1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 32: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu

      Ngay sau đó, vang lên tiếng vải ma sát, đôi mắt của cong thành hình mặt trăng, môi hồng hé mở, thầm hát lên khúc nhạc, cầm bút trong tay đặt bút viết, vừa viết xong “Tĩnh Dạ Tư” lần thứ mười, vươn cánh tay đặt tờ giấy vừa viết xong sang bên. Kỳ tích xảy ra, mỗi lần lật tờ đều giống chữ viết ở mặt trước, đếm lại vừa vặn 100 lần.

      Kỳ , chỉ cần nàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm dùng chút thuật đơn giản, chỉ cần nửa khắc có thể hoàn thành.

      “Tỷ tỷ, Lộ Nhi viết xong rồi, tỷ thay xong chưa?” ngồi ghế lắc lư đôi chân, hai tay chống cằm, tỏ vẻ nhàm chán.

      “Nhanh như vậy sao?” Nàng kinh ngạc tới.

      Y phục tơ lụa trắng tuyết ôm lấy đôi tay hơi thô ráp vươn tới trước mặt , lật giấy mỏng xem xét, mặt giấy là nét chữ tinh tế tới mức ngay cả nàng cũng viết ra được.

      “Lộ Nhi, chữ viết của đệ rất tốt, xem ra ca ca đệ dạy đệ rất khá,” Nàng xúc động, nghiêng mặt sang, nhưng chỉ thấy ngu ngơ nhìn mình, “Rất kỳ quái sao?” mặt tỏ vẻ quẫn bách, nàng vội vàng nhìn lại y phục bằng lụa mỏng người.

      Sớm biết thế thử mặc, ngay cả ánh mắt Lộ Nhi nhìn mình hơi quái dị, xem ra kì quái rồi.

      “Vâng, rất kì quái,” chân thành gật đầu, “ phải kỳ quái bình thường.”

      quan sát đánh giá bộ ngực của nàng bị bao phủ bởi lụa mỏng, đỉnh núi như như , mà vòng eo mảnh khảnh như liễu rủ chưa đầy nắm tay, thêm nữa là cái mông hơi vểnh, quả là lồi lõm đúng chỗ!

      “Ta nên mặc,” Nàng hoảng hốt, lần đầu mặc nữ trang ngay cả mình cũng cảm thấy kì quái, “Sớm biết như vậy nhận quà của tên đoạn tụ kia, có người nào lại đưa nữ trang cho nam nhân!” Nàng thào lẩm bẩm, muốn thay lại y phục.

      Trong lòng nàng sớm mắng tên đoạn tụ Đông Công Bằng mấy trăm lần.

      đưa?! Đôi mắt Lộ Nhi lên chút quái dị, nhưng lập tức biến mất, tay của kéo ống tay áo nàng muốn rời , dùng ánh mắt khát vọng vô hạn nhìn nàng.

      phải khó coi sao? Ta thay bộ này.” Nàng có chút mê muội nhìn tay .

      “Lộ Nhi kỳ quái, phải tỷ mặc kỳ quái,” nhếch miệng cười, dùng tay chỉ lên đầu nàng vẫn búi tóc giống như nam nhân, “Nào có ai mặc y phục nữ nhân lại vẫn buộc tóc giống nam nhân?”

      đứng ở ghế , lung lay thân mình đứng lên, thấy nàng đỡ người mình, lại càng lớn mật đưa tay chạm vào búi tóc của nàng, kéo dây buộc nhàng tách ra.

      Mái tóc đem mềm xõa vai nàng, chắc chắn phía sau lưng chạm vào cái mông e lệ, khiến thân hình thiếu nữ mảnh dẻ và dịu dàng hoàn toàn nở rộ.

      “Lộ Nhi, sao lại thả hết tóc của tỷ tỷ như vậy, khi ngủ chắc chắn cuốn lại thành búi rối.” Nàng thoáng trách cứ, giơ tay muốn buộc lên.

      Đêm nay, động tác của hoàn toàn giống như nam tử trưởng thành, làm cho nàng khỏi mê mẩn tâm thần, hoảng hốt nhìn động tác của , cứ thế phiếm hồng mặt.

      “Tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân bên ngoài, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cuối cùng Lộ Nhi cũng ràng ý nghĩa của câu này rồi.” nhướn đôi mắt tràn ngập vẻ vui sướng, trực tiếp ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp thẹn thùng.

      bừa”, mặt nàng ngày càng hồng, nhưng nghe những lời vừa rồi của , quả thực muốn chỉnh lại tóc, “Làm sao đệ biết những lời này?” ngờ Lộ Nhi tuổi còn lại có thể ra lời thi ca như vậy.

      kiễng chân lên, hai tay nhàng ôm lấy cổ nàng, đôi mắt long lanh tỏa sáng.

      “Trong sách đó, tỷ tỷ chính là yểu điệu thục nữ, còn Lộ Nhi đương nhiên là quân tử hảo cầu rồi!”

      Nàng bây giờ càng khiến muốn nàng, dịu dàng e lệ tựa như nụ hoa sắp nở, xấu hổ bao bọc lấy chính mình.

      Nghiêng người về phía trước, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

      Đột nhiên, cửa lớn bị đạp ra oành tiếng.

      “Chết rồi, hiệu buôn bị bốc cháy, đại ca!” Hai vợ chồng Kim Chuyên, Kim Khoáng báo trước phá cửa chạy vào, hét lớn hai tiếng, nhất thời trừng mắt to chỉ vào đại ca của bọn họ, “Huynh!”

      Kim Bảo Nhi trắng xanh cả mặt…

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 33: kiện hiệu buôn bị cháy kỳ dị
      Trong phòng trở nên yên tĩnh, có người ấp úng há miệng, có người cứng ngắc như hòn đá, còn có người rớt cằm xuống, chỉ có Lộ Nhi tựa đầu cọ cọ vào ngực nàng, đôi môi đỏ mọng nghịch ngợm nhếch lên.

      “Đại, đại ca, ham mê của huynh đúng là đặc biệt.” Mặt Kim Chuyên giật giật lúc, cố gắng sắp xếp những lời này.

      Nhưng đôi mắt khỏi đánh giá dưới, ngờ đại ca mặc y phục nữ nhân lại có da có thịt, còn nhã nhặn hơn nương tử của mình.

      “Ta chỉ thấy Lộ Nhi muốn nương, cho nên mặc cho đệ ấy nhìn, các ngươi nghĩ đâu rồi”, Kim Bảo Nhi suy nghĩ chút, trấn tĩnh , “Vừa rồi các ngươi cái gì, hiệu buôn bốc cháy? Hiệu buôn nào?” Chắc phải mình nghe lầm chứ?

      “Buôn gạo, đại ca, hiệu buôn gạo của chúng ta đột nhiên bốc cháy, mọi người nhanh chóng dập lửa rồi, nhanh, chúng ta mau xem .” Lúc này Kim Khoáng mới như tỉnh mộng, tạm thời bỏ cách ăn mặc quái dị của đại ca qua bên, sốt ruột muốn kéo đại ca tới đó.

      Hiệu buôn gạo? Đó phải do Đinh chủ quản quản lý tiệm gạo sao, nhiều năm như vậy chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, sao có thể đột nhiên bốc cháy, được, mình phải chạy qua xem thế nào.

      “Được, các ngươi hãy trước, ta thay y phục xong lập tức tới.” Nàng ôm lấy Lộ Nhi, đứng lên đẩy tất cả bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại, khỏi ngầm thở dài hơi.

      “Lộ Nhi cũng muốn .” Người ở trong lòng giơ tay ý kiến.

      “Chỗ đó có vẻ nguy hiểm, Lộ Nhi ngoan ngoãn ở nhà, tỷ tỷ rồi về ngay, đệ ngủ trước, sáng mai còn phải tới trường học. Lộ Nhi ngoan.” Ấn lên trán nụ hôn, nàng đặt lên giường, rồi quay lưng bắt đầu thay y phục.

      Lộ Nhi nhìn thấy lụa mỏng trắng như tuyết rơi xuống từ người nàng, nhanh chóng thay trang phục nam tử, khỏi ảo nảo cúi đầu cắn ngón cái. Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào xấu tính đêm hôm khuya khoắt lại phóng hỏa phá hoại chuyện tốt của mình!

      Quay đầu nhìn Lộ Nhi nhắm mắt nằm giường, nàng cũng gì, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

      Bên ngoài rối thành nùi, tiếng chậu nước va chạm nhau loảng xoảng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra.

      “Tiểu Y, sao lại thế này?” Giọng của Phượng nha hoàn truyền vào.

      “Nghe Nhị công tử và Tam công tử hiệu buôn bốc cháy, Phượng tỷ tỷ, chúng ta nhanh cứu hỏa .”

      “Cái gì? Ngươi, ngươi trước , ta lấy chậu.” Phượng nha hoàn sốt ruốt vào trong phòng, tiếng bước chân vang lên bình bịch.


      Đôi mắt to tròn đảo vài cái, Lộ Nhi trượt xuống giường, nhìn sắc trời, còn chưa tới giờ Tý, vẫn kịp chạy qua nhìn chút.

      giày, chạy tới cửa vừa lúc gặp Phượng nha đầu cầm cái chậu lớn lao tới.

      “Ôi, tiểu công tử, sao người lại chạy ra, mau trở về ngủ.” Nàng lấy tay kéo bả vai .

      sao, ta cũng muốn đến xem, ngươi dẫn ta , ta tự xem, đến lúc đó ta bỏ đều là tại ngươi.” dẩu môi, khí phách vô cùng, hai tay chống ở eo, giống bộ dáng tiểu đại nhân.

      Do dự chà chà chân, Phượng nha đầu nhìn thấy mọi người gấp gáp chạy , khỏi nóng nảy, đành phải gật đầu đồng ý dẫn .

      “Có điều, người phải ngoan ngoãn, được dập lửa, nếu tiểu công tử xảy ra chuyện, Phượng nhi cũng gánh nổi!” Nàng nghĩ thêm điều kiện kèm theo.

      Vốn dĩ mình cũng muốn cứu hỏa, cực kì quan tâm gật đầu dồng ý.

      Phượng nhi dùng dằng lâu, tiến lên cầm chậu nước, dặn dò cùng nàng, nhanh chóng chạy gấp tới phía hiệu buôn.

      Chạy tới đường phố, thấy hiệu buôn cháy cách đó xa. nheo mắt lại, chỉ thấy đám người làm cùng nhau bưng thùng cứu hỏa, còn đệ đệ và em dâu của nàng, chỉ đứng bên khoa chân múa tay.

      vừa định tiến lên, lại thấy Kim Chuyên đột nhiên thừa dịp mọi người chú ý, bộ dạng khả nghi lẻn chạy vào trong hẻm .

      “Rất thú vị…” Đôi mắt màu tím lên màu xanh lam, cười tiếng, đuổi theo, cẳng chân ngắn ngủn giẫm xuống mặt đất, giống như có thần linh hỗ trợ nhảy lên trời đêm đuổi theo.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Đây là tiểu oa nhi nhà ai

      Cuối con hẻm , Kim Chuyên căng thẳng nhìn xung quanh trống , hai tay vỗ vài tiếng, bóng dáng mập lùn thong thả tới ở chỗ rẽ ngoặt.

      “Mạc lão bản, sao ngươi lại lật lọng, ràng được đốt kho lương của hiệu gạo, tại sao lại thiêu cả kho gạo của Kim gia ta!” Kim Chuyên tức giận kéo áo Mạc lão bản.

      Như vậy, việc buôn bán của Kim gia phải chịu ảnh hưởng rất lớn, chẳng qua chỉ muốn Mạc lão bản tìm người phóng hỏa, để mình vừa lúc cứu hỏa vừa náo động, đến lúc đó vị trí tổng quản là của mình, ngờ Mạc lão bản lại là kẻ giữ chữ tín như vậy!

      “Chậc chậc, Tam công tử Kim gia, lúc trước ta nghe ngươi muốn đốt tiệm gạo, là ngươi sai chứ phải ta nghe lầm, nếu tới nha môn ngươi là người sai khiến, tội danh cũng .” Tráo đổi hai quả cầu sắt trong tay, Mạc lão bản tươi cười đắc ý.

      Tháng sau, tiệm gạo của Mạc gia chính thức khai trương, là thuận tay.

      Nghe thấy như vậy, tay của Kim Chuyên nhất thời buông lỏng chút, vừa ảo não vừa sợ bị tố giác, trong phút chốc khỏi hối hận vạn phần. Nếu việc này bị đại ca biết vị trí tổng quản này, cả đời mình đừng hòng nghĩ tới.

      “Yên tâm, ta cũng phải kẻ ngốc, khẳng định ra ngoài, có điều, về sau ngươi phải làm vài việc cho ta mới được, được ?” Mạc lão bản nheo mắt cười, dưới ánh trăng, nửa mặt màu đen, nửa mặt màu trắng, có vẻ dị thường quái dị.

      “Chuyện gì?” Ngực run lên, Kim Chuyên cảnh giác nhìn , bị mắc bẫy lần, mình tự nguyện mắc lần thứ hai.

      tại ta còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó sau? Dù sao ta cũng hại ngươi.” Giọng điệu của Mạc lão bản rất thoải mái vỗ vỗ vai .

      Trong ngõ , đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu, khỏi ngẩn ra: “A, đây là tiểu oa nhi nhà ai, nhìn thông minh lanh lợii như vậy, vừa rồi nghe thấy cái gì? Ngươi đại thúc cho ngươi ăn kẹo.” Mạc lão bản cười khanh khách ngồi xổm người xuống, lấy viên kẹo từ trong cổ tay áo, cố ý đong đưa trước mắt tiểu oa nhi hai lần.

      Nhưng mà, Kim Chuyên vừa nhìn người vừa tới, sắc mặt nháy mắt xanh mét, cái gì mà tiểu oa nhi, đây phải tiểu tướng công của đại ca sao?

      Lộ Nhi nở nụ cười vô hại, vươn hai tay muốn bắt được viên kẹo kia, lắc đầu: “Lộ Nhi nghe thấy cái gì, đại thúc, Lộ Nhi muốn ăn đường.”

      Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của , Kim Chuyên khỏi lơi lỏng tinh thần, có điều kì lạ là trễ thế này, làm sao có thể xuất tại nơi này, chắc là do đại ca cứu hỏa, thừa dịp người chú ý chạy loạn.

      “Tốt, bé ngoan, đây, viên kẹo này cho ngươi”. Mạc lão bản nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của tiểu oa nhi, cảm thấy vô cùng tốt, lại nhéo vài cái nữa, mới đặt viên kẹo vào tay đứa , đứng dậy phủi mông tính rời , “Đến lúc đó ta phái người tới tìm ngươi, nhưng chớ quên chuyện đêm nay, nếu Tam công tử, chúng ta gặp nhau tại nha môn.” cười lạnh vài tiếng, thân hình mập ú biến mất ở chỗ rẽ của ngõ .

      Lau mồ hôi lạnh mặt, Kim Chuyên đương nhiên biết mình bị người uy hiếp, nhưng lại có cách nào, nhìn Lộ Nhi tách vỏ viên kẹo, đành phải ngồi xổm người xuống muốn ôm trở về.

      “Bất kì cái gì Lộ Nhi đều nghe thấy rồi, tam cữu tử.” Nhìn thấy Mạc lão bản khỏi, vẻ mặt trẻ thơ của Lộ Nhi lộ ra tinh quang, đôi môi phấn nộn cười đen tối, đôi mắt đen trực tiếp nhìn sắc mặt kịch biến của người phía trước.

      Tay còn duỗi ở trong trung, Kim Chuyên khốn khổ giật giật khóe miệng, lòng yên nháy mắt nuốt nước bọt.

      “Ngươi nghe thấy cái gì?”

      “Cái gì nên nghe, ta đều nghe thấy, bao gồm cả nguyên nhân gây ra trận hỏa hoạn này.” Học theo bộ dáng của Mạc lão bản vỗ vỗ vai của , Lộ Nhi đương nhiên cảm giác được thân hình người nào đó cứng ngắc.

      “Nếu ngươi dám cho đại ca, ta đuổi ngươi ra ngoài!” Cắn chặt răng, Kim Chuyên kiên quyết muốn lại bị uy hiếp.

      Đáng tiếc, đối thủ của phải là tiểu oa nhi trong tưởng tượng của , mà là xà ngàn năm.

      cũng được, ngươi phải đồng ý làm vài chuyện giúp ta,” Lộ Nhi quyết tâm học bộ dạng này tới cùng, ngay cả lời cũng giống với Mạc lão bản, “ đồng ý cũng được, chúng ta gặp nhau ở nha môn.” cầm viên kẹo ném vào trong cái miệng mở lớn kia, phủi phủi tay.

      Mình ghét nhất là bị ăn kẹo!

      “Ực!” sợ nghẹn cổ họng, Kim Chuyên trực tiếp nuốt viên kẹo xuống.

      Mặt nhất thời sụp đổ, rốt cuộc mình trêu chọc ai, ngay cả đứa vài tuổi cũng có thể uy hiếp mình thẳng thừng…
      Last edited by a moderator: 4/4/15

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      "rot cuoc minh da treu choc ai" ===> xa yeu chu ai ! :yoyo36::yoyo27:
      vay cung hoi :))

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 35: Nữ nhân ngốc nghếch

      Kim gia bị lửa cháy hừng hực được hàng xóm láng giềng trợ giúp, giảm bớt sức lửa, nhưng khói đen mù mịt cùng với mùi gạo bị đốt cháy thổi khắp cả trấn Lạc Thu, hun khói sặc sụa.

      Phượng nha hoàn dùng nước thấm ướt khăn tay, đưa cho Kim Bảo Nhi.

      “Phượng nhi, ngươi có nhìn thấy Đinh chủ quản hay ? Tại sao tiệm gạo gặp chuyện may mà ngay cả cái bóng của cũng thấy, vị trí chủ quản này sao có thể đảm đương!” Kim Bảo Nhi chật vật lau khuôn mặt bị hun thành đen sì, cảm thấy kỳ lạ, Đinh chủ quản thường ngày có thể xử lý ổn thỏa tiệm gạo, tại sao có thể để lửa cháy tràn lan, đốt kho gạo của Kim gia thành đống tro như vậy.

      “Đại công tử, ta chú ý…” Phượng nha hoàn cũng đen mặt, nàng ấp úng .

      Đại công tử rất ít khi nổi giận, nhưng khi nóng nảy ai cũng thể trêu vào, làm sao mình lại xui xẻo như vậy, đụng phải miệng núi lửa sắp phun trào.

      tốt, đại công tử,” người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, từng bước chân đều xiêu vẹo, nặng nề ngã nhào đất, vẫn cố nhịn đau bò lên, “Đêm nay Đinh chủ quản trực đêm, vẫn còn ở trong tiệm gạo, chưa từng rời khỏi.”

      Nàng biến sắc, quay đầu nhìn hỏa hoạn sắp được dập tắt, trong lòng lạnh phân nửa.

      Nghe thấy tiếng người nhanh chóng cứu hỏa la lên khiến cho mọi người vội vã dập lửa, mặc dù là người mệt tới mức ngã ngồi xuống, cũng vội vàng đứng dậy múc nước.

      “Cái gì, nếu chết bên trong Kim gia chúng ta còn phải bồi thường ít ngân lượng đó, dập lửa nhanh lên!” Phu thê Kim Khoáng hoảng sợ , thét lớn với mọi người.

      “Câm miệng! Mạng người là quan trọng, còn tiền bạc là thứ yếu, các ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!” Cầm khăn tay dùng lực quăng tới trước mặt Kim Khoáng, nàng tức giận.

      “Đại, đại ca, chúng ta chỉ là quá lo lắng…” Y Đình cười cười làm lành giải thích, dùng tay đụng dưới ngực tướng công, dùng ánh mắt ý bảo giải thích.

      Kim Khoáng vô cùng tình nguyện đành phải cúi đầu: “Đại ca, Nhị đệ sai, xin huynh tha thứ cho ta.”

      Hừ lạnh tiếng, làm sao Kim Bảo Nhi lại nhìn ra tình tình của , rèn sắt thành thép, nhưng cũng biết làm thế nào. Mắt thấy lửa ngày càng , nàng nhíu nhíu mày.

      “Phượng nhi, chuẩn bị hai tấm chăn bông, cùng với cái khăn, thấm ướt tất cả.” Nàng vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.

      “Đại công tử, người muốn…” Phượng nha hoàn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, vội vàng hô người lấy chăn bông thấm ướt lại.

      “Đại ca, những việc này để bọn hạ nhân mạo hiểm là được, huynh đừng .” Kim Khoáng nhìn thấy Kim Bảo Nhi choàng chăn bông lên lưng, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

      Khuôn mặt vốn nghiêm nghị nhất thời mềm ra ít, nàng lắc lắc đầu: “Mạng của ai mà phải mạng, đáng để người khác mạo hiểm vì Kim gia, đây là trách nhiệm Kim gia chúng ta nhất định phải gánh vác, thân là con trưởng, ta phải làm gương tốt.” Dứt lời, nàng dùng khăn ướt bịt mũi và miệng, chạy vọt vào.

      Trong tiệm gạo bị cháy sạch đen kịt, khói đen mù mịt bao lấy bóng dáng vừa vọt vào, chỉ thấy mọi người sửng sốt, khỏi lo lắng.

      Lúc này, Kim Chuyên đau khổ ôm Lộ Nhi ra ngõ , nhìn thấy mọi người đứng yên gì, cảm thấy có chút kì quái.

      “Tiểu công tử, người đâu vậy, dọa hỏng đầu Phương nhi rồi.” Phượng nha hoàn tinh mắt vội vàng ôm lấy Lộ Nhi, quan sát toàn thân có vết thương nào, so với mình đen nhẻm, lại sạch như ngọc.

      Khóe mắt như có thâm ý liếc qua Kim Chuyên cái, toét môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh nho , nhìn thấy người nào đó run sợ tim gan.

      “Tam cữu tử đưa ta mua kẹo, ca ca đâu?” Kỳ lạ, sao hề thấy bóng dáng của nàng? Đôi mắt to ngập nước híp lại quan sát bốn phía.

      “Đại công tử vào trong cứu Đinh chủ quản rồi.”

      Cái gì! Nữ nhân ngốc nghếc này bị u mê rồi sao, khói đặc cuồn cuộn, nàng vào đó phải tìm chết mới là lạ, còn muốn cứu người!

      vùng vẫy nhảy ra khỏi vòng tay của Phượng nha hoàn, vọt tới người bên cạnh, đoạt lấy chậu nước của dội lên người, sau đó chút do dự nhảy vào trong đám khói đặc.

      “Tiểu công tử!” Phượng nha hoàn kêu lớn, nhưng căn bản có cách nào ngăn cản, chân mềm nhũn, cả người tê liệt đất.

      Đại công tử, tiểu công tử, còn cả Đinh chủ quản, mọi người đều phải bình an vô đó…
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :