1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2

      ra, Phan Lôi có thể hiểu tâm trạng Lục Chung.

      người từng là em dâu bỗng nhiên biến thành vợ mình, cho dù là ai cũng nghi ngờ.

      Chứ đừng đến người em trai hề thân thiết cướp thứ vốn thuộc về mình.

      Ấn tượng giữa Phan Lôi và Lục Chung cũng nhiều.

      Trong ký ức khi còn bé, Lục Chung là thiếu niên lạnh lùng, mặc dù khi ấy chưa phải người câm, nhưng vẫn rất ít .

      và Lục Phi Nhã ở căn gác phía sau, hiếm khi ra ngoài.

      Thỉnh thoảng, Phan Lôi ở vườn hoa thấy Lục Chung, được mẹ ôm rất thân thiết, ràng là thiếu niên có dáng người cao ngất, nhưng giống như đứa trẻ được mẹ ôm vào lòng.

      Khi đó, Phan Lôi cảm thấy mẹ con họ rất kỳ quái, đặc biệt là gương mặt Lục Phi Nhã, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng mỗi lần bà cười rộ lên đều thêm vài phần dữ tợn.

      Rất lâu sau, Phan Lôi dám đến căn gác phía sau nữa, dần dần cũng ít gặp Lục Chung.

      Chẳng qua mỗi khi sum họp vào những ngày lễ tết đều ở xa xa nhìn ngồi ngay vị trí của mình, động tác rất ít, nét mặt lạnh nhạt.

      Lúc ra cửa, Phan Lôi có tâm , nên quên mất phải nhanh nếu bị trễ.

      Chỗ bọn họ ở cách trạm xe buýt rất xa, Lục Chung thích nơi yên tĩnh, nên mua nhà ở ngoại ô.

      Phan Lôi thở hồng hộc chạy cả buổi, cuối cùng vẫn vô vọng nhìn xe buýt nhanh chóng chạy . Lòng chán nản, hôm nay sợ rằng lại trễ rồi.

      Khi Phan Lôi ở ven đường nghiến răng nghiến lợi, xe Lục Chung chậm rãi dừng trước mặt .

      Sau khi Lục Chung dừng xe, ánh mắt hờ hững liếc cái.

      Phan Lôi lập tức hiểu ý, Lục Chung hiếm khi làm người tốt, bộ dạng này là muốn đưa đến trường à?

      Mắt thấy sắp trễ học, Phan Lôi đâu khách sáo, mở cửa lên xe ngồi.

      Chỉ là sau khi ngồi xuống, Lục Chung lập tức lái , ngược lại ngưng mắt nhìn , có lẽ là dừng ngay ngực .

      Người đàn ông này...

      Phan Lôi nghiến răng, mặt than lại là tên háo sắc, khoa học chút nào.

      Khi Phan Lôi muốn móc mắt tên dâm tặc này, tên dâm tặc đó nghiêng người qua.

      Phan Lôi hoảng sợ, chẳng lẽ Lục Chung uống lộn thuốc? Bình thường đều mặc kệ hỏi mà, lúc này lại ở xe đùa bỡn .

      Thành , Phan Lôi hơi sợ Lục Chung.

      phải vì thời khắc Lục Phi Nhã chết thảm, vẫn lạnh nhạt xuất trường, cũng phải vì người giúp việc già nhà họ Lục là hung thủ xấu xa đẩy mẹ xuống, mà là ở giường, thô bạo lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

      Phan Lôi luôn cảm thấy người đàn ông này là xác chết, chứ phải người có tình có nghĩa có máu có thịt.

      Phan Lôi khẽ hô tiếng, theo thói quen tránh .

      Nhưng đợi rất lâu, vẫn phát hành động của Lục Chung.

      Mở mắt, thấy tay Lục Chung dừng ngay dây an toàn.

      ra, giúp thắt dây an toàn.

      Phan Lôi thở phào nhõm, nhưng biết vì cái gì mà mặt dần dần ửng hồng.

      hơi ảo não, vẫn quen Lục Chung lắm.

      có bất kỳ hành động nào, đều giống như chim sợ cành cong. Rất căng thẳng, thả lỏng nổi.

      cúi đầu cắn ngón tay, có cảm giác hơi thất bại.

      Khi Phan Lôi ủ rũ, phát khóe miệng Lục Chung hơi hơi nhếch lên ý cười.

      Sau khi nhờ xe Lục Chung, may là Phan Lôi đến muộn.

      Môn học hôm nay của là Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, giáo viên là thầy giáo già bảo thủ, ghét nhất sinh viên đến trễ.

      Phải là, đến trễ chắc chắn bị thầy liệt vào sổ đen, cuối kỳ được tuyên dương.

      Nghĩ đến bản thân vì chuyện kết hôn chậm trễ hết nửa năm, bỏ lỡ thời gian học tập tốt nhất, đương nhiên tại muốn treo tín chỉ quý báu này.

      Khi Phan Lôi vào lớp, bạn cùng phòng Tôn Như Ý giành chỗ ngồi giúp , Phan Lôi tiến vào, ấy vội vàng vẫy tay với .

      "Tiểu Lôi, bên này."

      Phan Lôi mang theo túi xách thở phào nhõm, ngồi bên cạnh Tôn Như Ý.

      Tôn Như Ý vừa đưa sữa chua trong túi xách cho Phan Lôi, vừa đánh giá phen.

      "Tiểu Lôi, sao hôm nay trễ thế?"

      "Mình suýt đến trễ." Phan Lôi hút ngụm sữa chua, đầu hơi đau, " bắt kịp xe buýt."

      "Xem như cậu giỏi, chỗ cậu xa vậy, cậu còn chạy tới?"

      Tôn Như Ý là bạn cùng phòng của Phan Lôi, cũng là người duy nhất trong trường biết Phan Lôi lấy chồng còn lấy nhầm người.

      Phan Lôi nghĩ chuyện trễ có thể lượt bớt kể, vì Tôn Như Ý ưa Lục Chung lâu rồi, nếu cho ấy biết hôm nay đều nhờ Lục Chung, chắc chắn bị chì chiết.

      Nhưng đợi Phan Lôi trả lời, Tôn Như Ý thông minh nghĩ ra.

      "Chú rể câm đưa cậu tới?"

      Khuôn mặt Phan Lôi thoáng đỏ ửng, "Như Ý, cậu đừng thế."

      " cái gì..." Tôn Như Ý chút khách khí cười nhạo, " ta vốn là kẻ câm mà... Còn là con quỷ háo sắc..."

      Tôn Như Ý rất có cảm tình với Lục Tự người tiền nhiệm của Phan Lôi, cảm thấy dáng dấp Lục Tự tuấn phóng khoáng, đối đãi với mọi người đều dịu dàng săn sóc, Phan Lôi với ta đúng là cặp trời sinh.

      Nhưng ngờ, kết cuộc của hoàng tử và công chúa lại ở bên nhau, mà bị người câm cướp đoạt.

      Phan Lôi nhìn vẻ mặt phẫn hận của Tôn Như Ý, biết nên thế nào.

      Giống như Tôn Như Ý, trước đây Phan Lôi cũng từng thích Lục Tự.

      Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Lục Tự lại là người cứu mạng , hơn nữa hình tượng của lại là bạch mã hoàng tử.

      nào mơ mộng chứ, huống chi Phan Lôi là hướng nội.

      Thậm chí lần này có thể lấy Lục Tự, cảm thấy đây là may mắn thứ hai trong đời.

      Nhưng, khoảnh khắc tỉnh lại bên người Lục Chung, Phan Lôi bèn hiểu .

      Thầm mến chính là cảnh vật đẹp nhất của đời người.

      Vừa vặn cảnh vật này, chỉ dùng để thưởng thức.

      Mà với cuộc sống của , nó chẳng liên quan.

      Thấy Phan Lôi lời nào, Tôn Như Ý chớp mắt, "Đừng cậu... lâu ngày sinh tình với chú rể câm đó nha?"

      Phan Lôi sửng sốt, lập tức lắc đầu, cười cười "Làm sao có thể... Mình chỉ cảm thấy ... ấy cũng dễ dàng thôi."

      thế giới này, Lục Tự đáng thương, chẳng lẽ Lục Chung may mắn sao?

      Còn trẻ mất mẹ, bị hiểu lầm là hung thủ giết người rồi bị gửi ra nước ngoài ra sức làm việc lại hiểu sao bị mất giọng , sau khi trở về mất luôn vị trí nắm quyền nhà họ Lục, nếu so sánh, Lục Tự dường như mới là ngôi sao may mắn.

      Tôn Như Ý oán giận khi bị cắt ngang do giáo viên bắt đầu lên lớp, cả buổi học Phan Lôi đều ngơ ngác.

      Chuyên ngành của mặc dù là tin tức truyền thông, nhưng mỗi lần đến lớp Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, đều khiến người ta có cảm giác muốn ngủ.

      Vất vả lắm mới chịu đựng tới lúc tan học, Tôn Như Ý lại báo biết tin tức giật gân.

      "Đúng rồi, thứ sáu này trường chúng ta có buổi lễ trao giải, chúng ta phải làm culi kiêm cộng tác viên khổ cực."

      Học viện báo chí Phan Lôi học vốn rất nổi tiếng ở thành phố, có buổi lễ trao giải điện ảnh phim truyền hình nào, thông thường chọn trường này làm.

      Mấy năm qua, vô số lần Phan Lôi phải làm cộng tác viên.

      thấy cũng quen, biết Tôn Như Ý còn chuyện này để làm gì.

      Thấy vẻ mặt lơ đễnh, Tôn Như Ý cảm thấy nản lòng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, hung hăng gõ đầu Phan Lôi cái, mới : "Lần này người đứng ra tổ chức là Tập đoàn Văn hóa Lục thị, nghe Lục Tự của cậu cũng đến, mấy trong khoa đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, còn làm bộ thản nhiên..."

      Lục Tự cũng đến?

      ra Phan Lôi ngờ.

      Nhưng rất nhanh, cũng thông suốt.

      Sau khi xảy ra kiện đêm tân hôn, Lục Tự mất vợ, ngoài ý muốn lại chiếm được vị trí chủ tịch Tập đoàn Văn hóa Lục thị.

      biết có được tính là trong họa có phúc .

      Chuyện cũ nghĩ lại cũng đau lòng, vì vậy Phan Lôi nghĩ nhiều.

      Chỉ là Lục Tự, tuy nửa năm rồi, nhưng vẫn muốn gặp , dù sao cũng khiến cả hai lúng túng.

      Phan Lôi muốn từ chối làm cộng tác viên lần này, nhưng ngờ Tôn Như Ý lại lắc đầu, "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ... Đừng với mình, cậu muốn ở suốt đời với kẻ câm đó..."

      Cái này...

      Phan Lôi cũng nghĩ quá nhiều.

      Chỉ vì...

      và Lục Tự chẳng còn cơ hội nữa, vả lại, Lục Tự căn bản thích .

      Cho dù lúc đó họ kết hôn, Lục Tự cũng xem như người cầu xin giúp việc thôi.

      Những chuyện này, Phan Lôi Tôn Như Ý biết.

      Đợi tóc em dài đến thắt lưng, nam thần cưới em được chứ[1].

      [1] "Đợi tóc em dài đến thắt lưng, nam thần cưới em được chứ", đây là câu khá nổi tiếng weibo được mọi người chuyền tai nhau mạng, đại khái là: Em sóng vai cùng từ tóc ngắn cho đến tóc dài đến thắt lưng, vậy theo em từ khi còn ngây ngô đến khi trầm ổn, chín chắn.

      còn nhớ rất thời khắc Lục Tự cầu hôn, thoáng vui mừng và bất ngờ.

      Trong đầu chỉ xuất mỗi câu đó trong tiết mục ngắn rất thành công weibo.

      Chẳng qua, còn chưa hết xấu hổ lộc cộc trả lời Lục Tự, Lục Tự mục đích của .

      "Tiểu Lôi, vẫn xem em như em . Lần này kết hôn, hy vọng Tiểu Lôi giúp ... muốn thua..."

      Phan Lôi đồng ý.

      Mặc dù hơi thất vọng.

      đoán trước việc từ lâu, cũng đến nỗi tuyệt vọng.

      Có điều ngờ, khi kết hôn lại xảy ra những chuyện này, Lục Tự từng vô cùng hối hận và đau khổ về chuyện thất thân .

      Người bên ngoài cứ ngỡ người chồng rất đau đớn khi vợ mình bị xâm phạm, chỉ có Phan Lôi mới biết đó chỉ là áy náy.

      Khi cầu hôn từng cố gắng chăm sóc dưới tư cách là người trai.

      Cũng có thể là trao đổi điều kiện, dùng cổ phần trong tay để đổi lấy cuộc hôn nhân này và nửa đời sau cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

      Nhưng chẳng ngờ, lại làm trái lời hứa.

      Phan Lôi trách Lục Tự.

      Khi đó uống rượu đến mức hoàn toàn tỉnh táo, lúc ấy cũng ôm tâm lý may mắn.

      Lục Tự uống say, chiếm đoạt , cuối cùng bọn họ kết cục mỹ mãn khác.

      chứng minh, phải của bạn đừng cưỡng cầu.

      Ôm tâm lý may mắn, cuối cùng có kết quả tốt.

      Về sau, Lục Chung muốn kết hôn với , Lục Tự là người phản đối đầu tiên.

      Nhưng Lục Thanh Dương lại cố ý, tuyên bố Lục Chung hủy trong sạch của , chẳng lẽ còn muốn chịu trách nhiệm.

      Phan Lôi vốn muốn lấy Lục Chung, bước sai lầm, sao có thể mắc thêm sai lầm nữa?

      Song câu kia của Lục Tự lại khiến quyết tâm.

      "Tiểu Lôi... bỏ mặc em khi em bị ức hiếp... Cho dù phải liều cái mạng này, cũng để em chịu uất ức..."

      thiếu Lục Tự mạng, đó là ơn nghĩa cả đời.

      Vậy phải dùng cả đời mình, trả ơn nghĩa cho , còn phải chôn giấu nỗi niềm thầm mến xuống tận đáy lòng.

      "Tiểu Lôi... Tiểu Lôi... Cậu nghĩ gì vậy?" Thấy Phan Lôi nửa ngày phản ứng, Tôn Như Ý chọc cánh tay , "Gọi cậu cả buổi cậu cũng phản ứng, suy nghĩ gì à?"

      " có." Phan Lôi lắc đầu, "Mình nghĩ gì cả... Chẳng qua thứ sáu mình có việc, thực rảnh đến lễ trao giải..."

      "Hừ... Cậu chỉ biết trốn tránh..." Tôn Như Ý khinh bỉ nhìn , "Chẳng lẽ cậu muốn trốn cả đời ư... Mình khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ càng... ra việc sớm chút, đây là cách tốt nhất. Cậu còn trẻ, cho dù có Lục Tự, lẽ nào cậu muốn cả đời đều hủy trong tay tên câm đó?"

      Tôn Như Ý xong Phan Lôi á khẩu trả lời được.

      Nhìn vẻ mặt bạn tốt đầy căm phẫn. ra rất muốn câu.

      Cuộc hôn nhân này, Lục Chung cũng là người bị hại như .

      mất trong sạch, cả cổ phần Lục gia mình đứng tên, còn có mối tình từng thầm mến. Lục Chung lại mất hết tất cả.
      Last edited: 25/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt46 others thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Hahaha m là ng đọc đầu tiên. M nghi ngờ Phan Lôi lấy Lục Chung là mưu của Lục Tư quá vì thấy đoạn suy nghĩ của Phan Lôi m thấy Lục Tư đc lợi rất nhiều. Có khi là ng hãm hại mẹ Lục Chung cũng nên k bit m đoán đúng k nhở hay là sai be bét:ex10::ex10:
      lonkon95, Phong nguyet, susu2 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @béo xinh đừng hỏi ta nàng ơi :yoyo36: làm đến đâu, đọc đến đó, nên ko biết gì hết :yoyo51: mặc dù biết sơ sơ chút, nhưng cứ xem như ko biết :059::059::059::059::059:
      lonkon95, Haruka.Me0béo xinh thích bài này.

    4. Mizuki

      Mizuki Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      519
      Phan Lôi chỉ là con thỏ mất trí nhớ, sao đấu lại được với Lục Tự chứ, chỉ tội cho Lục Chung với chị:yoyo68:
      Thank nàng!
      LạcLạc thích bài này.

    5. Vân Du

      Vân Du Well-Known Member

      Bài viết:
      604
      Được thích:
      4,746
      Chương 3

      Bị Tôn Như Ý bắt ép, cuối cùng Phan Lôi cũng có cách nào từ chối tham gia lễ trao giải ngày thứ 6.

      Nhưng vừa đến phòng ngủ, lại chạm mặt với bạn cùng phòng khác tên là Chung Phỉ Phỉ

      Bản thân Phan Lôi và Chu Phỉ Phỉ chẳng có gì mâu thuẫn với nhau, chỉ có Tôn Như ý vô cùng ghét Chung Phỉ Phỉ.

      Tôn Như Ý thể nhìn nổi việc Chung Phỉ Phỉ ỷ vào có chút nhan sắc, quyết tâm trèo cành cao muốn biến thành phượng hoàng.

      Phan Lôi lại chẳng nghĩ nhiều, ai cũng có quyền chọn cho mình cách sống.

      Chỉ câu thôi, Chung Phỉ Phỉ chẳng liên quan gì đến cả, cuộc đời ta ra sao, có hứng thú chút nào.

      Chung Phỉ Phỉ ngồi ở bàn trang điểm, nhìn thấy Phan Lôi và Tôn Như Ý vào, tự động lơ Tôn Như Ý.

      “Phan Lôi, cậu về rồi à? Đúng rồi, cậu nhìn giúp mình xem, mình đánh màu son này có đẹp ?”

      Phan Lôi nhìn lướt qua Chung Phỉ Phỉ, môi hồng răng trắng, thầm nghĩ, này mặc dù ham giàu nhưng rất xinh đẹp.

      Làn da mịn màng, vóc dáng thon thả, lại còn rất trẻ, là lãng phí.

      Phan Lôi giống như con cừu hiền lành, đến giúp Chung Phỉ Phỉ chọn màu son, Tôn Như Ý thể nhìn nổi dáng vẻ tử tế của Phan Lôi, loại người như Chung Phỉ Phỉ còn có thể dễ dàng gây khó dễ với , gì đến tên cầm thú bị câm nhà họ Lục kia.

      Tôn Như Ý phát cáu, cất giọng khiêu khích.

      “Nhưng cái lễ trao giải ấy, cậu trang điểm đẹp thế, lại chẳng có ai thèm nhìn…Lúc đó có nhiều ngôi sao vậy, ai còn chú ý đến cậu nữa?”

      Chung Phỉ Phỉ từ trước đến nay bị Tôn Như Ý xoáy quen rồi, cũng tức giận, tiếp tục ngồi chuốt mi.

      “Cậu biết cái gì, lễ trao giải lần này, nghe đổng trưởng Tập đoàn văn hóa Lục thị cũng đích thân đến đấy. Mình nghe Lục tổng còn trẻ lại nhiều tiền, lọt vào mắt ta nghi ngờ gì nữa, đó là con đường ngắn nhất đến thành công, dịp tốt thế sao mình bỏ lỡ được?”

      “Dựa vào dáng vẻ của cậu à…Sao cậu soi mặt vào nước tiểu tự nhìn xem…” Tôn Như Ý dội gáo nước lạnh.

      “Mình soi rồi, quốc sắc thiên hương…Sao, Tôn Như Ý, phục chiến !”

      Thấy hai người lại chuẩn bị đứng dậy lao vào nhau, Phan Lôi vội vàng kéo Tôn Như Ý ra.

      Vì để an ủi Tôn Như Ý, Phan Lôi đành phải chịu thiệt.

      “Được rồi được rồi, cậu nên ầm ĩ với ta như vậy…Mình đồng ý với cậu…Tối thứ sáu mình đến…Mình nhất định mà…”

      hiểu nổi hai người này định thế nào đây, bốn năm rồi vẫn như lần đầu, cứ gặp nhau là ỏm tỏi.

      Hơn nữa, cả hai chẳng ai bảo ai đều xung phong chuyển ra ngoài ở.

      Phan Lôi mừng ra mặt vì phòng của vốn ít nay lại càng ít người, nếu biết bây giờ ra sao nữa.

      Phan Lôi quyết định thứ sáu đến trường tham gia buổi trao giải, ra suy nghĩ vô cùng đơn giản.

      Đầu tiên là để tạm thời an ủi Tôn Như Ý.

      Còn nữa, muốn nhìn Lục Tự chút.

      Nhưng ngoài ý muốn của Phan Lôi, lễ trao giải thứ sáu, Lục Tự đến.

      Thay vào đó, ông chồng bị câm của – Lục Chung lại ở đây.

      Phan Lôi làm cộng tác viên cho lễ trao giải lần này, biết lãnh đạo trường học nghĩ gì, lại để bọn mặc chiếc váy ngắn cúp ngực cùng màu.

      Phan Lôi từ trước đến nay rất ít khi ăn mặc mát mẻ thế, tự nhiên có chút quen.

      Chung Phỉ Phỉ ngược lại khá hài lòng, chỉ thỏa mãn ở chỗ đại khái là có rất nhiều người cũng mặc váy như ta khiến ta thể phô bày ra hết khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của mình.

      Phan Lôi nghĩ nhiều vậy, từ lúc trông thấy Lục Chung ở hội trường, liền cảm thấy thoải mái chút nào.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đây là kiện công khai, sao Lục Chung lại ở đây chứ?

      Là công ty cử đến, hay cố ý đến?

      Nhưng Lục Chung được, sao có thể đến đây làm người phát ngôn, chẳng lẽ định chuyện với người khác bằng tay chắc?

      Trốn sau cánh gà, Phan Lôi dè chừng nhìn người ngồi cách đó xa. Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, lại lạnh lùng như băng, lông mày ngưng lại nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ hờ hững dửng dưng.

      Lục Chung như vậy, là Lục Chung rất bình thường.

      Nhưng hiểu tại sao, Phan Lôi có cảm giác hơi bực bội.

      Có khả năng ? Chắc nghĩ nhiều quá rồi.

      Đúng lúc định thu hồi ánh mắt phát Lục Chung hiểu vì sao lại ngẩng đầu, ánh mắt hướng đến chỗ đứng.

      giây này, Phan Lôi giống như chú thỏ con hoảng sợ cuống quýt trốn ra sau, hành động của quá gấp gáp nên phát ra mình dẫm vào chân Chung Phỉ Phỉ.

      “Cậu muốn chết à?” Đêm nay tâm trạng Chung Phỉ Phỉ tốt lắm.

      ta vốn vì mục đích muốn ve vãn rùa vàng nên mới đến đây, kết quả rùa vàng Lục Tự kia đến, chỉ có mỗi Tổng giám đốc này đến, nghe cũng là công tử nhà họ Lục, nhưng bị câm, lại còn kết hôn rồi.

      Nghĩ đến kế hoạch câu rùa vàng xôi hỏng bỏng , tâm trạng Chung Phỉ Phỉ vô cùng tồi tệ, đúng lúc Phan Lôi giẫm lên chân, trận nước miếng văng ra tới tấp.

      “Cậu có mắt à?”

      Phan Lôi sợ nhiều người chú ý, đành dè chừng cúi đầu xin lỗi.

      Phan Lôi cúi thấp đầu trước mặt Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ liền vứt hoa cài áo xuống đất, hừ tiếng, cuối cùng lắc lư đôi giày cao gót 13 cm rời .

      Rốt cuộc cũng ổn thỏa, ánh mắt Phan Lôi nhịn được thoáng nhìn nơi.

      Nhưng Lục Chung ngồi đó nữa.

      đâu rồi? Lúc này trong lòng Phan Lôi vô cùng bực bội, biết vì đêm nay được gặp Lục Tự hay cách Tập đoàn văn hóa Lục thị đối xử với Lục Chung?

      Chính cũng chẳng hiểu trong lòng mình khó chịu cái gì.

      Đêm nay nhất định phải là ngày may mắn của Phan Lôi.

      Lúc xuống bậc thang, vì tâm trí cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Phan Lôi chỉ kịp “A” tiếng.

      Mặc dù chỉ là mồ côi được nhà họ Lục nhận nuôi nhưng quen với kiểu được chăm chút từng chút , mắt cá chân sưng đỏ lên rất nhanh.

      Tôn Như Ý đau lòng, lập tức muốn đưa bệnh viện.

      Nhưng bây giờ là lúc quan trọng của lễ trao giải, kiếm đâu ra người làm thay đây.

      Phan Lôi vuốt vuốt mắt cá chân của mình, lắc đầu với Tôn Như Ý “ sao đâu, mình ngồi nghỉ lát ổn thôi. Còn nữa, phần việc của mình phiền cậu rồi.”

      đến chuyện này…” Tôn Như Ý thoáng đành lòng. muốn để Phan Lôi chuyện tử tế với Lục Tự nên mới ghi tên Phan Lôi vào.

      ngờ nhân vật chính thấy đâu, chỉ thấy mỗi thằng cha bằng cầm thú này đến.

      Tôn Như Ý vô cùng áy náy, vì vậy chủ động nhận hết việc của Phan Lôi.

      Phan Lôi nghĩ nhiều thế. ở phòng nghỉ dễ dàng nhìn thấy sân khấu trao giải bên dưới.

      Quả nhiên đêm nay người trao giải cho nhân vật nữ chính là đại biểu của Tập đoàn văn hóa Lục thị.

      Tập đoàn văn hóa Lục thị phải cử Lục Chung đến sao? Nhưng nếu như MC mở phong bì ra hoặc để Lục Chung lên công bố giải thưởng làm sao bây giờ?

      Sau đó đúng như những gì Phan Lôi nghĩ, MC tuyên bố nhân vật nữ chính xuất sắc nhất được chọn.

      Lại những trận hò hét vang lên gọi tên ngọc nữ minh tinh Trương Dĩnh, vì ấy diễn bộ phim điện ảnh do Tập đoàn văn hóa Lục thị đầu tư, chẳng những trở thành bộ phim thành công vang dội, mà diễn viên cũng trở nên nổi tiếng.

      “Bên dưới xin được kính mời Phó tổng giám đốc Lục Tư lên trao giải cho nữ diễn viên Trương Dĩnh của chúng ta…”

      Phan Lôi thở phào hơi.

      Sao phải Lục Chung?

      Nghĩ đến cảm xúc của mình cứ xoay quanh người đàn ông này, tâm trạng Phan Lôi càng thêm ấm ức.

      Tâm trạng rối bời, nghĩ lan man, bỗng nhiên đùi có gì man mát, Phan Lôi liền bình tĩnh trở lại.

      Người đàn ông này đáng lẽ phải ở sân khấu trao giải, sao bất thình lình xuất thế này?

      “Sao lại ở đây?”

      Phan Lôi nhìn người đàn ông ngồi xổm trước mặt mình, vẫn lạnh lùng cau mày, sau khi trông thấy mắt cá chân sưng đỏ của , khẽ nhíu mày.

      “Này… còn chưa gì mà…” xong, Phan Lôi mới cảm thấy mình những câu ngớ ngẩn. Lục Chung thể chuyện, chẳng phải vừa xát muối lên miệng vết thương sao?

      Lục Chung dường như phát ra, xắn tay áo lên, nhàng nắm lấy mắt cá chân của Phan Lôi.

      Phan Lôi bị đau, cũng buông tay, lúc sau, ngồi bên cạnh , tay nắn mắt cá chân của , bắt đầu nắn mạnh chút rồi lại chút.

      Bắp chân trắng muốt của tùy tiện đặt đùi người đàn ông, họ chỉ cách nhau lớp quần tây hơi mỏng của người đàn ông đó, Phan Lôi khỏi đỏ mặt.

      Kết hôn hơn nửa năm rồi, nhưng thân mật thế này lại là lần đầu tiên.

      Bầu khí hơi ngượng ngùng, chỉ có thể tìm chuyện để .

      “Em… em tưởng lên sân khấu… em… em giật cả mình…Đối với… Đúng rồi… Người tên là Lục Tư kia là ai thế? Sao em chưa thấy bao giờ…”

      Lấy người câm chỉ có thể ngậm bồ hòn sao?

      Phan Lôi xong cũng khô miệng, Lục Chung vẫn hờ hững. chỉ nhàng xoa chân giúp .

      biết là lý do tâm lý, hay Lục Chung thực tài giỏi. Dần dần, chân Phan Lôi đúng là đau nữa.

      ngẩng đầu nhìn chăm chú người đàn ông nắn chân cho mình, trái tim thoáng rung động.

      Nếu như chuyện được, có thể tự mình giải thích, có lẽ cuộc đời khác.

      “Cái…Em hơi đói… ăn gì chưa?” Rất nhiều suy nghĩ nghẹn nơi cổ họng, cuối cùng chỉ hóa thành câu này.

      Cũng bởi câu này, cuối cùng Lục Chung cũng có phản ứng. ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn đôi má ửng hồng của Phan Lôi.

      “Em còn chưa ăn tối đó…”

      Phan Lôi đỏ mặt, cắn môi .

      dối mất rồi, bữa tối và Tôn Như Ý ăn hết bát mỳ thịt bò to thơm ngào ngạt, chỉ là chẳng biết tìm chủ đề gì để , thể cứ gượng gạo như thế mãi được.

      Điều ngờ tới là hình như Lục Chung biết dối, sau khi đăm chiêu nhìn , trực tiếp đưa tay ra, đè lên bụng .

      Mặt Phan Lôi đỏ đến mức hơi rỉ máu.

      Họ kết hôn được nửa năm, hôm nay mới biết, và chồng mình rất ít khi trao đổi với nhau.

      làm gì thế…”

      Phan Lôi đẩy mạnh tay ra. Mặc dù trong bóng tối họ vô số lần tiếp xúc thân thể đối phương, nhưng trừ lúc ở giường gần gũi vậy, đây là lần đầu tiên.

      Bị Phan Lôi đẩy tay ra, Lục Chung cũng tức giận, dừng chút, đột nhiên dang tay ôm Phan Lôi.

      Phan Lôi phản ứng kịp, được Lục Chung bế lên.

      rốt cuộc muốn làm gì thế…”

      Lục Chung nhướng mày, cánh tay đỡ lấy mông , cánh tay còn lại gần như buông ra. Phan Lôi sợ bị ngã xuống đất, lập tức quấn lấy hông Lục Chung như gấu túi.

      thấy biểu cảm của Lục Chung, chỉ cảm thấy lồng ngực người đàn ông này khẽ chấn động.

      lúc lâu sau, bỗng dưng mới phát .

      Lục Chung cười.

      Cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ có nét mặt lạnh lùng, câu nào, cũng chưa bao giờ chuyện với , ràng khẽ cười.

      thanh rất , như bươm bướm vỗ cánh, như làn gió dịu lướt qua mặt .

      Song, Phan Lôi vẫn nghe được.

      hiểu vì sao cảm thấy mình hiểu Lục Chung chút.

      Ví dụ như, khi nào vui, khi nào cười.

      Như giây phút này đây, lúc ôm chặt, có vẻ rất vui.

      diễn tả nổi.

      Phan Lôi giữ chặt cổ tay người đàn ông ôm mình.

      Chẳng liên quan đến tình .

      chỉ thương xót thôi.

      người thất bại. Như .
      Last edited by a moderator: 25/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt52 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :