1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viễn cổ y điện - Thanh Ca Nhất Phiến

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chương 25

      Người gọi người đàn ông, giọng hơi có chút già nua.

      nhận ra giọng này, là thủ lĩnh, bọn họ đều kính trọng gọi ông là Đạt Ô. Mộc Thanh phỏng đoán Đạt Ô có thể là tôn hiệu của thủ lĩnh hoặc vương ở nơi này.

      Mộc Thanh đáp tiếng, từ bên trong ra. Nhìn thấy ông ta chéo tay ở phía sau lưng, lẳng lặng nhìn mình.

      Trừ lần đầu tiên gặp mặt , ông ta đến bên người , ngắt vào thân thể của cái rồi lộ ra hàm răng đen làm cho cảm thấy buồn nôn, trong khoảng thời gian kế tiếp, biết có phải là do quan hệ với Ly Mang hay , ngược lại ông ta cũng đối với thế nào cả, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm để học cách thắt nút dây để ghi nhớ. Mộc Thanh tận lực đem chuyện đó xem như là đại thẩm chợ rau mua thức ăn lựa chọn gà vịt mập hay gầy, cho nên cảm giác chán ghét với ông ta cũng dần dần tiêu tán chút ít, dù sao mình cũng là kiếm sống ở địa bàn của ông ta.

      Gần đây tần suất ông ta tìm nhiều hơn chút, nguyên nhân là có quan hệ đến chuyện ngẫu nhiên vài ngày trước đó. Ngày đó thời điểm và Na Đóa trở lại giao số lượng mình thu hoạch được, nhìn thấy người phụ nữ phụ trách quản lý đếm số lượng những đồ trong giỏ xách mà những người phụ nữ phía trước đoạt được, sau đó dùng sợi dây làm các ký hiệu khác nhau, loay hoay đến bể đầu sứt trán, tốc độ rất chậm, các phụ nữ phía sau phải chờ, đại khái rất vội vã trở về nấu cơm chờ người đàn ông nhà mình trở lại nên tiếng oán giận vang lên mảnh.

      Nơi này mặc dù đem các vật mà mọi người đoạt được thành vật của công, nhưng đồ đạc mà họ đoạt được mỗi ngày cộng gộp lại, dùng ký hiệu chia ra ghi chép ở tường. Mộc Thanh đoán chừng đây đại khái là đợi mùa đông đến dùng cái này để tham khảo phân phối đồ ăn cho mỗi gia đình, ý tứ là làm nhiều được hưởng nhiều, cho nên mỗi ngày làm việc các phụ nữ đều rất ra sức. Mọi người có khái niệm về số chứ, nhưng nếu tính toán vượt qua mười có chút chậm chạp, hơn trăm càng được, nhất định phải chia đồ vật làm mười cái vũng, chờ đầy mười vũng, lại dùng dây thắt nút để ghi nhớ làm dấu hiệu, biểu thị khái niệm trăm, chờ đến mười cái trăm, lại dùng nút thắt khác để biểu thị nghìn, dùng cái này để mở rộng ra.

      Mặc dù vừa mới bắt đầu Mộc Thanh và người phụ nữ kia kết ân oán sống chết rồi, nhưng nhiều ngày qua, trừ lúc gặp mặt người phụ nữ kia bày ra sắc mặt khó coi chút, cũng bình an vô . tại thấy ta luống cuống tay chân, liền tiến lên giúp đỡ đếm vài cái, rất nhanh kiểm kê ra được số lượng trái cây trong giỏ xách, trăm hai ba viên, sau đó dùng nút buộc biểu thị trăm và hai mươi, rồi nộp cho người phụ nữ dãy nút buột kia, bên cạnh vẽ ba gạch nữa. đếm xong, người phụ nữ này có tỏ vẻ trăm nút buộc, có thể bỏ mười nút buộc này ra được rồi, đổi thành nút buộc biểu thị ngàn được rồi.

      Rất nhanh đội ngũ ngắn dần. Các phụ nữ nộp xong đồ tay, sờ sờ cái trán của Mộc Thanh, vô cùng cao hứng mà thẳng bước . Ở chỗ này sờ cái trán là tỏ vẻ cảm tạ.

      Mộc Thanh vốn có chút bận tâm người phụ nữ quản kia trách mình nhiều chuyện. Nhưng nhìn ta chẳng qua chỉ thở phào nhõm, nhìn mình mặt lộ ra biểu lộ quái dị, giống như là khâm phục, hoặc như là có chút phục, cũng có nhiều ác ý, nên cũng yên tâm, cười với ta xong nộp đồ của và Na Đóa rồi cùng nhau trở về.

      Đại khái là chuyện tinh thông tính toán truyền ra ngoài, cho nên mấy ngày qua mọi chuyện tính toán đều là do và vị quản nữ kia làm đấy, thái độ của người phụ nữ kia đối với cũng càng ngày càng khách khí. Sau đó Ly Mang biết chuyện này, nhìn vào mắt cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy cái kính viễn vọng vậy, lần đầu tiên trong đời Mộc Thanh có cảm giác tư vị được sùng bái, hơn nữa còn được đàn ông cường tráng mạnh mẽ như vậy sùng bái. Mặc dù có chút xấu hổ mình chiếm tiện nghi vì được học toán học nhiều hơn chút so với bọn , nhưng tâm tình đúng là tệ. thậm chí nghĩ tới, qua đoạn thời gian nữa, đợi khi có thể thuận lợi trao đổi với bọn họ, dạy những hài hài tử ở đây học tập số Á Rập và số học đơn giản, dù sao đối với sinh hoạt hàng ngày vẫn rất có trợ giúp.

      Gần đây Đạt Ô thường xuyên tìm đến , chính là muốn dạy cho ông ta càng nhiều biện pháp để thắt nút dây ghi nhớ. ra sớm có chiêu mới gì để dạy, nhưng hình như ông ta tin, Mộc Thanh có biện pháp, thể làm gì khác hơn là dạy ông ta số Á Rập hai ba mười trăm. Đầu tiên ông ta có chút hiểu, chờ từ từ hiểu ra đây là loại phương pháp khác biểu thị con số, hơn nữa so với biện pháp thắt nút dây để ghi nhớ lưu truyền xuống ở thời đại này thoạt nhìn đơn giản, thực dụng hơn, thoáng chốc hứng thú của ông ta bị kích phát ra. Có đôi khi Mộc Thanh thậm chí cảm thấy được lão đầu bướng bỉnh này cũng có chút đáng , ít nhất ông ta thích học tập, làm cho hảo cảm của đối với ông ta tăng lên ít.

      Ngay từ đầu cho rằng tại ông ta tới đây là để học con số, nhưng nhìn lại cảm thấy giống. động

      Đạt Ô nhìn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên lộ ra nụ cười : “ theo ta.” Vừa vừa gác tay ra sau lưng, xoay người rời về hướng bên ngoài khu quần cư.

      Mộc Thanh theo.

      Ông ta tiến vào cánh rừng, về phương hướng chính bắc.

      Đường trước mặt càng ngày càng khó , đến cuối cùng có dấu vết của đường rồi, có chút hối hận lúc mình ra ngoài giày, đôi dép lê chân đủ để bảo vệ hai chân của bị bụi gai mặt đất quét đến. mu bàn chân của có vài dấu máu. May là mặc quần jean, chân mới có thể được bảo hộ.

      Đạt Ô còn phía trước, mấy lần Mộc Thanh do dự muốn xoay nguời quay về, nhưng tựa hồ ông ta cảm thấy ý đồ của nên luôn dừng bước, quay đầu lại nhìn , cười với , dùng ngón tay chỉ phía trước.

      Ông ta cười rất tự nhiên, nhưng mang theo chút hương vị mệnh lệnh. Trong lòng vô ý thức mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng đến cuối cùng, tình huống biến thành thể theo sau, bởi vì cho dù lúc này quay đầu trở lại, cũng tìm được đường trở về.

      Thời điểm dừng bước chịu di tiếp về phía trước Đạt Ô vuốt cốt đao ở hông của ông ta, lạnh lùng nhìn .

      biết mình còn lựa chọn. Chỉ có thể tiếp tục theo ông ta tiến về phía trước, vừa lo lắng nhìn bốn phía và mảnh rừng cây rậm rạp ở đỉnh đầu, nhưng vô dụng, hoàn toàn tìm được phương hướng rồi.

      Ngay tại khi sắp thở gấp nổi nữa, Đạt Ô ở phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn .

      “Ngươi . nên trở lại nữa.”

      Ông ta nhìn , thần sắc mặt đều là hờ hững.

      Mộc Thanh cho rằng mình nghe lầm. Khi vẫn trố mắt Đạt Ô lặp lại lời ông ta vừa lần nữa, lần này rất chậm, từng tiết phun ra từ trong miệng ông ta.

      Lần này Mộc Thanh tin chắc mình nghe lầm.

      Trong chớp mắt, đột nhiên hiểu ra.

      Ông ta muốn đuổi mình rời khỏi bộ lạc của ông ta, thừa dịp thời điểm Ly Mang có ở đây. Mới vừa rồi bọn họ ra ngoài, cũng có người nào trong bộ lạc nhìn thấy, cho dù có người nhìn thấy ngoại trừ Na Đóa, nghĩ ai cũng dám làm trái ý của thủ lĩnh cho Ly Mang biết là ra ngoài theo ông ta, sau đó trở lại. Ly Mang chỉ cho rằng chạy trốn mình.

      Về phần nguyên nhân, nghĩ biết rồi.

      cũng tính toán đau khổ cầu khẩn ông ta, đảm bảo với ông ta sau này mình nhất định cách Ly Mang xa, chỉ cần ông ta ném người trong rừng rậm mịt mờ này. Đừng bây giờ còn được những lời phức tạp như vậy, cho dù biết, ông ta cũng mềm lòng . Bởi vì ở trong mắt ông ta thấy được tia tinh quang, trộn lẫn tàn nhẫn và giảo hoạt, đây là biểu lộ mà từ trước chưa bao giờ chú ý tới.

      chỉ hối hận mình quá mức dễ tin, chỉ coi ông ta thành ông già bình thường sắp sửa từ chức. quên, khi còn trẻ nhất định ông ta cũng là người đàn ông dũng nhất thậm chí là tàn nhẫn nhất trong bộ lạc, đàn ông như vậy mới có thể dẫn dắt tộc nhân của ông ta ngoan cường sinh tồn trong rừng, hơn nữa còn đạt được quy mô như vậy trong tại.

      Mà bây giờ, ông ta vì nữ nhi của mình mà diệt trừ đối thủ.ol

      người Mộc Thanh đổ mồ hôi, tại chỉ cảm thấy mảnh lạnh như băng, mà mồ hôi vẫn tuôn ra ngừng, tóc dính sát vào cổ của và phía sau lưng, cả người tựa như mới ra từ trong nước vậy.

      xem chừng sức lực của mình đủ để đối kháng với ông ta, nếu như ông ta muốn giết chết ở chỗ này. Mặc dù ông ta già rồi, nhưng đường nhiều như vậy, vẫn chút dấu hiệu mệt mỏi thở hổn hển, khớp xương nổi bật bàn tay, mu bàn tay có rất nhiều gân xanh, huống chi ngang hông ông ta còn có cốt đao bén nhọn, dư dả đối phó .

      tiếp về phía trước có bộ lạc, mình ngươi tìm . Sau này bao giờ…quay trở về nữa, nếu ta giết ngươi.”

      Đạt Ô nhìn , từ từ , sau đó chỉ về hướng chính bắc.

      Mộc Thanh hiểu tất cả, nhưng cũng hiểu đại khái ý tứ của ông ta. Điều duy nhất cảm thấy may mắn là bây giờ ông ta còn có ý niệm muốn mạng của , chỉ đuổi .

      muốn chọc giận ông ta để khiến mình sau khắc trở thành cỗ thi thể nằm ở nơi này bị con kiến hay dã thú cắn nuốt, sau đó từ từ thành hài cốt đơn hư thối.

      Nhưng cho dù may mắn có thể tránh thoát được săn bắt của dã thú, cuối cùng tìm được dân bản địa khác, bọn họ có nhận và đối xử tử tế với người ngoại lai dị tộc như ? Hơn nữa, Ly Mang, sau khi nghĩ chạy trốn, khổ sở chút, sau đó từ từ quên mất , hoàn toàn khôi phục cuộc sống như trước đây sao?

      Tim của Mộc Thanh giống như thấm đầy nước lạnh như băng, nặng nề ra ngoài, rơi đến chỗ sâu nhất trong thân thể .

      Trong mắt Đạt Ô nhanh chóng xẹt qua tia thần sắc có chút phức tạp, nhưng rất nhanh hếch cằm lên, vòng qua Mộc Thanh, quay về phương hướng lúc đến.

      Mộc Thanh nhìn bóng dáng của ông ta biến mất ở trong khu rừng rậm rạp.

      tia sợ hãi sinh ra trong lòng , giống như côn trùng chậm rãi cắn nuốt lòng .

      cảm thấy có chút thở nổi, nhịn được ôm đầu từ từ đứng lên mặt đất. Cuối cùng cảm thấy thư thái hơn chút, rốt cục đứng lên lần nữa nhìn chung quanh là mảnh mờ mịt.

      nhìn về phương hướng Đạt Ô vừa , hay là trở về?

      Hướng Bắc, có thể bị dã thú ăn thịt, có thể bị lạc trong rừng rồi chết, cũng có thể có thể tìm được Đạt Ô và Bộ Lạc, vào lúc này biết vận mệnh của mình như thế nào?

      về phía nam, cũng có thể chết trong rừng, hoặc là vận khí tốt gặp được Ly Mang. Nhưng sau đó thế nào, trông cậy vào Ly Mang như thế nào? Vì mà cùng thủ lĩnh, thậm chí là cả Bộ Lạc đối địch sao?

      Trong khi do dự, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên trận thanh xột xoạt, đó là tiếng vang rừng cây bị tách ra.

      Phản ứng đầu tiên của đó chính là dã thú, trái tim cuồng loạn muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mạnh mẽ quay đầu lại, kinh hãi địa nhìn thấy trong rừng rậm lộ ra mấy khuôn mặt đàn ông.

      Những người kia ràng là chủng tộc người khác với Ly Mang. Vóc người thấp hơn chút, bộ ngực của mỗi người đều in dấu đầu thú dữ tợn to bằng miệng chén ăn cơm cỡ vừa, vẻ mặt hung bạo.

      Da đầu Mộc Thanh tê dại, sợ hãi kêu tiếng bỏ chạy, nhưng mấy người đàn ông phía sau lập tức chui ra từ trong rừng cây, trong miệng xèo xèo kêu loạn, mấy bước bắt được .

      Mộc Thanh cơ hồ có khả năng phản kháng. Trong đó người khiêng lên đầu vai, tựa như lần đầu tiên bị Ly Mang bắt được vậy.

      Bọn họ chạy trốn trong rừng nhanh, gặp phải khe rãnh nhảy lên mà qua, Mộc Thanh bị xóc nảy cơ hồ muốn nổi điên.

      Sắc trời tối xuống, bọn họ vào huyệt động, vứt Mộc Thanh ở mặt đất, sau đó đốt lên đống lửa.

      Mộc Thanh cẩn thận đánh giá chung quanh, thấy nơi này thoạt nhìn giống khu quần cư. Hẳn là bọn họ còn chưa về nơi ở của họ, tối nay tạm thời ở chỗ này qua đêm mà thôi. người đàn ông đem con mồi có hình dáng giống con hươu xuống, xé rách ra, máu văng khắp nơi, gác lên bếp lửa nướng lung tung hồi, rồi cùng với đồng bạn bỏ miếng thịt vẫn còn máu chảy đầm đìa vào trong miệng cắn nuốt. Ăn hồi, người trong đó quay đầu lại nhìn Mộc Thanh, kéo miếng thịt xuống, tới bên người , đưa tới bên miệng .

      Thịt còn da lông, kèm thêm máu đầm đìa và gân mạch màu trắng. Mộc Thanh muốn ăn, cũng dám phản kháng, chỉ dám ngửa đầu ra phía sau.

      “Ăn!”

      Người đàn ông kia cầm thịt trong tay mạnh mẽ nhét miếng thịt vào miệng Mộc Thanh, há mồm câu giống với Ly Mang hay .

      Mộc Thanh ngửi thấy được từ trong miệng gả phun ra mùi hôi thối nồng đậm, cộng thêm khối thịt kia vào trong miệng . trận buồn nôn khiến nhịn được mà cúi người nôn ra ngoài, mặc dù hôm nay chưa ăn cái gì, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống.

      Những ngưởi đàn ông kia nhìn thấy, cười lên ha hả. tên đàn ông mặt có khối sẹo đen vứt bỏ thịt tay, cười hì hì về phía Mộc Thanh, trong mắt bắn ra tia sáng màu xanh đậm.

      Mộc Thanh nhìn thấu ý đồ của gả nên nhin được lui về sau, mực thối lui đến vách tường của huyệt động có cách nào nhúc nhích người được nữa.

      đôi tay đầy lông dơ bẩn mò tới người của .

      Khi cho rằng y phục của mình bị xé rách, rầm tiếng, người mới vừa rồi nhét thịt và trong miệng đạp cước vào tên đàn ông có sẹo đen, gầm lên tiếng.

      Gả vừa vội vừa nhanh, Mộc Thanh nghe hiểu lắm. Nhưng tựa hồ những người này bị trấn trụ. Gả đàn ông có sẹo đen nhìn thoáng qua Mộc Thanh, cam lòng mà trở về bên cạnh đống lửa, nhặt lên khối thịt mới vừa rồi gả bỏ lại, tiếp tục ăn.

      Bọn họ ăn xong thịt rồi, tất cả xương còn lại cũng dùng hòn đá đập nát, liếm hết máu đỏ và cốt tủy bên trong.

      Mộc Thanh tựa vào góc tường, cả người run lên, cơ hồ cả hàm răng cũng thể khép lại được, hồi lâu mới thoáng ngừng lại.

      Từ cửa huyệt động lại vang lên trận tiếng bước chân hổn độn, mấy gả đàn ông ra ngoài xem xét, rất nhanh liền vui vẻ ra mặt khi có càng nhiều người tiến vào hơn nữa.

      Bọn họ hẳn là cùng phe.

      Để cho Mộc Thanh trợn mắt hốc mồm chính là, Đạt Ô lại ở trong số đó, chỉ là thoạt nhìn tình hình còn chật vật hơn so với . Vết thương đầu vẫn còn rỉ máu, cả khuôn mặt đặc biệt dữ tợn, tay bị dây thừng trói chặt chẽ ở phía sau lưng.

      Rất ràng, Đạt Ô cũng giống , cũng thành tù binh của đám người này, hơn nữa hẳn là chuyện xảy ra lâu sau khi rời khỏi .
      Chris thích bài này.

    2. Chương 26

      Đạt Ô nhìn thấy Mộc Thanh lộ ra vẻ rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh, ông ta bị đẩy cách thô bạo ngã mặt đất cách chỗ Mộc Thanh mấy bước.

      Người đàn ông trông có vẻ là đầu lĩnh chính đến trước mặt Đạt Ô liên tục, Đạt Ô trợn mắt nhìn, thoạt nhìn giống như mắng chửi. Người đàn ông kia cũng nhiều lời, chẳng qua là rút cốt đao bên hông Đạt Ô ra, tay kéo lấy lỗ tai ông ta, chợt dùng sức cắt xuống, trong nháy mắt lỗ tai liền chia lìa cùng thân thể.

      Lưỡi dao Cốt đao còn lợi hại đến mức nhát liền cắt đứt lỗ tai kia cái này ràng là nửa cắt nửa xé rách rồi kéo xuống. Đạt Ô thét ra tiếng kêu thảm thiết giống như từ dưới đáy địa ngục, bả vai nhanh chóng bị máu tươi nhuộm thấm.

      Mộc Thanh sợ đến nỗi phát ra được thanh nào rồi, chẳng qua chỉ tận lực giấu mình ở trong góc huyệt động. muốn nhắm mắt lại nhưng ánh mắt lại giống như mất khống chế, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Đạt Ô té mặt đất co rút dứt.

      Đầu lĩnh bọc lỗ tai kia ở bên trong khối da thú rồi ném cho người đàn ông sẹo đen bên cạnh. Người đàn ông sẹo đen nhận lấy, lập tức liền đứng dậy, mang theo người khác cùng nhau biến mất trong đêm tối bên ngoài hang động. Trong mắt những kẻ khác lóe ra ánh sáng hưng phấn, họ tụ tập chung chỗ ngừng đàm luận. Mộc Thanh thỉnh thoảng nghe được từ “da lông”, “hạt kê”. Những từ kia khi ở bên trong khu quần cư thường xuyên được nhắc tới .

      Ánh lửa dần dần lụi tắt. Tiếng ngáy vang lên. Trừ người ngồi dựa vào cửa động gác đêm, những người đàn ông khác đều nằm ngổn ngang mặt đất ngủ.

      Đạt Ô lúc đầu còn thấp giọng đứt quãng rên rỉ, dần dần lặng yên tiếng động, nằm ở mặt đất nhúc nhích. Mộc Thanh đoán chừng là bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất , tánh mạng chắc đáng ngại.

      Trong bóng tối đầu óc của dần dần có chút trấn tĩnh. Hồi tưởng đến hành động của đám người kia mới vừa rồi có thể hiểu được đôi câu vài lời, rất có thể là bọn họ sai người đàn ông sẹo đen và đồng bạn bộ lạc Ly Mang truyền tin, cầu dùng da lông cùng lương thực để đổi lại thủ lĩnh của bọn họ. Mà tín vật chính là lỗ tai của Đạt Ô.

      Bộ tộc này rất bạo lực và hung tàn. Từ đồ vật bọn họ ăn cũng có thể thấy được. Bọn họ nướng thịt ở lửa, nhưng nướng chín. Rất có thể chỉ là bởi vì bọn họ có thói quen ăn đồ có vị huyết tinh mà thôi. biết vì sao lại trùng hợp như thế, bọn họ vừa lúc xuất ở gần chỗ và Đạt Ô, thoạt nhìn càng giống như là bám theo đoạn. Nhưng là bất kể như thế nào, bây giờ nhìn lại hai tánh mạng của cùng Đạt Ô tạm thời cần lo ngại, hơn nữa từ lúc người đàn ông sẹo đen kia đến nhìn bị đá văng , tạm thời cũng cần vì chính mình bị xâm phạm mà lo lắng, mặc dù nghĩ ra đây rốt cuộc là tại sao.

      Lúc hừng sáng, cơn mưa to rớt xuống. Đoàn người này cũng bởi vì khí trời ác liệt mà tạm hoãn hành trình, họ tiếp tục mang theo Mộc Thanh và Đạt Ô lên đường. Cho đến khi sắc trời trở về đêm đen lần nữa, bọn họ mới đến nơi bởi vì lờ mờ nhìn thấy có rất nhiều người ra nghênh đón.

      Mộc Thanh còn chưa kịp nhìn thêm mấy lần, bị mang theo cùng Đạt Ô, lần nữa bị giam vào chỗ giống như là huyệt động. Bên trong màu đen nhánh, nhưng vẫn có thể cảm giác được lớn lắm, mùi hôi thối xông đầy vào mũi.

      Bắt đầu từ ngày hôm qua, Mộc Thanh cũng chưa có được ăn gì. Cũng may hôm nay trời mưa, ở đường há mồm uống ít nước mưa, nên tại cũng khát nước, cái cảm giác cực kỳ đói bụng cũng còn như lúc nãy, cộng thêm mùi khí hôi thối ở nơi này, cũng thấy đói, chẳng qua là cả người còn chút sức lực nào, hơn nữa y phục ướt đẫm dính chặc ở người , vô cùng khó chịu. Giầy sớm biết mất ở nơi nào rồi, tại hai chân trống .

      biết tình huống Đạt Ô ra sao, tại cho dù muốn nhìn cũng có biện pháp vì bên trong là màu đen nhánh. chẳng qua là thử kêu mấy tiếng thăm dò, lúc lâu nghe được cách đó xa có mấy tiếng đáp lại từ ông ta, mặc dù có khí lực, nhưng nghe được nhất thời vẫn chết được .

      Trong bóng tối cởi quần áo mình ra, dùng khí lực lớn nhất của vắt nước, sau đó mặc trở lại. cảm thấy mệt mỏi, muốn dựa vào bên thành động nghỉ ngơi, chờ ngủ thiếp rồi thời gian trôi qua mau chút ít. Ngồi dưới đất chậm rãi lục lọi thụt lùi bỗng phía sau lưng như đụng phải cái gì, phát ra loạt tiếng vang, giống như là đống đồ sụp xuống. Đưa tay sờ, mò tới được vật thể bộ dáng hình trụ bóng loáng, cũng biết là cái gì, liền ném , lần nữa mò tới góc khác trống trải hơn, tựa vào nơi đó từ từ nhắm hai mắt lại.

      nghĩ đến Ly Mang rồi chìm vào giấc ngủ.

      Lúc Mộc Thanh mở mắt ra, sắc trời khẽ sáng, cảm thấy đầu có chút nặng. Mượn ánh sáng xuyên qua cửa động nhìn bốn phía chung quanh, quả nhiên là huyệt động thấp bé sâu, thoạt nhìn vô cùng dơ bẩn, mặt đất mảnh đen sẫm, giống như là tầng đầy mỡ dính vào đồ vật, phân biệt ra là cái gì. Nhích tới gần cửa động nhìn thấy bãi vết máu đỏ sậm, mới chợt hiểu ra vậy hẳn là máu tích lại nhiều năm thành tầng tầng dầy. trách được đêm qua bị ném vào lại ngửi thấy được mùi vị hôi thối như vậy. Hơn nữa cũng biết đêm qua mình đụng vào là vật gì rồi. đống lớn hài cốt động vật. Thoạt nhìn nơi này giống như là chỗ chuyên dùng để giết mổ.

      Đạt Ô ngồi mặt đất gần cửa động mắt nhắm lại. Vết máu ngày hôm qua người ông ta được nước mưa cuốn , nhưng vết thương đầu và lỗ tai bắt đầu trắng bệch sưng lên. Sắc mặt kém đến giống như người chết.

      Mộc Thanh do dự , rốt cục vẫn có nhích tới gần. thực tế cho dù nhích tới gần, cũng giúp được ông ta chút nào.

      Đạt Ô dường như cảm giác được nhìn mình nên đột nhiên mở mắt.

      Mộc Thanh có chút kinh ngạc, vốn cho là ông ta sắp chết, nhưng bây giờ nhìn lại giống. Ánh mắt của vẫn hết sức hữu thần, ít nhất so với tưởng tượng của tốt hơn nhiều.

      Với trình độ này mà , có lẽ người này rất có kiên nhẫn và ương ngạnh, là loại người mà người đại như hoàn toàn cách nào bằng được .

      Đạt Ô chỉ thản nhiên nhìn , liền nhắm hai mắt lại.

      Mộc Thanh cũng để ý tới ông ta nữa, chỉ tiếp tục đánh giá nơi này.

      đột nhiên sợ run lên.

      nhìn thấy trong đống hài cốt động vật tựa hồ giống như là có đầu lâu loài người, lập tức lựa ra ngoài.

      Có lẽ nhận thức được xương người cùng những bộ phận khác, nhưng đây đúng là đầu lâu người, mấy lỗ trống rỗng mặt sọ u đối mặt với .

      Mộc Thanh ném cái đầu lâu mặt đất cực kỳ nhanh, trong lòng trận tê dại.

      Xương người và hài cốt động vật hỗn tạp ở chỗ này, đây là phải là chứng minh, nếu như thiếu hụt thức ăn, người bộ tộc này cũng đem tù binh làm thức ăn mà ăn hết sao? mặt đất những khúc xương ống bị bẻ gãy, rất ràng là vì ăn cốt tủy bên trong mà làm gãy.

      loại trực giác, lúc người ở nơi này đưa tin chắc là nhắc tới . Nếu như Đạt Ô bị chuộc trở về, chỉ còn mình ở chỗ này. Điều kiện tiên quyết là Ly Mang biết hành tung của , căn bản cũng trông cậy vào Đạt Ô chủ động mở miệng cho biết chuyện này .

      Như vậy cuối cùng cũng chỉ còn dư lại hai con đường, phải vì người đàn ông nơi này sanh con, cũng bị đem làm thức ăn ăn hết.

      Mộc Thanh cảm giác mình thể suy nghĩ tiếp nữa, cho nên giẫm lên mặt đá trơn trợt bén nhọn tới hướng miệng huyệt động.

      cần phân tán ý nghĩ vì nếu còn tiếp tục nghĩ như vậy…, điên mất.

      Mặc dù mưa ngừng, nhưng bên ngoài sắc trời vẫn là mảng u.

      Bên ngoài hang động là phần đất trống trụi lủi cùng mấy hòn đá chồng chất, nhìn qua như là phiến rừng nhiệt đới. Hơn nữa có hai người đứng phụ cận, là trông chừng.

      nhìn ra làm trò gì.

      Lúc ban ngày, người trông chừng có lần đưa đồ tới đây. Là hai khối thịt thoạt nhìn nướng qua lửa, nhưng xé bỏ tầng ngoài, bên trong còn có máu thịt.

      Đạt Ô từ mặt đất cầm lên khối thịt lớn chút, cơ hồ là gió cuốn mây tan nuốt vào. Sau đó ông ta có chút tham lam nhìn miếng thịt tay Mộc Thanh, vẻ mặt ràng là thấy đủ.

      Ông ta cần giữ vững thể lực đợi chờ bộ lạc đến cứu viện, Mộc Thanh cũng vậy, cũng cần năng lượng để duy trì tánh mạng của mình, tìm kiếm cơ hội cầu sinh thích hợp.

      Cho nên làm bộ như nhìn thấy, ngồi xuống cách xa chỗ ông ta, tận lực mau mà đem miếng đồ tay ăn vào trong bụng. Vì để ngừa vạn nhất, thậm chí thừa dịp lúc Đạt Ô mệt mỏi ngủ thiếp , dấu đoạn xương gãy trong góc ngồi quen thuộc của mình. Khớp xương thô dày, mặt vỡ sắc bén.

      Ba ngày qua lần đầu tiên ăn vào có thể làm cho dạ dày cảm giác no đầy, điều này làm cho hoàn toàn có thể bỏ qua thị giác và vị giác của mình.

      Lại qua đêm, lại buổi sáng đến, Đạt Ô bị dẫn ra ngoài. Người trông chừng cũng chỉ còn dư lại người.

      Mộc Thanh suy đoán bọn Ly Mang hẳn là mang theo đồ chuẩn bị chuộc Đạt Ô chạy tới nơi này.

      Cái này chắc cũng dễ dàng trao đổi con tin, cho nên người đàn ông đó điều nhiều người qua để gia tăng thêm lực lượng .

      Trong lòng thoáng cái như có lửa đốt.

      và Ly Mang cách nhau gần như thế, nhưng cũng biết ở nơi đây.

      vốn do dự nếu như thấy Ly Mang, Ly Mang có thể vì mà lâm vào tình cảnh lưỡng nan hay . Nhưng tại quan tâm được nhiều như vậy. nhất định phải nhìn thấy Ly Mang, dù là lại để cho Ly Mang vì mà lựa chọn.

      muốn ở chỗ này bị buộc vì người đàn ông khác sinh sôi đời sau, càng muốn bị hút tuỷ não, đập vỡ xương cánh tay liếm sạch chất dinh dưỡng bên trong.

      nhất định phải vì mình liều lần, cho dù làm như vậy rất ích kỷ.

      sớm chú ý tới người trông chừng ở cửa động, ở chỗ này chỉ còn lại có hai người là gả và , ngồi trông . Ban đầu ánh mắt gả còn có chút né tránh, tại chút kiêng kỵ rồi, chậm rãi hướng tới.

      ngồi trở lại góc trống trải bình thường mình vẫn hay ngồi, kéo áo cổ áo xuống chút ít, sau đó phủ dưới tóc của mình, hướng khẽ cười.

      Lúc Mộc Thanh lần nữa đứng dậy, người đàn ông kia ngã ngửa té mặt đất, nơi cổ họng bị đoạn xương sâu cắm vào, máu từ trong miệng ngừng trào ra ngoài, ánh mắt trợn tròn, cứng đờ nhìn chằm chằm bóng lưng Mộc Thanh, nhưng tánh mạng của theo máu chảy ra mà .

      Mộc Thanh nhanh chóng sửa sang lại y phục người mình, tay khẽ phát run.

      vốn cho là mình rất sợ, dù sao giết người. Mà từ trước đến giờ ở trong phòng bếp ngay cả con cá sống cũng dám giết.

      Nhưng tại phát giết người ra cũng có bao nhiêu khó khăn như trong tưởng tượng. Suy nghĩ đến kết cục sau này của mình.

      hết sức chà xát tay còn run run ở hai bên bắp đùi mấy cái. Phảng phất cảm nhận được nhiệt lượng đến từ thân thể, tay rốt cục ngưng run rẩy.

      cởi bỏ trói buộc chân, rất nhanh trốn khỏi cửa động, tận lực làm cho mình bỏ qua cảm giác đau đới dưới bàn chân do giẫm phải những tảng đá nhọn .

      Ly Mang có ở đây bên người , chỉ có thể thân mình chịu cảm giác đau này.
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :