1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Whitney, my love (Whitney, Em yêu) - Judith McNaught (42c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 40

      Emili trở lại phòng khách, cuộn mình trong chiếc khăn choàng, và ngồi gần lò sưởi, nhưng thể ngừng run rẩy bởi lạnh lẽo lan tỏa khởi nguồn từ bên trong . Cha bước vào vài phút sau đó, đứng lên, tràn ngập sợ hãi khiến đầu gối khuỵu xuống.

      “Bố ngang qua xe của Westmoreland đúng lúc rẽ vào lối vào nhà,” vị công tước tức giận thông báo, “và tên đánh xe đáng chết của gần như chèn ta trượt khỏi đường!”

      “Stephen phải rất vội vàng – trường hợp khẩn cấp,” giải thích, quá xáo trộn để nhận ra gọi Stephen bằng tên riêng. “Chị dâu của ấy ngã ở Grand Oak và ấy đường đón bác sĩ. Đứa bé có thể chào đời sớm bởi cú ngã của bà ấy.”

      “Đáng tiếc,” ông chiếu lệ, sau đó suy nghĩ của ông quay trở lại với điều quan tâm của mình ngay lập tức. “Khi Westmoreland đến đây tối nay, cậu ta bảo Jenkins là muốn chuyện với bố. Con có biết cậu ấy muốn thảo luận chuyện gì ?”

      Emili gật đầu. Nuốt nghẹn, so vai và gồng mình chờ đợi cơn giận bùng nổ. “ ấy định hỏi bố xin cưới con.”

      Mặt bố trắng bệch vì giận dữ. “Đồ ngốc nghếch! Đồ dại dột! Sao con lại để mọi chuyện quá xa như thế?”

      “Con biết. Chỉ là – nó cứ đến.”

      “Cứ đến?” ông lớn tiếng, sau đó hạ giọng thành tiếng rít giận dữ. “Chết tiệt! Con có hiểu mình vừa làm gì ? Con gì với cậu ta?”

      . Con với ấy con đính ước với Glengarmon.”

      “Đó là tất cả những gì con ?”

      . Con với ta con phải cưới Glengarmon vì bố muốn nối liền khu đất của chúng ta với ông ấy và bởi vì nhiệm vụ của con là kết hôn theo mong muốn của bố.”

      “Cậu ta phản ứng như thế nào?”

      ấy cực kì giận dữ. Papa, hãy tin con. Con hề nghĩ Stephen để tâm nhiều như vậy. Con biết là có những tin đồn và dự đoán là ấy định cầu hôn con, nhưng con chưa bao giờ tin vào nó. Con có lí do gì để tin cả.”

      “Chúa ơi, đây là thảm họa! Con đặt ta vào vị trí thể tránh khỏi là phải từ chối Westmoreland và làm cậu ta và cả gia đình cậu ta nổi giận.” Cào cào tay vào tóc, ông lại lại trong phòng, sau đó bao vây lấy . “Chỉ có giải pháp: Con cưới Glengarmon ngay lập tức. Glengarmon có thể xin được giấy phép đặc biệt vào sáng mai và con có thể cưới ngay tức khắc.”

      Emili nhìn ông, sau đó quay và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nhưng phản đối. “Rất hay, Papa.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 41

      Hoảng sợ hơn cả khi chàng nhìn thấy Whitney vấp chân vào mép thảm và ngã lăn xuống nhiều bậc cầu thang đêm hôm trước, Clayton lại lại trong phòng giải lao ở Grand Oak, toàn bộ chú ý của chàng tập trung vào cánh cửa đầu cầu thang. Phía bên kia cánh cửa đó, vợ chàng chuẩn bị sinh cho chàng đứa con sớm hơn hai tháng, và cả mẹ và con ở trong tay của Hugh Whitticomb.

      Trong vòng hai tư giờ qua, tin tưởng vào tay nghề của Hugh Whitticomb của Clayton ngày càng teo lại theo từng phút trôi qua. Đầu tiên, khi Whitticomb đến vào tối hôm trước, ông ta khám cho Whitney và đảm bảo với cả nhà là cả mẹ và con dường như vẫn trong tình trạng khá tốt. Sáng nay, ông ta cộng thêm khẳng định vào chuẩn đoán của mình. “ có dấu hiệu gì là đứa bé ra đời sớm vì cú ngã của bà ấy,” ông ta với Clayton và những người khác, “nhưng tôi ở lại đến tối nay, chỉ để đề phòng là tôi sai.”

      Từ đó, Clayton quá căng thẳng đến mức ban lệnh và kèm theo đó là đe dọa. “Cho dù ông nghĩ là khả năng đứa bé ra đời sớm là vô cùng thấp, ông cũng ở đây trong vòng hai tháng nữa!” chàng ra lệnh.

      Hếch đầu sang bên, Hugh Whitticomb nhìn chàng với thông cảm thích thú mà ông luôn cảm thấy cho những người đàn ông sắp làm cha lần đầu tiên. “Chỉ là thắc mắc của tôi thôi, Ngài làm gì để giữ tôi ở đây?”

      “Ta có khó khăn gì để tìm được cách, tin ta ,” Clayton quát.

      “Tôi hề nghi ngờ gì,” Hugh với tiếng cười thầm. “Tôi chỉ là tò mò. Khi mẹ Ngài gặp cơn cảm lạnh tháng trước khi Ngài sinh ra đời, tôi tin là cha Ngài đe dọa giam giữ tôi trong hầm ở Claymore. Hoặc đó là Bá tước của Sutton? … Bá tước chỉ ra lệnh cho xe ngựa của tôi về nhà và sau đó từ chối cho tôi sử dụng bất cứ cái xe nào của ông ấy.”

      thích thú của ông biến mất ngay sau đó, khi hầu của Whitney bay ra khỏi phòng và nghiêng người ngó xuống tầng dưới. “Bà ấy có cơn đau, bác sĩ Whitticomb.”

      Đó là nhiều tiếng đồng hồ trước, và kể từ đó Clayton chỉ được phép thăm Whitney hai lần và mỗi lần chỉ vài phút. Nàng nhìn nhợt nhạt và yếu ớt chiếc giường bốn bức lớn, nhưng những cơn đau của nàng chỉ thỉnh thoảng đến nên nàng nở nụ cười xinh đẹp của mình và bảo chàng ngồi cạnh nàng giường. “Em chàng, và lúc nữa thôi em sinh cho chàng đứa trẻ khỏe mạnh và xinh đẹp,” nàng với Clayton, che giấu sợ hãi của nàng dưới những lời an ủi, Clayton nhõm hơn nhiều – cho đến khi cơn đau mạnh tấn công nàng khiến nàng cong lưng khỏi giường. “Chàng phải rời bây giờ,” nàng trong khi cắn chặt môi cho đến khi nó bật máu.

      Clayton trút cơn thịnh nộ thể kiềm chế được lên Whitticomb, “Chết tiệt, ông thể làm gì cho nàng hay sao?”

      “Tôi làm vài điều cho bà ấy đây,” Hugh trả lời. “Tôi khuyên ông xuống lầu để bà ấy phải lo lắng cho ông khi cơn đau đến.”

      tiếng đồng hồ sau, Clayton khăng khăng phải đích thân nhìn thấy là nàng vẫn ổn, và khi người bác sĩ cố ngăn chàng ở cửa, Whitney gọi với ra bảo chàng vào. Nàng nhìn nhợt nhạt hơn và trán ướt đẫm mồ hôi. Clayton ngồi xuống cạnh nàng, vuốt mái tóc dày ra khỏi trán, và nghiêm trọng hứa, “Ta bao giờ để điều này xảy ra cho nàng lần nữa.”

      cơn đau khác lại đến trước khi nàng có thể trả lời và Clayton ôm chầm nàng vào tay, rung rung nàng như đứa trẻ. “Ta xin lỗi,” chàng khản giọng thầm, đôi mắt đầy nước mắt của khiếp sợ. Sau đó chàng bị đuổi ra ngoài và cánh cửa phòng nàng khoá lại để ngăn chàng.

      Whitticomb xuất đều đặn sau đó để thông báo cho cả gia đình những tin tức mang tính khích lệ nho , và dự đoán sai về giờ đứa trẻ chuẩn bị ra đời. Clayton thể được trấn tĩnh bằng bất cứ điều gì ông . Dứt mắt khỏi cánh cửa đầu cầu thang, chàng liếc nhìn đồng hồ trong hành lang, thấy rằng bây giờ là 9h hơn, sau đó chàng hùng hổ lao qua cánh cửa của phòng khách nơi Stephen và mẹ chàng cầu nguyện cũng với Ngài Gilbert và vợ. “Whitticomb là tên đần bất tài.” Clayton giận dữ với họ. “Tôi tìm bà đỡ, , hai bà đỡ.”

      Bà Gilbert mỉm cười yết ớt. “Ta chắc là đứa bé sớm ra đời và mọi chuyện tốt đẹp cả thôi.” Bà thành công trong việc an ủi Clayton bởi vì bà cũng sợ và Clayton có thể nhận ra.

      Ngài Gilbert ủng hộ dự đoán của vợ với cái gật đầu nhấn mạnh và giọng thân mật, “Nó xảy ra bất cứ lúc nào. có gì để lo lắng. Trẻ con sinh ra mỗi giây trong ngày.” Theo nhận định của Clayton, Ngài Gilbert trông còn hoảng sợ hơn bà Gilbert.

      Stephen nhấc đầu ra khỏi tay mình và chăm chú nhìn Clayton với vẻ bất lực vô vọng. Stephen, Clayton nhận thấy, có quá nhiều tôn trọng với trai mình để dối về những điều mà tin.

      Bà công tước quả phụ đứng lên và bước về phía chàng. “Ta cảm thấy bằng cả trái tim là có điều gì để lo lắng,” bà run run . “Trong trái tim ta, ta cảm thấy Whitney và đứa bé tuyệt đối ổn.”

      Clayton bước và tiến đến bình rượi brandy để bàn. Lần cuối cùng khi mẹ chàng tiên đoán những điều như vậy là khi con ngựa đực của bà bị ốm. Con ngựa đó chết vào sáng ngày hôm sau.

      Chàng biết mọi người cầu nguyện vì họ thể làm điều gì khác. Chàng biết ràng như biết rằng Hugh Whitticomb là thằng ngốc bất tài và nhẫn tâm.

      “Đức ông?”

      Mọi người trong phòng nhìn vào Hugh Whitticomb đứng ở cửa, trông cực kì phờ phạc.

      Clayton chết đứng. “Gì?”

      “Ngài có muốn lên gác và đón mừng con trai của mình chứ?”

      Clayton cảm giác như chàng mọc rễ vào chiếc thảm. Chàng phải nuốt xuống cục băng dâng lên trong họng để hỏi. “Còn vợ ta thế nào?”

      “Bà ấy làm mọi chuyện tuyệt.”

      Clayton sải bước khỏi phòng và cưỡng lại thôi thúc chưa từng thấy để ôm chặt lấy người bác sĩ tuyệt diệu.

      “Bà ấy tặng tôi vết xước, Alicia ạ. Bà ấy có mất chút máu, nhưng bà ấy khỏe lại. Ngay cả trước khi bị chảy máu, tôi hề có ý định rời khỏi bà ấy ít nhất là cho đến ngày mai. Bà biết đó.”

      “Tất nhiên tôi biết,” bà với nụ cười đầy nước mắt, sau đó bà xuôi theo thôi thúc mà Clayton lờ và ôm chặt ông. “Cảm ơn, Hugh,” và thầm. “Tôi sợ chết khiếp.” Bà nhìn quanh mọi người. “Tôi thể mở mắt được nữa. Tôi nghĩ tôi phải nghỉ.”

      “Tôi tin là tôi cũng làm như vậy,” Quý bà Gilbert .

      Ngài Gilbert lịch đứng lên và nghiêng người hôn vào má vợ, ông nhìn thấy nước mắt thanh thản lấp lánh trong mắt bà. “Đó, đó, em ,” ông với tiếng cười . “ với em là có lí do gì để hoảng sợ, đúng sao?”

      “Vâng, Edward,” bà Anne , trao cho ông nụ cười lúng túng. “ luôn luôn đúng.”

      Ngài Gilbert nghiêng lại gần bà và nhìn sang Stephen, trong trẻ hơn mười năm tuổi so với vài phút trước. “Nhìn Stephen kìa. Cậu ta hoảng sợ. Các quý bà cứ lo lắng nhiều quá. Sinh con là điều tự nhiên nhất thế giới, phải , Stephen?”

      “Vâng, tất nhiên,” Stephen khẳng định, mỉm cười với ông bà Gilbert. đứng lên và bước đến bình rượu. “Cháu nghĩ chúng ta uống chút trước khi ngủ - nhân dịp này.”

      “Đó là ý hay,” Edward ủng hộ và tham gia ngay với Stephen ở bàn rượu. Ông nhìn vợ lướt khỏi phòng, sau đó nhìn quanh để tìm ông bác sĩ và nhận ra ông ta ngủ, bỏ lại Stephen và ông trong phòng khách.

      “Ngài muốn uống gì?” Stephen , ra hiệu về phía dãy những bình và li rượu bằng pha lê.

      “Ta tin là ta muốn li brandy,” Edward trả lời.

      “Lựa chọn tuyệt vời,” Stephen đáp, đưa cho ông chiếc li phù hợp và bình đầy brandy. Stephen chọn chiếc li và bình whiskey cho mình.

      Hai người đàn ông an toạ trong chiếc ghế sofa trong yên lặng, sau đó họ rót đầy li của mình với loại rượu mình chọn. Với li whiskey trong tay, Stephen nghiêng ra sau và duỗi thẳng hai chân và đặt chéo chúng mắt cá chân. Ngài Gilbert tựa vào chiếc gối đệm với li brandy và bắt chước tư thế của Stephen, sau đó ông nhìn trong yên lặng, kiểu giao tiếp của đàn ông.

      Họ cùng nâng li và uống ngụm lớn, sau đó họ chờ đợi để chất cồn bắt đầu xua những tàn dư của cơn kinh hoàng.

      Stephen uống nhiều hơn ngài Gilbert, nhưng là vì Stephen có nhiều thứ để quên hơn chỉ là nỗi lo sợ về Whitney và đứa bé. Emili gửi cho tin nhắn báo là lấy Glengormon.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 42

      Ba ngày sau khi Noel Westmoreland sinh ra, Whitney ngồi giường, dựa lưng vào chồng gối, băn khoăn tại sao cả chồng và mẹ chồng của nàng đều chưa đến thăm nàng từ sáng đến nay.

      Clayton trở về khi đồng hồ bắt đầu điểm ba giờ chiều. “Chàng ở đâu cả ngày nay vậy?” nàng hỏi sau khi đáp lại nụ hôn của chàng.

      “Ta phải thực chuyến đến Claymore,” Clayton trả lời, ngồi xuống bên trái nàng. “Nàng cảm thấy thế nào?”

      “Hạnh phúc và khỏe khoắn.”

      “Tuyệt. Thế còn con trai và người thừa kế của ta sao?”

      “Đói và la hét ầm ĩ về chuyện đó,” Whitney cười. “Clarissa cương quyết mang con đến bà vú để em có thể nghỉ ngơi, nhưng em buồn ngủ.”

      “Tốt, vì ta mang đến cho nàng món quà từ Claymore.”

      “Chàng cả đoạn đường dài đến Claymore chỉ để lấy quà cho em?” nàng . “Em lại thích chàng ở đây bên em hơn.”

      “Ta mãn nguyện khi nghe thế,” chàng cười toe toét . “Tuy nhiên, ta thực ra có lựa chọn nào khác, và việc tìm ra cái cần tìm khiến ta và mẹ mất nhiều tiếng đồng hồ hơn chúng ta dự kiến.”

      Whitney định cầu chàng giải thích thêm khi mẹ chàng xuất ở cửa với người hầu mang theo vật nặng được che kín bởi tấm vải nhung đỏ có tua rua.

      “Mẹ chịu lỗi cho vắng mặt của nó,” nữ công tước quả phụ đáp với nụ cười hề tỏ ra ăn năn. “Mẹ thể nhớ lại để cái này ở đâu để giữ nó an toàn, và vì vậy Clayton phải tìm kiếm nó.” Bà nhìn người hầu và ra hiệu cho để cái vật đó cạnh giường, bên phải của Whitney.

      “Cái gì đây?” Whitney hỏi, nhìn hết người này đến người khác.

      “Nó là truyền thống đáng nhất trong gia đình, và nó luôn luôn được mang đến cho các nữ công tước kế tiếp của Claymore trong thời gian nằm cữ khi sinh ra người thừa kế.” Khi bà , bà cúi xuống và cẩn thận kéo tấm khăn nhung đỏ ra, để lộ cái rương gỗ rất đẹp với những cái bản lề bằng vàng và khảm ngọc trai. Nó trông như có vài trăm năm tuổi.

      Whitney sờ vào nắp rương, mắt nàng sáng lên vì tò mò. “Nó giống như cái rương đựng châu báu?"

      “Phải, nhưng có thứ khác biệt. Sau khi con khám phá những báu vật trong đó, con phải thêm vào đó thứ tương tự của chính con, và sau đó con phải đặt bức chân dung của con vào đó. Con có thể giữ chiếc rương trong khi nằm giường, nhưng sau đó nó được mang cho đến khi nữ công tước tiếp theo của Claymore nằm giường với người kế thừa mới.”

      Mẹ chồng nàng trở nên quanh co và bí bất thường, Whitney thấy vậy, nhưng nàng để ý nhiều đến việc nàng có lẽ thể thực nghĩa vụ của mình để duy trì truyền thống thiêng liêng này. “Vật báu? bức chân dung của con?” nàng lo lắng , “Khi chúng con đến đây để nghỉ ngơi. Con mong đợi bất cứ chuyện gì như vậy xảy ra. Con biết có truyền thống như vậy.”

      “Tất nhiên con biết,” bà công tước trấn an nàng, âu yếm vỗ vỗ má nàng. “Tuy nhiên, mẹ đảm bảo Clayton biết về nó từ vài tháng trước, và nó mang bức họa của con để con có thể đặt vào trong chiếc rương.”

      “Nhưng làm sao con thêm được vật báu tương tự như những thứ trong đó?”

      “Mở chiếc rương và xem những vật báu đó,” nữ công tước hướng dẫn. “Clayton và ta để con khám phá nó.”

      Hoàn toàn bối rối và tò mò, Whitney kéo cái chốt và nâng cái nắp nặng bằng cả hai tay. cái rùng mình vì vui mừng xuyên qua nàng và nàng ngước đôi mắt sáng ngời mỉm cười với mẹ chồng. “Những lá thư!” nàng thốt lên. “Những lá thư và những bức tranh ! Ồ, nhìn này, đây là cái quạt bằng ngà và đây là sợi ruy băng. Chúng phải rất đặc biệt vì vài lí do nào đó.”

      Nàng quá thích thú đến nỗi chú ý đến chồng và mẹ chồng nàng rời phòng, đóng cửa lại.

      cẩn thẩn, Whitney nhấc từng món đồ từ trong chiếc rương và đặt chúng lên giường xung quanh nàng. Có tám lá thư, hầu hết chúng úa vàng và vài lá có nguy cơ vỡ vụn vì tuổi tác, điều đó giải thích tại sao chiếc rương chỉ được phép mở ra trong vài ngày trước khi nó được cất trong vòng hai thập kỷ nữa.

      trong những lá thư được viết da dê và cuộn lại thành cuộn dày. Nghĩ là nó có thể là bức cổ nhất, Whitney nhàng mở nó và nhận ra rằng mình đúng.

      Nó được viết vào ngày mồng sáu tháng Giêng năm 1499, với nét chữ viết tay đầy học thức và trau chuốt của Nữ công tước đầu tiên của Claymore.

      “Ta là Jennifer Merick Westmoreland, nữ công tước của Claymore, vợ của Royce Westmoreland và mẹ của William, sinh ra với chúng ta vào ngày mồng ba tháng Giêng. Ta gửi đến các con những lời chúc mừng tốt đẹp của ta…”

      Kinh ngạc, Whitney đọc câu chuyện về công tước và nữ công tước đầu tiên của Claymore, được viết lại cực kì chi tiết bởi Jennifer Merick Westmoreland. Bà viết về những cuộc đấu thương, đua ngựa và những trận chiến của người chồng chiến thắng của bà, người được gọi là “Sói Đen”, nhưng thay vì tập trung vào những chi tiết có thể hấp dẫn người đàn ông, bà lại giải thích về của cuộc đời bà cho những người phụ nữ, những người ngày nào đó cũng như bà, là nữ công tước của Claymore.

      Bà viết về những tổn thương khi Sói Đen bắt cóc bà từ lâu đài của gia đình ở Scotland và mang bà đến quốc. Khi bà miêu tả những nỗ lực thông minh của mình để thoát khỏi giam cầm của chồng, bà làm Whitney cười phá lên. Bà diễn tả lạnh lùng của ông khi ông bị buộc phải cưới bà bởi mệnh lệnh của vua, và Whitney trải qua căm phẫn và sợ hãi mà Jennifer Westmoreland cảm thấy. Bà viết về những trận đấu ngựa của chồng khi bà đứng về phía những kỵ sĩ thách đấu với ông, và Whitney thở dài, chia sẻ cảm giác có tội.

      Nhưng đó là tình của Jennifer Westmoreland đối với chồng bà tỏa sáng rực rỡ ở cuối lá thư khiến Whitney trào nước mắt.

      Bà kết thúc lá thư với giải thích rằng bà để bức họa của bà vào trong rương để người con dâu tương lai của bà có thể biết mặt bà. “Khi ta với phu quân đáng kính của ta là ta cần bức tranh và dự định của ta để chiếc rương này được lưu truyền qua từng thế hệ, chàng triệu họa sĩ và mang đến cho ta bức họa này. Nó gần như quá khoa trương,” bà khiêm tốn giãi bày. “Mắt ta to như vậy và khuôn mặt ta cũng quá đẹp như thế, nhưng phu quân ta thề rằng nó tuyệt đối giống ta. Chàng cũng có ý tưởng là khắc tên ta đằng sau khung tranh để nếu hi vọng của ta thành , các con có thể nhận ra ta trong nhiều bức tranh khác của tất cả những nữ công tước của Claymore nằm trong chiếc rương. Ta cầu nguyện là phu quân của các con làm như phu quân của ta làm. Ta chỉ ước là ta có thể nhìn thấy mặt các con.”

      Mắt nàng mờ vì nước mắt. Whitney nhìn vào những bức tranh nằm bên cạnh nàng chiếc ga giường. Nàng nhấc bức họa khung bằng vàng trông có vẻ cổ nhất trong chúng và nàng quay chúng để xem có gì ở khung tranh mặt sau, sau đó nàng cười trong nước mắt. Vị công tước đáng sợ được gọi là Sói Đen, chỉ khắc tên họ viết tắt của vợ ông bức tranh. Ông còn lồng tên mình cùng với tên bà và bao quanh bằng trái tim.

      Whitney ép bức tranh vào tim và lưỡng lự đặt nó xuống.

      Chiều hôm sau, nàng đọc đọc lại từng bức thư và nàng hiểu những tình cảm sau những vật kỷ niệm trong đó.

      Đến tối, sau khi Noel được mang đến cho bà vú để ngủ. Whitney cầu vài tờ giấy viết thư và cầm bút. Nàng viết ngày tháng lên dòng cùng của lá thư và sau đó bắt đầu viết.

      Tôi là Whitney Allison Westmoreland, nữ công tước thứ chín của Claymore, vợ của Clayton Robert Westmoreland, mẹ của Noel, sinh ra với chúng ta vào ngày 12 tháng 12…

      Theo truyền thống của những bức thư, nàng viết lại những câu chuyện về theo đuổi của Clayton và đám cưới của họ. Khi nàng hoàn thành vào tối hôm sau, nàng nhìn Clayton ngồi đọc sách trước lò sưởi trong phòng ngủ của họ. “Em hoàn thành bức thư,” nàng . “Theo truyền thống bây giờ em phải đặt bức chân dung của em vào trong rương với tên em đằng sau nó – chàng chọn bức tranh nào mà chàng cho rằng nó miêu tả được những đặc điểm của em. Chàng chàng mang bức về đây từ Claymore. Liệu chàng có rảnh phút để đưa nó đến cho em?”

      Chàng đặt sách xuống ngay và tiến đến giường. “Đối với nàng, ta có tất cả thời gian thế gian này,” chàng sau đó hôn nàng và làm nàng ngạc nhiên khi ngồi xuống cạnh nàng.

      “Nó ở đâu?” nàng hỏi, tò mò muốn biết bức chân dung nào của nàng mà chàng cho là phù hợp và chàng khắc gì ở đằng sau nó.

      Để trả lời, Clayotn mở ngăn kéo đầu tiên của cái tủ đầu giường và với nụ cười ngọt ngào, chàng đưa cho nàng bức chân dung của nàng trong ngày cưới của họ. Nó được lồng trong khung bằng vàng. Đằng sau của khung tranh là dòng chữ do chàng viết,“Whitney - vợ của ta và tình của ta.

      -END -


      ***
      Lời tác giả
      Độc giả thân mến,

      Whitney, My love là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi, và khi tôi bắt đầu viết vào năm 1978, hi vọng duy nhất của tôi là ngày nào đó truyện được phát hành. Khi Pocket Books mua và phát hành nó lần đầu tiên vào năm 1985, tôi bao giờ tưởng tượng được cuốn tiểu thuyết này trở thành truyện được thích nhất hay giành được giải thưởng, hoặc thậm chí nó được đánh giá là tác phẩm kinh điển. Nhưng khi điều đó xảy ra, tôi nghĩ đó là kết thúc tuyệt vời.

      Nhưng ra, nó lại chỉ là điểm khởi đầu.

      Gia đình Westmoreland trở nên rất , và rất thân thuộc với độc giả đến mức họ cương quyết có thêm quyển sách khác về Westmoreland. Để đáp lại, tôi quyết định viết Kingdom of dream, tiểu thuyết về thời Trung cổ kể về câu chuyện của Royce Westmoreland, công tước đầu tiên của Claymore, và Jennifer Merrick Westmoreland, dâu bị bắt cóc của ông. Tôi chưa từng dự định viết cuốn truyện như vậy, nhưng Jennifer và Royce dường như bước vào trang giấy như là họ thực sống giục giã để được kể lại câu chuyện của họ. Họ làm nên câu chuyện tuyệt vời. Tôi phát triển và viết lên với những tính cách đó và cuối cùng, tôi cảm thấy họ. Kingdom of dream trở thành trong những tác phẩm thích của tôi, và các bạn độc giả cũng cảm nhận như vậy.

      Vài năm sau, nhu cầu có cuốn truyện khác về người Westmoreland khác tiếp tục tăng lên cho đến khi tôi rốt cuộc phải đầu hàng và cho Stephen câu chuyện của riêng . Đối với Stephen, tôi cân nhắc sáng tạo kĩ lưỡng nhân vật nữ chính thể đoán được, người có thể đồng thời khiến thích thú và căng thẳng, sau đó tôi đặt cả hai người họ vào tình huống rất khó khăn và để họ cố vượt qua nó. Để giúp đỡ Stephen và cản trở ), tôi giới thiệu Nicholas DuVille và Hugh Whitticomb trongWhitney, My love và tất nhiên cả Whitney và Clayton.

      Tôi thú nhận rằng tôi thời gian tuyệt vời khi viết về những nhân vật quen thuộc trong Whitney, My love khi tôi viết câu chuyện của Stephen, nhưng tôi cảm thấy cuốn tiểu thuyết này nên kết thúc những quyển truyện về nhà Westmoreland. Thưa độc giả, tuy nhiên cảm nhận theo cách khác, việc phát hành Until you bằng bản cứng mang đến trận lũ thư từ từ độc giả cầu bản cứng của Whitney, My love để họ có thể bổ sung vào bộ sưu tập cố định của họ.

      Sau mười năm kể từ khi Whitney được phát hành lần đầu tiên, tôi phải cưỡng lại viết đoạn tiếp cho nó, nhưng tôi cũng luôn ước rằng mình kết thúc câu chuyện khá đột ngột như tôi làm. Tôi thấy rằng có số cảnh tuyệt vời tôi có thể bổ sung và những cảnh khác tôi có thể mở rộng, nhưng tôi hề tưởng rằng mình có cơ hội làm điều đó. Quyết định tái bản Whitney, my love như ấn phẩm đặc biệt mang lại cho tôi cơ hội đó, tôi hi vọng các bạn thưởng thức ấn phẩm mới, mở rộng này nhiều như tôi thích thú mang lại nó cho bạn.

      Thân mến.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :