1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Tiểu tinh rảnh tui sửa, tui ghi chú mục lục rồi, còn chồng ơi... tôi gộp mục lục, sẵn sửa luôn :yoyo65: tạm thời cứ thay đuôi , link nào cũng thế, khổ ghê :yoyo59: cũng may nhắn tui, ko thui quên béng :yoyo59: hun cái coi :yoyo45:

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Cả link truyện trong chữ kí nữa đấy nhé. Mà bh chuyển nhượng Lạc Lạc cho bạn jemery j à? bh t mới để ý

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 88
      Lâu như vậy, Lục Chung giống như mơ giấc mộng.

      Tất cả đều thay đổi, vẫn đứng ở ngoại ô thành phố, thích cảm giác trống trải kia, cho đến khi bên trong ấy có con mèo ngoan tiến vào.

      Mèo ngoan thoạt nhìn có đôi vuốt sắc bén, nhưng thực ra dịu dàng đáng hơn ai hết. vuốt tóc , hai mắt sáng như ngọc khi nhìn cũng chỉ có .

      Tay Lục Chung giữ cho Trần Bắc Bắc giãy giụa, cúi đầu ngưng mắt nhìn người phụ nữ dưới thân.

      thực rất , bị tóm dưới thân, đáng thương co thành khối.

      Bất quá, cũng rất đáng , đáng đến mức khiến muốn nuốt trọn ngụm, ăn sạch, có phải chính là thứ của .

      mò mẫm , cảm giác được run rẩy của cũng để ý. Kỳ thực trước giờ vẫn là người tùy tiện làm bậy, mấy năm nay chẳng qua vì mà kiềm nén thôi.

      tại, sau khi tất cả phá kén ra, thấy cảm giác này tệ.

      Quả nhiên, từ đầu đến cuối, đều chưa từng thay đổi.

      Môi rất ngọt, cho dù sợ hãi đến mức run rẩy trong miệng , nhưng mùi vị đó vẫn ngon hết sức.

      Lục Chung tìm được hơi thở ngọt ngào, tay chậm rãi từ cổ trượt xuống.

      Rất đẹp.

      Nếu luôn luôn là của tốt rồi.

      “Baba…”

      Giống như tiếng sét giữa ma chướng, giọng Trần Ngai Ngai khiến Lục Chung bỗng dưng phục hồi tinh thần.

      biết từ lúc nào, gần đây thằng bé ngờ nghệch lại tỉnh giấc vào nửa đêm, còn tìm kiếm phòng ba mẹ.

      Bé còn , cũng chẳng biết phòng ba mẹ đối với đứa bé vị thành niên mà cấm kỵ, bé chỉ dụi mắt, nhìn hai người quấn lấy nhau thành khối giường.

      “Baba…”

      Bé lại kêu tiếng.

      Con ngươi đen láy của thằng bé dõi theo , rất hoang mang. Sạch như vậy, thuần khiết như vậy, có thể lộ ra dơ bẩn và kinh khủng của .

      Tay từ từ rút về, chán nản ngã xuống, cuối cùng bò dậy, giúp Trần Bắc Bắc kéo chăn đắp lên, cũng xoay đầu ra khỏi phòng.

      Kể từ ngày đó, Trần Bắc Bắc và Lục Chung bắt đầu chiến tranh lạnh.

      Sau chuyện ấy Trần Bắc Bắc có tự kiểm điểm lại bản thân, phải chăng làm kiêu quá mức rồi, vì giấc mơ mà bài xích người tới thế.

      Từ đầu đến cuối Lục Chung đều là người , lại vô tình đẩy ra vậy.

      Hai người là hai cá thể độc lập, vốn ở chung lâu ngày chắc chắn xuất số vấn đề, song tại Trần Bắc Bắc rất tiêu cực, chống cự tiếp cận của Lục Chung.

      Thậm chí, chính còn cảm thấy mình rất kém cỏi.

      Lục Chung bắt đầu bận túi bụi.

      vẫn về nhà, mỗi đêm đều ở trước phòng Trần Bắc Bắc bồi hồi, cũng dám đến gần. Đôi khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã và do dự của , Trần Bắc Bắc lại đau lòng có cách nào khống chế nổi.

      biết, chờ gọi đến.

      Nhưng nên lời.

      Chính cũng chẳng biết tại sao.

      Cuối cùng, Lục Chung gầy với tốc độ dọa người, ban đầu hút thuốc lá, về sau Trần Bắc Bắc thích nên cai.

      tại Lục Chung dọn dến phòng sách ngủ, lúc Trần Bắc Bắc quét dọn thường xuyên phát cái gạt tàn chất đầy tàn thuốc.

      Cả đêm có thể hút mấy bao.

      chỉ thế, Lục Chung cũng thích uống rượu.

      Trước đây uống rượu vào như điên như dại, tại , nhốt mình trong phòng sách uống rượu, đợi ngày hôm sau tỉnh lại tiếp tục làm, sau khi làm về tiếp tục uống rượu tiếp.

      Thần cũng chịu nổi giày vò, chứ đừng người thường như Lục Chung.

      Lục Chung gầy, Trần Bắc Bắc rất đau lòng.

      Trong lòng cũng lắm, vẫn Lục Chung.

      Nhưng chẳng biết tại sao, dám tới gần.

      Thực ra, sau này Trần Bắc Bắc nghĩ thông suốt.

      phải sợ Lục Chung, mà là sợ đoạn ký ức bản thân muốn nhớ lại trong quá khứ.

      Cuối cùng, Lục Chung giày vò bản thân quá mức, ngã bệnh.

      Tối hôm đó, Trần Bắc Bắc dỗ Trần Ngai Ngai ngủ xong, bèn chuẩn bị về phòng ngủ.

      Khi ấy nếu là trước kia, Lục Chung mượn cớ tới lui trước cửa phòng , rốt cuộc gì.

      Nhưng đêm nay, Trần Bắc Bắc đợi đến 12 giờ vẫn thấy Lục Chung.

      thoáng sốt ruột.

      ngủ được.

      Sau khi ở giường lăn qua lăn lại, quyết định đứng dậy tìm Lục Chung.

      phải là quá khứ sao? phải mê man và sợ hãi với thời gian tới sao? Đưa đầu rụt đầu cũng là đao, chết sớm siêu sinh sớm.

      Trần Bắc Bắc tìm được Lục Chung ở phòng sách. nằm ghế salon nhúc nhích, khi tới, ràng ngửi được mùi cồn đến gay mũi.

      “Lục Chung… Lục Chung… ngủ rồi hả?”

      Đương nhiên ai đáp lại , hình như Lục Chung ngủ.

      Trần Bắc Bắc dừng lại trước mặt Lục Chung. Đèn trong phòng rất tối, nhìn , chẳng qua chỉ say giấc nồng.

      Thở dài hơi, Trần Bắc Bắc biết lo lắng của mình rốt cuộc đến từ đâu.

      bèn đứng bên cạnh Lục Chung rất lâu như vậy, suy nghĩ rất nhiều, phần lớn đều là mặt tốt của Lục Chung.

      Có lẽ nên nghĩ đơn giản chút, có thể Lục Chung trước đây chẳng phải người tốt. Nhưng tại tốt với lắm, phải sao?

      Người dễ thỏa mãn, cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều.

      Trần Bắc Bắc giơ tay lên, nhàng đặt lên trán Lục Chung.

      “Ngoan… sau này em ngoan…”

      Lời hạnh phúc của Trần Bắc Bắc biến mất giữa nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Lục Chung.

      “Lục Chung, sao thế? Trán nóng quá…”

      Lục Chung được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán là dạ dày xuất huyết, uống rượu hút thuốc quá mức, tới muộn chút có thể luôn.

      Ngồi trước phòng phẫu thuật, lòng Trần Bắc Bắc nóng như lửa đốt.

      Đều tại giận dỗi, nếu giận dỗi, có phải hết thảy đều tốt đẹp .

      phải Trần Như Ngọc , hai vợ chồng quan trọng nhất chính là trao đổi với nhau sao. tại hai người họ được xem là vợ chồng chưa cưới, nếu trao đổi sớm chút, có phải tất cả mọi chuyện đều xảy ra.

      Trần Bắc Bắc lòng như lửa đốt, lo lắng chờ kết quả phẫu thuật.

      biết bao lâu đối với Trần Bắc Bắc mà , từng giây từng phút đều giày vò.

      May mà, hết thảy đều kết thúc.

      Bác sĩ đẩy Lục Chung vẫn còn hôn mê ra, thoáng nhìn Trần Bắc Bắc, rất đồng ý : “ ta là chồng sao?”

      Trần Bắc Bắc gật đầu, “Bác sĩ, ấy sao rồi?”

      “Có thể ra sao? Thân thể ta sớm thủng cả trăm cả ngàn lỗ, tôi thấy mấy năm nay ta vào bệnh viện ít, lần nay lại uống thành cái dạng này, chết coi như mạng ta lớn…”

      “Xin lỗi, bác sĩ.”

      Bác sĩ cũng trách móc bé như Trần Bắc Bắc, sau khi mấy câu, thông báo đống chuyện chú ý, mới rời .

      Lục Chung được chuyển đến phòng bệnh, Trần Bắc Bắc chuẩn bị theo, y tá nhắc nhở , “Có thể khoảng thời gian nữa ta mới tỉnh lại. cũng đợi lâu rồi, nghỉ ngơi chút .”

      “Tôi… tôi mệt…” Trần Bắc Bắc xoa xoa bả vai mỏi nhừ, “Tôi muốn uống nước, xin hỏi ở đâu có ạ?”

      Y tá chỉ chỗ cho , miệng Trần Bắc Bắc khô khốc, uống ly nước mới chậm rãi thư giãn.

      Bệnh viện lúc nửa đêm, đặc biệt vắng vẻ.

      tựa vào hành lang, dần dần thở ra hơi.

      “Bối Bối.” bàn tay vỗ vai , “Con sao chứ?”

      Lần nữa trông thấy mẹ Phan Dụ, tâm trạng Trần Bắc Bắc hơi phức tạp.

      Trong lòng vẫn cho rằng Trần Như Ngọc là mẹ , buổi tối hôm đó, phát quá khứ của như hạt cát xếp thành tòa thành, toàn bộ thoáng cái tản .

      “Dì…”

      “Bối Bối…” Viền mắt mẹ Phan Dụ hơi đỏ ửng, “Có phải con trách mẹ nên cho con biết ? Cũng đúng… mấy năm nay, con đều được những người khác chăm sóc… Người mẹ như mẹ đây, vốn làm tròn bổn phận…”

      Có lẽ mẹ con liền tâm, mẹ Phan Dụ khổ sở, Trần Bắc Bắc cũng chịu nổi.

      lắc đầu, “Con có… Chẳng qua, quá bất ngờ… tạm thời con chưa chấp nhận được…”

      Dừng chút, Trần Bắc Bắc thêm: “Chuyện đó… con có thể biết quá khứ của con rốt cuộc sao có mình ?”

      Nếu quá khứ của cơn ác mộng, vậy nhất định phải giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng này sớm chút.

      Dựa theo lời giải thích của mẹ Phan Dụ, câu chuyện này xem như có thay đổi bất ngờ.

      Nhà họ Phan ở thành phố biển là gia đình lớn cả trăm năm, những năm gần đây nhà họ Phan xuất ít rung chuyển, cụ thể thể ở việc ông Phan phản đối con trai cưới người phụ nữ.

      Người phụ nữ này còn dẫn theo con chồng trước, mà đứa con chồng trước đó mang đến tai ương ngập đầu cho Phan gia.

      “Lúc con tám tuổi, tên khốn kia bắt cóc con và cục cưng… Mặc dù bề ngoài là mấy tên côn đồ, nhưng mẹ và cha con tra ra chính là , lại tìm được các con, chết cũng … Cuối cùng còn lấy xác tới… Mẹ… mẹ tưởng là con…”

      Mẹ Phan Dụ xong, viền mắt dần dần đỏ.

      năm đó, mẹ cùng lúc mất con và cục cưng, đến bây giờ mẹ vẫn có cách nào tưởng tượng nổi, khoảng thời gian ấy sao mẹ sống được…”

      “Con…”

      Mẹ Phan Dụ hít sâu hơi, “Mẹ tìm các con rất lâu, ba con còn tức giận đưa mấy tập đoàn buôn người gần đó ra, nhưng cũng tìm được các con… Mấy năm nay, ba mẹ vẫn từ bỏ, cho dù dốc hết cả dời, mẹ thề chắc chắn phải tìm được các con. Sau đó… Phan Dụ, cũng chính là con, trở về… Mẹ thể nào tưởng tượng nổi nó mất tích mười năm rốt cuộc ở bên ngoài làm gì, nhưng sau khi trở về mặc dù nó che giấu rất khá, song mẹ cũng biết tính tình nó trở nên độc ác tàn nhẫn, có điều… Nó là đứa con trai tốt, cũng là người tốt… Mấy năm nay, nó vẫn luôn tự trách, năm đó bảo vệ tốt cho con, để bọn họ vứt con còn sống sờ sờ xuống biển…”

      Trần Bắc Bắc thoáng hiểu, cũng có chút hiểu.

      “Dì sau khi con bị vứt xuống biển được mẹ con họ cứu sao?”

      Mẹ Phan Dụ lắc đầu, càng thêm thương xót nhìn .

      “Nếu cả đời con lớn lên ở nhà họ Trần tốt rồi, nhưng thực chứng minh, Bối Bối của mẹ, chỉ cần mẹ nghĩ đến con chịu khổ, mẹ thực thể nào tha thứ…”

      “Khổ?”

      Trần Bắc Bắc hiểu.

      Mẹ Phan Dụ nghiến răng, “Chuyện này phải tới nhà Lục Chung, năm đó, Lục gia vớt con từ biển lên, nuôi con ở Lục gia làm con dâu nuôi từ bé của em nhà họ Lục. em nhà họ Lục cũng là đám hư hỏng, hai chính là Lục Chung bây giờ, do vợ cả nhà họ Lục sinh, mà đứa em Lục Tự, là vợ bé sinh, ở cái gia đình đó, Bối Bối của mẹ có thể hạnh phúc sao?”

      “Lục Tự…” Cái tên này lóe qua bộ não, Trần Bắc Bắc cảm thấy hơi đau đầu.

      ấn đầu, bị mẹ Phan Dụ phát .

      “Bối Bối, con sao thế?”

      Trần Bắc Bắc cười cười, lắc đầu ý bảo bản thân có việc gì.

      “Sau đó sao? Sao con chẳng còn chút ký ức nào?”
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, Sweet you, Achita29 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      @LạcLạc có truyện về phan dụ ko nàng ơi:yoyo41::yoyo41::yoyo41::yoyo41:

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @vuthuhang ta ko biết nàng ơi, nhưng bà Phó Du chuyên viết ngược :yoyo38: bộ này là nhất :yoyo38:muốn tìm đọc thêm, sợ rằng nàng phải thủ sẵn thuốc trợ tim :yoyo38:
      Haruka.Me0, linhdiep17vuthuhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :