1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 097



      Chương 097 – Kỳ tích xuất


      Phó Vân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút mê ly, mang theo đau xót, cũng mang theo tình cảm nhưng biết ánh mắt này phải thuộc về mình, chính là thuộc về người tên Vân khác.


      “Vân, có khỏe ?” Mạn Tâm vươn tay ra, vuốt ve mặt của , nhưng trong khoảnh khắc khi đụng vào , đột nhiên kịp nhận ra người trước mắt phải là .


      xin lỗi.” Nàng lên tiếng xin lỗi.


      cần…” Phó Vân thèm để ý, trong lòng càng nghi hoặc, nhìn ra được nàng đối với nam nhân tên Vân tình cảm sâu nặng. Nhưng dường như nàng cũng rất thích Mộ Dung Ưng. Mà nàng từng mình nhìn rất giống nhau nam nhân kia, cũng từng phái người thăm dò tìm kiếm, nhưng lại chút tin tức.


      Mạn Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cũng biết mình làm sao vậy? Nàng Vân, thế nhưng trong giây phút đó, trong đầu nàng lại ra hình bóng Mộ Dung Ưng. Chẳng lẽ mình thay lòng rồi sao? , . . . .


      Dương Tử Vân vừa đến vương phủ liền nghe quản gia bẩm báo. “Vương gia ngây ngốc ở trong thư phòng ngày.” ra biết Trữ An rồi, là nàng vứt bỏ đại ca. biết nữ nhân này tầm thường. Nhưng vì đại ca, phái người nghe ngóng theo dõi tin tức của nàng.


      “Đại ca.” đẩy cửa vào.


      “Tử Vân. Ngươi đến rồi.” Mộ Dung Ưng nhìn , buông vật trong tay ra.


      Dương Tử Vân nhìn sắc mặt của bình tĩnh như thường. Nhưng biết đại ca vốn là người quen biểu đạt ra ngoài, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, cũng muốn vạch trần vết thương này. Chỉ giả bộ vô ý : “Đại ca, đệ nghe Phó Vân đến băng sơn tìm Tuyết Liên Thất Sắc cho sư phụ , biết có may mắn tìm được Tuyết Liên ?”


      Mộ Dung Ưng ngây ra lúc, tìm Tuyết Liên. Nơi đó nàng nên theo cùng, chẳng lẽ nàng vẫn muốn dùng máu tươi tưới cây? Nàng muốn sống nữa sao?


      Dương Tử Vân biết đại ca lo lắng, còn thêm: “Có điều, rất thông minh, dẫn theo mười nữ tử cùng.” Câu kế tiếp mình cần phải .


      Lúc này Mộ Dung Ưng mới thoáng yên tâm, “Hi vọng tìm được Tuyết Liên, dù sao Môn chủ Vô Ưu Đường cũng phải là người tội ác tày trời.”


      “Đệ cũng nghĩ như vậy, hy vọng tìm được.” Dương Tử Vân gật gật đầu.


      “Đúng rồi, Tử Vân, đệ xem này.” Mộ Dung Ưng cầm trong tay mấy quyển tấu chương đưa cho .


      nhận lấy, mở ra nhìn chút, mấy quyển tấu chương nội dung đều giống nhau, chính là cầu hoàng thượng mau chóng lập thái tử, thuận theo tấu chương : “Đại ca, đệ nghĩ bọn họ cũng sai, hoàng thượng quả thực nên lập thái tử.”


      ra phụ hoàng cũng có ý định này, cho nên người mới giao số tấu chương này cho ta xem, chỉ là ta còn chưa có suy nghĩ kỹ.” Mộ Dung Ưng .


      “Đại ca, đệ nghĩ hoàng thượng đem những thứ này cho huynh xem cũng chính là muốn cho huynh biết, ông muốn lập huynh làm thái tử, lại … phóng mắt nhìn quanh, chỉ có huynh thích hợp làm hoàng đế. Mấy năm nay huynh cũng lao tâm khổ tứ bảo trụ giang sơn, để người bị chiến bại, để Thiên Triều quốc bách tính an cư lạc nghiệp, cũng là trách nhiệm của huynh. Đại ca nên nghĩ ngợi.” Dương Tử Vân , rất muốn đại ca làm hoàng đế. Đại ca làm chuyện gì đều rất quyết đoán, chỉ trong chuyện này trước sau quả quyết.


      “Ta muốn chứng kiến Thiên Triều quốc vất vả mới ổn định được, bởi vì ngôi vị thái tử mà làm cho nội bộ đấu đá, gây nội chiến, khiến cho người ngoài có cơ hội.” Mộ Dung Ưng là lo lắng việc này.


      “Đại ca, đệ hiểu tâm tư của huynh, nhưng ngôi vị thái tử chỉ có người. phải huynh người khác, huynh có bảo đảm người khác đoạt vị xảy ra phân tranh sao? có chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? khi như vậy, tại sao huynh tranh đoạt, còn nữa, huynh cần lên tiếng, đệ nghĩ các vị đại thần đều ủng hộ huynh. Ngoại trừ huynh ra, người khác đều đủ tư cách. Bất quá, đệ rất ngạc nhiên, theo lý thuyết mà , hoàng thượng hẳn là nên sớm lập thái tử, nhưng sao hoàng thượng luôn muốn lập vậy?” Dương Tử Vân nghi ngờ hỏi.


      “Việc này ta cũng lắm, nhưng ta xem ra phụ hoàng hình như có chuyện khó , giống như người chờ ai đó?” Mộ Dung Ưng . Trước đây sức khỏe phụ hoàng còn tốt, chuyện lập thái tử hề được đề cập tới. Cho nên rất nhiều huynh đệ đều thầm mỉa mai lập công lao, có năng lực sao? Như vậy phụ hoàng liền thiên vị sao?


      “Chờ người? Chờ người nào?” Dương Tử Vân hiểu hỏi.


      “Ta cũng biết. Nhưng ta muốn phụ hoàng tự mình quyết định. Nếu ông quyết định đem ngôi vị thái tử truyền cho ta, như vậy ta ngần ngại tiếp nhận gánh nặng này. Nếu phải, ta cũng câu oán hận.” Mộ Dung Ưng . phải thánh nhân. cũng muốn làm hoàng đế nhưng muốn vì làm hoàng đế mà bất chấp thủ đoạn.


      “Được, có những lời này của đại ca là tốt rồi. Đệ tin tưởng ngôi vị hoàng đế nhất định là của huynh.” Dương Tử Vân cũng tin hoàng thượng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người khác, trừ phi ông ta bị mờ mắt.


      Trong khách điếm.


      “Công chúa… , tiểu thư, chúng ta nơi nào?” Song Nhi bên vừa giúp nàng kỳ cọ vừa hỏi, muốn bại lộ thân phận, cho nên sửa miệng gọi nàng là tiểu thư.


      “Băng sơn.” Mạn Tâm nhắm mắt lại .


      “Băng sơn? Là nhà của Phó công tử sao?” Song Nhi lại lo lắng hỏi: “Nơi đó có phải rất lạnh hay .”


      phải. Là tìm loại thực vật trân quý.” Mạn Tâm cười , chuyện này nàng đều nghĩ đến.


      “À.” Song Nhi hô tiếng, tiếp nữa.


      đường nửa tháng, cuối cùng cũng tới băng sơn. Bởi vì lần này cần vội vã như trước, cho nên phải suốt đêm, khiến Mạn Tâm có cảm giác cả người đau nhức ê ẩm.


      “Cầm quần áo này thay , chúng ta băng sơn.” Phó Vân lấy ra bộ áo da rất dày đưa cho nàng.


      “Được.” Mạn Tâm mặc xong quần áo liền thấy những kia ăn mặc chỉnh tề.


      “Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn , người đem nô tỳ cùng được ?” Song nhi lôi lôi kéo kéo y phục của nàng cầu xin.


      “Song Nhi, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi phải ở chỗ này giúp chúng ta chuẩn bị thức ăn, sau đó đưa cho người ta đem lên. Cho nên trách nhiệm của ngươi rất trọng đại.” Mạn Tâm . Kỳ mang theo nàng lên vì muốn để nàng thấy phải dùng máu tưới cho Tuyết Liên.


      “Tiểu thư, người khác cũng làm được, người cho nô tỳ với.” Song Nhi cầu xin.


      được, đừng làm rộn, hãy nghe lời.” Mạn Tâm phát cáu.


      Thấy công chúa tức giận, lúc này Song Nhi mới chịu buông tay ra.


      “Song Nhi, ngoan, ở lại đây, rất nhanh ta xuống.” Nhìn bộ dạng khổ sở của , Mạn Tâm có chút đành lòng.


      “Xong chưa? Chúng ta nên rồi.” Phó Vân . ra sớm phái người lên trước tìm. Chẳng qua vẫn có tin tức, nghĩa là vẫn tìm được Tuyết Liên. Bọn lên, cũng chỉ là thử thời vận.


      “Xong rồi.” Mạn Tâm đáp, rồi cùng mọi người tiến lên băng sơn.


      Tuy nhiên bọn họ ở núi tìm kiếm tròn năm ngày đều tìm được Tuyết Liên.


      “Bẩm thiếu chủ, toàn bộ khắp nơi băng sơn, chúng ta tìm nhưng có phát thấy Tuyết Liên Thất Sắc.” loạt Hắc y nhân quỳ trước mặt của .


      “Ta biết, các ngươi đứng lên trước .” Phó Vân biết lần này hy vọng cũng rất xa vời.


      Mạn Tâm cũng biết việc này rất ít hy vọng. Ôm tia hy vọng cuối cùng : “Hay chúng ta đến lại chỗ lần trước tìm được Tuyết Liên, chừng nó sinh trưởng được thêm nhánh mới.”


      “Nếu có mọc mới, cũng sợ là chỉ vừa mới nẩy mầm. Nhưng cũng nên xem chút.” Phó Vân , ngay cả khi có dùng máu tươi để tưới cũng sợ thiếu máu tươi. Mới cách đây lâu nên cũng ôm nhiều hy vọng .


      vào cái động băng kia, cảnh tượng bên trong vẫn như trước. Bọn họ lập tức đến nơi Tuyết Liên nở hoa. Nhìn cành lá trơ trọi, trong lòng bọn họ trầm xuống. Mạn Tâm ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận. Đột nhiên ngạc nhiên phát đầu cành Tuyết Liên từng nở hoa, hình như mọc lên chồi non nho . Phân vân biết có phải nụ hoa hay ? Nhưng phát này, cũng đủ làm nàng vui mừng như điên.


      “Phó Vân, ngươi nhìn xem, nẩy mầm, nẩy mầm.” Nàng cao hứng chỉ cho xem.


      Phó Vân thể tưởng tượng nổi nhìn chồi non nho kia “Làm sao có thể, làm sao có thể? Tuyết Liên phải trăm năm mới nở hoa lần sao?”


      “Có thể là bởi vì lần trước dùng máu tươi thúc cho hoa nở, đồng thời cũng thúc nó sinh trưởng nhanh hơn?” Mạn Tâm thầm nghĩ đến khả năng này.


      Phó Vân nhìn nàng gật gật đầu “Cũng có thể.”


      “Đừng đoán nữa, để ta thử lần chẳng phải biết sao?” Mạn Tâm vươn ngón tay ra.


      cần, để cho người khác.” Phó Vân . Nàng sao lại thương tiếc bản thân, loại chuyện này cũng tranh làm.


      “Nhưng nếu ngộ nhỡ máu người khác được, phải ta cũng làm sao? Hãy để cho ta làm luôn .” Mạn Tâm , nàng muốn phiền toái như vậy.


      “Nếu người khác được, chỉ có mình , dù cho đem máu toàn thân đều tưới hết, nó cũng kịp nở hoa.” Phó Vân .


      “Được rồi, vậy nghe lời ngươi, để các nàng thử trước.” Mạn Tâm gật đầu, nhìn xuống bàn tay vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt. Nàng là có chút đành lòng cắt xuống, huống chi cũng đúng.


      Lúc này Phó Vân mới phân phó những Hắc y nhân cùng phía sau,”Dẫn những kia vào đây.”


      “Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân lui ra ngoài, nhanh chóng mang theo mười vào.


      “Các ngươi tiến lên phía trước, ta cũng rất ràng, bây giờ các ngươi xếp thành hàng .” Phó Vân phân phó .


      “Dạ.” Mấy sắc mặt khẽ biến, tuy rằng sớm biết nhưng vẫn còn có chút sợ hãi.


      Xoẹt, Hắc y nhân cắt đứt ngón tay của , nàng vội vàng đem vài giọt máu lên. Mọi người nhìn xem có biến hóa gì , nhưng rất là tiếc máu của nàng được Tuyết Liên hấp thu. . . .


      Mạn Tâm kinh ngạc. Chẳng lẽ thực chỉ có máu của mình thích hợp? Chẳng lẽ nàng từng ăn cái gì sao?


      thứ hai đem máu lên, lại để ọi người thất vọng rồi, Tuyết Liên vận hấp thu như trước.


      thứ ba lại đem máu lên, thấy máu của nàng Tuyết Liên cũng có hút. Phó Vân khỏi liếc mắt nhìn Man Tâm cái, chẳng lẽ thực chỉ có máu của nàng thích hợp.


      Sắc mặt Mạn Tâm trầm trọng xuống. Nếu quả chỉ có máu nàng thích hợp, như vậy mình nên làm sao bây giờ? từng , có tưới hết máu người mình cũng thể khiến Tuyết Liên nở hoa…


      thứ tư, thứ năm nhìn máu của mình có bị hút, thầm thấy may mắn.


      “Thôi , xem ra ta nhất định là phải chết ở băng sơn này.” Mạn Tâm cười cười tự giễu.


      Phó Vân gì. Lúc này xác định mình có vì sư phụ mà bất kể tính mạng của nàng ?


      Ngay lúc bọn nghĩ từ bỏ máu thứ sáu lại bị Tuyết Liên hút như có kỳ tích…


      “Được rồi, được rồi.” Vẻ mặt Phó Vân kích động.


      được sao.” Mạn Tâm cũng thấy thể tưởng tượng nổi, nhưng tối thiểu chứng minh, ít nhất phải chỉ có máu của mình mới thích hợp với Tuyết Liên. Len lén thở ra, ít nhất cần lo chết.


      Người thứ bảy máu có bị hút, nhưng thứ tám, thứ chín lại bị hút.


      tốt quá.” Vui mừng lộ nét mặt của Phó Vân. Bây giờ tính cả nàng, nơi này có bốn nữ tử thích hợp. Máu bốn người cũng đủ khiến nó nở hoa rồi.


      Mạn Tâm nhìn Tuyết Liên vì được hút máu thứ ba mà nụ hoa nhò xíu trở nên lớn lên. là ông trời phụ lòng người, xoay người hỏi: “Sư phụ của ngươi khi nào đến đây?”


      “Ba ngày sau.” Phó Vân , “Ba ngày này vừa vặn cho các nàng nghỉ ngơi, cũng đủ thời gian nuôi dưỡng nó. Chỉ cần khi sư phụ tới nó nở hoa là tốt rồi.”


      “Thiếu chủ, vậy còn những này sao?” Hắc y nhân hỏi.


      “Ba người này ở lại, những người còn lại đưa trở về. Mỗi người cấp ngàn lượng bạc. Riêng người nhà ba nữ tử này cũng được tặng ngàn lượng bạc. Chờ khi các nàng trở về cấp thêm chín ngàn lượng.” Phó Vân phân phó .


      “Dạ.” Hắc y nhân đáp.


      Việc này làm bảy kia ghen tỵ. Vốn nghĩ quả là may mắn máu của mình có chút tác dụng, còn được ngàn lượng bạc, nghĩ tới các nàng kia còn được vạn lượng.


      Thân thể ba nữ tử ngừng run rẩy, trong lòng cực kỳ sợ hãi cho là mình may rồi. Nhưng khi nghe được tặng vạn lượng, nháy mắt liền trầm tĩnh lại. Nhiều bạc như vậy, cho dù chết cũng đáng, nếu chết sau này hưởng vinh hoa phú quý….


      Mạn Tâm ngồi bên, nhìn ba nữ tử kia luân phiên máu cho Tuyết Liên. Tuyết Liên cũng lớn bằng quả đào.


      “Được rồi, ăn hết thuốc này , nghỉ ngơi trước.” Phó Vân xuất ra ba viên thuốc bổ máu đưa cho các nàng.


      “Dạ.” Các nàng liền nuốt viên thuốc xuống, sau đó ngồi vào bên nhắm mắt nghỉ ngơi.


      “Có đói bụng ? Ăn chút bánh lót dạ.” Phó Vân ngồi xuống cạnh nàng, đưa cho nàng miếng bánh.


      “Cám ơn.” Mạn Tâm nhận lấy, ” Ngươi tin người tốt được hảo báo chưa. Lần trước môn chủ sai ngươi đem Tuyết Liên cho Mộ Dung Ưng, bây giờ lại giống như kỳ tích, xuất đóa Tuyết Liên nữa.”


      “Có lẽ vậy.” Phó Vân còn cách nào đành gật bừa ý nghĩ của nàng. Ý nghĩ của nàng đơn giản. Thế giới này làm người tốt quá khó khăn, cũng có người tốt .


      “Ngươi sau khi Tuyết Liên này nở hoa, còn có thể có nữa hay ?” Mạn Tâm đột nhiên tò mò hỏi.


      cho nó là cái gì? Đây là kỳ tích.” Phó Vân .


      “Vậy cũng chắc nha, phải kỳ tích xảy ra sao?” Mạn Tâm vừa ăn chút điểm tâm vừa .


      “Đúng. Kỳ tích xảy ra, chính vì kỳ tích phải thường xuyên xảy ra. Nếu thường xuyên phát sinh cũng còn là kỳ tích.” Phó Vân đột nhiên cảm thấy đầu óc của nàng có đôi khi quá mức đơn thuần. Người như vậy làm sao mà có tâm địa ngoan độc được.


      “Cũng đúng.” Mạn Tâm gật gật đầu, khẽ thở dài. Tại sao kỳ tích quá hiếm, thể xuất người của nàng lần nữa, làm nàng đột nhiên quay trở về……

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 098



      Chương 098 — Bạch y báo thù


      Ba ngày sau.


      Mạn Tâm nhìn thấy sắc mặt ba kia suy yếu đến trắng bệch, nhìn đóa hoa Tuyết Liên muốn hé nở : “Được rồi, đến lượt ta .” Ba ngày qua bọn họ mất máu quá nhiều, nếu nhờ có thuốc bổ máu chống đỡ chỉ sợ đều ngã xuống. Thế nhưng vẫn kiên trì để cho nàng hiến máu.


      “Nếu bọn họ tiếp tục được nữa tới .” Phó Vân biết sức khỏe của nàng mới vừa hồi phục lâu.


      “Ngươi lo lắng cho ta sao?” Mạn Tâm nhìn , nếu là Vân nhất định đau lòng ôm lấy mình.


      “Ta ngại máu của có đủ dinh dưỡng.” Phó Vân liếc mắt nhìn nàng cái. Nữ nhân này sao chuyện thẳng thừng như vậy.


      “Đúng rồi, sư phụ của ngươi đến chưa?” Mạn Tâm hỏi.


      “Nếu theo như dự kiến khoảng canh giờ nữa.” Phó Vân .


      “Chúng ta tưới cho Tuyết Liên nở hoa, chỉ cần cho nó hoàn toàn nở rộ là tốt rồi. Như vậy chờ khi ông đến đây có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Mạn Tâm đề nghị.


      Phó Vân gật đầu, chữ ‘được’ còn chưa ra miệng, nhìn thấy hắc y nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Thiếu chủ, tốt, vừa rồi thuộc hạ nhận được pháo hiệu cầu cứu dưới chân núi bắn lên.”


      “Pháo hiệu cầu cứu?” Phó Vân đứng bật dậy. Chẳng lẽ là sư phụ có chuyện gì? Lập tức phân phó: “Ngươi phái vài người ở lại chỗ này. Những người còn lại đều lập tức xuống núi.”


      “Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay .


      Mạn Tâm chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì? cũng dùng khinh công chạy vội . Chẳng lẽ lại có người muốn đoạt Tuyết Liên? xong, kế điệu hổ ly sơn, nàng đột nhiên nghĩ đến, làm sao bây giờ? Nhìn Thất Sắc Tuyết Liên phía sau, bây giờ chuyện nàng cần làm nhất chính là giúp bảo vệ vật này.


      Chân băng sơn.


      cổ xe ngựa sang trọng đậu ở chỗ này. xe môn chủ Vô Ưu đường nằm tựa vào thành xe vẻ mặt ốm đau bệnh hoạn, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn nam tử áo trắng trước mắt dùng kiếm chỉ vào mình.


      Người của Vô Ưu đường ở bốn phía cũng trúng độc phấn, hôn mê bất tỉnh, ai nấy đều có chút phản kháng. Có thể nhận ra, sử dụng độc xuất thần nhập hóa như thế nào.


      “Ngươi là ai? Vì sao muốn giết lão phu? Lão phu với ngươi có ân oán gì.” Giọng của môn chủ Vô Ưu đường ràng nhưng khí lực đủ.


      “Ta là ai ngươi cần biết. Về phần tại sao muốn giết ngươi, ngươi nên tự hỏi chính mình . Ngươi giết bao nhiêu người? Bao nhiêu người muốn muốn lấy mạng của ngươi? Ta đến để báo thù.” Nam tử áo trắng xong liền cầm kiếm đâm tới…..


      Phó Vân đến nơi vừa kịp lúc thấy cảnh này, hoảng hốt lập tức kêu to: “Sư phụ, cẩn thận.” xong, dùng thân thể chắn trước mặt sư phụ…


      Mắt thấy thanh kiếm của bạch y nhân muốn đâm vào ngực Phó Vân, sư phụ đột nhiên dùng hết nội lực toàn thân đẩy ra…


      Phập, bảo kiếm lập tức đâm vào ngực sư phụ, ông lập tức phun ra ngụm máu tươi lớn, nhuộm đỏ y phục của


      “Sư phụ.” Phó Vân trơ mắt nhìn sư phụ ngã xuống, ánh mắt đỏ ngầu, tung chưởng đánh tới bạch y nhân…


      Bạch y nhân tiện tay tung ra nhúm bột phấn. Võ công của tuy giỏi, nhưng công phu hạ độc lại là hạng nhất…


      Phó Vân xoay người cái tránh thoát, dùng ống tay áo bịt mũi của mình.


      “Đại thù báo, chạy nhanh .” Bên cạnh đột nhiên có người hô, Bạch y nhân do dự chút, thừa dịp trống trải, điểm mủi chân cái liền bay ra ngoài.


      được , để mạng lại.” Phó Vân muốn đuổi theo.


      “Vân nhi, đừng đuổi theo.” Môn chủ dùng tay nắm lấy cửa sổ xe, ngực đều là máu tươi, suy yếu hô.


      “Sư phụ, người chống đỡ chút. Chúng ta lên núi. Đồ nhi tìm được Tuyết Liên.” Phó Vân nhìn ông thế này, có chút hoảng loạn.


      “Vân nhi, cần, sư phụ hẳn là đến lúc chết rồi.” Môn chủ xong, lại phun ra ngụm máu tươi. Ông biết thân thể của mình cầm cự được.


      “Sư phụ, người có chuyện gì.” Phó Vân lấy tay đặt sau lưng truyền nội lực.


      Bàn tay môn chủ run rẩy lên luồn vào trong lòng, từ bên trong lấy ra khối ngọc bội, đặt vào trong tay


      Phó Vân nhận lấy ngọc bội, thoạt nhìn phải là loại trân quý. cũng chưa từng thấy qua.


      “Vân nhi, ngọc… ngọc bội…. có…” Môn chủ thở hổn hển, lời còn chưa xong, rốt cục duy trì được, tay giơ lên nháy mắt rớt xuống, đầu tựa vào trong ngực của ….


      “Sư phụ…” Phó Vân ôm thi thể của , bi thống hét lớn.


      Vừa đuổi kịp xuống núi là thuộc hạ Vô Ưu đường, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả đều quỳ chân đất…


      Phó Vân nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, biết lúc sư phụ lâm chung muốn gì?


      “Thỉnh Thiếu chủ nén bi thương thay môn chủ báo thù rửa hận.” Toàn bộ Hắc y nhân cùng nhau hô.


      Lúc này Phó Vân mới buông sư phụ trong lòng ra, đứng dậy, “Các ngươi lập tức điều tra cho ta, vừa rồi là ai? Vô Ưu đường nhất định phải cho chết toàn thây.”


      “Dạ, Thiếu chủ.” Mấy hắc y nhân lập tức biến mất.


      “Các ngươi an bài môn chủ tốt, đưa về Vô Ưu đường, ta muốn an tang long trọng.” Phó Vân nhìn sư phụ, chịu đựng đau đớn, phân phó.


      “Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân còn lại lĩnh mệnh .


      Đứng ở phía sau, đột nhiên nhìn thấy núi phát tín hiệu cầu cứu, lập tức : “ xong, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn cướp Tuyết Liên.” Lập tức chạy như bay lên núi.


      Trong động băng.


      Mạn Tâm đột nhiên thấy Bạch y nhân đeo mạng che mặt xông tới, cảnh giác nhìn chằm chằm .


      Thời điểm Bạch y nhân thấy nàng lại đột nhiên dừng bước, trong mắt lên tia nghi hoặc.


      Nhưng Man Tâm lại sơ suất đem Tuyết Liên bảo vệ ở sau người, “Ngươi muốn làm gì?” Chẳng lẽ đến cướp Tuyết Liên.


      “Tránh ra, chuyện đó có liên quan tới ngươi, ta chỉ muốn đem Tuyết Liên , đả thương các ngươi.” Giọng điệu bạch y nhân lạnh lùng.


      được, ta để cho ngươi mang Tuyết Liên .”


      “Ngươi cho là ngươi có thể bảo vệ nó được sao? Khôn hồn mau tránh ra, ta muốn giết ngươi.” Bạch y nhân tiến tới từng bước.


      “Ngươi đứng lại.” Mạn Tâm quýnh lên, dùng tay nắm lấy cành Tuyết Liên, uy hiếp: “Nếu ngươi đến đây, ta hủy nó.”


      Bạch y nhân lập tức dừng bước, “Ngươi sợ ta giết ngươi sao? Cho ngươi con đường sống ngươi muốn, ngươi muốn tự tìm đường chết sao?”


      “Muốn giết ngươi cứ giết, nhưng Tuyết Liên ta đưa cho ngươi. Ngươi muốn giết ta ta hủy Tuyết Liên trước.” Mạn Tâm sợ bị uy hiếp đâu.


      “Được lắm.” Bạch y nhân còn chưa dứt lời, phi tiêu trong tay liền lập tức lướt qua bên người nàng, cắm vào ngực phía sau, ta thậm chí cũng có kêu lên tiếng, liền ngã xuống mặt đất…


      Hai còn lại hoảng sợ nhìn ngã mặt đất, thân mình mềm nhũn, hoảng sợ hôn mê bất tỉnh……

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 099



      Chương 099 — Ăn Tuyết Liên


      Mạn Tâm nhìn nằm mặt đất, ngực chảy máu ngay Tuyết Liên bên dưới, thầm kêu tiếng tốt. Tuyết Liên sắp nở hoa ngay tức rồi. Nhưng sao Phó Vân còn chưa lên, làm sao bây giờ? Nếu lên kịp, Tuyết Liên dùng được.


      Bạch y nhân cũng nhìn thấy Tuyết Liên sắp nở hoa, lập tức : “Còn tránh ra, nếu đừng trách ta khách sáo.”


      “Nếu ngươi dám lại đây, cũng đừng trách ta hủy Tuyết Liên.” Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên như trước .


      “Vậy ngươi cứ thử xem.” Bạch y nhân dường như hề để mắt đến uy hiếp của nàng, từng bước từng bước lên phía trước.


      Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên trong tay, càng nắm càng chặt. Nếu cùng đường nàng phá hủy Tuyết Liên cũng cho lấy được.


      Lúc Phó Vân xông vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này……


      “Phó Vân, ngươi trở lại, sư phụ ngươi đâu, Tuyết Liên sắp nở.” Mạn Tâm nhìn , vẻ mặt lộ ra vui mừng, tay lại run lên, đóa Tuyết Liên kia liền bị nàng ngắt xuống.


      Phó Vân thấy Bạch y nhân định đến cướp , lập tức bắn ra loạt ám khí, đồng thời hô lớn: “Đừng quan tâm, mau ăn nó .”


      Ăn nó. Mạn Tâm nhìn Tuyết Liên trong tay. để ình ăn cái này sao? Nhưng sư phụ phải làm sao bây giờ?


      Bạch y nhân thấy vậy xoay người muốn cướp về. Phó Vân ngăn cản đồng thời quát lên: “Còn do dự cái gì? Mau ăn nhanh lên.”


      Mạn Tâm do dự chút. Nếu muốn mình ăn, vậy tất nhiên có lý của . Lập tức đem Tuyết Liên nhét vào miệng của mình, cảm giác được ngụm mát lạnh thoải mái từ miệng trượt thẳng xuống…


      Bạch y nhân nhìn thấy nàng ăn Tuyết Liên, ở lại cũng vô nghĩa liền hề nghĩ ngợi, lập tức vung ra nắm bột phấn, chạy biến ra khỏi động.


      “Đứng lại.” Phó Vân đuổi theo sau.


      Nhưng Bạch y nhân liền nhanh chóng biến mất ở băng sơn. hung hăng nắm chặt nắm tay, quay người về lại động băng. Sai thuộc hạ cứu sống hai kia, nếu chết cho tăng thêm bạc.


      Sau khi ăn Tuyết Liên, cơ thể và tâm trí Mạn Tâm có thể nhàng khoan khoái vô cùng. Vừa thấy nửa mừng nửa lo : “Ngươi để cho ta ăn Tuyết Liên, cần dành cho sư phụ của ngươi ăn sao.”


      Sắc mặt Phó Vân trở nên cực kỳ thương tâm,”Người chết rồi.”


      “Chết rồi?” Mạn Tâm ngây ra lúc, “Ai? Sư phụ của ngươi sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nghĩ đến, “Có phải liên quan đến người vừa rồi hay ?”


      sai. Chính giết sư phụ, nhưng thù này ta nhất định báo.” Phó Vân siết chặt nắm tay.


      Mạn Tâm vốn định hỏi có biết người đó là ai hay ? Nhưng thấy đau lòng như thế cũng dám hỏi, an ủi: “Đừng quá đau khổ, nén bi thương rồi mọi việc qua.”


      “Ta nhất định phải tìm ra người đó là ai? Bây giờ chúng ta trở về.” Phó Vân .


      , ngươi về , ta từng qua, ta muốn biên ải, cho nên chúng ta chia tay ở đây thôi.” Mạn Tâm . Lúc này còn chuyện của nàng, nàng phải làm chuyện riêng của mình.


      “Ta vốn muốn cùng , nhưng bây giờ ta phải báo thù cho sư phụ, để ta phái vài người theo bảo vệ .” Phó Vân , biết mình muốn ngăn cũng ngăn được nàng.


      cần, ta gặp chuyện gì.” Mạn Tâm lắc đầu, cự tuyệt, Chắc sao? Nếu để bảo vệ như vậy mới làm nàng căng thẳng.


      cần ta miễn cưỡng. Cầm theo bình thuốc này cất bên ngươi. Bôi thuốc này lên mặt, mặt liền trở nên xấu xí. Nếu cần nữa dùng nước rửa sạch.” Phó Vân đặt vào tay nàng cái bình sứ.


      “Cám ơn ngươi.” Mạn Tâm nhận lấy.


      “Bảo trọng, báo thù cho sư phụ xong, ta đến tìm .” Phó Vân xong, từ trong lòng lấy ra tấm lệnh bài đặt vào tay nàng. “Nếu gặp phải nguy hiểm hay khó khăn hãy lấy cái này ra, nếu là huynh đệ Vô Ưu Đường giúp , nếu là người ngoài cũng kiêng kị ba phần.”


      “Cám ơn ngươi, ngươi nhất định cũng phải bảo trọng.” Mạn Tâm đem lệnh bài cất vào trong ngực, lên xe ngựa, quay lại vẫy vẫy tay…..


      Vương phủ.


      “Đại ca, huynh biết ? Môn chủ Vô Ưu đường chết.” Dương Tử Vân vừa đến .


      chết?” viết Mộ Dung Ưng liền dừng bút, “Sao lại thế này? Bọn phải tìm Tuyết Liên sao?”


      “Đúng vậy, nghe bọn tìm được Tuyết Liên ngay tại nơi lần trước chúng ta phát thấy Tuyết Liên. Còn nghe máu của ba trong đoàn có thể cho Tuyết Liên hút.” Dương Tử Vân thuật lại chuyện này đơn giản, để yên tâm nàng có việc gì.


      “Nếu như tìm được Tuyết Liên, vì sao lại chết?” Mộ Dung Ưng khó hiểu hỏi, “Lẽ nào xảy ra việc gì?”


      “Phải, ngay khi bọn đến chân băng sơn, đột nhiên xuất Bạch y nhân. Nghe khả năng dùng độc của bậc nhất, gần như vô hiệu hóa từng chiêu từng thức, làm cho những người trúng độc còn sức phản kháng, hôn mê bất tỉnh. Sau đó vì báo thù nên giết chết môn chủ. Rồi chạy lên núi băng cướp lấy Tuyết Liên, nhưng mà…..” Dương Tử Vân ngừng lại, “Đại ca, huynh đoán thử xem chuyện gì phát sinh?”


      “Tuyết Liên bị cướp hay bị hủy mất?” Mộ Dung Ưng thực ra lo lắng an nguy của nàng, nhưng vẫn muốn hỏi.


      phải, thời điểm quyết định, Phó Vân để Trữ An ăn Tuyết Liên.” Dương Tử Vân .


      “Nàng ăn Tuyết Liên?” Mộ Dung Ưng nhìn . Kết quả này, làm cho giật mình, nhưng lại cao hứng. Tuyết Liên là thánh vật có thể giải được bách độc. Nếu người có võ công ăn, công lực cực tăng, người bình thường ăn, bách bệnh bất sinh Nàng là may mắn.


      “Dạ.” Dương Tử Vân gật đầu, nhìn , do dự biết có nên cho biết chuyện xảy ra tiếp theo.


      “Đúng rồi, Tử Vân, đệ có biết tên ám sát môn chủ là ai ?” Mộ Dung Ưng đối với người này cảm thấy rất có hứng thú.


      “Vẫn chưa tra ra được. xuất rất bất chợt, công phu dụng độc lại quá giỏi, nhưng đệ phái người điều tra.” Dương Tử Vân .


      “Tốt, nhưng nếu là báo thù, hẳn là trước kia từng bị Vô Ưu Đường đuổi giết.” Mộ Dung Ưng đoán.


      “Nhưng Vô Ưu Đường là sát thủ, lấy tiền của người để thay người tiêu tai diệt họa, là báo thù, có vẻ như là vòng lẩn quẩn.” Dương Tử Vân .


      “Nhưng dù sao người cũng chết trong tay của bọn họ, phải báo thù cũng là chuyện tất nhiên.” Thị vệ Mộ Dung Ưng .


      cũng đúng, đại ca, còn chuyện gì? Đệ trước.” Dương Tử Vân . muốn xem thử đại ca có chủ động muốn hỏi chuyện của nàng ? Nếu đại ca hỏi, trả lời, nếu hỏi cũng .


      “Tử Vân….” Mộ Dung Ưng gọi lại. Quả rất muốn biết nàng có phải cùng Phó Vân trở lại Vô Ưu Đường hay ? Chỉ là lời thể thoát ra miệng.


      “Đại ca, còn có việc gì sao?” Dương Tử Vân dừng bước.


      có việc gì, đệ .” Mộ Dung Ưng phất phất tay. Nàng lựa chọn bỏ , vì cái gì còn phải vướng bận.


      Dương Tử Vân cất bước, nhận ra, đại ca rất thống khổ. Rất muốn biết tình hình của nàng nhưng lại cố nén quan tâm. Coi như có phái người theo dõi nàng. Do dự chút, vẫn là quyết định cho đại ca, bởi vì muốn thấy đại ca thống khổ như vậy…..


      “Đại ca, vừa rồi đệ quên , Trữ An có cùng Phó Vân quay về Vô Ưu Đường, mà chia tay dưới chân băng sơn.”


      ấy Vô Ưu Đường? Chẳng lẽ muốn quay về Hạ quốc?” Mộ Dung Ưng hỏi, trong lòng thoáng mừng thầm, nhưng cũng có chút lo lắng. Nàng vì sao phải quay về Hạ quốc, nàng biết làm vậy châm ngòi chiến tranh hai nước sao?


      “Nghe ta muốn biên ải, thế nhưng nghe quay về Hạ quốc.” Dương Tử Vân lắc đầu.


      biên ải? ấy biên ải làm gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Chuyện này đệ biết, nhưng cho người bí mật theo ta.” Dương Tử Vân lắc đầu, dối.


      “Ta biết, đệ cho người thường xuyên chú ý hành tung của ấy, lập tức hồi báo, tránh cho ấy lại gây rắc rối.” Mộ Dung Ưng phân phó.


      “Đệ biết.” Dương Tử Vân biết đại ca ra vẻ như là muốn theo dõi nàng, nhưng thực tế là bảo hộ nàng. Thở dài sâu, mong là nàng đừng làm mình thất vọng, nàng ra tìm nhị ca.


      đường lớn, chiếc xe ngựa bình thường nhanh chậm di chuyển……


      “Công chúa, chúng ta cùng với Phó công tử sao? Chúng ta quay về Hạ quốc sao?” Song Nhi vui vẻ hỏi.


      , chúng ta ngao du.” Mạn Tâm cố ý trêu đùa nàng.


      Song Nhi có chút thất vọng, nhưng vẫn lập tức : “Ngao du, ngao du, dù sao công chúa nơi nào, nô tì cũng theo tới nơi đó?”


      “Ngươi khéo , yên tâm , ta để ngươi theo ta ngao du khắp nơi . Ta giúp ngươi tìm phu quân tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái.” Mạn Tâm cười .


      , , nô tì muốn xuất giá.” Song nhi hoảng sợ .


      “Vì sao muốn xuất giá? nào cũng phải xuất giá, lấy chồng sinh con, mới xem như người phụ nữ hoàn thiện.” Mạn Tâm khó hiểu nhìn nàng


      “Nhưng, nhưng mà nô tì…..” Song Nhi cúi đầu.


      Mạn Tâm lập tức liền hiểu ra, nàng nhất định bởi vì bản thân bị mất trinh tiết mới khó khăn như vậy. Đều do lỗi tại mình, , mà là do Trữ An, cầm lấy tay nàng an ủi: “Yên tâm, cuối cùng ngươi tìm được người ngươi chân thành.”


      “Công chúa, nô tì luôn nghĩ hầu hạ công chúa cả đời, muốn xuất giá.” Song Nhi ánh mắt đau xót, nhưng lại cực kỳ kiên định.


      Mạn Tâm đột nhiên biết làm thế nào an ủi nàng. ràng do mình thương tổn, bây giờ còn an ủi có chút tức cười. Đột nhiên giữ chặt tay nàng, nghiêm túc , “Song Nhi, từ hôm nay trở , muội hãy gọi ta là tỷ tỷ.” ra nàng muốn dùng phương pháp này bồi thường Song Nhi, mặc kệ mình là công chúa hay là Vương Phi, thân phận của nàng đều cao quý hơn so với người bình thường rất nhiều.


      Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng, dường như tin những lời vừa mới được nghe, vội vàng lắc đầu, “, , nô tì xứng.”


      “Cái gì xứng với xứng ở đây, đây là mệnh lệnh, từ giờ trở muội phải gọi ta là tỷ tỷ, nếu gọi sai, ta trừng phạt.” Mạn Tâm giả bộ uy hiếp .


      “Công chúa.” Giọng của Song Nhi của có chút nghẹn ngào. Lúc trước công chúa làm nàng hận, bây giờ công chúa khiến nàng cảm động.


      “Được rồi, được rồi.” Đôi mắt Mạn Tâm nhòa lệ, ôm lấy nàng… …

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100



      Chương 100 — Xấu nữ tìm chồng


      Dọc theo đường , Mạn Tâm mặc dù là mặc nữ trang nhưng khi mọi người nhìn thấy mặt của nàng, hai má bị ban đỏ dọa người đều sợ hãi tránh xa, dám tới gần.


      Cho nên các nàng thuận lợi tới biên ải. Nhưng làm nàng khó xử chính là làm như thế nào mới có thể tìm được Tiêu Lăng đây? Cũng thể chạy đến từng doanh trại để tìm?


      Lấy tay chống cằm rầu rĩ, làm sao tìm người đây?


      ‘Tiểu… Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Song Nhi hỏi khi thấy bộ dạng hết đường xoay sở của nàng.


      “Muốn tìm người, lại biết tìm như thế nào.” Mạn Tâm .


      “Vậy nô… , muội cũng biết cách nào giúp tỷ.” Song Nhi lại vội vàng sửa miệng, tự xưng nô tì mười mấy năm, đột nhiên sửa miệng thành tỷ, muội có chút quen.


      “Ta biết.” Mạn Tâm gật đầu, chính mình còn có cách, nàng làm sao có biện pháp nào?


      “Tỷ tỷ, đừng quá lo lắng, tỷ có đói bụng , để muội gọi chút đồ ăn cho tỷ ăn?” Song Nhi hỏi.


      “Ta làm sao nuốt trôi, để ta nghĩ xem phải làm gì bây giờ?” Mạn Tâm đột nhiên nhìn bên ngoài có quan binh dán cáo thị, đột nhiên nảy ra sáng kiến, đúng rồi, thông báo tìm người, lập tức hỏi: “Song Nhi, muội còn nhớ diện mạo Tiêu Lăng ?”


      “Dạ, nhớ , sao vậy? Tỷ tỷ, sao người lại đột nhiên hỏi ?” Song Nhi hiểu hỏi.


      “Đừng hỏi, mau theo ta.” Mạn Tâm lôi kéo nàng ra khỏi trà lâu, thẳng đường tìm kiếm, cuối cùng tìm được họa sư.


      “Tiểu thư. Cần họa chân dung sao?” Thấy có mối làm ăn, người có diện mạo thư sinh nhưng rất nhiệt tình, xem thường dung mạo xấu xí của nàng chút nào.


      “Phải.” Mạn Tâm gật đầu. Lập tức : “Song Nhi tả bộ dáng công tử theo trí nhớ của muội cho họa sư nghe…”


      “Vâng.” Tuy rằng biết nàng muốn làm gì? Nhưng Song Nhi vẫn nghe lời miêu tả lại cho họa sư nghe. Họa sư nghe theo miêu tả của nàng liền vẽ tranh lên giấy…..


      Mạn Tâm ở bên nhìn, thấy dưới ngòi bút của vẽ ra nam nhân, tuy rằng phải thực tuấn, nhưng khuôn mặt rất thông minh.


      “Tiểu thư, xong rồi, người nhìn xem.” Họa sư đem bức tranh cầm lên thổi thổi.


      “Song nhi, thế nào? Có phải vẻ mặt này hay ?” Mạn Tâm cầm bức tranh hỏi.


      “Tỷ tỷ, quá giống, quả thực giống nhau như tạc.” Song Nhi vui mừng hô, vị họa sư kia là tài giỏi.


      “Vậy là tốt rồi.” Mạn Tâm vừa lòng gật đầu, sau đó trực tiếp ném cho họa sư tấm ngân phiếu, “Trong vòng ba ngày, vẽ cho ta trăm bức tranh như vậy.”


      Họa sư nhìn tờ ngân phiếu trăm lượng trong tay, vui mừng lộ nét mặt, lập tức đáp, “Vâng, tiểu thư, ba ngày sau, mời hai người đến đây nhận tranh.”


      “Được.” Mạn Tâm gật gật đầu, lôi kéo Song Nhi rời .


      “Tỷ tỷ.” Song nhi lấy tay kéo kéo nàng.


      “Làm sao vậy? Song nhi?” Mạn Tâm khó hiểu hỏi.


      “Tỷ tỷ, tỷ sợ là tên lường gạt, thu bạc mà làm sao?” Song Nhi giọng nhắc nhở bên tai nàng.


      Lúc này Mạn Tâm mới phát giác mình sơ suất, xoay người đối diện hỏi: “Ngân phiếu ta trả cho ngươi, ngươi muốn ta làm sao tin tưởng ngươi, chẳng may ngươi chạy mất làm sao đây?”


      “Chuyện này…” Họa sư hít ngụm khí mới : “Nếu tiểu thư lo lắng, bằng bây giờ theo ta về nhà chuyến. Nơi này hàng xóm láng giềng đều biết ta, người biết chỗ ở của ta, sợ ta chạy mất.”


      “Được, ý kiến này tồi.” Song Nhi lập tức đồng ý.


      “Được rồi.” Mạn Tâm đồng ý. Nàng phải vì lo mất bạc, mà là nàng muốn kéo dài thời gian. Nếu đêm nay có thể vẽ ra bao nhiêu, trước mắt nàng dùng bấy nhiêu.


      theo họa sư trẻ tuổi thẳng đến gian nhà tranh cũ nát, nhưng lại rất sạch mới dừng lại.


      “Lâm Nhi, con về, hôm nay sao về sớm như vậy?” lão phu nhân mắt mờ tóc trắng ra, nhìn thấy các nàng theo phía sau tất nhiên ngây ra lúc, ” Bọn họ là ai?”


      “Mẹ, hai vị tiểu thư đây muốn con vẽ tranh cho họ.” Họa sư giúp lão phu nhân ngồi xuống. Từ trong lòng lấy ra ngân phiếu, “Mẹ, đây là bạc hai vị tiểu thư đưa cho, mẹ cầm lấy.”


      “Đây là bao nhiêu?” Lão nhân hiển nhiên chưa từng nhìn thấy ngân phiếu.


      “Mẹ, trăm lượng, các nàng muốn nhi tử vẽ trăm bức tranh chân dung.” Họa sư giải thích.


      trăm lượng? Sắc mặt lập tức thay đổi, cẩn thận đánh giá các nàng. Đột nhiên đem ngân phiếu đưa cho con trai, “ trăm bức tranh trả trăm lượng bạc, chuyện này bên trong nhất định có tình gì? Trả lại cho bọn họ chúng ta chỉ cần bình an sống là tốt rồi, của phi nghĩa thể nhận.”


      “Chuyện này….” Họa sư trẻ tuổi hiển nhiên khó xử, rất muốn kiếm khoản bạc này, nhưng lời của mẹ lại thể nghe.


      Mạn Tâm nghe được bọn họ chuyện, lập tức tới, rất lễ phép, rất dịu dàng : “Lão nhân gia, người hiểu lầm rồi, chúng ta phải là người xấu? Mà là từ kinh thành tới, ta tới tìm tướng công nhà ta.”


      từ kinh thành tới? Tướng công của yên ổn tại sao lại chạy tới nơi này làm gì?” Lão phụ nhân đánh giá nàng, tuy rằng nàng rất xấu xí, nhưng y phục người trơn bóng, vừa nhìn là biết vải tốt nhất, nhưng đối với nàng vẫn rất hoài nghi.


      “Bà bà.” Mạn Tâm giả vờ ra vẻ vô cùng thương tâm khổ sở.


      Song Nhi ở bên cạnh nghe thấy mà mơ hồ, cái gì tướng công? Vương gia phải hoàn hảo ở vương phủ đó sao?


      “Tiểu thư, từ từ .” Nhìn vẻ mặt đau lòng khổ sở của nàng, lão phu nhân nhất thời giảm nửa hoài nghi.


      “Bà bà, cha ta ở kinh thành buôn bán, rất giàu có, nhưng chỉ có ta là nữ nhi duy nhất. Người cũng thấy đấy, ta lớn lên thế này, cho dù gia tài có bạc vạn, cũng có ai chịu cưới. Cho dù có, cũng nhìn vào tiền của ta, ta cũng muốn xuất giá. Nhưng sau này cha ta sốt ruột liền giúp ta tìm được người. Ta vừa nhìn người kia liền biết là công tử phong lưu. Ta đồng ý, liền trốn nhà rời gặp được tướng công bây giờ của ta. đối xửa với ta rất tốt, quan trọng là quan tâm ta, bảo vệ ta, chê ta xấu xí, vì tiền tài của cha ta, muốn chăm sóc ta cả đời. Ta vui mừng, rốt cục tìm được người tốt, ai ngờ….” Mạn Tâm giả bộ khóc lóc.


      “Tiểu thư, đừng khóc, thế nào? phải người tốt sao? Tại sao lại bỏ ?” Lão phụ nhân hoàn toàn tin lời nàng .


      Song Nhi nghe được lại càng sửng sốt, công chúa đây là diễn cái gì kia?


      “Bà bà. Người biết, cũng bởi vì tướng công ta quá thanh cao. Về sau biết nhà của ta có rất nhiều tiền, cho rằng ta lừa gạt , nhất quyết chịu lấy ta, mà lại bỏ . Nhưng biết, ta có cốt nhục của , cho nên còn cách nào khác, ta đường tìm kiếm đuổi theo tới nơi này…..” Mạn Tâm vừa giả vờ khóc, vừa nghĩ xem mình có sơ hở gì hay .


      “Xem ra tướng công của là người rất thanh cao, nhưng cũng quá cố chấp, gạo nấu thành cơm, như thế còn chạy. Tiểu thư, yên tâm, nơi này chúng ta đều rất quen thuộc, mọi người tuy rằng rất nghèo, nhưng cũng rất coi trọng nghĩa khí. Lát nữa bà bà với thôn trưởng, mọi người nhất định giúp .” Lão phu nhân hoàn toàn tin lời của nàng.


      “Cám ơn bà bà.” Mạn Tâm ngờ còn có thu hoạch ngoài dự liệu như vậy, tốt quá….

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101



      Chương 101 — đường gặp người xấu


      Nhìn khuôn mặt nhắn gian xảo của công chúa, Song Nhi hoàn toàn mơ hồ. Công chúa làm sao vậy? Càng làm cho thể tưởng được chính là, bà bà còn lưu các nàng lại trong nhà. Nếu bình thường, nhất định nghĩ bà bà vì tiền tài của công chúa, nhưng bộ dạng bà bà giống như vậy, mà công chúa cũng đồng ý lưu lại.


      “Tiểu thư, yên tâm, ta nhất định vẽ tranh suốt đêm, để nhanh tìm được tướng công.” Họa sư trẻ tuổi thực trượng nghĩa.


      “Cám ơn.” Đối mặt với thiện lương, chất phác của bọn họ, Mạn Tâm có chút chột dạ. Mình lừa gạt bọn họ, may mắn mình cũng làm chuyện gì xấu, bằng nhất định lương tâm bị cắn rứt.


      Song Nhi nhìn chiếc giường cũ nát, nhưng chăn đệm lại rất sạch , rốt cục nhịn được bèn hỏi: “Tỷ tỷ, hôm nay vì sao tỷ lại thêu dệt những lời dối hoang đường như vậy?”


      “Cuối cùng cũng nhịn được muốn hỏi rồi.” Mạn Tâm nhìn nàng, kỳ nàng muốn hỏi từ lâu, phải nãy giờ có cơ hội mà dường như là còn do dự.


      “Muội muốn biết, lại biết có nên hỏi hay ?” Song Nhi .


      “Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn có chuyện gì là nên hay nên? ra, lần này ta đến đây chính là tìm Tiêu Lăng. Ta biết trong lòng Vương gia cùng Dương Tử Vân có khúc mắc rất lớn, chịu chấp nhận ta, cũng bởi vì Tiêu Lăng. Cho nên ta phải tìm được , cùng quay về vương phủ, nhưng biên ải lớn như vậy, chúng ta làm thế nào tìm thấy. Ta dối cũng là do bất đắc dĩ, dù sao như vậy dễ dàng làm cho người ta thông cảm, cũng là biện pháp nhanh nhất.” Mạn Tâm đều muốn giấu diếm nàng chuyện gì.


      “Tỷ tỷ, ra người nghĩ như vậy, có điều, biện pháp này quá tốt, làm bà bà cũng cảm thông với tỷ.” Song Nhi nhìn nàng bội phục nàng.


      “Tốt lắm, chúng ta ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục diễn trò.” Mạn Tâm lôi kéo nàng nằm vật xuống giường.


      Sáng sớm hôm sau, các nàng vừa mới rời giường, lập tức nhìn thấy rất nhiều người đến nơi này? Còn có ông lão rất uy nghiêm.


      “Tiểu thư, vị này chính là trưởng thôn, ta nhờ ông phát động toàn bộ người trong thôn trợ giúp tìm.” Bà bà giới thiệu.


      “Thôn trưởng, xin chào, làm phiền các vị.” Mạn Tâm mỉm cười lễ phép .


      “Tiểu thư đừng khách sáo, gặp khó khăn, chúng ta giúp đỡ là hiển nhiên. Tuy rằng thôn của chúng ta cũng phải giàu có, nhưng tất cả mọi người đều rất nhiệt tình. Chỉ cần muốn tìm người ở gần nơi này, mọi người nhất định giúp tìm thấy. Ta kêu mọi người đến thôn trang bên cạnh để tìm kiếm.” Thôn trưởng .


      “Vậy vất vả ọi người rồi, ta để ọi người uổng công cực khổ. Đây là ngân phiếu ngàn lượng.” Mạn Tâm từ trong lòng lấy ra ngân phiếu, đây là nàng chuẩn bị từ trước, “Nhờ thôn trưởng phát ọi người.”


      ngàn lượng, ánh mắt mọi người ở nơi này đều sáng lên, là tiểu thư giàu có, hổ từ kinh thành tới.


      “Tốt, nếu là tâm ý của tiểu thư, ta thay mọi người nhận, tiểu thư cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định giúp tìm được người.” Thôn trưởng cầm ngân phiếu trong tay mà run run, nhiều bạc như vậy, vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy.


      “Vậy đa tạ, xin nhờ mọi người, nếu tìm được người, ta hậu tạ.” Mạn Tâm thành tâm .


      “Tiểu thư, yên tâm, bây giờ chúng ta tìm.” Mọi người cầm trong tay bức họa được phát, lập tức tản ra.


      Cuối cùng Mạn Tâm cũng hiểu được cái gì gọi là tiền bạc có thể sai khiến được cả ma quỷ. Có tiền là tốt, bản thân cần phải cực khổ, chỉ cần ngồi uống trà chờ tin tốt.


      “Tiểu thư, tiểu thư, có người muốn gặp , ở Vạn Phúc trà lâu.” thôn dân thở hổn hển chạy vào.


      “Có người muốn gặp ta?” Mạn Tâm bỗng chốc đứng lên, chẳng lẽ là Tiêu Lăng, nhanh như vậy? Vừa ra ngoài vừa hỏi: “Là người bức họa phải ?”


      “Tiểu nhân biết, là tiểu nhị nhắn với ta.” Thôn dân vừa theo nàng vừa , đột ngột dừng bước,” Tiểu thư, chúng ta , nếu lỡ đại nương và bọn họ trở về, nhìn thấy các người lo lắng sao? Hay là chỉ mình các người đến đó, ta ở lại chỗ này.”


      được, ta biết đường, ngươi phải dẫn đường cho ta.” Mạn Tâm hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Để lại lời nhắn là được rồi.”


      “Nhưng nếu bọn họ biết chữ.” Thôn dân .


      Mạn Tâm thoáng lưỡng lự, nhìn Song Nhi, lập tức phân phó: “Song Nhi, muội ở lại đây.”


      được, tỷ tỷ, muội muốn ở bên tỷ.” Song Nhi lo lắng .


      “Yên tâm, có chuyện gì, muội xem tất cả mọi người nhiệt tình như vậy, vừa nhìn biết là người tốt.” Mạn Tâm , hơn nữam nàng xấu như vậy ai chú ý đến nàng.


      “Nhưng mà, lỡ như… . .” Song Nhi còn chưa xong, bị nàng ngắt lời, “Được rồi, cứ quyết định như vậy.” Nàng phải nhanh gặp Lăng Tiêu.


      Mạn Tâm luôn theo sát thôn dân thẳng hướng đông, hề cảm thấy có chỗ nào bình thường, chẳng qua ngừng hỏi: “ tới chưa.”


      “Tiểu thư, còn cách mấy trăm thước nữa, người cũng biết ở thôn chúng ta trà lâu đều mở ở quan đạo biên ải.” Thôn dân .


      “Chúng ta nhanh nhanh lên.” Thấy có đạo lý, Mạn Tâm cũng có nghi ngờ gì.


      Nhưng càng chạy tai sao càng thấy hoang vu, mà tại sao lại chạy phía sau? Nàng cảm giác có điều ổn, đột ngột quay đầu lại, liền nhìn thấy mới vừa rồi còn là thôn dân rất thân thiện, mà giờ phút này sắc mặt trở nên hung thần ác sát cầm trong tay cái liềm, từng bước từng bước về phía nàng…..


      “Ngươi muốn làm gì?” Mạn Tâm lui về phía sau từng bước .


      “Yên tâm, ta là tham tài cũng muốn giết người, chỉ cần giao hết bạc trong người ngươi ra, ta tha cho ngươi.” Thôn dân giơ lưỡi liềm lên thị uy với nàng.


      “Ngươi cần bạc phải ? Được, ta cho ngươi, nhưng bạc người ta. Ngươi theo ta trở về lấy.” Mạn Tâm thở ra, cần bạc dễ thực . Bây giờ nàng cũng có chút hối hận, nên tỏ ra giàu có khiến mình gặp phiền toái. May mắn là khuôn mặt này xấu xí, bằng nhất định gặp rắc rối lớn. Cũng tại chính mình vừa rồi to gan, quá tin tưởng vào vẻ ngoài của người khác.


      “Trở về, trở về ta còn có thể toàn mạng sao? Ta tin ngươi mang bạc, để cho ta lục soát xem.” Thôn dân tới gần nàng, đem lưỡi liềm kê cổ nàng.


      Mạn Tâm dám cử động, sợ chọc giận , dù sao tay cầm liềm. Phản kích sao? Dường như phải ý hay. Nhìn thấy muốn kéo lấy tay nàng, vừa định khoan, nàng có thể tháo vòng ngọc tay đưa , nhưng chợt nghe thấy tiếng vù…..


      “A… . . . .” Lưỡi liềm trong tay đột nhiên rơi mặt đất, bụm chặt tay phải đau đớn kêu to.


      Lúc này Mạn Tâm mới nhìn cổ tay của bị trúng ám khí. Ai? Là ai? Nàng nhìn quanh bốn phía, cũng có bóng người? Là ai thầm bảo vệ mình, là Mộ Dung Ưng? Hay là người Phó Vân phái theo.


      Nhìn nam nhân kêu rên mặt đất, Mạn Tâm lạnh lùng : “Đây là ác giả ác báo, ta muốn giết ngươi, ngươi .”


      Nhưng nàng dám khẳng định, dám trở lại thôn.


      Sắc mặt thôn dân thống khổ đứng dậy bỏ chạy. sợ nếu , người trong thôn tới. cũng hối hận, bản thân thấy hơi tiền liền nổi máu tham.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :