1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xà hạt mỹ nhân của Lãnh vương - Ngạn Thiến (116C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 086



      Chương 086 — Nàng phải viết hưu thư


      “Ngươi hỏi câu này phải vô ích sao? Vương phi của bổn vương sao có thể để mặc ngươi tùy ý mang , nếu vậy mặt mũi của bổn Vương để ở đâu?” Mộ Dung Ưng nhìn , có phải ta rất liều lĩnh hay , trắng trợn xông tới Vương phủ của mình đòi người.


      “Vậy là lật lọng, giữ lời hứa, ngươi là Vương gia mà hành động như thế sao? Người hôm nay ta phải mang .” Phó Vân lạnh lùng .


      đồng ý của bổn vương, ngươi dễ dàng mang được sao, nếu tin cứ thử xem!” Mộ Dung Ưng cho tới bây giờ vẫn chưa sợ uy hiếp.


      Nhìn thấy hai bên gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, tình hình hết sức căng thẳng, Mạn Tâm mở miệng: “Các người giằng co có suy nghĩ đến cảm nhận của ta , ta là người chứ phải đồ vật để cho các ngươi giằng co, các ngươi có hỏi qua ý ta muốn thế nào hay ?”


      Lúc này hai người mới nhìn về hướng nàng, trong lòng Mộ Dung Ưng bỗng dưng có chút kinh hoảng, nàng có chọn rời cùng Phó Vân hay , nhưng chưa từng nghĩ nàng chọn mình.


      cần nhìn ta, ngươi thả ta chẳng qua chỉ vì ta là công chúa của Hạ Quốc.” Mạn Tâm nhìn Mộ Dung Ưng mà , rồi xoay người với Phó Vân: “Ngươi cũng phải là người tốt đẹp gì, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chuyện đoạt nữ nhân, cũng chẳng quang minh lỗi lạc, cho nên ngươi cần cãi, ta cùng ngươi, ta nghĩ ngươi vốn ép buộc ta với ngươi.”


      Tuy rằng lời của nàng thiên về mình nhưng Mộ Dung Ưng vẫn rất vừa lòng, ít ra lựa chọn của nàng vẫn là mình.


      Phó Vân chỉ cười, bước từng bước đến phía trước nàng, khẽ vào bên tai nàng: “Ngươi cũng biết ta muốn ngươi làm gì mà ngươi liền xác định mình sao?”


      Mạn Tâm ngầng đầu nhìn , “Ngươi có ý gì, muốn ta làm gì? LÀm nương tử? Làm nha hoàn? Hay là làm bằng hữu?” Nàng quả đoán được ý nghĩ của .


      “Nương tử, nha hoàn?” Phó Vân nở nụ cười, hỏi lại nàng, “Vậy ngươi muốn làm gì của ta?”


      “Ta muốn lãnh đạo ngươi, ngươi chịu sao?” Mạn Tâm lườm thẳng cái.


      “Lãnh đạo cái gì?” Phó Vân , nhìn nàng.


      “Chính là bảo ngươi nghe lời ta.” Mạn Tâm giải thích trắng ra.


      “Vậy là ngươi muốn làm môn chủ của Vô Ưu Đường ta?” Phó Vân ngờ nàng có dã tâm như vậy.


      Mộ Dung Ưng cũng nhìn ra giọng điệu của nàng .


      “Nếu ngươi chịu, ta cũng phản đối.” Mạn Tâm vẽ lên chút ảo tưởng, người có võ công cao cường như vậy mà nghe lời chỉ huy của mình, thỏa mãn được lòng hư vinh rồi.


      “Ta phản đối, chỉ là muốn làm môn chủ, ít nhất phải có bản lĩnh làm người ta tin phục” Phó Vân .


      “Vậy đơn giản, phải có ngươi rồi sao, ngươi làm bọn họ tin phục, còn ta trực tiếp lãnh đạo ngươi là được rồi.” Mạn Tâm trao cho ánh mắt ‘sao mà ngươi đần vậy’.


      “Ha ha.” Phó Vân cười ha hả, “Ngươi quả giống người thường, nhưng mà ngươi có gì mà tự tin để cho ta nghe lời ngươi ?”


      “Mỹ nhân kế” Mạn Tâm ngoài cười nhưng trong lòng cười, .


      “Mỹ nhân kế??” Phó Vân ngay ra lúc, sau đó lại cười ha hả: “Được, ta chờ mong ngươi dùng mỹ nhân kế thế nào, chỉ có điều, điều kiện đầu tiên là ta phải mang ngươi ngươi mới có cơ hội thi triển mỹ nhân kế với ta, phải sao?”


      “Nhưng ta vẫn chưa muốn rời khỏi vương phủ.” Nếu phải khi nhìn có phần giống Vân, nàng cũng nhiều lời với như vậy.


      “Ngươi ở Vương phủ này, ngày qua ngày đều gian nan đến mức muốn tự sát, ta chẳng qua muốn mang ngươi rời khỏi nơi này, ngươi muốn, vậy quên .” Phó Vân thẳng.


      “Làm sao ngươi biết?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn .


      Mộ Dung Ưng cũng hơi kinh hãi, trong vương phủ của mình có thủ vệ canh phòng chặt chẽ, chẳng lẽ có trinh thám ở vương phủ?


      “Đừng quên, từ lúc núi băng, ngươi bắt đầu là người của ta, cho nên ta đương nhiên chú ý nhất cử nhất động của ngươi.” Lúc Phó Vân những lời này nhìn thoáng qua đứng bên cạnh.


      “Người của ngươi, cho xin , ngoại trừ chính mình ra ta thuộc về bất cứ ai, ngươi được rồi đó!” Mạn Tâm thẳng, kỳ nàng cũng phải muốn cùng , nhưng nàng thể cùng .


      “Đại ca, đệ nghe , đến đòi người.” Dương Tử Vân cấp tốc chạy vào, nhìn thấy ta đứng ở đấy.


      sai, ta đến đòi người, hẳn là ngươi còn nhớ lời trước kia của ngươi chứ?” Phó Vân nhìn ta .


      “Nhớ, ngươi cứ việc mang nữ nhân này , có điều…” Dương Tử Vân dừng lại chút, đồng thời ra hiển nhiên ở phía sau: “Ngươi nên biết thân phận của ta hề tầm thường, việc mang ta chỉ là chuyện giữa chúng ta, ta có nhớ Vô Ưu Đường môn chủ là trung quân ái quốc, là người biết phân biệt đúng sai, ông ta nhất định hy vọng chúng ta vì nữ nhân mà khiến hai nước giao tranh.” ta thông minh, biết đưa môn chủ ra để giải quyết, bởi vì ta biết dù ình ước gì có thể làm nữ nhân này rời nhưng nàng ta chính xác thể bị mang .


      ra nhiều đạo lý thực thế như vậy, còn muốn đem tội hại nước hại dân quy chụp lên đầu ta, cũng chỉ muốn xóa sạch lời hứa ban đầu của ngươi.” Phó Vân lạnh lùng , ra mình cũng nhất định phải mang nàng , chỉ là muốn đến dò xét chút.


      , ta tuyệt đối nghĩ vậy, việc đem tội danh này gán lên người ngươi đối với chúng ta chẳng có lợi gì cả, là ta nghĩ nếu có biện pháp tốt đẹp vẹn cả đôi đường để ngươi có thể mang ta mà khiến Hạ Quốc thể được lời nào…..” Dương Tử Vân dừng lại nhìn cái, ràng là nghĩ ra được biện pháp……..


      “Tử Vân.” Mộ Dung Ưng quát lên bằng giọng điệu nghiêm khắc, cho phép tự tung tự tác.


      “Đại ca, huynh yên tâm, đệ biết chừng mực.” Dương Tử Vân .


      Mạn Tâm ngồi qua bên, nàng quyết định tin, đối với mình ta chẳng có ý kiến gì hay ho cả.


      tiếp , ta có hứng thú.” Phó Vân nhìn ta đầy hứng thú.


      ra rất đơn giản, chỉ cần công chúa viết bức thư cho đại ca của ta, rồi cùng ngươi rời , chúng tôi tuyệt đối ngăn cản.” Dương Tử Vân thẳng, như vậy là bất trinh bất trung trước, Hạ Quốc chắc chắn đuối lý.


      “Dương Tử Vân, ngươi nghĩ như vậy là hãm hại được ta sao? Xem ta như ả đàn bà lẳng lơ, dụ dỗ gian phu, còn mang thêm tội danh bỏ trốn.”Nghe được ta như vậy, Mạn Tâm rất tức giận.


      “Ta cũng như vậy, chỉ có điều nếu chính ngươi thừa nhận, ta cũng chẳng phản đối.” Dương Tử Vân nhìn nàng cái, ý tứ kia bị phơi bày hết ra ngoài.


      “Tử Vân, được bậy!” Mộ Dung Ưng quát lớn, bây giờ là lúc mà đệ ấy phải lo sốt vó, đằng này đệ ấy muốn làm thiên hạ đại loạn sao?


      “Đại ca, đệ bậy, nếu bọn họ có tình ý trong ấy sao chúng ta thành toàn cho bọn họ.” Dương Tử Vân hận thể khiến nàng ở trước mắt mình biến mất ngay lập tức.


      “Tử Vân, chuyện này đến phiên đệ lên tiếng, xuống .” Sắc mặt của Mộ Dung Ưng nghiêm túc, phải chăng đệ ấy vượt quá giới hạn của tình cảm huynh đệ, nhưng mình chắc dung túng cho đệ ấy.


      “Dạ, đại ca.” Dương Tử Vân tuy cam lòng nhưng trước mặt người ngoài, ta tuyệt đối cãi lại đại ca.


      Thái độ của Mộ Dung Ưng làm Mạn Tâm thầm tức giận biết bao, nhưng cũng có chút an ủi ít nhất cũng hy vọng mình bỏ .


      “Vương gia, ta cảm thấy biện pháp của Dương công tử rất tốt, công chúa, phong thư này ngươi có viết hay ? Viết rồi, ta mang ngươi , rời khỏi vương phủ chào đón ngươi.” Phó Vân nhỉn nàng mà hỏi.


      “Ta……” Mạn Tâm chần chừ, nàng cần thanh danh của mình, nhưng nàng lờ mờ nhận ra mình cũng muốn rời , đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ưng: “Còn ngươi, có phải ngươi cũng nghĩ giống Dương Tử Vân ? Nếu ngươi muốn ta viết, vậy ta viết.” Nàng muốn mình khó xử, cho nên làm khó xử, có lẽ vốn dĩ khó xử.


      “Ngươi viết hưu thư cho bổn vương, ngươi để mặt mũi của bổn vương ở đâu chứ, thử xem, sao bổn vương có thể chắp tay dâng tặng Vương Phi của mình cho người khác!.” Mộ Dung Ưng cự tuyệt thẳng thừng, ra lúc ấy chưa từng nghĩ tới muốn để nàng rời , có lẽ trước kia có, nhưng bây giờ nàng khiến phải do dự.


      “Ngươi cho ta viết hưu thư chỉ vì mặt mũi của ngươi sao?” Trong lòng Mạn Tâm đau xót.


      “Có phải hay quan trọng, quan trọng là…Ngươi thể rời .” Mộ Dung Ưng biết nàng ép mình, nàng muốn sao đây, thể bỏ nàng được sao?


      “Ta thể rời ? Tại sao ta thể rời ?” Mạn Tâm đột nhiên cảm giác tâm chết, xoay người phân phó Song Nhi: “ chuẩn bị giấy mực cho ta.”


      “Dạ, công chúa.” Song Nhi lo lắng nhìn nàng cái, vẫn cứ xuống.


      “Ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Ưng vươn tay kéo nàng qua, nàng muốn viết hưu thư sao?


      “Giải thoát cho ngươi, cho ngươi được tự do, biến mất trước mặt ngươi, đây phải là điều ngươi luôn mong muốn sao? Nhưng xin tha thứ cho ta, vì dân chúng của hai nước, ta chỉ có thể để mặt mũi cho ngươi, nhưng ngươi giải thích, có phải hay ?” Mạn Tâm nhìn , khóe môi nhếch lên tạo thành đường cong đầy châm chọc.


      “Ngươi náo loạn đủ rồi, có hay , bổn vương khi nào chứ, muốn tự do trở về phòng !” Mộ Dung Ưng kéo nàng .


      “Đứng lại.” Phó Vân chắn trước mặt của , “Nếu ấy muốn cùng ta, ta tuyệt đối miễn cưỡng, nhưng nếu ấy muốn , bất cứ ai cũng ngăn cản được.”


      “Tránh ra, đừng quên đây là vương phủ của bổn vương, nhân cơ hội trước khi bổn vương chưa nổi giận, ngươi tốt nhất nên rời trước.” Sắc mặt Mộ Dung Ưng lạnh lẽo vô cùng.


      “Trước khi ta đến, cũng rất khẳng định nơi này là Vương phủ!” Người của Phó Vân hề nhúc nhích.


      “Phó Vân, ngươi tốt nhất đừng bức bổn vương động thủ.” Trong mắt của Mộ Dung Ưng bắn ra tia u lạnh lẽo.


      “Động thủ sao, bản thân ngươi tin có thể đánh thắng được ta sao?” Tuy ăn Tuyết Liên thất sắc nhưng Phó Vân vẫn nắm chắc mình đánh ngang sức với .


      “Công chúa, nô tì…” Song Nhi cầm bút mực trong tay tới nhìn thấy bộ dáng của họ, bị hù đến mức dám tiếp nữa.


      “Cút ra!” Mộ Dung Ưng quát.


      “Dạ, dạ.” Song Nhi hoảng sợ khẽ run rẩy, giấy mức trong tay rớt xuống ngay tức .


      “Được rồi, các ngươi đừng cãi nữa, cho ta chút thời gian để ta suy nghĩ cho kỹ.” Mạn Tâm cũng hét lớn, phiền lòng chạy ra ngoài.


      Phó Vân thấy nàng rồi, mới lên tiếng: “Được ta cho ngươi thời gian, ba ngày sau ta đến.” xong, phi thân cái, người liền biến mất.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 087



      Chương 087 — Nỗi kinh hoảng của nàng


      Mạn Tâm tức giận trở về phòng liền ngồi xuống giường, nàng biết mình còn lo lắng, chờ đợi cái gì nữa.


      “Công chúa, người viết hưu thư cho Vương gia sao?” Song Nhi nhìn nàng hỏi.


      biết, có lẽ viết, ngươi cũng biết bất kể ta có bù đắp như thế nào trong vương phủ này đều chẳng có chỗ cho ta sống yên ổn, mọi người mãi mãi nhớ về hình ảnh lúc trước của ta, ta cảm thấy mệt mỏi quá rồi.” Mạn Tâm nằm vật xuống, đây chính là cảm giác lòng của nàng.


      “Công chúa, nô tì hiểu. Nhưng công chúa rời khỏi vương phủ là muốn chung sống với người kia sao? dường như phải là người tốt.” Song Nhi quả rất lo lắng công chúa bị gạt.


      “Yên tâm , ta chung sống với , ta cũng biết mình ở nơi nào.” Mạn Tâm , ý nếu số mệnh mình tốt có lẽ còn có thể xuyên trở về, nếu số mệnh tốt chắc làm hồn dã quỷ.


      “Công chúa, ra Vương gia cũng tốt lắm, có lẽ người cảm thấy nhưng nô tì nhìn ra Vương gia đối xử với người tốt hơn lúc trước nhiều, ra nếu người ngẫm kỹ lại phải Vương gia có cảm tình với người sao, tại sao ngài ấy đồng ý cho người .” Song Nhi thấp giọng , tình vẫn hy vọng nàng ở lại vương phủ.


      “Có lẽ có suy nghĩ khác.” Người biết là chúng ta, tuy rằng ta hơi có lý nhưng Mạn Tâm muốn nghĩ như vậy, muốn được quá khó khăn, quá xa vời.


      Song Nhi mấp máy môi còn muốn gì đó nhưng vẫn dám mở miệng, công chúa quyết định chuyện gì làm gì đến lượt nàng lên tiếng.


      Dương Tử Vân tới liền nhìn thấy Mộ Dung Ưng đứng ở lương đình trong hoa viên, tay để ra phía sau, trông về phương xa, ta qua khẽ gọi tiếng: “Đại ca.”


      chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Dương Tử Vân cũng gì.


      Dương Tử Vân nhìn thấy dáng vẻ của , biết tại sao, lời vừa tới miệng lại thể ra, cười : “Đại ca, chúng ta lâu uống rượu cùng nhau, thôi, đệ mời huynh tới Túy Tiên Lâu uống rượu.”


      “Từ sau khi nhị đệ rồi, ta còn nhớ lúc nào chúng ta ngồi chung chỗ uống rượu.” Mộ Dung Ưng nhớ tới trước kia ba người mỗi ngày đều tụ tập với nhau.


      “Nhị ca trở về.” Dương Tử Vân vui mừng, đại ca vẫn còn nhớ tới nhị ca.


      “Đệ ấy nhất định trở về, thôi, uống rượu.” Mộ Dung Ưng ra khỏi lương đình.


      Trong tửu lâu.


      “Đại ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ?” Dương Tử Vân uống rượu nên có chút hưng phấn.


      “Đương nhiên là nhớ, lần đó ta cũng đến tửu lâu, chợt nghe đệ và nhị ca của đệ tranh luận chuyện của ta, khi đó ta kinh ngạc nhị ca của đệ bình tĩnh, bình tĩnh ra những lời ấy quả làm ta băn khoăn, mà đệ ấy lại đưa ra đề xuất rất tốt, nhưng đệ lại xúc động hiếu thắng, loại tinh thần gan dạ vô địch này khiến ta rất ngưỡng mộ, cho nên ta cũng qua tham gia cuộc thảo luận của hai người.” Mộ Dung Ưng về lần gặp nhau ấy, kí ức hãy còn mới mẻ.


      Dương Tử Vân nở nụ cười, “Khi đó tuy đệ nhận ra thân phận cao quý của huynh, nhưng ngờ huynh chính là vương gia, vẫn cứ ngây ngốc cùng huynh tranh luận, nhưng ra nhị ca cứ kéo đệ suốt, mà đệ chẳng hề phát lại rất nhiều câu khó nghe nên , nhưng huynh lại tức giận.”


      “Ta chính là thích tính thẳng thắn của đệ và cơ trí của nhị ca của đệ, cho nên ta đề nghị kết nghĩa huynh đệ với hai người.” Mộ Dung Ưng giờ đây cũng rất may mắn, vì ông trời cho có được hai huynh đệ tốt như vậy để giúp đỡ.


      “Đại ca, huynh biết , sau đó khi biết huynh chính là Ưng Vương gia, quả đệ thể tin được, chỉ vả vào miệng mình và chớp mắt, mình trở thành huynh đệ của Vương gia, cảm thấy mình hơi vinh dự.” Bây giờ Dương Tử Vân khi nhớ tới khoảnh khắc lúc xưa lại cảm thấy mình buồn cười.


      “Ta nên thấy vinh dự mới đúng, mấy năm nay ít nhiều gì hai đệ cũng vào sinh ra tử khi theo tương trợ ta, mới ổn định lại biên cảnh, giúpThiên Triều quốc được dân giàu nước mạnh, trong lòng ta, hai người như là huynh đệ ruột thịt của ta, còn thân hơn cả huynh đệ máu mủ, bọn họ sống phóng túng nhưng sau lưng vẫn lập mưu quỷ kế, sợ phụ hoàng truyền ngôi cho ta, nhưng hai người lại màng đến sống chết mực giúp ta.” Mộ Dung Ưng uống rượu, bình thường những lời trong lòng này đều được giấu kín, nhưng có nghĩa là biết.


      “Đại ca, huynh đừng vậy, có huynh làm đại ca của bọn đệ là phước của bọn đệ tu được từ mấy kiếp, quốc cũng là quốc của chúng ta, bảo vệ quốc gia cũng là trách nhiệm của chúng ta, có điều, nếu mà truyền ngôi đệ luôn luôn hi vọng đại ca huynh được lên ngôi hoàng đế, vì cái gì khác, chỉ vì Thiên Triều quốc càng ngày càng tốt hơn, đương nhiên đệ tôn trọng lựa chọn của đại ca, bất kể huynh chọn lựa thế nào, đệ cũng đều ủng hộ huynh.” Dương Tử Vân nâng chén rượu lên, đụng cái với .


      “Chuyện này về sau hẵng , bây giờ loạn trong giặc ngoài, phải là lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.” Mộ Dung Ưng , phải muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu đến lúc phải hy sinh rất nhiều thứ cần suy nghĩ chút.


      “Được, hôm nay chúng ta gì hết, chỉ uống rượu vui vẻ nhé đại ca, say về.” Dương Tử Vân lại nâng chén rượu lên.


      “Được, cạn ly.” Mộ Dung Ưng biết trong lòng ta có chuyện nhưng lại , cứ xem như mình biết.


      Mạn Tâm ngồi dây đu trong sân, đung đưa chầm chậm, chuyện đến nước này rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ, nếu giữ mình lại, mình cứ rời như thế sao, vậy nàng còn trở về được sao.


      Rốt cuộc trong lòng suy nghĩ thế nào đây? Nàng tuyệt đối tin ình là vì vấn đề mặt mũi của , nàng cũng tin được Song Nhi phải là có cảm tình với mình mà chính vì muốn thừa nhận thôi.


      ra nàng biết trong chuyện này người khơi mào, lợi dụng điểm mấu chốt đó chính là Dương Tử Vân, nàng cũng biết trong chuyện này cũng trách được, lòng cũng vì Mộ Dung Ưng, do chuyện nhị ca bỏ nên thể tha thứ ình.


      Có đôi khi suy ngẫm lại việc rời cũng chưa chắc là xấu, chí ít cũng có thể làm bản thân mình bình tĩnh suy nghĩ thông suốt sau này nên làm gì.


      “Công chúa, ăn chút điểm tâm phòng bếp mới làm .” Song Nhi bưng điểm tâm trong tay tới.


      “Ta muốn ăn, ngươi ăn .” Mạn Tâm lắc đầu.


      “Công chúa, mấy ngày hôm nay người gầy rồi, hay là ăn chút .” Song Nhi đưa điểm tâm tới.


      Mạn Tâm muốn phụ ý tốt của ta, nàng cầm lấy miếng bánh ngọt mà ăn từ từ, khẽ cười đầy thê lương: “Trong lúc này, cũng chỉ có ngươi vẫn còn quan tâm ta.”


      “Công chúa, người đừng vậy, nô tì tất nhiên quan tâm người, ra Vương gia hẳn cũng đối xử với công chúa rất tốt. Công chúa, nô tì có thể hỏi người chuyện ?” Song Nhi chần chừ hồi lâu mới hỏi.


      “Song Nhi, sau này cần cẩn thận như vậy, ngươi có gì cứ hỏi thẳng, ta trách ngươi đâu.” Mạn Tâm , sở dĩ phải căn dặn như vậy là vì nàng biết Song Nhi lòng đối xử tốt với mình.


      “Công chúa, vậy xin cho nô tì thẳng, nô tì còn nhớ dáng vẻ lúc vừa mới tỉnh dậy của công chúa, là lạc quan tự tin xinh đẹp đến như vậy, mặc kệ mọi người đối xử với người thế nào, người vẫn cứ tươi cười với chúng tôi, còn có Vương gia nữa, mặc kệ Vương gia lạnh lùng với người đến thế nào, người cũng chẳng thèm để ý đến chút, vẫn muốn thay đổi Vương gia như cũ, nhưng vì sao bây giờ khi Vương gia hơi thay đổi cách đối xử với công chúa người lại muốn từ bỏ chứ?” Song Nhi hơi rất nhiều.


      Nghe ta xong, Mạn Tâm nhìn chằm chằm ta, mình có buông tay sao? Đúng vậy, phải nàng luôn tự tin mình, mục đích của nàng phải là trở về sao, vì sao nàng bây giờ lại muốn từ bỏ.


      “Công chúa, có phải nô tì sai gì rồi phải ?” Nhìn thấy nàng lời nào, Song Nhi có chút bất an, sợ nàng tức giận.


      có.” Mạn Tâm lắc đầu phân phó: “Song Nhi, ngươi xuống trước , để ta mình suy nghĩ.”


      “Dạ, nô tì cáo lui.” Song Nhi nhìn nàng rồi lui xuống.


      Mạn Tâm cẩn thận suy nghĩ về lời của Song Nhi, trong khoảnh khắc này bản thân chợt bừng tỉnh ngộ, ràng biết phải trở về nhất định phải làm , vì mục đích này mà nàng cứ bám riết buông làm cảm động, theo đuổi , nhưng chỉ vì nghe được và nữ nhân khác ở chung chỗ, mình lại đau lòng như vậy, bây giờ còn muốn rời khỏi đây, rời xa , chẳng lẽ mình muốn trở về sao?


      Mỗi hình ảnh ở chung với cứ như điện xẹt lướt qua trong đầu, lạnh lùng, tàn bạo, vô tình, dịu dàng, cùng với những đặc tính khác khắc ghi vào trong tâm trí nàng, những hình ảnh ngừng xuất xen kẽ, chồng chéo lên nhau.


      Lòng nàng hơi trở nên khẩn trương, chẳng lẽ cảm giác này là , trong lúc vô tình nàng thích Mộ Dung Ưng.


      Ý nghĩ này làm nàng sợ hãi, , thể nào, nàng làm sao có thể chứ, nàng ràng Vân đến thế, sao lại thay lòng đổi dạ được, , nhất định phải thế, nàng chỉ muốn làm bạn với , bây giờ muốn tổn thương , cho nên muốn rời , chỉ như vậy mà thôi, nàng nỗ lực thuyết phục chính mình.


      Nhưng chính mình hiểu , có thể làm lý trí của mình mất cảm giác, nhưng lại lừa được con tim.


      Dùng tay che lấy mặt mình, đau khổ ngồi ở đấy, tại sao có thể như vậy, đạt được mục đích của mình thôi ngược lại còn làm mình dấn thân vào…


      “Khó quá hả?” thanh mong manh từ đỉnh đầu vang lên dọa nàng nhảy dựng lên, lập tức ngẩng đầu lên, “Ai?”


      Khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Phó Vân, nàng dường như kìm lòng đặng mà hô: “Vân.” Nhưng nàng kịp phản ứng lại, nhìn xung quanh. Kinh ngạc hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”


      “Tại sao ta thể ở trong này?” Phó Vân xong, rồi ngồi xuống cạnh nàng.


      “Ngươi cho rằng nơi này là Vô Ưu Đường của ngươi sao? Mặc cho ngươi tự do ra vào, nơi này là vương phủ, phải ngươi rồi sao? Sao còn quay trở lại.” Mạn Tâm hỏi.


      “Để nhìn ngươi.” Phó Vân nhìn nàng, thẳng.


      “Nhìn ta, người rảnh rỗi vậy sao?” Mạn Tâm ra vẻ tin.


      “Ngươi nhìn gì?” Phó Vân cũng trả lời nàng.


      “Ta thấy ngươi cũng rảnh rỗi.” Ánh nhìn của Mạn Tâm khẽ lướt sang bên, dám nhìn lâu, xem ra khuôn mặt giống y đúc Vân.


      “Có muốn ra ngoài dạo chút ?” Phó Vân đột nhiên hỏi.


      Trong ánh mắt của Mạn Tâm lộ ra tia sáng, “Ta có thể chứ?”


      “Chỉ cần ngươi muốn là được.” Phó Vân vừa dứt lời liền ôm lấy nàng, bay lên nóc nhà.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 088



      Chương 088 — Tuyết Liên Thất Sắc 2


      Trong nháy mắt, Mạn Tâm bị ôm lấy từ trong cửa phủ bay ra ngoài, nàng lại cảm thán lần nữa, đúng là có võ công là tốt, trong chớp mắt biến mất, quá ghê.


      “Muốn đâu?” Phó Vân buông nàng ra, hỏi.


      “Chỗ nào cũng được, chỉ cần đến Vô Ưu Đường là được rồi.” Mạn Tâm vừa nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng nơi đó, đến giờ mà lông tóc vẫn còn dựng đứng lên.


      “Ngươi sợ Vô Ưu Đường như vậy, vậy ngươi sợ ta à? Sao còn dám cùng ta ra ngoài?”


      sợ!” Mạn Tâm lắc đầu.


      “Đơn giản vì ta lớn lên có khuôn mặt giống hệt người tên Vân kia phải ? là ai vậy?” Phó Vân biết ta nhất định là người mà nàng sâu đậm, và mình lớn lên lại giống nhau, chừng trong đó họ có quan hệ gì đấy.


      “Ừ.” Mạn Tâm thản nhiên thừa nhận, “Nhưng còn là ai ngươi nghe cũng biết, người đừng hỏi.”


      “Được, ngươi muốn , ta đây hỏi.” Phó Vân , nếu có người như thế sớm muộn gì cũng biết.


      “Đúng rồi, ta quên hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn ta?” Mạn Tâm đề phòng nhìn .


      “Ngươi cho là vì nguyên nhân gì?” Phó Vân cũng trả lời thẳng với nàng.


      “Nếu ta biết cũng cần hỏi ngươi, dù sao ngươi cũng phải vì lưu luyến sắc đẹp của ta.” Mạn Tâm vẫn rất khẳng định về điểm ấy, phải là người háo sắc, nếu có ngay từ lúc mình đến Vô Ưu Đường biểu ra ngoài rồi, nhưng luôn luôn xem thường sắc đẹp của nàng.


      “Ta có nên cho rằng lời này của ngươi là khen tặng ta ?” Phó Vân cười , “Nếu ta cho ngươi biết là vì lúc ngươi ở núi băng những lời làm ta cảm động, ngươi tin ?”


      tin.” Mạn Tâm trực tiếp lắc đầu, “Cũng phải với ngươi, làm sao ngươi cảm giác được loại cảm tình này của ta chứ.”


      “Ta cảm nhận được tình cảm của ngươi, đúng là ta chỉ rất tò mò về nam nhân này của ngươi, mọi người đều ngươi xinh đẹp như hoa nhưng tâm địa như rắn rết, nhưng ngươi lại có tình cảm sâu đậm như vậy, ta thể hoài nghi ngoan độc của ngươi vì bảo vệ mình?” khẳng định.


      “Ha ha.” Mạn Tâm nở nụ cười, ngẩng đầu lên : “Ta còn biết bản thân trước kia của mình, sao ngươi lại biết chứ, đúng rồi, môn chủ kia của ngươi còn hút máu nữ tử để luyện công ?” Nàng đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.


      “Ngươi nghe được gần đây lại có nữ tử bị mất tích à?” Phó Vân hỏi lại nàng.


      “Ta ở Hình bộ, ta làm sao biết được, lại , có nữ tử mất tích cũng đâu phải đến vương phủ bẩm báo với ta, nhưng ta vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi.” Mạn Tâm .


      “Ta có phải nên cảm tạ ngươi ?” Phó Vân đáp lời rồi tiếp: “ ra, chắc ngươi nghĩ đến rồi, tuy rằng Vô Ưu Đường phải là danh môn chánh phái gì, nhưng lời sư phụ ra đáng giá ngàn vàng, khi ông ấy đáp ứng chuyện gì rồi mặc dù mình có chết cũng bội ước.”


      “Ừ, ta biết.” Mạn Tâm gật đầu, “Nếu phải ông ấy cũng khiến ngươi đưa Tuyết Liên cho Mộ Dung Ưng.”


      , ngươi biết.” Sắc mặt của Phó Vân trở nên nghiêm trọng, “Theo ta nhớ, trước kia sư phụ bị mắc loại bệnh kì quái, cứ năm lại phát tác lần, ông ấy bình thường đều bế quan tu luyện, còn nhớ có lần ta vì tò mò xông vào, liền thấy sắc mặt dữ tợn thống khổ của sư phụ khi hút lấy máu nữ tử, miệng ông ấy đầy máu tươi, làm ta bị hù đến mức sợ hãi, hoảng sợ cứ đứng nhìn ông ấy đến quên cả thét lên, sau đó chứng kiến nữ tử kia bỗng nhiên biến thành bà lão loang lỗ, ta mới bị hù mà thét lên, kế tiếp hôn mê bất tỉnh…”


      Mạn Tâm nhìn , hóa ra cũng bị dọa đến ngất , nếu như là mình, chừng sợ đến chết mất.


      “Sau khi ta tỉnh lại, sư phụ canh giữ ở bên cạnh ta, ta bị hù lập tức trốn vào góc giường, dám nhìn ông, sư phụ thở dài nếu ta biết giấu giếm ta nữa, hóa ra trong thân thể sư phụ có loại độc, loại chất độc này lấy mạng người nhưng nếu chậm chút ăn mòn thân thể ông, do thời gian phát tác ngắn, đau đớn khó nhịn, trong lòng tựa như lửa đốt, nếu muốn giải hết loại độc chất này chỉ có thứ, đó chính là Tuyết Liên thất sắc núi băng, nhưng ngươi cũng biết Tuyết Liên thất sắc vô cùng quý hiếm, khi sư phụ tìm được nó đúng lúc ngay cả nụ hoa của nó còn chưa nở, sư phụ có cách nào chỉ có thể dựa vào máu nữ tử đế ức chế nhiệt độc trong cơ thể, sư phụ cũng rất thống khổ, cho nên ông đối xử rất tốt với những kia.”


      Bấy giờ Mạn Tâm mới hiểu được sau lưng của mỗi việc đều cất giấu chuyện xưa, “Đây là nguyên nhân ngươi muốn đoạt lấy Tuyết Liên thất sắc sao?”


      “Ừ, nhưng ra Tuyết Liên thất sắc này được ta tìm thấy vài năm trước rồi, nhưng mấy năm trôi qua, nụ hoa của nó hầu như chẳng lớn lên chút nào, khiến ta thấy được chút hy vọng nào.”


      “Ngươi sớm tìm được?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn , “Vậy vì sao ngươi còn hạ độc , phải chỉ có Tuyết Liên mới giải được độc sao?”


      “Đó là vì ta bỏ , ngươi cũng biết nếu phải dùng máu tươi để tưới nó, nó cần mất ít nhất hai mươi ba mươi năm mới nở hoa, mà ngươi biết , sư phụ của ta vốn thể cầm cự được lâu như vậy, từ sau khi bị ngươi dùng trâm hoa rạch bị thương, sau đó sư phụ của ta liền phát hóa ra trích máu cũng có thể giảm bớt cơn đau trong thân thể, mà gần đây độc càng phát tác thường xuyên hơn, ông ngừng trích máu, thân thể suy yếu lắm rồi, ta đau lòng cho ông ấy, nghĩ muốn bắt những nữ tử ấy cho ông, thế nhưng gì ông ấy cũng chịu, ta bắt đầu căm thù Vương gia, nếu phải bọn họ tìm đến Vô Ưu Đường, sư phụ bị như vậy, tuy ta hiểu rất mình làm vậy rất ích kỷ nhưng ông ấy là sư phụ của ta, ta thể nhìn ông ấy chịu thống khổ.”


      “Vậy ngươi có thể nhìn thấy người khác thống khổ sao? Ngươi rất ích kỷ!”


      “Biết là chuyện nhưng làm được lại là chuyện khác, cho nên ta mới hạ độc, nhưng người tính bằng trời tính, có lẽ mạng của chưa tận.” Phó Vân giờ đây vẫn còn chút cam lòng.


      “Là sư phụ của ngươi thấu tình đạt lý, biết phân biệt đúng sai.” Mạn Tâm , lại lo lắng hỏi câu, “Vậy sư phụ của ngươi bây giờ thế nào?”


      “Vẫn vậy, độc phát trích máu, ông giam chính mình lại, ngoại trừ đưa cơm đồ ăn ra, bất cứ thuộc hạ nào cũng được tới gần ông, bao gồm cả ta, nhưng ra ta biết, là sư phụ muốn để ta nhìn thấy dáng vẻ của người.” mặt Phó Vân lên tia thống khổ.


      Mạn Tâm nhìn ra có cảm tình rất sâu đậm đối với sư phụ của mình, mắt bỗng sáng lên nghĩ đến : “Bây giờ nếu biết bí mật làm thế nào để Tuyết Liên thất sắc nở hoa, vì sao ngươi đến núi băng mà tìm, lần này chúng ta chỉ cần tìm thêm vài nữ tử là có thể làm hoa nở nhanh hơn.”


      “Ngươi tưởng Tuyết Liên thất sắc có ở khắp nơi sao? Tìm được cây là phước ba đời rồi, ngươi vẫn muốn tìm đến cây thứ hai?” Phó Vân cười bản tính thà của nàng.


      “Ngươi thử, làm sao biết được, chừng có kỳ tích đấy. Cho dù ngươi cũng mất mát gì, vì sao thử lần chứ?” Mạn Tâm cảm thấy có chút bi quan.


      Lời của nàng khiến trong lòng Phó Vân khỏi dao động, nàng rất đúng, tại sao mình thử lần, chừng có kỳ tích xuất .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 089



      Chương 089 — Kỹ viện khác thường


      “Suy nghĩ gì thế?” Mạn Tâm nhìn lời nào nên hỏi.


      “Suy nghĩ về lời ngươi vừa , ta nghĩ mình hẳn nên đến núi tuyết. Nhưng ngươi chịu chung với ta sao?” Phó Vân hỏi.


      “Vì sao ta phải chung với ngươi?” Mạn Tâm hiểu , nàng với tính là bạn bè.


      “Quả ta nghĩ ngươi rất đúng, nếu như máu của ngươi đặc biệt mới có thể làm Tuyết Liên thất sắc nở hoa, vậy nếu ta tìm được Tuyết Liên thất sắc ngươi có nguyện ý dùng máu tươi tưới nó ?” Phó Vân hỏi, dù sao ta từng thấy máu của Dương Tử Vân dùng được.


      được.” Mạn Tâm trừng to mắt nhìn , theo bản năng nhìn xuống vết thương tay và cổ tay mình, chúng vẫn còn rất đau.


      “Ta chỉ nếu có khả năng này thôi, bất quá ta tìm vài nữ tử cùng, ta chỉ sợ lỡ như ngươi nguyện ý sao.” Phó Vân .


      “Nếu ta muốn ngươi buông tha ngay sao? chừng ngươi giết ta.” Mạn Tâm quyết định tin làm vậy.


      “Ngươi hiểu ta.” Phó Vân nở nụ cười, làm thế.


      “Vậy là ta có lựa chọn khác rồi.” Mạn Tâm , có điều trông phải là người xấu, “Ta chịu , nhưng nhìn mình chảy nhiều máu như vậy cũng có chút hoảng sợ.”


      “Ngươi yên tâm, ta để ngươi xảy ra chuyện, trước tiên ta chuẩn bị tốt thuốc bổ máu.” Phó Vân .


      “Ta có thể tin sao?” Mạn Tâm liếc cái, tiếp tục tới phía trước rồi đột nhiên dừng bước, hỏi hơi thần bí: “Ở đây có cái kia ?” Nàng có chút ngượng ngùng khi ra miệng, cũng xem nhiều cổ đại thanh lâu Ti Vi, nghe ở cổ đại cũng có kỹ nam, nàng rất muốn để mở mang kiến thức chút về kỹ nam rốt cuộc là loại người thế nào.


      “Cái gì?” Phó Vân hiểu nhìn nàng có hơi đỏ mặt.


      chính là nam nhân tìm thú vui, , là nữ nhân chứ phải nam nhân…” Mạn Tâm biết nên sao cho , cũng biết nam kỹ ở cổ đại là để nam nhân phục vụ hay là để nữ nhân phục vụ.


      “Ngươi thanh lâu?” Phó Vân hiểu ra, hóa ra nàng muốn thanh lâu, nữ nhân mà lại muốn thanh lâu, chẳng trách nàng lại đỏ mặt.


      “Ừ, nhưng cũng phải.” Mạn Tâm dám nhìn , muốn lại sợ hiểu lầm mình.


      “Rốt cuộc có phải hay ?” Phó Vân biết nàng rốt cuộc cái gì, cái gì mà cũng phải chứ.


      “Ta muốn xem kỹ nam.” Mạn Tâm hét thẳng ra, lập tức cúi đầu xuống ngay, tuy rằng nàng cũng biết mình xấu hổ cái gì nhưng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, ra bất quá mình chỉ xem cũng phải mua vui.


      “À, hóa ra ngươi muốn tìm kỹ nam.” Phó Vân giờ mới hiểu ra, khóe môi khỏi hàm chứa ý cười, nữ tử to gan tìm nam kỹ như vậy, đúng là hiếm thấy.


      Mạn Tâm bị cười có hơi chột dạ, giải thích: “Ta chỉ tò mò muốn xem, cũng muốn làm gì mà.”


      “Ta có ngươi muốn làm gì sao? Là do lòng ngươi nghĩ muốn làm gì thôi.” Phó Vân hạ giọng bên tai nàng.


      “Ai cần ngươi lo, tóm lại là có dẫn ta hay ?” Mạn Tâm tự nhiên đỏ mặt vì mất mặt, kiên nhẫn hỏi.


      , đương nhiên là , ngươi muốn như thế, sao ta biết xấu hổ dẫn ngươi cho được.” Phó Vân tới trước, kỳ cũng tin nàng chỉ là tò mò xem thử bởi vì nàng cũng có chuyện nam nữ, vả lại nàng vốn giống như nữ tử thông thường, nàng rất đặc biệt.


      Mạn Tâm theo sau , rẽ trái rẻ phải tới ngỏ , con hẻm sạch yên ắng, chớp mắt cái là đến cuối hẻm, có hai dãy nhà chỉnh tề, nhìn sơ có khoảng bốn mươi năm mươi nhà, cửa lớn ở mỗi nhà đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là lồng đèn treo ở cửa viết số nhà, đây là nơi nào, đúng là đặc biệt , ràng giữa ban ngày ban mặt mà bóng người.


      “Tới rồi, ngươi muốn đến nhà nào?” Phó Vân dừng bước hỏi.


      “Đây chính là nơi của kỹ nam?” Mạn Tâm tin nhìn , nhìn cửa ở cả con hẻm đều chẳng có ai, cửa lớn đóng kín, chẳng lẽ bọn họ tiếp khách sao?


      sai.” Phó Vân gật gật đầu.


      “Vậy tại sao bọn họ ra đón khách, sao im lặng vậy, hay là chúng ta tới đúng lúc, còn nữa, ngươi khẳng định tới nhầm chỗ đấy chứ?” Mạn Tâm nhíu mày hỏi, cảnh tượng náo nhiệt ở thanh lâu quả cách trời vực với thực tế.


      “Ta đương nhiên khẳng định, còn về chuyện bọn họ ra đón khách là vì ngươi chưa gọi họ, sao họ lại ra ngoài chứ?” Phó Vân .


      “Chỗ này còn phải kêu sao?” Mạn Tâm lại càng khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ phải ra kiếm khách sao, ví dụ là khách quan vào trong tham quan , đây là câu nàng học được từ trong Ti Vi.


      “Ha ha.” Phó Vân nhịn được cười ha hả, “Ngươi biết biết nơi này là của kỹ nam sao, tất nhiên khác với kỹ nữ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ đứng đám ở trước cửa khi thấy người lập tức lôi kéo sao? Ngươi cũng đừng quên, người tìm kỹ nam, giống như những người khác, ai lại giống trống khua chiêng hô hào.”


      Mạn Tâm ngẫm lại sai, người tới nơi này nhất định là quả phụ hoặc là người đồng tính luyến ái, muốn bị người ta phát .


      “Ngươi muốn gặp bọn họ, bây giờ ta gọi họ ra nghênh đón ngươi, cho ngươi tùy ý lựa chọn.” Phó Vân .


      “Chờ chút.” Mạn Tâm vội vàng ngăn cản, tìm khắp quanh người chiếc khăn vuông, lập tức che mặt.


      “Nếu dám đến sợ gì chứ?” Phó Vân xong, kéo cái chuông bên cạnh vang lên ding dong.


      “Ai cần ngươi lo.” Mạn Tâm nghe được tiếng chuông vang lên lanh lảnh.


      Rất nhanh, cánh cửa ở bên hai trái phải đều lạch cạch mở ra, đám người thân mặc trang phục màu trắng ra từ bên trong, cách ăn mặc giống như công tử phú gia, đều là nam nhân đứng ở cửa, chỉ có tư thế đứng giống nhau, đứng có, dựa có, biểu cảm cũng khác nhau, lãnh khốc có, mỉm cười có, hời hợt có…


      Ánh mắt cũng giống nhau, xem xét kĩ có, đánh giá có, quyến rũ có, nồng nhiệt có, nhưng bọn họ có đặc điểm giống nhau, đó chính là chẳng gì, chỉ đứng ở chỗ cửa của mình.


      Bị bọn họ nhìn chòng chọc đến mức hơi sợ hãi, Mạn Tâm khỏi túm lấy cánh tay của Phó Vân, nhưng nàng lại vô cùng hiếu kỳ.


      giờ vẫn chưa có khách, nên mọi người ra chờ lựa chọn của ngươi, ta cùng ngươi qua, để ngươi xem thử, nếu tuyển được ai liền tiến vào phòng người nấy.” Phó Vân xong, liền kéo nàng tới phía trước.


      Mạn Tâm dựa sát vào , nàng rất sợ người kế bên giơ tay kéo nàng, nhưng mặc dù bọn có liếc mắt đưa tình với nàng, nhìn chằm chằm nàng, cũng hề vươn tay ra, lúc này nàng mới thấy yên lòng, nhìn thử cả hai bên, khoan hãy đến chuyện những kỹ nam lớn lên đều rất khá, trông dáng vẻ rất phong lưu phóng khoáng, chỉ tiếc người có mùi son phấn.


      “Có thích ?” Phó Vân vừa vừa hỏi.


      “Ta chỉ là đến xem thử thôi.” Mạn Tâm nhấn mạnh, “Ai thích bọn họ chứ? thế nào cũng là kỹ nam.” Nhưng ánh mắt của nàng hề bỏ sót bất cứ thứ gì của bọn họ.


      “Khẩu thị tâm phi.” ( đường nghĩ nẻo) Phó Vân cười cười, có điều cũng chẳng thấy kỳ quái, vì Vương gia còn khôi ngô tuấn tú hơn bất kỳ nam nhân nào khác, nàng sao còn có thể vừa mắt những người khác chứ.


      Mạn Tâm đến trước mặt nam nhân, đột nhiên dừng bước, nắm chặt cánh tay của Phó Vân, cũng hề nới lỏng, là bởi vì nam nhân này lớn lên tuấn tú biết bao mà người hề vươn mùi phấn son, y phục người buông thỏng, nhưng lại khiến người ta khi nhìn thoáng qua có hứng thú khác lạ, chủ yếu nhất là luôn nhắm mắt tựa vào cạnh cửa, thậm chí nàng tới, chẳng hề muốn mở to mắt, nếu dùng phương thức độc đáo này để thu hút chú ý của kẻ khác, vậy là thành công rồi.


      “Thế nào, xem trúng rồi à, vậy vào thôi.” Phó Vân thấy nàng nhìn chằm chằm vào .


      “Được.” Mạn Tâm theo bản năng gật đầu, lúc này mới kịp phản ứng mình gì đó, có điều cũng đến rồi, nàng nên mở mang chút kiến thức, có ở bên cạnh, sợ gì chứ.


      Nam nhân phía sau kia mới mở to mắt, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi tà mị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn thẳng về phía nàng.


      Mạn Tâm bỗng dưng có loại cảm giác, nhìn thế nào cũng nghĩ làm kỹ nam, hẳn, giống cũng có nghĩa là phải.


      “Tiểu thư, xin mời.” Nam nhân giơ tay ra.


      Mạn Tâm nhìn chìa tay ra, ý của là bảo mình đưa tay ra nắm sao? Bị giật mình, quên , biết sờ qua bao nhiêu tay của thiếu niên, nữ nhân chứ, lắc đầu cự tuyệt, mình tự vào hơn.


      Lúc này nàng mới nhìn thấy cách bài trí bên trong, cũng khác bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn nhìn ra đây là nơi nào, chỉ đơn giản là căn phòng được xây dựng cách tỉ mỉ, món đồ dùng nào được bày biện trong nhà mà mang tính sáng tạo, phòng có cửa, rèm treo lộ ra khe hở, qua rèm cỏ nàng lờ mờ nhìn thấy bên trong có chiếc giường lớn, bên cạnh có đặt bồn tắm to, ở giữa còn có giá treo quần áo, trong đầu nàng xuất câu, tình dục nhuộm đầy gian.


      “Tiểu thư, lần đầu tiên tới nơi này sao?” Nàng xem cách say mê liền nghe phía sau có người chuyện, lúc này nàng mới xoay người nhìn thấy người đàn ông kia nhìn mình chằm chằm.


      Phó Vân đâu? Mạn Tâm bỗng phát thấy , biết chạy đâu, sao có thể bỏ mình ở nơi này chứ, nàng nhìn xung quanh rồi nhìn lên cửa, cửa lớn đóng kín, nàng lập tức trở nên khẩn trương.


      “Tiểu thư tìm bạn của sao? canh giờ sau, tới đón côi.” Nam nhân giải thích.


      “Cái gì, rồi à?” Mạn Tâm quýnh lên, tại sao tiếng với mình.


      “Phải.” Nam nhân gật gật đầu.


      xin lỗi, ta cũng muốn .” Mạn Tâm xong liền muốn rời khỏi.


      Nam nhân tiến đến bước chắn trước mặt nàng, giơ tay ra, “Tiểu thư rời được, nhưng xin trả tiền trước.”


      “Bao nhiêu?” Mạn Tâm hỏi, thầm muốn mau mau rời khỏi.


      ngàn lượng.” Nam Nhân giơ lên ngón tay.


      ngàn lượng?” Mạn Tâm kinh ngạc lên tiếng, “ làm gì mà muốn ngàn lượng?”


      “Vào cửa này, mặc kệ có làm hay đều phải trả bấy nhiêu đó tiền, nếu tiểu thư muốn làm, tôi nguyện ý hầu hạ.” Khóe môi của nam nhân luôn thoáng nét cười quyến rũ.


      “Ai muốn làm với ngươi chứ.” Mạn Tâm vừa xong, mới phát giác mình câu đó, mặt nóng bừng như bị bỏng, vừa định thò tay vào tìm ngân phiếu, mới phát giác mình vốn mang theo ngân phiếu, từ khi đến cũng mình bước ra khỏi cửa, khẩn cấp xoay vòng vòng, làm sao bây giờ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 090



      Chương 090 — Vương Phi mất tích


      Nam nhân nhìn bàn tay cứng ngắc của nàng móc kiếm ngân phiếu ở đâu đó lập tức hiểu được nàng có mang ngân phiếu, nhưng cũng vạch trần nàng, “Tiểu thư, có muốn ngồi chút chờ bạn của trở lại rồi cùng rời khỏi hay ?”


      “Ta…” Mạn Tâm muốn ngồi, dù sao cảm giác ở nơi này làm nàng rất tự nhiên, nhưng nàng lại thể , làm sao bây giờ, mình mang tiền, lý do này mà với cũng ổn, để cho cùng mình lấy bạc cũng xong, nếu làm vậy chẳng phải biết mình là Vương phi sao, Vương phi mà mua vui kỹ nam làm dư luận bàn tán xôn xao, còn khiến nàng nhục chết, trực tiếp chết cho rồi.


      “Tiểu thư, cần khẩn trương, đừng quên người là khách, người có thể phân phó tôi làm bất cứ chuyện gì.” Nam nhân nhắc nhở.


      “Đúng rồi.” Lúc này Mạn Tâm mới tỉnh ngộ, là mình trả tiền, việc gì phải sợ , nghĩ như vậy trong lòng dịu lại ngay, ít nhất mình cầu hẳn là nên đối xử với mình đúng mực.


      “Tiểu thư, lần đầu tiên tới nơi này, bằng tôi giới thiệu cho chút.” Nam nhân nhìn nàng .


      “Cám ơn.” Mạn Tâm cảm ơn đầy lễ độ, cảm giác lúc này tựa như hướng dẫn viên du lịch.


      “Người tới nơi này rất đơn giản, chỉ có hai loại người: nữ nhân đơn với người đoạn tụ(đồng tính nam).”


      “Cho nên đối với nam nhân, chúng tôi dành phòng này cho họ. ra có phân làm hai khu vực, phía Đông là dành chiêu đãi khách nữ, phía Tây là dành chiêu đãi khách nam.” Nam nhân giới thiệu.


      “Có khác biệt gì sao?” Mạn Tâm hỏi, ngờ ở đây còn phân ra khu vực này, khu vực nọ.


      “Đương nhiên là có. Vào xem thử .” Nam nhân , vén rèm cửa phía Đông lên.


      Mạn Tâm bước vào, hai mắt liền sáng rỡ, nơi này dường như có người ở, đây ràng là căn phòng của lãng mạn, bàn có bó hoa lớn mà nàng biết tên, đặc biệt là cái giường, sao lại có cách trang trí giống thời đại đến thế, nó được đặt giữa phòng, bốn phía đều là màn sa mỏng trong suốt, hình như nàng nhìn thấy hai dáng người quấn chặt nhau giường…


      “Đến xem bên này .” Nam nhân lại vén mành làm bằng cây ở phòng đối diện.


      Mạn Tâm mới nhìn thấy phòng này với phòng hồi nãy quả thực khác trời vực, dương khí mạnh mẽ hơn chút, tường treo bảo kiếm, xem ra hẳn là kiểu đồ trang trí, còn có tủ sách, bên cạnh có bút giấy nghiên mực dự phòng, phía trước có đặt quyển sách, nàng tò mò qua, liền nhìn thấy mặt viết ba chữ to ràng, Đông Cung Đồ. Sắc mặt hơi đỏ, vội vàng đổi hướng.


      “Có phải toàn bộ phòng ở đây đều giống nhau ?”


      , đương nhiên là giống nhau.”


      “Vậy ngươi đúng là hao tổn tâm tư quá nhỉ.”


      “Vì làm khách hài lòng, càng kiếm được nhiều bạc, đương nhiên phải hao tổn tâm tư rồi, bây giờ hiểu rồi, còn tò mò nơi nào nữa ?” Nam nhân dựa vào cửa hỏi.


      “Ngươi biết ta tò mò?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn , nhưng, lại thấy kỳ quái, ở loại nơi này tiếp xúc qua vô số hạng người, hẳn là liếc mặt cái cũng có thể nhìn ra.


      “Ngay cả điểm ấy cũng nhìn ra làm sao kiếm ăn được đây!” Nam nhân qua rót chén trà đưa cho nàng.


      “Cám ơn, ta khát.” Mạn Tâm cự tuyệt.


      “Là khát hay chê chén trà này dơ bẩn?” Nam nhân đặt chén trà xuống.


      Bị người khác liếc mắt cái nhìn thấu tâm tư. Mạn Tâm cảm thấy có chút khó coi, nhưng nàng cũng hề phủ nhận, bởi vì sắc mặt và dáng vẻ của hề tức giận, “Nếu ngươi nhìn ra, ta xin thẳng, nghĩ đến chén trà này bị mấy nam nhân đoạn tụ uống qua, ta cảm thấy ghê tởm.”


      “Tôi cũng vậy.” Nam nhân bỗng .


      Ồ, Mạn Tâm kinh ngạc nhìn .


      “Sau khi mỗi người khách rời khỏi, tôi đều thay chén trà mới.” Nam nhân thản nhiên .


      Mạn Tâm cắn cắn môi, mới hỏi: “Ngươi cũng thích, vậy sao còn muốn ở đây làm…”


      “Bởi vì tôi muốn có cuộc sống tốt, an nhàn, tôi chỉ biến nó thành loại công việc.” Nam nhân nhìn nàng, biểu mặt cũng hề thay đổi.


      “Nhưng… nhưng loại công việc này rất tổn hại thân thể.” Mạn Tâm so sánh khéo, biết có hiểu được .


      Khóe môi của nam nhân từ từ nhếch lên, “Chưa có ai nhất là nữ nhân với tôi những lời này, mỗi nghề đều có bí mật riêng, tôi có cũng hiểu được, có rất nhiều cách để làm khách vui sướng, nhất thiết phải tự mình ra trận, vả lại chúng tôi chỉ đón khách ngày, trừ phi là khách rất quen mới tiếp.”


      Thấy ràng như vậy, Mạn Tâm chỉ xấu hổ cười tiếng, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị cám dỗ.


      Ngồi thẳng người, rốt cuộc hầu hạ khách như thế nào chứ???


      “Tiểu thư có muốn thử nghiệm chút ? Tôi nhất định làm thoải mái khoan khoái, ngàn lượng cũng phải dùng bừa.” Nam nhân hấp dẫn.


      “Ta , , .” Mạn Tâm liên tiếp nhiều từ , bị hù đến mức suýt đứng lên.


      “Ha ha ha ha.” Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của nàng, nhịn được mà nở nụ cười.


      Mạn Tâm lại cười nổi, nhìn ra cửa, chết tiệt , Phó Vân chạy đâu chứ, lại có thể bỏ mình mình trong này, nên thế nào, chuyện gì cần biết cũng biết, nàng có phần lo lắng hồi hộp, nhưng lại thể , rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì gọi là đứng ngồi yên.


      “Xin hỏi, canh giờ hết chưa?” Nàng nhịn được mở miệng hỏi.


      “Chưa hết, còn chưa hết nửa canh giờ.” Nam nhân đáp trả.


      “Còn lâu vậy à.” Mạn Tâm thầm.


      “Nhàm chán quá phải ? Chúng ta tha hồ hàn huyên, thời gian trôi qua rất nhanh.” Nam nhân .


      “Tán gẫu chuyện gì?” Mạn Tâm tình , chuyện gì mới tốt đây.


      “Ví dụ như chúng tôi là dạng người nào khi đến nơi này, chúng tôi phục vụ khách thế nào, có lẽ thấy hứng thú. “Nam nhân nhìn nàng .


      cần ngươi , ta cũng biết sao lại có giá ngàn lượng, chính là người bình thường tới đây đều là những quan lại quyền quý, công tử của phú gia.” Mạn Tâm , đây là chỗ ăn chơi cao cấp, chẳng thể trách ở thời đại đều con vịt kiếm còn nhiều tiền hơn so với tiểu thư (ý trai bao kiếm tiền nhiều hơn điếm), ở cổ đại cũng vậy.


      “Vậy tiểu thư là loại người nào?” Trong mắt của nam nhân phát ra tia sáng, tựa như xem xét lỹ lưỡng.


      “Ta….Ta chỉ là người có rất nhiều tiền.” Sau lưng Mạn Tâm toát mồ hôi lạnh, chỉ có điều nếu Mộ Dung Ưng biết mình tới nơi này như thế nào.


      “Người dám tới nơi này nhất định phải người bình thường.” Nam nhân trưng ra vẻ mặt cười bí hiểm.


      “Ta thấy ngươi mới phải người bình thường.” Mạn Tâm luôn có loại cảm giác phải làm việc ở đây.


      “Ở trong này kiếm cơm ăn, đương nhiên cũng phải là người bình thường.” Nam nhân .


      “Vậy có phải ngươi cái gì cũng biết, tỷ như cầm kỳ thi họa?” Mạn Tâm tìm đại đề tài.


      “Đương nhiên, thứ nên biết cũng phải biết, huống chi ở đây vốn nên biết. bằng tôi đánh cờ cùng tiểu thư.” Nam nhân đề nghị.


      “Quên , cái đó ta biết.” Mạn Tâm có hơi ngượng ngùng.


      biết?” Nam nhân kinh ngạc nhìn nàng, người có tiền đến chỗ này đều biết đánh, dám chắc là nàng có lý do gì đó mới biết đánh.


      cần nhìn ta như vậy, đâu có ai quy định là ta phải biết đánh cờ chứ, nhưng mà, ta muốn cùng ngươi đánh ván cờ đơn giản, lấy cờ vây ra đây.” Mạn Tâm bảo.


      “Được!” Nam nhân vào trong phòng bên cạnh lấy ra cờ vây được cất kỹ.


      “Xem cho kỹ nhé, ta hạ cờ trước, ngươi ngăn chặn quân cờ của ta, bất kể thế nào cũng đừng để cho năm quân chúng nó nằm ngang, thẳng hay xiên với nhau, ai làm cho chúng thẳng hàng người đó thắng.” Mạn Tâm giải thích qua lần cho biết.


      “Hiểu rồi.” Nam nhân gật gật đầu.


      “Ta đây bắt đầu nha!” Mạn Tâm ra cờ trước, bởi vì nàng rất quen thuộc các quân cờ này, cho nên chưa chưa hạ được mấy con, nàng thắng ngay.


      Nhưng qua được vài ván, nàng phát lên tay rất nhanh, mặc dù đặt quân cờ của mình chung chỗ, nhưng lại chặn được con cờ của nàng, nàng có chút phục, nhưng nàng lại thể phục, cục diện liền biến thành giằng co qua lại, những quân cờ bàn đều bị ăn rất nhanh, nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.


      “Hòa.” Nam nhân buông quân cờ trong tay ra.


      “Thêm ván nữa” Mạn Tâm có chút phục, thế nào nàng ở thời đại cũng hạ được năm cao thủ chơi cờ, sao có thể bại bởi người mới vừa tiếp xúc, là mất mặt mà.


      “Tôi rất sẵn lòng hầu hạ.”


      “Nhưng mà.” Mạn Tâm ngờ đến bàn thứ hai lại hòa, nàng phục tới đánh thêm ván nữa, cứ thế nàng vốn chú ý đến thời gian…..


      Nhưng giờ phút này nàng biết trong vương phủ, Song Nhi sắp điên đến nơi, ràng công chúa ở ngay trong sân, sao lại đột nhiên biến mất thấy tăm hơi, tìm khắp cả vương phủ cũng tìm được, hỏi khắp nơi, cũng có người biết, chẳng lẽ công chúa biến mất sao?


      buổi chiều liền trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời tối, nhưng vẫn chưa tìm thấy công chúa, cũng hỏi qua thị vệ canh giữ ở cửa, bọn họ công chúa ra ngoài, vì thế công chúa đâu đó, người trong vương phủ vốn để ý tới sống chết của công chúa, mà Vương gia lại ở trong phủ, cho nên lại tìm hết mọi chỗ, nhưng vẫn gặp được công chúa, quýnh đến bật khóc.


      “Công chúa, người ở đâu?” vừa vừa hô.


      Mộ Dung Ưng hơi ngà ngà say, khi trở về vương phủ, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Song Nhi còn chưa hỏi sao lại thế này, Song Nhi nhìn thấy , lập tức quỳ xuống, “Vương gia, công chúa mất tích rồi. Van cầu người giúp nô tì tìm công chúa.”


      “Ngươi cái gì? ấy mất tích? Sao ấy lại mất tích?” tỉnh rượu nửa.


      “Nô tì cũng biết, công chúa vốn ở trong sân, rất khỏe mạnh, chỉ chớp mắt là thấy tăm hơi. Nô tì vốn nghĩ người rời , cho nên tìm khắp cả vương phủ cũng thấy công chúa đâu. Nhưng thị vệ ở của công chúa ra ngoài.” Song Nhi khóc sướt mướt .


      “Ngươi khẳng định ngươi tìm khắp cả vương phủ rồi sao?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Dạ, nô tì tìm qua khắp nơi mà thấy bóng dáng công chúa.”


      “Gọi thị vệ giữ cửa.” Mộ Dung Ưng phân phó, cũng tin người to lớn sống lại vô duyên vô cớ biến mất.


      Thị vệ giữ cửa tới rất nhanh. “Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”


      “Miễn lễ. Các ngươi canh giữ ở cửa cả ngày cũng thấy Vương phi ra ngoài sao?” Mộ Dung Ưng hỏi.


      “Dạ, hôm nay thuộc hạ luôn canh giữ ở cửa, thuộc hạ cũng thấy Vương phi.” Thị vệ hồi đáp chắc nịch.


      Mộ Dung Ưng nhíu mày, tuyệt đối tin lời của thị vệ , nhưng sao bỗng dưng thấy nàng, lại lập tức hỏi: “Các ngươi có phát có gì bất thường trong vương phủ ?”


      “Hồi bẩm Vương gia, có.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :