1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shaly

      shaly Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      73
      Hơ.... tiếc wa' tưởng 2ng có thể quan minh chính đại bên nhau rồi... nhìn 2ng ngọt ngào wa :yoyo51:
      LạcLạc thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      vợ chồng mà cứ như có JQ, hồng hạnh vượt rào ý....hehe
      caoduongLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 94

      Chẳng qua, khiến Phan Lôi ngờ là, dạ tiệc lửa trại tối nay đều là mấy cặp tình nhân trẻ tuổi tham gia, trong đó có cặp dáng vẻ khá xuất chúng, vừa nhìn liền biết quen được mọi người vây quanh rồi nên lộ vẻ cao cao tại thượng.

      Mấy đôi tình nhân đều là sinh viên gần đây, ra ngoài hẹn hò dạo chơi, cũng nhiệt tình hỏi Phan Lôi và Lục Chung học trường gì.

      Phan Lôi cười, hai người họ tốt nghiệp lâu.

      “Hai người bên nhau bao lâu rồi?”

      “… Lâu lắm rồi.” Vấn đề này thực làm khó Phan Lôi, hình như hai người quen nhau chưa tới năm, nhưng ký ức ngày xưa thỉnh thoảng xuất , dường như quen rất lâu.

      Dạ tiệc lửa trại buồn chán hơn tưởng tượng. Tất cả chú ý của Phan Lôi đều đặt món hải sản nướng ở đây, tay nghề ông chủ quá tốt, nhưng Lục Chung cho ăn nhiều, đau bụng.

      Phan Lôi cũng biết, mùi vị ông chủ cho vào đủ cả, do đó giấu mất vị ban đầu của hải sản, cũng biết mức độ tươi ngon thế nào.

      Hơn nữa chiều nay ăn nhiều rồi, nên chỉ ăn mấy con sò biển liền thôi.

      nhiệt tình trước đó rất đáng , tên cũng đáng , gọi là Phiến Tử.

      “Chị ăn thêm sao? Dù gì dựa theo đầu người mà tính, cũng quá nhiều…”

      “Tôi no rồi.” Phan Lôi liên tục xua tay.

      biết từ lúc nào, dạ tiệc lửa trại lại biến thành chương trình tài năng cá nhân. Thấy Phan Lôi nhìn chăm chú nam nữ nhảy cuồng nhiệt bên đống lửa, ràng Phiến Tử hơi khó chịu.

      ta là Hệ Hoa – người diễn xuất chuyên nghiệp của trường bọn em, có mấy phần tư sắc, hoa đào khắp nơi. Bên cạnh ta là bạn trai ta, cũng biết vị thứ mấy rồi, nghe phú nhị đại… Đúng rồi, ta thích nhất đàn ông điển trai, chị cần trông kỹ bạn trai chị đó…”

      Lục Chung?

      Phan Lôi nhìn người bên cạnh cái, từ đầu đến cuối đều đờ ra đó, có cảm giác tồn tại, người như vậy cũng chọc người ta thèm dãi sao?

      Tác phong nàng Hệ Hoa đó hiển nhiên khá cởi mở, sau khi nhảy cuồng nhiệt, lại uống chút rượu, rất nhanh hôn nhau với gã bạn trai phú nhị đại kia.

      Phan Lôi tương đối xấu hổ, lại nhìn Phiến Tử bên cạnh hình như quen quá rồi, giống như chỉ nhìn đám đàn ông đùa bỡn vậy, mắng: “Nhìn đám đàn ông kia kìa, trợn cả mắt lên… Đúng là chả phải thứ tốt gì…”

      Phiến Tử xong, nhớ tới Lục Chung ở bên cạnh, thấy hơi có lỗi.

      “Xin lỗi, em phải ý đó, bạn trai chị đương nhiên tính, hắc…”

      Lục Chung quả thực đặt chú ý lên Hệ Hoa nhảy điên cuồng kia, từ đầu đến cuối ánh mắt đều ở người Phan Lôi.

      Phiến Tư thấy thế cực kỳ ước ao, trực tiếp kéo tay Phan Lôi xin kinh nghiệm quản chồng, “Chị à, chị em biết , bạn trai chị đẹp trai vậy vẫn tốt với chị thế, thèm nhìn khác, xin chị đó, em biết , làm sao mới gặp được người đàn ông tốt vậy?”

      “Chuyện này…”

      Phan Lôi càng thêm lúng túng, chỉ biết bản tính Lục Chung lạnh lùng, chứ đừng tư sắc Hệ Hoa kia tính là tốt nhất, mở công ty giải trí, người đẹp từng thấy hơn nghìn, cũng trăm, chắc thấy nhiều rồi… Nên tê liệt? Hay bản thân có hứng thú với người đẹp lắm?

      Phan Lôi tán dốc câu đông, câu tây, cuối cùng cũng lấp liếm được đề tài này.

      May mà, Phiến Tử thực muốn biết đáp án vấn đề, có lẽ ấy chỉ muốn chuyện phiếm với Phan Lôi thôi.

      Cứ như vậy, Phan Lôi và Phiến Tử trò chuyện, thỉnh thoảng trao đổi với Lục Chung chút, thời gian trôi qua rất nhanh.

      Phan Lôi hơi mệt tí, lúc muốn , Hệ Hoa vốn chơi đùa bên kia bỗng nhiên đề nghị chơi trò mạo hiểm lớn.

      Phan Lôi căn bản có hứng thú gì, nhưng Phiến Tử vô cùng phấn khởi, trực tiếp kéo Phan Lôi muốn tham gia.

      Phan Lôi tiện từ chối, bèn tham gia vòng.

      Trò chơi rất đơn giản, đánh trống chuyền hoa, hoa đến tay ai liền chọn hay mạo hiểm lớn.

      Mấy vòng trước xem như siêu phàm của Hệ Hoa, thỉnh thoảng hôn nồng nhiệt, hay ít lời thô tục, tình hình trái lại náo nhiệt hơn.

      Phan Lôi vẫn ôm thân phận người ngoài cuộc mà chơi, cho tới bây giờ cũng chưa rơi xuống đầu . Chẳng qua ngờ, Lục Chung bị để mắt.

      Hệ Hoa trực tiếp hỏi: “ đẹp trai, muốn hay mạo hiểm lớn?”

      Đương nhiên Lục Chung thể chuyện, nét mặt hờ hững nhìn đám người.

      Phan Lôi càng thêm lúng túng, giúp Lục Chung quyết định.

      được, còn chơi cái gì.

      “Mạo hiểm lớn .”

      Hệ Hoa ràng hơi bất mãn với việc Phan Lôi thay Lục Chung quyết định, “ đẹp trai, muốn chơi mạo hiểm lớn?”

      Lục Chung gật đầu. Quyết định của Phan Lôi chính là quyết định của .

      Phiến Tử ở bên cạnh sau khi nghe Phan Lôi vậy, nhất thời lẳng lặng kéo tay áo , ghé vào bên người khẽ : “Cẩn thận Hệ Hoa.”

      thực chứng minh, lời cảnh báo của Phiến Tử rất cần thiết.

      Vì trò mạo hiểm lớn Hệ Hoa chơi là muốn Lục Chung nhảy uốn éo với ta.

      Phan Lôi thoáng tức giận, mặc dù biết đây là trò chơi, nhưng bọn họ vốn quen biết, ai muốn nhảy uốn éo với ta chứ.

      Hệ Hoa cũng mặc kệ, hất mái tóc dài, thẳng tới trước mặt Lục Chung, bày tư thế mời. Ở đây ồn ào hẳn.

      Có lẽ vì phụ nữ chủ động mời đàn ông, gần như chưa từng thất bại.

      Phan Lôi thực hối hận chơi cái trò này rồi, nghĩ làm sao kết thúc, Lục Chung cầm ly rượu trước mặt Phan Lôi, rót cho mình ly, bày tỏ nhận phạt.

      Hệ Hoa ngờ, Lục Chung lại từ chối ta, nhất thời gương mặt thoáng nén được giận.

      đẹp trai, sao nể mặt vậy… Trò chơi thôi mà… Bạn trai tôi đâu quan tâm, lẽ nào bạn để bụng?”

      Đương nhiên Phan Lôi để bụng! Cả người mỗi tế bào đều viết để bụng đấy!

      Nhưng nhiều người trước mặt thế, lại tiện thẳng, đành xấu hổ cười cười.

      Con ngươi Lục Chung sa sầm, cũng mặc kệ Hệ Hoa còn cười hiểm, trực tiếp lại gần véo má , tựa như vỗ về.

      Động tác này của thể nghi ngờ chính là dịu dàng săn sóc che chở Phan Lôi, Hệ Hoa sầm mặt, thở phì phò về chỗ.

      Vì biến cố này, Phan Lôi cũng biết cần chơi tiếp dạ tiệc lửa trại gì, đến chỗ bà chủ tính tiền xong bèn chuẩn bị về.

      Đúng lúc gã phú nhị đại bạn trai Hệ Hoa cũng tính tiền, trông thấy Phan Lôi rút tiền, ngoài cười nhưng trong cười tiếng.

      “Nếu , tôi thanh toán dùm hai người, mấy trăm đồng thôi mà, chuyện .”

      cần.” Phan Lôi lắc đầu, từ ví tiền rút mấy tờ tiền giấy đưa cho bà chủ.

      Gã phú nhị đại bạn trai Hệ Hoa nhìn Lục Chung xem thường, để phụ nữ trả tiền, ra dáng dấp tốt cũng chỉ là kẻ ăn bám.

      “Huynh đài nhận chức ở đâu? Tôi là Tiết Cương, kẻ hèn này chỉ làm chút buôn bán .”

      Gã bạn trai phú nhị đại kia dường như muốn buông tha Lục Chung, lúc tuyến đường ven biển còn đưa danh thiếp cho Lục Chung.

      Lục Chung mắt cũng nâng lên, trực tiếp nắm tay Phan Lôi rời .

      Tiết Cương ở phía sau xì khinh miệt tiếng, “Cho mặt mũi mà cần, lâu thế này cũng chả tiếng nào! Câm hả?!”

      Phan Lôi vốn tiếp nhận Lục Chung thể chuyện. Song ghét dáng vẻ khinh người của gã Tiết Cương đó, cố gắng kiềm chế mình, nhưng được mấy bước vẫn xoay đầu lại.

      cái gì?”

      cái gì?” Tiết Cương nhìn Phan Lôi, cười cười có ý tốt, “Em xinh đẹp, loại đàn ông câm đó em muốn làm gì? Ngay cả ăn bữa cũng phải em bỏ tiền! Nào, đây là danh thiếp của , có cầu cứ tới tìm …”

      Vừa xong, Phan Lôi muốn chửi mẹ nó. Mà lúc này, Lục Chung ngừng bước.

      Phan Lôi nắm chuyện trước kia của Lục Chung từ xấp hình Phan Dụ đưa, mặc dù biết chuyện cụ thể là hay giả, nhưng thấy những việc kia trong hình, Phan Lôi cũng hiểu tính cách Lục Chung dịu dàng như bề ngoài.

      Thấy Lục Chung ngừng bước, còn từ từ buông tay , Phan Lôi cả kinh.

      “Hươu ngốc, em mệt rồi, chúng ta về .”

      chỉ thế, còn chủ động ôm cánh tay Lục Chung, “ thôi, chúng ta cần lo chuyện người khác, về sớm chút .”

      Giờ phút này, cảm giác ràng khi ôm tay Lục Chung, cơ thể hơi cứng đờ, rất lâu mới thả lỏng kéo tay lần nữa.

      Xe Lục Chung đậu ở chỗ hơi xa.

      Lúc hai người cùng nhau tản bộ, chiếc BMW của Tiết Cương dừng bên cạnh hai người họ.

      “Hắc, lúc này chẳng có xe buýt đâu? Muốn tôi đưa hai người đoạn ?”

      Phan Lôi còn chưa cần, Hệ Hoa ngồi ngay ghế phụ quái gở : “Em nè chúng ta làm chuyện tốt gì, giờ người nào cũng biết người biết mặt chứ biết lòng, ai ngờ dáng vẻ như con người vậy mà bên trong lại thối nát cặn bã, chúng ta nhát gan, cần tiếp xúc với người như vậy đâu…”

      …”

      Quả nhiên ở đâu có phụ nữ ở đó có chiến tranh, Phan Lôi rất muốn cởi giày cao gót gõ đầu Hệ Hoa kia, nhưng lòng bàn tay chợt ấm áp, Lục Chung kéo lại.

      Lần nữa đội mũ cho , nắm tay , lướt qua xe Tiết cương, từng bước từng bước về phía trước.

      Phan Lôi thực hơi mệt. được mấy bước, bước chân bèn có chút xiêu vẹo.

      Lục Chung ngồi xổm xuống, ý bảo leo lên.

      Phan Lôi cũng khách sáo, có xe Hươu tốt nhất thế giới rồi.

      Chẳng qua, nghĩ đến khiêu khích của đám người kia, Phan Lôi vẫn cảm thấy rất có lỗi. Nếu phải hôm nay nhất quyết muốn ở lại chơi, có lẽ Lục Chung cũng bị ăn hiếp thế này.

      “Hươu ngốc, là em tốt, em nên ở lại chơi.”

      Lục Chung ngừng chút, lập tức lắc đầu.

      tay buông mông , sau đó véo véo tay .

      “Hươu ngốc, tốt.” Phan Lôi ghé vào lưng , mặt mày rạng rỡ, “ là tốt nhất.”

      Hai người được đoạn bèn lên xe, vì thời gian quá muộn, Lục Chung thấy tinh thần Phan Lôi tốt lắm, quyết định đưa về sớm chút.

      Bất quá tuyến đường vành đai, gặp phải cảnh sát giao thông kiểm tra lái xe say rượu, trước đó chiếc BMW của Tiết Cương bị cản lại, Tiết Cương và Hệ Hoa hùng hùng hổ hổ, thấy Lục Chung lái xe tới, mặt càng biến hóa.

      “Bọn họ cũng uống rượu, sao kiểm tra bọn họ?”

      cảnh sát liền nhìn, chuẩn bị qua đó kiểm tra chiếc Porsche của Lục Chung, bỗng ông cảnh sát túm lại, ghé vào tai khẽ mấy câu.

      Mặt cảnh sát biến đổi, nhìn Lục Chung bọn họ, lập tức tới hung hăng vỗ đầu Tiết Cương, “Bản thân phạm lỗi còn mưu kéo người khác xuống nước! Mau lấy bằng lái ra cho tôi!”

      “Này… Tại sao kiểm tra họ…”

      “Cậu bớt nhảm ! Mau lấy ra!”
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111110 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 95
      Quả nhiên thấy người khác khó chịu bản thân bèn thoải mái hơn nhiều. Dọc đường , Phan Lôi huýt sáo về nhà, chẳng qua vui quá hóa buồn, sau khi đến trước cửa nhà xa, mới chợt nhớ, hôm nay Lục Chung đưa về.

      “Hươu ngốc, mau dừng lại! Bị em phát là xong đời.”

      Lục Chung luôn luôn nghe lời, nghe tiếng kêu sợ hãi của Phan Lôi, từ từ dừng xe.

      Nơi này cách nhà Phan Lôi đoạn, làm sao Phan Lôi bảo Lục Chung đưa tiếp nữa.

      “Cái kia… em về rồi.”

      có chút lưu luyến rời, Lục Chung chỉ nhìn , con ngươi đen như mực, ngắm đỏ mặt tim đập nhanh.

      “Em… em …” Mặc dù thế, song trong lòng lại lưu luyến rời.

      Cuối cùng Lục Chung giữ tay , tưởng muốn hôn , nhưng chỉ kéo tay , còn cho .

      em phát .”

      Lục Chung lắc đầu, vẫn cho nhúc nhích.

      Trái tim Phan Lôi mềm nhũn, rất hi vọng có thể sảng khoái dẫn về, nhưng nghĩ đến gương mặt trầm của Phan Dụ, Phan Lôi có can đảm này.

      Cũng phải sợ Phan Dụ, chẳng qua chỉ sợ người trong nhà thích Lục Chung thôi.

      Lúc còn lạc mất ba mẹ, lạc mất người nhà, giờ vất vả lắm mới về nhà được, muốn giữa tình và tình thân chỉ có thể chọn .

      Nếu có thể, hi vọng cả nhà hòa thuận. Cùng gặt hái cả tình và tình thân.

      Cuối cùng, Phan Lôi kéo tay Lục Chung, hôn cái, “Em phải về trước. Mai gặp.”

      Đề phòng bản thân còn kéo dài do dự, Phan Lôi nhanh chóng mở cửa xuống xe.

      Song ngờ Lục Chung cũng theo sau.

      qua đó nắm tay , ràng muốn đưa về.

      Trong lòng Phan Lôi ngọt lịm, nắm chặt tay Lục Chung, “Em… em thực phải về. đừng nữa…”

      Lục Chung xoa tay , gật đầu: tiễn em.

      “Nhưng…”

      Lục Chung thèm để ý khó xử của , chỉ kéo tay , rất chậm rất chậm.

      Thỉnh thoảng, còn hôn . Phan Lôi thích cảm giác này, thích cảm giác triền miên vô cùng thân thiết này, thích của dẫn đến việc hai người giằng co hơn tiếng đồng hồ trong khi chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi.

      Quấn quýt si mê quá mức, đến độ Phan Dụ vẫn chờ trước cửa nhịn nổi.

      “Mẹ kiếp, mấy người coi ông đây chết rồi hả! Lề mề chậm chạp! Mau lăn tới đây cho ông!”

      Lục Chung làm ràng thế này, từ xuống dưới nhà họ Phan thực ra biết Lục Chung tới. E rằng, người hay biết gì còn lén lút hưởng thụ vui vẻ, chỉ có mỗi nữ nhân vật chính của chúng ta.

      Trông thấy Phan Dụ, Phan Lôi hết hồn, chút nghĩ ngợi che trước mặt Lục Chung.

      … sao ở đây?”

      Phan Dụ đen mặt, tên câm khốn kiếp, đưa em về cũng thôi , đại gia nó, lộ trình mấy trăm mét ăn đủ loại đậu hũ của em , Phan Dụ kiềm nén lâu mới nhịn được cơn kích động xông ra đánh tên cầm thú này trận… Hoặc là? Đánh lại?!

      Sắc mặt Phan Dụ càng đen, lúc này cũng chẳng khách sáo nữa, trực tiếp kéo Phan Lôi.

      “Còn lo lắng cái gì? Muộn thế này vẫn dạo bên ngoài! Còn mau vô!”

      Phan Lôi lưu luyến rời, lại sợ Phan Dụ và Lục Chung đánh nhau, nên bước rất .

      Phan Dụ nổi giận đùng đùng, hung thần ác sát, trái lại Lục Chung lộ vẻ cực kỳ hờ hững, chỉ dùng ánh mắt dõi theo Phan Lôi vào.

      … Em vào rồi… Các… các đừng cải vả…”

      “Dài dòng!” Bọn họ đương nhiên cải vả! Bọn họ chỉ biết đánh nhau.

      Phan Dụ ưa Lục Chung rất lâu, lần trước đánh sảng khoái, lần này rốt cuộc tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận.

      giơ nắm đấm, mạnh mẽ vọt tới. Hiển nhiên Lục Chung muốn đánh nhau với , lui bước lắc mình, tránh được đòn tấn công của Phan Dụ.

      Phan Dụ cười lạnh tiếng, thân thể chợt xoay, tấn công lần hai.

      “Đừng tưởng lần trước, cậu bán cho tôi nhân tình tôi liền chấp nhận cậu, cho cậu biết… muốn kết hôn với em tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách!”

      Phan Dụ dây dưa liên tục, Lục Chung cũng mất tính nhẫn nại, nắm tay, trả lại quyền.

      Nhưng đến giữa đường, chợt chuyển hướng, Phan Dụ cũng ngờ tên khốn kiếp này bỗng dưng chuyển hướng, quyền chưa kịp thu lại lực trực tiếp chào hỏi mặt Lục Chung.

      Phút chốc thấy khóe miệng trào máu tươi ra, Phan Dụ biết mình bị lừa.

      Nhưng lúc này quá muộn rồi, em bảo vệ chồng kia của oa tiếng kêu to.

      “Hươu ngốc!”

      Lục Chung trúng quyền, cuối cùng danh chính ngôn thuận vào nhà họ Phan.

      Mẹ Phan Dụ luôn luôn đứng về phía con , ít nhất bề ngoài là vậy. Lúc này con tức giận trừng con trai, bà cũng tiện chen vào, chỉ có thể đạp con trai liên tục.

      “Sao con có thể đánh người chứ? Chuyện đánh người tốt thế này con cũng làm ra được?!”

      Phan Dụ uất ức.

      Lừa đảo, người mẹ này của thực chuyên môn hãm hại con trai suốt hai mươi năm ròng, cho tới bây giờ chưa từng bị ai vượt mặt. ràng bà ám chỉ tên Lục Chung này phải thứ tốt, coi như là ba Trần Ngai Ngai thể thay đổi, song muốn dễ dàng cưới được Bối Bối, cũng dễ vậy.

      dễ vậy, đương nhiên phải dạy dỗ chút.

      Nhưng ai ngờ còn chưa dạy dỗ hoàn chỉnh, bà đổ hết tất cả sai lầm lên người .

      Hãm hại con trai cũng cần phải hãm hại như thế đâu.

      Đập bàn! có phải là con ruột !

      Phan Dụ uất ức vẽ vòng tròn ở góc tường, cả buổi tối xảy ra chuyện lớn vậy, ba Phan đứng đầu gia đình đương nhiên tránh khỏi phải xuất .

      Vết thương của Lục Chung nghiêm trọng lắm, trái lại Phan Lôi vẫn còn phồng má tức giận, giống như bị thương rất nặng.

      Ba Phan thoáng nhìn mẹ Phan Dụ vẫn lên tiếng, khẽ ho khan hai tiếng.

      “Bối Bối, thời gian còn sớm. Con nghỉ ngơi trước .”

      “Ba…”

      Phan Lôi sợ mình vừa , Lục Chung và Phan Dụ lại muốn đánh nhau, do dự, mẹ Phan Dụ tới nắm tay .

      thôi, ba con có chuyện muốn với nó.”

      Con đều hướng ra ngoài thành cái dạng này rồi, bọn họ làm phụ huynh còn có tư cách gì nhúng tay quá nhiều.

      ╮(╯▽╰)╭, lớn thể giữ trong nhà.

      Đêm nay, mẹ Phan Dụ vứt bỏ ông chồng thân của bà, dọn đến phòng Phan Lôi ngủ.

      Phan Lôi lo lắng cho Lục Chung, vẫn lăn qua lăn lại ngủ được.

      Mẹ Phan Dụ cười, “Sao vậy? Con còn lo ba con ăn thịt nó hả?”

      Phan Lôi bĩu môi lời nào.

      Mẹ Phan Dụ nhìn , tiếp: “Con lo lắng cho chồng con, mẹ cũng lo lắng cho…”

      “Mẹ…”

      Phan Lôi đỏ mặt, “ ấy thực tốt cực kỳ. ấy rất tốt với con, con rất ấy, mọi người… mọi người đừng làm khó ấy được ?”

      “Làm khó?” Mẹ Phan Dụ cười cười, gật đầu với Phan Lôi, “Con bé này trong lòng nghĩ thế sao? Chúng ta làm khó thằng nhóc đó? Nếu chúng ta làm khó nó, còn để nó ở xung quanh chúng ta hơn nửa năm hả…”

      Phan Lôi sững sốt, hóa ra…

      “Mẹ… mọi người đều biết hết rồi?”

      Mẹ Phan Dụ vén chăn, nằm xuống bên cạnh Phan Lôi.

      “Sao biết chứ! Chúng ta đâu phải chết rồi. Con thích thằng nhóc đó vậy, nó còn đuổi tới, sao chúng ta yên tâm giao con cho nó…”

      ra, ba mẹ sớm đồng ý. Tâm trạng Phan Lôi rất tốt, ôm cánh tay mẹ Phan Dụ, khẽ cọ cọ.

      “Cảm ơn mẹ của con.”

      Mẹ Phan Dụ bị tính khí này của con làm trái tim mềm mại hẳn. Bối Bối của bà từ rày đây mai đó, bọn họ phải ba mẹ tốt, mới để con chịu nhiều khổ cực thế. Về sau, tìm được luôn muốn bù đắp cho , muốn cho thứ tốt nhất.

      Thằng bé Lục Chung đó, nhà họ Phan vẫn coi trọng.

      Chủ yếu là tính tình thằng bé đó, cảm giác giống như có thể cho Bối Bối hạnh phúc.

      Nhưng có cách nào chứ, con người ta thẳng thắn ngã vào. Mặc kệ người nhà ba mẹ nghĩ sao, người trực tiếp tự trải nghiệm chính là con bà.

      Con bà cảm thấy người đàn ông đó tốt, lòng dạ muốn lấy , bọn họ còn có thể làm thế nào đây?

      Chỉ có thể cố hết sức để con bà vui vẻ, hạnh phúc.

      “Mặc dù chúng ta đồng ý, nhưng cũng có nghĩa là chúng ta buông tha nó như vậy. Trước đây nó từng tổn thương con, đó là . Bối Bối của mẹ mềm lòng có thể quan tâm, nhưng đối với ba mẹ lại thể tha thứ. Nó tổn thương con phần, là tổn thương ba mẹ mười phần… Hừ… trả giá chút bèn muốn mang con , cũng quá coi thường chúng ta…”

      “Mẹ…” Mặc kệ thế nào, bọn họ phản đối, Phan Lôi cũng vui rồi.

      Ôm cánh tay mẹ, Phan Lôi yếu ớt làm nũng.

      “Những ngày gần đây, có rất nhiều hình ảnh xuất trong đầu con. Trí nhớ con vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng con nghĩ cũng bảy tám phần rồi, con nhớ được rất nhiều rất nhiều, toàn là những chuyện rất vui… Mẹ, phải mẹ , trong tiềm thức con người ghi nhớ chuyện tốt nhất sao? Con luôn luôn nhớ ấy, ấy che chở con, chăm sóc con, khi đó, ai thích con, con từng thích người cũng lợi dụng con, tổn thương con, chỉ có ấy bảo vệ con ở phía sau. Con đồng ý với ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con ở bên cạnh ấy. ấy buông tay con ra, sao con có thể buông tay ấy được.”

      Mẹ Phan Dụ nhìn con , ở trong lòng thở dài.

      Tính tình con bé này, chẳng biết giống ai.

      Nhớ năm đó, chồng bà cũng từng với bà mấy câu như vậy, nếu em rời khỏi, cũng vứt bỏ.

      Khi đó, hai người họ là môn đăng hộ đối. Trước khi cưới, bà có đối tượng động lòng, về sau chứng minh bất quá chỉ là giấc mơ.

      Bà tưởng, quãng đời còn lại của bà trôi qua với người đàn ông bằng mặt bằng lòng, nhưng ngờ.

      Người đàn ông này, cuối cùng lại nắm tay bà, cho bà biết, bà là vợ ông, có ra sao cũng buông tay bà.

      “Bối Bối…”

      Tâm trạng mẹ Phan Dụ bắt đầu dâng trào, tính gì với con , xoay đầu lại trông thấy dáng vẻ con ngủ yên ổn.

      Con bé này, tâm tư thỉnh thoảng rất tinh tế, song có số việc lại tùy tiện. Do đó, mặc kệ thằng nhóc nhà họ Lục làm gì con bé, con bé cũng lựa chọn quên .

      Mẹ Phan Dụ nhìn dung nhan bình thản ngủ của con , trong nháy mắt tâm trạng trở nên phức tạp.

      Đứa con này của bà, thực đứa trẻ tốt.

      thù dai, biết cảm ơn, biết đủ.

      Cũng khó trách, thằng nhóc kia, mặc kệ thế nào, đều đuổi theo nó.

      Con bà, trái lại là đứa tốt đẹp.

      Chỉ hi vọng, người đàn ông đó, cũng là người tốt.
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111113 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 96

      Vừa ngủ, Phan Lôi ngủ hết sức ngon, nhất là sau khi tỉnh dậy còn có thể thấy Lục Chung.

      “Em nằm mơ sao? Nhất định nằm mơ rồi…” chớp chớp mắt, dám tin nổi. Lục Chung vậy mà xuất bình tĩnh thế trước giường , phải nằm mơ là gì?

      “Được rồi, mau đứng dậy, cả nhà đều chờ mỗi mình con ăn sáng thôi!”

      Giọng mẹ Phan Dụ cười nhạt từ phía sau truyền đến, Phan Lôi chợt cả kinh, từ giường bật ra.

      phải mơ?

      Vậy chính là .

      biết tối qua ba Phan và Lục Chung chuyện gì, dù sao sau ngày đó, Lục Chung thường xuyên đến nhà .

      Phan Dụ nhìn mãi vẫn thấy thoải mái, nhưng chẳng gì thêm. Thỉnh thoảng cũng động thủ với Lục Chung, bất quá tàn nhẫn như lần trước, chắc có loại cảm giác chim sợ cành cong.

      Đây quả là thời kỳ hạnh phúc nhất của Phan Lôi, bất quá, cũng từng hỏi Lục Chung rốt cuộc gì với ba Phan, dựa theo lời giải thích của mẹ Phan Dụ, vẫn có cảm giác chuyện này đơn giản vậy.

      Chuyện tối hôm đó, Lục Chung chẳng nhắc tới câu nào, chỉ đúng giờ đến Phan gia, ăn cơm tản bộ với .

      Mặc kệ Phan Lôi nghĩ sao, những người khác bắt đầu thương lượng chuyện cưới xin của rồi.

      Gần đây, Trần Cận Nam và Trần Như Ngọc cũng tới, hai bà mẹ trao đổi chuyện cưới xin đều rất có quan điểm.

      Bọn họ thảo luận quá nhiệt tình, đến nỗi chú rể dâu chính hiệu bị gạt sang bên.

      Phan Lôi thoáng vui.

      “Mẹ à, đây là hôn lễ của con mà. Huống…” Phan Lôi liếc nhìn Lục Chung, cam lòng phun ra lời , “Con còn chưa muốn kết hôn.”

      Nghe trình tự kết hôn rất phức tạp, chẳng muốn nhúc nhích chút nào. Hơn nữa, phải nghe lên xe hoa lần rồi sao? giờ cử hành hôn lễ kiêng dè vậy lại là thế nào?!

      “Con muốn kết hôn? Hay muốn lấy người ta?!” Mẹ Phan Dụ còn chưa lên tiếng, Trần Như Ngọc nóng nảy.

      “Bắc Bắc, con đính hôn với nó gần năm rồi, muốn kéo dài tới khi nào nữa? Chẳng lẽ đợi đến hoa tàn liễu héo, đứa bé thứ hai ra ngoài mua nước tương luôn hả?!”

      “Con…” Phan Lôi cảm thấy như vậy cũng tốt lắm chứ, làm gì cứ phải kết hôn nhanh thế. Huống chi, chẳng có cảm giác mong đợi, vì toàn bộ quá trình có quyền nhúng tay vào chút nào.

      Ý kiến của Phan Lôi nhanh chóng bị phớt lờ, hai bà mẹ bắt đầu bàn áo cưới nên mặc bao nhiêu bộ, mặc kiểu gì cho nó sinh động.

      Phan Lôi thoáng buồn chán, nghĩ đến Lục Chung ở bên cạnh chơi Lianliankan, hơi tức giận.

      “Đồ ngốc, câu nào sao?”

      Lục Chung từ trong điện thoại hé ra khuôn mặt mờ mịt, giờ ôm được người đẹp về, còn có ý kiến gì.

      Rất nhanh, ngày cưới quyết định là tháng mười năm nay.

      Còn hơn nữa năm đấy, Phan Lôi từ thăng bằng dần dần yên lòng.

      Sau khi Lục Chung thường xuyên đến thăm , cũng cảm thấy hơi kỳ quái.

      Lục Chung làm à? Mỗi ngày rảnh rỗi thế thực có tốt ?! Có khi nào Lục thị bị Lục Chung chơi sụp luôn ?!

      Lần này, Lục Tư bày tỏ cực kỳ phẫn nộ, tại ở công ty làm trâu làm ngựa, ngay cả đương cũng có cách nào thảo luận.

      Đương nhiên, tiếp nối Chuột đồng, Lục Tư cũng .

      Bất quá nghe Phan Dụ , hình như Lục Tư đơn phương.

      Đối phương chính là người đẹp lạnh lùng nổi tiếng, Lục Tư muốn âu yếm cũng phải nhìn xem có cái mạng này ?

      Lần này, trái lại Lục Tư làm biết mệt, đồng thời thường xuyên gọi cho Phan Lôi oán giận cầu xin.

      “Lôi Lôi à, hai người hòa thuận rồi, mau bảo Lục Chung về thu dọn cục diện rối rắm , mặc kệ thế nào, Lục gia mới đến thành phố Biển, ấy là ông chủ lớn làm gì đều có mặt, mỗi ngày làm ổ ở nhà làm trạch nam, phải chăng quá thiếu trách nhiệm …”

      Lục Tư điện thoại rất nhiều, Phan Lôi cũng hơi băn khoăn.

      Hôm nay, chủ động chuyện Lục Tư với Lục Chung.

      “Cái kia, Lục Tư năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”

      Lục Chung hoàn toàn có hứng thú, gối lên đùi Phan Lôi chơi điện thoại, nghe giọng Phan Lôi, lười biếng ngước mắt lên.

      Ai biết bao nhiêu tuổi chứ.

      Lục Chung quan tâm.

      Thực phải họ tốt mà.

      Phan Lôi tiếp tục dạy dỗ, “ xem Chuột Đồng tìm được bạn rồi, Lục Tư lớn già đầu… sợ lệch đường sao?” Giờ gay nhiều thế, Phan Lôi nghĩ, dáng vẻ Lục Tư… từng giây từng phút đều có thể xảy ra đó!

      Nét mặt Lục Chung rất có vấn đề gì, tại vui vẻ, còn Lục Tư… vẫn thích hợp làm trâu làm ngựa.

      Liên tiếp ám chỉ mấy lần, Lục Chung đều tiếp chiêu. Phan Lôi cũng hơi tức giận, “Này, em nè lẽ nào làm sao?”

      Mỗi ngày ở nhà với thế này, thực tốt ? Mặc dù Phan Lôi có chút thích cuộc sống buồn tẻ vậy, nhưng về lâu cũng khó tránh cảm thấy buồn chán.

      làm … Mỗi lần Lục Tư gọi tới, em đều rất áy náy… làm … Dù sao có lệ cũng được…”

      Lục Chung bày tỏ tình nguyện, Phan Lôi nghĩ hồi, ghé vào tai Lục Chung, khẽ : “Nếu , em theo làm nha?”

      Ánh mắt Lục Chung sáng rực, lần này, rất sung sướng gật đầu.

      Chuyện làm, Phan Lôi với người nhà họ Phan.

      Trái lại Phan gia có nhiều ý kiến phản đối lắm, chẳng qua là cái miệng bỉ ổi của Phan Dụ thôi, nghe muốn làm, lập tức vui vẻ.

      “Cũng được, va chạm xã hội cũng tốt. Đỡ hơn ngày ngày ở nhà như quê.”

      “… ai là quê!”

      “Ai trả lời là người đó…” Phan Dụ huýt sáo, còn chưa bày nụ cười đắc ý, bèn đụng phải khuôn mặt cười như cười của Lục Chung ở bên cạnh, cả người liền phát run.

      Cái tên này, đừng lại giở ý xấu ở sau lưng nha?

      Phải Phan Dụ là tên lưu manh, nhưng ngờ tên Lục Chung này còn lưu manh hơn . vì trả thù chuyện mang Phan Lôi , tìm mấy kẻ thù của , ngọn lửa đốt thành khói, cuối cùng còn giả vờ làm đấng cứu thế, là thủ đoạn cao cường.

      tại đứa con ngu ngốc kia dường như đối với Lục Chung là gì nghe nấy, còn đối với lại lạnh nhạt châm chọc.

      Hừ, cũng nghĩ xem ai mới thực là mặt người dạ thú.

      Hiển nhiên Phan Dụ khó chịu, bèn tìm cơ hội ngáng chân Lục Chung.

      Nhưng chưa được mấy ngày, Lục Tư tìm đến cửa, ràng đưa tới vụ làm ăn lớn.

      Phan Dụ thoáng nghĩ cũng biết là ý Lục Chung.

      Phương pháp rất đơn giản, nhưng rất có ích.

      Cho cây gậy to, lại cho thêm quả táo ngọt.

      Mặc dù rất đau, song lại rất ngọt.

      Phan Dụ là người kinh doanh, đương nhiên buông tha miếng thịt béo đưa tới, về tấm lòng này của Lục Chung, chẳng biết xấu hổ thu nhận.

      Việc này cứ xem như chút tấm lòng của em rể dành cho vợ .

      Bất quá, có bản lĩnh làm em rể , điều này chưa đồng ý.

      Nhưng ba Phan lại thỏa hiệp trước.

      Phan Dụ bất mãn.

      ràng người thương Phan Lôi nhất trong nhà là ba Phan. Song người nhả ra trước tiên lại là ba Phan.

      Về sau, Phan Dụ mới biết.

      Ngày thứ hai Phan Lôi về thành phố biển Lục Chung gặp ba Phan, dùng tất cả mọi thứ của để đổi lấy tha thứ.

      Vừa nghĩ vậy, Phan Dụ cũng hơi bội phục Lục Chung. Tên này là người cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân điển hình, cũng thích kiếm tiền, suốt ngày lẻo đẻo theo em , lại em đáng ghét của , ánh mắt đó thực … chậc chậc chậc… như hổ như sói… Từng giây từng phút đều muốn đẩy ngã em ngốc nghếch kia của .

      Vậy cũng thôi , thậm chí còn chuyển hết toàn bộ tài sản đứng tên cho .

      Lại nhìn em này của mình, Phan Dụ nhịn được lắc đầu. Dáng dấp cũng tồi, nhưng tính tình chậm chạp, nhìn chả thấy có chỗ nào xuất sắc.

      Chắc mỗi người có cái gu khác nhau nhỉ.

      Phan Dụ nghĩ, lại nhìn người nào đó ngoan ngoãn như cún con bên cạnh em mình, chợt rùng mình.

      Hai kẻ này, ở mức độ nào đó mà , đúng là đôi trời sinh.

      Phan Lôi cũng mặc kệ Phan Dụ nghĩ sao, chẳng qua cảm thấy hơi áy náy với Lục Tư.

      Mỗi ngày Lục Tư đều điện thoại khóc lóc kể lể, hàng ngày tăng ca đến rạng sáng, cả người héo úa như dưa chuột vậy, chả có tí sức sống.

      Tuy biết chuyện phóng đại, song Phan Lôi vẫn khó tránh khỏi mềm lòng.

      Quả thực, Lục Chung trạch quá rồi, ngoại trừ ở nhà, đều muốn đâu.

      Phan Lôi theo Lục Chung làm. chỉ làm, còn vờ nộp đơn làm thư ký, được Lục Tư tuyển vào.

      Kỳ thực là thư ký, chắc cũng chỉ châm trà, dọn dẹp bàn cho Lục Chung.

      Mặc dù như vậy, nhưng Phan Lôi cũng cảm thấy tệ.

      Dù sao còn hơn ở nhà làm sâu gạo.

      Từ khi Lục Chung về Lục Tư bèn xin nghỉ dài hạn, ném tất cả công việc trong tay cho tiểu Lữ.

      Tiểu Lữ là người thông minh, nhanh chóng lấy những việc quan trọng giao cho Lục Chung.

      Thời gian trôi qua gió yên sóng lặng, công ty giải trí của Lục Chung vẫn như trước, phần lớn đều đóng phim chụp quảng cảo, hôm nay, bọn họ còn vô tình gặp được người quen.

      “Chị! Sao chị ở đây?”

      Phan Lôi mất chút thời gian mới nhớ ra, có khuôn mặt bầu bĩnh trước mặt là ai.

      “Phiến Tử?”

      Phiến Tử là trong những cặp tình nhân lần trước Lục Chung và Phan Lôi ra bãi biển hẹn hò gặp được, là sinh viên đại học gần đó.

      “Sao em ở đây?” Phan Lôi thoáng ngạc nhiên.

      Phiến Tử bĩu môi, “Em chỉ tạt ngang qua, nghe ở chỗ này tuyển người mẫu quảng cáo, em tính…”

      “Em tới nộp đơn?”

      “À …” Phiến Tử lắc đầu, “Em muốn nhìn xem nghỉ hè có việc làm nào ? Dáng người em như vậy mà làm người mẫu thôi miễn , bất quá có công việc lặt vặt nào cần, ngược lại em có thể…”

      Ấn tượng Phan Lôi dành cho Phiến Tử tệ, tính ngầm hỏi tiểu Lữ xem có việc nào như thế , lúc này Phiến Tử lại hỏi: “Chị, sao chị ở chỗ này?”

      “Chị làm ở đây mà.”

      Phan Lôi cười.

      “Á… Chị làm ở đây hả…” Phiến Tử kinh ngạc hô tiếng, bỗng che miệng lại, tiến tới bên tai Phan Lôi : “Chị, chị biết, Hệ Hoa của chúng ta cũng tới đây phỏng vấn, nghe ta chắc chắn đậu… Vì vậy chị à, chị phải cẩn thận nha…”

      Đương nhiên Phan Lôi có cảm tính với cái Hệ Hoa tràn đầy nhiệt tình kia, đặc biệt đối phương còn mơ ước người đàn ông của .

      Gật đầu, Phan Lôi nghĩ hồi, trực tiếp tìm tiểu Lữ.

      Ngược lại muốn xem chút, cái Hệ Hoa này dựa vào cái gì chắc chắn được đóng quảng cáo này.

      thực tế, Hệ Hoa thế, hoàn toàn là vì Tiết Cương gã phú nhị đại bạn trai ta mới quen đạo diễn quay quảng cáo lần này.

      Do đó, mới vỗ ngực, bạn tuyệt đối được chọn.

      Nhưng chắc quên, đắc tội người ta.

      Đồng thời, người này còn thù rất dai.
      Uyên Sama, gemikat, Anhdva11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :