1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116 – Hoàn



      Chương 116 — Đại kết cục


      Tiêu Lăng và Dương Tử Vân cùng vào phòng, nhìn thấy thức ăn bị để qua bên, vẫn chưa được động đũa, nhàng : “Đại ca, huynh nên ăn chút. ba ngày rồi huynh vẫn ăn chút gì, như thế làm sao mà cầm cự nổi?”


      “Ta muốn ăn, vì sao nàng còn chưa tỉnh lại?” Mộ Dung Ưng vẫn luôn túc trực ở bên giường nàng, sợ hãi phải mất nàng. Sợ rằng giống như lời nàng , nàng bao giờ quay trở lại.


      “Đại ca, cần lo lắng. Đại phu phải , thân thể của ấy bình phục vô cùng tốt, chắc là cũng sắp tỉnh lại.” ra bọn cũng lấy làm kỳ quái, tại sao vẫn chưa thấy nàng tỉnh lại đây?


      “Ưm, đau quá, đói quá.” Người giường đột nhiên phát ra tiếng kêu rất , sau đó từ từ mở mắt ra.


      “Mạn Tâm, nàng tỉnh, có đau lắm ?” Mộ Dung Ưng đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó lại rất căng thẳng.


      “Đương nhiên, vết thương đau quá.” Mạn Tâm nhìn thấy quan tâm đến mình như vậy, lại trông thấy vẻ mặt tiều tuỵ của , trong lòng thấy rất ấm áp. muốn làm cho thêm lo lắng, nhưng vẫn làm nũng : “Nhưng may mắn là chỉ đau có chút, có điều là ta rất đói.”


      “Đói, ở đây có thức ăn, nàng muốn ăn gì?” Nghe được nàng than đói, tảng đá trong lòng Mộ Dung Ưng cuối cùng cũng rơi xuống đất. Đem thức ăn bên cạnh bưng đến trước mặt nàng.


      “Đại ca, ấy vừa mới tỉnh lại, thể ăn cơm. Để đệ bảo nhà bếp làm ít cháo, nhanh chóng đem tới cho ấy ăn.” Tiêu Lăng .


      “Nhị ca, đệ cùng với huynh.” Dương Tử Vân biết điều lui ra ngoài theo nhị ca.


      Mộ Dung Ưng cẩn thận ôm lấy nàng, lo lắng hỏi lại: “Cảm thấy thế nào?”


      “Ta sao, ta rất khỏe.” Mạn Tâm tựa vào trong ngực . Từ nay về sau, trong thế giới của nàng cũng chỉ còn lại có mình .


      “Nàng biết , nàng hôn mê ba ngày, làm ta rất lo lắng. Ta sợ rằng nàng bao giờ quay trở lại. Nếu nàng quay trở lại, ta biết phải làm như thế nào bây giờ? Ta biết phải đâu để tìm được nàng.” Mộ Dung Ưng đến bây giờ còn chưa kịp thu hồi được kích động.


      như vậy, ta làm sao có thể trở lại. Ta làm sao đành lòng bỏ lại chàng. Từ nay về sau, ta cũng bao giờ rời nữa. Ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng.” Mạn Tâm dịu dàng nhìn .


      “Mạn Tâm.” Mộ Dung Ưng ôm chặt lấy nàng.


      Giờ phút này, Mạn Tâm thấy cực kỳ hạnh phúc. Nàng tin ngày gần đây, Lan Lan và Vân cũng hạnh phúc như vậy.


      Nàng dưỡng thương thêm năm ngày, vết thương cũng còn đau đớn nữa, cũng bắt đầu kết vảy, có thể xuống giường lại. ngày kia, từ kinh thành truyền tới tin tức làm cho người ta khiếp sợ.


      “Đại ca, đệ vừa nhận được bồ câu đưa tin, báo thái tử bị mất tích trước kia trở về bên cạnh hoàng thượng, đồng thời hoàng thượng lập làm thái tử, mặc dù các đại thần trong triều đều phản đối.” Dương Tử Vân .


      “Thái tử mất tích?” Mộ Dung Ưng ngây ra lúc, chẳng lẽ đây là lý do mà phụ hoàng vẫn luôn muốn lập thái tử sao?


      “Vâng, đại ca, huynh có đoán được là ai ?” Dương Tử Vân hỏi, càng làm ọi người khó mà đoán được chuyện tiếp theo.


      “Ai?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Phó Vân, thiếu chủ Vô Ưu đường, cũng là thái tử Thiên triều quốc.” Dương Tử Vân .


      “Là ?” Mộ Dung Ưng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.


      là huynh đệ của chàng.” Mạn Tâm lại càng kinh ngạc hơn. ngờ lại có thân thế lớn như vậy, phải là chuyện rất ly kỳ hay sao?


      “Đại ca, mặc kệ chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Chúng ta cũng phải lập tức trở về để biết cho ràng. Nếu là thiên tử của Thiên triều quốc, nếu quan tâm đến dân chúng, và nếu huynh có ý tranh đoạt đế vị, chúng ta ủng hộ , còn nếu như có mục đích khác, chúng ta cũng có thể ngăn cản .” Tiêu Lăng .


      “Đệ sai, chúng ta bây giờ lập tức khởi hành.” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, đột nhiên nhìn nàng hỏi: “Mạn Tâm, nàng được chứ?”


      “Vâng, cần lo lắng cho ta, ta được.” Nàng gật gật đầu, chuyện trọng yếu như vậy, nàng làm sao có thể trì hoãn được.


      “Đệ lập tức thu xếp để nhanh chóng khởi hành ngay.” Dương Tử Vân .


      Ngay sau đó, bọn họ vội vã lên đường trở về kinh thành.


      Mạn Tâm tựa vào trong ngực , chợt nhớ lại lời Tiêu Lăng . Nếu muốn tranh đoạt đế vị, chẳng lẽ muốn làm hoàng thượng sao? Có chút bất an, nếu trở thành hoàng đế, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, chỉ riêng chuyện nữ nhân cũng phải có rất nhiều. Nàng biết mình thể chấp nhận như vậy, bồn chồn bất an hỏi: “Ưng, chàng muốn làm hoàng đế sao?”


      “Làm sao vậy?” Mộ Dung Ưng nhận ra nàng có chút bất an.


      có, ta chỉ hỏi vậy thôi.” Mạn Tâm lắc đầu.


      “Quyền thế là giấc mộng của mỗi nam nhân. Nếu như ta muốn, như vậy là quá giả dối. Ta muốn làm hoàng thượng, nhưng ta quá mức cưỡng cầu. ra, làm hoàng thượng cũng nhất định là có quyền khuynh thiên hạ, làm thần tử, ngược lại càng tự do tự tại. Nếu phụ hoàng đem gánh nặng này giao cho ta, ta thể từ chối. Nhưng mà bây giờ xem ra ta cần phải lo lắng vì phụ hoàng muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho , có lẽ vì thích hợp hơn so với ta.” Mộ Dung Ưng .


      “Vâng, ra ta cũng nghĩ như vậy. Phó Vân thực thích hợp làm hoàng đế. thoạt nhìn tuy rằng rất lãnh khốc, nhưng kỳ trái tim lại rất thiện lương.” Mạn Tâm gật gật đầu.


      “Nàng dường như biết rất nhiều về ?” Giọng điệu Mộ Dung Ưng có chút vị chua.


      “Ghen tị a.” Mạn Tâm khóe môi cong lên, thành khẩn thẳng thắn : “ ra, ta muốn chàng làm hoàng đế, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là ta muốn để chàng cưới thêm nữ nhân khác. Nhưng nếu chàng muốn làm hoàng đế, ta cũng ngăn trở. Ta luôn ủng hộ chàng.” Nàng luôn tin rằng nghiệp của nam nhân quan trọng hơn.


      “Nha đầu ngốc, cần phải rối lên. Ta phó mặc, cũng tranh giành, chỉ yên lặng quan sát kỳ biến.” Mộ Dung Ưng sủng ái .


      “Được.” Tâm tư Mạn Tâm vẫn hi vọng được làm hoàng đế.


      Chạy hơn mười ngày đường, bọn họ mới trở lại kinh thành. Vừa về tới kinh thành, chợt nghe thấy tin tức, hoàng thượng vẫn cố chấp giữ vững ý kiến của mình, lập Phó Vân làm thái tử.


      Mạn Tâm vừa về tới vương phủ, y qua thăm nàng.


      Nhìn thấy y mũ mão cân đai, thân mang cẩm phục, ra dáng vị thái tử, nàng nhịn được trêu ghẹo : “Ngươi mặc long bào vào, quả nhiên rất giống thái tử.”


      “Ta vốn là thái tử, thế nào rồi? Nghe rớt xuống núi rồi bị thương nặng vẫn chết, đúng là mạng lớn.” Tuy lời khó nghe như vậy, nhưng vẻ mặt Phó Vân vẫn rất mực quan tâm.


      “Ngươi cũng ta mạng lớn, ta đây phải đúng là như vậy sao? Nhưng ta vẫn rất tò mò, tại sao ngươi đột nhiên trở thành thái tử?” Mạn Tâm tò mò hỏi.


      “Bởi vì trước khi chết sư phụ có giao cho ta khối ngọc bội. Ta phát ra ở trong ngọc bội có dấu bức thư tay mà phụ hoàng viết…” Phó Vân .


      Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được. ra khoảng thời gian hoàng thượng vẫn còn là thái tử từng nàng cung nữ. Cung nữ này còn mang thai. Thái tử muốn kết hôn với nàng, nhưng mẫu hậu lại cho phép. Hơn nữa nàng sắp phải sinh con. Thái tử biết rằng nếu nàng sinh con xong lập tức bị giết chết. Cho nên, còn cách nào ông chỉ có thể bí mật để nàng xuất cung, đồng thời giao cho nàng khối ngọc bội, với nàng rằng nếu đứa bé được sinh ra nàng hãy cầm ngọc bội này đến tìm ông. Nhưng nàng vừa xuất cung liền có tin tức. Sau này thái tử đăng cơ mới biết được ra khi nàng vừa xuất cung bị người trong cung đuổi giết tung tích.


      “Có thể hoàng thượng cũng là người si tình. Nghe nhiều năm như vậy ông lập thái tử bởi vì hi vọng có ngày ngươi trở về. Bây giờ ngươi trở về, ông chắc cũng có thể an tâm rồi.” Mạn Tâm .


      ra ta trở lại hoàng cung phải vì ngôi vị thái tử, mà vì trong lòng mang loại tâm tình rất phức tạp vừa muốn gặp lại ông ấy nhưng cũng vừa hận ông ấy. Cho đến khi ông ấy kể cho ta nghe chuyện trước kia, ta cũng tin rằng ông ấy là thân bất do kỷ cho nên ta tha thứ cho ông ấy. Còn về việc đảm nhiệm chức vụ thái tử, ta tin rằng có ai thích hợp hơn so với ta.” Phó Vân tự tin


      “Mộ Dung Ưng cũng được sao?!” Mạn Tâm hỏi , có phần kiêu ngạo.


      đương nhiên có khả năng. Bất quá có thừa khôn ngoan nhưng có đủ dã tâm cùng nhẫn tâm. Vì vậy làm việc luôn chú ý trước sau, nếu phải vì vậy ngôi vị thái tử này sớm là của rồi!” Phó Vân .


      sai, huynh rất đúng.” Cửa đột nhiên được đẩy ra, Mộ Dung Ưng tiến vào. ”Vì vậy ngôi vị thái tử này nên giao cho huynh, huynh nhất định phải làm cho Thiên triều quốc phát dương quang đại.”


      “Ngươi tranh giành đế vị với ta?” Phó Vân híp mắt nhìn .


      “Ta vì sao phải tranh giành đế vị với huynh? Nếu ta muốn ngôi vị hoàng đế sớm có được chứ phải đợi cho tới bây giờ. Nếu có người nguyện ý thay ta gánh vác trọng trách, ta hà cớ gì mà thuận? Quan trọng là ta tin tưởng vào năng lực của huynh, hoàng huynh.” Mộ Dung Ưng cất giọng gọi


      “Hoàng huynh.” Phó Vân nhìn . Đây là lần đầu tiên ngoại trừ sư phụ và phụ hoàng, có người cho cảm giác được tình thân. Vươn tay ra nắm chặt tay “Chúng ta hãy cùng nhau làm cho Thiên triều quốc trở nên cường đại.”


      “Được.”


      Ban đêm Mạn Tâm nằm trong tựa ở trong ngực : ”Chàng buông tay với ngôi vị hoàng đế sao?”.


      thể là buông tay. Ban đầu nó vốn thuộc về ta. ra huynh ấy rất đúng, ta đủ ngoan độc, cũng có đủ dã tâm như huynh ấy. Làm hoàng thượng cũng phải chuyện dễ dàng, cứ để cho huynh ấy nhận phiền phức này. Ta mỗi ngày ở cùng với nàng tốt hơn sao?” Mộ Dung Ưng . Hơn nữa phụ hoàng cũng tìm chuyện. Phụ hoàng cũng thấy rằng, Phó Vân thích hợp làm hoàng đế hơn . Tuy trong lòng có chút mất mát nhưng có thể thản nhiên chấp nhận.


      “Vậy chúng ta mỗi ngày hãy cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc. Những chuyện phiền lòng này cứ để cho huynh ấy nhận . Nếu thấy quá nhàm chán, chúng ta liền sinh thêm con trai và con để chơi đùa.” Mạn Tâm giống như nữ nhân thường tình lên kế hoạch cho cuộc sống


      biết xấu hổ, nhưng mà ta vô cùng nguyện ý hợp tác.” Mộ Dung Ưng xong liền đem nàng đặt ở dưới thân…


      Mười năm sau, trong hoa viên vương phủ


      “Mẹ, người mau nhìn con câu được cá nè.” Tiểu quận chúa năm tuổi nhìn thấy lưỡi câu động đậy vui vẻ vỗ tay.


      “Ngu ngốc! Cá vẫn có mắc câu đâu.” cậu bé tám chín tuổi cười .


      “Ngay cả ca ca còn câu được, đâu thể nào đến phiên muội.” cậu bé khoảng sáu bảy tuổi ở bên phụ họa.


      “Các con lại ồn ào chuyện gì?” Mạn Tâm kéo Mộ Dung Ưng tay trong tay tới.


      “Mẹ, ca ca bắt nạt con.” Tiểu quận chúa chạy thẳng tới trước mặt nàng làm nũng.


      “Hừ.” Hai cậu bé đồng lòng “Chỉ biết méc mẹ.”


      “Ca ca bắt nạt con? Con bắt nạt ca ca tốt lắm rồi.” Mạn Tâm cười xoa đầu bé. “Chúng ta đều chịu thua con hết, từ cha con, ca ca con, đến cả hai vị thúc thúc của con.”


      “Mẹ…” Tiểu quận chúa phụng phịu .


      “Được rồi, đừng làm nũng nữa.” Mạn Tâm điểm điểm đầu bé.


      “Vương gia, Vương Phi, có thánh chỉ.“ Quản gia dẫn theo công công đến.


      “Thánh chỉ?” Hai người bọn họ thoáng nhìn nhau cái.


      “Vương gia! Đây là hoàng thượng sai nô tài giao đến cho người.” Công công lấy từ trong lòng ra phong thư.


      Mộ Dung Ưng nghi hoặc mở ra, liền nhìn thấy đó viết: “Hoàng đệ, mười năm nay hoàng huynh ta mỗi ngày đều phải thượng triều bận rộn lo cho xong việc quốc . Hoàn toàn giống như đệ, mỗi ngày nhà vui vẻ hòa thuận làm cho ta vẫn luôn phải ngưỡng mộ và ghen tị. Cho nên ta quyết định tự giải phóng bản thân mình, cải trang ra ngoài du ngoạn. Cho đến ngày ta quay về việc quốc đều giao hết cho đệ.”


      Sau khi xem hết lá thư ngắn gọn này, bọn họ lập tức đồng thời quát to: “Đuổi theo……”


      “Đuổi kịp, thưa Vương gia. Hoàng thượng bỏ từ ba ngày trước rồi.”


      “Cái gì…”


      ——HẾT——

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :