1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 68: Nam tử xa lạ, lần đầu tiên gặp mặt

      “Két!” Cửa gỗ hình như bị mục nát vì quá lâu mà phát ra thanh rất rát tai, thô gỉ ma mị truyền đến tai người, truyền thẳng vào màng nhĩ, làm nàng cảm thấy khó hiểu mà rung động.

      Theo hướng cánh cửa bị đẩy ra, cặp mắt Mị Ngạn Nhi trợn to, nhìn nam tử xinh đẹp quần áo xộc xệch nửa nằm giường, lộ nửa bả vai, đôi tròng mắt màu xanh thẳm như bao hàm cái gì đó quỷ dị, ánh mắt liếc nhìn nàng, khóe miệng giống như đóa hoa thuần thiết trong Phù dung trì, mang theo nụ cười thơm mát, màu tóc đen xen lẫn những sợi tóc màu xanh màu đỏ lấp lánh những điểm sáng, dịu dàng càn quấy thắt lưng, chân lớn nhắc lên hơi run run, chiếc chuông màu xanh dương chân đột nhiên phát ra thanh “đinh êm tai.

      “Ngươi là ai?” vất vả mới kiềm chế được tâm thần hốt hoảng của mình, nàng ngạc nhiên phát căn phòng này như kho báu, vô luận là vách tường hay ở đất, cũng bày đầy các loại chân trâu thuần trắng kỳ dị, ánh sáng nhu hòa hơi lấp lánh, nhưng lại đủ để chiếu sáng cả căn phòng, “Ta nhớ trong nhà của chúng ta có căn phòng nào được bố trí như vậy, Lộ Nhi đâu rồi, mới vừa rồi ta có nghe thấy có người chuyện, ràng là giọng của Lộ Nhi!” Tuy kinh ngạc nhưng vẫn cố giữ trấn định, ngồi xổm người xuống lấy cầm lấy viên trân châu đặt ở trong tay, nàng nhíu nhíu mày.

      Nam tử nằm giường lười biếng thở dài, tròng mắt xanh thẳm lên chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng, ngược lại càng nhiều thêm chút thú vị, tay trắng nõn chậm rãi đưa ra.

      “Lần đầu tiên gặp mặt, Kim Bảo Nhi.” cơn gió thổi vào theo lối cửa sổ, chạm qua lông mày , cười khẽ, “ đúng, chúng ta khi trước từng gặp qua, chỉ là, ngươi có lẽ còn nhớ rồi.”

      Gặp qua? Nàng dừng lại, đột nhiên phát cũng trả lời thẳng vào vấn đề của mình, nhưng trong lòng lại bị câu kia làm nảy sinh hiếu kỳ.

      “Chúng ta từng gặp qua trước kia? Ta nhớ từng gặp ngươi…” Nàng xoay người, liếc nhìn cảnh tượng sau lưng, thay đồi, vẫn là đình viện bị sương mù che phủ ở dưới ánh sáng của mặt trăng, chỉ là lá cây ở cây to ngoài viện tử cũng có chút dịch chuyển nào, “ đúng, là ngươi!” Ngạc nhiên quay đầu lại, nàng rốt cuộc nhớ là ai rồi!

      “Ồ?” Từ người phảng phắt ra cái gì đó đơn đến khó hiểu, tròng mắt xanh thẳm như nước biển vẫn tịch mịch như cũ, “ Ngươi nhớ lại ta là ai rồi sao?” xong, giọng thậm chí có chút mong đợi.

      “Dĩ nhiên, ngươi phải là nam tử lần trước xuất trong giấc mộng của ta hay sao? Kỳ quái, tại sao lại nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ Đông Công Doãn lại bỏ độc vào trong trà của ta? Ngươi có phải Lộ Nhi hay ?” Vỗ vỗ mặt, nàng cảnh giác nhìn khuôn mặt nhắn trong nhất thời trở nên đưa đám, ra là gặp lại nam tử mà mình gặp được trong giấc mông.

      “Ngươi nghĩ đây là giấc mộng sao?” Gương mặt tuấn tú mong đợi trở nên dở khóc dở cười.

      “Lộ Nhi, quá nóng nên ngủ được phải ? Tỷ tỷ quạt mát cho ngươi.” Nàng hoàn toàn đem người trước mặt trở thành giấc mơ mà đối xử, là Lộ Nhi, là Lộ Nhi!

      Thân thể mềm mại mảnh khảnh giường đột nhiên ngồi bật dậy, tay đẹp đẽ nhàng khoác tay vào cánh tay áo, chân lõaa thể của đứng đất, trong đôi mắt thoáng qua chút tà tứ.

      “ Lộ Nhi? sai, ta chính là Lộ Nhi, nhưng mà, ngươi muốn quạt mát cho ta?” Tay nâng lên, đai lưng đột nhiên nới lỏng ra, áo bào cẩm tú dựa theo da thịt mà tuột xuống đất, lộ ra thân thể nhu mỹ như hoa lê, non nớt trắng nõn, bộ dáng mặc cho người ta hái.

      Người kia vốn kiên trì cũng liền cứng ngắc trong nháy mắt, cho dù nhìn thấy toàn thân xót cái gì của , nhưng con ngươi cũng chỉ dám dừng ở nửa người của .(*phun máu mũi* vô sỉ…)

      “Ngươi phải là Lộ Nhi!” Từ trong kẽ răng của nàng bắn ra câu.

      Chương 69 Ném ân nhân cứu mạng qua vai
      Edit: Yumme21

      Đối diện với người nam nhân này, vô luận là ánh mắt hay hành động bảo hộ đầy mỵ, cũng có nghĩ đến tiểu oa nhi ngây thơ chất phác, nổi bật là đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp, nâng đỡ bả vai rộng lớn,

      “Có ý gì?” nghe đến đây ngạc nhiên nheo mắt lại, đôi mắt màu xanh thẳm như nước biển thoáng qua kinh ngạc, “ hồi ta là Lộ Nhi, hồi ta phải là Lộ Nhi, Kim Bảo Nhi, ngươi đây là đùa giỡn Bản công tử?”

      Đùa giỡn? Nàng nắm chặt quả đấm trong tay, dùng sức nắm chặt viên trân châu nho trong lòng bàn tay, đôi mi thanh tú gảy .

      “Ngươi biết tên của ta?” Nhưng mà, nếu như có thể vào Kim gia tất nhiên là biết tên nàng cũng có gì kỳ lạ, nàng nhìn từ xuống dưới, “Ta vốn cho rằng ngươi là Lộ Nhi, cho là ta nằm mơ, nhưng lại phải, khi ta nắm chặt viên trân châu này trong tay, ta cảm giác được rất đau, cho nên đây phải là mơ, mà ngươi, dĩ nhiên cũng phải là Lộ Nhi”“!”

      Đây cũng phải là trong giấc mộng mỹ nam tử của nàng, nàng có chút kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy kỳ quặc, tại sao lại có người có diện mạo giống với người trong giấc mộng của nàng, có thể khác nhau chỗ nào, ngay cả màu tóc rực rỡ kia cũng giống nhau như đúc!

      Hai người chăm chú nhìn nhau lâu, rất muốn tìm ra được đều gì đó từ trong mắt đối phương, màn đêm, nháy mắt lại trầm lặng, tiếng côn trùng kêu vang nhưng bên trong phòng lại giống như bị cách ly, chút tiếng động, trân châu trơn bóng lại tiếp tục phát ra ánh sáng nhù hòa, chiếu sáng mặt của hai người.

      “Cho dù ta có phải là Lộ Nhi hay , cũng quan trọng, coi như Bản công tử phải là Lộ Nhi, tại, ngươi định thế nào? Tiếp tục dụ dỗ Bản công tử ngủ, hay là muốn đuổi , hoặc lấy tội tự tiện xông vào mà bắt ta gặp quan?” Chân dẫm lên ánh sáng nhàn nhạt của trân châu, dù thấy ràng nhưng nhìn rất bình thường, từng bước, từng bước tiến về phía trước.

      Nàng cảnh giác lui về phía sau, lại nhìn đến có mang theo vũ khí, lại cười tiếng, đối với nam tử toàn thân che đậy, nàng lại có cảm giác sợ sệt.

      đến mức phải gặp quan, chỉ cần ngươi cho ta biết Lộ Nhi ở đâu, mục đích của ngươi đến đây là gì? ngươi có thể toàn thân trở ra, như thế nào, giao dịch này quá đáng chứ?” Ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng cố gắng giữ cho mắt nàng ở thắt lưng của , nhưng mà thỉnh thoảng kiềm chế được nàng lại nhìn xuống phía dưới, hai má đỏ bừng, lại cố tự trấn định.

      quá đáng, chỉ là…” thở dài cái, cánh tay thon dài dây dưa bả vai của nàng, xuyên qua mấy lớp vải nhàng xoa nắn, trong mắt lên màu lam u ám, “Nhiều hơn cái nữa, ngươi giải quyết chút dục hỏa người của Bản công tử, ta trả Lộ Nhi lại cho ngươi, như thế nào?”

      Quả , Lộ Nhi là do bị bắt ! Nàng trợn to mắt, tuy là biết bản thân đắc tội gì với , nhưng nhìn bàn tay bả vai mảnh khảnh, nhếch khóe miệng.

      “Ngươi cho là Kim gia chỉ do tên oắt con vô dụng tạo dựng nên sao? Quả rất xem thường ta, ngươi có lợi lộc gì đâu!” xong, trong nháy mắt. nàng liền đưa tay bắt được tay của , xoay người, dùng sức vung cái, ném qua vai.

      ngờ rằng nàng ra chiêu này, nam tử tráng kiện, trong chốc lát kịp phản ứng, cả người liền bị vứt ra ngoài, nhưng kỳ lạ là, khi sắp rơi xuống đất, cảnh tượng lại chợt biến đổi, như lông vũ rơi xuống chăn tơ tằm giường nàng.

      “Đối với ân nhân cứu mạng, thái độ của ngươi chính là như vậy? Xem ra ở đám cháy lần trước, ta nên đánh cái mông của ngươi, tại lại bị thua thiệt…” cười như cười cách dịu dàng, tay chống má, nằm ở chăn đệm, tay chẳng biết từ lúc nào bắt được tay nàng, “Nhưng mà, rốt cuộc là ai thua thiệt còn chưa được.” Bắp đùi trượt ra cạnh giường, kẹp chặt lấy hông nàng, nhàng cái, lưu loát mang nàng lên giường.

      “Ngươi định làm cái gì?” Tầm nhìn của nàng bị đảo lộn, trong đầu trống rỗng.

      Ân nhân cứu mạng? Đám cháy? Chẳng lẽ, mình lại đem ân nhân cứu mạng ném qua vai chứ? Nhưng mà, có bị thương lại bay lên giường, vừa rồi xảy ra chuyện gì, ràng, là nàng ném ra ngoài cửa… Nghĩ đến đây, nàng lại kinh sợ, phải như Phượng nha đầu là nàng gặp phải cao thủ võ lâm rồi chứ?

      Nhưng mà cao thủ võ lâm cũng có bản lĩnh dời phương hướng sao? Toàn thân nàng run rẩy, nàng e ngại nhìn về đối mắt tràn đầy hứng thú của , nàng khó khăn nuốt nước miếng cái.

      Chương 70 : Bị hôn, ngất

      " Làm gì? Đương nhiên là muốn thỏa mãn… " ân huệ " của ân nhân cứu mạng rồi. " cười đùa, khuôn mặt tuyệt mỹ chậm rãi tiến lại gần nàng, khí tức bá đạo phảng phất gương mặt tuyệt trần và cứng đờ kia, đôi tay quấn lên cổ ngọc.

      " Ân huệ, là gì cơ? " Nàng sững sờ, muốn tránh thoát khỏi hơi thở nguy hiểm, cũng thể dùng sức, toàn thân giống như bị dây leo bò lên, càng chống cự lại càng bị ôm chặt, " Ngươi… ngươi cút ngay, ta có đồng tính như Đông Công Doãn đâu! " Khỏi cần , từ ánh mắt mập mờ kia, nàng liền tỉnh ngộ trong nháy mắt.

      nam tử xinh đẹp như vậy, ngờ lại là đồng tính, là đáng tiếc! Đáy lòng lặng lẽ vang lên giọng , nàng kinh ngạc thôi.

      Đẩy ra đôi môi đỏ mọng, nhàng cắn lên gương mặt nàng cái, làm như hết sức hài lòng với mùi vị ngọt ngào kia, đầu lưỡi đưa ra liếm láp bốn phía bên trong đôi môi đỏ mọng, bộ dáng cũng chưa thỏa mãn.

      " Ngươi mà đồng tính mới tốt, nhưng đáng tiếc chính là, ta cũng bị như vậy, làm thế nào đây, tiểu thư Kim Bảo Nhi, xem ra phải làm ngươi thất vọng rồi. " tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng, giống như ngửi thấy thiên hương*, nhịn được mà khẽ ngửi lên xương quai xanh của nàng.

      Thiên Hương*: mùi hương chỉ có từ trời cao

      biết nàng là nữ! Đôi mắt nàng khiếp sợ trợn to, hoàn toàn quên tên nam tử dây dưa ngày càng chặt người mình, vẫn chỉ kinh ngạc nhìn , thực muốn biết, rốt cuộc làm sao có thể biết được thân phận của mình, nếu như ngay cả người xa lạ cũng thể dễ dàng do thám ra được, như vậy, đệ đệ bọn họ, có phải hay cũng biết rồi?

      " Ngươi… " Nàng nuốt nước miếng cái, cổ họng khô khốc làm nàng lạc giọng, " Ngươi làm sao biết được ta là nữ? Là ai cho ngươi biết, lại có bao nhiêu người biết? "

      Chân của người nào đó do gác eo nàng cũng từ từ ma sát, lục lạc cũng vang lên vài tiếng, hưởng thụ cười , giống như biến nó trở thành trò chơi giải trí.

      " Ta có thể mang ngươi từ trong đống lửa cứu ra, tất nhiên cũng biết được thân phận của ngươi, yên tâm, những người khác có lá gan nào mà dám đụng đến ngươi, ngay cả Đông Công Doãn cũng thế, chẳng qua chỉ là công tử có sắc tâm* mà chẳng có sắc đảm*, nhưng mà, nếu như biết được thân phận nữ nhi của ngươi, chắc hẳn cũng dây dưa với ngươi nữa rồi. " Mắt hoa đào cười hết sức hài lòng, tầm mắt híp lại tạo thành hình trăng rằm lóe lên vẻ lạnh lẽo, khiến người khác hoàn toàn nhận ra được ý định của , ràng là vẻ mặt tươi cười như hoa, lại có thể khiến cho người ta cảm thấy băng hàn từ ngoài ngàn dặm.

      Sắc tâm*: Suy nghĩ háo sắc
      Sắc đảm*: Đủ can đảm để háo sắc


      Toàn thân Kim Bảo Nhi chợt run rẩy, mơ hồ cảm thấy lo lắng, lại khỏi muốn lau tầm mắt như trăng rằm của , mê muội mất rồi! Nàng hít sâu hơi, kiềm chế ý tưởng kỳ quái và kích động trong lòng.

      " Sắc lang! Thế mà còn muốn thừa dịp ra uy! " Nhưng giọng điệu có chút hòa hoãn, bởi vì nàng biết cho người khác, nên cũng yên tâm, nhưng mà, " Nếu như mà ngươi dám cho Đông Công Doãn biết, ta liền, ta liền cắn chết ngươi ! " khi nam nhân đồng tính kia biết được, hậu quả cũng cần cũng biết, ai mà biết được tình trường của người ta gặp thất bại họ phản ứng như thế nào chứ, chừng làm huyên náo đến người ngã ngựa đổ cả Kim gia.

      Bởi vì nàng chưa bao giờ biết khống chế vẻ mặt nên bộ dáng lúc này cũng là hung hãn, trong con người màu xanh thẳm của bị kích thích tầng tầng bọt nước, gạt gạt đôi mày thanh tú tay nâng cằm của nàng lên, ép đưa mặt tới gần.

      " Cắn chết bản công tử, cũng cần phải có đầy đủ dũng khí, ngươi có thể nhẫn tâm tới mức đối xử với ân nhân của mình như thề, cùng với giết hại người biết được thân phận nữ nhi của ngươi? "

      " Ta có ý định muốn lấy mạng của ngươi, chỉ để cho ngươi… Ừm! " Nàng còn cách nào khác nhìn chằm chằm khóa lại môi đỏ mọng của mình, cùng với tròng mắt màu xanh thẳm mỉm cười của , nàng, bị nam tử khác ngoài Lộ Nhi hôn rồi…

      Lại cảm thấy kỳ quái, vì sao hơi thở của bọn họ lại giống nhau như vậy, giống đến mức nàng nhịn được mà vươn ra phấn lưỡi liếm láp lấy đôi môi khô khốc.

      " Đây là ngươi quyến rũ ta trước, như vậy, ngươi phải phụ trách tới cùng. " Giọng nam tử ngày càng trầm thấp, dính chặt lên môi nàng, cúi đầu ra câu đó xong, liền dùng sức mút thỏa thích lên môi môi đỏ mọng của nàng, nàng còn chưa kịp mím lại cái miệng nhắn, cảm nhận được đầu lưỡi kia dò thẳng vào, tinh tế dây dưa với nàng.

      Ngừng, ngừng ! Nàng dùng sức vỗ lồng ngực bền chắc của nam tử, khí trong lồng ngực từ từ giảm bớt, mà miệng cũng bị khóa chặt lại, khiến chút gió cũng thể lọt vào, nàng còn cách nào hít thở.

      Nhưng vô luận vỗ như thế nào chăng nữa, cũng buông lỏng chút nào, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt quyến luyến thôi giống như thưởng thức món ăn ngon, bắt đầu hơi thô bạo chút, nhưng càng về sau, lại càng dịu dàng cùng triền miên.

      , được… Mi mắt của nàng giãy giụa kích động hai cái, cuối cùng, đầu lệch sang bên, ngất .

      Tên ngu ngốc này, nàng phải quên nàng còn hai cái lỗ mũi để hô hấp chứ? Lộ Nhi cười khổ, nhịn được nhéo hai má của Kim Bảo Nhi, vừa bất đắc dĩ, lại cực kỳ cưng chiều ôm nàng vào trong ngực, cuối cùng, nhớ đến cái gì, liền dùng ngón trỏ móc dưới ván giường.

      Chỉ thấy con rắn màu đỏ di chuyển ra ngoài, cũng quay đầu lại mà trượt ra cửa…
      Last edited: 11/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 71: kiện quái dị ở Lạc Thu trấn
      Edit: Yumme21

      Hôm sau, Kim Bảo Nhi mơ màng tỉnh dậy, trong nháy mắt toàn thân nàng cứng nhắc, nhàng nâng tay ngọc, theo thói quen trong khi ngủ lần mò đến người nhắn ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều phà vào mặt nàng, tựa như bị quấy rầy, lầm bầm tiếng, thỏa mãn dựa sát vào trong ngực tràn đầy hương thơm nhàn nhạt của nàng.

      “Lại là mộng sao?” Nàng thầm, cảm xúc đêm qua rất chân , nếu là mộng, vì sao Lộ Nhi lại ngủ bên cạnh mình? “Lộ Nhi, rời giường, nếu , trễ giờ đến trường.” Nàng đưa tay đẩy người bên cạnh, nàng nhìn ra bên ngoài mặt trời dần ló dạng, với thời tiết cực nóng thế này chỉ có buổi sáng mới mát mẻ chút.

      “Tỷ tỷ, để cho Lộ Nhi ngủ thêm chút, buồn ngủ quá.” lật người, “ưm” làm nũng cái, lại co rút cơ thể lại, giống như trái bóng tròn tròn.

      “Vậy ngươi ngủ thêm chút nữa , lát nữa tỷ tỷ cho Phượng nha đầu đến gọi ngươi dậy,” Nàng cưng chiều nhéo mặt của , ngồi dậy rời giường, nhưng mà, mới được vài bước, nàng cảm thấy chân mình dẫm phải cái gì, khỏi cúi người nhìn xuống.

      Đây là… Mặt nàng hồng hào lại trở nên tái nhợt, nhặt lấy viên trân châu , lặng yên bỏ vào trong ống tay áo, cố gắng trấn tĩnh thong thả từng bước ra khỏi phòng, im lặng đóng cửa lại.

      Nàng hoàn toàn hề chú ý đến lúc sắp đóng cửa, người tưởng chừng như ngủ say bên trong lại từ từ mở mắt, bí hiểm nhìn theo đôi mắt rũ xuống của nàng, giống như muốn nhìn ra cái gì đó, con ngươi xanh thẳm lưu động, sau đó thở dài, lại nhắm nghiền hai mắt.

      Kim Bảo Nhi lo lắng cầm lấy viên trân châu trong tay áo, tới chỗ người, đặt dưới ánh mặt trời nhìn kỹ, trân chân sáng bóng mượt mà màu trắng sữa me người, ngày hôm qua nàng nhặt được trân châu cái này là cài gì? Hít hơi sâu, trong đầu nàng dần ra khuôn mặt tà mị của nam tử xinh đẹp kia, cặp mắt đào hoa như biết cười, giống như lúc nào cũng có thể tứ phía dõi theo nàng, nàng khỏi kích động vội vàng bỏ trân châu vào trong ống tay áo.

      “Đại công tử, mời đại công tử dùng bữa sáng.” Đột nhiên có tiếng thanh thúy vang lên từ sau lưng nàng.

      Kim Bảo Nhi giật mình sửng sốt, cứng đờ quay người lại, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Phượng nha đầu, kéo kéo khoe môi cố gắng gượng cười cái.

      “Ta đói, ngươi gọi Lộ Nhi thức dậy , đừng để cho bị trễ học, nhó bỏ thêm chút đồ ăn vào trong bọc sách của , sáng nào cũng đến trường mà kịp ăn sáng, như vậy rất đói bụng.” Lắc đầu cái, phân phó phen, cũng khồn quay đầu lại bước ra khỏi cửa, lưu lại Phượng nha đầu hiểu gì.

      Làm thế nào, làm thế nào đây, đêm qua ràng là phải nằm mơ… Nàng vỗ vỗ nghĩ đến đau đầu, cách khác, nam tử trong mộng là tồn tại, chừng, lần trước, nam tử kia cũng là chân thực xuất trước mặt nàng, chỉ là nàng cứ tưởng là mộng xuân.

      Nàng ảo não đá bay cục đá dưới chân, chợt phát ra đây là động tác mà Lộ Nhi hay làm, nhất thời cảm thấy buồn cười, ở cùng với bao lâu, mà nàng lại học chút thói quen của .

      Nhưng mà, kỳ lạ , mỗi lần nam nhân tà mị kia xuất , lạ thấy bóng dáng của Lộ Nhi… Bước chân nàng dừng lại, phải là…

      “Ai, ngươi có nghe , gần đây trong toàn Lạc Thu trấn cũng tìm được con chuột, con mèo cạnh nhà Lý gia cũng vài ngày rồi gượng dậy nổi, ngươi có kỳ lại hay , ngay cả con chó Đại Hoàng ngày thường thấy người lạ đều sủa ầm lên gần đây nó giống như cũng bị bệnh, đừng là cắn, cả ngày chỉ hừ hừ mấy tiếng, còn lại chỉ thấy nó toàn ngủ.” Mấy bà nghị luận ầm ĩ ở ngã tư phía trước.

      “Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem trời nóng thế này, mà ngay cả lũ chuột cùng chó đều thay đổi bản tính, đừng là người chúng ta, cũng muốn ra cửa.” Giáp đại thẩm .

      “Việc này cùng chuyện trời nóng có quan hệ gì, ngươi nghe sao, gần đây Lạc Thu trấn chúng ta xuất hai đạo sĩ, chừng là đến bắt .” Ất đại thẩm trừng trừng hai mắt lớn.

      Tức khắc, xung quanh hoàn toàn yên lặng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

      “Giữa ban ngày, làm sao có quái, lại , các ngươi có ai từng gặp qua quái, có ai gặp chưa?” Bính đại thẩm lúng túng cười tiếng, sờ sờ cánh tay lúc nổi da gà.

      “Vậy cũng đúng, vẫn chưa có ai gặp phải quái, những thứ đó chỉ dùng để lừa gạt trẻ con ngủ mà thôi, chúng ta đây là bậy cái gì, ha ha.” Những người khác rối rít che miệng cười, quăng những nghi ngờ vừa rồi ra ngoài chín tầng mây.

      quái? Kim Bảo Nhi đứng nghe lén ở bên cắn cắn môi dưới, đột nhiên lại cười nhạo, thế gian này làm gì có quái, nếu có, chắc cũng giống như nam tử mị tối qua… nàng nghĩ nhiều nữa, lắc lắc ống tay áo, tiếp tục bước .

      Nàng cũng chú ý đến mấy cái bóng dáng dài trượt phía sau nàng.

      Chương 72 Tranh chấp cửa hàng lương thực, tìm kiếm giải pháp
      Edit: Yumme21

      Có lẽ chuyện cửa hàng lương thực của Kim gia ở Lạc Thu Trấn bị cháy nên cửa hàng vừa mới khai trương có mấy ngày, nghênh đón ít hàng xóm láng giềng, buôn bán cũng vô cùng thuận lợi và náo nhiệt, cộng với công tử Đông Công gia trợ giúp, đúng là đem cả phố Bắc bịt chật như nêm cối *.

      (*ý là rất chật, con kiến cũng chui qua được.)

      Nhưng mà, mới có mấy ngày, nghĩ đến phía đối diện cũng xuất cửa hàng lương thực khác, bán với giá rất thấp thu hút hơn phân nửa số lượng người mua.

      “A, đây phải là Kim gia Tam công tử sao? Tại sao lại buôn bán như vậy?” Mạc lão bản từ xa nhìn thấy bóng dáng của Kim Chuyên, liếc mắt ra hiệu tiến lên thăm hỏi.

      Vừa nhìn thấy Kim Chuyên, tất nhiên là kích động nhìn tứ phía, thấy Kim Bảo Nhi đứng ở cửa tiệm nhìn chăm chú về phía , lúng túng xoa xoa đôi bàn tay, gãi gãi đầu, đành làm mặt dày cười giả dối tiếng.

      “Ta còn tưởng là người nào mở cửa hàng lương thực trước cửa chúng ta, ra là Mạc lão bản.” tới gần, cố gắng đè thấp giọng “Mạc lão bản, phải tháng sau mới khai trương sao? Người này đối với Kim gia chúng ta đúng là cạn tàu ráo máng!” Trong giọng thiếu phần lo âu, nhưng mà bởi vì trong tay Mạc lão bản lại có nhược điểm của mình nên cũng thể làm gì được.

      “Vốn là định tháng sau mới khai trương, nhưng mà kho hàng lại thể chứa thêm được nữa, cũng có cách nào, huống chi mấy ngày nay, cửa hàng lương thực của Kim gia các người kiếm được ít, coi như chia bớt chén canh, Kim gia cũng chết đói.” Mạc lão bản vuốt chòm râu ngắn của cười tà dứt, đồng thời cũng khẽ nhìn về phía Kim Bảo Nhi, có phần hả hê xoay người tiến vào trong điếm nhà mình.

      Rốt cuộc bọn họ cái gì, tại sao nhìn Tam đệ cùng lão chưởng quầy có vẻ như là quen biết? Kim Bảo Nhi như cũ có chút hảo cảm nào đối với Mạc lão bản nghi ngờ nhìn bọn họ.

      “Ca ca…” Vừa mới tan học, Lộ Nhi hào hứng chạy đến ôm lấy nàng, thân thể nho thiếu chút nữa làm Kim Bảo Nhi ngã xuống mặt đất.

      Lộ Nhi? Nàng liếc nhìn phía sau , thấy Đông Công Doãn hỗn hễn cố gắng đuổi theo sát phía sau, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lộ Nhi, nhìn thấy nàng khỏi cười tiếng, hai người kia nhất định là khắc tinh của nhau.

      “Bảo Nhi, dám bỏ con sâu lông vào trong cổ áo của ta.” Sắc mặt Đồng Công Bằng bắt đầu đỏ lên, trừng hai mắt nhìn Lộ Nhi, hung hăng cáo trạng.

      Tên nhóc con này, thừa lúc mình so hở, lén bắt con sâu lông bỏ vào trong cổ áo mình, khó trách đường về lại khó chịu như vậy, hai tay mò mẫn lưng cả ngày, cuối cùng phải chạy đến trong rừng trúc, cởi hết quần áo ra mới bắt được con sâu lông, ngờ Lộ Nhi lại chạy về trước.

      “Ngươi có phải làm gì Lộ Nhi rồi ?” Nàng liếc mắt nhìn cái, “Lộ Nhi vô duyên vô cớ trêu chọc người khác, Đông Công Doãn, đừng giống như đứa trẻ cùng so đo với Lộ Nhi, ngươi lớn hơn , nên có bộ dạng của người lớn.”

      Sắc mặt Đông Công Doãn lúc đỏ lúc trắng, nghĩ thầm tại sao Bảo Nhi lại biết trước đó mình nhéo khuôn mặt nhắn của Lộ Nhi cái? Nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy tiểu oa nhi đối diện làm cái mặt quỷ, vừa tức vừa làm gì được, chỉ có thể coi như thấy, hay là trước mặt Bảo Nhi cứ thu liễm chút.

      “Mạc lão bản, thế nào lại mở cửa hàng lương thực ở đây?” Lộ Nhi khiêu khích Đông Công Doãn bất thành, còn thú vị nên nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to ngập nước vừa chuyển, môi mỏng bỗng nhiên cất lên, “còn bán phá giá, điều này ràng là muốn đoạt mối làm ăn của Kim gia mà.” Nhìn cửa hàng lương thực phía đối diện dán chữ to, lại nhìn thấy Kim Chuyên gian nan về phía ngược lại, mắt Lộ Nhi tràn đầy vẻ hài hước.

      “Ngươi biết những chữ kia?” Đông Công Doãn cũng có chút kinh ngạc, tiểu oa nhi lúc nào cũng bướng bỉnh mà có thể biết chữ sao? hài đồng cùng lắm cũng chỉ biết đếm hai ba, lại có thể biết được những chữ phức tạp như vậy, vẫn nên là thông minh, hay là quái dị?

      “Ngươi đừng xem thường Lộ Nhi còn , chừng còn biết được nhiều chữ hơn ngươi nữa.” Kim Bảo Nhi mở miệng , lại nghi hoặc nhìn Lộ Nhi, “Lộ Nhi, làm sao ngươi biết là Mạc lão bản? Điều này giấy dán cũng có viết.” xong tự chủ sờ sờ viên trân châu trong tay áo.

      Thu hết động tác của nàng vào mắt, Lộ Nhi cười khanh khách lộ ra hàm răng trắng nõn, bởi vì vừa mới chạy xong, khuôn mặt nhắn đong đưa của phủ chút phấn hồng, như quả đào sắp chín muồi vậy, làm cho người khác muốn cắn cái.

      “Đương nhiên là vừa mới nghe người làm gọi như vậy, ca ca, việc buôn bán của Kim gia chúng ta bị đoạt mất rồi, bằng…” mắt to long lanh nhìn Đông Công Doãn, chống lại là ánh mắt thể giải thích được, lộ ra nụ cười có dụng ý, “ bằng, để cho ta cùng Đông Công ca ca biểu diễn, giúp ca ca hấp dẫn khách đến.”

      Chỉ chỉ chính mình, tầm mắt Đông Công Doãn dừng lại người Kim Bảo Nhi và Lộ Nhi, biểu diến? Mình cái gì cùng biết, chẳng lẽ nhân cơ hội này lại muốn chỉn h mình sao?
      Last edited: 11/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Nụ cười xinh đẹp trào phúng Đông Công Doãn.

      chứng minh, Lộ Nhi chính xác là chỉnh , hơn nữa còn là chỉnh rất ác độc!

      Đông Công Doãn trợn mắt há mồm nhìn cái " áo bào " kia, mặt cứng ngắc tại chỗ nhúc nhích, đây là thành quả mà Lộ Nhi bắt mình đợi cả ngày trời? cái áo do cọng chỉ xuyên qua hạt gạo rồi kết thành cái áo, viên nào viên nấy đầy đặn, nhìn thấy Lộ Nhi cực kỳ kỳ vọng nhìn mình, khỏi khó khăn nuốt nước miếng cái.

      " Ngươi muốn ta mặc cái này ? " Đùa gì thế, mình ngày thường muốn vác nửa bao gạo thôi mà muốn cố hết sức, thế mà còn muốn mặc vào cái áo dài cả thước này?

      " Lộ Nhi, ngươi chế cái này như thế nào vậy, coi như có dùng kim dù muốn qua hạt gạt cũng mất rất nhiều thời gian rồi, nhiều hạt gạo như vậy, ngươi làm sao có thể làm xong, mới có ngày… " Kim Bảo Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy cậu bé môi hồng răng trắng này, nhịn được mà muốn ôm hôn cái.

      " Làm sao chế được cái này các ngươi cũng cần quan tâm, dù sao ta làm xong chuyện này rồi, Đông Công ca ca, ngươi cũng đừng đổi ý, chuyện tiếp theo, nhất định hoàn thành, nếu , cửa hàng gạo của Kim gia nhất định bị cửa hàng gạo phía đối diện làm cho sụp đỗ. " Cũng quên việc đưa tay bé đặt lên ngực của Kim Bảo Nhi, cười đến vô cùng sáng lạn, trong nháy mắt, đôi mắt lộ ra gian trá.

      ràng việc này là quan báo tự thù ! Đông công Doãn cứng đờ nhìn về phía Kim Bảo Nhi, ngờ nàng ngược lại lại trầm mặc đứng ở bên, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Lộ Nhi, liền chỉ còn cách nuốt xuống những lời muốn ra ở lại trong miệng.

      Thấy đồng ý, trong lòng Lộ Nhi biết kịch hay sắp bắt đầu, hai chân thoáng cái, chạy nhanh tới trước mặt Đông Công Doãn, đôi tay linh hoạt mở ra vạt áo của .

      " Này, ngươi làm gì đấy? Cứ trực tiếp mặc vào là được rồi, cần cởi quần áo của ta ra! " Mặt Đông Công Doãn ủy khuất kháng nghị, đôi tay vội vàng che lại bả vai của mình.

      " Cởi. " Người nào đó lộ ra nụ cười tà tứ, hứng thú dồi dào muốn cởi ra.

      " Đừng! "

      " Cởi mau! "

      " muốn! "

      Kim Bảo Nhi nhức đầu nhìn động tác quái dị của hai người làm cho ít tiểu nhị thò đầu ra nhìn, còn hai huynh đệ Kim Quáng và Kim Chuyên còn tự mình mang theo nương tử " xem cuộc vui ", cũng đưa tay vuốt vuốt lông mày.

      " Ngươi bây giờ là ngươi làm của cửa hàng gạo, ta là tứ công tử của cửa hàng gạo, ngươi phải nghe lời ta. " Tay ngắn ngủn bé của Lộ Nhi dắt lên eo, giọng not nớt mang theo mười phần ra lệnh.

      Đông Công Doãn chỉ cảm thấy đầu vang lên đạo sấm rền, cả người bị sét đánh trúng thể động đậy, trong mềm ngoài non, tay giằng co cuối cùng cũng thả xuống.

      " Quần bên trong được cởi ra. " Giọng điệu mềm xuống mang theo bất đắc dĩ.

      " thành vấn đề. " Lộ Nhi sảng khoái đồng ý.

      Kết quả chứng minh, có mặc hay có mặc khác biệt với nhau quá lớn, bộ áo bào dài nửa thước được chế từ hạt gạo kia, tuy dày cộm nặng nề, nhưng phong cảnh từ những khe hở giữa các hạt gạo lại vẫn nhìn thấy vô cùng ràng, mang theo vẻ đẹp mông lung.

      Thấy như thế, hai người Kim Quáng cùng Kim Chuyên đều cuống sai người làm ra ngoài gõ trống khua chiêng, còn họ chỉ ôm kiều thê của mình đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

      " Ca ca, chúng ta cũng tìm vị trí nào tốt để quan sát . " Tay nho dắt theo tay mảnh mai của Kim Bảo Nhi, Lộ Nhi nở nụ cười quỷ dị, rất nhanh liền tìm được vị trí quan sát tốt.

      Nhìn đám người từ từ bị tiếng chào gọi của tiểu nhi tụ tập lại, nàng lo lắng nắm chặt lấy tay bé của , sợ bị đám đông chen chúc làm họ rời nhau.

      " chuyến, coi trộm chút, gạo của Kim gia được chế thành áo, qua qua đây, ngàn vạn lần được bỏ qua! " Bọn tiểu nhị hét lớn, cảm thấy đủ, đem cái chiêng cầm trong tay cái, " Bắt đầu. "

      bóng dáng ngại ngùng mắc cỡ bắt đầu ra ở phía trong cửa hàng, cầm cây quạt thẹn thùng che mặt, chỉ lộ ra hai cặp mắt, lúc quét qua Lộ Nhi, giống như bị vạn mũi tên đồng loạt phóng, hung hăng hướng bắn tới.

      " Oa, mẹ, người xem kìa, y phục kia có thể nhìn thấy bên trong, là ngượng ngùng. " đứa trẻ hô lên, lôi kéo y phục của mẹ mình.

      Nghe được câu này, đôi chân lõa thể của Đông Công Doãn khựng cái, thiếu chút nữa ngã nhào đất, cũng là vởi vì có thể nhìn thấy bên trong, nên mới lấy cái quạt che mặt để giữ lấy thể diện, là quá là mất mặt rồi, nếu phải là vì Bảo Nhi… còn cách nào khác dùng gương mặt đưa đám, tiếp tục về phía trước

      " Ca ca, ngươi xem? Có muốn xem cái đặc sắc hơn ? " Lộ Nhi che miệng cười trộm hỏi.

      " Cái gì đặc sắc hơn? " Kim Bảo Nhi nhịn được mà khóe môi mỉm cười, trong lòng càng ngừng vì hành động của mình mà tìm lý do, cái này tuyệt đối có gì buồn cười, , có gi buồn cười.

      Mở đều tay phải ra đặt trước mặt nàng, giảo hoạt lộ ra hàm răng, gương mặt phấn hồng lúc này càng chút màu đỏ hưng phấn, da thịt trắng sữa cũng được bày ra vô cùng tinh tế.

      " Ngươi xem… " xong, ba ngón tay búng cái vang dội, nét mặt tươi cười như hoa.

      Chương 74: Bại lộ bí mật

      Theo thanh búng tay, đám người vây quanh cũng trợn to mắt, mỹ nam thẹn thùng mặc áo bào nghe thấy tiếng vang “răng rắc”, khỏi cúi đầu nhìn xuống, tuyến đuôi của cọng chỉ kết gạo giống như được cột lại chắc chắn, những hạt trắng sữa nối đuôi nhau theo cọng chỉ rơi xuống.

      “Chuyện gì xảy ra thế này.” Đông Công Doãn sững sờ, chợt nghĩ tới điều gì, nhanh chóng ném cây quạt , sắc mặt bạo hồng, đôi tay hốt hoảng níu lại cọng chỉ , “Ngừng ngừng, đừng rớt nữa!” Nhưng có thể là do tay chân luống cuống, nên ngược lại càng níu giữ được cọng chỉ .

      Rốt cuộc trong lúc níu kéo, nghĩ tới, hạt gạo cũng rơi xuống soàn soạt theo những cọng chỉ , so với đường chỉ hồi nãy, tại đơn giản chính là hóa việc trở thành việc lớn.

      “Lộ Nhi…” Kim Bảo Nhi thể tin được nhìn những hạt gạo rơi ở người Đông Công Doãn, từ chỗ mông phân tán đến bộ ngực, lộ ra hai chỗ đỏ tươi, “Ngươi làm như thế nào vậy?” cái búng tay có thể làm áo bào tán loạn? Trừ phi, cọng chỉ đó là bị nắm trong tay.

      “Ca ca, vui ?” Lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống vân vê hạt gạo, đôi mắt màu đen xuất tia tà tứ, lúc ngồi dậy lại đổi thành dáng vẻ ngây thơ,

      “Cọng chỉ chịu đựng được quá lâu đương nhiên là chống đỡ được sức nặng của gạo, Lộ Nhi cũng là đoán chắc thời cơ.” Đương nhiên là còn nắm thóp được dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Đông Công Doãn.

      “Nhưng mà, dù như vậy, Đông Công Doãn cũng là có chút đáng thương…” Nàng dừng chút, ánh mắt ngượng ngùng liếc tới cái người ngơ ngẩn đứng giữa đám người, “phốc” tiếng, cười lên, “Nhưng mà, đúng là có thiếu chút khí chất của nam tử, rèn luyện chút cũng là điều tốt.”

      Thấy nàng những trách mình ngược lại còn cười vui vẻ như vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhìn nụ cười tao nhã lịch của người mặc thân nam trang kia, ngược lại cảm thấy dù giờ phút này dáng vẻ nàng mặc trang phục nam nhân, nhưng lại tươi mát mê người, vì sao lại có nhiều người tin nàng là nam tử? Nhưng mà, cho đến sau khắc này, rốt cuộc cũng hiểu rồi…

      “Rơi sạch rồi…” Đông Công Doãn lẩm bẩm mình, nhìn đống gạo đất cũng chưa tỉnh táo lại, mấy hạt gạo trong lòng bàn tay so với những hạt gạo rơi dưới đất cũng thưa thớt đến buồn cười.

      “A, là Đông Công công tử, Đông Công công tử mặc lên những hạt gạo kia.” tiếng yếu ớt làm nũng của nam sinh vang lên, khăn lụa trong tay vung lên, liều mạng chen vào đám người để vào chỗ đất đầy gạo khiến cho vạt áo của y rũ xuống.

      “Nhanh, mau nhặt lấy a!” biết là người nào hô lên tiếng, đám người cười to kia mới kịp tỉnh ngộ, mọi người chen tới trước hoặc ngồi xổm xuống nhặt tìm hạt gạo đất, đây là những hạt gạo mà Đông Công công tử nổi tiếng lừng lẫy ở Lạc Thu trấn mặc vào, ở cách đây mấy thị trấn , có ít “nam sắc” thích thu thập những món đồ mà từng dùng qua, đáng tiếc nhà Đông Công rất ít khi cho ra ngoài, nhưng lần này, đúng là giàu to rồi.

      Hóa ra là như vậy… Kim Bảo Nhi rốt cuộc hiểu vì sao Lộ Nhi lại tìm đến Đông Công Doãn để làm mẫu rồi, đôi lông mày nhíu lại, liền vỗ vỗ tay.

      «Các vị bà con bác ở đây, xin lỗi, những hạt gạo này thể đưa ra ngoài, chỉ có thể mua ở bổn điếm cân gạo mới có thể mang mười hạt gạo mà Đông Công công tử mặc người, nếu muốn lấy được những hạt gạo này, xin mời bà con bác mua gạo ở cửa hàng! " Giọng ngày thường ổn định của nàng cũng tăng thêm vài lần, làm cho bên tai mọi người vang lên tiếng nổ vang.

      Mua cân gạo nhận mười hạt gạo, vậy mua mười cân gạo phải là trăm viên gạo hay sao? Rất nhiều người bấm tay tính toán chút, mắt lộ ra hung quang, nhìn chầm chầm mọi người, cũng đợi được nữa, giống như nổi điên mà vọt vào trong cửa hàng.

      Thấy vậy, Kim Chuyên cùng Kim Quáng ôm nương tử di chuyển tránh né sang bên cạnh, chỉ sợ cẩn thận bị giẫm thành nhân thịt khô.

      " Nhanh, đem gạo chuyển ra, chừng hôm nay có thể bán nửa số gạo. " Kim Bảo Nhi cất giọng với tiểu nhị, đem áo bào cuốn lên, cũng vọt vào cửa hàng gạo để tự mình thu ngân.

      Nàng phải là bỏ quên mình chứ? Đôi môi đỏ mọng của Lộ Nhi bất mãn cong lên, cảm thấy đơn khóe mắt vừa thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy Đông Công Doãn ngượng ngùng lấy cánh tay che cảnh tượng trước mắt trốn ở góc, trong lòng tất nhiên cũng trở nên vui sướng, xéo tới quán trà ở đối diện, liếc nhìn dáng vẻ dựng râu trợn má của Mạc lão bản, khỏi hả hê huýt sáo lên, chỉ bằng , mà cũng dám đấu với Kim gia!

      Nhưng mà, ở ngoài đám người kia, hai bóng dáng đạo bào màu xanh dương lén vân vê hai hạt gạo ở trong lòng bàn tay, nhìn được nửa khắc, hình như xác nhận ra được điều gì.

      " Sư phụ, thứ làm đứt nó cũng phải là do người làm, mà là những răng xuyên thấu của xà làm đứt nó , như vậy, trong Kim gia chừng có người mà chúng ta muốn tìm! " mặt Bình Sinh vui mừng, nhiều ngày tìm kiếm như vậy cũng uổng phí.

      ngờ chỉ vừa muốn ngang qua, bước liền dẫm phải hạt gạo, trong lòng áy náy, nhặt lấy hạt gạo sắp muốn trả lại, liền phát dấu vết hạt gạo.

      " Bằng vào đạo hạnh bị giam cầm của chúng ta cũng thể đối phó với xà , xem ra, chỉ có thể đợi đến ngày Tam Phục để chúng trở về với nguyên hình. " Miệng lão đạo cười lên, híp mắt vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ rồi sau đó phân phó, " Bình sinh, ngươi điều tra chút, Kim gia gần đây có chuyện lạ gì xảy ra hay . "
      Last edited by a moderator: 11/10/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75: Lộ Nhi rất sợ nóng, muốn đến trường

      Vào ngày Tam Phục thời tiết cũng nóng bức đến khác thường, ít người đường ở đây thường ra ngoài khi tiết trời bắt đầu lạnh vào lúc chạng vạng tối, bởi vì Vu Liễu thôn hôm nay đưa tới ít lương thực để bổ sung cho hao hụt của cửa hàng gạo Kim gia, hơn nữa việc oanh oanh liệt liệt của " mỹ nam tú " Đông Công Doãn mấy hôm trước giúp cho việc buôn bán cũng phát triển ngừng, chỉ bù đắp cho tổn thất bị thiêu hủy lần trước, Kim Bảo Nhi lại càng bận rộn đến tối mày tối mặt, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền ra ngoài, buổi tối đợi đến lúc trăng treo cao mới về phủ, hoàn toàn chú ý đến cậu nhóc trốn học được mấy ngày rồi, cho đến khi Lưu Vân lại lần nữa tìm đến cửa.

      " Ngươi cái gì, Lộ Nhi năm ngày đến trường học sao? " thanh tính toán lập tức dừng lại, Kim Bảo Nhi đặt cây bút ở trong tay xuống, cuộn ống tay áo lên, sắc mặt có chút kinh ngạc.

      " Lưu Vân có tìm ngươi vài lần, nhưng vì ngươi ra ngoài nên truyền lời lại cho tiểu nhị, thế nào, ngươi biết sao? " Lưu Vân cũng sửng sốt, nàng còn tưởng rằng Lộ Nhi lúc trước nghe lời, được Bảo Nhi ca ca đồng ý cho nên mới nghỉ ngơi, nhưng mà, cho dù có nghỉ ngơi, cũng nên để cho Bảo Nhi ca ca tới với mình tiếng mới phải, ngờ rằng, Lộ Nhi căn bản lại với nàng.

      Truyền lời cho tiểu nhị trong cửa hàng? Kim Bảo Nhi cười khổ liếc mắt nhìn đám người loay hoay ở xung quanh, sợ rằng cũng quên sạch vụ này luôn rồi.

      " Ngươi yên tâm, mấy ngày nay đều ở trong phòng đọc sách, ta tại xem chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lưu Vân muội muội, người trước tiên cứ trở về, trời nóng như vậy, lại làm phiền ý tốt của ngươi, chút nữa ta phái người đưa tới tin tức cho ngươi. " Áy náy hướng nàng gật đầu, phủi bụi bậm người, mang vẻ mặt xanh mét chạy về hướng Kim gia.

      Lộ Nhi gần đây ra sao, mặc dù nàng cảm thấy khá kỳ lạ vì sao nhìn thấy được nhưng cũng muốn làm khó , ngờ ngay cả đến trường học cũng , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      " Ơ, đây phải là giáo sao, xem ngươi quan tâm Lộ Nhi như thế, cái bao gạo này cũng có thể đưa tiễn ngươi được rồi. " Đông Công Doãn chui ra từ phía sau quầy hàng, thấy bóng dáng của Kim Bảo Nhi biến mất, mới tiện tay lấy ra túi gạo đưa cho Lưu Vân, mặt cười gian.

      Về phần lý do, đương nhiên là do công trạng của nàng ta vì tố cáo Lộ Nhi rồi, lần này để xem coi tiểu tử kia có bị đánh trận nhé, nhớ tới hồi bé mình chỉ cần học tập, quấn Bảo Nhi chơi đùa, việc tiếp theo mà nàng làm chính là cầm cành cây đuổi đánh còn mình bỏ chạy, còn kiên quyết như vậy, tại, nhất định đem tiểu tử kia đánh tới thể rời giường nổi.

      " Đa tạ gạo của đồng tính công tử, đoán chừng bán cũng nhận được ít tiền, nghe Lân Hoa thiếu gia ở trấn bên cạnh đòi giá cao để mua vật dụng của ngươi, ta có thể ve vét số tiền lớn rồi. " Hiên ngang đập lên vai , nàng ngược lại cũng có chút vui nào, ngược lại còn thầm châm chọc ta thích trai đẹp.

      đợi sắc mặt Đông Công Doãn chuyển sang trắng hồng, Lưu Vân sải bước lớn như nam tử trong nháy mắt liền ra khỏi cửa hàng gạo, lưu lại người nào đó cắn răng nghiến lợi buồn bực vì móc bạc cho sói.

      " Lộ Nhi, Lộ Nhi… " Vội vàng trở lại Kim gia, Kim Bảo Nhi vỗ vỗ lên cửa phòng của , thiệt là, Phượng nha đầu tại sao lại cho mình biết Lộ Nhi học, nghĩ tới đây, nàng mới đột nhiên nhớ tới, Phượng nha đầu xin nghỉ phép nửa tháng để trở về thăm người thân, mà người đưa Lộ Nhi học lại là Đông Công Doãn nha, dĩ nhiên là ước gì bé học rồi, trời nóng thế này tốt nhất vẫn là nghỉ ngơi.

      " Ca ca? " thanh mơ hồ từ cửa sổ bên phải truyền đến, lộ ra khuôn mặt nhắn đỏ tươi giống như con tôm được nấu chín, " Hôm nay tại sao lại về sớm như vậy? " lo lắng nhìn xung quanh, dáng vẻ làm việc trái với lương tâm.

      " giáo với ta rồi, ngươi tại sao lại đến trường học, Lộ Nhi, có phải ngươi bị bệnh hay ? Ca ca gần đây bận việc nên cũng chăm sóc cho ngươi được, nhanh, mở cửa ra cho ta nhìn chút, mặt của ngươi vì sao lại đỏ đến thế chứ? " Ánh mắt nàng gấp gáp ý bảo mở cửa, nghĩ tới, khuôn mặt nhắn lộ ra từ cửa sổ sững sờ, lắc lắc đầu .

      Đưa tay xoa xoa trán ngừng ứa ra mồ hôi, Lộ Nhi trong lúc lơ đãng cũng làm cho nàng nhìn thấy được tay bé trùm lên tấm vải.

      " Lộ Nhi có bệnh, chỉ là Lộ Nhi sợ nóng thôi, muốn đến trường học, ca ca ngươi đừng lo lắng cho ta, chưa đến hai mươi ngày nữa Lộ Nhi nhất định trở về trường học. " Ánh mắt của có chút suy yếu cùng miễn cưỡng, híp con mắt nhìn mặt trời cực nóng treo cao, lại đem cánh cửa sổ kéo xuống.

      có bệnh? có bệnh mới là lạ! Nàng mấp máy môi, ra câu : " Mở cửa cho ta! "
      Last edited by a moderator: 19/8/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76 Phát sốt? Mau cởi bỏ quần áo
      Edit: Yumme21

      Đợi lâu, mới thấy cửa được mở ra từ bên trong, lộ ra khe hở cực , mắt thấy bốn bề vắng lặng, mới mở rộng bên cửa, bọc thân hình nhắn của mình trong chăn bông, toàn thân đầy mồi hôi, đứng núp sau cánh cửa còn lại.

      “Lộ Nhi!” Nàng kêu lên, đồng thời đẩy cửa vào, mắt trợn miệng mở to nhìn bộ dáng toàn thân trắng toát của , “Trời nóng như vậy ngươi còn đắp chăn bông, khó trách toàn thân ngươi đầy mồ hôi, nhanh, mau bỏ chăn bông ra.” xong, nàng muốn bước đến kéo lấy chăn bông dày cộp nặng nề người ra.

      Nhưng mà, ngờ, lại vội vàng tránh sang bên, thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi bàn tay của nàng, lắc đầu mãnh liệt như lắc trống, màu sắc trong đôi mắt chợt xuất u kỳ lạ, như như , cuối cùng, vẫn bị áp chế xuống.

      phải ngươi muốn đến trường là do trời nóng sao, tại lại trùm chăn, Lộ Nhi, lẽ là ngươi phát sốt?” Trong lòng nàng cực kỳ gấp gáp, nhưng sao mà mỗi khi nàng tiến về trước bước là lại lùi hai bước, túm chăn kéo rê mặt đất, bị dính đầybụi vàng,

      “Tỷtỷ, ta có phát sốt, trước tiên người đóng cửa lại có được ? Nóng quá.” yếu ớt thở ra hơi, mắt nửa nhắm nửa mở nhìn như mũi tên nhọn bắn tới phía ánh sáng, nhịn được rụt đầu vào trong chăn cái.

      Kim Bảo Nhi cẩn thận nghiêng người sang trái đóng nửa cửa rộng mở lại, nhưng giờ phút này, hiểu sao, nàng lại cảm thấy có chút nặng nề kỳ quái, cơ hồ nàng phải dùng hết sức lực mới có thể đóng cửa lại chặt để thừa ra khe hở.

      Nàng ngừng thở hổn hển, mềm nhũn dựa vào cửa trượt xuống đất, đôi tay rủ xuống bên cạnh, mi mắt hạ xuống, ngực phập phồng, lần đầu tiên, nàng cảm thấy việc trói buộc ngực như thế này vô cùng thoải mái.

      “Tỷ tỷ, ngươi sao chứ?” Nhìn thấy cửa bị đóng khe hở, đôi mắt to ngập nước long lanh cũng ra từ trong cái chăn, thấy nàng kiệt sức ngồi dưới đất, cuống quít cởi bỏ cái chăn chạy đến bên nàng, bàn tay vô cùng nóng sờ tới sờ lui người nàng, khuôn mặt nhắn hết sức lo lắng.

      phải là nàng bị cảm nắng rồi chứ? Nàng khổ sở cười tiếng, nhàng lắc đầu, nàng cảm nhận được bàn tay bé nóng hổi nhàng xoa bóp nơi huyệt Thái Dương, trong lòng cả kinh, ngày thường toàn thân Lộ Nhi đều mát lạnh, chưa bao giờ nóng bỏng như hôm nay, giống như dầu bị đun sôi, chỗ huyệt Thái Dương của nàng cũng bị hơi nóng làm cho đau rát.

      “Lộ Nhi, ngươi bị sốt rồi, nhanh, nghe lời tỷ tỷ, lên giường nằm, ta ra ngoài lấy nước để chườm lạnh cho ngươi.” Nàng kéo tay bé của ra, chống tay xuống đất định đứng lên.

      “Ngươi xem, thân thể của ngươi tại, đến mở của còn khó nữa là.” lau lau mồ hôi nóng liên tục xuất mặt, nhíu nhíu mày, lấy cánh tay của nàng vòng qua cổ dìu nàng đứng dậy, “Buổi sáng ta lấy chậu nước đặt giường, đừng ra ngoài nữa, cùng nghỉ thôi.”

      Thân thể, càng ngày càng nóng rồi… cố gắng dùng ống tay áo bao lấy cánh tay của mình, thấy mắt nàng rủ xuống, an tâm bắt đầu bước , nhìn thân thể bé, nhưng lại nhanh chóng mang nàng đến giường, cới áo khoác ra, chỉ còn lại tấm vải quấn ngực nàng cùng cái quần ngắn.

      “Có mát hơn ?” nhúng cái khăn trong chậu nước vắt khô, nhàng đặt cái tráng sáng bóng của nàng.

      “Ừ, khá hơn chút.” Nàng thầm, nàng cố gắng mở mắt nhìn gương mặt nhắn trắng nõn đầy mồ hôi, giơ tay lên dịu dàng lau , “Lộ Nhi, ngươi cũng mau cởi quần áo, rồi dùng khăn lạnh đặt lên trán, tỷ tỷ nằm chút khỏe hơn, liền ra ngoài mời đại phu đến xem bệnh cho ngươi.” đến mấy chữ cuối, tay nàng trượt từ cổ áo của xuống dưới, đụng đến vạt áo , muốn cởi nó ra.

      Ánh mắt chợt lóe, hai tay bé của nhanh chóng cầm lấy tay ngọc của nàng, nghịch ngợm cười tiếng thoải mái lộ ra hàm răng trắng sáng.

      “Đây là tỷ tỷ muốn thực nghĩa vụ của nương tử? nếu như vậy, ngươi liền có thể cởi quần áo giúp Lộ Nhi, bằng , chờ khi ta tắm rửa, tự mình cởi bỏ.”

      Gương mặt nhắn mũm mỉm lộ ra ý cười tràn đầy mong chờ, tay lại bắt đầu giở trò chọc chọc đến trước ngực của nàng.
      Chương 77 Lộ Nhi, người của ngươi?
      Edit: Yumme21


      Chọc được vài cái, bất mãn nhíu chân mày nho lại, đôi tay quấn quít lấy bộ ngực hở ra từ trong tấm vải mỏng, trong khi đó, Kim Bảo Nhi lúng túng bảo vệ cái nơ con bướm xinh xắn, vốn là gương mặt tái nhợt tại lại trở nên ửng hồng.

      Tại sao lại luôn thích đụng vào nơi mẫn cảm của nàng... dùng ánh mắt lặng lẽ liếc xéo Lộ Nhi cái, nuốt nước miếng, gượng ép khẽ động khóe miệng, cười cười, lại bắt gặp được cái miệng nhắn của cong lên, nàng đành giơ bàn tay lên sờ sờ cánh mũi khả ái của .

      “Ngươi tắm rửa , đổ nhiều mồ hôi như vậy, thể dùng nước lạnh để tắm được, nhất định phải dùng nước ấm, còn nữa, tắm xong phải nhanh chóng lau khô thân thể rồi mặc quần áo vào, lúc ra cửa kêu nha đầu ôm người .” Tuy nàng rất ân cần với nhưng cũng là cự tuyệt cái chức trách nương tử mà vừa mới .

      “Ra cửa? Vì sao lại ra ra cửa?” Gương mặt tươi cười nhất thời chuyển sang còn gì thú vị nữa, kéo tay nàng xuống, trực tiếp ngồi bên mép giường, có ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tinh thần của cũng được hồi phục chút, hai chân ngắn nhắn đung đưa tới lui bên giường.

      ra khỏi cửa phải tắm như thế nào?” Kim Bảo Nhi chỉ nghĩ là do bị bệnh được tỉnh táo, kéo lấy cánh tay của , “ được, xem ra ngươi vẫn thể tắm được, cũng nóng đến hồ đồ rồi, nếu như sau khi ngươi tắm lại gặp gió lớn, chừng bị bệnh nặng hơn, mau lên đây đắp chăn ngoan ngoãn ngủ, khí nóng thoát ra ngoài tốt hơn.” Tay kia của nàng sờ sờ giường, mới phát chăn rơi xuống dưới đất.

      Lộ Nhi dở khóc dở cười chỉ vào sợ dây thừng ở bên cạnh giường, dùng ánh mắt kêu nàng chú ý quan sát, tay nhàng kéo cái, tấm màn che đậy thùng nước tắm chậm rãi bị vén lên, lại nhìn thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, mấy ngày nay có ra cửa, tự nhiên có lý do riêng, cho dù phải giải quyết mọi việc trong phòng này.

      “Mới vừa rồi ta có chút nóng nực trong người, ngươi còn muốn cởi quần áo của ta ra, lần này lại muốn ta đắp chăn, tỷ tỷ, xem ra ngươi bị cảm nắng , để ta kiểm tra chút.” Tay lại bắt đầu lục lọi người nàng, cảm xúc mềm mại mơ hồ làm đụng hoài chán.

      Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, mới có thể ra những lời suy nghĩ như vậy, nàng áy náy cắn môi, xem ra, Lộ Nhi so với mình còn trấn định hơn, hơn nữa, tựa hồ cũng hồ đồ, cũng là vì, sống trong rừng quá lâu, nếu có bản lĩnh chiếu cố bản thân làm sao có thể sống được.

      Nghĩ đến đây, nàng càng thêm áy náy, chính là đệ đệ như rất muốn được tỷ tỷ chăm sóc, nhìn sắc mặt tái nhợt nhưng lại cố gắng lộ ra bộ dáng vui vẻ, nàng lại càng đau lòng.

      “Lộ Nhi, mau nhặt chăn lên, tắm, sau đó, ngươi muốn làm gì, làm cái đó, được ?” thanh mềm mại của nàng dịu xuống, kinh ngạc ánh mắt lóe ra tia sáng, mất tự nhiên lại nhìn trái nhìn phải, giả bộ tìm chăn bông.

      “Được, đây là do tỷ tỷ .” nhịn được nhấc cao khóe miệng, đứng dậy xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía nàng, vụng trộm kéo áo lên, liếc thấy vảy cổ tay, sao biến mất được, chỉ cần che kín hai mắt của nàng, như vậy khi vảy rắn mọc ra nhiều hơn nàng cũng cảm giác được.

      Tử Huân, đợi ngàn năm, rốt cuộc cũng sắp đạt được như ý nguyện!

      Mắt to long lanh gấp gáp, trong nháy mắt ánh sáng trong suốt dường như muốn chiếu sáng cả gian phòng u tối, gương mặt tái nhợt khôi phục được chút nhu thuận, bĩu môi hồng cái, nhàng tiến lên ôm lấy cái chăn.

      “Ken két”

      Cửa đột nhiên bị người đẩy vào lộ ra khe hở nho , ngay sau đó người bên ngoài lại nhớ đến điều gì, vội vàng khép cửa lại, gõ “Cốc cốc” hai cái.

      “Tiểu công tử, đến giờ ăn trưa.” Tiếng của Thôi đại thẩm phụ trách mang cơm truyền đến, nàng hiển nhiên quên mất, Lộ Nhi ra lệnh trước khi vào phải gõ cửa, khi đồng ý mới được đưa cơm vào.

      “Tiểu công tử?” Đợi nửa buổi cũng có tiếng động nào, Thôi đại thẩm lại cất giọng gọi.

      “Để thức ăn ở trước cửa, lát nữa ta ra lấy.” thanh của đột nhiên mang theo run rẩy, êm đềm và nho giống như tiếng gió mát thổi qua, phất và vành tai, như có người thầm.

      “Vâng!”

      Bên ngoài lại truyền đến thanh bước chân bước chân nặng nề dày cộm rời của Thôi đại thẩm, “Ba ba” vang dội, thế nhưng vẫn cứng đờ đứng ở rất xa, đôi tay ôm lấy cái chăn chặt, bóng lưng nhắn có chút nặng nề.

      “Lộ Nhi, trước tiên ngươi tắm , ta giúp ngươi mang thức ăn vào.” Cảm giác đầu choáng váng vô lực lúc nãy giảm bớt, Kim Bảo Nhi từ từ ngồi dậy, thân thể lay động về phía , “Đừng đứng ngây ngô như vậy nữa, nhanh lên.” Nàng đốc thúc , đến sát bên cạnh , đặt bàn tay lên lưng .

      “Đừng đụng ta!” Lộ Nhi nhất thời rống to, giọng trẻ thơ mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp.

      làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi Thôi đại thẩm mở cửa cẩn thận để cho ánh sáng chiếu vào nên lại thoải mái? Kim Bảo Nhi lo lắng đến phía sau , hai tay nàng nhanh chóng ôm lấy , đụng đến nhiều nơi mềm mại có phần hơi lạnh, nàng cả kinh, cũng biết hơi sức ở đâu ra, chợt xoay người Lộ Nhi lại.

      “A! Lộ Nhi! Ngươi... người của ngươi... cái này... rốt cuộc là như thế nào?” Nàng cuống quýt dùng tay che miệng muốn kêu to.
      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :