1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106



      Chương 106 — Tăng tốc lộ trình


      Hạ Duẫn Ngân chạy mạch như điên đến vách núi, nhưng hề tìm thấy thi thể của nàng, lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều thấy.


      “Thái tử, thuộc hạ tìm khắp chung quanh đều phát được tung tích công chúa.” tên thuộc hạ bẩm báo, ánh lửa sáng trưng lan rộng bao phủ khắp bốn phía.


      Sống thấy người, chết thấy xác, coi như nàng còn sống. Nhưng rơi xuống cũng thể nguyên vẹn mà bị tổn thương, càng có khả năng biến mất chút dấu vết. Hạ Duẫn Ngân nghĩ đến khả năng, rất có thể nàng còn bị treo ở giữa lưng chừng vách núi, được nhánh cây hay cái gì móc lại ở đó? Ngay lập tức chớp nhoáng truyền lệnh xuống: “Người đâu, theo ta.”


      Quay lại đỉnh núi, dùng thân mây kết thành sợi dây thừng từ đỉnh núi buông xuống…..


      Tiêu Lăng nhìn chằm chằm vào nàng, ngẫm nghĩ xem lời nàng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng.


      “Bây giờ ngươi có thể vẫn còn hoài nghi ta, nhưng ta hi vọng ngươi cho ta cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội, làm ngươi tin ta, tin những lời ta đều là .” Mạn Tâm thẳng thắng nhìn .


      “Tốt lắm, vậy ngươi làm sao lại từ vách núi kia rơi xuống?” Tiêu Lăng hỏi, chẳng lẽ vì gặp phải thổ phỉ sao?


      ra là do ta bất cẩn nên mới bị rơi xuống, nhưng cũng có thể là do gặp thổ phỉ. Bất quá loại thổ phỉ này cướp bạc, cũng phải bọn thổ phỉ thông thường. là ca ca của Trữ An, thái tử Hạ quốc.” Mạn Tâm .


      “Cái gì? Thái tử Hạ quốc?” Sắc mặt Tiêu Lăng trang nghiêm, tại sao ta lại ở chỗ này?


      “Đúng. muốn mang ta quay về Hạ quốc. Ta chịu.”


      “Nếu chịu trở về, làm cách nào biết được ngươi ở đây, sao lại gặp được ngươi tại biên ải?” Tiêu Lăng thấy chuyện này đơn giản như vậy.


      “Việc này ta cũng biết, có lẽ phái người thầm giám sát nhất cử nhất động của ta.” Mạn Tâm . Chuyện này nàng vẫn luôn nghi ngờ, nhưng lại thể nghĩ ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào.


      “Vì sao muốn mang ngươi trở về?” Tiêu Lăng hỏi. cũng vì gần đây mới nghe , thái tử Hạ quốc và nàng từng có quãng thời gian quan hệ tình cảm khác thường.


      “Điều này ra có chút khó mở miệng. Dường như Trữ An và nhau, về phần có phải là hay ta cũng biết. Nhưng xem ra hình như rất thích Trữ An, cho nên muốn dẫn nàng trở về.” Mạn Tâm lại .


      Nhìn thấy nàng thản nhiên ra như thế mà chút chật vật, có chăng chỉ là thông cảm và khó hiểu, tin rằng nếu nàng là Trữ An, nàng có khả năng lạnh nhạt như thế. người nếu giả bộ trong lúc vô tình cũng lộ ra sơ hở, nhưng vẫn thể chỉ dựa vào vài điểm liền tin tưởng nàng.


      “Ngươi có thể cùng ta trở lại kinh thành ?” Mạn Tâm nhìn , “Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân vẫn luôn tìm kiếm ngươi. Chàng rất áy náy, lúc trước để cho ngươi rời , cho nên thể tự tha thứ ình, cũng rất đau khổ. Coi như phải vì ta, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy chàng bị dằn vặt sao?”


      “Đại ca vẫn luôn rất khổ tâm sao?” Nghe thấy nàng như vậy, Tiêu Lăng cũng thấy khổ sở. vẫn luôn cho rằng quay về chính là vì muốn gây thêm phiền phức cho đại ca, nhưng ngờ lại như thế này.


      “Đúng vậy, chàng vẫn luôn tự trách nhưng cũng luôn thăm dò tìm kiếm tin tức của ngươi.” Nàng gật đầu.


      “Trước đây, ta gởi thư để lại cho Tử Vân, ta trách đại ca. ra ta cũng phải hiểu đại ca để cho ta là vì muốn bảo vệ ta. Căn bản là ta cũng có dũng khí bỏ . Ta chỉ vì muốn để huynh ấy khó xử nên mới .” Tiêu Lăng , có lẽ mình làm sai rồi.


      hâm mộ tình nghĩa huynh đệ của các người có thể vì đối phương mà suy nghĩ nhiều như thế. Nếu như vậy, ngươi cũng nên gặp chàng. Cũng tiện thể đường kiểm chứng xem ta có phải là Trữ An trước kia hay .” Mạn Tâm , chỉ có tiếp xúc, mới có thể phát ra người đó có phải là giống như trước hay .


      thể, ta bây giờ nhất thiết còn phải tìm hiểu xem, vì sao thái tử Hạ quốc lại ở chỗ này?” Tiêu Lăng .


      “Nếu ngươi nghĩ như vậy tìm chỗ mang ta núp , đừng để cho tìm được. Ta cũng muốn bị bắt trở về.” Mạn Tâm . Nếu tìm được rồi, như vậy những chuyện còn lại, đơn giản.


      “Ngươi hãy theo ta. Ta có chỗ ở bí mật ngọn núi này, người bình thường tìm được nơi đó.” Tiêu Lăng .


      “Tốt.” Mạn Tâm đứng dậy, theo phía sau , lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn chưa cho ta biết, lúc trước Trữ An hãm hại ngươi như thế nào, vì sao muốn hãm hại ngươi?”


      “Chẳng lẽ đại ca chưa cho ngươi chuyện đó sao?” Tiêu Lăng hỏi ngược lại.


      “Có qua, chàng , ngươi bị Trữ An hạ dược, cho nên muốn….. Là như vậy phải ?” Mạn Tâm có đem hai chữ “làm nhục” kia ra.


      “Nếu ngươi biết vì sao còn hỏi ta? Còn tại sao nàng ta lại làm như vậy? Ta cũng ràng lắm, có lẽ chỉ có chính ngươi mới hiểu được.” Tiêu Lăng nhìn nàng cái.


      “Này, phải ta, mà là nàng ta. Gọi ta là Mạn Tâm , nhưng nếu như ngươi gọi ta là đại tẩu, ta cũng rất sẵn lòng.” Mạn Tâm , trước tiên thu phục hắnrồi tính tiếp.


      “Bây giờ nếu ta làm ràng được tình trước đây, ta thừa nhận ngươi là đại tẩu của ta.” Trong lòng Tiêu Lăng đối với nàng vẫn còn có đề phòng.


      “Được rồi, ta cũng miễn cưỡng ngươi……”


      Mạn Tâm mạch theo biết bao xa, trời cũng tờ mờ sáng. Nàng chịu nổi, dựa vào cây ngồi xuống, thở hổn hển : “Có thể nghỉ ngơi lát được , ta nổi nữa rồi.” xong câu đó, nàng mệt mỏi rã rời nhắm hai mắt lại, nhanh chóng ngủ say.


      Tiêu Lăng nhìn thấy nàng nhanh như vậy ngủ mê mệt biết nàng rất mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến thái tử Hạ quốc nếu tìm thấy thi thể nàng, nhất định tìm kiếm xung quanh, cho nên, do dự chút, đành phải đưa tay ôm lấy nàng, bay nhanh mà …….


      Dương Tử Vân đọc được tin tức do bồ câu đưa tới, lắp bắp kinh hãi. Nàng lại có thể rơi xuống từ vách núi, sống chết , tại sao có thể như vậy? Làm thế nào với đại ca đây?


      “Tử Vân, còn đứng đó làm gì?” Mộ Dung Ưng tới, đặt tay lên vai của .


      “Đại ca, đệ nhận được tin bồ câu đưa tới, bọn họ còn ở biên ải.” Dương Tử Vân nắm chặt tờ giấy trong tay. Đại ca nhìn thấy, cũng thể có chuyện gì.


      “Đệ xác định.” Mộ Dung Ưng vốn dự tính Hạ quốc đòi người.


      “Vâng, Trữ An, ta lại chạy trốn.” Dương Tử Vân , thầm nghĩ vẫn nên để lại lần sau mới với đại ca chuyện nàng đào tẩu đến nỗi sống chết cũng biết.


      “Nhiều thủ vệ như vậy, ấy lại có thể chạy trốn được, xem ra ta đúng coi thường bản lĩnh của ấy.” Khóe môi Mộ Dung Ưng bất giác nhếch lên. Nàng có thể nhiều lần chạy trốn như vậy, lên trong lòng nàng vẫn còn có mình. Nhưng cũng có chút lo lắng, nơi đó đều rất hoang vắng, nàng thân nữ nhi làm sao chạy thoát được bây giờ?


      “Đại ca, hay là chúng ta nhanh chân hơn chút, mau chóng đuổi theo, cũng nhanh trợ giúp cho ta?” Dương Tử Vân . ra rất sợ, sợ nàng chết rồi, đại ca có thể đau lòng hay ? Có thể tự trách bản thân hay ?


      “Được, chúng ta lập tức .” Mộ Dung Ưng liền . Lời của cũng rất hợp ý mình, biết nên mở miệng với thế nào, lại ra trước. Chính mình làm sao lại đồng ý được.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107



      Chương 107 — Lộ ra sơ hở


      Hạ Duẫn Ngân vẫn luôn tìm kiếm từ lúc nửa đêm đến giữa trưa ngày thứ hai, dùng dây thừng thả từ đỉnh núi đường thẳng xuống chân núi, tản ra tìm kiếm xung quanh bốn phía trong vòng hai dặm, vẫn phát được chút tung tích của nàng. giống như thể nàng hoàn toàn tan biến, làm sao có thể? Tuyệt đối có khả năng?


      “Thái tử, có bất kỳ phát nào.” hàng thuộc hạ đứng ở nơi đó, bọn tìm nhưng thấy bất kỳ dấu vết nào để lại.


      Hạ Duẫn Ngân thể nào tin nổi, nhưng lại tìm ra nguyên nhân, nàng rốt cuộc nơi nào? Chẳng lẽ nàng được người khác cứu lên sao? , thể nào, chẳng lẽ vẫn còn có người tiếp ứng cho nàng? Đúng rồi, nhất định là như vậy, hai người vừa rồi chính là lời giải thích tốt nhất, liền lập tức phân phó : “, đến thị trấn phía trước.” vẫn tin thể tìm thấy nàng.


      Lúc Mạn Tâm tỉnh lại liền nhận thấy mình nằm trong căn nhà gỗ rất thô sơ nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp. Ngửi được mùi gạo thơm phức, lúc này mới cảm thấy đói, đứng dậy ra ngoài, liền nhìn thấy Tiêu Lăng nấu cơm. Ngẫm lại người đàn ông, làm được như vậy quả thực dễ dàng gì, liền đến, “Để ta làm cho.”


      “Ngươi? Ngươi biết nấu ăn?” Tiêu Lăng kinh ngạc nhìn nàng.


      “Đương nhiên, ngươi quên rồi sao, ta phải Trữ An, ta là Mạn Tâm, nàng thể nhưng ta có thể. Nàng và ta hiểu biết lại giống nhau.” Mạn Tâm cười .


      “Ta đây nếm thử xem.” Tiêu Lăng nhường chỗ lại cho nàng, cũng muốn nhìn xem thử nàng có phải biết nấu ăn hay .


      Mạn Tâm thuần thục bỏ dầu, cho rau vào, sau đó nêm muối, sau vài phút là xong, “Tốt rồi, ta thích ăn rau quá nhừ, cũng thích nêm nhiều muối. Ngươi nếm thử xem, có lẽ hợp khẩu vị của ngươi.”


      , ta cũng có quá kén ăn.” Tiêu Lăng , nhưng nhìn vào thủ pháp cùng bộ dáng của nàng, hẳn là có lừa gạt mình.


      “Vậy ăn cơm thôi.” Mạn Tâm đói đến chịu nổi.


      Cơm vừa dọn lên, nàng liền vội vã cầm bát lên bắt đầu ăn.


      Tiêu Lăng hơi nhíu mày. Nữ tử thông thường nếu cùng dùng cơm với nam nhân, đều phải chờ nam nhân lấy thức ăn trước, sau đó mới có thể ăn. Nàng lại có thể ăn tự do đến như vậy.


      “Ngươi ăn sao?” Mạn Tâm ngẩng đầu .


      “Ăn chứ.” Tiêu Lăng gắp thức ăn cho vào trong bát, đột nhiên : “Chốc nữa, ta ra ngoài có việc, ngươi chuẩn bị bữa tối chờ ta trở lại.”


      “Ta làm cơm tối?” Mạn Tâm nhìn cái nồi đất dùng để nấu cơm kia, lắc đầu, “Việc này ta biết.”


      “Ngươi biết? Ngươi phải mới vừa ngươi biết nấu cơm sao?” Tiêu Lăng nghi hoặc khó hiểu.


      “Ta biết nấu cơm, nhưng là dùng loại nồi tự động, với ngươi, ngươi cũng hiểu. Ta rồi, ta đến từ tương lai rất xa. Ở nơi đó, chúng ta chỉ cần bỏ gạo cùng nước theo tỉ lệ nhất định, rồi cần để ý đến nó, nó tự động nấu cơm ngon, cũng cần canh củi lửa, vĩnh viễn cũng tắt. Chính vì như vậy, ta mới biết nên dùng bao nhiêu củi lửa, bao nhiêu nước?”


      “Có vật như vậy?” Tiêu Lăng ràng tỏ vẻ hoài nghi.


      “Còn kì diệu hơn so với vật thần kỳ, có điều là có thế nào ngươi cũng thể tưởng tượng ra. Quên , ngươi , buổi tối ta thử cố gắng hết sức lần xem sao.” Mạn Tâm . Chưa từng dùng qua hàng điện tử đại công nghệ cao, có cách nào tưởng tượng nổi, ra có lẽ cho là mình kể chuyện cổ tích.


      Tiêu Lăng trở lại thị trấn, liền phát người Hạ quốc bí mật tìm kiếm nàng. nghĩ có nên báo cho đại ca hay ? Hay là chính mình đem nàng trở về?


      “Mau mau đến xem, đây là cái gì? Mới vừa rồi còn thấy ở đây?” Trong đám người đột nhiên có người phát thấy tường biết từ khi nào có người dán cáo thị lên.


      Tiêu Lăng khẽ động thân tiến đến gần, liền nhìn thấy đó viết………..


      “Muội muội, Song nhi bệnh tình nguy kịch. Nếu trong vòng ba ngày, muội ở đây mà trở về, còn gặp được nàng ta nữa. Ca ca.” Chỉ mấy chữ ít ỏi nhưng mang theo uy hiếp.


      “Đây là cái gì? Ngay cả tên cũng có, làm sao biết là ai chứ, là ai dán nhỉ?” Mọi người bàn tán sôi nổi.


      Tiêu Lăng vừa đọc được liền hiểu ràng ý tứ của cáo thị kia là để cảnh cáo Trữ An. Nếu sau ba ngày mà trở về giết Song nhi. Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, chẳng lẽ thái tử Hạ quốc biết, nàng đối xử với Song nhi như thế nào sao? Song nhi sống chết thế nào nàng quan tâm sao? Nhưng cũng đúng, nếu viết ra như vậy nhất định trong này là có vấn đề. chắc phải hiểu về nàng.


      Mạn Tâm nhìn nồi cơm do chính tay mình nấu hơi bị khê chút nhưng vẫn rất là hài lòng, ít nhất còn có thể ăn được.


      Tiêu Lăng trở về, thấy đồ ăn được nàng chuẩn bị sẵn sàng dọn lên, đặt gà nướng vừa mới mua lên bàn, “Ăn thôi.”


      “Ngươi trở lại, có phát được gì ?” Mạn Tâm quan tâm hỏi. ra nàng muốn hỏi, Hạ Duẫn Ngân tìm thấy mình có còn lưu lại nơi này hay .


      “Thái tử Hạ quốc tìm ngươi khắp nơi.” Tiêu Lăng rồi nhìn nàng dò hỏi: “Ta thấy nha hoàn ngươi cũng tìm kiếm ngươi.”


      “Song nhi sao? ấy có chuyện gì chứ?” Mạn Tâm quan tâm hỏi, biết Song nhi có việc gì là tốt rồi.


      ta có việc gì, mà sao ngươi lại hỏi như vậy?”


      “Lúc ta trốn đánh làm ấy ngất xỉu rồi đổi lấy y phục của ấy trốn . Ta sợ ấy xảy ra chuyện gì? Nếu ấy có việc gì ta an tâm rồi.” Mạn Tâm thong thả .


      “Ngươi có vẻ rất lo lắng cho ta, vậy sao trước kia ngươi lại đối tốt với ta?” thử dò xét lần nữa.


      “Ta rồi, đó là Trữ An, phải ta. Lúc ta tỉnh lại bị mọi người nhìn đầy thù hằn. Chỉ có Song nhi vẫn rất tốt với ta trước sau như . Tuy rằng trong lòng ấy cũng rất hận ta nhưng ấy vẫn quan tâm, chăm sóc ta như trước. Ta vẫn luôn rất cảm động, cũng luôn muốn thay Trữ An bù đắp lại cho ấy. Vì vậy ta nhận ấy làm muội muội.” Mạn Tâm chút giấu diếm.


      ra là vậy, bấy giờ Tiêu Lăng mới hiểu , thuận miệng câu: “Nếu gậy kia của ngươi làm ta bị thương, ngươi chẳng phải là rất hối hận sao.”


      “Đương nhiên, ta tự trách mình. Cho nên đợi sau này trở về, ta đối xử với ấy tốt. Thay ấy tìm người có gia thế tốt rồi gả .” Mạn Tâm , như vậy đối với Song nhi là bồi thường tốt nhất.


      “Ăn cơm . Ngày mai, ta đem ngươi trở lại kinh thành.” Tiêu Lăng đột nhiên . Mặc kệ nàng có phải là Trữ An hay , cũng thể để nàng bị bắt về Hạ quốc, càng thể cho nàng biết, bọn họ dùng Song nhi để uy hiếp nàng trở về. Nếu Hạ Duẫn Ngân thích nàng thậm chí nếu như nàng có xuất , cũng vì vậy mà giết tì nữ.


      “Ngươi chịu cùng ta trở về?” Mạn Tâm ngạc nhiên, vui mừng nhìn .


      phải là cùng ngươi trở về. Ta trở về là để gặp đại ca của ta và Tử Vân. Còn về việc của ngươi, vẫn cần nghiên cứu xem xét thêm.” Tiêu Lăng . Nhưng có vài phần tin rằng nàng phải là Trữ An.


      “Sao cũng được, chỉ cần ngươi chịu cùng ta trở về là tốt rồi.” Mạn Tâm nhịn được nở nụ cười tươi. , nàng rất nhớ Mộ Dung Ưng.


      Nhớ ? Trong lòng nàng đột nhiên giật mình hoảng hốt. Tại sao mình lại nhớ , vì sao lại muốn gặp ? Nàng nên nhớ đến là Vân? Tuy nhiên dường như rất lâu rồi nàng nghĩ đến Vân…………


      “Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lăng nhìn thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên xấu , chẳng lẽ mình gì sai?


      có gì, ta chỉ là nhớ Vương gia.” Mạn Tâm chậm rãi gắp đồ ăn trong bát của mình.


      cần nghĩ ngợi, chúng ta sớm có thể trở về rồi.” Tiêu Lăng .


      “Nhưng Hạ Duẫn Ngân tìm ta, chúng ta làm sao trốn thoát được?” Mạn Tâm hỏi.


      “Việc này ngươi cần xen vào, tự ta có biện pháp.” Tiêu Lăng . đối với địa hình nơi này vô cùng quen thuộc, muốn trốn khỏi bọn họ dễ dàng như trở bàn tay. Nhưng vẫn nên chuẩn bị đầy đủ mọi việc tốt, dù sao thái tử Hạ quốc cũng là loại ngưởi “ phải tích dầu thắp đèn”. (*)


      (*)Người “ phải tích dầu thắp đèn” là người thông minh lanh lợi, giỏi giang, có tiền tài, địa vị, nổi tiếng, là người cơ trí;


      Nghĩa bóng ám chỉ là người có tâm kế, cực kỳ gian xảo, đa mưu túc trí, khó đối phó, chịu đơn, chịu thiệt thòi, làm việc kể hại người lợi ta


      “Ừ.” Mạn Tâm gật đầu, miễn được trở về là tốt rồi.


      Mộ Dung Ưng, Dương Tử Vân cùng thị vệ ngựa dừng vó, đuổi đến nơi đây, chợt nghe được tin nàng vẫn bặt vô tín đồng thời Hạ Duẫn Ngân đăng cáo thị tìm nàng khắp nơi.


      “Thuộc hạ tham kiến Vương gia, công tử.” Dương Tử Vân vừa xuất nam nhân mực vẫn theo dõi bám theo Mạn Tâm lập tức thân tới gặp.


      ràng, rốt cuộc sao lại thế này?” Dương Tử Vân hỏi.


      “Dạ.” Nam nhân đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra dọc theo đường kể lại lượt………


      “Cái gì? Nàng rớt xuống vách núi sao?” Sắc mặt Mộ Dung Ưng lập tức thay đổi. Nàng biết võ công, rớt xuống vách núi chẳng phải là nhất định chết sao.


      “Vương gia nên quá lo lắng. Vương Phi chắc là có chuyện gì, bởi vì thái tử Hạ quốc tìm suốt ngày đêm ở dưới vách núi vẫn phát được tung tích Vương Phi. Thuộc hạ nghĩ Vương Phi nhất định là được người cứu đem , nếu thể chút tung tích?” bẩm báo.


      “Đại ca, sai, vách núi cao như vậy nếu rơi xuống cứ coi như mạng nàng có lớn, cũng thể nguyên vẹn chút tổn thương, nhất định là được người cứu đem .” Dương Tử Vân cũng .


      “Tử Vân, đệ lập tức truyền lệnh xuống cầu bọn họ bí mật tìm kiếm.” Trái tim Mộ Dung Ưng như bị bóp chặt đến thở được, biết nàng chút tổn thương được người cứu đem , hay là vết thương chồng chất được người đem cứu chữa rồi. nàng bây giờ có bị nguy hiểm đến tánh mạng hay .


      “Vâng, đại ca.” Dương Tử Vân đáp.


      “Ngươi dẫn bổn vương đến vách núi kia.” Mộ Dung Ưng muốn tự mình tìm kiếm, để xem có thể tìm được bất kỳ dấu vết gì để lại hay .


      “Vâng, Vương gia.” Nam nhân kia lập tức dẫn đến hướngvách núi.


      tới nơi, nhìn thấy vách núi cao như muốn chạm bầu trời, tim Mộ Dung Ưng lúc này chìm xuống đến đáy. Ở nơi cao như vậy rơi xuống, trừ phi là người có võ công cực ới đỡ được nàng, nếu như chỉ là thôn dân bình thường, chỉ sợ nàng lành ít dữ nhiều, nghĩ đến khả năng này, tim liền thấy đau đớn.


      “Vương Phi thực có để lại chút dấu vết nào sao?” hỏi lại lần nữa.


      “Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy, thái tử Hạ quốc cũng tìm kiếm rất lâu cũng có phát gì. Thuộc hạ cũng từng ở nơi này tìm kiếm, cũng có phát thấy gì.” Tên thuộc hạ bẩm báo.


      Dương Tử Vân cẩn thận suy nghĩ chút, đột nhiên : “Đại ca, có thể có khả năng này hay ?”


      “Thế nào?” Mộ Dung Ưng lập tức hỏi.


      “Người mà thái tử Hạ quốc đem đến cũng phải hạng tầm thường. Nếu cả bọn họ cũng phát được tung tích của ta, đệ nghĩ, có thể thợ săn ở núi đem ta dẫn lên đỉnh núi hay ?” Dương Tử Vân phỏng đoán.


      “Vậy nơi ở của những thợ săn trong ngọn núi này là ở đâu? Dù sao bây giờ cũng phải là mùa săn bắn.” Mộ Dung Ưng nhóm lên tia hi vọng.


      “Hẳn là có rất nhiều, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người dựa vào săn bắn để kiếm sống. Đại ca, cứ giao việc này cho đệ .” Dương Tử Vân . Nên làm thế nào, có nhiều kinh nghiệm hơn so với đại ca.


      “Được.” Mộ Dung Ưng gật đầu. chỉ muốn sớm chút tìm thấy nàng, nhìn xem nàng có phải bình an vô hay ? Nhưng vẫn ngừng lo lắng cho nàng.


      Mạn Tâm nhìn bộ đồ nam trang bằng vải thô mặc người lúc này cùng với khuôn mặt biến thành đen tuyền của mình, quả thực quá thần kỳ, “ ra ngươi bôi cho ta thứ gì vậy?”


      loại nước thảo dược. Tốt rồi, chúng ta lên đường thôi.” Tiêu Lăng .


      “Được.” Mạn Tâm thuận tay đội lên đầu mình chiếc mũ rơm cũ nát.


      Dọc đường xuống núi, thỉnh thoảng có gặp vài thôn dân, có quen biết nên mọi người cũng có hỏi chuyện.


      thêm đoạn nữa, Mạn Tâm cuối cùng thể duy trì được nữa kêu lên: “Có thể nghỉ ngơi chút được , hoặc là tìm cổ xe ngựa.” Đường xa như vậy, nàng nổi.


      được, ngươi nhất định phải bộ, chờ sau khi vào ngôi làng tới, tự ta tìm cho ngươi cổ xe ngựa.” Tiêu Lăng . Mọi người ở đây vì liên tiếp nhiều năm phải chinh chiến, cuộc sống quá nghèo khổ, căn bản thể mua nổi xe ngựa, cho dù là nhà giàu cũng chỉ có xe bò kéo, nếu để nàng ngồi xe ngựa rất khoa trương.


      “Vậy cũng được, để ta nghỉ ngơi chút là có thể rồi.” Trong lòng Mạn Tâm biết đồng ý nhất định là có lý do của mình, nhưng bản thân chịu được nữa. quen được sống trong nhung lụa sung sướng phải bộ từ đỉnh núi xuống dưới chân núi, nàng phải gắng gượng hết sức.


      Tiêu Lăng gật đầu cái, thấy nàng mệt mỏi, mới : “Ngươi ngồi ở đây đừng đâu. Nếu có người tới hỏi ngươi cứ giả bộ làm người câm. Ta hái cho ngươi chút quả dại.”


      “Cám ơn ngươi.” ra quả thât rất tốt, ít nhất so với tên Dương Tử Vân kia tốt hơn đến ngàn lần rồi.


      Ngồi ở thân cây chết khô, Mạn Tâm chờ trở lại. Bỗng nhiên phát bất ngờ phía trước có mấy người khả nghi tới. Sở dĩ nhận ra là bởi vì họ giống như những thôn dân bình thường khác, bước chân cực kỳ nhanh, rất giống với người biết võ công. Trong lòng nàng hoảng hốt, chẳng lẽ là tìm nàng sao? Làm sao bây giờ? Trốn… trốn… chạy… được, nàng thể chạy, nếu chạy phải làm cho bọn họ càng thêm nghi ngờ sao?! Chỉ có thể cúi thấp đầu tiếp tục ngồi ở đây, hi vọng bọn họ có nhìn thấy cũng bỏ qua.


      Cảm giác được bọn họ đến trước mặt, lòng nàng lập tức căng thẳng lên. Nhưng may mắn là mặt nàng được che khuất dưới vành mũ. Mấy đôi chân kia qua trước mặt nàng, vừa thoáng buông lỏng, bọn họ dừng bước, người chợt quay trở lại. xong, chẳng lẽ phát ra nàng? Phút chốc đầu đổ đầy mồ hôi.


      “Huynh đài, xin cho hỏi chút, quanh đây ngọn núi này có thợ săn nào ?” Người ở phía đỉnh đầu vọng xuống.


      Làm sao bây giờ? Giả bộ câm điếc, có lẽ là nên giả vờ bị câm. Mạn Tâm sợ mình lộ ra sơ hở, căng thẳng biết nên làm như thế nào cho phải?


      “Huynh đài, xin cho hỏi chút, quanh đây ngọn núi này có thợ săn nào ?” Người đó lại hỏi lại lần nữa.


      Mạn Tâm biết mình thể giả điếc mãi được. Ngẩn đầu lên miệng ô ô vài tiếng, múa máy hai tay, xua xua ý bảo được.


      Tiêu Lăng cầm trái cây dại vừa mới hái trong tay, liền thấy có người bắt chuyện với nàng. Thoáng nhìn những người đó liền biết phải hạng người tầm thường. Lập tức đến, giả vờ hoảng sợ : “Vị huynh đệ có chuyện gì ? Đệ đệ ta bị câm, thể chuyện được, nếu muốn hỏi đường hay là hỏi ta .”


      Vừa thấy trở lại, cuối cùng Mạn Tâm cũng buông lỏng.


      “Vậy làm phiền, xin hỏi đại ca, quanh đây ngọn núi này có thợ săn nào ?” Người đó hỏi lại lần nữa.


      “Huynh muốn tìm thợ săn ư, có phải muốn mua cái gì hay vậy. Bây giờ mùa này phải là mùa săn bắn. Phỏng chừng chắc có vật gì đâu, nhưng ta biết ở núi có thợ săn, săn thú thực rất lợi hại.” Tiêu Lăng chỉ vào ngôi nhà gỗ núi của mình .


      “Vậy cám ơn đại ca.” Người đó chắp tay cảm tạ xong liền xoay người rời , nhưng lại nháy mắt với những người còn lại cái.


      Vài người trong bọn bất thình lình đánh tới hướng hai người. người trong bọn liền bắn pháo sáng lên trời báo tin…..


      Tiêu Lăng kéo nàng ra núp ở phía sau mình đứng chắn giữa bọn , “Chúng ta cùng các ngươi thù oán vì sao lại muốn đối phó với chúng ta?”


      “Ta cũng muốn đấu với ngươi. Để lại, chúng ta thả ngươi .” Mấy người cùng nhau bao vây tấn công .


      là đệ đệ của ta. Các ngươi xem, ta có thể nhẫn tâm mặc kệ được sao? ra các ngươi là ai? Vì sao muốn bắt đệ đệ của ta.” Tiêu Lăng chất vấn.


      “Đệ đệ của ngươi? Ngươi xem ấy có đôi tay nhắn trắng trẻo của nữ nhân thế kia, biết là phải đệ đệ của ngươi. Bất quá, chúng ta cũng muốn làm khó dễ ngươi. Chỉ cần ngươi cho chúng ta kiểm tra xong, ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay . Nếu phải các ngươi cứ việc .” Người đó .


      “Đừng hòng, đệ đệ của ta làm sao lại tùy tiện để cho người ta xem.” Tiêu Lăng ngăn cản bọn họ tiếp cận nàng.


      Lúc này Mạn Tâm mới ngừng hối hận, sao lại nghĩ đến, chính là quên mất đôi tay này. Nhất định là vừa rồi lúc mình xua tay bị phát .


      Tiêu Lăng chỉ có người nhưng phải đối phó với nhiều người. Mặc dù bị rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng chiếm được ưu thế. chỉ có thể làm cho bọn họ thể tiến lên để đến bắt nàng. Nhưng do vừa rồi bọn họ bắn pháo hiệu, chắc hẳn rất nhanh có người tới đây. còn cách nào, phải để nàng chạy trước. “, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.”


      “Vậy còn ngươi…” Mạn Tâm biết mình có nên bỏ lại hay ? có thể bị nguy hiểm tính mạng hay . Chẳng may có việc gì, chẳng phải mình uổng công vô ích sao, vậy tội càng thêm nặng.


      “Đừng quan tâm đến ta. Ta sao. Ngươi nhanh lên.” Tiêu Lăng hét lên.


      Mạn Tâm biết nếu mình ở lại chỉ khiến cho càng thêm vướng bận. Vừa định chạy, liền nhìn thấy phía trước mặt có vài người cưỡi ngựa chạy đến. Kia ràng chính là Hạ Duẫn Ngân.


      “Chết tiệt.” Tiêu Lăng biết muốn trốn, cũng trốn thoát, lập tức bỏ lại bọn họ, bay đến cạnh nàng.


      Hạ Duẫn Ngân đến trước mặt bọn họ, xuống ngựa nhìn chằm chằm nàng. Thị vệ bên cạnh trấn thủ ở nơi này, có lệnh của cũng có động thủ.


      “Trữ An, vì sao phải chạy trốn? Lại đây, cùng ta trở về.” từ từ qua, đưa tay ra.


      “Ta phải Trữ An. Ta cũng cùng ngươi trở về.” Mạn Tâm trốn ở phía sau Tiêu Lăng.


      “Trữ An, lại đây. Ta lại lần nữa, muội đừng ép ta.” Hạ Duẫn Ngân tiếp tục tiến tới phía trước.


      “Đứng lại.” Kiếm trong tay Tiêu Lăng chỉa về phía .


      Soạt, thị vệ phía sau Hạ Duẫn Ngân đồng loạt rút kiếm mực chỉa lại về phía y.


      “Tiêu Lăng, ta ngờ, chính ngươi cứu được nàng. Các ngươi chẳng phải là kẻ thù cũ sao. Giả như tất cả mọi người đều phản đối ta mang nàng , ngươi chắc hẳn cũng đồng ý phải sao? Đừng quên, ngươi bởi vì ai mới rời khỏi vương phủ?” Hạ Duẫn Ngân vừa châm chọc vừa ám chỉ.


      “Ta bỏ như thế nào quan trọng, quan trọng là … ta vẫn là Vương Phi của đại ca ta. Ta thể để cho ngươi mang ta .” Kiếm trong tay Tiêu Lăng như trước vẫn chỉa vào .


      “Vương Phi, ngươi biết sao? Nàng bỏ đại ca ngươi.” Hạ Duẫn Ngân lạnh lùng .


      Tiêu Lăng ngây ra lúc, nàng bỏ đại ca sao?


      “Ngươi bậy. Ngươi ta bỏ Mộ Dung Ưng. Vậy hưu thư đâu, ngươi lấy ra cho ta xem. Huống chi, chỉ có nam hưu nữ, nào gì có nữ hưu được nam.” Mạn Tâm bác bỏ .


      “Trữ An, muội muốn trở về cùng ta?” Thấy nàng tuyệt tình như thế, giống như muốn cùng mình trở về, Hạ Duẫn Ngân rất tức giận.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108



      Chương 108 – Biệt ly gặp lại


      Trong lòng Mạn Tâm đau đớn, nàng biết nên thế nào với . Vậy nên nàng cũng chỉ còn cách dứt khoát lần: “Phải, ta trở về cùng ngươi. Ta với ngươi, ta phải là Trữ An của trước kia.”


      “Muội làm vậy. Muội lo lắng cho Song nhi sao? Nếu muội quan tâm, ta giết ta.” Hạ Duẫn Ngân mất hết lý trí bắt đầu uy hiếp nàng.


      “Song nhi?” Mạn Tâm ngây ra lúc, “Huynh làm gì ấy? ấy chỉ là nô tì, Huynh gây khó khăn cho ấy làm gì?”


      “Nếu ta chỉ là nô tì, muội cần gì phải lo lắng. Nếu như phải mất muội, ta cần gì phải giữ lại ta.” Hạ Duẫn Ngân nhìn chằm chằm vào nàng gằng từng chữ.


      “Huynh, huynh đê tiện.” Vẻ mặt Mạn Tâm đầy tức giận. Sao có thể dùng Song nhi để uy hiếp mình.


      “Vì muội, ta từ bất cứ thủ đoạn đê tiện nào. Ta chỉ cần muội. Nếu muội theo ta trở về, ta trả tự do cho ta. Nếu muội bỏ , ta giết ta.” Hạ Duẫn Ngân nghiến răng .


      “Nếu huynh giết ấy, cả đời ta cũng tha thứ cho huynh. Ta hận huynh.” Mạn Tâm thù hằn nhìn . Nàng hiểu rất , tại triều đại phong kiến cổ đại này, giết nô tì còn đơn giản hơn nghiền nát con kiến.


      “Muội quay về, ta còn quan tâm muội hận ta sao? Nếu muội ta, hận ta cũng là cách để làm uội phải nhớ đến ta, cũng tồi.” Hạ Duẫn Ngân bị thờ ơ của nàng bức phát điên rồi.


      Mạn Tâm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn . Nàng thể cùng trở về, nhưng nàng cũng thể cứu Song nhi? Chỉ có thể hạ giọng , “Huynh luôn miệng ta, như vậy là huynh ta sao? Từ đầu đến cuối, huynh vẫn luôn ép buộc ta, bức ta huynh, bức ta làm những chuyện mình muốn. Nếu huynh lòng ta, sao lại uy hiếp ta, sao tôn trọng quyết định của ta? Sao thèm bận tâm đến cảm nhận của ta? Còn dùng Song nhi bức ta phải thỏa hiệp. Huynh hãy tự hỏi lại bản thân, huynh ta sao?”


      “Ta hay muội, trong lòng muội hiểu . Ta thừa nhận ta ép buộc muội. Ta cũng thể nào tỏ ra hào phóng như muội . người thành tâm chu toàn cho người. Tình của ta rất ích kỷ, ai ích kỷ. Nếu ích kỷ, phải là . cũng quan tâm, vậy là muội ta?” Hạ Duẫn Ngân thầm nghĩ đến khả năng, ra nếu cẩn thận ngẫm lại. Nàng so với trước kia thay đổi rất nhiều.


      thể được, vậy là trái luân thường đạo lý. Chắc chắn được chấp nhận, huynh hãy buông tay . Ta thừa nhận rằng ta người khác.” Nếu làm vậy để hết hi vọng, nàng vì cớ gì lại làm.


      “Ai? Là cái tên Phó Vân kia sao?” Hạ Duẫn Ngân giận dữ trừng mắt.


      “Đúng.” Mạn Tâm gật đầu, là ai quan trọng, quan trọng là … đừng quấy rầy mình nữa.


      “Ta giết .” Hạ Duẫn Ngân siết chặt tay thành nắm đấm, vẻ mặt đầy sát khí. Mặc dù biết nàng phải , nhưng khi nghe được nàng thừa nhận người khác, vẫn chọc tức giận.


      “Vậy huynh phải giết . Huống chi huynh giết , có thể có được ta sao? Ta chết cùng với .” liên tục bức nàng, nàng để ý bức lại lần.


      “Muội thể.” Hạ Duẫn Ngân cất giọng cười lạnh


      Cái gì? Mạn Tâm hiểu nhìn . Tại sao chắc chắn như vậy? Hay là chính mình để lộ nhược điểm để nắm được ?


      “Thái tử điện hạ, ngươi dường như quên ta. Ta để ta theo ngươi trở về. Nếu ta muốn theo ngươi trở về, ta cũng chút ngần ngại giết chết ta.” Quan sát thấy vẫn cố sống cố chết, Tiêu Lăng liền . Mình để cho đem nàng rời .


      Tuy rằng biết có phải nghĩ vậy hay , nhưng Mạn Tâm lại rất vui. có thể ở phía sau giúp mình giải vây, liền lập tức : “ phải ta chịu quay về mà là cho ta trở về.”


      “Chỉ cần muội muốn trở về là được rồi.” Hạ Duẫn Ngân xong, nhìn chằm chằm Tiêu Lăng : “Ngươi cho là mình ngươi ngăn cản được ta sao?”


      “Ngăn cản được, cũng phải thử xem, chẳng phải biết sao?” nắm chặt thanh kiếm trong tay.


      “Vậy cũng đừng trách ta khách sáo.” Hạ Duẫn Ngân dứt lời, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh, vừa muốn động thủ, đột nhiên truyền đến giọng .


      “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm Thiên Triều quốc, lại hề cho người thông báo, biết là có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân đột ngột xuất .


      “Đại ca.” Tiêu Lăng năm gặp , nhìn thấy có chút kích động.


      “Nhị đệ, vất vả rồi.” Mộ Dung Ưng đến, lập tức cầm lấy tay . Đối với tràn ngập áy náy, càng ngờ là cứu nàng. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là định số.


      “Nhị ca.” Dương Tử Vân thẳng đến ôm lấy .


      “Tam đệ.” Tiêu Lăng cũng ôm chặt lấy y.


      Mạn Tâm nhìn thấy tình cảm rất sâu nặng của huynh đệ bọn họ như thế, vừa cảm động, cũng vừa u oán nhìn , nhưng vẫn cưỡng được bổ nhào về phía , có chút giận dỗi, cũng có chút nũng nịu : “Chàng đến rồi.”


      Mộ Dung Ưng kéo nàng từ trong lòng ra. Chuyện này hôm khác tìm nàng tính sổ, thầm nghĩ xem nàng có khỏe ? Nay thấy nàng hoàn toàn lành lặn, thở hơi, nhưng cũng bật thốt ra câu: “Xấu quá mất.” Rồi lại kéo nàng vào trong lòng.


      “Vậy chàng tìm nữ nhân xinh đẹp .” Mạn Tâm ra vẻ tức giận. luôn như vậy, chút lãng mạn.


      “Bổn vương cũng có ý định này. Nghe Trữ An công chúa tài mạo song toàn, nàng cảm thấy thế nào?” Mộ Dung Ưng tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.


      Xì, Mạn Tâm nhịn được bật cười,”Người ta là hoa có chủ.”


      “Vậy sao, bổn vương nhớ, nàng ta dường như chính là Vương Phi của bổn vương a.” Mộ Dung Ưng nhìn thấy nàng khoẻ mạnh sinh khí dồi dào, khóe môi nhịn được nhoẻn miệng cười.


      Nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp liếc mắt đưa tình, sắc mặt Hạ Duẫn Ngân trở nên xanh mét. Chẳng lẽ nàng muốn cùng mình trở về, ra bởi vì nàng ta? Chính mình luôn có dự cảm này, bây giờ cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.


      Lập tức gầm lên: “Trữ An, lại đây. Nếu muội muốn Song nhi còn sống, muội phải tới đây ngay.”


      Mạn Tâm dựa vào trong lòng Mộ Dung Ưng giọng hỏi: “Chàng nhất định cứu được Song nhi trở về chứ?”


      “Nàng thấy sao?” Mộ Dung Ưng liếc mắt nhìn nàng cái.


      “Ta tin chàng.” Mạn Tâm dứt khoát núp ở phía sau , để mặc đối phó với Hạ Duẫn Ngân.


      “Mộ Dung Ưng, giaoTrữ An cho ta. Đừng quên, nàng bỏ ngươi. Nếu ngươi muốn hai nước xảy ra chiến tranh, ngươi chắc biết nên làm thế nào?” Hạ Duẫn Ngân uy hiếp.


      “Thái tử điện hạ, chính ngươi cũng nên hiểu , dưới chân ngươi đứng là Thiên Triều quốc của ta. Còn nữa, đừng dùng chiến tranh hai nước để uy hiếp ta. Ngươi nghĩ rằng ta còn sợ ngươi sao? Về phần Trữ An, ngươi cũng đừng quên, nàng là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng. Chính ngươi cũng ngàn dặm đưa tiễn nàng gả cho ta.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng , muốn người, có cửa đâu.


      “Nhưng nàng bỏ ngươi, chuyện này tất cả mọi người biết. Ngươi làm sao có tư cách giữ nàng lại?” Hạ Duẫn Ngân hừ lạnh.


      “Tất cả mọi người đều biết sao nào? Hưu thư có ai thấy chưa, bổn vương chấp nhận sao? Trữ An còn chấp nhận ta mọi việc nhìn qua giống như chúng ta chỉ là giận hờn.” Mộ Dung Ưng phản bác lại .


      “Ngươi……” Hạ Duẫn Ngân tức giận. Đúng vậy, có người chứng kiến, nếu hai người bọn họ đổi ý, người khác có thể được gì? đột nhiên cảm thấy mình bị nàng đùa giỡn giống như con khỉ.


      Nhìn dáng vẻ của , Mạn Tâm có chút đành lòng nên có ý khuyên giải, an ủi : “Huynh vẫn nên quay về . Chúng ta là huynh muội, thể có kết quả. Huynh sau này là vua của nước, có rất nhiều nữ nhân, đừng vì người như ta.”


      “Có thể có được ngàn vạn nữ tử trong thiên hạ thế nào? Bọn họ cũng phải là muội. Từ đến lớn người duy nhất ta chỉ có . Ta luôn bảo hộ muội, muội, cho nên ta rời bỏ muội. Bảo ta thả muội , trừ phi ta chết.” Hạ Duẫn Ngân lời rất cực đoan.


      Mạn Tâm biết rơi vào tình cảm cực đoan. Càng chiếm được lại càng muốn có hơn. ra nhất định là Trữ An, nhưng có lẽ vì muốn chiếm được nàng về cho riêng mình. Loại người như vậy là đáng sợ nhất, cho nên nàng càng thể quay về.


      “Thái tử điện hạ, tương lai ngươi là vua nước, vì nữ nhân màn chuyện sống chết, thấy xấu mặt sao? Lại còn dùng đến chiến tranh hai nước để uy hiếp chúng ta. Nếu dân chúng Hạ quốc biết ngươi vì nguyên nhân này mà khai chiến, ngươi xem các ngươi còn có thể nắm chắc phần thắng hay ? Ngươi còn mặt mũi nào để gặp người dân Hạ quốc?” Dương Tử Vân châm chọc .


      “Đó là chuyện của ta, cũng cần ngươi phải nhọc tâm lo lắng. Ngay cả người mình còn giữ được, vậy làm vua của nước có ý nghĩa gì?” Khi Hạ Duẫn Ngân những lời này, vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.


      “Vậy ngươi cũng phải xem người đó có ngươi hay ? Ngươi cố chấp để người đó phải sợ hãi cùng ngươi quay về, ngươi cảm thấy rất hèn hạ sao?” Dương Tử Vân lạnh lùng .


      “Vì để đạt được mục đích, nếu bất chấp thủ đoạn sao có thể có được? Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật từ ngàn xưa định.” Hạ Duẫn Ngân xấu xa giáng trả lại.


      “Vậy ngươi cho là ngươi đủ năng lực cướp nàng từ tay của chúng ta sao?” Dương Tử Vân thèm đem bọn họ để vào mắt. tại ba huynh đệ bọn đều ở đây là thiên hạ vô địch.


      “Vậy phải xem Trữ An có quan tâm đến sống chết của Song nhi . Trữ An, ta uội ba ngày. Trong vòng ba ngày nếu muội trở về, ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nếu đúng ngọ ba ngày sau muội vẫn chưa về, ta sai người đem xác Song nhi đến tặng uội.” Hạ Duẫn Ngân xong, vung tay lên ra lệnh cho thị vệ đồng loạt cùng cỡi ngựa rời .


      “Tên điên, biến thái, vô sỉ, đê tiện, hạ lưu……” Mạn Tâm đem toàn bộ những từ có thể nhớ được ra mắng.


      Mắng xong, mới nhận ra cả ba người bọn đều nhìn chằm chằm nàng vẻ mặt đầy kinh ngạc.


      “Nhìn cái gì?” Mạn Tâm khó hiểu hỏi.


      nghĩ tới mắng chửi người cũng ngoan độc như tâm của .” Tuy rằng nàng tìm được nhị ca, nhưng Dương Tử Vân vẫn nhịn được châm chọc nàng.


      “Ta vẫn còn bản lĩnh mà ngươi cũng biết đâu?” Mạn Tâm cười với vẻ mặt u.


      “Ngươi còn có thể có bản lĩnh gì?” Dương Tử Vân cười .


      “Bản lĩnh chỉnh người a, ngươi tốt nhất cũng đừng để rơi vào tay ta. Nếu , ngươi được nếm thử.” Mạn Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm .


      “Những lời này chỉ là do ngươi tự .” Dương Tử Vân liếc xéo nàng cái.


      Thấy hai người bọn họ lại cãi nhau, Mộ Dung Ưng biết nên giúp ai?


      “Tử Vân, đừng vô lễ với ấy. Dù sao ấy cũng là Vương Phi.” Tiêu Lăng .


      “Nhị đệ, chúng ta đến thị trấn phía trước chuyện.” Mộ Dung Ưng .


      “Vâng.” Y cũng có rất nhiều lời muốn với và Tam đệ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109



      Chương 109 — Huynh đệ gặp nhau


      Mạn Tâm ngồi bên, nhìn huynh đệ bọn họ xa cách lâu giờ rất vui vẻ khi gặp lại, đành lòng qua quấy rầy bọn họ, ngồi dựa vào giường mệt mỏi muốn ngủ.


      “Nhị ca, vậy là hơn năm, huynh những đâu? Đệ và đại ca vẫn luôn cho người tìm kiếm huynh nhưng vẫn tìm được tung tích huynh.” Dương Tử Vân vừa uống rượu vừa hỏi.


      “Ta phải viết thư báo cho đệ rồi sao. Ta ở biên ải năm nay. Ta vẫn luôn chú ý động tĩnh ở biên ải. Mặc dù các nước lân bang vẫn luôn muốn vọng động nhưng vẫn còn có chút đắn đo. Hơn nữa Thiên Triều quốc chúng ta hùng mạnh hơn xưa, ngoài ra, bọn họ lại đều vì tư lợi cá nhân tuy rằng muốn đến xâm lấn, nhưng vẫn muốn để cho bản thân đường lui. Vì vậy lúc này đây thiên hạ vẫn còn được thái bình.” Tiêu Lăng .


      “Nhị đệ, vất vả cho đệ rồi, chén này, xem như đại ca tạ lỗi với đệ.” Mộ Dung Ưng cầm chén rượu trong tay uống cạn. Những chuyện trước kia cần phải , đều hiểu .


      “Đại ca, huynh đừng vậy. ra đệ biết, lúc trước huynh là thân bất do kỷ, từ trước tới nay đệ chưa từng nghĩ trách huynh.” Tiêu Lăng .


      “Cám ơn.” Mộ Dung Ưng nắm chặt tay .


      “Được rồi, đại ca, nhị ca, khó khăn lắm hôm nay chúng ta mới gặp lại nhau. Chúng ta hãy cùng nhau uống chén rượu, mọi chuyện trước kia đều bỏ qua hết, ai cũng được nhắc lại. Sau này, huynh đệ chúng ta ở cùng chỗ, đồng tâm hiệp lực, vĩnh viễn rời xa nhau.” Dương Tử Vân nâng chén rượu lên. Giờ khắc này, đợi hơn năm nay.


      “Được, cạn chén.” Ba người giơ lên chén rượu đụng vào nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều thể hết.


      “Nhị đệ, năm nay đệ sống có tốt ?” Mộ Dung Ưng quan tâm hỏi.


      “Đại ca, đệ sống tốt lắm. Làm người tự do tự tại, trói buộc. Cuộc sống như vậy làm cho đệ muốn từ bỏ.” Tiêu Lăng cười .


      Nhìn thấy tinh thần rất tốt, lúc này Mộ Dung Ưng mới yên tâm.


      “Vậy cũng được, nhị ca, bây giờ huynh nên quay trở về giúp đỡ đại ca, đến phiên đệ tiêu dao.” Dương Tử Vân .


      “Đệ tiêu dao, đệ có bỏ được hồng lam lục tía của đệ hay ?” Mộ Dung Ưng cười .


      “Đại ca, người ta chỉ là gặp dịp chơi, vả lại ở nơi khác cũng có hồng lam lục tía.” Dương Tử Vân , đương nhiên cũng phải muốn .


      “Đệ cũng đừng có ba hoa với đại ca.” Tiêu Lăng . Ba huynh đệ ở cùng chỗ cảm giác tốt.


      “Đúng rồi, nhị ca, tại sao huynh lại ở cùng chỗ với ta? Chẳng lẽ lúc ta bị rớt xuống vách núi, được huynh cứu sao?” Dương Tử Vân hỏi, nếu như là nhị ca, vậy là trùng hợp.


      “Ừ, ngày đó đúng lúc ta suốt đêm đến Thái Bình trấn, muốn tìm xem là ai vì muốn tìm ta mà phân phát chân dung của ta. đến chân núi, liền nhìn thấy người từ trời rơi xuống, lúc ấy hề nghĩ ngợi, liền ra tay cứu sống. ngờ lại chính là ấy.” Tiêu Lăng .


      ta là mạng lớn. Đến vậy mà còn có thể được nhị ca cứu sống. Chẳng lẽ người tốt là sống thọ, tai họa do trời.” Dương Tử Vân bất mãn lẩm bẩm.


      “Tử Vân, được bậy.” Tiêu Lăng nhìn thoáng qua đại ca, quát lớn. “Có lẽ đây chính là trời cao an bài.”


      “Trời cao an bài, đây chẳng phải là trời có mắt ư? Đừng trách sao đệ bậy, phải huynh ở cùng ta hai ngày, bị mê hoặc chứ.” Dương Tử Vân lại bất mãn .


      Tiêu Lăng trừng mắt liếc cái, trầm mặc nhìn qua, thấy nàng ngủ say, lúc này mới hỏi: “Đại ca, huynh ấy sao?”


      Mộ Dung Ưng nhìn y, y là huynh đệ của mình, cũng muốn lừa dối y, liền gật đầu,”Ư, từ mấy tháng trước sau khi tỉnh lại tính tình nàng thay đổi, tính cách cũng thay đổi, giống như tất cả mọi thứ đều thay đổi. Ta cũng là từ khi nào có cảm giác với nàng. Ta rất mâu thuẫn, tự đấu tranh với chính mình. nữ nhân như vậy có xứng đáng được ta thích hay . Nhưng ta cũng muốn vì ta thích nàng để các đệ phải nhượng bộ ta, làm điều trái với lương tâm mà chấp nhận nàng.”


      Tiêu Lăng nghĩ chút rồi lại : “Đại ca, ấy với đệ, ấy phải là Trữ An. ấy là Tá Thi Hoàn Hồn.”


      “Tá Thi Hoàn Hồn?” Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn .


      “Phải, ấy cho đệ biết, ấy đến từ nơi rất xa. nơi chúng ta hoàn toàn thể tưởng tượng ra. ấy còn , ấy tên Mạn Tâm.” Tiêu Lăng đem việc nàng từng với mình, kể lại cho bọn họ nghe sót chữ.


      “Đệ tin sao?” Mộ Dung Ưng hỏi, nhớ lại nàng cũng từng qua. Nàng phải Trữ An nhưng chính mình tin.


      “Nhị ca, huynh ngốc mà tin lời của ta chứ.” Dương Tử Vân thể tin nhìn nhị ca.


      “Tam đệ, đệ cần ghi nhớ mãi tất cả mọi chuyện trước kia ấy làm. Đệ hãy bình tâm xem xét, nên vì có lòng đố kỵ mà bài xích ấy. Tuy rằng, ta biết có nên tin tưởng ấy hay , nhưng ta có cảm giác rất mãnh liệt rằng ấy .” Tiêu Lăng .


      Mộ Dung Ưng ngờ có cảm giác này, nhưng trong lòng cao hứng. Ít nhất còn bài xích nàng.


      “Nhị ca, huynh cũng bị ta bắt làm tù binh rồi, biết ta có gì hấp dẫn, mà bắt được đại ca làm tù binh giờ lại bắt luôn huynh làm tù binh. Nhưng đệ dễ dàng tin tưởng ta như vậy đâu.” Dương Tử Vân .


      ra, ta cũng phải chỉ dựa vào cảm giác. Ở biên ải hơn năm, ta mới nghe được, Hạ quốc thái tử và Trữ An công chúa có loại quan hệ tình cảm mà muốn người khác biết. Nhưng hai người xem thái độ của ấy đối với thái tử Hạ quốc, căn bản giống như đối với người xa lạ, có thể là còn lãnh đạm hơn so với người xa lạ.” Tiêu Lăng .


      “Nhị ca, đó là bởi vì ta bị mất trí nhớ.” Dương Tử Vân vẫn phục.


      “Nhưng nếu mất trí nhớ chỉ làm người ta quên mọi thứ, chứ sao lại làm cho người ta biết làm điều mà trước kia thể làm được? Hai người biết ? Cố ấy lại có thể biết nấu ăn. Ngoài ra ấy hề biết phép tắc lễ nghi trong cách cư xử, cử chỉ hoàn toàn giống như nàng công chúa được nuông chiều.” Lần này Tiêu Lăng ra nghi ngờ của bản thân.


      “Có lẽ do ta thích làm những việc này? Cũng có ai quy định, công chúa thể nấu ăn.” Dương Tử Vân , mặc dù bản thân cũng mấy tin tưởng.


      “Đừng bậy.” Tiêu Lăng bỗng cười khẽ, “Có thể đệ cũng từng nghe ấy là công chúa được sủng ái nhất, vì vậy mà được đến học đường đọc sách cùng các hoàng tử. Vậy làm gì có thời gian để học nấu ăn, dù ấy có muốn trong hoàng cung cũng có cơ hội. Chính vì như vậy, ấy mới cùng thái tử có tình cảm sâu đậm, và phát triển đến mức thể để cho người khác nhận thấy cảm tình đó.”


      “Tử Vân, ta cũng giống như nhị ca của đệ, tin tưởng lời nàng . Đệ quên, nàng biểu diễn thế nào ở đại hội Thánh nữ sao? Nàng gọi đó là biểu diễn ảo thuật nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy qua và tuyệt đối cũng hề thấy ở Hạ quốc. Còn trong thọ yến của phụ hoàng, nàng vì biết đánh đàn, lại muốn bị mất mặt, cho nên giả vờ bất tỉnh.” Mộ Dung Ưng , nhớ lại những chuyện qua, thấy nàng có quá nhiều điểm kỳ lạ.


      Dương Tử Vân cũng cẩn thận hồi tưởng lại, khỏi gật đầu : “Chẳng lẽ ta là Tá Thi Hoàn Hồn.”


      Mộ Dung Ưng và Tiêu Lăng đưa mắt nhìn nhau, có thể là như vậy hay sau này cần phải chú ý xem kỹ, nếu là người giả dối cuối cùng cũng lộ ra sơ hở, nhưng nếu như phải, có lẽ là trời cao đối xử với bọn họ quá ưu ái……

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110



      Chương 110 — Đêm dài triền miên


      Mạn Tâm mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Mộ Dung Ưng nhìn mình chằm chằm, nhưng ánh mắt kia lại tràn ngập nhu tình. Nhìn thấy Tiêu Lăng và Dương Tử Vân mất, mới hỏi: “Các huynh hàn huyên xong rồi sao?”


      “Hàn huyên xong rồi, nên để cho bọn họ nghỉ ngơi.” Mộ Dung Ưng xong, lên giường nằm cạnh nàng.


      “Chàng uống say rồi sao?” Lúc này Mạn Tâm mới ngửi được mùi rượu bốc ra từ người .


      có, uống nhiều nhưng lại rất vui vẻ.” Mộ Dung Ưng ôm nàng vào trong ngực của mình, “Cám ơn nàng, cám ơn nàng thay bổn vương tìm Nhị đệ về.”


      “Chàng hết hận ta rồi sao?” Mạn Tâm nhàng hỏi.


      “Nàng xem.” Mộ Dung Ưng hôn phớt nàng.


      Mạn Tâm tựa vào ngực , giờ khắc này tràn ngập xúc động, “Làm sao chàng lại tới nơi này? Là tới tìm ta sao?”


      Nghe nàng hỏi như vậy, Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, có chút trách móc hỏi: “Nàng tìm Nhị đệ, vì sao lại với bổn vương? Nếu nàng với bổn vương, bổn vương cùng với nàng.”


      “Ta với chàng, chàng tin sao?” Mạn Tâm hỏi lại .


      “Nàng , làm sao biết bổn vương tin?” Mộ Dung Ưng cũng hỏi lại nàng. Nếu lúc ấy nàng , nhất định tin tưởng.


      ra ta muốn dành cho chàng bất ngờ. Ta biết, chàng thể chấp nhận ta, cũng bởi vì Tiêu Lăng, cho nên ta muốn tha thứ cho ta trước.” Mục đích của nàng ra rất đơn giản.


      “Nàng? Nàng phải là Mạn Tâm sao? Vì sao phải thay Trữ An chuộc tội?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, thực hi vọng nàng là Tá Thi Hoàn Hồn.


      Mạn Tâm hơi ngẩng đầu, vừa giật mình lại vừa kinh ngạc, “Chàng biết, vậy chàng tin chứ?” Nhất định là Tiêu Lăng .


      “Tin, ta tin nàng phải ta. Từ nay về sau, nàng chính là Mạn Tâm của bổn vương.” Mộ Dung Ưng thâm tình lấy tay nâng gương mặt nàng lên. “Mạn Tâm, ta thích nàng.”


      thích nàng, thích nàng, Mạn Tâm vui mừng phấn khởi, muốn cười, nhưng lại chảy nước mắt…………..


      “Đừng khóc, đừng khóc.” Mộ Dung Ưng hôn nước mắt của nàng, hôn lên mắt nàng, môi nàng. muốn đè nén tình cảm của mình. muốn nàng trở thành nữ nhân của mình.


      Mạn Tâm hoàn toàn đắm mình trong vòng tay của , biết từ lúc nào cởi bỏ xong y phục của mình…… ……


      Nàng theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lại nắm lấy tay nàng, nhàng thầm vào tai của nàng, “Ta muốn nàng, ta rất muốn nàng.”


      Những lời này như mang theo ma lực, làm nàng trong nháy mắt quên cả giãy dụa, cùng chìm đắm trong ái ân……


      Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hai thân ảnh triền miên bên trong kia với chút tò mò chút thẹn thùng…………


      Thân thể đau nhức, đây là cảm giác đầu tiên khi Mạn Tâm tỉnh lại, nhìn xuống thân thể, thấy quần áo vung vãi mặt đất, tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều lần lượt ra trước mắt, nàng cùng ……..


      biết mình nên biểu thế nào. Nàng rốt cục có được tình của , nhưng vì sao nàng chút cũng cảm thấy vui? Nàng dường như phải rất muốn quay về…


      Nhưng còn Vân phải làm sao bây giờ? Bọn họ từng nhau như vậy, nàng làm sao có thể phụ lòng Vân? Chẳng lẽ người có thể đồng thời hai người lúc sao? , thể………


      Quay về, nàng đột nhiên phát , nàng hoàn toàn biết cách nào để quay về.


      “Có phải thoải mái hay ?” Mộ Dung Ưng tới, nhìn nàng nằm ở đó, sắc mặt được tốt, quan tâm hỏi.


      “Chỉ hơi mỏi mệt chút, muốn dậy” Mạn Tâm lắc đầu, nhìn . Nàng biết mình . Nếu rời để quay về bên Vân, nàng biết mình còn có thể quay trở lại hay . Nhưng nếu nàng quay về, Vân có thể đau khổ muốn chết hay ?


      “Vậy ngủ chút.” Mộ Dung Ưng thương xót giúp nàng đắp kín chăn.


      cần, ta cũng nên rời giường rồi, nếu bọn họ cười ta. Đúng rồi, chàng cho người tìm hiểu xem tình hình của Song nhi như thế nào giúp ta chưa?” Mạn Tâm vừa mặc quần áo, vừa hỏi.


      “Ta bảo Tử Vân phái người tìm hiểu, nhưng vẫn chưa có hồi .” Mộ Dung Ưng , thấy nàng thản nhiên ở trước mặt mình mặc quần áo, chút ngượng ngùng, nhịn được giúp nàng chỉnh lại quần áo, ám muội : “Nàng dụ dỗ bổn vương sao?”


      “Ta câu dẫn chàng? Ta thấy hình như chưa có lần nào thành công qua.” Mạn Tâm vòng tay quanh cổ .


      “Ngốc nghếch.” Mộ Dung Ưng ôm lấy nàng, “ ra lần nào, ta cũng đều bị nàng dẫn dụ dục hỏa bốc lên phải dốc hết sức kiềm nén chính mình.”


      “Đáng đời.” Mạn Tâm nhịn được nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới ba phi tần ở vương phủ, “Đúng rồi, ba đại mỹ nhân của chàng sao rồi?”


      “Ở vương phủ chứ đâu, ta giúp các nàng ấy dưỡng thai.” Mộ Dung Ưng .


      “Cái gì? Dưỡng thai?” Mạn Tâm trừng mắt nhìn , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của lập tức hiểu ra. châm chọc mình đây, miệng thơn thớt cười : “Thiếp xin chúc mừng Vương gia.”


      “Ta……” Mộ Dung Ưng còn chưa hết đùa giỡn, Dương Tử Vân xông vào, “Xin lỗi, đại ca, đệ lại quấy rầy hai người, hay hai người cứ tiếp tục, đệ chờ a.”


      “Đứng lại.” Mạn Tâm kêu lên, sửa sang lại quần áo, lẩm bẩm: “Ngươi đâu phải chỉ mới quấy rầy chúng ta lần. Ta nghĩ đều là ngươi cố ý.”


      “Tử Vân, có chuyện gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Đại ca, huynh lại đây.” Dương Tử Vân vẫy tay ra hiệu cho , ý muốn bảo ra ngoài.


      Mạn Tâm khó hiểu nhìn hai người thầm ngoài cửa, rốt cuộc có chuyện gì mà thể ình biết.


      lúc sau, Mộ Dung Ưng mới trở lại phòng gặp nàng.


      “Có phải Song nhi xảy ra chuyện gì hay ?” Mạn Tâm đoán được chút.


      “Ừ.” gật đầu, “Hạ Duẫn Ngân vừa rồi phái người, bảo nàng giữa trưa phải qua đó, nếu …..”


      “Ta lập tức ngay.” Mạn Tâm . phải cho ba ngày sao? Tại sao lại đổi ý.


      “Ta cùng nàng.” Mộ Dung Ưng .


      được, hãy để cho Tiêu Lăng với Dương Tử Vân theo giúp ta.” Mạn Tâm , nàng nghĩ, chẳng may nếu mình phải đánh đổi để Song nhi trở về, nhất định đồng ý.


      “Nàng muốn dùng bản thân đổi cho Song nhi sao? Ta cho nàng biết, ta đồng ý.” Mộ Dung Ưng ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng.


      “Nhưng ta thể trơ mắt nhìn Song nhi chết được.” Mạn Tâm , “Chàng có thể tìm cơ hội cứu ta trở về.” Nàng nghĩ kỹ từ lâu.


      “Đừng làm chuyện điên rồ. Ví dụ như nàng đến, cũng giết Song nhi. vẫn muốn dùng Song nhi để uy hiếp nàng. Nếu Song nhi chết, chẳng phải chút cơ hội chiến thắng cũng có sao?” Mộ Dung Ưng .


      “Yên tâm , ta tùy cơ ứng biến, nếu phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng qua đổi cho Song nhi.” Mạn Tâm .


      “Cẩn thận chút.” Mộ Dung Ưng , bí mật theo sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :