mạn Tâm ngây ngẩn cả người, hóa ra ấy cũng hoài nghi, vậy Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân thể nào tin mình, muốn giải thích, nàng hỏi lại: “Ngươi cùng ta sớm chiều bên nhau, sống với ta, hơn ai hết ngươi hẳn nên biết ta là hay ? phải sao?”


      “Chuyện này…” Sông Nhi chần chờ chút, “Từ sau khi công chúa tỉnh lại, từ thái độ, giọng điệu, ánh mắt đến động tác quả thay đổi thành người khác. Nhưng dù vậy, nô tì vẫn cẩn thận sợ chủ tử thử nô tì, nhưng tại nô tì tin rồi!”


      “Vì sao?” Mạn Tâm nhìn , sao lại thay đổi nhanh như vậy?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 023



      Chương 023 — Hạ độc để cứu người


      “Vì sao?” Mạn Tâm nhìn , sao lại thay đổi nhanh như vậy?


      “Bởi vì nếu đây đích thực là công chúa trước kia, cho dù giết nô tì, tại nô tì cũng thể bình an vô đứng tại chỗ này, chỉ là nô tì vẫn hạ độc hãm hại công chúa, bây giờ muốn đánh muốn giết đều do công chúa định đoạt, nô tì hề có câu oán hận!” Song Nhi cúi đầu xuống.


      “Ta ta làm vậy với ngươi, ngươi , ta nghĩ ngươi nhất định muốn ở lại bên cạnh ta.” Mạn Tâm , sau đó lại thay đổi đề tài: “Nhưng, Song Nhi, trước khi ngươi , ta chỉ muốn xác định chút, là ngươi hạ độc sao? Hay ngươi bị người khác sai khiến, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, ta hỏi ép ngươi nữa!”


      “Công chúa, là nô tì hạ độc, nhưng đó là vì nô tì muốn cứu người, độc này làm công chúa chết, nếu công chúa sao có thể dễ dàng giải độc liền như vậy.” Song Nhi rốt cục nhịn được mà khóc .


      “Cứu ta?” Mạn Tâm trong nháy mắt có phản ứng.


      Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Ưng bắn ra hào quang, muốn nghe giải thích như thế nào?


      Còn dùng cách hạ độc để cứu người sao? Muốn lấy độc trị độc sao? Nhưng nàng căn bản hề trúng độc? Dương Tử Vân xét thấy lý do này của Song Nhi thế nào cũng thông.


      “Nô tì vì tình thế cấp bách có cách nào, trong lúc nô tì vô ý nghe được những người khác bàn tán công chúa trong địa lao chịu hết mọi tra tấn, sau đó lại nhìn thấy thái y cả người công chúa đều bị tổn thương, nô tì nóng ruột, nếu công chúa chết , Hạ quốc liền truy cứu nô tì bảo vệ an toàn cho chủ tử, có thể còn liên lụy tai họa cho người nhà của nô tì, nô tì cầu xin thế nào, Vương gia cũng chịu thả công chúa, nhưng nô tì biết Vương gia còn e ngại thân phận của công chúa, cho nên chỉ có có thể ‘hiểm trung cầu thắng’( chiến thắng trong nguy hiểm), bằng cách hạ độc, nếu công chúa trúng độc, Vương gia nhất định thả công chúa ra ngoài…” Song Nhi đứng bên vừa khóc vừa .


      “Hóa ra ngươi khổ tâm phen này.” Trong đôi mắt đep của Mạn Tâm hàm chứa nước mắt cảm động, rồi lại nghi ngờ hỏi: “Vậy sao vừa rồi ngươi ? Vì sao thừa nhận do mình hạ độc, ngươi ra phải là có gì nữa sao?”


      Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân cũng nhìn , muốn nghe lời giải thích của .


      “Đó là vì nô tì sớm muốn sống.” Nước mắt của Song Nhi ngừng rơi xuống, ủy khuất vô cùng, nghẹn ngào : “Tuy rằng công chúa đối với nô tì ác độc như đối với những người khác, đánh cũng mắng, nhưng người lại lúc nào giày vò nô tì, cố ý hất thức ăn xuống đất, bắt nô tì giống như chó phải liếm sạch , nửa đêm cho nô tì ngủ, bắt nô tì đội chén dĩa đầu cho nhúc nhích, đứng động chút, lại dùng người nhà của nô tì ra huy hiếp nô tì, đáng hận nhất chính là chuyện lần kia!” có phần được.


      Mạn Tâm lảo đảo, ngồi lại giường, Trữ An công chúa này quả là biến thái, có thể tra tấn người bên cạnh mình như vậy.


      “Nàng còn làm gì với ngươi nữa?” Mộ Dung Ưng cố nén tức giận hỏi.


      “Chuyện kia, công chúa sai người…làm nhục nô tì.” Song Nhi thốt ra đầy đau khổ.


      “Cái gì?” Mạn Tâm suýt nữa té xỉu, đôi mắt trầm sắc bén như dao hai lưỡi bắn về phía nàng, nhưng nàng hoàn toàn nghĩ ra, tại sao Trữ An công chúa lại vô nhân tính như vậy?


      “Nữ nhân ác độc như ngươi vậy, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Mộ Dung Ưng nghiến răng nghiến lợi .


      “Cho nên đệ mới , nữ nhân này nên chết từ sớm!” Dương Tử Vân cũng xúc động rút kiếm.


      “Nô tì còn mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng công chúa lại dùng người nhà ở Hạ quốc xa xôi ra uy hiếp nô tì, nô tì chỉ đành nhẫn nhục sống tạm bợ, thời điểm hạ độc, nô tì hạ quyết tâm ôm lấy cái chết. Cho nên Vương gia vừa tiến vào, nô tì liền chút do dự thừa nhận, thầm nghĩ việc chết nhanh cũng là cách giải thoát đối với nô tì.” Song Nhi quỳ ở đấy, cuối cùng cũng ra hết những uất ức trong lòng.

      Chương 024



      Chương 024 — Cho ta cơ hội


      Mạn Tâm nhìn thấy Song Nhi chịu hết mọi lăng nhục, môi vô lực mấp máy, nhưng biết nên cái gì để an ủi ?


      Mộ Dung Ưng thấy Song Nhi khóc lóc kể lể đầy thương hại, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc, giọng điệu uy nghiêm hỏi: “Mới vừa rồi ngươi , công chúa lợi dụng người nhà của ngươi để uy hiếp ngươi, sau đó ngươi cũng thừa nhận độc là do mình hạ, vậy giờ ngươi sợ liên lụy người nhà sao?”


      “Đó là vì nô tì đánh cược, sau khi công chúa tỉnh lại, nô tì liên tục thăm dò, tuy rằng dám xác định chắc chắn công chúa thực có bị mất trí nhớ hay , nhưng nhìn nhất cử nhất động của công chúa quả giống trước kia, nếu công chúa bị mất trí nhớ cũng nhớ được người nhà của nô tì, huống chi công chúa xảy ra chuyện, nô tì lấy cái chết để tạ tội, công chúa cũng có thể truy cứu, lại , cho dù nô tì thừa nhận, tùy tiện bịa ra lý do, Vương gia nhất định nhìn thấu, nô tì cần gì làm điều thừa thãi, nô tì vốn là muốn chết.” Song Nhi hồi đáp.


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vào mặt rất lâu, cũng chưa nhìn ra sơ hở gì trong lời của , tuy rằng ăn khớp với nhau nhưng quả chuyện vốn có thể là vậy, nếu sau lưng của ta có người giựt dây sai khiến, lần này thành công, nhất định có lần sau, nghĩ vậy nên phân phó: “Song Nhi, lần này bổn vương niệm tình chuyện của ngươi nên tha cho ngươi mạng, có điều, bổn vương muốn ngươi tiếp tục lưu lại bên người công chúa, hầu hạ nàng, dù sao ngươi cũng là người quen thuộc nhất của nàng.”


      đúng ra là sợ để người khác đến hầu hạ, nàng chết nhanh hơn, tháng sau Hạ quốc thái tử muốn đến đây, cho nên thể để nàng chết được.


      “Cám ơn Vương gia giết nô tì, vậy nô tì tuân mệnh.” Song Nhi đáp, dù cho Vương gia , cũng bỏ , bởi vì có chỗ mà quay về Hạ quốc, chỉ sợ người nhà hốt hoảng lo sợ.


      “Vậy ngươi lui xuống trước, lấy chén thuốc đem đến cho Vương phi.” lại dặn dò.


      “Dạ, Vương gia.” Song Nhi đứng dậy, lau lệ nơi khóe mắt, rời khỏi phòng.


      “Đại ca, ta đây cũng lui ra trước.” Dương Tử Vân xong cũng rời khỏi cửa phòng, tuy rằng chuyện Song Nhi có thể vốn là vậy nhưng thể xem , cần phái người canh giữ nàng.


      Mạn Tâm ngồi ở chỗ kia, vươn tay cầm lấy rèm bên giường, hai ngày qua xảy ra nhiều chuyện, ngoan độc của Trữ An vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng, quả làm cho người khác giận sôi người, nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy sao lại có tâm địa rắn rết như thế? Thương tổn nhiều người vô tội như vậy. Nàng ta nhẫn tâm như thế sao?


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vẻ mặt bi thống của nàng, ánh mắt lên tia nghi hoặc khó hiểu, nàng mất trí nhớ? Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối tỏ ra vẻ mặt như thế?


      Mạn Tâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, liền thấy nhìn chằm chằm mình, nàng từ từ đứng dậy đến trước mặt mắt, “ tại ta rốt cuộc biết tại sao ngươi thích ta? Tại sao lại hận ta? Nhưng nếu ta với ngươi, từ nay về sau ta thay đổi, ngươi có tin ? cho ta cơ hội, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa chứ?” Mặc dù biết việc thương mình quá đỗi xa vời, nhưng nàng thể từ bỏ.


      “Ngươi xem bổn vương có tin ?” Mộ Dung Ưng hỏi lại nàng, những hành động trước kia của nàng khiến người ta làm sao tin được, cứ coi như nàng mất trí nhớ , nếu nàng đột nhiên hồi phục lại trí nhớ sao? Chẳng phải lại giống như trước đây!


      “Ta biết, bây giờ ngươi tin, nhưng ngươi chỉ cần chịu cho ta cơ hội, ta chứng minh cho ngươi xem, ta hề giống trước kia.” Mạn Tâm nhìn , bởi vì nàng căn bản phải là Trữ An.


      “Vậy chờ ngươi thay đổi rồi mới cùng bổn vương chuyện.” Mộ Dung Ưng phất tay áo rời , coi như nàng thay đổi giữa bọn họ cũng chẳng thay đổi gì cả.


      Mạn Tâm lại nhìn hấy bóng dáng , nhủ thầm, ngày nào đó ngươi thương ta…

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 025



      Chương 025 — Dụng tâm đền bù


      “Là bạc đây mà!” nha hoàn cầm trong tay nén bạc, kêu lên đầy vui sướng.


      “Đúng đó, đúng đó, tôi cũng có, tôi rốt cục cũng có tiền ẹ xem bệnh rồi!” nha hoàn cũng cầm bạc trong tay.


      “Chúng ta cũng có, toàn bộ người trong vương phủ đều có!” Hai hạ nhân tới, trong tay cũng cầm bạc, vẻ mặt vui mừng.


      Mộ Dung Ưng mới vừa trở lại vương phủ, liền nghe cuộc trò chuyện như thế, uy nghiêm qua hỏi: “Sao lại thế này? Ai cho các ngươi bạc?”


      Mấy hạ nhân nghe được thanh , hoảng sợ lập tức quỳ xuống đất quay về phía Vương gia hành lễ, “Là Vương phi phân phát cho chúng nô tì.”


      “Vương phi?” Trong mắt Mộ Dung Ưng lện tia nghi hoặc.


      “Dạ phải, hôm nay Vương phi đột nhiên sai Song Nhi phân phát cho hạ nhân trong vương phủ, mỗi người thỏi bạc, là ban tặng.” Hạ nhân quỳ gối chỗ kia hồi đáp.


      “Bổn vương biết rồi, các ngươi lui xuống .” Mộ Dung Ưng phân phó, muốn đến xem nàng rốt cuộc lại giở trò gì nữa? Hay là muốn mua chuộc lòng người?


      “Dạ, Vương gia.” Hạ nhân nhanh chóng rút lui.


      Mạn Tâm ngồi trước gương đồng, nhìn vào khuôn mặt bị đánh sưng vài ngày trước bây giờ muốn lành, khác lắm, ngón tay bị bẻ gãy cũng chẳng còn đau đớn, trải qua ngày kinh khủng ấy đến nay, ngẫm lại vẫn còn sợ, ngày đó nàng đều nếm trải qua hết loạt những đau khố cùng tra tấn, chẳng qua nàng là người chịu thay, có lẽ đây chính là kiếp nạn của nàng.


      “Công chúa, nô tì theo lời phân phó của người, đem bạc phát cho các nàng.” Song Nhi tới .


      “Vậy ngươi vất vả rồi, mau nghỉ ngơi chút .” Mạn Tâm , kể từ khi biết những chuyện mà Song Nhi trải qua, nàng đặc biệt thương , cũng coi như là Trữ An công chúa bồi thường .


      “Công chúa, nô tì …” Song Nhi vừa định sao, liền nhìn thấy Mộ Dung Ưng đứng trước cừa, vội hành lễ, “Nô tì tham kiến Vương gia.” Sau đó biết điều lui xuống.


      Mạn Tâm đứng dậy, nhìn thấy , tới làm gì? Đến thăm hỏi mình sao? Dường như thể nào.


      “Tại sao cho hạ nhân nha hoàn bạc, chẳng lẽ ngươi muốn bồi thường sao?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng hỏi, vài ngày thấy, thương thế của nàng lành lại, khác biệt lắm.


      Hóa ra là hỏi chuyện này, Mạn Tâm lắc đầu, “ phải, có số thương tổn sâu đậm rồi cách nào bồi thương được, ta làm vậy chẳng qua là hy vọng có thể làm chút gì đó cho họ, nhưng ta biết họ cần gì nhất, nhưng ta nghĩ thứ họ thiếu nhất hẳn là bạc, mà thứ ta nhiều nhất chính là bạc, cho nên, sao lại làm.” xong, nàng ngẩng đầu lên trao cho nụ cười mỉm.


      Nụ cười tươi xinh làm sao, đôi mắt này trông đẹp, Mộ Dung Ưng chỉ biết nàng rất đẹp nhưng biết nàng cươi lại xinh đẹp động lòng người như vậy, vào Vương phủ hơn năm, cũng chưa từng thấy nàng cười qua, chẳng lẽ nàng bị mất trí nhớ, được, coi như mất trí nhớ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! thể bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, đè nén trái tim hơi mê loạn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ vậy thiệt sao?”


      “Aizz.” Mạn Tâm cố ý khẽ thờ dài, ánh mắt ưu thương nhìn , “Ta biết bất luận ta có như thế nào, ngươi cũng tin, nhưng ta đây tận tâm làm điều đó, ta hy vọng xa vời là lần này ngươi có thể tin ta, nhưng ngày nào đó ngươi tin, ta phải là ta trước kia.”


      “Ngươi cảm thấy ngày như vậy sao? Có lẽ ngươi sớm lộ ra bộ mặt hoặc sớm phục hồi lại trí nhớ rất nhanh!” Mộ Dung Ưng lạnh lùng , cứ coi như nàng có thể thay đổi, nhưng tất cả những chuyện xảy ra trước kia đều thể thay đổi.

      Chương 026



      Chương 026 — Làm ngươi thay đổi


      Nhìn hạ thấp mình như thế, cá tính khộng thua của Mạn Tâm lại bị kích động, càng gian nan lại càng có tính khiêu chiến.


      Từ giờ trở , nàng cần phải từng chút hấp dẫn trái tim hắ.


      Nhìn : “Chỉ cần ngươi chịu cho ta cơ hội, ta nhất định có thể thay đổi, ngươi có nghe qua chữ ?”


      “Chữ? Chữ gì?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc nhìn nàng.


      , !” Khóe môi của Mạn Tâm nhếch lên lên nụ cười tươi thản nhiên, “Ta biết mình trước kia vì sao thương ngươi? Nhưng từ khi ta mở cửa thư phòng nhìn thấy ngươi đầu tiên, ngờ lại kìm lòng đậu, thể tưởng tượng nổi ngươi, ta vì ngươi mà thay đổi.” Câu sau cùng kiên định đến khác thường, nàng bội phục mình có tài năng đóng kịch thiên phú.


      ?” Mộ Dung Ưng chẳng hề có tia cảm động, hừ lạnh, “Ngươi cho là bổn vương tin sao? chừng đây lại là mưu nào đó của ngươi?” nữ nhân có thể dễ dàng thốt ra lời , vừa nhìn cũng biết là giả.


      “Ngươi nhất định… ngày nào đó ngươi nhất định tin thôi.” Mạn Tâm quan sát , kiệt xuất, nếu phải mình sớm có Vân, có lẽ phóng lao theo lao luôn.


      “Ngươi đừng quá tự tin. Nếu ngươi biết được trước kia làm những gì? Ngươi như vậy.” Mộ Dung Ưng mỗi lần nghĩ đến chuyện kia, liền siết chặt nắm tay, tia nhìn lộ ra vẻ hung ác.


      Mạn Tâm thấy tia nhìn của đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong lòng dâng lên mối nghi hoặc, chẳng lẽ mình làm gì sao? Nhị ca? Đầu óc bỗng dưng lên người này, Dương Tử Vân có qua, bởi vì mình làm hiểu lầm nhị ca, còn đuổi nhị ca ra khỏi vương phủ? Vậy rốt cuộc nàng làm cái gì?


      “Ta mặc kệ trước kia làm gì? Từ nay về sau ta thay đổi cho ngươi xem.” Nàng chớp mắt nhìn cái, những chuyện trước kia, nàng muốn suy nghĩ tới, với lại cũng liên quan gì tới nàng, bây giờ nàng chỉ muốn làm nhanh chóng mình.


      Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, nhớ tới cảnh Nhị đệ Tiêu Lăng bị mình đuổi kia, thể tha thứ chính mính, càng thể tha thứ cho nàng, nhưng nắm tay siết chặt lại từ từ buông ra, khóe môi bất ngờ gợi lên nụ cười tươi đẹp, “Vậy bổn vương chờ xem ngươi thay đổi.“ Thọ yến của phụ hoàng sắp tới, người Hạ quốc cũng đến, nếu họ nhìn thấy mình và nàng ở chung hòa thuận với nhau, đối với mình đối với Thiên triều quốc chỉ có lợi chứ có hại, sao vui vẻ mà làm chứ!


      “Úi.” Thay đổi nhanh vậy sao? Mạn Tâm ngơ ngác chút, chỉ là nét tươi cười của sao lại đậm mùi mưu thế này, nhưng mặc kệ nghĩ gì, từ từ chịu chấp nhận mình như thế là được rồi, mục đích của nàng cũng đạt được.


      “Ngươi nhất định tin tưởng ta.” Nàng xong, bất ngờ qua, vừa định hôn phớt lên môi , chợt nghe tiếng Dương Tử Vân la lên ở cửa.


      “Ngươi làm gì? được thương tổn đại ca của ta.” Thanh kiếm lạnh như băng liền chắn ngang giữa họ.


      Mạn Tâm bị dọa lui về sau vài bước, tức giận trừng mắt nhìn , “Ngươi có cần cứ mỗi lần tới chơi đều phải cầm kiếm hay ? Ai ta muốn thương tổn đại ca của ngươi, người ta chẳng qua muốn hôn phớt thôi.”


      Hôn ? Mộ Dung Ưng híp mắt lại, nếu phải Tử Vân mới vừa rồi xuất kiếm cũng ột chưởng.


      “Nghĩ sao lại muốn dùng khuôn mặt đẹp đến câu dẫn đại ca ta? Ngươi lại rắp tâm gì đây?” Dương Tử Vân lãnh trào (lạnh lùng+ trào phúng) .


      “Ngươi làm ơn chuyện dễ nghe chút , cái gì mà câu dẫn, là phu quân của ta, hôn là thiên kinh địa nghĩa nha.” Mạn Tâm tức giận lườm cái, xem ra nếu mình muốn tiếp cận Vương gia, việc đầu tiên chính là đuổi tên Dương Tử Vân này .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 027



      Chương 027 — Kinh thành kỳ án


      Dương Tử Vân thấy nàng mà mặt đỏ, hơi thở gấp, nên cắn răng : “Vô sỉ, biết xấu hổ, những lời này mà nữ nhân như ngươi cũng ra được sao?”


      “Nữ nhân làm sao, nam nhân các ngươi làm được, tại sao ta được.” Mạn Tậm tức giận quay lại trừng mắt nhìn , lời đáp lại trở nên kịch liệt, “Các ngươi chẳng những tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, gặp người nào người đó, có mới nới cũ, lại còn đến thanh lâu, trắng trợn tán tỉnh đương, vậy là chưa đủ, chừng vẫn còn dang díu với ít nhiều nha hoàn tiểu thư đấy chứ, ngươi ngươi cao quý ở chỗ nào?”


      “Ngươi…Ta…” Dương Tử Vân bị nàng làm nghẹn phen, biết phải trả lời câu hỏi thế nào.


      Mộ Dung Ưng nhìn thấy khuôn mặt nhắn của nàng tức giận đến đỏ bừng, ngực phập phồng, hiểu vì sao nàng đột nhiên kích động như vậy?


      “Ta cái gì? nên lời phải ? Vậy ngươi tốt nhất câm miệng .” Mạn Tâm thấy thốt nên lời, mặt có hơi khoái chí, nàng vẫn chưa quên ngón tay của mình là bị bẻ gãy, bị tra tấn nhiều như vậy cũng là do sai khiến.


      “Ai ta…” Dương Tử Vân vừa muốn chuyện, bị ngăn lại.


      “Được rồi, Tử Vân, đệ đến đây tìm ta có phải là có chuyện gì hay ?” Mộ Dung Ưng ngắt lời hỏi , muốn để bọn họ cứ tranh chấp vô nghĩa nữa.


      Dương Tử Vân cam lòng, liếc nhìn nàng cái, “Đại ca, chúng ta trở về thư phòng rồi .”


      có gì là thể được, thần thần bí bí nhất định phải là chuyện tốt?” Mạn Tâm thuận miệng .


      “Nữ nhân này, có phải ngươi muốn chết ?” Dương Tử Vân tức giận quay đầu, vừa định phát hỏa, hai mắt lại đột nhiên phát sáng, trong mắt chứa đựng vẻ suy tính sâu xa, “Được, ta ở đây , bởi vì ngươi tất nhiên cũng cần biết.”


      “Tử Vân, rốt cuộc là chuyện gì?” Sắc mặt của Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, chuyện gì mà lại liên quan tới nàng?


      “Đại ca, là như vầy, gần đây Hình bộ nhận được rất nhiều báo án trong thời gian gần tháng, có rất nhiều nữ tử đột nhiên bị mất tích, điều tra lâu đều có tung tích, người sống cũng gặp, người chết lại thấy xác, mà mấy ngày nay vẫn như trước, mỗi ngày đều có người đến báo án.” Sắc mặt của Dương Tử Vân tỏ ra nghiêm trọng, .


      Mất tích? Mạn Tâm chớp mắt, suy nghĩ chút, chẳng lẽ là lừa gạt buôn bán?


      “Có chuyện như vậy sao? Những nữ tử mất tích ấy là những người nào? Có điểm tương đồng nào ?” Mộ Dung Ưng nhíu mày, hỏi lại.


      “Đệ xem kỹ qua những đương án (hồ sơ) của mấy nữ tử mất tích này, trong số họ, nữ tử thanh lâu cũng có, dân nữ đàng hoàng cũng có, còn có tiểu thư của phú gia, nha hoàn, thân phận giống nhau nhưng đệ điều tra phát điểm giống nhau ở các nàng chính là xinh đẹp như hoa, còn nữa, nữ tử thanh lâu đều bán nghệ chứ bán thân, cho nên đệ nghĩ các nàng còn có điểm chung, đều là xử nữ.” Dương Tử Vân khẳng định.


      “Bị người bắt sao?” Mộ Dung Ưng cũng nghĩ đến điểm này.


      phải, bọn lừa gạt buôn bán người, nhiều lắm là xuống tay ở đường cái, nhưng các nàng đều ở trong phòng ngủ, sau khi phát bị mất tích cửa phòng đều hoàn hảo vô khuyết, lại , từ sau khi có người báo án, thị vệ tăng cường điều tra kiểm soát, thế nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử như vậy tựa như biến mất như khí, có tung tích.” Dương Tử Vân lắc đầu phủ nhận, sau đó đưa ra nghi vấn.


      “Có thể để lại chút dấu vết như vậy, xem ra đối phương phải là người bình thường, có khả năng là việc cướp người đơn thuần.” Mộ Dung Ưng gật đầu.


      “Đúng, cho nên đệ nghĩ ra cách, đến đây thương lượng với đại ca chút.” Dương Tử Vân .


      “Dẫn xà xuất động (Dụ rắn ra khỏi hang).” Mộ Dung Ưng lập tức đoán được.


      “Đại ca, để cho người ta có cơ hội biểu chút chuyên môn được sao? Người ta suy nghĩ mấy ngày mới ra cách, còn huynh ràng nghĩ chút là biết liền.” Dương Tử Vân giả bộ bất mãn, .


      “Được rồi, đừng làu bàu nữa, kết hoạch của đệ xem.” Mộ Dung Ưng theo bản năng liếc nhìn Mạn Tâm cái, chẳng lẽ Tử Vân muốn…


      Nàng lập tức có loại dự cảm xấu, biện pháp của phải là nhằm vào nàng chứ? Hay là muốn nàng làm chuyện gì?

      Chương 028



      Chương 028 — Nguyện làm mồi dụ


      “Khà khà.” Dương Tử Vân quanh nàng vòng, cười vô cùng trầm.


      “Ngươi muốn làm gì? Biện pháp của ngươi đừng có nhằm vào ta!” Mạn Tâm ngay, cần nghĩ cũng biết tuyệt đối chẳng có chuyện gì tốt lành.


      Dương Tử Vân nhìn nàng cái, xoay người với Mộ Dung Ưng đứng kế bên: “Đại ca, sau khi đệ thương lượng với Hình bộ Lý đại nhân quả thực có nghĩ đến biện pháp dẫn xà xuất động này, nhưng có điều việc tìm mồi nhử rất khó, ai chịu hợp tác, cho nên đệ mới đến thương lượng với huynh, chỉ là tại người này, tuy x nhưng lại gần ngay trước mắt, phải xem huynh có chịu hay ?” xong, tia nhìn chuyển tới Mạn Tâm ở bên cạnh.


      ra có ý định khác, chính xác là muốn mượn dao giết người, giải quyết được chuyện đồng thời giải quyết luôn nàng.


      Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được, hóa ra là muốn mình dấn thân vào nguy hiểm, vừa rồi qua, đối phương phải là người bình thường, đến vô tung vô ảnh, vậy chuyện nàng phải chết hẳn là cần nghi ngờ. Tâm địa đúng là độc ác , biết Vương gia có đồng ý ? Nàng thờ ơ lạnh nhạt trong việc đưa ra quyết định.


      được!” Mộ Dung Ưng biết tâm tư của , nên lập tức bác bỏ, “Việc ấy quá nguy hiểm, nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta có thể gặp nguy hiểm.” Bây giờ đại thọ của phụ hoàng gần kề, người của Hạ quốc cũng tới, nếu lúc này công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gì cũng thoát được trách nhiệm, chỉ tổ làm người ta hoài nghi thôi.


      “Đại ca, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, đệ bảo vệ nghiệm mật nhất, nếu huynh lo lắng cũng có thể cho người đến bảo vệ ta, huynh tin đệ, cũng tin mình luôn sao? Đệ cam đoan ta sao.” Dương Tử Vân , ra biết đại ca lo lắng chuyện gì, coi như để nàng chết mượn cơ hội này giáo huấn nàng chút cũng tốt.


      được, đệ tìm khác hoặc suy nghĩ cách khác.” Mộ Dung Ưng vẫn cự tuyệt, thể để nàng xảy ra chút bất trắc gì, sinh tử của nàng bây giờ rất quan trọng.


      Mạn Tâm mở to hai mắt nhìn , phải rất hận mình sao? Vì sao nhân cơ hội này diệt trừ mình? Hay là bận tâm đến thân phận của mình hoặc là thực chỉ muốn để mình mạo hiểm? Nhưng khả năng này rất , mặc kệ là nguyên nhân gì, có những lời này của , nàng liền nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, cũng bởi vì nàng nhất định phải làm việc để khiến thay đổi cách nhìn của về mình, tù binh của nghĩ thầm như vậy, đột nhiên lên tiếng : “Ta nguyện ý.”


      “Cái gì? Ngươi nguyện ý?” Hai người bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn nàng.


      “Người vừa rồi còn cho ta nhằm vào ngưoi? Tại sao lại đột nhiên chịu làm?” Dương Tử Vân tỏ vẻ hoài nghi với nàng.


      “Ngươi ta đương nhiên muốn, ta có nghĩa vụ giúp ngươi, ta đồng ý là bởi vì Vương gia.” Mạn Tâm nhìn Mộ Dung Ưng.


      ? Mắt của nhìu lại chút, “Ngươi có ý gì?”


      có ý gì cả! Bởi vì ta ngươi, ngươi là hoàng tử, việc xoa dịu bảo vệ lê dân bá tánh là tránh nhiệm của ngươi, cho nên ta nguyện ý chia sẻ với ngươi.” Ánh mắt Mạn Tâm nhìn vào , nàng chân thành, làm rung động lòng người.


      “Chẳng lẽ ngươi biết như vậy rất nguy hiểm sao? Nếu có chút sai lầm nào, chừng ngươi trở lại?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng mà nhắc nhở, nàng sợ chết sao? Nàng có để ý, có biết chuyện này ?


      “Ta biết, cứ coi như có thể làm chuyện để đền bù cho ngươi, cho dù chết ta cũng tiếc, hãy để ta !” Mạn Tâm khẩn cầu lần.


      được.” Mộ Dung Ưng vẫn kiên quyết lắc đầu.


      “Đại ca, công chúa đồng ý, nếu huynh còn chưa yên tâm vậy cứ thầm bảo vệ ta, vả lại ……” Dương Tử Vân ở bên , đấy là chính ta nguyện ý, đại ca còn do dự cái gì chứ?


      Mộ Dung Ưng nhìn nàng lần rồi hỏi: “Ngươi nguyện ý sao?” Kỳ cũng biết chuyện này nhất định phải giải quyết trước ngày đại thọ của phụ hoàng, nếu , sợ đến lúc đó xảy ra chuyện gì tưởng tượng nổi?


      “Ừ, ta nguyện ý.” Mạn Tâm dùng sức gật đầu, chỉ vì muốn đạt được mục đích chỉ có nước dấn thân vào nguy hiểm. chừng nếu bị chết, ông trời thấy nàng hy sinh vì người khác bù đắp lại, để nàng quay trở lại đại.


      “Được, nhưng ngươi yên tâm. Bổn vương bảo vệ ngươi!” Trầm tư rất lâu, mới thận trọng gật đầu đồng ý.


      “Ta yên tâm, ta biết ngươi bảo vệ ta mà!” Mạn Tam nhân cơ hội nhấc đầu tựa vào lồng ngực của .


      Mộ Dung Ưng hơi cứng người lại chút, quen khi nàng tới gần, mất tự nhiên nên đẩy nàng ra, “Ngươi nghỉ ngơi trước , ta thương lượng với Tử Vân chút xem bây giờ cụ thể nên làm gì?”


      Nhìn tới cửa, Dương Tử Vân mới hạ giọng : “Người đừng tự mình đa tình, đại ca của ta thích loại nữ nhân như ngươi đâu, từ nay về sau ngươi cũng đừng giở thủ đoạn câu dẫn huynh ấy.”


      “Buồn cười , nếu ngươi biết thích ta, ngươi cần gì phải cảnh cáo ta, phải giấu đầu lòi đuôi sao?” Mạn Tâm hừ lạnh .


      “Ngươi…” Dương Tử Vân định thêm gì nữa, chợt nghe Mộ Dung Ưng ở ngoài cửa hô: “Tử Vân, sao còn chưa ?”


      “Đến đây.” đáp lời, hung hăng trừng mắt liếc nàng cái, mới xoay người rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :