1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Chuyện về Sói xám lớn

      Giúp cởi giầy xong, nàng cũng tự cọ hai chân vào nhau, hai chiếc ủng ngắn nhanh chóng rơi xuống đất.

      Trải đệm ra giường, đắp chăn lên người cả hai, nàng nằm xuống, tay ôm người , nhàng vỗ vỗ sống lưng bé .

      “Ngày xưa, có con sói xám, nó cực kì thích ăn dê con, nhưng mà dê mẹ luôn bảo vệ dê con, sói xám lớn có cơ hội ra tay bắt dê con. Cả ngày nó vòng qua vòng lại cạnh dê con, chờ đợi cơ hội…” Nàng cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy hai mắt sáng rực chăm chú nhìn mình, tựa hồ rất nghiêm túc, trong lòng nàng lại càng thích, hôn trán của cái, tiếp tục kể chuyện, “Có hôm, dê mẹ muốn sang nhà bà ngoại nên để dê con ở trong nhà. Trước khi ra ngoài, dê mẹ dặn dặn lại…” Kì quá, sao thân nhiệt của nàng lại nóng lên như vậy?

      Đột nhiên ghét nằm chăn đệm, toàn thân nàng bắt đầu đổ mồ hôi, tay vỗ về Lộ Nhi cũng ngừng lại.

      Lộ Nhi ngồi dậy, lấy ra khăn lụa chuẩn bị từ trước, nhàng lau lên trán nàng, khóe mắt chăm chú nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, giờ Tý sắp đến rồi.

      “Dặn cái gì ạ?” Giọng trẻ thơ bắt đầu trở nên trầm thấp, hỏi.

      Nàng hoàn toàn bị nhiệt khí vào trong người làm hoảng sợ, căn bản chú ý tới tiếng của thay đổi, ngồi dậy nhận khăn lụa trong tay , lau mồ hôi cổ.

      “Lộ Nhi, lần sau tỷ tỷ kể tiếp được ?” Nàng xấu hổ ổn định lại hô hấp của mình, “Ta, nhà vệ sinh chút.”

      Nghĩ muốn chạy trốn? Kim Bảo Nhi, nàng trốn thoát đâu.

      Đôi mắt sâu như nước mở to, tay ôm cổ nàng, dùng thân thể mềm mại của chính mình vuốt ve sống lưng của nàng, làm nũng: “ được, hôm nay hứa kể chuyện xưa cho Lộ Nhi, kết quả là kéo dài tới tận bây giờ. Có phải tỷ tỷ muốn kể chuyện xưa cho Lộ nhi hay ?”

      “Lộ Nhi ngoan, tỷ tỷ nhịn được, ngươi đừng đụng chạm ta.” Gi ọng của nàng trở nên run rẩy, dùng lực muốn tách hai cánh tay bấu chặt vào hông, lưng thoải mái nổi da gà. dám để sát vào nữa, đến lúc đó chính mình trở thành sói xám lớn ăn thịt dê con mất.

      cho đụng chạm? Khó mà làm được!

      biết là cố tình hay vô ý, hẳn ôm choàng lên lưng nàng, hai chân gắt gao ôm lấy eo xinh, hai tay ôm lấy người nàng, mím miệng, phát ra giọng nghẹn ngào.

      “Tỷ tỷ cũng ghét bỏ Lộ Nhi, muốn Lộ Nhi sao?”

      Toàn thân run lên, nàng cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn chỗ hai bàn tay níu chặt, chỉ là y phục của chính mình, mà còn là đỉnh núi non mềm…

      “Lộ Nhi, mau ngồi xuống…” Hít ngụm khí lạnh, nàng có thể cảm giác được khát vọng mãnh liệt cắn nuốt ý chí của chính mình.

      Còn như vậy nữa muốn nổ tung! Nàng vô cùng khinh bỉ tư tưởng tà ác và phản ứng của cơ thể của mình, nàng dường như cảm thấy được Lộ Nhi giống như con dê con sắp đưa lên miệng sói.

      Quyết tâm sắt đá, dùng lực tách hai tay hai chân của ra, xoay người kéo chăn, trùm kín người .

      “Tỷ tỷ…” tội nghiệp khóc thút thít, tiếng mềm mại lại pha chút khàn khàn, đôi mắt ngập nước rơi xuống hai giọt nước mắt vào giữa đám tóc quăn.

      được, nóng quá, nàng vươn tay xoa xoa trán , lại bị cảm giác lành lạnh kia làm chao đảo tâm trí, nàng cúi đầu dán sát vào gò má của .

      “Được rồi Lộ Nhi, khóc, tỷ tỷ ở đây.” Nàng nỉ non an ủi, lưu luyến xúc cảm mát lạnh kia.

      “Tỷ tỷ ôm ôm Bảo Nhi, có được ?” Đôi mắt đen láy giảo hoạt nhấp nháy, tự tung chăn ra, vừa giơ tay vừa .

      Ôm , có phải thoải mái hơn ?

      Đôi mắt vốn trong veo phút chốc trở nên mờ mịt, nàng nằm xuống bên người , ma xui quỷ khiến vươn tay, ôm vào trong lòng.

      Ánh trăng dịu dàng ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

      Thân thể non nớt bị quấn trong chăn, lặng lẽ phát sinh biến hóa…
      linhdiep17, sanone2112janenguyen thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 016: Biến thành xà công tử

      Giờ Tý, rốt cuộc cũng đến.

      nhàng khép mắt lại, cảm giận được toàn thân biến hóa, khung xương kèn kẹt rung chuyển. vùi mặt vào trong chăn đệm, chỉ để lộ ra lọn tóc , uốn lượn duỗi người, đôi mắt đen như mực dưới ánh trăng từ từ biến thành màu tím . Màu tóc xen lẫn hai màu trắng và đỏ thưa thớt. Tóc đầu từ từ dài tới thắt lưng, hỗn độn rủ xuống chăn.

      “Lộ Nhi, người ngươi lành lạnh, thoái mái.” Kim Bảo Nhi liếm láp môi khô, nhíu nhíu mày, “Nhưng mà, sao ngươi càng ngày càng nặng vậy?”

      Cúi đầu nhìn tiểu oa nhi trong lòng lại phát vùi đầu vào đệm chăn.

      Ngủ rồi sao?

      Hai mắt mông lung nhìn màu tóc của , chỉ cảm thấy tóc ngắn của trở nên hơi dài, mò mẫm chút, lành lạnh nhưng vẫn mềm mại như cũ.

      Làm sao bây giờ, người mát mẻ tốt. chớp mắt, tay nàng bất tri bất giác vươn vào trong chăn, đụng đến khuôn ngực bóng loáng rắn chắc.

      Cảm giác lành lạnh làm cho nàng nhịn được giọng ngâm ngư, hai chân cũng thò vào trong chăn, cọ đùi lạnh lẽo của , dường như giống như khối ngọc trơn bóng, da thịt trơn nhẵn non mềm. Nàng tựa hồ có thể cảm thấy lông tơ của mình có thể đâm bị thương da thịt của , chỉ chậm rãi day , chạm .

      “Thoái mái sao?” Giọng khàn khàn của Lộ Nhi phát ra từ trong chăn.

      Khác với giọng trẻ thơ vừa nãy, có hầu kết của nam tử hán, phát ra thanh trầm thấp khàn khàn.

      “Ừm, thoái mái. Lộ Nhi, nếu tỷ tỷ làm chuyện kì quái gì với ngươi, ngươi nhất định phải chạy, rồi đóng cửa bên ngoài lại, có được hay ?” Nội tâm nàng vùng vẫy, rất sợ chính mình xúc phạm tới Lộ Nhi.

      “Chuyện kì quái? làm ra chuyện kì quái sao?” Lộ Nhi vùi đầu trong chăn bật cười, tự dùng tay vung chăn đệm ra, nhàng ôm lấy eo của nàng.

      Chỗ cổ tay chẳng biết từ lúc nào đeo hai vòng tay màu xanh lam phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

      “Lỡ như, tỷ làm như vậy” Nàng thở dốc hơi, cũng vì cảm thấy cánh tay thay đổi, cúi đầu, vuốt sợi tóc mềm mại giữa trán , rồi ấn lên đó nụ hôn, “Hiểu chưa?”

      Chỉ như vậy sao?

      .” cười nhạo, cảm giác hay tay của nàng đặt lên thân mình trượt càng lúc càng nhanh.

      “Vậy, vậy làm chút chuyện của người lớn.” Nàng luống cuống, làm sao bây giờ, chính mình căn bản là ngừng lại được, hai chân mình chậm rãi ôm lấy eo của , kích thích muốn dán lên bắp đùi của .

      “Cái gì gọi là chuyện của người lớn? Lộ Nhi hiểu.” tiếp tục đề cao tinh thần học hỏi ngừng.

      là… là…” Nàng yếu ớt thở hồng hộc, hay tay đặt lên lưng , xoa theo sống lưng ràng của .

      “Tỷ tỷ dạy Lộ Nhi, Lộ Nhi làm sao có thể đây?” Giọng tà mị phát ra tư trong chăn, tay ôm trọn lấy mông của nàng, tay kia xoa xoa cái gáy xinh đẹp của nàng, dùng tư thế ái muội ôm vào trong lòng.

      Hít sâu hơi, nàng run rẩy rút tay ra, đột nhiên thò tay vào đệm chăn, nâng trọn khuôn mặt của trốn trong đệm.

      Cảm xúc mát rượu làm cho toàn thân nàng như bị điện giật, ăn mòn ý lực còn lại của nàng.

      “Chính là như thế này!” Nàng nhắm mắt lại, nâng khuôn mặt của lên, run rẩy áp cánh môi hôn lên môi của .

      nghĩ tới, bị nàng hôn lên môi, giống như đóa tường vi nở rộ, tà mị mà xinh đẹp…

      Mi mắt nhàng nhướng lên, đôi mắt giống như mã não mị nhìn chằm chằm vào mí mắt rung rung của nàng, nở rộ ý cười.
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 017: Con dê con giữ chặt sói xám lớn

      Cả người run rẩy, ấn xuống cánh môi Lộ Nhi, mặt đổ mồ hôi liên tục, nàng nghĩ bổ nhà lên , nhưng vẫn liều mạng nhịn xuống, từ từ nhắm hai vành mắt dám mở, sợ phải chống lại đôi mắt ngập nước mà mình vô pháp khống chế.

      “Lộ Nhi chưa?” Hai tay nàng dùng lực nhéo nhéo mặt , “ được, ta còn phải tắm rửa, còn tiếp tục nữa nguy mất.” Hài tử năm tuổi có thể biết cái gì…Nàng nghiêng người, mở mắt ra muốn xuống giường.

      “Tắm rửa, Lộ Nhi cũng phải .” ôm lấy eo của nàng từ phía sau, trong nháy mắt ôm nàng vào trong lòng.

      Kim Bảo Nhi cả người nóng bỏng nhận ra vì sao Lộ Nhi bé có thể kéo được chính mình, nàng vỗ vỗ mặt, tầm mắt mê mang nhất thời lại tỉnh tảo.

      “Vậy ngươi đợi lát nữa, tỷ tỷ trước đun nước ấm, chút nữa trở lại gọi ngươi.” Nàng viện cớ lấy lệ, muốn đứng dậy, mới phát mình vẫn bị ôm chặt, tay lần lên bên hông, muốn gỡ ra.

      Hả? Tay của Lộ Nhi từ lúc nào trở nên lớn như vậy rồi? Nàng ngây ngốc cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn trơn nhẵn ngọc ngà chút tì vết, xương ngón tay được gọt giũa đẹp đẽ, giống như tay nữ nhân nhưng lớn hơn so với tay mình.

      “Tỷ tỷ, tay Lộ Nhi đẹp sao?” Giọng nhu thuận nhàng lại vang lên sau tai, mang theo vẻ lười biếng.

      “Nhìn rất đẹp, Lộ Nhi, từ lúc nào tay ngươi lại đẹp như vậy?” Nàng vô cũng kinh hãi, hai tay sỗ sàng ngừng nắm lấy xem xét, “Trong thiên hạ đúng là có tay nữ nhân nào mỹ lệ như vậy, nhưng mà bình thường tay của Lộ Nhi đều nho , có lớn như vậy.” đến đây, nàng đột nhiên ngừng .

      Bới vì đằng sau nàng truyền đến tiếng cười trầm ấm, trong trẻo pha chút khàn khàn, chút cũng giống thanh tiểu hài tử có thể phát ra.

      Trong lòng cả kinh, nàng cứng ngắc cả người, nhìn chăm chú đôi mắt lam nhạt: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi phải Lộ Nhi, Lộ Nhi bị ngươi giấu đâu rồi?”

      Lộ Nhi bị bắt từ khi nào, chính mình phát ra gì cả!

      “Tỷ tỷ, ta chính là Lộ Nhi, tỷ tỷ tốt của Lộ Nhi…” nhàng tựa đầu vào bả vai nàng, đôi mắt nhàng chớp chớp.

      Lộ Nhi? Nàng nghi ngờ đánh giá.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp thanh tú có đôi mắt đào hoa nhắn, màu lam nhạt che phủ đôi mắt nhìn tâm tình, sống mũi tinh xảo xinh xắn, đôi môi mỏng tà mỵ giương cao, càng quỷ dị hơn là mái tóc ba màu phiêu dật, mang theo vẻ đẹp cổ quái hỗn độn.

      “Ngươi là Lộ Nhi?” Nàng nhắm mắt lại rồi chầm chậm mở ra, “ xong, xuất ảo giác, Mộ Dung Bằng, mị dược lần này của ngươi sao lại lợi hại như vậy…”

      “Đúng vậy, sao tỷ tỷ lại nhận ra Lộ Nhi rồi chứ?” dùng cánh tay lạnh lẽo áp sáp vào khuôn mặt nàng, cố ý dựa sát người vào nàng, truyền khí lạnh.

      “Lộ Nhi, ngươi mau chạy ra ngoài, đóng cửa!” Nàng ngược lại dùng sức đẩy ra, hít sâu, hai tay như gió phất phất, “Chậm nữa kịp đâu.”

      “Được.” nghe lời đứng lên, chẳng biết từ lúc nào cởi hết y phục, toàn thân trần trụi bước xuống giường. [Tieutam: oa, mỹ nam nha!!! *xịt máu mũi*]

      Hình ảnh mỹ nam trần trụi xuất ngay trước mắt Kim Bảo Nhi, thân thể cao ráo thon thon, da thịt đẹp đẽ trắng tinh sáng bóng dưới ánh trăng, nhất là cái mông kiều kia, lại càng xinh xắn đáng .

      xong…Nàng nuốt nước miếng cái, nghĩ tới ảo giác của chính mình lại trở nên chân như vậy, còn cụ thể miêu tả thân thể nam nhân, nàng luôn luôn có hứng thú với mỹ nam mà lúc này lại sắp nhịn được.

      “Cạch!” Tiếng cầm khóa cửa đột nhiên vang lên, cắt hết mọi suy nghĩ của nàng.

      “A, Lộ Nhi, sai lầm rồi, là ta ra ngoài khóa cửa, chứ phải khóa cửa từ bên trong.” Nàng bất lực .
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Kết cục của dê con ( )

      sai mà…” vô tội nhún nhún bà vai mềm mại, yên lặng xoay người, “Cửa đóng chặt, nhưng mà Lộ Nhi muốn ra ngoài, Lộ Nhi muốn cùng tỷ tỷ.”

      Ở bên mình? Lúc nào cũng có thể ở cạnh, tại thể được! Nàng cương quyết lắc mạnh đầu, xua xua tay, xuống giường giày lao ra cánh cửa.

      được, ngươi thể ở trong này, phá hủy danh dự của ngươi, tránh ra, tỷ tỷ mở cửa!” Nàng nắm hai tay ở chốt cửa, kéo rút ra, động tĩnh, “Làm sao lại mắc kẹt rồi, được, sáng mai phải gọi người đến phá cửa mới được, thôi, ta ôm ngươi ra cửa sổ, ngươi ngủ cùng Phượng nhi buổi tối, nàng ở ngay phòng bên cạnh.” Vất vả suy nghĩ hồi lâu, nàng thở hồng hộc lau mồ hôi trán.

      muốn chết, dược lúc ngày càng mạnh, mỹ nam trước mắt lại mị. Hoặc là do ánh mắt của mình, huống hồ, cái người này vẫn mặc quần áo, da thịt trơn bóng mềm mịn, tới cùng là bảo dưỡng thế nào vậy?

      “Nhưng mà vừa rồi Lộ Nhi đóng cả cửa sổ rồi…” Lúc này lại tỏ ra vô tội, đôi mắt hoa đào ôn nhu liếc nhìn nàng, hai tay ôm lấy.

      “Đóng rồi?” Nàng nghiêng đầu nhìn, quả thực trong phòng có ánh trăng, nhất thời trở nên u hơn. “ sao cả, tỷ tỷ mở ra, nhớ đến phòng bên tìm Phượng nhi nhé, Lộ Nhi.” Nàng lần mò trong bóng tối vài bước, đột nhiên đụng phải cánh tay trơn tuột, lạnh quá.

      “Tỷ tỷ, Lộ Nhi nhìn thấy, Lộ Nhi đỡ người.” Giọng trầm thấp lại vang lên bên tai nàng, thổi hơi thở lạnh lẽo, làm toàn thân nàng bỏng rát.

      Làm sao bây giờ? giờ mình muốn bổ nhào vào , bổ nhào, hay là bổ nhào đây?

      Lần theo cánh tay trơn tuột đến lồng ngực rắn chắc, cảm giác được trái tim đập loạn, cùng với cảm giác lành lạnh, nàng quả muốn cất tiếng hoan hô! Loại ảo giác này là quá rồi!

      “Tỷ tỷ?” Lộ Nhi nghi hoặc rũ mắt nhìn xuống, khóe miệng nâng lên ý cười tà mị: “Nếu tỷ tý thích có thể dựa vào Lộ Nhi.”

      Hả? Nàng nghe lầm rồi sao? Kim Bảo Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, chắc là ôm ôm mới đúng, lần này đúng là nghiêm trọng rồi, thị giác và thích giác thay đổi rồi.

      Tay vuốt ve lồng ngực cứng đờ, nàng dùng lực đẩy ra!

      Ngay tại lúc Lộ Nhi kinh ngạc nhìn, nàng tiếp tục mò mẫm đường , dù sao ở đây hai mươi năm cũng đại khái ràng phương hướng.

      “Ngày mai ta nhất định phải tìm Đông Công Bằng tính sổ mới được, ngờ lại tưởng tượng Lộ Nhi đáng thành bộ dáng câu dẫn. Bộ dáng câu dẫn, quả là tội ác!” Vừa lẩm bẩm, cuối cùng nàng cũng chạm tới cửa sổ, “Ôi, làm sao cửa sổ cũng mở ra được vậy!” Nàng kinh hô, mặc dù dùng hết sức lực nhưng cánh cửa sổ vẫn nhúc nhích chút nào.

      Mở ra là đương nhiên, cửa sổ bị dùng thuật, nếu muốn mở ra phải đánh gục trước mới sau!

      Lộ Nhi khẽ cười nhạo, nhảy lên giường, giơ tay ngọc chút tì vết chạm vào khuôn mặt, dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt gấp gáp của nàng, xem ra phải lừa nàng lên giường mới được.

      “Ôi! Tỷ tỷ, Lộ Nhi bị đụng đau quá!” dùng ngữ khí trẻ thơ, xen lẫn chút đau khổ, ở trong phòng yên tĩnh cực kì ràng.

      “Làm sao cẩn thận thế, đụng vào đâu rồi, để tỷ tỷ nhìn xem.” Kim Bảo Nhi nóng nảy, quả mắc mưu mò mẫm bước về phía giường, dọc đường truyền đến tiếng va chạm đồ đạc.

      “Tỷ tỷ, người cẩn thận chút.” nhất thời thổi khí lạnh, ngăn việc nàng va phải ghế dựa ở cạnh giường. “A! Cẩn thận bậc dưới giường!” Cái này thể thổi được…

      “Bịch!” Người nào đó nặng tai nâng chân lên, va phải bậc giường, cả người thẳng tắp ngã nhào về phía trước.

      suy nghĩ đến đau đớn, cũng phát ra tiếng kêu nào, nàng sờ sờ da thịt bóng loáng dưới người, được, kiên trì nổi rồi!

      “Lộ Nhi, ngươi!” Từ lúc nào hai chân của lại ở eo của nàng vậy?

      -------------------------------------------------------------

      Thiên Lạc rống to: Cầu hoa hoa cầu ~~
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      linhdiep17janenguyen thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Kết cục của dê con (hai)

      Eo căng thẳng, nàng bất đắc dĩ cúi người xuống, chạm vào vầng trán mát mẻ của , ấp úng mãi ra lời. Hai tay nàng tự động mò mẫn xuống lồng ngực rồi xương sườn của người nằm dưới thân, đôi má ửng hồng, mê say chăm chú nhìn đôi mắt màu lam, tựa như bị rơi vào hồ nước sâu, hay là bờ đại dương mênh mông vô tận…

      “Tỷ tỷ, Lộ Nhi chờ người hồi, bị đụng có đau lắm , Lộ Nhi giúp người mát xa.” thầm nhàng , đôi tay tập tức chạm vào cổ nàng, nhàng mát xa.

      Biết nàng bị đụng phải ngón chân, nhưng tay của lại tà ác men theo cổ xuống dưới phía lưng, lại còn làm ra vẻ mềm mại xoa nắn hai lần, theo đường cong, tự nhiên trượt đến mảnh đất mềm mại phía trước…

      “Ta bị đụng vào chỗ đó…” Nàng thở dốc nhàng đẩy người trước mặt ra, lưu luyến cảm giác mát lạnh dưới thân, mà cánh tay của cũng tách hai cơ thể ra, “Lộ Nhi, về sau đừng chơi gậy gộc, ngộ nhỡ làm chính mình bị thương đó.” Đột nhiên mở mắt nhìn dưới thân, nàng mơ hồ , kéo bàn tay to trước ngực lại, dán lên chút mát lành trong ngực, thoải mái thở dài.

      Gậy gộc…Đôi mắt màu lam kinh ngạc lườm nàng cái, khá lắm, nữ nhân biết tốt xấu!

      “Tỷ tỷ, nếu nóng cởi hết y phục ra , người Lộ Nhi mát mẻ, tỷ tỷ áp vào nhất định cực kì thoải mái.” kìm nén thở hơi, “khéo hiểu lòng người” .

      Cởi , chỉ cần cởi ra, cái gì cũng làm được!

      Nàng mơ hồ nhíu nhíu mày, nhìn y phục người mình, chính xác vẫn là y phục ra bên ngoài, thô kệch, mặc thoải mái mà còn thể hưởng chút khí lạnh nữa.

      Nàng gật gật đầu, nhìn hai chân lưng nới lỏng ra, nàng ngồi giường, bắt đầu cởi áo khoác và quần ngoài.

      “Ừm, như vậy thoải mái hơn…” Nàng thầm tiếng, lại nhào tới ôm thân hình , khuôn mặt nhắn càng ngừng cọ tới cọ lui, ráng mây đỏ mặt khiến người ta thương tiếc.

      Chỉ như vậy sao? Lộ Nhi kinh ngạc thể tin nổi nhìn y phục của mỗ nữ, nàng vậy mà vẫn giữ lại bảo vệ với chính mình.

      “Tỷ tỷ, cởi hết ra càng thoải mái hơn.” Tiếp tục đề nghị, tình nguyện trở thành cục nước đá.

      Kim Bảo Nhi ngồi dậy, hai ngón tay nắm lấy mảnh xiêm y, lúc suýt cởi ra lại lắc lắc đầu: “Cả người toàn mồ hôi, làm bẩn chăn.”

      Nàng có tính thích sạch ? Lộ Nhi nghiến răng nghiến lợi, khẽ cắn cắn ngón tay cái.

      Bổ nhào bổ nhào rồi, nhưng mà vì sao ăn mình chứ, chẳng lẽ là hạ mị dược đủ? quăng gói lớn như vậy, thế nào cũng thể kiên trì tới ngày mai, muốn trúng cũng khó.

      Chỉ có khả năng duy nhất, đó là thứ Đông Công Bằng mua được chỉ là nước đổ

      “Lộ Nhi, nếu về sau ngươi lớn lên xinh đẹp như thế tốt rồi.” Hơi thoát ra chút hơi nóng, nàng tiếp tục nhào lên lồng ngực , làm lạnh bên mặt rồi lại chuyển sang bên kia.

      “Lộ Nhi vẫn luôn đẹp như vậy.” hung hăng cắn cắn ngón tay, tùy ý đáp lại.

      Nhất định phải làm nàng muốn mình, , phải là trực tiếp nhào vào. Tuy nhiên, dựa vào dung mạo mị nên luôn luôn bị động, cũng có thói quen bị động, muốn chủ động cũng thắng được .

      “Ừm, đúng vậy, Lộ Nhi rất đẹp mắt, đáng .” Nghĩ đến khuôn mặt nhắn mềm mại của , nàng nhắm mắt lại cười , hai tay thuận tiện sờ sờ, nhéo nhéo khuôn mặt .

      Ngón tay bị cắn bỗng nhiên bị đôi tay cầm lấy, nhất thời nước miếng dính ngón tay cái.

      “Miệng rất khát…” Kim Bảo Nhi liếm láp đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm ngón tay cái kia, có dũng khí muốn ngậm chặt đầy kích thích.

      Tuy rằng dược liệu bắt đầu dần mất hiệu lực, nhưng thân thể vì giải nhiệt mà thoái ít nước.

      Nghĩ tới đây, người nào đó đột nhiên cười gian trá.

      “Chỗ này có nước này…Muốn uống hay ?” chỉ vào đôi môi mỏng hồng nhạt của chính mình, đôi mắt màu lam cong lên, giống như nửa vầng trăng, tuyệt đẹp.
      linhdiep17janenguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :