1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 97

      Cũng ngạc nhiên như Phan Lôi còn có Tiết Cương.

      Theo Tiết Cương, mặc dù Phan Lôi hơi lớn tuổi, song thoạt nhìn cũng coi như con rượu xinh xắn lả lướt, lúc ngoan ngoãn tựa vào Lục Chung, còn có loại tư vị đặc biệt. Khi Tiết Cương mới ra ngoài lăn lộn, luôn tự phụ dáng dấp có mấy phần phong lưu, trong nhà có tiền, vô số phụ nữ như ruồi nhặng bu vào.

      ngờ, còn ăn quả đắng người phụ nữ.

      Người phụ nữ này, có mấy phần xinh đẹp, tuổi tác chắc hơi lớn, bên cạnh còn có người bạn trai tuyệt đẹp.

      tưởng người đàn ông này là tên trai bao vô dụng, ăn bữa còn phải Phan Lôi trả tiền. Lần đó kiểm tra lái xe say rượu để bọn họ thoát dễ dàng khiến Tiết Cương sâu sắc suy nghĩ.

      Nhà Phan Lôi hẳn tệ, người đàn ông kia hẳn là tên trai bao vô dụng.

      Porsche có là gì, chắc chắn Phan Lôi mua cho .

      Bây giờ phú bà thực biết trung trinh, ngay cả ngang nhiên bao nuôi trai bao cũng làm được.

      thực tế, Phan Lôi cũng nghĩ thế. Mặc dù thích Hệ Hoa, song nếu Hệ Hoa thực thích hợp đóng quảng cáo kia, cũng phản đối.

      Chuyện này, hỏi tiểu Lữ, sau đó cũng thể nào chen vào.

      Nghe buổi phỏng vấn đó có vòng sơ loại và bán kết, kết quả sau này ra sao, quan tâm.

      Bất quá, ngày hôm sau lúc ở văn phòng có việc gì làm, bỗng nhiên Lục Chung ra.

      đâu vậy?”

      Lục Chung đặt văn kiện lên bàn , ý bảo ra ngoài với .

      Phan Lôi ở công ty, luôn luôn rất nghe lời Lục Chung.

      Người chỉ tay năm ngón ở công ty tối về ngoan ngoãn bị khống chế, loại cảm giác tương phản này tồi.

      Phan Lôi mang giày cao gót, đường theo Lục Chung xuống lầu.

      Trong quá trình, giày cao gót hơi mệt, Lục Chung ngừng mấy lần. Sau đó sau khi tiến vào thang máy, ban đầu cũng có người, nhưng càng xuống tầng trệt, người dần dần nhiều hơn.

      cũng có chút thở gấp. Nhiều người lại là gian giam cầm, vẫn còn hơi sợ hãi.

      Lúc này, Lục Chung nhích lại gần, khéo léo che trước ngực mình.

      Ở công ty, biết quan hệ hai người họ chỉ có tiểu Lữ và Lục Tư, cho nên ngay cả tư thế bảo vệ như thế, hai người cũng đứng sát đối phương, ngược lại cách khoảng.

      Rất gần, nhưng là khoảng cách rất an toàn.

      Cũng biết tại sao, bỗng dưng Phan Lôi đỏ mặt.

      Sau khi ra khỏi thang máy, Lục Chung rất chậm.

      Chắc đợi .

      Thấy khuôn mặt đỏ bừng, nhíu mày.

      Mặt đỏ càng ác liệt hơn, toàn thân đều nhịn được thoáng run run.

      Lục Chung thấy vậy, cuối cùng nhịn nổi, bật cười, ngắm con đà điểu đỏ mặt, cảm xúc khỏi dâng trào, muốn kéo vào lòng.

      Đúng lúc này, tiểu Lữ mở cửa, gật đầu với .

      “Lục tổng, cuộc phỏng vấn chuẩn bị xong.”

      tiếng này, khiến hai người đều phục hồi tinh thần.

      Phan Lôi vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, lướt qua Lục Chung, vội vã chạy vào phòng làm việc.

      Phan Lôi cũng biết đây là cuộc phỏng vấn quảng cáo, mà Phiến Tử trước đó.

      Đợi bước vào, cũng chú ý Hệ Hoa.

      Căn phòng còn mấy , mỗi người đều có vóc dáng đẹp, khuôn mặt xinh xắn. Toàn là đại mỹ nhân, có thể mỗi người vẻ.

      Phan Lôi dừng chút, vẫn chưa phản ứng kịp, Lục Chung từ phía sau tới. cố tình sao? Lúc sượt qua người, khẽ trêu lòng bàn tay .

      Phan Lôi lại đỏ mặt.

      Hiển nhiên Hệ Hoa cũng ngây ngẩn cả người khi Phan Lôi và Lục Chung tiến vào. ta và Tiết Cương đều cho rằng Phan Lôi có chút tiền, nhưng Lục Chung là tên ra hồn.

      Nhưng khi người phỏng vấn giới thiệu đây là tổng giám đốc Lục thị và thư ký tổng giám đốc, ràng ta ngây ra.

      Người đàn ông từ đầu đến cuối xem ta, hóa ra có thân phận hiển hách tới vậy.

      Nhất thời, trong lòng Hệ Hoa có ngũ vị lẫn lộn, đến cuối cùng, trông thấy người đàn ông có khuôn mặt điển trai lạnh lùng, trong lòng xuất loại cảm giác muốn chinh phục.

      biết chinh phục người đàn ông kiểu này, có cảm giác gì.

      Vì có suy nghĩ như thế, nên có thể Hệ Hoa sử dụng hết khả năng.

      Từ góc độ công bằng mà , Hệ Hoa giỏi ca múa, quả thực đứng nhất nhì trong mấy kia. Nhưng tình Phan Lôi thích ánh mắt ta, quá trần trụi, phu nhân chính thức đây còn ở chỗ này đó, ta trắng trợn quyến rũ chồng rốt cuộc có ý gì.

      Phan Lôi đổ bình dấm chua.

      chưa kịp đen mặt, Lục Chung trực tiếp ra tay.

      cuộc phỏng vấn, theo lý thuyết còn có vòng thứ hai vòng thứ ba, song Lục Chung trực tiếp xua tay, tiện tay chỉ trong số đó.

      Tiểu Lữ sáng tỏ, với các còn lại: “Cảm ơn mọi người mến Lục thị, lần phỏng vấn này kết thúc.”

      Hệ Hoa ngờ bản thân bị loại, nhất thời mặt có chút nén được giận.

      Phải biết rằng điểm ta cao nhất.

      “Tôi có thể biết tại sao tôi bị loại ? ràng điểm tôi cao nhất mà?”

      Lục Chung căn bản để ý ta, gật đầu với Phan Lôi, chuẩn bị .

      Lúc này, Hệ Hoa bèn vọt tới, ngăn cản hai người, “Nguyên tắc tuyển dụng của Lục thị chẳng phải công khai sao? Tôi muốn hỏi dựa vào cái gì chúng tôi có thực lực lại bị chặn ngoài cửa, còn ta dựa vào quan hệ có thể ngồi vị trí thư ký tổng giám đốc?”

      Hệ Hoa chỉ vào Phan Lôi, cực kỳ cam lòng.

      “Tôi từng xem quy định của Lục thị, nhân viên được có quan hệ nam nữ. Tổng giám đốc Lục, đừng muốn khơi mào tiền lệ này nhé?”

      Đây là nhằm vào . Tốt, Phan Lôi híp mắt.

      Phan Lôi hít sâu hơi. Nếu là Hệ hoa, cũng ngu xuẩn tới thế. Dù sao là người diễn xuất, nguyện vọng lớn nhất chính là diễn xuất và nổi tiếng.

      Đắc tội Lục Chung, lẽ nào ta nghĩ ta còn có thể diễn xuất ở thành phố này sao?

      Nhưng hắt nước bẩn lên người , còn có thể bàng quang ngồi xem à?

      Lục Chung vẫn có hành động, Phan Lôi đứng dậy.

      “Xảy ra chuyện gì? là ai, có tư cách gì tôi như vậy?”

      Hệ Hoa sững sờ, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi biển khiến ta tưởng Phan Lôi, là quả hồng mềm.

      Nhưng hôm nay xem ra, vốn dĩ phải con cừu , mà là con cọp mẹ.

      “Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy công bằng…” Hệ Hoa chậm chạp .

      công bằng? dựa vào cái gì cảm thấy công bằng?” Phan Lôi cười lạnh, “Lẽ nào dựa vào có điểm số cao nhất sao? Tôi cho biết, ở trước mặt tổng giám đốc Lục chúng tôi, ấy có quyền phủ quyết. câu thôi, ấy được, là được. Ngược lại, ấy bị loại, vĩnh viễn knock – out! Quy tắc sao… Quy tắc là ấy định!”

      Sắc mặt Hệ Hoa trắng bệch, “Nhưng… nhưng mấy người là công ty lớn… công ty lớn…” Tùy tiện như thế thực được ư?!

      “Công ty lớn sao?! Đứng ở góc độ công ty lớn, chúng tôi cho rằng thích hợp với nhân vật này, đây là quyết định tốt nhất.” Con ngươi trầm xuống, Phan Lôi tới bên cạnh Lục Chung, chủ động kéo tay , “Còn tại sao tôi có thể ở chỗ này? cũng quy định của Lục thị chúng tôi là cho phép cộng có quan hệ nam nữ, cũng đâu cho phép vợ chồng. Tôi là bà chủ Lục thị, tôi giống ấy, cũng có quyền phủ quyết, đáp án thế này, hài lòng chưa?”

      Sắc mặt Hệ Hoa trắng bệch như tờ giấy, lúc này tiểu Lữ còn quên bổ sung câu.

      “Xin lỗi, tiểu thư, còn chuyện nữa, phu nhân chúng tôi mới chính là người nắm quyền Lục thị, tổng giám đốc Lục chúng tôi chỉ bán mạng cho phu nhân thôi.”

      Tiểu Lữ cười vẫy chào, sau đó nhanh chóng có bảo vệ dẫn Hệ Hoa ra ngoài.

      Vài người trong phòng đều là nhân viên cấp cao, ngờ vị thư ký mới tới lại là phu nhân tổng giám đốc.

      Hèn gì ngày thường thấy hai người họ hơi mờ ám.

      Đưa Hệ Hoa rồi, Phan Lôi thở dài hơi, xoay đầu lại nhìn Lục Chung, nụ cười mặt làm sao cũng giấu được.

      “Hừ, lần này hài lòng chứ.”

      Cầm tay Lục Chung, Phan Lôi oán trách, “Đều tại , sau này sao em có thể làm đây?”

      Lục Chung nhìn lướt qua căn phòng, những người khác trong phòng lập tức gật đầu, “Phu nhân, yên tâm, chúng tôi chắc chắn giữ bí mật.”

      “…”

      Đám người kia xuôi theo chiều gió nhanh .

      Bất quá, trước khi kết hôn Phan Lôi vẫn chưa muốn công khai, có lẽ như vậy là biện pháp tốt nhất.

      Hai người trước sau về tới phòng làm việc.

      Phan Lôi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị lừa.

      “Hươu ngốc, đừng cố ý nha.”

      Ban đầu, Lục Chung rất chỉ trích việc công khai quan hệ hai người, lần này sao chủ động dẫn phỏng vấn người mới chứ.

      Lục Chung ngồi ghế salon, thuận thế kéo Phan Lôi ngồi lên đùi, nắm tay xoa xoa phen.

      “Này, đừng lảng sang chuyện khác. cố tình… biết Hệ Hoa đó phải đèn cạn dầu, còn cố ý làm ta tức giận, muốn chọc tức em ư…”

      Lục Chung vẫn mỉm cười, sau khi Phan Lôi tức giận bĩu môi, mới hôn cái.

      Xoa tay viết: Chẳng phải em muốn báo thù sao?

      Phan Lôi phản ứng kịp, nện Lục Chung cái.

      “Em đâu hẹp hòi như … Tuy ta rất đáng ghét, nhưng chuyện trước đó lâu như vậy mà còn nhớ , cũng là…”

      Lục Chung vẫn cười, càng dùng sức xoa tay .

      Phan Lôi tựa vào lòng , nhớ lại dáng vẻ ngự tỷ ban nãy của mình, cũng thể tin nổi.

      ngờ, em cũng có thể mạnh mẽ thế.”

      Đâu chỉ mạnh mẽ, đơn giản là xinh đẹp.

      Lục Chung hôn trán cái, biết lúc đó phần nguyên nhân là ghen tuông, phần còn lại là bảo vệ .

      luôn đứng trước mặt , bảo vệ .

      Thực ra, ba vợ đúng.

      Thoạt nhìn, có thể gặp được người nhà họ Lục nuôi lớn tới thế, để lo cơm áo cũng coi như may mắn của . Nhưng có thể gặp được được , thực ra lại là may mắn của .

      Ôm chặt người con trong lòng, Lục Chung hít sâu hơi, thực là may mắn của .

      biết may mắn cỡ nào, mới có thể gặp được người như .

      Phan Lôi càng nghĩ càng thấy hơi kỳ quái.

      từ trong lòng Lục Chung ngẩng đầu lên, “Được rồi, ban nãy tiểu Lữ cái gì mà em là người nắm quyền Lục thị, là ý gì?”

      Lục Chung nhìn , càng dùng sức xoa tay .

      “Có phải làm gì gạt em ? Hay… hay đồng ý chuyện gì với hai em?”

      Lục Chung lắc đầu, cúi đầu hôn lên bờ môi lải nhải.

      phải bọn họ ép buộc.

      cam tâm tình nguyện.

      là tốt nhất.

      cho thứ tốt nhất.

      Cho hết toàn bộ.
      Uyên Sama, gemikat, thuyt12 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Vĩ thanh (thượng)
      Lục Chung và Tô Giác gặp mặt là vì Tô San.

      Đương nhiên, Phan Lôi chỉ cho rằng hai em xóa bỏ hiềm khích lúc trước.

      tại Lục Chung thường xuyên đến Phan gia, mẹ Phan Dụ là mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, nhất là Lục Chung còn có tài nấu nướng, Phan Dụ và ba Phan nhanh chóng bị đá ra ngoài thương tiếc.

      Hiển nhiên, Lục Chung có thể ở lại ăn cơm, nhưng thể qua đêm.

      Điểm này, người nhà họ Phan nhất là Phan Dụ khá kiên trì.

      Em mình còn chưa chính thức lên xe hoa, giữ đàn ông lại qua đêm giống cái gì.

      Đối với lần này, Lục Chung cũng gì, chẳng qua ở công ty táy máy tay chân với nhiều hết mức.

      tại ở công ty mặc dù quan hệ hai người vẫn bí mật, song mấy nhân viên cấp cao đều biết quan hệ hai người, ngày thường lời và việc làm cũng tôn trọng Phan Lôi hơn mấy phần.

      Bình thường Lục Chung bề bộn nhiều việc, Phan Lôi làm thư ký cũng bận rộn theo .

      Song hiệu suất của Lục Chung rất cao, luôn có nhiều thời gian╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮với .

      Trước đây vô cùng chống đối việc thể tình cảm ở nơi công cộng, giờ nghĩ lại là do Phan Dụ ép quá gắt, ở Phan gia phòng như phòng sói vậy, cho nên ở công ty đặc biệt… đói khát.

      Hôm nay, Lục Chung nhận được tin nhắn bèn vội vàng ra cửa.

      Phan Lôi tùy tiện hỏi câu đâu thế.

      Lục Chung xoay đầu lại, con ngươi cười cười, gõ hai chữ, Tô Giác.

      Đối với lần này, Phan Lôi hơi bất ngờ. Lục Chung ưa Tô Giác là chuyện rất lâu rất lâu rồi.

      Đến bây giờ, vật đổi sao dời, cuối cùng hai người cũng hòa thuận sao?

      Đối với kết quả này, Phan Lôi vui vẻ ra mặt.

      Mặc kệ thế nào, ấn tượng dành cho Tô Giác rất tốt, nếu Lục Chung, đương nhiên hi vọng quan hệ hai người có thể cải thiện tốt hơn.

      Song biết là, lý do Lục Chung tìm Tô Giác phải vì hòa thuận.

      Mà là vì Tô San.

      Mấy ngày trước, Tô Giác ở bên Mỹ gửi tin cho Lục Chung.

      Tô San mất tích.

      Có lẽ, Tô San coi như có bản lĩnh, bị giam ở bệnh viện tâm thần còn có thể chạy thoát.

      Xem ra, năm đó nhổ cỏ tận gốc là rất cần thiết. Lục Chung hối hận bản thân ra tay tàn nhẫn.

      Tính tình Lục Chung, Tô Giác coi như hiểu , chẳng qua lời dặn dò của Tô Thắng Tường, Tô Giác cũng thể xem .

      “Bên kia hi vọng cậu có thể tha cho Tô San.”

      Tha cho ta lần? Lục Chung nở nụ cười.

      câu thôi.

      tìm đường chết chết.

      tại hòa nhã rất nhiều, cũng có con trai, sau này còn có thể có con , chẳng muốn hai tay mình tắm máu tươi sạch , quan trọng hơn là hi vọng Phan Lôi lo lắng. Nhưng nếu bản thân Tô San muốn sống, rất thích thành toàn cho ta.

      “Tô San tôi tìm được… Chỉ hi vọng cậu, nếu tìm được nó trước bước, hãy xuống tay lưu tình.”

      Tô Giác khẩn cầu.

      Lục Chung gật đầu, cũng lắc đầu.

      có hứng thú gì với Tô San, bất quá Tô San chạy khỏi bệnh viện tâm thần, chắc do chấp niệm chưa tiêu tan. Có lẽ, vẫn muốn tìm Phan Lôi gây .

      người phụ nữ như vậy, sao có thể xuống tay lưu tình.

      Nhất là, Phan Dụ tiết lộ xấp hình trong tay trước đây là do Tô San tuồn ra, Lục Chung càng hạ quyết tâm hơn.

      Đối với tất cả mọi thứ bất lợi cho mèo ngoan nhà , đều cần diệt cỏ tận gốc!

      Thấy Lục Chung bị lay động, Tô Giác thở dài tiếng.

      biết Lục Chung quyết định rất ít người có thể thay đổi, trừ phi người này là Phan Lôi.

      Song tại Phan Lôi mất ký ức, muốn vì chuyện này mà làm lo lắng.

      Tô Giác thông minh chuyển chủ đề.

      “Nghe hôn lễ hai người tổ chức vào tháng mười?”

      Nhắc tới Phan Lôi, sắc mặt Lục Chung ràng dịu dàng hơn. gật đầu.

      biết chấp niệm trong lòng vẫn còn gì, trái tim Tô Giác thoáng đau nhói, nhưng trong nháy mắt biến mất ngay.

      “Chúc mừng hai người. Sau này… đối đãi ấy cho tốt, đừng lúc nào cũng tức giận… Cậu biết đấy, tôi và ấy đâu có gì.”

      Mặc dù trôi qua lâu thế, tin chắc Lục Chung cũng sớm điều tra ra chân tướng.

      Song Tô Giác vẫn muốn lặp lại lần nữa.

      “Tôi coi ấy như em , còn trẻ bảo vệ tốt cho ấy, giờ hi vọng ấy có thể vui vẻ.”

      Cuối cùng Lục Chung cũng phản ứng, lần này ngẩng đầu, trịnh trọng gật đầu.

      “Được rồi…” Trước khi , Tô Giác tin tức cho Lục Chung.

      “Tôi phát có người theo Lôi Lôi.”

      Thực ra Lục Chung cũng phát , bất quá mấy người đó quá vô dụng, Chuột đồng có thể dễ dàng giải quyết, hơn nữa và Phan Lôi gần như như hình với bóng, ngược lại cũng chẳng sợ.

      Có điều, trải qua kiện lật thuyền trong mương[1], Lục Chung chỉ tin tưởng chuyện.

      [1] Lật thuyền trong mương: nghĩa gốc là “lật thuyền trong cống rãnh” (阴沟里翻船), sau này mới được đổi thành lật thuyền trong mương, vì mương thường có sóng, có gió, tuyệt đối thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để dụ cho sai lầm hoàn toàn đáng có.

      Bất luận mầm họa nào đều phải sớm diệt trừ, tránh trở thành họa lớn.

      chuẩn bị rút mấy cây đinh chướng mắt này.

      Chẳng qua ngờ là, mục tiêu của mấy người đó cuối cùng lại là .

      Khi trông thấy mấy người có dáng vẻ lưu manh ở bãi đỗ xe ngầm, trong nháy mắt Lục Chung do dự.

      Phan Lôi từng thích đánh người, hai năm qua cũng cố gắng đè nén ý niệm tàn bạo này trong lòng.

      Do đó, muốn những người này để lại xác sao?

      Lục Chung sâu sắc chần chừ.

      Đến lúc ăn cơm tối, Lục Chung vẫn chưa trở lại.

      Phan Dụ, ba Phan đều lần lượt về nhà, vẫn thấy bóng Lục Chung đâu.

      chưa bao giờ như vậy, Phan Lôi hơi lo lắng, cũng gọi điện thoại, nhưng ai nhận.

      ngồi ngay cửa, ánh mắt ngừng nhìn ra cửa.

      Phan Dụ thấy thế, còn nể tình cười nhạo .

      “Em đây định biến thành hòn vọng phu hả?”

      Phan Lôi có tâm tình đùa với , chỉ bĩu môi, “Sao ấy chưa về nhỉ?”

      Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất .

      Cuối cùng Lục Chung về, lái xe mình, mà thuê xe về.

      Phan Lôi tiến lên đón, nắm tay , phát lòng bàn tay ướt mảng.

      xảy ra chuyện gì? Xe đâu?”

      Lục Chung cười, trở tay nắm tay .

      Xe bị chết máy.

      Phan Lôi nghi ngờ nhìn Lục Chung, nghĩ hồi, cuối cùng phát có gì bất thường.

      Quần áo Lục Chung mặc khác lúc sáng, về thay đồ sao?

      “Xảy ra chuyện gì? Quần áo …”

      Bẩn rồi.

      Lục Chung xoa tay , nhìn vẫn còn lo lắng khủng khiếp, nên véo má hôn cái, trấn an .

      Sau đó Phan Lôi cũng nghĩ nhiều, ăn cơm xong, đến nhà kính với mẹ Phan Dụ xem cây tường vi mới mua về.

      Lục Chung ngồi ghế salon chơi với Trần Ngai Ngai, trong chốc lát, Phan Dụ mang rượu tới, cười như cười.

      “Trái lại tốc độ của cậu rất nhanh đấy.”

      Lục Chung rũ mắt, giao Trần Ngai Ngai cho ba Phan, ra ngoài.

      Phan Dụ thấy thế, cũng theo.

      “Mụ điên kia ngược lại có chút bản lĩnh, vậy mà vẫn chưa xuất .”

      Đây là thành phố hàng ngàn người, nếu thực muốn lẩn trốn, quá dễ dàng rồi.

      thực tế, Lục Chung cũng cảm thấy hơi kỳ quái.

      Theo lý thuyết, sau khi Tô San về, với tính tình của ta, nhất định tìm đến cửa.

      Nhưng ta có.

      Điều này làm Lục Chung thoáng bất an.

      Phan Dụ châm điếu thuốc, suy nghĩ chút lại vứt cho Lục Chung điếu.

      Lục Chung đón lấy nhưng lắc đầu.

      Phan Dụ cười, “Cậu yên tâm, em tôi ở đây, hút điếu có sao đâu.”

      Lục Chung hơi do dự, cuối cùng hút thuốc.

      Thực ra rất nghiện thuốc lá.

      Ngay cả sau khi bị Phan Lôi quản giáo, mỗi ngày vẫn hút điếu.

      Đương nhiên là ở sau lưng Phan Lôi.

      Lúc này, hai người đàn ông phì phèo ở vườn hoa, ngược lại rất nhàn nhã.

      “Mấy tên côn đồ hôm nay cậu tính thế nào?”

      Từ sau khi Hệ Hoa bị loại, gã Tiết Cương đó chắc bị đả kích rất lớn, vậy mà tìm Lục Chung gây phiền phức.

      Trước khi tìm người khác gây phiền phức cũng điều tra xem đối phương là người thế nào.

      Phan Dụ hơi hiếu kỳ với tính toán của Lục Chung.

      Nhưng hình như Lục Chung chẳng có tính toán gì.

      có hứng thú với mấy con sâu , mỗi ngày định bụng canh giữ bên người Phan Lôi, thế cũng đủ rồi.

      Phan Dụ sâu kín nhả vòng khói, lại ném quả bom.

      “Nghe Tiết Cương còn buông lời muốn theo đuổi em tôi…”

      Quả nhiên, chưa xong, người đàn ông mới vừa trưng vẻ mặt quan tâm cứng nhắc, Phan Dụ nghĩ, ngày tháng sau này của Tiết Cương còn dễ chịu rồi.

      Cuộc sống của Tiết Cương xác thực dễ chịu. Nhà họ là công ty hậu cần, công ty bắt đầu sớm, nắm được thời cơ đúng lúc, nhà Tiết Cương thoáng cái phát đạt hẳn.

      Ba Tiết Cương ban đầu chỉ là người nhặt phế liệu, sau đó phát đạt vứt bỏ vợ già, cưới thư ký xinh đẹp động lòng người của mình, thư ký cũng coi như chịu thua kém, chưa đến mấy năm có Tiết Cương.

      , Tiết Cương so với ba mình mà , coi như có bản lĩnh.

      Bản thân có vấn đề gì lớn, khéo đưa đẩy cũng có chút bản lĩnh.

      Nhưng được thổi phòng nên hơi kiêu căng tự phụ, đồng thời có chút sắc tâm.

      tra được Phan Lôi hóa ra là công chúa Phan gia, càng nảy sinh lòng muốn tiếp xúc.

      Đương nhiên, Lục Chung luôn khiêm tốn, tra ra gốc gác người đàn ông này, chỉ cho rằng ăn bám công chúa Phan gia.

      Bất quá, Tiết Cương vẫn chưa tiếp xúc với công chúa Phan gia, việc buôn bán của nhà mình xuất ít vấn đề. Đầu tiên là lượng lớn hàng hóa xảy ra vấn đề lớn, bị giam ở hải quan, nghe phát hàng cấm.

      Tiết Cương đút lót khắp nơi, cuối cùng trận sóng gió này kết thúc, ngờ ngọn lửa to thiêu rụi mấy kho hàng của , thiệt hại bản thân nghiêm trọng cũng bỏ , phí bồi thường vi phạm hợp đồng đền đến nhũn cả tay .

      Tiết Cương cũng là kẻ thông minh, liên tiếp xảy ra mấy lần ngoài ý muốn, làm sao cũng thấy giống trùng hợp.

      Tiết Cương tìm người bạn am hiểu chỉ điểm sai lầm, thông qua cuộc điều tra của bạn bè, thoáng cái điều tra xong.

      Tất cả đúng là thoát khỏi quan hệ với Lục thị.

      Tiết Cương thực , gã trai bao ăn bám sao có bản lĩnh tới vậy, nhưng người bạn khuyên nhủ .

      “Bối cảnh của Lục Chung cần , ngay cả tôi cũng hoàn toàn biết. Chỉ biết hắc bạch lưỡng đạo ta đều chuộng, tại lại là con rể nhà họ Phan, chọc nổi đâu. Nghe lời tôi , xin lỗi người ta, rồi quên .”

      Vì cuộc sống trước mắt, kiêu ngạo cũng vứt bỏ.

      Tiết Cương thông qua bạn bè giới thiệu, tìm được Lục Chung.

      Người đàn ông kia mình trong bóng tối, so với dáng vẻ ở bờ biển, hoàn toàn khác biệt.

      Ánh mắt lạnh như băng, nhìn giống như suy nghĩ làm cách nào lăng trì .

      “Xin lỗi, Lục tổng, đại nhân đại lượng, nên chấp nhặt tôi.”

      Lục Chung bị lay động, trong bóng tối, như con sói chờ đợi thời cơ hành động.

      “Lục tổng muốn xin lỗi thế nào, xin hãy xuất .”

      Tiết Cương toát mồ hôi lạnh đầm đìa, Lục Chung rốt cuộc muốn làm gì.

      Theo lý thuyết, bất quá miệng hơi tiện chút, lúc đó vượt qua nổi sĩ diện nên tìm mấy người đối phó Lục Chung. Nhưng cuối cùng đều bị Lục Chung đánh cho mất nửa cái mạng.

      người đàn ông thế này, còn muốn sao nữa.

      Trong lúc do dự, người đàn ông trầm đứng dậy, tới chỗ .

      Hòa nhã dịu dàng thấy, chỉ thấy dần dần áp lực.

      Tiết Cương lui về sau bước, loại áp lực này làm lần đầu tiên nảy sinh kích động muốn tông cửa xông ra ngoài.

      thực chứng minh, có cơ hội.

      Lúc kịp phản ứng, tay Lục Chung bóp cổ họng .

      Khoảnh khắc ấy, Tiết Cương mơ hồ nghĩ, người này thực muốn chết.

      Cuối cùng của cuối cùng, là giọng dịu dàng cứu .

      “Hươu ngốc ơi, Hươu ngốc, ở đâu vậy? Em đói rồi, chúng ta ăn cái gì …”

      -----

      Tác giả: Vĩ thanh là ít phần kết… Sau đó phiên ngoại tất nhiên là chuyện đương của Chuột đồng và Lục Tư. Này… bọn họ chơi gay đâu. Là câu chuyện mỗi người gặp được người con mình thích đấy.
      Uyên Sama, gemikat, thuyt11 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Vĩ thanh (hạ)
      Lúc Phan Lôi và Lục Chung ăn cơm, vừa vặn TV phát tin tức giải trí.

      Nhắc đến tin giải trí này coi như có chút liên quan với Lục thị, vì nữ chính trong câu chuyện là nghệ sĩ dưới trướng Lục thị.

      Mà nam chính sớm là ảnh đế nổi tiếng trong ngoài nước.

      Dưới bầu trời ngập tràn pháo hoa, ảnh đế cầu hôn nghệ sĩ , sau đó hai người ôm nhau, hình ảnh nhìn thấy cực kỳ hạnh phúc.

      Vì tin tức phát trực tiếp, nên Phan Lôi còn có thể thấy dư quang của pháo hoa đầy trời ngoài cửa sổ.

      “Đẹp quá.” Phan Lôi cảm thán liên tục.

      Lục Chung đặt toàn bộ thịt bò cắt lên đĩa, theo tầm mắt nhìn sang.

      Thích pháo hoa? hỏi.

      Phan Lôi gật đầu, nâng má nhìn ngoài cửa sổ, “Vậy cũng phải, đôi khi cảm thấy việc thể tình cảm rất ngốc, bất quá lúc này lại thấy rất hạnh phúc.” Chắc do trong lòng có tình , nên vào giờ phút này đặc biệt tin tưởng tình .

      Lục Chung tiếp, chỉ nhìn bầu trời sáng rực ngoài cửa sổ.

      Thích tới thế à?

      Chuyện này, Phan Lôi cũng để trong lòng.

      Chẳng qua nhất thời xúc động thôi.

      hiểu, vui vẻ và động lòng trong lúc chỉ có thể duy trì tạm thời, mà ấm áp nắm trong lòng bàn tay mới có thể duy trì cả đời.

      biết từ lúc nào bắt đầu, Lục Chung trở nên bận rộn.

      Phan Lôi nghĩ, chắc vì Lục Tư đương.

      hiểu biết công việc của Lục Chung chỉ giới hạn ở việc biên soạn các thông tin thu thập dữ liệu, những thứ khác hoàn toàn biết.

      Lục Chung bắt đầu bận túi bụi, làm người vợ tốt, vốn muốn thuận tiện cho .

      Nhưng khi đề nghị, ánh mắt mọi người đều trở nên kỳ quái.

      Cuối cùng Phan Dụ dứt khoát thẳng.

      “Em sợ hại chết cậu ta, cứ thử … Đương nhiên, thực thích kết cục này ra mặt đấy.”

      “…” Miệng chó mọc được ngà voi. Bất quá Phan Lôi cũng hiểu, kỳ thực Phan Dụ rất có lý. thực am hiểu việc xuống bếp.

      Lúc Lục Chung bận rộn, bình thường tăng ca đến nửa đêm.

      Phan Lôi rất đau lòng, ban đầu thường xuyên ở văn phòng chờ .

      Nhưng thời gian quá muộn, cuối cùng bị Lục Chung cưỡng chế đưa về nhà.

      bận bịu rất lâu rất lâu, tối hôm đó, lại hiếm khi hẹn ăn tối.

      Song chỗ hẹn là tòa cao ốc.

      Phan Lôi có chút bệnh sợ độ cao, nhưng nghĩ, chỉ cần có Lục Chung ở bên, cũng ngại.

      Ngày ấy, ăn mặc xinh đẹp, bày biện bàn ăn ở tòa cao ốc xong đợi Lục Chung.

      Sau khi bồi bàn đưa ly nước chanh lên mấy lần bèn biến mất, mà Lục Chung vẫn chưa đến.

      Có lẽ là lần đầu tiên Lục Chung nhỡ hẹn, Phan Lôi thoáng sốt ruột, gọi cho Lục Chung, nhưng vẫn ai bắt máy.

      Trong lúc xoay người muốn xuống lần tìm , sau lưng bỗng nhiên bắn pháo hoa đầy trời.

      Rất đẹp, cũng rất rực rỡ.

      Rất nhiều hình dạng.

      Phần lớn đều là trái tim, còn có mèo béo và chó to.

      Phan Lôi che miệng.

      Cuối cùng ý thức được, hôm nay Lục Chung cho niềm vui bất ngờ.

      Chẳng biết khi nào Lục Chung tới, quỳ gối xuống trước mặt .

      lại muốn cầu hôn sao?”

      Lục Chung gật đầu, kéo tay .

      Đôi mắt Phan Lôi bị nước mắt làm cho mơ hồ.

      “Nhưng chẳng phải từng cầu hôn à?”

      Lục Chung lắc đầu, từ từ viết: Đó là Trần Bắc Bắc, lúc này, em là Phan Lôi.

      Phan Lôi oa tiếng khóc lên, Lục Chung từng , cho thứ tốt nhất.

      thực cho.

      nghi thức cầu hôn tuyệt nhất.

      Tương lai còn có hôn lễ tuyệt nhất.

      Tối hôm đó, giữa bầu trời tràn ngập pháo hoa, Phan Lôi đeo nhẫn cho Lục Chung. Giữa mảng sáng rực, hai người ôm hôn nhau.

      Đêm ấy, Phan Lôi về nhà, và Lục Chung tay trong tay, tới biệt thự Lục Chung.

      Khi Lục Chung hôn khắp người , bỗng dưng Phan Lôi khóc.

      rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

      Cũng biết làm thế nào diễn tả.

      Lục Chung ôm vào lòng, khẽ vuốt đầu .

      Mèo ngoan.

      Em ngoan.

      đương nhiên ngoan mà.

      Trong lúc hai mắt Phan Lôi đẫm lệ mơ hồ, nâng môi lên, chủ động đưa mình đến khóe miệng Lục Chung.

      đêm sung sướng.

      Phan gia núi, mẹ Phan Dụ nhìn đồng hồ.

      mười hai giờ rồi, Bối Bối tính về sao?”

      Phan Dụ vừa về nhà xoay tròn chìa khóa xe, nhìn ánh sáng rực rỡ ở nơi xa, cười cười, “Chắc tối nay nó có thời gian về đâu.”

      Theo tầm mắt Phan Dụ nhìn sang, mẹ Phan Dụ cũng trông thấy pháo hoa đầy trời.

      “Thằng nhóc này, thủ đoạn dỗ con cũng ít.”

      Phan Dụ nhún vai, cười, “Cũng đúng… Chẳng qua may là, cậu ta chỉ dỗ thôi.”

      Nhờ nghi thức cầu hôn cảm động này, Phan Lôi có ít mong chờ hôn lễ của bọn họ.

      Cuối cùng, cũng có cảm giác khẩn thiết muốn lấy Lục Chung.

      Lục Chung tất cả đều nghe theo , chụp ảnh cưới, chọn khách sạn, hai người đều cùng nhau cân nhắc. cơ bản, phần lớn toàn là ý kiến của Phan Lôi.

      Lục Chung chỉ vừa vặn bổ sung.

      Hết thảy đều tốt đẹp.

      Đảo mắt, đến tháng mười.

      chờ ngày này rất lâu rồi.

      Ngày đó, chẳng biết vì sao, Phan Lôi rất hồi hộp.

      Mặc dù có ba mẹ Phan gia ở đây, ngay cả ông Phan Dụ luôn luôn vô lại cũng sửa sang rất có hình có dáng, Trần Như Ngọc và Trần Cận Nam cũng tới.

      Bên cạnh Phan Lôi đều là người thương và người thương.

      Song cuối cùng, biết vì sao, cực kỳ căng thẳng.

      ở nhà gấp đến độ xoay vòng, khiến mọi người nhịn được cười haha.

      giờ mắc chứng sợ hãi trước khi cưới, quá muộn rồi, Bối Bối?”

      chẳng biết bản thân có phải mắc chứng sợ hãi trước khi cưới , dù sao run rẩy ngừng.

      Đến khi Lục Chung xuống xe nắm tay , nắm chặt ấm áp kia, mới cảm thấy cả người hô hấp bình thường trở lại.

      Khi lên xe, mẹ Phan Dụ cầm tay , hai mắt đẫm lệ.

      “Bối Bối… con… con phải sống tốt…”

      Mẹ con liền tâm, vốn dĩ hẳn phải cười hạnh phúc, nhếch môi, nước mắt lại rơi.

      “Mẹ… con rồi… con sống tốt… con nhất định sống tốt…”

      Lúc ở xe, Phan Lôi khóc ngừng.

      Lục Chung luống cuống tay chân lau nước mắt cho , lại muốn cười.

      Biết lâu thế, vẫn là lần đầu tiên thấy hốt hoảng vậy.

      Kỳ thực, từng hỏi , nếu cả đời thể khôi phục trí nhớ trước kia, phải làm sao?

      Lục Chung sao, chỉ cần ở bên cả đời vậy cũng đủ rồi.

      Đời người mà, rất dài rất dài.

      Khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

      Điều chúng ta có thể làm, chẳng qua là thu những tiếc nuối này, về sau khuếch trương hạnh phúc.

      Sau đó, cha xứ cũng những lời này.

      Thu tiếc nuối, khuếch trương hạnh phúc.

      dâu xinh đẹp, đồng ý lấy người đàn ông tuấn trước mắt này , cả đời mãi mãi chia cách với ấy ?

      Tôi đồng ý.

      Lời tương tự, cha xứ hỏi chú rể.

      Chẳng qua, câu trả lời thuyết phục của chú rể chính là ôm dâu vào lòng, nồng nhiệt hôn .

      Tôi đương nhiên đồng ý.

      Em vĩnh viễn biết, chờ rất lâu.

      Chắc hôm nay là ngày Phan Lôi khóc nhiều nhất.

      Cũng là ngày hạnh phúc nhất.

      mặc váy cưới trắng ngần tinh khiết, được người đàn ông của ôm tiến vào thiên đường thuộc về hai người họ.

      Xung quanh đám người xa lạ lại quen thuộc.

      Có lẽ nhớ bọn họ là ai.

      Nhưng điều duy nhất có thể thấy chính là nụ cười chân thành mà họ mang đến.

      Rất đẹp, khiến lại muốn khóc.

      hạnh phúc thế.

      Lục Tư nhìn dâu được Phan gia vây quanh, đưa mắt với Lục Chung.

      Lục Chung nắm tay Phan Lôi, sau đó tới chỗ Lục Tư.

      “Tìm được Tô San rồi.”

      Lục Tư dẫn Lục Chung xem Tô San. ta trốn lâu vậy, cuối cùng cũng xuất .

      ta bị vài người vây ở căn phòng phía sau giáo đường, thể động đậy. Trông thấy Lục Chung tới, ta cười cười, “Mặc kệ có tin hay , em chỉ tới xem hôn lễ.”

      Lục Chung đương nhiên tin, từ cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Tô San.

      chỉ biết, bất lợi với Phan Lôi, diệt trừ.

      Dần dần, Tô San cười nổi.

      ta rũ con ngươi.

      “Em chỉ đến xem thử, hạnh phúc có hình dạng gì. Có lẽ… em cũng có ngày, trải qua hạnh phúc như thế…”

      Lục Tư , bên người Tô San có vật gì nguy hiểm, dường như như ta , ta chỉ đơn thuần xem hôn lễ.

      “Chuyện cũ đối với em mà , tựa như giấc mơ. Em trốn ra, xác thực cam lòng. Nhưng… em cũng gặp được người, ấy rất tốt, rất tốt với em… Lục Chung… … cuối cùng em hiểu, thế giới này, chúng ta đều gặp được người thích hợp, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

      Lục Chung chẳng tin Tô San.

      Nhưng cuối cùng Tô Giác tới.

      dẫn theo người đàn ông, chỉ với cái nhìn đầu tiên người đàn ông tuấn này trông thấy Tô San bèn chạy tới nắm chặt tay Tô San.

      ta là Lăng Vũ, bạn trai Tô San. Tới đây tham dự hôn lễ với Tô San.”

      Tròng mắt Lục Chung, vẫn lay động.

      Tô Giác thở dài, “Lục Chung, tôi đảm bảo, sau này bọn họ tới tìm hai người nữa. Lần này, bỏ qua .”

      Thấy Lục Chung thả người, Tô Giác bất đắc dĩ : “Lẽ nào, cậu muốn tôi cho Lôi Lôi biết chuyện này sao?”

      Mặc dù là uy hiếp.

      Nhưng rất hữu dụng với Lục Chung.

      Phan Lôi hồi lâu tìm được , tìm tới.

      trông thấy hình ảnh giằng co trong phòng, thoáng ngạc nhiên.

      “Xảy ra chuyện gì vậy? Hươu ngốc?”

      Lục Chung xoay đầu, nắm tay , lắc đầu.

      Tô San ở phía sau nhìn Phan Lôi. Từ đến lớn ta thích này, cuối cùng vẫn phải phân chia tình cảm hai người đàn ông ta nhất thân mật nhất với .

      ta rất cam lòng.

      Đến bây giờ vẫn có chút cam lòng.

      Song, lòng bàn tay ấm áp.

      tại ta cũng có ấm áp của riêng mình đấy.

      Có lẽ, thế giới này có người khác thích ta, bảo vệ ta.

      Nhưng còn có .

      Nắm tay người đàn ông, Tô San mỉm cười với Phan Lôi.

      “Chị dâu, chúc mừng chị.”

      đường về, Phan Lôi vẫn nắm tay Lục Chung.

      “Em luôn cảm thấy Tô San kia là lạ.”

      biết gì ư? Lục Chung thoáng khẩn trương nhìn .

      Chỉ thấy Phan Lôi nghiêng đầu, nghĩ hồi.

      “A… em nghĩ ra rồi. ấy và khá giống nha…” Phan Lôi cười hì hì xoay người lại, ôm hông Lục Chung, cọ cọ ngực , “Bất quá, chỉ có đẹp nhất. Hươu ngốc, hôm nay rất đẹp.”

      Thở phào nhõm, ôm vào lòng.

      Mèo ngoan, vẫn ngoan như thế, tốt rồi.

      -----

      Tác giả: Phiên ngoại ngày mai là câu chuyện Phan Lôi mang thai mèo con.

      Lần này chỉ mèo con duy nhất… = =
      Uyên Sama, thuyt, Tiểu Ly 111112 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Trai song toàn
      Tuần trăng mật của Lục Chung và Phan Lôi chọn Maldives với ánh mặt trời ấm áp.

      Ánh nắng tươi đẹp, nước biển trong sạch, phòng ở bờ biển đặc biệt tuyệt vời, hai người lưu luyến đến quên về.

      Hai người vừa chơi chính là tháng, trái lại Trần Ngai Ngai sao cả, bé sớm thất vọng với cặp ba mẹ đáng tin này, và quan trọng hơn là, bé cảm thấy mình ngây ngô cũng có gì, dù sao bé vẫn rất ít , và cực kỳ hứng thú với chuyện tự mình làm.

      Đau khổ chính là Lục Tư, đóa hoa tình của vẫn chưa nở rộ, héo tàn.

      Người vì mình trời tru đất diệt, Lục Tư tìm Chuột đồng về.

      Nghe thất tình, tại thằng nhóc này cáu kỉnh hơn bao giờ hết.

      Phải biết rằng, làm việc chính là cách trị tổn thương tình cảm tốt nhất.

      Thế là, người làm trâu làm ngựa biến thành Chuột đồng.

      Vợ chồng son điên cuồng chơi bên ngoài, chỗ Chuột đồng kêu khổ ngớt.

      Ba lần bảy lượt gọi điện bảo Lục Chung về.

      tại Lục Chung ôm được vợ, nên trọng sắc khinh bạn điển hình, nhiều lần thèm đếm xỉa Chuột đồng đáng thương.

      Chuột đồng bị ép đến mức bó tay, chợt nhạy bén, giới thiệu cho Trần Cận Nam .

      Vâng, Trần Cận Nam cũng .

      Người đàn ông hiền lành thà nhanh chóng bị thu phục, còn học theo đám trẻ tuổi sành điệu, chơi trò kết hôn chớp nhoáng.

      Trần Cận Nam kết hôn, đương nhiên Phan Lôi phải về.

      Coi như Lục Chung lưu luyến rời, song Phan Lôi phải về rồi, mình ở lại còn ý nghĩa gì.

      Trải qua tháng tuần trăng mật, cuối cùng Phan Lôi và Lục Chung về nhà.

      Ánh nắng ở bờ biển tệ, Phan Lôi phơi nắng đen da, còn lên cân.

      Lục Chung cũng đen da, bất quá đàn ông phơi nắng đen càng có mùi vị đàn ông, ngay cả mẹ Phan Dụ luôn luôn có khẩu vị đặc biệt trông thấy dáng vẻ đó của Lục Chung cũng nhịn được huýt sáo.

      “Ối giời ạ, cơ bắp rắn chắc của thằng nhóc này tệ nha…”

      Mà Phan Lôi lại có được đãi ngộ tốt thế.

      Trần Như Ngọc kinh ngạc, “Bắc Bắc, sao con đen vậy?”

      Phan Lôi dở khóc dở cười, hơn nữa Phan Dụ là kẻ miệng tiện, theo sau mông Phan Lôi ngừng kêu con bé đen con bé đen.

      Phan Lôi vốn cảm thấy dáng dấp Lục Chung đẹp, tại bản thân vừa đen vừa béo, càng xứng với .

      Thế là, trốn trong phòng hờn dỗi.

      Sau khi Lục Chung ở bên dưới phân phát quà xong lên lầu, phát mình Phan Lôi nằm giường hờn dỗi.

      Lục Chung biết tại sao tức giận, qua đó vuốt mặt .

      Dưới ánh đèn, cổ mặt Phan Lôi đều đen do ăn nắng, chỉ có khối trước ngực là trắng như tuyết.

      Vẻ mặt Lục Chung hơi kỳ quái.

      Phụ nữ mẫn cảm nhất, Phan Lôi lập tức phát .

      Oa tiếng kêu lên.

      cũng chê em đen?”

      Lục Chung lập tức lắc đầu, liên tục hôn bày tỏ lòng trung trinh.

      Phan Lôi vất vả lắm mới thở dài hơi, nhưng nghĩ nghĩ lại, có chuyện gì vui vẻ chứ.

      đen là .

      giường, Lục Chung mãi mãi cảm thấy Phan Lôi đen.

      thực tế, Phan Lôi tăng cân chút, càng ôm tay.

      Trước đây chỉ là mèo ngoan của , giờ đây biến thành con mèo béo. (. . . = =! )

      chỉ thế, Phan Lôi ăn uống càng bạo, mỗi đêm đều kêu đói.

      Người giúp việc trong nhà nghỉ ngơi rồi, Phan Lôi đói bụng đến mức ngủ được bèn réo Lục Chung nấu đồ cho ăn.

      thời gian dài, Phan Lôi càng mập hơn trước khi quay về.

      Đến nỗi lễ phục mặc để dự hôn lễ của Trần Cận Nam, cũng mặc vừa.

      Phan Lôi càng thêm chán nản, sau khi từ hôn lễ trở về bèn ầm ĩ muốn giảm cân.

      bắt đầu vận động chơi thể thao, ăn ít cơm tối.

      Nhưng kiên trì được mấy ngày, đói đến mức hoa cả mắt, thổ dưới tả.

      Ầm ĩ thành cái dạng này, Lục Chung và người nhà họ Phan cũng để giảm cân nữa, chỉ thế, Lục Chung còn biến đổi đa dạng đồ nấu cho ăn.

      Thế là, kết quả giảm cân của Phan Lôi chính là gầy, trái lại càng mập hơn.

      Sau khi kết hôn, hai người vẫn ở Phan gia như cũ.

      Phòng của Phan Lôi bị đổi thành phòng cưới của hai người, còn thông với phòng khách làm phòng sách sát vách.

      Trước cửa sổ phòng Phan Lôi cũng được thông, ngăn nơi làm ban công .

      ban công, Lục Chung chở chiếc ghế sopha chuyên dụng của bọn họ tới.

      Phan Lôi mơ hồ có chút ấn tượng với cái sopha này, cảm thấy tựa vào tuyệt vời lắm.

      Mỗi khi Lục Chung tan tầm về, hai người đều ngồi sopha xem tivi. Đương nhiên, xem chút lại bắt đầu hôn, hai người mới tân hôn lại trong thời kỳ cuồng nhiệt, va chạm xẹt lửa hiển nhiên là chuyện bình thường, rất nhanh, chiếc ghế salon kia chịu nổi áp lực nặng nề, bèn giải thể.

      Lục Chung rất tức giận, cực kỳ lên án chất lượng hàng hóa nay.

      Chính tự mình ra tay, đích thân làm cái.

      Giường sopha mới vững chắc lại đáng .

      Bản thân Phan Lôi còn làm hai cái gối ôm đáng , hai người rất hài lòng với kết quả này.

      Thậm chí, từ xuống dưới nhà họ Phan cũng rất hài lòng.

      Sau đó ghế sopha biến thành mỗi người trong Phan gia đều có cái. Thậm chí Phan Dụ luôn cảm thấy mình cực kỳ đàn ông cũng có cái, còn có hai cái gối ôm to hình trái tim do đích thân em làm.

      Phan Lôi còn tặng Trần Như Ngọc cái.

      Trần Cận Nam mua nhà trong nội thành, cũng đón Trần Như Ngọc tới.

      Thỉnh thoảng Phan Lôi qua ăn chực, cá khô Trần Như Ngọc rán rất ngon.

      Hôm nay, Phan Lôi mặt đổi sắc ăn hết đĩa cá khô rán, vẫn đỡ đói, nên tung tăng vào nhà bếp mở tủ tìm thức ăn.

      Trần Như Ngọc theo sau, nhìn Phan Lôi càng ngày càng mượt mà.

      “Bắc Bắc, hình như con béo ra ít?”

      Phan Lôi quệt miệng, trừng Lục Chung ở phía trước.

      “Đều do ấy, mỗi đêm nấu đồ ăn khuya cho con, giờ con phát tướng gần chết.”

      Bất quá, mặc dù Phan Lôi thế, song ánh mắt lại trở nên dịu dàng nhìn Lục Chung.

      Nhưng Lục Chung thích mập, mỗi đêm đều cầm tay xoa, còn xinh hơn trước đây.

      Phụ nữ đều thích lời ngon tiếng ngọt, nhất là của người đàn ông dấu.

      Thế là, Phan Lôi yên tâm thoải mái tăng cân.

      Vùng xung quanh lông mày của Trần Như Ngọc nheo lại.

      Thừa dịp Lục Chung lắp đặt sopha, bà kéo Phan Lôi.

      “Bắc Bắc, bao lâu con chưa có rồi?”

      Hả…

      Trần Như Ngọc chưa dứt lời, vừa làm Phan Lôi cũng có chút mơ hồ.

      Khoảng thời gian trước kỳ kinh nguyệt của đều, mẹ Phan Dụ là do áp lực hôn lễ quá lớn, sau đó tuần trăng mặt rất vui, cũng chẳng quan tâm.

      Sau khi trở về, vội vàng phát tướng, cũng để ý chuyện dì cả.

      Cắn cá khô, Phan Lôi lắc đầu, “ ấy… ấy có xài biện pháp mà…”

      Đừng xui xẻo trúng thưởng như vậy nhé.

      Từ tuần trăng mật đến giờ, mặc dù mỗi đêm Lục Chung đều làm, nhưng có xài biện pháp. Chắc, lần duy nhất bọn họ dùng chính là buổi tối cầu hôn lần trước.

      Hai người đều thoáng quên mình, lần đó Lục Chung dùng sức quá mạnh chưa làm làm rách bao rồi, sau đó muốn ra ngoài mua, nhưng Phan Lôi kẹp cho .

      Thế là lần ấy, ở trong cơ thể .

      Giờ ngẫm lại…

      Phan Lôi cũng hơi sợ, “Nhưng… nhưng con khó chịu…”

      “Đương nhiên khó chịu!” Trần Như Ngọc tức giận trừng con bất cẩn này, “Lần trước con có mang Ngai Ngai cũng ăn rất bạo, trong nhà bị con ăn đến trống rỗng.”

      Phan Lôi càng nghĩ càng sợ, lúc trở về bèn với Lục Chung.

      Lục Chung cũng sợ hết hồn, hai người hai lời đến bệnh viện.

      Kết quả, hai người đều kinh ngạc.

      Phan Lôi mang thai, đồng thời hơn ba tháng rồi.

      Sau khi mẹ Phan Dụ biết, mắng Phan Lôi ít.

      Bà mẹ cẩu thả cần phải mắng, có thai rồi còn chơi thể thao giảm cân, mỗi ngày nhảy nhót tưng bừng, nghĩ tới là sống lưng toát mồ hôi lạnh.

      Mắng Phan Lôi xong, mẹ Phan Dụ khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo Lục Chung.

      Thân thể vợ mình hơi khác thường cũng phát ra hả? Mỗi ngày chỉ biết đưa cái thứ kia vào, chỉ biết phun mực, biết gánh hậu quả.

      Mẹ Phan Dụ mắng xong nhìn cái bụng của Phan Lôi, cười tủm tỉm.

      Phan Dụ là tên nghe lời, cả bó tuổi rồi mà chưa có nghiêm chỉnh nào, đương nhiên bắn ra đứa bé.

      Trái lại cái bụng Phan Lôi chịu thua kém, Ngai Ngai cũng sắp ba tuổi, có thêm em trai hay em đều được.

      Mặt mày mẹ Phan Dụ rạng rỡ, chuẩn bị bồi bổ cho phụ nữ có thai, còn có những việc chú ý khác.

      Phan Lôi biến thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của nhà họ Phan.

      Điều đầu tiên bảo vệ phụ nữ có thai là, được cùng phòng với chồng.

      Đối với lần này, hai người cũng kêu khổ ngớt.

      tại Phan Lôi quen ôm Lục Chung ngủ, lúc mới bắt đầu còn có chút quen bên cạnh có người, sau khi ngủ được nửa luôn luôn lăn tới mép giường, song Lục Chung ngại phiền uốn nắn , khi ở trong lòng , lập tức tỉnh giấc, ôm về.

      Hai người đều quen ngủ thỏa thân, càng quen ôm nhau ngủ.

      Lúc Phan Lôi có cảm giác an toàn, tay còn thích túm lấy đồ vật.

      cũng quen túm lấy Lục Chung ngủ, giờ đột nhiên bị tách ra, thực có nỗi khổ khó .

      Kỳ thực mẹ Phan Dụ lo lắng cũng có lý do của bà.

      có nguyên nhân nào khác, sau khi Phan Lôi lấy Lục Chung, thấy Phan Lôi mới về nhà bao lâu, ba mẹ nỡ gả ra ngoài nhanh thế, vậy là Lục Chung bèn ở rể.

      Nhưng hai người này là thể tình cảm bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, mẹ Phan Dụ lắc đầu, rất nhiều lần bà trông thấy hai người tựa vào nhau chơi hôn .

      Thậm chí, phần lớn là con bà chủ động.

      Thấy dáng vẻ kia của , mẹ Phan Dụ mất mặt thay con mình.

      Sao có đứa con chủ động tới thế chứ.

      Mẹ Phan Dụ biết tất cả bí mật của Phan gia.

      Kể cả con chủ động của mình.

      Còn có đứa con rể hùng hổ.

      Tường cách của nhà họ Phan tệ, nhưng thỉnh thoảng bà lại nghe được tiếng thét chói tai của con , còn có tiếng đụng tường.

      Bà cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu vợ chồng son làm gì.

      Bất quá, ngay cả bức tường dày vậy cũng chịu nổi tiếng động của hai người, là biết hai người họ mãnh liệt cỡ nào rồi? Thằng nhóc Lục Chung thoạt nhìn nhã nhặn thế, sao lúc làm việc lại giống y thằng con lưu manh của bà nhỡ!

      Mẹ Phan Dụ thoáng đỏ mặt, càng thêm kiên quyết với quyết định tách hai người ra.

      Phan Lôi kháng nghị vô hiệu, trơ mắt nhìn chồng mình bị đuổi ra khỏi phòng.

      Có điều kết quả của việc đuổi ra khỏi phòng là cả đêm Phan Lôi lăn qua lăn lại ngủ được, ngày hôm sau sắm thêm đôi mắt gấu mèo rời giường.

      Mẹ Phan Dụ bảo rằng quen là tốt thôi.

      Song Phan Lôi vẫn ngủ ngon.

      Lục Chung nhìn trong mắt, ngỗ nghịch với ba mẹ vợ, chẳng qua mỗi buổi tối hơn nửa đêm, bèn trèo cửa sổ về giường vợ mình.

      Đợi trời sắp sáng, lại về phòng mình.

      Loại chuyện hẹn hò bí mật lúc nửa đêm giữa hai người chẳng duy trì được bao lâu, có ngày nửa đêm mẹ Phan Dụ đói bụng ra ngoài tìm chút đồ ăn, đúng lúc bắt gặp Lục Chung leo cửa sổ.

      Chuyện hai người bại lộ.

      Hỏi ra mới biết hai người khoảng thời gian như vậy, mẹ Phan Dụ tức giận ngớt, nhưng nhớ lại khí sắc con mình khá lên cách khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể coi như có chuyện gì, sau khi dặn dò Lục Chung thể làm xằng làm bậy, ngầm chấp nhận Lục Chung trở về phòng.

      Lần đầu tiên tách ra sau khi kết hôn của hai người giằng co tháng, cuối cùng kết thúc.

      Vào tháng năm, bụng Phan Lôi lớn như quả cầu.

      Ban đầu còn có thể ăn đồ, khoảng thời gian gần đây ăn gì cũng vô. Ngoại trừ cái bụng thêm thịt, những chỗ khác chẳng có chút động tĩnh nào.

      Mẹ Phan Dụ lo lắng, tìm đủ loại thực đơn, nhưng Phan Lôi vẫn ăn vô.

      Sau đó chỉ có thể ăn những thứ Lục Chung làm.

      Đêm nay, bỗng nhiên Phan Lôi giật mình từ trong mộng tỉnh giấc.

      câu với người chồng bên cạnh.

      “Hươu ngốc, em nhớ hết rồi.”

      Chuyện trước kia, đều nhớ hết.

      Giống như giấc mơ vậy, cũng may, tỉnh mộng, còn ở bên người .

      Phan Lôi cong khóe môi cười, bất quá giây kế tiếp cười nổi.

      phát bên dưới lạnh lẽo, ướt mảng.

      Sau đó thét tiếng, kèm theo đó còn có Lục Chung luống cuống tay chân.

      biết vì sao, có bất kỳ dấu nào.

      Phan Lôi chảy máu liên tục, đường đưa tới bệnh viện, luôn cầm tay Lục Chung.

      “Em mệt mỏi quá…”

      Thậm chí chẳng biết sao mệt thế, nhưng biết, có dự cảm xấu.

      “Nếu… nếu em gặp chuyện may… … hãy chăm sóc họ tốt…”

      muốn lời nản lòng, nhưng Phan Lôi vẫn nhịn được.

      thực tế, nếu có thể, chẳng muốn như vậy chút nào.

      muốn cùng Hươu ngốc của , ba mẹ , con cái , cả đời vui vẻ đến cuối cùng.

      Cuộc đời còn nhiều tiếc nuối vậy.

      muốn chết.

      Dọc đường , Lục Chung đều nắm tay .

      Kỳ dị là, từ lúc bắt đầu sợ hãi, vẫn có vẻ rất bình tĩnh ở xe.

      Cuối cùng sau khi đưa đến bệnh viện, theo vào phòng sinh.

      Sinh mổ còn kịp, Phan Lôi chảy máu ngừng, bác sĩ giằng co nửa ngày, cuối cùng nhìn mặt Phan Lôi dần dần tái mét, chỉ có thể lắc đầu.

      Lục Chung luôn ở bên cạnh nhìn.

      Thấy đau đớn, thấy giãy giụa.

      Thấy như đóa hoa hoạt bát chậm rãi héo tàn.

      Cuối cùng, đẩy bác sĩ ra, tiến đến bên tai Phan Lôi, khẽ câu.

      Rốt cuộc Phan Lôi sinh .

      Bé con sinh non, cơ thể mẹ vẫn còn xuất huyết nhiều.

      Vừa được ôm ra bèn đưa đến lồng ấp.

      Phan Lôi ngủ mê man ba ngày cuối cùng tỉnh lại.

      Lục Chung ở bên giường đọc sách, thấy tỉnh lại, thoáng ngước mắt.

      Ý cười trong mắt , dường như chút nào bất ngờ với việc tỉnh lại.

      Phan Lôi hơi mệt, ngoắc ngoắc tay.

      Lục Chung xít lại gần, gối đầu lên cổ .

      cho phép làm chuyện xấu.”

      câu.

      Lục Chung nghiêng đầu, hôn cái, gật đầu.

      Em tỉnh lại, bèn ngoan ngoãn làm người tốt.

      Chuyện lần này đả kích Phan Lôi rất lớn, bác sĩ phải điều dưỡng dài hạn mới có hiệu quả.

      Ngày đó ôm Hạnh Nhi về nhà, Lục Chung buộc garo.

      Đời này, muốn chuyện ngày đó diễn ra lần nữa.

      __HOÀN__
      thuyt, Tiểu Ly 1111, Sweet you12 others thích bài này.

    5. Phuong301y

      Phuong301y New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      0
      :mad: nam chinh trong nay ba dao zu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :