1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 111



      Chương 111 — uy hiếp của


      Mạn Tâm, Tiêu Lăng và Dương Tử Vân vừa đến vùng ngoại ô, liền nhìn thấy Hạ Duẫn Ngân sớm đến chờ ở nơi này. Hai tên thị vệ áp giải hai bên Song nhi.


      “Công chúa.” Song nhi vừa nhìn thấy nàng liền hô to, giọng mang theo sợ hãi.


      “Song nhi, ngươi thế nào rồi?” Mạn Tâm nghĩ muốn qua, liền bị Tiêu Lăng kéo lại.


      “Trữ An, ta hỏi muội, muội trở lại sao? Muội muốn ta dùng Song nhi để uy hiếp muội sao?” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng. muốn dùng phương pháp này để ép buộc nàng quay về. hi vọng nàng tự nguyện.


      “Ta cũng hỏi huynh, huynh nhất định phải làm như vầy sao? Muốn dùng Song nhi để uy hiếp ta. Coi như ta có trở về cũng phải là bởi vì ta huynh. Tại sao huynh còn chịu buông tay?” Mạn Tâm nhìn chằm chằm vào ta. Tình của đối với Trữ An khiến cho nàng xúc động, nhưng tình như thế này bị biến chất trở thành tình cực đoan.


      được muội ta, muội ta, muội ta.” Hạ Duẫn Ngân khó có thể tiếp nhận này.


      “Thả Song nhi ra, đây là chuyện giữa hai chúng ta liên quan gì đến ấy.” Mạn Tâm vừa cầu xong, liền phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, làm nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng hứa với Mộ Dung Ưng dễ dàng đem bản thân hoán đổi Song nhi.


      “Thả ta, ta đương nhiên thả. Muội bước lại đây, ta thả ta. Trữ An, lại đây .” Hạ Duẫn Ngân vươn tay về phía nàng . . . .


      “Huynh thả Song nhi ra trước . Nếu huynh dùng Song nhi để uy hiếp ta, ta hận huynh. Huynh mong ta hận huynh sao?” Mạn Tâm sâu kín .


      “Hận, muội lại còn dám hận.” Vẻ mặt Hạ Duẫn Ngân vô cùng đau khổ, đột nhiên biến thành độc ác, “Vậy muội cứ hận . Ta từng , chỉ cần muội ở bên cạnh ta, ta mặc kệ muội ta, hay là hận ta. Ta đều để ý. Ta chỉ cần biết muội có thuộc về ta hay ?”


      Mạn Tâm thầm nghĩ nổi điên rồi. bị cố chấp của bản thân bức điên. Nếu như mình qua, chịu thả Song nhi ra. Nhưng nàng muốn qua.


      “Thái tử điện hạ, ngươi cho là dùng nữ tì có thể uy hiếp được nàng sao? Song nhi chẳng qua chỉ là nô tì. Nếu ta có bị giết chết, Trữ An có lẽ thấy áy náy, nhưng đó chẳng qua chỉ là áy náy cũng thay đổi bất cứ điều gì? Nếu ngươi muốn giết, vậy cứ việc ra tay .” Dương Tử Vân lạnh lùng . quả tin Trữ An quan tâm tính mạng của Song nhi.


      sao? Trữ An, muội quan tâm sao? Bây giờ, ta hỏi muội câu, muội quan tâm sống chết của Song nhi sao?” Hạ Duẫn Ngân xong, tay cầm kiếm đặt lên cổ Song nhi.


      Sắc mặt Song nhi thay đổi, tuy rằng rất sợ hãi, nhưng cũng có mở miệng cầu xin tha mạng.


      “Ta quan tâm. Ta đương nhiên quan tâm. ta chẳng qua chỉ là nô tì. Huynh cũng biết ta là loại người như thế nào, xà hạt mỹ nhân (người đẹp nhưng lòng dạ ác độc như rắn rết). Huynh xem loại người như vậy, nô tì mà hy sinh bản thân sao? Huynh muốn giết cứ giết, ta xem.” Mạn Tâm giả bộ lãnh khốc vô tình , hi vọng làm vậy buông tha cho Song nhi.


      “Ha ha, ha ha.” Hạ Duẫn Ngân đột nhiên cười vang, “Trữ An, muội còn muốn đấu trí với ta sao? Chúng ta chơi thân từ đến lớn, đối với muội ta còn hiểu sao? Muội cần giả bộ, phải làm vậy chỉ vì muốn ta thả Song nhi ra sao? Muội nghĩ ta mắc mưu của muội sao? Muội quan tâm phải ? Ta xem muội có quan tâm hay ?” xong, kiếm trong tay liền xoẹt xuống, chuẩn xác chặt đứt cánh tay của Song nhi.


      “A. . .” Song nhi thét lên tiếng, lấy tay nắm chặt cánh tay bị thương của mình, thể tin được nhìn , giống như tin thái tử giết nàng.


      “Dừng tay, mau dừng tay.” Mạn Tâm hét lên, lòng nóng như lửa đốt, nhưng quá muộn. Nhìn thấy Song nhi bị thương, nàng có phần tự trách.


      “Còn qua đây, muội còn muốn ta chém thêm nhát kiếm thứ hai sao?” Hạ Duẫn Ngân cầm trong tay thanh kiếm còn vấy máu kia, giận dữ quát gọi nàng.


      “Được, huynh buông kiếm xuống, ta qua đó.” Trong lòng Mạn Tâm biết điên rồi, điên rồi, cho nên mình thể chọc giận .


      được, chúng tôi thể cho qua.” Tiêu Lăng cùng Dương Tử Vân đồng thời ngăn cản nàng. Nếu nàng rồi, đại ca rất khổ sở. Bọn thà bỏ mặc sống chết của Song nhi, cũng muốn để đại ca thương tâm.


      “Tránh ra, các ngươi thấy muốn giết Song nhi sao?” Mạn Tâm lạnh mặt , mặc dù biết bọn họ là vì mình, phải, là vì Mộ Dung Ưng.


      cần phải hiểu , chúng tôi để qua, phải vì mà là vì đại ca. Đừng có tỏ vẻ ta đây rất thanh cao, rất vĩ đại. cho là nếu qua, có thể cứu được Song nhi sao? Nếu luôn lấy Song nhi ra uy hiếp , để cho uy hiếp cả đời sao?” Dương Tử Vân hừ lạnh .


      “Ta. . . . .” Mạn Tâm cũng lường đến khả năng này. Nếu đúng như vậy, mình bị uy hiếp cả đời sao?


      yên tâm , còn muốn dùng Song nhi để uy hiếp . làm Song nhi bị thương chẳng qua là muốn giảm tự tin của chứ phải muốn giết chết Song nhi.” Tiêu Lăng , “Nhưng, chúng tôi để cho thấy khó xử.” Lời vừa dứt, liền đưa tay điếm huyệt đạo toàn thân của nàng.


      “Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra.” Mạn Tâm mất kiên nhẫn .


      “Câm miệng, hành bất thành phần nhiều là do ở nữ nhân.” Dương Tử Vân hét lên tiếng, trực tiếp phong bế huyệt câm của nàng.


      Mạn Tâm chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn .


      Dương Tử Vân xoay người sang chỗ khác, thẳng: “Hạ quốc thái tử, ngươi ra tay . Để ta tận mắt nhìn thấy Song nhi chết, cũng bớt phần lo lắng.”


      “Dương Tử Vân, ngươi sợ nàng hận ngươi?” Hạ Duẫn Ngân nghiến răng nghiến lợi hỏi, ngờ bọn dám đáp trả bằng chiêu thế này.


      sao cả, đến bây giờ ta vẫn có hảo cảm với ta, càng quan tâm đến chuyện ta có hận ta hay ?” Dương Tử Vân nhún vai tỏ vẻ thờ ơ. chỉ cần đại ca đau lòng là tốt rồi, chuyện của người khác coi là quan trọng.


      “Rất sảng khoái, ta muốn nhìn xem Song nhi chết rồi, Mộ Dung Ưng làm thế nào giải thích với nàng?” Hạ Duẫn Ngân bị chọc giận, kiếm trong tay liền giơ lên.


      Vẻ mặt Mạn Tâm rất lo lắng, nhưng lại thể làm gì được.


      “Công chúa, người bảo trọng, kiếp sau nô tì tiếp tục hầu hạ người.” Song nhi xong những lời này, vì sợ hãi làm cho cả người run rẩy.


      Song nhi! Nước mắt Mạn Tâm tràn nơi khóe mắt. Trong lòng vô cùng oán hận bọn họ, tại sao lại chịu giải huyệt đạo cho nàng.


      Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn kiếm của đâm về hướng Song nhi, nhưng ngay tại lúc thanh kiếm sắp xuyên qua ngực Song nhi, chỉ nghe thấy thanh cục đá đánh lệch thanh kiếm trong tay .


      đợi nàng trông chuyện gì xảy ra? Trước mắt liền vụt qua thân ảnh, tiếp đó là thân thể bị ném từ giữa trung rơi xuống, giọng của Mộ Dung Ưng truyền đến, “Tử Vân, đón lấy.”


      Lúc này Mạn Tâm mới nhìn thấy ràng, người bị ném qua đây ra là Song nhi.


      Tiêu Lăng lập tức khai giải huyệt câm và huyệt đạo toàn thân của nàng.


      “Song nhi, ngươi làm sao rồi? Có còn đau hay ?” Mạn Tâm nhìn thấy cánh tay nàng bị thương, quan tâm hỏi.


      “Công chúa, nô tì sao.” Song nhi lắc đầu.


      sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.” Lúc này Mạn Tâm mới yên tâm, nhưng nàng lại nhìn thấy trong mắt Song nhi lên tia sáng phức tạp……

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112



      Chương 112 — Song nhi phản bội


      Tiêu Lăng, Dương Tử Vân cùng thị vệ Hạ quốc đều nghiêm chỉnh đứng đợi bên trong lúc Mộ Dung Ưng giao đấu cùng Hạ Duẫn Ngân.


      “Mộ Dung Ưng, ngươi hèn hạ, lại có thể đánh lén.” Hạ Duẫn Ngân chiêu thức càng thêm hung ác.


      thích sao còn muốn áp đặt cho người. Ngươi sao, dám dùng Song nhi để uy hiếp nàng, như vậy hèn hạ hay sao?” chế giễu đáp trả.


      “Hãy bớt nhảm . Ngươi đến đây, vậy cũng đừng trách ta khách sáo. Ta muốn giết ngươi, giết ngươi rồi ta lại có thể mang Trữ An về.” Hạ Duẫn Ngân ra càng thêm căm hận chính là Trữ An ta.


      “Ngươi cho là ngươi giết được bổn vương sao?” Mộ Dung Ưng tuy rằng chưa ra được đòn sát thủ, nhưng đều có thể dễ dàng hóa giải các chiêu thức của y.


      “Đại ca, huynh cũng đừng khách khí với y. Phế võ công của y , là do y ép người quá đáng. Dù cho Hạ triều có hỏi tới, cũng do y tới Thiên triều quốc chúng ta sinh trước.” Dương Tử Vân hô to.


      “Tam đệ, đừng kích động, nên làm thế nào, đại ca tự biết chừng mực.” Tiêu Lăng giữ chặt lấy . luôn hành bất kể hậu quả. như thế nào Hạ Duẫn Ngân cũng là thái tử Hạ quốc. Nếu đại ca giết , cũng rất phiền toái, vả lại dù sao cũng là ca ca của Trữ An.


      “Nhị ca, là do y khinh người quá đáng.” Dương Tử Vân bất mãn .


      “Đại ca hiểu đạo lý. Chúng ta chỉ cần đứng bên nhìn là tốt rồi. Nếu như đại ca cần giúp đỡ, gọi chúng ta.” Tiêu Lăng .


      “Vâng.” Dương Tử Vân rầu rĩ đáp.


      Mộ Dung Ưng muốn tiếp tục dây dưa đấu với y, chỉ chiêu hất văng thanh kiếm trong tay y, dùng kiếm của mình chỉ vào y, : “Ngươi có thể mang theo người của ngươi trở về. Chuyện này bổn vương xem như chưa từng xảy ra.”


      “Thái tử.” Thị vệ muốn xuất thủ.


      “Lui ra.” Hạ Duẫn Ngân vung tay lên hạ lệnh.


      “Lần này nể mặt ngươi là ca ca của Trữ An. Bổn vương bỏ qua cho ngươi, nhưng tuyệt đối có lần sau đâu.” Mộ Dung Ưng thu hồi kiếm trong tay.


      “Ngươi cho là làm vậy ta chịu thua sao? Ngươi cho là chỉ như vậy ngươi thắng sao?” Khóe môi Hạ Duẫn Ngân đột nhiên nhếch lên nụ cười thâm độc.


      Mộ Dung Ưng cảnh giác canh chừng y. Mạn Tâm cũng khó hiểu nhìn , liền cảm giác thấy bên hông đột nhiên bị vật cứng rắn lạnh như băng chỉa thẳng vào, chậm rãi quay đầu lại. Nàng chút cũng dám tin vào hai mắt của mình. . . .


      “Công chúa, xin lỗi. Nô tì đả thương người. Nô tì chỉ muốn mang người trở về.” Vẻ mặt Song nhi xấu hổ .


      “Tại sao? Bởi vì ngươi hận ta sao?” Giờ phút này Mạn Tâm bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Tuy rằng nàng thực ngờ, bởi vì bản thân vẫn luôn đối với Song nhi như tỷ muội.


      “Công chúa, người đừng hỏi. Song nhi hại người. Chúng ta qua đó.” Song nhi dùng dao thúc vào nàng, chậm rãi đến hướng đối diện.


      “Song nhi, coi như trước đây Trữ An có lỗi với ngươi, nhưng chẳng lẽ mấy ngày nay ngươi phát giác nàng đối với ngươi rất tốt hay sao? Nếu phải như vậy, hôm nay nàng sao lại đến cứu ngươi?” Mộ Dung Ưng lo lắng hét lên.


      Song nhi chỉ cắn chặt môi, vẫn tiếng nào.


      Mạn Tâm nhìn nàng, đột nhiên ngay lập tức chuyện gì cũng hiểu . Vì sao Hạ Duẫn Ngân biết được mình rời khỏi vương phủ? Biết mình ở nơi này. ra tất cả đều là từ nàng ta. Nhưng tại sao nàng sớm nhận ra người bán đứng mình lại là người ở ngay bên cạnh, thân cận nhất với nàng. Thậm chí vụ trao đổi ngày hôm nay cũng chỉ là trò lừa bịp.


      “Song nhi, nhanh lên, đem Trữ An lại đây.” Hạ Duẫn Ngân ra lệnh.


      “Dạ, thái tử.” Song nhi đáp.


      Tiêu Lăng chậm rãi lấy ra ám khí. Mạn Tâm phát thấy, lập tức : “, đừng làm tổn thương Song nhi.” Nàng tin tưởng Song nhi cũng phải muốn thương tổn mình.


      Tiêu Lăng ngây ra lúc, “ ta đối với như vậy. Vì sao còn muốn che chở cho ta?”


      “Đây là vì Trữ An nợ ấy. Ta vẫn tin, Song nhi là người tốt. ấy đả thương ta. ấy chỉ muốn dẫn ta .” Mạn Tâm nhìn nàng ta .


      “Công chúa.” Hai mắt Song nhi có chút ướt át, nhớ lại nàng lúc sau này đối xử với mình tốt, nhưng mình cũng còn cách nào khác.


      “Song nhi, mặc kệ ngươi bởi vì nguyên nhân gì, ta cũng trách ngươi. Nhưng xin hãy tha thứ cho ta, ta thể cùng với ngươi.” Mạn Tâm xong, xoay người quay trở lại. Nàng vẫn muốn đánh cược, Song nhi đả thương nàng.


      “Công chúa, thể.” Song nhi hoảng hốt, muốn ngăn cản nàng, nhưng dao trong tay đâm tới… . . . .


      Mạn Tâm chỉ cảm thấy phía sau lưng mình mát lạnh, tiếp đó là vô cùng đau đớn.


      “Mạn Tâm…….” Mộ Dung Ưng hét lên, lập tức đỡ được nàng từ từ ngã xuống, “Nàng có sao ?”


      “Ta sao.” Mạn Tâm lắc đầu, cố nén đau đớn. Nàng đột nhiên có cảm giác rất mãnh liệt, nàng phải về. Chẳng lẽ đây là phương pháp để nàng có thể trở về, nếu là như vậy, đối với có phải quá mức tàn nhẫn hay ?


      Leng keng, con dao trong tay Song nhi thoáng cái rơi mặt đất, nàng hoảng sợ quỳ ở đó biết phải làm sao. “Công chúa, nô tì phải cố ý, nô tì phải cố ý.”


      Mạn Tâm muốn truy cứu xem nàng vừa rồi là vô tình hay hữu ý, tất cả còn quan trọng nữa rồi.


      Hạ Duẫn Ngân nhìn thấy Trữ An ngã xuống, trong mắt tràn ngập hoảng loạn, đột nhiên phát cuồng lên, đâm thẳng kiếm vào ngực Song nhi, “Ngươi dám làm tổn thương Trữ An. Ta giết ngươi.”


      “Đừng.” Mạn Tâm hét lên, nhưng quá muộn.


      Tiêu Lăng và Dương Tử Vân cũng ngờ đột nhiên ra tay giết người, cho nên muốn ngăn cản cũng còn kịp nữa rồi……


      Song nhi cúi đầu nhìn thanh kiếm đâm sâu trong ngực mình, chậm rãi ngẩng đầu quay sang nhìn , có thương tâm, có đau đớn, chỉ có giải thoát… . . . . .


      Hạ Duẫn Ngân dường như cũng vừa tỉnh ngộ, lập tức ném thanh kiếm trong tay, ôm lấy nàng, “Song nhi, ta phải cố ý.”


      “Thái tử, ta có trách người.” Song nhi đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của . “Cuối cùng nô tì cũng có thể chạm vào mặt của người. Song nhi vẫn luôn có tham vọng gì quá mức. Có thể được nằm ở trong lòng của người, là hạnh phúc lớn nhất của Song nhi. Nếu có kiếp sau, Song nhi nhất định phải đầu thai đến nhà có gia thế tốt, có thể xứng với thái tử, có thể theo ở bên cạnh người….”


      Mạn Tâm suy yếu tựa vào lòng Mộ Dung Ưng, bây giờ mới hiểu được tất cả. ra người mà Song nhi là y. Chẳng trách, ta giúp y. Tình của ta cũng đáng thương, bất đắc dĩ.


      “Song nhi, bây giờ ta lập tức mang nàng trở về. Nàng luôn được ở bên cạnh ta.” Hạ Duẫn Ngân cầm lấy tay nàng ta.


      kịp nữa rồi, bây giờ còn cơ hội nữa rồi.” Song nhi vừa khóc vừa lắc đầu, “Ta vẫn cứ luôn so61ngh trong ảo tưởng như vậy. Thậm chí vừa rồi, ta nghĩ nếu đem công chúa đến cạnh người, nô tì có thể theo ở bên cạnh người. Bất quá, như bây giờ cũng tốt, nô tỳ cũng còn cảm thấy hối tiếc. Người cần cảm thấy có lỗi, cũng cần cảm thấy có lỗi với công chúa….” xong, những lời này, nàng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, cánh tay lập tức buông rũ xuống…….

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 113



      Chương 113 — Thập tử nhất sinh


      Mạn Tâm trơ mắt nhìn người mới vừa rồi vẫn còn rành rành đứng trước mặt mình, trong nháy mắt vĩnh viễn xa, trong lòng đau đến nên lời, hơn nữa người đó lại là Song nhi của mình. Nhưng vì nàng ta chút lưu tình nào đâm nhát dao kia, khiến lòng nàng cũng có chút giá lạnh.


      “Đại ca, chúng ta nên đem ấy về khách điếm băng bó vết thương trước.” Tiêu Lăng tới, nhắc nhở Mộ Dung Ưng.


      .” Mộ Dung Ưng lập tức ôm lấy nàng.


      Mạn Tâm nhìn Song nhi nằm trong lòng Hạ Duẫn Ngân, có đáng ? Vì người đàn ông thương mình mà phải trả giá như vậy có đáng ? Nhưng nàng cũng phải là Song nhi, thể hiểu được ý nghĩ trong lòng Song nhi.


      “Thái tử.” Thị vệ đứng bên cạnh đỡ dậy.


      Hạ Duẫn Ngân nhìn Mạn Tâm được Mộ Dung Ưng ôm xa, vung tay lên truyền lệnh: “Đem theo Song nhi, chúng ta trở về.”


      “Dạ, thái tử.” Mấy tên thị vệ ôm lấy thi thể Song nhi lập tức lên ngựa.


      Hạ Duẫn Ngân còn chút lưu luyến cưỡi ngựa biến mất đường cái……


      Trong khách điếm.


      Mạn Tâm nằm sấp ở giường, lưng vẫn còn cắm con dao kia. Đại phu ở bên cạnh xem xét vết thương.


      “Đại phu, thế nào? Nàng có việc gì chứ?” Mộ Dung Ưng lo lắng hỏi. Tuy thần trí của nàng vẫn rất tỉnh táo, nhưng tâm tư của vẫn thể buông lỏng.


      “Đại ca, cần lo lắng, ấy sao, đừng quấy rầy đại phu.” Tiêu Lăng giọng .


      “Ừ.” Mộ Dung Ưng gật đầu, nét mặt vẫn thấy bất an.


      “Đại ca, yên tâm , ta là mầm tai họa, là tai họa thể chết được.” Dương Tử Vân ôn tồn .


      “Tam đệ.” Tiêu Lăng dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo . nhìn thấy được đại ca rất lo lắng sao?


      “Được, đệ , đệ nữa.” Dương Tử Vân biết điều ngậm miệng lại.


      Mạn Tâm chỉ cảm thấy phía sau lưng nóng hừng hực đau rát nhức nhối, đau đến đầu đổ đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn cố nén nhịn, phát ra dù chỉ là tiếng rên vì sợ làm cho lo lắng thêm.


      hơn nửa ngày, vị đại phu hơn năm mươi tuổi mang sắc mặt trầm trọng : “Các vị công tử, mặc dù vị tiểu thư này bị thương trúng chỗ hiểm nhưng do vết đâm quá sâu. Các vị xem, lưỡi dao có lẽ đâm gần hết…..”


      Nghe vị đại phu vậy, Tim Mộ Dung Ưng lập tức chùng xuống…


      “Đại phu, xin cứ thẳng, rốt cuộc ấy thế nào?” Tiêu Lăng hỏi thẳng.


      “Vấn đề chính là lão phu cũng phải hoàn toàn nắm chắc. Lúc rút dao ra, có lẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lão phu dám đảm bảo.” Vị đại phu chân thành .


      Sắc mặt Mộ Dung Ưng bỗng chốc hóa trắng bệch, lập tức hỏi: “ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?”


      “Việc này lão phu cũng thể . Có lẽ là đột ngột xuất huyết rất nhiều, có lẽ ấy bị hôn mê thể tỉnh lại.” Vị đại phu , cụ thể thế nào, ông cũng thể chính xác.


      “Lão già này, cái gì mà có lẽ, ông là đại phu mà lại biết chắc, vậy phải là tên lang băm sao?” Dương Tử Vân quát lên.


      “Tam đệ, được vô lễ.” Tiêu Lăng . Ở nơi quan ngoại này tìm được đại phu cũng phải dễ dàng, đương nhiên thể so sánh với thái y trong cung. Đột nhiên sực nhớ đến đại phu quân y, lập tức : “Tam đệ, đệ cho người đến doanh trại mời đại phu đến đây.”


      “Được, đệ ngay đây.” Dương Tử Vân đáp rồi xoay người rời .


      “Đại phu, trước tiên chúng ta hãy ra bên ngoài ngồi đợi, xem đại phu quân y đến thế nào. Có lẽ nhiều người cùng thương lượng tìm ra được biện pháp.” Tiêu Lăng .


      “Dạ, công tử.” Đại phu muốn nghĩ cũng nghĩ ra.


      Mộ Dung Ưng đến bên giường, mặt nắm lấy tay nàng, mặt khác giúp nàng lau mồ hôi trán, trong mắt tràn ngập đau lòng, dịu dàng hỏi: “Có đau lắm ?”


      chút.” Sắc mặt Mạn Tâm đều trở nên trắng bệch, nhưng đôi môi lại luôn mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chàng quan tâm đến ta. Trước đây chàng vẫn luôn cách xa ta hàng ngàn dặm, bị thương thế này cũng xứng đáng.”


      bậy bạ gì đó, chờ đến khi nàng khỏe lại, ta mỗi ngày đều đối với nàng như vậy.” Mộ Dung Ưng giả vờ dọa nạt.


      “Ta rất muốn, nhưng chỉ sợ ta có được cơ hội này.” Mạn Tâm xa xôi. Theo lời đại phu , nàng nhận ra. Bây giờ nàng có được tình của , có lẽ cũng là lúc nàng phải rời . Nếu biết trước như vậy, nàng tình nguyện để cho mình. Nhưng bao giờ có từ ‘nếu’, giống như nàng biết, mình cũng .


      “Cái gì mà còn cơ hội? Ta cho phép nàng như vậy. Hãy tin tưởng ta, nàng ổn thôi. Mạn Tâm, từ giờ chúng ta hãy bắt đầu lại.” Mộ Dung Ưng hơi hoảng sợ.


      “Chàng tin ta là Mạn Tâm sao? Chàng tin ta phải là Trữ An?” Mạn Tâm đột nhiên nắm chặt tay . Có lẽ nhờ kiếp nạn này của mình khiến cho tin tưởng mình, cũng là lúc mình phải rời . Nhưng nghĩ đến việc phải rời xa , tim rất đau.


      “Ta tin, ta tin nàng là Mạn Tâm, Mạn Tâm của ta.” Mộ Dung Ưng thấy nàng nắm chặt tay mình, nghĩ rằng nàng rất xúc động, liền dùng sức gật mạnh đầu. Đúng vậy, nguyện ý tin tưởng nàng chính là Mạn Tâm.


      “Ưng.” Mạn Tâm khẽ gọi , lệ rơi đầy mặt. Đây là lần đầu tiên nàng gọi như vậy, cũng có thể là lần cuối cùng.


      “Ta ở đây.” Mộ Dung Ưng nhàng ôm lấy nàng, nhìn thấy nàng ra thế này, đau lòng vô cùng.


      “Nếu ta ra , chàng nhất định nên quá đau lòng, biết ? Ta vốn thuộc về nơi này. Có lẽ, đến lúc ta phải quay trở về thế giới của ta. Chàng nhất định phải sống cho tốt.” Mạn Tâm nghẹn ngào xong, nước mắt cầm được lại rơi xuống.


      . Mạn Tâm, nàng là của ta. Nàng thể trở về. Ta cho phép nàng trở về.” Nghe nàng phải quay về, Mộ Dung Ưng đột nhiên có chút hoảng hốt. Tuy rằng vẫn hoàn toàn tin tưởng có Tá Thi Hoàn Hồn, nhưng càng lo sợ việc Trữ An trở về hơn.


      “Ta hề muốn trở về, việc này tùy thuộc vào ta, cũng giống như lúc ta xuyên tới đây vậy. Nhưng ta may mắn đến nơi này và gặp được chàng.” Mạn Tâm ôm lấy tay để sát mặt mình, “Có điều, chàng hãy yên tâm, cho dù ta có chết ở thế giới này, nhưng ở thế giới khác nhất định ta sống rất tốt, ta luôn nhớ chàng……”


      , ta cho, ta tuyệt đối cho phép.” Mộ Dung Ưng đột nhiên thể hình dung ra bộ dạng nàng rời lên thiên đường. phải quá tàn nhẫn như vậy chứ? Để cho có được tình , nhưng rồi trong nháy mắt lại tước mất.


      Mạn Tâm vẫn luôn khóc nhìn . Bản thân làm sao có thể sẵn sàng để rời xa đây, nhưng ở bên thế giới xa xôi kia, nàng tin tưởng vẫn còn người đàn ông khác cũng chờ đợi nàng. Việc sinh tử thể do nàng tự quyết định nữa rồi. Dù sao có thể có được tình của , nàng cũng cảm thấy thoả mãn. Sức lực thân thể phút chốc bị thoát hết, ánh mắt cũng biến u ám. Nàng cảm thấy muốn ngủ, cưỡng được nhắm hai mắt lại, dựa vào trong ngực , giọng suy yếu đến vô lực, “Ưng, ta muốn ngủ.”


      , nàng được ngủ, mau mở mắt ra nhìn ta, được ngủ, mau tỉnh lại.” Mộ Dung Ưng cực kỳ hoảng sợ, ngừng lay gọi nàng dậy, sợ rằng nếu nàng thiếp , bao giờ tỉnh lại nữa.


      “Nhưng ta rất mệt mỏi.” Mạn Tâm mở mắt ra nhưng thể cầm cự được nữa liền nhắm mắt lại……

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114



      Chương 114 — Trở lại tương lai


      “Đại ca, đại phu quân y đến.” Dương Tử Vân dẫn theo đại phu chạy xộc vào.


      “Thần. . . . .” Vị đại phu quân y vừa toan hành lễ, bị ngăn lại.


      “Mau, nhanh lên, nhìn nàng. Nếu bệnh của nàng trị khỏi, ta đem các ngươi chôn cùng.” Mộ Dung Ưng rống giận.


      “Dạ,vâng.” Vị đại phu quân y lập tức bắt mạch cho nàng, xem xét kỹ vết thương, lão đại phu lúc nãy cũng vào cùng ông bàn bạc.


      “Đại ca, đừng quá lo lắng.” Tiêu Lăng an ủi .


      “Nhị đệ, nàng sao, đúng ?” Mộ Dung Ưng biết mình còn có thể làm gì?


      “Đại ca, ấy có chuyện gì, ấy nhất định có chuyện gì.” Tiêu Lăng cũng chỉ có thể an ủi , nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, dường như có chút lành ít dữ nhiều.


      “Đúng rồi, đại ca, ta từng được ăn Tuyết Liên Thất Sắc, nhất định có chuyện gì.” Dương Tử Vân đột nhiên nhớ ra.


      “Tuyết Liên Thất Sắc.” Cả hai vị đại phu, hai mắt lóe sáng, : “Đó là thánh vật trị thương, hi vọng nhờ có Tuyết Liên Thất Sắc trong cơ thể mà nàng có thể vượt qua kiếp nạn này. Xem tình hình của nàng, chúng ta cũng thể kéo dài thêm, chỉ còn cách mạo hiểm rút dao ra.”


      “Đại phu, các ngươi có cầu gì cứ việc ra? Chúng ta nhất định hợp tác.” Tiêu Lăng .


      “Được, ta xem cả ba vị công tử đều là người có võ công. Ngay lúc chúng ta rút dao ra cần người truyền chân khí cho ấy, người đỡ lấy ấy, đồng thời người khác nhanh chóng cầm máu cho ấy ngay lúc đó để tránh xuất huyết quá nhiều.” Vị đại phu .


      “Ta truyền chân khí cho nàng.” Mộ Dung Ưng nâng nàng dậy, từ phía trước ngực truyền chân khí vào cho nàng.


      “Tam đệ, đệ đợi lát nữa cầm máu, ta đỡ lấy nàng.” Tiêu Lăng phân công.


      “Được.” Dương Tử Vân đứng chờ bên. Mặc dù bản thân phải quan tâm nàng, nhưng vì đại ca, nhất thiết phải làm như vậy.


      Hai vị đại phu, chuẩn bị xong vải trắng, rửa tay sạch , nhìn nhau gật đầu. người nắm chắc con dao, người khác cầm sẵn thảo dược trong tay, chuẩn bị sẵn sàng bịt kín miệng vết thương……….


      “Ta đếm , hai, ba mọi người đồng loạt tiến hành.” Đại phu .


      “Được.” Mọi người cùng gật đầu.


      .” Mộ Dung Ưng tập trung tinh thần truyền chân khí cho nàng.


      “Hai.” Tiêu Lăng chặt chẽ đỡ lấy nàng. Dương Tử Vân vươn ngón tay ra, đợi sẵn bên.


      “Ba.” Vị đại phu vừa dứt lời, ông cũng rút con dao ra……


      Mọi người nhìn thấy ngay tại nơi con dao được rút lên, dòng máu cuồn cuộn chảy ra khỏi thân thể của nàng. Vị đại phu kia lập tức đem thảo dược cầm trong tay được chuẩn bị từ trước bịt kín miệng vết thương. Dương Tử Vân nhanh chóng điểm các huyệt phụ cận vết thương, cầm máu cho nàng.


      Ngay thời điểm con dao được rút ra trong nháy mắt đó Mạn Tâm rên lên tiếng rất khẽ, nhưng vẫn hề mở mắt ra nhìn.


      Đại phu giúp nàng rửa sạch vết thương, băng bó lại kỹ càng, mới lên tiếng: “Công tử. Tốt rồi. Đặt ấy nằm xuống .”


      lúc này Mộ Dung Ưng mới thu hồi nội lực, ôm lấy nàng, nhàng đặt nằm xuống giường.


      Đại phu nhanh chóng bắt mạch cho nàng.


      Bọn họ lo lắng đứng chờ bên. Có điều thấy được nàng vẫn yếu ớt hô hấp, cuối cùng cũng thoáng yên tâm, ít nhất là chết.


      lúc lâu, đại phu mới lên tiếng: “Công tử cần quá lo lắng, mặc dù tiểu thư do mất máu quá nhiều mà thân thể trở nên rất suy nhược. Tuy nhiên sau vài ngày điều dưỡng nhất định còn gì đáng ngại. Việc này ít nhiều cũng nhờ tiểu thư từng được ăn Tuyết Liên Thất Sắc, đó cũng giống như thuốc tiên vậy. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm bị mất mạng.”


      “Đại phu, cám ơn rất nhiều, cần thêm vị thuốc nào, ông cứ việc .” Tiêu Lăng .


      “Vâng, lão phu kê đơn thuốc.” ra lão đại phu cũng hiểu , có thể điều động được đại phu quân y, nhất định phải là người tầm thường.


      “Đúng rồi, đại phu, cho ta hỏi câu, ước chừng khi nào ấy có thể tỉnh lại?” Tiêu Lăng lại hỏi, nhưng ra là muốn hỏi thay cho đại ca.


      “Việc này lão phu dám chắc, còn phải tùy thuộc vào chính ấy. Nhưng ta nghĩ ấy nhanh chóng tỉnh lại thôi.” Đại phu , dù sao nàng cũng từng đươc ăn qua thần dược.


      “Tốt, rất cảm ơn Tạ đại phu.” Tiêu Lăng tiễn ông ta ra cửa, Dương Tử Vân tiễn vị đại phu quân y trở về.


      Mạn Tâm trôi nổi bồng bềnh trong trung, bốn bề đều là khoảng . Nàng vươn tay ra, lại thể chạm được vào bất cứ thứ gì, sao lại thế này? Chẳng lẽ mình chết rồi sao? Tại sao nàng phải trực tiếp quay trở về, mà trôi lang thang ở nơi này?


      “Mạn Tâm, mau tỉnh lại .” giọng từ xa xôi vọng lại, nàng lần theo hướng thanh truyền tới, liền nhìn thấy trong khách điếm, Mộ Dung Ưng nắm lấy tay nàng, vẫn luôn săn sóc ở bên giường nàng.


      “Đại ca, thuốc bổ đây.” Tiêu Lăng bưng chén thuốc vừa mới sắc xong vào.


      “Đưa cho ta.” Mộ Dung Ưng nhận lấy. Tiêu Lăng nhàng đỡ nàng dậy.


      khẽ thổi nguội thuốc, sau đó đút vào miệng của nàng, nhưng bởi vì nàng hoàn toàn mất ý thức để nuốt xuống nên thuốc liền theo khóe miệng đều chảy hết ra ngoài…


      “Đại ca, để đệ bóp miệng của nàng, rồi huynh hãy đút.” Tiêu Lăng .


      được, nàng bị đau, ta mớm cho nàng.” Mộ Dung Ưng xong, uống ngụm lớn nước thuốc rồi ngậm lại trong miệng, sau đó môi chạm môi với nàng, giúp nàng nuốt xuống từng chút từng chút .


      Lơ lững giữa trung Mạn Tâm thầm rơi lệ, vì sao lại khổ như vậy, chẳng lẽ biết mình thể trở lại nữa.


      “Mạn Tâm, Mạn Tâm….” Lại là loạt tiếng gọi quen thuộc.


      Ai, là ai gọi nàng? Mạn Tâm quay đầu lại, thân thể dừng được bị thổi bay , chẳng qua chỉ là mấy tầng mây mù thế mà là hai thế giới.


      Nàng thấy bản thân trôi dạt đến nghĩa trang, nhìn những người đến nghĩa trang này, nàng ràng phát , bọn họ mặc đều là quần áo đại. Chẳng lẽ nàng quay trở lại? Thành , tâm tình của nàng có chút kích động.


      “Mạn Tâm, bọn mình đến thăm cậu.” Lại truyền đến giọng .


      ngẩng đầu nhìn lại, có chút kích động, bởi vì nhận ra Mộ Dung Lan Lan và Vân đứng ở nơi đó. lập tức bay tới, lại phát mình bay xuyên qua thân thể của bọn họ.


      “Lan Lan, Vân.” vươn tay ra, nhưng có cách nào chạm vào bọn họ được. Bọn họ dường như cũng cảm giác thấy diện của .


      Tại sao có thể như vậy? Làm sao bây giờ? Mạn Tâm biết phải làm gì, chẳng lẽ mình chỉ là u hồn. Nhưng ngay khi nàng nhìn thấy những gì ghi bia mộ càng thêm phần kinh ngạc, bởi vì cái tên Lục Mạn Tâm bia mộ kia. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh được khắc mộ phần kia lại cực kỳ quen thuộc.


      chết, chết rồi. Vậy thân thể của ở đâu, có phải bị hoả táng rồi hay ? Cho nên mới thể quay về? , thể chấp nhận việc này. Đây là cái kết quả mà phải chịu trăm đắng nghìn cay để trở về sao?


      Vân, Vân của đứng trước mặt , nhưng có cách nào chạm được vào …….


      “Lan Lan, Vân, mình ở đây này, hai người nhìn thấy sao? Có nghe thấy ?” bay đến trước mặt bọn họ, tuyệt vọng kêu, tuyệt vọng hét lên, nhưng bọn họ lại có bất kỳ phản ứng nào, hoàn toàn nhìn thấy .


      Nhìn thấy bó hoa cúc trắng được đặt phía trước tấm ảnh chụp của , màu trắng của hoa cúc giống như muốn nhắc nhở , chết rồi. trôi nổi dật dờ ở nơi này, tại sao lại như vậy? Tại sao? Ai tới cho biết ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 115



      Chương 115 — Chúc phúc cho bọn họ


      “Mạn Tâm, bọn mình đến thăm cậu, nhân tiện cũng báo cho cậu biết tin. Bọn mình kết hôn, cậu nhất định chúc phúc cho bọn mình đúng ?” Mộ Dung Lan Lan ngồi xổm trước bia mộ, lau chùi tấm hình của .


      Kết hôn? Bọn họ? Mạn Tâm khó mà tin được nhìn bọn họ, làm sao có thể? Chuyện này nàng làm thế nào tin cho được?


      “Lan Lan, chú ý bản thân, để cho .” Vân cẩn thận đỡ lấy , tự mình giúp lau chùi tấm ảnh chụp.


      Mạn Tâm lúc này mới nhìn kỹ bụng của Lan Lan hơi hơi nhô cao. ấy mang thai, ấy mang thai, đứa bé là của ai, của Vân sao? Làm sao có thể như vậy? Bọn họ người là bạn chí cốt, người gần gũi với nhất, đột nhiên có cảm giác bị phản bội.


      “Mạn Tâm, cậu biết ? Trong hai năm qua, mình vẫn luôn tự trách. Nếu ngay từ đầu mình rủ cậu cùng trở về, có phải cậu gặp chuyện may hay , hiểu sao vừa mới đây mà sinh mệnh còn.” Đến bây giờ mà ngữ điệu Mộ Dung Lan Lan vẫn còn tràn ngập tâm .


      Mạn Tâm chỉ có thể lắng nghe tiếp. Chẳng lẽ chỉ lần bất tỉnh, mình chết rồi hay sao?


      người cậu có bất kỳ vết thương nào. Bác sĩ cũng khám ra là bị bệnh gì. Cái chết của cậu cho đến bây giờ dường như vẫn còn là số…” Lan Lan nhìn chằm chằm tấm hình của , chậm rãi . .


      “Tuy nhiên, hôm nay mình đến đây là muốn giải thích với cậu, cũng là đến cầu xin tha thứ của cậu. Từ lúc cậu ra , Vân vô cùng thống khổ, chật vật, đủ sức tiếp nhận. Còn mình bởi vì luôn tự trách, cho nên muốn thay cậu khuyên lơn an ủi ấy, xoa dịu ấy. Bọn mình cùng nhau về chuyện trước đây của cậu, những ngày sống cùng với cậu, nhắc lại những kỷ niệm qua…”


      Mạn Tâm nhìn thấy nước mắt trong mắt ấy, tin tưởng mọi điều Lan Lan đều là . Nhưng vẫn thể tin được, Lan Lan có quan hệ với Vân.


      “Mãi cho đến nửa năm trước, hôm đó là sinh nhật Vân. Bọn mình cùng nhau uống rượu, nhắc đến cậu, bất tri bất giác mà uống rượu say, rồi biết tại sao lại ở cùng chỗ. Lúc tỉnh táo lại, bọn mình vô cùng khổ sở. Hai chúng mình đều cảm thấy phản bội cậu. Mình cực kỳ ân hận. Mình chưa bao giờ nghĩ, ngày nào đó, phản bội bạn thân nhất của mình. Cho dù cậu mất nhưng Vân vẫn rất đau khổ. Cho nên, bọn mình giao hẹn là sau này bao giờ gặp lại nhau nữa.” Mộ Dung Lan Lan từ từ kể lại từng chút .


      ra bọn họ say rượu làm bậy. Mạn Tâm tuy rằng vẫn rất tức giận, nhưng lại hề cảm thấy đau khổ, thậm chí trong lòng còn có cảm giác thành lời.


      “Nhưng mà ông trời dường như cố ý muốn đùa cợt với mình. Mình thực mang thai. Việc trước tiên mình làm là đến thẳng bệnh viện, muốn phá cái thai này. Nhưng bác sĩ lại ình biết, thành tử cung của mình quá mỏng, có thể thụ thai là kỳ tích. Nếu hủy cái thai này , sau này cơ hội làm mẹ còn. Cả người mình như mụ mẫm cả . Mình biết mình phải làm gì bây giờ.” Mộ Dung Lan Lan lên đây, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.


      Tim Mạn Tâm đau thắt. rất muôn ôm lấy Lan Lan, cho ấy biết đứa bé này nhất định ấy phải sinh ra.


      “Mình có cách nào, có cách nào. Sau lúc thống khổ, mình quyết định sinh hạ đứa trẻ này. Nhưng mình để cho Vân biết. Mình mình nuôi con khôn lớn, nhưng mà Vân vẫn biết được…”


      “Lan Lan, phần còn lại hãy để giải thích với Tâm nhi.” Vân đứng dậy, đỡ lấy .


      “Tâm nhi, xin lỗi, xin lỗi em. Mặc kệ em có tha thứ cho hay , vẫn phải thành để em hiểu . Từ sau khi em ra , cực kỳ tuyệt vọng, mỗi ngày đều uống rượu đến say…”


      Nghe kể lại, Mạn Tâm có thể hình dung ra, lúc đó đau lòng như thế nào, khó có thể chấp nhận như thế nào? Giống như thử trăm phương ngàn kế để được trở về. tin tưởng trái tim cũng giống như mình.


      “Trong những ngày thống khổ nhất, có Lan Lan làm bạn bên , cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm của em. biết em có tin hay loại cảm tình được nảy sinh từ trong vô thức. vẫn luôn nghĩ bản thân thể ai khác. Nhưng từ sau khi Lan Lan rời mới nhận ra. Sau hơn năm chung sống, trong vô thức ấy, thích ấy ở cạnh bên, thích được chia sẻ mọi chuyện với ấy…”


      Mạn Tâm vừa nghe xong, rơi lệ. Loại tình cảm trong vô thức này biết. Tình cảm của phát sinh với Mộ Dung Ưng cũng chính là loại cảm tình thể khống chế này đây. Nếu như là bị phản bội, chính mình chẳng phải cũng phản bội tình cảm của sao.


      “Trước khi quyết định tìm ấy, cũng thống khổ tự tranh đấu rất lâu. mất em, thể lại bỏ rơi Lan Lan. Cho nên quyết định tìm ấy. Sau khi tìm được ấy, mới phát ấy mang thai. Nhưng ấy vẫn mực cự tuyệt , ấy , chúng ta thể có lỗi với Mạn Tâm…”


      Mạn Tâm vừa cảm động, lại vừa áy náy. bản thân còn cảm thấy bị phản bội. nên vui mừng, cũng nên vì bọn họ mà cao hứng phải sao?


      “Mình biết có nên chấp nhận tình cảm của ấy hay . Mình vô cùng đau khổ. Mình muốn đứa trẻ này có cha. Mình cũng muốn lương tâm mình bị cắn rứt. Bởi vì cậu là người bạn tốt nhất của của mình, mình làm sao có thể làm vậy với cậu? Cậu nhất định bao giờ tha thứ ình.” tại Lan Lan cũng rất khổ sở.


      Vân ôm lấy , khẽ : “ với ấy, nếu như em vẫn còn sống, nhất định bao giờ mong muốn bọn bị khổ sở như vậy. Chúng ta là những người thân nhất của em, em nhất định chúc phúc cho bọn , có phải vậy , Tâm nhi?”


      “Mạn Tâm, cậu tha thứ cho bọn mình chứ? chúc phúc cho bọn mình chứ?” Mộ Dung Lan Lan cũng khẽ hỏi.


      . Mình . Mình tha thứ cho các cậu. Mình chúc phúc cho các cậu, Mạn Tâm thầm . Nhưng bọn họ vẫn thể nghe thấy. Đột nhiên nhìn đến bó hoa cúc được đặt ở nơi đó, đưa tay muốn lấy ra đóa hoa trong đó. Thế nhưng làm cách nào cũng thể nắm bắt được? vẫn nản lòng. nhất định phải báo cho bọn họ biết, chúc phúc cho bọn họ. Cho nên lien tục cầm lấy đóa hoa cúc kia, dường như trời cao cũng cảm động bởi lòng thành của , để cho có thể cầm lên được đóa hoa cúc kia.


      “Vân, xem, làm sao có thể như vậy?” Mộ Dung Lan Lan kinh ngạc nhìn đóa hoa cúc kia dường như bị gió thổi bay lên.


      “Tại sao có thể như vậy?” Vân cũng kinh ngạc kém, thậm chí càng ngạc nhiên hơn chính là bông cúc đó, lập tức rơi vào giữa hai tay nắm chặt lấy nhau của bọn họ.


      “Em hiểu rồi, là Mạn Tâm, là ấy, nhất định là ấy. ấy muốn cho chúng ta biết, ấy tha thứ cho chúng ta.” Lan Lan vui mừng phát khóc.


      “Đúng vậy, Tâm nhi nhân hậu như vậy. ấy nhất định chúc phúc cho chúng ta, Tâm nhi, chắc chắn em làm vậy đúng .” Vân lớn tiếng hô.


      Mạn Tâm nở nụ cười, Vân, em , em chúc phúc cho hai người.


      “Lan Lan, chúng ta thôi.” Vân đỡ lấy ấy.


      “Mạn Tâm, tạm biệt, chờ sau khi sinh hạ cục cưng, mình mang nó tới đây thăm cậu.” Lan Lan quay đầu lại , mang theo nụ cười nhõm mặt.


      Lan Lan, cám ơn cậu, Vân, cám ơn , Mạn Tâm nhìn theo bóng lưng ấm áp của bọn họ, chứng kiến hạnh phúc của bọn họ. đột nhiên cảm giác như vứt bỏ được gánh nặng. Nơi này còn chỗ thuộc về nữa, đây có lẽ là sắp xếp của số phận, cũng là an bài tốt nhất. Nhìn bạn thân của mình cùng người mình sống hạnh phúc. còn điều gì mà thấy hạnh phúc, vả lại hạnh phúc cũng chờ . biết mình nên trở về đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :