1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      82.1
      EDIT: chuotminhminh
      Trước cửa lớn của Kim gia, có hai bóng dáng lén lút nấp ở trong bụi cây, nắng nóng mặt trời chiếu vào hai người gần như mở được mắt. Dù muốn chớp mắt cũng chớp được mà phải nhìn chằm chằm Kim gia để kiểm tra xem có chỗ nào kì quái, cũng có chút đầu choáng mắt hoa.

      "Sư phụ, nếu người quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, chỗ này có con canh là đủ rồi." Bình Sanh rất đành lòng nhìn sư phụ thân mặc áo đạo sĩ vừa dày vừa nặng, bên trái cầm cây kiếm gỗ đào, bên phải cầm bọc đạo phù. Nhìn lông mày tuyết trắng của người cau lại, phía mồ hôi tích đầy và giọt xuống, lưng áo cũng ướt đẫm.

      Buồn bực trừng mắt với đồ nhi, lão đạo sĩ giễu cợt tiếng.

      "Ngươi theo vi sư bao lâu, có bao nhiêu đạo hạnh sư phụ còn biết sao. Bây giờ hai người chúng ta xem như là ăn mày có bạc, hoàn toàn có tác dụng, vẫn thể có nhiều đôi mắt để nhìn. Nhưng mà lão phu tin tra ra manh mối. Nhớ ngày đó lúc hàng phục được con cóc vương màu xanh, lão phu có thể ba ngày ba đêm chớp mắt." đến tích lúc đó, y rất vui, nhưng ra lúc đó quên mất mình gần tám mươi tuổi, thân thể so với hai mươi mấy tuổi là kém xa.

      Bạc và ăn mày có liên quan gì? Bình Sanh bị lời của sư phụ làm cho sửng sốt, phải hòa thượng mới biết dùng bạc? Sư phụ phải phơi nắng đến choáng váng .....

      Nhưng cái tính tình bướng bỉnh của sư phụ từ trước tới giờ mình cũng dám khiêu chiến, cũng đành phải tránh ở bên, nhếch thân, bấy nhiêu giúp che khuất ánh sáng.
      "Ai, Kim gia đại công tử, cậu chậm chút......" Chỉ nhìn thấy lão giả cõng hòm thuốc ở lưng bị Kim gia đại công tử kéo chạy, nhanh như chớp xẹt qua trước mắt bọn họ.

      "Sư phụ, đây phải là vị đại phu trấn sao?" Bình Sanh ngược lại có chút ấn tượng, ở trấn Lạc Thu lắc lư nhiều ngày như vậy, quái tìm thấy nhưng người quen biết ít.

      "Đúng vậy, xem ra Kim gia có người xảy ra chuyện rồi." Vuốt chòm râu, mi lão đạo sĩ cong thành chữ bát, lộ ra chút ý cười. "Nóng như thế này, xà nhất định cũng nóng chịu nổi. Nếu xà ở Kim gia, tự mình lộ ra nguyên hình, may mắn hôm nay là ngày tam phục. Như vậy chúng ta cần tốn sức tìm kiếm rồi."

      ra là thế, Bình Sanh gật đầu, nhất thời có chút khẩn trương, lần trước để cho xà chạy mất, lần này nếu như gặp lại nữa, biết có thể bắt được ? Nhớ tới lần trước là con xà xinh đẹp, nhưng ra có chút đành lòng, dù sao cũng chỉ trộm chút thịt cá, kim ngân châu báu của tham quan ức hiếp dân chúng, đến vẫn là hành vi đạo nghĩa. Bọn họ như thế bắt , muốn thương tổn , nhưng ra có chút......

      Nghĩ tới, bắt đầu tức giận, mình sở dĩ theo sư phụ là vì lúc còn trong tả lót chính sư phụ từ trong thâm sơn cứu mình, vả lại dưỡng dục thành người. Y chẳng qua là vì muốn chăm sóc sư phụ đến cuối đời để báo ơn cứu mạng và dưỡng dục này. Nhưng từ lúc theo sư phụ, ra cũng có giết qua con quái nào....... Có chút thẹn thùng tựa vào bả vai của mình, bất chợt khuôn mặt nhảy vào trong óc, mặt y đỏ lên, xấu hổ liếc trộm sư phụ.

      "Ngốc tiểu tử, nghĩ cái gì đây, nhanh, đại phu kia ra rồi!" Lão đạo sĩ vừa muốn nhảy ra khỏi bụi cây, nhưng chân tê rần, vội vàng thúc giục đồ đệ ngẩn người cử động.

      Lấy lại tinh thần, lão nhanh chóng phi nhanh ra ngoài.

      "Lão phu lần trước dùng cỗ kiểu nâng cũng đến, mỗi lần đến đều có chuyện gì tốt!". Lão đại phu ở đường lớn nhổ ra cục đờm, bị người nắm lấy cổ tay, lúc giật mình, nhìn thấy có người tới nhàng thở ra. "Tiểu đạo sĩ, cậu cũng muốn mời tôi khám bệnh sao? Xem cậu mặt đỏ tai hồng, hai mắt tơ máu ngưng tụ, hẳn là tức giận, trở về nấu chén thuốc hạ hỏa uống là được rồi. Khí huyết phương cương, rất nhiều chuyện lo lắng được. Huống chi cậu còn là vị đạo sĩ, những thứ thể chạm vào ngàn vạn lần đừng chạm." xong cũng muốn đứng ở trước cửa của Kim gia, đúng là bạc cũng nhận được muốn .

      Nhưng lời của lão ngược lại càng làm cho khuôn mặt Bình Sanh đỏ rực, suýt chút nữa là bị nghẹn nước miếng của mình. Vội vàng lắc đầu biểu thị vấn đề mình muốn hỏi phải cái này.

      "Đại phu, tôi muốn hỏi, Kim gia có ai bị bệnh à?"

      Lão đại phu sửng sốt, cao thấp đánh giá hai mắt của , nghĩ đến vừa mới chuẩn mạch, sắc mặt đại biến. Nếu như ra, danh tiếng của mình phải bị hủy hoại rồi sao? Mà còn làm trò cười cho thiên hạ.

      "Cũng có gì, chính là tiểu công tử cẩn thận té bị thương, mời lão phu đến khám xương cốt. Thời tiết quá nóng, tiểu hài tử lại bướng bỉnh chơi với tiểu bằng hữu ở khắp nơi, trèo cây rồi tự té." qua loa, lão vẫn nên bảo vệ danh tiếng của mình là quan trọng.

      Tiểu công tử? phải ngày ấy ở khách sạn mình nhìn thấy Tứ công tử Kim gia chứ? Bình Sanh vừa nghe là té bị thương, hơn nữa hài đồng khắp nơi chơi đùa, có khả năng sợ ánh nắng mặt trời mà trốn ở trong nhà biến thành xà .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82.2
      edit: chuotminhminh

      " ra là như thế, tôi còn cho rằng Kim gia xảy ra chuyện, đa tạ đại phu." Chậm rãi cảm ơn, thấy đại phu mặc dù cổ quái phất tay áo rời . Y nhưng ra thở ra hơi, quay đầu thấy sư phụ đứng ở bên cạnh mình.

      "Lần này ngược lại khó làm rồi, xem ra phải là xà ." Lão đạo sĩ nhíu mày xoa đầu gối ngồi đến tê dại. "Bình Sanh, về khách sạn trước ."

      Khó có lúc sư phụ chủ động từ bỏ, sắc mặc y tràn đầy nghi hoặc.

      "Tiểu tử ngốc, con quên sư phụ qua à. Tam phục thiên lực của quái yếu , đến lúc đó, đỉnh núi lúc trăng tròn lên cao nhất chúng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt để bổ sung thể lực. Hôm nay chính là ngày trăng tròn, buổi tối có ất nhiều rắn tụ tập ở đỉnh núi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần theo chúng là được rồi, nhất định bắt được ít xà . Đương nhiên, đây cũng là biện pháp nguy hiểm nhất." Hai mắt lão đạo sĩ cong lại, cười toe toét, giống như mình câu đó là dư thừa.

      Bình Sanh tất nhiên là biết sư phụ si mê bắt , cũng có mở miệng khuyên can, thầm nghĩ đêm nay phải mang bao nhiêu lưu hoàng mới an toàn trở ra?

      Dìu lấy cánh tay của sư phụ, mới được mấy bước bị người ta đụng phải bả vai.

      " xin lỗi......" Nữ tử đội mũ kéo mũ xuống để che khuất gương mặt, giọng xin lỗi trầm xuống.

      " sao." Bình Sanh có chút kinh ngạc bèn quay đầu, ngực đột ngột lên cỗ quen thuộc, sốt ruột nghiêng mình, phía sau bóng dáng của nữ tử biến mất ở khúc ngoặc.

      Nhìn thấy sắc mặt kì quái của đồ nhi, lão đạo sĩ lau mồ hôi ở mặt, có chút đầu choáng mắt hoa.

      "Đồ nhi, làm sao thế?"

      " có chuyện gì, chỉ là cảm thấy nữ tử đó hình như có quen biết, nhưng nhìn thấy gương mặt." Y nghi hoặc . Vừa cười tiếng, mình chưa quen biết nữ tử nào, trừ nàng ra...... Nhưng nếu trời nóng như thế này, nàng ra ngoài, bị đánh về nguyên hình mới lại.

      thể nào, thể nào, trong lòng y thầm nghĩ.

      Đột nhiên cảm thấy vai chợt nặng, y liền phục hồi tinh thần. Chỉ nhìn thấy hai mắt sư phụ khép lại, đầu đầy mồ hôi, mềm nhũn dựa vai của mình. Vừa nhìn là biết bị cảm nắng.

      "Sư phụ, con cõng người về nghỉ ngơi." Trong lòng cả kinh, cuống quít ngồi xổm xuống để cõng sư phụ lên, sải bước chạy về khách sạn.

      Nữ tử vừa nãy biến mất ở góc rẽ, bóng dáng màu đỏ bất thình lình ngừng co rút lại, cho đến khi cái mũ rớt xuống tạo thành tiếng "lạch cạch". Cầm chắc quần áo bất động, cái đầu rắn màu đỏ xem xét, nhìn thấy bốn phía có người quay thân rời .

      Bên trong Kim gia.

      "Lộ Nhi, Tỷ phái người với Lưu Vân, thân thể đệ khỏe, đợi qua ngày Tam phục mới học." Đóng cửa lại Kim Bảo Nhi thiếu chút nữa hoảng sợ.

      Chỉ thấy con rắn màu đỏ cuộn đuôi rắn tròn lại bàn tay của Lộ Nhi, đôi mắt hình cầu liếc mình, hơi gật đầu, dường như là chào hỏi với nàng.

      "Ngươi về trước , cực khổ cho ngươi rồi, đợi sau ngày Tam Phục ta giúp ngươi phục hồi lại hình dạng."Trúc Hồng nhàng gật đầu , Lộ Nhi còn cẩn thận cầm nàng bỏ xuống đất.

      Sau khi Trúc Hồng chạm đất, thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Lộ Nhi, có chút thâm ý liếc nhìn Kim Bảo Nhi. Đầu vừa giương nhưng ra nhu thuận theo khe hở của cửa sổ trượt ra ngoài.

      Kim Bảo Nhi đứng tại chỗ cử động cũng dám chậm rãi thở ra hơi. *******************. Đối với rắn mình vẫn có sợ hãi hiểu. May mắn Lộ Nhi bây giờ ở diện mạo hài đồng, nếu sợ rằng mình và khắc cũng ở lại được. da thịt giống như vẫn còn cảm giác được cảm xúc lạnh lẽo của vảy rắn. Nàng vuốt hai tay nổi lên tầng da gà.

      "Tỷ tỷ, nàng còn đứng ở chỗ đó làm cái gì, muốn đứng thành hòn vọng phu sao?" Lộ Nhi nằm, đối với nàng, cái chân càng ngừng lúc lúc . cẳng chân biết lúc nào đeo cái linh màu băng lam. Mỗi lần dao động linh rung lên "đinh đương đinh đương", so với cái linh thông thường có cảm giác như tiên nhạc, trong trẻo êm tai, lại uyển chuyển như hoàng minh.

      Hòn vọng phu? Mệt với lời ra, nàng bất đắc lắc đầu. Nhìn thấy ánh mặt trời xế chiều vẫn nóng rực như cũ, nhưng mà tinh thần của dường như tốt chút.

      Thông thả tới, tay sờ trán Lộ Nhi, nhiệt độ giảm ít, ngược lại yên tâm chút.

      "Lộ Nhi, đệ biết , ta có thể đáp ứng sinh con cho đệ. Nhưng chúng ta vốn có khả năng trở thành vợ chồng." Nàng cúi thấp đầu, nghiêm túc nhìn con ngươi màu đen đẹp như mã não, trong đó rực rỡ tinh xảo, đủ để đầu độc nhân loại.

      "Chúng ta về chuyện này." Mắt to long lanh lóe lên, cái tay kéo tay ngọc của nàng sờ lên linh mà cái chân lộ ra.
      Last edited: 12/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      82.3

      edit: chuotminhminh


      Xác thực, nàng kinh ngạc nhìn Băng Lam Linh , trong ấn tượng dường như là lúc Lộ Nhi biến thành mĩ nam có đeo ở người, ngày thường ngược lại chưa từng thấy qua. Lúc này, ngón tay chạm chút có cảm giác giống như đụng phải khối băng ngàn năm, mang theo cỗ lạnh lẽo thấu tim.

      "Cái linh này với cái Linh bình thường giống nhau." Nàng gật đầu cái.

      "Đó là đương nhiên, đây chính là cái Linh ta trộm được, ngờ có công hiệu lớn như vậy, Tam phục thiên mỗi năm đều nhờ nó mới có thể bình yên vượt qua." Khuôn mặt nhắn đáng vui mừng. lấy bên Linh xuống, vuốt cổ tay mảnh khảnh của nàng, nhàng đẩy qua liền đeo cái Băng Lam Linh này lên.


      "Lộ Nhi, đệ đây là?" Nàng nghe là trộm được, muốn trách cứ, nhưng nhìn thấy gỡ xuống rồi đeo ở tay mình, khỏi có chút cảm động.

      Bàn tay bé sờ lên trán của Kim Bảo Nhi, khóe môi của cong lên, cố gắng đem thân thể của mình dựa vào người nàng.

      "Tỷ tỷ ra cũng thích nóng, Lộ Nhi biết, nàng mỗi ngày đều bận việc ở bên ngoài. Lại thể bung dù cũng thể thường xuyên tránh ở trong cửa hàng, để linh của Lộ Nhi giúp nàng vượt qua Tam phục thiên, được ?" Bây giờ còn nóng nữa rồi. Nhìn thấy nàng vì mình chạy đến cả người mồ hôi, nhịn được mà đau lòng.


      ra phải đưa cho mình, nàng dở khóc dở cười gật đầu. Nhưng nghĩ đến chuyện trong thời điểm nóng nhất này, nguyện ý chia nửa Linh cho nàng. Nhưng ra khó có được, đối với xà , bảo trì nhiệt độ cơ thể trong lúc này mới là quan trọng nhất ? Vừa thể quá cao lại thể quá thấp. Lại , rắn muốn sinh tồn cũng phải là chuyện dễ dàng.

      "Được, Lộ Nhi cái gì đều được, đệ đừng có ma sát nữa, tỷ còn nóng." Tay nàng vừa muốn đẩy thân hình nhắn phát toàn thân Lộ Nhi chút lạnh, hình như khôi phục nhiệt độ ban đầu, xem ra là muốn truyền mát mẻ cho nàng. Mà cái linh đeo cổ tay cũng bắt đầu tản ra khí lạnh.

      Cái tay bất giác từ đẩy sang khẽ vuốt, vuốt chút đám lông ở vai, nàng dù thế nào cũng thể tưởng tượng được mỹ nam đó đúng là Lộ Nhi.

      "Lộ Nhi, vì sao lúc đệ biến thành nam tử, tính tình cùng bây giờ khác nhau rất lớn?" Nàng thào hỏi.

      Nàng phát ? Đôi mắt màu đen khẽ cong, theo thói quen cọ khuôn mặt vào ngực của nàng, bàn tay bé sờ vào trong vạt áo, theo bản năng nắm lấy nơ con bướm xé ra.

      "Lộ Nhi!" Nàng giật mình hô ra tiếng, mặt đỏ lên muốn nhặt mảnh áo rơi ra để buộc lại.

      Từ khi biết ngàn tuổi, càng hiểu ở trước mặt mình cho dù là khuôn mặt và thân hình của đứa trẻ, nhưng mà trong nội tâm mình thể đối đãi với như đệ đệ được. .

      "Đừng cử động, ta cho nàng biết." Giảo hoạt mà trừng mắt nhìn, hai tay nắm gọn nơi mềm mại ấy, gương mặt đáng tràn đầy thỏa mãn.

      là tiểu sắc quỷ! . đúng, phải là sắc ngàn năm! Nàng đành buông tay, quên .

      " !"

      "Đệ có thể biến lớn biến , có thể biến thành người cũng có thể biến thành , thậm chí có thể biến thành giường, cái bàn, băng ghế... Nhưng cũng chỉ có sau khi biến thành người tính tình mới thay đổi. Nếu đệ biến thành đại hán cường tráng tính tình nóng nảy, biến thành nữ tử xin xắn dịu dàng lời , biến thành nam tử ngọc thụ lâm phong cao nhã bất phàm. Vì vậy tỷ có cảm giác tính tình của Lộ Nhi sau khi biến thân khác nhau." rất kiên nhẫn, giải thích cặn kẽ, đôi tay quên xoa nắn xung quanh.

      " cách khác đệ có dung mạo , chỉ cần xà dung?" Kim Bảo Nhi suy nghĩ ra, căn bản là quên mất mình còn bị giễu chọc. .

      Đôi mắt đen láy lóe lên, lắc cái đầu , cách lớp quần áo liếm lên chỗ mềm mại đó, khuôn mặt trẻ con đột nhiên lộ ra chút ý cười.

      "Tỷ tỷ, nàng đoán xem. Nếu nàng đoán đúng, cái linh này tặng cho nàng; nếu đoán sai, đêm nay nàng cứ ngoan ngoãn mà chờ ta đến "ăn sạch” ."

      "Tối nay đệ muốn đâu? được, đêm hôm khuya khoắc, an toàn."

      " an toàn? Tỷ tỷ, nàng đừng quên ta là ai, nếu an toàn là đối phương mới đúng." . nắm lấy cằm dưới của nàng hôn lên, khóe môi nhếch lên cười nhạt, giọng dịu đàng mà mê hoặc.

      "Đừng, nhưng ngươi muốn làm cái gì?" Thừa dịp hôn lên khóe miệng, nàng vội vàng hỏi.

      "Bí mật!"
      Last edited: 12/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      83.1 Nàng sắp sinh con cho ta.

      edit: chuotminhminh



      Mặc sơn, vì trấn Lạc Thu nằm về phía nam vài dặm của ngọn núi cao nhất, theo rừng trúc lên sơn đạo, bởi vì dốc đứng khó , người thường đều vòng qua ngọn núi mà . Có thể có số sài phu lựa chọn lên đến giữa núi để chặt ít củi liền quay về. Mặt trời mọc lên trở về là lúc giữa trưa, sợ gặp phải độc xà mãnh thú. sai, Mặc sơn là nơi xuất nhiều độc xà nhất.

      Ban đêm! Hắc sâm của Mặc sơn dưới ánh trăng thuần khiết, tránh khỏi vẻ đẹp mông lung của ngân quang. Nhất là chóp núi bị tầng mây bé che phủ, như như , lại càng lộng lẫy.

      "Gu gu gu gu......" Tiếng kêu của con cú mèo đặc biệt vang dội trong Mặc sơn yên tĩnh. Cũng thỉnh thoảng phát ra thanh giống như bị cái gì giẫm đạp. "Kẽo kẹt, kẽo kẹt......."
      "Xì xì....."

      Quyến có cái gì tiểu thuyết phương tây chậm rãi mà thu hút đồng bạn, bao thanh những chiếc lá bị nghiền qua càng ràng.

      "Ngài tới rồi, ngài tới rồi." Đột nhiên có đôi mắt màu lục thăm thẳm xuất trong bóng đêm, ngay sau đó giống như những ngôi sao bình thường lại thoáng ra vô số màu xanh biếc thăm thẳm.

      "Phốc!" Bó đuốc đột nhiên cháy lên, chiếu sáng toàn bộ chóp núi. Nếu như có người ở vùng lân cận đến vào ban đêm chừng cho là phía chóp núi lên tầng mây hồng.

      "Trúc Hồng tỷ tỷ, chúng ta ban đêm vốn dĩ có thể nhìn thấy mọi vật, vì sao còn phải đốt đuốc." ddlqđ con tiểu lục xà thân trượt lên phía trước, mặt hâm mộ nhìn Xích xà rất được Xà công tử xem trọng. *******************

      Mắt xà tròn tròn nhìn phương hướng của Lạc Thu trấn, phun lưỡi rắn ra.

      "Sau đó ngươi biết, còn chuyện ta phân phó ngươi làm, làm được như thế nào rồi?" Nàng nghĩ đến kế hoạch của Công tử, vừa nghĩ đến lại muốn gặp ngài, kiềm được có chút phiền lòng, ánh mắt đó là đôi mắt nóng bỏng, đơn giản là muốn thiêu hủy lớp vỏ ngoài của mình, đơn giản làm cho nàng tránh né kịp.

      Nếu phải vì dọ thám lời của y và lão đạo sĩ đó, mình mới giữa ban ngày trời nắng xuất đường cái, cứ thế hủy thân người vất vả biến ảo, lần này đợi thêm, lại biết là đến lúc nào.

      "Yên tâm , đều chuẩn bị xong rồi." Tiểu lục xà hưng phấn mà điểm cái đầu , nhìn thấy nam tử phi đằng trung, nhất thời xấu hổ trốn phía sau của Trúc Hồng.

      Tất cả rắn nấp toàn bộ đều chui ra, phát ra tiếng hoan hô kịch liệt! Xà công tử, Xà công tử...

      Lá rụng thông thường có tiếng động rơi trong bầy rắn. Chỉ nửa bước lên Linh thanh thúy vang dội, tóc nam tử nhàng rơi xẹt qua chân mày, lộ ra đôi mắt thăm thẳm mỉm cười. Nửa vai váy bào người vừa lúc chỉ lộ ra đôi chân, lộ ra chân liên thanh tú xinh đẹp, mà trong cánh tay thon dài của ôm nam tử, mà nam tử này ngủ mê man tỉnh.

      "Công tử." Trúc Hồng dời lên hàng đầu gật cái đầu , giống như những con rắn khác kinh ngạc như vậy.

      "Đêm nay là đêm trăng tròn, chắc chắn là mọi người và ta đều chịu được ánh sáng của mặt trời, may mắn bây giờ có thể hấp thu ánh sáng nhật nguyệt để bổ khuyết. Nghe hôm nay lão đạo sĩ muốn tới bắt Bản công tử, cũng biết sắp tới chơi đùa đến dạng gì, vì vậy trong lúc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chúng ta khỏi mỏi mắt trông chờ." chớp mắt, cúi đầu thấp cười tiếng,xếp chân ngồi xuống, liền đem thân thể ở người mình để bắp đùi.

      Cúi đầu kiểm tra người còn ngủ mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cũng vội, mi mắt khép lại bao lại con ngươi xanh thẳm, cũng chuyện, chẳng qua là toàn thân tản ra tầng hào quang màu trắng, nhưng lại giống như hấp thu ánh trăng, từ ít đến nhiều, dáng người xuất sắc của càng lộ ra vẻ tuấn mĩ phi phàm.

      Có chút nhìn ngây người, cho đến bó đuốc cháy sạch vang dội mới nhớ ra vây quanh cùng nhau hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

      Trúc Hồng liếc mắt nhìn thân thể trong ngực Lộ Nhi, cảm xúc hỗn tạp trong mắt cuộn trào, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh hòa nhã mà tĩnh tâm. Thân vừa trợt, hướng đến bẫy rập dao động, hay là xem tình huống bên kia có được sắp xếp ổn thỏa chưa, nếu chuyện xảy ra công tử có thể gặp nguy hiểm.
      Last edited: 12/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      83.2

      EDIT: CHUOTMINHMINH



      Dựa theo kí hiệu đặc biệt của Xà tộc xuống, tới giữa lưng chừng núi liền nhìn thấy bẫy rập bị bụi đất và lá cây che lại, giống như là đường núi bình thường, người bình thường căn bản thể phán đoán ra đây là bẫy rập.

      "Sư phụ, ta mình tự được. Được rồi, người cần phải , thân thể của người chưa hoàn toàn hồi phục... " Ở xa bên ngoài truyền đến thanh mờ nhạt.

      Trúc Hồng mặt liền biến sắc, vội trèo lên cây đại thụ, núp trong cành lá rậm rạp bất động thanh sắc.

      "Thân thể của lão phu rất tốt, ngươi mình ? sợ tè ta quần mới là lạ." Lão đạo sĩ quật cường đẩy ra nâng đỡ của đồ nhi, hơi dùng lực cầm mộc côn trong tay, lại tiếp tục về phía trước

      Bình Sanh bất đắc dĩ theo ở phía sau, ró ràng la bệnh cảm nắng của sư phụ vừa mới bớt chút, người chính là kiên trì tự mình lên núi bắt , mà mình căn bản chính là có năng lực năng cẳn.

      Hừ, đúng là đồ đệ vô dụng, Trúc Hồng cười thầm trong lòng, chỉ bằng bọn họ như vậy mà vọng tưởng bắt được Công tử, cũng quá si tâm vọng tưởng rồi, để cho mình đùa giỡn bọn họ chút.

      "Sư phụ, cẩn thận!" Nghe được thanh huyên náo, Bình Sanh phi thân lên phía trước đụng ngã sư phụ khổ cực leo núi, nâng lên mảnh tro bụi.

      "Ngươi, cái thằng nhóc này... " Vừa mới mắng ra mấy chữ, kinh sợ cảm thấy trán có cái hì xẹt qua, "Đồng" tiếng động quái dị dừng ở phát quan.

      Nhất thời hai người yên tĩnh phất ra thanh, chờ mấy khắc có bất kì biến động nào, lão đạo sĩ mới ở bên cạnh Bình Sanh đứng lên.

      "Sư phụ, đầu của người!" Bình Sanh inh sợ hét lớn.

      Lõa đạo sĩ mới đưa tay cầm cây trúc cắm ở phát quan xuống, vứt ở đất, dùng lực dẫm máy cái mới trút hết hận.

      "Những thứ này là xà , lại dám đùa bỡn chúng ta!" nhíu mày thành chữ bát, ánh mắt hơi trầm xuống. " tốt, xem ra chúng biết chúng ta lên núi. Đồ nhi, từ thời khắc này trở , chúng ta cần đề cao cảnh giác, con đường này nhất định là nguy hiểm trùng trùng. ngươi yên tâm, vi sư nhất định bắt được những con xà đó." vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa , hoàn toàn nghĩ đến mới vừa rồi là do đồ nhi đẩy ngã mới bình an vô .

      nghĩ đến mất đạo hạnh, nhĩ lực của sư phụ lại khiếm khuyết như vậy. Xem ra nguyên do là thân thể cốt, sư phụ tuy là tuổi lớn nhưng mà do thường xuyên bôn ba khắp nơi bắt , xương cốt ngược lại luyện được khỏe mạnh, nhưng trước mặt là rất nhiều bẫy rập được thiết lập, cũng biết bằng hai người họ có thể lên đến đỉnh núi hay .

      Lão đạo kia đúng là mở miệng đùa! Trúc Hồng nấp ở trong cành lá cười thầm trong lòng, nghĩ thầm, phải cho bọn chút màu sắc cũng phải xem thường công tử.

      ", chúng ta theo hai bên con đường này , ngàn vạn lần nên ở giữa." Xem xung quanh con đường này có dấu vết của thân rắn lướt qua, lão đạo sĩ nghiêng đầu với đồ đệ, đạp lên những dấu vết kia chậm rãi về phía trước.

      Bình Sanh đôi mắt sáng lên theo phía sau của sư phụ.

      đến già cũng còn thông minh. Trúc Hồng khỏi lè lưỡi rắn, đáng tiếc thường thường thông minh quá bị thông minh hại!

      "Phù phù!" Lão đạo sĩ hiểm hiểm rút chân của mình về, nhìn cái kẹp của người thợ săn đặt mặt đất, nhất thời thở ra hơi, nghĩ đến những con rắn này giảo hoạt nhưng lại dẫn mình đạp lên bẫy rập! là quá hiểm.

      "Sư phụ, nếu đồ nhi phía trước , đồ nhi mắt sáng nhìn kĩ có thể nẻ tránh bẫy rập." Bình Sanh kéo sư phụ ở phía trước lo lắng .

      "Phi, lão phu sợ gì, con ở phía sau lão phu là được rồi, lại nhảm nữa con về , những xà này cho là chúng ta biết sợ nên theo dấu vết chúng để lại nhưng mà lão phu ." Lão đạo sĩ dù sao đúng là tính ương ngạnh, hơn nữa cũng là sợ xảy ra chuyện gì mình cũng thay cản đao.

      Bình Sanh dám thêm nửa câu, im lặng mà theo. Chỉ là thỉnh thoảng nghiêng người nhìn mặt đường, ngẫu nhiên dùng kiếm chém phía trước mở đường.

      "Xà , nạp mạng !" được mấy bước, cuối cùng cũng nhìn thấy con rắn màu đỏ linh hoạt xuyên qua cỏ dại trợt về phía họ, lão đạo sĩ nhìn thấy đôi mắt màu xanh thẳm nhưng lại có màu sắc mã não, biết rằng con rắn này nhất định biến hóa thành người rồi, rút cây kiếm gỗ ở sau lưng ra đâm tới.

      Ai ngờ con rắn này trong nháy mắt chui vào lỗ ở trước mặt, nháy mắt biến mất bóng dáng.

      "Sư phụ, nó chui vào động rồi, có muốn hun khói ạ?" Bình Sanh dùng dây thừng treo vai ném , tiến lên dùng mũi nhọn đâm vào động xà, nghĩ đến động xà khá sâu, kiếm đâm xuống hẳn là đâm đến cùng.

      ", chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, cần để ý! Vừa rồi nó đường trợt tới đây, cũng có bẫy rập gì. Lần này chúng ta theo con đường này tiếp." xong lão đạo sĩ là hưng phấn, dấu vết vừa nãy khẳng định bọn xà vì dẫn dụ chúng ta mà thiết lập. tại, con rắn này từ con đường đó qua, vậy khẳng định là an toàn.

      Bình Sanh cau mày, nhưng ra có ý kiến gì, chỉ là kì quái nhìn động rắn, biết là thông qua nơi nào?

      Hướng chỗ để dây thừng chụp tới, nghĩ đến, vừa mới để đây thừng ở chỗ này nhưng lại biến mất rồi, lo lắng nhìn mọi nơi, nơi đó còn có bóng dáng của dây thừng.

      Hỏng bét, bị lừa rồi!

      "Sư phụ đừng lên phía trước nữa, chúng ta trở về , tam phục thiên còn chưa hết, chúng ta còn có cơ hội." rất bất an, nhưng biết sư phụ nghe.

      Quả nhiên, vừa hết, lại bị mắng trận, chỉ đành cẩn thận bước theo.

      Trong động rắn, Trúc Hồng kéo theo dây thừng dọc theo động ném ở nơi sâu nhất, đuôi rắn lắc lắc, lại tiếp tục trợt ra ngoài cửa động, ngược lại rất muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của lão đạo sĩ kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :