1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 102



      Chương 102 – Người ngoài ý muốn


      Lúc Mạn Tâm trở về, liền nhìn thấy Song Nhi cùng mọi người tới. Thấy nàng lập tức chạy lại đón, lo lắng lôi kéo nàng hỏi: “Tỷ tỷ, người sao chứ, muội vừa mới nghe , nơi này có Vạn Phúc trà lâu.” Nhìn thấy nàng bình an vô , mới yên lòng.


      “Tiểu thư, người sao chứ.” Mọi người nhốn nháo lo lắng hỏi.


      “Ta sao, cần lo lắng, là muốn bạc của ta. Ta người của ta có, quay về đưa cho , chịu. Vừa lúc có người đường tốt bụng ngang qua, ta được cứu. Thừa lúc bọn đánh nhau, ta trốn thoát.” Mạn Tâm , lý do này tương đối làm cho người ta tin.


      “Chúng ta xem, rốt cuộc là ai? Cả gan dám làm loạn như vậy, lại còn muốn cướp bạc.” Mọi người lòng đầy căm phẫn, muốn bắt được người kia.


      Mạn Tâm quản nhiều như vậy, đường dài, nàng hơi mệt chút, ” Song nhi, ta muốn về nghỉ ngơi trước.”


      “Được, muội cùng tỷ trở về.” Song Nhi đỡ lấy nàng, thầm: “Tỷ tỷ, người cũng biết, chờ lúc bà bà trở lại, ta với bà, tỷ Vạn Phúc trà lâu. Bà chỗ này có trà lâu. Muội lo lắng muốn chết. Nhìn người đó chất phát thà thiện lương như vậy, ra cũng là người xấu. Xem ra chúng ta sau này phải cẩn thận, tỷ cũng đừng động chút là lấy bạc ra, chừng, có biết bao nhiêu người dòm ngó chúng ta đấy.”


      biết.” Đối mặt với cằn nhằn của nàng, Mạn Tâm chỉ cười cười, nàng đúng, có lẽ rất nhiều người giờ phút này chỉ quan tâm đến tiền bạc của nàng, sau này phải cẩn thận, đến mức người tốt người xấu cũng thể phân biệt. Mọi người đều tham tài, có lẽ người kia chỉ là phút xem trọng tiền tài, có lẽ bình thường là người tốt.


      Dương Tử Vân nhìn thấy bồ câu đưa tin tới quả thực thể tin được, nàng lại có thể dùng biện pháp như thế tìm nhị ca. Nên nàng quá mức thông minh, hay nàng xem thường lễ giáo? biết nhị ca có ở nơi đó hay ? Huynh ấy có chịu lộ mặt hay ? Bản thân có muốn đem chuyện này với đại ca hay ? Quên , vẫn là để sau hãy , nếu nàng có thể tìm nhị ca trở về, đây chẳng phải tạo cho đại ca điều bất ngờ sao.


      Mạn Tâm dốc lòng tìm kiếm qua ba ngày, tuy rằng ba ngày nay mọi người tận tâm tận lực giúp nàng tìm người, nhưng đều có chút tin tức nào của Tiêu Lăng. Nàng biết do Tiêu Lăng trốn tránh? Hay ở nơi này?


      Từ hy vọng dần dần chuyển sang thất vọng, nàng ngồi ở trong sân, vẻ mặt trầm trọng, ý nghĩ bản thân có lẽ quá ngây thơ rồi.


      “Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tìm được , nhất định tìm được .” Song Nhi an ủi nàng.


      “Hy vọng vậy.” Mạn Tâm .


      “Tiểu thư, tiểu thư.” bé mười mấy tuổi thở hổn hển chạy vào, “Bên ngoài, bên ngoài…. “


      “Làm sao vậy? Đừng nóng vội, từ từ .” Mạn Tâm lại dấy lên tia hy vọng, có thể là hay ?


      “Bên ngoài có chiếc xe ngựa đặc biệt sang trọng đến đây, muốn gặp , mọi người bảo ta tới cho biết.” vất vả, cuối cùng cũng xong.


      “Xe ngựa sang trọng?” Mạn Tâm ngây ra lúc, phải có mưu gì chứ, tuy nhiên đến cửa chắc hẳn có vấn đề gì.


      “Tỷ tỷ, muội trước xem thử.” Song Nhi , vô cùng cẩn thận.


      “Song Nhi, chúng ta cùng .” Mạn Tâm đứng dậy .


      tới cửa, nhìn thấy nhiều thôn dân vây quanh cổ xe ngựa những đẹp mà còn cực kỳ lộng lẫy, vừa nhìn cũng biết phải thuộc vùng này, còn có cả thị vệ, thoạt nhìn là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh, là ai đây?


      Mộ Dung Ưng ư? đến tìm mình sao? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng có vài phần mừng thầm, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt là người trong xe ngựa phải là .


      “Xe ngựa đẹp! Ta lần đầu tiên nhìn thấy.”


      “Có tiền là sướng, là ai đây? Tướng công của tiểu thư sao?”


      “Ngươi xem rèm che xe ngựa kìa, so với quần áo chúng ta mặc còn tốt hơn.” Mọi người chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.


      Thấy nàng tới liền chủ động tránh ra nhường đường.


      Thấy người xe cũng có ý muốn xuống xe, Mạn Tâm do dự chút, vẫn tới. Xe ngựa đáng giá như vậy, ít nhất phải đến để cướp bóc, vả lại nàng rất xấu xí, chắc hẳn cũng phải đến cướp người, chỉ cần là phải hai mục đích này, nàng thấy yên tâm hơn.


      Đứng bên ngoài xe ngựa, nàng lễ phép hỏi: “ biết các hạ là ai? Vì sao muốn gặp ta?”


      “Yên tâm, ta đối với nàng có ác ý, nàng hãy lên xe trước .” Trong xe ngựa truyền ra giọng nam nhân.


      Mạn Tâm hơi nhíu mày, tiếng này giống như từng nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ ra. bảo mình lên xe, cứ thử xem, có nhiều người như vậy, cũng dám làm gì mình.


      Vừa định muốn lên, liền thấy Song Nhi giữ chặt nàng lại, nhìn nàng nháy mắt ra hiệu.


      Mạn Tâm cho nàng ánh nhìn an tâm, ý bảo khắp nơi, phải rất nhiều người sao? Lúc này Song Nhi mới buông nàng ra.


      Màn xe được thị vệ đứng bên cạnh mở ra, Mạn Tâm thấy người ngồi bên trong, sửng sốt hơn nửa ngày kịp phản ứng. Tại sao lại là , làm sao biết mình ở nơi này?


      Hạ Duẫn Ngân thấy nàng ở trước mắt, trong mắt lên quyến luyến sâu sắc. Cuối cùng gặp lại nàng, đưa tay kéo nàng qua.


      Thân thể đột nhiên bị dùng lực ôm cái, Mạn Tâm bị ôm chặt vào lòng, lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy ra chút, “Huynh…… Tại sao huynh lại ở chỗ này?”


      “Nàng ở đâu, ta theo đến đó! Trữ An, Trữ An của ta.” Hạ Duẫn Ngân ôm chặt nàng, ở bên tai nàng kêu lên.


      Mạn Tâm lại lộ ra ít hoảng loạn, tại sao lại gặp ở chỗ này? Xong rồi, xong rồi, làm sao bây giờ? ép buộc mình cùng quay về Hạ quốc chứ?


      “Thái tử ca ca, huynh buông ra ra trước , mau thả ta ra, ta thở được.” Nàng liều mạng cũng muốn đẩy ra.


      , ta buông tay, nàng là của ta, nàng từ giờ trở là của ta.” Hạ Duẫn Ngân đè nàng ngã xuống xe ngựa, sau đó liền hôn lên môi nàng.


      Hai mắt Mạn Tâm lập tức trợn to, biến thái, là tên biến thái, hai người chính là huynh muội ruột thịt, làm sao có thể làm chuyện loạn luân như vậy.


      “Ưm…ưm.” Liều mạng chống cự, liều mạng giãy dụa, tất cả đều là vô ích, ngược lại làm càng hôn càng bá đạo, nàng chỉ có thể bỏ cuộc.


      Trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt ngây ngất của , nhưng lại biết nàng đau khổ biết bao nhiêu.


      vất vả chờ hôn đủ rồi, buông lỏng mình, liền đẩy ra, lúc này nàng mới có cơ hội há to miệng thở, quay đầu quan sát , nghiến răng nghiến lợi. Mỗi lần gặp mặt, đều ép buộc mình……


      “Trữ An, đừng dùng ánh mắt này nhìn huynh, huynh đau lòng.” Hạ Duẫn Ngân thống khổ .


      “Ta nên dùng ánh mắt nào nhìn huynh đây? Chúng ta là huynh muội, sao huynh có thể làm vậy với ta?” Mạn Tâm gần như hét lớn lên. Mặc dù có , cũng phải quan tâm cảm nhận của người khác, vả lại, vừa nghĩ tới là ca ca của Trữ An khiến nàng ghê tởm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103



      Chương 103 — Vắt óc tìm kế


      Nhìn vào mắt nàng thấy tất cả đều là chán ghét, Hạ Duẫn Ngân bị nàng chọc giận, run rẩy toàn thân, “Huynh muội? cần nhắc ta hai chữ này, trước kia muội đều để ý, bây giờ để ý cái gì? Hay là muội ta?”


      “Ta ngươi, ngươi, ta phải là Trữ An.” Mạn Tâm quát lên.


      Mọi người nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã tranh cãi quyết liệt, đều ngây ngẩn cả người, suy nghĩ có phải có người ức hiếp nàng hay ? Muốn vây lại xung quanh.


      Song Nhi nghe thấy biết người bên trong là thái tử, lập tức cản bọn họ lại: “Tất cả mọi người tản ra , người ở bên trong quen biết chúng tôi, là tới tìm chúng tôi trở về.”


      Nàng như vậy, huống chi nghe được tiếng tranh cãi kia ràng là có quen biết nhau, nếu quen, nàng kêu cứu, vì vậy mà từ từ giải tán.


      “Muội ta, muội ta vì sao lại bỏ Mộ Dung Ưng? Vì sao muội đột nhiên thay đổi thế này?” Hạ Duẫn Ngân thống khổ nhìn nàng. Cho dù nàng luôn miệng mình, nhưng vẫn tin là nàng mình.


      “Muốn ta như thế nào ngươi mới tin? Ta ngươi. Ta rời bỏ Mộ Dung Ưng cũng phải vì ngươi, đó là vì ta người khác, ngươi chắc cũng nghe .” Trữ An biết nên giải thích như thế nào.


      “Huynh tin, nếu muội người khác, vì sao ở cùng ? Ngược lại, lại chạy đến nơi này để tìm tướng công nào đó?” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng chằm chằm.


      “Đó là chuyện của ta, cần ngươi quan tâm, ngươi mau về .” Mạn Tâm muốn giải thích với .


      “Huynh mặc kệ, huynh mặc kệ, ai thèm quản muội? Theo huynh về Hạ quốc.” Hạ Duẫn Ngân nắm lấy cánh tay nàng. Lúc này nhất định phải mang nàng trở về.


      “Ngươi buông tay, ta muốn về, ta phải Trữ An.” Mạn Tâm giãy dụa.


      Hạ Duẫn Ngân cũng để ý đến nàng. Hướng bên ngoài phân phó: “Để Song Nhi lên xe, chúng ta trở về.”


      “Dạ, chủ nhân.” Thị vệ đáp, để Song Nhi lên chiếc xe ngựa khác.


      “Buông ra, mau thả ta ra.” Mạn Tâm nôn nóng, nơi này là biên giới, rất nhanh ra khỏi Thiên Triều quốc. Đáng sợ hơn chính là, khi nàng trở lại Hạ quốc bị nhốt lại nàng chẳng phải là sống bằng chết sao, được, nàng thể trở về.


      “Trữ An, đừng ầm ĩ nữa, huynh biết muội giận huynh.” Hạ Duẫn Ngân ôm chặt nàng.


      “Ta có giận ngươi, ta phải là Trữ An.” Mạn Tâm khóc ra nước mắt.


      “Muội phải là Trữ An của huynh, muội có thể là ai?” Hạ Duẫn Ngân đưa tay vuốt tóc nàng, nhìn kỹ nàng, “Khuôn mặt quen thuộc như vậy, hàng mi quen thuộc như vậy, ánh mắt quen thuộc như vậy…….”


      Mạn Tâm biết mình cũng tin, dưới tình thế cấp bách, lôi kéo : “Huynh có biết vì sao muội chịu quay về ?”


      “Vì sao?” Hạ Duẫn Ngân ngây ra lúc.


      ra muội là vì huynh.” Mạn Tâm giả vờ khổ sở cúi đầu.


      “Vì huynh?” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng, “Nếu vì huynh, muội nên ở cùng chỗ với huynh.”


      , huynh hiểu, huynh hoàn toàn hiểu, muội sở dĩ nguyện ý xuất giá cũng bởi vì phải rời khỏi huynh. Huynh là thái tử Hạ quốc, huynh là ca ca của muội. Nếu chúng ta ở cùng nhau, người khác nghĩ thế nào? Huynh làm thế nào lên ngôi hoàng đế? Muội muốn hủy hoại huynh, huynh biết ? Muội hy vọng huynh làm hoàng đế, muội mong huynh làm cho Hạ quốc trở nên phồn vinh hưng thịnh. Muội hy vọng huynh hạnh phúc, cho nên muội thể hại huynh.” Mạn Tâm chân thành.


      Hạ Duẫn Ngân ngờ nàng là nghĩ như vậy, ra là mình luôn hiểu lầm nàng, nhưng cũng vì như vậy, mình càng thể vứt bỏ nàng.


      Nhìn trong mắt tràn ngập cảm động, thấy nảy giờ gì, Mạn Tâm cho là có hy vọng, nhưng lại đột nhiên liền ôm lấy nàng, “Trữ An, muội suy nghĩ cho huynh như vậy, huynh càng thể phụ bạc muội, yên tâm, ngôi vị hoàng đế và muội ta đều muốn, nhưng huynh cũng bảo vệ muội, để muội sợi tóc cũng bị thương tổn.” Điểm này vẫn rất tự tin.


      , miệng lưỡi thế gian, làm sao huynh ngăn được, chẳng lẽ có người , huynh giết người sao? Nhưng cứ coi như mọi người đều , trong lòng cũng đều hiểu . Huynh có thể bảo đảm người khác lấy cớ này để lật đổ huynh sao? , muội thể để cho chuyện như vậy xảy ra. Cho nên, muội thể trở về. Nếu huynh cương quyết muốn mang muội trở về, muội chỉ có thể tìm đến cái chết.” Mạn Tâm quyết định dùng cái chết để uy hiếp . Nếu mình, như vậy để cho nàng phải chết.


      “Trữ An, huynh để uội chết, muội theo huynh quay về Hạ quốc trước. Huynh mang muội tiến cung, sắp xếp muội ở chỗ bí mật, huống chi, muội như thế này, bị ai nhận ra.” Hạ Duẫn Ngân giống như sớm bố trí xong xuôi.


      Mạn Tâm hoàn toàn còn gì để nữa, làm sao bây giờ? Trốn, đúng rồi, phải nghĩ biện pháp trốn, nghĩ vậy, lập tức hô: “Dừng xe.”


      Thư..ư..ư…, xe ngựa lập tức dừng lại.


      “Muội muốn làm gì?” Hạ Duẫn Ngân cảnh giác nhìn nàng.


      “Muội muốn tiểu tiện, huynh ở xe chờ muội.” Mạn Tâm xong, muốn nhảy xuống xe.


      “Huynh cùng muội.” Hạ Duẫn Ngân muốn theo nàng ra.


      được, bên ngoài có rất nhiều người nhìn thấy, vả lại ở trong mắt bọn họ, chúng ta vẫn là huynh muội.” Mạn Tâm vội vàng cự tuyệt.


      “Vậy …” Hạ Duẫn Ngân do dự lúc mới phân phó: “Để Song Nhi cùng muội.”


      “Được, được.” Mạn Tâm thầm vui vẻ, Song nhi dù sao cũng là người của mình, vừa vặn hai người cùng nhau chạy trốn.


      Song Nhi thấy Man Tâm lôi kéo mình chạy vào trong rừng cây, kỳ quái hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ phải cần tiểu tiện ư? Chỗ này được rồi, người khác nhìn cũng tới.”


      “Suỵt, tiểu tiện cái gì? Chúng ta chạy trốn, đừng nữa, nhanh lên .” Mạn Tâm lôi kéo nàng bỏ chạy.


      “Chạy trốn.” Song Nhi hoảng sợ, chạy lên phía trước, chân lại đột nhiên vấp phải nhánh cây, bị đau làm nàng lập tức hét lên: “Á…”


      “Đừng kêu.” Mạn Tâm nghĩ cần che miệng nàng ta lại, nhưng chậm, nhất định nhanh chóng đuổi đến, lập tức nâng nàng ta dậy,” Song Nhi, thế nào? Còn được ?”


      Song Nhi thử lên trước vài bước, lập tức đau đến nhăn mặt, “ được, tỷ tỷ, nếu tỷ muốn chạy trốn, mình chạy trước, đừng để ý đến muội.”


      “Nhưng… . . .” Mạn Tâm nghĩ muốn chạy trốn, nhưng thấy nàng ta bị thế này, lại đành lòng, do dự lúc, Hạ Duẫn Ngân đến trước mặt nàng.


      “Song Nhi làm sao vậy?” hỏi.


      “Khởi bẩm thái tử, nô tì sao, vừa rồi trong lúc cùng công chúa quay lại, đột nhiên bị té ngã.” Song Nhi che dấu ý đồ muốn chạy trốn của công chúa.


      “Muội sao chứ.” lại nhìn nàng hỏi.


      “Muội sao, trở về .” Mạn Tâm tin nhận ra mình muốn chạy trốn, chẳng qua, ra, mình cũng giả bộ hồ đồ. Nhưng kế hoạch chạy trốn của nàng, mau chóng bị phá sản.


      Trở lại xe ngựa, Mạn Tâm có thể cảm giác luôn nhìn mình chằm chằm, biết có phải vì sợ nàng lại chạy trốn lần nữa hay ? Nàng cũng biết, vì chuyện mới vừa rồi, nhất định cho người giám sát chặt chẽ mình. Dọc đường phải nghĩ cách nào chạy trốn, mà nghĩ ra biện pháp nào.


      Dương Tử Vân nhận được bồ câu đưa tin, sắc mặt lập tức trầm xuống, sau khi nàng rời , đại ca cũng có thông báo, thái tử Hạ quốc làm sao biết được nàng ở biên ải, vả lại còn chính xác tìm được nàng? Làm sao bây giờ? Nếu ta mang nàng về Hạ quốc, mọi chuyện có thể thực phiền phức hay ? được, bây giờ chỉ có thể với đại ca, chẳng may xảy ra chuyện, mình mình cũng thể khống chế.


      “Cái gì? ấy tìm Nhị đệ?” Mộ Dung Ưng nghe xong lời của , lập tức đứng lên,”Đệ biết từ sớm đúng ?”


      “Phải, đại ca, đệ xin lỗi, đệ vốn muốn xem thử ta có phải tìm nhị ca hay , cũng muốn nàng mời được nhị ca quay về cho huynh bất ngờ. Ai ngờ Hạ Duẫn Ngân đột nhiên xuất , còn muốn mang ta .” Dương Tử Vân .


      “Bây giờ ấy thế nào?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Còn chưa ra khỏi biên ải, vả lại ta từng muốn chạy trốn, nhưng thành công. Đệ nghĩ ta hẳn là còn muốn chạy trốn nữa. ta muốn trở về cùng Hạ Duẫn Ngân.” Dương Tử Vân .


      “Nhanh chóng kêu người chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn lên đường biên ải.” Mộ Dung Ưng phân phó .


      “Đại ca, đệ sớm chuẩn bị tốt rồi, mọi thứ cần thiết đều giao phó ràng, chúng ta có thể lập tức lên đường.” Dương Tử Vân , biết đại ca nhất định tìm nàng.


      “Chúng ta lập tức khởi hành.” Mộ Dung Ưng . Nữ nhân chết tiệt này, tại sao nàng với mình, nếu , mình ủng hộ nàng, làm gì để xảy ra hiểu lầm lớn như vậy.


      Trong khách điếm.


      “Tỷ tỷ, muội trải giường rồi, tỷ mau nghỉ ngơi sớm .” Song Nhi vừa trải giường chiếu vừa , chỉ khi có ai nàng mới kêu tỷ tỷ.


      Mạn Tâm nhìn Song Nhi nhưng lại có ý định riêng. Cửa có người canh gác, mình lại biết võ công, nhất định là trốn thoát rồi, trừ phi giả mạo. Trong lòng thầm , Song Nhi xin lỗi, tha thứ cho tỷ, tỷ còn cách nào.


      nhàng cầm lấy chiếc ghế gỗ, nhẫn tâm hướng đầu nàng ta đánh xuống. Song Nhi còn chưa kịp kêu tiếng, liền hôn mê bất tỉnh. Mạn Tâm nhanh chóng xem thử nàng ta thế nào, may quá, có chảy máu, nhưng đầu nổi lên cục u lớn.


      dám chần chừ bắt đầu thay quần áo, vừa mới đổi xong nghe thấy bên ngoài Hạ Duẫn Ngân kêu: “Trữ An, muội ngủ chưa?”


      Mạn Tâm bị hù lập tức nằm vật xuống giường, “Muội vừa mới nằm, cả ngày hôm nay ngồi xe ngựa quá mệt mỏi, thái tử ca ca, có việc gì sáng sớm mai rồi được ?”


      Ngoài cửa Hạ Duẫn Ngân chần chờ chút, “Vậy được rồi.” Cửa có thị vệ, nàng chạy cũng thoát.


      Mạn Tâm nghe tiếng bước chân của vang lên vào gian phòng kế bên, lúc này mới thở , nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn Song Nhi cái, bưng lấy cái chậu rửa mặt bên cạnh , liền cúi đầu mở cửa ra.


      Thị vệ thấy nàng mặc quần áo Song Nhi, cũng để ý.


      Mạn Tâm vẫn lo lắng đề phòng như cũ, nhanh xuống dưới lầu……


      vất vả ra khỏi khách điếm, nhưng bên ngoài trời tối đen, nàng cũng nhớ đường lúc đến, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ… .


      “Tiểu thư, cùng ta.” hắc y nhân đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, thấp giọng .


      “Ngươi… . Ngươi là ai?” Mạn Tâm thể tin .


      “Tiểu thư yên tâm, là Thiếu chủ phân phó ta thầm theo bảo vệ người, rời khỏi nơi này rồi sau, theo ta.” Hắc y nhân lôi kéo nàng bước ……

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 104



      Chương 104 — Rơi xuống vách núi


      Mạn Tâm biết chạy bao lâu, dù sao chung quanh cũng tia sáng. Trong rừng cây, chỉ có ánh trăng chiếu sáng mờ nhạt, lúc này mới dừng lại, dựa vào cây thở hổn hển, “Nếu do Phó Vân sai ngươi đến bảo vệ ta, vì sao lúc ban ngày ngươi xuất ?”


      “Bởi vì ta biết võ công của mình thể đánh lại bọn , chỉ có thể bí mật tìm cơ hội.” Hắc y nhân xong, đột nhiên hét lớn tiếng: “Ai?”


      Mạn Tâm lập tức khẩn trương, chẳng lẽ bọn đuổi tới rồi sao?


      “Đừng sợ, ta đả thương người, ta cùng chung mục đích với ngươi.” Trong bóng tối đột nhiên nam nhân bước ra, vừa chắp tay vừa : “Thuộc hạ, tham kiến Vương Phi.”


      “Ngươi là……” Mạn Tâm đoán do Mộ Dung Ưng phái tới.


      “Thuộc hạ do Dương công tử phái tới bảo vệ Vương Phi.” Nam nhân đó .


      “À.” Mạn Tâm khẽ lên tiếng. thông minh, từ theo dõi liền biến thành bảo vệ, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ngày hôm đó người giúp ta là ngươi sao.”


      “Đúng là thuộc hạ.” Hắc y nhân gật đầu.


      “Tốt rồi, nếu chúng ta có chung mục đích vậy bây giờ phải lúc nghỉ ngơi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, chừng bọn họ ngay lập tức đuổi đến rồi.” Nam nhân kia .


      “Đúng, chúng ta nên chạy hướng nào?” Hắc y nhân hỏi, đối với địa hình nơi này thông thuộc.


      “Chạy hướng Đông.” Nam nhân dứt khoát , nhưng vừa dứt lời, liền nhìn thấy vạt ánh lửa phía sau, lập tức : “ ổn, bọn họ đuổi tới rồi.”


      “Trữ An, đứng lại, muội muốn bỏ sao?” Phía sau là tiếng la hét của Hạ Duẫn Ngân.


      Mạn Tâm phải nhận ra thích Trữ An, nhưng nàng phải là Trữ An.


      “Bây giờ trời tối đen, chúng ta cố gắng núp, di chuyển, nếu , bọn họ dễ dàng phát ra dấu vết.” Hắc y nhân . Trời tối đen, nàng lại biết võ công, nếu di chuyển rất dễ làm cho cả nhóm bọn họ bị bại lộ.


      “Ngươi bảo vệ Vương Phi, ta đánh lạc hướng bọn họ.” Nam nhân dứt lời phi thân , nhưng cố ý đường để lại dấu vết.


      “Tiểu thư, xin đắc tội,.” Lúc này hắc y nhân mới ôm nàng bay lên cành cây đại thụ bên cạnh, hạ thấp giọng, : “Tiểu thư, cố gắng nín thở.”


      Mạn Tâm gật gật đầu, liền nhìn thấy dưới tàng cây vạt ánh lửa, sắc mặt Hạ Duẫn Ngấn được chiếu sáng có vẻ cực kỳ u.


      “Thái tử, nơi này dường như có dấu vết có người từng qua.” thị vệ tay cầm đuốc .


      Hạ Duẫn Ngấn nhìn kỹ, chính xác là dấu vết có người vừa mới qua, lập tức hét lên: “Đuổi theo.”


      “Dạ.” Thị vệ cầm lấy đuốc đuổi theo.


      Ưm, Mạn Tâm như muốn ngừng cả thở, nghe được câu này, lập tức thở phào nhõm, nhưng chính tiếng thở rất này, lại bị nghe thấy, lập tức khoát tay : “Dừng.”


      Hắc y nhân biết xong rồi, bị phát , nhưng may mắn bây giờ là buổi tối, lập tức ôm nàng hướng vào sâu trong rừng nhanh chóng chạy …. . . .


      “Đứng lại.” Hạ Duẫn Ngân đuổi theo.


      Giờ Mạn Tâm mới biết mình phạm sai lầm lớn.


      Hắc y nhân biết võ công mình bằng thái tử Hạ quốc, trong ngực còn ôm người, cho nên nhất định chạy thoát, thoáng buông nàng ra rồi : “Tiểu thư, tự người chạy , ta cầm cự thời gian.” xong, liền phóng ra loạt ám khí…


      Mạn Tâm biết có ở lại chỗ này cũng giúp đỡ được gì? Nhất quyết xoay người bỏ chạy, cũng để ý xem phía trước là nơi nào?


      “Trữ An, đứng lại.” Để thị vệ đối phó với Hắc y nhân, Hạ Duẫn Ngân mau chóng đuổi theo.


      Mạn Tâm hấp tấp chạy thẳng mạch nhưng đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng thấy trước mặt là vách núi…. .


      “Trữ An, tại sao muội bỏ chạy?” Hạ Duẫn Ngấn thống khổ tới phía nàng.


      “Huynh đừng qua đây, huynh mà tiến lại đây, ta nhảy xuống.” Mạn Tâm lui đến bên rìa vách núi.


      “Muội thà nhảy vực cũng muốn cùng ta trở về?” Hạ Duẫn Ngân dường như chịu nhiều đả kích.


      “Ta rồi, ta trở về, huynh đừng ép ta.” Mạn Tâm vẫn tiếp tục lui về phía sau.


      “Tại sao? Muội cho ta biết tại sao ?” Hạ Duẫn Ngân mất kiểm soát. tin, Trữ An đối với tuyệt tình như vậy. cũng tin, nàng nhảy xuống, nên vẫn tiếp tục tiến tới từng bước…


      “Huynh đứng lại.” Mạn Tâm thấy tin vẫn tới, trong lòng có chút hoảng sợ, nàng hoàn toàn muốn chết, nhưng do hoảng loạn liền trượt chân cả người ngã ngửa về phía sau… …


      “A… . . . .” Mạn Tâm kinh hãi hét to.


      “Trữ An…” Ánh mắt Hạ Duẫn Ngân trừng to, vươn tay ra muốn bắt lấy nàng, nhưng chỉ có ngón tay là chạm vào nàng, liền trơ mắt nhìn nàng rớt xuống… . . . . .


      Mạn Tâm cảm thấy thân thể mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù. vách núi bóng người càng ngày càng . Nàng chỉ còn nhìn thấy mặt trăng bầu trời đêm, nhắm mắt lại. Nếu vận mệnh an bài như vậy, biết chừng nàng được trở về.


      “Trữ An.” Hạ Duẫn Ngân thể tin được nàng từ trong tay mình rơi xuống như vậy … . .


      “Thái tử, nén bi thương, có lẽ công chúa có việc gì. Thuộc hạ xuống dưới tìm xem.” tên thị vệ .


      , lập tức xuống núi.” Hạ Duẫn Ngân phi thân chạy xuống chân núi …


      Luôn trốn tại nơi bí mật gần đó, người được Dương Tử Vân phái tới, tận mắt thấy nàng ngã xuống, mà mình lại kịp đưa tay ra cứu. Mặc kệ dù sống hay chết, cho công tử biết trước .


      Hắc y nhân càng hối hận thôi, làm thế nào bẩm báo ràng cùng Thiếu chủ đây? Có lẽ nên xuống núi xem xét chút, chừng nàng chết? Tuy rằng khả năng này rất .


      Lúc nàyMạn Tâm hề nghi ngờ rằng mình hẳn phải chết, lại đột nhiên được người đón được, vững vàng đáp xuống đất, mở to mắt thể tin được… . .


      nương, sao rồi, đứng lên .” giọng nam nhân có lực rất vang dội truyền đến bên tai .


      “Cám ơn, đa tạ công tử ra tay cứu mạng.” Mạn Tâm ngượng ngùng đứng dậy, nhờ ánh trăng nhìn thấy khuôn mặt , kinh ngạc kêu ra tiếng: “Là ngươi?”


      nương biết ta?” Tiêu Lăng kỳ quái quan sát nàng. Đột nhiên cảm thấy nàng rất giống Trữ An, nhưng khi nhìn đến vết bớt mặt nàng, lại cảm thấy thể nào.


      “Biết, ta đương nhiên quen biết ngươi.” Mạn Tâm có chút kích động, trời quả phụ lòng người, cuối cùng tìm được .


      Tiêu Lăng cau mày, đột nhiên tỉnh ngộ. Mấy ngày nay, nghe được tin tức có nữ nhân tướng mạo rất xấu xí, tự xưng là nương tử của cầm theo bức họa khắp nơi tìm kiếm , cho nên mới tới đây. Chẳng lẽ chính là nàng? Nhưng mình lại biết nàng?


      “Chúng ta có thể tìm chỗ chuyện được ?” Mạn Tâm . Nàng sợ Hạ Duẫn Ngân xuống chân núi tìm thấy mình.


      “Nơi này rừng núi hoang vắng biết nơi nào? Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt sao lại từ vách núi cao rơi xuống?” Tiêu Lăng ngờ vực hỏi.


      “Ngươi biết , có người muốn cướp bạc của ta, bắt cóc ta tới đây. Sau đó ta trốn thoát được. Ai ngờ khi tới vách núi cẩn thận nên rơi xuống, may mắn gặp được ngươi. Ta sợ bọn họ xuống núi, cho nên chúng ta vẫn nên rời trước rồi .” Mạn Tâm .


      Tiêu Lăng thấy nàng có gì đáng nghi, gật đầu : “Được rồi, theo ta.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105



      Chương 105 — Tá Thi Hoàn Hồn


      Tiêu Lăng đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, cho nên nhanh chóng tìm được ngôi nhà tranh bị bỏ hoang, đoán chừng trước đây là nơi những người thợ săn tá túc.


      “Bây giờ, , ra là ai? Bức chân dung này là sai người ta họa.” lấy bức họa từ trong lòng ngực mình ra.


      “Ta…” Mạn Tâm nghĩ thầm, có nên cho biết hay , nhưng lại sợ biết được mình là Trữ An, có thể xoay người bỏ hay ? Để an toàn, nàng quyết định trước tiên nên giấu diếm, “Ngươi trước tiên đừng hỏi ta là ai? Ta chỉ muốn biết, lúc trước ngươi cùng công chúa xảy ra chuyện gì?”


      “Rốt cuộc là ai?” Nghe thấy nàng nhắc tới Trữ An, Tiêu Lăng lập tức cảnh giác. Vóc dáng nàng cực kỳ giống Trữ An, nhưng giọng điệu của nàng, ánh mắt của nàng hề có chút gì của công chúa kia. Chẳng lẽ là tỷ muội của ta, cũng đúng, chưa bao giờ nghe ta có chị em, tỷ muội ruột mẹ sinh ra?


      “Trước tiên ngươi đừng quan tâm ta là ai? Ngươi chỉ cần cho ta biết, ngươi và nàng ta ngày hôm đó ra xảy ra chuyện gì? Hãy tin ta, ta hề có ác ý.” Mạn Tâm chân thành .


      “Nếu có ác tâm, vậy xin trước tiên hãy cho ta thân phận thực của .” Tiêu Lăng . Hành tẩu giang hồ lâu, thể tin người, nhưng cũng thể tùy tiện tin tưởng người khác.


      “Nếu ngươi muốn biết, ta cho ngươi biết. Nhưng ta muốn ngươi cam đoan, bất kể ngươi nghe thấy gì? Tin hay , đều phải nghe ta cho hết, được bỏ .” Mạn Tâm . Nàng tin nếu như mình , cũng .


      “Đồng ý.” Tiêu Lăng gật đầu. vẫn luôn bị kích động ngay cả khi đối diện với kẻ thù của mình.


      “Ta chính là Trữ An.” Mạn Tâm dứt lời, ngay lập tức nhìn thấy trong mắt tràn ngập hận ý, ngay sau đó liền tiếp câu, “Nhưng ta cũng phải Trữ An.”


      Tiêu Lăng nhíu mày, nàng lời này là có ý gì?


      “Ta nghe Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân từng qua, ngươi tâm tư cẩn mật, tài trí hơn người, kiến thức uyên thâm. Nhưng ta biết, ngươi từng nghe đến Tá Thi Hoàn Hồn hay chưa?” Mạn Tâm nhìn . Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc cho người khác biết thân thế của mình.


      “Tá Thi Hoàn Hồn?” Tiêu Lăng nhìn nàng, mấy từ này mặc dù mình từng đọc trong sách vở vô số lần, cũng tin rằng có tồn tại của những điều thần bí, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt, càng chưa từng thấy xảy ra bên cạnh mình lần nào. Cho nên, vẫn nửa tin nửa ngờ.


      “Phải, ta biết chuyện này rất khó có thể tin, chính bản thân ta cũng cần thời gian rất dài để tiếp thu chuyện này.” Mạn Tâm gật đầu. nàng bị điên, nàng rất cảm ơn.


      là Tá Thi Hoàn Hồn, vậy xin hỏi là người đến từ đâu? Bao nhiêu tuổi? Họ gì? Tên gì?” Tiêu Lăng hỏi. Nếu nàng ra, mình quay về kiểm chứng để xem ra nàng có chính xác ?


      “Nếu ta cho ngươi biết, ta đến từ tương lai rất xa, ngươi có tin hay ? Ta họ Lục, tên Mạn Tâm.” Mạn Tâm giới thiệu bản thân.


      ta thể tin, nhưng ta sẵn sàng nghe tiếp.” Lý do này của nàng có thể là thoái thác, để thể kiểm chứng. Nếu thể kiểm chứng, thể chứng minh điều nàng .


      “Triều đại chúng tôi và các người giống nhau. Chúng tôi còn hoàng đế, cũng có nô tỳ, nô lệ. Nơi chúng ta ở bất kể là nam hay nữ đều cùng được học. Ta có người bạn rất thân, ấy tên Mộ Dung Lan Lan. Tuân theo di mệnh ông nội qua đời, ấy muốn ta cùng ấy vào trong phòng ông nội ấy để thu dọn di vật, trong lúc đó ta vô tình nhìn thấy quyển gia phả…. .


      Theo như Lan Lan , đây là tổ tiên của ấy, ấy cũng chưa từng thấy qua vật này, cho nên chúng tôi cùng nhau mở gia phả ra xem. Đó là quyển sổ cũ bị úa vàng, nhưng vẫn nhìn ra được bức họa vẽ mỹ nữ ung dung lộng lẫy, quý phái…..


      Toàn thân mặc quần áo cổ trang lộng lẫy cao quý, ngồi ghế mạ vàng có khảm huyết não san hô. Làm nổi bật lên dung nhan diễm lệ mong manh của nàng, hai bên cài hai chiếc trâm chạm khắc hình Hồ Điệp, tiếp theo là những chuỗi hạt đá ngũ sắc rũ xuống thành rèm dài đến ngang vai. Áo khoác dài bên ngoài bằng gấm thêu đóa mẫu đơn đỏ rực. Đôi mắt long lanh nhìn kia, xinh đẹp gì so sánh được……


      Nàng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt ta. tại sao ta luôn luôn có cảm giác quen thuộc, cho nên lại gần cầm bức họa tay xem xét. Dần dần ta phát bức họa trước mắt càng ngày càng sống động, nàng dường như cười với ta, vẫy vẫy tay với ta…


      Ta đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại, tiếp sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Chờ đến khi ta…tỉnh lại, ta đến nơi đây, còn biến thành Vương phi và công chúa. Ta từng nghĩ qua trăm phương ngàn kế để tìm cách quay trở về, nhưng tất cả đều thất bại. còn cách nào ta đành phải cam chịu số phận bất hạnh, với lại…” Mạn Tâm dừng lại chút rồi tiếp: “Với lại, ta Vương gia, chính là lần đầu tiên nhìn thấy, ta chàng. Nhưng rồi ta biết ra vị công chúa này ở vương phủ cũng được hoan nghênh. chỉ có Vương gia, mà ngay chính hạ nhân trong vương phủ cũng đều chán ghét ta. Vì để cho Vương gia thích ta, tiếp nhận ta lần nữa. Cho nên ta nỗ lực thay đổi, để cho chàng tin tưởng. Ta làm rất tốt. ra chàng hoàn toàn biết rằng, ta phải Trữ An….” Nàng che giấu lý do muốn Mộ Dung Ưng mình, mình mới có thể quay trở về.


      “Vậy ngươi với đại ca những điều này sao?” Tiêu Lăng trầm mặc chút mới hỏi. Những lời của nàng cách nào làm cho người tin được. Nhưng thường thường càng là vô lý, ngược lại lại càng chân . cũng biết có nên tin hay , nhưng là ánh mắt của nàng trong sáng.


      “Ta cố gắng giải thích qua, nhưng chàng tin. Chàng cho rằng ta lại đùa giỡn thiết kế ra mưu quỷ kế gì, còn nhốt ta xuống địa lao. Khi đó, ta mới hiểu được chàng căm hận ta nhiều bao nhiêu, , là căm hận Trữ An.” Mạn Tâm thở dài.


      Ánh mắt Tiêu Lăng lãnh đạm vài phần. Đại ca đương nhiên tin. Chuyện này nàng cố ý thêu dệt cũng rất hay, nhưng có điều hiểu, lập tức hỏi: “Vậy ngươi đến đây tìm ta là có ý gì?” Nàng phải muốn nhờ mình thuyết phục đại ca chấp nhận nàng chứ.


      “Ta tới tìm ngươi là để hóa giải ân oán. ra sau thời gian, Vương gia đối ta rất tốt nhưng chàng lại mâu thuẫn. Bởi vì ta, ngươi mới rời khỏi vương phủ, còn thêm Dương Tử Vân uy hiếp chàng. Nếu chàng chấp nhận ta, liền bỏ . Trừ phi ngươi có thể tha thứ cho ta, , là tha thứ cho Trữ An. Ta muốn làm cho Vương gia khó xử. Cho nên ta tới tìm ngươi, xóa bỏ hiểu lầm…” Mạn Tâm ra mục đích của mình.


      “Xóa bỏ hiểu lầm?” Tiêu Lăng hừ lạnh tiếng, ngờ Tử Vân vẫn bốc đồng đến như vậy, lại có thể dùng cách này uy hiếp đại ca.


      ra xóa bỏ hiểu lầm hay cũng sao cả. Chỉ cần ngươi tin tưởng ta phải Trữ An kia hiểu lầm giữa hai chúng ta liền còn nữa. Tuy rằng ta biết bây giờ nên làm sao để ngươi có thể tin tưởng ta.” Mạn Tâm biết dựa vào vài câu của mình lập tức tin ngay.


      “Ta cũng biết chỉ dựa vào lời phiến diện này của ngươi, có thể tin tưởng câu chuyện hoang đường này của ngươi hay .” Tiêu Lăng vẫn đối với nàng còn có cảnh giác.


      “Ai.” Mạn Tâm khẽ thở dài, “Yên tâm, ta sớm chuẩn bị tâm lý.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106



      Chương 106 — Tăng tốc lộ trình


      Hạ Duẫn Ngân chạy mạch như điên đến vách núi, nhưng hề tìm thấy thi thể của nàng, lập tức tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều thấy.


      “Thái tử, thuộc hạ tìm khắp chung quanh đều phát được tung tích công chúa.” tên thuộc hạ bẩm báo, ánh lửa sáng trưng lan rộng bao phủ khắp bốn phía.


      Sống thấy người, chết thấy xác, coi như nàng còn sống. Nhưng rơi xuống cũng thể nguyên vẹn mà bị tổn thương, càng có khả năng biến mất chút dấu vết. Hạ Duẫn Ngân nghĩ đến khả năng, rất có thể nàng còn bị treo ở giữa lưng chừng vách núi, được nhánh cây hay cái gì móc lại ở đó? Ngay lập tức chớp nhoáng truyền lệnh xuống: “Người đâu, theo ta.”


      Quay lại đỉnh núi, dùng thân mây kết thành sợi dây thừng từ đỉnh núi buông xuống…..


      Tiêu Lăng nhìn chằm chằm vào nàng, ngẫm nghĩ xem lời nàng có bao nhiêu phần có thể tin tưởng.


      “Bây giờ ngươi có thể vẫn còn hoài nghi ta, nhưng ta hi vọng ngươi cho ta cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội, làm ngươi tin ta, tin những lời ta đều là .” Mạn Tâm thẳng thắng nhìn .


      “Tốt lắm, vậy ngươi làm sao lại từ vách núi kia rơi xuống?” Tiêu Lăng hỏi, chẳng lẽ vì gặp phải thổ phỉ sao?


      ra là do ta bất cẩn nên mới bị rơi xuống, nhưng cũng có thể là do gặp thổ phỉ. Bất quá loại thổ phỉ này cướp bạc, cũng phải bọn thổ phỉ thông thường. là ca ca của Trữ An, thái tử Hạ quốc.” Mạn Tâm .


      “Cái gì? Thái tử Hạ quốc?” Sắc mặt Tiêu Lăng trang nghiêm, tại sao ta lại ở chỗ này?


      “Đúng. muốn mang ta quay về Hạ quốc. Ta chịu.”


      “Nếu chịu trở về, làm cách nào biết được ngươi ở đây, sao lại gặp được ngươi tại biên ải?” Tiêu Lăng thấy chuyện này đơn giản như vậy.


      “Việc này ta cũng biết, có lẽ phái người thầm giám sát nhất cử nhất động của ta.” Mạn Tâm . Chuyện này nàng vẫn luôn nghi ngờ, nhưng lại thể nghĩ ra bất kỳ điểm đáng ngờ nào.


      “Vì sao muốn mang ngươi trở về?” Tiêu Lăng hỏi. cũng vì gần đây mới nghe , thái tử Hạ quốc và nàng từng có quãng thời gian quan hệ tình cảm khác thường.


      “Điều này ra có chút khó mở miệng. Dường như Trữ An và nhau, về phần có phải là hay ta cũng biết. Nhưng xem ra hình như rất thích Trữ An, cho nên muốn dẫn nàng trở về.” Mạn Tâm lại .


      Nhìn thấy nàng thản nhiên ra như thế mà chút chật vật, có chăng chỉ là thông cảm và khó hiểu, tin rằng nếu nàng là Trữ An, nàng có khả năng lạnh nhạt như thế. người nếu giả bộ trong lúc vô tình cũng lộ ra sơ hở, nhưng vẫn thể chỉ dựa vào vài điểm liền tin tưởng nàng.


      “Ngươi có thể cùng ta trở lại kinh thành ?” Mạn Tâm nhìn , “Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân vẫn luôn tìm kiếm ngươi. Chàng rất áy náy, lúc trước để cho ngươi rời , cho nên thể tự tha thứ ình, cũng rất đau khổ. Coi như phải vì ta, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn thấy chàng bị dằn vặt sao?”


      “Đại ca vẫn luôn rất khổ tâm sao?” Nghe thấy nàng như vậy, Tiêu Lăng cũng thấy khổ sở. vẫn luôn cho rằng quay về chính là vì muốn gây thêm phiền phức cho đại ca, nhưng ngờ lại như thế này.


      “Đúng vậy, chàng vẫn luôn tự trách nhưng cũng luôn thăm dò tìm kiếm tin tức của ngươi.” Nàng gật đầu.


      “Trước đây, ta gởi thư để lại cho Tử Vân, ta trách đại ca. ra ta cũng phải hiểu đại ca để cho ta là vì muốn bảo vệ ta. Căn bản là ta cũng có dũng khí bỏ . Ta chỉ vì muốn để huynh ấy khó xử nên mới .” Tiêu Lăng , có lẽ mình làm sai rồi.


      hâm mộ tình nghĩa huynh đệ của các người có thể vì đối phương mà suy nghĩ nhiều như thế. Nếu như vậy, ngươi cũng nên gặp chàng. Cũng tiện thể đường kiểm chứng xem ta có phải là Trữ An trước kia hay .” Mạn Tâm , chỉ có tiếp xúc, mới có thể phát ra người đó có phải là giống như trước hay .


      thể, ta bây giờ nhất thiết còn phải tìm hiểu xem, vì sao thái tử Hạ quốc lại ở chỗ này?” Tiêu Lăng .


      “Nếu ngươi nghĩ như vậy tìm chỗ mang ta núp , đừng để cho tìm được. Ta cũng muốn bị bắt trở về.” Mạn Tâm . Nếu tìm được rồi, như vậy những chuyện còn lại, đơn giản.


      “Ngươi hãy theo ta. Ta có chỗ ở bí mật ngọn núi này, người bình thường tìm được nơi đó.” Tiêu Lăng .


      “Tốt.” Mạn Tâm đứng dậy, theo phía sau , lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi còn chưa cho ta biết, lúc trước Trữ An hãm hại ngươi như thế nào, vì sao muốn hãm hại ngươi?”


      “Chẳng lẽ đại ca chưa cho ngươi chuyện đó sao?” Tiêu Lăng hỏi ngược lại.


      “Có qua, chàng , ngươi bị Trữ An hạ dược, cho nên muốn….. Là như vậy phải ?” Mạn Tâm có đem hai chữ “làm nhục” kia ra.


      “Nếu ngươi biết vì sao còn hỏi ta? Còn tại sao nàng ta lại làm như vậy? Ta cũng ràng lắm, có lẽ chỉ có chính ngươi mới hiểu được.” Tiêu Lăng nhìn nàng cái.


      “Này, phải ta, mà là nàng ta. Gọi ta là Mạn Tâm , nhưng nếu như ngươi gọi ta là đại tẩu, ta cũng rất sẵn lòng.” Mạn Tâm , trước tiên thu phục hắnrồi tính tiếp.


      “Bây giờ nếu ta làm ràng được tình trước đây, ta thừa nhận ngươi là đại tẩu của ta.” Trong lòng Tiêu Lăng đối với nàng vẫn còn có đề phòng.


      “Được rồi, ta cũng miễn cưỡng ngươi……”


      Mạn Tâm mạch theo biết bao xa, trời cũng tờ mờ sáng. Nàng chịu nổi, dựa vào cây ngồi xuống, thở hổn hển : “Có thể nghỉ ngơi lát được , ta nổi nữa rồi.” xong câu đó, nàng mệt mỏi rã rời nhắm hai mắt lại, nhanh chóng ngủ say.


      Tiêu Lăng nhìn thấy nàng nhanh như vậy ngủ mê mệt biết nàng rất mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến thái tử Hạ quốc nếu tìm thấy thi thể nàng, nhất định tìm kiếm xung quanh, cho nên, do dự chút, đành phải đưa tay ôm lấy nàng, bay nhanh mà …….


      Dương Tử Vân đọc được tin tức do bồ câu đưa tới, lắp bắp kinh hãi. Nàng lại có thể rơi xuống từ vách núi, sống chết , tại sao có thể như vậy? Làm thế nào với đại ca đây?


      “Tử Vân, còn đứng đó làm gì?” Mộ Dung Ưng tới, đặt tay lên vai của .


      “Đại ca, đệ nhận được tin bồ câu đưa tới, bọn họ còn ở biên ải.” Dương Tử Vân nắm chặt tờ giấy trong tay. Đại ca nhìn thấy, cũng thể có chuyện gì.


      “Đệ xác định.” Mộ Dung Ưng vốn dự tính Hạ quốc đòi người.


      “Vâng, Trữ An, ta lại chạy trốn.” Dương Tử Vân , thầm nghĩ vẫn nên để lại lần sau mới với đại ca chuyện nàng đào tẩu đến nỗi sống chết cũng biết.


      “Nhiều thủ vệ như vậy, ấy lại có thể chạy trốn được, xem ra ta đúng coi thường bản lĩnh của ấy.” Khóe môi Mộ Dung Ưng bất giác nhếch lên. Nàng có thể nhiều lần chạy trốn như vậy, lên trong lòng nàng vẫn còn có mình. Nhưng cũng có chút lo lắng, nơi đó đều rất hoang vắng, nàng thân nữ nhi làm sao chạy thoát được bây giờ?


      “Đại ca, hay là chúng ta nhanh chân hơn chút, mau chóng đuổi theo, cũng nhanh trợ giúp cho ta?” Dương Tử Vân . ra rất sợ, sợ nàng chết rồi, đại ca có thể đau lòng hay ? Có thể tự trách bản thân hay ?


      “Được, chúng ta lập tức .” Mộ Dung Ưng liền . Lời của cũng rất hợp ý mình, biết nên mở miệng với thế nào, lại ra trước. Chính mình làm sao lại đồng ý được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :