1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Whitney, my love (Whitney, Em yêu) - Judith McNaught (42c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      Đây là lần thứ ba trong vòng 10 phút Whitney nhận ra rằng nàng lại mất dấu trong buổi chuyện, nàng hối lỗi nhìn các vừa đến thăm nàng vào buổi sáng. may là họ quá chăm chú nghe những mô tả đầy nhiệt huyết của Theresa về cuộc sống mới của với tư cách là phụ nữ có chồng và dường như nhận ra thần trí lang thang tận đâu của Whitney.

      Whitney lo lắng cầm trong tay lá thư của Emili mà nàng vừa nhận được, băn khoăn như nàng vẫn luôn cảm thấy xem liệu lá thư này có mang đến những tin tức chết chóc rằng Paul chọn được vợ. thể chịu được lo lắng thêm nữa, nàng mở lá thư và tim nàng đập nhanh gấp đôi khi nàng bắt đầu đọc:

      “Whitney quý”, nét chữ viết tay của Emili gọn gàng và chính xác. “Trước tiên mình hi vọng bạn viết thư cho mình với tư cách là Quý bà Emili, Baroness Archibald, người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Mình mong bạn cúi đầu và chào mình như thế khi chúng mình gặp lại nhau để mình có thể thực tin điều đó là ”. Hai trang thư tiếp theo toàn viết về ngưỡng mộ của Emili dành cho người chồng mới cưới và chi tiết về buổi hôn lễ của họ. “Những gì bạn về nước Pháp cũng giống như ở quốc.” Emili viết. “ quý ông bị coi thường nếu ta có tước vị, nhưng với mình ấy là phần thưởng hôn nhân tuyệt vời và mình chắc chắn là khi bạn gặp ấy, bạn thấy chồng mình là người tuyệt vời cho dù ấy có tước vị.”

      Whitney mỉm cười, nàng biết rằng Emili bao giờ cưới vị nam tước đó nếu . “Viết về mình thế đủ rồi.” Emili tiếp tục. “Mình có vài điều muốn kể cho bạn mà mình quên viết trong thư trước. Sáu người bọn mình đến dự buổi tiệc lớn ở London, người chủ tiệc giới thiệu quý ông, người ngay lập tức chinh phục tất cả các quý bà. có gì đáng ngạc nhiên cả bởi vì ta cao và rất đẹp trai, lại xuất thân trong gia đình danh giá ở Pháp. Whitney, tên ta là M.Nicolas DuVille! Mình chắc chắn ta chính là người mà bạn kể trong thư và mình hỏi DuVille rằng ấy có quen bạn . Khi ấy xác nhận là có, Margaret Merryton và các nàng khác bủa vây lấy để chứng tỏ “ thông cảm”

      “Chắc hẳn bạn phá lên cười khi nghe điều này, sau khi bắn tia nhìn khiến các nàng như hoá đá, M.DuVille lột sống da họ bằng cách kể cho họ nghe về những người xếp hàng cầu hôn với bạn và những cuộc chinh phục ngoạn mục của bạn ở Paris. ấy thậm chí ám chỉ rằng bản thân ấy cũng bị bạn hạ gục khiến các nàng tím mặt vì ghen tị. Những điều ấy kể có ? Tại sao bạn kể với mình rằng “Cả Paris thực nằm trong tay bạn?”

      Whitney mỉm cười. Mặc dù Nikki kể cho nàng nghe việc chàng gặp Emili ở London nhưng chàng hề đề cập đến chuyện có gặp kẻ thù tinh quái thời thơ ấu của nàng, Margaret Merryton hay những khác. Nàng thực cảm thấy vui khi nghe kể về cách chàng bảo vệ nàng, tuy nhiên khi nàng xem xét khả năng rất có thể Nikki thực muốn là cái gì đó hơn việc chỉ là bạn của nàng. Trong gần 3 năm qua, chàng thoắt thoắt khi đột nhiên xuất bên nàng, mời nàng khiêu vũ hoặc trêu chọc nàng về trong những người cầu hôn của nàng. Sau đó chàng biến mất cùng quý xinh đẹp bám cứng bên tay.

      Cách đây vài tháng đột nhiên có thay đổi. Họ gặp nhau ở nhà hát và Nikki đột nhiên mời nàng xem opera. Giờ chàng hộ tống nàng đến mọi nơi, đến các buổi dạ vũ, các buổi tiệc lớn, nghe hòa nhạc hoặc dạo. Trong số tất cả những quý ông mà nàng biết, Nicolas DuVille là người nàng thích cùng nhất, nhưng nàng thể chịu được ý nghĩ rằng chàng thực có ý định nghiêm túc với nàng.

      Whitney nhìn vô định vào bức thư, mắt nàng buồn u ám. Nếu Nikki ngỏ lời cầu hôn, nàng phải từ chối, nàng đánh mất tình bạn với Theresa, huỷ hoại mối quan hệ bằng hữu của Dì và Chú nàng với gia đình DuVille và cả tình bạn của nàng với Nikki. Điều đó thực là cái giá quá đắt.

      Nàng buộc mình hướng chú ý về lá thư của Emili. Cuối thư mới là tin tức về Paul. “Elizabeth ở Luân Đôn chuẩn bị cho hội mùa năm nay và khi ấy trở về mọi người hi vọng Paul ngỏ lời cầu hôn ấy vì cha mẹ ấy thực sốt ruột rồi.”

      Whitney muốn phát điên lên vì vui sướng khi đọc tin tức Emili thông báo và cảm thấy muốn khóc. Sau bao nhiêu công sức luyện tập và lên kế hoạch, giờ nàng sẵn sàng trở về để giành lấy tình của Paul nhưng cha nàng vẫn bỏ nàng ở Pháp, lờ lời cầu xin muốn trở về nhà của nàng.

      Ngay sau khi tiễn bạn ra cửa, Whitney về phòng viết thư cho cha. Lần này nàng gửi cho ông lá thư khiến ông thể lờ nàng như những lá thư trước. Nàng muốn về nhà - phải về nhà và làm điều đó ngay lập tức. Sau khi cân nhắc hồi, nàng viết thư cho cha, bức thư này kêu gọi niềm tự tôn và lòng tự trọng bị tổn thương của ông, bằng cách với ông rằng nàng vô cùng mong muốn được về nhà để chứng minh cho ông thấy rằng giờ ông có thể tự hào vì nàng. Nàng kết thúc bằng cách với ông rằng nàng nhớ ông vô cùng. Sau đó nàng bắt đầu viết bức thư khác cho Emili.

      Khi nàng mang thư xuống gác để đưa người hầu gửi chúng , nàng được thông báo rằng Quý ông DuVille vừa đến và mong được gặp nàng ngay lập tức. Bối rối vì Nikki cầu được gặp nàng khẩn thiết như vậy, Whitney xuống sảnh vào phòng làm việc của chú nàng “Chào , Nikki. ngày tuyệt đẹp phải ?”

      Chàng quay lai, cau có đáp “Đẹp ư?”, chút nhân nhượng nào đôi vai cứng rắn hay đường nét ở cằm chàng.

      “À ý em là trời ấm áp và tràn ngập ánh nắng.”

      Lờ những cử chỉ nhã nhặn lịch thiệp, chàng độp luôn. “Đấy chính xác là những yếu tố cần và đủ để mời em lao vào cuộc đua ngựa công cộng phải ?”

      “Đấy phải là cuộc đưa ngựa công cộng.” Whitney , hơi hoảng hốt trước công kích dữ dội của chàng.

      phải ư? Vậy em có thể giải thích tại sao các tờ báo hôm nay lại viết như vậy chứ?”

      Whitney thở dài, “Em biết. Em nghĩ có ai đó với nguời khác, rồi người khác lại với người khác nữa. Dù sao chuyện đó thường xảy ra mà.” Cuối cùng nàng hất đầu duyên dáng. “Thôi được rồi, thắng. Em thực đánh bại huân tước Von Ault”

      Giọng của Nikki vang lên đầy uy quyền. “ bao giờ cho phép em lặp lại điều đó”. Chàng nhận thấy vẻ mặt nàng cứng lại vì bối rối giận dữ và thở dài, “Thứ lỗi cho cao giọng, em quý. gặp em ở dạ hội vũ trang nhà Armands tối nay, trừ phi em thay đổi ý định và cho phép hộ tống em chứ?”

      Whitney mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của chàng nhưng nàng lắc đầu ngay khi nghe thấy chàng đề nghị hộ tống nàng đến nhà Armand. “Em nghĩ tốt nhất em nên cùng chú và dì rồi gặp ở đó. Các quý bà khác trút cơn giận dữ lên em vì dạo gần đây em độc quyền quá nhiều, Nikki”.

      Ngay lập tức, Nikki tự nguyền rủa vì cho phép nàng chọc tức mình, khi mà trong gần 3 năm qua chàng thận trọng tránh xa nàng. Và rồi cách đây 4 tháng, sau buổi tối tranh cãi quá mức với quý bà từng làm chàng vui thích và giờ làm chàng phát chán vì lẵng nhẵng theo đuôi của ta, Nicki gặp Whitney ở nhà hát và hấp tấp đề nghị nàng cùng chàng xem buổi opera.

      Cuối buổi tối đó chàng bị nàng hạ gục hoàn toàn. Nàng là kết hợp tuyệt vời của sắc đẹp và tính hài hước, của thông minh hóm hỉnh và dễ dàng làm người khác nguôi giận. Và nàng thực khó nắm bắt như địa ngục vậy!

      Giờ chàng nhìn nàng. Cái miệng nhạy cảm của nàng cong lên với nụ cười cảm thông, nụ cười dành cho người trai quý chú phải cho người chồng tương lai. Điều đó thực làm Nikki tức giận.

      Trước khi Whitney có thể nhận ra ý định của chàng, tay chàng tóm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng ngã vào vòng tay cứng rắn của chàng khi miệng chàng bắt đầu hạ xuống. “Nikki, đừng! Em…” Ngay lập tức miệng chàng dập tắt những lời phản đối của nàng, môi chàng chuyển động gấp gáp, nếm náp và mê hoặc nàng. Trước kia chỉ có những kẻ cầu hôn vụng về và quá ghen tuông tìm cách hôn nàng và Whitney dễ dàng đẩy lui họ. Nhưng nụ hôn khuấy động của Nikki đánh thức hưởng ứng của nàng, khiến nàng sững sờ và dao động. Nàng cố gắng đứng im thụ động nhưng ngay khi tay chàng nới lỏng nàng nhanh chóng hồi tỉnh, nàng giả vờ bình tĩnh. “Tôi cho là tôi nên tát vào mặt ngài vì làm điều đó.”

      Trông nàng bình thản đến mức mà Nikki, người hiển nhiên là bị khuấy động ngờ vì cảm giác môi nàng dưới môi chàng và cảm giác ngực nàng áp vào người mình, giận phát điên. “Tát vào mặt tôi ư?” Chàng mỉa mai nhắc lại. “Tại sao em phải làm vậy chứ? Tôi tin rằng tôi phải là người đầu tiên, hay thậm chí là người thứ 100 muốn đánh cắp nụ hôn của em.”

      vậy ư?” Whitney nhanh chóng trả đũa nuột nà. “À, hiển nhiên tôi có vinh dự là người đầu tiên ngài mong muốn đánh cắp nụ hôn.” Những lời đó tuột ra môi nàng trước khi Whitney trông thấy vẻ mặt cứng nhắc của chàng và nhận ra rằng nàng vừa sai lầm khủng khiếp vì dám sỉ nhục nam tính của chàng. “Nikki-” nàng thầm cảnh báo, thận trọng lùi ra ngoài tầm với của chàng. Nikki tiến về phía nàng. Nàng chạy vòng ra sau bàn làm việc của chú mình, đối mặt với chàng. Mỗi lần Whitney thử di chuyển, Nikki lập tức di chuyển theo. Họ đứng đó, bị ngăn ra bởi chiếc bàn của chú Edward, bên này chờ bên kia chuyển động trước. Đột nhiên, Whitney chợt nhận thức được tình huống trẻ con ngu xuẩn, nàng cười phá lên. “Nicki, có ý tưởng mơ hồ nhất về việc làm gì nếu tóm được em ?”

      Nicki có ý tưởng tuyệt vời về việc chàng làm gì nếu chàng tóm được nàng nhưng chàng cũng thấy tình huống này ngu ngốc. Chàng đứng thẳng dậy, vẻ giận dữ biến mất.

      “Hãy bước ngay ra khỏi cái bàn đó”, chàng cười lục khục. “ hứa xử như quý ông.”

      Quan sát mặt chàng, Whitney chắc rằng chàng làm điều hứa, nàng ngoan ngoãn làm như chàng bảo. Khoác tay chàng, nàng dẫn chàng ra cửa và hứa .“Tối mai em gặp ở buổi vũ hội”.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      Quý ngài Gilbert đứng soi gương trong phòng khách, mắt ông trợn lên vì sốc và ghê tởm khi nhìn thấy hình ảnh mình trong bộ đồ giả trang thành con cá sấu xanh đầy vẩy mà vợ ông chọn cho ông để dự lễ hội hoá trang tại nhà Armands.

      Ông đưa ánh mắt ghê tởm nhìn từ đỉnh đầu con cá sấu tới bộ răng kinh dị mở ngoang ngoác như sẵn sàng đớp bất kì ai, rồi xuống những cái chân của loài bò sát đầy vuốt, sau đó ông nhìn như đóng đinh vào cái đuôi dài kéo lê sàn sau lưng ông. Chồi lên chính giữa cơ thể béo mượt của con cá sấu là cái bụng bệ vệ của Edward. Quay lưng về phía tấm gương, ông nhìn qua vai và thử xoay hông, nhìn chằm chặp vào cách mà cái đuôi dập dờn đằng sau. “ là tục tĩu”, ông thở phì phì kinh tởm.

      Đúng lúc đó quý bà Anne và Whitney bước vào phòng, Edward quay về phía vợ. “Trong vòng tay của Chúa”, ông khai chiến, giật mạnh đầu và vẫy điên cuồng về phía bà khi ông lạch bạch ngang qua phòng với cái đuôi lê lết phía sau. “Liệu tôi có thể hỏi, làm cách nào để tôi có thể hút điếu xì gà trong khi mặc bộ đồ này thưa bà?”

      Anne mỉm cười thản nhiên nhưng có chút gì cượt cợt chồng khi nhìn bộ trang phục của mà bà chọn cho ông. “Em nghĩ là mình thích bộ trang phục của Henry 18 và em chắc chắn là mình thích bộ trang phục kiểu voi-”

      “Voi ư!” Edward cay đắng lặp lại, giận dữ nhìn bà. “Tôi ngạc nhiên vì bà tậu cho tôi bộ đồ sáng tạo đó. Bà hẳn là muốn trông thấy tôi bò 4 chân, vẫy vẫy cái vòi và dùng ngà đâm vào mông mọi người đấy! Tôi xin cho bà biết là tôi có danh tiếng cần giữ gìn, có lòng tự trọng…”

      “Suỵt, mình quý,” bà nhàng can can ông, “Whitney nghĩ gì…”

      “Tôi với bà những gì con bé nghĩ – nó nghĩ tôi trông như gã đần độn. Mọi người nghĩ tôi trông giống gã đần!” Quay đầu về phía Whitney, ông tiếp tục. “Cứ thẳng con, hãy với dì của con rằng ta trông giống như gã đần!”

      Whitney nhàng mỉm cười xoa dịu ông và xã giao. “Trang phục của chú trông rất giống và rất thông minh, chú Edward”. Sau đó nàng đánh lạc hướng ông bằng cách nêu tên kẻ thù truyền kiếp của ông. “Dù vậy con nghe được rằng Herbert Granville cải trang thành ngựa đấy.”

      “Ô, ư? Ngài Gilbert ngay lập tức trở nên vui vẻ. “Rồi sau đó thế nào?”

      Mắt nàng lấp lánh cười với ông, “Con quên hỏi”.

      Ông cười khùng khục và : “Nào để ta xem con cải trang thành ai nào.” Whitney quay vòng để ông quan sát. Chiếc váy kiểu Hi Lạp bằng lụa trắng như mây của nàng được cố định ở bên vai trái bằng chiếc ghim cài có đính 1 viên thạch tím để lộ bên vai trần trắng như kem trông khiêu khích. Nếp gấp mỏng như tơ của chiếc váy trùm lên bộ ngực đầy đặn và vòng eo mảnh dẻ của nàng rồi nhàng buông xuống chân. Từng lọn tóc láng bóng của nàng được trang trí bằng chùm mao lương vàng và hoa violet rực rỡ kết thành vòng quanh đầu. Ông khẳng định: “Chắc chắn là thần vệ nữ rồi.”

      Whitney lắc đầu, “Chú nhìn đây này - gợi ý nho ”. Nà ng chỉ vào tấm sa tanh màu tím choàng qua vai và nhìn chú chờ đợi.

      “Thần vệ nữ” ông lại tuyên bố lần nữa, thậm chí còn quả quyết hơn.

      đúng”, nàng và hôn lên má ông. “Thực ra, người thợ may cố gắng để cách tân chút so với thần thoại. Con định cải trang thành Prosperina trong khi thực tế nàng được mô tả là luôn mặc cái váy dài nữ tính và đơn giản hơn”.

      “Ai cơ?” Edward hỏi lại.

      “Prosperina, nữ hoàng mùa xuân”. Whitney giải thích. “Chú có nhớ , chú Edward, nàng luôn đội vòng hoa được kết bằng hoa violet và hoa mao lương, nàng cũng luôn choàng tấm khăn màu tím như thế này?” Trông chú vẫn còn rất bối rối, Whitney giải thích thêm: “Pluto bắt cóc nàng về địa ngục và cưới nàng làm vợ”

      làm việc tồi tệ!” Edward mơ màng trả lời. “Nhưng ta thích bộ trang phục của con. Mọi người phải tập trung đoán xem con thực ra là ai và họ giờ để băn khoăn liệu con cá sấu béo phị là ai nữa”. Rôi ông đưa cánh tay cho Whitney khoác, cánh tay còn lại dành cho Anne, bà cải trang thành nữ hoàng thời trung cổ với kiểu tóc hình nón cao và chàng mạng trang trí.

      Hàng tràng cười vỡ oà trong căn khòng khiêu vũ đông nghịt nhà Armand, nhấn chìm tiếng nhạc của các vũ công, sau đó chìm dần chuyển thành những cuộc chuyện riêng tư. sàn khiêu vũ đông đúc, các vị khách trong trang phục cải trang hào nhoáng cố giành chỗ để có thể thảo luận cốt để ai nghe thấy.

      Đứng bên cạnh sàn khiêu vũ, bị bao quanh bởi hàng đoàn người hâm mộ, Whitney mỉm cười duyên dáng. Nàng trông thấy Nikki vừa tới, gật đầu về phía mẹ mình và tiến thẳng về phía nàng, ngay lập tức nhận ra nàng mặc dù nàng đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt màu trắng. Chàng vừa rời bữa tiệc khác và mặc đồ cải trang. Whitney khẽ cười quan sát chàng; nàng thực khâm phục mọi thứ ở chàng, từ bộ trang phục thanh lịch tới vẻ quyến rũ tinh tế của chàng. Trong giây thoáng qua, kí ức về cách môi chàng chuyển động môi nàng nhói lên như kim châm trong lòng nàng.

      Khi chàng tới gần, chàng khẽ liếc 1 cách dửng dưng và bề về phía những người vây quanh nàng khiến họ tự động nhường lối cho chàng như thể chàng vừa ra lệnh cho họ dẹp ra. Cười ma mãnh, chàng quan sát chiếc váy kiểu Hi Lạp của nàng, chiếc khăn choàng tím và vòng hoa mái tóc bóng mượt của nàng. Chàng nhấc tay nàng lên môi và cố tình xướng giọng để át tiếng huyên náo xung quanh “Tối nay em đẹp đến mê hồn, hỡi thần Vệ nữ!”

      “Amen!” quả chuối khổng lồ tán thưởng trong khi chật vật rẽ lối tiến về nhóm của Whitney.

      mê hồn”, hiệp sĩ mặc bộ giáp sát nâng kính quan sát nàng và đóng đinh Whitney bằng cái liếc mắt dâm ô khen ngợi.

      Nikki ném cái nhìn lạnh lùng về phía cả hai người vừa , còn Whitney duyên dáng xoè quạt. Nhưng sau nan quạt, nàng cười toe toét. Đây thực là thế giới của nàng và nàng cảm thấy ấm lòng trong cảm giác an toàn. Ở nước Pháp này, khi nàng điều gì khuôn phép, ai thở phì phì bất đồng hay há hốc miệng vì tức giận. Thay vào đó, người ta khen rằng nàng “hóm hỉnh” và “sống động”, rồi họ thậm chí còn trích dẫn lời nàng. Nhưng chắc chắn khi nàng quay về quê nhà quốc, mọi thứ vẫn như xưa. Nàng có những sai lầm khủng khiếp từ khi nàng còn là nhóc. Bây giờ nàng chín chắn hơn và nàng tự làm mình xấu hổ nữa.

      Đứng bên nàng, Nikki chiếu ánh mắt ngưỡng mộ rà soát khắp chiếc váy lụa của nàng nhưng nàng muốn cải chính với chàng rằng nàng giả trang thành thần Vệ Nữ. ai trông cả gian phòng khiêu vũ này tỏ vẻ nghe về nữ thần nào khác trong thần thoại Hi Lạp ngoài thần Vệ Nữ và những dấu hiệu như tấm khăn choàng màu tím hay vòng hoa kết bằng hoa violet và hoa mao lương vàng đều chẳng có ý nghĩa gì với họ. Và nàng có ý định giải thích thêm nữa.

      Nàng băn khoăn xem trao cho ai vinh dự lấy thêm cho nàng 1 li rượu Andre Rousseau, trong những người hâm mộ dai dẳng nhất của nàng, nhận ra li của nàng cạn. ta rất kịch, “Điều này là chấp nhận được, Mademoiselle. Tôi thấy li của quý cần phải được quan tâm hơn. Cho phep tôi chứ?” ta và đưa tay về phía li của nàng.

      Whitney trao li cho ta, và ta cúi đầu. “ vinh dự, thưa Quý ”. Đưa mắt nhìn đắc thắng với các quý ông khác, ta tiến về phía hàng núi li pha lê cung cấp rượu ngừng.

      Liệu giờ đây Paul có nghĩ vinh dự cho khi được lấy rượu cho nàng? Whitney mơ màng. Ý nghĩ về Paul đỏ mặt vì biết ơn nếu được vinh dự lấy rượu cho nàng hài hước đến mức nàng khẽ mỉm cười. Uớc gì chàng có thể trông thấy nàng được bao quanh bởi những người hâm mộ mong được nàng ban ơn.

      Đột nhiên, Whitney giật mình khỏi những ý nghĩ về Paul để quay lại với thực tại khi nàng nhận ra rằng nàng vô tình nhìn chằm chặp vào người đàn ông mặc dạ phục màu đen bên kia phòng. Bên dưới chiếc mặt nạ màu đen, miệng của ông ta từ từ nhếch lên hài hước, rồi ông ta khẽ nghiêng đầu về phía nàng với vẻ chế nhạo.

      Đỏ mặt xấu hổ vì bị bắt gặp nhìn người khác, Whitney quay nhanh đến mức mà suýt nữa nàng va vào chiếc li mà Andre chìa ra cho nàng. “Rượu của , thưa .” ta , đưa tay về phía nàng như thể trao cho nàng vốc đầy kim cương. Khi Whitney cảm ơn ta và cầm lấy chiếc li, ta buồn rầu liếc xuống chiếc cổ tay áo sa tanh màu mận chín giờ bị vấy bẩn vài nốt rượu đổ.

      Đáp lại lời hỏi thăm thông cảm của Whitney về việc tại sao ta bị ướt, Andre đau khổ tường thuật lại những hiểm nguy mà ta phải đối mặt khi lấy rượu cho nàng. “ vô cùng nguy hiểm khi rẽ lối xuyên qua đám đông đó thưa quý . Trong khoảng thời gian ngắn tôi rời xa quý , tôi bị con sư tử say đạp, bị quả chuối cũng say vừa từ chỗ quý ra huých và bị đuôi của con cá sấu ngáng chân và con cá sấu đó còn nguyền rủa tôi khi bị ngã nữa chứ.”

      “Tôi… tôi rất lấy làm tiếc Andre”. Nàng tỏ vẻ đau khổ trong khi chỉ trực cười ầm lên khi nghe ta đề cập đến con cá sấu. “Chắc phải khốn khổ lắm”.

      “Chẳng đáng gì đâu thưa ?” Andre phản đối rất kịch và như vẻ điều đó thực chiến công lớn. “Vì tôi có thể làm bất cứ điều gì. Vì , có nhiệm vụ nào là quá khó. Vì , tôi cưỡi bè vượt kênh đào Chanel, xé trái tim mình khỏi ngực…”

      “Có lẽ thậm chí là chuyến nữa để lấy rượu cho tôi ư?” Whitney trêu chọc.

      Rất trịnh trọng, Andre tuyên bố ta làm lại điều đó.

      Nicki nhìn người đàn ông đó với cảm xúc lẫn lộn: cay đắng, hài hước và kinh tởm. Chàng với Whitney “Em quý”, đặt tay nàng lên khuỷu tay chàng và dẫn nàng về phía cánh cửa kiểu Pháp mở ra phía sân trong. “Hoặc là em cưới Andre, hoặc là chặn đứng con quỷ khốn khổ đó lại. Nếu em làm thế, thực làm điều gì đó nguy hiểm vì em như là băng qua phố chẳng hạn.”

      “Em cho là em nên cưới ta”. Whitney cười hơi thách thức. “Sau cùng chính với em rằng ta người chồng tốt vào cái đêm đến buổi vũ hội ra mắt và khiêu vũ với em.”

      Nikki giữ im lặng cho đến tận khi họ bước ra ngoài hiên. “ là sai lầm nếu em cưới cậu ta vì gia đình Andre Rousseau và gia đình tôi là bạn lâu năm và điều đó huỷ hoại tình bằng hữu nếu tôi buộc phải giết cậu con trai duy nhất của họ và biến em thanh goá phụ.”

      Giật mình khi nghe những lời hăm dọa của chàng, Whitney ngước đầu lên và thấy Nikki nhìn cười nhăn nhở. “ là xấu đấy Nikki. Em thích Andre cũng như em thích . Tất cả chúng ta đều là bạn.”

      “Bạn bè ư?” Chàng lặp lại. “ nghĩ em và còn hơn là bạn nhiều”

      Whitney đấu dịu dù cảm thấy thoải mái lắm. “Ừ, chúng ta còn là bạn thân nữa.”

      Họ vẫn đứng ngoài hiên, vài câu với vài người quen lướt qua họ trong khi Whitney cố tìm ra cách nào đó để khôi phục tình bạn của nàng với Nicky, quay trở lại cái ngày họ đối xử với nhau vô tư cách đây vài tháng. Đột nhiên chàng cất tiếng và đề cập tới chủ đề khiến Whitney thực bất ngờ. “Phụ nữ thường cưới chồng vào độ tuổi nào?”

      quá 35”. Whitney nhanh chóng dối.

      “Hãy thôi , nghiêm túc đấy.”

      Whitney mỉm cười, cố gắng đến tuyệt vọng để làm tình hình sáng sủa hơn. “ quá 25”

      “Vậy đến lúc em nên nghĩ đến việc kết hôn”.

      “Em muốn khiêu vũ hơn nhiều”.

      Nikki nhìn như thể muốn tiếp tục tranh cãi nhưng sau đó chàng nghĩ lại và đưa tay ra cụt lụt “Vậy khiêu vũ thôi”.

      Nhưng thậm chí nhượng bộ, chàng vẫn bị phá ngang. giọng trầm ấm dường như vọt ra từ bóng tối phía sau họ. “ may thưa quý ông, Stone hứa dành điệu Valse cho tôi”.

      Whitney thực ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng đen như hòa lẫn với bóng đêm. Thậm chí có bộ đồ giả trang giống như quỷ Sa tăng đó, Whitney vẫn nhận ra nụ cười chế giễu mà ông ta ném về phía nàng khi bắt gặp nàng vô tình ngắm ông ta. Tên quỷ Sa tăng lại khi thấy nàng do dự. “ hứa nhảy với tôi điệu này.”

      Whitney nhận ra mình có biết người đàn ông này nhưng nàng lo phải tiếp tục bàn chuyện hôn nhân với Nikki vì thế nàng do dự trả lời “Tôi nhớ hứa nhảy với bất kì ai tối nay.”

      hứa với tôi cách đây nhiều tháng rồi.” Quỷ Sa tăng thông báo, đặt tay dước khuỷu tay nàng và nắm chặt vừa đủ để kéo nàng theo ông ta ra sàn khiêu vũ.

      Cố giấu nụ cười vì trơ tráo của người đàn ông lạ mặt, Whitney nhìn qua vai và lịch xin lỗi Nikki nhưng nàng vẫn cảm thấy cái nhìn lạnh lùng của chàng chiếu lưng từng bước .

      Tuy nhiên Nikki bị rơi vào quên lãng ngay khi nàng bước vào vòng tay của quỷ Sa tăng và thấy mình bị cuốn trong tiếng nhạc trong bước nhảy điệu nghệ cùng với người đàn ông mà có lẽ ông ta nhảy điệu Valse cả ngàn lần hoặc hơn nữa. Họ xoay vòng như trôi cho đến tận khi Whitney thể nín được tò mò thêm nữa,nàng hỏi: “Tôi thực hứa nhảy với ngài tối nay?”

      ”. Ông ta đáp.

      Câu trả lời thẳng tưng của ông ta khiến nàng phá lên cười. “Vậy ông là ai?” Nàng hỏi vẻ bí hiểm.

      nụ cười lười biếng lướt qua khuôn mặt rám nắng của ông ta. “ người bạn?” Ông ta đề nghị bằng giọng trầm ấm.

      Whitney hoàn toàn nhận ra giọng của ông ta. “Ngài là người quen nhưng nhất quyết phải là người bạn.”

      “Tôi phải tìm cách để sửa lại điều đó.” Ông ta đáp lại với tự tin nhất có thể.

      Whitney cảm thấy mong muốn đến mức vô lí được phá huỷ chút khẳng định đầy ngạo mạn của ông ta. “Tôi e điều đó là thể. tại tôi có nhiều bạn đến mức tôi còn biết làm gì với họ trong khi tất cả họ đều thề trung thành với tôi cho đến chết.”

      “Trong trường hợp đó,” ông ta , ánh cười lấp lánh trong đôi mắt màu xám, “có lẽ người trong số họ gặp tai nạn, với chút hỗ trợ từ tôi.”

      Whitney thể ngưng nụ cười đáp lại. Nàng biết, những lời cuối cùng của ông ta chẳng hề chứa đựng đe doạ; ông ta đơn giản là chơi chữ với nàng và là thú vị khi trả đũa lại ông ta. “Ngài xấu xa khi muốn thúc bách bất kỳ người bạn nào của tôi nhường vị trí. Phần lớn các bạn của tôi đều bất hảo và đẩy họ đến ranh giới cuối cùng có thể gây hậu qua hay.”

      tình cảnh gay go à?” Ông ta trêu chọc

      Cố tình thở dài tỏ vẻ nuối tiếc kệch cỡm, Whitney trịnh trọng gật đầu. “Tôi e là như vậy.”

      Ông ta cười với nàng, tiếng cười lục khục trong cổ họng, và mắt ông ta đột nhiên chiếu cái nhìn lấp lánh đầy suy đoán như muốn bóc trần nàng khiến nàng nao núng. Nàng nhìn ra hướng khác, cố đoán xem ông ta là ai. Lúc ở ngoài hiên, ông ta tiếng Pháp bằng ngữ điệu hoàn hảo nhưng giờ sàn nhảy, tiếng của ông ta cũng hoàn hảo kém và chẳng lộ chút phương ngữ nào. Khuông mặt ông ta, phần bị chiếc mặt nạ che , rám nắng - điều mà ông ta thể có nếu ở Paris trong tiết trời đầu xuân này. Cũng nếu ông ta ở quốc.

      Mong muốn nhận dạng ông ta trong hàng trăm quý ông mà nàng được giới thiệu trong hai năm qua thực quá sức nhưng dù sao nàng cũng thử. Lẩm nhẩm trong đầu, nàng điểm mặt hết những quý ông quen biết, bỏ qua hết người này đến người khác vì họ hoặc là cao bằng hoặc có màu mắt hoàn toàn khác với màu mắt xám khác lạ của ông ta. Chiều cao của ông ta thực nổi bật, dễ phải 6 feet 2. Nàng rà soát từng dấu vết nhưng vẫn thể nhận diện ông ta. Trong khi ông ta biết nàng đủ để nhận ra nàng dù nàng đeo mặt nạ. Khi hưởng điệu Valse tắt hẳn, nàng vẫn chẳng biết gì hơn về ông ta nhạc lại nổi lên.

      Whitney bước lui, nửa muốn quay lại chỗ Nikki đứng ở rìa sàn khiêu vũ, nhưng bạn nhảy của nàng lại nắm lại tay nàng lần nữa, giữ tay nàng tay ông ta và kéo nàng theo hướng ngược lại hướng về phía cánh cửa trông ra phía bắc của ngôi nhà, về phía khu vườn.

      Sau khi rời cửa ra vào vài bước, Whitney bắt đầu nghi ngờ liệu có phải là khôn ngoan khi nàng để cho người đàn ông quen biết dẫn nàng vào bóng tối. Nàng sắp sửa từ chối tiến thêm bước nữa nàng trông thấy có ít nhất hai tá khách khứa dạo chơi lối trải gạch dưới ánh đèn lồng trong vườn, bất kỳ ai cũng có thể tới giúp nàng nếu người cùng nàng tỏ dấu hiệu xứng đáng là quý ông. phải là Whitney nghi ngờ việc ông ta là quý ông vì nhà Armand khét tiếng kĩ càng trong việc lựa chọn khách tới nhà. Ra tới ngoài, nàng với tay ra sau tháo dây buộc mặt nạ, để nó đung đưa trong ngón tay khi nàng hít hơi sâu thưởng thức hương thơm của các loài hoa đêm xuân. Họ bước tới chỗ đặt bộ bàn ghế bằng sắt với những họa tiết tinh tế màu trắng, hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của ngôi nhà và các vị khách khác, người đồng hành kéo cho nàng chiếc ghế. “ cần đâu, tôi thích đứng hơn.” Whitney , say sưa thưởng thức vẻ tĩnh lặng dưới ánh trăng chan hoà.

      “Giờ , hỡi nữ thần mùa xuân Prosperina, làm sao chúng ta có thể biến mối quan hệ của chúng ta thành tình bạn nếu ai trong số những người bạn tại của em cho tôi vinh dự phải chết trong tương lai được tiên đoán trước đây?”

      Whitney mỉm cười, dễ chịu khi ít nhất người trong buổi dạ hội hôm nay nhầm nàng với thần Vệ nữ. “Làm thế nào mà ngài biết tôi là ai?”

      Nàng về việc nhận ra nàng là nữ thần Prosperina nhưng hiển nhiên là quỷ Sa tăng hiểu nhầm nàng, vì vậy ông ta nhún vai và : “DuVille đeo mặt nạ và gần đây có tin đồn rằng hai người cặp kè như hình với bóng, vì vậy khi tôi trông thấy ta, tôi nhận ra ngay là ai.”

      Whitney nhăn trán trước tin tức chẳng mấy dễ chịu rằng nàng và Nicki bị đồn là dính lấy nhau.

      “Có vẻ như câu trả lời của tôi làm phiền lòng”, ông ta khô khan , “có lẽ tôi nên thành thực hơn và với rằng có những đặc điểm khác khiến tôi rất dễ nhận ra thậm chí dù có đeo mặt nạ hay từ trước khi DuVille đến.”

      Chúa tôi! Ông ta soi xỉa khắp cơ thể nàng hay chỉ là nàng tưởng tượng? Khi ông ta dựa ra sau và khẽ tựa hông vào chiếc bàn, Whitney đột nhiên cảm thấy thoải mái. “Ông là ai?” Nàng cương quyết hỏi.

      người bạn”

      “Chắc chắn phải! Tôi thể nhớ ra bất kì ai tôi quen có chiều cao và cặp mắt như ông, hoặc cả gan như ông, đặc biệt là người nữa.” Nàng ngắt lời ông ta và do dự quan sát ông ta. “Ông là người ?”

      Ông ta chăm chú nhìn xuống đôi mắt xanh đầy băn khoăn của nàng và cười lục khục. “Chắc tôi phải cẩu thả lắm”, ông ta nhàng chế giễu. “Tôi chắc hẳn “what ho”, “egad” hay “quyte so” khiến biết tôi là người .”

      Tính hài hước của ông ta dễ lây và Whitney thể ngăn mình mỉm cười đáp lại. “Tốt rồi, và vì ông vừa thú nhận ông là người , hãy cho tôi biết ông là ai.”

      thích tôi là ai hả bé?” Ông ta hỏi. “Phụ nữ thường rất hâm mộ những người có tước vị - có vui nếu tôi cho biết rằng tôi là công tước?”

      Whitney cười phá lên. “Ông có thể là kẻ cướp đường hay thậm chí là tên cướp biển. Nàng nháy mắt với ông ta. “Nhưng cũng như tôi, ông có vẻ gì là công tước cả.”

      Vẻ hài hước trong nụ cười của ông ta biết mất, thay vào đó là vẻ bối rối đầy thách đố. “Tôi có thể hỏi tại sao chắc chắn đến thế việc tôi phải là công tước?”

      Nghĩ về vị công tước duy nhất mà nàng từng gặp, Whitney trâng tráo xem xét từ đầu tới chân ông ta, cố tình trả đũa lại cái nhìn xuyên suốt của ông ta vào nàng lúc trước. “Hãy bắt đầu bằng dấu hiệu hiển nhiên nhất, nếu ngài là công tước, ngài phải đeo kính mắt.”

      “Nhưng làm sao tôi đeo kính được khi đeo mặt nạ?” Ông ta tò mò đáp lại.

      công tước dùng kính mắt để nhìn - điều này thực ra là làm đỏm. Ông ta nâng kính lên mắt và săm soi tất cả các quý bà trong phòng. Ngoài ra còn có những lí do khác khiến ngài thể là công tước được.” Nàng tiếp tục để suy nghĩ của mình tuôn ra như dòng chảy. “Ngài chống ba toong, thở khò khè và khịt khịt mũi, và thành thực mà , tôi nghi ngờ việc ngài có bị bệnh gút hay .”

      “Bệnh gút à?” ông ta nhắc lại và cười phá lên.

      Whitney gật đầu. “ cầm ba toong, bị bệnh gút, cũng thở khò khè và khịt khịt mũi, ngài thể hi vọng có thể thuyết phục người khác tin rằng ngài là công tước. Ngài thể chọn tước vị khác để khiến người khác hâm mộ mình ư? Ngài có thể tôn vinh bản thân như bá tước nếu ngài bị lác mắt hay chân bị dị tật”.

      Ông ta ngật đầu ra sau và cười lớn, sau đó ông ta lắc lắc đầu và nhìn nàng chăm chú với vẻ mặt trầm ngâm và gần như âu yếm. “ Stone”, ông ta hài hước hỏi. “ có ai dạy rằng tước vị cao quý là để tỏ lòng tôn kính chứ phải để đem ra cười cợt?”

      Mắt lấp lánh ánh cười, Whitney thú nhận “Họ thử”.

      “Và?”

      “Và như ngài thấy, họ thất bại.”

      Trong vài giây, ánh mắt của ông ta nấn ná khuôn mặt hoàn hảo của nàng rồi như đóng đinh vào đôi mắt xanh mê hoặc. “Nhưng dấu hiệu đầu tiên cho thấy rằng tôi phải công tước là việc tôi cầm kính tròng hả?” Ông ta lơ đãng hỏi.

      Whitney nghịch ngợm với những sợi duy băng buộc mặt nạ và mỉm cười gật đầu. “Ngài phải đeo nó suốt”.

      “Thậm chí cả khi cưỡi ngựa săn?” Ông ta khăng khăng hỏi.

      Nàng nhún vai “Nếu ngài là công tước, ngài phải rất to béo đến mức cưỡi ngựa được.”

      Trong chuyển động gần như nhận thấy, ông ta tóm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía trước đến mức gần như đùi nàng áp sát vào cặp đùi chắc nịch của ông ta. “Thậm chí cả giường ư?”, ông ta khẽ hỏi.

      Whitney, người như tê liệt nhúc nhích vì chuyển động bất ngờ của ông ta, giằng mạnh khỏi tay ông ta và ném cái nhìn lạnh lùng trong khi hàng loạt những nhận xét khinh miệt chực sẵn môi nàng.

      Ngay khi nàng vừa mở miệng, ông ta đứng dậy, ra to lớn trước mắt nàng. “Tôi có thể mang cho li sâm panh ?” Ông ta nhàng đề nghị.

      “Ngài có thể bước …” Cố nuốt cơn giận dữ khi thấy mình phải đối chọi với thân hình cao lớn dễ làm nản trí và bờ vai mạnh mẽ của ông ta, Whitney gật đầu, “Làm ơn!”

      Ông ta đứng đó giây, đôi mắt xám hề nao núng của ông ta chiếu thẳng vào cặp mắt xanh đầy giông tố của nàng, sau đó ông ta quay , sải bước về phía ngôi nhà để lấy sâm panh cho nàng.

      Ngay khi ông ta bước qua cổng vòm, Whitney thở ra nhõm. Xoay người, nàng vội vã băng qua bãi cỏ, tiến vào phòng khiêu vũ theo hướng đối diện.

      Từ lúc đó trở , buổi tối của nàng coi như hỏng bét. Nàng vừa căng thẳng vừa bồn chồn, nửa như mong cái hình bóng vận toàn đồ đen mà nàng nghĩ giống như quỷ Sa tăng xáp lại gần bắt chuyện với nàng trong phòng khiêu vũ, thậm chí dù ông ta vẫn đứng cách xa nàng, bị bao quanh bởi nhóm những người vừa vừa cười với ông ta.

      Khi nàng đứng chờ chú và dì nàng chào tạm biệt hai vị chủ nhà, Whitney bí mật tìm kiếm bóng dáng của quỷ Sa tăng sắp rời cùng các vị khách phía trước. Ông ta cúi đầu ghé tai chăm chú lắng nghe phụ nữ tóc vàng ngước lên mỉm cười với ông ta. Bà ta gì đó làm ông ta cười và Whitney đỏ mặt nhớ lại cách mà ông ta cười với nàng trong vườn. Giận dữ, nàng tự hỏi người phụ nữ tóc vàng với ông ta là ai. Tình nhân của ông ta, nàng hấp tấp quả quyết, vì ông ta chẳng bao giờ lãng phí thời gian với bất kỳ người đàn bà nào trừ phi ta chịu đóng vai trò đó trong 1 đêm.

      Bất ngờ ông ta quay lại và lần thứ hai trong tối nay, Whitney bị bắt gặp chăm chú nhìn ông ta. Ánh mắt của ông ta xoắn lấy ánh mắt nàng, và Whitney khẽ nâng cằm cố nhìn lại ông ta mà bị mất bình tĩnh. nụ cười lạ lùng khó hiểu nhếch lên ở khóe miệng, và ông ta khẽ nghiêng đầu về phía nàng. Giận dữ, Whitney xoay phắt về phía khác. Kiêu ngạo, tự phụ - nàng thể nghĩ ra đủ những từ khủng khiếp để gọi tên ông ta.

      “Có chuyện gì vậy, con ?” Dì Anne thầm bên cạnh nàng.

      Whitney bắt đầu lo lắng, sau đó thận trọng hếch đầu về phía cửa trước nơi quỷ Sa tăng choàng áo lên vai người phụ nữ tóc vàng. “Dì Anne, dì biết đó là ai ?”

      Dì nàng quan sát cặp đôi lúc, khẽ lắc đầu chắc chắn, rồi đột nhiên dừng lại khi người phụ nữ tóc vàng giơ tay lên cởi mặt nạ. “Đó là Marie St Allerman – ca sĩ nổi tiếng”, Anne thào, “Chắc chắn là ta rồi.” Whitney trông thấy vẻ mặt kinh sợ, kì quặc của dì khi bà chăm chú nhìn người đàn ông tóc sẫm đứng dưới cửa vòm “Và nếu ta là Allermain, ông ta hẳn là… Ôi, Chúa tôi! Chắc chắn là ông ta rồi!”

      Anne đưa mắt nhìn lại cháu nhưng Whitney còn mải dõi theo cách mà tên quỷ Sa tăng đặt tay đầy sở hữu lên lưng người phụ nữ tóc vàng khi đưa bà ta ra phía cửa trước. Nàng nhớ lại cách chính bàn tay ấy kéo nàng về phía và đỏ mặt vì giận dữ tủi hổ.

      “Tại sao con lại hỏi vậy?” Anne khăngkhăng hỏi lại.

      Điều cuối cùng Whitney muốn thú nhận với bất kỳ ai là nàng ngu ngốc vào vườn cùng với người đàn ông mà giờ nàng chắc chắn là chưa từng gặp qua.

      “Con nghĩ con biết ông ta nhưng con nhận ra là con lầm.” Whitney trả lời và thở ra nhõm khi dì nàng nhanh chóng quên chủ đề đó.

      Thực ra là Anne cố tình bỏ qua chủ đề đó. Bà có kế hoạch của riêng mình và chưa bao giờ bà mơ việc Whitney trở thành đối tượng chinh phục tiếp theo của Công tước Claymore. Marie St Allermain là nhân tình của ông ta suốt cả năm nay và người ta đồn rằng ông ta tháp tùng đến Tây Ban Nha khi biểu diễn theo cầu của Đức Vua và Hoàng Hậu Tây Ban Nha cách đây hai tháng.

      Trong nhiều năm, liên tục có những tin đồn về việc người đàn ông này có nhân tình ở khắp Châu Âu nhưng chưa bao giờ tỏ ý định muốn kết hôn với ai. Ông ta tới đâu là bỏ lại biết bao trái tim tan vỡ của các trẻ và đập tan những ý định muốn thành thân với ông ta. Ông ta là người cuối cùng lục địa này Anne muốn Whitney tỏ ý quan tâm.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      Bốn tuần sau buổi dạ hội hoá trang tại nhà Armand, Matthew Bennett rời văn phòng và bước lên trước xe ngựa sơn đỏ hào nhoáng có đính phù hiệu bằng vàng của công tước vùng Westmoreland thanh chắn cửa. Ông ta đặt chiếc ca táp bằng da dê bên trong có chứa báo cáo về quý Whitney Allison Stone bên cạnh mình, sau đó duỗi chân thư giãn trong chiếc xe ngựa xa hoa của Công tước.

      Trong suốt gần thế kỉ, tổ tiên của Matthew được tin cậy giao phó giải quyết những công việc hành pháp của gia đình Westmoreland nhưng kể từ khi Công tước Clayton Westmoreland chính thức định cư ở quốc cha của Matthew, người có văn phòng luật ở London mới chính thức được diện kiến Công tước. Cho đến tận bây giờ, Matthew mới chỉ tiếp xúc với Công tước Claymore lần duy nhất bằng văn bản và Matthew rất sốt sắng muốn được gây ấn tượng tốt trong lần gặp mặt này.

      Xe ngựa tiến lên đồi, gió thổi khiến cho ngọn đồi xanh rờn lẫn chút hoa dại dập dờn như sóng. Ngôi nhà nông thôn kiểu Pháp của Công tước ra trong tầm mắt. Matthew choáng váng nhìn đầy ngưỡng mộ. Toạ lạc đỉnh của ngọn đồi xanh cỏ là khối kiến trúc hai tầng bằng gạch và kính được bao quanh bởi những dãy nhà liên tục tạo thành khối liên kết trông ra toàn cảnh trải dài bên dưới theo mọi hướng.

      Xe ngựa dừng lại phía trước ngôi nhà, Matthew cầm lấy chiếc cặp và chậm rãi bước lên bậc thềm đá. Ông đưa danh thiếp cho người quan gia mặc chế phục, sau đó được dẫn vào thư viện khổng lồ xếp đầy sách các giá được đục lõm vào hốc tường.

      Bị để lại mình trong phòng, Matthew kính nể nhìn các đồ chế tác vô giá đặt chiếc bàn bằng gỗ hồng bóng loáng. bức họa đẹp tuyệt vời của Rembrandt treo lò sưởi, và phần của bức tường treo bộ sưu tập tuyệt hảo của Rembrandt. bức tường dài được ốp hoàn toàn bằng kính có những chiếc cửa kiểu Pháp hướng ra con đường rải đá rộng lớn mở ra khung cảnh nông thôn đẹp đến nín thở.

      Hướng đối diện của căn phòng, vuông góc với cửa sổ là chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi khổng lồ có những họa tiết hình những cành nho được trạm khắc tinh xảo. Matthew ước tính chiếc bàn cổ này phải có từ thế kỉ 16 và căn cứ vào những nét chạm khắc hoàn hảo của các nghệ nhân rất có thể chiếc bàn này là vật báu hoàng gia. Bước qua chiếc thảm Ba Tư dày, Matthew ngồi xuống trong chiếc ghế bọc da phía trước của chiếc bàn và đặt chiếc ca táp xuống sàn bên cạnh mình.

      Cửa thư viện bật mở, Matthew đứng dậy ngay lập tức và liếc nhanh đầy khâm phục về phía người đàn ông tóc sẫm, người quyết định tương lai của ông. Clayton Westmoreland khoảng ngoài 30 tuổi, có chiều cao nổi bât và chắc chắn là rất đẹp trai. Những bước chân quả quyết, mạnh mẽ chứng tỏ ông ta là người năng động, ưa thích cuộc sống ngoài trời hơn là biếng nhác và đam mê mà Matthew thường nhận thấy ở các quý ông giàu có trong giới quý tộc. Ở ông ta toát ra khí quyền lực và cả khả năng kiềm chế rất cao.

      Đôi mắt xám như nhìn xuyên thấu người khác đánh giá ông và Matthew cố nén sợ hãi khi vị Công tước bước vòng ra sau bàn và ngồi xuống ghế của ông ta. Công tước gật đầu về phía chiếc ghế phía đối diện mời Matthew ngồi và mở đầu đầy vẻ uy quyền: “Chúng ta bắt đầu chứ, ngài Bennett?”

      “Chắc chắn rồi”, Matthew hắng giọng, “Như ngài chỉ dẫn, thưa công tước, tôi điều tra về gia đình của quý trẻ tuổi cũng như thân thế của . Stone là con của bà Susan Stone - người chết khi Stone mới 5 tuổi và ngài Martin Albert Stone, người vẫn còn sống. sinh ngày 13 tháng 6 năm 1800 trong gia trang gần ngôi làng Morsham, cách London 7 giờ ngựa.

      Điền sản của gia đình nhà Stone tuy nhưng sung túc, và ông Martin Stone sống theo phong cách của địa chủ. Tuy nhiên cách đây 4 năm, tình hình tài chính của ông rơi vào thảm kịch. Nếu như ngài nhớ, đó là khi phần của nước phải chịu nhiều tuần ngập lụt. Các điền sản như của nhà Stone vốn có hệ thống thoát nước đạt tiêu chuẩn bị ảnh hưởng nặng nề và ông Stone hiển nhiên là chịu hậu quả tệ nhất bởi vì có nguồn sống nào khác ngoài nguồn thu từ đất đai.

      “Các báo cáo của chúng tôi cũng cho thấy ông Stone có những chuyến đầu tư lớn nhưng khôn ngoan vào hàng loạt các phi vụ mạo hiểm và khi thất bại ông tiếp tục tăng gấp đôi, gấp 3 nguồn đầu tư vào nhiều phi vụ hơn nhằm gỡ gạc lại. Những phi vụ này đều thất bại và cách đây 2 năm, ông ta phải cầm cố điền sản của mình để kiếm tiền tiếp tục đầu tư vào phi vụ cuối cùng và lớn nhất. Ông ta đầu tư toàn bộ vốn liếng vào công ty hàng hải ở thuộc địa và may, phi vụ này cũng thất bại hoàn toàn.

      “Lúc này, ông ta ngập đầu trong nợ nần và chỉ nợ những tên cho vay nặng lãi ở London mà cả ở trong vùng. Điền sản của ông ta nhanh chóng bị phát mãi và chỉ còn vài người hầu trụ cột còn bám trụ lại.

      Với chiếc cặp da hoẵng của mình, Matthew rút ra tập giấy tờ. “Đây là danh sách phân loại các chủ nợ của ông ta dù có thể có nhiều hơn mà chúng tôi thể tập hợp trong khoảng thời gian quá ngắn”. Ông đẩy tập giấy tờ ngang qua mặt bàn và chờ phản ứng của Công tước.

      Dựa lưng vào ghế, Clayton Westmoreland lướt qua danh sách, khuôn mặt dửng dưng, sau khi đọc xong trang cuối, ông hỏi, “Tệ đến mức nào?”

      “Công tất cả tôi nghĩ ông ta nợ 100.000 bảng.”

      Con số chóng mặt gây biến đổi nào mặt công tước khi đưa trả ông Matthew giấy tờ và đột nhiên thay đổi chủ đề “Thế ông tìm hiểu được gì về ?”

      Trong khi rút tập hồ sơ được đánh dấu “W.Stone”, Matthew nghĩ ông còn tò mò về tiểu thư này nhiều hơn cả người đàn ông định biến thành nhân tình của ông ta? Mặc dù công tước ra điều đó Matthew đoán rằng Claymore định biến trẻ thành nhân tình của mình, chu cấp cho cuộc sống dễ chịu và nguồn thu nhập riêng. Ông cho rằng quan tâm của Công tước với gia đình chỉ là vì tò mờ.

      Theo suy nghĩ có tính chuyên môn của Matthew, tình trạng tài chính khủng hoảng của gia đình Stone dẫn đến kết cục có thể đoán trước được: Martin Stone phải chấp nhận để Clayton Westmoreland chu cấp cho con ông ta. Ông ta liệu có lựa chọn nào khác chứ? Ông ta khó có thể tiếp tục chu cấp quần áo cho cũng như chu cấp cho cuộc sống tại của lâu hơn nữa. Nếu ông Stone quan tâm tới danh tiếng của con chính danh tiếng của ông còn bi thảm hơn cả . khi các chủ nợ phát ra tình trạng khánh kiệt của ông, điều có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, ông ta chỉ bị mất mặt mà còn bị đầy đọa trong nhà tù của chủ nợ.

      Matthew đỏ mặt khi nhận ra rằng ông im lặng nhìn chằm chặp vào hồ sơ của , vì vậy ông bắt đầu. “Mặc dù khó để điều tra về nhân thân của người mà gây nghi ngờ, chúng tôi cũng phát ra rằng Quý Stone từng được coi là đứa bé bất trị… ờ… tính cách đoán trước được. ấy hiển nhiên là người được giáo dục tốt khi có hàng loạt gia sư. trôi chảy tiếng Pháp cũng như giỏi tiếng Hi Lạp đủ để hỗ trợ chú khi làm phiên dịch cho Đại sứ quán khi có mặt các nhân viên ngoại giao Hi Lạp. ấy cũng có thể đọc được tiếng Ý, La tinh và tiếng Đức, ấy cũng có thể những thứ tiếng đó nhưng chúng tôi lấy làm chắc lắm.”

      Matthew do dự cảm thấy khó mở lời cho Đức ông Westmoreland những gì ông ấy thực cần biết. “Tiếp tục ”, công tước khẽ cười khi nhìn thấy lúng túng hiển mặt Matthew.

      Gật đầu thoải mái, Matthew tiếp tục. “Phần lớn những người chúng tôi khai thác thông tin đều cho rằng có mối bất hòa sâu sắc giữa trẻ và cha ấy.”

      vài người trách cứ ông ta, nhưng phần lớn thông cảm với Martin Stone và cho rằng ông là người bất hạnh khi là cha của đứa trẻ nổi loạn và khó bảo. Năm 14 tuổi, Stone phát triển … ờ… tình cảm say mê điên dại với quý ông tên là Paul Sevarin. Sevarin lớn hơn 10 tuổi và hiển nhiên là thích thú gì trước đeo bám trẻ con của Stone hơn cha của . Vì điều này và vì ông Stone hiển nhiên là chưa bao giờ hòa thuận được với con , cha gửi tới Pháp với Dì và Chú của khi sắp tròn 16 tuổi. Họ cho ra mắt xa hội thượng lưu Pháp năm 17 tuổi. Từ đó trở , theo các nguồn chúng tôi ghi nhận được thực nổi danh như cồn ở Pháp. Tất nhiên nếu tình trạng tài chính của cha và món hồi môn của bị rò rỉ chắc nổi danh của biến thành thảm kịch. Matthew tự phỏng đoán rồi liếc đầy vẻ hối lỗi về phía Công tước ông quay lại với bản báo cáo. “ Stone nhận được vô số lời cầu hôn nhưng khước từ tất cả khi họ có ý định ràng với . Những quý ông này thay đổi chiến thuật bằng cách đề cập với chú của , quý ông Edward Gilbert, nhưng cũng bị ông từ chối thay mặt ông Martin Stone. Tính cách của được xã hội rất thích dù có chút khác thường. Có gì sai thưa ông?” Matthew hỏi khi thấy Công tước phá lên cười.

      , có gì sai hết”, Clayton cười lục khục. “Tôi muốn rằng các thông tin của ông hoàn toàn chính xác”. Trong trí nhớ của chàng, chàng vẫn như nhìn thấy đôi mắt xanh của nàng lấp lánh ánh cười khi nàng chế giễu các tước vị - đặc biệt là tước vị của chàng. Cuối cùng chàng hỏi “Còn gì nữa ?”

      “Chỉ còn vài điểm nữa thôi, Đức ông. Chú của ấy, ngài Edward Gilbert, như ngài biết, là nhân viên Sứ quán tại Pháp và có danh tiếng tì vết. Stone rất thân thiết với ông và với vợ ông, bà Anne Gilbert. tại, mọi người đều nhận thấy rằng Nicolas DuVille sắp cầu hôn với - lời cầu hôn mà nghi ngờ gì việc ngài Gilbert chấp nhận ngay. Gia đình nhà DuVilles mà tôi chắc là ngài có biết, là trong những gia đình danh giá nhất ở Pháp và Nicolas là con thừa tự của họ.”

      Matthew đóng tập tài liệu của ông. “Đó là Tất cả những gì chúng tôi thu thập được theo lệnh của ngài, thưa Đức ông.”

      Để mặc người luật sư, Clayton đứng lên và bước về phía cửa sổ hình vòm nhìn ra ngọn đồi xanh thẳm. Khoanh tay trước ngực, chàng dựa lưng vào khung cửa sổ và chăm chú nhìn khung cảnh đẹp mê hoặc trong khi cân nhắc lần cuối kế hoạch mà nếu có thể thành lời bây giờ nó chắc chắn thành công.

      Hết lần này đến lần khác, bất cứ khi nào chàng tới Pháp và trông thấy Whitney, chàng đều bị hút về phía nàng, lặng lẽ cười cách mà nàng tìm cách gạt bỏ những kẻ hâm mộ nàng quá độ. Họ được giới thiệu với nhau 2 lần, lần đầu nàng còn quá trẻ để khiến chàng lưu tâm và lần thứ 2 khi nàng được vây quanh bởi hàng loạt những tên nịnh đầm khát khao mong được nàng chú ý tới. Nàng chỉ thờ ơ liếc về phía chàng mà thực nhìn chàng hay nghe tên chàng.

      Sau đó, chàng tránh tiếp cận nàng gần hơn vì cảm nhận rằng Whitney cần khoảng thời gian đáng kể và chút ve vãn trước khi lao vào vòng tay chàng. về thời gian, Clayton có rất ít điều đó. Còn khi về chủ đề ve vãn chàng thậm chí nhớ chàng từng chủ động ve vãn bất kỳ người phụ nữ nào chưa, ít nhất là chưa có phụ nữ nào miễn cưỡng đến với chàng. Họ đều háo hức muốn ve vãn chàng đúng hơn.

      Và rồi cách đây 4 tuần, chàng đứng trong vườn nhà Armand, uống với nàng và cố gắng nhấn chìm mong muốn điên cuồng được cúi xuống từ từ và ngừng nghỉ, hôn chặn tiếng cười bất kính đôi môi mềm mại mời gọi của nàng, rồi mang nàng vào bóng đêm và làm tình với nàng ngay ở đó.

      Nàng là người đàn bà có sức cám dỗ rất nguyên sơ, quyến rũ và khích động, với nụ cười của thiên thần, cơ thể mảnh mai khêu gợi của nữ thần và quyến rũ ngừng, luôn khiến chàng cười khi nghĩ về nàng. Nàng có óc hài hước, luôn sẵn lòng coi khinh những điều lố bịch và ở điểm đó nàng thực rất hợp với chàng.

      Clayton từ bỏ việc cố hiểu lí do chàng lên kế hoạch cho việc làm này. Chàng muốn nàng, chỉ mình lí do đấy là đủ rồi. Nàng nồng ấm, hóm hỉnh và khó nắm bắt như con bướm. Nàng chẳng bao giờ chịu trao cho chàng cái mà những người phụ nữ khác sẵn sàng và chàng biết điều đó nhờ những kinh nghiệm dày dạn trong tình trường.

      Ý quyết, chàng quay lại sải bước tới bên bàn. “Tôi cần ông chuẩn bị số tài liệu và cần khoản tiền đáng kể khi ông Stone chấp nhận đề nghị của tôi.”

      “Nếu ông Stone chấp nhận chứ ạ.” Matthew tự động chỉnh lại.

      Ngài Westmoreland nhếch mày giễu cợt, “Ông ta chấp nhận”

      Mặc dù hôm nay ông rất sợ hãi nhưng Matthew là luật sư đáng kính, người luôn rèn luyện cách để lộ tình cảm riêng khi bàn chuyện nhạy cảm với khách hàng. Tuy nhiên, khi Đức ông đề cập đến những điều khoản chuyển giao số tiền lớn đến chóng mặt cho Martin Stone, Matthew ngẩng đầu và hoảng hốt nhìn chằm chặp vào Công tước.

      Clayton đứng bên cửa sổ, lơ đãng nhìn chiếc xe ngựa đưa Matthew Bennett về Paris. Chàng bắt đầu cảm thấy sốt ruột mong chờ mọi thứ được thu xếp xong. Chàng muốn Whitney, và chàng muốn nàng ngay lập tức nhưng chàng bị đày xuống địa ngục nếu chàng phải ve vãn nàng ở Pháp, đứng theo hàng, chơi trò của công tử bột và cúi đầu như tên đần. Chàng chẳng bao giờ làm điều đó vì người đàn bà thậm chí là vì Quý Stone. Ngoài ra, chàng rời quá lâu rồi. Để giải quyết công việc làm ăn của mình, chàng cần ở London gần hơn.

      Vì điền sản nhà Stone chỉ cách London 7 giờ, chàng có thể điều hành công việc kinh doan và cũng rất tuyệt nếu tán tỉnh nàng đâu đó gần nhà nàng. Trong trường hợp đó chàng cầu cha của Whitney gọi nàng về ngay khi ông ta kí vào các giấy tờ và tiền được trao tay.

      Chưa giây phút nào Clayton nghĩ Martin Stone từ chối đề nghị của chàng, chàng cũng hề nghi ngờ việc chàng có thể quyến rũ được Whitney rơi vào vòng tay mình.

      Điều chàng thực quan tâm là mối bất hòa giữa Whitney và cha nàng - Nếu tình cờ nàng biết được thoả thuận giữa chàng và ông ta, nàng có thể nổi loạn chống lại chỉ để chống đối Martin Stone. Bản năng cảnh báo chàng rằng nếu Whitney cảm thấy bị đẩy vào thế chống đối với chàng, nàng có thể trở thành kẻ địch khoan nhượng. Mà chàng muốn tranh đấu với nàng, chàng chỉ muốn làm tình với nàng.

      Ngoài ra, có rắc rối nữa là nhân dạng của chàng luôn kèm với tiếng xấu. Chàng có chút thích thú với ý tưởng tán tỉnh nàng ở nông thôn nhưng làm sao chàng có thể làm điều đó khi mà mọi người luôn cúi chào và giữ khoảng cách với chàng. Và ngay khi báo chí phát ra chàng sống ở vùng quê hẻo lánh, những cuộc phỏng đoán việc chàng làm gì ở đó có thể gây ra các cuộc tranh cãi sôi nổi và rồi dân làng theo dõi từng bước của chàng với tò mò điên cuồng, đặc biệt là khi chàng tỏ ra chú ý tới Whitney.

      Vì Whitney đánh giá thấp giới quý tộc - đặc biệt là với các công tước – Clayton bắt đầu băn khoăn liệu có phải là thông minh nếu những dàn xếp với cha nàng mà cũng giữ bí mật cả nhân dạng của chàng với nàng nữa cho đến tận khi chàng chinh phục được nàng.

      Bẩy ngày sau, Matthew quay trở lại ngôi nhà nông thôn của công tước tại Pháp và dẫn ra hàng hiên rộng nơi công tước Westmoreland ngồi sau chiếc bàn chạm trổ bằng sắt xem xét giấy tờ. Chàng ngước lên “Uống với tôi li brandy chứ, Matthew?”

      “Vâng, cảm ơn Đức ông”, Matthew lẩm bẩm, cảm thấy vinh dự khi được công tước gọi tên tục và thân thiện mời uống Brandy. Công tước Claymore khẽ liếc về phía người phục vụ đứng gần bức tường đá, ngay lập tức đồ uống được phục vụ mà phải câu. Vài phút sau, Công tước gạt giấy tờ sang bên và quan sát Matthew ngồi đối diện.

      Giống như người hầu kia, Matthew thấy mình tự động đáp ứng mệnh lệnh lời của công tước, rút tài liệu ra khỏi cặp và đẩy về phía Công tước. “Như ngài cầu, tôi mang đến các thủ tục mà ngài cần để trang trải các phí tổn tài chính cho quý Stone? Ngài có muốn giới hạn con số chi thưa ngài?”

      cần. Tôi thanh toán toàn bộ chi phí cho ấy.” Claymore lơ đãng lầm bẩm, mắt chàng lướt qua những trang giấy. Vài phút sau, chàng đặt tài liệu sang bên và nhìn Matthew cười. “Tốt rồi, ngài nghĩ sao về việc này?”

      “Phải là quý Stone nghĩ gì?” Matthew chỉnh lại và cười đáp trả Công tước đầy ý nghĩa.

      “Trước mắt Stone được biết gì cả. Thậm chí, ấy cũng biết gì về tôi.”

      Matthew cố giấu vẻ hoảng hốt của mình bằng cách uống vội ngụm Brandy. “Trong trường hợp đó, tôi muốn chúc ngài may mắn với quý trẻ và cha của ấy.”

      Công tước vẫy tay bác bỏ lời chúc may mắn như thể chàng cần tới điều đó, và dựa người ra sau ghế. “Tôi quốc trong tuần này để thảo luận với Martin Stone. Giả sử ông ta đồng ý, tôi cần nơi quanh đó để ở. Hãy thông báo cho cha ông ở London tìm nơi phù hợp cho tôi? Chỉ cần nơi khiêm tốn thôi.” Chàng nhấn mạnh khiến Matthew càng ngạc nhiên hơn. “Nếu có thể, nơi đó được cách điền sản của nhà Stone quá nửa giờ ngựa. Tôi muốn mất nhiều thời gian vào ngài Martin Stone trừ việc thoả thuận ổn thoả mọi vấn đề với ông ta và tôi cũng có ý định lãng phí thời gian vào việc di chuyển từ nơi ở của cha ấy với nơi ở của tôi.”

      nơi ở khiêm tốn, cách nhà Stone quá nửa giờ ngựa”. Matthew sửng sốt lặp lại.

      bối rối của người luật sư khiến mắt của Clayton ánh lên vẻ hài hước. “Chính xác. Các thoả thuận được tiến hành dưới cái tên Westland, phải Westmoreland. Ngay khi tôi và người hầu của tôi ổn định chỗ ở, tôi tự giới thiệu mình là người hàng xóm mới, Clayton Westland.”

      “Điều đó chắc chắn phải để dành cho Stone phải ạ?” Matthew hỏi.

      Clayton cười khùng khục. “Điều đó đặc biệt dành cho quý Stone.”
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      tháng sau, Wilson, người quản gia nhà Gilbert vội vã bước vào phòng đọc của ngài Gilbert trong tay cầm lá thư. Bức thư được gửi đến từ quốc. 5 phút sau, cửa phòng đọc của ngài Gilbert bật mở, ông hạ giọng với người quản gia, “Hãy thông báo cho phu nhân Gilbert đến gặp ta ngay lập tức. Đừng có chậm chễ. Phải nhanh như ta ”. Ông với theo người hầu vội vã ba chân bốn cẳng chạy vọt qua hành lang, chiếc đuôi áo phấp phới phía sau ông ta.

      “Có chuyện gì vậy, Edward?” Anne hỏi khi vội vã bước vào phòng đọc của chồng theo lời triệu tập khẩn cấp của ông.

      “Cái này!” Edward thảy bức thư của Martin Stone về phía bà. Anne nhìn khuôn mặt trắng bệch của chồng rồi nhìn vào chữ kí bức thư. “Ông ta gửi nó cho Whitney?”, bà cất giọng khổ sở đoán.

      “Ông ta ông ta bồi thường cho tất cả những phí tổn cho bé trong suốt 4 năm qua ngay khi ông ta nhận được con số đưa.” Edward giận dữ . “Và ông ta cũng gửi món tiền lớn kèm theo thư, là để dành cho con bé tiêu dùng vào quần áo và đồ trang sức khi nó quay về . Ông ta nghĩ ông ta là cái quái gì chứ? Suốt thời gian qua ông ta hề gửi cho con bé 1 xu. Tên trời đánh đó! Ông ta nhận được con số nào từ hết và xem khi con bé trở về hoàn toàn khác. Chẳng lẽ ông ta nghĩ tiền có thể…”

      “Whitney trở về nhà,” Anne thào đau khổ, đổ sụp người xuống ghế. “Em tự lừa dối mình rằng ông ta quên con bé. Rồi bà phấn chấn lên, “Em có ý tưởng này. Hãy… hãy viết cho Martin ngay lập tức và cho ông ta về dự định hôn nhân với Nicolas DuVille. Điều đó cho chúng ta thêm thời gian.”

      “Hãy đọc lá thư thưa bà. Ông ta cách đơn giản và lỗ mãng rằng con bé phải về trong vòng 1 tháng kể từ khi nhận được bức thư, được lần lữa hay chậm chễ.”

      Anne làm như chồng bảo, chán nản đọc từng dòng trong thư. “Ông ta con bé dành thời gian còn lại để tạm biệt bạn bè và may đồ mặc trở về.” Bà cố gắng tỏ ra dũng cảm. “Ông ta hẳn là thay đổi nhiều trong 4 năm qua – ông ta chưa từng nghĩ Whitney cần thời gian để mua sắm quần áo tại Paris, nơi mà thời trang luôn trước nơi khác. Edward, có nghĩ rằng ông ta nhận được lời cầu hôn dành cho Whitney của chàng trai trẻ mà con bé ngưỡng mộ từ khi nó còn là bé bỏng ?”

      “Ông ta nhận được lời cầu hôn nào hết.” Edward độp luôn, “Nếu có hẳn ông ta hể hả thông báo trong lá thư chết tiệt này và nghĩ rằng ông ta thành công trong khi chúng ta thất bại.” Quay về phía vợ ông tiếp tục, “Em có thể thông báo với con bé ngay bây giờ. có mặt cùng hai dì cháu sau vài phút nữa.”

      Whitney đứng lặng , cố gắng tiêu hoá tin tức mà nàng nghĩ nàng chờ quá lâu để được biết. “Con… con rất vui được trở về nhà, Dì Anne.” Cuối cùng nàng cũng tìm được cách mở lời “Chỉ là…” Giọng nàng nhoè .

      Hạnh phúc khi được về nhà? Hay sợ hãi khi được trở về nhà. Sợ hãi khi giờ đây nàng lại có thêm cơ hội nữa và nàng có thể lại thất bại. Có những điều phai nhạt khi ở Paris, khi được vây quanh bởi những người đàn ông tán tỉnh và ngưỡng mộ nàng, bây giờ nàng có cơ hội để trở về nhà và cho Paul tận mắt thấy thay đổi của mình. Nhưng ở đó có cha nàng, người luôn bất đồng với nàng, có Margaret Merryton và các bà mẹ của các đó - người luôn làm cho nàng cảm thấy nàng còn hèn kém hơn cả loài sâu bọ. Nhưng ở đây có Dì Anne và Chú Edward luôn thương nàng, cười với nàng và làm cho cuộc sống của nàng trở nên ấm áp và hạnh phúc.

      Dì nàng quay mặt ra phía cửa sổ, nhưng Whitney trông thấy những giọt nước mắt lăn má bà. Nàng cắn môi; Nếu Dì Anne đau khổ vì nàng quay về quốc, chắc chắn là vẫn còn quá sớm để ra . Nàng chưa sẵn sàng đối mặt với những người ở đó. Nàng quay về phía chiếc gương, hi vọng tìm thấy điều gì đó trấn an nàng từ diện mạo của mình. Ở Paris, các quý ông ca ngợi là nàng xinh đẹp. Paul có nghĩ thế nhỉ? Hình ảnh trong gương ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó! Mọi chuyện ràng từ trước rồi, nàng hoảng loạn khi nhận thức được vấn đề. Thậm chí cả trước khi nàng ra , nàng có thể cảm thấy vẻ ngoài của nàng mờ nhạt dần. Nàng chân phương, vụng về, quá cao thậm chí những ngón tay của nàng cũng bắt đầu bồn chồn yên như trước kia. Vẫn còn đó những nốt tàn nhang sống mũi nàng, nàng vẫn có thể trông thấy những vết mờ mờ của những đám tàn nhang mà nàng từng rất ghét. Oh, quái quỷ ! Whitney nghĩ, đột nhiên mất bình tĩnh với chính mình. Người khác trông thấy những nốt tàn nhang đó nữa; những ngón tay nàng còn bồn chồn nữa và nàng , bắt đầu liệt kê những lỗi lầm và những khiếm khuyết của nàng như trước kia nữa!

      Dạ dầy nàng ngừng co thắt điên cuồng. Bên trong nàng, thứ gì khác bắt đầu nở rộ : Hi vọng. Môi nàng cong lên hé nở nụ cười. Mình về nhà, nàng nghĩ. Mình về nhà với Paul - về nhà để chứng tỏ cho mọi người mình thực thay đổi nhiều thế nào! Mình thực được về nhà!

      Nhưng về nhà cũng có nghĩa là nàng phải rời xa dì và chú quý.

      Nàng quay mặt khỏi gương và kịp trông thấy vai dì rung lên lặng lẽ. “Dì cảm thấy như mình bị xé nửa.” Anne thổn thức.

      “Con dì mà, dì Anne!” Whitney thầm, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi ướt đẫm má nàng. “Con dì lắm dì ạ”. Dì Anne dang rộng vòng tay để Whitney lao vào cố gắng an ủi và được an ủi.

      Đứng lặng ngoài của phòng ngủ của Whitney, Edward chỉnh lại vai và thận trọng kìm nén nét mặt đau khổ để nở nụ cười. Móc tay sau lưng, ông bước vào phòng. “Vui vẻ chứ các quý ?”, ông mạo hiểm thể thái độ vui vẻ khi liếc 2 người phụ nữ chan hòa nước mắt.

      Hai khuôn mặt não nề đầy nước mắt nhìn ông như tin vào tai mình. “Vui vẻ ư……..? Anne hoài nghi rền rĩ. Bà nhìn Whitney và Whitney nhìn lại bà. Đột nhiên họ bắt đầu cười khúc khích, rồi những tiếng khúc khích vỡ oà thành những tiếng cười lớn. “ơhhhhhhhh, …….. rất tốt. vui khi trông thấy điều này.” Edward lẩm bẩm, bối rối khi thấy cư xử hoàn toàn bất thường của hai người phụ nữ ông . Sau đó ông hắng giọng. “Chúng ta rất nhớ con, con . Con là niềm vui và phước lành Chúa ban cho chúng ta.”

      vui vẻ của Whitney trôi tuột , và những giọt nước mặt lại đong đầy trong mắt nàng. “Ôi, chú Edward.”, nàng đau khổ thầm, “Con chưa bao giờ, chẳng bao giờ bất kì người đàn ông nào nhiều như con chú.”

      Mất hết tinh thần, Edward thấy mắt mình mờ . Ông dang rộng cánh tay đón cháu quý của mình. Khi cơn bão tình cảm qua , 3 người họ đau khổ đứng nhìn nhau, mỗi người nắm chiếc khăn trong tay. Edward là người đầu tiên cất tiếng , “Tốt thôi, dù sao quốc phải là tận cùng thế giới phải ?”

      “Nhưng nó cũng kề ngay cửa”. Whitney , mắt nhói đau.

      “Con có bạn bè ở đó”. Edward nhắc nàng. “Và tất nhiên, có cả chàng trai trẻ con ngưỡng mộ ở đó – cái gã tóc vàng đủ trí thông minh để nhận ra viên ngọc quý ở ngay dưới mũi mình. Tên là gì nhỉ?”

      “Paul”. Whitney sung sướng mỉm cười qua nước mắt.

      “Gã đó là tên ngốc. Trước kia lôi cuốn được con”. Edward ngừng lại theo dõi sát sao nét mặt của nàng và “Ta hy vọng giờ vẫn có thể.”

      “Con hi vọng thế.” Whitney nồng nhiệt đáp lại.

      “Ta cũng nghĩ là con vẫn hi vọng, con ”, ông vừa vừa ném về phía Anne cái nhìn kiểu “ với em mà”. “Thực tế, ta thường băn khoăn liệu có lí do gì mà con mãi chấp nhận bất kỳ lời cầu hôn nào nếu phải là vì con muốn quay trở lại để chinh phục gã Paul đó. Đó là những gì con làm phải nào?”

      “Con cũng định thử.” Whitney thú nhận, bối rối vì chú nàng đột nhiên trông giống như cậu bé ranh mãnh.

      “Trong trường hợp đó.” Ông tiếp tục, “Ta hi vọng con nhận được lời cầu hơn trước khi mùa đông đến.”

      “Nếu con có thể”. Whitney , mỉm cười nhiệt thành.

      Đút tay trong túi quần, ông dường như cân nhắc ý tưởng. “Ta nghĩ vào thời điểm như vậy, thiếu nữ như con nên có người khuyên răn. Có thể phải có nhiều kế hoạch để gài bẫy tên khờ lạc hậu như gã… ờ…?”

      “Paul”, Whitney háo hức.

      “Đúng rồi, gã Paul đó. Con biết đấy con quý”, Ông đầy ý nghĩa. “Con có thể cùng với dì con”. Ông chiếu mắt quan sát Whitney. “Điều đó có làm con hài lòng ?”

      “Có ạ!” Nàng rung lên vì cười. “Có, có và có!”

      Edward ôm lấy nàng và nhìn qua vai nàng về phía người vợ hạnh phúc của mình. Bà trao cho ông nụ cười biết ơn đủ để bù đắp cho những gì ông phải hi sinh. “Ta huỷ chuyến tới Tây Ban Nha.” Ông , “Khi hai người rồi, ta có chuyến công cán thay mặt nhà vua ở đó. Sau hai điểm dừng chân, ta đến quốc để chúc mừng tên khờ lạc hậu mà con đính hôn và mang dì con về nhà với ta”.

      Ngay lúc đó ông cảm thấy thoả mãn khi tỏ ra láu cá hơn Martin Stone bằng cách gửi Anne cùng để đảm bảo Whitney đúng đường, Edward cũng nhân nhượng về số tiền lớn mà Martin Stone gửi cho Whitney chi dùng. Do đó, hai dì cháu mua bán vòng từ sáng sớm và chỉ kịp về nhà thay đồ để đến dự dạ hội buổi tối hoặc ngã luôn xuống giường ngủ.

      Cha mẹ của Nicolas DuVille tổ chức bữa tiệc tuyệt vời mời Whitney làm khách danh dự buổi tối trước ngày Anne và Whitney lên đường. Suốt buổi tối, Whitney sợ chết khiếp khi nghĩ đến việc lời chia tay với Nicki, nhưng khi thời khắc đến, chàng làm cho việc đó trở nên tương đối dễ dàng.

      Họ trốn vài phút ở mình bên nhau trong trong số phòng chờ nhà chàng. Nikki đứng bên lò sưởi, tựa vai vào cạnh lò, nhẩn nha thưởng thức li rượu trong tay. “Em nhớ , Nicki!” Whitney khẽ , thể chịu đựng im lặng thêm nữa.

      Chàng nhìn lên, nét mặt hài hước. “Em nhớ phải em quý?” Trước khi nàng có thể trả lời, chàng thêm: “ nhớ em quá lâu đâu.”

      Môi Whitney rung lên vì cười và ngạc nhiên. “ điều hoàn toàn nghĩa hiệp khi ra lúc này”

      “Nghĩa hiệp chỉ để dành cho những gã choai choai hoặc những ông già.” Nikki với nàng với giọng trêu chọc. “Tuy nhiên, nhớ em quá lâu là bởi vì định đến nước sau vài tháng.”

      Whitney lắc đầu đầy tuyệt vọng. “Nikki, có người khác. Ý em là ở quê nhà. Ít nhất em nghĩ là có. Tên ấy là Paul và…” Nàng bé dần, bối rối vì nụ cười môi Nicki.

      ta bao giờ đến Pháp thăm em chưa?” Chàng thận trọng hỏi.

      . ấy thậm chí nghĩ về điều đó. thấy đấy, hồi đó em rất khác – biết , rất trẻ con, và ấy chỉ nhớ em là con bé liều lĩnh, khó bảo và thanh lịch… Tai sao lại cười nhăn nhở như thế?”

      “Bởi vì rất vui.” Nicki khẽ cười, “Rất vui khi biết rằng sau bao nhiêu tuần tự hỏi đối thủ của mình là ai, hoá ra tên người ngu dốt - người mà gặp em trong suốt 4 năm và người đủ thông minh để đoán trước được việc em trở thành người phụ nữ như thế nào. Hãy về nhà , em quý,”chàng nhăn nhở, đặt chiếc cốc xuống và kéo nàng vào lòng. “Em sớm nhận ra rằng trong lĩnh vực trái tim kí ức nhiều khi tốt hơn thực nhiều. Và rồi vài tháng sau, đến, và em lắng nghe những gì .”

      Nàng biết chàng định cầu hôn nàng nhưng nàng cũng biết tranh luận với chàng bây giờ là vô ích. Kí ức của nàng bao giờ khác bởi vì nàng có kí ức nào tốt đẹp cả. Nhưng nàng muốn giải thích với Nicki rằng nàng từng cư xử kinh khủng thế nào và tại sao Paul thế tưởng tượng được nàng trở thành người phụ nữ toàn vẹn thế nào.

      Hơn nữa, Nicki nghe nàng; chàng cúi đầu chiếm lĩnh môi nàng trong nụ hôn dài ngọt ngào hoang dại.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9


      Trong ánh chiều của ngày thứ 7 đẹp trời, Whitney chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe ngựa, cảnh tượng quen thuộc làm nàng cảm thấy đau nhói trong lòng. Nàng chỉ còn vài dặm nữa là về đến nhà.

      Chú Edward khăng khăng rằng chuyến trở về của họ cũng phải phong cách, có nghĩa là ngoài xe ngựa chở họ còn có hai chiếc nữa chất đầy hòm xiểng và chiếc thứ 4 chở người hầu của dì Anne và Clarissa, người hầu riêng của Whitney. Ngoài 4 chiếc xe ngựa và 4 người xà ích còn có 6 người cưỡi ngựa mở đường, 3 người phía trước và 3 người theo sau. Tất cả bọn họ tạo thành đoàn người ngựa khá là đẹp mắt và Whitney thầm mong Paul có thể chứng kiến chuyến trở về đầy phong cách của nàng.

      Xe ngựa lắc lư khi đoàn người rẽ về hướng Bắc tiến thẳng về nhà nàng. Tay Whitney khẽ rung lên khi nàng đeo đôi găng tay màu tím để nàng có thể trông hoàn hảo khi gặp lại cha.

      “Lo lắng ư?” Anne mỉm cười quan sát nàng.

      “Vâng. Trông con thế nào?”

      Quý bà Anne tặng cho nàng cái nhìn khen ngợi khi quan sát tỉ mỉ từ chiếc vòng vàng lộng lẫy cố định những lọn tóc dầy sẫm mầu của nàng trước trán, ngang qua khuôn mặt sáng ngời của nàng đến bộ trang phục đường màu tím rất hợp thời trang mà nàng mặc. “Hoàn hảo”, bà .

      Anne đeo găng tay vào cảm giác như trông Whitney có vẻ gì như lo lắng. Để loại bỏ khả năng Martin Stone có thể phản đối việc bà cùng Whitney về nhà, Edward quyết định cách tốt nhất là bà bất ngờ trở về cùng Whitney, buộc Martin còn lựa chọn nào khác là đón tiếp bà. Lúc này Anne phải công nhận suy nghĩ rất thông minh của chồng nhưng trước nguy cơ sắp phải đối đầu với Martin, bà cảm thấy thoải mái khi là vị khách mời mà đến.

      Xe ngựa của họ dừng lại ngay trước bậc thềm vào nhà lớn. Người hầu mở cửa xe và dựng thang cửa xuống, hai người phụ nữ thấy Martin lịch thiệp tiến về cỗ xe. Whitney sửa váy chuẩn bị bước xuống và mỉm cười nhìn Anne.

      Từ bên trong xe ngựa, Anne mong mỏi được chứng kiến cảnh Martin bước tới mặt đối mặt với người phụ nữ trẻ thanh lịch, tuyệt đẹp mỉm cười sáng chói với ông. Bằng giọng cứng rắn, ngượng ngập, ông với con mà ông gặp trong suốt 4 năm qua: “Con , trông con có vẻ cao hơn.”

      “Con vẫn vậy thôi, Papa!” Whitney nghiêm trang đáp, “hoặc là cha thấp ”.

      Tiếng cười tắc nghẹn của Anne tiết lộ có mặt của bà trong xe ngựa, vì vậy bà miễn cưỡng bước xuống đối mặt với chủ nhà. Bà mong đợi đón tiết thân mật dạt dào của Martin - người chưa bao giờ tỏ ra dạt dào tình cảm và gần như hiếm khi thân mật nhưng bà cũng mong ông nhìn chằm chặp vào bà trong khi nét mặt của ông ta biến đổi từ trạng thái sét đánh sang trạng thái báo động săp nổi giận. “Bà tốt khi đưa Whitney về tận nhà.” Cuối cùng ông ta cũng cất lời “Khi nào bà định ?”

      “Dì Anne ở lại với con trong 2 hoặc 3 tháng cho đến tận khi con ổn định lại”. Whitney vội vàng xen vào. “Cha thấy dì ấy tốt bụng khi làm vậy sao?”

      “Đúng vậy, tốt bụng.” Cha nàng đồng ý nhưng trông thực khó chịu. “Sao hai người thư giãn chút trước giờ ăn tối… Hãy nghỉ ngơi, hoặc xem việc đóng dỡ đồ hoặc làm điều gì đó. Ta cần phải viết thư. gặp hai người sau”. Ông khi bước chân tiến vào nhà.

      Whitney cảm thấy bị giằng xé, đau khổ khi thấy cái cách cha nàng đối xử với dì của nàng và niềm vui khi được trở về nhà. Khi bước lên cầu thang, nàng đưa mắt vẩn vơ nhìn căn nhà cũ quen thuộc tường treo những bức tranh phong cảnh kiểu và những bức chân dung tổ tiên nàng được bọc khung bằng gỗ sồi. Bức họa ưa thích của nàng, cảnh săn sống động trong buổi sáng đầy sương mù, được đặt ở vị trí danh dự ban công treo giữa 2 món đồ gỗ kiều Chippendale, kiểu đồ gỗ thế kỉ 18 của ). Mọi thứ vẫn như xưa, nhưng có khác. Hình như có nhiều người hầu gấp 3 lần trước kia và căn nhà sáng bóng chắc hẳn phải tốn nhiều công sức lao động. Mỗi inch sàn nhà bóng lộn và từng miếng gỗ ốp tường đều được đánh bóng như mới. Những chiếc chân nến trong phòng khách đều sáng choang và thảm dưới chân nàng đều là thảm mới.

      Bước vào phòng ngủ trước kia của nàng, Whitney dừng lại và cố nín thở. Phòng của nàng được trang trí lại hoàn toàn. Nàng mỉm cười dễ chịu khi nhìn về phía chiếc giường, màn và phủ giường đều làm bằng sa tanh màu ngà có sọc vàng và cam nhạt, rất hợp với tấm rèm cửa sổ. “Clarrisa, trông tuyệt phải ?” Nàng kêu lên, quay về phía người hầu . Nhưng người phụ nữ tóc xám, phúng phính còn bận rộn chỉ đạo người hầu mang hành lí vào phòng. Whitney quá phấn khích, muốn nghỉ vì thế nàng giúp Clarissa và người hầu mới dỡ hành lí.

      Sắp tời giờ ăn tối, nàng tắm xong và thay trang phục, những người hầu cũng sắp dỡ xong hành lí. Whitney đến phòng dì. Căn phòng dành cho khách được sửa và trông khá tồi tàn so với phần còn lại của ngôi nhà. Whitney muốn xin lỗi dì về điều đó và vì đón tiếp thô lỗ của cha nàng, nhưng dì Anne ngăn nàng lại bằng nụ cười thông hiểu. “ thành vấn đề đâu con .” Rồi tay trong tay, họ cùng nhau xuống gác.

      Cha nàng đợi họ trong phòng ăn, và Whitney mơ hồ nhận ra rằng những chiếc ghế được bọc lại bằng vải nhung màu hoa hồng trong rất hợp với những tấm rèm cửa mới có đính những quả tua nặng ở chân rèm. Hai người hầu nam trong bộ đồng phục hoàn hảo đứng gần chiếc tủ búp phê, còn người hầu khác đẩy chiếc xe bằng bạc chất đầy các đĩa thức ăn từ nhà bếp. “Dường như có khá nhiều người hầu mới trong nhà.”

      Whitney nhận xét với cha khi ông lịch kéo ghế cho Anne ngồi.

      “Chúng ta luôn cần họ.” Ông cộc cằn đáp. “Nơi này bắt đầu có vẻ xuống cấp.”

      Bốn năm qua có ai với nàng bằng giọng đó và Whitney chăm chăm nhìn ông bối rối. Lúc đó, dưới ánh nến sáng choang soi tỏ ông, Whitney nhận ra rằng tóc ông bắt đầu điểm bạc, có những nếp nhăn hằn sâu trán ông cũng như khoé mắt và môi ông. Ông trông như thể già cả chục tuổi trong vòng 4 năm, nàng day dứt nghĩ. “Sao con nhìn ta chăm chú thế?”, ông hỏi khẽ. Trước kia ông luôn tỏ ra khắc nghiệt với nàng, Whitney buồn bã nhớ lại, nhưng lúc đó ông có lí do chính đáng. Tuy nhiên bây giờ nàng về nhà, nàng muốn hai người lại rơi vào tình cảnh thù địch như trước kia. Nàng nhàng : “Con nhận ra rằng tóc cha chuyển sang màu xám rồi.” “Thế có gì ngạc nhiên chứ?”, ông bẻ lại nhưng giọng có phần bớt khắc nghiệt hơn.

      Rất cẩn thận và cố tình, Whitney mỉm cười với ông và khi nàng làm thế, nàng tình cờ nhận ra rằng nàng thậm chí nhớ trước kia ông có bao giờ cười . “Vâng”, nàng đáp mắt lấp lánh. “Nếu việc con lớn lên làm tóc cha điểm bạc con ngạc nhiên thời gian lại làm được điều đó.”

      Cha nàng trông có vẻ thảng thốt khi nhìn thấy nụ cười đáp trả của nàng nhưng ông chỉ nhượng bộ chút. “Con có biết là bạn của con Emili lấy chồng chưa?” Whitney gật đầu. Ông tiếp “Con bé đấy ra mắt được 3 mùa và cha nó với ta rằng ông ấy gần như tuyệt vọng vì mong mỏi tìm cho con bé cuộc hôn nhân phù hợp. Bây giờ bộ đôi đó trở thành đề tài bàn tán của cả cái vùng nông thôn chết tiệt này!” Ông hướng ánh mắt buộc tội về phía Anne, quở trách bà vì thất bại trong việc tìm cho Whitney cuộc hôn phối phù hợp.

      Mặt Anne đanh lại và Whitney vội vã xen vào trêu chọc, “Chắc hẳn là cha cũng tuyệt vọng mong nhìn thấy con tìm được tấm chồng xứng đáng phải ?”

      “Đúng vậy” ông cụt lủn. “Ta mong như vậy”. Lòng tự hào đòi hỏi Whitney phải kể cho ông về hàng tá lời cầu hôn mà chú Edward thay mặt nàng nhận được: lí do ngăn nàng ra là vì nàng biết cha nàng trở nên hung bạo khi biết rằng, tham khảo ý kiến của ông, chú Edward từ chối tất cả các lời đề nghị đó. Tại sao cha nàng lại lạnh lùng và khó gần đến thế? Whitney buồn bã tự hỏi. Liệu nàng có hi vong nối lại hố ngăn cách giữa họ? Đặt chén của mình xuống, nàng tặng ông nụ cười nồng ấm, bí và khẽ : “Nếu điều này có thể làm cảm giác mất thể diện của cha vì con chưa lấy được chồng dù trải qua 4 mùa hội dì Anne và con có thể khẽ với cha rằng con từng từ chối lời cầu hôn của 2 tòng nam tước, 1 bá tước, 1 công tước và 1 hoàng tử!”

      “Điều đó đúng thưa bà?” Ông quay sang hỏi độp Anne .“Tại sao ai thông báo cho tôi về những lời cầu hôn đó?”

      “Tất nhiên là điều đó đúng”. Whitney giúp Anne, gắng giữ mặt tươi tỉnh. “Con chỉ gặp công tước thực kẻ mạo danh – và con ghét cay ghét đắng cả hai. Con cũng gặp 1 vị hoàng tử Nga nhưng ông ta được hứa hôn với nàng công chúa và con nghi ngờ việc ta từ bỏ vị hoàng tử đó để con có thể đánh bại Emili.”

      Ông nhìn chằm chặp nàng trong 1 giây, sau đó đột nhiên : “Ta có tổ chức buổi tiệc cho con tối mai.”

      Whitney cảm thấy dòng chảy ấm áp xuyên qua và vương vấn mãi thậm chí cả khi cha nàng tức giận chỉnh lại: “Thực ra đó phải là bữa tiệc , nó giống như gánh xiếc hỗn loạn với tham dự của nào Tôm, nào Dick và Harry trong phạm vi nhiều dặm - dàn nhạc, nhảy nhót và tất cả những thứ rác rưởi khác nữa!”

      “Nghe … tuyệt vời.” Whitney tìm cách diễn đạt, cố giữ cho đôi mắt tươi cười của nàng cụp xuống.

      “Emili từ London về đây cùng với chồng mới cưới của ấy. Mọi người đến.”

      Tâm trạng của ông khó đoán đến mức Whitney cố gắng tìm cách bắt chuyện với ông nữa, vì vậy thời gian còn lại của bữa ăn rơi vào im lặng. Ông gì cho đến tận khi người hầu bưng đồ tráng miệng ra và giọng ông vang lên tự nhiên đến mức làm Whitney giật mình. “Chúng ta có người hàng xóm mới”, giọng ông gần như vang lên, sau đó ông chỉnh lại, hắng giọng và tự nhiên hơn. “ ta cũng dự tiệc của con, ta muốn con gặp ta. gã rất điển trai - người độc thân. ta cưỡi ngựa rất giỏi. ngày nào đó hãy xem ta cưỡi ngựa.”

      Dần hiểu ra, Whitney phá lên cười. “Oh, Papa”, khẽ lúc lắc lọn tóc dài bóng bẩy nàng , “Cha cần làm mối cho con đâu. Con vẫn chưa tuyệt vọng đến mức đó.” Theo nét mặt của ông, nàng nhận ra cha nàng chia sẻ ý hài hước trong chuyện này với nàng vì thế Whitney cố tỏ ra nghiêm trang đúng bổn phận khi nàng hỏi tên của người hàng xóm mới.

      “Clayton Westmo… Clayton Westland”.

      Thìa của Anne va khẽ vào đĩa, bà hé mắt nhìn Martin Stone, người hằm hằm nhìn trả bà trong khi mặt ông ta chuyển sang sắc hồng rất khả nghi.

      Nhìn vẻ mặt đầy giông tố của cha, Whitney quyết định cứu dì tránh xa tâm trạng nóng nảy của ông. Đặt thìa của mình xuống, nàng đứng lên. “Con nghĩ con và dì Anne muốn nghỉ sớm sau khi trải qua chuyến dài như vậy, thưa cha.”

      Nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy dì Anne lắc đầu “Ta muốn ngồi thêm vài phút nữa với cha con, con . Con cứ trước .”

      “Đúng vậy.” Martin tiếp lời ngay lập tức. “Hãy ngủ ngay , dì con và ta cần chuyện chút”.

      Khi Whitney vừa khỏi, Martin gật đầu cụt lủn ra hiệu cho những người hầu lui ra và chiếu cái nhìn vừa thận trọng vừa giận dữ về phía Anne. “Bà hành động rất kì cục khi tôi nhắc đến tên người hàng xóm của chúng tôi, thưa bà.”

      Quý bà Anne nghiêng đầu, có tình quan sát ông. “Hành động của tôi có kỳ quặc hay tuỳ thuộc vào việc tên của ông ta là Clayton Westland hay là Clayton Westmoreland. Tôi xin cảnh báo ông rằng nếu người đàn ông đó là Clayton Westmoreland, tôi nhận diện được ông ta ngay khi tôi nhìn thấy ông ta thậm chí dù chúng tôi chưa bao giờ được giới thiệu với nhau.”

      “Nếu bà khăng khăng muốn biết, đó là Westmoreland”, Martin độp lại. “Và có lời giải thích đơn giản cho việc ông ta có mặt ở đây: Ông ta tình cờ nghỉ ngơi ở đây – vì hậu quả của trận ốm trước đó.”

      Lời giải thích đó nực cười, Anne nhìn ông ta chằm chặp rồi mở miệng. “Chắc ông đùa?”

      “Chết tiệt, tôi trông giống như là đùa ư?” Ông thở phì phì giận dữ.

      “Nếu ông thực tin câu chuyện thần tiên kiểu Banbury đó?” Anne kêu lên, quan tâm tới việc ông ta có thể làm gì. “Có vô số chỗ mà Công tước Claymore có thể tới nếu ông ta thực cần nghỉ ngơi. Nơi cuối cùng tôi nghĩ ông ta có thể tới là ở đây nhất là khi mùa đông đến gần.”

      “Cứ cho là như vậy nhưng tôi chỉ với bà những gì ông ta với tôi thôi. Công tước muốn tránh căng thẳng thời gian và ông ta quyết định nghỉ ngơi ở đây. Vì chỉ có tôi – và bây giờ thêm bà - biết ông ấy là ai, tôi tin rằng cả hai chúng ta khai thác chuyện cá nhân của ông ấy bằng cách tiết lộ danh tính của ông ấy cho mọi người biết”.

      Sau khi về phòng, Anne cố tìm cách để kìm chế cơn giận dữ quay cuồng trong đầu mình, bà nhớ lại đêm dạ hội hoá trang nhà Armands khi Whitney hỏi bà tên của quý ông cao, mắt xám cùng với Marie St.Allermain. Anne chắc chắn người đàn ông lúc đó là công tước vì ai cũng biết ca sĩ sáng giá St. Allermain là người tình của Claymore và rằng ta chưa bao giờ cùng người đàn ông nào khác. Tất nhiên công tước toàn tâm toàn ý với ta và thường xuyên ve vãn những người đẹp khác khi St.Allermain có show diễn ở Châu Âu.

      Được rồi, Anne nghĩ, gạt bỏ hình ảnh của St.Allermain, Claymore có mặt ở buổi dạ hội và Whitney dò hỏi về ông ta. Nhưng họ chắc hẳn chưa có dịp ở bên nhau nếu Whitney biết ông ta là ai mà cần hỏi. Claymore thể theo Whitney đến đây – ông ta ở đây trước cả khi nàng trở về. Vì vậy, chắc chỉ là trùng hợp khi Whitney hỏi dò về ông ta ở dạ hội nhà Armand và giờ ông ta sống dật ở đây.

      Anne cảm thấy khá hơn nhưng chỉ trong giây sau bà lại cảm thấy bất an. Tối mai Clayton Westmoreland và Whitney được giới thiệu với nhau. Whitney thu hút ông ta, việc này Anne nghi ngờ gì. Điều gì xảy ra nếu ông ta quyết định theo đuổi nàng? Anne hoảng hốt đứng dậy, để bảo vệ cháu mình trước ông ta, bà chỉ tiết lộ danh tính của ông ta cho Whitney mà còn liệt kê cho nàng hàng loạt các cuộc chinh phục phụ nữ và hành vi của ông ta nữa!

      giây nào Anne cho phép mình hi vọng Claymore có thể gặp gỡ Whitney và nàng bất chấp thực là nàng giầu, môn đăng hộ đối với ông ta) cũng thuộc tầng lớp quý tộc cao quý để rồi cầu hôn với nàng. Điều đó thể trở thành thực được! có hàng trăm các bà mẹ bị xấu hổ và các bị tổn thương khi ngu ngốc trông chờ điều đó. Hàm xai bà rắn lại cương quyết. Bà muốn trở thành kẻ thù của Công tước Claymore hùng mạnh bằng cách tiết lộ danh tính của ông ta nhưng bà ngờ rằng Whitney có thể trở thành nạn nhân bị cám dỗ vì vẻ đẹp trai và hấp dẫn thần kỳ của ông ta.

      Anne cởi đồ ngủ nhưng diện của Clayton Westmoreland khiến nhiều giờ sau bà vẫn thể chợp mắt. Whitney cũng thể ngủ. Nàng mơ mộng nghĩ về buổi tiệc tối mai, khi Paul lần đầu tiên trông thấy nàng ăn mặc thanh lịch và trở thành người đàn bà nữ tính nhất.

      Cách đó 3 dặm, những đối tượng trong suy nghĩ của họ họp nhau ở dinh cơ tạm thời của Clayton, thư giãn nhấm nháp brandy sau ván bài. Duỗi dài chân về phía lò sưởi, Paul thưởng thức hương vị rượu màu hổ phách trong li. “Ngài có định tham dự kiện nhà Stone tối mai ? hỏi

      Nét mặt Clayton có vẻ đề phòng. “Có”

      “Tôi cũng bỏ lỡ dịp này.” Paul cười nhăn nhở. “Trừ phi Whitney thực thay đổi, bằng tối mai rất thú vị đấy”

      cái tên khác thường – Whitney.” Clayton nhận xét đầy vẻ tò mò cốt để khuyến khích vị khách của mình tiếp tục.”

      “Đó là tên gia đình. Cha của ấy rất mong đợi đứa con trai, theo như tôi hiểu, vì vậy ông ấy vẫn giữ tên đó dù ấy là . Thực ra ông ta gần như đạt được ý nguyện. ấy có thể bơi như cá, leo trèo như khỉ và cưỡi ngựa giỏi hơn bất kỳ người phụ nữ nào thế giới này. ngày ấy xuất trong chiếc quần của đàn ông, ấy cũng kết cái bè và rằng ấy chèo cái bè ấy tới Châu Mĩ”

      “Rồi sao nữa?”

      ấy chèo tới cuối cái ao.” Paul vừa vừa cười, “Như để củng cố thêm tự tin của ấy, con nhóc đó có cặp mắt rất dễ gây chú ý, cặp mắt xanh nhất mà ngài từng thấy.” Paul chăm chú nhìn ngọn lửa, mỉm cười khi nhớ về kỉ niệm cũ. “Trước khi ấy tới Pháp cách đây 4 năm, cầu tôi chờ ấy. Lời đề nghị đầu tiên tôi nhận được.”

      Cặp lông mày sậm khẽ nhếch lên. “Ngài có nhận lời ?”

      khó !”, Paul cười, nhấp hơi dài brandy, “ bé chỉ vừa mới lớn và rất quyết tâm cạnh tranh với Elizabeth Ashton. Nếu Elizabeth luôn giận dỗi Whitney còn tệ hơn. Chúa ơi! ta là con bé hung hăng tóc rối. Chưa bao giờ tuân theo bất kì chuẩn mực nào trong đời.” Paul im lặng nhớ lại ngày nàng rời Pháp, khi tặng nàng chiếc vòng cổ . Nàng tuyệt vọng cầu xin rằng nàng muốn chỉ là bạn của . Nụ cười nhạt dần mặt . “Vì cha ấy”. giọng đầy xúc cảm, “Tôi mong là thay đổi.”

      Clayton hài hước nhìn Sevarin nhưng gì cả.

      Ngay khi vị khách rời khỏi, Clayton thư giãn ngả lưng ra sau ghế và trầm ngâm nhấm nháp li brandy. Việc giả trang của chàng rất mạo hiểm, chàng càng tiếp xúc với nhiều người chàng càng có nguy cơ bị phát .

      Hôm qua chàng nhận được tin bất ngờ rằng Emili Archibald mà chàng rất nhiều lần nghe tin là cưới người họ hàng xa của chàng. Vấn đề đó được giải quyết sau 5 phút chuyện riêng với Michael Archibald. Nam tước Archibald hề tin lời giải thích của chàng rằng chàng “cần nghỉ ngơi”, Clayton biết điều đó nhưng Michael rất lịch tọc mạch và tôn trọng đủ để giữ bí mật về danh tính của Clayton.

      Việc Anne Gilbert cùng với Whitney hôm nay lại là phức tạp ngoài dự đoán nhưng theo như lời nhắc của Martin Stone, bà Anne chấp nhận lời giải thích rằng chàng chỉ ở đây để nghỉ ngơi. Clayton đứng dậy và bỏ qua những rủi ro đó. Nếu danh tính của chàng bị tiết lộ, chàng thể hưởng niềm vui được theo đuổi Whitney với tư cách là quý ông nông thôn bình thường nhưng khi thoả thuận hợp pháp được kí và tiền được ông Stone nhận và giờ ông ta rất bận rộn tìm cách tiêu hết sức có thể, vì vậy mục tiêu cuối cùng của Clayton thực được đảm bảo.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :