1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

When He Was Wicked (Bridgerton #6) - Julia Quinn (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 20

      ... Michael làm bất cứ cái gì ấy muốn. ấy luôn như thế.

      —của Nữ bá tước Kilmartin gửi Helen Stirling, ba ngày sau khi nhận được thư của Helen

      Những ngày sau đó hề mang đến cho Francesca chút bình yên nào. Khi nghĩ về chuyện đó dựa theo lý trí—hoặc ý nhất là lý trí hết mức có thể—dường như lẽ ra phải tìm ra câu trả lời nào đó, phải cảm thấy chút hợp lý trong chuyện này, cái gì đó có thể bảo cho biết nên phải làm gì, phải cư xử thế nào, nên có quyết định ra sao.

      Nhưng, . Chẳng có gì cả.

      ngủ với hai lần.

      Hai lần.

      Với Michael.

      Riêng cái đó thôi lẽ ra cũng đủ để xác định lựa chọn của , thuyết phục chấp nhận lời cầu hôn của . Cái đó lẽ ra phải rất ràng. ăn nằm với . có thể có mang, mặc dù khả năng đó dường như khá , nếu nghĩ đến việc phải mất tròn hai năm để có bầu với John.

      Nhưng ngay cả nếu có những hậu quả như thế, quyết định của lẽ ra phải hiển nhiên. Trong thế giới của , trong xã hội của , cái kiểu thân mật như làm chỉ đồng nghĩa với duy nhất điều.

      phải lấy .

      Vậy nhưng vẫn thể lôi từ vâng ra khỏi miệng mình. Mỗi khi nghĩ tự thuyết phục bản thân rằng đó là việc phải làm, có giọng xíu bên trong buộc phải dè dặt, và ngừng lại, thể tiến thêm, quá sợ hãi việc phải đào sâu vào những cảm xúc của mình và cố tìm hiểu xem tại sao lại cảm thấy đờ đẫn đến thế.

      Michael hiểu, đương nhiên. Sao có thể hiểu được, khi cũng chẳng hiểu nổi mình?

      " gọi mục sư vào sáng mai," thầm vào tai khi giúp ngồi lên con ngựa mới, bên ngoài căn nhà của người làm vườn. thức dậy mình, đâu đó vào khoảng chiều muộn, mẩu tin nhắn đặt chiếc gối bên cạnh , giải thích rằng đưa Felix về Kilmartin và trở lại sớm với con ngựa mới.

      Nhưng chỉ mang con ngựa, buộc lại phải cưỡi chung yên với , lần này ngồi sau lưng.

      "Em chưa sẵn sàng," , cảm giác hoảng loạn bất chợt dâng lên trong ngực. "Đừng gặp ông ta. Chưa được."

      Gương mặt sầm lại, nhưng cho phép cơn giận của mình dâng lên cao hơn. "Chúng ta chuyện đó sau," .

      Và họ cưỡi ngựa về nhà trong im lặng.

      cố trốn về phòng mình khi họ về tới Kilmartin, lẩm bẩm cái gì đó về việc cần phải tắm, nhưng tóm lấy tay , nắm tay chặt và suy suyển, và nhận ra mình lại ở mình với , trở lại căn phòng khách hoa hồng chứ chẳng đâu khác, cánh cửa đóng chặt sau lưng họ.

      "Tất cả những chuyện này là sao?" hỏi.

      là gì?" ngừng lại, cố gắng tuyệt vọng nhìn về phía cái bàn sau lưng . Đó chính là cái bàn mà đặt ngồi lên đó tối hôm trước, rồi làm những chuyện thể ra với .

      Và riêng hình ảnh đó cũng đủ để làm run lên.

      "Em biết ý là gì," vẻ thiếu kiên nhẫn.

      "Michael, em—"

      "Em lấy chứ?" hỏi.

      Chúa ơi, ước sao toạc ra như vậy. dễ dàng né tránh hơn bao nhiêu nếu câu đó được ra, treo lơ lửng ngay giữa họ.

      "Em—em—"

      "Em lấy chứ?" nhắc lại, lần này lời cứng rắn, và có thêm chút góc cạnh.

      "Em biết," cuối cùng trả lời. "Em cần thêm thời gian."

      "Thời gian để làm gì?" gắt. "Để cố gắng thêm chút nữa làm cho em có mang?"

      nhăn mặt như thể bị đánh.

      tiến về phía . "Bởi vì làm thế đấy," cảnh báo. " đè em ra ngay bây giờ, và rồi tối nay, và rồi ba lần nữa vào ngày mai nếu điều đó là cần thiết."

      "Michael, thôi ..." thầm.

      " ăn nằm với em," , giọng bình thản vậy mà vẫn có vẻ khẩn trương kỳ lạ. "Hai lần. Em chẳng còn trong trắng gì. Em biết điều đó có nghĩa là sao."

      Và bởi vì chẳng phải trong trắng gì—và chẳng ai trông đợi như vậy—nên mới có thể , "Em biết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Nếu như em có mang."

      Michael rít lên từ chưa bao giờ mơ có thể ra trước mặt .

      "Em cần thời gian," , vòng tay ôm lấy người mình.

      "Tại sao?"

      "Em biết. Để nghĩ. Để tìm cách giải quyết. Em biết."

      "Còn cái quỷ gì để mà nghĩ nữa?" bật ra.

      "Ừm, ví dụ như là, về chuyện liệu có thể làm người chồng tốt ," bật lại, cuối cùng cũng bắt đầu tức giận.

      lui lại. "Câu đó có nghĩa quái gì thế?"

      "Những việc làm trong quá khứ của , đầu tiên là thế," trả lời, nheo mắt lại. " chẳng hẳn là hình mẫu đoan chính của con chiên đạo Thiên chúa."

      "Cái đó, phát ra từ người đàn bà ra lệnh cho tôi cởi bỏ quần áo mới chiều nay sao?" giễu cợt.

      "Đừng có xấu thế," với giọng thấp.

      "Đừng có thách thức kiềm chế của ."

      Đầu bắt đầu quay cuồng, và ấn các ngón tay vào thái dương. "Vì Chúa, Michael, thể để em suy nghĩ sao? thể cho em chút thời gian suy nghĩ sao?"

      Nhưng thực là, phát sợ nếu phải nghĩ. Bởi vì nhận ra cái gì chứ? Rằng người lẳng lơ, mất nết? Rằng cảm thấy phấn khích hoang sơ với người đàn ông này, cảm giác ngây ngất, xấu xa chưa từng có với chồng của , người mà đến từng phần trong trái tim mình.

      tìm thấy khoái lạc với John, nhưng chẳng có gì như thế này.

      thậm chí chưa bao giờ mơ chuyện này có tồn tại.

      Vậy mà tìm thấy nó với Michael.

      Bạn . Người bạn tâm của .

      Người tình của .

      Chúa ơi, thành cái gì thế này?

      "Làm ơn," cuối cùng khẽ . "Làm ơn. Em cần ở mình."

      Michael nhìn chằm chằm lâu, lâu đủ để làm muốn ngọ ngoạy dưới ánh mắt soi mói của , nhưng cuối cùng chỉ khẽ chửi thề và bước ra khỏi căn phòng.

      rớt phịch xuống chiếc ghế sofa và úp mặt vào tay. Nhưng khóc.

      khóc. có lấy giọt nước mắt. Và dù có chết, cũng chẳng thể hiểu được tại sao.

      bao giờ hiểu nổi đàn bà.

      Michael chửi thề dữ dội trong khi giật đôi ủng ra, quăng cái thứ chết tiệt đó vào cánh cửa tủ của mình.

      "Thưa ngài?" giọng ngập ngừng của người hầu vang lên, ta vừa thò đầu qua cánh cửa mở sang phía phòng thay đồ.

      " phải lúc này, Reivers," Michael gắt.

      "Vâng," người hầu nhanh, vội vàng bước qua phòng để nhặt đôi ủng lên. "Tôi chỉ mang chúng . Ngài muốn chúng được cọ rửa."

      Michael lại chửi thề.

      "Er, hoặc có thể là đốt luôn." Reivers nuốt khan.

      Michael chỉ nhìn ta và gầm gừ.

      Reivers chuồn, nhưng cái đồ ngốc đó, ta quên đóng cửa.

      Michael đá nó đòng sầm lại, chửi thề lần nữa khi thể thấy thỏa mãn với tiếng ầm đó.

      Ngay cả chút vui vẻ giờ cũng biến mất khỏi đời , dường như vậy.

      lại lại ngừng tầm thảm màu vang đỏ, chỉ thỉnh thoảng dừng lại bên cái cửa sổ.

      Quên chuyện hiểu phụ nữ . bao giờ giả vờ rằng mình có khả năng đó. Nhưng từng nghĩ hiểu Francesca. Ít nhất đủ để tự bảo với mình rằng lấy bất cứ người đàn ông nào ngủ cùng hai lần.

      lần, có thể . lần có thể gọi đó là sai lầm. Nhưng hai lần—

      bao giờ cho phép người đàn ông ăn nằm với hai lần trừ phi coi trọng ta chút.

      Nhưng, nghĩ với vẻ u ám méo mó, ràng phải vậy.

      ràng sẵn sàng sử dụng để thỏa mãn khoái lạc của —và làm vậy. Vì chúa, . giành quyền chủ động, nắm lấy cái muốn, chỉ từ bỏ quyền kiểm soát khi ngọn lửa giữa họ bùng lên thành cơn bão rừng rực.

      sử dụng .

      chưa từng nghĩ có thể làm như vậy.

      có từng như vậy với John? có từng nắm quyền chủ động? có từng—

      ngừng lại, bàn chân chôn chặt tại chỗ tấm thảm.

      John.

      quên mất John.

      Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?

      bao năm, mỗi lần nhìn thấy Francesca, mỗi lần nghiêng người tới chỉ để hít thoáng hương ngây ngất của , John luôn ở đó, đầu tiên là trong ý nghĩ, và rồi trong ký ức của .

      Nhưng từ cái khoảnh khắc bước vào phòng khách hoa hồng đêm qua, khi nghe tiếng bước chân sau lưng và thầm lời , "Lấy ," với chính mình, quên mất John.

      Ký ức về ấy bao giờ biến mất. ấy quá thân thiết, quá quan trọng—với cả hai người. Nhưng đâu đó chặng đường, đâu đó chặng đường lên Scotland, nếu chính xác, Michael cuối cùng cũng cho phép mình nghĩ rằng—

      Mình có thể lấy ấy. Mình có thể cầu hôn ấy. Mình thực có thể.

      Và khi tự cho phép mình, càng lúc càng bớt cảm thấy như thể mình đánh cắp khỏi ký ức về họ của .

      Michael đòi hỏi được đặt vào vị trí này. chưa bao giờ nhìn lên trời cao và ao ước được sở hữu danh hiệu bá tước. chưa bao giờ thực ước mình có Francesca, chỉ chấp nhận rằng bao giờ có thể là của .

      Nhưng John mất. ấy mất.

      Và đó chẳng phải lỗi của ai cả.

      John mất, và cuộc đời Michael bị thay đổi theo tất cả mọi cách có thể tưởng tượng ra ngoại trừ điều.

      vẫn Francesca.

      Chúa ơi, biết nhường nào.

      Chẳng có lý do gì họ thể lấy nhau. Chẳng có luật, chẳng có tục lệ, chẳng gì cả ngoài lương tâm của chính , mà nó, bất chợt, trở nên im lặng trước vấn đề này.

      Michael cuối cùng cho phép mình tự hỏi, lần đầu tiên, câu hỏi duy nhất chưa bao giờ hỏi chính mình.

      John nghĩ sao về tất cả những chuyện này?

      nhận ra rằng họ cầu phúc cho họ. Trái tim John rộng lớn vậy đấy, tình của ấy cho Francesca—và Michael—chân thành đến vậy đấy. ấy muốn Francesca được thương và trân trọng như cách Michael và trân trọng .

      ấy muốn Michael được hạnh phúc.

      Cảm xúc duy nhất Michael chưa bao giờ thực nghĩ rằng có thể áp dụng cho chính mình.

      Hạnh phúc.

      Thử tưởng tượng mà xem.

      Francesca đợi Michael gõ cánh cửa phòng , nhưng khi tiếng gõ vang lên, vẫn nhảy lên vì bất ngờ.

      Cơn choáng váng của còn lớn hơn nữa khi mở cánh cửa và nhận ra mình phải đưa ánh mắt xuống khá nhiều. Tròn tấc, nếu chính xác. Michael đứng bên kia cánh cửa. Đó chỉ là hầu, mang khay đồ ăn tối cho .

      Mắt nheo lại nghi ngờ, Francesca thò đầu ra hành lang, nhìn hết bên này bên kia, hoàn toàn chuẩn bị để thấy Michael thầm rình mò ở trong góc tối nào đó, chỉ đợi đến đúng thời điểm để lao tới.

      Nhưng chẳng thấy đâu cả.

      "Đức ngài nghĩ bà có thể đói," hầu , đặt cái khay xuống bàn viết của .

      Francesca nhìn lướt những thứ đó xem có mảnh tin nhắn, bông hoa, cái gì đó cho thấy ý định của Michael, nhưng chẳng có gì cả.

      Và chẳng có gì cả cho suốt phần còn lại của buổi tối, và chẳng có gì trong cả sáng hôm sau nữa.

      Chẳng có gì thêm ngoài khay đồ ăn sáng, và cái cúi đầu và nhún gối chào của hầu, với thêm câu, "Đức ngài nghĩ bà có thể đói."

      Francesca cầu được có thời gian để suy nghĩ, và có vẻ đó chính xác là thứ cho .

      Và nó là khủng khiếp.

      Nhưng cũng phải thừa nhận, có thể còn tệ hơn nữa nếu phớt lờ ý muốn của để cho được mình. ràng, thể tin tưởng bản thân với có mặt của . Và cũng chẳng tin tưởng cho lắm, với vẻ ngoài đầy hấp dẫn và những câu hỏi thầm của .

      Em hôn nhé, Francesca? Em để hôn em nhé?

      thể từ chối, khi mà đứng quá gần như vậy, đôi mắt —đôi mắt tuyệt vời, màu bạc, hơi nheo—nhìn với mãnh liệt nóng bỏng.

      làm mất hồn. Đó có thể là cách giải thích duy nhất.

      tự mặc quần áo buổi sáng hôm đó, khoác lên người bộ váy ban ngày thuận tiện và dễ chịu khi ra ngoài. muốn co tròn trong phòng mình, nhưng cũng chẳng muốn lang thang qua các hành lang của Kilmartin, nín thở trước mỗi khúc quanh, chờ đợi Michael ra trước mặt .

      nghĩ là có thể tìm thấy ở bên ngoài nếu thực muốn, nhưng ít ra cũng phải cố gắng chút.

      ăn sáng, ngạc nhiên khi vẫn cảm thấy ngon miệng trong hoàn cảnh như thế này, rồi lẻn ra khỏi phòng, tự lắc đầu với mình khi nhòm cách lén lút xuống sảnh, cư xử chẳng khác gì tên trộm, háo hức muốn được tẩu thoát êm thấm.

      thành ra như thế này đây, tự nghĩ cách bực bội.

      Nhưng thấy đường xuống sảnh, và cũng chẳng thấy các cầu thang.

      ở trong các phòng khách hay phòng nghỉ, và thực tế, khi tới được cửa chính, thể nhíu mày.

      ở đâu?

      ao ước được thấy , tất nhiên, nhưng thế này cũng hơi đáng thất vọng sau bao lo lắng của .

      đặt tay lên nắm cửa.

      nên chạy. nên ra ngoài nhanh ngay bây giờ, trong lúc chẳng có ai và có thể trốn thoát.

      Nhưng ngưng lại.

      "Michael?" chỉ khẽ cái từ đó, và nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng thể rũ bỏ cảm giác ở đó, quan sát .

      "Michael?" thầm, nhìn hết bên này bên kia.

      Chẳng có gì cả.

      tự lắc đầu. Chúa ơi, làm sao thế này? quá ngơ ngẩn. Thậm chí thành hoang tưởng mất rồi.

      Với cái liếc cuối cùng ra sau lưng, rời ngôi nhà.

      Và thực nhìn thấy , ngắm từ dưới cái cầu thang cuốn, gương mặt thoáng nụ cười nhất, và nhất.

      Francesca nán lại ở ngoài lâu hết mức có thể, và cuối cùng đành đầu hàng trước mệt mỏi và cái lạnh lẫn lộn. lang thang khắp khu đất trong khoảng sáu hay bảy giờ, và mệt, và đói, và chẳng thèm gì bằng tách trà.

      thể tránh mặt mãi được.

      Vậy là lẻn vào lại, cũng khẽ khàng như khi , định lên phòng, nơi có thể ăn mình. Nhưng trước khi có thể tới được chân cầu thang, nghe thấy tên mình.

      "Francesca!"

      Đó là Michael. Tất nhiên đó là Michael. thể trông đợi để yên mãi được.

      Nhưng điều lạ lùng là— thấy bực mình hay thấy nhõm nữa.

      "Francesca," lại , tiến tới cánh cửa vào thư viện, "tới đây với ."

      Giọng nhã nhặn—quá nhã nhặn, nếu cái đó có thể, và hơn nữa, Francesca khá nghi ngờ cái cách lựa chọn căn phòng. Chẳng phải muốn dẫn tới phòng khách hoa hồng, nơi bị tấn công bởi những ký ức về lần chạm trán nóng bỏng của họ sao? Chẳng phải ít nhất cũng chọn phòng nghỉ màu xanh, nơi được trang trí theo phong cách êm dịu, lãng mạn, với những cái ghế dài bọc đệm và những cái gối êm?

      làm cái gì ở thư viện, chẳng phải nó là nơi, chắc chắn, ít phù hợp nhất để người ta dàn dựng màn quyến rũ tại Kilmartin này sao?

      "Francesca?" lại , lúc này trông có vẻ khá thích thú trước lưỡng lự của .

      " làm gì ở đó thế?’ hỏi, cố lộ vẻ nghi ngờ.

      "Uống trà."

      "Trà?"

      "Những cái lá thả trong nước sôi?" lẩm bẩm. "Có thể em từng thử rồi đấy."

      cong môi. "Nhưng ở trong thư viện?"

      nhún vai. "Ở đó cũng tốt chả kém chỗ nào." bước sang bên và đưa tay trước mặt, ra hiệu rằng nên bước vào. "Cũng vô hại chả kém chỗ nào," thêm.

      cố đỏ mặt.

      "Cuộc dạo của em dễ chịu chứ?’ hỏi, giọng hoàn toàn xã giao.

      "Er, vâng."

      " ngày thời tiết rất đẹp."

      gật đầu.

      "Mặc dù nghĩ mặt đất vẫn còn hơi lầy lội ở vài chỗ."

      định làm gì đây?

      "Trà?" hỏi.

      gật đầu, mắt mở lớn khi rót cho . Đàn ông bao giờ làm thế.

      "Đôi khi phải tự lo cho mình ở Ấn Độ," giải thích, đọc chính xác ý nghĩ của . "Của em đây."

      cầm lấy cái tách sứ tinh xảo và ngồi xuống, để cho hơi ấm của trà lọt qua lớp sứ tới bàn tay. thổi khẽ, rồi nhấp chút, thử độ nóng.

      "Biscuit?" đưa ra cái đĩa với đủ loại bánh nướng ngon lành.

      Bụng sôi lên, cầm lấy cái và gì.

      "Ngon lắm," mời. " ăn bốn cái trong khi đợi em."

      " đợi lâu ?" hỏi, suýt ngạc nhiên với giọng của mình.

      "Khoảng giờ gì đấy."

      nhấp trà. "Vẫn còn khá nóng."

      " cho thay trà mới mỗi mười phút," .

      "Ồ." chu đáo như vậy thực là, nếu hẳn gây ngạc nhiên, vẫn khó đoán trước.

      bên mày nhướng lên, nhưng chỉ chút, và chắc có phải cố tình làm vậy. luôn có thể điều khiển vẻ mặt của mình; có thể làm người đánh bạc siêu đẳng, nếu muốn. Nhưng bên mày trái của khác; Francesca nhận ra hàng năm nay rằng, đôi khi nó nhúc nhích khi ràng tưởng mình giữ được bộ mặt hoàn toàn vô cảm. luôn nghĩ về nó như là bí mật của riêng , cái cửa sổ riêng của để nhìn sâu vào trong suy nghĩ của .

      Ngoại trừ rằng bây giờ chắc mình muốn có cái cửa sổ như vậy. Nó cho thấy thân mật mà còn cảm thấy thực dễ chịu.

      Chưa đến chuyện ràng tự huyễn hoặc mình khi nghĩ rằng có thể hiểu được cách đầu óc suy nghĩ.

      nhón cái bánh từ cái khay, lơ đãng nhìn lớp mứt quả mâm xôi ở giữa, rồi bỏ tọt nó vào mồm.

      "Chuyện này là về cái gì đây?" hỏi, thể kìm nén tò mò thêm nữa. cảm thấy hơi giống con mồi, được vỗ béo để làm thịt.

      "Trà?" hỏi, sau khi nuốt xong. "Hầu hết là về trà, nếu em cần biết."

      "Michael."

      " nghĩ em có thể bị lạnh," giải thích và nhún vai. "Em ra ngoài khá lâu."

      " biết em lúc nào?"

      nhìn giễu cợt. "Tất nhiên."

      ngạc nhiên. Thực ra đó là điều duy nhất làm ngạc nhiên—rằng ngạc nhiên.

      " có cái này cho em," .

      Đôi mắt nheo lại. " sao?"

      "Điều đó lạ lùng thế cơ à?" lẩm bẩm, và đưa tay xuống cái ghế bên cạnh.

      Hơi thở ngừng lại. phải cái nhẫn. Làm ơn, phải cái nhẫn. Chưa được.

      chưa sẵn sàng để vâng.

      cũng sẵn sàng để .

      Nhưng thay vào đó, đặt lên bàn bó hoa , mỗi bông có vẻ thanh tú hơn bông trước. chưa bao giờ giỏi về hoa, chẳng quan tâm ghi nhớ tên chúng, nhưng có những bông trắng thon dài, với chút màu tím, và cái gì đó gần như màu xanh. Và chúng được buộc lại khá trang nhã bằng dải bạc.

      Francesca chỉ nhìn chằm chằm, biết nên nghĩ sao về cử chỉ này.

      "Em có thể chạm vào nó," , thoáng thích thú ra trong giọng . "Nó truyền bệnh đâu."

      "," nhanh, đưa tay chạm vào bó hoa xíu, "tất nhiên là . Em chỉ..." đưa những bông hoa lên mặt và ngửi, rồi đặt chúng xuống, hai tay nhanh chóng rút lại đùi.

      "Em chỉ sao?" hỏi nhàng.

      "Em biết nữa," trả lời. Và biết . chẳng hiểu định kết thúc câu đó như thế nào, nếu thực muốn vậy. nhìn xuống bó hoa , chớp mắt vài lần trước khi hỏi, "Gì thế này?"

      " gọi chúng là hoa."

      nhìn lên, đôi mắt nhìn vào mắt kỹ và sâu. "," , "gì thế này!"

      "Cử chỉ này, ý em là thế?" mỉm cười. "Tại sao à, tán em."

      Môi há ra.

      nhấp ngụm trà. "Điều đó đáng ngạc nhiên thế sao?"

      Sau tất cả những gì qua giữa họ?

      Phải.

      "Em hoàn toàn xứng đáng như thế," .

      "Em nghĩ định—" ngừng lại, đỏ mặt dữ dội. ngủ với cho đến khi có mang.

      Ba lần ngày hôm nay, đúng hơn. Ba lần, thề, và họ vẫn còn ở con số và...

      Hai má cháy bừng lên, và thể cảm thấy hình ảnh giữa hai chân .

      Chúa ơi.

      Nhưng—ơn trời—vẻ mặt của vẫn tỏ ra ngây thơ, và tất cả là, " tính lại các chiến thuật của mình."

      cắn vội vào cái bánh của . Bất cứ lý do gì để có thể đưa tay lên mặt và che chút xíu ngượng ngùng của mình.

      "Tất nhiên vẫn định theo đuổi các lựa chọn của mình trong cái vụ đó," , nghiêng người về phía trước với ánh mắt quyến rũ. " cũng chỉ là người đàn ông, dù sao nữa. Và em, như tin là chúng ta rất ràng với nhau, cũng rất đàn bà."

      dúi nốt cái bánh vào miệng.

      "Nhưng nghĩ em xứng đáng hơn thế," kết, ngồi lại với vẻ mặt bình thản, như thể chưa hề xiên cho nhát bằng lời bóng gió vừa rồi. "Em nghĩ thế sao?"

      , nghĩ. còn nghĩ nữa, ít ra là vậy. Và như vậy là có chút vấn đề, cái vụ đó.

      Bởi vì trong khi ngồi đó, nhét thức ăn vào mồm cách điên cuồng, thể rời mắt khỏi đôi môi . Đôi môi tuyệt vời, mỉm cười chậm rãi với .

      nghe thấy mình thở dài. Đôi môi đó làm những điều tuyệt vời với .

      Với tất cả . Đến từng chút .

      Chúa ơi, thực có thể cảm thấy chúng ngay lúc này.

      Và điều đó làm ngọ ngoạy ghế.

      "Em ổn chứ?" hỏi vẻ lo lắng.

      "Khá ổn," bằng cách nào đó cũng ra được, và uống trà cái ực.

      "Ghế của em ngồi khó chịu lắm à?"

      lắc đầu.

      " có thể lấy cho em cái gì ?"

      "Tại sao lại làm chuyện này?" cuối cùng bật ra.

      "Làm cái gì?"

      "Tử tế với em đến như thế."

      Đôi lông mày nhướng lên. " nên thế sao?"

      "!"

      " nên tử tế." Đó phải là câu hỏi theo cái cách , đúng hơn là câu kết luận có vẻ thú vị.

      "Đó phải là ý em," , lắc đầu. làm bối rối, và ghét như vậy. Chẳng có gì đánh giá cao hơn là cái đầu lạnh và sáng suốt, và Michael có thể đánh cắp cái đó từ chỉ bằng nụ hôn.

      Và rồi làm nhiều hơn thế.

      Quá nhiều.

      bao giờ còn như cũ nữa.

      bao giờ sáng suốt nữa.

      "Trông em có vẻ khổ sở," .

      muốn bóp cổ .

      gật gù và mỉm cười.

      muốn hôn .

      giơ cái bình trà lên. "Nữa?"

      Chúa ơi, vâng, và đó là vấn đề.

      "Francesca?"

      muốn nhảy qua cái bàn và ngồi lên đùi .

      "Em thực ổn chứ?"

      Càng lúc càng khó thở.

      "Frannie?"

      Mỗi khi , mỗi khi nhúc nhích cái miệng, thậm chí chỉ để thở, đôi mắt lại hướng vào môi .

      cảm thấy mình tự liếm môi.

      biết là biết—với tất cả kinh nghiệm, tất cả thành thạo trong việc quyến rũ của —chính xác cảm thấy cái gì.

      có thể đưa tay ra với từ chối.

      có thể chạm vào cháy bùng lên.

      "Em phải ," , nhưng giọng như hết hơi và thiếu sức thuyết phục. Và ràng việc chẳng thể rời mắt khỏi ánh mắt chẳng giúp ích gì nhiều.

      "Những vấn đề quan trọng cần giải quyết trong phòng ngủ của em?" thào, môi cong lên.

      gật đầu, mặc dù biết trêu .

      "Vậy ," khuyến khích, nhưng giọng bình thản và thực tế là, nó nghe chẳng khác gì tiếng gầm gừ quyến rũ.

      Bằng cách nào đó đưa được hai bàn tay tới cái mép bàn. bấu chặt lấy tấm gỗ, tự bảo mình phải đẩy ra, phải làm gì đó, phải cử động.

      Nhưng cứng đơ người.

      "Liệu em có thích ở lại ?" thầm.

      lắc đầu. Hoặc ít ra là nghĩ .

      đứng dậy và ra sau ghế của , cúi xuống để thầm vào tai , " giúp em đứng dậy nhé?"

      lắc đầu lần nữa và suýt nữa nhảy dựng lên, gần gũi của hiểu sao phá vỡ phép thuật ếm vào . Vai va vào ngực , và lảo đảo lui lại, sợ rằng đụng chạm thêm nữa khiến làm chuyện gì đó mà phải hối tiếc.

      Như thể chưa làm đủ những chuyện như thế rồi vậy.

      "Em cần lên lầu," buột ra.

      " ràng là vậy," nhàng.

      " mình," thêm.

      " dám mơ đến chuyện bắt em phải chịu đựng có mặt của thêm khắc nào nữa."

      nheo mắt. có ý định gì đây? Và vì cái quỷ gì mà lại cảm thấy thất vọng đến thế này?

      "Nhưng có thể..." lẩm bẩm.

      Trái tim nhảy lên.

      "...có thể nên hôn tạm biệt em," kết luận. "Lên tay, tất nhiên. Đó là phép tắc."

      Cứ làm như họ chưa quẳng hết cả phép tắc lại London.

      nắm lấy những ngón tay . "Chúng ta tìm hiểu nhau, dù sao nữa," . "Phải nhỉ?"

      nhìn chằm chằm, thể rời mắt khỏi đầu khi cúi xuống tay . Đôi môi lướt qua những ngón tay . lần... hai lần... và xong.

      "Mơ thấy nhé," dịu dàng.

      Đôi môi hé ra. thể thôi ngắm gương mặt .

      làm mê mẩn, bắt linh hồn . Và thể nhúc nhích.

      "Trừ phi em muốn nhiều hơn là giấc mơ," .

      có muốn.

      "Em ở lại?" thầm. "Hay em ?"

      ở lại. Trời giúp , ở lại.

      Và Michael cho thấy cái thư viện có thể trở nên lãng mạn đến mức nào.

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 21

      " tin nhắn nhanh để báo cho mẹ biết rằng con đến Scotland an toàn. Phải rằng, con rất mừng khi về đến đây. London vẫn đầy phấn khích như mọi khi, nhưng con nghĩ con cần chút yên tĩnh. Con cảm thấy tập trung và bình tâm hơn nhiều ở vùng thôn quê."

      —của Nữ bá tước Kilmartin gửi mẹ , bà quả phụ Nữ tử tước Bridgerton, ngày sau khi tới Kilmartin

      Ba tuần sau, Francesca vẫn hiểu mình làm gì.

      Michael nhắc lại vấn đề cưới xin thêm hai lần nữa, và mỗi lần đều né tránh câu hỏi đó. Nếu xem xét lời cầu hôn của , thực phải suy nghĩ. phải suy nghĩ về , và phải nghĩ về John, và tệ nhất, phải nghĩ về chính mình.

      phải nghĩ ra chính xác mình làm gì. luôn tự bảo rằng chỉ cưới nếu có mang, nhưng rồi cứ trở lại giường , để cho quyến rũ liên tục.

      Mà thậm chí cái đó cũng còn thực chính xác nữa. là kẻ tự huyễn hoặc mình nếu nghĩ rằng cần phải bị quyến rũ mới có thể giành chỗ cho giường . trở thành kẻ xấu xa, mặc cho có muốn trốn tránh khỏi , bằng cách tự bảo mình rằng chỉ lang thang trong nhà với bộ đồ ngủ của mình bởi vì thấy yên, chứ phải vì tìm kiếm bầu bạn của .

      Nhưng luôn tìm thấy . Hoặc nếu , tự đặt mình tại vị trí mà có thể tìm thấy .

      bao giờ .

      Michael trở nên hết kiên nhẫn. giấu điều đó rất tốt, nhưng hiểu đủ . hiểu hơn hiểu bất cứ ai còn lại hành tinh này, và mặc dù khăng khăng tán tỉnh , ve vãn với những câu và cử chỉ lãng mạn, có thể nhìn thấy những nếp nhăn sốt ruột mờ mờ quanh miệng . bắt đầu cuộc chuyện mà biết cuối cùng dẫn đến chủ đề hôn nhân, và luôn né tránh nó trước khi có thể nhắc đến từ đó.

      để cho thoát, nhưng đôi mắt thay đổi, và miệng căng ra, và rồi, khi ngủ với —và luôn làm thế, sau những lúc như vậy—nó được diễn ra với cấp bách vội vã mới mẻ, và thậm chí chút giận dữ.

      Nhưng mà, thế vẫn chưa đủ để thúc phải hành động.

      thể vâng. biết tại sao; chỉ thể.

      Nhưng cũng chẳng thể . Có thể xấu, và có thể người lẳng lơ, nhưng muốn chuyện này kết thúc. phải đam mê này, và phải, buộc phải thừa nhận, có mặt của .

      chỉ là việc làm tình, mà là vì những thời khắc sau đó, khi nằm cuộn tròn trong vòng tay , bàn tay lơ đãng vuốt ve mái tóc . Đôi khi họ nằm im lặng, nhưng đôi khi họ chuyện, về bất cứ cái gì và về mọi thứ. kể cho về Ấn Độ, và kể cho về tuổi thơ của mình. cho biết ý kiến của mình về các vấn đề chính trị, và thực lắng nghe. Và những chuyện đùa quỷ quái mà đàn ông đáng ra bao giờ được kể cho phụ nữ, và phụ nữ đương nhiên nên thấy thích thú.

      Và rồi, khi chiếc giường thôi rung lên với tiếng cười của , miệng tìm đến , nụ cười in lên môi . " tiếng cười của em," thầm như vậy, và hai tay kéo vào lòng. thở dài, vẫn cười khúc khích, và họ lại bắt đầu niềm đam mê lần nữa.

      Và Francesca , thêm lần, có thể bỏ hết cả thế giới lại đằng sau.

      Và rồi chảy máu.

      Nó bắt đầu như vẫn luôn như vậy, chỉ vài giọt lớp vải áo lót của . lẽ ra nên ngạc nhiên; chu kỳ của có thể đều đặn, nhưng chúng bao giờ cũng đến, và biết sẵn rằng phải người quá dễ có con.

      Nhưng, hiểu sao chờ đợi nó đến. Chưa, dù sao nữa.

      Nó làm khóc.

      Chẳng có gì quá kịch tính, chẳng phải cái gì làm cơ thể quằn quại và chiếm hết cả tâm hồn , nhưng hơi thở nghẹn lại khi nhìn thấy những giọt máu xíu đó, và trước khi nhận ra mình làm gì, hai giọt nước mắt chảy xuống .

      thậm chí còn biết tại sao.

      Có phải là vì chẳng có em bé nào, hay bởi vì—Chúa giúp chẳng có đám cưới nào hết?

      Michael đến phòng đêm đó, nhưng bắt ra, giải thích rằng đó phải là lúc. Đôi môi tìm đến tai , và nhắc về tất cả những việc xấu xa họ vẫn có thể làm, máu hay , nhưng từ chối, cầu .

      Trông có vẻ thất vọng, nhưng hiểu. Phụ nữ có thể quá để ý đến những chuyện như vậy.

      Nhưng khi thức dậy giữa đêm khuya, ước sao ôm .

      Chu kỳ của kéo dài; chưa bao giờ thế cả. Và khi Michael hỏi cách tế nhị rằng qua chưa, dối. biết nếu dối, đằng nào cũng vậy; luôn thế.

      "Tốt," với nụ cười bí mật. " nhớ em."

      Môi hé ra để rằng cũng nhớ , nhưng hiểu sao lại thấy e sợ câu đó.

      đẩy về phía cái giường, và họ cùng nhau ngã xuống, hai cơ thể họ loằng ngoằng những tay và chân.

      " mơ về em," giọng khàn khàn, hai bàn tay kéo chiếc váy lên tới eo . "Hằng đêm em đều đến với trong mơ." ngón tay tìm thấy cái cốt lõi của và chìm vào đó. "Đó là những giấc mơ rất rất tuyệt" kết luận, giọng nóng hổi và đầy vẻ ma quỷ.

      cắn môi, hơi thở phả ra từng tiếng thở dốc ngắn khi ngón tay chuồi ra và mơn trớn ngay chỗ biết làm tan chảy.

      "Trong giấc mơ của ," thầm, đôi môi nóng bỏng bên tai , "em làm những việc thể ra được."

      rên lên trước cám dỗ. có thể làm cơ thể bùng nổ với chỉ đụng chạm, nhưng cháy lên hừng hực khi kiểu như thế này.

      "Những chuyện mới," thầm, dang chân rộng hơn. "Những việc phải dạy em... đêm nay, nghĩ."

      "Ôi, Chúa ơi," thở dốc. chuyển đôi môi sang đùi , và biết cái gì sắp đến.

      "Nhưng đầu tiên phải thử chút ," tiếp tục, đôi môi nhích dần lên tới đích đến của chúng. "Chúng ta có cả đêm để khám phá."

      Rồi hôn , đúng như cách biết thích, giữ chặt với những bàn tay mạnh mẽ khi đôi môi đưa gần hơn và gần hơn nữa tới đỉnh điểm đê mê.

      Nhưng trước khi đạt tới cực điểm, lùi ra xa, hai bàn tay cấu xé vào nút buộc nơi chiếc quần. chửi thề khi những ngón tay run lên, khi chiếc nút tuột ra trong lần đầu tiên.

      Và đủ để cho Francesca có thời gian ngừng lại và nghĩ.

      Điều duy nhất thực muốn làm.

      Nhưng tâm trí vẫn buông tha, và nó tử tế, và trước khi biết mình làm gì, vội vã bò ra khỏi cái giường, câu "Đợi !" buột ra khỏi đôi môi , ngay trong khi nhảy qua phía bên kia căn phòng.

      "Cái gì?" há miệng.

      "Em thể làm chuyện này."

      "Em thể…"— ngừng lại, đủ khả năng kết thúc câu hỏi mà hít vào hơi dài— "…cái gì?"

      Cuối cùng cũng thành công với cái quần, và nó rớt xuống sàn nhà, để cho cái nhìn choáng váng với kích thích của .

      Francesca lảng mắt ra chỗ khác. thể nhìn . thể nhìn gương mặt , thể nhìn… "Em thể," , giọng run rẩy. "Em nên. Em biết."

      " biết," gầm gừ, bước về phía .

      "!" kêu lên, vội vã tiến về phía cửa. đùa với lửa hàng tuần nay, thách thức định mệnh, và thắng ván bài của mình. Nếu có lúc nào đó để có thể trốn thoát, giờ chính là lúc đó. Và dù việc bỏ khó khăn, biết rằng phải làm như vậy. phải loại đàn bà như thế này. thể như vậy.

      "Em thể làm chuyện này," , lưng giờ dán chặt vào lớp gỗ cánh cửa. "Em thể. Em… em…"

      Em muốn vậy, nghĩ. Mặc dù biết là mình nên, thể trốn tránh muốn làm chuyện đó, dù có thế nào. Nhưng nếu với như vậy, liệu có làm thay đổi ý định? có thể làm thế. biết là có thể. nụ hôn, cái chạm , và tất cả quyết tâm của biến mất.

      chỉ chửi thề và lôi cái quần lên.

      "Em còn biết mình là ai nữa," . "Em phải loại đàn bà như thế này."

      "Loại đàn bà như thế nào?" gắt.

      " người lẳng lơ," thầm. "Hư hỏng."

      "Vậy lấy ," đáp trả. " cầu được cho em làm người đáng được tôn trọng ngay từ đầu, nhưng em từ chối."

      đúng, và biết vậy. Nhưng lý lẽ dường như có chỗ trong tim dạo này, và tất cả những gì có thể nghĩ là—Sao có thể lấy được? Sao có thể lấy Michael?

      "Em lẽ ra nên cảm thấy như thế này với người đàn ông khác," , gần như thể tin mình ra điều đó.

      "Cảm thấy cái gì?" hỏi vội vàng.

      nuốt khan, buộc mình nhìn thẳng vào mặt . " đam mê," thú nhận.

      Gương mặt ra vẻ kỳ lạ, gần như vẻ kinh tởm. "Phải," dài giọng. "Tất nhiên. là hay ho vì em ở đây để phục vụ."

      "!" kêu lên, phát hoảng trước vẻ nhạo báng trong giọng . " phải như thế."

      " phải sao?"

      "." Nhưng biết nó là như thế nào.

      hít hơi đứt quãng và quay lưng lại phía , cơ thể cứng lại vì căng thẳng. nhìn cái lưng với mê hoặc kinh khủng, thể rời mắt khỏi . Áo buông lỏng, và mặc dù thể thấy mặt , biết cơ thể , biết tới từng đường cong của nó. Trông tiêu điều, căng cứng.

      Mệt mỏi.

      "Tại sao em ở lại?" hỏi với giọng thấp, dựa người mép tấm đệm bằng hai bàn tay.

      "C-cái gì?"

      "Tại sao em ở lại?" nhắc lại, giọng to lên nhưng vẫn mất kiềm chế. "Nếu em ghét đến vậy, tại sao em ở lại?"

      "Em ghét ," . " biết là em—"

      " chẳng biết cái quái gì, Francesca," gắt. " thậm chí còn biết em là ai nữa." Vai căng ra khi những ngón tay bấu sâu vào tấm đệm. có thể nhìn thấy bàn tay ; mu bàn tay trở nên trắng bệch.

      "Em ghét ," lại , như thể vậy hai lần làm cho lời trở nên chắc chắn, hữu và có thực, rằng có thể bắt tin tưởng vào nó. "Em . Em ghét ."

      gì.

      " phải tại , là tại em," , giờ như cầu xin —vì cái gì, cũng chắc. Có thể để ghét . Đó là điều duy nhất nghĩ chịu đựng nổi.

      Nhưng chỉ cười. Đó là thanh khủng khiếp, cay đắng và trầm. "Ôi, Francesca," , đầu hàng làm cho lời của có vẻ như sắp vỡ ra. "Nếu có được bảng mỗi khi câu đó..."

      Miệng biến thành đường thẳng u ám. thích bị nhắc về tất cả những phụ nữ qua trước . muốn biết về họ, thậm chí muốn nhớ lại có mặt của họ.

      "Tại sao em ở lại?" lại hỏi , cuối cùng xoay người để đối diện với .

      gần như dúm người trước ngọn lửa trong mắt . "Michael, em—"

      "Tại sao?’ hỏi, giận dữ dội lên trong giọng thành tiếng gầm khốc liệt. Gương mặt nhăn lại thành những nếp nhăn sâu, giận dữ, và bàn tay theo bản năng với lấy nắm đấm cửa.

      "Tại sao em ở lại, Francesca?’ khăng khăng, tiến về phía với vẻ duyên dáng của con hổ. "Chẳng có gì cho em ở Kilmartin này cả, chẳng có gì ngoài chuyện này"

      thở dốc khi hai bàn tay đặt lên vai , kêu lên khe khẽ vì ngạc nhiên khi môi tìm thấy môi . Đó là nụ hôn của giận dữ, của tuyệt vọng tàn khốc, nhưng, cơ thể phản bội của vẫn chẳng muốn gì hơn là tan chảy vào , để cho làm điều muốn, dồn hết quan tâm quái ác của vào .

      muốn . Chúa ơi, ngay cả như thế này, muốn .

      sợ mình bao giờ có thể biết .

      Nhưng tự kéo mình rời ra. làm vậy. phải .

      "Có phải đó là cái em muốn?" hỏi, giọng đứt quãng và khản đặc. "Có phải thế là đủ?"

      làm gì, thậm chí nhúc nhích, chỉ nhìn với đôi mắt hoang dại.

      "Tại sao em ở lại?" hỏi, và biết đây là lần cuối cùng.

      có câu trả lời.

      cho vài giây. đợi cho đến khi im lặng lớn lên giữa họ như con quỷ, nhưng mỗi khi mở miệng, chẳng có thanh nào phát ra, và chẳng thể làm gì ngoài việc đứng đó, run rẩy khi nhìn gương mặt .

      Với câu chửi thề dữ dội, quay mặt . " ," ra lệnh. "Ngay bây giờ. muốn em ra khỏi nhà."

      "Ca-cái gì?" thể tin được, thể tin rằng có thể thực ném ra.

      nhìn khi , "Nếu em thể ở với , nếu em thể cho tất cả, muốn em ."

      "Michael?" Đó chỉ là lời thầm, gần như vậy.

      " thể chịu đựng nửa vời này," , giọng thấp đến nỗi chắc mình có nghe đúng .

      Tất cả có thể là, "Tại sao?"

      Đầu tiên nghĩ trả lời. Dáng đứng của trở nên quá gượng gạo, và rồi bắt đầu run.

      Bàn tay đưa lên che miệng. khóc sao? có thể...

      Cười?

      "Ôi, Chúa ơi, Francesca," , giọng đứt đoạn vì những tràng cười mỉa mai. "Giờ mới có cái hay đây. Tại sao? Tại sao? Tại sao?" mỗi câu với giọng điệu khác nhau, như thể thử câu đó, hỏi với từng người khác nhau.

      "Tại sao?" hỏi lại, lần này với giọng to hơn trong khi quay lại để nhìn . "Tại sao? Bởi vì em, mẹ kiếp chứ. Bởi vì luôn em. Bởi vì em khi em còn với John, và em khi ở Ấn Độ, và Chúa chỉ biết rằng xứng đáng có em, nhưng vẫn em, dù có thế nào."

      Francesca thừ người tựa vào cánh cửa.

      "Câu đùa dễ thương đó thế nào?" mỉa. " em. em. Vợ của họ . em, người đàn bà duy nhất bao giờ có thể có. em, Francesca Brigerton Stirling, người—"

      "Dừng lại," ho ra.

      "Bây giờ? Giờ em rốt cục cũng bắt đầu sợ rồi sao? Ồ, nghĩ vậy," đĩnh đạc, đưa cánh tay trong khí như thể người dẫn chương trình. nghiêng tới gần hơn—gần cách đau đớn, khó chịu. Và nụ cười của đáng sợ khi hỏi, "Em sợ chưa?"

      "Michael—"

      "Bởi vì thậm chí còn chưa bắt đầu đâu," , giọng chen vào giọng . "Em có muốn biết nghĩ gì khi em lấy John ?"

      "," vẻ tuyệt vọng, lắc đầu.

      mở miệng để tiếp, đôi mắt ngời lên với giận dữ khinh ghét, nhưng rồi có cái gì đó xảy ra. Cái gì đó thay đổi. Nó ở trong mắt . Chúng giận dữ, cháy rừng rực, và rồi chúng chỉ...

      Biến mất.

      Lạnh ngắt. Mệt mỏi.

      Rồi nhắm mắt lại. Trông rã rời.

      " ," . "Ngay bây giờ."

      thầm tên .

      " ," nhắc lại, lờ lời cầu xin của . "Nếu em phải là của , còn muốn em nữa."

      "Nhưng em—"

      bước về phía cửa sổ, dựa hẳn vào bậu cửa. "Nếu chuyện này phải kết thúc, em phải là người kết thúc nó. Em phải bước , Francesca. Bởi vì bây giờ... sau mọi chuyện... đủ mạnh mẽ để có thể chia tay."

      đứng nhúc nhích trong vài giây, và rồi, ngay khi chắc chắn căng thẳng giữa họ xiết chặt và bẻ làm đôi, đôi chân bằng cách nào đó lại có thể cử động, và chạy khỏi căn phòng.

      chạy.

      chạy.

      chạy.

      chạy bừa, nghĩ gì cả.

      chạy ra ngoài, vào màn đêm, vào trong cơn mưa.

      chạy cho đến khi hai lá phổi như cháy lên. chạy cho đến khi mất cả thăng bằng, vấp ngã và trượt bùn.

      chạy cho đến khi thể chạy nữa, và rồi chỉ ngồi, tìm kiếm an ủi và che chở trong cái chòi nghỉ John dựng cho vài năm trước, sau khi giơ tay đầu hàng và tuyên bố bỏ cuộc trong việc cố gắng làm hạn chế những chuyến bộ dài dằng dặc của mình, và bằng cách này ít ra cũng có chỗ ở bên ngoài mà có thể coi là của mình.

      ngồi đó hàng giờ liền, run rẩy trong cái lạnh, nhưng chẳng cảm thấy gì cả. Tất cả những gì có thể nghĩ là—

      chạy khỏi cái gì vậy?

      Michael chẳng nhớ gì về những thời khắc sau khi . Có thể chỉ mới phút, có thể mười phút. Tất cả những gì biết là hình như tỉnh lại sau khi nhận ra mình gần như đấm xuyên qua bức tường.

      Vậy mà hiểu sao hầu như nhận ra đau đớn.

      "Thưa ngài?"

      Đó là Reivers, thò cái đầu ta vào để hỏi về vụ ầm ĩ.

      " ra," Michael gầm gừ. muốn gặp ai, muốn nghe thấy thậm chí ai đó thở.

      "Nhưng có thể là ít đá cho—"

      " ra!" Michael gầm lên, và có cảm giác như cơ thể trở thành to lớn với vẻ hung hãn quái vật khi quay người lại. muốn làm đau ai đó. muốn cào vào khí.

      Reivers chuồn.

      Michael cắm những móng tay vào lòng bàn tay, ngay cả khi nắm tay phải của bắt đầu sưng lên. hiểu sao đó dường như là điều duy nhất có thể kìm con quỷ bên trong lại, ngăn cản khỏi xé tan căn phòng bằng chính những ngón tay mình.

      Sáu năm.

      đứng đó, lặng như tờ, với duy nhất ý nghĩ trong đầu.

      Sáu năm chó chết.

      kìm giữ chuyện này sáu năm, cẩn thận kìm giữ cảm xúc khỏi gương mặt mình khi nhìn , chưa từng với ai.

      Sáu năm , và tất cả nó trở thành thế này.

      đặt trái tim mình tơ hơ bàn. , trắng ra, giống như đưa cho con dao và cầu xẻ toang nó ra.

      Ồ, , Francesca, em có thể làm tốt hơn thế mà. Cầm chắc ở đây này, em có thể dễ dàng cắt thêm vài nhát nữa. Và trong khi em làm, tại sao em lấy mấy miếng này và băm chúng ra?

      Bất kể ai từng phán rằng ra điều hay đều là những tên khốn. Michael cho bất cứ thứ gì, kể cả hai cái bàn chân khốn kiếp của , ngay cả vậy, để cho tất cả những chuyện này có thể biến .

      Nhưng đấy là vấn đề với những lời .

      cười khổ sở.

      Người ta thể lấy chúng lại.

      Rải chúng ra sàn . Rồi đấy, giờ dẫm bẹp chúng . , mạnh hơn. Mạnh hơn thế. Frannie. Em có thể làm được mà.

      Sáu năm.

      Sáu năm, tất cả mất trong chớp mắt. Tất cả chỉ vì nghĩ có thể thực có quyền được cảm thấy hạnh phúc.

      Lẽ ra phải biết khôn hơn.

      Và cho cú chót hoành tráng, hãy đốt cháy cái thứ khốn kiếp đó . Hoan hô, Francesca!

      Vậy là xong trái tim .

      nhìn xuống hai bàn tay mình. Những móng tay hằn những vết hình bán nguyệt lên lòng bàn tay. cái móng thậm chí xuyên qua da.

      làm gì bây giờ? làm cái quái gì bây giờ?

      biết phải sống cuộc đời mình ra sao khi biết . Trong sáu năm, tất cả những suy nghĩ và hành động của đều xoay quanh việc đảm bảo được biết. Tất cả đàn ông đều có nguyên tắc định hướng nào đó trong cuộc đời họ, và đó từng là nguyên tắc của .

      Đảm bảo Francesca bao giờ phát ra.

      ngồi trong cái ghế, gần như thể kìm tiếng cười ngơ ngẩn của mình.

      Ôi, Michael, nghĩ, cái ghế rung lên bên dưới khi để đầu mình gục vào hai bàn tay. Chào mừng đến với phần còn lại của đời mày.

      Màn diễn thứ hai của , thực tế, bắt đầu sớm hơn dự tính rất nhiều, với tiếng gõ cửa khoảng ba giờ sau đó.

      Michael vẫn ngồi ghế, nhượng bộ duy nhất của trước thời gian vừa trôi qua là việc dời cái đầu khỏi hai bàn tay ra thành ghế phía sau. ngả người như vậy lúc rồi, cái cổ thấy khó chịu nhưng vẫn đụng đậy, đôi mắt nhìn cách trống rỗng vào điểm vu vơ nào đó bức tường phủ lụa màu be.

      cảm thấy tách biệt, xa cách, và khi nghe tiếng gõ cửa, lúc đầu thậm chí còn nhận ra thanh đó.

      Nhưng nó lại vang lên, bớt rụt rè hơn so với lần đầu, nhưng vẫn kiên trì.

      Bất kể đó là ai, ta bỏ .

      "Vào !" gắt.

      ta là .

      Francesca.

      nên đứng dậy. muốn thế. Ngay cả sau mọi chuyện, ghét , muốn tỏ ra khinh bỉ. Nhưng vắt sạch mọi thứ từ , đến giọt cuối cùng của sức mạnh và mục đích sống, và tất cả những gì có thể cố là nhướng khẽ đôi mày, kèm theo từ mệt mỏi, "Cái gì?"

      Đôi môi hé ra, nhưng gì. ướt sũng, nhận ra, cách bâng quơ. hẳn ra ngoài. Cái đồ ngốc, bên ngoài lạnh lắm.

      "Chuyện gì vậy, Francesca?" hỏi.

      "Em lấy ," , khẽ đến nỗi đúng ra là đọc câu đó môi hơn là nghe thấy nó. "Nếu vẫn còn muốn lấy em."

      Và bạn hẳn nghĩ nhảy khỏi cái ghế. Đứng dậy, ít nhất, thể kìm được vui sướng dâng lên trong cơ thể mình. Bạn hẳn phải nghĩ rằng sải bước qua căn phòng, người đàn ông đầy mục đích và quyết tâm, để bế bổng lên, hôn như mưa lên mặt , và đặt nằm lên giường, nơi có thể hoàn tất thỏa thuận đó theo cách nguyên sơ nhất có thể.

      Nhưng thay vào đó chỉ ngồi tại chỗ, quá mệt mỏi trong lòng để có thể làm gì ngoài việc hỏi, "Tại sao?"

      nhăn mặt trước vẻ nghi ngờ trong giọng , nhưng chẳng cảm thấy thực rộng lượng trong lúc này. Sau những gì làm với , cũng có thể chịu đựng chút khó chịu của mình.

      "Em biết," thú nhận. đứng rất yên, hai tay duỗi thẳng bên người. quá nghiêm trang, nhưng có thể rằng cố hết sức để nhúc nhích.

      Nếu làm vậy, nghi, chạy khỏi căn phòng.

      "Em phải làm tốt hơn thế," .

      Môi dưới của kẹt vào giữa hai hàm răng. "Em biết," thầm. "Đừng bắt em phải nghĩ ra cái đó."

      nhướng bên mày mỉa mai.

      "Chưa đến lúc, ít nhất là thế," kết thúc.

      Lời , nghĩ, cách gần như thản nhiên. ra những lời của mình, và giờ là .

      "Em thể nuốt lời," với giọng thấp.

      lắc đầu.

      từ từ đứng dậy. " có chuyện bàn lui. lẩn trốn. đổi ý."

      "," . "Em hứa."

      Và đó là lúc rốt cục cũng có thể cho phép mình tin . Francesca hứa cách hời hợt. Và bao giờ phá bỏ lời thề.

      qua bên kia phòng trong chớp mắt, hai bàn tay đặt lưng , cánh tay ôm quanh người , miệng buông những nụ hôn khao khát như mưa mặt . "Em là của ," . "Chuyện này là thế đấy. Em có hiểu ?"

      gật đầu, ngửa đầu ra khi đôi môi lướt cái cổ cao vút xuống vai .

      "Nếu muốn buộc em vào giường, và giữ em ở đó cho đến khi em có mang, làm thế," thề.

      "Vâng," thở hắt ra.

      "Và em phàn nàn."

      lắc đầu.

      Những ngón tay kéo cái váy của . Nó rớt xuống sàn với tốc độ đáng kinh ngạc. "Và em thích như thế," gầm gừ.

      "Vâng. Ôi, vâng."

      đưa tới chiếc giường. nhàng và êm ái, nhưng dường như cũng muốn như vậy, và ngã lên người như người chết đói. "Em là của ," lần nữa, nắm lấy mông và kéo về phía . "Của ."

      là như vậy. Trong đêm đó, ít nhất là thế, là của .

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 22

      " Mẹ chắc con có thể thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Con luôn như vậy."

      —của bà quả phụ Nữ tử tước Bridgerton gửi con , Nữ bá tước Kilmartin, ngay sau khi nhận được thư của Francesca

      Phần khó nhất của việc lập kế hoạch cho đám cưới với Michael, Francesca sớm nhận ra, là tìm cách với mọi người.

      Việc chấp nhận cái ý tưởng đó cũng khó khăn lắm rồi, nhưng thể tưởng tượng mọi người nghĩ sao về chuyện này. Chúa ơi, Janet gì chứ? Bà rất ủng hộ Francesca trong ý định tái giá, nhưng chắc chắn bà nghĩ đến Michael như ứng viên.

      Và ngay cả khi Francesca ngồi tại bàn của , chiếc bút đung đưa mặt giấy hàng giờ liền, cố gắng tìm lời lẽ thích hợp, có cái gì đó trong biết rằng làm điều đúng đắn.

      vẫn biết chắc tại sao quyết định lấy . Và biết chắc nên cảm thấy ra sao về thổ lộ tình đầy choáng váng của , nhưng bằng cách nào đó biết rằng mình ước được làm vợ .

      Nhưng cái đó, tuy nhiên, cũng chẳng làm cho việc tìm ra cách với mọi người trở nên dễ dàng hơn chút nào.

      Francesca ngồi trong phòng làm việc của , viết thư cho gia đình—hay đúng hơn, vò nát những tờ giấy của lần thất bại mới nhất và quẳng nó xuống sàn— Michael bước vào với lá thư.

      "Cái này của mẹ em gửi," , đưa cho cái phong bì màu kem được ghi chú với đầy vẻ lịch thiệp.

      Francesca rạch lá thư phía bên và lấy bức thư ra, nó, nhận ra với ngạc nhiên, dài kín bốn trang.. "Chúa ơi," lẩm bẩm. Mẹ thường có thể được những gì bà cần với tờ giấy, hai là nhiều nhất.

      "Có chuyện gì ổn sao?" Michael hỏi, ngồi ghé lên mép bàn của .

      ", ," Francesca vẻ lơ đãng. "Em chỉ... Chúa ơi!"

      vặn người và vươn tới chút, cố nhòm vào lá thư. "Cái gì thế?"

      Francesca chỉ phẩy tay xua .

      "Frannie?"

      lật sang trang tiếp. "Chúa ơi!"

      "Đưa cái đó," , với tay lấy tờ giấy.

      xoay nhanh sang bên, quyết buông. "Ôi, lạy chúa tôi," thở ra.

      "Francesca Stirling, nếu em —"

      "Colin và Penelope cưới nhau."

      Michael đảo mắt. "Chúng ta biết—"

      ", ý em là họ dời ngày cưới... ừm, trời đất, hẳn là phải sớm lên hơn tháng, em nghĩ vậy."

      Michael chỉ nhún vai. "Tốt cho họ."

      Frnacesca nhìn với cặp mắt khó chịu. "Ai đó có thể cho em biết."

      " nghĩ chẳng có đủ thời gian."

      "Nhưng đó," với vẻ rất bực tức, "chưa phải chuyện tệ nhất."

      " thể tưởng tượng—"

      "Eloise cũng sắp cưới."

      "Eloise?" Michael hỏi với chút ngạc nhiên. " ấy thậm chí có người tán tỉnh chưa nhỉ?"

      "," Francesca , nhanh chóng lật sang tờ giấy thứ ba trong bức thư của mẹ . "Đó là người chị ấy chưa bao giờ gặp."

      "Ừm, chắc là giờ ấy gặp ta rồi," Michael với giọng tỉnh khô.

      "Em thể tin là chẳng ai với em cả."

      "Em ở Scotland."

      "Dù có thế," vẻ giận dỗi.

      Michael chỉ cười khúc khích trước bực bội của , chết tiệt thằng cha.

      "Như thể em chẳng tồn tại vậy," , đủ cáu kỉnh để ném cho cái lườm dữ dội nhất.

      "Ồ, —"

      "Ồ, đúng rồi," với đầy vẻ kiểu cách, "Francesca."

      "Frannie..." Giọng giờ đầy vẻ thích thú.

      " có ai với Francesca chưa?" , đóng giả đặc điểm cả gia đình khá tốt. "có nhớ nó ? Đứa thứ sáu trong tám đứa? Cái đứa có mắt xanh?"

      "Frannie, đừng có ngớ ngẩn."

      "Em ngớ ngẩn, em chỉ bị lờ ."

      " cứ tưởng em thích xa cách gia đình mình chút."

      "Ừm, phải," vẻ cáu kỉnh, "nhưng cái đó phải là vấn đề."

      "Tất nhiên," lẩm bẩm.

      lườm vì câu kháy của .

      "Chúng ta có nên chuẩn bị để dự đám cưới ?" hỏi.

      "Làm như em có thể," rất tức tối. "Chỉ còn có ba ngày nữa."

      "Xin chúc mừng hạnh phúc," Michael đầy ngưỡng mộ.

      Đôi mắt nheo lại vẻ nghi ngờ. "Cái đó có ý gì thế?"

      "Người ta thể cảm thấy kính trọng người đàn ông khi ta có thể hoàn thành công việc đó nhanh chóng đến mức như vậy," và nhún vai.

      "Michael!"

      liếc vui vẻ. " làm được."

      "Em vẫn chưa lấy ," cãi.

      cười. "Công việc mà phải việc cưới nhau."

      cảm thấy gương mặt mình chuyển sang màu đỏ. "Thôi ," lầm bầm.

      Những ngón tay của bàn tay . "Ồ, nghĩ vậy."

      "Michael, giờ phải lúc," , giật tay lại.

      thở dài. " bắt đầu rồi đây."

      "Cái đó là có ý gì?"

      "Ồ, có gì," , ngồi phịch xuống cái ghế gần đó. "Chỉ là chúng ta thậm chí còn chưa cưới, và chúng ta cặp vợ chồng già rồi."

      ném cho cái nhìn cong cớn, rồi quay lại với lá thư của mẹ . Họ nghe thực giống như cặp vợ chồng già, chẳng phải là muốn cho được thỏa mãn với đồng ý của mình. nghĩ đó là bởi vì giống hầu hết các cặp mới đính hôn khác, họ biết nhau bao năm nay. , dù cho những thay đổi đáng kinh ngạc trong vài tuần qua, là bạn thân nhất của .

      ngừng lại. Đờ người.

      "Có chuyện gì sao?" Michael hỏi.

      "," , khẽ lắc đầu. Bằng cách nào đó, trong bối rối, quên mất điều đó. Michael có thể từng là người cuối cùng nghĩ mình lấy, nhưng việc này là bởi lý do đúng đắn, phải nhỉ?

      Ai mà nghĩ cưới bạn thân nhất của mình chứ?

      Chắc chắc điều đó tốt cho kết hợp này.

      "Mình cưới nhau ," đột nhiên .

      nhìn lên đầy thắc mắc. "Chẳng phải cái đó được lên lịch sẵn sao?"

      "," , nắm lấy tay , "hãy cưới ngay hôm nay."

      "Hôm nay?" kêu lên. " điên à?"

      " hề. Chúng ta ở Scotland. Chúng ta cần tổ chức ở nhà thờ."

      "Ừm, phải, nhưng—"

      quỳ gối trước , cặp mắt ngời lên. "Mình làm , Frannie. Hãy cùng điên, cùng xấu xa, cùng liều ."

      " chẳng có ai tin đâu," chậm rãi.

      "Dù sao cũng chẳng có ai tin."

      đúng. "Nhưng gia đình em..." thêm.

      "Em vừa mới họ bỏ quên em với những buổi lễ của họ."

      "Phải, nhưng đó khó có thể coi là cố ý!"

      nhún vai. "Cái đó có quan hệ gì ?"

      "Ừm, có, nếu người ta nghĩ kỹ—"

      lôi đứng lên. " thôi."

      "Michael..." Và biết tại sao mình lại kìm chân lại, ngoài chuyện có thể là cảm thấy nên như thế. Dù sao nó cũng là đám cưới, và vội vàng thế này có vẻ thích hợp cho lắm.

      nhướng bên mày. "Em có thực muốn lễ cưới hoành tráng?"

      "," , khá thành . làm việc đó lần rồi. Có lẽ như vậy thích hợp lắm cho lần thứ hai.

      nghiêng người tới, đôi môi chạm vào tai . "Em định liều có em bé tám tháng sao?"

      " ràng là em liều rồi," thẳng tưng.

      "Hãy để cho đứa con của chúng ta có thời gian thai nghén chín tháng đầy đủ," hài hước.

      nuốt vào cách gượng gạo. "Michael, phải nhận ra rằng em có thể thụ thai. Với John, phải mất—"

      " chẳng quan tâm," chen vào.

      "Em nghĩ là có," dịu dàng, lo lắng chờ câu trả lời của , nhưng muốn bước vào cuộc hôn nhân với xác định ràng. " nhắc đến chuyện đó vài lần, và—"

      "Để buộc em phải cưới ," ngắt lời. Vào rồi, với tốc độ đáng kinh ngạc, đẩy dựa vào tường, người đè lên người với thân mật đáng cảnh giác. " quan tâm nếu em sinh được," , giọng nóng bỏng bên tai . " quan tâm nếu em sinh cho đàn cún con."

      Bàn tay lần lên váy , lướt đùi . "Tất cả những gì quan tâm," chậm, ngón tay trở nên rất, rất tinh quái, "là em là của ."

      "Ôi!" Francesca thở dốc, cảm thấy tay chân sắp chảy ra. "Ôi, vâng."

      "Vâng vì cái này?" hỏi vẻ quỷ quyệt, ngọ ngoạy ngón tay đủ làm phát cuồng, "hay là vâng trong chuyện cưới nhau hôm nay?"

      "Vì việc này," thở hắt. "Đừng ngừng lại."

      "Thế còn vụ kết hôn sao?"

      Francesca nắm lấy hai vai để đứng vững.

      "Thế còn đám cưới sao?" hỏi lần nữa, nhanh chóng rút ngón tay ra.

      "Michael!" kêu lên.

      Đôi môi kéo dài ra thành nụ cười nham hiểm, chậm rãi. "Thế còn việc kết hôn sao?"

      "Vâng!" cầu xin. "Vâng! Bất cứ cái gì muốn."

      "Bất cứ cái gì?"

      "Bất cứ cái gì," thở dài.

      "Tốt," , và rồi, đột nhiên, lùi ra.

      Để lại miệng há hốc và khá là nhếch nhác.

      " lấy áo khoác cho em nhé?" hỏi, chỉnh lại tay áo. là hình ảnh hoàn hảo của vẻ đàn ông lịch lãm, sợi tóc nằm lệch chỗ, hoàn toàn thản nhiên và bình tĩnh.

      , mặt khác, lại khá chắc rằng mình giống nữ thần chết. "Michael?" cũng hỏi được câu, cố lờ cái cảm giác khó chịu khủng khiếp để lại ở bên dưới .

      "Nếu em muốn kết thúc," , với giọng cũng gần gần giống với cái giọng có thể dùng khi săn gà rừng, "em phải làm vậy với tư cách là Nữ bá tước Kilmartin."

      "Em là Nữ bá tước Kilmartin," gầm gừ.

      gật đầu xác nhận. "Em phải làm chuyện đó với tư cách là Nữ bá tước Kilmartin của ," chỉnh lại. cho lúc để trả lời, và khi , hỏi lại, " lấy áo khoác cho em nhé?"

      gật đầu.

      "Lựa chọn tuyệt vời," lẩm bẩm. "Em đợi ở đây hay cùng xuống sảnh?"

      phải cạy răng mình để , "Em xuống sảnh."

      nắm lấy cánh tay và dẫn về phía cánh của, cúi xuống để thầm, "Mình là lũ rất háo hức, phải ta?"

      " lấy áo khoác của em ," nghiến răng.

      bật cười, nhưng thanh ấm và sâu, và cảm thấy bực bội của mình bắt đầu tan . tên lưu manh, tên khốn, và có thể là cả trăm thứ khác nữa, nhưng là tên khốn lưu manh của , và biết trái tim đẹp và chân thành như bất cứ người đàn ông nào có thể mơ thấy được. Ngoại trừ...

      đứng phắt lại và xỉa ngón tay vào ngực .

      " có người đàn bà nào khác đâu đấy," gay gắt.

      chỉ nhìn với bên mày nhướng lên.

      "Em nghiêm túc đấy. nhân tình, tán tỉnh, —"

      "Vì Chúa, Francesca," ngắt lời, "em thực nghĩ có thể sao? , quên câu đó . Em thực nghĩ sao?"

      quá chú tâm đến ý nghĩ của mình nên thực nhìn vào mặt , và choáng váng trước vẻ mặt nhìn thấy ở đó. giận dữ, nhận ra, cau có vì thậm chí hỏi cái đó. Nhưng thể phẩy tay cho qua cả chục năm với những thói xấu, và nghĩ có quyền trông đợi làm vậy, nên , hơi hạ giọng xuống, " chẳng phải có thanh danh đứng đắn gì cho cam."

      "Chúa ơi," gầm gừ, lôi ra sảnh. "Dù sao bọn họ cũng chỉ là để rũ em ra khỏi đầu ."

      Francesca choáng đến mức im bặt khi theo bước về phía cửa trước.

      "Còn câu hỏi gì ?" hỏi, xoay sang phía với vẻ mặt kiêu đến mức người ta có thể nghĩ rằng được sinh ra để nhận tước vị bá tước, chứ phải chẳng may vớ được nó.

      " có gì," , giọng lào khào.

      "Tốt. Vậy thôi. sắp phải dự đám cưới đấy."

      Tối hôm đó, Michael thể cảm thấy hài lòng với những kiện xảy ra trong ngày. "Cảm ơn, Colin," vẻ hài hước với chính mình khi cởi quần áo ngủ, "và cảm ơn nữa, bất kể là ai, vì cưới Eloise bất thình lình."

      Michael khá nghi ngờ việc Francesca đồng ý cưới cách vội vã, nếu hai chị của tự dưng kết hôn mà .

      Và giờ là vợ .

      Vợ .

      Điều đó gần như thể tin được.

      từng là mục đích của hàng tuần nay, và rốt cục cũng đồng ý đêm hôm đó, nhưng phải đến khi luồn chiếc nhẫn vàng cổ xưa vào ngón tay , điều đó mới thực thấm thía.

      là của .

      Cho đến khi cái chết chia lìa họ.

      "Cảm ơn, John," Michael thêm, đùa cợt biến mất khỏi giọng . phải vì chết, bao giờ là vì cái đó. Nhưng vì giải thoát khỏi mặc cảm tội lỗi. Michael vẫn chưa thể biết chắc điều đó đến lúc nào, nhưng kể từ sau cái đêm định mệnh đó, sau khi và Francesca ân ái trong ngôi nhà của người làm vườn, Michael biết, trong sâu thẳm trái tim, rằng John hẳn đồng ý.

      ấy chúc phúc cho họ, và trong những lúc mơ mộng hơn, Michael thích nghĩ rằng nếu John có thể chọn người chồng mới cho Francesca, ấy chọn .

      Bó mình trong chiếc áo choàng màu đỏ tía, Michael bước tới cánh cửa nối giữa phòng và phòng Francesca. Mặc dù họ thân mật với nhau từ khi tới Kilmartin, phải đến hôm nay mới chuyển vào phòng ngủ của bá tước. là lạ; tại London, quá lo lắng về chuyện kiểu cách. Họ ở trong phòng ngủ chính thức của bá tước và nữ bá tước, và đơn giản chỉ cần đảm bảo rằng tất cả người trong nhà đều biết rằng cánh cửa nối được khóa kỹ từ cả hai phía.

      Nhưng tại đây, ở Scotland, nơi mà họ xử theo cái cách rất đáng là chủ đề bàn tán, cẩn thận dỡ đồ đạc của mình xuống tại căn phòng cách xa về phía cuối hành lang, xa khỏi phòng Francesca hết mức có thể. Mặc dù hai người bọn họ thường xuyên lén lút về; ít ra họ cũng tỏ vẻ đáng kính.

      Những người hầu phải là ngốc nghếch; Michael khá chắc chắn họ đều biết chuyện gì xảy ra, nhưng họ quý Francesca, và họ muốn được hạnh phúc, và họ bao giờ thở ra lời nào gây ảnh hưởng tới với bất kỳ ai.

      Nhưng, được bỏ tất cả những chuyện vớ vẩn ấy ra đằng sau cũng là thích.

      với tay chạm vào nắm đấm cửa nhưng nắm ngay lấy nó, thay vào đó ngừng lại để lắng nghe những thanh trong căn phòng bên cạnh. chẳng nghe thấy nhiều. chẳng biết tại sao nghĩ có thể; cánh cửa chắc chắn và cổ kính và có lẽ hay để lộ các bí mật. Nhưng mà, có cái gì đó trong thời khắc này kêu gọi , cầu xin chậm rãi thưởng thức nó.

      sắp sửa bước vào phòng ngủ của Francesca.

      hoàn toàn có quyền được ở đó.

      Điều duy nhất có thể làm cho chuyện này tuyệt vời hơn là nếu như .

      thiếu hụt có để lại vết bé xíu, tí tẹo trong tim , nhưng nó hoàn toàn bị che phủ bởi niềm vui mới vừa tìm được. muốn những lời cảm thấy, và ngay cả nếu bao giờ như người vợ nên chồng ta, biết rằng tình cảm của còn mạnh mẽ và cao quý hơn những gì hầu hết các bà vợ cảm thấy với chồng của họ.

      biết quan tâm đến , sâu sắc như người bạn. Và nếu có chuyện gì xảy ra với , khóc thương bằng tất cả trái tim mình.

      thực thể đòi hỏi nhiều hơn.

      có thể muốn nhiều hơn, nhưng có nhiều hơn rất nhiều những gì từng hy vọng. nên tham lam. , khi mà, tất cả, có được đam mê.

      Và thực đam mê.

      Đúng là gần như buồn cười khi điều đó làm ngạc nhiên đến thế, khi nó liên tục làm ngạc nhiên mỗi ngày. dùng nó làm lợi thế của mình; biết và cảm thấy xấu hổ. dùng nó ngay chiều nay, khi cố thuyết phục lấy ngay lúc đó ngay tại đó.

      Và nó có tác dụng.

      Ơn Chúa, nó có tác dụng.

      cảm thấy chóng mặt, như lính mới. Khi cái ý tưởng đó đến với —cưới ngay hôm nay—nó như tia điện lạ lẫm chạy xuyên qua mạch máu , và hầu như thể kiềm chế được mình. Đó là trong những thời khắc khi mà biết phải thành , làm bất cứ cái gì để có được .

      Bây giờ, khi đứng ngưỡng cửa cuộc hôn nhân của họ, thể băn khoăn rằng liệu bây giờ có gì khác . Liệu có cảm thấy khác khi nằm trong vòng tay như người vợ so với khi là người tình? Khi nhìn lên gương mặt vào buổi sáng, liệu cảm giác có khác biệt ? Khi nhìn thấy phía bên kia căn phòng đông người—

      khẽ lắc đầu. bắt đầu trở thành tên ngốc đa cảm. Trái tim luôn chậm mất nhịp khi nhìn thấy phía bên kia căn phòng đông người. Bất cứ cái gì hơn thế, nghĩ là cái cơ quan nội tạng ấy có thể chịu đựng thêm được căng thẳng.

      đẩy mở cánh cửa. "Francesca?" gọi, giọng nhàng và khan khan trong đêm.

      đứng bên cửa sổ, quấn mình trong chiếc áo khoác ngủ màu xanh thẫm. Kiểu may rất ý tứ, nhưng chất vải cứ bó vào người, và trong thoáng, Michael thở nổi.

      biết— biết tại sao, nhưng biết—rằng luôn luôn như vậy.

      "Frannie?" thầm, chậm rãi bước về phía .

      xoay người, và có lưỡng lự gương mặt . phải căng thẳng, chính xác là vậy, mà đúng hơn là vẻ rụt rè dịu dàng, như thể cũng nhận ra rằng chuyện này bây giờ khác.

      "Chúng ta làm được," , thể kìm nụ cười hớn hở gương mặt.

      "Em vẫn thể tin được," .

      " cũng thế," thừa nhận, đưa tay ra chạm vào má , "nhưng đó là ."

      "Em—" lắc đầu. " có gì."

      "Em vừa định gì?"

      " gì cả."

      cầm lấy hai bàn tay và kéo về phía mình. " phải là có gì," thầm. "Khi đó là em, và khi đó là , bao giờ là có gì cả."

      nuốt vào, bóng tối đùa giỡn những đường nét thanh tú cổ , và cuối cùng , "Em chỉ... em muốn là..."

      Những ngón tay xiết lại quanh ngón tay , khích lệ. muốn ra. nghĩ rằng cần lời đó, chưa, dù sao nữa, nhưng Chúa ơi, muốn nghe nó biết bao.

      "Em rất mừng vì lấy ," kết thúc, giọng hợp với vẻ ngượng ngùng ít thấy gương mặt . "Đó là việc nên làm."

      cảm thấy những ngón chân mình hơi co lại, bấu lên tấm thảm khi cố nén thất vọng xuống. Như vậy là còn nhiều hơn tất cả những gì nghĩ có thể nghe được từ , vậy nhưng vẫn quá ít hơn so với những gì hy vọng.

      Vậy mà, ngay cả thế, vẫn ở đây trong vòng tay , và là vợ , và điều đó, tuyên bố với bản thân mình, hẳn phải có ý nghĩa gì đó.

      " cũng mừng," khẽ, và kéo lại bên. Đôi môi chạm vào môi , và nó khác khi hôn . Có cảm giác sở hữu mới mẻ, và bớt vụng trộm và tuyệt vọng.

      hôn từ tốn, dịu dàng, dành thời gian để khám phá , để thưởng thức từng phút giây. Hai bàn tay lướt lớp lụa áo ngủ của , và rên lên khi lớp vải dúm lại dưới những ngón tay .

      " em," thầm, hiểu rằng giữ lấy lời đó cho riêng mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ngay cả nếu có ý định điều tương tự. Đôi môi lướt qua má tới tai , và nhấm nhè vành tai trước khi rời xuống cổ tới cái chỗ lõm đáng nơi yết hầu.

      "Michael," thở dài, lảo đảo ngả vào . "Ôi, Michael."

      đặt tay lên mông và kéo vào người , tiếng rên buột ra khỏi môi khi cảm thấy xiết chặt và ấm áp bên căng cứng của .

      nghĩ muốn trước đây, nhưng lần này... lần này khác.

      " cần em," giọng khản đặc, quỳ xuống khi đôi môi lướt xuống tâm điểm của , qua lần vải lụa. " cần em biết bao."

      thầm tên , và nghe như thể bối rối khi nhìn xuống , xuống nơi cầu khẩn.

      "Francesca," , và biết tại sao lại vậy, chỉ vì tên là thứ quan trọng nhất thế giới này, ngay lúc đó. Tên , và cơ thể , và vẻ đẹp của tâm hồn .

      "Francesca," lại thầm, vùi mặt vào bụng .

      Hai bàn tay đặt lên đầu , những ngón tay xoắn lấy tóc . có thể giữ nguyên như vậy hàng giờ, quỳ gối trước mặt , nhưng rồi cũng quỳ xuống, và ngả về phía , ngửa cổ ra khi hôn . "Em muốn ," . "Làm ơn."

      Michael rên lên, kéo về phía mình, và kéo đứng dậy trước khi đưa tới chiếc giường. Trong thoáng chốc họ tấm nệm, êm ái của nó bao trùm họ vào lòng, ôm lấy họ ngay cả khi họ ôm chặt lấy nhau.

      "Frannie," , những ngón tay run rẩy của kéo chiếc áo ngủ lụa của lên tới hông.

      bàn tay ôm ra sau đầu , và kéo xuống cho nụ hôn nữa, lần này sâu và nóng bỏng. "Em cần ," , giọng như thể tiếng rên ham muốn. "Em cần biết bao."

      " muốn thấy tất cả em," , gần như xé lớp lụa khỏi người . " cần cảm nhận tất cả em."

      Francesca cũng háo hức chẳng kém , và những ngón tay đưa tới dải thắt lưng áo choàng của , gỡ cái nút lỏng lẻo trước khi kéo chúng mở ra, để lộ bộ ngực rộng của . chạm tay vào lớp lông lún phún, gần như cảm nhận say mê khi bàn tay lướt da .

      chưa từng tưởng tượng mình ở nơi này, trong thời khắc này.

      Đây chắc chắn phải lần đầu tiên nhìn như vậy, chạm vào theo cách này, nhưng hiểu sao giờ đây nó khác.

      là chồng .

      Điều đó khó tin, vậy nhưng nó có cảm giác hoàn hảo và phù hợp.

      "Michael," thầm, kéo chiếc áo khỏi hai vai .

      "Mmmm?" là câu trả lời. bận bịu với chỗ lõm sau đầu gối .

      nằm phịch xuống gối, hoàn toàn quên mất mình định gì, nếu thực tế định gì đó.

      Bàn tay khẽ phủ lên trước đùi , rồi nhích lên tới hông , tới eo , và rồi cuối cùng lên bên ngực . Francesca muốn tham gia, muốn khám phá và vuốt ve như vuốt ve , nhưng mơn trớn của làm uể oải lười biếng, và tất cả những gì có thể làm là nằm đó và thưởng thức chăm sóc của , thỉnh thoảng đưa tay ra để lướt bất cứ chỗ da nào của có thể với tới.

      cảm giác mình được trân trọng.

      Được tôn thờ.

      Được .

      ngượng ngùng.

      tuyệt diệu.

      thần thánh và quyến rũ, và nó đánh cắp hơi thở của .

      Đôi môi lần theo lối mòn của hai bàn tay, gợi lên những cơn sóng khát khao bụng , ngừng lại tại khoảng lõm giữa hai bầu vú .

      "Francescsa," thầm, hôn lần tới đầu ngực. mơn trớn nó, đầu tiên bằng lưỡi, rồi ngậm cả nó vào miệng, khẽ cắn.

      Cảm giác mãnh liệt và bất chợt. Người nảy lên, và những ngón tay bấu loạn vào nệm giường, chới với tìm nơi để bấu víu trong thế giới vừa như đột ngột nghiêng hẳn khỏi trục của nó.

      "Michael," thở dốc, cong lưng lên. Những ngón tay luồn vào giữa hai chân , cũng chẳng phải cần thêm cái gì để sẵn sàng cho tiến vào. muốn điều này, và muốn , và muốn nó kéo dài mãi mãi.

      "Cảm giác em tuyệt," khan khan, hơi thở nóng rực da . Rồi chuyển mình, tự đặt mình tại lối vào của . Gương mặt mặt , mũi chạm mũi, và đôi mắt sáng lên, cháy bỏng và mãnh liệt.

      Francesca ngọ ngoạy bên dưới , cử động làm cho hông hơi hướng lên để chờ đón sâu hơn. "Nào," , như mệnh lệnh và lời khẩn cầu.

      nhích từ từ, từng chút vào trong với cố ý trêu ngươi. cảm thấy mình mở ra, căng lên để chào đón cho đến khi hai cơ thể họ chạm vào nhau, và biết chìm vào hoàn toàn.

      "Ôi, Chúa ơi," gầm gừ, mặt căng ra vì ham muốn. " thể... phải..."

      trả lời bằng cách rướn hông, đẩy mình sát lại gần hơn.

      bắt đầu chuyển động, mỗi lần lại mang đến cơn sóng cảm giác lan tỏa và cháy bùng trong cơ thể . gọi tên , và rồi thể , thể làm gì mà chỉ hớp lấy khí khi cử động của họ càng lúc càng hoang dại và khát khao.

      Và rồi nó đến với , trong cơn sóng khoái cảm chớp lên như sét. Cơ thể bùng nổ, và kêu lên, thể kềm giữ mãnh liệt của cảm xúc. Michael thúc mạnh hơn, và lần nữa, và lần nữa. kêu lên khi vừa tới đỉnh, tên như lời cầu nguyện và tạ ơn, môi , và đổ sụp người .

      " nặng quá," , miễn cưỡng định rời khỏi .

      "Đừng," , bàn tay giữ lại. muốn rời , chưa. Rồi khó thở đây, và phải điều chỉnh, nhưng bây giờ, có cái gì đó nguyên sơ trong cái tư thế của họ, cái gì đó mà vẫn chưa sẵn sàng để từ biệt nó.

      "," , và có thể nghe thấy nụ cười trong giọng , " đè bẹp em mất." trượt khỏi người , nhưng để mất gần gũi của họ, và nhận ra mình cong lên bên cạnh như chiếc thìa, lưng được sưởi ấm bởi làn da , cơ thể được ôm gọn với cánh tay vòng quanh dưới ngực .

      thầm cái gì đó bên cổ , và thực tình nghe được, nhưng cái đó quan trọng; biết vừa gì.

      thiếp sau đó, hơi thở như ru , chậm và nhịp nhàng bên tai. Nhưng Francesca ngủ. mệt, buồn ngủ, và thỏa mãn, nhưng ngủ.

      Đêm nay khác biệt.

      nằm đó băn khoăn tại sao.

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 23

      " Con chắc Michael cũng viết thư, nhưng vì con coi mẹ là người bạn rất rất thân thiết, con muốn tự mình viết để thông báo rằng chúng con lấy nhau. Mẹ có ngạc nhiên ? Con phải thú nhận là con có.

      —của Nữ bá tước Kilmartin gửi Helen Stirling, ba ngày sau khi kết hôn với Bá tước Kilmartin

      "Trông kinh khủng."

      Michael quay người nhìn Francesca với vẻ mặt tỉnh queo. "Và cũng chúc em buổi sáng tốt lành," , quay lại tập trung vào món trứng và bánh mỳ nướng.

      Francesca ngồi vào chỗ đối diện ở phía bên kia bàn ăn sáng. Cuộc hôn nhân của họ bước sang tuần thứ hai; Michael dậy sớm sáng hôm đó, và khi tỉnh dậy, giường bên phía còn ấm.

      "Em đùa đâu," , cảm thấy lo lắng làm cho trán mình nhíu lại thành các nếp nhăn. " trông khá nhợt nhạt, và thậm chí còn chẳng ngồi thẳng. nên về lại giường và nghỉ ngơi chút."

      ho, rồi lại ho, cơn ho thứ hai làm người co lại. " ổn," , mặc dù câu đó phát ra như tiếng thở hổn hển.

      " ổn."

      đảo mắt. "Mới lấy nhau hai tuần, và em —"

      "Nếu muốn có vợ hay cằn nhằn, nên lấy em," Francesca , ước lượng khoảng cách giữa chiếc bàn và kết luận thể với tay đủ xa để sờ vào trán xem có sốt .

      " ổn," chắc chắn, lần này cầm tờ The London Times lên—nó cũ vài ngày, nhưng cũng là cập nhật nhất họ có thể trông đợi tại những hạt biên giới Scotland này—và quyết định lờ .

      Hai người đều có thể chơi trò đó, Francesca kết luận, và bỏ hết chú ý vào cái công việc đầy thử thách là phết mứt lên bánh của mình.

      Ngoại trừ việc lại ho.

      ngọ ngoạy ghế, cố gì cả.

      lại ho, lần này phải xoay khỏi cái bàn để có thể gập người xuống chút.

      "M—"

      ném cho cái nhìn quyết liệt làm ngậm chặt miệng lại.

      nheo mắt.

      nghiêng đầu theo cách lịch đến mức đáng ghét, và rồi làm hỏng hẳn ấn tượng đó khi người lại run lên bần bật với trận ho khác.

      "Đủ rồi," Francesca tuyên bố, đứng dậy. " quay lại giường. Ngay bây giờ."

      " ổn," gầm gừ.

      " ổn."

      "—"

      "Ốm," chen ngang. " ốm, Michael. Bệnh, yếu, mắc dịch, ốm. Như con cún. Em hiểu làm cách nào em có thể điều đó ràng hơn nữa."

      " mắc dịch," lẩm bẩm.

      "," , vòng sang bên kia bàn và túm lấy cánh tay , "nhưng bị sốt rét, và—"

      "Đây phải là sốt rét," , đấm đấm ngực khi lại ho lần nữa.

      kéo đứng dậy, công việc thể hoàn thành mà có chút trợ giúp của chính . "Sao biết được?" hỏi.

      " chỉ biết thế thôi."

      dẩu môi."Và dựa tinh thông nghề y, có được nhờ—"

      "Nhờ bị căn bệnh đó trong hầu hết cả năm," chen vào. " phải là sốt rét."

      đẩy về phía cánh cửa.

      "Ngoài ra," phản đối, "còn quá sớm."

      "Sớm cho cái gì?"

      "Cho lần lên cơn nữa," giải thích vẻ mệt mỏi. " vừa mới bị ở London, bao lâu nhỉ—hai tháng trước đây? Còn quá sớm."

      "Tại sao lại là quá sớm?" hỏi, giọng khẽ cách lạ lùng.

      "Nó là thế," lẩm bẩm, nhưng bên trong, biết khác. Nó quá sớm; biết nhiều người bị những đợt lên cơn sốt rét cách nhau hai tháng.

      Họ đều ốm. Rất ốm.

      Khá nhiều trong số họ chết.

      Nếu những lần lên cơn của trở nên sát nhau hơn, liệu đó có phải là căn bệnh của chiến thắng?

      Nào, giờ mỉa mai cho đây. cuối cùng lấy được Francesca, và giờ có thể sắp chết.

      "Nó phải là sốt rét," lại , lần này với nhiều sức đến nỗi làm dừng bước và ngước nhìn .

      "Nó phải," .

      chỉ gật đầu.

      "Có thể chỉ là cảm lạnh," .

      lại gật đầu, nhưng cảm nhận bằng trực giác rằng chỉ chiều theo .

      "Em đưa về giường," nhàng. Và để làm vậy.

      Mười tiếng sau, Francesca phát hoảng. Cơn sốt của Michael càng nóng hơn, và mặc dù bị mê sảng hay mớ, ràng là rất, rất ốm. cứ mãi rằng nó phải là sốt rét, và nó cũng có vẻ giống sốt rét, nhưng mỗi khi gặng hỏi chi tiết hơn, thể giải thích tại sao—ít nhất cũng đủ làm thỏa mãn.

      chẳng biết nhiều về căn bệnh đó; những hiệu sách lịch dành cho quý ở London từ chối bán các loại sách về y học. từng muốn hỏi bác sĩ riêng của mình, hay thậm chí tìm đến chuyên gia trong trường Cao đẳng y khoa hoàng gia, nhưng hứa với Michael là giữ bí mật về căn bệnh của . Nếu chạy khắp thành phố và hỏi về sốt rét, cuối cùng có ai đó muốn biết tại sao. Vì thế, hầu như tất cả những gì biết đều là từ Michael, trong những tháng ngắn ngủi sau khi về từ Ấn Độ.

      Nhưng khi những đợt lên cơn sát nhau hơn, dường như có cái gì đó ổn. Mặc dù, phải thừa nhận, cũng chẳng phải là có chút kiến thức về y học nào để có thể dự đoán như vậy. Khi ngã bệnh ở London, từng rằng sáu tháng kể từ sau những cơn sốt gần nhất, và trước đó là ba tháng.

      Tại sao căn bệnh đó lại đột ngột thay đổi chu trình lên cơn nhanh đến vậy? Hoàn toàn có lý. khi mà khá lên.

      phải khá lên. phải như vậy.

      thở dài, đưa tay ra để sờ trán . ngủ, ngáy khẽ, như thường vậy khi bị nghẹt mũi. Hoặc đúng hơn là như kể với . Họ chưa lấy nhau đủ lâu để có thể tự khám phá ra chuyện đó.

      Làn da nóng, mặc dù chưa đến mức nóng rực. Miệng có vẻ khô khốc, và bón chút trà ấm vào miệng , nghiêng cằm lên để cố giúp nuốt vào trong khi ngủ.

      Thay vào đó, sặc và tỉnh dậy, phun nước trà phì phì giường.

      "Xin lỗi," Francesca , quan sát mức độ tàn phá. Ít nhất cũng mới chỉ có thìa .

      "Em làm cái quỷ gì với thế?" lập bập.

      "Em biết," thú nhận. "Em chẳng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người ốm lắm. Trông có vẻ khát."

      "Lần sau khát, với em," gầm gừ.

      gật đầu đồng ý và quan sát khi nhúc nhích tìm lại tư thế thoải mái. " khát ngay lúc này chứ?" hỏi với giọng điềm đạm.

      "Chỉ hơi hơi," , giọng hơi đứt quãng.

      lời, giơ tách trà ra. uống sạch chỉ với hơi.

      " muốn tách nữa ?"

      lắc đầu. "Thêm chút nào nữa và phải t—" ngừng lại và hắng giọng. "Xin lỗi," lẩm bẩm.

      "Em có bốn em trai," . "Đừng để ý. có cần em lấy cho cái bô ?"

      " có thể tự làm."

      Trông đủ khỏe để tự qua bên kia phòng, nhưng đủ khôn ngoan để tranh cãi với người đàn ông trong tình trạng cáu kỉnh như thế. nhận ra khi cố đứng lên và lại ngã phịch xuống giường. có tranh cãi mấy cũng chẳng thể thuyết phục được.

      " sốt khá cao," nhàng.

      " phải là sốt rét đâu."

      "Em chưa —"

      "Em nghĩ đến nó."

      "Nếu đúng là sốt rét sao?" hỏi.

      " phải—"

      "Nhưng nếu đúng?" chen vào, và nhận ra với sợ hãi, giọng có cái thanh kinh khủng đó, cái tiếng vo ve vẻ khiếp sợ phát ra trước khi nghẹn lại.

      Michael ngước nhìn trong vài giây, đôi mắt u ám. Cuối cùng, chỉ lăn người qua chỗ khác và , " phải."

      Francesca nuốt vào. có câu trả lời rồi. " có phiền nếu em ?" buột miệng, đứng lên nhanh đến nỗi lảo đảo vì choáng.

      gì, nhưng có thể thấy nhún vai dưới những tấm chăn.

      "Chỉ dạo thôi," ngập ngừng, bước về phía cửa. "Trước khi mặt trời xuống."

      " ổn," khò khè.

      gật đầu, mặc dù nhìn . "Em sớm quay lại," .

      Nhưng lại ngủ thiếp .

      khí mờ sương và de dọa còn có mưa nữa, nên Francesca vớ lấy cái áo khoác mưa và ra cái chòi nghỉ. Bốn phía chòi để trống, nhưng nó có cái mái, và kể cả nếu bầu trời có mở toác ra, vẫn có thể giữ cho mình tương đối khô.

      Nhưng với mỗi bước , có cảm giác như hơi thở càng thêm khó nhọc, và khi tới được đích đến của mình, thở hồng hộc vì cố sức, phải do cuộc bộ, mà chỉ do phải kìm nén những giọt nước mắt.

      Ngay khi vừa ngồi xuống, thôi cố nữa.

      Từng tiếng thút thít vang lên lớn, và giống quý , nhưng chẳng cần.

      Michael có thể chết. Và với tất cả những gì biết, chết, và sắp làm bà góa lần thứ hai.

      Và lần trước nó gần như giết chết .

      chẳng biết liệu mình có đủ mạnh mẽ để trải qua tất cả chuyện đó lần nữa . chẳng biết liệu có muốn đủ mạnh mẽ nữa .

      đúng, công bằng, chết tiệt, khi mà có thể phải mất đến hai người chồng trong khi có bao nhiêu phụ nữ có thể giữ lấy người cho cả cuộc đời họ. Và hầu hết những phụ nữ đó thậm chí còn chẳng thích chồng mình, trong khi , người thực cả hai—

      Hơi thở Francesca ngưng lại.

      ? Michael?

      , , tự nhủ, . phải như vậy. Khi nghĩ về nó, khi từ đó vang lên trong óc , ý là trong tình bạn. Tất nhiên Michael theo cách đó. luôn , đúng nào? là bạn tốt nhất của , như vậy ngay từ khi John còn sống.

      tưởng tượng ra , thấy gương mặt , nụ cười của .

      nhắm mắt lại, nhớ lại nụ hôn của và cảm giác tuyệt vời của bàn tay eo lưng khi họ bước trong tòa nhà.

      Và cuối cùng hiểu ra tại sao tất cả mọi chuyện đều có vẻ khác lạ giữa họ dạo gần đây. Đó phải, như từng nghĩ lúc đầu, bởi vì họ lấy nhau. Đó phải vì là chồng , vì đeo chiếc nhẫn của ngón tay mình.

      Đó là vì .

      Thứ có giữa bọn họ, gắn bó—đó phải chỉ là đam mê, và nó hề xấu xa.

      Đó là tình , và nó thiêng liêng.

      Và Francesca cũng thể ngạc nhiên hơn ngay cả nếu John hình trước mặt và nhảy điệu nhảy xoay vòng kiểu Ireland.

      Michael.

      Michael.

      chỉ như người bạn, mà như người chồng và người tình. với sâu sắc và mãnh liệt từng cảm thấy với John.

      Nó khác, bởi vì họ là những con người khác nhau, và bây giờ cũng khác, nhưng nó vẫn là . Đó là tình của người đàn bà dành cho người đàn ông, và nó ngập tràn tới tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim .

      Và có Chúa, muốn chết.

      "Ngươi thể làm thế này với ta," gào, chống tay vào thành cái ghế dài trong chòi nghỉ và nhìn lên bầu trời. giọt mưa to đùng rơi lên chóp mũi , bắn tóe lên mắt.

      "Ồ, ngươi ," gầm gừ, quẹt chỗ nước . "Đừng có nghĩ là ngươi có thể—"

      Ba giọt mưa nữa, liên tiếp.

      "Chết tiệt," Francesca lẩm bẩm, tiếp theo là câu "Xin lỗi," hướng lên những đám mây.

      lui đầu vào lại trong chòi, trốn dưới cái mái gỗ khi cơn mưa trở nên nặng hạt.

      phải làm gì bây giờ? Lao về phía trước với tất cả quyết tâm vì mục đích duy nhất, giống như thiên thần báo thù, hay là khóc ngon lành và tự thấy thương xót bản thân mình?

      Hoặc có thể là mỗi thứ tí.

      nhìn ra ngoài cơn mưa, giờ ầm ầm trút xuống với đủ sức mạnh để gieo rắc nỗi khiếp sợ vào trái tim của ngay cả những thiên thần báo thù quyết tâm nhất.

      Chắc chắn là mỗi thứ tí.

      Michael mở mắt ra, ngạc nhiên khi nhận ra trời sáng. chớp mắt vài lần, chỉ để xác nhận điều đó. Những tấm rèm được kéo kín, nhưng hoàn toàn, và có tia sáng ràng tạo nên dải sáng dọc tấm thảm.

      Buổi sáng. Ừm. hẳn phải rất mệt. Điều cuối cùng nhớ là Francesca lao ra khỏi cửa, rằng định dạo, mặc dù thực là bất cứ tên ngốc nào cũng nhận ra trời sắp mưa.

      Cái ngốc nghếch.

      cố gắng ngồi dậy, rồi lại nhanh chóng đổ phịch xuống những tấm chăn. Chết tiệt, cảm thấy như chết rồi. phải là, thừa nhận, ví von hay ho lắm trong hoàn cảnh lúc này, nhưng chẳng thể nghĩ ra cái gì khác đủ để tả đau nhức gặm lấy cơ thể . cảm thấy mệt rũ, gần như dính chặt vào đệm. Ngay cả ý nghĩ phải ngồi dậy cũng đủ làm rên lên.

      Chết tiệt, là khốn khổ.

      sờ tay vào trán mình, cố xem xem mình còn sốt , nhưng trán nóng, và bàn tay cũng vậy; chẳng thể biết được gì ngoài điều là mướt mồ hôi và chắc chắn cần phải tắm kỹ càng.

      cố hít ngửi khí chung quanh, nhưng mũi tịt đến nỗi cuối cùng lại ho lên sù sụ.

      thở dài. Ừm, nếu bốc mùi, ít nhất cũng phải ngửi.

      nghe thanh khe khẽ ở phía cửa và ngước lên để nhìn thấy Francesca bước vào phòng. rón rén hai bàn chân đeo tất, ràng cố để đánh thức . Khi tới bên giường, tuy nhiên, cuối cùng cũng nhìn và thốt lên tiếng "Ồ!" khẽ vì ngạc nhiên.

      " dậy rồi," .

      gật đầu. "Mấy giờ rồi?"

      "Tám rưỡi. muộn lắm, thực ra là thế, nhưng ngủ tối qua, từ trước cả giờ ăn tối."

      gật đầu lần nữa, bởi vì thực cũng chẳng có gì hay ho để thêm vào câu chuyện. Và hơn nữa, quá mệt để .

      " cảm thấy thế nào?" hỏi, ngồi xuống bên cạnh . "Và có muốn ăn cái gì đó ?"

      "Như muốn chết, và , cảm ơn em."

      Môi khẽ cong lên. "Cái gì đó để uống?"

      gật đầu.

      nhấc lên cái bát vẫn nằm cái bàn gần đó. cái đĩa úp lên , có thể là để giữ ấm thứ chứa bên trong. "Nó là của đêm qua," , vẻ xin lỗi, "nhưng em đậy nó lại, nên chắc cũng đến nỗi quá kinh khủng."

      "Súp loãng?" hỏi.

      gật đầu, ghé cái thìa vào môi . "Có nguội quá ?"

      nhấp chút, rồi lắc đầu. Nó thậm chí cũng chẳng thể coi là ấm, nhưng nghĩ mình có thể chịu được cái gì quá nóng, đằng nào cũng thế.

      cho ăn trong im lặng khoảng phút gì đó, và rồi, khi ăn đủ, đặt cái bát xuống, cẩn thận đậy cái nắp lên, mặc dù nghĩ muốn gọi bát mới cho bữa sau. " có sốt ?" thầm.

      cố nở nụ cười ra vẻ thèm quan tâm. " chả biết."

      với tay ra và sờ vào trán .

      "Chưa có thời gian để tắm," lẩm bẩm, xin lỗi vì gương mặt nhớp nháp của mình, mà phải thốt lên cái từ mồ hôi trước mặt .

      chẳng tỏ vẻ gì là nghe thấy cố gắng pha trò của , thay vào đó chỉ nhíu mày khi áp sát hơn bàn tay trán . Và rồi, cách nhanh nhẹn đến mức làm ngạc nhiên, đứng dậy và cúi xuống đầu , đặt môi vào trán .

      "Frannie?"

      " còn nóng," , gần như chỉ là hơi thở. " nóng!"

      chẳng làm gì mà chỉ chớp mắt.

      " vẫn sốt," vẻ hào hứng. " hiểu sao? Nếu vẫn còn sốt, thể là sốt rét được!"

      Trong chốc thể thở nổi. đúng. thể tin là nghĩ ra, nhưng đúng. Những cơn sốt rét luôn biến mất vào buổi sáng. Chúng tấn công lại vào ngày hôm sau, tất nhiên, và thường với sức mạnh kinh khủng, nhưng chúng luôn biến mất, cho ngày trì hoãn trước khi lần nữa hạ đo ván.

      "Nó phải là sốt rét," lại , đôi mắt sáng ngời lên cách đáng ngờ.

      " bảo em là phải," , nhưng ở bên trong, biết chắc chắn đến thế.

      " chết," thầm, môi dưới cắn giữa hai hàm răng.

      Đôi mắt hướng lên mắt . "Em lo là ?" khẽ hỏi.

      "Tất nhiên là em lo," trả lời, còn cố gắng giấu thanh nghẹn ngào trong giọng mình. "Chúa ơi, Michael, em thể tin có biết là em—Ôi, vì Chúa."

      chẳng hiểu vừa gì, nhưng có cảm giác nó cũng tệ.

      đứng dậy, lưng ghế va vào tường. cái khăn vải để sẵn bên bát súp; vớ lấy nó và chấm lên mắt.

      "Frannie?" thầm.

      " đúng là đồ đàn ông," và cau mặt.

      chẳng thể làm gì ngoài việc nhướng mày trước câu đó.

      " phải biết là em—" Nhưng ngừng lại, tự ngắt lời mình.

      "Gì thế, Frannie?"

      lắc đầu. "Chưa được," , và có cảm giác với chính mình hơn là với . " sớm thôi, nhưng chưa được."

      chớp mắt. "Em gì cơ?"

      "Em phải ra ngoài," , lời của cụt lủn và đột ngột cách kỳ cục. "Có chuyện em cần phải làm."

      "Vào lúc tám rưỡi sáng?"

      "Em quay về sớm," , vội vã bước ra cửa. "Đừng có đâu đấy."

      "Ừm, khỉ ," cố đùa, "thế là tong kế hoạch gặp nhà vua của ."

      Nhưng Francesca quá bận bịu với suy nghĩ của mình đến nỗi thậm chí chẳng thèm chọc ngoáy câu đùa khá tệ hại của . "Sớm thôi," , câu phát ra giống lời hứa đến lạ lùng. "Em về sớm thôi."

      Tất cả có thể làm là nhún vai và nhìn cánh cửa khi khép nó lại phía sau lưng mình.

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 24

      ...Con biết chắc phải thế nào với mẹ về chuyện này, và hơn thế, con biết tin này được đón nhận ra sao, nhưng Michael và con cưới nhau ba ngày trước. Con biết phải mô tả những việc dẫn đến cuộc hôn nhân này ra sao, ngoài việc rằng dường như đó là điều nên làm. Xin biết rằng việc này bao giờ đồng nghĩa với việc tình mà con từng cảm thấy với John giảm bớt. ấy luôn giữ chỗ đặc biệt và được trân trọng trong tim con, cũng như mẹ...

      —của Nữ bá tước Kilmartin gửi bà quả phụ Nữ bá tước Kilmartin, ba ngày sau đám cưới của với Bá tước Kilmartin

      Mười lăm phút sau, Michael cảm thấy khá hơn rất nhiều. Chưa khỏe, đương nhiên; dù có tưởng tượng phong phú đến đâu cũng thể tự thuyết phục mình—hay là bất kỳ ai khác—rằng trở lại với mạnh khỏe và tráng kiện vốn có. Nhưng món súp hẳn giúp hồi phục chút, cũng như cuộc chuyện, và khi dậy để xài cái bô, nhận ra mình có thể đứng vững đôi chân hơn là tưởng. giải quyết xong xuôi chuyện đó rồi lau rửa sơ qua, dùng cái khăn ẩm để lau những chỗ mướt mát nhất người. Sau khi mặc vào bộ quần áo sạch, cảm thấy gần như được trở lại làm người.

      bắt đầu bước về phía cái giường, nhưng thể cho phép mình chui lại vào giữa những cái chăn đầy mồ hôi đó, nên thay vào đó rung chuông gọi người hầu và ngồi xuống trong cái ghế bọc da của mình, khẽ xoay nó ra để có thể ngắm ra ngoài cửa sổ.

      Trời nắng. Đó là thay đổi tuyệt. Thời tiết rất tệ hại trong cả hai tuần sau lễ cưới của . cũng chẳng thực để ý; khi mà người ta bỏ quá nhiều thời gian để ngủ với vợ mình như làm, người ta cũng chẳng quá chú ý đến việc liệu mặt trời có tỏa nắng .

      Nhưng bây giờ, sau khi thoát khỏi cái giường bệnh của mình, nhận ra tinh thần của lên rất cao với những tia nắng lấp lánh đám cỏ đẫm sương.

      chuyển động bên ngoài cửa sổ làm chú ý, và nhận ra đó là Francesca, vội vã xuyên qua bãi cỏ. ở quá xa để có thể nhìn , nhưng cuộn mình trong cái áo khoác dễ chịu nhất, và cầm cái gì đó trong tay.

      nghiêng người tới để nhìn hơn, nhưng biến mất khỏi tầm nhìn, ra sau cái hàng rào.

      Ngay lúc đó, Reivers bước vào phòng. "Ngày rung chuông gọi, thưa ngài?"

      Michael quay lại để nhìn ta. "Phải. có thể cho ai đó đến và thay mấy chăn ?"

      "Tất nhiên rồi, thưa ngài."

      "Và—" Michael định cầu ta chuẩn bị nước tắm nữa, nhưng vì lý do nào đó, thay vào đó những từ sau buột ra khỏi miệng : " có biết Phu nhân Kilmartin đâu ? Tôi nhìn thấy ấy qua bãi cỏ."

      Reivers lắc đầu. ", thưa ngài. Bà cảm thấy cần thiết phải với tôi, mặc dù Davies với tôi rằng bà ấy bảo ta cầu người làm vườn cắt cho bà ấy vài bông hoa."

      Michael gật đầu khi nhớ lại loạt người vừa rồi. thực nên để ý hơn tới hiệu quả của những lời tán gẫu của các gia nhân. "Hoa, phải nhỉ," lẩm bẩm. Hẳn đó là cái cầm khi qua bãi cỏ vài phút trước.

      "Hoa mẫu đơn," Reivers khẳng định.

      "Mẫu đơn," Michael nhắc lại, nghiêng người về phía trước vẻ chú ý. Đó là loài hoa thích của John, và từng là trung tâm trong bó hoa cưới của Francesca. Gần như phát sợ lên được khi nhớ đến cả những chi tiết như thế, nhưng trong khi và uống cho đến say bí tỉ ngay khi John và Francesca vừa rời buổi tiệc, nhớ buổi lễ đó chi tiết đến mức choáng người.

      Chiếc váy của có màu xanh. Xanh băng. Và những bông hoa là hoa mẫu đơn. Người ta phải lấy chúng từ nhà kính, nhưng Francesca khăng khăng về chuyện đó.

      Và đột nhiên biết chính xác đâu, ăn mặc ấm trong cái lạnh se se ngoài trời.

      tới mộ John.

      Michael tới đó lần sau khi trở về. mình, vài ngày sau cái khoảnh khắc phi thường trong phòng ngủ của , khi chợt nhận ra rằng John đồng ý với chuyện lấy Francesca. Hơn thế nữa, gần như nghĩ rằng John ở đâu đó kia, cười thích thú với tất cả những chuyện này.

      Và Michael thể tự hỏi—Francesca có nhận ra ? có nhận ra rằng John muốn như thế này ? Cho cả hai bọn họ?

      Hay vẫn quằn quại vì cảm giác tội lỗi?

      Michael cảm thấy mình đứng dậy khỏi cái ghế. biết tội lỗi là thế nào, biết nó gặm nhấm trái tim người ta, cào xé tâm hồn người ta ra sao. biết đau đớn, và biết nó có cảm giác như axit trong bụng.

      bao giờ muốn điều đó cho Francesca. bao giờ.

      có thể . có thể bao giờ . Nhưng giờ đây hạnh phúc hơn là trước khi họ lấy nhau; chắc chắn điều đó. Và chết mất nếu cảm thấy hổ thẹn vì hạnh phúc đó.

      John muốn hạnh phúc. ấy muốn và được . Và nếu bằng cách nào đó Francesca nhận ra điều đó—

      Michael bắt đầu mặc quần áo vào. có thể còn yếu, và có thể còn sốt, nhưng có Chúa, có thể xuống được khu mộ. sống dở chết dở, nhưng cho phép chìm sâu vào tuyệt vọng tội lỗi mà từng phải chịu đựng quá lâu.

      cần phải . . tự câu đó với bản thân mình rất nhiều lần trong cuộc hôn nhân ngắn ngủ của họ và gần như tin vào lời mình.

      cần phải . Nhưng phải cảm thấy tự do. Tự do được hạnh phúc.

      Bởi vì nếu hạnh phúc...

      Ừm, điều đó giết chết . có thể sống có tình của , nhưng thể nếu có hạnh phúc của .

      Francesca biết là mặt đất ẩm ướt, nên mang theo cái chăn , những sọc xanh và vàng của biểu tượng Stirling làm mỉm cười bâng khuâng khi trải nó ra cỏ.

      "Chào John," , quỳ lên khi cẩn thận sắp xếp những bông mẫu đơn bên dưới bia mộ của . Ngôi mộ đơn giản, kém hoành tráng hơn hẳn những bia tưởng niệm nhiều người trong giới quý tộc dựng lên để tưởng nhớ cái chết của họ.

      Nhưng đó là điều John muốn. biết quá , luôn có thể đoán trước lời của .

      muốn cái gì đó đơn giản, và muốn được đặt ở đây, trong góc xa trong sân nhà thờ, gần với những cánh đồng trải rộng của Kilmartin, nơi thích của thế giới này.

      Và đó là thứ dành cho .

      " ngày đẹp trời," , ngồi bệt xuống. kéo váy lên để có thể ngồi theo kiểu Italy (hình như là ngồi duỗi 2 chân ra phía trước), rồi cẩn thận phủ nó lên chân. Đó phải là tư thế có thể ngồi khi cùng với những người lịch , nhưng lần này khác.

      John muốn được thoải mái.

      " mưa hàng tuần liền," . "Có ngày tệ hơn những ngày khác, tất nhiên, nhưng chẳng có hôm nào mà có ít nhất vài phút ẩm ướt. có thể để ý, nhưng em phải thú nhận, em mong được thấy mặt trời."

      nhận ra trong những cành hoa ở đúng chỗ muốn, nên nghiêng người tới và chỉnh nó lại.

      "Tất nhiên, chuyện đó chẳng thực ngăn được em ra ngoài," với tiếng cười lo lắng. "Có vẻ em gặp mưa khá nhiều dạo gần đây. Em cũng thực biết chắc nó là sao—em thường hay để ý đến thời tiết hơn thế."

      thở dài. ", em biết là tại sao. Em chỉ sợ phải với . Em ngốc, em biết, nhưng..." lại cười, cái thanh căng thẳng nghe thích hợp môi . Đó là điều duy nhất bao giờ cảm thấy khi ở bên John—căng thẳng. Ngay từ khi họ mới gặp nhau, cảm thấy dễ chịu với có mặt của , hoàn toàn thoải mái, với cả và với chính mình.

      Nhưng giờ...

      Giờ cuối cùng cũng có lý do để thấy căng thẳng.

      "Có chuyện xảy ra, John," , những ngón tay kéo kéo lớp vải áo khoác. "Em... bắt đầu cảm thấy có tình cảm gì đó với người mà có thể em nên như vậy."

      nhìn xung quanh, nửa chờ đợi dấu hiệu thần thánh nào đó từ cao. Nhưng chẳng có gì cả, chỉ là tiếng lao xao của cơn gió những chiếc lá.

      nuốt vào, tập trung lại với tấm bia mộ của John. ngốc nghếch khi miếng đá lại có thể trở thành đại diện cho người, nhưng chẳng biết phải nhìn vào đâu khác khi chuyện với ký ức về . "Có thể em nên cảm thấy như vậy," , "hoặc có thể là em nên, và chỉ là em nghĩ em nên. Em chẳng biết. Tất cả những gì em biết là nó xảy ra. Em chờ đợi nó, nhưng rồi, nó đến, và... với..."

      ngừng lại, miệng cong lên thành nụ cười gần như buồn bã. "Ừm, em nghĩ là biết là với ai rồi. có tưởng tượng nổi ?"

      chuyện đáng ngạc nhiên xảy ra. Nếu nghĩ lại, tưởng như mặt đất có thể chuyển động, tia sáng chiếu xuống từ thiên đường xiên qua khu mộ. Nhưng chẳng có gì cả. Chẳng có gì hữu, chẳng có gì có thể nghe thấy hay nhìn thấy, chỉ là cảm giác kỳ lạ về thay đổi trong , gần như thể có cái gì đó nhích về đúng chỗ của nó.

      biết—thực , hoàn toàn biết—rằng John có thể tưởng tượng được. Và hơn thế nữa, muốn như vậy.

      muốn lấy Michael. muốn lấy bất kỳ ai , nhưng tưởng cảm thấy nhột nhạt khi điều đó xảy ra với Michael.

      Họ là hai người quý nhất, và muốn biết khi họ bên nhau.

      "Em ấy," , và nhận ra rằng đó là lần đầu tiên ra. "Em Michael. Em thực , và John—" sờ vào tên , khắc vào tấm bia. "Em nghĩ đồng ý," thầm. "Đôi khi em gần như nghĩ rằng sắp xếp tất cả chuyện này."

      " lạ lùng," tiếp, nước mắt bây giờ dâng lên trong đôi mắt . "Em bỏ nhiều thời gian để tự nhủ rằng em bao giờ nữa. Sao em có thể cơ chứ? Và khi ai đó hỏi em rằng liệu muốn điều gì cho em, tất nhiên em trả lời là muốn em tìm thấy ai đó. Nhưng ở bên trong—" mỉm cười bâng khuâng. "Bên trong em biết rằng điều đó xảy ra. Em . Em biết vậy. Em chắc chắn biết như vậy. Vậy nên có muốn điều gì cho em cũng chẳng quan trọng, phải ?"

      "Ngoại trừ việc nó thực xảy ra rồi," khẽ . "Nó xảy ra, và em chưa bao giờ có thể đoán trước. Nó xảy ra, và nó xảy ra với Michael. Em ấy nhiều lắm, John," , giọng vỡ ra vì xúc cảm. "Em cứ cố tự bảo mình rằng em , nhưng khi em nghĩ ấy sắp chết, quá sức chịu đựng, và em biết... ôi Chúa ơi, em biết, John. Em cần ấy. Em ấy. Em thể sống thiếu ấy, và em cần phải với , để biết rằng ... rằng ...."

      thể tiếp tục. Có quá nhiều điều diễn ra trong , quá nhiều cảm xúc, tất cả cố gắng tuyệt vọng để được thoát ra. úp mặt vào hai bàn tay và khóc, phải vì đau khổ, và phải vì vui sướng, mà chỉ bởi vì thể kìm nén nó lại bên trong nữa.

      "John," thở dốc. "Em ấy. Và em nghĩ đây là điều muốn. Em thực nghĩ vậy, nhưng—"

      Và rồi, từ phía sau, nghe thấy tiếng động. bước chân, hơi thở. quay người, nhưng biết đó là ai. có thể cảm thấy trong khí.

      "Michael," thầm, nhìn chằm chằm như thể linh hồn. trông nhợt nhạt và hốc hác và phải dựa vào cái cây để đỡ mình, nhưng với trông hoàn hảo.

      "Francesca," , lời phát ra từ môi vẻ ngượng ngập. "Frannie."

      đứng dậy, đôi mắt rời khỏi mắt . " có nghe thấy em ?" thầm.

      " em," giọng khàn khàn.

      "Nhưng có nghe thấy em ?" khăng khăng. phải biết, và nếu như chưa nghe thấy, phải với .

      gật đầu nhát gừng.

      "Em ," . muốn tới bên , muốn vòng tay ôm lấy , nhưng hiểu sao đứng chôn chân tại chỗ. "Em ," . "Em ."

      "Em cần phải—"

      ", em có. Em phải . Em phải với . Em . Em biết bao."

      Và rồi khoảng cách giữa họ biến mất, và hai cánh tay ôm lấy . vùi mặt vào ngực , nước mắt ướt đẫm áo . biết chắc tại sao lại khóc, nhưng chẳng cần. Tất cả những gì cần là hơi ấm trong vòng tay .

      Trong vòng tay có thể cảm thấy tương lai, và nó tuyệt diệu.

      Cằm Michael kê lên đầu . " định là em cần phải ra," thầm, "chỉ là em cần phải nhắc nhắc lại."

      cười lên thành tiếng, ngay cả khi nước mắt vẫn cứ tuôn ra, và cơ thể họ đều rung lên.

      "Em phải ," . "Nếu em cảm thấy như vậy, em phải . thằng khốn tham lam, và muốn tất."

      ngước nhìn , đôi mắt sáng ngời. "Em ."

      Michael vuốt má . " chẳng biết mình làm gì để có được em," .

      " chẳng cần phải làm gì cả," thầm. " chỉ cần là ." đưa tay lên và chạm vào má , cử chỉ giống hệt như vừa làm. "Chỉ là em cần thời gian để nhận ra điều đó, thế thôi."

      xoay mặt áp vào bàn tay , rồi đưa cả hai tay lên ôm lấy nó. đặt nụ hôn vào lòng bàn tay , ngừng lại chỉ để hít vào hương thơm từ làn da . rất cố gắng để tự thuyết phục mình rằng hay cũng quan trọng, rằng có làm vợ là đủ rồi. Nhưng giờ đây...

      Giờ đây khi ra, giờ đây khi biết, giờ đây khi trái tim tung bay lên, biết.

      Đây là thiên đường.

      Đây là hạnh phúc tột cùng.

      Đây là thứ chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể cảm thấy, thứ chưa bao giờ có thể mơ rằng nó có tồn tại.

      Đây là tình .

      "Suốt đời ," thề, " em. Suốt đời . hứa với em. đổi cả mạng sống của mình vì em. tôn trọng và thương em. —" nghẹn lời, những chẳng cần. chỉ muốn với . chỉ muốn biết.

      "Mình về nhà thôi," dịu dàng.

      gật đầu.

      nắm tay , nhàng kéo ra khỏi khu đất trống, hướng lại khu rừng cây nằm giữa nhà thờ và Kilmartin. Michael nghiêng người theo phía kéo, nhưng trước khi nhấc chân bước , quay về phía ngôi mộ của John và thầm, Cảm ơn .

      để vợ dẫn mình về nhà.

      "Em định với sau cơ," . Giọng vẫn run lên vì xúc động, nhưng bắt đầu giống với tính cách hàng ngày. "Em định làm cái gì đó lãng mạn. cái gì đó lớn. Cái gì đó..." xoay sang , mỉm cười tội nghiệp. "Ừm, em chẳng biết là gì, nhưng nó phải rất hoành tráng."

      chỉ lắc đầu. " cần cái đó," . "Tất cả cần... chỉ cần..."

      Và dù biết phải kết thúc câu đó ra sao cũng chẳng quan trọng, bởi vì bằng cách nào đó biết, dù sao nữa.

      "Em biết," thầm. "Em cũng cần đúng điều đó."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :