1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Whitney, my love (Whitney, Em yêu) - Judith McNaught (42c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35

      Clayton trở về Claymore ngày hôm sau hay ngày hôm sau nữa. Chàng cũng bỏ ra ba ngày để mà quấn quýt trong ngây ngất trần truồng với Marie St. Allermain như những tưởng tượng đau đớn, bức bối của Whitney bảo nàng. Chàng trải qua 3 ngày ở London, trong tâm trạng hết cuồng nộ lại trầm ngâm lặng lẽ. Chàng qua đêm ở câu lạc bộ với các bạn chàng.

      Rất khuya đêm thứ ba, khi chàng ngồi nhìn ra khoảng sân sau sương mù bao phủ, Clayton đến vài kết luận. Thứ nhất, chàng thấy cái lí do ma quỷ nào mà chàng lại phải đâm đầu vào chuyện bất tiện là kiếm nhân tình và sắp xếp cho ta căn nhà bí mật của riêng ta, điều chàng phải làm vì giờ chàng có gia đình. Chàng cưới đồ rác rưởi, nhưng nàng có thân hình chín muồi, đáng ao ước làm cả tâm hồn chàng mê đắm và hòa hợp với chàng đến tuyệt hảo. Thế tại sao chàng lại phải kiếm nhân tình trong lúc chàng có Whitney? Và chàng chẳng tiếp tục sống như ông thầy tu chết tiệt thế này nữa, chàng cũng duy trì cuộc sống như là làm khách ở cánh đông tòa nhà của chính chàng nữa.

      Chàng về nhà và chàng chuyển trở lại vào phòng ngủ của chính chàng, Và khi thân xác chàng có nhu cầu với nàng, Whitney phục vụ chàng. Nàng ả hầu, hơn, ả hầu ăn vận đẹp đẽ mà nghĩa vụ là phải cư xử như nữ chủ nhân trong những trường hợp chàng đòi hỏi phải có, và như con điếm miễn phí khi chàng cần người. Dù sao nàng cũng gần như thế còn gì, chàng nghĩ với cơn tức tối mới trào lên sôi sục. Trừ chuyện cái giá của nàng là rất cao - cả núi tiền, và tên tuổi chàng, để mà khởi ! Nhưng chàng sở hữu nàng. Mãi mãi.

      Với mấy ý nghĩ chấn động đó và thêm vài ý tương tự như vậy nữa, Clayton ra lệnh cho cỗ xe ở thành phố của chàng sẵn sàng vào sáng ngày thứ tư và bồn chồn chịu đựng tiếng rưỡi đồng hồ rong ruổi qua miền quê nước điểm trang bằng cái vẻ hết sức tươi xanh của nó và ánh huy hoàng của mùa hè. Chàng để ý gì đến phong cảnh lướt qua khi chàng ngẫm nghĩ về cảnh tượng diễn ra ngay khi chàng về tới Claymore. Trước tiên chàng giải thích cho Whitney về vị thế và nghĩa vụ trong tương lai của nàng bằng những thuật ngữ trần trụi nhất có thể. Sau đó chàng định cho nàng biết chàng nghĩ gì về phản bội và gian dối của nàng, tâm tính kì quặc của nàng, nổi loạn của nàng chống lại quyền lực của chàng. Và khi chàng xong xuôi những chuyện đó, chàng tọng cái bức thư kia xuống cái cổ họng đáng của nàng - đấy là cách hình tượng.

      Cỗ xe vừa mới ghìm lại lối vào trước nhà Clayton lao lên bậc thang, qua cửa trước và phóng lên gác đến phòng Whitney. Chàng hất tung cánh cửa vào phòng ngủ của nàng với sức mạnh khiến nó đập vào tường và làm cho Mary chạy bay tới với cái vẻ báo động hốt hoảng. lời với người hầu trừng trừng đứng đó, chàng thoăn thoắt qua phòng thay trang phục nối sang phòng ngủ của chàng. Nhưng Whitney ở đó. Bởi vì nữ công tước, như Mary vừa khóc vừa , rồi. Ngày hôm qua.

      " đâu?" Clayton nôn nóng gầm lên.

      "C- , thưa Đức ông. để lại bức thư ngắn cho ông trong bàn viết của ." Bà quản gia trung thành thủa xưa của chàng bắt đầu sụt sịt (hehe, bi giờ trung thành với Whit rồi), nhưng Clayton phớt lờ ta khi chàng mạch đến bàn viết của Whitney. Nó trống trơn, ngoại trừ nắm giấy nhàu nhĩ của thứ giấy viết thư màu xanh nằm trong ngăn kéo cùng. Clayton ghét cả việc chạm vào nó, nhưng chàng vuốt nó ra và bắt mình nhìn vào đó xem thử nàng có viết vào đó điều gì khác hay . Nàng viết. Đó chỉ là cách nàng báo cho chàng biết nàng khám phá ra lí do cơn giận dữ của chàng. Chàng nhét bức thư đáng khinh đó vào túi và quay ra cửa.

      "Ta chuyển lại vào phòng ta," chàng với giọng cằn nhằn nho với Mary. "Lấy đồ đạc của nàng ra khỏi đó."

      "Và tiếp theo tôi để chúng vào đâu?" Mary hỏi nghe có vẻ chống đối.

      "Để lại vào đây, chết tiệt!" Clayton nhận ra bà quản gia người Ailen thấy có chuyện gì đó để mỉm cười trong câu trả lời của chàng, nhưng chàng quá tức giận vì bị chơi khăm về nạn nhân thực của chàng để mà bận tâm trừng phạt người hầu vì tính láo xược của ta. Ngoài ra, chàng ở trong tâm trạng muốn giết người, và giết Mary chàng lại chả mấy hài lòng.

      Chàng giữa đường sang cánh đông khi chợt loé lên trong chàng ý nghĩ có điều gì đó khang khác về bức thư nằm trong túi chàng. Nó nhoè nhoẹt ra như thể có những giọt nước bắn lên nó. Nước mắt! Chàng nghĩ trong mớ cảm xúc trộn lẫn giữa chán ghét và bất an vì tội lỗi. Rất nhiều nước mắt.

      Trong bốn ngày tiếp theo đó, Clayton giống như con hổ trong lồng chờ đợi người vợ phiêu bạt của chàng trở về. Chàng tin chắc nàng trở về khi nàng nhận ra chàng định đuổi theo nàng trong nguy cơ báo động về mối hiểm họa đối với tình trạng tế nhị của nàng. Nàng phải trở về. Rốt cuộc, ai che giấu nàng khỏi chồng nàng, để mà vi phạm luật pháp nước ? Cha nàng là người đàn ông quá nhạy cảm để mà ra lệnh cho Whitney trở về bên cạnh chồng nàng, là nơi nàng gắn kết, Clayton kết luận trong thay đổi thái độ đột ngột đối với Martin Stone.

      Khi nàng trở về vào ngày thứ năm, Clayton biết đến cơn phẫn nộ vượt lên bất kì điều gì chàng từng cảm thấy trong đời. Nàng thể là thăm viếng ai mà lâu như thế. Có Chúa chứng giám! Nàng thực rời bỏ chàng rồi! Chàng thể mang nổi cơn giận của chàng nữa. Suy xét đến việc bỏ rơi nàng hay đưa nàng nơi khác phải là việc của chàng - cho cùng, chàng là bên bị hại mà. Hơn nữa thực ra là chàng làm thế. Nhưng mà Whitney làm! Nàng ràng là chạy về nhà với cha nàng, và kẻ khốn kiếp đó để nàng ở lại. (hehe, sao mà hai đứa này giống con nít thế bà con nhở)

      Chàng ra lệnh cho cỗ xe du hành sẵn sàng, ngựa thắng vào và quát lên với McRea, "Ta muốn đến nhà Martin Stone trong vòng sáu tiếng. hơn phút!" Căn cứ vào nụ cười ra vẻ hiểu biết mặt McRea, Clayton gần như thắc mắc liệu có phải người đánh xe của chàng dối về chuyện biết Whitney đâu hay . Chính là câu chuyện của McRea rằng Whitney bảo đưa nàng đến nhà bưu tín đầu tiên đường về London, nơi mà nàng , theo lời người chủ nhà bưu tín, thuê con ngựa. Nàng làm cái thứ ma quỷ gì mà rong ruổi khắp cả miền quê, mình và bầu bì với đứa con của chàng thế nhỉ? bé ngốc nghếch! bé ngốc nghếch bướng bỉnh và ngang ngược! bé ngốc nghếch xinh đẹp!

      Martin Stone đích thân ra chào đón Clayton, ngoác miệng cười khi Clayton xuống xe. "Hân hạnh, hân hạnh," ông cách cởi mở, ngóng nhìn về phía cánh cửa để mở của cỗ xe. "Con cha thế nào? Nó đâu rồi?"

      Clayton nhấm nháp vị thất bại chua cay. "Whitney khoẻ, Martin. Nàng muốn ta đến và báo với cha rằng chúng ta chờ đứa con ra đời," Clayton , nhanh chóng ứng đối câu chuyện. Rốt cuộc, Martin Stone là người tử tế, và Clayton muốn làm ông lo lắng bằng cách thừa nhận là chàng làm cho con ông chạy mất cùng với Quý Bà phẫn nộ.

      "Đến chỗ Hodges," Clayton gắt lên với McRae nửa giờ sau đó, là giây đầu tiên chàng thoát khỏi Martin mà tỏ ra kì cục hay đánh hơi ra nghi ngờ của ông. Whitney trốn ở nhà Hodges. Và McRea chẳng thể cười nổi khi Clayton gay gắt ra lệnh cho cỗ xe quay lại Claymore.

      Theo cuộc điều tra mà Clayton tiến hành vào sáng hôm sau, Whitney ở với nhà Archibalds. Nàng thực biến mất đâu đó giữa nhà bưu tín và nơi--ai-biết.

      Clayton còn giận dữ, chàng lo lắng. Và khi người ta báo cáo rằng nàng vượt eo Măngsơ chuyến tàu sang Pháp, nỗi lo lắng của chàng bắt đầu gióng chuông báo động.

      ° ° °

      Ngồi mình trong căn phòng ngủ tráng lệ của chàng tuần sau khi trở về Claymore và biết Whitney mất, Clayton suy xét cái khả năng nàng đến chỗ cái người là nhân tình của nàng trước khi họ cưới. Có lẽ tên khốn đó sẵn lòng hay thể trao tên tuổi của cho nàng trước đây, nhưng bây giờ vui lòng giữ nàng được giấu gọn gàng đâu đó và sẵn sàng cho .

      Đó là ý nghĩ đau đớn và điên tiết. Nhưng chỉ trong phút, bởi vì trong màu tím của màn đêm buông xuống, Clayton thực thể tin Whitney lại với người đàn ông khác. Đó có thể là hiệu quả êm dịu của nửa chai brandy chàng uống trong hai giờ vừa rồi, nhưng có vẻ như với chàng... có vẻ như làm sao đó mà Whitney chắc chắn là bắt đầu chàng. chút. Chàng nghĩ đến việc nàng thích ngồi cuộn tròn trong ghế ở phòng làm việc của chàng trong những ngày mà chàng làm việc và nàng đọc sách, hay viết thư, hay xem xét những báo cáo chi tiêu trong nhà. Nàng thích được ở bên cạnh chàng. Và nàng thích mê ở trong giường với chàng. có người phụ nữ nào đời lại tan chảy trong tay chàng như thế, và gắng mang cho chàng niềm hoan lạc nhiều như chàng mang cho nàng, nếu ít ra nàng phải là cuồng dại.

      Chàng nàng tha thiết vào cái ngày họ cưới; nàng . Lúc đó. Nhưng chắc chắn là trong những tháng kế đó, trong những lúc cùng chia sẻ hàng giờ những câu chuyện thầm lặng, tiếng cười và niềm đắm say buông thả, chắc chắn nàng chàng.

      thể nào yên được, Clayton ngồi dậy và lang thang từ căn phòng trống trải, đơn của chàng sang phòng nàng. Nó còn xinh xắn và sống động khi có nàng. Nàng và cùng với nàng là lí do cho mỗi ngày chàng sống. Chàng làm nàng phải mất, cuối cùng làm tâm hồn nàng tan vỡ và đánh bại nàng. Và tâm hồn nàng mới phong phú làm sao! Mới phong phú đến chết tiệt làm sao! Nàng làm chàng nổi điên cái ngày nàng dắt ngựa nàng ra, và rồi thách thức chàng cách công khai bằng cách đến buổi dạ tiệc nhà Clifftons trong chiếc áo màu xanh lộng lẫy làm cho đôi mắt nàng đổi màu ngọc lục bảo ấy. Và khi chàng đợi ở đây, trong chính căn phòng này trong bóng tối để đối mặt với nàng về chuyện đó, nàng cũng thách thức chàng. Chẳng ai đời ngoài Whitney dám nhìn thẳng vào đôi mắt chàng và bình thản từ chối bị giam giữ trong phòng nàng trừ phi chàng cũng ở cùng nàng! Và tại sao nàng lại muốn chàng ở cùng nàng, nếu nàng quan tâm đến chàng?

      Quay trở lại phòng mình, Clayton tựa bên vai vào khung cửa kính rộng mênh mông choán hết chiều dài bên phòng. Nhìn ra ngoài đêm tối, chàng nghĩ về điều nàng khi chàng túm lấy nàng mà lắc để làm nàng im lặng. "Em thể dừng lại." nàng thầm, co rúm lại vì cái nắm tay tàn khốc của chàng. "Bởi vì em . Em nụ cười , và đôi mắt ..." Ôi Giêsu! Sao nàng vẫn có thể thế với chàng khi chàng cố tình làm nàng đau đến thế? "Em nhớ chính xác bàn tay sờ lên làn da em như thế nào khi vuốt ve em," nàng , "và những lời thầm với em khi sâu trong em đến mức làm cả trái tim em rung động."

      Clayton chậm chạp bước vào phòng trang phục của chàng và mở chiếc hộp da nơi để những chiếc khuy gài áo của chàng. Chàng lấy ra chiếc nhẫn hồng ngọc mà nàng tặng chàng và xoay nó ngón tay để thấy được chữ đề tặng khắc phía trong. Trong tiếng thở dài tan nát chàng đọc hai chữ thương: "Chồng em." Chàng do dự, vò xé giữa việc tự mình đeo nó vào hay chờ để Whitney có thể đeo nó vào ngón tay chàng như nàng làm vào cái đêm họ cưới. Nàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay chàng, rồi nàng hôn bàn tay chàng và dịu dàng áp tay chàng lên má. Chàng tự mình đeo chiếc nhẫn vào – chàng muốn đợi chờ thêm nữa.

      Giờ chàng cảm thấy tốt hơn khi chiếc nhẫn của nàng tay chàng, nơi nó thuộc về, và chàng ngồi xuống, duỗi dài đôi chân trước mặt, chậm rãi nhấm nháp rượu brandy trong khi mắt chàng nhìn mãi chiếc giường bốn cọc mà họ cùng chia sẻ. Chàng biết chàng phải hiểu cho phản bội của nàng bây giờ, trước khi chàng tìm ra nàng. Nếu chàng chỉ nhìn nàng cái và rồi tâm trạng của chàng điên đảo và lại huỷ diệt cả hai người.

      Tốt, Whitney hiến mình cho người khác trước đám cưới của họ. Nếu chàng để mình thắc mắc người đó là ai, điều này cũng dễ chịu đựng thôi. Chính chàng là người tước đoạt trinh tiết của nàng, chính chàng có lẽ là người đẩy nàng vào vòng tay kẻ khác. Vậy là lỗi của ai mà nàng phải dâng mình cho ai đó trong phút đơn và buồn khổ? lần thôi. Chàng chỉ cho phép nàng chừng đó - lần. Thở dài, Clayton dựa đầu ra sau và nhắm mắt lại. Hay trăm lần - bởi vì cho dù nàng làm gì trước đó, bây giờ chàng cũng thể đương đầu với cuộc sống mà có nàng bên cạnh.

      Trong tình cảnh bất ổn đến phát cuồng lên, Clayton hàng dặm đường vào ngày kế đó. Chàng cưỡi con ngựa của Whitney bởi vì Khan là cái gì đó thuộc về nàng, như Whitney cao ngạo nhắc nhở chàng. Cuối cùng chàng đến dãy đồi cao nơi chàng đưa nàng đến sau ngày nàng đến Claymore. Ngồi xuống, chàng chống vai vào đúng thân cây nơi chàng ngồi trong ngày đó với Whitney đùi chàng. Chàng thơ thẩn nhìn ra vùng thung lũng nơi ánh nắng rực rỡ nhảy múa và phản chiếu từ dòng suối rộng uốn quanh.

      Chống gối lên, chàng vỗ vỗ cây roi cưỡi ngựa lên bên chiếc ủng của chàng, nhớ lại Whitney muốn cưỡi ngựa xuôi xuống thung lũng đó như thế nào bởi vì nàng sợ chàng cố “” nàng. Chúa ơi, đó là gần tám tháng trước rồi. Tám tháng! Tám trong những tháng huy hoàng nhất, tuyệt vời nhất, dằn vặt nhất, đau khổ nhất của cuộc đời chàng.

      Chàng mỉm cười buồn bã. Tám tháng. Nếu Whitney có được lựa chọn của nàng vào cái đêm nàng đến Claymore, họ cưới nhau trong tuần tới hoặc hai tuần nữa. Nàng khăng khăng là nàng cần tám tháng để chuẩn bị cho đám cưới và… tám tháng! Thầm chửi thề cách cay độc, Clayton vùng đứng dậy, tâm trí chàng rối loạn. Whitney muốn có tám tháng để chuẩn bị cho đám cưới. Cho dù nàng ngây thơ đến thế! Nếu nàng tin nàng có thai, nếu nàng đến vì nàng phải đến, nàng chẳng bao giờ muốn chờ đến tám tháng.

      Căm ghét bản thân mình với cay độc đến mức suýt làm chàng nghẹt thở, Clayton bắt con ngựa guồng chân nhanh đến hết giới hạn chịu đựng của nó. Whitney quá ngây thơ để mà chờ tám tháng mới cưới nếu nàng nghĩ nàng có thai – nhưng nàng đủ ngây thơ để để nghĩ rằng chàng có thể làm nàng có thai cái đêm chàng huỷ hoại trinh bạch của nàng. Và nàng đủ kiêu kì để xét đến việc dùng nó làm mánh khoé mang chàng đến với nàng… và có đủ danh dự để huỷ bỏ ý tưởng đó rồi tự mình đến với chàng ở Claymore.

      "Làm nó bình tĩnh lại," chàng quát người coi ngựa khi chàng tung dây cương của Khan vào tay người hầu ngạc nhiên và nửa nửa chạy về phía ngôi nhà. "Bảo McRea thắng những con ngựa hồng vào và sẵn sàng ở trước cửa trong năm phút," chàng gọi với qua vai.

      ° ° °

      Hai tiếng sau, Emili Archibald nhận bức thư mời lời lẽ trôi chảy từ Clayton mà nàng phân tích cách chính xác là “lệnh” cùng người hầu của chàng xuống chiếc xe ngựa đưa nàng đến nhà chàng ở phố Upper Brook. Nàng tuân theo lệnh gọi với cảm giác trộn lẫn giữa quan tâm và lo lắng.

      Người quản gia đưa nàng đến phòng thư viện rộng rãi ốp gỗ ở bên của căn nhà nơi Công tước Claymore ngồi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và quay lưng lại phía nàng. Trước ngạc nhiên của Emili, chàng chào đón nàng với chút thân thiện cởi mở thường có nào của chàng, chàng cũng quay lại đối diện với nàng khi chàng bằng giọng lạnh lùng xa cách, "Chúng ta thoả mãn những phép lịch tầm phào hết năm phút nữa hay ta thẳng vào vấn đề?"

      cơn rùng mình sợ hãi bò ngược lên sống lưng nàng khi chàng chậm rãi quay lại và quan sát nàng. Chưa có khi nào Emili nhìn thấy Clayton Westmoreland như thế này. Chàng bình thản tuyệt đối như bao giờ, nhưng bây giờ nơi chàng còn tỏa ra quyết tâm ngừng nghỉ. Nàng đứng đó, nhìn chàng chằm chằm.

      Chàng bảo Emili ngồi xuống bằng cái hất đầu nhanh, gần như là cộc lốc về phía chiếc ghế bên cạnh nàng. Emili ngồi thụp xuống ghế, cố gắng đánh đồng người đàn ông này với cái người mà nàng biết.

      "Vì có lựa chọn ưu tiên nào, nên ta thẳng vào vấn đề. Ta cho là biết tại sao ta cầu đến đây?"

      "Whitney?" Emili thầm đoán. Nàng khẽ lắc đầu và đằng hắng vì cổ họng nàng khô rát.

      " ấy ở đâu?" chàng hỏi đột ngột. Và rồi với chút dịu dàng trước đây, chàng thêm, "Ta tìm đến trước đây, vì ta muốn đặt vào việc phản bội lòng tin của nàng, và bởi vì ta có đầy đủ lí do để tin rằng ta có thể tìm ra nàng qua những nguồn ta có. Bởi vì điều đó xảy ra, ta định nài nỉ cho ta biết."

      "Nhưng tôi – tôi biết ấy ở đâu. Tôi bao giờ nghĩ đến chuyện hỏi ấy là ấy đâu. Tôi bao giờ mơ là ấy lại lâu như vậy."

      Đôi mắt màu xám lạnh nhìn xoáy vào mắt nàng, đắn đo suy xét câu trả lời của nàng, đánh giá trong đó.

      "Xin hãy tin tôi. Bởi vì giờ tôi thấy ngài, tôi bao giờ có thể xấu bụng đến mức giữ ấy cách xa ngài, nếu tôi biết ấy ở đâu."

      Chàng hắt ra hơi thở dài và khẽ gật đầu, dáng vẻ của chàng còn lạnh lùng ghê gớm nữa. "Cảm ơn vì điều đó," chàng cách đơn giản, "Ta cho người đánh xe đưa về."

      Emili do dự, vẫn còn mơ hồ sợ sệt vì hơi hướng mệnh lệnh trong câu của chàng, tuy nhiên cũng đầy hàm ơn vì chàng tin nàng đủ để chấp nhận những điều . "Whitney ngài tìm ra bức thư đó." nàng lắc đầu với nụ cười kì lạ. "Ngài biết đấy, ấy quyết định được lúc đó liệu có nên gửi nó tới cho ngài với lời đề “Kính gửi ngài…” hay…"

      nỗi đau che đậy ra nét mặt đẹp trai của chàng, và Emili im lặng. "Tôi xin ngài thứ lỗi – Tôi nên nhắc tới nó."

      "Bởi vì có vẻ như chúng ta chẳng có bí mật gì đối với nhau," chàng lặng lẽ , " có phiền nếu cho ta biết vì sao Whitney lại viết bức thư đó vậy?"

      "À, đó là vì niềm kiêu hãnh mà ấy cố vớt vát. ấy hi vọng, , ấy thích ngài đến với ấy hơn, nếu có thể. Và ấy nghĩ thế rồi viết bức thư như thế, - tôi cho rằng khủng khiếp khi ấy suy xét đến điều đó, nhưng..."

      "Điều “khủng khiếp” duy nhất mà Whitney làm đó là cưới ta," Clayton ngắt lời.

      Nước mắt dâng tràn trong đôi mắt nâu của Emili khi nàng đứng dậy để ra về. "Điều đó đúng. Whitney ngài tha thiết, thưa đức ông.”

      "Cảm ơn lần nữa," chàng khiêm nhường .

      lúc lâu sau khi Emili , Clayton đứng đó, cảm thấy từng phút trôi qua và biết rằng mỗi giây phút qua , tổn thương và nỗi giận hờn của Whitney nặng nề thêm để biến thành thù hận.

      ° ° °

      Nữ bá tước thừa kế của Claymore ăn tối lặng lẽ với con dâu của bà chiều đó, tâm trí thầm nhiếc móc con trai lớn của bà vì chậm trễ trong việc tới đón vợ của chàng, người trở nên mỗi ngày có vẻ mất mát và tuyệt vọng hơn. Khi Whitney đến đây tám ngày trước và hỏi bà nàng có thể ở lại đây cho đến lúc nào Clayton có thời gian để suy xét kĩ mọi việc và đến đây đón nàng , Alicia Westmorland nghĩ đến việc, thực ra là kiên quyết, giục nàng trở về ngay lập tức cái nơi đúng đắn - bên cạnh chồng nàng. Và tuy nhiên, có điều gì đó về nỗi đau của Whitney, trong cái vẻ kiên quyết của nàng nhắc nhở bà công tước về chính bà - nhiều năm trước - về việc cha của Clayton băng ngang phòng khách của cha mẹ bà, nơi ông tìm ra vợ mình sau bốn ngày vắng mặt: "Vào chiếc xe ngựa đó ngay lập tức," ông ra lệnh cho bà. Và rồi, "làm ơn mà, Alicia." Sau khi làm cho quan điểm của mình, Alicia Westmoreland hành xử ngoan ngoãn và có trách nhiệm khi bà được cầu.

      Nhưng Whitney ở đây tám ngày rồi, và Clayton hề nhấc chân động tay mà đến đón nàng. Quý bà Westmoreland muốn có cháu nội, và bà thể thấy là bà có thể có đứa nào khi hai người trẻ tuổi cứng đầu và ngang bướng kia sống cách xa nhau hàng dặm. Thực thế, toàn bộ việc là ngớ ngẩn! Chưa bao giờ có hai người nào lại nhau nhiều như họ.

      Khi món tráng miệng vừa xong tối đó, ý nghĩ loé lên trong đầu bà công tước. Vì thế, bà cho gửi ngay đến Stephen ở London mấy lời ngay đêm hôm đó rằng chàng phải trình diện trước mặt bà vào giờ nào đầu tiên có thể vào sáng hôm sau.

      " việc là," bà với cái chàng Stephen nhăn nhó, nhưng có chút vui thích vào ngày hôm sau trong cuộc gặp rất là riêng tư với chàng, "Ta chắc có gì đẩy đưa Clayton đến đây tìm Whitney hay . Giả sử như con muốn tìm ấy."

      Stephen, người hoàn toàn ý thức được về vụ sắp xếp này, nở nụ cười ranh mãnh về phía mẹ chàng. "Mẹ , chuyện này nhắc con nhớ đến vài câu chuyện lưu truyền mà con nghe về mẹ và cha."

      Bà công tuớc cúi xuống ném cái nhìn đàn áp lên người con trai hoàn toàn hư thân của bà và tiếp tục, "Ta muốn con tìm Clayton. Ta hình dung con ở lại ngôi nhà London của nó. Nhưng hãy tìm ra nó tối nay nếu con có thể. Rồi thả cho nó lời “mách nước” là ấy ở với mẹ - như thể con tự động nghĩ là con biết điều đó rồi. Đừng có để nó nghĩ là nó bị thúc giục đến tìm ấy. Trong điều kiện như thế, ta chắc là Whitney từ chối bất kì cố gắng nửa lòng nào của con trong chuyện hòa giải."

      "Tại sao con lại đơn giản là mang Whitney trở về London với con bây giờ và để cho người ta thầm rằng con điên lên vì chị ấy nhỉ? Điều đó làm Clay phát hoả," Stephen nhăn nhở.

      "Stephen, đừng có mà cợt nhả; chuyện này rất nghiêm túc. Ta muốn con thế này nhé…"

      Vào bảy giờ tối đó, khi Clayton uể oải ngồi trong câu lạc bộ của chàng, chàng chỉ hơi ngạc nhiên rời mắt khỏi những lá bài của chàng và thấy em trai chàng ngồi đối diện, sắp xếp những thẻ bài của mình như thể chuẩn bị tham gia trò chơi. Clayton nhìn Stephen với thân thiện dè dặt. Chàng muốn em trai chàng hỏi về Whitney bởi vì chàng thể giải thích trôi chảy là chàng “để lạc” vợ chàng, gì đến việc chàng có chịu nổi mà với Stephen về chính bất hòa này hay . Vì thế chàng thở phào nhõm khi nghe Stephen mở đầu câu chuyện với câu " thắng hay thua tối nay đây, đức ông?"

      " ấy quét sạch tất cả chúng tôi," Marcus Rutherford đôn hậu trả lời. " hề thua tí nào trong suốt cả tiếng đồng hồ nay."

      "Trông như quỷ sứ, trai," Stephen nhận xét với nụ cười ý.

      "Cảm ơn," Clayton khô khan trả lời khi chàng ném thẻ bài của chàng lên đống thẻ giữa bàn. Chàng thắng ván đó và cả hai ván kế tiếp.

      " tốt được gặp , Claymore," William Baskerville , cúi nhìn chàng công tước cách thận trọng, người đột ngột bỏ vào cái lần cuối cùng họ chơi bài ở đây. Baskerville sắp sửa hỏi thăm cách lịch về nàng công tước trẻ tuổi, nhưng lần trước khi ông ta nhắc tới việc gặp nàng ở buổi dạ tiệc nhà Clifftons, ông ta gây ra cuộc cãi vã, vì thế ông ta nghĩ tốt nhất là tránh nhắc đến nàng. "Có phiền nếu tôi chơi cùng ?" ông ta hỏi chàng công tước thay vì thế.

      " ấy chả phiền gì hết," Stephen khi Clayton tỏ ra là nghe thấy Baskerville. " ấy tuyệt đối vui lòng lấy hết tiền của ngài cũng như của mọi người khác."

      Clayton nhìn em trai chàng với chút nhạo báng. Chàng thể ở nhà nếu nỗi lo lắng làm chàng phát điên mất. Tuy vậy câu chuyện vui vẻ của em trai chàng và những người khác cũng làm mòn mỏi thêm những dây thần kinh tan tác của chàng, và chàng chỉ mới chơi có tiếng đồng hồ thôi đấy. Chàng định đề nghị Stephen cùng về nhà chàng và uống cho say lu bù , dù sao chuyện này cũng thích hợp hơn nhiều cho kiểu tâm trạng của chàng. bỗng Stephen lưu ý chàng, "Thực em mong gặp ở đây. Em nghĩ tham gia kiện nho mà mẹ tổ chức cho họ hàng của chúng ta tối nay."

      Cố bắt chước cách tuyệt vời điệu bộ của người vừa điều nên , Stephen lắc đầu và thêm cách hối lỗi: "Xin lỗi, Clay. Em quên là có Whitney với mẹ và tự nhiên là chị ấy chuẩn bị kế hoạch tham gia bữa tiệc, … "

      Baskerville, người vừa nghe lọt tai điều đó, quên phắt mất quyết định trước đây và với vẻ chân thành suy suyển thường tình của ông ta, "Người phụ nữ trẻ đáng - Nữ công tước của . Hãy chuyển lời chúc tốt đẹp nhất của tôi và… " Hàm Baskerville xuôi xị ra khi ông ta nhìn với vẻ kinh hoàng Clayton Westmoreland từ từ trở nên căng thẳng và cứng cả người lại trong ghế chàng. "Tôi chưa nhìn thấy nàng đâu cả," Baskerville vội vã động viên chàng. (hehe chết cười)

      Nhưng chàng công tước đứng dậy. Chàng đứng đó, nhìn xuống em trai chàng với cái vẻ trộn lẫn giữa hoài nghi, ngạc nhiên vui thích, và điều gì đó nữa mà Baskerville khốn khổ quá bối rối để mà xác định ra. Và rồi, làm cả cái việc nhất như là gom những chồng lớn thẻ bài chứng nhận thắng bạc của chàng, hoặc lời tạm biệt thông thường với bất kì ai, chàng công tước quay gót hướng thẳng ra cửa với những bước chân dài kiên quyết.

      "Này tôi nhé!" Baskerville thở phì phì với Stephen khi cả hai người cùng nhìn cái kiểu rút lui của Clayton. " thực dây vào rồi đấy! Lẽ ra tôi có thể báo trước với trai thích nữ công tước của ta dự tiệc mà ta đâu."

      "," Stephen đồng ý với nụ cười toe toét. "Tôi cho là ấy thích."

      ° ° °

      Chuyến về Grand Oak, bình thường phải mất hết bốn giờ đồng hồ, hoàn thành trong ba tiếng rưỡi từ cửa trước câu lạc bộ của Clayton. Whitney ở với mẹ chàng! Với mẹ chàng, vì Chúa! Là người số đời này mà lẽ ra phải đủ ý thức mà ra lệnh cho vợ chàng trở về nhà với chàng. Mẹ của chính chàng lại hợp tác trong chuyện làm chàng đau khổ thế này!

      Cỗ xe dừng lại trước căn nhà thắp sáng rực rỡ của mẹ chàng, và Clayton nhớ lại là Stephen bữa tiệc tối nay. Chàng muốn gặp họ hàng của chàng, chàng muốn gặp vợ chàng. Và chàng lại mang theo áo quần nghi lễ của chàng, thậm chí nghĩ đến chuyện dừng lại trước nhà chàng để thay đổi trang phục, mà cũng nếu như chàng có nghĩ đến chuyện đó. Chàng chỉ nôn nóng gặp mẹ chàng để về phản bội của bà trước khi chàng tìm Whitney. Chàng nôn nóng thế, nhưng chàng làm.

      "Kính chào ngài, đức ông," người quản gia ngân nga .

      "Chết tiệt!" Clayton trả lời khi chàng hùng dũng ngang người hầu cảm thấy bị xúc phạm để đến nhìn vào phòng khách đông nghẹt người. Có vẻ như mỗi người họ hàng mà chàng có đều diện trong phòng này. Nhưng có Whitney. Dù vậy chàng cũng trông thấy mẹ chàng, và khi bà bắt đầu hướng về chàng, khuôn mặt bà tươi cười rạng rỡ, Clayton bỏ ra phút để hướng cái nhìn bất bình lạnh lẽo về phía mẹ chàng khiến bà đứng lặng ngắt. Rồi chàng quay quắt nhìn quanh và bước về phía cầu thang chính. "Vợ ta đâu?" chàng tra hỏi người hầu ở hành lang gác.

      Clayton chần chừ đứng trước cánh cửa được chỉ, tay chàng đặt lên nắm cửa đồng, tim chàng thình thịch vì cả thư thái lẫn sợ sệt. Chàng biết Whitney phản ứng thế nào đối với việc gặp chàng, biết phải gì với nàng. Nhưng vào thời điểm đó, tất cả vấn đề quan trọng là có thể gặp nàng và nhìn nàng cho thoả.

      Mở cửa ra, Clayton bước vào khẽ khàng, rồi đóng cửa lại sau lưng. Whitney nằm trong bồn tắm lớn và quay lưng ra cửa. Người hầu của nàng lảng vảng sau lưng nàng, tay cầm xà phòng và bông tắm. Clayton chỉ biết đứng đó, mê hoặc.

      Chàng chỉ muốn đến bên nàng và kéo nàng lên, trần truồng và ướt át, ôm vào vòng tay chàng, để thấm đẫm nàng vào thân thể của chàng, để mang nàng vào giường và để mất mình trong nàng. Và cùng lúc đó, chàng thấy mình xứng đáng thậm chí cả với việc chuyện với nàng, chứ đừng gì tới chuyện chạm vào nàng. Chàng xứng đáng. hai lần trong cuộc đời họ chàng đối xử với nàng bằng độc ác tàn bạo mà chàng chẳng bao giờ biết là chàng có thể làm. Trời ơi! Nàng nuôi dưỡng đứa con của chàng trong bụng và chưa lần chàng hỏi nàng cảm thấy thế nào. Làm sao mảnh mai mang nổi cái gánh nặng của thô bạo như thế mà căm ghét chàng như chàng đáng phải bị? Clay ton hắt ra hơi thở dài đau đớn.

      Clarissa nhìn lên, thấy Clayton xắn tay áo lên khi chàng bước về bồn tắm, bà quắc mắt giận dữ nhìn chàng. Bà mở miệng với ý định ràng là tặng cho chàng phần rất hào phóng những gì có trong tâm trí bà, công tước hay công tước cũng thế, nhưng Clayton chặn bà lại bằng cái hất đầu cộc cằn cho bà ra. Bà miễn cưỡng trao lại cho chàng cục xà phòng, khăn tắm và khẽ khàng rời khỏi phòng.

      Với dịu dàng nhức nhối, Clayton xoa xà phòng lên lưng Whitney, cẩn thận giữ cho những cái động chạm của chàng nhàng và giữ cho tay chàng ở ngoài tầm mắt của nàng.

      "Tuyệt lắm, Clarissa," Whitney ậm ừ khi nàng cúi về phía trước và kì cọ đôi chân. Bình thường Clarissa để nàng tắm mình, nhưng dạo gần đây bà trở nên lo lắng và quan tâm đến nỗi Whitney nghĩ gì nhiều về chú ý bất thường này.

      Ướt đẫm và lấp lánh vì những giọt nước tắm thơm ngào ngạt chảy xuống từ người, Whitney đứng dậy khỏi bồn tắm và bước ra ngoài. Nàng bắt đầu quay ra sau và với tay tìm khăn tắm, nhưng Clarissa, vẻ như quá ân cần thương xót, bắt đầu nhàng lau khô nàng.

      Clayton lau cổ nàng, đôi vai mềm của nàng, tấm lưng nuột nà của nàng.

      "Cảm ơn, Clarissa, con xong rồi đây. Con ăn tối ở này và rồi con mặc đồ để xuống dưới đó và…-" Quay mình lại, Whitney với lấy tấm khăn. Mặt nàng tái , và nàng đảo người loạng choạng khi trông thấy người đàn ông đẹp trai, vẻ mặt nghiêm trọng, người chẳng lời nào với nàng mà tiếp tục lau khô mình nàng. Chết lặng cả người, nàng đứng im nhúc nhích, thể nào động đậy và cũng cất nổi lời. Khi Clayton lau đến bụng nàng và đùi nàng, Whitney lờ mờ nhận thấy đôi tay chàng hình như chà xát lâu hơn ở đó, nhưng chúng vuốt ve nàng. Nàng tuyệt vọng gắng hiểu cho được chuyện gì xảy ra. Clayton ở đây - còn giận - nhưng với nàng. cười với nàng. Chàng thậm chí chạm vào nàng như người chồng, mà hầu như là giống nô lệ! nô lệ! cảm giác nhói đau dâng lên trong lòng Whitney khi nàng nhận ra chàng làm gì. Chàng hành động như người hầu của nàng để hạ mình với nàng.

      Đôi tay mạnh mẽ của chàng dịu đẩy nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bồn tắm và, nhìn lên nàng, chàng quỳ bên gối xuống và bắt đầu lau khô bắp chân nàng cách nghiêm trang. "Clayton," nàng thầm ngắt quãng. "Ôi, đừng..."

      Làm ngơ lời cầu xin đẫm nước mắt của nàng, chàng tiếp tục phục vụ nhún nhường của mình khi chàng bằng giọng rã rời đau khổ, "Nếu có bao giờ nghĩ em lại xét đến việc rời bỏ , cho dù lí do của em hay đến thế nào, cũng khoá em lại trong phòng và tất cả các cửa bị chặn lại, xin Chúa giúp ." Chàng nâng đôi chân nàng lên và bắt đầu lau khô bàn chân nàng.

      Whitney run run hỏi, " khoá mình trong đó cùng em chứ?"

      Chàng nâng bàn chân xinh xắn của nàng lên và dịu dàng áp má mình lên đó, rồi quay đầu lại và hôn nó. "Ừ," chàng thầm. (huhu thương quá)

      Đứng dậy, chàng sang phía chiếc tủ áo, lấy ra chiếc áo choàng tắm bằng lụa mềm và mang nó tới, giữ lấy nó trong khi Whitney xỏ tay vào. Như con rối, nàng đứng đó trong khi chàng vòng tay quanh người nàng và kéo dây đai lưng ra phía trước, buộc nó lại quanh thắt lưng nàng. lời, chàng cúi xuống và bế nàng tay, mang nàng sang chiếc ghế nơi bữa tối của nàng đợi chiếc bàn thấp. Chàng ngồi xuống, để nàng đùi chàng. Cúi về phía trước, chàng giở chiếc nắp bằng bạc ra khỏi khay đựng bữa tối của nàng. Khi Whitney nhận ra chàng định cho nàng ăn, nàng thể chịu đựng thêm được nữa.

      "Đừng!" nàng yếu ớt kêu lên, với tay quàng quanh đôi vai mạnh mẽ của chàng và vùi mặt vào cổ chàng. "Xin , xin đừng làm thế. Chỉ cần với em. Xin hãy với em."

      " thể," chàng thầm trong mái tóc óng ả của nàng. Chàng hắt ra hơi thở dài đau đớn. " thể tìm ra lời nào."

      Nỗi thống khổ trụi trần trong giọng chàng làm những giọt lệ dâng ngập mắt nàng khi nàng ngả người ra sau và nhìn chàng tha thiết. "Em có thể," nàng thầm đứt đoạn. " dạy em những lời này - em . Em ."

      Đan những ngón tay qua tóc nàng, chàng ôm mặt nàng giữa hai bàn tay và nhìn nàng. " em," Chàng thào khản đục. "Chúa ơi! em biết chừng nào."

      Trong ánh nến lập loè, những chiếc kim mặt chiếc đồng hồ mạ vàng đối diện giường ngủ chỉ tới số giờ rưỡi. Clayton dịu dàng nhìn xuống người đẹp cuộn mình say ngủ trong tay chàng, mái đầu xù rối của nàng tin cậy đặt lên khuôn ngực trần của chàng. Vén mớ tóc quăn bướng bỉnh ra khỏi má nàng, chàng kéo nàng lại gần mình hơn và đặt môi lên trán nàng. " em," chàng thào khẽ. Chàng biết Whitney ngủ và nghe thấy chàng, nhưng chàng cần phải những lời đó lần nữa.

      Chàng những lời đó trong tim chàng tối nay, mỗi lần miệng chàng chạm vào đôi môi mềm ươn ướt của nàng trong nỗi khát khao giục giã hay trong dịu dàng nhức nhối. " em." Đó là bài ca mà trái tim chàng hát khi nàng quằn quại dưới mình chàng và uốn cong người lên ngọt ngào đón chàng đâm xuống; đó là giai điệu dâng trào vút cao khi chàng dẫn nàng lên đỉnh khoái lạc và rồi lên cùng nàng đó.

      Vợ chàng rúc mình vào sát chàng hơn và mơ màng thầm , "Em cũng nữa."

      "Suỵt, em . Ngủ nào," Clayton lẩm bẩm. Chàng nấn ná nàng nghỉ suốt tối nay, cố tình trì hoãn cái thời điểm tuôn trào ngây ngất cuối cùng cho đến khi cả hai điên cuồng vì khao khát. Sau cuộc làm tình kéo dài như vậy, chàng muốn nàng ngơi nghỉ.

      "Sao lâu vậy?" nàng hỏi .

      Cúi đầu xuống để thấy mặt nàng hơn, Clayton cười. " tin em nghĩ điều nghĩ là em nghĩ."

      Mới đầu nàng có vẻ bối rối, rồi nàng đỏ mặt lên và quay .

      Ngạc nhiên và quan tâm đến phản ứng của nàng, Clayton kéo cằm nàng lên. "Em nghĩ gì thế?" chàng nhàng hỏi.

      "Nó – nó chẳng có gì đâu. Thực là chẳng có gì."

      Nhìn xuống đôi mắt xanh phảng phất nỗi đau của nàng, chàng lặng lẽ , " nghĩ rằng, cho dù nó là gì, nó thực là có vấn đề với em."

      Whitney ước gì nàng đừng có ra, đừng phải , chỉ vì tổn thương lan tỏa trong nàng như vết bầm tím thể ngừng nhức nhối. Biết là bây giờ Clayton khăng khăng đòi câu trả lời, nàng ra trong tiếng thầm chỉ đủ nghe, "Marie."

      " ta làm sao?"

      "Có phải ấy là lí do làm lâu đến tìm em ?"

      Xiết chặt vòng tay quanh nàng, như thể chàng có thể thấm được chút nỗi đau mà chàng gây ra cho nàng, Clayton mỉm cười nhăn nhó. "Em , lí do làm lâu thế là bốn mươi thám tử thể tìm ra dấu vết của em. Và nghi ngờ gì là người lẽ ra phải biết hơn – xét việc mẹ mình là cộng có thể trong cái mưu giữ vợ cách xa ."

      "Nhưng em nghĩ đây là nơi đầu tiên nghĩ đến khi tìm em, khi có thời gian để nghĩ kĩ mọi việc."

      "Ồ thế mà ," Clayton lặng lẽ . "Nhưng vậy , “nghĩ kĩ mọi việc” trong vòng 5 dặm cách xa Marie St. Allermain – là chuyện suy ra là điều em cố hỏi ."

      " à?"

      ", ."

      Đôi mắt xanh của nàng đẫm nước mắt khi nàng nhìn chàng và mỉm cười bẽn lẽn. "Cảm ơn ," nàng thầm cách đơn giản.

      " có chi," Clayton với nụ cười âu yếm với gương mặt ngẩng lên của nàng. Chàng ve vuốt ngón tay theo đường nét thanh tú của đôi má nàng. "Giờ ngủ , tình của . Nếu chiếc giường này lại phải đặt sang mục đích khác đấy."

      Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt và rúc vào tay chàng. Đầu ngón tay nàng trượt lên để nhàng chải trong món tóc ở thái dương chàng; vài phút sau chúng lại trượt qua vai chàng xuống ngực.

      Clayton cảm nhận phản ứng ngay tức khắc của cơ thể chàng và cố gắng kiểm soát niềm đam mê dâng cao mà Whitney vô tình nhóm lên trong chàng bằng những vuốt ve ngái ngủ của nàng. Khi tay nàng lướt xuống vùng bằng phẳng ở bụng chàng, chàng tóm lấy nó và giữ chặt nó trong tay chàng để ngăn nó xuống nữa. Chàng nghĩ chàng nghe thấy tiếng cười nén lại khi nàng quay người trong giấc ngủ ràng, môi nàng chạm vào tai chàng.

      Ngả ra sau, Clayton nhìn cách nghi ngờ vào mặt nàng. Nàng thức chong, đôi mắt nàng ánh lên đầy thương.

      Bằng cử động nhanh và nhàng, chàng xoay nàng nằm ngửa ra và ấn nàng xuống gối, nửa người chàng bao phủ lên nàng. "Em thể chưa cảnh báo em đấy nhé," chàng thầm bằng giọng khàn khàn.

      "Em …"
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36

      Khi Whitney tỉnh dậy, chàng , và trong giây phút kinh hoàng, nàng nghĩ chỉ là do nàng mơ rằng chàng ở bên nàng đêm qua. Nàng lăn người nằm ngửa, tinh thần nàng sụt xuống nhanh chóng – và khi đó nàng thấy chàng. Chàng ngồi gần cửa sổ cách giường vài bước, mặc chiếc áo choàng màu đỏ tía mà ràng là người đầy tớ mang cho chàng cùng với khay cà phê bằng bạc để chiếc bàn trước mặt chàng.

      Tấm rèm dày kéo mở phần, cho thấy bầu trời xanh trong gợn mây, nhưng đối nghịch với buổi sáng tháng bẩy tươi vui đó, khuôn mặt đẹp trai của Clayton trông rất ảm đạm, như là suy nghĩ của chàng trôi dạt ở nơi rất xa. Lo lắng, nàng băn khoăn điều gì khiến chàng như vậy khi mà chỉ vài tiếng đồng hồ trước đây, chàng dường như rất ấm áp và đầy say mê.

      Chui vào chiếc váy lụa xanh mà nàng mặc tối qua, Whitney bước tấm thảm kiểu phương Đông, dừng lại bên cạnh ghế chàng. Chàng quá mê mải chìm trong suy nghĩ đến mức giật mình khi nàng chạm vào vai chàng. “Khi chàng giường lúc em tỉnh dậy, trong phút em nghĩ rằng chỉ là em tưởng tượng ra chàng ở đây tối qua.”

      Nét mặt chàng dịu lại và chàng vươn tay ra, nắm lấy tay nàng và nhàng nhưng dứt khoát kéo nàng ngồi xuống lòng chàng. “Nàng cảm thấy như thế nào?” chàng hỏi trong khi vòng tay quanh eo nàng.

      “Em thấy hoàn toàn khoẻ mạnh đối với phụ nữ trong tình trạng của em,” nàng đùa, cố gắng làm dịu tâm trạng của chàng. “Mặc dù, nếu em tập trung trong vài phút, em nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ nhanh đến kinh ngạc.”

      Xoa xoa những ngón tay bụng nàng, chàng ngọt ngào hỏi, “Còn đứa bé như thế nào?”

      “Hai mẹ con em tuyệt đối khoẻ mạnh, khi giờ chàng ở bên chúng em,”Whitney trấn an chàng.

      Chàng gật đầu, vẻ hài lòng, nhưng biểu của chàng lại trở nên u ám. “Ta ngồi đây, ngẫm nghĩ –” chàng giải thích.

      “Em thấy ghét khi chàng làm như vậy,” Whitney trêu, với tay lên vuốt thẳng những nếp nhăn trán chàng.

      “Nàng ghét khi ta làm gì?”

      “Khi chàng nghĩ về điều gì đó làm chàng cau mày.”

      “Ta xin lỗi –” chàng bắt đầu.

      “Rất tốt, em tha cho chàng lần này, nhưng suy nghĩ gì thêm nữa.”

      Clayton mỉm cười với lời đùa của nàng nhưng phớt lờ những nỗ lực của nàng thể như là mọi việc đều được giải quyết và trở nên hoàn toàn bình thường giữa họ bởi vì đêm hôm trước. “Khi ta tỉnh dậy và thấy rằng ta chưa xin lỗi cho những hành vi thể tha thứ của ta hay giải thích nguyên nhân của nó, và ta cần làm cả hai điều đó.”

      Trấn tĩnh lại, Whitney gật đầu và để chàng bắt đầu.

      “Như nàng biết, khi nàng nhờ ta lên bàn viết của nàng để lấy lá thư cho dì nàng, ta tìm thấy lá thư khác – chưa viết xong. đó ghi ngày trước ngày nàng đến với ta ở Claymore, và trong lá thư đó, nàng viết nàng sợ là nàng có mang.”

      “Sao chàng biết được em nhận ra là chàng tìm thấy bức thư đó?”

      “Ngày hôm kia, ta rốt cuộc phải từ bỏ lòng tự trọng và mời bạn nàng đến, Emili Archibald, nhờ vậy mà ta có thể thuyết phục hoặc kể cả đe dọa ấy phải cung cấp tông tích của nàng.”

      “Tội nghiệp Emili. Cậu ấy thể với chàng vì em với cậu ấy là em định đâu.”

      ấy vậy, và ta tin ấy. Tuy nhiên, ấy cũng với ta số ít những điều mà ấy biết, và bao gồm cả là nàng biết ta tìm thấy lá thư dang dở đó trong bàn viết của nàng.”

      Whitney gật đầu. “Vài ngày sau khi chàng tìm thấy nó, em biết là chàng nhìn thấy nó, và đó là nguyên nhân mà chàng đối xử với em như thế.”

      “Vậy vì Chúa sao nàng chuyện về bức thư đó với ta và giải thoát cả hai ta khỏi những đau khổ?”

      “Em nên hỏi chàng câu hỏi giống như vậy,” vợ chàng phản đối với cái nhìn nghiêm nghị và chỉ trích. “Tại sao chàng hỏi em ngay khi chàng tìm thấy nó?”

      Clayton chấp nhận lí lẽ của nàng với nụ cười nửa miệng. “Ta hiểu ý của nàng.”

      “Em rất mừng,” nàng hơn, “bởi vì đó chính xác là điều em muốn làm khi em bỏ nhà . Clayton, chàng hai lần nghi ngờ em làm điều gì đó rất tồi tệ và, cả hai lần, chàng từ chối với em những lỗi lầm mà chàng tin em phạm phải để em có thể biện hộ cho mình. Chàng làm vậy khi kéo em từ bữa tiệc của Emili và lôi em đến Claymore. Chàng lại tiếp tục làm như vậy khi thấy lá thư đó. Em tha thứ cho chàng lần thứ nhất, và em tha thứ cho chàng lần vừa rồi, nhưng đổi lại em muốn cầu chàng hứa điều.”

      “Bất cứ điều gì,” chàng đồng ý, nhăn nhó nhớ lại công bằng trước đây của chàng.

      “Bất cứ điều gì?” nàng đùa, cố gắng làm dịu tâm trạng của chàng. “Nếu như hợp lí?”

      Chàng tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Bất cứ điều gì,” chàng ngọt ngào và quả quyết.

      “Trong trường hợp này, em cầu lời hứa của chàng là chàng bao giờ gạt bỏ cơ hội để em có thể giải đáp cho bất cứ lời buộc tội nào về những hành vi sai trái trầm trọng chàng có thể tin em phạm phải trong tương lai.”

      Nhấc đầu lên, Clayton nhìn nàng ngồi trong lòng chàng. Tinh thần và lòng can đảm của nàng đôi vai mỏng manh và cái cằm ngẩng cao của nàng, trong khi dịu dàng sáng lên trong đôi mắt xanh lục ngay thẳng và nụ cười ngọt ngào của nàng. Những hành vi sai trái nghiêm trọng? Nàng là thân của niềm vui và tình ; kết hợp tuyệt vời của thông thái đầy nữ tính, hoàn toàn ngây thơ và can trường. Nàng trao cho chàng thế giới đầy niềm vui, và bây giờ nàng lại sắp cho chàng đứa con. Chàng ước nàng cầu chàng điều gì đó to tát hay bắt chàng làm những điều thể, nhờ vậy mà chàng có thể xứng đáng với tha thứ của nàng. Nhưng tất cả nàng muốn là lời hứa đơn giản. Bởi vì tất cả nàng muốn là chàng. nhận thức đó làm trào lên trong chàng cảm xúc làm giọng chàng khản khi chàng nhún nhường và long trọng , “Ta hứa với nàng là bao giờ làm như vậy nữa.”

      “Cám ơn chàng,” nàng .

      Clayton quay mặt nàng về phía chàng và đánh dấu lời hứa bằng nụ hôn.

      Tuyệt đối thoả mãn với kết quả của cuộc chuyện, đến nụ hôn nồng nàn của chàng, Whitney tựa má vào ngực chàng, mãn nguyện hoàn toàn. Nàng mong muốn được quên hết về bức thư tai hại và những buồn khổ mà nó gây ra.

      Tuy nhiên, Clayton lại chưa sẵn sàng để kết thúc cuộc thảo luận vừa rồi. “Về lá thư ta tìm thấy trong bàn của nàng,” chàng nhưng Whitney gạt bỏ chủ đề đó với cái phẩy tay. “Chúng ta bao giờ cần về lá thư đó nữa. Em tha thứ cho chàng, , và kết thúc ở đó, hãy quên .”

      Clayton cười thầm trước thái độ rộng lượng của nàng, “Ta đánh giá cao rộng lượng của nàng, tuy nhiên ta chắc ta hoàn toàn hiểu nàng hi vọng đạt được điều gì nếu nàng gửi lá thư đó cho ta.”

      sẵn lòng đào sâu thêm chuyện đó, Whitney liếc nhìn đồng hồ lò sưởi và nhận ra là muộn, nàng đứng lên và kéo tay chàng. “Chúng ta phải xuất ở dưới lầu trong khi mọi người ăn sáng. thôi số người về và mẹ chàng thất vọng là chàng ở đó để chào tạm biệt họ.”

      Clayton muốn gặp bất cứ ai, ngoài nàng, nhưng nhìn lại những cư xử gần đây của chàng, chàng muốn từ chối cầu nho đó của nàng. Chàng cũng đứng lên, nhưng bỏ qua chủ đề đó. “Nàng nghĩ gì khi nàng viết lá thư đó?” chàng gặng hỏi.

      “Em suy nghĩ ràng lắm, nhưng, sau cái cách em đối xử với chàng ở bữa tiệc cưới của Elizabeth – và cách chàng đối xử với em ở nơi công cộng sau đó – em e là chàng phớt lờ bất cứ thay đổi nào từ phía em. Bằng cách với chàng trong lá thư rằng em nghĩ là mình có thai,” nàng nốt khi nàng bắt đầu tiến đến cái chuông để gọi Clarissa, “Em cố gắng để đảm bảo là chàng cưới Vanessa trước khi em có thể giải thích mọi thứ và với chàng là em chàng. Em cũng cố gắng cứu vớt lòng kiêu hãnh của mình bằng cách buộc chàng phải đến gặp em thay vì em đến gặp chàng.”

      “Nếu nàng gửi bức thư đó cho ta, tình của ta, nàng đạt được cả hai mục đích đó.”

      Whitney lấy chiếc váy, sau đó ngạc nhiên quay sang chàng. “Ý chàng là chàng chỉ đơn giản lờ lá thư và vứt bỏ nó?”

      “Ta nghĩ ta có thể lờ nó hay vứt bỏ nó, nhưng ta có thể hứa với nàng là nó khiến ta quỳ gối đâu?”

      “Em ngạc nhiên khi nghe chàng thế,” Whitney , cảm thấy chút thất vọng với chàng. “Chàng cảm thấy chút trách nhiệm nào hay sao?”

      “Vì cái gì?”

      “Vì khiến em mang thai trong cái đêm chàng bắt cóc em từ bữa tiệc của Emili và lôi em đến Claymore.”

      Clayton cố để giữ giọng chàng nghiêm chỉnh, nhưng nụ cười vẫn lên góc miệng chàng. “Mặc dù ta hiểu động cơ của nàng và khen ngợi mưu trí trong bức thư của nàng, kế hoạch của nàng có sai lầm tai hại. Đó cũng chính là sai lầm khiến ta cư xử như người điên cuồng mất trí khi ta phát lá thư trong bàn của nàng.”

      “Sai lầm đó là gì?”

      “Ta thể khiến nàng có đứa con tưởng tượng đó vào cái đêm ta mang nàng đến Claymore. tiếp xúc của chúng ta giường đêm đó là cực ngắn và hành động đó chưa bao giờ hoàn thành.”

      Trong nhiều tháng sau đám cưới của họ, Clayton dạy nàng nhiều về làm tình, nhưng nàng chưa biết rằng có những điều kiện cần thiết khác có ảnh hưởng quyết định đến việc đó. Mắt nàng mở to khi hiểu ra những ý đáng sợ của phát này. “Và vì vậy –” nàng thầm và bỏ dở, sững sờ.

      “Và vì vậy,” Clayton nốt thay nàng, “Khi ta đọc lá thư của nàng, ta tự nhiên hiểu là ai đó khiến nàng mang thai. Lá thư ghi ngày trước ngày nàng đột nhiên và bất ngờ đến Claymore để thú nhận tình bất diệt dành cho ta. Và chỉ cần bước lô gíc để ta đến kết luận là nàng đến với ta vì tình , mà để giải quyết nhu cầu cần có người cha nhằm hợp pháp hoá cho đứa con của nàng.”

      “Ôi, lạy Chúa!” nàng thầm, màu đỏ lan mặt nàng. “Em hề biết, hề tưởng được rằng chàng có thể nghĩ ai đó khiến em mang thai… hay vì vậy mà chàng có lí do nghi ngờ động cơ thực của em khi đến với chàng ở Claymore. khi chàng nghi ngờ như vậy, chàng có thể bắt đầu đặt câu hỏi về mọi thứ em và làm kể từ đó, và…”

      Lo lắng bởi hoảng hốt bất ngờ của nàng, Clayton kéo nàng vào vòng tay. “Đừng nghĩ về điều đó nữa. Mục đích của ta khi với nàng điều đó chỉ là để đảm bảo với nàng là ta giống quái vật mà ta trông giống như vậy.”

      Nàng đặt tay lên quai hàm chàng, đôi mắt xanh long lanh nước mắt. “Em rất xin lỗi. Thực lòng xin lỗi.”

      “Whitney, tình của ta,” chàng với nụ cười nghiêm khắc. “Ta có phép nàng bất cứ giọt nước mắt nào hay phí bất cứ giây phút nào để hối tiếc về chuyện này.”

      Nàng miễn cưỡng nỗ lực để mỉm cười.

      Sợ rằng nàng thể và sẵn lòng bỏ qua chủ đề này, Clayton gắng sức để tạo ra lí do cho nàng làm như vậy. “Hãy nghĩ cho con trai nàng, em . điều được khoa học chứng minh là tâm trạng của bà mẹ trong suốt quá trình mang thai ảnh hưởng đến tính cách của đứa bé. Nàng có muốn vị Công tước tiếp theo của Claymore cậu bé hay gây gổ và ướt át ?”

      Viễn cảnh về Clayton làm cha đứa trẻ giống chàng chút nào khiến nụ cười của Whitney rạng rỡ hơn với hài hước thể nín được. “.” Nàng lắc đầu .

      Khi chàng mỉm cười lại với nàng, trông hề lo lắng về tâm trạng nay của nàng có khả năng ảnh hưởng đến tính cách của đứa con, Whitney ngờ vực , “Việc tâm trạng của em ảnh hưởng đến đứa bé phải , đúng ?”

      đúng tí nào,” chàng thừa nhận với nụ cười nhăn nhở hề hối cải.

      Dường nét cong cong quen thuộc trong nụ cười lười biếng của chàng, cùng với cảm giác xúc động trong vòng tay chàng khiến tinh thần Whitney khởi sắc. Cảm giác nhõm muốn bay bổng, nàng tặng chàng nụ cười vui vẻ và . “Đó là con của chàng có thể ướt át và thích gây gổ nếu nhận định khoa học của chàng là khoa học.”

      Chàng nhìn trông hoảng hốt. “Con ? Có phải bản năng phụ nữ mánh bảo nàng là đứa bé là con hay ?”

      Kìm lại tiếng cười khúc khích, Whitney lắc đầu và vuốt từ cổ áo choàng đỏ tía đến cái ve áo ở ngực chàng. “Em vậy chỉ là vì ngang bướng thôi.”

      “À, nhưng nàng đoán sai phản ứng của ta rồi, vì ta rất thích .”

      “Nhưng chàng cần người thừa kế.”

      “Ta nghĩ về chuyện đó,” chàng dối và nhấm nháp tai nàng. “Tuy nhiên, nếu đứa bé là con , ta kiên trì để sinh ra người thừa kế thậm chí với nhiệt tình lớn hơn cho đến khi đạt được nó - hoặc cho đến khi nàng đuổi ta ra khỏi giường và van xin ta dừng chuyện đó lại.”

      “Nếu chàng muốn chờ để điều đó xảy ra, em còn sợ hơn là chàng gia đình rất, rất lớn để nuôi.”

      “Điều đó khiến mẹ ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này,” Clayton nhận xét với nụ cười khoái chí.

      “Chàng gần như đạt được điều đó sáng nay,” Whitney khi Clarissa gõ cửa, “khi chúng ta với mẹ về đứa bé.”

      Clayton phần nào vẫn còn giận mẹ chàng vì giấu vợ chàng. “Trong trường hợp đó,” chàng hậm hực , “Ta nên để mẹ chờ cho đến chiều nay.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37

      Dựa những tiếng cười vui và chào hỏi chàng từ nhiều căn phòng dưới tầng, Clayton cho rằng những người họ hàng đều rất vui vẻ và trong trạng thái tinh thần sảng khoái.

      Chàng tìm thấy mẹ chàng trong phòng ăn, chủ trì bữa ăn sáng, và khi bà thấy biểu lộ hạnh phúc của Whitney, khuôn mặt bà sáng lên nụ cười. Tuy nhiên, nó dao động chút khi Clayton đặt nụ hôn ngắn lên má bà và , “Con muốn chuyện riêng với mẹ chút trước khi Whitney và con ngồi xuống ăn sáng.”

      “Được thôi,” Alicia Westmoreland khi bà đứng lên và xin lỗi với khách khứa. Mặc dù đôi vai bà vẫn thẳng và đầu ngẩng cao, khi bà hướng Clayton đến căn phòng khách tràn ánh nắng mặt trời nhìn ra khu vườn đằng sau nhà, bà cảm thấy giống như đứa trẻ phạm lỗi chuẩn bị nhận được những lời khiển trách nghiêm khắc từ giáo của mình. Bà quá rối trí nên nhận ra rằng Whitney cũng theo đằng sau Clayton cho đến khi bà quay lại để đóng cửa căn phòng để con trai bà có thể có riêng tư mà nó muốn.

      Đến lúc đó, Alicia những vượt qua lo lắng trẻ con của mình, mà ngược lại bà còn thấy phẫn nộ thích đáng. Rốt cuộc làm điều gì đến mức thể tha thứ. là, bà chỉ là cho con dâu của mình nơi nương thân.

      Bà củng cố ý nghĩ đó khi quay lại đối diện với con trai mình. “Dựa chào hỏi lạnh nhạt của con với mẹ qua chiều qua,” bà nghiêm nghị , “Mẹ cho là con hài lòng vì mẹ giữ Whitney ở đây. Mẹ biết con làm gì để đến nỗi con bé thể ở cùng dưới mái nhà với con bởi vì Whitney là người vợ quá trung thành để thảo luận những điều như vậy, ngay cả với mẹ. Dù sao, mẹ cảm thấy chắc chắn là điều mà con làm khiến Whitney phải bỏ cũng phải cực kì tệ hại! Trong trường hợp đó, việc mẹ từ chối Whitney chỗ nương thân là thể nghĩ đến, công bằng và cũng có tình người.”

      Clayton chỉ cầu được chuyện riêng để chàng có thể thông báo với mẹ chàng là ước muốn tha thiết nhất của mẹ chàng sắp thành thực – là bà sắp trở thành bà nội. Vì chàng hào hiệp quyết định làm khó bà về việc giấu chàng về Whitney, chàng vừa giật mình vừa buồn cuời nhận ra mình bị bà quở mắng. Hơn nữa, chàng thể nhớ lại kể từ khi chàng lớn lên đến bây giờ từng nhìn thấy mẹ chàng dường như những có vẻ rất tự vệ mà còn rất bối rối. Nuốt lại nụ cười, chàng trầm giọng trả lời, “Con hiểu ý mẹ.”

      Bà nao núng. “Con hiểu?”

      “Đúng vậy.”

      Bà quá ngạc nhiên đến mức đánh rơi ngay dáng vẻ giả bộ tức giận. “Ồ. Vậy”– bà ngập ngừng rồi cúi đầu với cử chỉ cố để thể xin lỗi và nhún nhường – “con là rộng lượng. Mẹ trông đợi vài tranh cãi.”

      “Con cũng nhận ra là vậy,” Clayton uể oải đồng ý.

      Bà bước lên trước và tặng cho chàng cái ôm ấm áp trìu mến. “Mẹ rất vui chúng ta có cuộc chuyện nho này,” bà , “nhưng mẹ phải trở lại phòng ăn.” Giờ khi mà mọi việc giải quyết êm thấm, vẻ trầm tĩnh tươi cười mà bà được ngưỡng mộ bấy lâu nay hoàn toàn trở lại, và quan tâm của bà quay lại với những vị khách vui vẻ. “Langford rất vui thấy con ở đây. Ông ấy hỏi thăm con. À, và con có lẽ chưa gặp Stephen, nhưng nó về đến đây nửa giờ trước với bốn người bạn trẻ tuổi khác. Chúng đến để thưởng thức thời tiết đẹp và nhìn ngắm khu vườn hoa hồng nở rộ của mẹ.”

      “Stephen thích mùi thơm của hoa hồng,” Clayton chỉ ra.

      Alicia biết rất là Stephen đến Grand Oak để ngắm hoa hồng của bà; đến để chính mình chứng kiến cái mẹo vặt của họ có thành công hay , và dẫn theo bạn là để che giấu mục đích của mình. cũng đến để xem có thể tác động gì đến tái hợp nếu nó chưa xảy ra. Đột nhiên lo lắng rằng Clayton bằng cách nào đó có lẽ đoán ra Stenphen và bà bày ra mưu mẹo, bà quay về phía cửa ra vào và tuôn ra tràng độc thoại mau lẹ. “Mẹ thực ngạc nhiên khi Stephen đến đây với bạn của nó, nhưng mẹ cũng thấy nhõm ghê gớm, vì Lansberry và con ông ấy, quý Emili, viếng thăm sáng nay. Nếu Stephen và bạn nó ở đây, quý Emili ai dưới 50 tuổi để trò chuyện. Nhân tiện ấy là đáng .”

      Bà với đến cái nắm đấm cửa và nhìn qua vai mình, chậm trễ nhận ra rằng con trai bà và con dâu nhìn bà cười cười, nhưng cả hai đều tiến bước nào. “Chúng ta chứ?” bà tươi cười đề nghị.

      “Con nghĩ mẹ nên đợi cho đến khi con với mẹ vì sao con muốn chuyện với mẹ,” Clayton ôn tồn đề nghị.

      Bà quay hẳn người lại, bất chợt chăm chú. “Ta nghiễm nhiên cho rằng con muốn phàn nàn vì ta chủ động hơn trong chuyện tái hợp cho con và Whitney,” bà , vô tình phá hỏng thái độ ngây thơ vô tội trước đây.

      “Con nên làm thế,” Clayton khoái trí . “Tuy nhiên, con nghĩ điều quan trọng hơn là với mẹ rằng mẹ sắp trở thành bà nội.”

      nụ cười rạng rỡ bừng lên mặt Alicia Westmoreland khi bà vươn tay ra và tay trái nắm lấy tay Whitney và tay phải nắm tay Clayton. “Ôi, hai con quý của ta,” bà , nhưng sau đó, như là thể tìm được từ khác để diễn tả niềm hạnh phúc của mình, bà nâng tay hai người áp vào mặt, “Ôi, hai con quý của ta!”

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38

      Bá tước Langford là ông cụ hơn 80 tuổi cao, yếu đuối, và là người em họ của cha Clayton. Ông thơ thẩn ngoài cửa phòng ăn, tay trái níu vào khung cửa lấy chỗ dựa và tay phải chống cây gậy gỗ mun. “Claymore,” ông khi Clayton xuất từ phòng ăn với Whitney khoác bên tay, “Ta tự hỏi biết ta có thể vài lời với .” Ông nhìn Whitney với vẻ xin lỗi. “Ta nhận ra là chồng cháu mới đến rất muộn tối qua, nhưng nếu cháu có thẻ chia sẻ ta lúc, đây là vấn đề khẩn cấp.”

      “Tất nhiên rồi,” Whitney với nụ cười trìu mến với ông cụ. “Cháu muốn tìm Stephen và bạn bè của chú ấy,” nàng thêm và nhìn ra ngoài để tìm chàng ta ở trong vườn.

      Langford rời tay trái khỏi cánh cửa và đặt lên cánh tay Clayton để dựa vào. “Vợ chỉ đẹp, ấy còn rất tử tế. ấy ngồi với ta mấy tiếng đồng hồ ngày hôm qua, nghe mãi những câu chuyện của ta về những nghiên cứu ta làm về các nhà triết học cổ đại.” Cụ nháy mắt thêm, “ chỉ có thế, ấy còn hoàn thành công việc đáng ngưỡng mộ là giả vờ rằng ấy thích thú chủ đề đó, và cả ta. Làm ta cảm thấy trẻ lại hơn 20 tuổi!”

      “Vợ cháu đôi khi cũng có cùng ảnh hưởng y như thế đối với cháu,” Clayton đùa khi chàng dẫn ông bá tước già vào căn phòng duy nhất ở nhà chính mà chàng chắc là chưa có ai ở.

      “Nếu mà trẻ lại 20 tuổi, vẫn là cậu chàng ngây ngô.”

      “Chính xác đó là điều cháu nghĩ đấy ạ,” Clayton hồn hậu .

      Sau khi bá tước được đặt ngồi thoải mái trong căn phòng nơi Clayton gặp cụ trước đây, Clayton ngồi xuống phía đối diện với cụ. Khi bá tước có vẻ như biết bắt đầu thế nào, Clayton gợi chuyện giúp cụ. “Ông bảo vấn đề khẩn cấp?”

      Langford nhìn chàng rầu rĩ. “Vào lứa tuổi của ta, Claymore, mọi thứ đều khẩn cấp. vĩnh hằng có thể bắt đầu vào ngày mai,” cụ thêm, rồi tránh cho Clayton phải ra những câu cam đoan đúng như là bá tước còn nhiều năm tháng tốt đẹp trước mặt bằng cách thẳng đến chủ đề cụ muốn thảo luận: “Ta muốn chuyện với về em trai.”

      Clayton che giấu ngạc nhiên và gật đầu để cụ bắt đầu.

      “Ta luôn luôn coi là người bảo vệ gia đình, và giữa chúng ta ai cũng nhạy bén trong việc tiến hành những vụ đầu tư tài chính có lợi, những vụ đầu tư làm tài sản của nhân lên nhiều lần.”

      Cụ dừng lại, nhưng Clayton chỉ nhướn đôi mày lên, khẳng định cũng phủ nhận.

      “Ta biết những thông tin của ta trong lĩnh vự này là ĐÚNG,” bá tước , trông cụ cực kì hối lỗi vì chủ đề thiếu tế nhị mà cụ phải khám phá. Cụ với vẻ càng mềm mỏng càng tốt: “Cho đến gần đây, ta hiểu rằng của thừa tự của Stephen cũng là đôi bàn tay tài năng của cháu, vì thế tự nhiên mà ta nghĩ rằng, giống như ta, Stephen cũng có đầu óc tiền bạc. Có đúng ?”

      Giá bá tước mà phải là người họ hàng mà chẳng may lại quá già và quá yếu ớt như thế, Clayton đặt dấu chấm hết vĩnh viễn cho cuộc chuyện trò khó chịu đó ngay lập tức, ngay tại chỗ. “ điều đó đúng,” Chàng khá nghiêm khắc.

      Bá tước hiểu lời trách cứ trong giọng của chàng, nhưng vẫn kiên trì. “Có đúng là trong những năm vừa qua, Stephen làm loạt đầu tư tỏ ra là mạo hiểm và phô trương, nhưng cuối cùng lại thành công tốt đẹp cách ngoạn mục? Ta nghe vài câu chuyện đồn đại khiến ta nghĩ điều này là đúng ở câu lạc bộ của ta, nhưng ta cần nghe từ phía . có thể cho ta biết đó là hay chỉ là tin đồn ?”

      có lí do hay ho nào để làm thế cả.”

      “Ta muốn tin điều đó là đúng, nhưng ta cần biết chắc.”

      “Vậy ông hãy chuyện với Stephen.”

      Bá tước lắc đầu. “Ta thể làm điều đó, bởi vì ta thể với ta lí do ta muốn biết.”

      “Trong trường hợp đó, có vẻ như câu chuyện này đến ngõ cụt rồi,” Clayton .

      “Vậy tốt, ta giải thích lí do đưa đến câu hỏi của ta, nhưng cuộc chuyện này phải được giữ hết sức bí mật.”

      “Cháu thể nghĩ ra bất cứ điều gì ông có thể để mà có thể thuyết phục cháu về công việc tài chính riêng tư của Stephen với bất kì ai, kể cả ông, thưa ông,” Clayton cứng rắn , và bắt đầu đứng dậy.

      “Nếu Stephen giàu có thực như lời đồn đại, và nếu ta hoàn toàn có trách nhiệm với việc phát triển giàu có đó, ta muốn thử làm cho ta trở thành người thừa kế hợp pháp của ta.”

      Gương mặt Clayton hết cái vẻ lạnh lung, biến thành nụ cười nhăn nhó khi chàng chậm rãi ngồi xuống lại. “Cháu tin là ông vừa mới đưa ra lí lẽ thuyết phục hợp lí.”

      “Nếu ta chỉ định Stephen là người thừa tự của ta, ta thừa kế rất ít đất đai và hầu như thu nhập. Cách đây lâu, chi họ gia đình ta cũng phát triển như các , nhưng tổ tiên ta ít khôn khéo, ít nhìn xa trông rộng, và đặc biệt là ít sở trường trong việc giữ cho tài sản của họ phát triển. Kết quả là “bất động sản” của ta ọp ẹp và thực tế là vô giá trị, nhưng tước hiệu của ta là cổ xưa và có thanh thế. Nếu ta chết mà làm thủ tục gì để thay đổi tước hiệu và đất đai của ta tự động chuyển sang cho . Cho đến khi những tiếng tăm nay làm ta nghĩ Stephen có thể có tài trong việc quản lí tiền bạc, ta rất hài lòng để thừa kế ta. Khi để thừa kế, ta biết ta có thể dựa vào ý thức trách nhiệm của – cũng như giàu có của - để duy trì tài sản của ta và hồi phục nó tốt hơn là ta có thể làm.”

      Như thể là cụ biết làm thế nào để tiếp tục, cụ dừng lại lúc, ngắm nghía những mẫu hình dây leo nhàn nhạt tấm thảm dưới chân cụ, rồi cụ nâng chiếc gậy từ chỗ cụ để nó bên hông phải cụ lên và chuyển nó sang bên trái. Cuối cùng, cụ ngẩng đầu lên, và với vẻ tự trọng, “ giữ nhiều tước hiệu, hầu hết là cao hơn những tước hiệu mà có thể thừa kế từ ta, và “bất động sản” của ta chả là gì so với của . Với nguy cơ dường như là chẳng được mấy tự hào, ta sung sướng hơn nếu ta để lại những gì ta có cho người có nhiều tước hiệu hơn là ta có thể nhớ được và nhiều bất động sản thừa kế hơn mức ta có thể sử dụng. Chúng ta có số lớn những họ hàng xa tít mù mà ta có thể chọn trong đó ra người thừa tự, nhưng ta thích người thừa tự của ta phải là người mà ta biết và là người mà ta đặc biệt thích. Em trai của đáp ứng được những phẩm chất đó.”

      “Cháu rất hạnh phúc khi nghe điều đó,” Clayton với nụ cười khuyến khích.

      “Và cũng như , ta cũng là người có trách nhiệm, người hiểu và hoàn thành nghĩa vụ của ta với gia đình và với những người phụ thuộc vào ta.”

      “Vâng, chú ấy là vậy,” Clayton .

      “Vì thế mối quan tâm duy nhất còn lại của ta về việc chỉ định Stephen là người thừa tự của ta là: ta thừa kế của cải ban đầu của ta, nhưng theo ý kiến của , ta có thể tự mình duy trì nó chứ? ta có khôn khéo và thông thái trong việc quản lí và chăm sóc tốt điền sản của ta ?”

      “Stephen là mọi thứ như ông cần chú ấy,” Clayton , “và còn hơn thế nhiều.”

      gương mặt bá tước vỡ ra nụ cười, rồi cụ lại có vẻ bối rối và chuyển ánh mắt nhìn xuống tấm thảm. “Ta cho là phản đối kế hoạch của ta hay cảm thấy bị coi chút nào chứ,” Cụ đột ngột nhìn lên. “Ta đúng ?”

      Nụ cười của Clayton đúng là ấm áp và chân . “Ông hoàn toàn đúng.”

      “Tuyệt vời, thế mọi việc an bài. Ta tiến hành những việc cần thiết để đảm bảo rằng Stephen trở thành Bá tước Langford và Hầu tước Ellingwood tiếp theo, cũng như là Tử tước Hargrove đời thứ 5.” Cụ với lấy cây gậy, chuyển nó qua tay phải và gượng đứng dậy. Clayton chờ bên cạnh cụ, để cụ có được tự tôn của mình bằng cách để cụ tự xoay xoả, nhưng sẵn sàng chìa tay ra cho cụ vịn nếu cụ cần nó.

      Khi bá tước đứng thẳng dậy và từ từ bước lên trước, Clayton mới lên quan tâm duy nhất của chàng trong kế hoạch của Langford. “Ông chắc là ông có thể chuyển tước hiệu của ông cách hợp pháp cho Stephen chứ?”

      Cụ chờ cho đến lúc Clayton mở cửa cho cụ xong mới trả lời. “Tước hiệu của ta là những tước hiệu mà vua Henry đệ Thất ban tặng cho gia đình ta hơn 300 năm trước. Nhờ thông thái và nhìn xa của ông tổ chung của chúng ta, Công tước Claymome đầu tiên, ba tước hiệu này có ngoại lệ về dây trực hệ thông thường được ghi vào văn bản. Ngoại lệ này cho phép người giữ tước hiệu nếu có con được chọn người thừa tự của riêng người đó, miễn là người thừa tự này phải thuộc dòng dõi chính thống của các vị công tước Claymore. Stephen chính là người đó.”

      Clayton biết có ngoại lệ nào được truyền lại cho những tước hiệu của chính chàng, nhưng bởi vì chưa bao giờ có vị công tước Claymore con nào, nên cả Clayton, cả cha chàng, cũng như cụ kị chàng chưa bao giờ cần phải quan tâm về tước hiệu đó. Chỉ là vì tò mò, chàng quyết định xem lại những tước hiệu mà chàng có, nhưng nhắc nhở lo lắng của cụ bá tước kéo chàng ra khỏi những suy nghĩ đó.

      “Claymore, mặc dù ta giữ im lặng cho đến khi hứa với ta là giữ cho cuộc chuyện của chúng ta tuyệt đối bí mật, ta cũng tin rằng giữa chúng ta, điều đó được hiểu là làm vậy.”

      “Đúng như vậy,” Clayton , mặc dù chàng thích được phép thảo luận vấn đề với Stephen hơn.

      “Ta có những lí do đặc biệt để cầu bí mật,” bá tước bày tỏ khi họ đến gần trongnhững căn phòng gần mặt trước nhà. “Ta còn giây phút thanh bình nào cho ta nếu ai đó trong số những người thừa kế đủ tư cách khác trong gia đình ta nghe phong thanh về kế hoạch chỉ đinh người kế tự của ta, hơn là để tước hiệu tự động chuyển sang cho .”

      “Ông có ư?” Clayton , chú ý của chàng chuyển hướng sang Stephen đứng cạnh lò sưởi trong phòng, chuyện với người đẹp tuyệt vời có mái tóc hoe vàng.

      Khi bá tước nhận được câu trả lời nào cho nhận xét của cụ về những người thừa kế khác, cụ nhận ra chàng công tước bị phân tâm và nhìn theo ánh mắt của chàng rồi hỏi, “ có biết người phụ nữ trẻ đứng cùng em trai ?”

      “Cháu chưa bao giờ gặp ấy,” Clayton trả lời.

      “À vâng, thực ra là chưa,” bá tước tranh luận, vẻ như cụ thích thú chuyện bí nho của cụ. “ cũng biết cha ấy.” Để làm bằng, cụ hất đầu về phía bên kia phòng nơi Công tước Lansberry chuyện với Whitney. “ tóc vàng là con của Lansberry, là Công nương Emili. Ông ta giới thiệu ta với ấy sáng nay.”

      Công tước Lansberry đen, có thân hình thấp, vuông bè bè, và gương mặt có vẻ thô gần như là xấu xí – hai người con trai trung niên của ông ta trông cũng y hệt vậy. Với Clayton điều này có vẻ gần như là thể nào tin nổi người đàn ông như thế lại có thể sinh ra người đẹp liễu yếu đào tơ như vậy.

      Bá tước đoán ra những suy nghĩ của chàng và giải thích, “ ấy là con trong cuộc hôn nhân thứ hai của Lansberry. Người vợ thứ hai là con nhà quý tộc Pháp, chỉ bằng nửa tuổi Lansberry và chết trong lúc sinh con ở Pháp năm sau khi họ cưới. Nghĩ đến điều đó , có thể là chưa bao giờ gặp Công nương Emili . ấy bảo ta là ấy thảng hoặc mới đến nước .”

      “Ông ta giấu ta ở đâu vậy?” Clayton hỏi mà chẳng nghĩ gì khi chàng để ông cụ ngồi vào cái ghế tiện lợi.

      “Chính ta cũng thắc mắc,” bá tước thừa nhận với tiếng cười , “nhưng người ta khó có thể trách móc ông ta vì cố cất kĩ ta khỏi tất cả những chàng nai tơ công tử bột và những tay chơi già dặn của nước cho đến khi ấy đủ trưởng thành để mà tự mình đối phó với họ. Khi được giới thiệu với ấy, đừng quên chú ý đến đôi mắt nhé. Chúng có màu hoa violet xanh sẫm, ta thề đấy.”

      Clayton có nhiều cơ hội để xem xét Emili Kendall trong suốt ngày hôm đó, nhưng chàng thích thú xem phản ứng của Stephen hơn nhiều – cho chính xác hơn là thiếu phản ứng của chàng trước diện của Công nương Emili. Hầu hết đàn ông trong nhà ràng là bị hớp hồn, kể cả hai người bạn của Stephen cũng theo rời. Stephen, mặt khác lại cư xử như thể chàng ít chú ý đến có mặt của . Thực tế là chàng tỏ ra đặc biệt dễ thương với hai người phụ nữ trẻ trong nhóm của chàng khi các chàng trai hộ tống họ mải vây quanh Emili. Vì Stephen quen biết cả hai người phụ nữ này từ thời thơ ấu, và vì chàng thường cư xử với họ với chút nhường nhịn thoải mái như người trai lớn, Clayton thấy hành vi nhã nhặn của chàng với họ bây giờ thực là thú vị.

      Whitney cũng chú ý đến điều đó và nêu nhận xét về nó với Clayton ngay khi chàng và những người đàn ông khác đến cùng các quý bà trong phòng khách sau khi thưởng thức cái nghi thức hút cigar và uống rượu pooctô sau bữa tối của đàn ông. Luồn tay mình vào tay Clayton, nàng nhàng kéo chàng ra góc riêng tư của căn phòng lớn, rồi nàng với giọng vui thích, “ có để ý là Stephen hầu như làm ngơ Emili?”

      có,” Clayton trả lời, xem xét vẻ mặt của Whithey. “Em nghĩ sao về ấy?”

      Whitney do dự, cố gắng tỏ ra vừa thà vừa công bằng. “Ờ, ấy là trong những tạo vật xinh đẹp nhất em từng thấy, và ấy có phong thái dễ thương, nhưng mà ấy hơi có vẻ…”

      “Tự cao” Clayton huỵch toẹt ra.

      “Có thể. Nhưng đó cũng có khi ấy chỉ là hơi e thẹn.”

      “Từ những gì thấy, ấy chẳng có vẻ là có tí rắc rối nào khi chuyện với người ta.”

      ấy thoải mái tuyệt vời với phụ nữ và đàn ông lớn tuổi,” Whitney đồng ý, “và ấy có hóm hỉnh tươi vui, nhưng em để ý thấy ấy trở nên khá khô khan trịnh trọng khi ở xung quanh bạn bè Stephen. Từ những gì ấy , em suy ra là ấy được nuôi dạy bởi số người họ hàng lớn tuổi ở Brussels, vì thế có thể ấy biết đối đáp thế nào với những câu đùa tinh ý và nhưng câu chuyện nhăng nhít mà đám bạn Stephen thích thú. Thay vì mang ấy về sống ở , cha ấy ràng là chọn thăm ấy ở Brussels. hầu như biết những người cùng cha khác mẹ của ấy và những người vợ của họ.”

      Clayton ngắm nhìn Stephen, người ngồi với hai người phụ nữ cùng nhóm ở bên kia phòng đối diện với Emili. “ ấy chắc chắn là gây ấn tượng với Stephen,” chàng thích thú . “Thực ra, cho là chú ấy có thể với em mà cần nhìn quanh là ấy ngồi chỗ nào, và ai chuyện với ấy ngay tại thời điểm này”.

      nghĩ thế sao?” Whitney hồ nghi hỏi.

      “Tuyệt đối như vậy. Em chứng kiến vận hành tinh vi của tâm lí người đàn ông sành sõi, người sắp sửa dấn thân vào trò chơi mà ta chơi nhiều lần và là trò chơi mà ta ít nhiều thành bậc thầy – trò ve vãn”.

      Whitney đảo tròn mắt vì cười. “Em chứng kiến nhiều cuộc ve vãn ngẫu hứng của Stephen với vô số quý trẻ tuổi, và chú ấy chưa bao giờ cư xử như thế này. Thông thường, chú ấy ở ngay đó với những người ngưỡng mộ khác của Emili và chơi “trò chơi” ấy, chỉ có điều là dí dỏm hơn và dễ thương hơn tất cả bọn họ thôi.”

      “Em chính xác là đúng,” Clayton đồng ý. “Nhưng lần này, ràng điều quan trọng với Stephen là nương trẻ tuổi lần này phải nhận ra ngay từ bên ngoài rằng ấy được nhầm chú ấy là trong những người bị chinh phục trong hàng lũ những người bị chinh phục dễ dãi ngày nay.”

      “Tại sao điều ấy lại quan trọng với chú ấy thế?” Whitney gạn hỏi.

      “Bởi vì, em ,” chàng khi chàng hôn vội lên đỉnh đầu nàng, “Stephen định để chuyện này chỉ là “cuộc ve vãn ngẫu hứng” khác của chú ấy. nghĩ chú ấy quyết định rằng trò chơi này là trò chơi mà chú ấy muốn chơi mãi mãi.”

      “Chuyện có vẻ là khá bốc đồng với chú ấy, xét từ quen biết ngắn ngủi của chú ấy với ta.”

      Để trả lời câu hỏi đó, Clayton dò xét nàng trong im lặng đầy hàm ý, và khi Whitney nhận ra chàng nghĩ gì, nàng cười khúc khích. “Em có nên cho rằng, khi phải giải quyết vấn đề muốn cưới ai, những quý ông nhà Westmoreland tất cả đều bốc đồng đến sửng sốt như vậy?”

      thế.”

      gì?”

      rằng chúng ta là những người am hiểu phụ nữ xuất sắc và chúng ta biết khi nào chúng ta gặp được người chỉ là đặc biệt mà còn đúng cho chúng ta. Cho đến lúc đó, sức mạnh nào kéo được chúng ta đến trước bàn thờ, nhưng khi chúng ta gặp ấy rồi, ta chỉ sẵn lòng lối nhà thờ với ấy, mà ta còn khá quyết tâm để đảm bảo ấy cũng đồng hành với chúng ta.”

      “Cho dù ban đầu ấy chống đối đến cỡ nào,” Whitney kết thúc giúp chàng.

      “Chính xác.”

      Nàng vẫn còn cười về chuyện đó khi Stephen rời khỏi nhóm mà chàng ngồi cùng, và với cái vẻ hoàn toàn hờ hững, cầm lấy hai li rượu sâm panh từ cái khay bàn. Chàng dừng lại chút để tán chuyện với mẹ chàng, dừng lại lần nữa để đôi câu với người họ xa đứng tuổi, và làm thế nào đó mà đến được bên lò sưởi nơi Emili đứng vừa đúng lúc nhóm người xung quanh giải tán, để lại với chỉ người họ hàng già cỗi làm bạn.

      Whitney mê hoặc nhìn chàng dâng rượu cho ấy, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là khi đưa cho li rượu, Stephen tuyệt đối chẳng gì. chàng chỉ đơn giản là nhìn , rồi đưa li rượu lên môi và nhìn qua vành li lúc. Emili chấp thuận nài nỉ đó, chỉ là ngay cả từ cách xa mấy thước, Whitney cũng có thể thấy tay Emili bắt đầu run lên khi nhấc li lên để nhấp ngụm sâm panh.

      Bất giác Whitney nín thở khi Emili để li xuống và có vẻ như thể dứt ra khỏi ánh mắt của Stephen. chàng điều gì đấy với , điều gì đó rất ngắn. lưỡng lự, rồi mỉm cười, gật đầu và đặt tay lên cánh tay của Stephen (he said something to her, something very brief. She hesitated, then she smiled, nodded her head, and laid her hand on Stephen.)

      Từ vị trí thuận lợi của họ, Whitney và Clayton nhìn Stephen dẫn rời phòng.

      Vì Clayton có vẻ chắc chắn về những điều Stephen nghĩ và làm trước đây, Whitney hỏi , “ nghĩ là chú ấy đưa ấy đâu?”

      “Phòng tranh,” Clayton do dự trả lời. “Nó nằm lầu hai, ngăn họ xa khỏi tầm nghe của mọi người dưới này, nhưng nó cũng thấy toàn bộ sảnh chính, có nghĩa là danh tiếng của ấy phai mờ và mấy ông béo phị nhà ấy quan tâm.” (hehe, có theo rình ta- vợ chồng nhà này nhiều chiện wá)

      Để ghé mắt vào được phòng tranh, người ta phải qua cửa vào phòng khách, nhưng nó chả thấy đâu từ nơi Whitney đứng. “ thể chắc là chú ấy dẫn ấy đến đó,” Whitney .

      “Em có muốn cá cược chút ?”

      nghĩ là bao nhiêu?” Whitney tính toán.

      Nhoài người sang, Clayton thầm với nàng món cược mà chàng nghĩ đến nếu nàng thua, và màu hồng nhuộm thắm đôi má nàng, nhưng nụ cười của nàng tràn đầy tình ấm áp.

      Chẳng chờ nàng quyết đinh, Clayton đưa tay ra cho nàng. Whitney đặt tay nàng lên đó và theo chàng ra cửa phòng khách.

      Nàng thua cược.

      Đến cuối tháng chín, toàn bộ thiên hạ đều mong chờ tuyên bố đính hôn giữa Stephen Westmoreland và con của công tước Lansberry. Trong sổ ghi cá cược ở nhà Trắng tỉ lệ cược là 25 -1 cho những người rằng cuộc đính hôn được tuyên bố vào cuối năm. Vào tháng Mười, tỉ lệ rơi xuống còn 20-1 khi ông Công tước và Công nương Emili rời nước trong chuyến dài hai tháng đến Tây Ban Nha.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 39

      Cho đến tháng Chạp, bầu trời London luôn luôn u ám, khí đầy khói tỏa lên từ hàng ngàn lò than. Vì lẽ đó, thiên hạ thích trải qua mùa đông trong bầu khí trong lành và tiện nghi của những căn nhà thôn quê của họ hơn. Ở đó, họ tiếp đãi nhóm bạn bè đến để ở lại tuần hay thậm chí là nửa tháng và vui hưởng những trò giải trí như là săn bắn hay chơi bài. Phụ nữ cùng các con đến tuổi lấy chồng lên kế hoạch cho tủ áo cho lễ hội mùa xuân của họ và chuyện trò với bạn bè họ về tiêu chuẩn của tất cả những chàng độc thân xứng đáng.

      Trong những năm qua, tên tuổi Stephen Westmoreland vị trí cao trong danh sách “Xứng đáng nhất” của mọi bà mẹ, nhưng bây giờ, chàng lại được coi là “ thể”.” Cùng với thời điểm Công nương Emili trở về từ Tây Ban Nha đến gần, những lời đồn đoán về cuộc đính ước của với Stephen bùng lên như cơn sốt tại các điền trang thôn quê khắp nước .

      Vài câu chuyện ngồi lê đôi mách đoan chắc rằng cuộc đính ước được sắp xếp trước khi ông công tước và con Tây Ban Nha, Những câu chuyện khác lại tin rằng chi tiết của cuộc đính ước được chốt lại ngay khi Công nương Emili quay về, và rằng đám cưới được tiến hành trước năm mới.

      Vấn đề duy nhất được đưa ra bàn cãi thực trong những buổi buôn chuyện đầu mùa đông ấy là liệu đám cưới chỉ là buổi lễ trong phạm vi gia đình vào tháng Chạp hay kiện xã hội lớn, giống như đám cưới của Công tước Claymore từng, và diễn ra vào mùa Xuân. Chẳng ai nghi ngờ chút nào về chuyện đám cưới diễn ra, vì ai cũng thấy mười mươi là cuối cùng Westmoreland gặp được người phụ nữ mà chàng muốn lấy làm vợ.

      Còn nghe phong thanh rằng Stephen chỉ bỏ lối sống của chàng độc thân chưa vợ, chàng còn bỏ luôn tình nhân của mình, Helen Devernay, để ưu tiên cho việc trở thành người hộ tống của Công nương Emili. Chàng ta hoàn thành vai trò ấy với phong thái tao nhã thoải mái và tận tuỵ dễ thương đến nỗi chàng có vẻ như lại càng là đám đáng ao ước để lấy làm chồng hơn đối với các bà mẹ và các con nâng niu hi vọng có được tác hợp cùng chàng.

      Công nương Emili có vẻ như phơi phới xuân trong hơi ấm của chăm chút từ Stephen. Bất cứ khi nào chàng cùng đến buổi khiêu vũ hay dạ hội hay đến nhà hát, phô bày vẻ thanh thoát hạnh phúc làm cho trở nên chỉ dễ gần mà còn rạng rỡ tuyệt vời.

      Công tước Lansberry được tin là người cha may mắn nhất nước , vì ông ta chỉ có danh hiệu quý tộc sang cả có dòng có dõi và danh tiếng vì con rể, ông ta còn có được cái liên kết đáng thèm muốn với gia đình Westmoreland.

      Người ta cho rằng Lausberry quá đỗi vui mừng với vận may của ông ta, nhưng trong chuyện này, thiên hạ chỉ có thể suy đoán, bởi vì ông công tước ít khi kết thân với những thành viên khác thuộc giới quý tộc. Ông ta chả quan tâm gì về xã hội hoặc các cuộc vui ngoài xã hội và chỉ xuất cho có lệ tại các kiện ấy mà các nghi thức xã giao buộc ông phải tham gia. Ông ta để các nghĩa vụ xã hội và chính trị lại cho hai người con trai lo. Mối quan tâm duy nhất của ông ta là các điền sản của ông ta; ông ta là người của đất đai như ông cha ông ta từng, và với cái tính thẳng thừng đặc trưng của ông ta, ông ta giấu gì điều đó.

      Mặc dù ông ta sở hữu ngôi nhà đường bệ ở London và nhiều điền trang tráng lệ khác, ông ta thích dật trong đơn lẻ ủ ê của Lansdown, ngôi nhà thôn quê lè phè xây dựng từ thời trung cổ bởi trong những ông tổ của ông ta và được tu bổ thêm qua mỗi thế hệ bất kì cái gì thuộc phong cách hành thời đó.

      Với Stephen, người học qua ngành kiến trúc, Landsdown là thứ quái dị u ám, xây dựng tệ hại, kích thước khập khiễng. Thực tế là, điều duy nhất chàng ta thích về nó là nó chỉ nằm cách nhà mẹ chàng ở Grand Oak có giờ đường.

      Stephen quyết định ở hết tháng Chạp ở đó, phần bởi vì Whitney và Clayton và Quý ông quý bà Gilbert tụ tập ở đó để nghỉ lễ với mẹ chàng, nhưng cũng vì nó làm chàng có thể ở gần hơn với Emili, người trở về từ Tây Ban Nha ngày hôm trước. Chàng có được vài phút bên cạnh ngày hôm qua, sau khi gửi bức thư ngắn bảo rằng về nhà, nhưng quá kiệt sức và chàng ra lệnh cho ngủ.

      Bây giờ, tuy nhiên, chàng nóng lòng muốn có hết cả buổi tối ở bên và bàn bạc ổn thoả mọi chuyện với cha . Chàng đút tay vào túi áo khoác của chàng và lấy ra chiếc nhẫn đính hôn lộng lẫy gắn kim cương và ngọc lục bảo mà chàng dự định đeo vào tay Emili ngay sau khi chàng thưa chuyện xong với ông Lansberry tối nay. (Có phải sau này Sherry có cái này chị em?) Nó lấp lánh trong ánh sáng cỗ xe - món nữ trang xứng với nữ hoàng và đòi cái giá của kho bạc đức vua. Chàng quan tâm về giá cả và cũng lo lắng về cuộc gặp gỡ với Lansberry, bởi vì chàng chẳng bao giờ có lí do gì mà e ông công tước phản đối lời đề nghị của chàng.

      làn bụi tuyết nhàng rơi xuống từ vòm trời trăng khi người hầu chạy từ nhà ra để giúp người đánh xe của Stephen giữ những con ngựa. Người quản gia của nhà Lansberry mở cửa trước và bước đến để giúp Stephen bỏ chiếc áo choàng nặng trĩu của chàng. “Kính chào ngài, đức ông,” người quản gia ngâm nga . Ông ta trao chiếc áo choàng cho người hầu và quay lại dẫn đường cho chàng băng qua sàn nhà lạnh lẽo lát đá đến sảnh chính. “Công nương Emili đợi ngài tại phòng khách phía đông.”

      “Ta muốn đôi lời với đức ông trước,” Stephen .

      Người quản gia dừng bước và quay lại. “Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng đức ông chơi buổi tối rồi.”

      “Ông có biết ngài đâu ?”

      “Đức ông có nhắc rằng ông định chơi vài ván bài với hầu tước Glengarmon.”

      “Nếu ngài trở về trước khi ta , làm ơn nhắn với ngài là ta muốnnói chuyện với ngài trước khi ngài nghỉ. Ta có thể tự tìm đường đến chỗ Công nương Emili,” Stephen thêm khi chàng quay lại và qua sảnh đường mờ mờ ánh nến và xuôi theo hành lang sơ sài về phía cánh đông.

      đường , chàng cố mường tượng ván bài thích hợp giữa Lansberry và Glengarmon nhưng nó quả là nằm ngoài tưởng tượng. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng trong khi Lansberry mạnh và sống sượng đến độ lỗ mãng William Lathrop, Hầu tước Glengarmon, lại là người độc thân khổ hạnh mà trịnh trọng gì xoá bỏ được và việc tuân thủ nghiêm khắc mọi nghi lễ xã hội và chính trị làm cho ông ta trở thành điểm chính trong những câu chuyện cười vô tận. Người cha 90 tuổi của ông ta vẫn còn đeo bám lấy cuộc sống – và cái tước hiệu công tước được tâng tiu mà lẽ ra phải chuyển sang cho Lathrop hàng mấy năm trước rồi.

      Tất cả những suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất khi Stephen đến gần phòng khách và chàng . . Cho dù Emili gần 20 tuổi và sở hữu duyên dáng và sắc đẹp lộng lẫy làm cho hầu như là tách biệt với người lạ, Stephen biết dưới cái vẻ bề ngoài ấy vui tươi bị cha mình làm cho chết khiếp và là bối rối vì tất cả những chú ý mà cái vẻ lộng lẫy của mang lại cho khi lần đầu xuất trong xã hội . ấm áp, thông minh và hiểu biết. vừa thách thức, làm Stephen ngạc nhiên và hứng thú cùng lúc mang tới cho chàng cảm giác mạnh mẽ được bảo bọc .

      Chàng mở cửa phòng và nín thở trước hình ảnh của . Emili cúi xuống bên lò sưởi, khơi những ngọn lửa lên bằng chiếc que cời, ánh lửa làm tóc trở thành suối vàng tan chảy khi nó xoã tràn đôi vai và tấm lưng .

      Mỉm cười, đứng dậy và cất chiếc que cời sang bên. “Em cố khơi đống tro tàn thành lửa ngọn,” giải thích với nụ cười khi chàng bước về phía .

      “Em có thể làm thế bằng nụ cười,” Stephen .

      Chàng chờ cho hiểu được ý chàng và chàng biết cái thời khắc mà hiểu, rồi chàng ngắm cố giả vờ là biết gì hết. “Trông chàng rất khoẻ,” bảo chàng.

      Stephen chán cái trò mèo vờn chuột. Chàng cảm nàng và chàng biết chắc nàng cũng chàng. Chàng nhận ra hai tháng xa cách của họ làm cho hơi nhút nhát, nhưng chàng cương quyết muốn để lùi lại sau cái rào cản của cùng cái lề thói mà chàng mất hàng tuần để tháo dỡ nó ra trước khi vắng. Để trả lời cho nhận xét của về vẻ ngoài của mình, Stephen sắc sảo , “Vẻ ngoài của ta thay đổi gì kể từ tối hôm qua.”

      “Vâng, nhưng chàng chỉ mới ở đây có vài phút và… và em nghĩ là em thực chưa có cơ hội để nhìn kĩ chàng.”

      Thay vì đến bên và ôm vào lòng, điều chàng biết là chờ đợi, chàng dựa vai vào thành lò sưởi và vòng tay lên ngực. “Vậy em hãy cứ từ từ mà ngắm nghía ta .”

      Trông hoàn toàn nao núng. “Mặt khác,” Stephen với nụ cười , “em có thể sử dụng quãng thời gian đó tốt hơn và nghiên cứu ta ở khoảng cách gần hơn.” Chàng buông tay ra và giơ chúng về phía . Emili do dự, rồi bật cười và lao vào vòng tay chờ đợi của chàng.

      Nhiều phút sau, Stephen bất đắc dĩ phải rời miệng khỏi môi và bắt đôi bàn tay mình rời ngực . Choàng tay quanh người , chàng ôm sát vào người trong khi áp đôi má đỏ bừng vào ngực chàng. Chàng mỉm cười vai , cơ thể chàng cứng lại vì ham muốn, trái tim chàng ngập niềm vui vì đáp ứng đam mê mà chàng luôn gọi dậy được trong . Ngẩng đầu lên, chàng nâng cằm lên và cười với đôi mắt mầu tím violet đê mê của . “Ta biết cha em vắng nhà, nhưng ta bảo người quản gia báo cho ông biết khi ông trở về là ta muốn đôi lời cùng ông đêm nay.”

      Nụ cười trả lời của đông cứng và người khựng lại. “Đôi lời với ông về chuyện gì?”

      “Về em,” Stephen trả lời trong ngạc nhiên bối rối. “ đến lúc để chứng minh cho cha em, và cho mọi chuyện đồn đại, thấy rằng những ý định của ta là hoàn toàn đáng lấy làm vinh dự.”

      “Nhưng chàng quan tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách, chính chàng vậy mà!”

      Cảm thấyngạc nhiên hơn là thấy báo động vì phản ứng của , Stephen dịu dàng vuốt ve má bằng khớp ngón tay mình. “Ta quan tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách ảnh hưởng đến em,” chàng dịu dàng , “và rồi có rất nhiều những chuyện như thế - tất cả đều rất khó chịu - nếu chúng ta tuyên bố lễ đính hôn của chúng ta vì bây giờ em trở về nước rồi. Chúng ta thường xuyên cùng nhau, trước khi em vắng, và mến em dành cho ta tạo ra vụ tai tiéng nếu chúng ta hành động sớm.”

      “Em quan tâm. Điều đó thành vấn đề. Người duy nhất bực bội là cha em, mà ông ấy chả bao giờ nghe thấy bất kì chuyện đồn đại nào. Chúng ta có thể tiếp tục như chúng ta làm xưa nay!”

      “Ma quỷ là chúng ta có thể.” Sững sờ vì thái độ vô lí và ngây thơ ràng của , chàng nắm lấy vai . “Emili,” chàng khản đặc “dù có thể là thô lỗ thể tha thứ được, ta phải hỏi em liệu em có hiểu định nghĩa của hành động làm tình .”

      đỏ mặt gật đầu và cố gắng thoát khỏi nắm tay chàng nhưng chàng giữ chặt cứng. “Vậy em cũng phải hiểu là tiếp tục như chúng ta làm xưa nay phải là lựa chọn. Niềm đam mê chúng ta chia sẻ cùng nhau trong căn phòng này dẫn đến phòng ngủ. Phòng ngủ của ta. Ta muốn em ở đó, làm vợ ta. Trả lời ta Emili,” Chàng và nhìn chăm chú. “Em có ta ?”

      “Có, nhưng em thể lấy chàng!”

      ”Quái quỷ gì mà lại chứ!”

      “Bởi vì cha em đính ước em cho Glengarmon!”

      Stephen lùi lại như thể chàng bị chích bằng những từ ngữ đó. “Bao giờ?” chàng kêu lên.

      “Đêm trước khi chúng em Tây Ban Nha.”

      căng thẳng đến nỗi bắt đầu run rẩy và vặn vẹo đôi bàn tay. Và Stephen điên cuồng đè nén cơn giận của mình xuống vì lợi ích của . “Ý nghĩ này tưởng, bẩn thỉu. Ông ấy thể bắt em lấy ông già đó. Ta cho phép.”

      “Chàng có lựa chọn nào và em cũng vậy. Đất đai của nhà Glengarmon tiếp giáp với đất nhà em, và cha em muốn vùng đất ấy. Ông luôn luôn muốn nó, và cả cha ông, và cả cha của cha ông. Cách duy nhất để ông có thể có nó là gả em cho Glengarmon. Glengarmon muốn em nhiều đủ để đồng ý rằng khu đất và ngôi nhà chuyển sang cho em như là phần của thoả thuận hôn nhân. Em có nó như là ngôi nhà hồi môn.”

      “Toàn bộ câu chuyện này là mất trí, và cả cha em nữa. Nhưng em mất trí mà, Emili. Cha em thể bắt em cưới tên đần độn già khú đó.”

      “Nghĩa vụ của con là lấy chồng theo ý của gia đình. Mọi người biết điều đó. Chàng cũng biết mà,” kêu lên.

      “Ta cho em điều ta biết – ta biết rằng người cha nào có quyền đày đọa con của mình bằng cách gả nàng cho ông già ghê tởm đam mê chỉ vì mấy mẫu đất. Và ta định thẳng điều đó vào mặt ông ấy tối nay!”

      “Stephen,” nức nở . “Ngay cả nếu chàng có thể thuyết phục ông về chuyện đó, điều mà chàng thể, chàng cũng bao giờ thuyết phục được ông cho em lấy chàng.”

      “Đừng có đánh giá thấp khả năng thuyết phục của ta chứ.”

      Nước mắt tràn ra khỏi mắt và chảy xuống đôi gò má. “Đừng cho ai trong chúng ta những hi vọng hão huyền, bởi vì chàng thành công. Chàng thành công. Chàng thấy à – chàng hiểu sao -?”

      “Hiểu cái gì?”

      “Cha em là công tước. Glengarmon công tước khi cha ông ấy chết. Cha em muốn em lấy ông ta vì lí do đó, nhưng nếu ngày mai Glengarmon có chết ông cũng chẳng để em lấy chàng đâu. Ông tìm quanh người thích hợp với tước hiệu cao quý nhất thích hợp.” choàng tay quanh cổ chàng, nức nở, “Ôi, lạy Chúa, tại sao chàng lại làm điều này với em? Làm sao em có thể sống với Glengarmon mà biết rằng chàng thực muốn em làm vợ? Em biết chuyện đồn đại rằng chàng muốn vậy nhưng chúng – chúng còn rằng có nhiều cũng tin – tin chàng cầu hôn họ, và chàng chẳng bao giờ làm thế.”

      Nước mắt của thấm đẫm ngực áo chàng, và Stephen đưa tay giữ mặt áp vào ngực chàng, “Đừng khóc như thế, em , em làm em ốm mất. Ta tìm cách giải quyết chuyện này, rồi em thấy.”

      vẫn tiếp tục như thể nghe thấy chàng. “Chàng giống như hoàng tử từ trong chuyện cổ đối với em - đẹp trai, hào hoa, và xa vời thể nào với tới như là giấc mơ quá khứ. Em chưa bao giờ cho phép mình nghĩ là chàng thực em.”

      Câu trả lời của Stephen bị gián đoạn vì tiếng gõ cửa. “Vâng, gì thế?” chàng hỏi cách nôn nóng.

      người hầu từ Grand Oak mang đến tin nhắn cho ngài, thưa ngài,” người quản gia trả lời. “ ta là cực kì khẩn cấp.”

      Trong cái tâm trạng mà Stephen nếm trải vào thời khắc ấy, chàng thể tưởng tượng có điều gì lại có thể khẩn cấp, hay khốc liệt, hơn là điều xảy ra trong căn phòng ấy. lát sau, khi chàng mở cửa, chàng nhận ra là chàng có khả năng tiềm tàng trời cho để mà có thể ào xuống mà giáng cho thằng ngốc ngơ nào đó vài cú đấm. “Hãy cho mang xe ngựa của ta tới và chờ đằng trước ngay lập tức,” chàng ra lệnh cho người quản gia.

      Chàng quay lại phía Emili có vẻ cuồng hoảng lên và vòng tay ôm . “Ta phải ngay lập tức. Chị dâu ta bị ngã và mẹ ta cho rằng em bé sớm ra đời. Quá sớm,” chàng thêm, với chính mình hơn là với khi chàng buông ra.

      Emili cùng chàng ra cửa trước, hơi chạy chút để bắt kịp những bước chân dài của chàng. “Chàng về Grand Oak sao?”

      , ta đến bác sĩ của gia đình. Ông ta sống quanh đây, tiếng đường nữa về phía bắc, nhưng ngựa của ta được nghỉ ngơi rồi, và ta ở nửa đường đến đó. Ta đến được chỗ ông ta nhanh hơn là tên người hầu có thể.” Làm ngơ người quản gia và người hầu đứng trong sảnh trước, Stephen kéo vào trong vòng tay để cho cái hôn an ủi nhanh. “Hãy tin vào ta, và vào chúng ta,” chàng thầm, rồi chạy xuống bậc thềm, ra lệnh cho người đánh xe để bầy ngựa phi hết tốc lực…
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :