1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *Chương 26: Chiêu giết địch thứ nhất: Kẻ xấu cáo trạng trước

      Ném thùng gỗ vào trong giếng, Lộ Nhi bắt đầu múc nước, sau ba lần kéo lên đổ vào trong thùng quần áo, xắn ống tay áo lên, tốt rồi, bắt đầu!

      “Tiểu oa nhi,ca ca đưa ngươi ra ngoài mua kẹo ăn, có được hay ?” Đông Công Bằng nhức đầu, tới bên cạnh ngồi xổm xuống, vẻ mặt nịnh nọt.

      Lúc mua kẹo thuận tiện để ngươi bị lạc, dám cướp đoạt Kim Bảo Nhi với ta, đừng trách bản thiếu gia!

      Trong tai đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc hướng về nơi này, Lộ Nhi nheo mắt thành hình bán nguyệt, khuôn mặt phấn nộn lên chút châm chọc.

      “Đại thúc, phải Lộ Nhi ngài, nên làm chuyện đứng đắn làm , muốn mua kẹo lừa gạt trẻ con được đâu.”

      Bị oa nhi năm tuổi gọi mình là “Đại thúc”, còn bị giáo dục phen, sắc mặt Đông Công Bằng nháy mắt chuyển xanh sang hồng, giơ tay trái ra nhéo lỗ tai Lộ Nhi.

      “Đừng có mà cho ngươi bột màu muốn mở xưởng nhuộm, nhìn ngươi thế nào cũng giống tiểu quỷ tâm tư bất chính, còn chạy về bụng mẹ uống sữa , Kim Bảo Nhi là đồ chơi của bản thiếu gia, ngươi dám cướp đoạt ta ném ngươi vào rừng hoang, cho ngươi bị sói ăn.” Đe dọa ngang ngược như vậy, tự cho rằng tiểu hài tử sợ tới mức tè ra quần.

      Đúng đúng, đúng là chỉ cần như vậy thôi, cũng lãng phí nước miếng của ta, Lộ Nhi cười thầm trong lòng.

      Nhìn qua vẻ mặt đen ngòm của Kim Bảo Nhi tới sau lưng Đông Công Bằng, cực kì phối hợp chớp chớp đôi mắt, nháy mắt lên tầng hơi nước, mím mím môi.

      “Oa…Ca ca, bắt nạt Lộ Nhi, lỗ tai Lộ Nhi đau quá!” bắt đầu cáo trạng.

      “Đông Công Bằng!” Kim Bảo Nhi lạnh lùng cười, cúi người xuống, học bộ dạng nhéo tai của người nào đó nhéo tai , dùng lực hung hăng xoay chuyển.

      “Oa!” Người nào đó thất thanh hô lên, “Bảo Nhi, sao ngươi trở lại?” cuống quýt buông lỏng tay kèm chặt Lộ Nhi, dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.

      “Đương nhiên ngươi mong ta trở về, như thế nào, vừa rồi lén lút trốn ở ngoài cửa chính là để chờ ta ra ngoài tới bắt nạt Lộ Nhi?” Nàng nhìn lỗ tai trắng nõn của Lộ Nhi hồng lên mảng, tính mẫu tử trong lòng nhất thời phát huy tràn lan.

      tay níu chặt lỗ tai của Đông Công Bằng, tay ôm lấy Lộ Nhi, nhàng lau nước mắt mặt .
      “Ha ha, vốn là ta muốn đưa nó mua kẹo ăn”, Đông Công Bằng xấu hổ cười, nhìn thấy Bảo Nhi đối tốt với nó, giận dữ, lặng yên tóm chặt lấy mông người nào đó, “Cũng có ác ý, có ác ý.”

      Dám ra tay lén lút với mình? Lộ Nhi đen mặt, đôi mắt lộ ra vẻ u, lập tức dùng tay chế trụ cánh tay của nhéo mông mình.

      “Ca ca, nhéo mông ta, oa…” Nước mắt tiếp tục tràn lan.

      Đông Công Bằng cứng đờ mặt, muốn rút tay về nhưng nghĩ tới tay nắm tay mình có lực hơn mình, tránh nổi lại cách nào rút ra.

      Hả? Kim Bảo Nhi thuận tiện nhìn xuống dưới, quả nhiên là , lập tức giận dữ.

      “Nam nhân đoạn tụ, lăn ra mau, được đến gần Lộ Nhi bước!” quyền hung hăng vung ra.

      “Bốp!” Lần này, Lộ Nhi buông tay, Đông Công Bằng bị Kim Bảo Nhi đánh quyền ngã ra đất, che bên mặt gào khóc ngồi dậy.

      “Bảo Nhi, ngươi đánh ta? Chúng ta là thanh mai trúc mã, ngươi lại vì tiểu quỷ lai lịch đánh ta?” Buông tay ra, mắt trái có phần mơ hồ nhìn Lộ Nhi.

      Nàng nhất thời cũng đoán được mình lại ra tay nặng như vậy, ngày thường tuy nháo chút cũng chưa từng thương tổn . Mới định xin lỗi lại nhìn thấy mắt người nào đó đen vòng, nín cười, mím môi cười.

      “Gấu mèo, gấu mèo!” Lộ Nhi lại vỗ tay cười to, vừa xoa mông, vừa nín khóc mỉm cười.

      *Chương 27: Chiêu giết địch thứ hai: Lo trước khỏi họa (Có phòng bị trước tránh được tai họa)

      "Đứng lên , đường đường là Đông Công thiếu gia mà ngồi dưới đất còn ra cái gì.", Kim Bảo Nhi nhìn thấy người nào đó mặt đen mất mọt nửa đành phải tiến lên đỡ lấy cánh tay , "Lộ Nhi còn hiểu chuyện, ngươi sao lại giống đứa so đo với nó."

      Đông Công Bằng liếc mắt nhìn Lộ Nhi vẫn cười to như cũ, lại còn lè lưỡi nhăn mặt với mình, giật giật khóe miệng, cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, phẫn nộ theo Bảo Nhi đứng lên, cảm giác lạnh lẽo ở mông làm cả kinh.

      Vươn tay ra chạm vào, sững sờ nhìn lại mảng đất ướt át.

      "Ngồi vào vũng nước rồi, ta đưa ngươi thay y phục sạch trước, nhưng nhìn ngươi cao hơn ta chút, mặc trước rồi về đổi lại cũng muộn." Cả người đứng cạnh nàng, y phục ướt áo dính vào mông của , lộ ra hai bờ mông tròn đầy, xấu hổ quay mặt, làm bộ như có việc gì để .

      Lộ Nhi châm chọc nhìn vẻ kinh hỉ lên mặt Đông Công Bằng, tựa hồ nhờ học được phúc, cúi đầu nhìn toàn bộ y phục bị tẩm ướt, cười lạnh, xem ra Kim Bảo Nhi còn chưa phát mình lấy quần áo của nàng ra giặt sạch.

      Nhéo, ta nhéo, xem ngươi lấy gì mặc! Tay ra sức xoa nắn, căn bản nhìn đến bóng lưng hai người chậm rãi rời .

      "Lộ Nhi, ngươi ở đây đừng có chạy lung tung, chờ ca ca về giúp ngươi giặt, ngươi còn đủ sức múc nước." Quay đầu nhìn nước hắt đất, nàng vội vã ôn nhu dặn dò.

      đủ sức? Đông Công Bằng có chút quái dị đưa mắt nhìn Lộ Nhi xoa nắn cánh tay.

      "Vâng, Lộ Nhi ở đây chờ ca ca." nhu thuận gật đầu, đôi mắt to sáng lên.

      Nghe thấy nhận lời, nàng yên tâm gật gật đầu, đưa Đông Công Bằng về phòng mình.

      Nhưng tới nửa khắc, hai người lại vội vàng chạy trở lại, Kim Bảo Nhi tin nổi nhìn thùng quần áo, bên cạnh vẫn còn đống y phục chưa giặt chất đống, ấp úng há to miệng, ánh mắt chuyển dời nhất thời lại thấy khuôn mặt đáng nhắn ngẩng đầu vô cùng hưng phấn nhìn mình.

      "Ca ca, Lộ Nhi đem quần áo của người giặt sạch, quá nhiều quá nhiều. Lộ nhi giặt tay đau quá." Giơ mười ngón tay ra phía trước, Lộ Nhi tỏ vẻ vô cùng vô tội.

      "Vì sao ngươi lại đem y phục của Bảo Nhi giặt sạch?" Đông Công Bằng tinh mắt nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa này, cảm thấy quái dị "Ngươi có mục đích gì?"

      "Cốc!" đầu bị gõ cái.

      "Lộ Nhi có thể có mục đích gì, ngày hôm qua tè dầm", Kim Bảo Nhi vừa vui vẻ, vừa buồn cười , "Vốn để giặt y phục của mình, ngờ lại đem y phục của ta giặt sạch."

      "Lộ Nhi được ăn cơm trắng." Xoắn ngón tay, Lộ Nhi tới bên cạnh nàng, tội nghiệp .

      Nàng ngồi xổm người xuống, đau lòng bao bọc mười ngón tay hồng hồng của trong lòng bàn tay, nhàng xoa nắn, ngờ Lộ nhi lại hiểu chuyện như vậy, làm cho người ta hết sức thương tiếc.

      "Được rồi, về sau Lộ Nhi hãy ở bên ca ca học việc, ăn ngồi rồi."

      "Cái gì, ngươi còn để nó ở bên cạnh học việc? được!" Đông Công Bằng nhất định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kim Bảo Nhi, cuống quít , "Nó còn , nên tới trường tư thục học kiến thức."

      "Ngươi cũng có lí." Nàng cúi đầu nhìn Lộ Nhi ngỡ ngàng, nghiêm túc suy nghĩ.

      "Nghĩ muốn đem mình tới trường tư thục? Lộ Nhi soa lại nhìn thấu ý nghĩ của Đông Công Bằng, buồn cười nhìn thoáng qua sau lưng vẫn ướt.

      "Hai nưa trái dưa hấu." .

      Bảo Nhi nháy mắt xấu hổ ho tiếng, lấy tay che giúp Đông Công Bằng.

      "Ngươi về trước thay y phục , nơi này của ta có y phục, để lạnh lâu cẩn thận sinh bệnh."

      Người nào đó đành phải che mông, mắt nhìn quanh bốn phía, chật vật chạy về phủ. Trước khi , còn như có thâm ý nhìn thoáng qua Lộ Nhi, phẫn nộ rời .

      " , ngươi cố ý phải ?" Nhìn thấy Đông Công Bằng xa, Kim Bảo Nhi khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lộ Nhi chột dạ.
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *Chương 28: Chuẩn bị tới trường tư thục

      Xoắn xoắn tay , cúi đầu, che dấu kinh hoàng trong lòng, ngồi xổm người xuống, tiếp tục vân vê đống quần áo kia, cách nào đối mặt với ánh mắt trách cứ của nàng.

      Rốt cuộc làm sao nàng biết mình cố ý lấy tất cả y phục ra giặt, chẳng lẽ mình lộ ra cái gì sơ hở?

      “Lộ Nhi, ca ca biết ngươi thích Đông Công Bằng,vừa rồi bắt nạt ngươi là tốt, nhưng ngươi cũng thể đẩy té ngã ở chỗ vũng nước, làm như vậy là đúng.” Kim Bảo Nhi thở dài, dùng tay xoa xoa mái tóc xoăn mềm mại của .

      phải là vì chuyện y phục… yên tâm.

      Đôi mắt ngập nước liếc nhìn nàng tức giận, xoa tay vào quần áo mình, đứng dậy ôm cổ nàng, miệng phấn nộn vô tội chu lên.

      “Ca ca đừng tức giận, về sau Lộ Nhi làm chuyện xấu nữa.” Chỉ làm chuyện khi dễ người khác thôi.

      ra phải có lý, bây giờ Lộ Nhi còn , cái gì cũng hiểu, trường tư thục là nơi tốt với ngươi.Tieutam tai dien dan lqd* Có thể học đọc sách viết chữ, cũng có thể hiểu chuyện. Sau khi ăn bữa trưa ca ca đưa ngươi bái kiến tiên sinh nhé?” Nàng xoa bóp khuôn mặt đáng nhắn của , có cách nào tức giận tiểu hài tử.

      Ngẫm lại, Đông Công Bằng coi như cũng đáng, nhìn dùng lực nhéo tai Lỗ Nhi như vậy, bây giờ còn hồng hồng.

      Nàng vỗ về tai phấn nộn của Lộ Nhi, thổi thổi.

      thể được sao? ra Lộ Nhi đọc rất nhiều sách, Lộ Nhi có thể hiểu được đọc sách viết chữ”, trong mắt lên chút quẫn bách, để kẻ còn sống lâu như mình tới dạy dỗ, chẳng phải là phá hủy thanh danh ngàn năm của xà công tử sao, “Đây là chữa “Địa”, đúng ?” thấm ướt ngón tay, viết lên mặt đất, vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng.

      nghĩ tới viết chữ lại ấn tượng như vậy,mỗi nét bút đều vừa vặn tuyệt vời, như vậy trước đây cũng là thư hương thế gia, nếu hài tử bình thường sao được học bài viết chữ?

      “Lộ nhi, nhà của ngươi ở nơi nào, trước kia buôn bán sao?” Hơn mười dặm quanh Lạc Thu trấn đều có quan lại, do vậy cũng chỉ có thương gia rồi.

      “Nhà?” nhất thời mơ màng nhìn nàng, “Lộ Nhi nhớ , chỉ nhớ là ca ca mang theo Lộ Nhi chạy khắp rừng, đọc sách biết chữ cũng là ca ca dạy. Nhưng về sau gặp hổ, ca ca cứu Lộ Nhi nên bị bắt , cũng chỉ còn lại mình Lộ Nhi…”

      Hốc mắt đỏ lên, cúi đầu lau nước mắt, lão hổ huynh đệ, dù sao thanh danh của ngươi vốn xấu xa, ngại bản xà công tử liếm lên chút nữa, cùng lắm lần sau gặp mặt mời ngươi uống ly rượu.

      “Là ca ca tốt, ca ca nên hỏi ngươi những thứ này, tới đây, Lộ Nhi, về sau nơi này là nhà của ngươi, muốn ăn cái gì Phượng nhi làm cho ngươi. Chỉ cần ngươi đạt được lời phê “Giỏi” của tiên sinh ở trường tư thục, ca ca đưa ngươi chơi, mua rất nhiều đồ chơi tốt cho ngươi, thế nào?” Nàng đau lòng dùng ống tay áo lau nước mắt của , ôn nhu dỗ dành.

      Xem ra vẫn tránh được, bị đưa tới trường. bất đắc dĩ nghĩ nghĩ, nếu như vậy mình cần phải tận lực tranh thủ chút điều kiện mới được.

      “Vậy Lộ Nhi vẫn được ngủ cùng ca ca chứ?” Sáng nay nghe được Phượng nha hoàn muốn chuẩn bị cho mình phòng riêng, ràng nàng muốn ngủ riêng phòng với mình.

      Đùa giỡn cái gì, người có thể sinh oa nhi sao? Huống hồ, mỗi ngày vẫn hấp thụ linh khí của nàng, chỉ cần hơi gián đoạn, nàng thể thụ thai. Nguyên nhân là nhân sống chết vốn là trái lẽ thường, chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng mang thai.

      “Việc này…” Kim Bảo Nhi muốn từ chối, rốt cuộc gật đầu, “Được rồi, tới khi ngươi có thể tự chăm sóc mình ngủ mình phòng.”

      Có điều trường tư thục cũng có vấn đề gì, tự tin bĩu môi cười cười, có thể đổi lấy việc ngủ cùng mỗi ngày ứng phó là được rồi.

      “Vâng”, vui vẻ gật đầu, đứng dậy dùng cánh tay mềm mại của mình giữ chặt ngón cái của nàng, “Ăn cơm, ăn cơm…” Còn mấy thứ y phục này, để lại cho Phương nha hoàn tới làm tiếp .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *Chương 29: Tiên sinh là đúng nhất.

      “Lộ Nhi, thấy tiên sinh thể nghịch ngợm, phải khom mình hành lễ, biết chưa?” đường , Kim Bảo Nhi dặn dặn lại, dễ dàng giúp vào trường tư thục tốt nhất, thể để tiên sinh chán ghét được.

      “Vâng, biết.” Cho dù muốn gây chuyện cũng cần phải làm ra bộ dáng vô cùng hiểu biết.

      tới trường tư thục lại phiền toán như vậy, khom mình hành lễ? còn chưa cung kính như vậy với sư phụ của mình, lại muốn hành lễ với tiểu lão đầu sao, nếu phải vì nàng mình còn khinh thường cái gì mà tư thục đó.

      Mang theo túi sách , dọc theo đường nhảy nhảy đá đá viên đá mặt đất, hết sức cao hứng lôi kéo tay nàng, Kim Bảo Nhi khỏi gật đầu mỉm cười.

      Trường tư thục Mặc Hương cách Kim gia xa, đường ước chừng khắc. Khi hai người tới ngoài cửa trường tư thục chỉ thấy bảng hiệu Mặc Hương treo cao cao cửa lớn, bên cạnh có tấm bia đá, bia đá đại khái miêu tả lịch sử phát triển của trường tư thục Mặc Hương. Phía trong trường tư thục là rừng trúc um tùm, mấy con chim chui vào đó nhảy múa hót vang chơi đùa ầm ĩ, lại càng tăng thêm điều thú vị.

      “Bảo Nhi ca?” bóng dáng lả lướt ra, vòng eo nhắn, nhìn như nhu nhược nhưng lại tiêu sái kém nam nhi, nàng nhìn thấy Kim Bảo Nhi dắt theo đứa trẻ, khỏi nhíu lông mày: “Lâu ngày gặp, từ lúc nào huynh lại nhảy ra đứa bé rồi?”

      “Lưu Vân muội.” Kim Bảo Nhi có chút giật mình, nhưng nghe xong lời nàng , khỏi xấu hổ cười, “Ta còn chưa thành thân sao có thể có hài tử, là nghĩa đệ ta mới nhận, muốn mang tới trường tư thục, cha muội đâu? Chúng ta còn phải bái kiến lão nhân gia, xem có thể nhận Lộ Nhi làm đệ tử.”

      Nghĩa đệ? Lưu Vân liếc qua Lộ Nhi đứng bên cạnh, nhìn thấy mi thanh mục tú (lông mày đẹp) mà hai mắt lại có thần thái, bộ dáng lanh lợi, khỏi cười khoát tay áo.

      cần gặp cha ta, tại lão nhân gia cao tuổi, tư thục giao cho ta xử lý, cho nên bây giờ tiên sinh ở đây là ta, Lộ Nhi này ta nhận.”

      Kim Bảo Nhi vui vẻ, vừa định lời cảm tạ lại nghe tiếng Lộ Nhi , ngượng ngùng muốn tìm cái động chui vào.

      “Tiên sinh là cái (ở đây là chỉ giống cái)? Ta cần!” Môi hồng chu lên, trực tiếp cự tuyệt.

      Nếu là vị lão tiên sinh, mình thừa nhận còn chưa tính xui xẻo, lại ngờ còn là nữ tử, về sau nếu bị đám quái khác biết lại bị cười đến rụng răng!

      “Lộ Nhi, ngươi bậy bạ cái gì đó, còn nhận lỗi với tiên sinh!” Sợ Lưu Vân thu nhận, nàng dùng tay đè đầu Lộ Nhi khom mình hành lễ.

      “Đợi chút!” Lưu Vân đột nhiên giơ tay Lộ Nhi bị ép cúi đầu, nhìn thấy cực kì phục nhìn mình, có chút kinh ngạc, “Vì sao gọi tiên sinh là giống cái, mà phải là nữ, cái này ở trong mắt ngươi có gì khác nhau?”

      Kim Bảo Nhi nghĩ tới Lưu Vân lại đặt câu hỏi như vậy, muốn mở miệng xin lỗi, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vân mình đừng nên mở miệng, ràng nàng muốn kiểm tra .

      “Động vật chỉ chia ra giống cái, phải giống cái là gì?” thản nhiên trả lời.

      “Ngươi cũng đúng, nhưng cũng là đúng…” Lưu Vân ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lời , “Người đương nhiên cũng là động vật, nhưng thể dùng chữ ‘cái’, bởi vì trí tuệ của con người thông minh hơn nhiều so với động vật, bởi vậy dùng chữ ‘nữ’ có vẻ chuẩn xác hơn.”

      giẫm giẫm hòn đá dưới chân, nhàm chán nhặt lên nhìn ngắm trong tay, lộ ra hàm răng, dùng nụ cười tươi nhìn về phía “Cái tiên sinh”

      “Vậy tại sao lại gọi người mẹ sinh ra mình ra ‘Mẫu thân’ mà phải là ‘Nữ thân’ chứ?”

      Tay ném ra, ném viên đá lên trung thành đường cong, đánh trúng con chim sẻ trong rừng trúc, rơi thẳng xuống đất, làm những con chim khác sợ tới mức phất cánh bay .

      “Lộ Nhi, được vô lễ!” Kim Bảo Nhi nghĩ Lộ Nhi luôn nhu thận lại nghịch ngợm như vậy, chỉ tranh cãi cùng tiên sinh, còn dùng viên đá ném chim, mặt khỏi toát ra mồ hôi lấm tấm.

      “Ca ca, người dẫn ta tới trường tư thục, Lộ Nhi đến đây, nhưng nếu nàng thể trả lời ràng câu hỏi của Lộ Nhi, cho thấy xứng làm tiên sinh, vậy về sau có thể cần tới học tập. Dù sao những thứ nên biết, ta đều hiểu.” cực kì vô tội toét miệng cười, khiêu khích nhìn “Cái tiên sinh”.

      Đương nhiên biết mục đích chính, đơn giản chính là muốn ở cùng chỗ với Kim Bảo Nhi nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm tốt, nhân cơ hội “ăn” nàng.

      “Được, vậy chính là ngươi nhé!” Lưu Vân đột nhiên vỗ tay cái, cao hứng cười to, “Bảo Nhi ca, đệ đệ này của huynh, ta muốn thu làm đệ tử cũng được rồi!”

      Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, dồi dào sức khỏe, gia đình sum vầy hạnh phúc nhé!!!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 030: Khi dễ bạn học

      chỉ Kim Bảo Nhi ràng mà ngay cả Lộ Nhi cũng có chút hiểu, theo lý thuyết nàng ta chắc chắn bị mình làm tức giận mà nhảy dựng lên, sau đó đóng cửa lại, tuyên bố thu nhận làm đệ tử, nhưng nàng lại vui tươi hớn hở, có vẻ như vô cùng thích mình.

      Lưu Vân thông minh, hai mắt quét vòng lên người Lộ Nhi, ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai .

      “Này, ngươi làm cái gì thế, buông!” Lộ Nhi vùng vẫy vài cái, lại dám dùng quá nhiều lực sợ bại lộ, đành phải lạnh lùng kháng nghi, tựa như người vốn có chút tài nghệ lại bị đám ô hợp vây quanh, vô vị kêu lên “Cứu mạng, cứu mạng” vậy.

      Nếu như Kim Bảo Nhi dùng thân phận nữ nhi để ôm mình đương nhiên vui vẻ, nếu là tiên sinh khẳng định muốn phản kháng!

      “Tiểu quỷ này,” Lưu Vân nhéo nhéo lên cái mũi phấn nộn, làm như nhìn thấu nghĩ cách muốn tới trường, “Ngươi muốn làm đệ tử của ta cũng phải muốn, đáp án của ta là: Công gọi là công thân(hôn), nữ gọi là nữ thân (hôn), cùng dạng đạo lý.” (Đoạn này ta chuyển trực tiếp từ CV sang, hức, hiểu được ràng lắm, xin lỗi nhé.)

      Kỳ ý trong lời đó là, cái mà Lộ Nhi gọi là công mẫu, trong chữ mẫu có từ ‘Mẫu thân’, nhưng trong công có ‘Công thân (hôn)’, nên nàng gọi ‘Nữ thân (hôn)’ cũng cùng đạo lý như ‘Công thân (hôn)’ ”.

      giỏi từ suy ra ba, đáp án của nàng bất quá chỉ là che dấu tai mắt mọi người biến đổi vấn đề trả lời của !

      Lộ Nhi đen mặt, nữ nhân này đơn giản!

      “Lưu Vân, may mà muội thông minh, tiểu gia hỏa Lộ Nhi này đúng là chỉ có muội mới quản lý được, nếu là lão phu tử khác tức chết rồi,” Kim Bảo Nhi thở phào nhõm, toét miệng cười, nghiêng người về phía trước, hôn cái vào Lộ Nhi ngây ra như phỗng, “Lộ Nhi, hôm nay phải cùng tiên sinh học mọi thứ tốt, ca ca còn có việc quan trọng phải làm, khi nào ngươi tan học quay trở lại đón ngươi.” Dứt lời, nàng cũng quay đầu lại luôn.

      Lộ Nhi méo môi, dám bỏ lại ta mất? Nữ nhân bạc tình!

      quay mặt lại nhìn mười mấy cái đầu lộ ra ở cửa lớn, nghĩ ra kế sách, lập tức “tốt bụng” quay về phía họ, lộ ra nụ cười “thiện lương”.

      “Được rồi, học , đừng chạy tới xem náo nhiệt.” Lưu Vân trái lại chú ý tới ý cười mặt , lôi kéo tay của vào trong đại môn.

      Bọn chim chóc bay tứ tán, nhanh như chớp chạy vào bên trong.

      “Ngươi ngồi cùng chỗ với nàng ấy .” Lưu Vân an bài cho người chênh lệc tuổi lắm cùng bàn, là tiểu nữ sinh đáng .

      nhíu mày liếc qua người ngồi cùng bàn cái, chỉ thấy nàng lộ ra nụ cười trẻ thơ, răng cửa bị thiếu nhìn buồn cười.

      “Ngươi tên là gì thế, ta tên là Diệu Song.” Giọng của nữ hài tử có chút bị hở, nàng thấp giọng hỏi, ánh mắt vụng trộm nhìn tiên sinh chuẩn bị bài học.

      Ai ngờ, Lộ Nhi lại giơ tay lên.

      “Chuyện gì?” Lưu Vân có chút mờ mịt, còn chưa bắt đầu học mà có vấn đề rồi sao?

      “Ta muốn ngồi cùng nàng ta, nàng nàng hay tè dầm.” Lộ Nhi cực kì chân thành .

      “Ha ha ha ha, tè dầm… Tè dầm…” Tất cả đệ tử cơ hồ đều dựa vào bàn học mà cười, tất cả đều nhìn sang tiểu nương vô cùng khốn khổ kia, nếu phải có tiên sinh ở đây sớm tiến lên vây quanh nàng rồi.

      Tiểu nương ủy khuất cúi đầu xuống, hung tợn trừng mắt Lộ Nhi, giơ tay giữ chặt y phục của Lộ Nhi.

      “Ta tên ta là Diệu Song, phải là tè dầm…”

      “Ngươi nhìn xem chính là tè dầm…” Lộ Nhi nhún vai, nghe thấy phía sau lại tuôn ra tràng cười khổng lồ, cũng cười theo.

      Nàng biết , Lộ Nhi cố ý! Lưu Vân bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nhưng nghe thấy Diệu Song vẫn tiếp tục phải tè dầm mà là Diệu Song”, nhịn được quay người cười lên, nhưng sau cùng vẫn miễn cưỡng ngừng lại, cầm cây thước dạy học lên, xoay người làm mặt lạnh lùng với đám đệ tử.

      “Bụp bụp!” Nàng hung hăng đập thước lên bàn học, cực kì hài lòng nhìn thấy đệ tử ngưng cười, cẩn thận ngồi xuống.

      “Diệu Song, ngươi qua bên kia ngồi cùng Tiểu Cẩm, Lộ Nhi, mình người ngòi đó. Bởi vì ngươi nhạo báng bạn học, hôm nay phạt ngươi chép thơ cổ ‘Tịnh Dạ Tư’ 100 lần, ngày mai nộp lên.”

      Diệu Song thu thập sách vở, làm mặt quỷ với Lộ Nhi, thỏa mãn chạy tới bên cạnh Tiểu Cẩm ngồi xuống.

      100 lần? Lộ Nhi tươi cười nhất thời cứng ngắc…

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 31: Kim Bảo Nhi lấy thưởng đổi phạt

      “Nghe hôm nay đệ bắt nạt bạn học nữ ?” Kim Bảo Nhi dùng ngón tay chỉ về Lộ Nhi, “Tiên sinh bắt đệ chép phạt 100 lần ‘Tịnh Dạ Tư’, viết xong tối nay cho ngủ.”

      Nhìn bộ dạng vui vẻ như vậy, giống như cho rằng việc tiên sinh phạt là chuyện gì to tát vậy.

      Lộ Nhi nhặt hòn đá lên định ném con chuột vội vàng chạy qua, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của nàng ngăn cấm, tức giận ném qua bên.

      “Đêm nay ca ca ngủ được sao?” giọng ngọt ngào hỏi, đột nhiên lại vươn tay để nàng ôm lấy mình, “Hôm nay Lộ Nhi bị tiên sinh phạt đứng, chân rất đau đó, ca ca ôm Lộ Nhi được hay ?”

      Bất đắc dĩ, người nào đó đành phải khom người ôm lấy , lại bị người này cọ cọ mặt vào cổ, mà tay lại theo thói quen đặt ở ngực mình, mặt nàng đỏ bừng.

      “Y phục đều bị đệ giặt sạch rồi, để mượn được y phục mới ngủ được.” Nàng vui vẻ nhéo mặt , “Về sau Lộ Nhi thể bắt nạt bạn học lần nữa, Lộ Nhi phải làm đứa bé ngoan, có biết ?”

      May mắn thời tiết mát mẻ, y phục giặt ngày mai có thể phơi khô, chỉ có điều phải mượn y phục người nào mới thích hợp đây?

      vốn vui vẻ, vùi mặt trong ngực nàng, trong mũi tràn ngập hương thơm ấm áp, cam cắn cắn đôi môi phấn nộn.

      Tại sao mình lại nghĩ tới điểm này? Ngoại trừ y phục của mình còn có thể mượn người khác? Lại toi công bận rộn rồi…

      Kim Bảo Nhi cũng biết vì sao gì, cho rằng tỉnh ngộ, cũng nhiều nữa.

      Ăn xong bữa tối, sắc trời từ từ đen lại. Trong phòng thắp chén đèn dầu, nàng chăm chú nhìn Lộ Nhi vừa về phòng ngồi yên ở bàn viết chữ. Nàng nhìn viết chữ mấy canh giờ, ngón tay non nớt cầm bút hơi đỏ lên, khỏi cảm thấy đau lòng.

      “Lộ Nhi, nghỉ ngơi chút rồi viết tiếp.” Nàng đoạt chiếc bút , nhàng xoa xoa tay của , “Có đau ? Về sau chớ có nghịch ngợm nữa.” Nàng để ngón tay môi nhàng thổi thổi.

      đau, Lộ Nhi viết chữ rất nhanh.” nở nụ cười phấn nộn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng chạm tới ngón tay mình của nàng, ánh mắt sâu kín, “Tỷ tỷ, hôm nay muốn mượn y phục ai? Y phục của nhị cữu và tam cữu đều lớn hơn tỷ, mà Lộ Nhi thích người tỷ dính mùi của nam nhân khác.” Người nào đó bá đạo.

      “Lộ Nhi cũng đúng, y phục của hai đệ đệ đều quá lớn, lại thể mượn quần áo của Đinh tổng quản, nếu bị bại lộ thân phận của mình, bằng…” Nàng tự nhủ chút, cũng để ý Lộ Nhi hiểu hay hiểu, buông tay , tới bên giường ngồi xổm xuống, kéo ra ngăn tủ bí mật.

      Lộ Nhi tò mò nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh sáng của ngọn đèn là bộ y phục màu trắng của nữ tử, khỏi có chút kinh ngạc. Đôi mắt lóe lên ánh sáng, khóe miệng cười thần bí.

      “Tỷ tỷ, nếu trong canh giờ Lộ Nhi viết xong ‘Tịnh Dạ Tư’ người tự mặc bộ y phục này được ?” Hàm răng trắng sáng của người nào đó lóe lên ánh sáng.

      “Đây là y phục của nữ nhân, ta làm sao mặc được.” Nàng nhất thời cảnh giác đứng dậy đóng cửa lớn, xấu hổ nhìn Lộ Nhi, “Lộ Nhi phải nhớ ca ca là nam nhân, chỉ vì sinh bệnh nên mới thừa hai khối thịt. Chỉ vì Lộ Nhi thích gọi ta là tỷ tỷ, nhưng ta phải nữ nhân.” Nhìn trước ngực mình, nàng cảm thấy mình lừa gạt đứa có chút vô sỉ.

      “Lộ Nhi hiểu .” gật đầu mạnh mẽ, “Nhưng mà buổi tối tỷ tỷ mặc bộ y phục này làm giường bẩn, mà Lộ Nhi muốn ôm tỷ tỷ ngủ, nhất định cực kì thoải mái, nơi này chỉ có hai người chúng ta, mặc vào cũng sợ người khác thấy.” Nàng mặc vào thành thế nào? Đôi mắt trực tiếp nhìn nữ tử bất an, lộ ra nụ cười cổ vũ.

      Lộ Nhi cũng đúng, nơi này chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần ra ngoài cửa sợ bị người ngoài bắt gặp, huống hồ còn , nhìn cũng hiểu.

      Hai tay nàng nắm chặt mảnh vải dệt mềm mại kia, hạ quyết tâm.

      “Đệ viết xong ‘Tịnh Dạ Tư’, tỷ tỷ thay y phục.” Nàng nhìn sắc trời, canh giờ nữa mọi người ngủ hết nên ai nhìn thấy, cũng ai tìm tới mình…

      Vừa nghe thấy nàng đáp ứng, người nào đó nhất thời vui sướng, nhảy bắn viết chữ.

      Dáng vẻ mặc nữ trang của nàng, mình cực kỳ chờ mong…
      Last edited by a moderator: 8/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :