1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chuyện lớn gì vợi nhể, sao tr lúc nào cũng dừng toàn khúc hay thế nài :v :v
      lại hóng tiếp TT.......TT
      Haruka.Me0LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 82
      Lục Tư gãi đầu, hơi bực bội.

      thoải mái rồi, còn em ỉu xìu này. Nè… họ tốt của em, tính chừng nào về Lục thị hả?”

      Nụ cười hạnh phúc chọc mù mắt chó khuôn mặt Lục Chung khiến Lục Tư ước ao ghen tị, “Còn nữa, tính chừng nào ngả bài với chị ấy?”

      Thấy mặt Lục Chung nhanh chóng đóng băng, ý nghĩ chậm rãi xuất trong lòng Lục Tư.

      “Đừng muốn như thế này cả đời nhé?”

      Lục Tư muốn cạy đầu Lục Chung ra nhìn, “Này, hai, hai tốt của em… Chuyện này phải chuyện giỡn chơi đâu. Khoan hẳn tại Trần Bắc Bắc có ký ức của Phan Lôi, nếu ngày nào đó bỗng nhiên chị ấy nhớ ra, chồng là chồng hợp pháp, con trai cũng là con trai trong hôn thú, đến lúc đó em sợ tâm lý chị ấy lại chịu cú sốc quá lớn…”

      Lục Chung im lặng.

      Như Lục Tư từng , thực cảm thấy cuộc sống thế này rất tốt.

      Cho dù và Phan Lôi lại phải kết hôn, mãi mãi trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cũng có gì xấu. Cho dù là Phan Lôi hay Trần Bắc Bắc, đều thích , những chuyện khác quan trọng.

      Song Lục Tư vừa vậy, cũng có chút chần chừ.

      số việc, vốn chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng tiếp tục giấu giếm, khó tránh khỏi trong lòng khó chịu.

      Bảo Chuột Đồng tới.

      Lục Chung rất lâu mới gõ mấy chữ.

      Lục Tư gật đầu, “Trước đó em gửi thư cho Chuột Đồng, bất quá giờ người ta đương, chắc hơi chậm chút.”

      “…”

      Thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của Lục Chung, Lục Tư sáp lại, “Hôm nay em cũng xin nghỉ, cho em ở lại ăn cơm .”

      Lần này, ngay cả chữ cút Lục Chung cũng keo kiệt cho , trực tiếp vung tay lên lầu.

      Để lại Lục Tư ở dưới lầu quang quác kêu to, “Này, tốt xấu gì em cũng được xem là bà mai trong cuộc hôn nhân lần này của hai người đó, chí ít rượu cảm ơn làm mai hẳn phải có chứ?”

      Trần Bắc Bắc bị tiếng quỷ kêu của Lục Tư ở dưới lầu đánh thức.

      Mở mắt ra, chống lại nụ cười nhàn nhạt mặt Lục Chung, nhất thời trong lòng cả kinh, thân thể theo trực giác lui về sau.

      Thấy dáng vẻ sợ hãi của Trần Bắc Bắc, hiếm khi Lục Chung tức giận, ngược lại kéo tay , khẽ cắn.

      Trần Bắc Bắc càng run rẩy, cả người co lại thành khối, ra vẻ đáng thương nhìn Lục Chung.

      “Lục Chung, em được mờ. Em thực được mờ, đừng làm vậy, cho dù em phải người mới vào nghề, cũng chẳng có cách nào thích ứng với cách chơi của …”

      Trần Bắc Bắc đến lại rơi nước mắt. Muốn ban đầu, quả thực thoải mái lắm, nhưng thứ này, thể hơi ăn no đến mập ú.

      Hiển nhiên Lục Chung nghĩ hơi ăn no đến mập ú, ba ngày nay, ngoại trừ lúc Trần Bắc Bắc ăn uống ngủ nghỉ, gần như đều trải qua ở giường.

      Lục Chung để cho thấy cái gì gọi là đàn ông động dục, hay cái gì gọi là đàn ông cấm dục.

      Hầu như lúc nào cũng động dục hết.

      Ban đầu, còn có hứng vọc máy tính, chơi Lianliankan chút, tại căn bản là cùng lăn lộn.

      chịu nổi, Trần Bắc Bắc chịu nổi, rất nhớ thời gian bôn ba tự do ở dưới giường lắm.

      Hai tay khoanh trước ngực, nhưng chỉ làm ngọn núi tuyết của càng thêm mê người.

      Trần Bắc Bắc đỏ mặt, lấy chăn che trước ngực, “Em… em khó chịu… muốn làm đâu…”

      Nét mặt Lục Chung giống như e thẹn giận dỗi vậy, xem việc giãy giụa, lại gần hôn bờ môi , lát sau mới thở hổn hển buông ra, đồng thời cho biết .

      Tối nay muốn xuống bếp.

      Quả nhiên Lục Tư mặt dày mày dạn ở lại ăn chực.

      Sau khi Trần Bắc Bắc mặc quần áo mới cảm thấy có cảm giác an toàn vô cùng, phải biết rằng mấy ngày này ngay cả ăn cũng phải lỏa thể.

      Ngẫm lại, Lục Chung có chút thay đổi.

      Lạc đề , sau khi xuống lầu trông thấy Lục Tư, Trần Bắc Bắc mới hiểu ý Lục Chung.

      ra có khách.

      khéo nấu ăn, từ lần trước Hắc tử ăn đồ của cả người đều co giật, bèn từ bỏ nhà bếp.

      Trái lại tài nấu nướng của Lục Chung rất tốt, ban đầu hai người còn ăn đồ bên ngoài, song dần dần Lục Chung cũng gọi thức ăn bên ngoài nữa, tự mình xuống bếp.

      Đáng là, tay nghề Lục Chung tệ, chốc lát xuống bếp, ngay cả Hắc tử cũng liếm đầu lưỡi nịnh nọt xin Lục Chung.

      Mặc dù, kết quả lần nào cũng đều bị đá văng thương tiếc.

      Lục Chung luôn luôn là người bảo vệ thức ăn, đồ nấu chỉ cho ăn, lần này hiếm khi chiêu đãi Lục Tư, có lẽ tâm trạng tệ.

      Tâm trạng Lục Tư cũng tệ, ra cuộc sống làm nó tốt thế.

      May mà tắt điện thoại, để đám khốn kiếp bên ngoài chỉ biết lấy tiền làm việc chết hết .

      Lục Tư hết sức phấn khởi ngắt chuối tiêu, thấy Trần Bắc Bắc xuống, tư thế hơi kỳ quái, còn mở miệng trêu.

      “Eo ơi, Bắc Bắc, mới có mấy ngày chả gặp, sao bộ dạng ỉu xìu thế, xảy ra chuyện gì sao, bị luộc à?”

      Trần Bắc Bắc mặt dày như Lục Chung, nhất thời mặt đỏ bừng.

      Lục Tư cất tiếng cười to, cái nhà này cuối cùng cũng có người có thể ức hiếp.

      Bất quá, rất nhanh cười nổi.

      Vì, Lục Chung mang theo dao phay, đứng ngay cửa nhà bếp cười như cười nhìn .

      Lục Tư tự động câm mồm, giơ tay lên làm bộ đầu hàng.

      “Là người ta tốt, đừng nhìn người ta như vậy, người ta biết sai rồi… Moazzz… Được rồi, em ra ngoài mua ít rượu, làm phiền thời gian ngọt ngào của hai người mấy người.”

      Lục Tư lắc người vụt cái, khuôn mặt Phan Lôi vẫn đỏ bừng.

      tới nhà bếp, sau khi rót cho mình ly nước uống, màu đỏ gương mặt mới chậm rãi biến mất.

      muốn nấu gì?”

      Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Lục Chung làm đều là món thường ngày.

      chỉ thế, cuối cùng tất cả bữa ăn đều dọn lên bàn, Lục Tư mua rượu về, Lục Chung quay lại nhà bếp lần nữa.

      ấy sao vậy?”

      Lục Tư lắc đầu, mãn nhãn với thức ăn đầy bàn, “Ai biết đâu, chắc còn món canh chưa xuất .”

      Trần Bắc Bắc nhìn canh trứng cà chua bàn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

      đến bao lâu, Lục Chung bước ra nữa, mà lần này bước ra, bưng theo tô mì nóng hổi đặt trước mặt Trần Bắc Bắc.

      Nước lèo thơm thịt ngon, nước bọt Trần Bắc Bắc đều thi nhau trực trào.

      “Là mì thịt bò?”

      Lục Chung gật đầu, con ngươi tràn ngập dịu dàng.

      Trước đây khi Trần Bắc Bắc vẫn còn là Phan Lôi, rất thích mì thịt bò của Hồng Phúc ký, Đối với Lục Chung mà , mì thịt bò bình thường này có ý nghĩ sâu sắc với .

      Đó là khởi đầu cho và Phan Lôi đến gần nhau.

      Sau đó, Phan Lôi mất tích, Lục Chung suy sụp thời gian, cuối cùng có ngày, ngang qua Hồng Phúc ký, ngửi được mùi mì thịt bò ấy, nhất thời trong lòng thông suốt.

      Mặc kệ ở đâu, chỉ cần ngửi được mùi vị này, chỉ cần còn ở đây, nhất định trở về.

      thực chứng minh, rốt cuộc cũng tìm được .

      Trần Bắc Bắc hút sợi mì, thỏa mãn híp mắt lại.

      “Ngon quá à… Lục Chung, mì này ngon quá trời luôn… Em từ…” Trần Bắc Bắc xác định mình chưa từng ăn mì nào ngon tới thế, nhưng lời sắp thốt ra, luôn cảm thấy là lạ.

      Ngay lúc sững sờ, Lục Tư ở bên la quang quác.

      công bằng! Bất công vừa thôi! Dựa vào cái gì Lôi… Bắc Bắc có mì thịt bò ăn… còn em chỉ có trứng xào cà chua…”

      Lục Tư quang quác bị Lục Chung lườm cái, câm mồm lần nữa.

      Có ăn là tốt rồi, còn đòi hỏi cao thế.

      Lục Tư buồn bực ăn cơm trong chén, tuy tay nghề Lục Chung tệ, song cũng cảm thấy mì thịt bò của Hồng Phúc ký tệ.

      Trước đây cũng biết Phan Lôi rất thích mì thịt bò ở tiệm này, nhưng về sau sau khi Lục Chung mua lại Hồng Phúc ký, mới hoàn toàn sáng tỏ.

      Người này vì lấy lòng vợ mà từ thủ đoạn nào đấy, bí kíp gia truyền của người ta bị cứng rắn cướp , chỉ vì để Phan Lôi thích.

      Hừ, Lục Tư tự với mình, thèm đâu.

      Cũng chưa bao giờ hâm mộ, phát căm phẫn lên cơn thèm ăn, ăn sạch bàn ăn.

      Cuối cùng lúc ưỡn bụng nghỉ ngơi ở ban công, tầm mắt Lục Tư vẫn nhịn được nhìn về phía hai người ở vườn hoa.

      Tầm thường đến mức thể tầm thường hơn nữa, đều là vợ chồng cả rồi còn tay nắm tay dạo vườn bông.

      Đúng là ngu ngốc có thừa.

      Bất quá, biết tại sao, thấy nụ cười mặt Lục Chung, viền mắt Lục Tư ươn ướt.

      Hít sâu hơi, vuốt ve hai con chó béo nằm bên chân, từ từ nhắm mắt lại, được rồi, thấy vất vả làm bữa cơm này cho , lại vì Lục thị làm trâu làm ngựa thêm mấy năm vậy.

      Lục Tư ngủ giấc đến mặt trời chiều ngã về tây.

      Lúc tỉnh lại, người có đắp tấm chăn mỏng, hai con chó bên chân ngáy ngủ.

      Dụi dụi mắt, Lục Tư vào nhà bếp.

      “Lúc nào rồi?”

      Trần Bắc Bắc đưa cho ly nước, “Chắc 5h chiều.”

      “Điện thoại tôi đâu?”

      Trần Bắc Bắc chỉ chỉ sopha, “Ở đây, hết pin hở? Tôi giúp sạc pin…”

      “Cảm ơn nhé.” Lục Tư tới ghế salon lười biếng tựa vào, vừa ấn nút nguồn, ngờ mấy phút ngắn ngủi, thanh báo tin nhắn liên tiếp vang lên.”

      “Đúng là phiền phức…” Lục Tư bĩu môi, còn chưa kịp xem tin nhắn, điện thoại lại kết nối.

      “Lục tổng, cuối cùng tiếp điện thoại.”

      Người gọi tới là tiểu Lữ - thư ký Lục thị, làm việc thẳng thắn dứt khoát, cũng có vài phần mưu tính.

      Lục Tư luôn thích chơi với người thông minh, tiểu Lữ miễn cưỡng xem như bạn bè .

      Lúc này, trong điện thoại, giọng tiểu Lữ có vẻ lo lắng.

      “Lục tổng, công trường đánh nhau rồi.”

      “Đánh …” Lục Tư thèm đếm xỉa. tại tâm trạng sảng khoái vô cùng, vui sướng tựa như thần tiên, đâu quan tâm mấy chuyện hư hỏng khác.

      Aizz… ngủ cả buổi chiều, cảm thấy cả người càng thêm lười nhác mất.

      “Cậu tìm vài người tới xem xét, nhớ tìm mấy gã cảnh sát.”

      Tiểu Lữ nhận lệnh, trong chốc lát, điện thoại lại gọi tới.

      “Nghe Phan Dụ cũng tới, trường hình như còn có người bị thương.”

      “Ai vậy…”

      Tiểu Lữ còn chưa mở miệng, Lục Tư chợt nghe trong bếp có tiếng vang giòn, sau đó là tiếng khóc của Trần Bắc Bắc.

      “Lục Chung ơi, em bị người ta đánh.”
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111135 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      làm tôi cứ tưởng là tôi đọc nhầm cơ ban đầu tưởng vẫn chương ấy định ko đọc cơ lượt lướt qua tự dưng thấy nội dưng mới biết là ko phải do mình lẫn mà là do @LạcLạc lẫn :)))
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 83
      Công trường Trần Cận Nam làm gần đây yên ổn, bình thường có nhiều dân làng tới gây rối. Nghe là thỏa thuận ổn thỏa chuyện bồi thường thu hồi đất.

      Trần Cận Nam chẳng nghĩ nhiều, dù gì từ xưa đến nay vì lợi ích mà tranh giành nhau nhìn mãi cũng quen. Mặc dù trước khi khởi công chắc chắn ký hợp đồng, song tượng dân làng bên này tùy tiện đổi ý cũng hiếm thấy.

      chỉ làm tốt phần việc mình được phân công là được.

      Nhưng, dựa theo xung đột ngày càng mãnh liệt, hôm nay, lại có mấy người trẻ tuổi chạy tới đập phá công trường bọn họ.

      Trần Cận Nam có cách nào nhịn nổi.

      Khi Trần Bắc Bắc và Lục Chung chạy tới công trường, Trần Cận Nam tính được đưa tới bệnh viện.

      Thấy đầu Trần Cận Nam đầy máu, Trần Bắc Bắc gấp đến độ nước mắt rơi liên tục.

      tay Trần Cận Nam ôm đầu, còn muốn an ủi Trần Bắc Bắc, “ sao đâu… có chuyện gì mà… Đừng sợ, sao…”

      Quả thực Trần Cận Nam chả có chuyện gì lớn, vóc dáng cao to, chỉ có hành động nhanh nhẹn lắm, bất cẩn bị ống tuýp đập vô đầu, tại ý thức vẫn còn tỉnh táo, hẳn có chuyện gì lớn.

      Trần Bắc Bắc còn muốn gì, nhưng bị Lục Tư kéo lại.

      “Đưa đến bệnh viện trước .” Lục Tư quả quyết.

      Xoay đầu lại, Lục Tư thoáng nhìn công trường, có mấy người trẻ tuổi gây chuyện bị đàn áp.

      Lục Tư sa sầm, với Lục Chung ở bên cạnh: “Muốn xem thử ?”

      Trần Bắc Bắc lòng lo lắng cho Trần Cận Nam, lúc này thầm muốn đến bệnh viện với Trần Cận Nam.

      Lục Chung bị Lục Tư kéo sang bên chuyện, trường rất lộn xộn.

      Ngay lúc đó, ở chỗ hỗn loạn chẳng biết từ nơi nào xông ra người, chạy tới trước mặt Trần Bắc Bắc tát cái.

      Lục Chung phản ứng cực nhanh, mau chóng tới túm người hành hung kia, xoay cái ném xuống đất.

      Gã thanh niên tính chạy, lại bị Lục Chung đá cước mặt đất, rất lâu đứng dậy nổi.

      Lục Chung ham chiến, để người xung quanh khống chế thanh niên kia xong mới xoay người tới bên cạnh Trần Bắc Bắc, giơ tay lên, đau lòng vuốt mặt Trần Bắc Bắc.

      Thực ra Trần Bắc Bắc chẳng đau gì cả.

      Chỉ hơi uất ức thôi.

      đây xem như tai bay vạ gió ư? Chẳng qua chỉ qua đây thăm trai thôi, cũng bị dính bạt tai vô duyên.

      Thấy viền mắt Trần Bắc Bắc ửng đỏ, mơ hồ muốn khóc, Lục Chung biến sắc, ném Trần Bắc Bắc sang Lục Tư bên này, sải bước nhanh chóng tới chỗ gã thanh niên kia.

      Lục Tư vừa thấy Lục Chung có biểu cảm này liền biết muốn hóa ma, vậy mấy năm nay trị liệu của đều đánh rắm sao! Quan trọng hết thảy là Trần Bắc Bắc mờ mịt còn ở bên cạnh, bị trông thấy, mấy năm nhẫn nhịn của bọn họ chẳng phải uổng công rồi. Trong lòng Lục Tư cố gắng đè nén lượn nghìn vạn vòng, lập tức kéo Lục Chung.

      điên hả, Trần Bắc Bắc trường đấy…”

      Lục Chung sững sờ, siết chặt quả đấm, trầm nhìn gã thanh nhiên, cuối cùng xoay đầu, lần nữa tới bên người Trần Bắc Bắc.

      Trần Bắc Bắc hơi tủi thân, đặc biệt ban nãy bị Lục Chung ném, càng uất ức hơn.

      Nhưng hít mũi cái, nước mắt rơi xuống, ngược lại tới nắm tay Lục Chung.

      sao, đau chút nào. Chúng ta thăm hai …”

      Bên này có Lục Tư, trái lại Lục Chung cũng lo lắng.

      Nắm tay Trần Bắc Bắc nhắm hướng ra khỏi công trường, đúng lúc đó, chiếc xe màu đen có rèm che bỗng nhiên chạy vào.

      Lục Chung theo quán tính kéo Trần Bắc Bắc vào lòng. Lúc này, người đàn ông cường tráng cao to bước xuống xe.

      Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo cài đến ngực, mơ hồ lộ ra cơ ngực rắn chắc. tới trông thấy tầm mắt Trần Bắc Bắc đánh giá, thoáng sửng sờ, ngay sau đó lại thấy Lục Chung, nhếch môi cái, sải bước qua.

      “Hắc, kẻ câm nhà họ Lục, lâu gặp nha?”

      Người này đúng là lễ phép.

      Trong lòng Trần Bắc Bắc thầm mắng, nhịn được lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia nhiều hơn. Vóc dáng người đàn ông này tính là điển trai, mày rậm mắt to, ánh mắt kiên nghị, mặc dù lúc chuyện dáng vẻ lưu manh, nhưng nét mặt trái lại rất cá tính.

      Người đàn ông ngậm điếu thuốc, đến trước mặt Lục Chung, cũng vờ cho điếu.

      Lục Chung lắc đầu, tại cai thuốc kiêng rượu.

      Người đàn ông cũng chẳng miễn cưỡng… rút điếu thuốc về, thoáng nhìn Trần Bắc Bắc trong lòng , mỉm cười, “Người phụ nữ của à? Dáng dấp tệ đó…”

      Lục Chung sầm mặt, nắm tay Trần Bắc Bắc trực tiếp rời khỏi.

      Đối với người lễ phép, cũng cần phải lễ phép.

      Thấy xe Lục Chung rời công trường, Lục Tư tiến lên phía trước giả vờ giả vịt với người đàn ông kia, “Ngọn gió nào thổi Phan tổng tới đây đấy?”

      có việc gì, ngang qua thôi, nghe nơi này hơi lộn xộn, qua đây xem cái.”

      Lục Tư cười, “ sao, chỉ là chút vấn đề . Trái lại Phan tổng thực vừa khéo ha, rảnh rỗi tới cái nơi hoang vu nghèo khó này, sao, đến du lịch hả?”

      Phan Dụ cười, giẫm nát điếu thuốc dưới chân, ngẩng đầu lên, lại nở nụ cười tươi rói.

      “Chỗ nào tốt tôi tới thôi, mọi người đều vùng đất hoang nghèo khổ mới có điêu dân, tôi thấy hẳn vậy. Xem ông câm của các , chẳng phải tìm được em trắng nõn sao?”

      Nhắc tới Trần Bắc Bắc, nụ cười mặt Lục Tư phai nhạt ít.

      ấy là chị dâu tôi.”

      câu , chặt đứt tất cả ý kiến phía sau của Phan Dụ.

      Khi Phan Dụ ở xe, từ từ nhắm hai mắt gì. Thuộc hạ ở bên thấy dáng vẻ này của đại ca bọn họ, còn tưởng tại chịu thiệt trước mặt em nhà họ Lục, nhịn được đề nghị với : “Em đại ca nè, em nhà họ Lục luôn tranh giành việc buôn bán của chúng ta, có cần cho bọn họ bài học ?”

      Phan Dụ từ từ mở mắt, hình như hơi hứng thú.

      “Vậy cậu thử xem, muốn cho bọn họ bài học thế nào?”

      Gã thuộc hạ cười hihi, sáp lại, : “Đại ca, em nhà họ Lục là kẻ gian xảo, dễ ra tay. Bất quá ban nãy thấy trong lòng gã câm nhà họ Lục kia à, ôm chặt thế này, chắc chắn quan trọng lắm, nếu chúng ta tóm được, chơi chút…”

      Ầm ——

      Gã thuộc hạ còn chưa hết, bị Phan Dụ ném tới cửa xe.

      Ánh mắt lạnh lùng áp sát, người đàn ông mím môi, thu lại tất cả tươi cười gương mặt, chỉ nhả từng chữ từng chữ: “Tao khuyên mày đừng đánh chủ ý lên người phụ nữ đó! Bị tao biết được! Cắt ngay cái thứ chưa phát dục hoàn toàn của mày!”

      Nghe vậy, gã thuộc hạ liền che bụng dưới, run lẩy bẩy.

      Mặc dù chẳng biết rốt cuộc lão đại uống nhầm thuốc gì mới trở nên hỉ nộ vô thường thế, có điều nhớ tới tính cách lão đại theo lẽ thường, gã thuộc hạ nghĩ lời đề nghị hôm nay nên dừng ở đây.

      Phan Dụ đánh người, cảm thấy thoải mái rất nhiều.

      Tựa vào ghế ngồi, chả biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên : “Con bé kia… quả thực có chút…”

      Có chút cảm giác quen thuộc nhỉ.

      Loại cảm giác quen thuộc này, khi Phan Dụ nhận được điện thoại của mẹ đại nhân liền có đáp án.

      Trong điện thoại mẹ đại nhân cằn nhằn liên miên hồi, lỗ tai Phan Dụ sắp bị mài chai mất, song lại dám tùy tiện cúp máy, chỉ có thể mở loa ngoài, bản thân ngồi ở chỗ xa hút thuốc.

      Mẹ Phan xong, cuối cùng quên tổng kết.

      “Cục cưng à, con sắp ba mươi rồi, con cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình , lẽ nào con muốn mẹ con bước vào quan tài rồi còn ôm được cháu sao?”

      “Mẹ…”

      Vừa nhắc tới chuyện này Phan Dụ lại đau đầu, “Chẳng phải con tìm được đối tượng sao?”

      “Vậy con còn nhanh lên! Suốt ngày chỉ biết gú! Cẩn thận thối nát hết tiểu JJ của con…”

      “…”

      Phan Dụ đen mặt, có người mẹ nào chuyện như vậy với con trai ?

      Bất quá ở cần số N[1], Phan Dụ có thời gian dừng lại suy nghĩ. Lúc trước ở công trường trông thấy con bé ấy, dáng dấp khá giống bà mẹ dài dòng của .

      Nếu, năm đó em rơi xuống biển, chắc lớn như con bé kia, phải chăng cũng giống bà mẹ dài dòng vậy, đúng .

      [1] N: Neutral (số 0) hộp số, khởi động động cơ trong mọi trường hợp; Dừng xe, người lái rời xe.

      Gác ly rượu, Phan Dụ ấn điện thoại.

      “Giúp tôi điều tra người.”

      Sau khi Trần Bắc Bắc đến bệnh viện, Trần Cận Nam băng bó xong.

      Bác sĩ có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là được.

      Trần Bắc Bắc vẫn lo lắng thôi, nghĩ tới tình tính thành an phận của trai mình còn có thể đánh nhau với người khác, nhất thời hơi tức giận.

      , rốt cuộc sao vậy? Chẳng phải bảo em nên gây chuyện sao? Bản thân …”

      Trần Cận Nam rất xấu hổ, bị em dạy dỗ trận thế kia, có nỗi khổ ra được, muốn lại nghèo từ, lát mới nhả ra mấy câu.

      phải , bọn họ bắt đầu mà. Thực phải …”

      Đương nhiên Trần Bắc Bắc tin tưởng nhân phẩm trai nhà mình, nhịn được bĩu môi.

      “Những người đó là dân làng ư? Hung hăng vậy?”

      Lục Tư ở bên cạnh cười, dĩ nhiên phải dân làng bình thường rồi, nghĩ đến tính cách cứng rắn của Phan Dụ, cho dù thua cũng từ bỏ ý đồ.

      Hai em ở trong phòng nguyền rủa mấy dân làng kia sinh con có JJ, Lục Tư bên này ra ngoài làm xong tất cả thủ tục.

      Thấy Lục Chung canh giữ cửa, tới.

      “Yên tâm, chỗ Phan Dụ em khiến có thời gian rảnh để quậy phá…” Nghĩ đến trước khi , Phan Dụ có mấy câu, Lục Tư thoáng lo âu.

      “Bất quá, thằng nhóc Phan Dụ đó luôn thích giở trò sau lưng, chú ý chút, mấy ngày nay trông coi Bắc Bắc cho kỹ…”

      Con ngươi Lục Chung đen như mực vậy, lát sau mới lấy di động ra.

      Hắc Nựu.

      Tình trạng thương tích của Trần Cận Nam nghiêm trọng lắm, song vẫn cần nằm viện nghỉ ngơi vài ngày. Trần Như Ngọc liên tục bị giấu giếm.

      Bà già rồi, muốn để bà lo lắng cho bọn họ.

      Khi về nhà, Trần Bắc Bắc còn hơi tức giận.

      “Quá đáng quá, chắc chắn cần báo cảnh sát bắt bọn họ lại, giống câu gì đó! Còn có vương pháp …”

      Lục Chung ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nắm cái tay Trần Bắc Bắc phẫn nộ vung lên, kéo vào lòng , tay từ từ xoa mặt .

      Còn đau ?

      gõ mấy chữ.

      Trong lòng Trần Bắc Bắc chua xót, lắc đầu, thành : “ đau ạ, bôi thuốc cho em, em tốt lên rồi.”

      Xin lỗi.

      Trần Bắc Bắc cười cười, cầm tay Lục Chung hôn cái, “Cũng phải lỗi mà, xin cái gì? Được rồi, đừng sầm mặt, em thích cười cơ…”

      Lục Chung nhếch môi, ôm Trần Bắc Bắc thân thiết mổ mổ môi .

      Ngoan.

      Trần Bắc Bắc ầm ĩ suốt ngày, cũng mệt mỏi.

      Còn chưa tới nhà, mơ màng thiếp .

      Lục Chung ôm xuống xe, vừa mở cửa, liền dừng lại.

      Có người tiến vào.

      Song, động tác của Lục Chung dứt khoát, ôm Trần Bắc Bắc lên lầu luôn.

      Ở cửa cầu thang, Chuột Đồng trở thành thanh niên xinh đẹp đứng ngay đó, cung kính gật đầu với : “Lão đại, em về.”
      Last edited: 26/9/15
      gemikat, Tiểu Ly 1111, Sweet you31 others thích bài này.

    5. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Phan lôi là e phan dụ rồi. Lúc đầu thấy họ giống nhau mình nghi rồi hihi. Chúc mừng bạn @LạcLạc trở lại iu va thanks bạn nhé.
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :