1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      đến lúc a nắm quyền cao chị hiểu :yoyo63:

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952
      Chương 14
      Lục Tư sai, Phan Lôi dài dòng tiếng đồng hồ, cảm thấy người trong lòng từ từ có thể cử động.

      Đầu tiên là nắm tay , sau đó chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng hai mắt mông lung nhìn Phan Lôi.

      nhớ Lục Tư , mặc dù Lục Chung có sức lại nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo.

      Khi đàn ông tỉnh táo làm gì đây?

      Chẳng hiểu sao, nghĩ đến đêm đầu tiên Lục Chung cũng uống say, còn hóa thành dã thú.

      Phan Lôi bắt đầu sợ hãi.

      Bi kịch tái diễn chứ.

      " khỏe rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt . Em ngủ trước..."

      Phan Lôi còn chưa kịp ra bước, bị Lục Chung nắm tay trực tiếp kéo lên đầu gối .

      Lục Chung lúc tỉnh táo hiếm khi có tính xâm lược vậy, ngoại trừ ở giường.

      Phan Lôi càng run rẩy ác liệt hơn.

      "Lục Chung... em... em thích... em cực kỳ thích..." cực kỳ thích Lục Chung thế này, Phan Lôi chỉ thích Hươu đốm ngốc nghếch đáng .

      Có mạnh mẽ hơn nữa, cũng ngăn nổi bàn tay to có sức của .

      Sức lực rơi đầu lại rất dịu dàng, giống như vỗ về vậy, khẽ vỗ vỗ đầu .

      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng Phan Lôi vô cùng muốn cuộn mình lại.

      Động tác này thoải mái nhất, mỗi lần được Lục Chung vỗ vỗ đầu, đều rất vui.

      run sợ trong lòng biến đâu mất, Phan Lôi dạng chân ngồi trong lòng , còn vẫn vỗ vỗ đầu .

      Đêm nay Lục Chung rất dịu dàng.

      Phan Lôi ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt Lục Chung, song lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng.

      Chính nụ cười này khiến Phan Lôi hiểu.

      Lục Chung vẫn chưa tỉnh táo.

      Khi Lục Chung tỉnh táo cười, càng buông hết phòng bị thế này.

      "Còn say ư?" Phan Lôi cúi đầu thầm, trong chốc lát lại bị Lục Chung nắm cằm từ từ ngẩng đầu lên.

      "Làm gì..."

      cười tới gần , giống như ngửi được hơi thở dễ chịu vậy, khẽ ngửi ngửi mặt Phan Lôi.

      Hơi ngứa tí, tê tê dại dại.

      Phan Lôi giật giật, bàn tay to mạnh mẽ của Lục Chung dán lên hông , khiến thể nhúc nhích.

      "Rốt cuộc làm gì thế..."

      Mặt Phan Lôi từ từ đỏ bừng, tim đập loạn.

      Giống như, có gì đó muốn xảy ra.

      Lục Chung ngửi ngửi, chậm rãi liếm chóp mũi thẳng của .

      Mùi vị tệ, lại hôn cái.

      Phan Lôi còn chưa kịp phản ứng, nâng cằm lên, hôn môi .

      Đây là lần thứ hai và Lục Chung hôn nhau, Lục Chung ăn bánh trôi, nên lúc hôn trong miệng tràn ngập mùi rượu ngọt.

      khó ngửi lắm, Phan Lôi mơ mơ hồ hồ nghĩ, còn có cảm giác kỳ lạ.

      Hình như rất dễ chịu, ngay cả đầu ngón chân cũng từ từ rúc lại.

      thực khác với ngày thường, thỏa mãn với loại lướt qua liền thôi ấy, ngược lại mở bờ môi ra chậm rãi vào trong thăm dò.

      Có lẽ là bản năng đàn ông.

      nắm eo , lưỡi xâm nhập khoang miệng , còn muốn vào sâu hơn.

      Lúc trước chỉ dịu dàng liếm hôn dần dần thay đổi hứng thú, nhất thời Phan Lôi cách nào chịu nổi, cuống quýt lui về sau, lại bị người đàn ông nắm thắt lưng, lần nữa nhấc lên đầu gối .

      Đồng thời, đôi tay cũng muốn đứng ngoài cuộc luồn dưới váy , cởi quần lót ra.

      làm tới mức này, sao Phan Lôi còn chưa hiểu, uổng phí làm vợ chồng với nửa năm.

      Nhưng, phải thế này.

      Tuy Lục Chung có kỹ xảo, nhưng thô bạo vậy, chẳng qua chỉ đêm đầu tiên mới có.

      Phan Lôi rất sợ hãi, hồi nãy còn đắm chìm trong nụ hôn, giờ cũng tỉnh táo rồi.

      muốn đẩy ra bỏ chạy.

      Nhưng Lục Chung đâu để thoát khỏi móng vuốt mình chứ, nắm tay kéo lại, trực tiếp kéo trở về lòng .

      Thân thể hai người dán sát nhau, gần tới mức Phan Lôi có thể cảm nhận được thứ nóng rực chống đỡ bên dưới .

      "... Lục Chung... Hươu đốm... em thích..."

      Phan Lôi phản kháng, lại hết cách, thân thể chợt nảy lên, vật thô to của đàn ông thành công công thành chiếm đất.

      Vẫn rất đau như cũ.

      Hai chân dang ra cực rộng bị tư thế dùng tay nâng lên hạ xuống càng thêm giày vò người.

      Nước mắt Phan Lôi tuôn rơi, uất ức vô cùng.

      Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay , từ từ, động tác kích thích điên cuồng của chậm hẳn.

      ôm Phan Lôi nhàng vỗ về lưng an ủi.

      Nhưng Phan Lôi vẫn khóc, khóc đến mức người đàn ông phải dừng động tác lại, hoàn toàn lui ra ngoài.

      chỉ thế, còn nhặt quần lót rơi mặt đất mặc cho Phan Lôi lần nữa.

      Sau đó, có hành động nào, vẫn ôm Phan Lôi, bất quá chỉ ôm thôi.

      Hình như cũng rất khó chịu, thở dốc từng ngụm từng ngụm bên tai Phan Lôi, nhưng cưỡng ép tiếp.

      Chẳng biết trôi qua bao lâu, tiếng thở dốc bên tai dần dần yên tĩnh lại.

      Tiếng khóc của Phan Lôi yếu ớt , ràng thứ chống đỡ ngay bụng dưới cũng từ từ khôi phục bình thường.

      Trong lòng thở phào nhõm.

      Giờ có phải kết thúc ? Vậy có thể trở về ngủ rồi.

      Phan Lôi đẩy Lục Chung cái, Lục Chung giật giật, Phan Lôi lại : "Em phải về ngủ."

      Lục Chung hẳn nghe được, lỗ tai giật giật, nhưng ngẩng đầu, vẫn vùi đầu bả vai Phan Lôi.

      Được rồi, đẩy ra lay cũng nhúc nhích, Phan Lôi giãy giụa nửa ngày, cuối cùng từ bỏ.

      Thôi, cứ như thế .

      mệt rồi, cứ để đưa về.

      Mơ mơ hồ hồ, trong đầu Phan Lôi thoáng rất nhiều thứ.

      Cuối cùng, ngủ mất.

      Phan Lôi lần nữa nghe theo đồng hồ sinh học đúng bảy giờ tỉnh lại.

      Xúc cảm dưới lòng bàn tay làm nghi ngờ, mở mắt, ra giống như con mèo vậy, chui rúc trong lòng Lục Chung.

      Hai người nằm cả đêm ghế sô pha.

      Chắc là vì say, nên Lục Chung chưa tỉnh, cho đến khi nằm bên cạnh an phận ngọ nguậy, mới mở mắt.

      Trông thấy Phan Lôi, giống như giật mình, cả người chợt ngã về sau.

      Ghế sô pha đâu chịu được giày vò của , lật mất.

      lát sau, Lục Chung mới từ ghế sô pha bị lật kia từ từ ló đầu ra, dáng vẻ như đứa trẻ làm chuyện sai.

      Cuối cùng, Phan Lôi bị rớt khỏi ghế rất vui cười to vào buổi sáng sớm an tĩnh này.

      Lục Chung, Hươu đốm tiên sinh, sao có thế ngốc nghếch vậy.

      Lục Chung tiên sinh thờ thẫn tự mình sửa soạn xong xuống lầu, khôi phục lại khuôn mặt than ngày thường.

      Lần này, Phan Lôi ăn vội ăn vàng nữa, sau khi thong dong dùng bữa sáng xong, đứng trước mặt Lục Chung.

      "Em bị muộn rồi, mau đưa em tới trường ."

      mặt Lục Chung xuất vệt đỏ ửng, biết là vì rượu hay vì thẹn thùng, nghiêng mặt sang bên còn lặng lẽ liếc Phan Lôi cái.

      Hừ, Phan Lôi rất kiêu ngạo lên xe ngồi, vừa chỉnh đốn túi sách mình, vừa quên dặn dò .

      "Hôm nay đến công ty chắc chắn là đại chiến, đừng tức giận."

      "..."

      Thấy Lục Chung có phản ứng, Phan Lôi thể chịu nổi nữa đá cái.

      "Hươu ngốc, có nghe . Gật đầu cho em."

      Hươu ngốc bị hung hăng ăn hiếp dưới dâm uy, ngoan ngoãn gật đầu.

      Mặc dù chất lượng ngủ chẳng ra sao cả, nhưng hôm nay tâm trạng Phan Lôi cũng tệ lắm.

      Tôn Như Ý cũng biết chuyện nhà họ Lục mở dạ tiệc sinh nhật, lập tức to gan đoán.

      "Sao thế, gặp được Lục Tự cậu thích, xem , sắc mặt hồng hào ít?"

      "Phải ?" Phan Lôi cũng , véo véo mặt mình, hai người chen chúc vào chỗ vậy, lại còn ngủ rất ngon, đúng là có lẽ trời.

      "Nhìn cậu , cười đến mức dâm đãng thế... Chậc chậc chậc... Xem ra tối qua Lục Tự rất tốt với cậu..."

      Tôn Như Ý cắn ống hút, nhà tiên tri dạt dào đắc ý.

      Phan Lôi cũng cực kỳ đắc ý, nghĩ đến Lục Chung có nhược điểm đáng vậy, tâm trạng khỏi tốt đẹp.

      Tâm trạng tốt của Phan Lôi vẫn duy trì cho đến khi Chung Phỉ Phỉ vào lớp.

      Chuyện của Lục Thanh Dương trước giờ liên quan tới , nhưng trong lòng khó tránh khỏi chán ghét.

      Tôn Như Ý cũng nhìn thấy Chung Phỉ Phỉ, bèn bĩu môi.

      "Mẹ kiếp, ông trời ưu ái kẻ đê tiện... Nghe Chung Phỉ Phỉ sắp được đóng phim, còn là phim của tập đoàn văn hóa Lục thị..."

      Phan Lôi cũng kinh ngạc, Lục Thanh Dương thích Chung Phỉ Phỉ tới vậy à, tiếc số tiền lớn muốn nâng ta lên?

      Lục Tự đồng ý ư?

      Nghĩ đến Lục Tự, bỗng dưng Phan Lôi nhớ tới vẻ mặt phức tạp của Lục Tự khi nhìn Chung Phỉ Phỉ ở bữa tiệc.

      Trong lòng khỏi gióng hồi chuông cảnh giác.

      Lẽ nào Lục Tự cũng thích Chung Phỉ Phỉ?

      Dù sao, hình như ngoại trừ Hươu ngốc nhà , đàn ông khác đều thích người đẹp có hào quang bắn ra bốn phía.

      Trong lòng Phan Lôi có khúc mắc, cũng cách nào thản nhiên đối mặt với Chung Phỉ Phỉ.

      Sau khi tan học tính về thẳng nhà.

      Chung Phỉ Phỉ nhìn từ xa thấy cứ lảng tránh, trong lòng cười lạnh tiếng.

      có thể tránh được nhất thời, nhưng thể tránh được cả đời.

      ta chắc chắn phải đứng ở thành phố này, thậm chí đỉnh cao của thế giới, để những người từng khinh thường ta thấy. Chung Phỉ Phỉ này rốt cuộc là mặt hàng gì.

      Oan gia ngõ hẹp.

      Tôn Như Ý để quên đồ ở ký túc xá, tạm thời chạy về lấy.

      Phan Lôi ở phòng dạy học xa chờ Tôn Như Ý lấy đồ.

      Chưa thấy Tôn Như Ý, Chung Phỉ Phỉ sang đây.

      thể buông tha, thể tránh né.

      "Phan Lôi, cậu có ý kiến với tôi sao?"

      Chung Phỉ Phỉ cũng vòng vo, thẳng.

      Phan Lôi cắn môi, Chung Phỉ Phỉ này mặt dày , Tôn Như Ý sai rồi, thế giới này phải ưu ái cho kẻ đê tiện, mà đặc biệt ưu ái cho kẻ mặt dày.

      Ngẩng đầu lên, Phan Lôi khôi phục dáng vẻ ngày thường.

      " phải đâu, cậu nghĩ nhiều rồi."

      Chung Phỉ Phỉ đâu dễ bỏ qua cho Phan Lôi chứ, vén mái tóc xoăn dài dài, mỉm cười : "Kỳ mình có thể hiểu cảm nhận của cậu, ngờ chúng ta trở thành người nhà... Mình cũng ngờ được..."

      Thấy Phan Lôi vẫn lời nào, Chung Phỉ Phỉ còn thêm: "Đúng rồi, tối qua Thanh Dương bảo Lục Chung nhà cậu giao công ty điện ảnh ra, tiếp nhận gì đó... À đúng rồi, chuyện hậu cần... đại công tử vẫn còn là nhân viên nội bộ, việc này sao có chút cảm giác biết trọng nhân tài nhỉ..."

      Phan Lôi nhịn nổi nữa, bất kì ai tốt với Lục Chung, tức giận.

      "Rốt cuộc muốn gì?" Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, " có gì, mặc kệ thế nào, cũng nhờ Lục Chung nhà cho tôi cơ hội này, như vậy , hôm nay tôi tới công ty trang điểm thử, cậu muốn với tôi ... Có lẽ, tâm trạng Thanh Dương tốt... thay đổi quyết định đấy..."
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt45 others thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Me no chu cai con CPP, ngta moi cho mot chut mau sac ma no da muon nhuom ca phuong vai :029::029::029::029::029:
      trạch nữ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      :yoyo48::yoyo48: @Tiểu Yên đâu vậy , quay lại đây *túm quần* *níu kéo* :yoyo23::yoyo23:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15
      xe taxi Phan Lôi luôn mất tập trung nghịch điện thoại, Chung Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh còn có tâm trạng vài câu với Phan Lôi, sau khi nhận được mấy tiết đơn trả lời của Phan Lôi cũng dừng chủ đề, trong nháy mắt lại biến thành người đẹp lạnh lùng, cao quý.

      Ban đầu Phan Lôi cũng nghĩ tới.

      cảm thấy dựa vào giao tình giữa và Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ giúp .

      Quan trọng hơn là, chưa từng nghĩ Lục Thanh Dương là kẻ háo sắc tầm thường vô dụng, vì nữ sắc có thể dễ dàng thay đổi quyết định.

      Ông ta thích Lục Chung, cũng phải chuyện ngày ngày hai.

      Thậm chí, con trai hai còn quan trọng hơn Lục Chung, người cha như vậy, sao có thể đứng về phía con trai chứ.

      Lúc tới lầu dưới tập đoàn văn hóa Lục thị, Phan Lôi chần chừ.

      chưa từng tới đây, hơn nữa nghĩ hôm nay, tâm trạng Lục Chung nhất định tốt.

      có ích gì?

      Nhưng, khi hoàn hồn, thang máy lên tầng mười tám.

      nhớ mang máng, Lục Chung làm ở tầng mười tám.

      'Đinh' tiếng, đến lầu mười tám rồi.

      Phan Lôi hơi do dự, lại nghe Chung Phỉ Phỉ ở sau lưng : "Vậy tôi lên tầng hai mươi hai tìm Thanh Dương nhé, bye bye"

      Câu này khiến Phan Lôi hạ quyết tâm, muốn thăm Lục Chung.

      Có điều, khiến thất vọng rồi, Lục Chung ở tầng 18.

      Hỏi vài người mới biết Lục Chung bị điều xuống tầng 14.

      Ở tập đoàn văn hóa Lục thị, tầng càng cao có nghĩa là chức vị càng cao. Ví dụ như phòng làm việc của tổng giám đốc Lục Tự ở tầng 20, phòng làm việc của Lục Thanh Dương ở tầng 22.

      Hít hơi sâu, Phan Lôi lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Lục Chung.

      Còn chưa kịp nhấn phím gửi, chợt nghe phía trước có giọng hưng phấn vang lên.

      "Chị dâu, sao chị tới đây?"

      theo Lục Chung, Phan Lôi cũng quen biết Lục Tư. Nhất là trong công ty lớn thế, chẳng quen ai, cảm giác này tốt chút nào.

      "Chị tới tìm lão đại à?" Lục Tư cười rất to, với Phan Lôi.

      "Tôi..." Phan Lôi gật đầu, "Họ ấy ở tầng 14."

      "Đúng vậy" Lục Tư dường như để ý tới việc Lục Chung bị giáng chức, "Tôi đưa chị xuống."

      " cần đâu." Thấy tay Lục Tư vẫn còn ôm văn kiện, biết công việc của bận rộn, Phan Lôi vội vã lắc đầu, " tôi biết phòng làm việc của ấy , tôi tự tìm."

      Cuối cùng, Phan Lôi hơi do dự hỏi: "Tâm trạng ấy thế nào?"

      Lục Tư nhướng mày, trả lời lấp lửng: "Ai biết chứ, chị dâu, chị cũng biết mà, ấy đó, có bao giờ để lộ ra ngoài đâu."

      Đáp án này ràng khiến Phan Lôi hài lòng, gật đầu, sau khi cảm ơn Lục Tư, bèn xuống lầu dưới.

      Lúc này, Lục Tư phía sau còn thêm: "Chị dâu, lão đại… lão đại thích ăn bánh bao thịt. Ở tiệm đối diện công ty có bán đấy.”

      Nửa giờ sau.

      Phan Lôi mang theo mấy cái bánh bao trở lại lầu dưới tập đoàn văn hóa Lục thị.

      thể hiểu nổi, tại sao vì câu của Lục Tư lại phải trăm cay nghìn đắng chạy mua bánh bao chứ, hơn nữa còn phải xếp hàng mười mấy phút.

      Phan Lôi hừ hừ, nhưng ném cái túi tay , chỉ nhấn nút tầng 14 trong thang máy.

      Cả đoạn đường lo suy nghĩ, chú ý tới có đám người bước vào thang máy.

      tự giác đứng nép vào góc, ngờ trong đám người đó có người ngửi được chợt : "Ai mua bánh bao đấy, thơm quá."

      vừa thế, toàn bộ chú ý của mọi người đều dồn người Phan Lôi.

      Phan lôi đỏ mặt, dán vào vách thang máy lại hơi rụt ra sau, để ý, trong đám người kia, có gương mặt quen thuộc, "Lôi Lôi, sao em tới đây?"

      Khi tới tầng 10, người trong thang máy ra ít.

      Trong thang máy chỉ còn lại vài người cấp cao, còn có Lục Tự và Phan Lôi luống cuống tay chân.

      Lục Tự nghiêm túc như trước kia, nhích lại gần Phan Lôi, "Hửm, thơm , sao em biết thích ăn bánh bao của tiệm này?"

      Lục Tự cũng thích ăn bánh bao của tiệm này sao? Phan Lôi hoàn toàn biết.

      Lục Tự tự mình cầm lấy túi bánh bao kia ước lượng, lúc này chẳng biết Phan Lôi nghĩ gì, chợt cướp lại túi bánh bao, "Cái này, em phải mua cho ."

      xong, trong thang máy trầm mặc trận, Phan Lôi có ngốc hơn nữa cũng biết, mình lời nên .

      Khá may mắn là, tới tầng 14, Phan Lôi ôm túi bánh bao như ôm bom vậy, nhanh chóng lao ra khỏi thang máy.

      Để lại đám đàn ông có vẻ mặt thâm sâu khó dò.

      Ở tầng 14, Phan Lôi nhanh chóng tìm thấy Lục Chung.

      "Có cần tôi dẫn đường cho ?"

      thư ký làm tròn bổn phận của mình, vừa để lộ dấu vết quan sát trẻ mặc quần jean và T-shirt trước mặt.

      Tuy vừa được điều tới bộ phận này lâu, nhưng rèn luyện trong xã hội mấy năm, sớm luyện được năng lực quan sát sắc mặt và đoán ý đối phương.

      Ông chủ trước của , Lục Vĩnh, là tên cặn bã, rượu chè, gú, cờ bạc, thiếu thứ gì, còn thường xuyên ngoài sáng trong tối ăn đậu hũ của .

      Lãnh đạo mới tới nghe đánh lãnh đạo cặn bã trước đó bị thương nên bị điều tới đây, nghe là công tử chính thống của nhà họ Lục, đáng tiếc là người câm.

      Có điều thư ký có ấn tượng tệ với người sếp này, có lẽ do lần đầu tiên tới bảo pha cà phê, còn đỡ lấy đống văn kiện lung lay sắp đổ tay .

      thư ký thầm đoán qua cách ăn mặc của bên cạnh có quan hệ gì với sếp, đúng lúc, cửa mở, sếp mới của ra, khuôn mặt luôn hờ hững trông thấy trước mặt thoáng thả lỏng chút.

      còn chưa kịp mở miệng, vị sếp mặt lạnh nhà nắm tay kia vào phòng làm việc.

      Được....

      tuyệt tình....

      thèm gật đầu chào hỏi với câu.

      Nhưng mà.....

      Cũng rất khốc á.

      Mắt thư ký lấp lánh, đồng thời thầm nắm chặt tay, xem ra bản thân mình lại nắm được tin tức lớn đây.

      Sếp, sếp hình như có bạn rồi.

      Lúc thư ký vội vàng muốn chia sẻ tin tức bát quái này với đồng nghiệp, Phan Lôi được Lục Chung dắt vào phòng làm việc.

      rót cho ly nước, Phan Lôi uống hớp để xuống.

      Nhớ tới túi bánh bao tay, Phan Lôi đưa cho Lục Chung

      "Cho , bánh bao thịt nè."

      Lục Chung nhìn cách kỳ quái, dường như nghĩ sao biết sở thích của thế.

      Phan Lôi bĩu môi, gì, ánh mắt đảo vòng căn phòng.

      Lộn xộn , hình như Lục Chung vừa mới thu dọn phòng làm việc, khắp phòng đều lung tung, tài liệu và bụi bặm chồng chất.

      Lục Chung vẫn còn mặc sơ mi trắng sáng nay, bất quá áo khoác bị tùy tiện vứt ghế salon, tay áo vén lên, hình như dọn dẹp phòng làm việc.

      Khuôn mặt thản nhiên, nhìn ra được vui hay giận, Phan Lôi nhìn chằm chằm lúc, cũng chẳng biết gì, chỉ có thể câu buồn tẻ: “Bánh… bánh bao kia nguội mất… ăn sao?"

      Quả nhiên Lục Chung thích ăn bánh bao.

      Bánh bao to bằng nắm tay Phan Lôi, đặt trong lòng bàn tay lại chẳng thấy lớn chút nào.

      Nhưng Phan Lôi nhận thấy, rất vui.

      Ăn vài miếng, mặc dù để lộ thích, nhưng Phan Lôi biết, thực rất thích.

      Lúc Lục Chung ăn, Phan Lôi giúp thu dọn ngăn tủ.

      biết có phải do đây là phòng làm việc ban đầu của Lục Vĩnh ? Phan Lôi luôn cảm thấy phòng này có khí dâm đãng, trụy lạc.

      Có lẽ suy nghĩ nhiều rồi, Phan Lôi nhún vai, tính thu dọn tài liệu trong tủ, vừa mở cửa tủ ra, vài hộp này nọ rớt xuống.

      Sau khi Phan Lôi nhìn mấy hộp lăn tới chân mình, cuống quít lùi về sau mấy bước, tài liệu tay cũng lung lay sắp đổ.

      tưởng mình đứng vững, bỗng nhiên có bức tường thịt kiên cố chắn phía sau.

      tay ấm áp, Lục Chung tóm lấy đống tài liệu nghe lời bay tứ tung.

      Phan Lôi hoảng sợ quá độ, vỗ vỗ ngực.

      Suýt chết, biết ngay Lục Vĩnh phải đồ tốt đẹp gì mà.

      Có ai để nhiều 'áo mưa' trong phòng làm việc chứ.

      cảm thấy bẩn chết được, Lục Chung nhìn theo tầm mắt cũng phát .

      nắm tay , để ngồi xuống salon, tự mình nhặt mấy hộp kia, vứt vào thùng rác.

      Lúc này, Phan Lôi dám lộn xộn nữa.

      Lần này là áo mưa, dù chưa dùng qua, nhưng ai biết tên Lục Vĩnh kia, vừa bẩn vừa bậy, còn cất giấu vài thứ ưa nổi ở đâu nữa.

      Phan Lôi ngồi ghế salon ngắm Lục Chung thu dọn đồ đạc.

      tại, có thời gian nghiên cứu nét mặt Lục Chung rồi.

      Tuy khác lúc bình thường mấy, nhưng từ cái khẽ nhíu mày của , Phan Lôi có thể thấy được, vẫn còn tức giận.

      nhìn nổi thêm, Phan Lôi tới kéo tay .

      "Đừng dọn nữa… nghỉ ngơi chút .” Nhìn đồng hồ Phan Lôi tiếp: "Sắp trưa rồi, em đói bụng, em chưa ăn gì hết… ăn ...."

      Lời còn chưa xong, cửa bị đẩy ra.

      thư ký lúc nãy mang hai hộp cơm bước vào.

      "Lục tổng, cơm hộp đặt tới rồi."

      Hóa ra Lục Chung đặt cơm hộp, từ lúc nào nhỉ.

      Có điều cũng tốt, cuối cùng Lục Chung cũng ngừng thu dọn.

      Phan Lôi nhìn phòng làm việc bừa bộn, thêm chuyện tìm thấy 'áo mưa' lúc nãy, thực muốn ở đây ăn uống gì.

      lôi kéo Lục Chung, hai người ra hành lang ăn cơm.

      Lục Chung đặt suất ăn rất phong phú, có thịt bò Phan Lôi thích ăn, còn có cánh gà nướng.

      Rất ít khi ăn bên ngoài, Phan Lôi ăn rất vui vẻ, bụng no căng, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, kéo Lục Chung rất nhiều rất nhiều chuyện.

      Lục Chung có biểu cảm gì, nhưng thỉnh thoảng lúc ngừng lại, khẽ dừng động tác, tỏ vẻ đáp lời .

      Cuối cùng, Phan Lôi ăn no đến mức chịu nổi, tựa vào vai Lục Chung, ợ cái.

      "Vẫn vui sao?" Phan Lôi thục nữ chút nào vuốt bụng, lẩm bẩm: "Sáng nay, đồng ý với em, tức giận mà..."

      Lục Chung phản ứng.

      Phan Lôi bò dậy, tới trước mặt Lục Chung, "Nè, em mua bánh bao thích ăn nhất cho ăn, còn tức cái gì... đừng tức giận mà… có thể trả lời em câu được chữ cũng được..."

      Duy trì tư thế này rất lâu cũng thấy Lục Chung thả lỏng.

      Nửa ngày sau, Phan Lôi cũng mệt mỏi, trượt xuống bờ vai Lục Chung, rất lâu rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. "Nếu , em hôn nhé?
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, thuyt49 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :