1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

When He Was Wicked (Bridgerton #6) - Julia Quinn (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 10

      ......

      —chẳng có gì ngoài những vết chấm, gây ra do chiếc bút của Nữ bá tước Kilmartin gõ vào giấy, hai tuần sau khi nhận được lá thư thứ ba của Bá tước Kilmartin

      "Cậu ấy có đây ?"

      " ấy ở đây."

      "Cháu có chắc ?"

      "Cháu khá chắc."

      "Nhưng cậu ấy đến chứ?"

      " ấy ấy ."

      "Ồ. Nhưng cậu ấy đến lúc nào?"

      "Cháu đảm bảo là cháu biết."

      "Cháu biết sao?"

      ", cháu biết."

      "Ồ. Được rồi. Ừm... Oh, nhìn kìa! Bác vừa thấy con bác. Rất vui được gặp cháu, Francesca."

      Francesca đảo mắt— phải cách thể hay làm trừ phi trong những tình huống gay go nhất—khi nhìn Bà Featherington, trong những quý bà buôn chuyện khủng khiếp nhất giới quý tộc, lững thững về phía Felicity con bà, người chuyện rất thân mật với chàng đẹp trai, mặc dù có tước vị, ở phía rìa phòng khiêu vũ.

      Cuộc chuyện thú vị nếu đó phải lần thứ bảy— tám, được quên mẹ nữa— phải về chuyện này. Và các câu chuyện luôn giống nhau, đến từng từ , ngoại trừ việc phải ai cũng đủ quen thân để dùng tên riêng của .

      Khi Violet Bridgerton để lộ ra rằng ngài bá tước Kilmartin xuất tại buổi tiệc sinh nhật của bà—ừm, Francesca khá chắc chắn rằng bao giờ còn có thể thoát khỏi những cuộc tra hỏi, ít nhất là từ bất cứ ai có dính dáng gì đó với phụ nữ chưa chồng.

      Michael là con cá to của mùa này, và thậm chí còn chưa xuất .

      "Phu nhân Kilmartin!"

      nhìn lên. Phu nhân Danbury tiến về phía . Chưa quý bà lớn tuổi nào kỳ quặc và mạnh mồm hơn bà ấy lại từng có mặt tại các vũ hội của London, nhưng Francesca khá thích bà già, nên chỉ mỉm cười khi bà bá tước đến, nhận ra rằng những người dự tiệc ở hai bên nhanh chóng chuồn chỗ nào biết.

      "Phu nhân Danbury ," Francesca , " tuyệt được gặp bà tối nay. Bà vui vẻ chứ?"

      Phu nhân D dộng cây gậy chống xuống sàn chẳng vì lý do cụ thể nào cả. "Tôi thích thú hơn chút nếu ai đó có thể cho tôi biết mẹ bao nhiêu tuổi."

      "Cháu dám."

      "Phì. Có gì mà ghê thế? Bà ấy nào già bằng ta đâu."

      "Và bà bao nhiêu tuổi?" Francesca hỏi, giọng ngọt ngào và nụ cười tinh quái.

      Gương mặt nhăn nheo của Phu nhân D hé ra nụ cười. "Hehehe, thông minh lắm. Đừng nghĩ là ta cho ."

      "Vậy chắc bà hiểu nếu cháu cũng trung thành với mẹ cháu như vậy."

      "Hmm," Phu nhân Danbury hắng giọng thay vì trả lời, dộng cái gậy xuống sàn để nhấn mạnh. "Làm tiệc sinh nhật để làm gì nếu chẳng ai biết người ta ăn mừng cái gì?"

      " diệu kỳ của cuộc sống và tuổi thọ?"

      Phu nhân Danbury khịt mũi trước câu đó, rồi hỏi, " chàng bá tước mới của đâu?"

      Trời đất, bà ấy thẳng tính . " ấy phải là bá tước của cháu," Francesca chỉ ra.

      "Ừm, cậu ta là của nhiều hơn là của bất cứ ai khác."

      Cái đó có lẽ đúng, mặc dù xác nhận điều đó với Phu nhân Danbury, nên chỉ , "Cháu nghĩ ngài chịu nhận mình là của ai, ngoại trừ chính ngài."

      "Ngài, hử? Hơi long trọng quá, nghĩ vậy sao? Tưởng hai người là bạn cơ đấy."

      "Chúng cháu là bạn," Francesca . Nhưng điều đó có nghĩa là gọi tên riêng của khi ra ngoài. Thực , khơi gợi lên những tin đồn chẳng hay gì. Đặc biệt khi cần danh tiếng của mình được sạch để tìm chồng. " ấy là người bạn tâm giao thân thiết nhất của chồng cháu," vẻ châm chọc. "Họ như em vậy."

      Phu nhân Danbury trông có vẻ thất vọng trước mô tả nhạt nhẽo về mối quan hệ của với Michael, nhưng tất cả những gì bà làm là dẩu môi lên và rà mắt qua đám đông. "Bữa tiệc này cần phải được làm cho vui nhộn lên chút," bà lẩm bẩm, lại gõ gõ cái gậy.

      "Xin bà cố đừng cái đó với mẹ cháu," Francesca thầm. Violet bỏ hàng tuần để chuẩn bị, và thực tình, chẳng ai có thể tìm ra thiếu sót gì trong bữa tiệc. Ánh sáng mềm mại và lãng mạn, nhạc hoàn hảo tuyệt vời, và ngày cả thức ăn cũng ngon—chẳng phải là thành công cho vũ hội ở London. Francesca ăn hai cái bánh nhân kem và từ nãy đến giờ tính kế để có thể quay lại bàn thức ăn mà tỏ ra là kẻ háu đói.

      Có điều cứ bị cản đường bởi những bà mẹ tò mò.

      "Ồ, đó phải lỗi của mẹ ," Phu nhân D . "Bà ấy có lỗi trong việc có quá đông những kẻ nhàm chán trong giới chúng ta. Chúa ơi, bà ấy đẻ tám người các , và chẳng có tên ngốc nào trong đám đó cả." Bà ném cho Francesca cái liếc lộ liễu. "Đó là lời khen, nhân tiện đây."

      "Cháu cảm động."

      Miệng Phu nhân Danbury mím lại lại đường thẳng nghiêm nghị đến phát sợ. "Ta phải làm gì đó," bà .

      "Về cái gì?"

      "Buổi tiệc."

      cảm giác kinh khủng tràn vào lòng Francesca. chưa từng nghe Phu nhân Danbury thực phá hỏng ngày lễ của ai đó, nhưng bà phu nhân già đủ thông minh để có thể gây ra thiệt hại nặng nề nếu bà muốn. "Chính xác là bà định làm gì?" Francesca hỏi, giữ giọng mình tỏ vẻ hoảng sợ.

      "Ồ, đừng có nhìn như thể ta sắp giết con mèo của thế."

      "Cháu có mèo."

      "Ừm, ta có, và ta đảm bảo với , ta phát điên lên chẳng kém thần Hades, nếu ai đó định hại nó."

      "Phu nhân Danbury, bà về cái quái gì vậy?"

      "Ồ, ta biết," bà già với cái phẩy tay bực bội. " có thể đảm bảo là nếu ta biết, ta làm rồi. Nhưng ta chắc chắn gây lộn xộn tại bữa tiệc của mẹ ." Bà nghếch cằm lên và khịt mũi khinh khỉnh với Francesca. "Cứ như là ta làm gì đó để gây tổn thương đến mẹ thân của vậy."

      hiểu sao câu đó cũng chẳng làm Francesca bớt lo lắng. "Được rồi. Ừm, bất cừ bà có làm gì, làm ơn cẩn thận."

      "Francesca Stirling," Phu nhân D với nụ cười ranh mãnh, " lo cho tôi?"

      "Bà, cháu chẳng hề lo chút nào hết," Francesca trả lời ngơ ngáo, "cháu lo là lo cho những người còn lại tụi cháu."

      Phu nhân Danbury cười khành khạch. " hay lắm, Phu nhân Kilmartin. Tôi thực tin rằng xứng đáng được giải thoát. Khỏi tôi," bà thêm, để phòng Francesca hiểu ý bà.

      "Bà là giải thoát của cháu," Francesca lẩm bẩm.

      Nhưng Phu nhân D ràng nghe thấy trong lúc bà nhìn qua đám đông, bởi vì dường như bà rất tập trung khi tuyên bố, "Tôi nghĩ là tôi đến quấy nhiễu trai ."

      "Người nào cơ?" Mặc dù ai là đáng chịu chút tra tấn.

      "Cái cậu đó." Bà chỉ về phía Colin. "Phải cậu ta mới về từ Hy Lạp ?"

      "Đúng ra là đảo Síp."

      "Hy Lạp, Síp, với ta cũng giống nhau cả."

      "Với họ thế, cháu nghĩ vậy," Francesca thầm.

      "Ai? Ý là những người Hy Lạp?"

      "Hoặc người đảo Síp."

      "Xì. Ừm, nếu người trong số họ quyết định xuất tối nay họ có thể tự do giải thích về khác nhau đó. Nhưng từ giờ cho đến khi đó, ta tự chìm đắm trong dốt nát của mình." Và với câu đó, Phu nhân Danbury dộng chiếc gậy xuống sàn lần cuối trước khi quay về phía Colin và gào lên, " Bridgerton!"

      Francesca thích thú ngắm trai cố gắng cách tuyệt vọng, giả vờ chưa nghe thấy bà. khá thích khi Phu nhân D quyết định tra tấn Colin chút— ấy hoàn toàn xứng đáng bị như vậy—nhưng giờ lại mình, nhận ra Phu nhân Danbury vừa mang lại cho bảo vệ khá hiệu quả trước hàng loạt các bà mẹ mai mối, những người xem như cầu nối duy nhất của họ với Michael.

      Chúa ơi, có thể thấy ba người trong số họ tiến lại.

      Đến lúc trốn rồi. Ngay bây giờ. Francesca nhanh chóng quay gót và bắt đầu bước về phía chị Eloise, người dễ nhận ra với cái váy màu xanh lục nhạt. Thực tế, tốt hơn là nên lờ Eloise thẳng ra cửa, nhưng nếu nghiêm túc về việc cưới xin, phải giao du và để cho người ta biết rằng muốn kiếm người chồng mới.

      Cũng chẳng phải là người ta thèm quan tâm cho đến khi Michael ló mặt đến. Francesca có thể tuyên bố kế hoạch định chuyển đến sống ở Châu Phi tăm tối và học theo tập tục ăn thịt người, và tất cả những gì người ta là, "Thế ngài bá tước có theo ?"

      "Chào buổi tối!" Francesca , nhập vào cái nhóm quanh chị . Toàn người nhà—Eloise chuyện rất vui vẻ với hai bà chị dâu của họ, Kate và Sophie.

      "Ồ, chào, Francesca," Eloise . "Thế—"

      "Chị đừng có bắt đầu đấy."

      "Sao vậy?" Sophie hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

      "Nếu người nữa hỏi em về Michael, em thề đầu em nổ tung."

      "Cái đó chắc chắn làm thay đổi khí của tối nay," Kate bình luận.

      "Đấy là chưa đến công việc dọn dẹp của người hầu," Sophie thêm vào.

      Francesca rên lên thực .

      "Rồi, thế ấy đâu?" Eloise hỏi. "Và đừng có nhìn chị như thể—"

      "—em cố giết con mèo của chị?"

      "Chị làm gì có mèo. Em về cái quỷ gì thế?"

      Francesca chỉ thở dài. "Em biết. ấy ấy đến."

      "Nếu ấy khôn, có thể ấy trốn trong sảnh," Sophie .

      "Chúa ơi, có thể chị đúng đấy." Francesca có thể dễ dàng hình dung lờ tịt phòng khiêu vũ và chui vào phòng hút thuốc.

      cách khác là, tránh xa khỏi tất cả phụ nữ.

      "Vẫn còn sớm," Kate đỡ.

      "Em chẳng cảm thấy sớm," Francesca than. "Em ước ấy đến, để người ta thôi hỏi em về ấy."

      Eloise thực cười phá lên, cái đồ phản bội xấu xa. "Ôi, Francesca ngơ ngác tội nghiệp của chị," , " khi ấy đến các câu hỏi nhân đôi lên. Và chúng chỉ đổi từ ‘ ấy đâu?’ thành ‘Kể thêm cho chúng tôi .’"

      "Chị sợ là ấy đúng," Kate .

      "Ôi, Chúa ơi," Francesca rên rỉ, muốn kiếm bức tường để dựa vào.

      "Em vừa kêu trời đấy hả?" Sophie hỏi, chớp mắt vì ngạc nhiên.

      Francesca thở dài. "Có vẻ gần đây em làm thế khá nhiều."

      Sophie nhìn thông cảm, rồi bỗng thốt lên, "Em mặc màu xanh!"

      Francesca nhìn xuống bộ váy buổi tối mới của mình. khá hài lòng với nó, mặc dù chẳng ai nhận ra ngoài Sophie. Đó là màu xanh mà ưu thích, hẳn xanh hoàng gia mà cũng hẳn xanh nước biển. Chiếc váy đơn giản cách thanh nhã, với viền cổ được trang trí với dải lụa nhăn xanh sáng hơn chút. có cảm giác như công chúa khi mặc nó, hoặc nếu phải là công chúa, ít nhất, cũng phải là bà góa bất khả xâm phạm.

      "Vậy là em thôi để tang rồi hả?" Sophie hỏi.

      "Ừm, em thôi để tang mấy năm rồi," Francesca lẩm bẩm. Giờ đây sau khi rốt cục cũng rũ bỏ những bộ đồ xám và xanh tái, cảm thấy hơi ngốc nghếch khi bám lấy chúng quá lâu như vậy.

      "Bọn chị biết em ra ngoài và giao du," Sophie , "nhưng em chưa bao giờ thay đổi quần áo, và—ừm, chuyện đó chẳng quan trọng. Chị chỉ rất mừng khi thấy em mặc màu xanh!"

      "Có phải thế này có nghĩa là em suy nghĩ đến việc tái giá?" Kate hỏi. " bốn năm rồi."

      Francesca nhăn mặt. Kate luôn thẳng vào vấn đề. Nhưng thể giữ bí mật kế hoạch của mình mãi được, thể nếu muốn có chút thành công gì đó, vậy nên tất cả những gì là, "Vâng."

      Trong chốc ai gì. Và rồi tất nhiên, họ cùng lúc, chúc mừng và khuyên nhủ và đủ các kiểu linh tinh khác, và Francesca chắc có muốn nghe . Nhưng tất cả đều là với thương tốt đẹp nhất, nên chỉ cười và gật đầu chấp nhận những lời chúc của họ.

      Và rồi Kate , "Chúng ta phải loan tin này ra, đương nhiên."

      Francesca há hốc miệng. "Chị gì cơ?"

      "Chiếc váy màu xanh là tín hiệu tuyệt vời cho ý định của em," Kate giải thích, "nhưng em có thực nghĩ đàn ông London lại đủ tinh nhạy để hiểu ra? Tất nhiên là ," , trả lời luôn câu hỏi của mình trước khi ai kịp gì. "Chị có thể nhuộm tóc Sophie thành màu đen và hầu hết bọn họ chẳng hề nhận ra."

      "Ừm, Benedict nhận ra," Sophie chỉ ra cách thành .

      "Phải, rồi, chú ấy là chồng em, và hơn nữa, chú ấy là họa sĩ. Chú ấy được rèn luyện để nhận ra các thứ. Hầu hết đàn ông—" Kate tự dừng lại, trông có vẻ hơi bực vì chuyển hướng của cuộc chuyện. "Các em hiểu ý chị, phải ?"

      "Tất nhiên," Francesca khẽ.

      " là," Kate tiếp, "phần lớn nhân loại có nhiều tóc hơn là trí óc. Nếu em mong người ta nhận ra em kiếm chồng, em phải cho . Hoặc là, bọn chị phải hộ em."

      Francesca tưởng tượng thấy cảnh khủng khiếp, những phụ nữ họ hàng của , đuổi theo những người đàn ông cho đến khi họ phải vừa chạy vừa la làng. "Chính xác chị định làm gì?"

      "Ôi, chúa ơi, đừng có tống bữa tối của em ra đây."

      "Kate!" Sophie kêu lên.

      "Ừm, em phải thú nhận là ấy trông như sắp sửa làm vậy."

      Sophie đảo mắt. "Ờ, đúng, nhưng chị cần phải ra."

      "Em khoái câu bình luận đó," Eloise chen vào mới hay làm sao.

      Francesca lườm như muốn xuyên qua chị, bởi vì cảm thấy cần phải ném cho ai đó cái nhìn xấu xí, và việc đó luôn dễ nhất khi làm với người ruột thịt.

      "Bọn chị là chuyên gia về khéo léo và tế nhị," Kate .

      "Tin bọn chị ," Eloise thêm vào.

      "Ừm, em chắc chắn là thể ngăn các chị," Francesca .

      nhận ra ngay cả Sophie cũng phủ nhận điều đó.

      "Được rồi," . "Em lấy cái bánh kem cuối cùng đây."

      "Chị nghĩ chẳng còn đâu," Sophie , nhìn với vẻ thông cảm.

      Tim Francesca như chùng xuống. "Bánh bích quy chocolate?"

      "Cũng hết luôn."

      "Thế còn cái gì?"

      "Bánh hạnh nhân."

      "Cái mà ăn như cát đó hả?"

      "Chính nó," Eloise xem vào. "Đó là món tráng miệng duy nhất mẹ thử trước. Chị cảnh báo với mẹ rồi, tất nhiên, nhưng chẳng ai thèm nghe tôi bao giờ."

      Francesca cảm thấy mình như bị xì hơi. Khốn khổ thân , lời hứa hẹn của cái bánh là thứ duy nhất giúp hoạt động được đến giờ.

      "Vui lên nào, Frannie," Eloise , cằm nghếch lênh chút khi nhìn qua đám đông. "Chị thấy Michael."

      Và đúng vậy, kia rồi. Đứng phía bên kia phòng, trông lịch lãm đến mức tội lỗi trong bộ đồ buổi tối màu đen. bị vây quanh bởi phụ nữ, việc này chẳng làm Francesca ngạc nhiên chút nào. nửa trong đó là thể loại chạy theo vì hôn nhân, hoặc là cho họ hoặc là cho con họ.

      Nửa còn lại, Francesca nhận ra, là những người còn trẻ và có chồng, và ràng theo đuổi điều hoàn toàn khác.

      "Chị quên mất là ấy đẹp trai đến mức nào," Kate thầm.

      Francesca lườm .

      " ấy rám nắng ghê," Sophie thêm.

      " ấy ở Ấn Độ," Francesca . "Đương nhiên là ấy rám nắng."

      "Em có vẻ hơi bị nóng nảy tối nay đấy." Eloise .

      Francesca cố thu vẻ mặt lại vào trong cái mặt nạ thờ ơ. "Em chỉ mệt vì bị hỏi về ấy quá nhiều, thế thôi. ấy phải là chủ đề chuyện ưa thích của em."

      "Hai người vừa cãi nhau hả?" Sophie hỏi.

      ", tất nhiên ," Francesca trả lời, nhận ra hơi muộn rằng vừa gây ấn tượng đúng. "Nhưng em chẳng làm gì cả tối ngoài việc về ấy. Và đến giờ em rất mừng nếu được về thời tiết."

      "Hmmm."

      "Đúng vậy."

      "Phải. Tất nhiên."

      Francesca chẳng biết ai vừa cái gì, đặc biệt khi nhận ra tất cả bốn người bọn họ đều đứng đó nhìn Michael và bầy phụ nữ của chằm chằm.

      " ấy đẹp trai ." Sophie thở dài. "Cả cái mái tóc đen ngon lành đó."

      "Sophie!" Francesca kêu.

      "Ừm, ấy đúng như thế," Sophie cách bướng bỉnh. "Và em chẳng gì với Kate khi chị ấy cũng bình phẩm y hệt."

      "Cả hai chị đều có chồng rồi," Francesca lẩm bẩm.

      "Có phải thế có nghĩa là chị có thể bình luận về vẻ đẹp trai của ấy?" Eloise hỏi. "Vì chị là ế."

      Francesca quay nhìn chị mình với vẻ mặt khó tin. "Michael là người cuối cùng chị muốn cưới."

      "Tại sao thế?" Câu này là của Sophie, nhưng Francesca nhận ra là Eloise cũng lắng nghe rất chăm chú.

      "Bởi vì ấy là tay chơi bời kinh khủng," Francesca .

      "Hay nhỉ," Eloise khẽ. "Em gần như nhảy dựng lên khi Hyacinth y hệt như vậy tuần trước."

      Eloise luôn nhớ mọi chuyện. "Hyacinth biết nó về cái gì," Francesca . "Nó chẳng bao giờ như vậy. Và hơn nữa, lúc đó chúng ta về đúng giờ của ấy, phải là có nên cưới ấy ."

      "Và điều gì khiến người ta nên cưới ấy đến thế?" Eloise hỏi.

      Francesca ném cái lườm nghiêm khắc cho chị . Eloise chắc phải điên rồi nếu định theo Michael.

      "Sao?" Eloise dí tiếp.

      " ấy thể chung thủy mãi với người đàn bà," Francesca , "và em nghi ngờ việc chị sẵn sàng chấp nhận việc ngoại tình."

      "," Eloise lẩm bẩm, "trừ phi ấy chấp nhận cơ thể bị thương tích nặng nề."

      Bốn quý trở nên im lặng sau đó, tiếp tục ngắm nghía Michael và những người theo cách trơ tráo. nghiêng người xuống và thầm gì đó vào trong những đôi tai của họ, làm cho quý đó cười khúc khích và đỏ mặt, đưa tay lên che miệng.

      " ấy tán kinh nhỉ," Kate .

      "Cái cảm giác xung quanh ấy," Sophie khẳng định. "Những người đàn bà đó chẳng có chút cơ hội nào."

      Lúc đó mỉm cười với người cùng, nụ cười chậm rãi, tan chảy làm cho cả những phụ nữ Bridgerton cũng phải thở dài.

      "Chúng ta còn việc gì khá hơn để làm ngoài việc rình mò Michael sao?" Francesca hỏi, vẻ phát ghê.

      Kate, Sophie, và Eloise nhìn nhau, chớp mắt.

      "."

      "."

      "Chị đoán là ," Kate kết luận. " phải bây giờ, dù sao nữa."

      "Em nên đến chuyện với ấy," Eloise , hích Francesca bằng cùi chỏ.

      "Vì lý do quái gì chứ?"

      "Bởi vì ấy ở đây."

      "Cũng như hàng trăm người đàn ông khác," Francesca trả lời, "tất cả đều là những chàng em muốn cưới hơn ấy."

      "Chị mới chỉ thấy ba người mà chị còn muốn nghĩ đến chuyện cho phép," Eloise lẩm bẩm, "và chị thậm chí cũng chắc về bọn họ."

      "Cứ cho là thế," Francesca , muốn thừa nhận ý kiến của Eloise, "mục đích của em ở đây là để tìm chồng, nên em hiểu việc lăng xăng xung quanh Michael có ích lợi gì."

      "Thế mà chị nghĩ chúng ta ở đây để chúc mừng sinh nhật mẹ," Eloise thầm.

      Francesca lườm chị. và Eloise gần tuổi nhau nhất trong nhà Bridgerton—cách nhau đúng năm. Francesca sẵn sàng hy sinh mạng sống vì Eloise, đương nhiên, và chắc chắn chẳng có phụ nữ nào khác biết nhiều về những bí mật và suy nghĩ của đến vậy, nhưng phải đến nửa thời gian, rất vui lòng được bóp cổ chị .

      Bao gồm cả lúc này. Đặc biệt là lúc này.

      "Eloise đúng đấy," Sophie với Francesca. "Em nên qua đó và chào Michael. Đó chỉ là phép lịch , vì ấy ở nước ngoài rất lâu."

      "Chẳng phải là bọn em sống trong cùng nhà cả tuần sao," Francesca . "Bọn em nhiều hơn những câu chào hỏi rồi."

      "Phải, nhưng chưa công khai," Sophie trả lời, "và phải tại ngôi nhà của gia đình em. Nếu em qua và chuyện với ấy, mọi người bàn tán vào ngày mai. Họ nghĩ là có bất hòa giữa hai người. Hoặc tệ hơn, rằng em chấp nhận ấy làm bá tước mới."

      "Tất nhiên em chấp nhận ấy," Francesca . "Và ngay cả nếu em , cái đó có quan trọng gì. Quyền thừa kế của ấy là hoàn toàn thể nghi ngờ."

      "Em cần cho mọi người thấy là em tôn trọng ấy," Sophie . Rồi quay sang Francesca với vẻ mặt dò xét. "Tất nhiên là trừ phi em như vậy."

      ", tất nhiên là em có chứ," Francesca và thở dài. Sophie đúng. Sophie luôn luôn đúng khi đến chuyện phép tắc. nên sang và chào Michael. xứng đáng được chào mừng cách chính thức và công khai tại London, dù cho việc đó có lố bịch nữa, vì bỏ cả tuần qua chăm sóc vượt qua những cơn sốt rét. chỉ muốn phải chen lấn để vượt qua đám đông người hâm mộ của .

      từng luôn thấy danh tiếng của Michael thú vị. Có thể bởi vì cảm thấy hoàn toàn xa cách khỏi những cái đó, thậm chí là đứng cao hơn nó. Đó từng là chuyện đùa cợt riêng của ba bọn họ—, John, và Michael. ấy chưa bao giờ nghiêm túc với bất kỳ phụ nữ nào, và thế nên cũng chẳng cần.

      Nhưng giờ còn nhìn từ cái vì trị thoải mái, an toàn của quý bà có chồng và hạnh phúc nữa. Và Michael chỉ còn là Tay chơi vui vẻ, tay chẳng được việc gì, người chỉ duy trì vị trí của mình nhờ hóm hỉnh và hấp dẫn.

      bá tước, và bà góa, và bỗng cảm thấy bé và bất lực.

      Đó phải là lỗi của , đương nhiên. biết vậy, cũng như biết... ừm, cũng như biết rằng người chồng tệ hại, ngày nào đó. Nhưng hiểu sao thể ngăn bực bội của mình, nếu phải là với cũng là với bầy phụ nữ cười rinh rích xung quanh .

      "Francesca?" Sophie hỏi. "Em có muốn người bọn chị với em ?"

      "Gì cơ? . , tất nhiên là ." Francesca thẳng người dậy, xấu hổ vì bị các chị bắt gặp mơ màng. "Em có thể lo chuyện Michael," chắc chắn.

      bước hai bước về phía , rồi quay về phía Kate, Sophie, và Eloise. "Sau khi em lo xong chuyện mình ," .

      Và với câu đó, quay người để tiến về phía phòng vệ sinh của quý bà. Nếu sắp phải mỉm cười và tỏ ra lịch giữa đám phụ nữ ngớ ngẩn của Michael, cần làm thế mà phải cảm thấy muốn nhảy tưng tưng hết chân này sang chân kia.

      Nhưng khi vừa , nghe tiếng thầm khẽ của Eloise, "Nhát gan."

      Francesca phải cần tất cả kiên cường của mình để quay lại và xuyên thủng chị bằng câu trả đũa thô bạo.

      Ừm, cái đó, và cả thực tế là sợ rằng Eloise đúng.

      khủng khiếp khi nghĩ rằng trở thành kẻ nhát gan vì Michael, chứ phải ai khác.

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 11

      ...Em nghe tin Michael. Đúng ra là ba lần. Em vẫn chưa trả lời. thất vọng vì em, em chắc thế. Nhưng em—

      —của Nữ bá tước Kilmartin gửi người chồng mất của mình, mười tháng sau khi Michael Ấn Độ, bị vò nát với câu lẩm bẩm, "Việc này điên rồ," và bị quẳng vào lửa

      Michael thấy Francesca ngay khi bước vào phòng khiêu vũ. đứng ở phía kia căn phòng, chuyện với các chị, mặc bộ đồ xanh với kiểu tóc mới.

      nhận ra cả lúc bỏ nữa, ra khỏi phòng bằng cánh cửa ở phía tây bắc, có thể là tới phòng vệ sinh của các quý bà, mà biết nó ở ngay cuối hành lang.

      Tệ nhất là, cũng chắc chắn nhận ra trở lại của , mặc dù chuyện với khoảng tá các quý khác, tất cả họ đều nghĩ hoàn toàn để tâm tới cái đám đông của họ.

      Nó như căn bệnh với , giác quan thứ sáu. thể ở trong cùng căn phòng với Francesca mà biết ở đâu. như thế này từ cái khoảnh khắc họ gặp mặt, và điều duy nhất làm cho chuyện đó có thể chịu đựng được là vì hề biết gì cả.

      Đó là trong những điều thích về Ấn Độ. ở đó; bao giờ phải nhận ra . Nhưng vẫn ám ảnh . Mỗi khi thoáng thấy mái tóc hạt dẻ ánh lên trong ánh sáng những ngọn nến như của , hoặc ai đó cười, và trong thoáng nghe như tiếng cười đó là của . Hơi thở của ngừng lại, và tìm , mặc dù biết ở đó.

      Đó là địa ngục, và xứng đáng là lý do để uống cho ra uống. Hay là qua đêm với người tình mới nhất của .

      Hoặc cả hai.

      Nhưng cái đó hết rồi, và giờ trở lại London, và ngạc nhiên vì dễ dàng để lại quay về với cái vai kẻ quyến rũ bất cần đời. Chẳng có gì thay đổi nhiều lắm ở đây; ồ, vài gương mặt có khác hơn, nhưng tổng thể giới quý tộc vẫn thế. Buổi tiệc sinh nhật Quý bà Bridgerton giống như chờ đợi, mặc dù phải thừa nhận hơi chùn trước mức độ tò mò gây ra bởi xuất của ở London. Dường như Tay chơi vui vẻ trở thành Ngài bá tước sáng choang, và trong vòng mười lăm phút đầu tiên khi tới, được đối mặt với ít hơn tám—, coi là chín , được quên cả Quý bà Bridgerton nữa—bà mẹ quý tộc, tất cả đều háo hức muốn thu hút chú ý của , và tất nhiên, giới thiệu với các con đáng chưa chồng của họ.

      cũng chuyện này thú vị hay là như địa ngục.

      Thú vị, kết luận, ít nhất là cho bây giờ. Nhưng đến tuần sau hoàn toàn nghi ngờ nó là địa ngục.

      Sau mười lăm phút nữa, giới thiệu, giới thiệu tiếp, và vài lời gợi ý cũng chẳng kín đáo cho lắm (may sao là của bà góa chứ phải từ những chưa chồng hay mẹ của họ), tuyên bố ý định tới gặp bà chủ nhà và xin phép rút lui khỏi đám đông.

      kia rồi. Francesca. Bên kia phòng, tất nhiên, điều đó nghĩa là phải lách qua cái đám đông khổ sở kia nếu muốn chuyện với . trông đáng kinh khủng trong bộ váy xanh thẫm, và nhận ra rằng sau bao câu chuyện về việc mua tủ áo mới, đây là lần đầu thấy rũ bỏ những màu sắc nửa tang của mình.

      Rồi nó lại ập đến với . cuối cùng thôi để tang. tái giá. cười đùa, trêu ghẹo và mặc màu xanh và kiếm người chồng.

      Và tất cả có thể xảy ra trong vòng tháng. khi cho thấy ý định tái giá, cánh đàn ông chen lấn đổ cửa nhà . Sao có ai có thể muốn lấy cơ chứ? có thể còn trẻ trung như những phụ nữ kiếm chồng khác, nhưng có cái gì đó những trẻ thiếu— sắc sảo, rực rỡ, nét thông minh trong đôi mắt làm tăng thêm vẻ đẹp của .

      vẫn mình, đứng bên cửa ra vào. ngạc nhiên, dường như ai nhận ra vừa vào, và Michael quyết định rẽ đám đông để đến với .

      Nhưng thấy trước, và mặc dù hẳn mỉm cười, đôi môi cong lên, mắt ánh lên như vừa nhận ra, và bước về phía , hơi thở của ngừng lại.

      Điều này lẽ ra nên làm ngạc nhiên. Nhưng nó vẫn. Mỗi khi nghĩ biết tất cả về , nhớ tới từng chi tiết cách hề mong muốn, có cái gì đó ở trong lóe lên và thay đổi, và lại thấy mình gục xuống lần nữa.

      bao giờ thoát khỏi , người phụ nữ này. bao giờ thoát khỏi , và bao giờ có thể có . Ngay cả khi John ra , chuyện đó vẫn là thể, là hoàn toàn sai trái. Có quá nhiều việc. Quá nhiều điều xảy ra, và bao giờ có thể rũ bỏ cái cảm giác là đánh cắp theo cách nào đó.

      Hoặc tệ hơn, rằng ao ước điều này. Rằng muốn John và thôi ngáng đường, muốn tước vị và Francesca và mọi thứ khác.

      thu hẹp khoảng cách giữa họ, gặp ở giữa chừng. "Francesca" thầm, làm cho giọng mình mượt mà và duyên dáng, " vui được gặp ."

      "Cả nữa," trả lời. mỉm cười, nhưng theo cách có vẻ thích thú, và có cảm giác rằng chế diễu . Nhưng có lẽ chẳng có lợi gì nếu ra; nó chỉ cho thấy rằng nhạy cảm với mỗi vẻ mặt của đến thế nào. Và thế là chỉ , " vui vẻ chứ?"

      "Tất nhiên. Còn ?"

      "Đương nhiên."

      nhướng bên mày. "Ngay cả khi mình lúc này?"

      " sao cơ?"

      nhún vai lơ đễnh. "Lần trước tôi thấy , bị bao vây bởi phụ nữ."

      "Nếu vừa thấy tôi, tại sao đến cứu tôi?"

      "Cứu ?" và cười. "Ai cũng có thể thấy là rất thích thú."

      " thế sao?"

      "Ôi, làm ơn , Michael," , liếc châm chọc. " sống để tán tỉnh và quyến rũ."

      "Theo trình tự đó?"

      nhún vai. "Chẳng phải tự dưng là Tay chơi vui vẻ."

      cảm thấy hai hàm mình xiết chặt vào nhau. Lời nhận xét của đau, và cái đó lại càng làm đau hơn.

      ngắm nghía gương mặt , kỹ đến mức muốn nhăn mặt vì khó chịu, và rồi gương mặt nở ra nụ cười. " thích thế," chậm, gần như có vẻ khó thở vì nhận ra điều đó. "Ôi, trời ơi, thích thế."

      trông như thể vừa được chứng kiến chúa hình cách hoành tráng, nhưng vì chuyện này hoàn toàn do , tất cả có thể làm là nhăn mặt.

      Rồi cười phá lên, và thế là lại càng tệ hơn. "Ôi, trời," , tay ôm lấy bụng vì cười. " cảm thấy như con cáo trong buổi săn, và chẳng thích thế chút nào. Ôi, chết mất thôi. Sau tất cả những người đàn bà theo đuổi..."

      nghĩ hoàn toàn sai, tất nhiên. chẳng quan tâm gì đến chuyện những bà mẹ trong giới quý tộc coi là con cá to nhất mùa này và theo đuổi theo mức tương xứng. Điều đó chỉ là chuyện để người ta có thể cười cợt cách thoải mái.

      chẳng quan tâm nếu họ gọi là Tay chơi vui vẻ. chẳng quan tâm nếu họ nghĩ tên quyến rũ phụ nữ vô tích .

      Nhưng khi Francesca điều đó...

      Nó như là axit.

      Và tệ nhất là, chẳng có ai để mà đổ tội ngoài bản thân mình. xây dựng cái danh tiếng này trong bao nhiêu năm, bỏ biết bao thời gian trêu trọc và tán tỉnh, và đảm bảo để cho Francesca được thấy, để thể đoán ra .

      Và có thể làm thế vì mình nữa, bởi vì nếu là Tay chơi vui vẻ, ít nhất cũng là cái gì đó. lựa chọn còn lại là chẳng gì cả ngoài việc làm tên ngốc tội nghiệp, vợ người khác cách tuyệt vọng. Và quỷ , giỏi khi làm người đàn ông có thể quyến rũ người ta bằng nụ cười. cũng có cái gì đó mà có thể thành công chứ.

      " thể là tôi chưa trước với ," Francesca , nghe có vẻ rất hài lòng với bản thân mình.

      "Bị vây quanh bởi những người đẹp chẳng tệ lắm." , chủ yếu là để làm bực. "Còn hay hơn nữa khi mà chuyện đó xảy ra mà chẳng phải cố gắng nhiều."

      Câu đó có hiệu quả, bởi vì miệng hơi nhíu lại. "Tôi chắc là còn hơn cả hay ấy chứ, nhưng phải cẩn thận được quên," gay gắt. "Đó phải là những phụ nữ hàng ngày của ."

      "Tôi còn biết là mình có phụ nữ hàng ngày."

      " biết chính xác ý tôi là gì, Michael. Những người khác có thể gọi tay đểu cáng hoàn toàn, nhưng tôi biết hơn vậy."

      "Ồ, sao?" Và suýt cười phá lên. nghĩ biết về đến thế, nhưng chẳng biết gì cả. bao giờ biết được tất cả .

      " có tiêu chuẩn của mình hàng bao năm nay," tiếp. " bao giờ quyến rũ những ai có thể bị tổn thương đến mức thể cứu vãn nổi bởi hành động của ."

      "Và cái gì làm nghĩ rằng tôi bắt đầu việc đó bây giờ?"

      "Ồ, tôi nghĩ làm chuyện như vậy cách có chủ ý," , "nhưng trước đây, thậm chí bao giờ giao thiệp với những phụ nữ trẻ kiếm chồng. Thậm chí hoàn toàn có khả năng xảy ra chuyện nhầm lẫn và phá hỏng cuộc đời của người trong số họ."

      Cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu lờ mờ tronh từ nãy đến giờ bắt đầu sôi lên sùng sục. " nghĩ tôi là ai, Francesca?" hỏi, cả cơ thể căng lên vì cái gì đó hầu như thể nắm bắt được. ghét khi nghĩ về như vậy, ghét lắm.

      "Michael—"

      " thực nghĩ tôi ngu ngốc đến mức có thể vô tình phá hoại thanh danh quý trẻ tuổi?"

      Đôi môi mở ra, rồi khẽ run trước khi trả lời. " phải ngu ngốc, Michael, tất nhiên . Nhưng—"

      "Vậy vô tâm" bật ra.

      ", cũng phải vậy. Tôi chỉ nghĩ—"

      "Nghĩ gì, Francesca?" hỏi chút khoan nhượng. " thực nghĩ sao về tôi?"

      "Tôi nghĩ trong những người đàn ông tốt nhất mà tôi biết," nhàng.

      Khỉ . Sao có thể làm xụi lơ với chỉ câu. nhìn chằm chằm, chỉ nhìn , cố hiểu xem có ý quái gì khi cái câu đó.

      "Tôi thực nghĩ vậy," và nhún vai. "Nhưng tôi cũng nghĩ dại dột, và tôi nghĩ có thể yếu lòng, và tôi nghĩ trong mùa xuân này làm tan vỡ nhiều trái tim hơn là tôi có thể đếm."

      "Việc của phải là đếm," , giọng khẽ và cứng rắn.

      ", đúng là vậy phải ?" nhìn nhìn qua và mỉm cười ranh mãnh. "Nhưng cuối cùng tôi vẫn làm vậy thôi, đúng ?"

      "Và vì sao cơ?"

      dường như có câu trả lời, và lúc đó, đúng lúc chắc mẩm gì nữa, thầm, "Bởi vì tôi thể tự ngăn bản thân mình được."
      Vài giây trôi qua. Họ chỉ đứng đó, lưng quay về phía tường, trông hoàn toàn giống như họ nhìn ngắm bữa tiệc. Cuối cùng, Francesca phá vỡ im lặng và , " nên nhảy."

      quay sang nhìn . "Với ?"

      "Đúng. Ít ra là lần. Nhưng cũng nên nhảy với ai đó thích hợp, ai đó có thể cưới."

      Ai đó có thể cưới. Ai đó ngoại trừ .

      "Nó cho giới thượng lưu biết rằng ít nhất vẫn để ngỏ khả năng kết hôn," Francesca thêm. Khi bình luận gì, hỏi, "Có phải như vậy ?"

      "Để ngỏ khả năng kết hôn?"

      "Đúng."

      "Nếu vậy," , dường như hơi thờ ơ. phải làm người hấp dẫn phụ nữ. Đó là cách duy nhất có thể che dấu cay đắng tràn qua .

      "Felicity Featherington," Francesca , đưa tay về phía quý rất xinh đẹp đứng cách đó khoảng mươi thước. " ấy là lựa chọn tuyệt vời. Rất biết điều. ấy ."

      nhìn mỉa mai. "Chúa cấm tôi tìm thấy tình ."

      Môi Francesca hé ra và mắt mở to. " muốn vậy sao?" hỏi. "Muốn tìm thấy tình ?"

      Trông vui mừng với khả năng đó. Vui vì có thể tìm thấy người phụ nữ hoàn hảo.

      Và thế đấy. Niềm tin của vào sức mạnh thiêng liêng được khẳng định. Thực , những khoảnh khắc mỉa mai hoàn hảo đến thế này thể đến cách vô tình được.

      "Michael?" Francesca hỏi. Đôi mắt sáng lên và long lanh, và ràng muốn điều gì đó cho , điều gì đó tuyệt vời và tốt đẹp.

      Và tất cả những gì muốn làm là la hét.

      "Tôi biết," chua chát. "Chẳng hề biết chút xíu nào."

      "Michael..." Trông như đau đớn, nhưng lần này, thèm để tâm.

      "Nếu cho phép," nhanh, "Tôi tin là tôi có Featherington tôi cần phải nhảy cùng."

      "Michael, sao vậy?" hỏi. "Tôi gì?"

      " gì cả," . " có gì cả."

      "Đừng như thế này."

      Khi quay nhìn , cảm thấy cái gì đó trào qua , tê tái đưa cái mặt nạ trở lại gương mặt , cho phép cười nhàng và nhìn với cái nhìn nheo nheo huyền thoại của mình. lần nữa lại là tay chơi, có thể quá vui vẻ, nhưng hoàn toàn là kẻ quyến rũ đầy hào hoa.

      "Như thế nào?" hỏi, đôi môi cong lên với hòa trộn tuyệt vời giữa vẻ ngây thơ và nhún nhường. "Tôi làm đúng như cầu. Nhảy với Featherington, chẳng phải thế sao? Tôi làm theo từng chữ như hướng dẫn."

      " giận tôi," thầm.

      "Tất nhiên ," , nhưng họ đều biết giọng nhàng quá mức, khéo léo quá mức. "Tôi chỉ đơn giản chấp nhận rằng , Francesca, biết tất cả. Tôi luôn nghe theo đầu óc và lương tâm mình, và để được cái gì? Chúa biết là tôi ra sao nếu tôi chịu nghe lời từ bao năm nay."

      Hơi thở thoát ra khỏi đôi môi và lùi lại. "Tôi phải ," .

      "Vậy ," .

      Cằm hơi nhích lên. "Có nhiều đàn ông ở đây."

      "Rất nhiều."

      "Tôi cần tìm người chồng."

      " nên," đồng ý.

      Môi xiết vào nhau và rồi thêm, "Có thể tôi tìm được người tối nay."

      suýt nữa ném cho nụ cười diễu cợt. luôn phải kết thúc câu chuyện. " có thể," , ngay khi biết vừa tưởng rằng cuộc chuyện của họ kết thúc.

      Lúc đó đủ xa để thể hét trả câu cuối cùng. Nhưng thấy cái cách dừng lại và căng vai ra, và biết nghe thấy .

      dựa vào tường và mỉm cười. Người ta phải tận hưởng khoái trá nhặt của họ khi họ có thể.

      Ngày hôm sau Francesca cảm thấy hoàn toàn tệ hại. Và tệ hơn, thể rũ bỏ cảm giác tội lỗi khủng khiếp đáng ghét, mặc dù Michael chính là người rất xúc phạm tối hôm trước.

      Thực , gì để khơi lên phản ứng cay độc như vậy từ phía chứ? Và có quyền gì mà cư xử tệ với như vậy? Tất cả những gì làm là cho thấy chút vui mừng, khi có thể muốn tìm kiếm cuộc hôn nhân thực với tình , hơn là phí thời gian chơi bời trác táng.

      Nhưng ràng lầm. Michael dùng cả buổi tối—cả trước và sau cuộc chuyện của họ—quyến rũ tất cả những phụ nữ trong buổi tiệc. Việc đó đến cái mức mà nghĩ có thể phát bệnh.

      Nhưng tệ hơn cả là, thể ngừng nhẩm đếm các cuộc chinh phục của , đúng như dự đoán tối đó. , hai, ba, lẩm nhẩm, nhìn bỏ bùa bộ ba chị em với nụ cười của mình. Bốn, năm, sáu—vậy là xong hai bà góa và nữ bá tước. tởm lợm, và Francesca cảm thấy ghê tởm chính mình vì bị cuốn hút vào như thế này.

      Và rồi thỉnh thoảng, nhìn . Chỉ nhìn với cái nhìn nheo nheo, chế nhạo, và thể nghĩ rằng biết làm gì, rằng chuyển hết từ phụ nữ này sang phụ nữ kia chỉ để có thể làm tròn số đếm của thêm tá nữa, hay đại loại vậy.

      Tại sao lại thế nhỉ? nghĩ gì vậy?

      Hay là chẳng nghĩ gì cả? Dường như đó là cách giải thích duy nhất. chắc chắn định với thể ngừng đếm các trái tim tan vỡ vì . Câu buột ra khỏi miệng trước khi kịp nhận ra nghĩ như vậy.

      Và ngay cả bây giờ, cũng chắc có ý gì.

      Sao phải quan tâm? Việc quái gì phải quan tâm có bao nhiêu phụ nữ gục ngã dưới phép màu của ? Trước đây chưa từng quan tâm.

      Và việc này chỉ càng tệ hơn. Cánh phụ nữ phát điên vì Michael. Nếu các quy tắc của xã hội được đảo ngược, Francesca nghĩ mỉa mai, phòng khách của họ tại Ngôi nhà Kilmartin tràn ngập hoa, tất cả đều gửi cho Ngài bá tước sáng choang.

      Nhưng mọi chuyện vẫn trở nên rầy rà. bị ngập ngụa bởi khách viếng thăm trong ngày hôm nay, cái đó chắc chắn. Tất cả phụ nữ London tới thăm với hy vọng Michael có thể lượn qua phòng khách. Francesca sắp phải chịu đựng vô số câu hỏi, thỉnh thoảng là những lời bóng gió, và—

      "Chúa ơi!" đứng trơ ra, nhìn vào phòng khách với đôi mắt nghi ngờ. "Cái đống gì thế này?"

      Hoa. Khắp nơi.

      Cơn ác mộng của thành . Có ai đó thay đổi các quy tắc xã hội và quên với sao?

      Violet, iris, và hoa cúc. Tulip nhập khẩu. Phong lan nhà kính. Và hoa hồng. Hoa hồng khắp mọi nơi. Với tất cả các màu. Mùi hương làm người ta choáng váng.

      "Priestley!" Francesca gọi, nhìn thấy quản gia của ở bên kia phòng, đặt cái lọ hoa mõm chó cao lên bàn. "Tất cả chỗ hoa này là thế nào?"

      Ông ta chỉnh cái lọ lần cuối, xoay nụ hoa màu hồng ra để nó hướng ra khỏi bức tường, rồi quay người và bước về phía . "Chúng là cho bà, thưa bà." chớp mắt. "Tôi?"

      "Đúng thế. Bà có muốn đọc những tấm thiếp? Tôi vẫn để chúng cài các bó hoa để bà có thể biết được người gửi."

      "Ồ." Dường như đó là tất cả những gì có thể . cảm thấy hơi giống đứa ngốc, tay che cái miệng há, nhìn qua nhìn lại các bó hoa.

      "Nếu bà thích," Priestley tiếp, "tôi có thể gỡ các tấm thiếp và ghi chú đằng sau rằng tôi lấy chúng từ bó nào. Rồi bà có thể đọc chúng luôn lượt." Khi Francesca trả lời, ông ta gợi ý, "Có thể bà muốn về bàn giấy của mình? Tôi rất vui lòng mang những lá thiếp tới đó."

      ", ," , vẫn cảm thấy rất khó tập trung vì tất cả những chuyện này. bà góa, vì chúa. Đàn ông lẽ ra gửi hoa cho . Phải vậy nhỉ?

      "Thưa bà?"

      "Tôi... tôi..." quay sang Priestley, thẳng lưng dậy khi bắt trí óc mình sáng suốt trở lại. Hoặc cố. "Tôi chỉ, à, nhìn xem..." quay sang bó hoa gần nhất, bó dạ hương và nhài Phi rất đáng và duyên dáng. " so sánh yếu ớt với đôi mắt của ," tấm thiếp ghi. Được ký bởi Hầu tước Chester.

      "Ôi!" Francesca thở hắt. Vợ Ngài Chester chết hai năm trước. Ai cũng biết ta tìm dâu mới.

      Hầu như thể chế ngự được cảm giác chuếnh choáng kỳ quặc trong người, cúi xuống bó hoa hồng và nhấc tấm thiệp lên, cố quá tỏ vẻ háo hức trước mặt ông quản gia. "Tôi biết là của ai đây," với vẻ bâng quơ cố ý.

      bài thơ. Của Shakespeare, nếu nhớ đúng. Ký bởi Tử tước Trevelstam.

      Trevelstam? Họ mới được giới thiệu với nhau lần. ta trẻ, rất đẹp trai, và có tin đồn là cha ta làm tiêu tán gần hết gia sản. Ngài tử tước mới phải cưới ai đó giàu có. Hay đúng hơn là mọi người như thế.

      "Trời đất!"

      Francesca quay lại và thấy Janet phía sau lưng.

      "Gì thế này?" bà hỏi.

      "Con thực tin đó chính là câu con khi vào phòng này," Francesca lẩm bẩm. đưa Janet hai tấm thiếp, và cẩn thận quan sát bà khi đôi mắt bà lướt qua những dòng chữ viết nắn nót.

      Janet mất đứa con duy nhất của bà khi John chết. Bà phản ứng thế nào khi Francesca bị những người đàn ông khác tán tỉnh?

      "Chúa ơi," Janet , nhìn lên. "Có vẻ như con là Số của mùa này rồi."

      "Ôi, đừng có ngốc nghếch," Francesca , đỏ mặt. Đỏ mặt? Chúa ơi, có chuyện gì với thế này? đỏ mặt. thậm chí đỏ mặt trong mùa đầu tiên của mình, khi thực là Số . "Con quá già cho cái đó," thầm.

      " ràng phải vậy," Janet .

      "Còn nữa ngoài sảnh," Priestley .

      Janet quay sang Francesca. "Con xem qua tất cả những tấm thiếp chưa?"

      "Chưa. Nhưng con nghĩ—"

      "Rằng chúng gần giống vậy?"

      Francesca gật đầu. "Việc đó có làm mẹ khó chịu ?"

      Janet mỉm cười buồn bã, nhưng đôi mắt bà hiền từ và tinh . "Mẹ có muốn con vẫn là vợ của con trai mẹ ? Tất nhiên. Mẹ có muốn con bỏ cả cuộc đời để làm vợ của ký ức về nó? Tất nhiên ." Bà đưa tay ra và nắm lấy tay Francesca. "Con là con của mẹ, Francesca. Mẹ muốn con hạnh phúc."

      "Con bao giờ xúc phạm ký ức về John," Francesca đảm bảo với bà.

      "Tất nhiên . Nếu con là loại có thể làm vậy, nó bao giờ cưới con ngay từ đầu. Hoặc là," bà thêm với cái nhìn tinh nghịch, "mẹ bao giờ cho phép nó."

      "Con muốn có con," Francesca . hiểu sao cảm thấy cần phải giải thích, để chắc chắn rằng Janet hiểu rằng điều thực muốn là làm bà mẹ, chứ hẳn là người vợ.

      Janet gật đầu, quay khi bà lấy ngón tay quệt mắt. "Chúng ta nên đọc những tấm thiếp còn lại," bà , giọng nhanh của bà cho thấy bà muốn chuyển đề tài, "và có thể chuẩn bị đón cuộc tấn công của những người viếng thăm vào buổi chiều."

      Francesca theo bà khi bà tiến đến bó tulip khổng lồ và kéo tấm thiếp ra. "Con nghĩ những người đến thăm là phụ nữ," Francesca , "đến hỏi chuyện về Michael."

      "Có thể con đúng," Janet trả lời. Bà giơ tấm thiếp lên. "Được ?"

      "Tất nhiên."

      Janet liếc những dòng chữ, rồi ngẩng lên và , "Cheshire."

      Francesca há miệng, "Công tước?"

      "Chính đó."

      Francesca thực đặt tay lên phía trái tim. "Ôi trời," thở ra. "Công tước Cheshire."

      "Cưng ơi, con ràng là con cá lớn mùa này."

      "Nhưng con—"

      "Cái quỷ gì thế này?"

      Đó là Michael, chộp lấy cái lọ suýt nữa xô đổ và trông có vẻ cáu gắt và bực bội khủng khiếp.

      "Chào buổi sáng, Michael," Janet vui vẻ.

      gật đầu với bà, rồi quay sang Francesca và gầm gừ, "Trông như thể chuẩn bị thề nguyện trung thành với đấng tối cao."

      "Và đó , tôi nghĩ vậy?" ném trả, nhanh chóng thả tay xuống. nhận ra nó ở ngực mình nãy giờ.

      "Nếu may mắn," lẩm bẩm.

      Francesca chỉ ném cho cái nhìn.

      cười khẩy trả lại ngay. "Và có phải chúng ta mở tiệm bán hoa ?"

      ", nhưng ràng chúng ta có thể," Janet trả lời. "Chúng là cho Francesca," bà thêm vào.

      "Tất nhiên chúng là cho Francesca," lẩm bẩm, "mặc dù, có Chúa, tôi biết có ai lại ngu đến mức gửi hoa hồng."

      "Tôi thích hoa hồng," Francesca .

      "Ai cũng gửi hoa hồng," vẻ chán ngán. "Chúng quá nhàm và cũ rích, và" — đưa tay về phía những bông màu vàng của Travelstam—"ai gửi cái này?"

      "Travelstam," Janet trả lời.

      Michael khịt mũi và quay người để nhìn Francesca. " lấy ta, phải ?"

      "Có thể , nhưng tôi hiểu có gì—"

      " ta chẳng có nổi hai đồng tiền để mà cọ chúng vào nhau," phán.

      "Sao biết được?" Francesca hỏi. " về thậm chí chưa được tháng."

      Michael nhún vai. "Tôi tới câu lạc bộ của tôi."

      "Ừm, có thể đó là , nhưng phải lỗi của ta," Francesca cảm thấy cần phải chỉ ra. Chẳng phải vì thấy cần trung thành với Ngài Travelstam, nhưng mà, cố gắng tỏ ra công bằng, và ai cũng biết ngài tử tước trẻ bỏ cả năm vừa rồi cố gắng sửa chữa những thiệt hại người cha hoang tàng của ta gây ra cho tài sản của gia đình.

      " lấy ta, đó là quyết định cuối cùng," Michael tuyên bố.

      nên cảm thấy bực mình với kiêu căng của , nhưng thực là chỉ thấy thích thú. "Được thôi," , môi cong lên. "Tôi chọn ai đó khác."

      "Tốt," gầm gừ.

      " ấy có rất nhiều để mà chọn," Janet chen vào.

      "Phải," Michael vẻ cay độc.

      "Bác phải tìm Helen," Janet . "Bà ấy muốn bỏ lỡ vụ này đâu."

      "Cháu chẳng nghĩ những bông hoa bay ra khỏi cửa sổ trước khi mẹ cháu dậy," Michael .

      "Tất nhiên là ," Janet trả lời ngọt ngào, vỗ vỗ cánh tay như bà mẹ.

      Francesca nhanh chóng nuốt vội tiếng cười vào. Michael ghét như vậy, và Janet biết thế.

      "Nhưng mà bà ấy hoa lắm," Janet . "Mẹ mang bó này lên cho bà ấy được ?"

      "Đương nhiên," Francesca trả lời.

      Janet với lấy những bông hồng của Trevelstam, rồi ngừng lại. "Ồ, , tốt nhất là thôi," bà , quay lại nhìn Michael và Francesca. " ta có thể ghé qua, và chúng ta muốn ta nghĩ mình quẳng hoa của ta vào xó xỉnh nào đó trong nhà."

      "Ồ, phải," Francesca lẩm bẩm, "tất nhiên."

      Michael chỉ hắng giọng.

      "Dù sao, tốt nhất là tôi vẫn kể với bà ấy," Janet , rồi ba quay người nhanh về phía cầu thang.

      Michael hắt hơi, rồi lườm bó hoa ly trông có vẻ vô hại. "Chúng ta phải mở cửa sổ," khàn khàn.

      "Và chết rét?"

      "Tôi mặc áo khoác," ráo hoảnh.

      Francesca mỉm cười. muốn mỉm cười. " ghen sao?" hỏi vẻ trêu ghẹo.

      quay phắt lại và gần như làm ngã ngửa bằng vẻ mặt choáng váng.

      " phải ghen vì tôi" nhanh, gần như đỏ mặt với ý nghĩ đó. "Tin tôi , phải cái đó"

      "Thế cái gì?" hỏi, giọng khẽ và ngắt quãng.

      "Ừm, chỉ là—ý tôi là—" đưa tay về những bó hoa, biểu ràng của nổi tiếng bất ngờ của . "Ừm, chúng ta đều theo đuổi cùng mục đích mùa này, phải ?"

      chỉ nhìn trống rỗng.

      "Hôn nhân" . Chúa ơi, sáng nay sao chậm hiểu vô cùng.

      là?"

      thở ra vẻ mất kiên nhẫn. "Tôi biết nghĩ gì về chuyện đó chưa, nhưng tôi thường nghĩ là người bị theo đuổi quyết liệt. Tôi chưa bao giờ mơ được rằng tôi ... Ừm..."

      "Trở thành giải thưởng để người ta tranh giành?"

      Đó phải là cách tử tế nhất để mô tả chuyện đó, nhưng nó cũng hẳn chính xác, nên chỉ , "Ừm, phải, tôi đoán vậy."

      Trong chốc gì, nhưng nhìn với vẻ kỳ lạ, gần như diễu cợt, và rồi , giọng , " người đàn ông phải là tên ngốc mới muốn cưới ."

      Francesca có cảm giác miệng tạo thành hình oval ngạc nhiên. "Ồ," , gần như biết sao nữa. "Cái đó... cái đó... là điều tử tế nhất có thể với tôi ngay lúc này."

      thở dài và vuốt tay lên tóc. quyết định cho biết rằng vừa để lại vệt phấn hoa vàng những sợi tóc đen.

      "Francesca," , trông có vẻ mệt mỏi, kiệt sức và cái gì đó khác nữa.

      Nuối tiếc?

      , thể thế được. Michael phải là loại hối tiếc chuyện gì.

      "Tôi bao giờ ghen tị với về chuyện này. ..." hắng giọng. " phải được hạnh phúc."

      "Tôi—" Đó là khoảnh khắc lạ lùng nhất, đặc biệt sau những lời nặng nề của họ tối hôm qua. hoàn toàn biết phải trả lời ra sao, vậy nên đổi chủ đề và , "Rồi đến lượt ."

      nhìn băn khoăn.

      "Thực ra đến lượt rồi," tiếp. "Đêm qua. Tôi bị oanh tạc bởi nhiều người hâm mộ hơn cả tôi. Nếu như phụ nữ có thể gửi hoa, chúng ta hoàn toàn bị ngập ngụa với chúng."

      mỉm cười, nhưng cảm xúc dường như ra trong mắt. có vẻ giận, chỉ... trống rỗng.

      choáng váng vì hình ảnh đó quá kỳ lạ.

      "Er, tối qua," , đưa tay lên kéo kéo cà vạt. "Nếu tôi gì đó làm bực mình..."

      quan sát gương mặt . Trông nó thân thương, và biết từng chi tiết đó. Bốn năm, dường như chẳng thể xóa mờ ký ức. Nhưng chẳng còn gì như cũ nữa. thay đổi, nhưng biết chắc là theo kiểu nào.

      chắc là tại sao.

      "Mọi thứ đều ổn," đảm bảo với .

      "Dù sao," khàn khàn, "tôi cũng xin lỗi." Nhưng cả ngày hôm đó, Francesca tự hỏi liệu có biết chính xác xin lỗi vì cái gì. Và thể thoát khỏi cảm giác rằng cả cũng biết

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 12

      ...hơi ngớ ngẩn khi viết cho , nhưng tôi nghĩ sau bấy nhiêu tháng ở Phương Đông, cái nhìn của tôi về cái chết và kiếp sau trở thành thứ gì đó hoàn toàn có thể khiến Mục sư MacLeish hét toáng lên hoảng hốt. Do quá xa nước , gần như tôi có thể giả bộ như vẫn sống và có thể nhận được lá thư này, giống như những bức thư tôi gửi từ Pháp. Nhưng rồi ai đó gọi tôi, và tôi lại nhớ ra rằng tôi là Kilmartin và chỗ thể liên lạc được thông qua Bưu cục hoàng gia.

      —của Bá tước Kilmartin gửi người họ mất, ngài bá tước trước, năm hai tháng sau khi Ấn Độ, được viết hoàn chỉnh rồi đốt từ từ bằng ngọn nến

      phải là thích làm thằng khốn, Michael nhớ lại khi đảo đảo ly brandy tại câu lạc bộ, nhưng dường như gần đây, ít nhất là khi ở gần Francesca, thể tránh xử xự giống gã như vậy. có mặt tại buổi tiệc sinh nhật của mẹ , rất vui mừng cho , mừng đến mức buột miệng từ trước mặt , và rồi phát khùng.

      Bởi vì biết đầu óc hoạt động như thế nào, và biết suy tính như điên cho tương lai, cố chọn cho người phụ nữ hoàn hảo, và thực ...

      Ừm, thực quá đáng thương để có thể ra.

      Nhưng xin lỗi rồi, và mặc dù có thể thề lên thề xuống rằng cư xử như thằng ngốc nữa, rất có thể nhận ra mình lại xin lỗi vào lúc nào đó trong tương lai, và hầu như chỉ phẩy tay coi đó là phần kỳ quặc trong tính cách của , chẳng cần quan tâm rằng từng là hình mẫu của hóm hỉnh và vô tư khi John còn sống.

      nốc cạn ly brandy. Kệ xác.

      Ừm, qua được cái giai đoạn ngớ ngẩn này sớm thôi. tìm được ai đó, lấy gã, và dọn ra khỏi nhà. Họ là bạn, tất nhiên—Francesca phải là loại có thể cho phép làm khác—nhưng nhìn thấy mỗi ngày bên bàn ăn sáng. thậm chí thấy thường xuyên như trước khi John mất nữa. Chồng mới của cho phép dành quá nhiều thời gian ở bên , dù có là em họ hay .

      "Stirling!" nghe ai đó gọi, sau đó là cái ho khẽ thường thấy, "Kilmartin, ý tôi là vậy. Xin lỗi."

      Michael nhìn lên và thấy Ngài Geoffrey Fowler, người quen của từ thời học ở Cambridge. " có gì," , đưa tay về chiếc ghế đối diện.

      "Rất tuyệt được gặp ," Ngài Geoffrey , ngồi xuống. "Tôi tin chuyến trở về của có trở ngại gì."

      Hai người trao đổi những câu xã giao thông thường nhất cho đến khi Ngài Geoffrey vào vấn đề. "Tôi hiểu rằng Quý bà Kilmartin kiếm người chồng," ta .

      Michael cảm thấy như bị đấm. Chưa cần đến cái triển lãm hoa xấu xí trong phòng khách nhà ; chuyện này nghe vẫn khó chịu khi nó phát ra từ miệng người khác.

      ai đó trẻ, cũng hơi đẹp trai, và ràng kiếm vợ.

      "Ừm, phải," cuồi cùng trả lời. "Tôi tin là ấy có như thế."

      "Tuyệt." Ngài Geoffrey xoa tay vào nhau vẻ háo hức, làm cho Michael có ham muốn tột độ được tát cho ta phát.

      " ấy rất kén chọn," Michael vẻ cáu kỉnh.

      Ngài Geoffrey dường như chả thèm quan tâm. " cho ấy của hồi môn chứ?"

      "Gì cơ?" Michael bật ra. Chúa ơi, giờ là họ hàng gần nhất của , phải nhỉ? có thể còn phải dắt vào lễ cưới của nữa.

      Quỷ .

      " chứ?" Ngài Geoffrey lặp lại.

      "Tất nhiên," Michael gằn.

      Ngài Geoffrey hít vào hơi vẻ thích thú. " của ấy cũng đề nghị được làm vậy."

      "Nhà Stirling lo cho ấy," Michael kiên quyết.

      Ngài Geoffrey nhún vai. "Có vẻ nhà Bridgerton cũng thế."

      Michael cảm thấy răng nghiến vào nhau.

      "Đừng trông có vẻ như bị khó tiêu vậy," Ngài Geoffrey . "Với của hồi môn kép, ấy rời khỏi bàn tay nhanh thôi. Tôi chắc rất mong được thoát khỏi ta."

      Michael nghiêng đầu, cố nghĩ xem bên mũi nào của Ngài Geoffrey nên nhận cú đấm hơn.

      " ấy hẳn là gánh nặng của ," Ngài Geoffrey tiếp tục cách vô tư. "Quần áo thôi cũng tốn cả gia tài rồi."

      Michael băn khoăn biết luật nào được áp dụng cho hành động bóp cổ hiệp sĩ của quốc gia. Chắc cũng chẳng có gì thể vui vẻ chấp nhận.

      "Và rồi khi cưới," Ngài Geoffrey tiếp tục, ràng để ý rằng Michael co dãn các ngón tay và ước lượng cái cổ của ta, "nữ bá tước mới của muốn ấy ở trong nhà. Chẳng thể có hai con gà mái cùng quản lý gia đình, đúng ?"

      "Phải," Michael như rít.

      "Vậy là ổn rồi," Ngài Geoffrey , đứng dậy. "Rất mừng được chuyện với , Kilmartin. Tôi phải thôi. Cần phải cho Shively biết tin. Chẳng phải là tôi muốn bị cạnh tranh, tất nhiên, nhưng đằng nào tin này cũng chẳng được giữ kín lâu. Tôi thà làm người báo tin ấy ra."

      Michael muốn làm cho ta đông cứng bằng cái lườm, nhưng Ngài Geoffrey quá hưng phấn để có thể nhận ra. Michael nhìn xuống ly của mình. Phải. uống sạch mất rồi. Khỉ .

      ra hiệu cho bồi bàn mang thêm ly nữa, rồi ngả ra định đọc tờ báo lấy lúc vào, nhưng trước khi kịp lướt qua những dòng tít, lại nghe tên mình được gọi. chẳng cố gắng giấu bực bội của mình nữa và nhìn lên.

      Travelstam. chàng của những bông hồng vàng. Michael cảm thấy tờ báo nhàu lại giữa những ngón tay mình.

      "Kilmartin," tử tước .

      Michael gật đầu. "Trevelstam." Họ biết nhau, thân, nhưng đủ để có thể trông đợi cuộc chuyện thân mật. "Ngồi ," , đưa tay về cái ghế đối diện.

      Travelstam ngồi, đặt cái ly uống dở của ta xuống bàn. " thế nào?" ta hỏi. " được gặp nhiều lắm từ khi về."

      "Cũng ổn," Michael gầm gừ. Nếu xét đến việc bị buộc phải ngồi với tên ngốc chỉ muốn cưới cái của hồi môn của Francesca. , của hồi môn kép của . Cứ cái cách tin đồn lan ra thế này, Trevelstam có thể nghe được từ Ngài Geoffrey.

      Trevelstam có tinh tế hơn Ngài Geoffrey chút— ta cũng chuyện phiếm được tròn ba phút, hỏi Michael về chuyến Ấn Độ, chuyến trở về, vân vân vân vân. Nhưng rồi, đương nhiên, ta trở lại mục đích chính.

      "Tôi đến thăm Quý bà Kilmartin chiều nay," ta .

      "Vậy sao?" Michael lẩm bẩm. vẫn chưa về nhà từ khi lúc sáng. Điều cuối cùng muốn là có mặt trước đám diễu hành của những người theo đuổi Francesca.

      "Đúng thế. ấy là phụ nữ đáng ."

      "Cái đó đúng," Michael , vui mừng vì rượu của đến.

      Rồi lại được mừng lắm vì nó đến từ hai phút trước và lại uống hết rồi.

      Trevelstam hắng giọng. "Tôi chắc cũng biết tôi định theo đuổi ấy."

      "Giờ chắc chắn là tôi biết rồi." Michael liếc ly rượu của mình, cố xem liệu còn sót giọt brandy nào .

      "Tôi biết nên thông báo với hay trai ấy về dự định của mình."

      Michael khá chắc chắn rằng Anthony Bridgerton, cả của Francesca cũng đủ năng lực để dọn sạch những người cầu hôn thích hợp, nhưng dù sao cũng , "Tôi cũng được rồi."

      "Tốt, tốt," Trevelstam lẩm bẩm, nhấp thêm ngụm rượu nữa. "Tôi—"

      "Trevelstam!" giọng ầm ầm vang lên. "Và Kilmartin nữa!"

      Đó là Ngài Hardwick, to và béo, và nếu chưa say khướt, cũng hoàn toàn tỉnh táo.

      "Hardwick," cả hai người đàn ông , nhận ra ông ta vừa tới.

      Hardwick với lấy cái ghế, kéo rê nó sàn đến khi nó làm thành chỗ nữa ở bàn của họ. " hay được gặp các , hay được gặp các ," ông ta lầm rầm. " đêm ngon lành, phải ? Tuyệt vời hết cỡ. Đúng là tuyệt vời hết cỡ."

      Michael chẳng hiểu ông ta về cái gì, nhưng dù sao cũng gật đầu. Thế còn hơn là hỏi ý ông ta định gì; Michael biết chắc chẳng đủ kiên nhẫn nghe ông ta giải thích.

      "Tay Thislewaite đằng kia đặt tỉ lệ cược cho các con chó của Nữ hoàng, và ồ! Vừa nghe về Quý bà Kilmartin nữa. Tối nay nhiều chuyện hay," ông ta , gật đầu tán thưởng. "Chuyện hay . Rất ghét khi ở đây quá yên tĩnh."

      "Vậy những con chó Nữ hoàng thế nào?" Michael hỏi.

      "Thôi để tang rồi, theo tôi hiểu là thế."

      "Những con chó?"

      ", Quý bà Kilmartin!" Hardwick cười khành khạch. "Hehehe. Được đấy, câu vừa rồi, Kilmartin."

      Michael ra hiệu lấy thêm ly nữa. cần nó.

      "Mặc đồ xanh tối hôm trước, đúng thế," Hardwick . "Ai cũng thấy."

      "Trông ấy đáng ," Trevelstam thêm.

      "Đúng thế, đúng thế," Hardwick . " rất ổn. Chính tôi theo đuổi ấy nếu như chưa bị xiềng vào Bà Hardwick."

      là ơn trời, Michael nghĩ.

      " ấy để tang ông bá tước cũ bao lâu?" Hardwick hỏi. "Sáu năm?"

      Vì "ông bá tước cũ" mới chỉ hai mươi tám khi ấy chết, Michael cảm thấy câu nhận xét có hơi xúc phạm, nhưng có vẻ chẳng có ích gì lắm nếu định thay đổi nhận thức và cách cư xử kém cỏi của Ngài Hardwick khi ông ta lớn tuổi thế này—và với kích cỡ và sắc mặt đỏ ửng thế kia, ông ta ràng sắp sửa đổ gục xuống bất cứ lúc nào. Thực tế có thể là ngay bây giờ, nếu Michael may mắn.

      liếc qua bàn. Vẫn sống.

      Khỉ .

      "Bốn năm," ngắn. " họ tôi mất bốn năm trước."

      "Bốn, sáu, gì cũng được," Hardwick và nhún vai. "Đó vẫn là khoảng thời gian quá dài để nhuộm đen các cửa sổ."

      "Tôi tin là ấy chuyển sang nửa tang cũng khá lâu rồi," Trevelstam chêm vào.

      "Ế? sao?" Hardwick nhấp ngụm lớn trong ly của mình, rồi lau miệng cách vụng về bằng khăn tay. "Giống nhau cả, đối với tất cả chúng ta, nếu xét cho cùng. ấy kiếm chồng cho đến bây giờ."

      "," Michael , phần lớn là do Hardwick ngừng vài giây.

      "Đàn ông theo ấy như ong theo mật," Hardwick dự đoán, kéo dài từ ong cho đến khi nghe như có 4 chữ G trong đó. "Ong theo mật, tôi bảo . Tất cả mọi người đều biết ấy từng hết lòng với ông bá tước cũ. Tất cả mọi người."

      Đồ uống của Michael tới. Ơn Chúa.

      "Và hề có chút điều tiếng scandal nào dính tới tên của ấy từ khi ta chết," Hardwick thêm.

      "Tôi có thể ," Trevelstam .

      " giống như vài bà góa ngoài đó," Harkwick tiếp, lại làm ngụm rượu nữa. Ông ta cười dâm đãng và huých cùi chỏ vào Michael. "Nếu hiểu ý tôi."

      Michael chỉ uống.

      "Giống như là..." Hardwick ghé lại gần, hàm ông ta khẽ rung và vẻ mặt trở nên tục tĩu. "Giống như là..."

      "Vì chúa, cha nội, phun luôn ra ," Michael lẩm bẩm.

      "Hử?" Hardwick hỏi.

      Michael chỉ nhíu mày.

      "Tôi cho nó giống như là sao," Hardwick với cái liếc mắt. "Giống như là kiếm được trinh biết cần phải làm gì."

      Michael nhìn ông ta chằm chằm. "Ông vừa gì?" hỏi, rất khẽ.

      "Tôi —"

      "Tôi nhắc lại nếu tôi là ông," Trevelstam vội chen vào, đưa ánh mắt e dè về phía bộ mặt tối sầm lại của Michael.

      "Eh? phải có ý xúc phạm," Hardwick gầm gừ, nốc nốt ly rượu. " ấy có chồng, nên biết là ấy phải chưa bị đụng chạm gì, nhưng ấy —"

      "Dừng lại ngay," Michael gằn.

      "Hơ? Ai cũng vậy."

      " phải trước mặt tôi," Michael rít lên. " nếu như họ biết quý sức khỏe của mình."

      "Ừm, thế còn hơn là ấy giống như trinh nữ." Harkwick cười lớn. "Nếu hiểu ý tôi."

      Michael lao tới.

      "Chúa ơi," Hardwick há miệng, ngã ngửa ra sàn. " bị cái quái gì thế?"

      Michael chắc làm thế nào hai bàn tay cổ Hardwick, nhưng nhận ra thích chúng ở đó. "Ông bao giờ," rít, "thốt lên tên ấy lần nữa. Ông có hiểu tôi ?"

      Hardwick vội vã gật đầu, nhưng cử động lại càng làm nghẹt hơi thở của ông ta, và hai má ông ta bắt đầu tím lại.

      Michael thả ra và đứng dậy, lau tay vào nhau như thể cố rũ cái gì đó bẩn thỉu. "Tôi chấp nhận việc Quý bà Kilmartin bị tới theo những cách xúc phạm như vậy," gằn. " chưa?"

      Hardwick gật đầu. Và số người chứng kiến cũng vậy.

      "Tốt," Michal gầm gừ, quyết định là đến lúc biến khỏi đây. Hy vọng Francesca ngủ khi về đến nhà. Hoặc thế hoặc là ra ngoài. Gì cũng được chỉ cần phải thấy .

      bước về phía cửa, nhưng khi ra khỏi phòng và tới sảnh, nghe tên mình được gọi thêm lần nữa. quay người, tự hỏi có tay nào lại ngốc đến mức định quấy rầy trong tình trạng như thế này.

      Colin Bridgerton. trai Francesca. Chết tiệt.

      "Kilmartin," Colin , gương mặt điển trai của ta được điểm bởi nụ cười nửa miệng thường thấy.

      "Bridgerton."

      Colin khẽ đưa tay về phía cái bàn giờ chổng ngược. "Quả là vụ ác liệt trong đó."

      Michael gì. Colin Bridgerton luôn làm thấy yên. Họ có cùng kiểu tiếng tăm—tiếng tăm của những tay chơi bất cần. Nhưng trong khi Colin là cục cưng của các bà mẹ quý tộc, họ gật gù trước cách ăn và cử chỉ duyên dáng của ta, Michael luôn bị (hoặc ít nhất là trước khi lãnh tước vị) cảnh giác hơn chút.

      Nhưng Michael từ lâu nghi rằng bên dưới khuôn mặt vui vẻ của Colin còn có kha khá những thứ khác, và có thể là do họ giống nhau theo quá nhiều cách, nhưng Michael luôn sợ rằng nếu có ai đó có thể nhận ra được về tình cảm của với Francesca, người đó là ông này.

      "Tôi yên tĩnh uống rượu khi nghe thấy vụ lộn xộn," Colin , đưa tay về phía khoang riêng của ta. "Đến ngồi với tôi."

      Michael chẳng muốn gì hơn là biến ra khỏi câu lạc bộ, nhưng Colin là Francesca, nghĩa là họ cũng có dây dưa chút, và cần phải ít nhất là giả vờ lịch . Vậy nên nghiến răng và bước vào khoang riêng, dự định gọi đồ uồng và rời trong vòng mười phút.

      " buổi tối dễ chịu, nghĩ vậy ?" Colin , ngay khi Michael giả vờ ra vẻ thoải mái. "Ngoài chuyện Hardwick và ba cái vụ linh tinh đó." ta ngồi dựa vào ghế với vẻ duyên dáng lơ đễnh. "Ông ta là đồ bá láp."

      Michael gật đầu gượng gạo, cố nhận ra rằng trai Francesca ngắm nghía như ta vẫn làm, ánh mắt sắc sảo của ta được che giấu cẩn thận với vẻ ngây thơ quyến rũ. Colin hơi nghiêng đầu về bên, như thể, Michael nghĩ cách lo lắng, ta ngắm nghía để có thể nhìn hơn vào tâm hồn .

      "Khỉ ," Michael lẩm bẩm khẽ, và gọi bồi bàn.

      "Gì thế?" Colin hỏi.

      Michael từ từ quay lại nhìn ta. " có muốn ly nữa ?" hỏi, giọng ràng hết mức có thể, nếu xét đến việc chúng được phát ra qua hai hàm răng xiết chặt.

      "Tôi nghĩ là tôi có," Colin trả lời, vẫn thân thiện và vui vẻ.

      Michael chẳng tin vẻ mặt của ta lấy giây.

      " có dự định gì cho phần còn lại của buổi tối?" Colin hỏi.

      "."

      "Tôi cũng thế, hay nhỉ," Colin khẽ.

      Khỉ . Lại nữa. Chẳng lẽ mong muốn được ở yên giờ thôi cũng là quá nhiều sao?

      "Cảm ơn bảo vệ danh dự cho Francesca," Colin nhàng.

      Ý muốn đầu tiên của Michael là rên lên rằng cần phải được cảm ơn; đó là vai trò của cũng như bất cứ người nhà Bridgerton nào phải bảo vệ danh dự cho Francecsa, nhưng đôi mắt của Colin dường như có vẻ sắc sảo quá mức tối hôm đó, nên chỉ gật đầu. "Em xứng đáng được đối xử với tôn trọng," cuối cùng , đảm bảo để giọng mình trơn tru và đều đặn.

      "Tất nhiên," Colin , nghiêng nghiêng đầu.

      Đồ uống của họ tới. Michael cố ngăn thôi thúc muốn nốc cạn ngay, nhưng cũng làm ngụm đủ lớn để nó cháy lên trong cổ.

      Colin, mặt khác, lại thở dài vẻ ưng ý và dựa ra sau. "Whisky tuyệt vời," ta với vẻ rất tán thưởng. "Cái hay nhất ở nước , thế. Hoặc là trong những cái đó. Người ta thể kiếm được thứ gì như vậy ở Cyprus."

      Michael chỉ ậm ừ trả lời. Dường như đó là tất cả những gì cần thiết.

      Colin nhấp ngụm nữa, ràng cảm nhận thứ rượu. "Khà," ta , đặt ly xuống. "Ngon gần bằng đàn bà."

      Michael lại ậm ừ, đưa ly lên môi.

      Và rồi lúc đó Colin , " nên lấy nó, biết ."

      Michael suýt sặc. " gì cơ?"

      "Cưới nó," Colin nhún vai . "Cũng đơn giản đấy chứ."

      Có lẽ việc hy vọng Colin về ai đó chứ phải Francesca là quá viển vông, nhưng Michael vẫn cố vùng vẫy tuyệt vọng, dù sao nữa, và , bằng giọng lạnh lùng nhất có thể, ", tôi phải hỏi, về ai?"

      Colin nhướng mày lên. "Chúng ta có cần phải chơi trò này ?"

      "Tôi thể cưới Francesca," Michael lắp bắp.

      "Tại sao ?"

      "Bởi vì—" tự ngừng lại. Bởi vì có cả trăm lý do thể cưới , và chẳng có lý do nào nên được đưa ra ở đây. Nên chỉ , " ấy lấy họ tôi."

      "Như tôi để ý, chẳng có gì phạm pháp trong việc đó cả."

      , nhưng có đủ mọi tội lỗi trong việc đó. thèm muốn Francesca quá lâu, đến mức tưởng như từ bao đời nay—ngay cả khi John còn sống. lừa dối họ mình theo cái cách thô thiển nhất có thể; hoàn tất phản bội đó bằng cách đánh cắp vợ ấy.

      Việc đó hoàn chỉnh cái vòng tròn xấu xí làm cho trở thành Bá tước Kilmartin, danh hiệu lẽ ra bao giờ là của . Chẳng có gì lẽ ra nên là của hết. Và ngoại trừ cái đôi ủng chết tiệt mà bắt Reivers quăng vào trong tủ, Francesca là thứ duy nhất còn lại của John mà chưa biến thành của mình.

      Cái chết của John cho giàu có đến khó tin. Nó cho quyền lực, danh giá, và tước vị của bá tước.

      Nếu nó cho cả Francesca nữa, sao có thể còn bám lấy hy vọng mong manh rằng bằng cách nào đó, , ngay cả trong những giấc mơ, mong chuyện này xảy ra?

      Lúc đó làm sao có thể sống với bản thân mình?

      "Nó phải lấy ai đó," Colin .

      Michael nhìn lên, nhận ra rằng im lặng trong suy nghĩ của mình mất lúc. Và rằng Colin quan sát chăm chú suốt thời gian đó. nhún vai, cố ra vẻ ung dung, mặc dù nghi ngờ việc có thể đánh lừa người đàn ông ngồi phía bên kia bàn. " ấy làm những gì ấy muốn," . " ấy luôn như vậy."

      "Nó có thể cưới cách vội vàng," Colin khẽ. "Nó muốn có con trước khi quá già."

      " ấy hề quá già."

      ", nhưng nó có thể nghĩ thế. Và nó có thể sợ rằng người khác cũng nghĩ như vậy. Dù sao nó cũng có mang với họ . Ừm, thành công."

      Michael phải nắm chặt lấy cạnh bàn để khỏi đứng dậy. có thể để Shakespeare đứng bên cạnh mà giải thích, và vẫn thể hiểu tại sao lời của Colin lại làm tức giận đến thế.

      "Nếu nó chọn lựa cách vội vàng," Colin thêm, gần như tỉnh bơ, "nó có thể chọn phải ai đó cư xử thô bạo với nó."

      "Francesca?" Michael hỏi vẻ chế giễu. Có thể có phụ nữ nào khác ngốc nghếch như vậy, nhưng phải là Francesca của .

      Colin nhún vai. "Có thể xảy ra."

      "Ngay cả nếu thế," Michael đáp trả, " ấy bao giờ duy trì cuộc hôn nhân như vậy."

      "Nó có lựa chọn gì nữa chứ?"

      "Đây là Francesca." Michael . Cái đó có thể đủ để giải thích tất cả.

      "Tôi nghĩ là đúng," Colin thừa nhận, nhấp ngụm rượu. "Nó luôn có thể lánh về nhà Bridgerton. Chúng tôi bao giờ bắt buộc nó trở về với người chồng thô bạo." ta đặt cái ly xuống bàn và ngả ra. "Hơn nữa, việc này cũng chẳng can hệ gì, đúng ?"

      Có cái gì đó lạ trong giọng Colin, cái gì đó ý và khiêu khích. Michael nhìn lên nhanh, thể cưỡng lại thôi thúc cần phải thăm dò gương mặt người đàn ông này những manh mối về ý đồ của ta. "Và tại sao thế?" hỏi.

      Colin nhấp ngụm nữa. Michael nhận ra lượng rượu trong ly dường như chẳng hề giảm xuống.

      Colin nghịch ly rượu lúc trước khi ngước lên, tia nhìn của ta gắn chặt vào gương mặt Michael. Đối với bất cứ ai khác, đó có thể chỉ là vẻ mặt dễ chịu, nhưng có cái gì đó trong mắt Colin làm Michael muốn ngọ ngoạy ghế. Chúng sắc và như xuyên thấu, và mặc dù khác màu, chúng giống hệt mắt Francesca.

      là rợn hết cả người.

      "Tại sao việc này lại can hệ gì?" Colin lẩm bẩm đầy vẻ suy tư. "Ừm, bởi vì ràng chẳng muốn lấy nó."

      Michael mở miệng để đáp trả nhanh, nhưng rồi ngậm chặt ngay lại khi nhận ra—choáng váng hơn cả có thể tưởng tượng—điều vừa định , "Tất nhiên tôi có muốn."

      thực muốn.

      muốn lấy .

      chỉ nghĩ có thể sống với lương tâm mình nếu làm như vậy.

      " ổn chứ?" Colin hỏi.

      Michael chớp mắt. "Hoàn toàn ổn, tại sao?"

      Đầu Colin khẽ nghiêng sang bên. "Trong thoáng, trông ..." ta lắc đầu. " có gì."

      "Cái gì, Bridgerton?" Michael suýt phát khùng.

      "Ngạc nhiên," Colin . "Trông có vẻ ngạc nhiên. Hơi lạ, tôi nghĩ thế."

      Chúa ơi, chỉ chốc nữa với Colin Bridgerton, và thằng con hoang khốn kiếp này phơi tuột mọi bí mật của của Michael ra mất. Michael đẩy ghế ra sau. "Tôi phải ," đột ngột.

      "Tất nhiên," Colin vẻ thân thiện, cứ như thể toàn bộ cuộc chuyện của họ là về ngựa với thời tiết.

      Michael đứng dậy, rồi gật đầu lịch . Đó phải cách tạm biệt thân thiện đến mức khủng khiếp, nếu xét đến việc họ cũng có dây dưa chút, nhưng đó là cái khá nhất có thể làm trong hoàn cảnh này.

      "Hãy suy nghĩ về việc tôi vừa ," Colin khẽ, ngay khi Michael vừa ra đến cửa.

      Micheal cười gằn trong khi đẩy cánh cửa ra sảnh. Cứ như là có thể nghĩ về bất cứ cái gì khác.

      Trong suốt phần đời còn lại.

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 13

      ...tất cả mọi việc ở nhà đều dễ chịu và ổn cả, và Kilmartin rất thịnh vượng dưới quản lý cẩn thận của Francesca. Nó vẫn để tang John, nhưng tất nhiên, tất cả chúng ta đều vậy, và mẹ chắc con cũng thế. Con có thể tính chuyện viết thư trực tiếp cho nó. Mẹ biết nó nhớ con. Mẹ kể chuyện của con cho nó, nhưng mẹ chắc chắn con có thể kể cho nó theo cách khác với khi kể cho mẹ của mình.

      —của Helen Stirling cho con trai, Bá tước Kilmartin, hai năm sau chuyến Ấn Độ của

      Những ngày còn lại của tuần lễ trôi qua nhoang nhoáng với những bông hoa, kẹo, và cuộc trình diễn thơ ca kinh khủng, được đọc to lên, Michael nhớ lại và rùng mình, ngay bậc cấp trước cửa nhà .

      Francesca dường như làm cho tất cả các nàng mới trình làng phải xấu hổ. Số lượng đàn ông chạy theo có thể tăng gấp đôi sau mỗi ngày, nhưng chắc chắn với Michael cảm thấy như vậy, khi thường xuyên phải chạm mặt với tên cầu hôn si tình nào đó trong sảnh.

      Thế là đủ để làm người đàn ông muốn ói. Vào cái tên cầu hôn si tình đó càng tốt.

      Tất nhiên cũng có người hâm mộ của mình, nhưng vì rất thích hợp nếu các quý đến thăm quý ông, thường chỉ phải đối phó với họ khi thích, chứ phải vào những lúc họ tự động ghé qua mà báo trước, chẳng vì lý do ràng nào ngoài việc đến để so sánh đôi mắt với—

      Ừm, với bất cứ cái gì người ta có thể so sánh đôi mắt xám bình thường của bạn. Dù sao đó cũng là so sánh ngu ngốc, mặc dù Michael bị buộc phải nghe nhiều hơn chàng ca tụng đôi mắt của Francesca.

      Chúa ơi, chẳng nhẽ ai trong số đó có chút ý tưởng độc đáo nào trong đầu sao? Chưa đến chuyện tất cả mọi người đều nhắc đến đôi mắt ; ít ra cũng phải có người có đủ sáng tạo để so sánh chúng với cái gì đó ngoài bầu trời và mặt nước chứ.

      Michael khịt mũi vẻ ghê tởm. Bất cứ ai bỏ thời gian nhìn kỹ đôi mắt Francesca cũng nhận ra chúng có màu sắc riêng.

      Làm như bầu trời có thể so sánh được vậy.

      Hơn nữa, đoàn quân người cầu hôn đáng tởm kia của Francesca càng trở nên khó chịu đựng hơn vì Michael thể thôi suy nghĩ về cuộc chuyện gần đây với trai .

      Cưới Francesca? thậm chí chưa bao giờ cho phép mình nghĩ đến điều đó.

      Nhưng giờ nó túm chặt lấy với mãnh liệt và sức mạnh làm cho quằn quại.

      Cưới Francesca. Chúa ơi. Tất cả mọi thứ về chuyện đó đều sai trái.

      Ngoại trừ việc muốn nó đến tệ.

      Đúng là địa ngục khi nhìn , chuyện với , sống trong cùng ngôi nhà. từng nghĩ việc đó khó khăn— ai đó bao giờ là của mình—nhưng chuyện này...

      Chuyện này còn tệ hơn gấp nghìn lần.

      Colin biết.

      ta phải biết. Tại sao ta lại gợi ý như vậy nếu ta biết chứ?

      Michael níu giữ được tỉnh táo của mình bao năm nay vì và chỉ lý do duy nhất: ai biết Francesca.

      Ngoại trừ ràng sắp bị tước mất chút tự hào cuối cùng đó.

      Giờ Colin biết, hoặc ít ra ta cũng vô cùng nghi ngờ, và Michael hầu như thể dập tắt cảm giác hoảng loạn dâng lên trong ngực.

      Colin biết, và Michael phải làm cái gì đó về vụ này.

      Vì Chúa, nếu ta với Francesca sao? Câu hỏi đó luôn lên trong đầu , ngay cả bây giờ, khi đứng hơi chếch về phía tại buổi khiêu vũ Burwick, gần tuần sau khi gặp Colin.

      "Trông ấy đẹp đêm nay, phải ?"

      Đó là giọng mẹ vang lên bên tai; quên giả vờ ngắm Francesca. quay sang Helen và khẽ gật đầu. "Mẹ à," .

      "Phải ?" Helen khăng khăng.

      "Tất nhiên," đồng ý, đủ nhanh để bà có thể nghĩ là chỉ tỏ ra lịch .

      "Màu xanh lục hợp với nó."

      Tất cả mọi thứ đều hợp với Francesca, nhưng với mẹ như thế, nên chỉ gật đầu và lầm bầm đồng ý.

      "Con nên nhảy với ấy."

      "Con chắc là mình ," , nhấp chút champagne. muốn bước sầm sập qua phòng khiêu vũ và lôi khỏi cái đám người hâm mộ khó ưa của , nhưng thể biểu lộ cảm xúc như vậy trước mặt mẹ mình. Nên chỉ kết câu, "Sau khi con uống xong ly này."

      Helen dẩu môi. "Thẻ khiêu vũ của ấy lúc đó chắc chắn kín mất rồi. Con nên bây giờ."

      quay sang mẹ và cười, đúng cái kiểu cười tinh quái được tạo ra để lôi chú ý của bà khỏi bất cứ cái gì bà nghĩ. "Sao con phải làm thế chứ," hỏi, đặt ly champagne xuống cái bàn gần đó, "khi mà con có thể nhảy với mẹ?"

      "Con là đồ quỷ," Helen , nhưng bà phản đối khi dẫn bà ra sàn.

      Michael biết phải trả giá vào ngày mai, những bà mẹ quý tộc bao vây sẵn để chuẩn bị làm cú kết liễu, và chẳng có gì họ thích hơn là tay chơi mà lại thương mẹ của mình.

      Điệu nhảy là điệu sôi động, cho phép người ta chuyện nhiều. Và khi uốn người và xoay, nhún mình và cúi chào, luôn liếc qua phía Francesca, sáng bừng lên trong bộ váy màu lục bảo. Dường như ai nhận ra nhìn , với thế là ổn, ngoại trừ việc giai điệu đến cao trào, và Michael buộc phải xoay lưng lần cuối về phía .

      Và khi quay lại để nhìn lần nữa, còn ở đó.

      nhíu mày. Chuyện này có vẻ ổn. nghĩ có thể ra phòng vệ sinh của các quý , nhưng, vì tên ngốc đáng thương, quan sát đủ kỹ để biết rằng vừa ra đó chỉ hai mươi phút trước.

      hoàn tất điệu nhảy với mẹ, chào bà, rồi bước lơ đãng về phía bắc căn phòng, nơi nhìn thấy Francesca lần cuối. phải hành động nhanh, phòng khi có ai đó cản đường. Nhưng vẫn dỏng tai lên khi qua đám đông. Tuy nhiên, có vẻ có ai về .

      Tuy vậy, khi tới chỗ lúc nãy, nhận ra cửa ra vào hai cánh, có lẽ là mở ra vườn sau. Chúng được che rèm và đóng, tất nhiên; mới chỉ Tháng tư, và chưa đủ ấm để có thể để mở cho khí ban đêm lọt vào trong, ngay cả với cái đám đông ba trăm người làm nóng căn phòng. Michael ngay lập tức nghi ngờ; dụ quá nhiều phụ nữ ra vườn để nhận ra những điều có thể xảy ra trong bóng tối của màn đêm.

      lách ra ngoài cách kín đáo. Nếu Francesca thực ở ngoài vườn sau với quý ông, điều cuối cùng muốn là đám đông bám theo đằng sau.

      náo nhiệt của buổi tiệc dường như vẫn rung lên qua các cánh cửa kính, nhưng ngay cả vậy, màn đêm trở nên yên tĩnh.

      Rồi nghe thấy giọng .

      Và nó như cắt ruột thành từng khúc.

      Giọng có vẻ vui vẻ, nhận ra, còn hơn cả thỏa mãn với có mặt của chàng nào đó dụ ra ngoài tối. Michael thể nghe ra lời , nhưng chắc chắn cười. Đó là thanh nhịp nhàng, lanh lảnh, và nó kết thúc với những tiếng thầm tán tỉnh như muốn đốt cháy linh hồn người ta.

      Michael đặt tay trở lại quả đấm cửa. nên . muốn ở đây.

      Nhưng vẫn chôn chân tại chỗ.

      chưa bao giờ—chưa bao giờ—nhìn trộm với John. Chưa lần nghe cuộc chuyện phải dành cho . Nếu chẳng may nghe thấy, dời ngay lập tức. Nhưng bây giờ— khác. thể giải thích, nhưng giờ khác, và thể bắt mình bỏ được.

      Chỉ phút nữa thôi, tự thề với mình. Thế là đủ. phút nữa để đảm bảo ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, và—

      ", ."

      Giọng Francesca.

      Đôi tai dỏng lên và bước vài bước về phía giọng của . có vẻ khó chịu, nhưng . Tất nhiên, có thể cười với câu đùa, hoặc là chuyện phiếm vớ vẩn nào đó.

      "Tôi thực phải—!"

      Và đó là tất cả những gì cần thiết để Michael tiến tới.

      Francesca biết nên ra ngoài với Ngài Geoffrey Fowler, nhưng ta rất lịch thiệp và dễ chịu, và cảm thấy hơi nóng trong căn phòng khiêu vũ đông người. Đây là việc mà bao giờ làm khi còn là chưa chồng, nhưng những bà góa cần có những tiêu chuẩn giống thế, và hơn nữa, Ngài Geoffrey ta để cửa mở hé.

      Tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn dễ chịu trong vài phút đầu. Ngài Geoffrey làm cười, và làm cảm thấy mình xinh đẹp, và gần như đau đớn khi nhận ra nhớ việc này biết bao. Và thế là cười và trêu chọc, và tự cho phép mình hòa vào với khoảnh khắc đó. muốn lại được cảm thấy là phụ nữ—có thể theo ý nghĩa đầy đủ nhất, nhưng mà, chẳng lẽ lại sai trái đến thế nếu muốn tận hưởng cảm giác say sưa khi biết mình được người ta khao khát.

      Có thể tất cả bọn họ đều chạy theo cái của hồi môn kép giờ trở nên nổi tiếng của , có thể họ muốn hậu thuẫn của hai gia đình danh tiếng bậc nhất nước —dù sao Francesca cũng vừa là Bridgerton vừa là Stirling. Nhưng cho buổi tối đáng , để cho bản thân tin rằng tất cả là vì .

      Nhưng rồi Ngài Geoffrey tiến lại gần. Francesca lùi lại cách kín đáo nhất có thể, nhưng ta lại tiến thêm bước về phía , rồi bước nữa, và trước khi kịp nhận ra, lưng chạm vào gốc cây to, và

      Hai bàn tay Ngài Geoffrey đặt lên gốc cây, gần bên đầu cách chẳng dễ chịu chút nào.

      "Ngài Geoffrey," Francesca , cố giữ lịch cho đến khi có thể, "Tôi e là hiểu nhầm. Tôi nghĩ tôi muốn quay lại buổi tiệc." giữ giọng mình nhàng và thân thiện, muốn khiêu khích ta làm cái gì đó phải hối tiếc.

      Đầu ta cúi gần thêm inch nữa. "Nào, tại sao lại muốn làm thế?" ta thầm.

      ", ," , nghiêng sang bên khi ta tới gần hơn, "người ta thấy vắng tôi." Khỉ , phải dẫm lên chân ta, hoặc tệ hơn, cho ta thành quan hoạn theo cái cách các dạy từ hồi còn ngây thơ. "Ngài Geoffrey," , cố ra vẻ lịch lần cuối cùng, "Tôi thực phải—"

      Và rồi miệng ta, ướt và mềm và hoàn toàn được chào đón, hạ cánh miệng .

      "—!" cố ré lên.

      Nhưng ta khá quyết tâm ngấu nghiến bằng đôi môi. Francesca ngọ ngoạy hết bên này bên kia, nhưng ta khỏe hơn là tưởng, và ràng định thả cho thoát. Vẫn chống cự, lựa chân để có thể nện đầu gối vào háng ta, nhưng trước khi kịp làm vậy, Ngài Geoffrey dường như... đơn giản là... biến mất.

      "Ồ!" thanh ngạc nhiên tự động buột ra khỏi miệng . Có đám mịt mù lộn xộn những cử động, thanh nghe khá bệnh hoạn như thể nắm đấm nện vào da thịt, và tiếng kêu đau đớn não lòng. Đến khi Francesca hiểu chuyện gì xảy ra, Ngài Geoffrey nằm lăn dưới đất, chửi thề gay gắt hết mức, và người đàn ông to lớn đứng sừng sững phía , chiếc ủng của ta đè chặt ngực Ngài Geoffrey.

      "Michael?" Francesca hỏi, thể tin vào mắt mình.

      "Hãy ," Michael , bằng giọng mà chưa bao giờ mơ có thể phát ra từ môi , "và tôi đè nát lồng ngực ."

      "!" Francesca vội . hẳn cảm thấy tội lỗi chút nào khi lên gối vào giữa hai chân Ngài Geoffrey, nhưng muốn Michael giết ta.

      Và với vẻ mặt của Michael, khá chắc chắn rất vui lòng làm vậy.

      "Cái đó cần thiết," , vội vàng đến bên Michael và lui lại khi thấy tia nhìn hung dữ trong mắt . "Ừm, có thể chúng ta chỉ cần bảo ta ?"

      Trong chốc Michael chỉ nhìn chằm chằm. Nghiêm khắc, thẳng vào mắt, với quyết liệt làm cho thể thở nổi. Rồi nghiến chiếc ủng ngực Ngài Geoffrey. phải mạnh quá, nhưng cũng đủ làm người đàn ông nằm ngửa kia rên lên vì khổ sở.

      " chắc chứ?" Michael hỏi gằn.

      "Vâng, làm ơn, cần thiết phải làm đau ta," Francesca . Trời ạ, đây là ác mộng thực nếu ai đó bắt gặp họ như thế này. Thanh danh của bị bôi nhọ, và có trời biết họ gì về Michael, tấn công nam tước được nể trọng. "Tôi nên ra đây với ta," thêm.

      ", nên," Michael sắc, "nhưng điều đó hề cho ta cái quyền được ép buộc với những toan tính của ." Đột nhiên, bỏ chân khỏi ngực Ngài Geoffrey và lôi chàng run lẩy bẩy đứng dậy. Tóm ta bằng hai ve áo, dựa vào cái cây rồi hất người về phía trước cho đến khi họ gần như mũi chạm mũi.

      "Cũng cảm thấy hay ho lắm khi bị kẹt, đúng ?" Michael mỉa mai.

      Ngài Geoffrey gì, chỉ nhìn chằm chằm vẻ khiếp sợ.

      "Mày có gì để với quý đây ?"

      Ngài Geoffrey lắc đầu như điên.

      Michael dúi đầu ta vào cái cây. "Nghĩ kỹ !" gầm gừ.

      "Tôi xin lỗi!" Ngài Geoffrey ré lên.

      Hơi giống bé, Francesca nghĩ cách chán nản. biết ta chồng tốt, nhưng cái này khẳng định điều đó.

      Nhưng Michael chưa xong với ta. "Nếu mày còn bước tới gần Quý bà Kilmartin trong phạm vi mười yard, tao đích thân moi ruột mày."

      Ngay cả Francesca cũng phải nhăn mặt.

      " chưa?" Michael lạnh lùng.

      tiếng ré nữa, và lần này Ngài Geoffrey nghe như thể sắp khóc.

      "Biến khỏi đây ngay," Michael gầm, đẩy chàng chết khiếp . "Và khi mày , cố nhớ hãy ra khỏi thành phố khoảng tháng gì đó."

      Ngài Geoffrey nhìn choáng váng.

      Michael đứng im, im cách đáng sợ, rồi nhún bên vai vẻ khinh miệt. "Chẳng ai nhớ mày đâu," .

      Francesca nhận ra nín thở. đáng sợ, nhưng cũng tuyệt vời, và điều đó làm choáng đến tận xương tủy vì nhận ra chưa bao giờ thấy như thế.

      Chưa bao giờ mơ có thể như thế này.

      Ngài Geoffrey chạy khỏi, hướng qua bãi cỏ tới cổng sau, bỏ lại Francesca mình với Michael, mình và, lần đầu tiên kể từ khi biết , có lời nào để .

      Ngoại trừ, có thể là, "Tôi xin lỗi."

      Michael quay nhìn với dữ dội gần như làm rúm lại. "Đừng xin lỗi," gằn.

      ", tất nhiên," , "nhưng lẽ ra tôi phải biết trước, và—"

      " ta phải biết trước," đầy nghiêm khắc.

      Cái đó đúng, và Francesca chắc chắn chịu trách nhiệm cho việc mình bị tấn công, nhưng đồng thời, nghĩ tốt nhất là khơi thêm cơn giận dữ của , ít nhất là bây giờ. chưa bao giờ thấy như vậy. Thực tế, chưa bao giờ thấy ai như thế này—giận dữ tột cùng đến mức dường như có thể vỡ ra từng mảnh. nghĩ hoàn toàn mất tự chủ, nhưng bây giờ, khi quan sát , đứng yên đến nỗi dám thở, nhận ra rằng điều ngược lại mới là đúng.

      Michael bấu lấy kiềm chế của mình như chiếc kềm; nếu như vậy, Ngài Geoffrey có thể nằm máu me đống ngay lúc này.

      Francesca mở miệng để thêm gì đó, cái gì đó xoa dịu và có thể là tạo khí vui vẻ, nhưng chẳng thể tìm ra lời, có khả năng làm bất cứ cái gì ngoài việc nhìn , người đàn ông mà tưởng biết rất .

      cái gì đó cuốn hút trong khoảnh khắc đó, và thể rời mắt khỏi . Hơi thở của gấp gáp, ràng cố chế ngự cơn giận, và , nhận ra với tò mò, hoàn toàn ở đó. nhìn về phía chân trời xa xa nào đó, mắt lơ đãng, và trông gần như...

      đau đớn.

      "Michael?" thầm.

      phản ứng.

      "Michael?" Lần này, đưa tay ra và chạm vào , và nhăn mặt, quay phắt lại nhanh đến nỗi loạng choạng lui ra sau.

      "Gì vậy?" hỏi giọng khàn khàn.

      " có gì," lắp bắp, chắc mình vừa định gì, thậm chí chắc mình có gì để ngoài cái tên của .

      nhắm mắt lúc, rồi mở ra, ràng muốn tiếp.

      "Tôi nghĩ tôi về nhà," . Buổi tiệc còn hấp dẫn nữa; tất cả những gì muốn là cuộn tròn mình tại nơi mà tất cả mọi thứ đều an toàn và quen thuộc.

      Bởi vì Michael bỗng trở nên còn như vậy.

      "Tôi cáo từ thay trong kia," khó khăn.

      "Tôi cho xe quay lại đợi và hai mẹ," Francesca thêm. Như thấy, Janet và Helen rất vui vẻ. muốn cắt ngắn buổi tối của họ.

      "Tôi hộ tống qua cổng sau, hay muốn qua phòng khiêu vũ?"

      "Cổng sau, tôi nghĩ vậy," .

      làm theo, suốt quãng đường tới xe, bàn tay bỏng rát sau lưng . Nhưng khi tới cỗ xe, thay vì để giúp leo lên, quay nhìn , câu hỏi bỗng nhiên cháy lên môi .

      "Làm sao biết tôi ở trong vườn?" hỏi. gì. Hoặc là có thể định , chỉ đủ nhanh như muốn.

      " quan sát tôi sao?" hỏi.
      Môi cong lên, phải làm thành nụ cười, thậm chí phải là điểm bắt đầu của nụ cười. "Tôi luôn luôn quan sát ," vẻ u ám.

      bị bỏ lại với cái đó để mà suy nghĩ trong suốt phần còn lại của buổi tối.

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 14

      ...Francesca ấy nhớ con? Hay chỉ là mẹ nghĩ vậy?

      —của Bá tước Kilmartin cho mẹ, Helen Stirling, hai năm sau khi Ấn Độ

      Ba giờ sau, Francesca ngồi trong phòng ngủ của mình tại Ngôi nhà Kilmartin khi nghe thấy Michael về. Janet và Helen về sớm hơn chút, và khi Francesca (có chút chủ ý) đụng phải họ trong sảnh, họ báo với rằng Michael quyết định dành phần còn lại của buổi tối để ghé qua câu lạc bộ của .

      Gần như chắc chắn là để tránh mặt , kết luận, mặc dù chẳng có lý do gì để nghĩ gặp khi muộn như vậy. Nhưng mà, vẫn rời buổi khiêu vũ sớm với cảm giác rệt rằng Michael muốn ở gần . bảo vệ thanh danh của với tất cả dũng mãnh và can đảm của người hùng thực , nhưng thể cảm thấy làm việc đó cách miễn cưỡng, như thể đó là việc buộc phải làm, phải là việc muốn làm.

      Và còn tệ hơn, rằng người mà khi ở bên, phải chịu đựng, chứ phải là người bạn quý mà thường tự bảo mình như vậy.

      Điều đó, nhận ra, thực đau đớn.

      Francesca tự bảo rằng khi về Ngôi nhà Kilmartin để mặc mình. làm gì cả ngoài việc lắng nghe qua cánh cửa khi bước thình thịch qua sảnh về phòng ngủ của mình. ( đủ thành với bản thân để thừa nhận rằng cũng chẳng khá gì để —và cơ bản là thể cưỡng lại— nghe lỏm.) Rồi rón rén đến bên cánh cửa gỗ sồi nặng trịch thông giữa hai căn phòng của họ (khóa cả hai bên sau khi trở về từ nhà mẹ đẻ; chắc chắn sợ Michael, nhưng phép tắc là phép tắc) và nghe ngóng ở đó thêm vài phút nữa.

      hề biết lắng nghe cái gì, hay là tại sao lại cần nghe tiếng bước chân của lại trong phòng, nhưng đơn giản phải làm vậy. Có cái gì đó thay đổi đêm nay. Hoặc có thể chẳng có gì thay đổi cả, và thế có lẽ còn tệ hơn. Liệu có khả năng Michael chưa bao giờ là người đàn ông mà nghĩ? có thể ở gần lâu như vậy, coi trong những người bạn quý nhất của mình, ngay cả khi họ xa cách, và vẫn biết ?

      chưa từng mơ đến chuyện Michael có thể có bí mật với . Với ! Tất cả mọi người khác, có thể, nhưng phải với .

      Và điều đó làm cảm thấy hơi mất thăng bằng và lộn xộn. Gần giống như có ai đó mò tới Ngôi nhà Kilmartin và nhét đống gạch vào dưới bức tường phía nam, làm cho cả thế giới ngả nghiêng như say. Bất kể cái gì làm, bất cứ điều gì nghĩ, vẫn cảm thấy như thể mình trượt . Đến đâu, biết, và cũng chẳng dám đoán.

      Nhưng mặt đất chắc chắn còn vững chãi dưới chân nữa.

      Phòng ngủ của nhìn ra phía trước Ngôi nhà Kilmartin, và khi tất cả đều yên tĩnh có thể nghe thấy cửa trước đóng lại, nếu như người đóng cánh cửa đó dùng đủ lực. Nó cần phải bị đóng sầm lại, nhưng—

      Ừm, bất kể nó cần bao nhiêu lực, Michael chắc chắn dùng đủ, bởi vì nghe cái tiếng thịch ràng ngay dưới chân mình, theo sau là loạt lùng bùng các giọng trầm trầm, có thể là Priestley chuyện với khi cởi áo.

      Michael về nhà, điều đó có nghĩa là cuối cùng cũng có thể lên giường và giả vờ ngủ. ở nhà, nghĩa là đến lúc tuyên bố buổi tối kết thúc. nên bỏ chuyện này lại phía sau, tiến tới, có thể là giả vờ như chẳng có gì xảy ra...

      Nhưng khi nghe tiếng bước chân bước lên cầu thang, làm việc mà chưa bao giờ tưởng được mình làm—

      mở cửa phòng và lao ra hành lang.

      chẳng biết mình làm gì. Chẳng có lấy chút manh mối. Nhưng khi bàn chân trần của đặt lên tấm thảm trải lối , choáng váng với hành động của mình đến mức thấy mình cứng đơ người và thở nổi.

      Michael trông có vẻ mệt mỏi. Và ngạc nhiên. Và đẹp trai đến mức tim như ngừng đập, với cái cà vạt nới hơi lỏng và mái tóc đen tuyền rủ những lọn uốn lượn xuống trước trán. Và nó làm băn khoăn—từ khi nào bắt đầu nhận ra đẹp trai đến thế? Nó từng đơn giản là điều vẫn luôn ở đó, và coi cái đó như thứ kiến thức, chứ chưa bao giờ thực để tâm.

      Nhưng bây giờ...

      Hơi thở của ngắt quãng. Vẻ đẹp của như bao trùm gian xung quanh , gợn lên da , làm cho run rẩy và nóng bức, cùng lúc.

      "Francesca," Michael , tên nghe giống câu mệt mỏi hơn bất cứ cái gì khác.

      Và tất nhiên chẳng biết gì. chẳng giống chút nào khi làm chuyện như thế này, lao ra chẳng hề suy nghĩ gì về việc định làm, nhưng tối đó cũng chẳng cảm thấy là chính mình. quá bối rối, quá mất thăng bằng, và suy nghĩ duy nhất trong đầu (nếu thực trong đó có ý nghĩ nào) trước khi lao ra cửa là phải thấy . Chỉ nhìn thoáng qua và có thể là nghe giọng . Nếu có thể tự thuyết phục mình rằng thực là người vẫn biết, có thể cũng vẫn còn như trước.

      Bởi vì còn cảm thấy như trước.

      Và điều đó làm choáng váng đến tận xương.

      "Michael," , cuối cùng cũng tìm lại được giọng của mình. "Tôi... chào buổi tối."

      chỉ nhìn , nhướng bên mày với câu vô nghĩa đến lạ lùng đó.

      hắng giọng. "Tôi muốn đảm bảo , ừm... vẫn ổn." Đoạn cuối có vẻ hơi thiếu thuyết phục, ngay cả với đôi tai , nhưng đó là tính từ khá nhất có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn như vậy.

      "Tôi ổn," khàn khàn. "Chỉ mệt thôi."

      "Tất nhiên," . "Tất nhiên, tất nhiên."

      mỉm cười, nhưng chẳng có vẻ thích thú. "Tất nhiên."

      nuốt vào, và cố cười, nhưng cảm giác gượng ép. "Tôi vẫn chưa cảm ơn ," .

      "Vì cái gì?"

      "Vì tới giúp tôi," , nghĩ rằng điều đó phải ràng mới đúng. "Tôi có thể... Ừm, tôi có thể tự bảo vệ mình." Với gương mặt châm biếm của , thêm, vẻ ương bướng, "Các tôi chỉ tôi cách."

      khoanh tay lại và nhìn với vẻ hơi kẻ cả. "Trong trường hợp đó, tôi chắc biến ta thành giọng nữ cao rất nhanh đấy."

      mím môi. "Dù sao," , quyết định bình luận câu chọc của , "Tôi rất biết ơn vì phải, ờ..." đỏ mặt. Ôi, Chúa, ghét khi đỏ mặt.

      "Lên gối vào giữa háng ta?’ Michael kết thúc hộ, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười diễu cợt.

      "Đúng thế," kết, tự tin rằng đôi má chuyển thẳng từ màu hồng nhạt sang đỏ tía, bỏ qua tất cả những màu hồng, hồng đào, và đỏ ở giữa chúng.

      " có gì đâu," bỗng , gật đầu với như cách ra hiệu cuộc chuyện chấm dứt. "Giờ , nếu cho phép."

      bước để hướng tới cửa phòng ngủ của mình, nhưng Francesca vẫn chưa sẵn sàng (và chắc chắn chỉ có quỷ mới biết tại sao) để kết thúc câu chuyện. "Đợi !" gọi, nuốt khan khi nhận ra bây giờ thực phải gì đó.

      xoay người, chậm với cảm giác như thể cố tình làm vậy. "Sao cơ?"

      "Tôi... tôi chỉ..."

      chờ đợi trong khi luống cuống, rồi cuối cùng , " đợi được đến sáng mai sao?"

      "! Đợi !" Và lần này đưa tay ra tóm lấy cánh tay .

      đờ người.

      "Tại sao lại giận dữ với tôi vậy?" thầm.

      chỉ lắc đầu, như thể tin nổi câu hỏi của . Nhưng rời mắt khỏi bàn tay cánh tay . " gì vậy?" hỏi.

      "Tại sao lại giận dữ với tôi đến thế?" nhắc lại, và nhận ra rằng thậm chí biết cảm thấy như vậy cho đến khi câu hỏi buột khỏi miệng . Nhưng có gì đó ổn giữa họ, và phải biết tại sao.

      "Đứng có ngớ ngẩn," lẩm bẩm. "Tôi giận . Tôi chỉ mệt, và tôi muốn ngủ."

      " có giận. Tôi chắc chắn có." Giọng cao lên với vẻ buộc tội. Giờ ra rồi, biết điều đó là . cố giấu, và rất giỏi xin lỗi khi nó lộ ra, nhưng có giận dữ ở sâu bên trong , và nó hướng về .

      Michael đặt tay lên tay . Francesca thở hắt trước hơi nóng của tiếp xúc, nhưng tất cả những gì làm là nhấc tay khỏi cánh tay và thả nó xuống. "Tôi ngủ," tuyên bố.

      Và rồi quay lưng lại với . Bước .

      "! thể !" lao theo sau , nghĩ ngợi, chú ý...

      Vào ngay phòng ngủ của .

      Nếu lúc nãy chưa giận dữ, bây giờ . " làm gì ở đây thế?" hỏi.

      " thể gạt tôi ," cãi.

      lườm . Nghiêm khắc. " ở trong phòng ngủ của tôi," với giọng thấp. "Tôi đề nghị ra."

      ", cho đến khi giải thích chuyện gì xảy ra."

      Michael đứng im như tượng. Tất cả các cơ bắp của căng cứng ra như đường thẳng, và đó là điều may mắn, đúng thế, bởi vì nếu tự cho phép mình cử động—nếu thậm chí cảm thấy có thể cử động— lao về phía . Và ai mà biết được làm gì khi tóm được .

      bị dồn đến chân tường. Đầu tiên là bởi , và rồi bởi Ngài Geoffey, và giờ là bởi chính Francesca, đứng ngay trước mặt và chẳng biết cái quái gì cả.

      Thế giới của bị lộn ngược bởi câu gợi ý duy nhất.

      Sao lấy nó nhỉ?

      Nó lơ lửng trước mặt như trái táo chín rục, lựa chọn độc ác mà có quyền được chọn.

      John, lương tâm của thôi thúc. John. Hãy nhớ đến John.

      "Francesca," , giọng cứng rắn và kiềm chế, " quá nửa đêm, và ở trong phòng ngủ của người đàn ông phải chồng của . Tôi đề nghị ra."

      Nhưng . Khỉ gió nhà , còn chẳng thèm đụng đậy. chỉ đứng đó, cách cửa ra vào ba bước, nhìn chằm chằm như thể chưa thấy bao giờ.

      cố để ý rằng tóc buông xõa. cố nhìn thấy mặc đồ ngủ. Chúng kín đáo, phải, nhưng vẫn được làm ra để được cởi bỏ, và ánh mắt cứ đánh xuống mép viền bằng lụa, dài vừa chấm mu bàn chân , cho phép nhìn thấy những ngón chân như trêu ngươi.

      Chúa ơi, nhìn chằm chằm những ngón chân của . Ngón chân của . Cuộc đời của biến thành cái gì thế này?

      "Tại sao giận dữ với tôi?" hỏi lần nữa.

      "Tôi ," gắt. "Tôi chỉ muốn biế—" kìm lại ngay khi còn kịp. "muốn ra khỏi phòng tôi."

      "Có phải bởi vì tôi muốn tái giá?" hỏi, giọng nghẹn lại vì cảm xúc. "Có phải ?"

      biết phải trả lời sao, nên chỉ lườm .

      " nghĩ tôi phản bội John," . " nghĩ tôi nên bỏ cả đời nhớ thương họ ."

      Michael nhắm mắt lại. ", Francesca," vẻ mệt mỏi, "Tôi bao giờ—"

      Nhưng nghe. " nghĩ tôi nhớ ấy sao?" hỏi. " nghĩ tôi nghĩ về ấy mỗi ngày sao? nghĩ tôi cảm thấy thích thú khi biết rằng khi tôi cưới, tôi giễu cợt thiêng liêng của hôn nhân sao?"

      nhìn . thở dốc, chìm đắm trong giận dữ và có thể cả đau đớn của chính mình.

      "Những gì tôi có với John," , cả cơ thể run lên, "tôi tìm thấy với bất kỳ người đàn ông nào gửi hoa cho tôi. Và cảm giác như thể đó là phỉ báng— phỉ báng đầy ích kỷ khi tôi thậm chí còn tính đến chuyện tái giá. Nếu tôi muốn em bé đến mức... đến mức khốn nạn thế này..."

      im bặt, có thể vì quá xúc động, hoặc có thể vì choáng váng khi vừa chửi thề thành tiếng. chỉ đứng đó, chớp mắt, đôi môi mở ra và run rẩy, trông như có thể vỡ ra chỉ với đụng chạm nhất.

      nên tỏ ra thông cảm hơn. nên an ủi . Và làm cả hai việc đó, nếu như họ ở căn phòng nào khác ngoài cái phòng ngủ của . Nhưng thực là vậy, và tất cả những gì có thể làm là kiềm chế hơi thở của mình.

      Và bản thân .

      lại ngước nhìn , đôi mắt lớn và xanh đến nhói lòng, ngay cả trong ánh nến. " biết đâu," , quay . bước đến bên bên cái tủ dài có nhiều ngăn kéo. dựa hẳn vào nó, những ngón tay bấu chặt lấy lớp gỗ. " biết đâu," thầm, lưng vẫn quay về phía .

      hiểu sao việc này vượt quá sức chịu đựng của . lao vào trong này, cầu những câu trả lời khi mà ngay cả cũng hiểu các câu hỏi. xâm nhập phòng ngủ của , đẩy tới mức giới hạn, và bây giờ gạt ? Xoay lưng lại phía và bảo rằng biết?

      " biết cái gì?" hỏi, ngay trước khi bước xuyên qua căn phòng. Bước chân êm nhưng nhanh nhẹn, và trước khi kịp nhận ra, ngay sau lưng , đủ gần để chạm vào, đủ gần để nắm lấy thứ muốn và—

      xoay người lại. "—"

      Và rồi ngừng bặt. phát ra thanh nào nữa. làm gì ngoài việc để cho đôi mắt khóa chặt lấy mắt .

      "Michael?" thầm. Và biết ý là gì. Có phải đó là câu hỏi? lời khẩn cầu?

      đứng đó, lặng như tờ, thanh duy nhất là hơi thở qua đôi môi của . Và đôi mắt hề rời khỏi gương mặt .

      Những ngón tay nhột nhạt. Cơ thể cháy lên. quá gần. Gần hơn bất cứ lúc nào từng đứng bên . Và nếu ai đó khác, có thể thề rằng muốn được hôn.

      Đôi môi hé ra, mắt mơ màng. Và cằm dường như ngẩng lên, như thể đợi, ao ước, băn khoăn đến khi nào mới cúi xuống và định đoạt số phận .

      cảm thấy gì đó. Tên , có thể. Ngực quặn lại, tim đập thình thịch, và đột nhiên điều thể trở thành điều thể tránh khỏi, và nhận ra rằng lần này còn dừng lại được nữa. Lần này phải dành cho kiềm chế của hay hy sinh của hay cảm giác tội lỗi của .

      Lần này là dành cho .

      sắp hôn .

      Khi sau này nghĩ lại, lời biện hộ duy nhất có thể tìm ra là vì biết đứng ngay sau lưng . Tấm thảm quá mềm và dày, và nghe thấy bước chân của sau tiếng mạch đập gầm lên trong tai . biết tất cả những cái đó, thể biết, bởi nếu biết bao giờ quay người lại, định làm cho im miệng với câu chỉ trích gay gắt. định cái gì đó kinh khủng và sắc nhọn, định làm cảm thấy có lỗi và tệ hại, nhưng khi quay người lại...

      ở ngay đó.

      Gần, quá gần. Chỉ cách có vài inch. bao năm kể từ khi có ai đó ở gần đến thế, và chưa bao giờ, chưa bao giờ là Michael.

      thể , thể nghĩ, thể làm bất cứ cái gì ngoài việc thở trong khi nhìn gương mặt chằm chằm, nhận ra với mãnh liệt đáng sợ rằng muốn hôn .

      Michael.

      Chúa ơi, thèm muốn Michael.

      Nó như con dao cắt ngang người . lẽ ra cảm thấy thế này. lẽ ra cảm thấy thế này với bất cứ ai. Nhưng Michael...

      nên bước . Chết tiệt, nên bỏ chạy. Nhưng có cái gì đó làm chôn chân tại chỗ. thể rời mắt khỏi mắt , thể thấm ướt đôi môi mình, và khi hai bàn tay đặt lên vai , phản đối.

      thậm chí động đậy.

      Và có thể, chỉ là có thể, thậm chí ngả vào chút, cái gì đó trong nhận ra thời khắc này, nhận ra điệu vũ chứa giữa đàn ông và đàn bà.

      quá lâu kể từ khi lảo đảo vào nụ hôn, nhưng dường như có những thứ mà cơ thể người ta thể quên được.

      chạm tay vào cằm , nâng gương mặt lên chút xíu.

      vẫn .

      nhìn chằm chằm, liếm môi, và chờ đợi...

      Chờ đợi khoảnh khắc đó, tiếp xúc đầu tiên, bởi vì dù nó có khủng khiếp và sai trái đến mấy, biết cảm giác đó hoàn hảo.

      Và thực vậy.

      Đôi môi chạm vào môi mơn trớn theo cách nhàng, mềm mại nhất. Đó là nụ hôn quyến rũ với tinh tế, làm cơ thể nhột nhạt và làm khao khát thêm nữa. Đâu đó trong tâm thức chuếnh choáng của mình, biết việc này sai, còn hơn cả sai—điên rồ. Nhưng thể cử động, ngay cả nếu lửa địa ngục liếm tới hai bàn chân .

      bị thôi miên, choáng váng bởi đụng chạm của . thể cử động thêm chút nào, để mời gọi theo bất cứ cách nào khác ngoài rung động khe khẽ của cơ thể , nhưng cũng hề cố gắng rời ra.

      chỉ đợi, bị quyến rũ bởi hơi thở, chờ đợi làm thêm cái gì đó khác.

      . Bàn tay đặt lên eo lưng và xòe ra, những ngón tay cám dỗ bằng sức nóng say mê của chúng. hẳn kéo về phía mình, nhưng vẫn có sức ép, và khoảng cách giữa họ thu dần cho đến khi có thể cảm nhận quần áo buổi tối của cọ nhàng qua lớp lụa của bộ đồ ngủ của .

      thấy nóng bỏng. Tan chảy.

      Tuyệt vời.

      Đôi môi trở nên khát khao hơn, và môi hé ra, cho phép khám phá nhiều hơn. tận dụng cơ hội, lưỡi đưa vào với nhịp điệu nguy hiểm, khêu gợi và quyến rũ, thổi bùng ham muốn của cho đến khi đôi chân trở nên yếu ớt, và còn cách nào khác là buộc phải nắm lấy hai cánh tay , để ôm , để được tự tay chạm vào , để biết rằng cũng hôn, rằng cũng có tham gia.

      Rằng cũng muốn điều này.

      thầm tên , giọng khàn đặc vì đam mê và ham muốn và cái gì đó hơn thế, cái gì đó đau đớn, nhưng tất cả có thể là níu lấy , và để hôn , và Chúa giúp , hôn lại.

      Tay dịch lên cổ , thưởng thức hơi ấm của làn da. Tóc hơi dài và xoăn lại quanh các ngón tay , dày và hơi cứng, và—Ôi, Chúa ơi, chỉ muốn chìm vào trong đó.

      Bàn tay trượt lưng , để lại dải lửa đằng sau. Những ngón tay vuốt ve vai , chạy dọc xuống theo cánh tay, và rồi đặt lên ngực .

      Francesca cứng người.

      Nhưng Michael quá chìm đắm để có thể nhận ra; úp tay vào đó, rên thành tiếng khi xiết .

      "," thầm. Việc này quá, quá gần gũi.

      Quá... Michael.

      "Francesca," lẩm bẩm, đôi môi lướt thành đường từ má lên tai .

      "," , và vặn người thoát ra. "Tôi thể."

      muốn nhìn , nhưng thể làm vậy. Và khi nhìn, thấy hối tiếc.

      Cằm hơi đưa xuống, và mặt hơi xoay nghiêng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm, đôi mắt cháy bỏng và mãnh liệt.

      cháy thành than.

      "Tôi thể làm việc này," thầm.

      gì.

      Câu trở nên nhanh hơn, nhưng cũng chẳng có thêm gì nhiều. "Tôi thể. Tôi thể. Tôi thể... tôi... tôi—"

      "Vậy ," gằn giọng. "Ngay bây giờ."

      chạy.

      chạy về phòng, và ngày hôm sau chạy về nhà mẹ đẻ.

      Và ngày hôm sau nữa, chạy tuột lên Scotland.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :