1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vinh hoa phú quý - A Đậu (18C+2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 17


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      ” Nam nhi……”


      ” umh?”


      nhàng vuốt ve cái lưng quang lỏa của ta,” Ngươi còn nhớ chuyện đại ca có người thiếp bởi vì té ngã mà sẩy thai, còn là nam thai ?”


      ” Chuyện nhiều năm rồi, sao ngươi đột nhiên nhắc đến?”, ta mệt rã rời hỏi.


      ” Ba năm trước đây, ở sau khi chúng ta rời kinh thành, nàng tìm tới Tôn di nương.” Ta thanh tỉnh chút,” Tìm nàng làm gì?”


      trán ta hôn cái,” Nàng muốn báo thù. Nàng muốn hại đại tẩu và Trác nhi, báo thù cho đứa con chưa kịp chào đời. Nhưng nàng sớm thất sủng, có tiền, cũng có người có thể dùng, cho nên nàng tìm tới Tôn di nương, bởi vì Tôn di nương có tiền, cũng có người. Nàng với Tôn di nương là các nàng đồng bệnh tương liên, bởi vì đứa của Tôn di nương cũng có. Nàng còn mê hoặc Tôn di nương nàng ấy vốn chính là tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư, chỉ cần ngươi chết , nàng ấy có thể được phù lên chính thất…… Các nàng tìm đạo bà……”


      ” Vu cổ thuật ?”, ta nhíu lại mày, hỏi .


      ” Ừ”, Phạm Tằng trầm giọng trả lời.


      ” Nàng chính là muốn hại ta, hay còn có các con?”


      biết, bởi vì nàng chưa kịp xuống tay, nữ nhân kia ngay lúc trộm tóc cùng quần áo bên người đại tẩu bị phát . Loại chuyện này là tối kỵ, phụ thân và mẫu thân nhất quyết điều tra . Vì thế tra được đạo bà kia, tra được nhũ mẫu của Tôn di nương, sau đó tra được đến nàng ta.”


      Ta nhu nhu huyệt Thái Dương. Chuyện này có gì đáng sợ, ta căn bản tin quỷ thần nhưng chuyện đủ ghê tởm người.


      Phạm Tằng bên khẽ vuốt lưng ta, bên hôn trán ta,” Phàm là những người liên lụy đến chuyện này đều bị đánh chết, kể cả nhũ mẫu kia. Mẫu thân còn yên tâm, liền đem tất cả người hầu hạ Tôn di nương bán, rồi đổi người mới, ngày đêm giám sát nàng, cho phép nàng xuất môn, cũng giáo dạy nàng quy củ làm thiếp. Vốn nàng ấy làm ra chuyện như vậy, thể sống. Nhưng mẫu thân của nàng ấy là muội muội ruột của phụ thân, phụ thân cuối cùng nhớ lại chút tình cảm nên tha cho nàng. Phụ thân với nàng ấy, chuyện này cho người ta biết, nhưng từ nay về sau có tình cảm thân thích gì nữa. Về sau, nàng ấy chỉ là thiếp thất bình thường, nếu tái phát sinh chuyện gì, phụ thân cũng xen vào nữa, nàng ta tự giải quyết cho tốt. Sau đó phụ thân liền phái người đem tình hết cho ta.”


      ” Khi Tôn di nương cầu lão gia và thái thái để được đến chỗ chúng ta……”


      ” Chính là thời điểm đồng phát sinh chuyện. Nàng cần tóc của ngươi, tốt nhất còn có thể lấy được máu, cho nên nàng phải đến bên cạnh chúng ta mới được. Phụ thân khi đó răn dạy nàng, kỳ là vì chuyện vu cổ.”


      ” Vậy sao hôm nay nàng còn có thể thản nhiên xuất trước mặt chúng ta ?”


      Phạm Tằng cười lạnh tiếng,” Nàng ấy căn bản biết ta biết chuyện. Lúc trước người trong phủ cũng chỉ biết vị thiếp kia muốn hại người, nhũ mẫu kia bị là mắc bệnh nặng mà chết. Lúc ấy mẫu thân đem tất cả hạ nhân trong phủ rửa sạch lần, bán ít người, cho nên chỗ của nàng ta thay đổi người cũng thể nào biết được. Bởi vì lúc ấy chỉ có phụ thân ra mặt, nàng nghĩ đến chuyện này cũng chỉ có phụ thân biết, mà phụ thân còn cho người khác. Nàng cũng ngẫm lại, loại chuyện này phụ thân như thế nào gạt ta và mẫu thân chứ. Liền ngay cả đại ca cùng đại tẩu cũng biết đến.”


      ” Nhưng cũng có thể chột dạ chứ”, ta tự hỏi . Trừ phi mọi người biết chuyện này chết sạch, nếu tựa như có bả đao treo ở đầu, sao có thể chột dạ.


      ” Khi đó ta cho ngươi, chính là nghĩ lấy loại bẩn này ghê tởm ngươi.”


      ” Ngươi thực hiểu biết ta, chuyện này ghê tởm đến ta”, ta bĩu môi.


      Phạm Tằng nở nụ cười, lại hôn ta chút, hôm nay hôn đến nghiện. Bất quá ta mệt chết , lười cùng so đo. ” giờ trở về phủ, nàng còn biết liêm sỉ xuất trước mặt chúng ta, ta mới đem chuyện này cho ngươi, cho ngươi cùng các con phòng bị nàng chút.”


      ” Hiểu rồi”, ta gật đầu, lại có chút nghi hoặc,” Nàng…… Trước kia phải là người như thế, tốt xấu cũng từng đọc quá thư, sao lại trở nên như vậy……”


      ” Kỳ nàng từ lúc đứa bị mất liền thay đổi. Đoạn thời gian dưỡng bệnh kia, lúc bắt đầu còn bình thường, chỉ oán giận ta thay đổi tâm ; sau lại còn ngươi câu dẫn ta. Càng càng giống , ta liền sai người của nàng nhìn nàng, cho nàng gặp người. Tái sau lại nàng còn ngươi hại nàng, ngươi chính là vì muốn hại đứa của nàng, mới để nàng xuất môn theo ta. Nàng còn thề son sắt với ta có chuyện như vậy, căn bản quên mất chính ta cầu mong .”


      Chứng hoang tưởng bị hại?


      Kỳ ta hiểu nữ nhi, tựa như trước đây ta hiểu tâm của thất tỉ.


      Những tưởng nàng là nữ tử tình theo đuổi chân ái, nhưng kỳ nàng lại lòng dạ hẹp, dùng ảo tưởng trốn tránh cảm giác có tội và hối hận? Hay là người bệnh bị chứng ‘hoang tưởng bị hại’, đem ảo tưởng trở thành ?


      Ghen tị quả nhiên là đất lành nảy sinh tội ác.


      Ta khi đó còn Phạm Tằng xem lầm Lan Đình, trông mặt mà bắt hình dong, nguyên lai bản thân ta cũng trông nhầm người. Nam nhi đánh giá nữ nhi luôn dễ dàng phạm loại sai lầm này. Bất quá người như Tôn di nương, hẳn là loại chịu kích thích mà đột biến . Mệt muốn chết a, ta dần dần mở mắt nổi.


      ” Nam nhi a…… Ta chỉ biết việc này bẩn được lòng ngươi”, Phạm Tằng sủng nịch .


      Ai , ngày mai ta mới thu thập nàng. Con ta chính là nghịch lân của ta. Ai dám bính chết liền. Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu trước khi ta ngủ mất.


      Ngày hôm sau ta gọi đến thầy thuốc hay xem bệnh cho Tôn di nương, trực tiếp hỏi vấn đề,” Bệnh của Tôn di nương rốt cuộc có thể truyền cho người khác ?”


      Thầy thuốc do dự nửa ngày, đánh giá thiệt hại, sau đó ta lấy tới rồi đáp án mong muốn,” Có thể lây bệnh”. Tuy rằng khả năng lây bệnh cực kỳ bé, nhưng thầy thuốc dám ’ a. Vạn nhất có quý nhân bị lây bệnh, có thể phụ trách sao?


      ” Tiểu hài tử thân thể yếu ớt có phải hay càng dễ dàng bị lây bệnh ?”


      Cùng so sánh với người lớn khỏe mạnh, thầy thuốc đương nhiên :”Vâng”


      Điều này tốt lắm. Trong cả nhà, tiểu hài tử yếu nhược nhất chính là Phạm Trác được nuôi dưỡng ở chỗ thái thái.


      Ta mang theo thầy thuốc bẩm báo thái thái, hơn nữa có Nghiêm thị trợ giúp, trong cùng ngày Tôn di nương bị đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng.


      Nàng đừng nghĩ trở về nữa.


      Bởi vì Nghiêm thị có con trai, cùng ta căn bản có gì mâu thuẫn. Cũng bởi vì cùng là thụ hại giả trong chuyện đó, hơn nữa Nghiêm thị càng quan tâm sức khỏe của Phạm Trác, chúng ta tạm thời thành đồng minh. cải thiện được quan hệ. Ta vốn luôn luôn hào phóng, phải do vấn đề giới tính, tỷ như con cái, ta cùng nữ nhân so đo. Cho nên ta nguyên bản có địch ý với nàng. tại liền càng vui cùng nàng giao hảo. Nàng là chủ quản tương lai của Phạm gia, giao hảo với nàng chỉ có ưu đãi.


      Ta nghĩ đến Phạm Tằng có lẽ bị kinh hách, có thể xa cách ta ít, bởi vì lần đầu tiên ta biểu ra công kích.


      Nhưng chỉ sủng nịch nhìn ta,” Nguyên lai Nam nhi cũng có thời điểm lợi hại như vậy?”


      Ta hướng nhe răng,” Vì bảo hộ đứa , mẫu thân tái ôn nhu mấy cũng có thể biến thành lão hổ. Ngươi muốn thử ?”


      ôm ta, vươn cánh tay rảnh còn lại đưa tới bên miệng ta,” Đến thử xem?”


      Ta biết nghe lời, cắn ngụm.


      ” A di đà Phật, sư phụ quả nhiên sai. Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ”, chắp hai tay nhìn trời u buồn, sau đó ôm ta cười ha ha, ta cũng bật cười.


      cần sợ chuyện đó nữa, ta bảo hộ ngươi và các con”, dùng cái trán để lên trán ta, giống như làmthế có thể đem niềm tin truyền cho ta.


      Ta nghĩ về chuyện đó mà lo sợ. kẻ điên ở bên cạnh con ta sống lâu như vậy, ta cư nhiên hề phát . Nếu nàng phải dùng cái gì vu cổ thuật ngu xuẩn như thế, mà là trực tiếp lấy dao đâm người sao?


      Ta im lặng xuống, ngẩng đầu nhìn Phạm Tằng. Tiểu tử này chẳng lẽ càng ngày càng hiểu biết ta?


      nhàng vỗ về lưng của ta, ta cũng thuận thế ôm thắt lưng như ỷ lại.


      Bất quá, tin có thể bảo hộ chúng ta còn bằng tin bản thân ta có thể bảo hộ và các con. Biết chuyện này lâu như vậy, Tôn di nương còn có thể vui vẻ tự do tự tại xuất ở trước mặt chúng ta. Tiểu tử vô dụng!


      Ta đem chuyện này từ đầu chí cuối cho Phạm Lịch và Phạm Dược. đời này hắc ám phải nghe thấy tồn tại. Nguyên nhân gây ra, về đến nhà là như thế nào tra được, xử lý như thế nào, buông tha Tôn di nương lại là bởi vì sao, ta là dùng lý do gì đem nàng đuổi tới thôn trang, thái thái cùng Nghiêm thị vì sao duy trì ta, thái độ của Phạm Tằng đối với việc này ..v.v. Toàn bộ chút bỏ qua, cho bọn họ.


      đời này, có người tốt, cũng có người xấu. Có chút người phải ta đối đãi nàng tốt, nàng hại ta. Ở trước khi các con trưởng thành, cha và nương bảo hộ các con. Chờ các con trưởng thành, tới rồi thế giới bên ngoài, nhận thức càng nhiều người, đến lúc đó cần bản thân các con biết nhận tốt xấu, biết bảo hộ bản thân. Nương phải các con nhớ kỹ câu “hại nhân chi tâm thể có, nhưng phòng nhân chi tâm thể ”. Ta vuốt đầu bọn họ, cuối cùng tổng kết .


      Hai người con trai đều gật đầu, làm cho ta nghĩ tới lúc trước ba ba cũng cho ta biết những lời này.


      Ta cho bọn họ luyện kỵ mã bắn tên, ta ôm Phạm Hề đứng nhìn. Tâm tư vẫn trầm trọng xoay quanh chuyện tình cũng phải là điều tốt, mà vận động là cách tốt nhất phát tiết cảm xúc, cùng là phương pháp nhanh vui vẻ lên.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 18


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Thất niên chi dương : Ở đây muốn rằng bất kể việc gì khi thời gian tới ngưỡng 7 năm đều làm con người nhụt chí. Hôn nhân cũng vậy.


      Chúng ta bao lâu lại rời kinh thành, thay đổi địa phương khác, vẫn là Huyện lệnh. Lại là ba năm. Địa phương nhưng ra càng đổi càng tốt hơn, có điều chức vị Huyện lệnh như cũ. Luôn luôn tại vị trí thấp nhưng Phạm Tằng để ý, tính tình vẫn có loại màng danh lợi gì đó. muốn làm việc chứ phải muốn làm quan, cho nên căn bản so đo tốc độ lên chức.


      Sau làm Huyện lệnh chín năm, được thăng thành tri phủ. Phạm Lịch cũng làm quan lễ, xem như người trưởng thành rồi.


      Kỳ lấy gia thế Phạm gia, Phạm Tằng lên chức phải thực dễ dàng. Nhất phẩm quan to dám , nhưng quan tam tứ phẩm khó. Huống chi Phạm Tằng danh tiếng quan thanh liêm vô cùng tốt, chiến tích cũng thượng đẳng.


      Nguyên nhân là do liên lụy đến đấu tranh chính trị trong triều đình. Lúc trước Lâm gia thông gia với Phạm gia, nguyên nhân căn bản chính là thái độ của tân hoàng đế đối với thế gia. Là cạnh tranh giữa người mới ” bổ nhiệm từ thừa kế” hay là từ “Khoa cử”.


      Thế gia thực lực khổng lồ, cam lòng rời khỏi sân khấu lịch sử. Tân hoàng muốn bị thế gia quản chế, nghĩ muốn thu nạp, hấp thu nhân tài khắp cả nước. Chỉ đơn giản như vậy. Sau lại đạt thành kết quả là cùng sử dụng hai chế độ, nhưng thực tế hai phái quan viên vẫn tranh đấu rất lợi hại.


      Bởi vậy con đường làm quan của Phạm Tằng mới bị ảnh hưởng. Bất quá ta cảm thấy được làm ở cơ sở lâu chút cũng sao, chín năm liền thăng lên tri phủ, xem như rất nhanh rồi.


      Hơn nữa thể chế khoa cử tại rất tốt. Nếu , chờ đến khi Phạm gia thay đổi đương gia, tương lai ba đứa con cùng tương lai tiền đồ của cháu chắt đều phải dựa vào đại ca Phạm Tằng. Đem tiền đồ đặt ở người khác, bằng dựa vào thực lực chính mình tranh. Huống chi đây là hoàng đế mong muốn và cổ vũ, cũng là chiều hướng phát triển thời.


      tại rất nhiều con cháu thế gia tham gia khoa cử để tiếp tục bảo trì lực ảnh hưởng của gia tộc tại triều đình. Bởi vậy đối với quyết định của ta và Phạm Tằng muốn cho Phạm Lịch tham gia khoa thi, lão gia rất đồng ý. Cùng với chờ bị bổ nhiệm theo gia tộc, rồi bị hoàng đế áp chế, sau đó đạt đến hư chức vô giá trị, bằng tham gia khoa cửi.


      Phạm Dược thích đọc sách, nhưng thích chức vị. Lý tưởng của là ở thư đạo, sau đó mở học viện giáo dạy đệ tử.


      Phạm Hề tư chất đọc sách thường thường, chỉ thích thư pháp và hội họa.


      Vô luận là Phạm Lịch nghĩ muốn cầm chức quyền, hay là Phạm Dược và Phạm Hề có lý tưởng khác, ta đều duy trì bọn họ. có gì quan trọng hơn so với bản thân mình và tự mình thực . Ta bởi vì gia tộc mà bắt buộc bọn chúng theo. Ta hy vọng bọn chúng được sống cuộc sống mình thích.


      Đối với Tư Du cùng Tư Cẩn, Lan Chi và Phong Lan có thể giáo dạy các nàng học quản lý gia đình và nữ hồng trù nghệ ,về phần cầm kỳ thư họa do ta tự mình dạy. Khi cùng các nữ quyến nhà khác tới lui, ta đều mang các nàng theo, để cho các nàng học được cách giao tiếp và ở chung với người khác. Cũng vì để cho người khác biết các nàng tồn tại, biết dung mạo phẩm hạnh của các nàng, dễ dàng cho tương lai giúp các nàng đính việc hôn .


      Các nàng ở Phạm phủ hưởng quá cuộc sống cao nhất của thế gia, ở hậu viện quan huyện sống quá cuộc sống bình thường của gia quyến quan viên. Ta nghĩ vô luận tương lai gả cho người nào hẳn đều có thể thích ứng tốt, đến mức bởi vì hoàn cảnh cuộc sống thay đổi mà sinh ra tâm lý chênh lệch.


      Đây là vấn đề mà các thứ nữ thế gia dễ dàng gặp phải. Mặc dù được sủng ái nhưng từ ăn, mặc, ở, lại cũng kém, dù sao cũng là chủ tử trong phủ. Các nàng được giáo dục tốt, đây là truyền thống thế gia. Nhưng khi các nàng xuất giá, giá đến gia đình thấp hơn, khó tránh khỏi cảm thấy bản thân bất hạnh. Tư Du cùng Tư Cẩn hẳn tồn tại vấn đề này.


      ” Nương, con đàn đúng ?”, Tư Du hỏi ta.


      ” Nơi này khẩy chút, nhàng vừa chuyển, cần dùng sức như vậy “, ta làm mẫu cho nàng.


      Tư Du cùng Tư Cẩn ngồi ở bên cạnh ta. Các nàng kế thừa tướng mạo xinh đẹp của mẹ ruột mình, hai người đều là mỹ nhân bại hoại. Lúc trước khi mẫu thân các nàng đến hầu ta, so với các nàng bây giờ còn tuổi hơn chút. tại con đều lớn như vậy, thực làm cho người ta cảm thán.


      Luyện tập xong, ta đứng dậy mang theo các nàng cùng chuỗi mỹ nhân của ta, mang theo chú chim bói cá già của ta, mang theo cần câu tản bộ. Hậu viện Tri phủ so với hậu viện tri huyện tốt hơn rất nhiều, ta lại có thể câu cá.


      ” Nương, con vẽ cho người bức họa, nương xem xem?”, Phạm Hề hấp tấp chạy lại đây. mười tuổi, vẫn là bộ dáng tròn trịa, thịt thịt mềm đáng , tính cách vẫn như xưa.


      Phạm Dược trầm ổn theo phía sau , khóe môi nhếch lên ý cười ôn hòa, nhìn Phạm Hề hướng ta hiến vật quý.


      Ta bắt tay giao cần câu cho Tư Du bên cạnh, mở ra bức hoạ. bức mỹ nhân đồ đẹp. tài năng ở hội họa được trời cho so với ta mạnh hơn nhiều. Ta nghiêng đầu sai người vào trong phòng mang bức họa ta mới vẽ hôm nay.” Vừa vặn nương hôm nay cũng vẽ cho con bức họa, con bình phẩm xem.”


      Tranh lấy đến, Phạm Hề liền khẩn cấp mở ra. Đó là hôm nay ta nhất thời hứng khởi vẽ tranh hí họa Phạm Hề. Đầu to thân mình , mặt thịt thịt, tuy rằng khoa trương, nhưng vừa nhìn biết ngay là .


      Phạm Dược bọn họ cười ha ha, Phạm Hề đầu tiên là mở lớn miệng, sau đó quệt cái miệng bổ nhào vào lòng ta, ôm thắt lưng ta lắc lư,” Nương~~~, nương lại khi dễ con.”


      Tư Cẩn hướng nhăn mặt, “Tam ca rất nhõng nhẽo, lớn như vậy còn tại trong lòng nương làm nũng.”


      Phạm Hề từ trong lòng ló ra, hướng nàng le lưỡi, bất quá cuối cùng vẫn là vui sướng hài lòng thu hồi đến, muốn bỏ vào hòm trân bảo. giờ chiếc hòm trân bảo càng lúc càng lớn, muốn biến thành thùng to.


      Phạm Dược lẳng lặng tựa vào bên người ta. vẫn là đứa ít nhất, nhưng lại là đứa muốn rời xa ta nhất. Đứa này, so với ai khác đều thông minh hơn, cũng so với ai khác đều thấy hơn, về sau chỉ sợ so với ai khác đều vất vả hơn. Cũng may tâm chí mỏng, lòng dốc đầu vào việc học, tìm được rồi nhân sinh của mình. Việc này so với mọi chuyện khác đều quan trọng hơn.


      Buổi chiều, Phạm Tằng xong công vụ, từ thư phòng trở về. Ta vẽ tranh hí họa của Phạm Lịch và Phạm Dược. Ta hưng trí, liền vẽ cho bọn mỗi người bức. Cũng rất có ý tứ.


      ” Đây là Lịch nhi và Dược nhi ? Ngươi sao lần nào cũng đều bỏ sót ta?”, Phạm Tằng từ sau lưng ôm ta, có chút bất mãn .


      ” Ta làm sao dám tùy ý tổn hại hình tượng quan viên triều đình?”, ta cười tủm tỉm trả lời.


      thực tế, rất “chuyên nhất” với ta, làm cho ta thực buồn bực. có thêm nữa thiếp thất , ngay cả nha đầu mỹ mạo bên cạnh ta cũng có chạm qua. ‘Thất niên chi dương’ hay những chuyện tình linh tinh, cũng có phát sinh ở người .


      , nhiều năm như vậy vẫn nhìn khuôn mặt kia của , ta đều có điểm ớn ớn.


      Người này trong nhóm cổ nhân xem như là khác loại. Người ta đều là khi thời điểm còn trẻ ngây thơ, dễ dàng chuyên tình với nữ nhân ôn nhu. Đợi cho mỹ nhân tuổi xế chiều, hoặc là lúc sau bản thân kiến thức rộng rãi, lại nạp thêm mỹ nhân. như thế nào lại đảo lại?


      ” Ngươi ghét bỏ ta”, lên án .


      ” A, bị ngươi phát ?”, ta cười đáp, thói quen cùng đùa nửa nửa giả, cũng để ý.


      ” Nương tử~~~”, bắt chước ngữ khí như Phạm Hề.


      Ta run lên, sờ sờ nổi da gà, vài nét bút họa ra Phạm Tằng. Vì thế, mới vừa lòng, cố ý ghê tởm ta nữa.


      có mối tình thắm thiết gì, bất quá là chung cuộc sống, cùng nhau kinh doanh gia đình này thôi. Chuyện ta chưa kịp cùng vợ làm xong, nhưng ra có thể ở thế giới này với Phạm Tằng cùng nhau hoàn thành.


      Đợi cho tương lai ta thành lão thái thái cao cao tại thượng trong gia tộc, vẫn có thể đến đâu cũng đều mang theo chuỗi mỹ nhân dạo bước.


      The End
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại chương 1: Thái Thái


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Làm nữ nhân dễ, làm chủ mẫu chân chính của thế gia lại càng dễ. Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường. Ta tuy rằng cùng trượng phu tương kính như tân nhưng lại được sủng ái.


      Ta luôn cố gắng tranh đấu, cam đoan hai con trai ta sinh ra, bình an lớn lên. Hơn nữa cam đoan trong các đứa con của lão gia cũng chỉ có hai em bọn họ bình an trưởng thành. Ta dùng hết toàn lực ở bảo hộ con ta.


      Đến thời điểm tìm hôn cho đứa con cả, ta xem trúng nha đầu nhà Lâm gia. Tuy rằng nàng chỉ mới có mười ba tuổi, nhưng ta nhìn lầm người. Trong mắt nàng thần thái sáng láng, khuôn mặt sung sướng màng danh lợi, là loại người sống sót tốt.


      Nàng hiểu được quản lý cuộc sống, hiểu được cách hưởng thụ bản thân, thích hợp làm chủ mẫu trong gia đình như của chúng ta. Dù sau này được trượng phu sủng ái, nàng cũng hối hận, cũng có thể lo liệu tốt gia vụ, giáo dục tốt đứa con, vì trượng phu quán xuyến tốt hậu viện, làm cho ở nhà hề buồn phiền.


      Chỉ thấy mặt lần, ta liền chấm ngay nàng. Trở lại trong phủ, ta với lão gia. Lão gia lại bảo nương kia tuổi còn quá , hơn nữa xem ra Lâm gia là muốn đưa nàng tiến cung.


      Ta chỉ đành phải từ bỏ, tìm kiếm mục tiêu khác, tuyển Nghiêm thị thanh danh vang dội.


      Tới rồi khi làm mai cho Tằng nhi, Lâm gia cùng Phạm gia ta bởi vì nguyên nhân triều đình mà phải liên hợp với nhau. Ta thừa cơ lại nhắc tới hôn , lần này Lâm gia đáp ứng. Tằng nhi của ta so với ca ca có phúc khí hơn.


      Sau này chứng minh ta quả nhiên có nhìn lầm người. Đứa con dâu thứ hai này, mặc kệ tới nơi nào, đều làm cho người bên cạnh tâm tình khoái trá, đối đãi ta cũng hiếu thuận. Nhìn nàng có cuộc sống tinh thần như vậy, bản thân ta cũng cảm thấy trẻ ra vài tuổi.


      Nàng mang thai, liền cho thị nữ mỹ mạo bên người hầu hạ Tằng nhi, chút cũng hề miễn cưỡng.


      Nàng mới sinh đứa , Tằng nhi nghĩ nạp Tuyết Nhu, nàng cũng ngụm đáp ứng ngay. Vẻ mặt đều sung sướng như đứa con ta, mà phải vội vàng tranh giành tình nhân hoặc là đầy bụng ủy khuất.


      Tằng nhi phạm vào hồ đồ, nàng cũng tranh chấp cãi vã ầm ĩ, ngược lại tinh tế dẫn đường , khuyên giải an ủi , làm cho con ta bởi vì pháo hoa nữ tử mà đại té ngã.


      Tuyết Nhu làm ra bẩn như vậy, ấn theo ý tứ của ta nên đánh chết cho xong việc, nhưng lão gia lại để lại mệnh của nàng. Nàng ấy vừa biết chuyện, lập tức tìm được lý do đuổi Tuyết Nhu , còn làm cho người ta tìm ra sai sót.


      Con ta ở bên cạnh nàng chậm rãi trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm, thực làm cho ta vui mừng. Nếu như Nghiêm thị có nửa của nàng tốt biết mấy……


      Nghiêm thị cảm thấy ta bất công, kỳ ta bất công. phải bởi vì ta cưng ấu tử, mà là ta thực thích con dâu này, xem nàng như con ta.


      Bởi vì nàng thông minh, hiểu biết rộng, cũng hề biết giả bộ. Nàng tại dạng cuộc sống gian nan phức tạp vẫn sống khoái trá như cũ, luôn tràn ngập sức sống. Nàng khiến cho con ta cùng cháu ta theo nàng cùng nhau cảm thấy khoái trá, làm cho gia đình càng giống gia đình. Làm mẹ luôn hy vọng đứa con mình sống hạnh phúc, ta sao có thể thích nàng chứ.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại chương 2: Lan Chỉ


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Ngày x tháng x năm x


      Hai thị nữ hầu hạ bên cạnh tiểu thư lấy chồng, ta và Phương nhi được đề bạt đến hầu tiểu thư, đổi tên thành Lan Phương và Lan Chỉ, thành nhất đẳng đại thị nữ. Ta cao hứng. Tiểu thư tốt lắm, đối đãi hạ nhân khoan dung, ngày lễ ngày tết ban thưởng rất hào phóng, trọng yếu hơn là ở bên tiểu thư có thể học được bổn , về sau tiền đồ tốt hơn.


      Ngày x tháng x năm x


      Tiểu thư được định rồi việc hôn nhân. Nàng hỏi nhóm ta là nguyện ý gã chồng hay nguyện ý theo nàng. Chúng ta nhìn nhau sau đó đều nguyện ý theo tiểu thư. Tiểu thư là chủ tử thể tốt hơn, theo nàng ăn mệt.




      Ngày x tháng x năm x


      Tiểu thư và gia vợ chồng ân ái, chúng ta cũng cao hứng. Bất quá hôm nay ở hoa viên gặp gỡ biểu tiểu thư Phạm gia, nàng lạnh nghiêm mặt làm như thấy tiểu thư rồi từ bên cạnh lướt qua mất. là vô lễ. Tuy nhiên tiểu thư thèm để ý, nàng cầm quyển sách nhìn xem mê mẩn, ta thỉnh thoảng lại đem điểm tâm đút đến bên miệng nàng, nàng mới nhớ tới ăn ngụm. Tiểu thư tuy rằng lập gia đình, nhưng đôi khi vẫn như tiểu hài tử.




      Ngày x tháng x năm x


      Theo tiểu thư từ trong phòng thái thái thỉnh an ra, Đại nãi nãi nhìn chúng ta, có hảo ý khuyên bảo tiểu thư cái gì là “Phải cẩn thận hồ ly tinh”, cái gì “Nam nhi khó tránh khỏi ăn trong bát, nhìn trong nồi”, cái gì “Mỹ nhân hầu bên cạnh đệ muội trội hơn chúng ta, ngày sau càng xinh đẹp khó thoát khỏi người để ý”. Lòng ta khỏi có chút yên, nếu tiểu thư bị Đại nãi nãi châm ngòi đuổi chúng ta làm sao bây giờ?


      Tiểu thư giống như có nghe đến. Tới rồi chỗ rẽ nàng mỉm cười hướng Đại nãi nãi cáo lui, mang theo chúng ta . Trở lại trong viện, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nàng căn bản đề cập đến chuyện này, nên làm gì làm gì. Nhìn tiểu thư vẫn như cũ ăn uống thoải mái, ta yên tâm, hẳn là có gì.




      Ngày x tháng x năm x


      Tiểu thư mang thai, đây là thiên đại việc vui. Hy vọng sinh ra con trai, như thế về sau ở trong phủ địa vị của tiểu thư được củng cố chắc.


      Tiểu thư làm cho Lan Chi và Phong Lan hầu hạ gia. Hai người các nàng xem ra cũng là nguyện ý. May mà tuổi của ta chưa tính trưởng thành, nếu tiểu thư làm cho ta , ta có nguyện ý hay đây? Ta bản thân cũng biết.




      Ngày x tháng x năm x


      Bụng tiểu thư rất lớn, nhưng tiểu thư vẫn rất có tinh thần. Mỗi ngày đều ra ngoài đem chim tản bộ, lượng cơm ăn càng nhiều, càng làm cho gương mặt toả sáng hơn. giống như những phụ nữ có thai khác luôn có bệnh trạng và phù thũng. là kỳ quái.


      Bất quá gia thực làm cho ta tức giận. hoàn toàn quên tiểu thư, mỗi ngày bồi cái biểu tiểu thư luôn luôn sinh bệnh kia. Sinh bệnh gì chứ, ta xem là trang bệnh có. Ngay cả thầy thuốc cũng ra căn bệnh, chỉ khai chút thuốc bổ. Ho khan hai tiếng rất giỏi sao?


      Bất quá tiểu thư thèm để ý, buổi tối ngủ rất ngon, ban ngày ăn rất ngon, trừ bỏ viết tranh vẽ chữ, có đôi khi còn đến bồi thái thái chơi bài, cố ý thua mấy điếu tiền. Mỗi ngày sống rất tiêu sái, chúng ta cũng liền làm theo, đề cập tới chuyện của gia.




      Ngày x tháng x năm x


      Tiểu thư mới sinh con chưa được tháng, gia liền nạp biểu tiểu thư làm thiếp. Cái gì là thiên kim tiểu thư chứ, thực khó xác định à, để ý thể diện mà nguyện ý làm thiếp người. Trong phủ đều truyền bá rằng lão gia nguyên bản đồng ý, ngài muốn cấp cho nàng hôn đứng đắn ở bên ngoài. Nhưng nàng quỳ cầu xin, cái gì là chỉ cần có thể gả cho biểu ca, tình nguyện làm thiếp linh tinh. Thực chưa bao giờ thấy qua loại nữ tử tự cam chịu làm thiếp thế này. , nếu như là ta, thấy gia bạc tình với tiểu thư, còn lãnh đạm với Phong Lan Lan Chi, ta tuyệt đối nguyện ý làm thiếp cho . Hảo hảo gã cho người khắc đứng đắn hơn, bản thân sống tốt hơn so với làm thiếp nhiều.


      Ngày x tháng x năm x


      Ta nguyên tưởng rằng gia là đối với Tôn di nương tình cảm thắm thiết mới vắng vẻ tiểu thư. Nhưng ở thời điểm tiểu thư mang thai lần hai, lại mê luyến kỹ nữ bên ngoài. Lúc nghe lời đồn đãi ấy, ta cũng dám tin tưởng. Cùng bọn Phong Lan thương lượng qua, chúng ta mới cho tiểu thư hay. Tiểu thư dù sao cũng phải có chủ ý.


      Tiểu thư biết tin, chỉ nhướng mày nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy rất có ý tứ. Nàng lập tức phân phó chúng ta xem như biết chuyện này, xem như cho nàng chuyện này, bảo chúng ta cần phải xen vào, trực tiếp giả bộ hồ đồ.


      Ta tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê, hiểu được, nhưng xem tiểu thư chắc chắc như thế, cũng an tâm, chỉ cần nghe nàng là được.




      Ngày x tháng x năm x


      Hôm nay Đại nãi nãi lại đến trong viện chút lời kỳ dị. Bề ngoài bảo tiểu thư “Hiền lành”,”Rộng lượng”, ngấm ngầm lại mắng tiểu thư bất quá là ở trước mặt cha mẹ chồng và trượng phu giả vờ giả vịt. Nàng còn tiểu thư sinh con trai sao, giúp trượng phu nạp thiếp sao, cuối cùng vẫn giữ được tâm của chồng. Ta nghe đến tức giận phát run.


      Nhưng tiểu thư tính tình nuôi dưỡng rất tốt, làm như có nghe đến, hoàn toàn tiếp thu đại nãi nãi . Nàng chỉ trò chuyện về chút điểm tâm, nữ hồng linh tinh gì đó. Xem các nàng hai người hai chuyện khác nhau, hoàn toàn là gà vịt nghe, ta cảm thấy khá buồn cười.


      Cuối cùng Đại nãi nãi tức giận rời , tiểu thư bên môi lộ ra chút tươi cười, như là cảm thấy rất có ý tứ. Ta thấy Đại nãi nãi hoàn toàn đấu lại tiểu thư.




      Ngày x tháng x năm x


      gia từ ngày đó trở hề sáng sớm xuất môn tìm kỹ nữ kia. Cái này gọi là “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng” sao ? Ta khinh. Nếu muốn ta , thực xứng với tiểu thư. Ghét nhất bị loại cậu ấm vừa gặp lần liền trêu chọc cái như , cảm giác mới mẻ vừa qua liền lại quên hết. Tam ca của Tiểu thư cũng như vậy, khi đó còn dám đánh chủ ý tới Phong Lan, lúc đó bị tiểu thư thu thập chút.


      Bất quá thái độ tiểu thư đối với gia vẫn như xưa, giống như từ khi thành thân đến giờ vốn hề thay đổi quá. Cho nên ta cũng thể bất kính với . Ít nhất ở mặt ngoài là như thế. Tiểu thư đem tinh lực đều đặt người hai tiểu thiếu gia, đại khái là có tâm tư thu thập gia.




      Ngày x tháng x năm x


      gia phải xuất môn làm việc. Tôn di nương nhất quyết theo. Nàng lúc này sao khóc khóc kể lể thân thể thoải mái ? Mỗi ngày ăn cái này, bổ cái kia, tổng số tiền nàng dùng có thể tạo ra nàng lần nữa. Nghe nhà nàng lúc trước suy tàn, tất cả đồ vật phòng ở đều bị tộc nhân Tôn thị chiếm hết, cái gì cũng lưu cho nàng. Phạm gia đối đãi nàng ra rất nhân nghĩa. Buồn cười nàng lúc trước còn chất vấn tiểu thư, rằng tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng như thế nào ít , tiểu thư khắt khe, hẹp hòi với nàng. phải lời vô nghĩa sao? Trước kia nàng làm tiểu thư, đó là chủ tử, tại là làm thiếp, đó là hạ nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng có thể giống nhau sao? Thực hiểu quy củ.




      Ngày x tháng x năm x


      Tôn di nương sẩy thai, còn làm hại gia hỏng rồi hảo , trở về liền thất sủng. Mỗi ngày nàng khóc khóc khóc, ở trước cửa thư phòng Nhị gia khóc, ở trong vườn chỗ mỗi người đều có thể thấy khóc, sau lại tìm tiểu thư khóc, câu cũng , chỉ có khóc.


      Ta thực bội phục tiểu thư, nàng có thể mặt biến sắc đọc sách, viết tự, đánh đàn, vẽ tranh, ăn uống, xem tiếng khóc của Tôn di nương như tồn tại. Cái gì cũng hỏi, cái gì cũng khuyên. Nhưng ra gia đến đây, thấy thế lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ là Tôn di nương muốn hãm hại tiểu thư? Ta khẩn trương lên. Tiểu thư chỉ mỉm cười, cái gì cũng có giải thích, gia liền đem Tôn di nương mắng trở về phòng. Khóc lần như vậy, Tôn di nương về sau thành trốn tránh tiểu thư. buồn cười.

      HOÀN
      Gấu's thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :