1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Bắt chước Mộ Dung Bằng.

      Ho khan vài tiếng, nàng vỗ vỗ ngực mình, dùng ngón tay cho vào cổ họng móc móc, mới phun ra hết.

      dám cả gan ám toán mình, trách bản mặt lão quản gia làn này u ám hơn lần trước chút, hóa ra, là do hạ mị dược! xem ra lần sau phải nhìn sắc mặt lão quản gia trước khi quyết định gặp mặt cái công tử đoạn tụ Mộ Dung Bằng này!

      “Ngươi dám hạ mị dược với ta? Mộ Dung Bằng, ngươi muốn sống nữa phải ?” nàng ho tới đỏ mặt, thiếu chút nữa hạt dưa trong cổ họng làm mắc nghẹn.

      Mộ Dung Bằng cười ninh nọt, giúp nàng vỗ vai nhận khí, lông mi chớp chớp vô tội.

      “Bảo Nhi, ngươi rốt cuộc chịu gọi ta là Mộ Dung Bằng rồi sao? Xem ra ba mươi lượng này có giá trị, uổng phí ta chạy ba cửa hàng, thiếu chút nữa bị gia phụ biết, vì ngươi, dù có lên núi đao xuống biển lửa Mộ Dung Bằng cũng chối từ.”

      trán nàng nhanh chóng chảy xuống ba vạch đen, nàng biết bất luận mình cái gì đều có thể tự biên tự diễn, mà còn có khả năng đổi trắng thay đen chứ chẳng chơi. Nếu gia tộc Mộ Dung này làm sao có thể để cho tiêu phá như vậy? Đương nhiên, cũng thể phủ nhận năng lực vơ vét của cải của làm cho người nào cũng phải trợn mắt há mồm. đánh bạc! trăm dặm quanh trấn Phương Viên đều có đối thủ của người này.

      ít lời vô ích thôi. Chuyện của Ngô Tôn có phải là ngươi làm hay ? Đánh người bị thương ngươi có biết hay ? Mau mở đập nước cho họ, ngươi phải bồi thường tiền cho người bị thương rồi tới nhà xin lỗi.” nàng đẩy tay ra, cơ hò muốn bóp chết bộ dáng thư sinh yếu ớt của Mộ Dung Bằng.

      thành vấn đề, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta.” ngờ lại cao hứng thu hai tay lại, tản bộ xung quanh, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn Kim Bảo Nhi, trong đôi mắt lộ vẻ quật cường thể nghi ngờ.

      “Ta còn chưa tính sổ ngươi hạ dược ta, ngươi lại còn được đằng chân lân đằng đầu?” Nàng suy nghĩ chút, được được, xem ra vĩnh viễn biết thế nào là giáo huấn. Nàng nắm chặt quả đấm, đứng lên, từ từ xoay xoay gót chân, ngón tay chỉ thẳng mặt , người nổi da gà.

      Tình huống tựa hồ có chút chính xác, phải là nên khóc lóc cầu xin mình cưới sao? Mộ Dung Bằng nhất thời biết vấn đề gì xảy ra, ràng lão quản gia dạy mình như vậy, lại sai lầm rồi ư?

      Chỉ cần ngươi đồng ý, Bảo Nhi, Bảo Nhi tốt của ta.” Mặc dù trong lòng cuống lên, nhưng vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc như thường.

      Xem ra, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.

      Nàng hừ tiếng, cười quỷ dị. Mộ Dung Bằng nhìn thấy bộ măt tươi cười nay, trong lòng thầm kêu tiếng xong, phất tay áo, chuẩn bị chạy trốn.

      “Mộ Dung gia gia, Mộ Dung Bằng đùa giỡn Bảo Nhi rồi.” Nàng hướng về phía tường sát vách, gào rống.

      “cái thằng nhóc này, hãy xem ta trừng trị thế nào.” tiếng rống lên, phút chốc, lão nhân cả người treo đầy vàng bạc châu báu xuấts ở cửa, nghênh ngang xông tới đá bay tôn tử (cháu trai) lên trời.

      Thê thảm thay, mình chậm bước, vẻ mặt Mộ Dung Bằng đau khổ xoa xoa cái mông đau đớn của mình.

      “Có đồng ý thả nước cho Ngô Thôn hay ? Có đồng ý bồi thường tiền bạc cho người bị thương , có đồng ý xin lỗi ?” Nàng hừ , tới trước mặt , thuận tiện chào hỏi lão nhân, “Mộ Dung gia gia, tốc độ của người là càngngày càng nhanh hơn.”

      Lão nhân gia đắc ý cười, cực kỳ hưng phấn đưa dây xích tay bằng bạc cho Bảo Nhi.

      “May nhờ có con đưa gậy trượng (Ba – toong) này, dùng rất thuận tay.” Lão giơ giơ gậy trượng trong tay, thuận tiện đạp cước vào người tôn tử, cái thằng nhóc này, lại gây ở bên ngoài nhưng ra vẫn dùng lực đạo.

      “Ôi, gia gia, người chút, xương của con đều bị người giẫm đứt mất.” Mộ Dung Bằng khoa trương kêu gào ầm ĩ.

      Thấy hai người vừa bực mình vừa buồn cười, diễn trò nhiều năm như vậy cũng thấy phiền hà, thường xuyên cùng lão gia kẻ xướng người họa nghiện vô cùng.

      “Này, trả lời .” Có Mộ Dung gia gia ở đây, khí thế của Kim Bảo Nhi lại cao hơn bậc, cũng ra vẻ giẫm lên cước.

      “Được, được, cái gì cũng được, lập tức nghe theo.” Mượn hoa hiến phật, chặt gậy trúc của ta làm gậy trượng cho gia gia, lại còn biết xấu hổ.” Đương nhiên, câu sau cùng giọng lẩm bẩm.

      ràng cái gì cũng nghe thấy, nhưng Kim Bảo Nhi trực tiếp làm như thấy, nàng nhìn sắc trời, cảm thấy cũng nên trở về dùng bữa tối, quay sng cáo từ Mộ Dung gia gia.

      “Gia gia, thể , uống mị dược rồi đến lúc đó chà đạp đám nha hoàn trong phủ còn ra thể thống gi!” Mộ Dung Bằng lẩm bẩm, giọng chua lè .
      Last edited: 16/1/15
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 11: Thằng quỷ, đừng chạy!

      Quả nhiên, với tính tình của , mở bình ai mà biết trong bình có gì!

      Đứng ở giữa, Kim Bảo Nhi tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của gia gia lên vẻ giận dữ, nhưng ông ngụy trang rất tốt, cầm gậy trượng lên, đến trước mặt Mộ Dung Bằng, cúi người, giơ lỗ tai ra.

      “Ngươi cái gì? Gia gia vừa rồi nghe , già rồi nên lỗ tai cũng còn tốt nữa.”

      Oa, những lời này có hơi quen tai… Mộ Dung Bằng căn bản là nhớ nổi nửa tháng trước gia gia cũng hỏi như vậy. Đương nhiên, kết cục là chạy trối chết, trốn ở bên ngoài ba ngày sau mới dám về nhà.

      “Con là ‘Gia gia, thể , uống mị dược rồi đến lúc đó chà đạp đám nha hoàn trong phủ còn ra thể thống gì!”. cho rằng gia gia nghe thấy, liền to hơn, lại liếc liếc về phía Kim Bảo Nhi lắc lắc đầu.

      “Ngươi tiêu rồi.” Nàng giọng tuyên bố.

      “Mị dược sao?” Mộ Dung gia gia xoa mặt mỉm cười, ánh mắt nheo lại ‘hòa nhã dễ gần’, cúi xuống nhìn ngắm tôn tử của chính mình.

      “Vâng, con phải chạy tìm ba cửa hàng, mất ba mươi lượng bạc mới mua được.” đắc ý hả hê tỏ vẻ mình thông minh, đứng lên phủi bụi người.

      Ba mươi lượng? Chòm râu của Mộ Dung gia gia run lẩy bẩy.

      tốt, đến cực hạn rồi! Kim Bảo Nhi vừa nhìn thấy chòm râu của lão nhân gia run run lên, con mắt đỏ xanh híp lại thấy tròng mắt, đương nhiên, cái chính là gậy trượng trong tay từ từ giơ lên. Nàng nhanh chóng đứng sang bên, tránh cho Mộ Dung Bằng lấy mình làm lá chắn.

      “Bụp!” tiếng đập vào cơ thể đột nhiên vang lên, bắt đầu cuộc truy đuổi giữa Mộ Dung gia gia và Mộ Dung Bằng.

      “Oa! Gia gia, sao lại đánh con, mông muốn nở hoa rồi!” Lần này, nhanh trí chạy tới bên cạnh bàn đá, cùng gia gia chạy quanh cái bàn, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ cái mông khiến Kim Bảo Nhi muốn cười cũng chịu nổi.

      Đây có tính là tự chui đầu vào rọ ? Nàng hớn hở nghĩ, có điều tính cách của Mộ Dung gia gia nóng nảy hơn người thường, giáo huấn mới là lạ. Nhưng vẫn có trường hợp đặc biệt, đối với người nào Mộ Dung gia gia đều quan tâm, nhưng chỉ riêng với mình người lại coi như bảo bối ngậm trong miệng sợ đau. Hồi còn Mộ Dung Bằng vẫn luôn hoài nghi có phải hai người trước đây bị ôm nhầm nên mới có kết cục ngày hôm nay.

      “Thằng quỷ, đừng chạy, hòa thượng đừng hòng trốn khỏi miếu, cái ấm trà này của ngươi cũng ít bạc phải ?” Mộ Dung gia gia cũng ngu ngốc, chạy mấy vòng quanh bàn mà đuổi kịp, liền cầm gậy chỉ vào ấm trà bàn.

      “80 lượng, chính từ lò gốm của Quan gia, con phải mất bao công sức mới mua về được đó.” Vừa đến ấm trà bảo bối, cười toét miệng, nếu phải vì tiếp đãi Kim Bảo Nhi cũng nỡ lấy ra pha trà.

      80 lượng? điên rồi phải , đây là chi phí đủ cho dân thường dùng tới vài năm, Kim Bảo Nhi đúng là phục sát đất.

      “80 lượng? Ta cho ngươi 80 lượng, 80 lượng!” Lần này thèm mấy lời vô nghĩa, Mộ Dung gia gia giơ gậy trượng lên đập xuống, trực tiếp biến 80 lượng thành phế phẩm.

      Biểu tình của Mộ Dung Bằng có thể dùng hình ảnh bị bóp cổ để hình dung.

      Đáng tiếc cho ấm trà! Nàng lại lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trận chao đảo trời đất ngả nghiêng đánh úp lại, chân lùi về sau bước, bám vào cây trúc phía sau, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ là do hôm nay quá mệt mỏi.

      “Gia gia, con về trước, trời còn sớm.” Cả người nàng lung lay chao đảo, quay sang với Mộ Dung gia gia.

      “Bảo Nhi, con làm sao vậy, thân thể khỏe sao? Sao sắc mặt lại bình thường như vậy?” Lão nhân gia cũng phát nàng hơi quái dị, chỉ riêng bộ dáng đứng vững đủ để lo lắng.

      Mộ Dung Bằng đột nhiên thích chí vỗ đùi.

      “Gia gia, là mị dược uống bắt đầu phát tác! Bởi vì uống nhiều lắm cho nên mới lùi lại lúc.” Lần này, gia gia đáp ứng cũng được, tươi cười hớn hở đến bên cạnh nàng, định đỡ lấy.

      bóng dáng thấp bé biết từ lúc nào đứng ở ngoài cửa, mặt lên nụ cười ngây thơ mị, đôi mắt to ngập sương mù nhìn Mộ Dung Bằng, mang theo địch ý thâm sâu.

      “Ca ca, Lô Nhi tới đón người.” chu miệng , nhảy vào trong lòng Kim Bảo Nhi, đầu cọ cọ vào ngực nàng, khóe mắt đắc ý nhìn Mộ Dung Bằng đứng như phỗng.
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 12: Ta là tiểu tướng công của nàng.

      Tay lành lạnh dán lên cổ nóng rực của Kim Bảo Nhi, nhất thời, nàng thoái mái thở phào, tầm mắt mơ hồ rốt cuộc cũng nhìn , đôi mắt ngập nước chằm chằm nhìn mình, má phấn đỏ hồng, đôi môi dán lên ngực nàng, cực kì đáng .

      ‘Lộ Nhi?” Hai tay ôm trọn mông của , nàng nhìn ra cửa sân, thấy Phượng nhi, chẳng lẽ tự mình tới?

      “Vâng, ca ca, là Lộ Nhi, Phượng tỷ tỷ có tới, là Lộ Nhi trốn đến”, bàn tay cực kỳ tự nhiên dán vào ngực nàng, cọ cọ đầu, mệt mỏi ngáp cái, “Bởi vì Phượng tỷ tỷ sát vách có tên đoạn tụ biến thái, người bị ăn, Lộ Nhi lo lắng nên trốn .”

      đứa ngốc nghếch, mị dược cũng để lừa uống vào, xem ra, chỉ có mình tới cứu nàng thôi.

      dùng khóe mắt liếc qua cái người bị gọi là “đoạn tụ biến thái”, khóe miệng vụng trộm cong lên, đôi mắt đen như mực lên vẻ lạnh lùng, mắt híp lại.

      Bảo Nhi cười khanh khách hai tiếng, ôm hôn lên môi, hề nghi ngờ cả đoạn đường ai dẫn đường làm sao có thể tìm tới khu biệt viện này, dù sao nhà Mộ Dung cũng là danh gia vọng tộc đứng đầu Lạc Thu trấn.

      Chẳng lẽ là mình bị hoa mắt sao?Mộ Dung Bằng xoa xoa mắt, biết tại sao mình lại bị tiểu oa nhi chán ghét, nhưng vấn đề là mình chưa từng nhìn thấy , bị coi là “tên đoạn tụ biến thái sát vách”.

      “Bảo Nhi, từ lúc nào nhà các ngươi xuất đệ đệ thế?” Mộ Dung gia gia tạm thời quẳng chuyện của tôn tử ra sau đầu, chống gậy tới, đôi mắt híp lại quan sát tiểu oa nhi từ xuống dưới.

      Bảo Nhi vừa định trả lời, thấy Mộ Dung Bằng tỏ vẻ lấy lòng giơ tay về phía Lộ Nhi.

      “Tới đây, Mộ Dung ca ca ôm ngươi, ngươi là đệ đệ của Bảo Nhi, đương nhiên cũng là đệ đệ của ta, sau này chúng ta là người nhà rồi.” thuận miệng .

      Lộ Nhi khinh miệt nhìn , chán ghét hai cánh tay đưa ra trước mặt, trong mắt xẹt qua ánh sáng, giơ tay ra kéo đầu ngón tay của Mộ Dung Bằng, há mồm, lộ ra răng lóe sáng, cắn mạnh xuống.

      “A! Bảo nhi, ngươi mau bảo nó dừng lại!” Người nào đó sợ hãi kêu lên.

      “Lộ Nhi, nhanh nhả ra, tay cực kỳ bẩn, biết có đụng vào mị dược , đừng ăn vào miệng tốt.” Kim Bảo nhi đột nhiên nghĩ ra, vội vàng vỗ nhè vào dưới cằm của Lộ Nhi, lại thấy nghe lời nhả ra, khỏi bảo há miệng kiểm tra xem có ăn phải bột phấn .

      “Đáng đời!” Mộ Dung gia gia đột nhiên chỉ vào tôn tử kinh ngạc, cười ha hả, nhưng đôi mắt xanh nhìn Lộ Nhi lại có chút cổ quái: “Tiểu oa nhi, ngươi từ đâu tới?”

      là do con nhặt được ở ven đường, hình như có người thân, con thấy thương nên mang về, là hôm nay từ Ngô thôn trở về gặp được.” Kim Bảo Nhi giải thích, tựa hồ nhìn thấy bột phấn ở răng cửa , cũng yên tâm.

      “Ngô thôn? Bên kia sơn đạo rất hiểm trở, tiểu oa nhi làm thế nào đến bên kia?” Mộ Dung gia gia có chút tò mò, nhìn đứa này rất có linh khí, tuyệt đối giống hài tử bình thường.

      đến đây, nàng cũng ràng lắm, nhìn tới mắt Lộ Nhi ngập nước nhìn chính mình và Mộ Dung gia gia, chắc là nghe hiểu hai người gì.

      “Bảo Nhi, ngươi xem, cắn chảy máu rồi.” Mộ Dung Bằng vẫn nắm đầu ngón tay, cũng biết có nghe hay , tội nghiệp đưa ngón tay tới trước mặt nàng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt sắc bén của tiểu oa nhi, nhanh chóng lùi lại bước, “Ngươi về sau nên quản giáo tiểu oa nhi này cho tốt, ngay cả phu quân tương lai của ca ca cũng dám cắn, việc này coi sao được.”

      Phu quân? Lần này Lộ Nhi để ý tới , mà trừng mắt to mắt với Bảo Nhi.

      “Đừng để ý đến , Lộ Nhi, chúng ta về nhà.” xong, người nàng tựa hồ càng ngày càng nóng, tay lau mồ hôi trán, nàng khẽ , “Mộ Dung gia gia, Bảo Nhi cáo từ tước, lần sau trở lại chuyện với lão nhân gia.” xong nàng quay người rời .

      Lão nhân gia cũng giữ nàng lại, nhớ lại tôn tử gây họa, còn muốn trừng trị tiếp, thuận tiện xua tay để nàng trở về nghỉ ngơi.

      “Bảo Nhi, mị dược của người còn chưa giải, sao trở về?” Mộ Dung Bằng nhìn Kim Bảo Nhi ra khỏi sân, vội vàng hô lên, nhưng nàng vẫn để ý đến, vẫn như cũ thẳng, chứng tỏ bị làm cho tức giận ít.

      “Yên tâm, Lộ Nhi là tiểu tướng công của ca ca, giúp nàng giải quyết.”Tiểu tư kia từ vai nàng lộ đầu ra, lười biếng giải thích.

      Tiểu tướng công?

      Thấy Kim Bảo Nhi cũng giải thích, cho rằng nàng ngầm thừa nhận, trong phút chốc như bị sét đánh giữa trời quang, bị nướng đến đen cả mặt, ngoài khét trong sống, hoàn toàn chú ý tới lão nhân gia tiếp tục giơ gậy trượng lên, hung hăng đánh xuống mông của .
      Last edited: 18/1/15
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 013: Tắm nước lạnh.

      Kim Bảo Nhi ôm Lô Nhi, chân trước vừa bước vào Kim gia, thấy Phương nhi chạy ra đón chắc bởi vì Lộ Nhi trốn nên nàng vừa tìm hồi.

      "Ôi, tiểu thiếu gia, ngài chạy đâu vây, làm ta suýt muốn chết, rồi." Nàng giơ tay ra tiếp nhân Lộ Nhi từ trong tay đai thiếu gia, len lén thở dài, may mà có đại thiếu gia ở đây, nếu lạc nguy.

      "Chỉ sang nhà bên chơi chút thôi.", cho là đúng nhún nhún bả vai non nớt, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn măt đỏ bừng của Kim Bảo Nhi, khỏi cười thầm trong lòng.

      Vừa rồi đường về mình có ý cọ cọ vào cổ và ngưc của nàng, nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ lai cố hết sức nhịn xuống của Kim Bảo Nhi, ruôt nhanh chóng xoắn xuýt lai. Đơi lát nữa còn muốn chiêu đãi nàng thêm nữa, lúc này thể dừng lai.

      Tay mò kiếm túi mi dược vừa rồi lấy người Mô Dung bằng, đôi môi phấn non nâng lên tia cười cười. phải nhanh chóng tìm cơ hội để nàng mang thai con của mới được.

      "Phong Nhi, ngươi dẫn Lộ nhi về phòng trước , ta trở về sau, phải tắm nước lạnh mới đươc." Toàn thân nóng rực, giống như nàng vừa ra khỏi nước, cả người ẩm ướt, nàng phân phó tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới phòng tắm. Nàng cũng để ý Kim Khoáng chuẩn bị tắm rửa ở bên trong, cước đạp ra ngoài, đóng cửa lai, cho dù gọi to thế nào cũng mở cửa.

      Kim Khoáng măc mỗi chiếc áo mỏng kêu gào hồi lâu cũng thấy có phản ứng, quay đầu nhìn thấy Phương nhi ôm tiểu oa nhi kia trơn mắt há mồm nhìn về phía bên này, tưa hồ có chút kinh ngac.

      "Phương nhi, đại ca của ta làm sao vậy?" tới, khó hiểu hỏi.

      "Ta cũng biết, ngài ấy vừa từ nhà bên canh về người chảy đầy mồ hôi, giao tiểu thiếu gia cho ta rồi lập tức vào," Phượng nhi chỉ vào phòng tắm.

      "Tiểu tử kia, đại ca ta với ngươi cùng trở về, ngươi có biết chuyện gì xảy ra ?" Kim Khoáng từ trước tới nay lluôn có thói quen dò la tin tức, giơ ngón tay ra chơi đùa với Lộ Nhi.

      Tuy rằng chính thích lắm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt có phần giống Kim Bảo Nhi, Lộ Nhi, liếm liếm môi, hé ra hai cái răng trắng tinh.

      "Uống trà ở nhà bên rồi thành ra như vậy."

      Trà? Kim Khoáng đột nhiên hiểu ra, hóa ra là bị hạ dươc! Khó trách lúc xông vào mặt lại đỏ bừng như vậy.

      "Nhưng phải đại ca thích ngươi sao? Còn kẻ ở bên cạnh kia....Khu...." khoa chân múa tay nghĩ nghĩ, "Tên kia cũng là nam, sao đại ca lại thích?" Đại cuối cùng là luyến đồng hay là đoan tụ thưc sư đây? phải làm ràng đến lúc đó bẩm báo lại với nương tử.

      Nhìn thấu tâm tư của , Lộ Nhi liếm liếm ngón tay, đôt nhiên hướng về phía khuôn mặt tràn đầy mong chờ của , lấy ngón tay dính đầy nước miếng trét xuống.

      "Cái này cũng là nước, nếu khát có thể uống nha." cưc kỳ thà đề nghị.

      "Ngươi!" Kim Khoáng tức giân đến mức tóc dưng đứng, ngồi xổm người xuống, định cởi giày đánh người, nhưng vừa khom lưng lai nghĩ ra cái gì, thào tư , "Đúng rồi! Đều là nam nhân, vì cái gì tình nguyện chống lai mị dươc về nhà mà đông tới tên đoan tụ nhà bên, xem ra đại ca đúng là luyến đồng rồi!" đươc, phải nhanh chóng báo tin này cho nương tử mới được.

      Trong phút chốc, Phượng nha hoàn khó có thể theo kịp phản ứng của Nhị thiếu gia, vừa rồi còn giống như núi lửa sắp bùng nổ, lúc này lai giống như nhặt đươc vàng, giầy vừa cởi nửa rồi cũng thèm vào, vot tới phía phòng của .

      Có điều, cũng đúng lúc đánh tiểu thiếu gia, lúc đó mình cũng biết nên ngăn hay ngăn lại.

      "Phương tỷ tỷ, Lộ Nhi khát nước." Lộ Nhi căn bản để Kim Khoáng vào mắt, xoắn xoắn ngón tay, mở to đôi mắt ngập nước làm nũng.

      "Đươc, mang ngài trở về phòng ta đưa nước cho ngài." Phượng nha hoàn cưc kỳ thích bô dáng khả ái của , lập tức gât đầu đáp ứng, ôm tiểu thiếu gia về phía phòng của Đại thiếu gia.

      Kim Bảo Nhi, đợi lát, đợi lát nữa có thể chơi đùa rồi, Lô Nhi vẫn còn nắm chặt túi trong lòng, cười lành lanh.
      Last edited by a moderator: 20/1/15
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Tỷ tỷ dùng trà

      Mang theo cơn gió mát lạnh bước vào phòng, Kim Bảo Nhi nhìn thấy tiểu oa nhi ngồi úp sấp mặt mặt bàn, khuôn mặt đáng nhắn nằm cánh tay , say sưa ngủ. Kim Bảo Nhi nhìn thoáng qua bóng đêm, là giờ Hợi, xoay người lại đóng cửa.

      Nàng đến bên cạnh , muốn ôm lấy, lại thấy ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, vừa vặn giống như tấm mạng sa mỏng nhàng che lên khuôn mặt nhắn trắng mịn của .

      Lông my dài ôn nhu nhắm vành mắt, giống như mảnh trăng cong cong, đôi môi phấn nộn khẽ mở, tự động hít thở khí, có mấy sợi nước miếng chảy ra, theo hô hấp của nhàng đong đưa.

      là càng nhìn càng đáng , nàng nhịn được cúi người đặt lên đôi má phấn nộn nụ hôn.

      Tiểu oa nhi tựa hồ vì vậy mà tỉnh dậy, lấy hai tay mơ màng xoa xoa hai mắt.

      “Tỷ tỷ, người trở về rồi sao? Lộ Nhi đợi được, mệt quá ngủ quên mất.” ghé mắt nhìn sắc trời, hai mắt mơ màng lập tức lóe sáng, lộ ra ánh tà mị rồi nhanh chóng biến mất, “Tỷ tỷ, ôm ôm!~~” giơ hai tay ngắn ngủn ra, vẻ mặt khát vọng.

      “Sao lên giường ngủ? Phượng nhi cũng trông coi ngươi cho tốt, ngủ như vậy lạnh thế nào.” Nàng ôm vào lòng, giọng có chút trách cứ.

      “Phượng tỷ có ôm Lộ Nhi lên giường, nhưng mà Lộ Nhi ngủ mình rất sợ hãi, nên muốn đợi tỷ tỷ, nhưng mà chờ chút ngủ thiếp .” Khuôn mặt của vì mới tắm rửa nên rất mềm mại, hai tay ôm lấy cổ nàng, khóe miệng cười gian, nghĩ tới thân thể của nàng lại thơm như vậy, mà độ mềm mại của bộ ngực cũng làm cho rất vui vẻ.

      Nàng nhận thấy bất thường, đơn thuần cho rằng tiểu hài tử đều như vậy, nàng sờ sờ cái đầu nhô lên chút.

      là tiểu hài tử vừa đáng vừa thiện lương.

      “Được rồi, tỷ tỷ mắng Phượng nhi nữa, chúng ta ngủ , sắp tới giờ Tý rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Nàng mệt mỏi cười, muốn ôm tới bên giường ngủ.

      “Tỷ tỷ, Lộ Nhi nhờ Phượng tỷ pha trà cho người, nhưng người trở lại sớm nên lạnh rồi,” đôi mắt đen láy khẽ động, vùng vậy thoát ra khỏi cái ôm của nàng, chạy ra bưng tới ly trà, “Tỷ tỷ dùng trà .”

      “Nhưng mà nếu trước khi ngủ uống trà nửa đêm phải nhà vệ sinh.” Nàng ngồi cạnh mép giường, nhận lấy ly trà, có chút do dự.

      Cánh tay kéo vạt áo của nàng, dùng lực leo lên đầu gối nàng. Trong mắt Lộ Nhi lại mờ hơi nước, tựa hồ có chút mất mát nhìn ly trà trong tay nàng.

      “Tỷ tỷ thích trà Lộ Nhi pha sao?” Khó khăn lắm mới làm càm lấy ly trà, cúi đầu xuống, “Vậy Lộ Nhi đem đổ nhé.”

      Sao? phải mình làm tổn thương tinh thần đứa chứ? Kim Bảo Nhi nhớ tới hình ảnh Lộ Nhi tựa mặt bàn ngủ, sắc mặt trở nên vô cùng dịu dàng.

      “Làm sao có thể thích chứ, tỷ tỷ chơi vậy thôi, trà của Lộ nhi, tỷ tỷ đương nhiên muốn uống.” Nàng nhàng .

      tay nàng vươn ra nắm lấy bàn tay bé, lại càng đau lòng tuổi còn còn người nhà, khó có thể hiểu chuyện lanh lợi như vậy, mình nên làm cho thương tâm mới đúng.

      Khuôn mặt vốn là buồn bã lập tức giống như đóa hoa tươi nở rộ, ngẩng khuôn mặt nhắn, đôi mắt to nhìn thẳng vào nàng.

      Nàng nhéo nhéo khuôn mặt , uống hơi hết ly trà, vừa vặn trong lòng còn chút nóng nực, hoàn toàn được nước trà lạnh làm dịu xuống.

      “Rồi, tỷ tỷ uống xong rồi, tới đây, ngồi xuống”, đặt ly trà lên bàn, nàng ôm lấy leo lên giường, cúi xuống cởi giày, “Lộ Nhi, ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài, hôm nay phải hứa với Lộ Nhi kể chuyện xưa sao? Vậy chúng ta kể chuyện về sói xám lớn, có được ?”

      Sói xám lớn?

      Nhìn xuyên qua chiếc áo mỏng, có thể nhìn thấy hai khối ngọc như tuyết mềm mại chen giữa hai cánh tay, vừa đúng lúc nhìn sót chút gì, khóe miệng gợi lên ý cười như có như .

      “Tốt lắm.” Giọng trẻ thơ lại đột nhiên có chút khàn khàn.
      janenguyenlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :