1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 091



      Chương 091 – Chuộc người tại kỹ viện


      Mạn Tâm nhìn vào bàn cờ, hạ xuống nước cờ cuối cùng. Nhưng vẫn hòa. “ chơi nữa.” Nàng cảm thấy hơi đói, cũng có chút mệt. Nhưng mà vừa xong nàng liền phát , sắc trời hoàng hôn, lập tức đứng lên, “Trời tối rồi.”


      “Mới đó mà sắc trời tối thế này, biết tiểu thư…” Nam nhân còn chưa kịp thốt ra câu kế tiếp.


      Nhưng Mạn Tâm biết muốn hỏi mình có muốn ? Chỉ là, Phó Vân chưa trở về, đến bây giờ hơn canh giờ rồi, vì chuyện gì mà còn chưa trở về? cố ý ư? Nếu nàng bị bỏ lại ở nơi này, nàng phải làm sao bây giờ?


      Nhìn thấy sắc trời tối, nàng trốn cũng nửa ngày, biết Song Nhi có tìm mình hay ? Nếu tìm thấy như thế nào? Mộ Dung Ưng biết chưa? Nếu biết huy động người tìm kiếm, lúc đó rất phiền phức. Đáng sợ hơn cả là tìm thấy nàng ở đây, lúc đó chẳng phải chỉ có ý nghĩ duy nhất, được, nàng thể ở lại, nàng phải về, nhưng làm như thế nào để cùng ta chuyện, suy nghĩ lại tìm trăm ngàn cớ, cuối cùng nàng vẫn nên thẳng…..


      “Thực xin lỗi, người của ta có mang bạc, mà bằng hữu của ta cũng chưa quay lại. Nếu ngươi tin tưởng ta, ngày mai ta đưa tới cho ngươi, còn đưa thêm cho ngươi ngàn lượng có được ?” Nàng dùng giọng điệu thương lượng.


      “Tiểu thư, ngươi chắc từng nghe qua, có hai loại bạc thể nợ. Loại thứ nhất chính là nợ cờ bạc. Loại thứ hai chính là nợ phong lưu.” Nam nhân này dường như có ý nể mặt nàng.


      “Ta biết, nhưng giờ người ta có bạc, vậy ngươi ta phải làm sao bây giờ? Hay là bắt giam ta?” Mạn Tâm nhìn , muốn bảo cho người đến vương phủ đòi tiền.


      “Tôi có thể đợi bằng hữu của tiểu thư.”


      “Nếu quay lại?” có thể đợi mà nàng thể đợi.


      “Vậy mời tiểu thư gọi người đem bạc tới đây.” Nam nhân dứt khoát .


      “Ngươi hiểu gì cả. Nếu ta có khả năng sớm bảo ngươi , làm gì chờ tới bây giờ.” Mạn Tâm có chút tức giận, càng hối hận đến nơi đây, cũng căm hận Phó Vân.


      “Đó là chuyện của tiểu thư, phải chuyện của ta.” Giờ phút này nam nhân có chút lạnh nhat vô tình.


      Mạn Tâm cắn răng trừng mắt nhìn . Ngày hôm nay cuối cùng cũng biết cái gì gọi là kỹ nữ vô tình.


      “Tiểu thư đói bụng sao? Ta kêu người chuẩn bị thức ăn.” Nam nhân này cũng có ý muốn thả nàng ra.


      cần, ta ăn.” Mạn Tâm quay đầu rồi cắn răng : ” Được! Xem như ngươi lợi hại. Ngươi cho người đến vương phủ tìm Vương gia.” Nàng quan tâm nữa, dù sao thanh danh của nàng cũng bất hảo, lại , nàng cũng tin tưởng dám , nếu tiết lộ bí mật của khách hàng. chết cũng biết tại sao mình chết.


      “Vương gia? Vương gia nào?” Lúc này nam nhân mới cảnh giác nhìn lên nàng.


      “Mộ Dung Ưng.” Mạn Tâm ràng mấy chữ này, bây giờ mới biết sợ.


      Nam nhân im lặng thận trọng đánh giá nàng.


      Mạn Tâm nghĩ rằng khi nghe đến tên vương gia, thả mình . Ai biết chỉ lại gật đầu cái.


      “Tốt, ngươi chờ chút. Ta sai người nhắn tin cho vương gia.”


      “Tự nhiên.” sợ chết. Hay cho là mình dối gạt ? Dù sao cũng như vậy nàng cứ chờ đợi thôi.


      Mộ Dung Ưng tin lại sai người khắp vương phủ tìm lần nữa. Kết quả vẫn có. Vậy cũng chỉ có khả năng đó là nàng xuất phủ. Nhưng mà nàng làm thế nào có thể ra khỏi vương phủ? Đột nhiên nghĩ đến khả năng, bị người bắt , chẳng lẽ là ?


      Ở thời điểm nghi ngờ liền thấy quản gia cầm phong thơ tới: “Vương gia, vừa rồi ở cửa có người chuyển phong thơ cần giao tới cho ngài.”


      “Đưa đây.” Mộ Dung Ưng xé mở phong thư, nhìn thấy vẻ mỹ miều phía mặt , sắc mặt lập tức trở nên xanh mét. Nữ nhân chết tiệt. ngờ nàng ta dám vào nơi đó, còn có mang bạc. muốn sống mà.


      Mạn Tâm đứng ngồi yên, oán hận nhìn chằm chằm tên nam nhân kia. Tốt nhất đừng để nàng thoát được, nếu nhất định để cho yên ổn. Tuy rằng đúng, nhưng nàng ngày mai mình đưa bạc cho . cũng đồng ý. Cho nên việc nàng làm đầu tiên khi thoát ra ngoài chính là sai người cắt đứt việc kinh doanh của ta.


      Rầm…Rầm… cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. Mạn Tâm lập tức đứng dậy.


      Nam nhân liền đứng dậy mở cửa, hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”


      Mạn Tâm đứng đó, nhìn vẻ mặt đùng đùng nổi giận của Mộ Dung Ưng mà chột dạ cúi đầu.


      “Đây là ngàn lượng, người bổn vương mang .” Mộ Dung Ưng đưa cho nam nhân kia tờ ngân phiếu ngàn lượng.


      “Dạ, vương gia, mời.” Nam nhân kia cung kính mời.


      Mạn Tâm chậm rãi ra cửa. Dáng vẻ tức giận của vẫn còn rất dọa người. Mấu chốt trong chuyện này là mình phạm sai lầm.


      “Ngươi còn lề mề cái gì? Muốn ở lại đây có phải hay ?” Mộ Dung Ưng nhìn thấy nàng chầm chậm đến, lập tức quát.


      , phải.” Mạn Tâm liền chạy nhanh ra ngoài cửa.


      Nhìn thấy vậy, làm cho vừa tức vừa cười.


      Mạn Tâm chạy hơi ra ngõ mới tháo khăn lụa che mặt xuống, thở hổn hển tựa vào tường. Cuối cùng thoát rồi.


      “Ngươi…” Mộ Dung Ưng đến trước mặt của nàng vừa định tức giận khiển trách.


      Mạn Tâm liền ngã nhào vào lòng ngực , ấm ức chảy nước mắt: “Cuối cùng chàng cũng đến.”


      “Ngươi còn biết sợ ư?” Mộ Dung Ưng chút lưu tình đẩy nàng ra. “Trữ An, bổn vương ngờ, ngươi còn có loại sở thích này.”


      “Ai có loại sở thích này. Thiếp chẳng qua là tò mò, xem nơi này như thế nào? Vả lại… đời này có người đàn ông nào có thể tuấn hơn so với chàng.” Mạn Tâm lẩm bẩm, vẫn dụi vào trong ngực của như trước.


      “Tò mò? Tò mò chạy đến nơi như thế này. Ngươi có bản lĩnh như vậy, vì sao còn muốn bổn vương đem bạc đến trả cho ngươi?” Mộ Dung Ưng nghĩ đến việc nàng chạy đến nơi này, liền tức giận khó tiêu. Tướng công đem bạc đến, trả giùm nương tử đương vụng trộm. Đây đúng là chuyện lạ trong thiên hạ.


      “Ta quên mang bạc. lại cho ta về. Ta còn cách nào đành phải tìm chàng.” Mạn Tâm oan ức . cho là nàng muốn tìm sao?


      “Tìm nam nhân khác sau lưng bổn vương, còn cầu bổn vương đến trả bạc. Ngươi nghĩ bổn vương là ai?” Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi đều bị nàng làm mất hết.


      “Chàng là ai? Chàng là tướng công của ta nha. Với lại ta xin thề, ta có làm cái gì.” Mạn Tâm giơ tay lên.


      “Ngươi cho là nếu ngươi làm cái gì? Ngươi có thể về sao?” Mộ Dung Ưng hừ lạnh. nhất định giết nàng.


      “Chàng hung dữ cái gì? Người ta cũng rất khổ sở. Chàng an ủi ta thôi , còn thét lên với ta.”


      phải chỉ là bạc thôi sao? Ta trả lại cho chàng.” Mạn Tâm tức giận bỏ trước.


      làm sai mà ngươi còn lý . ! Ngươi làm sao đến được đây?” Mộ Dung Ưng giữ chặt tay nàng. Chuyện này nhất định phải làm cho ràng.


      “Phó Vân đưa ta tới.” Mạn Tâm muốn giấu diếm.


      “Quả nhiên là .” Mộ Dung Ưng sớm đoán ra nhưng lại . Chẳng lẽ đem nàng chỉ vì mời nàng đến nơi này?


      “Chàng biết?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn .


      “Nếu mang ngươi tới, vậy ở đâu?”


      biết.”


      biết?”


      ……

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 092



      Chương 092 — Lý do


      Mộ Dung Ưng thấy hỏi gì nàng cũng biết. đáng giận nha. “Nữ nhân này là ngu ngốc sao? Cái gì cũng biết, còn dám cùng người khác trốn . Bổn vương nên để ngươi nhớ lâu chút.”


      phải người xấu, chừng có việc gì nên chậm trễ.” Mạn Tâm vẫn muốn nghĩ Phó Vân thành người xấu. Nàng thà nghĩ rằng bởi vì có việc mới tới.


      “Bây giờ mà ngươi còn giúp . Vậy ngươi hãy quay lại đó mà chờ tới cứu ngươi.” Mộ Dung Ưng biết đầu óc nữ nhân này chứa thứ gì.


      “Chàng hung dữ cái gì, quay lại quay lại.” Mạn Tâm giận dỗi quay người trở lại.


      Nàng quay trở lại. Mộ Dung Ưng liền giữ chặt lấy nàng.”Ngươi tính làm cái gì? Còn sợ chưa đủ xấu mặt sao?”


      “Cái gì mà xấu mặt, mọi người lại biết ta là ai?” Mạn Tâm líu nhíu . Mặc dù nàng biết rằng mình làm sai.


      biết nàng là ai? Nàng cho là mọi người đều là kẻ ngốc sao? Tự ình là người thông minh.” Mộ Dung Ưng biết trong đầu nàng nghĩ cái gì? Lại có thể chạy đến nơi này. Cái nơi mà nữ nhân bình thường nên đến sao?


      “Được rồi, được rồi, chàng đừng nữa, xem như là ta sai. Nhưng chúng ta dù sao cũng là người nhà, bây giờ ta bị người khác ức hiếp chàng cũng mặc kệ sao?” Mạn Tâm vẫn muốn bỏ qua cho nam nhân kia như vậy.


      “Cái gì mà xem như ngươi làm sai. Ngươi thực làm sai… “Mộ Dung Ưng còn chưa dứt lời. Đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi vừa cái gì? Bị ức hiếp, bị ức hiếp ra sao?” Chẳng lẽ nàng bị…


      ‘”…” Mạn Tâm nhìn thấy dáng vẻ có chút khẩn trương của , chẳng lẽ nghĩ… Chớp chớp mắt muốn trêu chọc , cũng thuận tiện xem có phải lòng quan tâm mình hay , liền giả vờ khóc : “Mặc dù bị làm nhục, nhưng mà vẫn bị ôm ta, hôn ta, sờ ta… ” Nàng vừa vừa liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt .


      “Đáng chết,..” Mộ Dung Ưng sắc mặt xanh mét. “Ngươi biết phản kháng sao?”


      “Ta chống cự nhưng mà chẳng thấm vào đâu. Nhưng mà dù sao chàng cũng cần ta, sao lại để ý người khác đối với ta ra sao?” Mạn Tâm cố tình .


      “Ngươi rất đúng. Bổn vương quan tâm. Về vương phủ trước!” Mộ Dung Ưng giữ chặt cánh tay nàng. Bản thân quan tâm nàng, vì lẽ gì lại tức giận như vậy?


      Mạn Tâm thấy sắc mặt xanh mét. ra nam nhân cũng khẩu thị tâm phi ( đường nghĩ nẻo), giãy tay khỏi : “Quên . Ta ra nông nổi này cũng còn mặt mũi trở về. Hãy viết hưu thư cho ta .”


      “Ngươi đừng làm loạn nữa được ?” Mộ Dung Ưng giận dữ hét. Tại sao nàng lại biết tốt xấu như vậy.


      “Ta có làm loạn.” Mạn Tâm lập tức hất tay ra khỏi tay .”Chàng thích ta. Chàng luôn luôn nhẫn nhịn ta chỉ bởi vì thân phận công chúa của ta, phải sao? Bây giờ chàng cần băn khoăn nữa, phải tốt sao?”


      “Mọi chuyện đơn giản như ngươi nghĩ. Ngươi cho là bức hưu thư là mọi chuyện đều tốt đẹp sao?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng. Vì sao nàng nhất định phải buộc như vậy.


      “Ta mặc kệ. Ta rồi, suy nghĩ ba ngày. Bây giờ ta có kết quả. Ta muốn , trừ phi…” Mạn Tâm dừng lại chút.


      “Trừ phi cái gì?”


      “Trừ phi chàng ta. Chỉ có duy nhất lý do này mới có thể giữ ta lưu lại. Nếu phải như vậy ta phải .” Mạn Tâm chân thành . Nàng muốn buộc phải thừa nhận mình.


      Mộ Dung Ưng hiểu được tâm tư của nàng. Có lẽ nàng nhưng thể ra khỏi miệng. Mà bây giờ giữa hai người còn có quá nhiều vấn đề thể vượt qua.

      Chương 093



      Chương 093 — là đoạn tụ (đồng tính)


      “Ta cần chàng phải trả lời ta ngay. Chàng còn có hai ngày để suy nghĩ. Đến lúc đó câu trả lời của chàng là quyết định của ta.” Mạn Tâm xong liền tới phía trước. Mặc dù trong lòng nàng vẫn có chút bận tâm, lo lắng rằng từ bỏ bởi vì có quá nhiều mối bận tâm. Nhưng nàng cũng thể cứ tiếp tục mơ hồ, nhất định phải biết có phải để ý mình hay .


      “Nếu…” Mộ Dung Ưng nhìn vào nàng. “Bổn vương là nếu, sau khi ngươi rời khỏi ở cùng chỗ với sao?”


      “Có lẽ vậy, ta luôn luôn muốn cho chàng và người khác lý do, là ta có lỗi với chàng mà phải chàng có lỗi với ta.” Mạn Tâm gật gật đầu. Nếu để cho nàng rời rồi. Nàng cũng biết tính sao, bước tính bước vậy.


      Mộ Dung Ưng nhìn nàng. biết bất kể lý do gì, cũng nên để nàng . Nhưng mà tận đáy lòng lại có giọng muốn giữ nàng ở lại…


      Mạn Tâm vừa về tới vương phủ, liền nhìn thấy Song nhi, ở cửa hai mắt đỏ hồng nhìn quanh. Vừa thấy nàng lập tức chạy lại đón “Công chúa, người đâu vậy? Làm nô tì lo chết mất.”


      xin lỗi, đừng khóc, làm ngươi lo lắng, ta nên với ngươi tiếng.” Mạn Tâm áy náy .


      “Công chúa, người đừng như vậy. Nô tì nên lo lắng cho chủ nhân. Nhưng công chúa bình an là tốt rồi. Lần sau nếu có ra ngoài nhất định phải với nô tì tiếng.” Lúc này tâm tình Song nhi mới được thả lỏng.


      “Biết rồi. Ta đói bụng, chuẩn bị cho ta chút gì ăn.” Mạn Tâm phân phó.


      “Vâng.” Song nhi gật gật đầu.


      “Cũng chuẩn bị cho bổn vương phần, đem tất cả đến Mạn Tâm các.” Mộ Dung Ưng cũng phân phó.


      “Vâng.” Song nhi tuy có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là vui mừng.


      “Chàng còn chưa ăn cơm tối sao?” Mạn Tâm quay đầu lại nhìn .


      “Ngươi . Bổn vương vừa về tới vương phủ, Song nhi khóc lóc sướt mướt ngươi mất tích.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng cái. Nàng biết xấu hổ hay sao mà còn dám hỏi.


      “Cho nên chàng liền lo lắng có ăn cơm sao?” Mạn Tâm vui vẻ ôm cánh tay . “Chàng vẫn còn quan tâm đến ta.”


      Mộ Dung Ưng muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy bộ dạng cao hứng của nàng, đành chấp nhận.


      Thức ăn được dọn lên. Mạn Tâm hoàn toàn đếm xỉa đến hình tượng của mình, nóng vội ăn, ăn cái gì đều ngon miệng.


      Nhìn thấy nàng ăn như hổ đói vồ mồi. Mộ Dung Ưng nhịn được lắc đầu. “Ngươi ăn chậm chút, có ai giành của ngươi đâu.”


      “Ta biết. Nhưng mà ta rất đói. Chàng biết từ xế chiều ngay cả ngụm nước ta cũng có uống qua.” Mạn Tâm vừa ăn cơm vừa hồi đáp.


      “Vì sao?” Mộ Dung Ưng hiểu hỏi.


      “Ta sợ bị bệnh AIDS.” Mạn Tâm thuận miệng đáp lại.


      “Bệnh AIDS, là cái gì?” Gần đây, luôn nghe thấy nàng ít từ khó hiểu.


      “Cái kia, cái kia, chính là…” Mạn Tâm biết nên giải thích như thế nào với . “Nghĩa là sạch .”


      “Nếu ghét bỏ nơi đó sạch , còn đến.” hừ lạnh tiếng.


      “Ta chỉ là muốn mở rộng tầm mắt chút. Xem ra nam nhân đến nơi này giống đến thanh lâu. Thế nên nơi đó mới bí mật như thế. Đúng rồi, chỉ cần vào cửa, bất kể là có làm gì hay , đều phải trả ngàn lượng bạc. quá đáng. Bạc này kiếm được cũng quá dễ dàng .” Mạn Tâm tức giận bất bình .


      “Nơi đó từ trước đến nay đều như vậy, chỉ vì nàng biết mà thôi.” ngàn lượng nàng còn kêu nhiều. Như vậy xem như là thấp nhất rồi.


      “Chàng cũng biết?” Mạn Tâm nhìn chằm chằm , “Chẳng lẽ chàng cũng từng đến đó?”


      “Thường xuyên .” Mộ Dung Ưng .


      “Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi, đôi đũa trong tay rớt xuống. Xong đời, nàng biết vì sao đối với nàng chậm chạp như vậy. Ngu ngốc, ra là đồng tính.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 094



      Chương 094 – bị thương


      Mộ Dung Ưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền hiểu, ra nàng nghĩ mình là… Lập tức : “Đừng nghĩ bậy. Bổn vương có xấu xa như vậy.”


      “Chàng phải đến vì cái kia. Vậy chàng đến đó làm gì?” Mạn Tâm khó hiểu hỏi. Kỳ , nhìn thế nào cũng giống loại người đó.


      “Nàng hỏi quá nhiều rồi. Những điều này nàng cần biết.” Mộ Dung Ưng .


      thôi.” Mạn Tâm văn vẹo eo lưng mỏi. “Cuối cùng cũng ăn no.” Ánh mắt ái muội nhìn , quyến rũ : “Đêm nay có muốn ở lại hay ?”


      “Nghỉ ngơi sớm .” Mộ Dung Ưng xong câu đó, đứng dậy bỏ .


      “Thiệt là, ta đáng sợ như vậy sao? Chàng còn chưa có ăn cơm nha.” Mạn Tâm có cảm giác thất bại. Vì nàng đủ sức quyến rũ, hay tại tự chủ quá cao.


      Mộ Dung Ưng nghe được giọng nàng lẩm bẩm, sắc mặt bất giác trở nên dịu dàng. Nàng làm sao biết được trong lòng của mâu thuẫn.


      Tắm rửa thoải mái xong, Mạn Tâm vừa muốn nằm xuống. Cảm giác thấy cửa sổ bỗng nhúc nhích, bóng người liền đứng ở trước giường của nàng. Hù nàng xuýt muốn hét to.


      Liền bị người bịt miệng, “Đừng kêu, là ta.”


      Lúc này nàng mới nhìn ràng người trước mặt. Cơn tức giận chợt bùng lên, “Phó Vân, ngươi còn dám tới. Đem ta ném ở nơi đó, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.”


      “Bây giờ phải là ngươi trở về lành lặn nguyên vẹn sao?” Phó Vân nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt.


      nhảm, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta trở về được sao?” Mạn Tâm tức giận lấy tay đánh vào ngực .


      “A…” Phó Vân thống khổ kêu ra tiếng.


      “Đừng giả bộ.” Mạn Tâm lườm cái. Sức lực của bản thân, mình còn biết sao? Nhưng giây sau, nàng liền nhận ra lồng ngực của lập tức tràn ra máu tươi, nhuộm đỏ y phục của , hoảng hốt hỏi: “Ngươi bị thương?”


      việc gì, chỉ là vết thương , có gì đáng ngại.” Phó Vân để ý .


      “Vết thương , vì sao lại chảy nhiều máu như vậy.” Mạn Tâm mới tin đâu, xong muốn cởi y phục của .


      “Ngươi muốn làm gì?” Phó Vân lùi về sau bước.


      “Mạo phạm ngươi.” Mạn Tâm lườm cái. Người ta xuyên gặp phải Bá Vương cưỡng ép, nàng thuận ý gặp đám người đều có thừa khí chất chính nhân quân tử .


      “Mạo phạm ta, đây phải là lời mà nữ nhân nên .” Phó Vân cười nhạo .


      “Ngươi có thể xem ta là nữ nhân.” Mạn Tâm cởi bỏ y phục của . Nhìn thấy miệng vết thương của mà kinh hãi. Mặt có sáu cái lỗ to bằng ngón tay sâu hoắm, xếp thành hình tròn, giờ phút này máu tươi vẫn chảy trào ra bên ngoài.


      “Làm sao bây giờ?” Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, lúng túng biết phải làm sao.


      Phó Vân lấy từ trong ngực ra bình dược đưa cho nàng, “Đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương, lấy vải sạch băng kỹ lại cho ta. động chạm vào nó, mấy ngày nữa có việc gì.”


      “Ngươi đến tìm ta, là bởi vì ngươi bị thương ư?” Mạn Tâm vừa bó thuốc cho vừa hỏi.


      “Ừ.” Phó Vân gật đầu cái.


      “Có phải gặp được kẻ thù hay ?” Mạn Tâm thuận miệng hỏi. Thông thường người như cũng gây thù chuốc oán ít.


      “Câu hỏi của ngươi đúng là quá nhiều.” Phó Vân dường như muốn cho nàng biết.


      “Là ta quan tâm ngươi, đúng là chó cắn Lã Động Tân nhìn thấy lòng người tốt.” Mạn Tâm thầm nghĩ vỗ cái ngay miệng vết thương của nhưng nghĩ lại vẫn là thôi .


      “Ngươi vẫn nên quan tâm bản thân hơn. Biết ngươi đến nơi đó, có phải bị chọc giận hay ?” Phó Vân thay đổi chủ đề hỏi, có thể tưởng tượng ra sắc mặt của .


      “Ngươi hằn là nên hỏi ta, có bị chọc giận hay ? Ta chờ ngươi mãi đến xế chiều, suýt chút nữa là trở về được. Nếu phải thấy ngươi bị thương. Ta nhất định bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy.” Mạn Tâm giả bộ hung ác .


      “Ngươi phải hoàn hảo trở về đấy sao?” Phó Vân nhìn nàng.


      “Nhảm nhí, nếu ta hoàn hảo, ngươi còn gặp được ta sao? Dù sao, ta mặc kệ, là ngươi đem ta ném ở nơi đó, là ngươi sai hẹn. Ngươi phải bồi thường cho ta.” Mạn Tâm hơi đanh đá .


      “Bồi thường? Ngươi muốn ta bồi thường như thế nào?” Phó Vân hỏi.


      “Rất đơn giản, ngươi giáo huấn tên nam nhân kia chút. quá đáng, chỉ vì chút bạc lại dám để cho ta .” Bây giờ nhớ lại Mạn Tâm vẫn còn tức giận.


      “Ha ha.” Phó Vân tựa vào bên giường, đột nhiên bật cười. “Bản thân ta muốn thay ngươi giáo huấn , nhưng là chỉ sợ có người đồng ý”.


      “Ai? Ai đồng ý?” Mạn Tâm hiểu nhìn .


      “Chẳng lẽ ngươi biết nơi đó là do người nào mở sao?” Phó Vân nhìn nàng chằm chằm.


      “Người nào mở, ta làm sao biết được?” Mạn Tâm hiểu nhìn .


      “Nhưng ngươi biết cũng rất bình thường.” Phó Vân . nên cho nàng biết.


      “Đừng theo ta thừa nước đục thả câu được , rốt cuộc là người nào mở?” Mạn Tâm sốt ruột hỏi. Bất quá, nghe khẩu khí của , đó hẳn là người rất quan trọng.


      “Ngươi xem?” Phó Vân nhìn nàng với ánh mắt biết .


      Mạn Tâm nghĩ chút, mới kinh hô: “Chẳng lẽ là ?” Chẳng trách Mộ Dung Ưng lúc ăn cơm tối thường xuyên .


      sai, chính là .” Phó Vân gật gật đầu.


      “Biến thái, tên đại biến thái. Mở thanh lâu còn có thể chấp nhận được, vậy mà mở nam kỹ viện, quá biến thái.” Mạn Tâm nghiến răng mắng.


      “Biến thái? là bày mưu tính kế, Thiên Triều Quốc mấy năm nay thịnh vượng. Ngươi cho là cần giở chút thủ đoạn mà có thể làm được sao? chính là dựa vào nơi này để thu bạc chống đỡ chiến tranh.” Phó Vân . ra nếu bình tĩnh xem xét Vương gia tốt. Sau này cũng trở thành vị hoàng đế tốt.


      Mạn Tâm giờ mới hiểu được, “Chẳng thể trách cần đến ngàn lượng.” Phẫn nộ vừa rồi liền biến thành bội phục. Nếu cầu bọn quan lại quyền quý này hiến tặng, khẳng định là ai chịu hiến. Biện pháp này làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện lấy bạc ra, dễ kiếm tiền hơn so với thanh lâu.


      “Đó là ít nhất.” Phó Vân lại ứng câu. Nhìn thấy sắc trời còn sớm, mới đứng dậy “Thấy ngươi có việc gì ta cũng an tâm. Ngươi nghỉ ngơi , ta trước.”


      “Chờ chút, vết thương của ngươi sao chứ? Tốt nhất nên cử động. Chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi chút.” Mạn Tâm sợ miệng vết thương của lại chảy máu.


      “Nghỉ ngơi? Ngươi sợ người khác biết được đàm tiếu sao.” Phó Vân nhìn nàng. Nàng kì quái. Có nữ tử nào nửa đêm nửa hôm mời nam tử ở lại trong phòng mình nghỉ ngơi.


      “Ta sợ cái gì, thanh giả tự thanh, lại , thanh danh của ta vốn tốt, nếu xấu thêm chút cũng vậy thôi, sao cả. Quan trọng là sức khỏe của ngươi.” Mạn Tâm quan tâm , chẳng phải chỉ vì gương mặt giống nhau kia.


      “Ngươi đặc biệt, nhưng cần đâu. Ta trước.” Tiếng của Phó Vân còn chưa tan, người cũng mất dạng.


      bị thương mà võ công còn cao như vậy. cố chấp, chắc có chuyện gì? Lúc này Mạn Tâm mới yên tâm. Lại nghe rầm tiếng. Cửa bị đá văng. Mộ Dung Ưng đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 095



      Chương 095 – Bày tỏ tiếng lòng


      Nhìn Mộ Dung Ưng đứng ở cửa sắc mặt trầm. Mạn Tâm ngây ra lúc, hỏi: “ trễ thế này rồi sao chàng lại tới đây?” Quá kinh ngạc, chưa bao giờ đêm hôm khuya khoắt lại đến phòng nàng.


      “Nơi này là vương phủ của bổn vương. Bổn vương muốn đến khi nào đến? Vậy ra ngươi cũng biết trễ thế này, tại sao còn chưa chịu nghỉ ngơi?” Mộ Dung Ưng nhìn thấy bàn đặt cuộn dây đai lưng dính máu, dùng để băng bó vết thương. Ai bị thương, nhìn thấy nàng hoàn hảo, chắc phải là nàng.


      vừa xong, Mạn Tâm liền hiểu . biết Phó Vân lại đến đây. Nhưng nàng cũng muốn giấu diếm, thẳng thắng : “Vừa rồi Phó Vân ghé qua. đến để giải thích tại sao buổi chiều vì chuyện gì mà xuất . ra bị thương, ta giúp băng bó vết thương chút.”


      Nhìn nàng thản nhiên như thế. Sắc mặt Mộ Dung Ưng thoáng dịu chút, nhưng vẫn còn có chút tức giận, “Nếu chỉ để giải thích, vì sao cổng trước?”


      “Chuyện này chàng nên hỏi , có lẽ ngại cổng trước phiền toái.” Mạn Tâm nghĩ như vậy.


      “Hừ.” Mộ Dung Ưng hừ lạnh tiếng, “Phải ?” Đêm hôm khuya khoắt, đương nhiên cổng trước.


      “Có phải hay có vấn đề gì ở đây? Dù sao từ trước tới nay chàng đều có để ý.” Lúc ra những lời này trong lòng Mạn Tâm có chút chua xót.


      “Làm sao nàng biết bổn vương để ý?” Mộ Dung Ưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác mình gì. Lập tức lại : “Bổn vương đúng là quan tâm.”


      Vẻ mặt mang ý cười của Mạn Tâm trở nên phơi phới, cười khẽ lấy tay điểm điểm chóp mũi của , “ ra chàng cũng đằng nghĩ nẻo nha. Mặc kệ chàng muốn giữ ta lại hay , nhưng nghe được chàng những lời này ta rất vui.”


      Ai, trong lòng Mộ Dung Ưng thở dài sâu. Mỗi lần nàng làm bộ dạng này trong lòng dâng lên vô số thương tiếc. nhìn thấy nàng chút liền muốn gặp mặt nàng. Giống như đêm nay, vội thu xếp việc công, tự chủ được liền tới Mạn Tâm các, lại chứng kiến Phó Vân ở bên trong. vốn nên bình tĩnh nhưng thời điểm đó lại thực rất tức giận, đơn giản vì nàng cùng nam nhân khác ở cùng chỗ.


      “Dù sao chàng cũng ngủ được, bằng chúng ta đến hoa viên ngồi chút.” Mạn Tâm đề nghị.


      cần, thời gian còn sớm, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút.” Mộ Dung Ưng cự tuyệt. ra biết nên làm sao ở chung với nàng.


      “Chàng sợ sau này muốn cũng có cơ hội sao? Chàng luôn cự tuyệt ta bởi vì những việc trước kia ta làm. chàng thể tha thứ, hay vì chàng đối với ta có cảm giác?” Mạn Tâm nhìn , vì cái gì luôn luôn lẫn tránh.


      “Nàng cảm thấy những việc nàng làm trước kia, bổn vương có thể tha thứ sao?” Mộ Dung Ưng hỏi lại nàng. rất muốn tha thứ. Mấy ngày nay cũng biết nàng tốt lên, đối hạ nhân cũng rất tốt. Từ sau khi nàng mất trí nhớ, nàng thay đổi. Nhưng vẫn thể xóa bỏ hết tất cả những việc nàng làm trước kia Hơn nữa bởi vì Tử Vân mà thể tiếp nhận.


      “Tại sao thể? Có lẽ trước kia ta làm rất nhiều chuyện sai, nhưng ta luôn bù đắp lại. Nếu chàng thể tha thứ cho ta, chẳng qua bởi vì Nhị đệ chàng. Nếu vậy ta cũng có thể đền bù, tìm quay trở về. Chỉ là chàng có chịu đối mặt với cảm tình của ta hay ?” Mạn Tâm hỏi , đây mới là điểm mấu chốt nhất.


      Mộ Dung Ưng trầm mặc. thừa nhận, đối mặt với thẳng thắn thành khẩn, đối mặt thái độ hùng hổ dọa người của nàng. có chút do dự, chỉ vì đối với nàng phải dễ dàng có thể quyết định được.


      Nhìn thấy lời nào. Mạn Tâm mông lung : “Quên , ta cũng muốn ép chàng. Dù sao chàng còn có hai ngày, cũng đủ để chàng suy nghĩ cẩn thận.”


      “Vậy nàng nghỉ ngơi sớm chút.” Mộ Dung Ưng xong, liền rời khỏi phòng.


      Theo ánh trăng cũng trở về phòng mà đứng lặng ở hoa viên bên cạnh ao. Trong đầu nhớ những gì xảy ra từ ngày nàng tiến vào vương phủ… cho tới bây giờ. thể tha thứ nhưng lại cách nào quên, hận đan xen là cảm nhận của giờ phút này.


      “Đại ca, nghĩ gì vậy? Tại sao còn chưa ngủ?” Dương Tử Vân vừa đến vương phủ, liền thấy ở nơi này, tầm mắt ngóng nhìn phương xa.


      “Ngủ được, dạo chút. Tử Vân, đệ làm sao vậy, muộn thế này còn tới tìm ta? Có phải có chuyện gì hay ?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      Dương Tử Vân trầm mặc nhìn : “Đại ca, đệ tới cho huynh biết. Đệ muốn chi phối quyết định của huynh. Đệ nhận ra, huynh thích ta. Đệ cũng thừa nhận ta giống trước kia. Mặc kệ đệ có chấp nhận ta hay , nhưng đệ muốn làm cho đại ca khó xử, cũng muốn nhìn thấy đại ca hạnh phúc. Nếu như huynh và ta ở cùng chỗ, đệ cũng bỏ . Nhưng đệ như trước, thừa nhận ta là đại tẩu. Trừ phi có ngày nhị ca trở về, hơn nữa còn tha thứ cho ta.” biểu đạt ý nghĩ của mình rất ràng.


      “Cám ơn.” Lần này chân thành làm Mộ Dung Ưng có chút cảm động. ngờ nửa đêm tới đây chỉ vì với chính mình những lời này.


      “Đại ca, ra ta ngoại trừ trước kia lòng dạ ác độc chút, cái khác thể bắt bẻ. Hai ngươi cùng chỗ, rất xứng đôi. Đệ cũng hy vọng có ngày, nhị ca tha thứ cho ta.” Dương Tử Vân thiệt tình , đơn giản vì đại ca nàng.


      “Tử Vân, kỳ vừa rồi ta quyết định để ấy . Nữ nhân có thể tìm được, nhưng huynh đệ đồng cam cộng khổ, sống chết cùng nhau là hiếm gặp.” Mộ Dung Ưng cũng bởi vì vừa rồi những lời này, mà hạ quyết tâm. Giữa tình cảm và huynh đệ, lựa chọn huynh đệ.


      “Đại ca, nếu huynh quyết định như vậy, đệ cao hứng. Nhưng đệ hy vọng huynh bởi vì kiêng dè đệ nên mới quyết định như vậy. Huynh hãy ở đây suy nghĩ kỹ, bất luận huynh quyết định thế nào, đệ đều ủng hộ huynh.” Dương Tử Vân cũng hiểu được, nữ nhân và huynh đệ quan trọng ngang nhau.


      “Ừ, ta suy nghĩ cẩn thận.” Mộ Dung Ưng vỗ vỗ vào vai .


      “Đệ về trước đây. Đệ còn muốn vào nội thành.” Dương Tử Vân .


      “Được.” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng rời . Mình còn cần nghĩ sao? Mấy năm qua, huynh đệ sống chết cùng nhau. Bọn họ sợ sinh tử, giúp bảo vệ biên ải, tình nghĩa như vậy, làm sao có thể so sánh với nàng. Có lẽ nàng rời , bản thân khổ sở, đau lòng nhưng thể tổn thương huynh đệ.


      Mạn Tâm ngồi trước cửa sổ ngẩn người. Hai ngày qua nàng biết vì chuyện gì? luôn luôn trốn tránh mình, hai ngày này đều quay về vương phủ. Chẳng lẽ quan tâm nàng chút nào sao? Nếu như vậy, nàng có nên viết hưu thư hay ?


      “Công chúa.” Song Nhi đẩy cửa vào, dường như có chuyện cần .


      “Có chuyện gì vậy?” Mạn Tâm lơ đãng hỏi.


      “Nô tì vừa mới nhớ ra, hôm nay đến ngày vị công tử kia đến đây.” Song nhi . ra là nàng muốn hỏi, công chúa phải rời khỏi Vương gia, rời khỏi vương phủ sao?


      Nhanh như vậy? Mạn Tâm lặng chút. Nên đối mặt cần phải đối mặt. Đứng dậy trực tiếp phân phó : “Song Nhi, ngươi ở trong phòng thu dọn đồ đạc.”


      “Công chúa, vì sao phải thu dọn đồ đạc? Chẳng lẽ người muốn rời sao? Vương gia cho phép sao?” Song Nhi có chút nóng vội. Nàng vẫn hy vọng công chúa ở lại vương phủ, ít nhất ở đây nơi ăn chốn ở cần lo lắng, mà cũng rất an toàn.


      cho phép, được rồi. Ngươi đừng nhiều lời nữa, giúp ta thu thập hành lý. Nếu ngươi muốn theo ta, ta tìm lý do trả ngươi về Hạ quốc.” Mạn Tâm thầm .


      . Mặc kệ công chúa ở đâu, nô tì đều theo đến đó. Nô tì cả đời đều theo hầu công chúa.” Song Nhi bị hù dọa vội vàng quỳ mặt đất.


      “Ngươi mau đứng lên. Nếu ngươi nguyện ý theo ta, ta đương nhiên rất vui.” Mạn Tâm nâng nàng đứng dậy “Ngươi ở lại chỗ này, ta đến tiền sảnh.”


      Bước chân nặng nề thong thả đến tiền sảnh. phải rời ngay như vậy sao? Nàng còn chưa nghĩ kỹ. Nhưng nếu giữ mình lại, mình còn mặt mũi nào ở lại nơi này? Chỉ là, nếu rời , thành ra tất cả công sức bấy lâu nay đều đổ sông đổ biển, nàng cũng còn khả năng quay trở về được… .


      Tuy nhiên nàng muốn tiếp tục miễn cưỡng. Nàng cố hết sức. Có số việc nàng thể khống chế. Nếu vận mệnh như thế, nàng cũng cầu xa vời. Có lẽ nàng cùng Vân hữu duyên vô phận, có lẽ nàng nhất định phải ở lại nơi này sinh sống.


      Mộ Dung Ưng vừa về đến thư phòng, quản gia theo vào bẩm báo Phó Vân tới. có chút do dự, tuy rằng quyết định buông tha cho nàng, nhưng khi nghĩ đến nàng cùng với Phó Vân, vẫn là cam lòng. . . . .


      Nhưng mà thể do dự. Nếu như quyết định thể hối hận, mở cửa phòng.


      đến hướng đại sảnh.


      Khi đến hoa viên, Man Tâm nhìn thấy Mộ Dung Ưng từ phía đối diện tới dừng bước, nhưng lại biết nên cái gì.


      Mộ Dung Ưng cũng nhìn thấy nàng. cũng biết nên cái gì vào lúc này. Có lẽ chính là đáp án tốt nhất, nàng cũng hiểu.


      thể ngờ được, chàng từ bỏ, là ta đánh giá quá cao sức quyến rũ của mình.” Mạn Tâm đến bên cạnh , xong câu đó bước chân hề do dự đến hướng đại sảnh. vứt bỏ mình, vì cái gì nàng còn do dự?


      Mộ Dung Ưng nhìn theo bóng dáng tức giận của nàng, chăm chú nhìn hồi mới theo bước của nàng vào. Lần này cái gì đều là dư thừa.


      Phó Vân ở bên trong thong thả uống trà, nhàn nhã vô cùng, hoàn toàn chút nóng vội. ra cần kết quả này, cũng phải muốn nàng. Chẳng qua bọn họ lâu như vậy còn chưa xuất , xem ra nhất định có tình gì? Chẳng lẽ y thực đem nữ nhân của mình tặng cho ?


      “Thương thế của ngươi khá hơn chút nào ?” Mạn Tâm vừa vào cửa liền quan tâm hỏi.


      “Tốt hơn nhiều rồi.” Phó Vân cười cười. Sau khi thấy mặt Mộ Dung Ưng cố ý hỏi: “Nàng quan tâm ta như vậy sợ Vương gia mất hứng sao.”


      đâu dễ mất hứng, cao hứng, Vả lại, ta quan tâm ngươi là bình thường, bởi vì ta lập tức liền trở thành nữ nhân của ngươi.” Trong lòng Mạn Tâm biết là cố ý, nhưng sao cả, nàng sẵn lòng phối hợp.


      vậy sao?” Phó Vân nhìn thoáng qua , “Ta đây vô cùng chờ mong.”


      “Người đâu.” Mạn Tâm lớn tiếng hô, ngực nhói đau, kiềm nén khiến nàng khó chịu.


      “Vương Phi, có gì phân phó?” tiểu nha hoàn tiến vào.


      “Giúp ta chuẩn bị bút mực.” Nàng phân phó, nếu cần phải viết, vậy nên viết nhanh thôi.


      “Dạ.” Tiểu nha hoàn nhìn thoáng qua Vương gia, thấy Vương gia có ý gì, liền xuống.


      Vẻ mặt Phó Vân đình trệ lát, nàng muốn viết sao?


      Mộ Dung Ưng vẫn mực . biết nên cái gì, nếu giữ nàng lại, có chuyện gì để ? còn ý nghĩa, nhưng mà tay của vẫn tự chủ nắm chặt.


      Tiểu nha hoàn chuẩn bị tốt bút mực đặt ở bàn bên cạnh.


      Mạn Tâm qua, cầm lấy bút lông, chấm mực liền viết xuống…


      “Ta, Trữ An công chúa, từ nay hưu Mộ Dung Ưng, chỉ vì ta người khác, muốn cùng tiếp tục chung sống. Sau này hai bên ai cưới ai đều còn liên quan đến nhau nữa. Ký tên, Trữ An.”


      Thấy nàng nét bút của nàng bay lượn tờ giấy trắng. Tâm Mộ Dung Ưng đột nhiên trở nên khẩn trương. Nàng viết….


      “Được rồi, ngươi xem thử hài lòng chưa?” Mạn Tâm đem hưu thư vừa viết xong đưa cho Mộ Dung Ưng, nhìn thấy trong mắt tràn ngập oán hận.


      Mộ Dung Ưng chỉ nhìn nàng chằm chằm, cũng chịu nhận bức hưu thư kia. Nhưng đây là bằng chứng để chứng minh nàng thay lòng đổi dạ, để dành cho người khác xem.


      Nhìn thấy hai người kiên trì ở nơi này, Phó Vân còn sợ loạn, chêm thêm câu: “Điểm chỉ, ngươi còn chưa lăn dấu vân tay.”


      Mạn Tâm nhìn bàn thấy có mực đỏ, liền đưa ngón tay lên miệng cắn, dùng máu tươi chảy ra ấn xuống, đồng thời theo xuống là những giọt nước mắt của nàng…


      Ai cũng thấy được, nàng rất khổ sở, cũng rất đau lòng.


      Nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, Phó Vân thầm nghĩ mình có phải hơi quá đáng? nên tới ép buộc nàng? Tuy nhiên phong hưu thư này phải mình bức nàng viết mà do giữa bọn họ có vấn đề. chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.


      Thấy nàng rơi nước mắt, tim Mộ Dung Ưng lại co rút đau đớn, cầm lấy ngón tay của nàng ngậm vào trong miệng…


      “Ngươi làm gì vậy? Đau lòng cho ta sao? cần, nhiều máu hơn như vậy từng chảy, còn so đo chút máu này sao?” Mạn Tâm dùng sức rút ngón tay về. khống chế được la lên, đồng thời cũng khống chế được nước mắt rơi.


      được làm thương tổn bản thân.” Mộ Dung Ưng ôm nàng vào trong lòng mình. cho là tâm mình đủ ngoan độc, nhưng giờ khắc này, nhẫn tâm. Thấy nàng khổ sở như vậy, cũng đau theo, muốn…quả muốn ôm nàng vào trong ngực, hết mực thương .


      “Ngươi an ủi ta ư? Nếu quan tâm xin đừng giả mù sa mưa.” Mạn Tâm nghĩ thầm muốn dùng sức đẩy ra, nhưng giãy mãi được.


      “Nàng nghĩ ta quan tâm ư?” Mộ Dung Ưng vẫn ôm chặt lấy nàng như trước.


      “Ngươi quan tâm, nếu ngươi quan tâm, tại sao ngươi lại muốn ta ? Nếu ngươi quan tâm tại sao thừa nhận ngươi ta?” Mạn Tâm tủi thân khóc lớn, nhưng vẻ mặt lại phẫn nộ.


      “Bởi vì ta cách nào coi những việc trước kia như hề xảy ra. Bởi vì ta thể tháo gỡ nút thắt tim mình. Bởi vì ta đối với nàng vừa vừa hận, thể được cảm giác này là gì.” Mộ Dung Ưng lần đầu tiên bày tỏ tiếng lòng của mình, lại phát giác sau khi xong cảm giác thoải mái.


      “Chàng rối rắm như vậy hãy để cho ta thôi. Dù sao hưu thư ta viết xong.” Nghe được lời này của , Mạn Tâm thầm vui mừng, nhưng đồng thời nàng cũng quyết định. Phải rời khỏi, chỉ có rời , mới có thể kích thích , mới có thể nhận ra tình cảm của mình.


      “Thư này tính, hưu thư phải là nam nhân viết.” Mộ Dung Ưng trực tiếp phủ nhận. thẳng thắng bộc bạch tâm ý của mình, cũng cần băn khoăn gì nữa.


      . Nếu như ta viết hưu thư ta rời .” Mạn Tâm đẩy ra. cho là ai? Muốn gì được nấy sao? Lúc này đây, nàng nhất định phải .


      “Bổn vương cũng làm theo như nàng , nàng còn ầm ĩ cái gì?” Mộ Dung Ưng bắt lấy cánh tay của nàng. Nơi này còn có người ngoài, chút mặt mũi nàng cũng cho .


      “Ta có ầm ĩ, chàng nghĩ ta náo loạn sao? Ta rất nghiêm túc. Nếu vừa rồi ở trong hoa viên chàng những lời này ta rất cao hứng, nhưng bây giờ muộn rồi. Ta quyết định .” Mạn Tâm thầm .


      Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, chút cũng có ý đùa giỡn. Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng. Nữ nhân này có phải đầu óc bị bệnh hay . Lúc trước trăm phương ngàn kế muốn mình thích nàng, bây giờ ra, nàng lại đồng ý.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 096



      Chương 096 — Rời vương phủ


      Khụ khụ, khụ khụ, thấy hai người giằng co, nãy giờ luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhưng Phó Vân vẫn nhịn được lên tiếng,”Các người dường như phớt lờ ta, có phải nên hỏi ý kiến của ta chút hay .”


      “Tránh qua bên, nơi này đến phiên ngươi lên tiếng.” Hai người đồng thời quay đầu lại mắng .


      “Xem ra các ngươi ăn ý, ta có phải nên chủ động rời khỏi hay ?” Phó Vân chịu được bộ dạng hữu tình mà giả bộ vô tình của bọn họ nữa. Nếu lúc này hai người có tình cảm, cũng nên có ý định chia rẽ bọn họ.


      “Biến.” Mộ Dung Ưng lạnh lùng phun ra chữ.


      “Ta nhưng ta muốn chờ quyết định của ấy. Tuy rằng ngươi có đem ấy tặng cho ta, nhưng nếu ấy muốn ở lại, ta ép buộc. Chỉ cần ấy muốn , ta nhất định mang ấy .” Phó Vân tiếp tục nhàn nhã uống trà.


      Mạn Tâm thấy bọn nhìn chằm chằm vào mắt mình. Nàng biết bọn chờ quyết định của mình, trong lòng nàng giãy dụa đấu tranh. Nàng biết biểu đạt như vậy có được xem là . Mình có thể trở về ? Nhưng làm sao trở về? Có thể là trong tình của có mang theo oán hận, nàng nhất định phải làm hoàn toàn mình. Nàng nhất định phải rời , bởi vì nàng muốn làm việc. việc đối với và nàng đều rất quan trọng. Nếu như mình rời khỏi, có thể thực đả kích , nhưng nàng cũng còn cách nào khác, nàng nhất định phải giải tỏa được vướng mắc trong tim .


      Thấy nàng nảy giờ gì, Mộ Dung Ưng có chút mất mặt, sắc mặt khẽ hóa giận, : “Nàng còn do dự cái gì? Muốn ở lại sảng khoái quyết định.”


      “Ta muốn rời .” Mặc dù Mạn Tâm có chút đành lòng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định.


      “Nàng khẳng định nàng muốn rời sao?” Mộ Dung Ưng kích động muốn giết người.


      “Đúng, ta chắc chắn.” Mạn Tâm gật gật đầu.


      Phó Vân chứng kiến tình huống này nhưng có chút hiểu. Thấy được nàng thích ta, vì cái gì nàng lại phải rời ? Nhưng nếu nàng muốn , mang nàng .


      “Nàng chắc chắn?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng hỏi lại lần nữa, cố nén lửa giận trong mắt.


      Trong lòng Mạn Tâm biết tức giận, do dự chút, vẫn là gật đầu, “Phải.”


      “Được, tốt lắm.” Mộ Dung Ưng giận quá hóa cười, “Nàng muốn như vậy, bổn vương há có lý do gì lại thành toàn. Nếu ngày hôm nay nàng rồi, đừng có hối hận. Sau này cánh cổng vương phủ cho phép nàng bước trở vào.”


      “Đừng như vậy, cho dù rời , chúng ta vẫn còn là bằng hữu.” Mạn Tâm muốn làm cho thương tâm khổ sở như vậy, nàng trở lại.


      cần, nữ nhân như ngươi vậy, xứng cùng bổn vương làm bằng hữu sao? Nếu muốn cút ngay cho bổn vương.” Mộ Dung Ưng vô cùng phẫn nộ. Sớm biết nữ nhân như vậy thể động, mà còn động tâm,


      “Ta .” Mạn Tâm qua trước mặt của , muốn trở về phòng.


      “Chờ chút.” Phó Vân từ phía sau gọi nàng lại,”Nàng chắc chắn muốn cùng với ta sao?”


      “Thế nào, ngươi bằng lòng sao?” Mạn Tâm cố nén bi thương trong lòng.


      “Bằng lòng, vô cùng bằng lòng.” Phó Vân nhìn thấy mặt Mộ Dung Ưng xem ra sắp bị tức phát nổ, chút đồng tình, ngược lại còn vui sướng khi người gặp họa, ai bảo lúc đầu tự tìm phiền toái ình.


      “Vậy ngươi tới cửa chờ ta, ta lấy vài thứ, rất nhanh ra.” Mạn Tâm .


      “Được.” Phó Vân gật gật đầu, xoay người đối diện : “Vương gia, ta khách khí, nàng, ta mang .”


      “Cút.” Mộ Dung Ưng quát.


      Nhìn thấy hai người bọn họ cùng rời , xoảng tiếng, đem chén trà bàn hất hết xuống đất. Nữ nhân này quả nhiên giống như trước đây, trêu đùa mình, làm ình đối với nàng có hảo cảm, sau đó vứt bỏ. Cũng trách mình quá ngu muội, nghe lời Tử Vân mà mắc mưu nàng.


      “Song Nhi, thu thập hành lý xong chưa? cần quá nhiều vật dụng này nọ, chỉ cần mấy bộ y phục, cùng ngân phiếu là được rồi.” Mạn Tâm vừa về tới phòng liền .


      “Công chúa, thu thập xong.” Song Nhi nhìn sắc mặt nàng cũng tốt, lưỡng lự chút rồi hỏi: “Công chúa, chúng ta sao?”


      “Bây giờ cũng được, cầm lấy tay nải, chúng ta thôi.” Mạn Tâm .


      “Dạ.” Song Nhi cầm trong tay hết mấy cái tay nải.


      Mạn Tâm thấy nàng có chút chật vật liền tự mình cầm lấy hai cái.


      “Công chúa, hãy để cho nô tì cầm .” Song Nhi muốn giành lại.


      sao, sau này chỉ còn hai chúng ta, cần phân biệt công chúa với nô tì.” Mạn Tâm .


      Hai người chúng ta? Song Nhi hiểu nhìn nàng, công chúa có ý gì? Công chúa phải cùng với vị công tử kia sao? Nếu như phải cũng có thể quay về Hạ quốc, tại sao lại chỉ có hai người bọn họ? Nhưng nàng lại dám hỏi, bởi vì sắc mặt công chúa rất khó coi.


      Khi Mạn Tâm ngang cửa đại sảnh bất giác quay đầu nhìn lại, muốn thấy , nhưng mất, nha hoàn quét dọn mảnh chén trà bị vỡ mặt đất.


      Nàng chỉ có thể thầm lời xin lỗi trong lòng, đừng trách nàng. Nàng chỉ muốn bù đắp lại tất cả trước kia, gỡ bỏ vướng mắc trong lòng , để có tiếc nuối.


      Bước chân trầm trọng hướng đến cửa lớn, nàng vẫn là tự chủ được quay đầu lại nhìn.


      Mộ Dung Ưng đứng sau cây đại thụ, chuyên chú nhìn vẻ mặt của nàng thu hết vào mắt, nàng làm sao vậy? Lưu luyến ư? phải nàng muốn rời khỏi sao?


      Hung hăng đánh quyền lên thân cây, tức giận cái gì? Nữ nhân như vậy nên sớm chút, sớm chừng nào tốt chừng nấy.


      Đứng chờ ở cửa, Phó Vân thấy nàng ra, săn sóc đỡ lấy tay nải tay nàng,” thôi.”


      “Giúp ta chuẩn bị chiếc xe ngựa cùng phu xe.” Mạn Tâm đột nhiên .


      “Chuẩn bị ngựa xe, muốn đâu?” Phó Vân khó hiểu hỏi, mặc dù biết nàng trở về cùng với , nhưng có thể chuẩn bị cho nàng chỗ ở, bất chợt nhớ ra: “Cômuốn về Hạ quốc?”


      phải, ta muốn biên ải.” Mạn Tâm .


      biên ải? đến nơi đó làm gì?” Phó Vân khó hiểu hỏi.


      Mạn Tâm trầm mặc xuống, ra cho biết cũng sao cả, “Ngươi có biết tại sao Mộ Dung Ưng hận ta như vậy ?”


      “Biết chút.” Phó Vân gật đầu, “Chẳng qua ta thấy hoàn toàn giống như trong lời đồn đại? Mà ta cũng nhận ra thích . Vậy vì sao lại muốn rời ?”


      “Vậy ngươi có biết Mộ Dung Ưng có hai người huynh đệ kết nghĩa, người trong đó, trước kia bởi vì ta mới bị đuổi ra khỏi vương phủ. Chính vì chuyện này canh cánh trong lòng thể tha thứ cho ta. Để giải trừ vướng mắc trong lòng , ta phải tìm cho được Tiêu Lăng, khẩn cầu tha thứ cho ta.” Mạn Tâm .


      ra còn có nỗi khổ tâm này. Nhưng cũng cần rời khỏi vương phủ, có thể với ?” Điểm này làm Phó Vân nghĩ mãi mà .


      “Ngươi biết, bọn họ tin tưởng, chừng còn cho là ta lại đùa giỡn bày ra mưu gì. Nhất là Dương Tử Vân, nếu ta phải công chúa, sớm giết chết ta.” Mạn Tâm . Chuyện này cũng bất đắc dĩ, tất cả mọi việc đều do Trữ An làm, bây giờ mình phải gánh chịu.


      “Nhưng mà, biết biên ải rất nguy hiểm sao? Ngươi như vậy rất có thể gặp nguy hiểm, chưa kể dung mạo xinh đẹp như vậy gây cho gặp ít phiền toái.” Phó Vân , nàng chắc hẳn tưởng tượng ra dọc đường nguy hiểm thế nào.


      “Cám ơn ngươi nhắc nhở, ta muốn nhờ ngươi đây. Có loại mặt nạ hay thuốc gì đó làm cho ta xấu chút ?” Mạn Tâm hỏi, hẳn là có.


      quyết định như vậy sao?” Phó Vân nghiêm túc hỏi.


      “Phải, ta nhất định tìm được .” Mạn Tâm rất có lòng tin vào bản thân.


      “Tốt lắm, nhưng trước khi rời hãy giúp ta chuyện.” Phó Vân .


      “Cái gì?” Nàng đột nhiên nghĩ ra,”Tuyết Liên Thất Sắc phải ?”


      “Ừ.”


      “Được, ngày mai chúng ta băng sơn.”


      ngày sau.


      Mạn Tâm nhìn thấy trước mắt có mười nữ tử trẻ tuổi bị mang tới, kéo qua thấp giọng hỏi : “Lần này phải lại bị ngươi bắt cóc đến chứ.”


      “Bắt cóc tới mà có thể vâng lời như vậy sao? Ta ỗi người ngàn lượng bạc, đường còn bao ăn bao ở mướn tới. Tốt lắm, lên xe , chúng ta phải gấp rút lên đường.” Phó Vân .


      “Nhưng ngươi mang theo sư phụ của ngươi cùng ư? Ăn Tuyết Liên ngay tại chỗ mới có hiệu quả tốt hơn, phải sao?” Mạn Tâm vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.


      “Sư phụ thân thể suy nhược, chịu được giằng xóc, cho nên ta phái người bảo hộ bọn họ ở phía sau, cần vội vã. Chúng ta trước, tìm được Tuyết Liên vừa kịp lúc sư phụ cũng tới.” Phó Vân giải thích .


      “Ngươi quá chu đáo, ngươi đối với sư phụ tôn kính.” Mạn Tâm lên xe ngựa thuận miệng .


      “Sư phụ là ân nhân cứu mạng của ta. Nuôi ta từ đến lớn, dạy ta võ công, ta đương nhiên phải báo đáp.” Phó Vân nhắc đến sư phụ với vẻ mặt tôn kính.


      “Hai người đều rất trọng tình trọng nghĩa, hảo tâm có hảo báo. Ngươi nhất định tìm được Tuyết Liên.” Mạn Tâm .


      “Người tốt? Lần đầu tiên có người ta như vậy, ta mà được xem như người tốt sao?” Phó Vân giễu cợt hỏi.


      sai, ngươi vì sư phụ của mình mà thương tổn nhiều vô tội như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy áy náy, thấy hối hận qua sao?” Mạn Tâm nhìn thế nào cũng phải là người lạnh nhạt thờ ơ. Nhìn mặt giống Vân như vậy, càng làm cho nàng tin tưởng là người tốt.


      “Có, lúc đầu lương tâm bất an nhưng sau này liền chai sạn. Bất quá các bị bắt ta đều sai người đưa bạc đến cho người nhà của bọn họ. Mặc dù biết làm như vậy đủ bù đắp được gì, nhưng chỉ cầu cho lòng được an ủi đôi chút.” Mấy năm nay, làm thành thói quen.


      “Mọi chuyện trước kia, thể bù lại, nhưng sau này hãy tận lực làm người tốt. phải bởi vì ham muốn riêng cá nhân mà làm tổn thương đến người vô tội, ông trời nhất định cho ngươi hạnh phúc.” Mạn Tâm .


      khó tưởng tượng, những lời này lại thốt ra từ trong miệng của . Đừng quên, chính cũng là người có tội ác tày trời.” Phó Vân thể lý giải được những thay đổi quá to lớn của nàng.


      “Đó là ta, phải ta.” Mạn Tâm thản nhiên .


      phải ? Có ý gì?” Phó Vân nhìn nàng chằm chằm.


      “Có ngươi cũng tin, , vẫn là nhanh chóng thôi.” Mạn Tâm cũng muốn nhắc đến chuyện ly kỳ mà mình trải qua.


      , làm sao biết ta tin? thử xem, cho dù ta tin, ta cũng rất muốn nghe.” Phó Vân tỏ ra rất có hứng thú.


      Mạn Tâm nhìn , nếu cho biết ở nơi xa xôi, nàng người đàn ông giống như , nhất định cảm thấy thể tưởng tượng nổi, giống lông mi, giống cái mũi, cả đôi môi, nàng lại thấy quen thuộc như vậy… . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :