1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 20: Kết cục của dê con (ba)

      Kim Bảo Nhi nuốt nuốt nước miếng, nàng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng phát ra ánh sáng trong bóng tối mơ hồ, hồng hồng, non mềm làm người ta muốn ngụm ăn sạch.

      ! Suy nghĩ của nàng quá xấu xa rồi! Nàng cắn chặt răng, kiên định lắc đầu.

      " cần sao?" Đôi mắt màu lam lóe lên ngọn lửa ngớt, cố ý đưa lưỡi liếm láp môi dưới, đầu lưỡi lộ ra ánh sáng màu bạc, "Nhưng mà Lộ Nhi muốn nếm thử hương vị của tỷ tỷ."

      Dược liệu mỗi lúc tiêu tán, xem ra mình chỉ còn cách tự nhào lên thôi.

      "Lộ Nhi!" Nàng đột nhiên ôm chặt mặt , gắt gao chế trụ cằm dưới duyên dáng.

      Chịu nổi rồi sao? Đôi mắt đào hoa hơi cúi xuống, chớp chớp đôi mắt ra hình ảnh phản chiếu nàng trợn hai mắt, khóe môi kìm lòng được cong lên, từ trước tới nay chưa có người nào thoát khỏi mê hoặc của mình!

      "Vâng, sao thế tỷ tỷ?" cố ý phát ra thanh mê hoặc, cho dù bị nắm chặt hàm dưới nhưng vẫn giữ bộ dáng nhu nhược giống dê con như cũ.

      Bổ nhào , nhào lên rồi sau! Mặc dù bề ngoài hề xao động nhưng trong nội tâm lại lo lắng như lửa đốt.

      "Từ khi nào ngươi lại đeo dây xích ở lưỡi rồi hả? Mau, nhổ ra, nếu ăn cơm mà nuốt xuống tốt rồi." Trong lòng Kim Bảo Nhi sợ hãi thăm dò nhìn đầu lưỡi lấp lánh tỏa sáng cái gì đó, hóa ra Lộ nhi lại phải chịu loại ngược đãi này, đáng thương, sau này mình phải thương nhiều hơn!

      "...." Trừng mắt, suýt nữa nghẹn mà chết, "Tỷ tỷ, phải bị người khác cột dây xích, mà là tượng trưng cho gia tộc của Lộ Nhi, vạn lần thể tháo ra."

      Nhìn bộ dáng nàng nóng lòng muốn tháo ra, khẩn trương giải thích.

      "Hóa ra là như vậy", giọng của nàng có chút thất vọng, nhưng đôi mắt chuyển động chút, lại thở hắt ra, "May mà phải bị ngược đãi, Lộ Nhi đáng như vậy, ai có thể ra tay được chứ."

      Nàng, là quan tâm mình sao?

      Nhưng lúc này phải thời điểm để nghĩ mấy cái này, rốt cuộc tới khi nào nàng mơi có thể nhảy bổ lên chứ?!

      "Tỷ tỷ, chúng ta cởi sạch y phục ngủ . Lộ Nhi cũng rất nóng, người mặc y phục làm da Lộ Nhi rất đau." nhíu nhíu mày, tội nghiệp .

      "Cực kỳ nóng? Vậy Lộ Nhi ngủ trước , tỷ tỷ ngồi chút, khi nào mát hơn ngủ." Nàng nghĩ có thể nhiệt người mình truyền tới người của Lộ Nhi, nàng quyết định tìm quạt giấy trước tiên.

      xong! trơ mắt nhìn nàng quyết đoán từ người bò xuống, khom người mặt đất tìm giầy.

      Có thể do nhìn thấy , nên mò mẫm hồi vẫn tìm được.

      nhìn thấy ràng đôi ủng ngắn ở góc giường khác, đôi chân thon dài duỗi ra, nhanh nhẹn đá bay đôi giầy dưới giường phía khác.

      "Ôi, giầy chạy đâu rồi, tìm mãi thấy", nàng hơi ủ rũ buông thõng vai, nghĩ nghĩ chút rồi mỉm cười, "Thôi, chân đất càng mát."

      Người nào đó ngồi phía sau thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết té xỉu xem ra thể bổ nhào rồi!

      Hai chan ôm lấy eo nàng, nhảy lên, "Bịch!" cái đè nàng ở dưới người. Mặc dù ngày thường nàng ăn mặc dáng điệu giống như nam tử như sức lực vẫn thể đánh lại .

      "Tỷ tỷ thể , phải chơi cùng Lô Nhi." trầm giọng cười , hai tay di chuyển thân thể mềm mại, gặp phải bất kỳ chống cự nào, ngay cả khi cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng, cũng có bất kỳ phản ứng nào.

      kinh ngạc nâng mí mắt, nhìn thấy gương mặt say sưa ngủ nhàng mà hít khí lạnh, đầu của nàng gối lên cột giường.

      Xem ra, là do vừa rồi bị xoay người nên đụng vào mà hôn mê....

      Người nào đó nhất thời xụi lơ, loại lạc thú này gục là gục, mà hạ thân cũng vì thế mà mất phản ứng. Hôm nay, xem như công toi vất vả rồi.
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      linhdiep17janenguyen thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Gặp lại lão đạo sĩ

      Trượt xuống giường, quay đầu nhìn xuống nữ nhân ngủ say, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng bất lực, búng tay cái, bộ y phục màu lam khoác lên thân người xích lõa, lộ ra bộ dáng ôn nhu, có hơi chút yếu ớt, bên hông đeo đai màu lam. cười tà mị, giày màu trắng có thêm đôi chuông , thổi khí về phía cánh cửa đóng chặt, cửa gỗ yên lặng mở ra.

      “Tỷ tỷ, đêm khuya dằng dặc, Lộ Nhi vẫn nên ra ngoài dạo chơi chút”, cúi đầu ấn nụ hôn đôi môi hồng phấn của nàng, “Tỷ tỷ thơm, làm Lộ Nhi rất muốn nuốt người vào bụng.” tà mị nhếch miệng, đột nhiên nghĩ ra mình quên việc liền khẽ hấp thụ hơi thở cánh mũi của nàng.

      Tinh linh chậm rãi bay ra từ mũi nàng, mãi đến khi khuôn mặt của người ngủ say giấc từ từ chuyển sang màu trắng xanh, mới đứng dậy rời khỏi.

      “Tỷ tỷ, còn cách nào khác, nếu Lộ Nhi hấp thụ tinh lực của người vô pháp cùng người sinh con, đêm nay, người hãy nghỉ ngơi tốt .” vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, tham luyến day cánh môi, chạm cái.

      Đón ánh trăng, giẫm giân tại chỗ cánh cửa, vòng chuông chân phát ra tiếng kêu đing , lườm con chuột muốn ra ngoài cửa, đôi mắt màu lam lóe lên vẻ đùa cợt, còn chưa kịp tiến lên chọc ghẹo, nghĩ tới con chuột trợn mắt cái, ngất .

      Bất đắc dĩ, nhìn khắp đình viện trải lên tầng ánh sáng giống tấm lụa trắng mỏng manh, nhưng lại nhàm chán. Nghĩ tới ở trấn cách đó xa có rừng trúc tuyệt đẹp, có lẽ bên đó có chỗ vui đùa, đôi giày trắng khẽ đạp, thân vút lên trời đêm.
      Gi ó nhàng đung đưa cây trúc, lá cây rung động, mấy con rắn cuộn mình trong hang động tụ lại chỗ, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

      “Đều trốn ở trong này, hại Bản công tử tìm mãi”, đứng ở cửa động, tà mị cười, tay cầm cây trúc, chọc chọc rắn , “Ra đây, chơi với ta.”

      Đám rắn tựa hồ nhìn ra có lai lịch , dám lỗ mãng, nhất là khi đối diện với đôi mắt màu lam kia khiến cho nữ xà trong đám bốc lửa lên, trực tiếp vòng lên gậy trúc.

      nữ xích xà màu đỏ cả gan khạc lưỡi ra, liếm láp môi , thấy vẻ mật hờn giận, lại càng tới gần, muốn hôn lên môi .

      “Sư phó, thiên hạ rộng lớn, chúng ta phải đâu tìm con xà kia đây?” giọng quen thuộc đặc biệt vang dội trong rừng trúc yên tĩnh.

      Gi ống như cảm nhận được cái gì, nữ xà ngừng lại, nhấp nháy mắt muốn lùi vào trong động, nhưng lại bị bàn tay chế trụ đỉnh đầu, nàng có chút kinh ngạc nhìn đôi mắt màu lam kia.

      “Chúng ta chơi trò chơi chút thế nào? phải ngươi muốn hóa thành người sao?” nhướng mi mắt lên, đôi mắt màu lam sáng ngời, tỏa ra ánh sáng như ngọc lưu ly chói mắt, “Ngươi có bằng lòng giúp ta việc hay ?” lấy ra từ trong ngực dược thảo màu vàng, cười mê người.

      Đây là Lạc Sơn Dao Trì thảo, chỉ cần ăn nó có thể tăng mười năm thuật, mà lúc này nàng vừa vặn còn thiếu mười năm là có thể biến hóa thành người.

      có thể nhìn chuẩn xác ra đạo hạnh của mình làm cho nữ xà cảm thấy vô cùng kinh ngạc và ái , khỏi gật gật dầu.

      ở trong này”, lão đạo sĩ sốt ruột , “Ta có thể cảm giác được vị của , có điều sao lại yếu như vậy, chẳng lẽ là đoạt được bảo vật giấu khí tức hay sao?”

      ở trong này sao? Sư phó, người chắc chắn chứ? Cả chặng đường đuổi theo, lời ngày người dưới mười lần rồi. phải là đồ đệ người, nhưng rượu nên uống ít mới tốt, ngày đó phải do uống chút rượu mới hỏng việc… Ôi! Đồ đệ sai rồi, sư phó, đồ đệ sai rồi!” Người nào đó tựa hồ bị hung hăng nhéo lỗ tai, khóc thét hồi.

      Nhìn thấy ràng cảnh đó từ con đường cách đó xa, nhếch môi cười – quyến rũ, cầm Dao Trì thảo trong tay đưa vào trong miệng nữ xích xà.

      Ánh sáng lóe lên, trước mặt nhất thời xuất mỹ nhân kiều mị, ngượng ngùng hạ thấp người.

      “Trò chơi bắt đầu.” Huýt sáo tiếng, chỉ vào hai đạo sĩ đường, vẻ mặt diễn trò càng thâm thúy.
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 022: Mỹ nhân tâm kế

      Dưới ánh trăng đong đưa tán trúc rung động xào xạc, hình bóng lá cành nghiêng nghiêng, bao phủ hai bóng dáng con đường .

      “Ngươi còn dám , để cho ngươi trông chừng xà , vậy mà lại ngủ quên, ngươi , có phải xà kia cho ngươi lợi lộc gì rồi ?” Lão đạo sĩ tức giận hò hét nhéo nhéo lỗ tai của tiểu đạo sĩ Bình Sinh, làm cho rượu trong miệng văng tứ tung.

      che chắn lỗ tai, hai tay của Bình Sinh lại thần tốc bịt kín mũi, dùng miệng hít vào.

      Sư phó uống rượu còn có hình tượng, nếu uống rượu quả giống ma hóa thân, mà chính mình luôn vô duyên vô cớ bị xui xẻo.
      “Ôi, sư phó, hình như phía trước có người?” thành công dời ánh mắt của lão đạo sĩđi, lỗ tai cũng từ từ bị buông ra.
      Đêm hôm khuya khoắt lại có người chạy ra ngoài? Lão đạo sĩ lung la lung lay về phía trước đoạn, tầm mắt mơ hồ rốt cuộc nhìn phía trước quả bóng dáng xinh đẹp ngã ngồi dưới đất, hai mắt đẫm lệđang xoa xoa chân.
      “Là nữ nhân?” Lão đạo sĩ thoáng chút đăm chiêu nhìn quanh bốn phía, “Bình Sinh, ngươi lên xem có phải nàng cần giúp đỡ gì .”

      Nhìn thấy nữ nhân, Bình Sinh có chút lo lắng, đêm hôm khuya khoắt ở nơi này cực kì dễ gặp người xấu hoặc bị thú vật tấn công, cuống quýt bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống.

      nương, nàng bị thương sao?” Nhìn thoáng qua chút, nhất thời sửng sốt.

      Nữ tử này đẹp như áng cầu vồng, hai mắt rưng rưng ướt át, da thịt tuyết trắng dưới ánh trăng lại trong suốt óng ánh, dáng người lả lướt ngồi dưới tán trúc, hình như có chút sợ hãi.

      nương, đừng sợ, ta và sư phó đều làđạo sĩ ngao du tứ bể, phải là người xấu. Chân nàng hình như bị thương, bằng để cho sư phó của ta xem thử.” xong, Bình Sinh đứng dậy nâng đỡ nàng qua chỗ lão đạo sĩ.

      Tiểu tử ngốc này, ngày thường mình ngủ ở cành cây cũng thèm để ý, mà giờ nhìn thấy mỹ nhân lại nhanh chóng nâng đỡ, đúng là tuổi trẻ mơ xuân! Trong lòng lão đạo sĩ thầm mắng, nhưng vẫn nhích thân thể dựa vào thân cây, lắc lư tới.

      “Làm phiền sư phó rồi.” Thanh yếu ớt của nữ nhân truyền đến, hình như nàng hơi xấu hổ cúi đầu, kéo vải che chân ra, lộ ra khối da thịt sưng đỏ, giống như bánh mỳ.
      “Làm phiền sợ là nhận nổi”, lão đạo sĩ đột nhiên lạnh lùng , “Súc sinh lớn mật, mới vừa biến thành hình người dám ra đây hại người, còn mau nhận lấy cái chết!” Kiếm gỗ đào sau lưng tay kéo ra, muốn đâm tới.

      Ai ngờ, nữ tử này bị hoảng sợ, dùng chân bị thương khẽ đạp, nhanh chóng trốn bên cạnh Bình Sinh, hai tay níu chặt ống quần của , đáng thương tội nghiệp cắn môi dưới.

      “Sư phó, người dọa nàng rồi.” Bình Sinh cũng bị lời của lão đạo sĩ dọa sợ, nhưng thấy bộ dáng yếu ớt và bé của nàng, nhìn thế nào cũng giống quái: “Người nhìn xem, chân nàng bị thương lại bị ngươi dọa giật mình như vậy, đến lúc đó làm sao ăn với người nhà họ?”

      “Người trong nhà? Ngươi hỏi xem nhà nàng ta ở đâu, đêm hôm khuya khoắt nữ tử ở nơi hoang dã này, phải quái là gì?!” Cảm giác say rượu lên tận miệng, hai mắt lão đạo sĩ càng mơ hồ, kiếm gỗđào giơ lên đắn đo phương hướng.

      Kỳ lạ, vừa rồi còn cảm giác được mùi của xà ngàn năm kia, tuy là mỏng nhưng có còn hơn , mà bây giờ lại hoàn toàn biến mất. Mà trước mắt đột nhiên lại xuất nữ nhân, nhìn tướng mạo diêm dúa lắng lơ mang theo khí, phải quái là gì? Chỉ có điều tên đồ đệ đần độn này lại trúng mỹ nhân tâm kế. Thế cũng tốt, cũng muốn xem xem nàng ta có phải là xà ngàn năm kia biến thành hay , trước hết ra tay độc ác.

      “Đúng rồi, nhà nàng ở đâu? Chúng ta đưa nàng trở về.” Bình Sinh cho rằng sư phó uống rượu mê sảng, huống hồ nếu là ngày thường đụng phải quái kiếm gỗ đào của sớm chém xuống.

      “Phía sườn núi…” Nữ tử tựa hồ ỷ lại vào , dùng tay chỉ về hướng đó, giọng , đôi mắt lại đảo qua mặt thẹn thùng cúi đầu: “Chỉ vìđến đây thăm người thân, đường lại bị thương ở chân, đa tạ tiểu đạo sĩ.”

      Nàng ôn nhu đưa tay đặt vào trong tay tiểu đạo sĩ, thấy ngẩn người, khỏi rũ rèm mắt xuống, giống như thẹn thùng.

      Nhưng đôi mắt nàng lại lên vẻ giảo hoạt, vụng trộm lườm chỗ tối trong rừng trúc, cặp mắt màu lam kia từ xa xem màn kịch vui này.

      *Chương 023: Nghi ngờ

      Phía sườn núi bên kia? Kia phải là thôn cách đây mười dặm đường sao? Sắc mặt lão đạo sĩ trầm xuống, đánh giá từ xuống, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Bình Sinh khỏi cắn răng thầm than, đồ đệ ngốc ơi là đồ đệ ngốc!

      "Nếu lão phu nhớ lầm chỉ đường tới đó ít nhất phải vài ngày, ngươi là nữ nhân, sao trong nhà lại yên tâm cho ngươi mình tới đây?" Nhìn nửa thân của nàng đều dựa vào người đồ đệ, trong lòng lão đạo sĩ hiểu , người này chắc chắn là quái.

      Chỉ là, nhìn khí của nàng ta cũng bất quá trăm năm, căn bản kém xa Xà công tử ngàn năm kia. Tới cùng là nàng ta giấu khí bị chính mình phát giác hay thực nàng chỉ là con tiểu , lại dám to gan xuất trước mặt mình, là vì sao?

      Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ quyết định giả vờ tới cùng xem rốt cuộc trong hồ lô của nàng bán cái gì.

      Nữ tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bình Sinh nhìn về phía mình, khỏi đỏ mắt lên, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nóng ấm rơi xuống mu bàn tay đỡ lấy cánh tay của mình.

      Trong tai vang lên giọng nam tử, nàng theo lời của ra, lại thêm vào nét mặt buồn khổ.

      "Trong nhà chỉ còn tiểu đệ bị nhiễm bệnh, vì tới chỗ người thân mượn chút ngân lượng nên mới phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn. đường vì trốn tránh kẻ bắt cóc nên mới bị thương gót chân." Tiếng non mềm lộ ra chút sầu bi, lại càng trở nên đáng thương.

      "Sư phó, chúng ta vẫn nên đưa nàng trở về, dù gặp phải người xấu nhưng rắn độc thú dữ cũng ít." Bình Sinh vừa đỡ tay sư phó, vừa đỡ lấy người thiếu nữ.

      "Phía sườn núi? Được, được, chúng ta cùng ." Cắm kiếm đào vào vỏ, lão đạo sĩ chập choạng về phía trước.

      Nữ tử mảnh mai tựa vào trong lòng Bình Sinh, khập khiễng về phía trước, liếc mắt về phía bóng dáng trong rừng trúc, liếc mắt ra hiệu.

      Trong rừng trúc, lá cây nhàng đong đưa, ánh trăng mờ mịt, có vẻ yên lặng dị thường.

      Mấy con rắn leo ra từ trong động, tất nhiên là thấy nữ xích xà biến thành hình người, càng thêm tôn kính với xà ngàn năm này, cẩn thận uốn người đến bên cạnh , khè lưỡi ra tín hiệu cầu khẩn.

      "Cơ hội chỉ có lần, lần sau chúng ta lại chơi tiếp thôi." Đôi mắt màu lam cong cong, giày trắng của có tiếng chuông đinh vang lên, nhướng mắt nhìn sắc trời, vút lên trung đạp lên ánh trăng trở về.

      Đám rắn đành phải từ bỏ thái độ, trở về trong động.

      vào cửa, yên lặng thổi chút khí, của lớn từ từ đóng lại.

      Cả người khéo léo thẳng đến giường, thân hình giống như bị ngâm nước, từ từ , ngay cả mái tóc dài đến eo cũng từ từ co lại, y phục biến mất trở thành bộ y phục màu trắng .

      Lúc này đứng bên giường, hoàn toàn phục hồi nguyên trạng.

      "Lộ Nhi?" Mơ màng, Kim Bảo Nhi dụi dụi mắt, sau gáy có chút đau đớn, khỏi kì quái, nhưng nhìn thấy cũng giống mình mơ hồ xoa mắt ngáp lớn, khỏi tự giễu: "Vừa rồi tỷ tỷ còn mơ thấy ngươi biến thành thiếu niên tuấn mỹ, sớm biết vậy nhìn thêm chút, biết sao lại ngủ thiếp ."

      Nàng cho rằng đó là mộng sao? Cắt!

      Trong lòng Lộ Nhi cười thầm, nhưng lộ ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nàng.

      "Tỷ tỷ, về sau Lộ Nhi biến thành mỹ nam, ta phải là tiểu tướng công của tỷ tỷ sao? Sau này đẹp thế nào cũng là của tỷ tỷ." Nháy mắt, tựa đầu cọ vào trong lòng nàng.

      "Được, được, Lộ Nhi ngoan, có điều nên ngủ , người ngươi sao lại lạnh như vậy, tỷ tỷ ôm ngươi sợ lạnh." Nàng ngáp cái lớn, sờ nắn thân hình nhắn của , khỏi có chút thương tiếc , nhấc chân kéo lên người Lộ nhi, nhắm mắt vào giấc ngủ.

      Tối nay được, vậy ngày mai!

      cười lạnh lùng, cũng vì vừa chơi nên cảm thấy hơi mỏi mệt, thêm nữa hương thơm người nàng quanh quẩn giữa mũi, mới nhắm mắt lại ngủ say.

      ---
      Last edited: 2/2/15
      linhdiep17janenguyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 024: Lộ Nhi tè dầm?

      Sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ mở từ lúc nào, bao trùm lấy hai thân hình lớn , nhàng vương lên giống như tấm đệm, giống như đánh thức người ngủ say.

      Khẽ ư hử tiếng, Lộ Nhi giơ chân vuốt vuốt lên đùi Kim Bảo Nhi, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn ngây ngô.

      Sao sáng hôm nay lại cảm giác mát mẻ như vậy?

      Kim Bảo Nhi mơ hồ mở mắt ra, nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài cửa, tâm tình rất tốt, nàng quay đầu nhìn Lộ Nhi ngủ say, cuốn cuốn lọn tóc che đậy đôi má non nớt của , đôi môi phấn nộn hé mở, thở ta hơi thở tinh tế, đôi tay đặt ngực nàng, đột nhiên giống như giật mình động chút.

      “Lộ Nhi, nên rời giường rồi.” Mặt nàng đỏ lên, đẩy đẩy bả vai của , người này nếu quá người khác chắc co rằng là tiểu sắc quỷ, lúc nào cũng cố ý đụng chạm tới chỗ tư mật của nàng.

      “Ưm…” giọng đáp lại tiếng, mặt cọ cọ nơi mềm mại của nàng, khuôn mặt phấn nộn để khối thịt, nhưng mí mắt cũng nhấc lên.

      “Rời giường, để tỷ tỷ mang ngươi ăn ngon.” Nàng buồn cười nhéo nhéo mặt , vén chăn lên, chỉ cảm thấy đùi mình có chút ẩm thấp ướt át, khỏi run rẩy bả vai.

      Chẳng lẽ, là cái kia đến?

      Ngồi dậy cẩn thận, nàng nhấc chân của Lộ Nhi gác người xuống, đột nhiên hình ảnh ẩm ướt đùi đập vào mắt nàng, nàng có chút dở khóc dở cười lấy tay đẩy đẩy Lộ Nhi.

      “Tè dầm, Lộ Nhi, ta còn tưởng sao hôm nay có chút lạnh, hóa ra tiểu gia hỏa nhà ngươi tè dầm rồi.”

      “Làm sao vậy tỷ tỷ?” dùng tay dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn thấy ẩm ướt người nàng, đột nhiên có chút phản ứng kịp, “Tỷ tỷ, người tè dầm rồi…”

      “Cái gì mà ta tè dầm, là ngươi!” Nàng giơ tay nhéo mặt , “Ngươi xem đũng quần của ngươi cũng ẩm ướt như vậy kìa.”

      Người nào đó vừa thấy, quả thực…Có điều, tè dầm!

      Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hận mộng xuân chết tiệt đêm qua! Càng tức giận nàng cứ như vậy mà ngất !

      “Đây phải là tè dầm…” giọng than thở, hay tay ôm ôm quần .

      phải tè dầm vậy kia là cái gì?” Vốn hiểu chuyện của nam tử nên Kim Bảo Nhi cho rằng tự biện hộ, “Lộ Nhi, khăn trải giường hôm nay và những thứ này, ngươi đều phải giặt sạch nhé.”

      thể sủng như đệ đệ trước đây, kết quả đều sủng hai tên đó thành người ngu ngốc.

      “Vâng, Lộ Nhi biết .” Của mình đương nhiên muốn tự mình giải quyết, Lộ Nhi đáng thương tội nghiệp gật đầu, “Tỷ tỷ, người còn y phục khác , bằng Lộ Nhi giúp người giặt sạch nhé?”

      “Ngươi muốn giặt sao?” Nàng chỉ muốn học được cách tự lập, “Thôi, trước tiên giặt những thứ này, ngươi còn có nhiều sức như vậy.”

      , Lộ Nhi thường xuyên giúp ca ca giặt đồ, lần có thể giặt hơn mười bộ mà!” Hai tay ôm chặt lấy cổ nàng,đôi mắt ngập nước lấp lánh ánh sáng.

      Cho ta giặt , nếu đều giặt hết rồi nàng được mặc nữa. Đêm nay, hừ, còn ngoan ngoãn trần truồng ngủ sao?

      được, giặt những thứ này thôi, những thứ khác có Phượng nhi xử lý. Tỷ tỷ cho ngươi giặt những thứ này vì ngươi làm bẩn, cũng phải muốn ngươi làm việc. Lộ Nhi vào Kim gia, tỷ tỷ thương ngươi, cũng dạy ngươi chút đạo lý, có lúc khó tránh khỏi hơi nghiêm khắc, nhưng ngươi phải biết rằng cũng là vì tốt cho ngươi.” Nàng nghĩ rằng sợ hãi mình đuổi nên mới muốn giặt nhiều y phục chút, trong lòng Kim Bảo Nhi có chút chua xót, hài tử như vậy hiểu chuyện rồi.

      Lại biết trong lòng lại hoàn toàn nghĩ tới việc như vậy.

      “Vâng, Lộ Nhi hiểu rồi.” nghe lời gật đầu.

      Hai người ăn xong bữa sáng, nàng chân trước vừa rời , ở sau lưng vui vẻ lục tung phòng, đem tất cả y phục của Kim Bảo Nhi ôm vào ra ngoài, vứt vào trong thùng, giặt y phục nào…
      janenguyen thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 25: Nam nhân đoạn tụ tới nhà

      Ôm thùng gỗ, thầm câu quái dị, thân hình xinh xắn nhắn của Lộ Nhi lại vô cùng linh hoạt, trong lòng bàn tay phảng phất luồng gió . Dừng lại chút, nhìn thấy Kim Khoáng tới, lập lức cắn cắn môi. Bịch tiếng, thùng gỗ rơi xuống đất, lập tức lau nước mắt tại chỗ.

      “A, đây phải là tiểu tướng công của đại ca sao? Sao lại giặt nhiều y phục như vậy” , Kim Khoáng dưới ánh mắt đốc thúc của nương tử Y Đình, đon đả chạy tới, cam lòng giúp thu thập y phục bị rơi tung tóe: “Ta giúp ngươi thu lại.”

      “Cám ơn nhị cữu tử (em vợ).” ngờ Lộ Nhi lại nín khóc, mỉm cười thuận miệng đáp lại.

      Người nào đó lại vì như vậy mà suýt nữa vấp phải bậc cửa, nhìn thoáng qua nương tử nén cười, nhẫn! Kim Khoáng tự với chính mình, hai ba bước mang thùng gỗ đặt bên cạnh giếng.

      “Vậy ngươi gọi ta là nhị cữu tử , có thể cho ta biết hay , đại ca, khụ, đối với ngươi có hay , cái kia?” Kim Khoáng có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng.

      “Cái kia là cái gì?” vui vẻ chạy đến bên cạnh giếng, nằm úp sấp lên cạnh giếng xem khuôn mặt nhắn dập dờn trong nước, đôi mắt đen chuyển thành màu xanh, khinh thường liếc mắt, lại biến về màu sắc nguyên thủy.

      “Chính là, ngươi có ngủ cùng đại ca hay , có hay , ôm đó.” Y Đình nhìn thấy tướng công ra được, chủ động tiến lên, vẻ mặt tươi cười.

      “Có chứ.” cực kì thà gật đầu, lộ ra hàm răng trắng bóc.

      Nhìn vẻ mặt hai người thở dốc vì kinh ngạc, khỏi cảm thấy buồn cười, ràng kì vọng như vậy mà vẫn có bộ dáng thể tin nổi, nhìn người khác chán ghét.

      Chỉ thấy hai ngươi phi tới góc bàn bạc cái gì đó.

      “Nàng xem đại ca luyến đồng đó, nước phù sa chảy ruộng ngoài, họ hàng nhà nàng phải có tiểu nam oa sao, đưa tới đây.”

      “Được, bây giờ ngay.”

      Chỉ nghe hai giọng thầm như vậy, cực kỳ hưng phấn chạy ra phía cửa.

      buồn chán quay qua quay lại nhìn bóng dáng hai tên ngốc kia. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng như vậy có thể lật đổ mình, sau đó đợi Kim Bảo Nhi qua đời lấy gia sản sao? Đúng là nực cười!

      “Ôi, ngọn gió nào đón người tới vậy, Đông Công thiếu gia.” Mới vừa chạy đến chỗ ngoặt, thiếu chút nữa va phải, Kim Khoáng vội vàng kéo nương tử của mình dừng lại.

      “Cái kia…” Vuốt cằm, Đông Công Bằng nhíu mày, nhớ lại phải xưng hô thế nào với người tự xưng là “Tiểu tướng công” đây.

      “Cái kia là cái nào?” bóng dáng xinh chẳng biết từ lúc nào tới bên cạnh , ngẩng đôi mắt đáng ngập nước mắt nhìn về phía .

      “Chính là nó!” Vỗ đùi, Đông Công Bằng chỉ vào vật trước mắt, mới nhận thấy hai phu thê Kim Khoáng dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

      “Đông Công thiếu gia, ngay cả ngươi cũng nghe được tin tức rồi?” Y Đình cẩn thận hỏi dò.

      nghĩ tin tức đại ca có luyến đồng phích bị tiết lộ, xem ra tam đệ và đệ muội cũng biết, được, động tác của bọn họ phải nhanh hơn, tuyệt đối thể là người đến sau.

      Nhưng mà vào trong lỗ tai Đông Công Bằng lại phiên dịch thành giải thích khác: Kim Bảo Nhi nhận tiểu oa nhi này là tiểu tướng công!

      “Đúng là biết tin, bản thiếu gia mới tới đây gõ cửa!” Đông Công Bằng vừa giơ ngón trỏ ra thấy tiểu oa nhi há miệng ngáp cái, cuống quít rút ngón tay lại, vẫn quên hôm qua vừa bị cắn.

      “Gõ cửa?” Phu thê Kim Khoáng nhìn nhau cười, “Được được, vậy các ngươi cứ vui vẻ chơi đùa, chúng ta còn có việc, xin phép cáo lui trước.” Lòng bàn chân như quét mỡ, chạy trốn vô cùng thống khoái.

      Lộ Nhi mặc kệ Đông Công Bằng, nhàng bước đến bên cạnh giếng bắt đầu múc nước, còn có chuyện quan trọng muốn làm!

      Nghĩ đến lúc Kim Bảo Nhi trở về nhìn thấy tủ quần áo rỗng tuếch, khóe miệng phấn nộn khỏi lộ ra vẻ đắc ý cười gian.

      Nàng trốn thoát khỏi lòng bàn tay xà công tử đâu!
      linhdiep17janenguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :