1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vinh hoa phú quý - A Đậu (18C+2PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 12


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Phạm Tằng gởi thư : cao hứng khi nhìn đến tranh vẽ các con, nhưng cũng rất muốn nhìn thấy tranh vẽ ta. Ta đành phải tự vẽ bức cho bản thân, lại dưới năn nỉ cầu của Phạm Lịch và Phạm Dược, vẽ thêm bức tự họa tặng cho bọn . Bọn vô cùng cao hứng bỏ vào hòm trân bảo. Thư từ và tranh sai người đưa .


      Lúc thu được hồi , Phạm Tằng lại ở trong thư bảo rằng biết ta bị ủy khuất. Ta hơi bồn chồn, hỏi qua người đưa tin, mới biết được hỏi thăm tình hình trong nhà gần đây, biết thái thái mang theo ta tới lễ Phật nơi này. Lần đầu tiên trong thư biểu ra bất mãn với ca ca và tẩu tử của . Có lẽ bởi vì chuyện ảnh hưởng đến cả thái thái, thái thái đều phải ra ngoài tìm thanh tĩnh, làm cho sinh khí, mới sửa lại thái độ luôn luôn kính trọng đại ca.


      Ta vội viết thư cho , thời điểm mang thai tâm tình phụ nữ luôn tốt, thái thái là lo lắng đứa trong bụng nàng, ta cũng có chịu cái gì ủy khuất, khuyên cần lo lắng. Còn viết nơi này rất thanh tĩnh, phong cảnh đẹp, các con rất thích nơi này. Mỗi ngày giúp thái thái sao chép ít kinh Phật, trong lòng ta cũng thấy rất an bình. Ngay cả luôn luôn yếu ớt như Tôn di nương tới rồi nơi đây, thân thể tựa hồ khá lên chút, hơn nữa dính Phật khí, tính tình càng phát ra bình thản…vân vân.


      Huynh đệ hợp nhau tuy rằng thường gặp, nhưng nhìn từ bề ngoài vẫn đều tốt với nhau. Lấy tính tình Phạm Tằng, ta thực sợ bộc phát tức giận ra ngoài, lúc đó mọi người rất khó nhìn nhau. Dù sau cùng đại ca xào xáo cũng có gì ưu đãi.


      Cuối cùng trấn an được . Lúc tái viết thư cho ta, có phát ra bực tức với ca ca tẩu tử nữa, lại bắt đầu lời tâm tình kéo dài lê thê với ta.


      Phong Lan và Lan Chi sinh con , lão gia tất nhiên tự mình đặt tên. Các nàng lại với ta, liền từ mẹ cả ta đây đặt tên , các nàng cũng để bụng. Nhóm con đồng lứa này, tên đều có chữ Tư, ta trước sau gọi các bé là Phạm Tư Du, Phạm Tư Cẩn, đều ý tứ là mĩ ngọc. Ta cảm thấy rất hay, Phong Lan Lan Chi hai người cũng thực thích. Nếu ta lại có thêm con kêu” Phạm Tư Triết” tốt lắm.


      núi hơn tháng, đại ca công tác xa từ bên ngoài trở về Phạm gia, tự mình đến đón chúng ta về nhà, còn hướng thái thái xin lỗi, để ý dạy tốt vợ mình, làm cho mẫu thân bị ủy khuất.


      Thái thái chỉ thản nhiên câu:” có gì, nàng tại trong bụng hoài tôn tử vàng ngọc của Phạm gia chúng ta, tự nhiên phải chiều chuộng chút.”


      Câu này làm cho đầu đại ca ra đầy mồ hôi lạnh.


      Lần này trở về nhà, Nghiêm thị cuối cùng yên tĩnh xuống. Thời điểm ở núi, đều là ta dạy Phạm Lịch và Phạm Dược học, cũng chỉ học cầm kỳ thư họa mà thôi. Bọn họ có hứng thú học cái gì, ta dạy cái đó. Lúc trước giáo trình dành cho khuê nữ phát huy công dụng.


      Xuống núi tự nhiên thể tái tùy tiện như vậy, Phạm Lịch phải về chỗ lão tiên sinh học. Nhưng ra Phạm Dược thực đối với học vấn rất hứng thú, chủ động xin ta nghe giảng bài. Tuy rằng tuổi vẫn nhưng biết ra chủ ý, ta liền cầu lão gia. Lão gia kiểm tra phen, rất kinh hỉ với trí tuệ của , liền cũng cho theo tiên sinh đọc sách.


      Bọn họ buổi sáng đọc sách, buổi chiều cùng học cầm kỳ thư họa với ta, hoặc là cùng đệ đệ ngoạn, hoặc là cả hai ngồi chơi cờ. Hai đứa con đều trưởng thành sớm cực kỳ, chỉ có Phạm Hề cả ngày cười ngây ngô cười ngây ngô, hẳn là đứa bình thường. Có lẽ chính bởi vì bình thường, ai chọc đều cười, bởi vậy mọi người đều thích . Ngay cả lão gia cũng thích ôm nhất, chắc đại khái ôm có cảm giác thành tựu ông nội đùa với cháu?


      Ta mỗi ngày tản bộ đều mang theo bọn , làm cho bọn chạy giỡn hoạt động, đừng thành đám ma ốm. Cũng may bọn di truyền lượng cơm ăn cùng thân thể của ta, từng người đều rắn chắc khỏe mạnh. Con nhà thế gia phải học chút thuật cỡi ngựa, cung tiễn, còn có kiếm thuật. Chờ thêm hai năm, cũng nên cấp Phạm Lịch thỉnh võ sư.


      Có chút thời điểm Phạm Tằng viết thư có thể trở thành truyện cười để xem, tỷ như bức này:


      ” Ái thê Nam nhi:


      Gần đây khỏe ? $#$@%$$^@$@……………..


      Hôm qua cùng bạn hữu ra ngoài du ngoạn, nửa đường gặp phải mưa to phải tá túc vào nông hộ. Ban đêm con nhà này đến đưa gối nằm, kinh hách ta và bằng hữu suốt đêm đội mưa bỏ chạy. Ngươi hỏi vì sao ư? Nguyên lai khuôn mặt nàng ta đen như mực tàu, miệng rông như cái bát, đôi mắt to như chuông đồng lòe lòe tỏa sáng, làm cho chúng ta tưởng có gấu trong núi lạc đường xông vào phòng. Ta và bằng hữu đỡ nhau, run sợ chạy trối chết. Chỉ đến khi nghe sau lưng giọng nữ thô như nam tử kêu tiếng ‘ta’, chúng ta mới biết nguyên lai là người. Trận hù dọa đó kinh sợ nửa mạng ta. Hoàn hảo hôm nay thu được thư của nương tử, thấy như ôn tuyền nhập tâm, ta mới hồi sinh trở về nhân gian……#¥%¥%-¥…………”


      cũng phải biết hài hước, chỉ là quá bỡn cợt chút. Nghĩ đến nữ nhân ở nông gia đó chắc làn da chỉ đem chút, lại bị hình dung thành lỗ mãng Trương Phi. Miệng lớn như cái bát, vẫn còn là người sao? Thơ kỳ này làm cho ta cười vui vẻ trận.


      Vì thế ta viết thư hồi :” Nữ nhân tướng mạo kỳ lạ, hẳn là kỳ nhân. Mặc dù Nhị gia nạp làm thiếp, cũng phải cố mang về. Dưỡng nàng ở trong phòng làm thần bảo hộ, ta cùng các con và mọi người trong viện còn lo lắng đạo chích hay cường đạo, từ nay về sau an tâm hưởng phúc”, ta pha trò chọc .


      lại hồi :” Nếu như thế, mọi người có thể yên tâm nghỉ ngơi nhưng vi phu phải ngày ngày hoảng sợ, đêm gặp ác mộng, Nam nhi nỡ nhẫn tâm sao?”


      Thư đến thư , dù chúng ta gặp mặt nhưng quan hệ thân mật thêm ít. Theo thư xem đến, ở học viện sống rất khoái trá, thư gửi về đều lộ ra ít hương vị hào sảng, so với thời điểm ở nhà khác nhau rất lớn.


      Phạm Tằng định kỳ đều quy cũ viết thư thỉnh an lão gia, lại thường xuyên viết thư tâm tình chuyện tư mật với ta, nhưng ngay cả phong thơ lại viết cho Tôn di nương, làm cho ta khá bồn chồn. Bởi vậy, lúc ta phái người tặng đồ đưa quần áo cho , cũng gửi kèm phong thư rất dầy do Tôn di nương viết. lại lần cũng hồi . Bọn họ quan hệ ác liệt đến trình độ này sao?


      Bất quá chuyện liên quan đến ta. Ta có đôi khi viết thư đề cập chút sức khỏe của Tôn di nương, hồi chỉ có ta ở đây rất yên tâm, câu khác cũng thêm.


      Nhưng Tôn di nương luôn ngóng trông hồi , đợi mãi vẫn có,ánh sáng trong mắt cũng từ từ tối . Hai người này, người cuồng dại thay đổi, người chịu bỏ qua. Chuyện tình cảm chính là mập mờ khó như vậy.


      Ta ngẫu nhiên nhớ tới Phong Lan viết cho ta lá thư. Nghĩ đến Tôn di nương từng giáp mặt chỉ trích Phạm Tằng mê trúng nữ nhân thanh lâu phóng đãng. Mà chuyện này hoàn toàn là Phạm Tằng tối sĩ diện muốn nhắc đến. Nam nhân đều trọng mặt mũi, hơn nữa đối mặt với nữ nhân nhu nhược luôn phụ thuộc vào mình, lại là người mà bản thân thích, càng sĩ diện hơn. Cha mẹ trưởng bối có thể trách cứ , thê tử có thể khuyên bảo , nhưng tiểu nữ nhân phụ thuộc vào thể với như vậy. Sợ là những lời này đạp tới cái tôi trong lòng Phạm Tằng rồi, cho nên mới lạnh tâm.


      Bởi vì kiện lúc trước, vắng vẻ Tôn di nương trận, trong lòng cũng phải có áy náy. Nhưng là bị giáp mặt chỉ trích, mất hết mặt mũi , trong lòng khẳng định cảm thấy nàng ta nguyên lai xem ta như vậy, sợ rằng cho tới bây giờ nàng ta đều có chân chính tín nhiệm quá ta, ta ở nàng trong lòng có phải chính là người hồ đồ mê luyến phong trần nữ tử, tay ăn chơi hay ?


      Áy náy cũng còn nữa, phiền chán cùng căm tức khẳng định có. Cho nên mới lạnh tâm.


      Đây là ta theo góc độ của nam nhân suy đoán. Mặc kệ như thế nào, Tôn di nương chích xác những lời thể , hiểu ứng xử chi đạo, cũng hiểu biết nam nhân của mình. Thậm chí nếu cả hai người lưỡng tình tương duyệt, vẫn nên chỗ yếu này mới tốt. Nó tổn thương tình cảm.


      …………….


      Khi may đồ mới, ta chọn vài loại vải tốt cho bản thân và các con, sau đó lại từ loại vải thượng phẩm tuyển ra màu xanh nhạt cấp cho Phong Lan, màu vàng nhạt cho Lan Chi, nguyệt sắc cho Tôn di nương, phấn hồng cho hai bé .


      Lại lấy hàng nhất phẩm thưởng cho nha đầu và nhũ nương trong viện. Mọi người trong biệt viện của ta, lúc nào quần áo cũng rất đẹp. Mấy thứ này đều lấy từ trong khố phòng ra, chúng ta cần xuất tiền mua. Những đồ mà bản thân mặc hợp, bằng dùng để trang diện cho các nàng. Ta thích ngắm mỹ nhân, vẫn như cũ giữ thói quen đến chỗ nào cũng đều mang theo chuỗi mỹ nhân. Mỗi lần có đồ mới như thế, mọi người trong viện vui rạo rực. Nữ nhân mà, đều thích mặc đồ mới.


      Ngay cả thái thái cũng đùa với các nữ khách rằng:” Các ngươi nếu nhìn đến nha đầu trong phủ chúng ta có cách ăn mặc xinh đẹp đầy màu sắc, khẳng định là người hầu trong viện của con dâu thứ hai ta. Nàng ấy đó nha, đều đem thứ tốt thu vào viện, đối đãi hạ nhân lại rất rộng lượng. Cũng may mắn con trai thứ hai ta là người có định lực.”


      Sau đó mọi người cười to, biến thành ta dở khóc dở cười. Bất quá thanh danh khoan hậu tựa hồ truyền ra ngoài, xem như là chuyện tốt.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 13


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Trước ngày Phạm Hề chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Tằng trở lại. Tuy rằng mặt có vẻ phong trần lặn lội đường xa nhưng diện mạo, tinh thần so với quá khứ tốt rất nhiều. Hẳn là năm nay mở rộng nhãn giới, kết bạn với đa dạng người, tăng trưởng kiến thức ít, ánh mắt giống quá khứ với tầm nhìn hạn hẹp nữa. Tốt lắm, cuối cùng từ người luôn lý tưởng chủ nghĩa “Phẫn thanh”, trở thành người hiểu được , đối mặt tình cũng có thái độ hướng về phía tích cực.


      thỉnh an lão gia và phu nhân xong, trở lại trong viện. Cơ thiếp và các con lại thỉnh an , rồi cho mọi người tan hết, sau đó quay đầu lại liền ôm lấy ta.


      ” Nháo cái gì, trước tắm rửa . Nước ấm và quần áo mới sớm chuẩn bị tốt cho ngươi.”


      ” Chút nữa hãy tắm”, bên hôn ta, bên hàm hồ , “Ta nhớ ngươi đến chết a”, vừa vừa ôm ta hướng về phía giường.


      Ta vừa tức giận vừa buồn cười, còn bị những lời thổ lộ buồn nôn của nổi da gà. Bất quá ta cũng muốn, thân thể vẫn có nhu cầu, cho nên ngăn cản . Tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên diệu ngữ sai.


      Xem ra trong năm này đích xác tích góp kìm nén ít tình dục, hơn nữa khi trở về cũng có mang thêm tân cơ thiếp. năm nay dốc lòng cầu học.


      Đến buổi tối, Phạm Hề bắt đầu náo loạn. vẫn luôn ngủ chung với ta, hơn nữa cũng là đứa đeo dính mẹ nhất trong ba đứa. Buổi tối ngủ tìm thấy ta, lập tức nước mắt lưng tròng.


      Ta đành sai người ôm tiến vào. Đứa con ngốc này vừa nhìn thấy ta nước mắt lập tức thu trở về, cười toe toét. Phạm Tằng nhìn thấy khá sửng sốt. Phạm Hề cũng sợ , bị vừa giỡn liền cười, vừa khi dễ liền khóc, làm cho Phạm Tằng ngoạn với biết mệt. Miệng còn cái gì là “Bảo bối tâm can của cha”, “Cục thịt ruột của cha”, làm cho Phạm Hề cười khanh khách ngừng.


      ” Nếu , ngươi Tôn di nương bên kia , hoặc là đến phòng của Lan Chi hay Phong Lan nghỉ ngơi?”


      được, ta ngay tại đây ngủ với ngươi. Ta còn chưa cùng ngủ chung với cục cưng nữa.”


      Vì thế buổi tối nhà ba người liền như vậy ngủ. Đứa con ngốc ngủ ở trung gian, khuôn mặt khi ngủ đều giữ ý cười ngọt ngào.


      Ngủ như thế vài ngày, ta thay đổi được chủ ý của Phạm Tằng, đành phải hảo sửa lại thói quen của Phạm Hề. Nếu , ta buổi tối ngủ ngon, luôn lo lắng Phạm Tằng thô tay thô chân lỡ đè lên Phạm Hề. Cả đêm đều phải thức dậy thiệt nhiều lần coi chừng. Còn như vậy xuống, thần kinh suy nhược mất.


      Phạm Lịch và Phạm Dược ngủ gần phòng ta nhất, ngay khu nhà kề bên. Mặc dù có bà vú nhưng ta thích đứa con mỗi ngày theo bà vú ngủ, vì muốn nam hài lây dính quá nhiều son khí cùng với nữ khí. Biệt viện của chúng ta vốn khí quá thịnh mà. Hơn nữa bọn họ so với những đứa trẻ bình thường khác nhạy cảm rất nhiều.


      Bởi vì Phạm Dược tuổi còn , ta nguyên bản vẫn cho hai em bọn họ ngủ cùng nhau. tại lại thêm Phạm Hề, bọn họ cao hứng ta đem nhiệm vụ chiếu cố đệ đệ buổi tối giao cho bọn họ. Vì thế Phạm Lịch lớn nhất, ngủ bên ngoài, Phạm Hề ngủ trung gian, Phạm Dược ngủ bên trong. Hai ca ca chiếu cố đệ đệ chính giữa.


      Phạm Hề tuy rằng sợ người lạ, ai đùa cũng đều cười, nhưng tới rồi thời điểm buổi tối ngủ, chỉ nhận thức ta cùng Phạm Lịch và Phạm Dược ba người. Để cho theo các ca ca ngủ, náo loạn.


      Cố ý làm giường gỗ khổng lồ, bên ngoài có rào chắn ngăn cản cho tụi rớt xuống giường, ta còn may thêm tấm mền rộng thùng thình, cần lo lắng bọn họ đá chăn. Bà vú chỉ cần nửa đêm thay đổi tả cho Phạm Hề lần. Phạm Lịch và Phạm Dược đều còn đái dầm. Đợi đến lúc mười tuổi hãy tái phân phòng cho bọn họ trụ.


      ………….


      Ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Hề gây náo loạn chọc cười mọi người. Lão gia ôm đặt vào chính giữa đống đồ vật, lại lắc lắc lắc lắc đứng lên, tập tễnh thẳng trở về bên người lão gia, ôm lấy chân của ngài, sau đó giấu vào phía sau. Miệng ngậm ngón tay, từ phía sau lão gia nhô đầu ra, mở to cặp mắt tròn to đánh giá các tân khách đến xem lễ.


      Các tân khách cười vang cả lên, lão gia cũng dở khóc dở cười đem ôm thả trở lại đống đồ. Cuối cùng cầm bức hoạ cuộn tròn, chắc do thường xuyên thấy ta họa họa. Bất quá toàn bộ cả quá trình, lão gia cơ hồ đều ôm , ngay cả Phạm Lịch lúc trước cũng được hưởng đãi ngộ này.


      Chuyện bên ngoài đại sảnh rất nhanh truyền vào nội sảnh. Các thái thái cũng cười lên. Phạm Hề xem như nổi danh.


      Qua mấy tháng, Nghiêm thị rốt cục sanh ra bé trai. Ta và Phạm Tằng cũng nhàng thở ra.


      Phía trước Nghiêm thị vẫn lấy lý do cần tĩnh dưỡng, bị đại ca nhốt tại trong phòng, cho nàng xuất môn. Chúng ta cũng biết tình hình của nàng như thế nào. Mà trong phủ khí rất quỷ dị. Đại ca mặc dù thái độ ở mặt ngoài đối đãi ôn hoà với Phạm Tằng, nhưng thực tế càng phát ra xa cách.


      Thẳng đến khi đứa này xuất thế, con đích tôn cũng có con trai trưởng, mới rốt cục thoát khỏi khí quái dị đó. Lão gia đặt tên là Phạm Trác.


      Bất quá đứa vừa xuất thế bị thái thái ôm nuôi dưỡng. là vì Nghiêm thị thân thể tốt, nàng cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bảo trọng thân thể. Nhưng ra lại có hai đứa con cần nàng hảo hảo giáo dưỡng.


      Đại ca Phạm Tằng trái lại rất cao hứng. Đứa con dưỡng ở bên thái thái chính là bảo đảm sủng ái cùng quyền kế thừa. Nhưng biết trong lòng Nghiêm thị nghĩ như thế nào. Nữ nhân ngốc này, vì chính thời gian ta mang thai hành xử hết sức lông bông mà trả giá đại giới. Vốn ở nội viện, thái thái là nhân vật , ai dám bảo hai. Lúc trước vì nàng mang thai mà thái thái nhẫn phát, lúc này đứa sinh ra, còn có thể có ngày lành của nàng sao?


      …….


      ” Phụ thân muốn cho ta vào quan. Ta tuổi cũng , cũng muốn làm ra điểm gì đó. Có hai vị trí chọn lựa. là chức quan ngũ phẩm tại triều đình, tuy rằng phải chức vị trọng yếu gì, nhưng có thể tích lũy nhân mạch, cũng dễ gây sai lầm, tương lai có thể chậm rãi lên chức. Chức thứ hai là làm Huyện lệnh thất phẩm ở bên ngoài, được ngụ địa phương tốt lành gì, phải khổ ít, mệt nhọc ít, nhưng có thể tỏ năng lực mình. Ta nghĩ nghe chút ý kiến của Nam nhi.”


      Tuy kinh ngạc Phạm Tằng cùng ta thương lượng chuyện như vậy, bất quá sinh đại , ta xác thực phải giúp lấy ra chủ ý. Suy nghĩ lát, ta mở miệng :” Nhị gia tính tình chính trực, lại nguyện ý cam chịu khổ cực, ra ngoài tự do tốt hơn. Dù sao Nhị gia tuổi trẻ, lúc này ở lại kinh thành ngâm tài năng khỏi đáng tiếc, bằng ra ngoài lịch lãm, kiến thức tình đời, cũng tăng trưởng chút cách làm việc thủ đoạn.”


      Phạm Tằng lập tức cao hứng ôm lấy ta,” Ta chỉ biết Nam nhi nhất định có ý kiến giống ta. Ta đích xác muốn phóng tới bên ngoài, hảo hảo làm chút việc bằng chính năng lực mình. Bất quá cuộc sống bên ngoài nhất định kham khổ rất nhiều so với trong nhà, Nam nhi……”


      Ta lôi kéo ngồi xuống,”Ta tự nhiên phải cùng tướng công chung. Ta sợ vất vả, Nhị gia có thể ăn được khổ, ta cũng có thể”. Ta đương nhiên muốn , chỉ bởi vì ra ngoài có thể tự do sống, có thể kiến thức phong cảnh các nơi, càng bởi vì ta hy vọng các con luôn luôn tại kinh thành phồn hoa lớn lên. Ta hy vọng bọn họ có thể mở rộng nhãn giới, qua được ngày lành nhưng cũng biết ngày khổ là thế nào.


      nắm chặt tay ta,” Nam nhi……”, rồi lại chưa gì. lát sau mới mở miệng ,” Các con……”


      ” Tự nhiên cũng phải cùng . Chúng ta người nhà luôn cùng chỗ”,


      ” Nhưng bọn họ tuổi còn , lại phải đọc sách.”


      ” Còn chuyện gì có thể so sánh bằng ở bên cạnh phụ thân? Lời và việc làm mẫu mực càng có thể giáo dạy bọn họ đạo lý làm việc và làm người. Mặt khác thái thái tuổi lớn còn phải lo chiếu cố Trác nhi, chỉ sợ đủ sức để ý bọn họ. Lão gia và đại gia công bận rộn, nếu ai dạy dỗ, các con học xấu làm sao bây giờ ? Sách ở đâu cũng đều có thể đọc được. Bọn họ tại danh mục học còn đơn giản, tìm tiên sinh cũng khó.”


      bị ta thuyết phục xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý,” Phong Lan và Lan Chi phải chăm sóc con , Tôn di nương thân thể tốt, các nàng liền lưu lại .”


      Ta suy nghĩ, ” Chúng ta trước, đợi sau khi yên ổn mọi thứ, nếu điều kiện tốt phái người tiếp các nàng đến, nếu quá kham khổ thôi. Như thế nào?”


      Phạm Tằng nở nụ cười,” Mẫu thân với ta, ngươi bao che khuyết điểm, đem mọi người trong viện bảo hộ rất tốt. Có phải hay sợ chúng ta rồi có người khi dễ các nàng? Ngươi yên tâm , giờ đại tẩu có con trai, làm gì đâu.”


      ” Đó là thái thái chê cười ta thôi, ngươi sao lại xem như chứ.”, ta xoa bóp lổ tai .


      thấu lại đây hôn ta,” Ngươi là người thế nào, ai so với ta ràng hơn. cần thái thái , ta cũng biết. Kỳ Phong Lan, Lan Chi các nàng vốn giỏi giang có khả năng, mang theo cũng trở ngại gì, còn có thể giúp đỡ ngươi. Ngươi là sợ Tôn di nương thân thể tốt, lại sợ lưu lại nàng mình, nàng đa tâm, mới đem các nàng đều lưu lại. Có phải thế ?”


      Kỳ theo ý nghĩ của ta, Tôn di nương thân thể tốt, lúc nào cũng uống thuốc, còn phải thường dùng thuốc bổ bồi dưỡng, khẳng định sống được cuộc sống kham khổ. Hơn nữa Phạm Tằng cơ bản đến phòng Tôn di nương, nàng cũng tất yếu cần theo, còn bằng ở lại trong phủ sống những ngày thoải mái, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Nàng dù sao thân phận vốn khác biệt với Phong Lan Lan Chi, mặc dù là di nương nhưng trong phủ dám chậm trễ nàng.


      Chính là chỉ lưu lại mình nàng, lão gia thái thái nghĩ như thế nào? Phạm Tằng nghĩ như thế nào? Trong phủ cao thấp nghĩ như thế nào? Dù sao Phong Lan cùng Lan Chi đều là người nhà của ta. Vì vậy, ta lúc này mới đem các nàng lưu lại hết, tương lai tái đón hết, đỡ phải nhiều chuyện.


      Ta có chút kinh ngạc nhìn .


      nở nụ cười ôm ta,” Nam nhi, ta hiểu được ngươi, liền như ngươi hiểu được ta. Ngươi luôn đem mọi chuyện đều nghĩ giúp ta, làm cho ta có buồn phiền ở nhà.”


      ………..


      tình rất nhanh liền định xuống rồi. Phạm Tằng bên ngoài xử lý việc sư gia cùng ít chuyện linh tinh, ta ở trong phủ giao đãi cho Lan Chi các nàng,” Các ngươi ở trong phủ hãy sống yên ổn, cũng làm ít chuẩn bị. Chờ chúng ta bên kia dàn xếp tốt lắm, phái người tới đón các ngươi.”


      Phong Lan :” Nếu là nơi kham khổ, kia tất nhiên vất vả. Chúng ta như thế nào để cho tiểu thư trước chuẩn bị cho chúng ta, vẫn là cùng nhau chung , có thể giúp đỡ tiểu thư.”


      ” Nguyên bản cần phiền toái như thế. Bất quá Tôn di nương thân thể tốt, đích xác chịu nổi vất vả. Nhưng nếu để mình nàng lưu lại, làm cho người ta đa tâm ta nặng bên này bên kia. Cho nên đều lưu lại các ngươi, tương lai tái tiếp . sau, các ngươi phải chiếu cố Tư Du và Tư Cẩn, lưu lại tốt hơn.”


      Các nàng nhìn nhau rồi gật đầu.


      Tôn di nương biết chuyện, đến trước mặt ta khóc lóc, muốn cùng theo.


      ” Chờ chúng ta ở nơi đó dàn xếp ổn mọi thứ, tự nhiên phái người tới đón các ngươi, cũng mất bao nhiêu ngày.”


      ” Lời tuy như thế, nhưng ai biết phải đợi bao lâu? Nhị nãi nãi phải chiếu khán ba đứa con, khó tránh khỏi chiếu cố tốt Nhị gia, thiếp thân theo vẫn tốt hơn.”


      ” Lần này xuất môn là công , nhất định phải tới đó đúng thời gian nhậm chức, đường thể có gì trì hoãn……”


      ” Thiếp thân biết nhị nãi nãi trong lòng vẫn trách cứ ta lần trước để nhỡ chuyện của Nhị gia, nhưng thiếp thân khi đó cũng biết bản thân mang thai blablablabla……”


      ” Thân thể của ngươi đích xác thích hợp chạy xóc nảy, đường mệt nhọc……”


      Nàng nhìn ta, buồn bả :” Đều nhị nãi nãi ung dung rộng lượng, dung đắc người dưới. Nhưng lần này từ bên ngoài trở về, Nhị gia chỉ nghỉ ngơi tại mình phòng của Nhị nãi nãi, thiếp thân cùng Lan Chi, Phong Lan đều như vật bài trí. Lúc này nhị nãi nãi cũng là người theo Nhị gia, đều đem chúng ta bỏ lại, biết người khác ra sao……”


      Ta buồn cười nhìn nàng. Lời này muốn ta như thế nào ? Phạm Tằng chán ghét ngươi, muốn đến phòng ngươi?


      Mấy năm nay, bởi vì thân phận thân thích của nàng, còn có tình cảm giữa nàng và Phạm Tằng, ta chưa bao giờ bắt nàng lập quy củ. Nàng cơ bản cũng xuất trước mặt ta. Tổng cộng hai bên trò chuyện được mấy câu với nhau, nhưng tình cảm của Phạm Tằng lại làm cho nàng thủy chung tràn ngập địch ý với ta. ra, nàng vẫn chỉ là người thiếp, thốt ra những lời này là quá phận. Ta nếu phải là nam nhân, chỉ sợ dung được nàng. Đối với nữ tử trong lòng chỉ biết có tình , ta xem như vẫn bao dung nàng, cho nên lúc này chỉ cảm thấy được buồn cười đáng tiếc thôi.


      Dù sao, ta có ba đứa con trai, Phạm Tằng có ba thiếp, hai thứ nữ, ta còn sợ người khác xấu gì sao? Uy hiếp của nàng quả nhiên chút hiệu lực.


      ” Tuyết Nhu !!!”, Phạm Tằng nổi giận đùng đùng tiến vào, hẳn là nghe được lời mới rồi,” Ngươi luôn cùng Nhị nãi nãi chuyện như thế sao?”


      Ta cũng muốn nhìn bọn họ ở chỗ ta cãi nhau, nên đứng dậy :” Các ngươi ở trong này chuyện , ta cấp thái thái thỉnh an.”


      Phạm Tằng tới, lôi kéo tay của ta,” Nam nhi, ngươi trước chớ ”, lại quay đầu với Tôn di nương,” Lúc trước Nam nhi cho ngươi lập quy củ, nuông chiều ngươi, ngươi càng tỏ ra biết đúng mực. Ta xem về sau nên lập quy củ tốt hơn. Thời điểm nên hành lễ hành lễ, nên cần .”


      ” Biểu ca?”, Tôn di nương thể tin nhìn Phạm Tằng, nước mắt rớt xuống lã chã. Nhìn xem cảnh đó, đầu của ta đều nở ra.


      Phạm Tằng cũng an ủi nàng,” Thân thể của ngươi đích xác thể chạy , vì cho ngươi đa tâm, Nam nhi còn đem Phong Lan các nàng lưu lại cùng chờ với ngươi. Ngươi vì sao còn muốn cố tình gây ?”


      Ta thở dài, nếu được, ràng ngồi xuống xem diễn .


      ” Cái gì cố tình gây ? Nàng có thể chạy sao? Còn mang theo ba đứa con? Nàng như thế nào ở lại chờ ngươi đến tiếp chúng ta cùng ?”


      Phạm Tằng thất vọng nhìn nàng,” Ta xác thực cần Nam nhi giúp ta để ý bên trong quan phủ, chiếu cố cuộc sống hằng ngày của ta. Ngươi chẳng lẽ hy vọng ta độc thân nhận nhiệm sở, nhưng lại tuyệt suy nghĩ cho ta?”


      ” Vậy ngươi có suy nghĩ cho ta sao? Trở về mấy tháng rồi, ngươi chuyện với ta được mấy câu? Ở trong phòng ta được bao lâu lập tức . Cũng phải chuyện chính gì. muốn xem chuyện học hành của đứa con này, muốn dẫn đứa con kia chơi. Kỳ còn phải ở ngay trong phòng nàng ta sao?”


      ” Thế ở với ngươi là chuyện chính ?”, Phạm Tằng cơ hồ thẹn quá thành giận.


      ” Lúc trước nàng sắp sinh đứa , ngươi còn phải cả ngày đều nhất nhất theo giúp ta. Khi đó ngươi phải cùng nàng. Như thế nào khi ta trở thành nữ nhân của ngươi, ngược lại bằng lúc trước? Biểu ca, ngươi sao lại thay đổi như thế chứ ? Tình của chúng ta, ngươi quên hết rồi sao?”


      Phạm Tằng ngược lại tĩnh lặng xuống, quay đầu đến ôn nhu nhìn ta,” Ngươi nhắc tới lúc trước, ta mới nhớ lại ta nguyên lai thua thiệt Nam nhi nhiều như vậy. Ở nàng sắp phải sinh đứa , ta còn cả ngày cùng với ngươi, sợ ngươi bị ủy khuất, nghĩ phải nạp ngươi vào cửa. Nàng mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, mà ngươi, thực làm cho ta thất vọng. Vài năm nay, ăn, mặc, ở, lại, nàng có từng bạc đãi quá ngươi? Mặc dù có thời điểm ta ở nhà, nàng từng đánh phạt quá ngươi? Ngươi sao nghĩ đến tình cảnh của những thiếp thất ở đại phòng như thế nào? Ngươi như thế nào nhớ kỹ ưu đãi của nàng, chút tâm cảm ơn?”


      Tôn di nương trầm mặc lát, cười lạnh :” Nàng đoạt rồi ngươi, ngươi còn muốn ta cảm ơn nàng?”


      Ta bất động như núi, thủy chung nhíu lại mày nghe bọn họ chuyện. Chính là nghe bọn họ càng càng giống , liền đứng lên bảo Phạm Tằng:” Vài ngày nữa rồi, ta đến chỗ thái thái xem ngài còn có dặn dò gì .”


      vươn tay đến cầm tay ta, áy náy nhìn ta. Ta vỗ vỗ tay , tựu ra cánh cửa.


      Ôm Phạm Hề, ta mang theo chuỗi mỹ nhân của ta đến chỗ thái thái, bồi nàng tán dóc.


      phải thu thập hành lý sao? Như thế nào lúc này còn lại đây?”, chờ đến khi trong phòng chỉ có hai chúng ta, thái thái hỏi ta.


      “Con dâu phải luyến tiếc ngài sao? Cho nên đến trò chuyện cùng ngài.”


      Nàng cười :” Ngươi này con khỉ chỉ biết dễ nghe, có phải hay lại có người đến nháo ?”


      ” Cũng có gì. Tôn di nương muốn theo, Nhị gia lo lắng thân thể của nàng chịu nổi, ở khuyên nhủ.”


      ” Ngươi a, cũng quá dung túng nàng. Tuy rằng là thân thích, nhưng tại dù sao cũng là thân phận thiếp thất, thể làm cho nàng quên bổn phận.”


      ” Tôn di nương thân thể tốt, ngày thường dễ dãi với nàng ít là nên làm.”


      ” Hài tử tốt, làm khó ngươi rồi. Bất quá chuyện tình lần này thể buông lơi, chuyện triều đình phải đùa giỡn, kéo dài được.”


      ” Con dâu hiểu được.”


      ” Nàng là thân thích bên kia của lão gia, cho nên ta cũng hảo lướt qua ngươi mà trực tiếp quản giáo nàng. Bất quá vô luận thế nào, quy củ vẫn là quy củ, ta nghĩ lão gia gì đâu.”


      Ta gật đầu.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Tâm của Phạm Tằng.

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 14: Tâm của Phạm Tằng.


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./




      Phụ thân định sẳn việc hôn nhân cho ta, là tiểu thư con vợ cả của Lâm gia. Mẫu thân rất hài lòng chuyện hôn này. Nàng hỏi thăm qua, vị tiểu thư Lâm gia kia dung mạo xuất chúng, tính tình vô cùng tốt, hơn nữa tướng mạo vượng phu vượng tử .


      Ta hy vọng có thể lấy được thê tử hiền lành, tựa như trong sách viết cử án tề mi, phu xướng phụ tùy như vậy. Đối với tân nương tử, trong lòng ta cũng có vài phần chờ mong.


      Đẩy ra khăn voan đỏ, ta phát nàng xem ta. Đôi mắt sáng ngời cực kỳ sinh động như có thể .


      Tuy rằng sớm có hai nha đầu thông phòng, nhưng ta chưa bao giờ được tận hứng hưởng thụ việc phòng the như thế. Ta nghĩ chúng ta chính là trời đất sanh đôi, cho nên chúng ta mới thành vợ chồng.


      Nàng luôn tươi cười, vô luận lúc nào cũng đều lộ ra bộ dáng tâm tình khoái trá, làm cho người bên cạnh nàng cũng bất giác khoái trá lên. Mẫu thân thích nàng, ta thấy điều đó. Bởi vì nàng ôn nhu hào phóng, cẩn thận săn sóc, nàng hiếu thuận với mẫu thân là phát ra từ tình, từ ánh mắt nàng có thể nhận nó. So với đại tẩu dường như luôn quy củ thỉnh an hầu hạ, nàng hoàn toàn khác biệt.


      Nàng mỗi ngày phải tản bộ, đánh đàn, viết chữ, vẽ vẽ, đọc sách, và phải móm cho con chim rất béo mập ăn. Ta nghĩ mong muốn có ‘phu xướng phụ tùy, cử án tề mi’ thành thực.


      Nàng mang đến thị nữ đều trông rất được. Vô luận làm gì, nàng đều mang theo các nàng, làm cho người ta thấy liền tâm sinh ra sung sướng. Nhưng các nàng kia đều thể che dấu được sáng rọi tao nhã của nàng, chỉ vì nguyên nhân dung mạo, còn bởi vì ánh mắt cùng tươi cười của nàng, ai có thể giống thần thái sáng láng của nàng.


      Ta như là bị nàng mê hoặc, mấy tháng vẫn luôn chung chỗ với nàng, sau đó nàng liền mang thai. Ta nghĩ tới mẫu thân qua nàng rất “vượng tử”, nhưng bỗng nhiên phải làm phụ thân rồi, ta quen lắm.


      Nàng làm cho thị nữ đến hầu hạ ta, loại chuyện này cũng là lệ thường. Nhưng buổi sáng sau khi tỉnh lại, ta lại cảm thấy đặc biệt tưởng nhớ nàng, muốn gặp nàng, sau đó ta vào phòng nàng. Nàng vẫn nằm ở giường, nắm bắt lổ tai của ta và hôn ta. Nàng hình như rất thích nắm lổ tai ta, ta cũng thích động tác thân mật này.


      ……….


      Gần đây biểu muội bệnh nặng hơn, ta rất áy náy. Từ tân hôn tới nay, ta cơ hồ quên mất nàng. Chúng ta từ cùng nhau lớn lên, nàng thân thể nhu nhược nhiều bệnh, ta vẫn luôn muốn chiếu cố, bảo hộ nàng. Ta trước đây cho rằng ta cưới nàng làm vợ, nhưng rồi phụ thân định ra hôn nhân khác cho ta.


      Nhưng biểu muội phải gả người nào đây? Thân thể nàng nhu nhược yếu ớt như thế, có thể giống như Nam nhi được sao, có thể hầu hạ hiếu thuận cha mẹ chồng được sao? Trượng phu của nàng sủng ái nàng sao? Nàng có thể giống Nam nhi “rất vượng tử” sao?


      Biểu muội ra muốn sống chung cả đời với ta. Đây cũng là giải pháp. Ta có thể giữ biểu muội ở bên người, chiếu cố nàng cả đời, phải lo lắng nàng tương lai chịu ủy khuất. Còn chưa mở miệng với Nam nhi, nàng chủ động đồng ý. Ánh mắt sáng ngời tia miễn cưỡng, tất cả đều hoàn toàn lòng. Ta thực cảm kích, cũng thực hổ thẹn. Ta vô luận làm chuyện gì đều dễ dàng chuyên chú quá độ, lúc lo lắng chuyện của biểu muội có hảo hảo chiếu cố thê tử mang thai của mình.


      Nam nhi sinh cho ta đứa con trai. Nàng sau khi làm mẫu thân càng trở nên đẹp hơn, toàn thân đều tản mát ra loại hương vị ôn nhu.


      Ta nạp biểu muội làm thiếp, Nam nhi cũng bởi vì lo lắng thân thể của biểu muội mà bắt nàng tuân thủ những quy củ của thiếp thất. Ta rất cảm kích săn sóc của nàng. Biểu muội tính tình thanh cao, nhất định thích ứng được cái loại cuộc sống khúm núm này. Cùng chỗ với biểu muội cảm giác bình thản, hoàn toàn có loại tình cảm mãnh liệt như cùng chỗ với Nam nhi, nhưng ta có thể luôn chiếu cố tốt biểu muội. Ta buông xuống được tâm .


      Ta càng thích ở chung chỗ với Nam nhi, thích chuyện phòng the buổi tối, cũng thích cùng nàng chơi cờ hoặc là đọc sách. Ta làm phụ thân, lại có chút ganh tị với con của mình, bởi vì nàng dành nhiều tâm tư vào con hơn vào ta.


      Nàng lần thứ hai mang thai. Bạn bè mới kết giao quyết kéo ta thanh lâu chơi. Nguyên bản ta muốn , bởi vì ta chán ghét loại địa phương này, tổng cảm thấy được nó dơ bẩn sạch , nhưng do chịu nổi bọn họ ồn ào níu kéo, đành cùng. Ởnơi đó, ta gặp từng được ta cứu lên: Lan Đình. Nàng kể về đời nàng, làm cho ta cảm thấy có loại chịu tội với nàng. Nàng đầy bụng tài hoa, khí chất thanh nhã, nên bị vùi lấp ở địa phương ô uế. Ta chưa bao giờ có ý niệm chiếm nàng cho riêng mình, nhưng ta muốn cứu nàng ra khỏi địa phương kia.


      Ta thường xuyên tìm nàng, bởi vì như thế nàng cần hầu hạ khách làng chơi. Ta nghĩ giúp nàng chuộc thân, nghĩ muốn giúp phụ thân nàng lật lại bản án. Ta tra quá khứ của nàng, kết quả phát tất cả là hồi mưu.


      Nam nhi bảo rằng ta sai lầm rồi. Đúng vậy, ta vốn nên dễ dàng trả giá tín nhiệm như thế, cái loại cảm giác chịu tội rất hoang đường này. Đầy bụng tài hoa cũng đại biểu cho tính tình tốt. Nam nhi, thê tử của ta, nàng thông minh trí tuệ như thế. Nàng đánh thức ta. Nhận sai trước mặt nàng cũng làm cho ta xấu hổ, bởi vì nàng là thê tử của ta, trong mắt của nàng tràn ngập lý giải.


      Sau đó nàng mang theo ý cười rằng ta khiến cho nàng bất ngờ, bởi vì ta có thể tra được những chuyện quá khứ rất nhiều năm trước. Đúng vậy, ta làm việc rất chuyên chú, có đôi khi còn rất bướng bỉnh, dấu vết để lại cũng tra ra tới cùng. Khi ta hiểu ra rồi chân tướng, ta lại lần nữa bỏ lỡ thê tử mang thai của mình, đứa con thứ hai sinh ra. Ta phải là người chồng tốt, nhưng về sau ta tận hết sức đối đãi tốt Nam nhi.


      ………..


      Phụ thân sai ta xuất môn làm việc, Nam nhi cho Phong Lan theo ta, bởi vì nàng ta xưa nay ổn trọng nhất, có thể chiếu cố ta.Tuyết Nhu cũng muốn theo. Kỳ mang nàng thích hợp lắm. Thân thể nàng tốt. Nhưng ta có chút áy náy với nàng, bởi vì tâm của ta đều đặt bên Nam nhi. phải chiếu cố nàng, kỳ vẫn do Nam nhi chiếu cố nàng, mà phải ta. Cho nên cuối cùng ta đồng ý.


      Nhưng ta ngờ chính là ra kết quả như vậy. Biểu muội bị sẩy thai, mà nàng càng thêm chỉ trích ta nhiều hơn, thậm chí còn chứa nhiều bất mãn với Nam nhi. Nàng chỉ trích ta, ta lời nào để , nhưng Nam nhi tận tâm tận sức chiếu cố nàng, bao dung nàng, nàng lại hoàn toàn hề cảm kích, chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, khiến cho ta thấy nực cười. Biểu muội nhu nhược thiện lương mà ta vẫn thương, dĩ nhiên là loại nữ tử ích kỷ lại vô tâm như thế sao.


      Ta vì vậy càng tăng thêm áy náy với Nam nhi. Nàng lưng đeo gánh những trách nhiệm đều là bởi vì ta. Bởi vì nàng là thê tử của ta, cho nên nàng muốn ta có buồn phiền ở nhà. Mà người được nàng chiếu cố săn sóc, phiền toái mà ta đưa thêm cho nàng, lại chính trong lòng oán hận nàng.


      Ta trong lòng càng kính nàng, nàng gấp bội. Thê tử như thế, ta sao có thể được ? Ta viết thư cho nàng, hồi của nàng luôn có thể làm cho ta bật cười. Đứa con còn bé bỏng đều có thể viết ra những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng dạy dỗ con của chúng ta rất tốt. Ta phát ta bỏ lỡ nhiều lắm chuyện. Nàng và các con vốn nên được ta coi trọng nhất, vốn nên được chú ý quan tâm nhiều nhất, ta trước đó lại vì những chuyện cùng những người đáng giá chú ý mà phân tâm.


      Nhưng vẫn còn kịp, bởi vì nàng là thê tử hiền lành của ta. Vô luận ta phạm vào hồ đồ thế nào, nàng đều ở nhà chờ ta, mỉm cười chờ ta.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 15


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Nếu Phạm Tằng làm buôn bán, ta còn có thể giúp đỡ ít, nhưng làm quan ta biết rồi. Mặc dù ở thế giới này học được rất nhiều thứ, nhưng chỉ giáo dạy cách thức làm chủ mẫu gia tộc hoặc quản lý hậu cung phi tử hoặc thủ đoạn lung lạc nam nhân mà thôi. Chung quy học những thứ bên ngoài của thế giới nam nhân.


      Nếu hiểu, tự nhiên tùy tiện nhúng tay, nếu , chỉ có thể thêm phiền toái cho Phạm Tằng thôi. Ta rất tự hiểu lấy mình. Ta nghĩ lão gia và Phạm Tằng tìm sư gia, còn phái gia nhân trong nhà giúp đỡ , hẳn là đủ để giúp đối mặt những vấn đề mà huyện lệnh phải đối mặt rồi.


      Dù là chức quan , nhưng Huyện lệnh cũng là người cõi, ở trong huyện là nhân vật ai dám cãi hai. Mà nguyên nhân chính vì chức quan , cho dù Phạm Tằng có kinh nghiệm mà phạm sai gì, ta nghĩ Phạm gia cũng có thể giúp bãi bình. Bởi vậy, bắt đầu nghiệp từ Huyện lệnh, đối với Phạm Tằng mà , thể tốt hơn.


      có thể ở huyện đại triển quyền cước, tẫn thi suy nghĩ. Vấp phải trắc trở, sau đó sửa lại, được đến kinh nghiệm tối quý giá. Này so với chuyện gì cũng đều tốt đẹp hơn.


      Mà Phạm Tằng yếu nhất mặt, chính là đủ khéo léo đưa đẩy. Nhưng người biết khéo đưa đẩy đại đa số đều được tôi luyện ra từ và vấp ngã. Nếu ngay từ biết đưa đẩy nịnh nọt, phải người nham hiểm, là người tầm thường chính kiến. Cho nên như Phạm Tằng bây giờ cũng tốt.


      Chúng ta hàng người khá yên ổn sống tại Vân Trạch Huyện. là kham khổ, kỳ mọi chuyện vẫn có người hầu hạ, cũng cần vất vả tự đụng tay chân. Có điều đồ ăn hề theo đuổi cầu kỳ hoàn mỹ. Mỗi ngày ở đường mua thịt cá rau củ tươi, chỉ sai người làm chút món đơn giản, có cái gì ăn cái đó thôi.


      Huyện lệnh bổng lộc cao, bất quá lúc trước trong nhà cho ít bạc, chúng ta cũng thiếu tiền, nhưng ta tính toán chỉ dùng bổng lộc của Phạm Tằng sinh sống.


      làm như vậy, sao có thể dạy bọn Phạm Lịch thế nào là cuộc sống chân chính chứ ? Nếu vào nơi này, chúng ta vẫn tiếp tục dựa vào Phạm gia, tiếp tục sống những ngày tốt đẹp như trong kinh thành, như vậy tới đây còn có ý nghĩa gì?


      Phạm Tằng ở quan điểm này cùng ta mưu mà hợp.


      Vì thế ta thu hồi tất cả đại ngạch ngân phiếu. Số tiền này có lẽ ở trong quan trường tương lai cần cho Phạm Tằng dùng lấy quan hệ, bởi vậy ta có cầm mua đất vườn. Chỉ dùng bổng lộc của Phạm Tằng, dự kiến thu chi dưới tình huống tiền bạc eo hẹp mà tận lực làm cho ngày qua thoải mái. Dù sao ít nhất phải sống ở huyện ba năm, ta tận lực cải thiện hoàn cảnh cuộc sống của chúng ta.


      có đất vườn rộng lớn như trong nhà, ta tự lần nữa thiết kế hoa viên hậu viện, làm cho người ta trồng những cây hoa quý báu gì.


      Ta dạy Phạm Lịch tự mình mặc quần áo ; tự bản thân mài mực tẩy bút ; sau khi kết thúc buổi học phải tự bản thân dọn dẹp lại bàn học ; sau khi chơi xong phải tự bản thân dọn dẹp đồ chơi ; làm cho học được tự mình quản lý sinh hoạt của mình.


      Con nhà thế gia cuộc sống đương nhiên rất thoải mái, nhưng ta hy vọng học được tự lập, có số việc có thể muốn làm nhưng thể biết làm. học xong, tái từ chăm sóc bọn đệ đệ, sau đó dạy bảo bọn đệ đệ.


      Ta vẫn đánh đàn, vẽ tranh, viết chữ, chơi cờ, nhưng là lúc này ở nơi đây hề chú ý chất lượng hay phẩm chất của giấy và bút mực. Những ngoại vật có hưởng thụ, cũng thản nhiên quan tâm. Nếu như chỉ có thể dùng bút tốt mực tốt mới có thể viết ra chữ đẹp, có phải hay quá làm kiêu?


      Ta hy vọng con ta ở đây học được đơn giản. Bởi vì điều quan trọng nhất luôn luôn là bản thân mình. Giá trị chân chính của bọn họ chính là con người họ, mà phải những ngoại vật.


      Bối cảnh ở thế gia tuyệt đối là ưu thế, nhưng ta hy vọng bọn họ biết lợi dụng nó chứ phải ỷ lại nó. Đúng vậy, ta muốn làm cho con ta học được chính là điều này.


      Ta có mang bình hoa cổ xưa hoặc là gia cụ quý báu trong hành lý, nhưng ta mang theo rất nhiều sách, rất nhiều rất nhiều sách. Bởi vì các con ta cần, bọn họ từ liều mạng hấp thu tri thức, tại phương diện này ta cung cấp điều kiện tốt nhất cho bọn họ.


      Chúng ta 5 người nhà nhanh chóng thích ứng cuộc sống.


      Thời điểm mới tới đây, ta lần lượt thỉnh tất cả gia quyến những người làm trong quan phủ đến làm khách. Qua đó thực dễ dàng biết tính nết cùng năng lực những quan viên phụ tá cho Phạm Tằng, quan hệ hoặc là mâu thuẫn lẫn nhau trong đó, còn ít tin đồn dài ngắn ngoài phố. Sau đó thắng được quan hệ tốt với những nữ quyến, từ họ tham mưu làm số chuyện khó hoàn thành. Phạm Tằng tuy là người lãnh đạo nắm giữ hết thảy, nhưng phải có những nhân viên chuyên biệt cho các công việc cụ thể. Nữ nhân rất chuyện phiếm, là nơi tốt nhất thu nhận tin tức, tuy rằng loại tin tức này thường cần được xác nhận cùng phân tích lại. Mà chuyện kể khi gối đầu thỏ thẻ bên tai buổi tối, thường rất hữu dụng.


      Sai người cẩn thận chăm sóc cuộc sống hằng ngày của những phụ tá của Phạm Tằng, cũng tận lực giúp bọn họ được như Phạm Tằng, có buồn phiền ở nhà.


      Giúp sửa sang lại ít tư liệu, tỷ như loại hành vi phạm tội gì thường có dạng xử trí gì, tháng nào có thể bị nhiều thiên tai, bình thường cần xử lý thiên tai như thế nào, tỷ như mỗi địa phương có đặc thù dân tình gì, vân vân.


      Nhưng chỗ ta có thể giúp đỡ Phạm Tằng nhiều lắm, nhưng là nếu có việc ta làm được, ta bưng ra cái giá thế gia khinh thường làm. Phải ta là hướng Phạm Tằng biểu lộ loại thái độ duy trì, ta nghĩ làm con người mới ở chỗ mới có lẽ cần loại cổ vũ này.


      Phạm Tằng cũng cho ta những hồi tốt đẹp. Ngày qua ngày biểu tình càng thong dong, thuyết minh thích ứng với chức vụ mới tệ lắm.


      ” Nam nhi……”


      ” Hử?”, ta vẽ Phạm Hề. Cái tên nhóc kia, hôm nay bị té ngã, phát xung quanh có ai nên khóc, vòng vo vòng lớn tìm được ta rồi mới bắt đầu khóc. Nguyên lai ủy khuất làm nũng là bởi vì biết có người hiểu ý thương mình. Nhóc con này!


      ” Ngươi là nữ tử thông minh nhất mà ta từng thấy.”


      ” Cái gì?”, ta kinh ngạc nhìn .


      ” Lúc trước ngươi giúp ta sửa sang lại vài thứ kia, bây giờ đều cần dùng tới. Người khác còn khen ta có khả năng, kỳ đều là công lao ngươi “, từ sau lưng ôm ta, .


      Ta buồn cười xoay người, xoa bóp lổ tai ,” Chuyện quan trường hay là chuyện dân sinh đại , ta người phụ nhân ở sau viện làm sao hiểu chứ. Chẳng qua hy vọng có thể giúp đỡ ngươi chút ít, mới sắp xếp công văn cho gọn gàng thôi. Ngươi có thể sử dụng dễ dàng là tốt rồi, cũng đừng cái gì công lao linh tinh. Vợ chồng vốn là thể, ta chỉ hận bản thân hiểu biết quá ít, chuyện có thể giúp đỡ ngươi quá ít. Ngươi cùng người khác đề cập đến ta chứ ? Dù sao ta chỉ là quan quyến mà đọc những công văn kia, để cho người ta biết tốt đâu.”


      có, ngươi yên tâm. Nam nhi thông minh chỉ ta biết là tốt rồi.”


      ” Cái gì thông minh thông minh, có thể giúp ngươi ít vất vả chút, ta biết chừng mực mà. Ngươi làm việc chuyên chú như thế, ta sợ ngươi hành mệt chết thân xác đó.”


      Hừ, ta tốt bụng đến thế sao? Giúp đỡ chẳng qua bởi vì chúng ta quả thể. phải người thừa kế của Phạm gia, vì tương lai các con, ta tự nhiên hy vọng có tiền đồ tốt.


      Lại thể làm cho cảm thấy được ta quá khôn khéo quá có khả năng mà nảy sinh lòng dè chừng và sợ hãi ta. Những lời ‘ghê tởm’ đều nhanh ra hết. Cũng may Phạm Tằng phải cái loại nam tử sợ hãi vợ so với mình cường mà tự ti.


      ” Nam nhi……”, ôm sát ta. Sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường, cuối cùng tới rồi giường.


      hôm nay tựa hồ đặc biệt hưng trí cao, sau khi làm tình chấm dứt còn ngoạn ngón tay ta,” Nam nhi, ngươi vì sao vẫn vẽ các con mà chưa bao giờ vẽ ta?”


      Ta nở nụ cười,” Ngươi có thể tưởng tượng bộ dáng các con lớn lên ? Chờ sau khi bọn lớn lên, thành gia lập nghiệp giống như ngươi, thậm chí sau khi cho chúng ta bế cháu, chúng ta đem những bức họa này lấy ra xem nữa, rất nhiều có ý tứ đó.”


      cũng cười lên,” Cùng ngươi sống chung chỗ mới là chuyện có ý tứ nhất. Nam nhi cũng vẽ bức họa của ta được ?”


      “Được”, ta xoa bóp vành tai ,” Ngủ ”, nhắm hai mắt lại, ta thực quá mệt rồi.


      ôm sát ta.


      ………


      Trước khi rời kinh thành, màn tranh chấp cãi cọ của Tôn di nương bị nàng té xỉu mà kết thúc. Sau đó, nàng liền nằm giường dưỡng bệnh, tự nhiên có cách nào tái sảo đòi theo nữa.


      ” Phong Lan gởi thư Tôn di nương thân thể tốt hơn nhiều, chúng ta cũng đến đây hơn nửa năm, có phải hay nên phái người đón các nàng đến?”, khi ta xem thư Phong Lan, Phạm Tằng đọc lướt nhanh như gió xấp thư dày của Tôn di nương. Kỳ ta là muốn cho Phong Lan các nàng lại đây, cuộc sống ở đây tổng so với ở nhà chính khoan khoái hơn, hơn nữa ta cũng lo lắng khi ta có mặt, các nàng ở trong phủ chịu ủy khuất. Về phần Tôn di nương sao cả, nhưng ta thể ra như thế.


      Phạm Tằng tùy tay buông thư, ôm eo ta,” Nơi này cuộc sống coi như tốt lắm, vẫn nên để các nàng ở lại kinh thành .”


      ” Trong thư Phong Lan thầy thuốc bảo rằng Tôn di nương ưu tư quá nặng……”, nếu như vậy mà bệnh trở nặng chết , lấy trình độ thương hương tiếc ngọc của Phạm Tằng, chừng tự trách mình, áy náy ..vv.. ngược lại ảnh hưởng chính . Cũng là cọc phiền toái, còn bằng đưa nàng đến bên cạnh thôi.


      ” Người nếu biết chừng mực, ở nơi nào cũng đều giống nhau”, thản nhiên .


      ” Đừng sinh khí nữa “, ta xoa bóp lổ tai , cười ,” Người nhà luôn cùng chỗ sống tốt hơn.”


      ” Nàng ấy như vậy, Nam nhi tức giận sao?”


      Ta lắc đầu,” Ở trước khi ngươi nạp nàng vào cửa, ta biết tính tình của nàng, nàng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng có ý xấu gì. Nếu sớm biết, giờ làm chi so đo võ mồm việc với nàng.”


      ” Nàng ta làm sao chỉ có nhanh mồm nhanh miệng”, Phạm Tằng cười lạnh tiếng, lại ôn thanh với ta,” Mùa xuân năm sau tính sau, lập tức phải vội thu hoạch vụ mùa, đến kết thúc mùa đông tới, khi đó thời tiết lại quá lạnh, bằng đợi cho mùa xuân sang năm.”


      Ta xem ra căn bản nghĩ tiếp người lại đây, chỉ kéo dài thời gian, cảm thấy được có chút bồn chồn. Bất quá ta cũng phải quá bức thiết cần các nàng đến đây, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16

      Vinh Hoa Phú Quý


      Tác Giả: A Đậu


      Chương 16


      Edit: lovely


      Nguồn: tulien./


      Phong Lan gởi thư Tôn di nương cầu thái thái đưa nàng tới nơi này. Lúc mới đầu, thái thái còn giải thích với nàng rằng công vụ của Phạm Tằng là cỡ nào cỡ nào bận rộn ; huyện lý là cỡ nào cỡ nào khốn cùng ; chúng ta mỗi ngày trải qua là cỡ nào cỡ nào kham khổ; ta ở trong này lo liệu hậu viện là cỡ nào cỡ nào vất vả ; cho nàng đừng đến thêm phiền nữa, hảo hảo ở nhà dưỡng bệnh. Đáng tiếc giảng thông, lúc sau thái thái thấy phiền, ràng sai người ta đem nàng phù , nhắm mắt làm ngơ.


      Tôn di nương lại tới cầu lão gia, chiếm được chút răn dạy, làm cho nàng nhớ kỹ thân phận tại, làm thiếp có bổn phận làm thiếp linh tinh.


      Lúc sau Tôn di nương lại bị bệnh.


      Ta hoài nghi tâm lý nàng có vấn đề, bệnh cố chấp linh tinh gì đó, nếu dưới tình huống biết Phạm Tằng muốn thấy nàng, vì sao còn cố tìm lại đây, phải cấp bản thân tìm tội chịu sao? Hay thích tự ngược?


      Ta rất sợ loại người lòng dạ cố chấp đến cùng, dùng sức để tâm vào chuyện vụn vặt này. Tính cách phải chỉ là cảm tình, mà là biến thái. Người như vậy vẫn cách xa tốt hơn, bởi vì thể theo lẽ thường suy xét, ai biết nàng khi điên cuồng lên làm ra chuyện gì.


      Bởi vậy ta cũng nhắc lại việc đón Tôn di nương. Nhưng nghĩ tới viên trân châu trước kia thản nhiên sáng rọi, khi nào biến thành mắt con cá chứ ?


      Năm sau, mùa hè, ta lấy danh nghĩa muốn đem hai con đến bên mình giáo dưỡng, tiếp Phong Lan và Lan Chi đến. Con dòng thiếp dễ xuất giá, hơn nữa cơ hội kết giao cơ hồ có. Phải biết rằng trong Phạm phủ còn có hai cháu đích tôn do Nghiêm thị sinh, tuổi lớn hơn Tư Du, Tư Cẩn bao nhiêu. Bởi vậy ta thể sớm tính toán dùm các nàng. tại các nàng còn , Phạm Tằng vừa mới nhận chức vụ bên ngoài, nhưng ra có thể cho các nàng kiến thức chút và cơ hội kết giao, hoặc là quen biết vài tiểu bằng hữu, mở rộng tính tình. Chỉ cần tính tình tu dưỡng tốt, vô luận tương lai xuất giá vào dạng gia đình gì, đều có thể nhập gia tùy tục, đến mức giống Nghiêm thị và Tôn di nương tự tìm khổ ăn như vậy. Đương nhiên, đây chỉ là tính toán, hai đứa bây giờ còn quá.


      Về phần Tôn di nương, ta đến nàng nữa, dù sao nàng còn sinh bệnh. Phạm Tằng cũng có nhắc đến. thực tế đối với kiện Tôn di nương cầu lão gia hết sức tức giận, lúc sau ngay cả thư của nàng cũng xem đến. Người này mặc dù còn sống, ở trong cuộc sống của chúng ta cũng có dấu vết gì.


      Phạm Lịch bắt đầu học võ. phải ta muốn văn võ song toàn, mà đây là những kỹ năng cần có của con nhà thế gia thôi. Tương lai cùng người ta ra ngoài săn bắn, biết kỵ mã bắn tên phải thành chê cười sao?


      Khi bắt đầu rất vất vả, làn da non nộn nộn bị trầy xướt, mệt đến đứng vững. Nhưng ta đau lòng, đứa con nên được nuôi dạy như thế. Ta chỉ biết cùng luyện tập với , ở cảm thấy vất vả cổ vũ , ở tìm được bí quyết khen ngợi . Thậm chí bồi cùng học tập bắn tên, cho biết ta cũng phải dạng người trời sinh biết tất cả. Chỉ cần có bền lòng là có thể học giỏi.


      Ở thời đại này cũng có chỗ tốt. Nếu như ở đại, ta công tác bận rộn như vậy, cho dù có con cái đến đâu, ta có thể dạy được bao nhiêu? Chỉ đành phải giao cho trường học, đụng tới dạng thầy giáo gì cũng biết , chưa tới được dạy dỗ tùy theo tài năng tới đâu.


      Ở đây, có thể tự bản thân cẩn thận chọn lựa tiên sinh dạy học. Tính cách phẩm hạnh của đứa con có thể áp dụng từng bước mưa dầm thấm đất. Ta làm bạn bên mỗi ngày, xem được mỗi điểm thất bại, mỗi điểm gặt hái của bọn họ.


      Ta có cảnh ngày bỗng nhiên phát đứa con trưởng thành, lại biết khi nào lớn lên. Bỗng nhiên phát chúng ta trong lúc đó có khác nhau, lại biết những quan niệm cổ quái của là bị ai ảnh hưởng.


      Ở đây, ta có thể làm người đủ tư cách dưỡng dục.


      ” Nương~”


      ” Sao?”, luyện tập xong, cũng mệt mỏi chết rồi. Ta đem ôm vào lòng. luôn bộ dáng tiểu đại nhân, nhất là sau khi có bọn đệ đệ, số lần ta ôm nhiều hơn.


      Lúc này lại ôm cổ ta, muốn xa rời ta ôm ấp,” Con muốn uống canh khoai sọ.”


      ” Được, con tắm nước ấm , ta tự tay làm, con tắm rửa xong có thể uống.”


      ” Vâng”


      …………


      Ba năm nhiệm kỳ kết thúc, chúng ta trở về kinh thành. Phạm Tằng nghe lão gia dạy bảo xong ; ba tên nhóc 9 tuổi, 7 tuổi, 4 tuổi cũng bị mang đến trước mặt lão gia kiểm tra việc học hành. Phạm Lịch và Phạm Dược cần phải , nhưng là Phạm Hề giống hai ca ca từ liền đọc sách như vậy, thích chơi liền chơi, như tiểu hài tử bình thường. Ta cũng cưỡng cầu , hai năm nữa cho học vỡ lòng là được. Đều phải nguyên nhân trưởng tử hay ấu tử gì, mà do ta còn chưa tìm ra tài năng chân chính trời cho và sở thích của ở nơi nào. Cũng buộc làm chuyện có hứng thú.


      Kết quả Phạm Hề ngồi ở đùi lão gia, nhìn hai ca ca nhận kiểm tra. Lão gia đối với hai em bọn chúng thực vừa lòng, nhưng càng thương Phạm Hề hơn, có lẽ bởi vì vừa ngốc vừa đáng .


      Nghiêm thị nhưng ra khôi phục bộ dáng kiêu ngạo trấn định, khác biệt nhiều lắm như lúc ta mới gặp nàng . Có đứa con trai, chắc biết suy nghĩ rồi.


      Lúc sau trở lại trong viện ổn thỏa xong mọi việc, cả nhà mới tính toán pha hồ trà ngon uống Tôn di nương đến đây. Nàng phải dưỡng bệnh sao? Ta cùng Phạm Tằng nhìn nhau liếc mắt cái, trước hết làm cho các con chơi. Nàng mở miệng biết chừng mực, ta nghĩ để các con nghe được lời gì khó nghe.


      Sau đó ta thỉnh nàng tiến vào. Nàng tiến vào, rất quy củ, kiều kiều khiếp khiếp hướng Phạm Tằng và ta hành thiếp lễ. Ta có chút thất vọng hề xem nàng. Nếu ta trước kia bao dung nàng là bởi vì nàng chân , bộ dáng của nàng tại ngay cả điểm này mất rồi. Thiệt tình biết sai phải là bộ dáng kia, ta biết nàng tại giả dối có thể giấu diếm được Phạm Tằng hay , nhưng là thể gạt được ta. Nàng dẫn theo tâm cơ cùng mục đích mà đến. Nhìn như thông minh, kỳ vứt bỏ phẩm chất tối quý giá người nàng, nàng tại cùng các thiếp thất hay tranh đấu nhau của đại phòng khác biệt gì. Thực làm cho người ta thất vọng.


      ” Ta nhìn xem các con, các ngươi trò chuyện ”, ta với Phạm Tằng.


      Phạm Tằng lại cầm tay của ta,” Khó khăn mới được nghỉ ngơi trong chốc lát, ngồi nhiều chút ”, lại quay đầu với Tôn di nương,” Tuyết Nhu, có việc gì quan trọng, ngươi về phòng thôi.”


      , thiếp thân có việc với Nhị nãi nãi”, sau đó nàng blablabla tràng dài, khóc lóc nỉ non hướng ta giải thích xin lỗi, nàng trước kia biết tốt xấu, phụ chiếu cố của ta với nàng …vân vân.


      Ta tay gác má, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Những lời kia chút cũng có vào tai ta, bị loại bỏ hết. Thẳng đến nàng xong, ta vẫn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt nàng lên tia bối rối cùng hận ý. nương, hành động vẫn qua khỏi cửa a.


      Ngạo mạn chậm rãi mở miệng ,” Về sau liền tâm thoáng chút , hảo hảo bảo dưỡng thân thể.”


      ” Nhị nãi nãi tha thứ thiếp thân?”


      ” Ta nguyên bản vốn có trách ngươi.”


      ” Kia Nhị nãi nãi có thể đồng ý thiếp thân về sau được theo Nhị gia rồi chứ ?”


      Ta nhướng nhướng mày, ý tứ của nàng là trước kia ta bởi vì ghi hận nàng, mới đem nàng để lại trong nhà. Ta biết nàng trở nên có tâm cơ, hay là biến xuẩn .


      ” Cho ngươi ở lại trong nhà là ý tứ của ta”, Phạm Tằng uống ngụm trà, thản nhiên mở miệng . Vừa rồi cũng im lặng nghe, chính là biết có cảm tưởng gì,” Cái loại ngày như thế ngươi sống được đâu. Bổng lộc của ta còn chưa đủ cho ngươi mua thuốc bổ, cho nên mới để ngươi ở lại trong nhà.”


      Nàng mở to hai mắt, bộ dáng thể tin nổi. Nàng chưa từng trải qua ngày khổ, cho nên thể tưởng tượng mua được thuốc là tình hình gì, cũng là bình thường,” Nhưng trong phủ có tiền mà, sao làm ngươi sống khổ cực chứ ?”


      Phạm Tằng lười biếng nhìn nàng,” Tiền trong phủ là của ngươi hay là của ta ? Muốn dùng liền dùng, muốn có có, rất thoải mái sao? Ta ra ngoài làm việc, tất nhiên phải dùng bổng lộc bản thân. Ngươi ở tại trong nhà, trong nhà tự nhiên cho ngươi mua thuốc xem bệnh. Ngươi còn hiểu sao?”


      Kỳ trong phủ hàng năm vẫn cho chúng ta ít tiền, bất quá chúng ta dùng mà thôi. Hỏi qua ý kiến Phạm Tằng sau, ta đều cầm mua ruộng tốt. Còn có vật liệu may mặc, lá trà, hương liệu, trang sức linh tinh gì đó, cũng thiếu phần chúng ta. Chẳng qua trừ bỏ lá trà cùng hương liệu, mặt khác ta đều tồn vào khố phòng. Ở dạng gì địa phương, liền nên trải qua dạng đó ngày, nếu có vẻ rất cao cao tại thượng, bất lợi cho Phạm Tằng khai triển công tác.


      Nàng tái nhợt mặt,” Ta có thể uống thuốc bổ.”


      Phạm Tằng cười cười,” Ngươi uống hai mươi năm rồi, dùng dùng sao ? Tốt lắm, ngươi ở nhà sống yên ổn đợi , trong phủ cao thấp ai bạc đãi ngươi. Tựa như Nhị nãi nãi , hảo hảo bảo dưỡng thân thể. còn việc gì khác trở về phòng , ta cùng Nhị nãi nãi còn có việc phải thương lượng.”


      Nàng nghi hoặc nhìn Phạm Tằng liếc mắt cái, lại nhìn ta liếc mắt cái, đứng dậy lui ra ngoài.


      Ta động tay bắt đầu pha trà, Phạm Tằng cười hì hì ôm thắt lưng của ta, cười :” Cảm thấy được thất vọng rồi?”


      Ta kinh ngạc liếc cái, gật đầu,” Có điểm.”


      ” Ta chỉ biết, Nam nhi nghĩ cái gì ta đều biết hết.”


      Nếu ngươi biết rằng ta là nam nhân, còn có thể cười được mới là lạ đó.


      ” Ngươi đau lòng?”, dù sao cũng là nữ nhân từng thích, nàng trở nên hoàn toàn thay đổi xấu xí chịu nổi, cảm thấy khó chịu được tự nhiên sao ?


      ” Ba năm trước đây ta cũng thất vọng qua.”


      Là tràng cãi nhau đến nội dung tiếp theo sao? Ta có hứng thú biết, đưa chén trà cho , lại gọi các con tiến vào uống trà. Vừa rồi bầu khí thanh nhã uống trà sớm bị đánh vỡ, giờ chỉ là hưởng thụ khí ấm áp của người nhà chung chỗ thôi.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :