1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viễn cổ y điện - Thanh Ca Nhất Phiến

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chương 15

      Mộc Thanh chỉ là hơi nhấp ngụm liền nghiêng đầu, lỗ mũi bởi mùi vị khác thường đột nhiên kích thích thoảng qua mà nhíu lại. Ly Mang chú ý tới nét mặt của , cũng miễn cưỡng uống nữa, chỉ đem máu nai chuyển qua trước mặt người kế tiếp, nhưng tầm mắt thế nhưng vẫn dừng lại ở mặt của , nụ cười trong mắt kia càng ràng hơn.

      Mộc Thanh là lần đầu tiên nhìn thấy lộ ra nụ cười như vậy đối với mình, ấm áp, nhưng lại mang theo nhàn nhạt ý mập mờ . Mới vừa rồi cũng có uống bao nhiêu máu nai, lưỡi chỉ dính chút mà thôi, nhưng lại đột nhiên sinh ra cảm giác có chút say rượu, phảng phất như máu động vật vừa mới vào miệng giờ phút này cũng nóng rang lên ở trong cơ thể . Trong đầu cũng biết vì sao liền xẹt qua tình cảnh đêm hai người chung đụng. phỏng đoán hẳn là bị làm ra tư thái mê hoặc, cảm thấy bệnh nặng mới khỏi mảnh mai chịu nổi, cho nên đêm qua chỉ ôm , nằm sấp người mà vuốt ve trận, thấy có chút ý khước từ nên cũng có mạnh mẽ thượng cung (ép buộc cưỡng bức trích trong câu “ Bá vương ngạnh thượng cung”).

      Mộc Thanh phát ra Ly Mang hề giống bề ngoài thoạt nhìn thô bỉ của . Ban ngày cảm thấy rất xa lạ, nhưng ban đêm, thời điểm chỉ còn cùng hai người, cảm giác mình dần dần có chút tìm kiếm được con đường cùng chung đụng. Khi đối với phản ứng chút nào, thấy vui nhất . Những lúc này, cố ý trêu chọc thậm chí là làm đau , so với hờ hững, tựa hồ càng muốn thấy có phản ứng đối với hành động của , cho dù đó là phản ứng đối với vô cùng bất mãn. Hơn nữa phỏng đoán, mình ở trong mắt của hẳn là vật yếu ớt chịu nổi, thậm chí hơi chút dùng thêm chút sức có thể bóp chết, cho nên khi hai người bọn họ dần dần đối với thân thể nhau có chút quen thuộc, để ý thấy chỉ cần ở trước mặt ra vẻ mảnh mai hoặc là bộ dạng thống khổ ủy khuất, có chút chân tay luống cuống, thậm chí toát ra vẻ mặt bất đắc dĩ. có dấu hiệu này bởi vì mấy ngày qua tả làm cho hữu khí vô lực cùng suy yếu càng thêm ràng .

      Mộc Thanh vừa nghĩ tới mình ở trước mặt giả dạng yếu hoặc ủy khuất thống khổ lợi dụng người đàn ông như vậy, chỉ vì để tránh cho bị cưỡng ép mà đưa đến việc có thể mang thai, liền nhịn được khinh bỉ mình. Trước kia chưa bao giờ biết mình ở phương diện này lại vô tự thông như thế.

      Tối nay cùng hai đêm kế tiếp, biết mình có còn vận khí như vậy hay ? Mấy đêm này, tính ra ngày cuối cùng trong giai đoạn nguy hiểm, mặc dù khả năng thụ thai cao như mấy ngày hôm trước, nhưng khả năng vẫn tồn tại . Nếu như có thể, muốn mạo hiểm cầm tương lai và chuyện mang thai của mình đánh cược .

      Chỉ cần chịu đựng qua vài đêm cuối cùng này là tốt rồi. tự an ủi mình như vậy.

      Lễ cúng vẫn kéo dài lâu, cuối cùng giữa phần tế là đem con nai treo giữa đống lửa, bà lão quay quanh đống lửa ngừng khiêu vũ, tay tế trượng đính chuỗi chuông gốm ngừng phát ra tiếng vang chấn động . Nghe lâu chút cũng thấy tia mùi vị mang phong cách nghiêm nghị cổ xưa . Phần tế trôi qua, tất cả đồ vật hẳn là thuộc về thần linh, cho nên Mộc Thanh cũng nhìn thấy bọn họ xé ăn thịt nai, chỉ tùy ý nó bị thiêu đốt, cho đến khi co lại thành đống nám đen, chỉ có thể từ đầu thấy hai cái sừng hưu khổng lồ nám đen mới có thể phân biệt rốt cuộc đây là động vật gì.

      Lễ cúng tế kết thúc. Nhưng người vẫn vây chung quanh đống lửa chuyện, bọn khó được trễ như thế mà bị bắt ngủ, cũng đuổi theo chạy giương oai. Mỗi khuôn mặt đều bị lửa ánh chiếu đỏ bừng, lộ ra vẻ hết sức phấn khởi. Cho đến khi ánh trăng lên giữa trời, đám người lúc này mới từ từ tản .

      Na Đóa đợi đến lễ cúng tế vừa kết thúc, liền lặng lẽ kéo Mộc Thanh, chỉ hướng nhà lều của mình . Mộc Thanh có chút giải thích được, chỉ cũng theo qua. Chờ vào bên trong, Na Đóa đem cây đuốc tay cắm vào cái lỗ mặt đất, sau đó lấy ra món đồ vật, cười mỉm mà đưa cho .

      Mộc Thanh nhận lấy, phát là tạp dề dùng da rắn bị cắt hư làm ra. Chỉ bất quá lần trước bị phá nát dưới hai tầng chỗ nối cùng với nơi khác có chút ít chỗ tổn hại, cũng bị ấy dựa theo đường vân vốn có của da rắn dùng chỉ gai khéo léo khâu nối lại, nếu như nhìn kỹ, từ chính diện nhìn vào thấy .

      Mộc Thanh có chút ngoài ý muốn. Miếng da rắn kể từ ngày Na Đóa cầm sau khi bị Nao Nao cắt rách, bởi vì Ly Mang tựa hồ cũng hỏi tới chuyện này, còn càng vứt ra sau ót. Lúc này thấy nó đột nhiên xuất , cầm ở tay nhất thời có chút sững sờ.

      Na Đóa đẩy , ý bảo mặc lên . Mộc Thanh có ý trái lại ý tốt của ta, liền mặc vào người mình.

      Da rắn rất mềm mại, Na Đóa càng chu đáo hơn là ở thắt lưng có vá chết, mà chừa lại vòng tròn khâu, dùng sợi dây nối nhau xuyên ở phía , hẳn là nghĩ đến căn cứ vòng eo lớn mà mình có thể điều chỉnh.

      Na Đóa lại kéo kéo quần của . Mộc Thanh cười làm theo ý của ấy bỏ quần của mình để ở bên. Thấy Na Đóa tường tận xem xét mình, mặt lộ ra ý cười thỏa mãn, vừa chỉ chỉ quần của , vừa gì đó, mặt vừa ra thần sắc chán ghét, liền hiểu ý của ấy.

      Na Đóa dường như đối với việc vẫn mặc quần rất ưa, cho nên tại ý tứ hẳn là kêu sau này giống các mặc loại váy này.

      Mộc Thanh hé miệng cười cầm tay ấy, tỏ vẻ lòng biết ơn của mình. Mặc như vậy lộ ra ít nhất hai phần ba bắp đùi quả so với quần cụt mau lạnh rất nhiều, nhưng tại mất quần lót, cởi quần cũng cảm giác nơi đó mảnh trống rỗng, huống chi là người tạp dề dài như vậy, càng có cảm giác an toàn. sau này vẫn là mặc quần của mình, về phần tạp dề, ít nhất phải đợi đến lúc chuẩn bị tìm được quần lót của mình về hoặc là tìm đến được vật thay thế ương đối.

      Mộc Thanh nghe thấy tiếng người ở phía ngoài dần dần hơi xuống, sợ phụ thân Do Do trở về, liền cầm quần của mình làm bộ trở về, lúc này màn cửa bị vén lên, người khom lưng tiến vào là Ly Mang.

      Ly Mang hẳn là tìm Mộc Thanh, cho nên thời điểm khi gặp , mặt lộ ra vẻ mặt cao hứng. Sau đó ánh mắt của rơi người của , nhìn xuống phía dưới. Đầu tiên là lộ ra chút kinh ngạc, tiếp theo đó là ngó chừng buông.

      Mộc Thanh thấy ánh mắt nhìn soi mói nên hơi có chút mất tự nhiên.

      Nơi này các nữ nhân ở mùa nóng bức bởi vì đem phần lớn da thịt thân thể lộ ra dưới ánh mặt trời thời gian lâu, cho nên da mỗi người thoạt nhìn đều mang theo màu rám nắng. Nhưng giống, giờ phút này hai chân bị ánh lửa chiếu rọi dưới váy ngắn, tỏa ra tầng màu sắc mật ong nhàn nhạt, đem trọn đoạn chân lộ ra bên ngoài vô cùng trơn bóng mà thon dài.

      Màu mật ong là loại màu da hấp dẫn tình dục, nhất là loại da vốn trắng nõn bởi vì ánh lửa chiếu rọi mà phát ra ánh sáng màu mật ong như màu hổ phách.

      Tới nơi này đại đa số ban đêm, mặc dù cùng cũng khỏa thân đối mặt, nhưng khi đó dù sao ánh sáng cũng tối, sáng ngời giống như bây giờ, hơn nữa điều làm khó chịu chính là có thói quen, bởi vì chỗ kín của dưới cái váy ngắn, giờ phút này có bất kỳ bảo vệ nào.

      đứng khép hai chân chặc, ngẩng đầu thấy vẫn nhìn mình chăm chú như vậy, ngay cả ánh mắt cũng dần dần nóng lên, tựa hồ bị lây nhiễm bởi ánh lửa cháy, tim đập đột nhiên tăng nhanh chút ít, nhất thời cảm giác biết như thế nào cho phải.

      Na Đóa cũng hẳn là chú ý tới dị thường ở giữa hai người, thấp giọng nở nụ cười ha hả, từ phía sau Mộc Thanh nhàng đẩy cái. Mộc Thanh thấp đầu, thừa cơ khom lưng ra khỏi nhà lều của .

      rất nhanh, nhưng ở phía sau lập tức liền chạy tới, theo sát khoảng cách ở phía sau bước. Rất nhanh về đến nhà lều, bên cạnh có người, ánh lửa ở giữa giải đất cũng chiếu tới nơi này, thoạt nhìn rất là tối.

      Lúc này Ly Mang lại liền khẩn cấp lấy tay từ dưới cho vào váy của , nắm lấy cái mông tròn đầy đặn của .

      Mộc Thanh cứng người lại, dừng bước, theo bản năng có chút hoảng sợ quay đầu lại nhìn .

      Ly Mang thoạt nhìn đối với việc mới vừa rồi đánh lén mình thành công rất là thỏa mãn, dù trong ánh sáng lờ mờ vẫn thấy được ánh mắt lấp lánh của .

      Mộc Thanh cảm giác được cũng có ý buông tay, liền khẽ uốn éo người cầm cổ tay của muốn đẩy ra. Nhưng chẳng những có thu tay lại, ngược lại còn dùng sức hơn để mà vuốt ve. Sau đó đột nhiên ngưng động tác tay.

      Mộc Thanh biết nhất định là đột nhiên nhớ tới mình hôm nay cũng giống như bình thường là mặc quần lót bất ly thân, cho nên lúc này mới nhất thời trố mắt.

      Phía sau vang lên trận tiếng , đó là người ở bên cạnh bọn muốn trở về .

      thừa cơ bỏ rơi tay của , nhưng còn được bước, đem bế lên, khom lưng nhanh chóng vào nhà lều của bọn họ.

      Mơ hồ trong tiếng thở của có chút hào hển nghe hết sức ràng.

      bị đặt ở tấm da thú kia.

      Mộc Thanh dám phát ra tiếng vang quá lớn, cắn môi cùng dây dưa hồi, nhưng rất hiển nhiên, cùng so khí lực mà …, vĩnh viễn phải là đối thủ của .

      Y phục và váy của rất nhanh bị cởi ra.

      Thời điểm nằm ở người , da của Mộc Thanh có xúc cảm ẩm ướt. chung sống chừng mười ngày, đại khái biết ưa thích sạch hơn so với người khác, mà người mình bị dính máu nai cho nên mới vừa rồi rất có thể đến bên dòng suối tắm rửa qua.

      Thành Mộc Thanh cũng ghét mang cho của mình loại này cảm giác ẩm ướt lành lạnh này. Nếu như mấy ngày nữa, trong hoàn cảnh sinh hoạt phụ thuộc ở tại đây, hẳn là theo , nhưng tại, nếu như có thể vẫn là nghĩ hết sức để tránh khỏi .

      “Mấy ngày nữa . Hôm nay được.”

      Mộc Thanh giơ tay lên giữ đầu của , nhìn vào ánh mắt , khiến giọng của mình tận lực ôn hòa .

      biết nghe hiểu lời của mình, cũng biết nên dùng tiếng của bọn họ để biểu đạt ý tứ này như thế nào. Nhưng mà tiếng mềm mại , giọng nhu hòa, giọng điệu mang theo chút năn nỉ, cảm thấy biết ý của .

      sửng sốt, yên lặng nhìn Mộc Thanh.

      Mộc Thanh hít hơi sâu, dùng sức đưa người từ mình đẩy xuống. có phản kháng, chẳng qua là thuận theo ý của nằm ngửa xuống.

      Mộc Thanh lập tức bò dậy ngồi xuống đùi của , đưa tay qua dò vào chỗ bị da thú che lại vào ban ngày của .

      giống như là rất giật mình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm trầm, rồi thở hào hển mấy lần muốn đứng dậy đem áp chế, nhưng đều bị kiên quyết nhấn trở về.

      May là mới vừa rồi tắm rửa xong, điều này làm cho thời điểm Mộc Thanh cúi người xuống ở trong lòng cảm thấy thư thái chút ít.

      chịu đựng được hấp dẫn như vậy, bao lâu liền phóng ra ngoài, hai người đều có chút thở gấp gay gắt.

      Mộc Thanh lấy giấy chùi chính mình dùng phiến lá làm ra dọn dẹp dấu vết mình hai người.

      vẫn nằm ở nơi đó im lặng lên tiếng mà nhìn bận rộn, thình lình đưa tay kéo nằm chết dí khủy tay của mình .

      tay Mộc Thanh còn cầm phiến lá chưa kịp vứt bỏ, có chút vội vàng kịp chuẩn bị khẽ a tiếng.

      Đại khái có lẽ cảm thấy phản ứng của rất là buồn cười, nên từ tay lấy phiến lá ném xa xa ra ngoài, sau đó ôm thấp giọng mà nở nụ cười.
      Chris thích bài này.

    2. Chương 16

      Mộc Thanh tựa lên cằm của , lúc cười, cảm thấy lồng ngực của hơi hơi rung động.

      cánh tay của từ cổ hạ xuống vắt qua ôm lấy áp sát vào bên cạnh thân người , cái tay khác ôm lấy eo ếch của , từng chút từng chút khẽ nhàng vuốt vuốt tấm lưng vì cử động vừa rồi mà đổ mồ hôi ẩm ướt của .

      ra Mộc Thanh cảm thấy hai người dính sát như vậy rất nóng nực, nhưng dường như rất thích cho nên cũng đẩy ra.

      nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say, cố gắng hết sức nghĩ về màn vừa rồi nữa.

      Từ sau khi tỉnh lại phát mình lọt vào trong bẫy thú, sau đó bị cái gã đàn ông bên cạnh giờ phút này ôm mình, xem như là con mồi mà mang về đây, liền phát tất cả đều vượt qua khỏi nhận thức và phạm vi khống chế của . đối với việc này cảm giác vô lực sâu sắc, nhưng lại thể làm gì. Giống như hành động mới vừa rồi của mình. Đây ra cũng phải là kế hoạch lập ra trước, trước giây lúc bị ôm vào trong nhà lều, căn bản cũng nghĩ tới kế tiếp chính mình lại có hành động lớn mật như thế. Chỉ là lúc ngăn lại, trong đầu đột nhiên lại nhảy ra ý niệm to gan này. Sau đó hầu như là chút do dự liền làm, mặc dù đó là lần đầu tiên trong đời làm chuyện như vậy vì đàn ông.

      suy đoán Ly Mang có phải cũng là lần đầu tiên gặp phải người khác giới lại đối xử với như thế hay ? Bởi vì ban đầu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí thua gì lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật trong ba lô kia của . Nhưng ít ra, cuối cùng xem như là rất hài lòng, mà cũng đạt được mục đích của mình.

      dán khuôn mặt có chút nóng lên của mình vào chỗ hõm vai mà cọ xát, tìm cái vị trí thoải mái dễ chịu nhất cuộn mình lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Đến lúc qua nửa đêm, bị trận lần mò nơi ngực đánh thức, phát mình biết lúc nào đổi thành tư thế đưa lưng về phía ngủ. cái tay của từ sau lưng đưa qua, phủ lên nơi đẫy đà của .

      hẳn là cảm giác được tỉnh lại, đưa tay từ dưới ngực chuyển qua chỗ bụng dưới, dùng sức kéo về hướng mình, hai người áp sát nhau chặt chẽ. Mộc Thanh lập tức cảm thấy vật cứng rắn của dán chặt vào phía sau của , sau đó bị lật người lại mặt hướng về phía .

      Ly Mang tìm kiếm được tay , cầm nó đưa đến chỗ cứng rắn của , sau đó đè xuống.

      Mộc Thanh cơ hồ thở dài gần như là nghe thấy. vốn còn cho rằng đêm này có thể yên ổn đến hừng đông chứ.

      đành thuận theo ý .

      Hô hấp của lại lần nữa dồn dập lên.

      Nhưng vào lúc tính có thể thành công lập lại chiêu cũ, đột nhiên hai người đều dừng lại chút, đình chỉ động tác.

      Bên tai của bọn vang lên trận thanh tiếng tù và trầm thấp u u. Màn đêm yên lặng bỗng chốc bị thanh này phá vỡ.

      Chỗ xa xa bên ngoài khu quần cư này bị đào ra đường mương rất sâu, hơn nữa thoại nhìn có vẻ là mới đào bao lâu. Vào ban ngày, ở mấy cửa ra vào đặt cái thang là dạng thanh gỗ ngang bên để cho người qua lại, đến khi trời tối thu vào. Thiết kế như vậy, có chút giống như sông đào bảo vệ thành ở cổ đại. Hơn nữa vào ban đêm, những người đàn ông nơi này thay nhau gác đêm. Nếu vạn nhất có tình huống gì ngoài ý muốn, bọn họ thổi tù và để đánh thức toàn bộ người trong quần tộc. Điểm này là vài đêm trước Mộc Thanh được Ly Mang dẫn vệ sinh mới phát được.

      Lúc này đột nhiên vang lên tiếng tù và, hẳn là xảy ra biến cố gì đó.

      Mộc Thanh còn bị vây trong sửng sốt, Ly Mang nhanh chóng đứng lên thu thập xong, quơ lấy vũ khí mặt đất. vén màn cửa lên muốn ra bên ngoài, rồi lại quay đầu lại nhìn xuống Mộc Thanh, thấy vẫn ngồi ở đó ngơ ngác nhìn như vậy, liền xoay người trở lại ôm đặt lên mảnh da thú, lại cực kỳ nhanh chóng cúi người hôn lên trán cái, thấp giọng câu gì đó, lúc này mới bước nhanh ra khỏi phòng.

      Cái trán bị hôn qua có chút nóng lên, dường như còn giữ lại độ ấm đôi môi của . Nghe khẩu khí vừa rồi của , có lẽ có ý an ủi bảo đừng sợ gì đó.

      Mộc Thanh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân có chút dồn dập lộn xộn truyền đến, vài phụ nữ và trẻ con dường như cũng bị đánh thức, loáng thoáng nghe được tiếng của bọn họ.

      Ly Mang vừa ra ngoài, liền mặc quần áo của mình vào lại, mình nằm xuống trong chốt lát, rồi có chút kềm nén được đứng dậy ra nhìn ra bên ngoài, trông thấy mọi người tản chút ít rồi, chỉ còn lại mấy người đứng ở nơi ấy bàn luận về cái gì đó. nghe hiểu, nên liền lui về bên trong nhà lều.

      Mộc Thanh mơ mơ màng màng, chờ đến lúc trời sắp sáng, nhưng Ly Mang vẫn trở lại.

      cảm giác mình dường như lo lắng cho .

      Phát này làm cho có chút quen.

      nghĩ lát, cảm thấy cái loại lo lắng này của càng nhiều cũng chỉ vì người thân thiết nhất với ở chỗ này, là người duy nhất có thể dựa vào. hữu của trực tiếp quyết định tình hình sinh hoạt kế tiếp của trước khi rời khỏi nơi đây thôi. Cho nên mới lo lắng cho an nguy của , chứ ngoài ra còn nguyên nhân nào khác.

      Vì nghĩ như vậy, mới cảm thấy có chút thoải mái, nhìn thấy cái mảnh váy đêm qua bị Ly Mang cởi xuống vẫn còn nằm mặt đất, liền nhặt lên lộn lại rồi đặt ở da thú, sau đó bò dậy khỏi mặt đất, về hướng nhà lều của Na Đóa.

      Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngày thường đa số mọi người đều chưa thức dậy vào lúc này. Nhưng hôm nay có chút khác thường, đường qua nhà lều của Na Đóa, gặp phải vài phụ nữ bên tay vừa làm việc, vừa chuyện. Mặc dù Mộc Thanh nghe hiểu, nhưng lại nổi lên cảm giác, các ấy có lẽ vẫn bàn luận về chuyện phát sinh đêm qua, sắc mặt có chút vẻ lo lắng che giấu được.

      Mộc Thanh chưa từng mong mỏi mình có thể hiểu được các ấy gì giống như bây giờ, vậy cũng cần phải suy nghĩ lung tung đầu đầy câu hỏi thế này. Nhưng chỉ có thể từ trong thần sắc của các ấy để suy đoán ra, đêm qua hẳn là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên mấy người đàn ông, bao gồm cả Ly Mang ở bên trong, mới suốt đêm về.

      bước nhanh hơn.

      Na Đóa ngồi ở trước đống lửa vừa nấu bữa ăn sáng, vừa chuyện cùng người phụ nữ ngồi bên cạnh ấy. Người phụ nữ này ở nhà lều bên cạnh , cũng coi như là tương đối quen thuộc với Mộc Thanh. Thoạt nhìn thần sắc ấy rất bi thương, còn bộ dáng của Na Đóa như khuyên nhủ ấy.

      Mộc Thanh thấy cha của Do Do, có lẽ tại cùng chung với Ly Mang. yên lặng ngồi xuống trước đống lửa, thêm củi vào đống lửa.

      mặt Na Đóa mặc dù vẫn mang theo nụ cười, nhưng lúc lơ đãng trong ánh mắt vẫn toát ra tia lo lắng, giống như những người phụ nữ khác ở chỗ này. Ngay cả cái vạc nấu canh đống lửa trước mặt ấy sôi rồi cũng hay biết, cho đến khi sôi sùng sục tràn cả ra ngoài phát ra tiếng vang xùy xùy, lúc này ấy mới có chút luống cuống tay chân mở nắp vạc ra.

      Tâm tình Mộc Thanh đột nhiên trở nên trầm trọng. lại suy đoán lần nữa, Ly Mang cùng mấy người đàn ông khác trong bộ lạc rốt cuộc làm gì vào tối hôm qua? Là theo dõi kẻ thù, hay hoặc giả là đuổi theo dấu vết của con mồi?

      Mặt trời dần dần lên cao, những người đàn ông còn lại trong khu quần cư ăn cơm sáng xong, từng người đều tản , các phụ nữ tốp năm tốp ba tụ lại chung chỗ chuyện cũng từ từ làm chuyện của mình. Mộc Thanh cùng mấy đứa vẫn cùng nhau trông coi cây trồng.

      Ngày hôm đó Mộc Thanh vẫn luôn chú ý động tĩnh phương hướng khu quần cư, hy vọng có thể nghe được thanh gì đó. Nếu như bọn người Ly Mang trở lại, tin rằng chỗ đó nhất định có động tĩnh. Nhưng cuối cùng rất thất vọng, vì ngày dài dằng dặc qua nhưng Ly Mang vẫn chưa trở về .

      Vào lúc ăn cơm tối, thoạt nhìn Na Đóa vẫn có chút bộ dạng lo lắng, nhưng thần sắc so với lúc sáng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ ấy nhìn ra được Mộc Thanh yên lòng, nên vỗ vỗ tay , nở nụ cười an ủi với .

      Màn đêm buông xuống.

      Đây là đêm đầu tiên Mộc Thanh sống ở đây mà có Ly Mang.
      Chris thích bài này.

    3. Chương 17

      Mộc Thanh vẫn cách nào ngủ được, chỉ lăn qua lộn lại mảnh da thú kia, cảm giác bề mặt da nhẵn bóng dính chặt sau lưng mình. chuyển người, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “tê” rất , đó là thanh phát ra khi cái lưng ẩm ướt của rời khỏi bề mặt miếng da thú.

      Thiếu cái ôm có chút bá đạo và quấy rầy, vậy mà lại cảm thấy có chút quen.

      Nhưng tại có tâm trạng để suy nghĩ tỉ mỉ cái quen của mình nữa, mà chỉ dựng thẳng lỗ tai lên chú ý động tĩnh bên ngoài, hi vọng nghe được tiếng bước chân trở lại.

      vẫn chưa trở về. Mộc Thanh hết sức mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ mất, chỉ là giấc ngủ vô cùng bất an. Thậm chí gió thổi bên ngoài làm gẫy nhánh cây phát ra thanh rất cũng có thể khiến bỗng chốc choàng tỉnh.

      Trời lần nữa lại sáng. Lúc thức dậy, cảm thấy đầu có chút căng lên và choáng váng. Mộc Thanh ngồi yên da thú lúc, ý niệm nảy lên trong đầu: nếu như vạn nhất Ly Mang trở về?

      Ý nghĩ này của dọa nhảy dựng.

      Dù dưới tình huống hoàn toàn tự nguyện mà phát sinh quan hệ tình dục với , dù đến bây giờ vẫn thôi việc mong mỏi trở về thế giới ban đầu của mình, nhưng cũng hi vọng có thể bình an trở về, mọi chuyện đều tốt đẹp.

      nhanh chóng đuổi cái ý niệm đó ra khỏi đầu mình, muốn ở cùng Na Đóa , muốn mình chờ đợi ở chỗ này.

      Na Đóa hẳn là người thân cận nhất của Ly Mang ở nơi này. Gặp được ấy, Mộc Thanh cảm giác trong lòng mình cũng an ổn hơn chút.

      Lúc ra, bất ngờ là lại nhìn thấy thủ lĩnh của nơi này. Ông ta đứng trước cái mương xa xa bên ngoài khu quần cư, mình lặng yên mà nhìn về hướng tây của rừng rậm. Nơi đó có lẽ là phương hướng đêm trước bọn người Ly Mang rời .

      Kể từ sau lần đó – lần lừa ông ta chạy trốn, mặc dù biết sau đó có lẽ là Ly Mang thuyết phục ông ta truy cứu mình nữa, nhưng vẫn hết sức cẩn thận tránh né ông ta. tại cũng thế, cẩn thận về hướng nhà lều của Na Đóa, nhưng tiếng động phát ra vẫn kinh động thủ lĩnh. Ông ta quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Mộc Thanh hơi có chút khẩn trương, biết mình nên tỏ vẻ tôn kính với ông ta hay là như thế nào. Nhưng mà cần suy nghĩ nhiều, thủ lĩnh mắt cũng liếc cái mà qua trước mặt , dường như là nhìn thấy vậy.

      Mộc Thanh nhàng thở ra, đưa mắt nhìn thấy ông ta đứng cách mình hơi xa, muốn tiếp tục về hướng đó của Na Đóa, lại đột nhiên thấy ông ấy ngừng lại, xoay người vẫy vẫy tay với , sau đó tiếp tục thẳng về phía trước.

      Bên cạnh có người khác, nên đối tượng ông ta vẫy tay nhất định là mình rồi.

      Mộc Thanh do dự , có chút thấp thỏm yên theo ông.

      Ông ta là thủ lĩnh nơi này, Ly Mang lại có ở đây, cũng thể phản kháng ý muốn của ông ta được. Hơn nữa cách đó xa Na Đóa từ trong nhà ra, cũng vừa đúng lúc chú ý tới màn này, và nhìn mình. Điều này khiến cho ít nhiều cảm thấy có chút an lòng.

      Mộc Thanh chầm chập theo thủ lĩnh vào nhà của ông ta, hoàn toàn thả lỏng khẩu khí.

      Ông cũng có làm gì cả, chỉ vứt đoàn dây thừng đến trước mặt rồi làm động tác thắt lại.

      ra chỉ gọi đến dạy vài cách thắt nút dây để ghi nhớ mà thôi.

      Lần trước Mộc Thanh làm cũng đều là nút buộc cố định, lần này lại vắt hết óc liền nhớ lại vài loại thắt nút dây thừng để ghi nhớ và cách giữ gìn nút thắt, từ từ biểu diễn cho thủ lĩnh xem.

      Đầu óc của thủ lĩnh này cũng coi như thông minh, ông ta nhìn vài lần, chính mình liền bắt tay luyện tập hết sức chăm chú.

      Mộc Thanh ngừng thở, từ từ lui ra ngoài, vừa tới cửa, suýt chút nữa liền đâm sầm vào Nao Nao.

      Có lẽ nguyên nhân là đêm qua Nao Nao có ngủ ngon, nên đôi mắt tròn bóng ngày thường bây giờ nhìn thấy lại có chút sưng phù lên. ta tựa hồ có chút ngoài ý muốn khi gặp phải Mộc Thanh ở chỗ này, liếc cái rồi đẩy ra, bản thân vừa kêu gào vừa vào bên trong. Lúc Mộc Thanh bước nhanh rời , mơ hồ còn nghe thấy lúc ta chuyện có la hét tên của Ly Mang.

      Đa số nửa ngày thời gian này, Mộc Thanh đều theo bên cạnh Na Đóa. Cùng ấy hái chút ít trái cây, lấy bình gốm múc nước dự trữ, nhìn ấy phơi nắng dây mây đan sọt rổ, sau đó cũng bắt đầu thử tự làm. Ngay vào lúc có chút vụng về bện được nửa, nghe thấy phía tây cánh rừng truyền đến mấy tiếng hô dài.

      từng nghe qua loại thanh này rồi. Vào ngày đầu tiên lúc Ly Mang mang đến nơi này, liền dùng loại tiếng hô này để kêu gọi tộc nhân của cùng nhau vận chuyển con mồi.

      chợt ngẩng đầu nhìn về hướng Na Đóa ở bên cạnh, nhìn thấy mặt ấy lộ ra nụ cười thoải mái.

      Hẳn là bọn người Ly Mang trở về rồi!

      Mộc Thanh gần như nhảy dựng lên, ném đồ tay xuống rồi rất nhanh chạy về hướng nơi phát ra thanh.

      chạy được mấy bước có chút do dự ngừng lại.

      Bên người tuôn ra ít người, đều chạy về hướng kia. Nao Nao gần như lướt qua bên người nhanh như gió chạy ở phía trước nhất.

      Mộc Thanh bước trở về, nhặt lên cái giỏ mới vừa rồi bị vứt bỏ, bắt đầu tiếp tục chậm rãi mà đan.

      Na Đóa chưa từng rời , vẫn ngồi ở chỗ cũ của mình. Mộc Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của ấy nhìn mình, bỗng chốc lại chột dạ giống như bị nhìn thấy tâm , nên vội vàng cúi đầu.

      Trong rừng truyền đến trận tiếng hoan hô ồn ào náo động. Tiếng hoan hô càng ngày càng gần, bọn họ trở lại! Mộc Thanh kiềm chế được, rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn tới.

      Ly Mang và Dĩ Gia cùng nhau dẫn đầu ở phía trước, trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, bộ dáng thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt. Phía sau bọn họ có người đàn ông nằm sấp ở băng ca dùng cây gỗ thô sơ cột lại được nâng tới đây, mông của dường như là bị thương, máu tươi đầm đìa, nhưng thoạt nhìn cũng có gì đau đớn, mà ngược lại ngừng chuyện với những người vây quanh bên cạnh, nhìn vẻ mặt giống như bị thương như thế là chuyện tình vinh quang vậy.

      Nao Nao chạy như bay đến trước mặt bọn họ, Mộc Thanh vốn tưởng rằng bổ nhào về phía Ly Mang như lần trước. Nhưng có chút kỳ quái là lại chỉ dừng lại ở trước mặt bọn họ, dường như là do dự chuyện gì đó.

      Ánh mắt Ly Mang lướt xẹt qua Nao Nao nơi đó rồi nhìn về phía trước. rất nhanh liền tìm được Mộc Thanh, xa xa nhếch miệng cười với chút.

      Ánh mặt trời sáng lạn hề giữ lại mà chiếu vào nụ cười này của , trong nháy mắt, thậm chí Mộc Thanh cảm thấy được có loại cảm giác lóa mắt.

      nhanh chóng cúi đầu, tay lại hơi hơi run lên, rễ cây mây bên còn chưa cạo sạch gai nhọn thoáng cái liền đâm vào ngón tay .

      hiểu. Trong đêm hôm trước là bọn họ đuổi theo con thú dữ, mãi đến giờ mới thắng lợi quay về. Mới vừa rồi thoáng nhìn, trông thấy cái xác của con hổ dữ cực lớn và sặc sỡ bị bọn họ khiêng tới nặng nề ném đất, chung quanh lập tức có ít người vây tới nhìn, khu đất liền đầy tiếng ồn ào huyên náo.

      Na Đóa đột nhiên đứng dậy. Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người phụ nữ nét mặt rất bi thương ngày hôm qua chuyện với, ấy ra sức đẩy đám người ra vọt tới trước xác con hổ kia, giống nhau phát điên chém lung tung vào tứ chi con hổ bằng con dao đá tay, hai mắt trợn tròn, nhìn giống như có thù hận khắc cốt với con hổ này vậy. Na Đóa cùng số người khác đến ngăn cản khuyên nhủ ấy, người phụ nữ kia đột nhiên vứt bỏ con dao đá tay, tựa vào vai Na Đóa khóc rống lên, thoạt nhìn vô cùng bi thống.

      Ban đầu Mộc Thanh còn có chút khó hiểu. Lúc nửa đêm cho dù có thú dữ vào nhầm nơi này, bọn họ đuổi là được, tại sao lại phải mạo hiểm truy đuổi đến cùng thậm chí còn có nguy cơ bị thú dữ vồ lấy nhưng cũng bỏ, mãi cho đến mấy ngày sau giết được nó mới trở về? tại mơ hồ có chút hiểu được, cái con hổ khổng lồ này có lẽ có mối thù cũ với người của bộ lạc này, chắc là nó tổn thương người thân của người phụ nữ kia. Con mương rất rộng bọn mới đào kia, chừng cũng là dùng để ngăn chặn nó. Cho nên vào cái đêm đám thợ săn trong bộ lạc phát nó lần nữa, liền truy đuổi tận cùng buông đến tận khi diệt trừ được tai họa ngầm này.

      Do Do cũng chen chúc vào trong đám người, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, ngừng hét lên với Mộc Thanh, vẫy tay bảo tới đó. Mộc Thanh sợ bé bị chen lấn đẩy ngã, đứng dậy muốn kéo bé về. Lúc qua dắt Do Do, vì xuất phát từ hiếu kỳ, nên nhìn thoáng qua cái xác của con hổ kia. Sau đó lập tức cứng đờ người.

      Hai bên hàm của con cọp, có hai cái răng nanh cực lớn hình dáng như dao găm dài ngoằng, chỉa thẳng ra khỏi quai hàm của nó.

      Mộc Thanh có loại cảm giác như bị bóp chặt cổ họng cách nào hô hấp.

      Trước đây khi đến trường mặc dù cũng nghiêm túc học môn sinh học, nhưng mà cho dù mọi người có học xong cái môn này cũng phải biết được ít nhiều là, con hổ có đôi răng nanh hình dạng như dao găm mọc chỉa ra ngoài như thế, sớm tuyệt chủng địa cầu này rồi. Dựa vào bộ phim hoạt hình《Kỷ băng hà》kia, mới biết nó là cọp răng kiếm Diego hung bạo [Diego: con cọp răng kiếm trong phim hoạt hình kỷ băng hà]. Mà giờ phút này cái xác động vật chết nằm trước mặt , nếu như lúc này phải gặp ảo giác mà , đây chính là cái loại thú dữ khoảng chừng vạn năm trước vì thiếu hụt thức ăn và loài người quấy nhiễu mà hoàn toàn biến mất địa cầu, họ hàng của cọp Diego.

      Trong tai Mộc Thanh vẫn ngừng khuếch đại truyền đến đủ loại tiếng ồn ào những người xung quanh phát ra, nhưng hết thảy đều lộ ra có chút xa xôi trống rỗng. chỉ cứng đờ nhìn chằm chằm bộ răng nanh dài của con cọp mặt đất kia, trong đầu xẹt qua đủ loại tình hình khác thường sau khi mình đến chỗ này: quái điểu này, con muỗi to đến bình thường, rừng rậm nguyên thủy dày đặc mênh mông, còn có. . . . . . người sống ở chỗ này còn sử dụng công cụ đồ đá, bộ lạc tìm được nửa điểm dấu hiệu văn minh đại. . . . . .

      Nếu như con hổ này phải có gen quay về thời cụ tổ của nó, như vậy nơi này. . . . . . Chính là thời đại tiền sử, lúc trước từng hoài nghi mơ hồ tới rồi. Mười lăm ngày trước, bị tia sét quỷ dị kia đánh trở về thời tiền sử. . . . . .

      Sắc mặt Mộc Thanh trắng bệch, thần sắc cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng giống như trúng tà. Do Do bị túm lấy có chút đau đớn, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng của , bị dọa sợ đến mức kêu lên tiếng, ngừng lung lay tay , khiến cho người bên cạnh cũng rối rít nhìn tới đây.

      Lúc này Mộc Thanh mới giật mình, buông lỏng tay Do Do ra. vô thức ngẩng đầu, thấy Ly Mang nhìn , trong thần sắc có chút lo lắng. Nhưng rất nhanh, bị người vây chặt cùng khiêng con cọp kia vào bên trong khu quần cư. quay đầu lại mấy lần, cho đến khi nhìn thấy Na Đóa tới đỡ lấy bả vai , có chút khó hiểu mà vỗ vỗ khuôn mặt .

      Mộc Thanh miễn cưỡng nở nụ cười với ấy, lên tiếng “Em sao” , sau đó dùng sức xoa mặt mình.

      Na Đóa cười, lúc này mới buông lỏng ra, về hướng của mọi người, vì chồng cùng với Ly Mang.

      Mộc Thanh cảm giác thân thể mình ngừng toát mồ hôi lạnh ra ngoài, toàn thân ẩm ướt giống như vừa mới vớt ra từ trong nước. Mặt trời nóng rát chiếu rọi lên làn da đầy mồ hôi của , nhưng lại cảm thấy sau lưng vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Đợi đến khi giật mình, mới phát mình đến bên dòng suối ngoài cánh rừng kia rồi.

      Đêm qua thượng du có lẽ đổ trận mưa lớn, nước chảy siết hơn bình thường ít.

      Trước đây sau khi đến đây, chú ý tới Na Đóa các ấy đều trực tiếp lấy nước lã thượng du dòng suối này để làm nước uống. Mặc dù nước nơi này thoạt nhìn trong suốt thấy đáy, nhưng vẫn quen đun sôi lên uống, hơn nữa cũng định bảo bọn người và Do Do cũng cùng uống nước đun sôi giống mình, nhưng hiệu quả quá lớn, vì thế được mấy lần cũng liền thôi.

      tại cảm giác mình rất khát, nếu như uống nước, giống như con cá trong sông mắc cạn bị mặt trời đỉnh đầu chiếu rọi đến mức chết khô.

      nhoài người vào bờ suối, ụp mặt vào trong dòng nước chảy róc rách, uống nước từng ngụm từng ngụm, cho đến khi bụng trướng lên đến mức chịu nổi nữa, lúc này mới vùi toàn bộ đầu mình vào trong nước, nhúc nhích.

      Trong màng nhĩ mảnh yên lặng, chỉ còn tiếng vang trầm đục của dòng nước chảy xiết. cảm giác được trận mát mẻ, đầu óc bỗng chốc cũng thanh tỉnh rất nhiều.

      Vào lúc phổi của sắp nổ tung ra, đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi dòng nước, ngửa mặt lên trời thở ra hơi dài.

      Nước vừa rồi uống, là nước của ít nhất vạn năm trước, khí hô hấp, là khí của ít nhất vạn năm trước, còn có bầu trời vô cùng cao xa đỉnh đầu này, cũng là bầu trời bao la của ít nhất vạn năm trước.

      Nhưng mà vẫn sống, sống yên ổn mười lăm ngày nay rồi. có lý do gì mà tiếp tục sống sót.

      nhắm hai mắt lại, lau những giọt nước đọng đầy mặt và đầu cổ mình.

      rời khỏi khu quần cư lúc rồi, nếu trở về, để cho Ly Mang phát thấy , có thể lại tìm.

      Lúc đứng lên xoay người qua chỗ khác, phát phía sau mình biết lúc nào lại nhiều hơn người.

      Dĩ Gia đứng ở sau lưng giống như hồn, nụ cười treo khuôn mặt giống như đúc nụ cười lúc gặp ở bờ suối ngày đó, ngả ngớn mà tùy tiện.

      Mộc Thanh bất ngờ kịp chuẩn bị, bị dọa nhảy dựng lên.

      Nhưng tức giận của lập tức liền dâng cao, vì lúc nhìn từ phía sau lấy ra món đồ, sau đó dùng hai đầu ngón tay nắm lấy, giống như đùa giỡn mà ngừng lắc lư trước mặt .

      Đó chính là cái quần lót bị trộm .

      Mộc Thanh cảm thấy nếu sau này còn mặc cái quần này, nhất định có chướng ngại tâm lý. Nhưng mà cho dù muốn thứ này nữa mảnh vải này cũng thể tiếp tục để trong tay Dĩ Gia.

      Ly Mang biết đó là đồ trong người . Nếu như lấy lại, sau đó có ngày vạn nhất bị biết nó rơi vào trong tay Dĩ Gia, vậy nhất định phải là việc tốt. Bằng quan sát nửa tháng nay của đối với sinh hoạt tập quán của người nơi này, đồ vật đàn ông đạt được mặc dù đại bộ phận đều nhập vào sử dụng chung, nhưng cái này cũng bao gồm cả người phụ nữ của bọn . Cho dù là vài cái gia đình nữ hai nam số ít kia, cũng phải hoàn toàn chung sống hòa bình được, mấy ngày hôm trước vừa mới phát sinh chuyện hai người đàn ông đánh nhau, cuối cùng vẫn là thủ lĩnh ra dẹp loạn trận ẩu đả. Nhưng ánh mắt hai người đàn ông kia nhìn đối phương trong lúc mọi người cười vang, hoàn toàn là bộ dạng đội trời chung. Đối với khát vọng đời sau có huyết thống thuần khiết hoàn toàn thuộc về mình, đây có lẽ là khát vọng trời sinh của động vật giống đực, khi có đủ điều kiện, loại khát vọng này liền biểu ra bằng hình thức độc chiếm.

      Trước ngày hôm nay, có lẽ Mộc Thanh đối với cái quần lót bị mất này còn có để ý như vậy, hoặc là , còn chưa hết sức để ý đến tồn tại của Ly Mang. Nhưng tại giống với lúc trước nữa. biết tình trạng của mình. Từ nay về sau, chỉ cần còn muốn sống sót cách lành lặn, nhất định phải lệ thuộc về Ly Mang, người đàn ông này là người duy nhất trước mắt có thể bấu víu được. Việc này mặc dù có chút bi ai, nhưng phải đối mặt với thực tế. muốn bởi vì gã đàn ông trước mắt ràng chỉ muốn khiêu khích đùa bỡn mình mà khiến cho Ly Mang hiểu lầm mình, nhất là dưới tình huống căn bản là có cách nào mở miệng giải thích được.

      Mộc Thanh nhìn đồ vật tay , mà nhỉ nhìn chằm chằm vào Dĩ Gia, mặt từ từ nở ra nụ cười.

      Dĩ Gia vốn cho rằng khi nhìn thấy món đồ bị lấy , hẳn là lập tức xông lên cướp lấy, sớm chuẩn bị trêu đùa phen khoái trá giống như lúc đùa bỡn với con mồi vậy.

      Nhưng phản ứng tại lúc này của lại khiến cho nhất thời có chút sững sờ.

      Mộc Thanh cười với , đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay chỉ về sau lưng của vui sướng mà kêu lên “Ly Mang!”

      Dĩ Gia theo bản năng quay đầu, phát sau lưng bóng người. Chờ quay đầu trở lại lần nữa, món đồ kia tay mình bị người phụ nữ đối diện nhanh nhẹn đoạt lại.

      Lúc này mới phản ứng lại được, muốn đoạt lại lần nữa, nhưng mà chậm rồi. Vật kia bị cực kỳ nhanh chóng thắt lại, vứt ra phía xa vào trong dòng nước, rất nhanh bị dòng nước chảy xiết cuốn mất.

      có chút tiếc hận, lắc đầu, nhìn về phía người phụ nữ mới vừa rồi rất dễ dàng lừa gạt được . Thấy đứng ở đó, lạnh lùng nhìn mình.
      Chris thích bài này.

    4. Chương 18

      Dĩ Gia thu lại nụ cười hay đeo mặt, lần đầu tiên cẩn thận nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình giờ phút này.

      mái tóc dài đến eo, đen nhánh suôn thẳng, bây giờ bị nước thấm ướt, dán ở cổ , giống như mảnh rong đen lớn, sờ vào nhất định hết sức mềm mại. Làn da bóng loáng nhẵn mịn, tính chất giống như….. dạng chất dịch đậm đặc do loại cây trong rừng bài tiết ra như sữa của phụ nữ, những người phụ nữ trong bộ lạc vào lúc thời tiết trở nên hanh khô đều thích thu loại dịch sữa này bôi lên da của mình.

      Tầm mắt của rơi xuống bộ ngực .

      Người trong bộ lạc nghị luận sau lưng rằng là ngoại tộc, phần lớn nguyên nhân vẫn là thân thể trần truồng giống như những người phụ nữ khác chỉ che lại bộ phận của họ. tại đột nhiên cảm thấy, phụ nữ có lẽ nên giống như vậy, vào ban ngày che giấu thân thể của mình, đến khi trời tối lại do người đàn ông của các cởi bỏ những vật che đậy này để nhìn thấy tất cả thuộc về , như vậy đối với người đàn ông mà có lẽ càng có tính hấp dẫn hơn. nhớ tới thoáng kinh hồng khi mình xuất bên bờ suối mấy ngày trước, mặc dù lúc ấy rất nhanh giấu thân thể , nhưng vẫn nhìn thấy hơn phân nửa đường cong của lộ mặt nước, hề giống cảm giác mảnh mai gầy yếu như ngày thường vẫn cho người khác. Hình dáng kia giống như quả đào no đủ dụ hoặc người ta ngắt lấy. Những phụ nữ khác trong bộ lạc đều bầu ngực có hình dáng như vậy, có lẽ Nao Nao còn lớn hơn vài phần so với , nhưng có hình dạng đường cong xinh đẹp như . Phía bọn chúng mơ hồ còn có vài điểm đỏ, rất có thể chính là dấu vết đêm trước Ly Mang để lại người . Lúc ấy đột nhiên nổi lên trận ghen tỵ thể ức chế với Ly Mang, cho nên lúc này mới nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc , cố ý xuất ném đá sau lưng , vui đùa với những người phụ nữ khác, sau đó lặng lẽ lấy vật cởi xuống kia.

      Mộc Thanh thấy Dĩ Gia chỉ nhìn chằm chằm vào ngực mình, mặc dù biết suy nghĩ gì, nhưng chắc chắc cũng phải là chuyện gì tốt cả. Vì thế sắc mặt lạnh xuống, liền vòng qua tự mình di về phía khu quần cư.

      Dĩ Gia nhanh chậm theo sau – chỗ cách chỉ vài bước.

      Nửa tháng trước, và Ly Mang đồng thời ra ngoài săn thú, nhưng tách ra hành động mình. Phiến rừng rậm mênh mông này, còn vùng đồng bằng rộng lớn vô biên bên ngoài rừng rậm kia, đây chính là môi trường sinh sống từ đến lớn, nghiêm khắc tàn khốc, mạnh được yếu thua, nhưng tự đáy lòng thương tha thiết hết thảy điều đó. Với tư cách trong những thợ săn cường tráng nhất ưu tú nhất, đương nhiên biết lực lượng thân thể trước mặt tự nhiên và mãnh thú là bé bực nào. Nhưng mà hề sợ hãi. Đây trận khảo nghiệm cuối cùng của cuộc thi đua tiến hành dài đến mấy năm vì cạnh tranh vị trí thủ lĩnh Bộ Lạc hạ nhiệm [ý chỉ thủ lĩnh kỳ sau] giữa và Ly Mang, hai người bạn chơi chung từ đến lớn, hoặc có thể em. Vô luận là sức mạnh, kỹ thuật tài nghệ, đầu óc, hay là uy vọng bên trong với những người trong tộc, cảm giác mình và Ly Mang cũng phân cao thấp, cho nên lần thi đua cuối cùng này, thề với thần Mặt trời trong lòng rằng, nhất định phải thắng được Ly Mang để trở thành thủ lĩnh hạ nhiệm. Khi đó, chẳng những muốn cho mỗi người trong bộ lạc đều được sống cuộc sống càng tốt hơn càng an ổn hơn, mà còn muốn dẫn dắt những người đàn ông trong bộ lạc thảo phạt sát nhập tất cả mười mấy bộ lạc lớn đông đúc khác ở mảnh đất này, để còn phải giống như bây giờ chỉ phải nằm trong trạng thái chống cự bị động. khát vọng vĩ đại là ngày, muốn hoàn toàn kết thúc tranh đấu đổ máu nhiều lần phát sinh giữa các Bộ Lạc chỉ vì tranh đoạt lương thực và phụ nữ, muốn mọi người lật đổ thần tượng bọn họ vốn sùng bái, chuyển sang sùng bái và thần Mặt trời trong lòng , , Dĩ Gia, muốn trở thành vua chúa thống trị mảnh đất rộng lớn này.

      nhiệt huyết sôi trào vì lí tưởng này của mình. và Ly Mang vẫn luôn cạnh tranh công bằng. Tất cả việc làm đều thẹn với lương tâm, trừ chuyện, là Nao Nao.

      Nao Nao là con của lão thủ lĩnh, cũng là mỹ nhân được công nhận trong tộc. Ba người bọn cùng nhau lớn lên từ . trẻ tuổi xinh đẹp, thân thể nóng bỏng của tràn đầy sức hấp dẫn với những người đàn ông. cũng bị hấp dẫn, nhưng trừ dục vọng thân thể, điều càng nhìn trúng chính là quan hệ huyết thống với lão thủ lĩnh. Tuy trong Bộ Lạc thi hành chính sách tuyển cử công bằng, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nếu như lão thủ lĩnh đồng ý chuyện vì , vậy tương đương với ưu thế hạng nhất thể khinh thường, câu của lão có khả năng trực tiếp chi phối cách nghĩ của đại đa số người trong Bộ Lạc. Cho nên rất sớm muốn đoạt lấy ấy, dù cho người nhìn trúng ngay từ đầu chính là Ly Mang. So với Ly Mang hiểu phong tình, tự tin dịu dàng quan tâm và cố ý lấy lòng của cảm động được Nao Nao. quả nhiên thành công, Nao Nao rất dễ dàng bị nắm vào tay, từ trước đến nay vẫn luôn duy trì quan hệ qua lại lén lút với . ấy chỉ lần oán trách trước mặt rằng Ly Mang chỉ biết chọn ra vài ngày ngủ cùng , điều này khiến cho vô cùng vui, rồi lại thể làm gì được. Sau khi nghe xong, cười đến thiếu chút nữa thở nổi. và Ly Mang đều có khứu giác bén nhạy giống như báo, có thể nhạy bén ngửi ra được cái loại mùi vị khác biệt kia, cái mùi vị mà cứ cách đoạn thời gian lại tỏa ra từ trong thân thể người phụ nữ, đó là mùi vị nhắc nhở người đàn ông thời điểm ta thích hợp để sinh sản. và Ly Mang lớn lên cùng nhau, biết ta làm người luôn luôn cứng ngắc nghiêm cẩn, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có mình Ly Mang là có thể tuân thủ cách nghiêm chỉnh quy củ của thợ săn sớm như thùng rỗng kêu to lưu truyền từ nhiều thế hệ đến nay trong bộ lạc thôi. Vì thế cười rất nhiều ngày.

      Loại quan hệ vụng trộm giữa và Nao Nao vẫn giữ vững lâu, cảm giác mình thậm chí có chút thích . Điều duy nhất khiến vui chính là dường như Nao Nao cũng nghiêng nhiều về phía chút nào. lui tới với , dường như chỉ vì đạt được càng nhiều hơn thỏa mãn về nhục thể mà chiếm được ở chỗ của Ly Mang. Mà nhất định phải khiến cho Nao Nao lòng theo , đây chỉ là vì quyền lực, mà cũng là vì tự tôn của đàn ông. Cho nên có ngày, cố ý thiết kế để cho Ly Mang biết và Nao Nao vụng trộm. Lấy hiểu biết của về Ly Mang, với niềm kiêu ngạo của ta nhất định dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ hoàn toàn thuộc về . quả nhiên đạt được mục đích. Biểu vội vàng của Nao Nao lại càng giúp , lúc giải thích với Ly Mang, lại còn sau này có thể đồng thời lui tới cùng hai người bọn họ, giống như mấy cái gia đình nào đó trong bộ lạc. Nhưng lúc lời này, hẳn là cũng biết, đối với đàn ông mà việc có cùng chung người phụ nữ chính là tượng trưng cho bất lực và ô nhục. Nếu như điều kiện cho phép, tin chắc rằng mỗi người đàn ông trong bộ lạc đều khát vọng có thể cùng lúc chiếm được nhiều người phụ nữ như thủ lĩnh.

      Bộ dạng rút lui khỏi trận cạnh tranh kia của Ly Mang quả nhiên giống như đoán trước. Tên đó đối với lời giải thích của Nao Nao đầu tiên có chút phẫn nộ và kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền quay đầu rời . Từ đó thỉnh thoảng tên đó vẫn chăm sóc Nao Nao, đây là loại thói quen từ đến lớn hình thành rồi, nhưng tên đó cũng ngủ cùng nữa, cách khác, tên đó hề xem là phụ nữ của mình nữa. Bởi vì mỗi lần Nao Nao làm phiền tên đó nhưng thuận lợi liền trút giận vào . Đây là chuyện của gần năm trước rồi. Chuyện này cũng tổn thương đến quan hệ giữa hai người và Ly Mang. Nên từ đó bọn họ cũng có cách nào thân mật khắng khít giống như trước đây được. Dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng hối hận. Vì thực tế là vào lúc đó cho dù có Nao Nao cuối cùng cũng có ngày và Ly Mang cũng rạn nứt. Ly Mang là thợ săn ưu tú, thậm chí ưu tú hơn , thừa nhận điểm này, nhưng tên kia tuyệt đối phải là người được lựa chọn tốt nhất cho vị trí thủ lĩnh của Bộ Lạc. Dưới lãnh đạo của Ly Mang tộc nhân có thể cuộc sống an ổn tự bảo vệ mình, nhưng chỉ có , Dĩ Gia, mới là người có khả năng thực dẫn dắt Bộ Lạc phát triển cường thịnh.

      Trong bộ lạc lúc đó, giữa đàn ông và phụ nữ, chỉ cần chưa sinh con đều được tự do lấy nhau hoặc chia tay, ẽ có ai can thiệp quá nhiều vào chuyện đó, cho dù là thủ lĩnh cũng vậy. hơn năm trôi qua rồi, biết Nao Nao vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng với Ly Mang. Hơn nữa dường như muốn công khai quan hệ giữa hai người bọn họ trước mặt người trong tộc. Điều này khiến cho ít nhiều có chút cảm giác sai lầm và thất bại. Nhưng những cái đó chỉ là chuyện râu ria, quan trọng nhất là .. nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này để trù hoạch cho cuộc đấu cuối cùng chọn thủ lĩnh bộ lạc hạ nhiệm. Cũng chính là lần đó, sau khi mình săn thú trở về, lần đầu tiên nghe vài chuyện liên quan đến người phụ nữ đứng đối diện với đây.

      Các tộc nhân nghị luận sau lưng rằng thứ khác loài, nhưng những thứ này đều khơi dậy nổi chú ý của . Mà điều duy nhất khiến cho cảm thấy hứng thú chính là, nghe Ly Mang vì đoạt được nữ tù binh vốn phải dâng tặng cho thủ lĩnh này, dùng dạng đồ vật kỳ lạ gần giống như là vật thần kỳ có thể nhìn được ngoài ngàn dặm để đổi lại , lão thủ lĩnh xem vật kia như là châu báu vậy, đến cả Nao Nao cũng được đụng vào nhiều. Ban đầu còn tin, nhưng có lần Nao Nao lén lấy ra cho xem, mới tin đời này quả nhiên có vật như vậy, cảnh tượng nhìn hết tầm mắt cũng cách nào nhìn thấy được lại có thể trông thấy rất ràng thông qua hai cái lỗ tròn kia, dường như được kéo đến trước mắt vậy. lập tức nhạy bén nghĩ nếu như sau này chinh phạt các bộ lạc khác, trong chiến tranh vật này khiến như hổ thêm cánh. Cái này càng khiến quyết tâm muốn trở thành thủ lĩnh của càng thêm kiên định. Nhưng đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, Ly Mang từ đâu có được vật này chứ? Nếu tên kia chiếm được vật này, chắc chắn cũng vô cùng thích, nhưng tại, tên đó lại dùng đồ vật thần kỳ như trời thế để đổi nữ tù bình đáng gì?

      Vào ngày thứ hai đại hội tuyển cử của Bộ Lạc mới lần đầu tiên gặp được người phụ nữ này. Khi đó thất vọng phục, Dĩ Gia vì thế lực non kém bé mà bại vào tay Ly Mang, Ly Mang trở thành thủ lĩnh hạ nhiệm. Sau đó nghe được thanh trẻ con gọi từ ngoài đám người, nên theo bản năng nhìn lại về phía phát ra thanh, nhìn thấy Do Do và người phụ nữ kia ở bên cạnh con bé.

      Ngay cái nhìn đầu tiên, cảm thấy loại đồ vật mà Ly Mang dâng lên thủ lĩnh chắc chắn có liên quan đế này. Thoạt nhìn này vô luận là bề ngoài quần áo hay là ánh mắt đều quá khác biệt với những người phụ nữ ở đây. vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Nhưng lúc đó quá chán nản, chỉ lođắm chìm trong cảm xúc khi bị thất bại của mình, nên có thừa suy nghĩ chú ý người khác quá nhiều.

      rất nhanh nhanh liền phấn chấn nâng cao tinh thần, đối với điểm này của chính mình vẫn rất hài lòng, giống như dã thú vậy, khi nó bị thương tự liếm miệng vết thương cho đến khi khỏi hẳn, và cũng thế. Chỉ trong đêm, liền tự với chính mình, Ly Mang vẫn chưa thực trở thành thủ lĩnh Bộ Lạc này, mà cho dù là rồi, vậy cũng sao cả, chờ, chờ đến cơ hội thích hợp lật ngược lại cục diện. Mà việc nhận được ủng hộ của Nao Nao và cha ấy, điểm này chưa bao giờ bắt đầu cấp bách như bây giờ, phương pháp trực tiếp nhất chính là khiến cho Nao Nao có con của , thực trở thành người phụ nữ của .

      Nhưng vô luận là cùng với Ly Mang trước đây hay là cùng với sau này, Nao Nao mãi cũng mang thai. Nhưng cũng thèm quan tâm trái tim ta có rào cản hay , bởi vì thoạt nhìn trong bộ lạc còn có phụ nữ khác thích hợp sinh dục [sinh con và dưỡng dục] đời sau hơn ấy. tin tưởng bắt đầu từ bây giờ trở mình chỉ cần cố gắng cày cấy, giống như thu hoạch – Nao Nao nhất định kết ra trái cây của [ ý là chỉ có thai]. Cho nên lấy kinh nghiệm lần trước, đợi đến thời điểm đoạn thời gian kia của Nao Nao phải tới, liền hẹn đến bờ suối bên ngoài cánh rừng. Khi đó ấy cũng vui vẻ gì, còn có chút bực bội với , nhưng sao, ấy rất nhanh liền phục tùng dưới thế công của , cũng giống như trước đây. Lúc chuẩn bị rời khỏi đó, lại phát này trốn đằng sau bụi cỏ. Ngay lúc đó trong nháy mắt, dám dùng mười mảnh da rắn đánh cuộc với người khác, trong ánh mắt thấy được hoảng hốt và sợ hãi. Nhưng mà gần như chỉ trong thời gian cái nháy mắt, những thứ tâm tình kia biến mất, xem ra cũng quá sợ hãi . Mà gần như là vô thức ngăn trở lộ diện, mang Nao Nao trước khi ấy phát khác thường.

      Sau đó nhớ lại hành động gần như là vô ý thức của mình lúc đó, cuối cùng cũng rút ra được kết luận, nảy sinh hứng thú với , cho nên ý chí chiến đấu cũng liền theo đó mà đến. Hơn nữa, gần như đùa dai mà suy đoán, nếu như Ly Mang biết được người phụ nữ vốn thuộc về ta, chỉ biết ngủ với ta lại bị chính mình cướp , ta phản ứng như thế nào đây? Việc này có phải là đả kích thể diện và lòng tự tin của ta – người xem như là thủ lĩnh hạ nhiệm của Bộ Lạc ? Loại ý nghĩ này khiến cho cảm thấy vô cùng hưng phấn, ngay cả máu trong mạch máu dường như cũng chảy nhanh hơn.

      vẫn luôn là người tràn đầy tinh lực, đối với vật mới lạ chưa biết tới vĩnh viễn tràn đầy hứng thú và ý chí chiến đấu. Tựa như lúc còn là thiếu niên muốn biết thế giới bên ngoài mảnh rừng to lớn này rốt cuộc là như thế nào, nên xúi dục Ly Mang cùng giấu diếm người trong bộ lạc, hai người liền dựng duệ mâu trong tay lên, dọc theo dòng sông rộng lớn bắc ngang qua rừng rậm kia, về phía hạ du gần tháng trời, rốt cục cũng ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy dòng sông chảy vào vùng đồng bằng rộng lớn vô biên, ở nơi đó tự do chạy băng băng theo các bộ lạc ngừng di cư khắp nơi vì mùa di trú của các loại động vật. Người trong bộ lạc cho bọn biết, mảnh đồng bằng này là quá khứ, nơi kết thúc của dòng sông chảy về chỗ ở của thần Mặt trời, ở nơi đó nước và trời đều mênh mông như nhau, thực là vô biên vô hạn. Bọn họ cũng chưa bao giờ đến đó, tất cả đều là do tổ tiên mấy đời của bọn họ từ nơi đó truyền miệng đến giờ. Và cũng chính vào khoảnh khắc kia, có suy nghĩ dẫm mảnh đất này dưới chân mình.

      Dĩ Gia trông thấy trước mặt đột nhiên bước nhanh hơn, lập tức sắp xuyên qua cánh rừng này trở lại khu quần cư rồi. Trong lòng khẽ động, có chút kềm nén được, mà lập tức chạy tới, tay dùng sức bắt lấy vai , buộc xoay người đối diện với , cái tay khác từ phía sau dò xét lên ngực .

      Gần như trong nháy mắt khi bị xoay người lại, cái tát của Mộc Thanh nặng nề mà giáng lên mặt .

      “Đồ lót của phụ nữ thể tùy tiện lấy ! Ngực của phụ nữ cũng thể tùy tiện đụng vào! Đây là bài học nho cho !”

      Mộc Thanh lạnh lùng , gạt bỏ cánh tay vì sững sờ mà ngừng lại vai , rồi xoay người nhanh chóng về phía khu quần cư.

      chắc chắn dám gây khó dễ cho , bởi vì người đứng phía sau lưng là Ly Mang.

      tay Dĩ Gia vẫn giữ tư thế như vừa rồi, tay che lại bên mặt nóng rát đau đớn của mình, có chút thể tin nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của .

      Vừa rồi nghe hiểu gì, nhưng lúc nhìn , nhìn vẫn hiểu trong đôi mắt trắng đen ràng toát ra khinh thường và coi rẻ.
      Chris thích bài này.

    5. Mộc Thanh trở về, đúng là lúc gần ăn cơm tối, trong mảnh đất trống khu quần cư, mỗi đống lửa khói bếp đều lượn lờ bốc lên . Na Đóa nhìn thấy ánh mắt sáng lên, vẫy tay ra hiệu bảo qua ngồi ở bên cạnh, rồi chuyện, Mộc Thanh chỉ bắt được hai tiết “Ly Mang”. nhìn quanh bốn phía cũng thấy Ly Mang, liền suy đoán Na Đóa hẳn là tìm mình .

      Sắc trời dần tối, nước canh bên trong cái vạc bằng sành bị ngọn lửa đun đến mức sôi trào sùng sục bốc hơi dần dần ít . Mộc Thanh thêm vào chút nước, rồi nó bắt đầu sôi lên lần nữa. Chờ đến khi củi lửa tắm ngóm, Mộc Thanh mở cái nắp bên vạc ra cho nó nguội tự nhiên. Lúc nước canh nóng hôi hổi nguội bớt rốt cuộc có thể uống, ở xa xa nhìn thấy bóng dáng Ly Mang trở về, xem ra giống như là mới từ trong rừng ra và vội vã qua hướng bên này.

      Bốn phía ánh sáng có chút u ám, khoảng cách xa như vậy, nhìn vẻ mặt của lắm, nhưng vẫn có thể cảm giác được phần lo lắng toát ra từ người .

      Mộc Thanh muốn khua tay với , đột nhiên nhớ tới lần trước cũng tìm mình giống như lần này, sau khi tìm được lại rất là tức giận, lúc ấy suýt chút nữa là vặn gãy luôn cổ tay của mình rồi. biết lúc này có phải cũng nổi giận với . Vì thế nhất thời có chút do dự, cánh tay vốn giơ lên cũng chầm chậm buông xuống.

      Ly Mang rất nhanh nhìn thấy được , bỗng chốc tỏ ra buông lỏng. Ngoài dự liệu của , lúc xoải bước nhanh chạy tới cũng có phát giận, mà chỉ là ngồi xỗm trước mặt , khoác tay lên bả vai , kéo người lại gần như dán trước mắt , lúc này mới cẩn thận xem xét , trong ánh mắt toát ra chút ý ân cần.

      tiếng nào mà chỉ động tác đơn giản và ánh mắt tự nhiên như vậy, lại làm cho đáy lòng Mộc Thanh bỗng chốc hơi nhũn ra. nhớ tới lúc xế chiều khi bị các tộc nhân vây quanh phía trước vẫn ngừng quay đầu lại nhìn, nhất định là chú ý tới bộ dạng giống như thất hồn lạc phách của lúc ấy, sau đó thấy ở khu quần cư, nên lúc đó mới di tìm mình.

      Mộc Thanh giơ tay lên, kéo kéo túm tóc dài rủ xuống ở trán của , rồi khẽ cười với .

      Ly Mang hình như là ngờ làm hành động như vậy với , nên sững sờ nhìn , nhất thời có phản ứng.

      Lúc nào có cơ hội dụ dỗ cạo cái chòm râu um tùm mặt , có lẽ cũng phải là rất khó coi. . . . . .

      Mộc Thanh nhìn gương mặt của phóng đại trước mặt mình, trong đầu đột nhiên lại toát ra ý nghĩ như vậy, bản thân cũng cảm thấy có chút đúng lúc, vội vàng xoay người qua, chỉ chỉ vào cái vạc canh vẫn gác ở đống lửa cháy hết và mấy khối thịt nướng để trong cái chậu sành cố ý để lại cho , suy nghĩ rồi nhìn từ từ lại nghiêm túc : “Ăn cơm.”

      Ly Mang nghe cũng ràng biết là mới học được những câu này, tỏ ra rất bất ngờ và cao hứng, nhếch miệng ha ha cười với , cầm lấy cái chén sành lớn mặt đất kia bắt đầu ăn như hổ đói.

      Mộc Thanh vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn ăn, khi sắp mắc nghẹn đưa qua chén canh.

      rất nhanh ăn xong thức ăn, chùi tay dính chút dầu mỡ lung tung lên cái khố ở người mình.

      Mộc Thanh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, đứng lên khỏi tảng đá ngồi.

      Có lẽ phải cùng sinh sống trong thời gian rất dài với người đàn ông trước mặt này. Cho nên đối với số thói quen cảm thấy tốt, sau này có cơ hội thích hợp để từ từ nhắc nhở sửa đổi. Nhưng việc cấp bách tại, vẫn là phải làm sao nhanh chóng học được ngôn ngữ của bọn họ, ít nhất phải cố gắng hết mức để tránh khỏi tình huống gà vịt chuyện với nhau phát sinh vô số lần trước đây.

      cho rằng chuẩn bị trở về nhà lều, nên muốn về hướng kia, nhưng ngờ đột nhiên bắt lấy cánh tay của , về hướng dòng suối bên cạnh cánh rừng.

      bước theo thói quen mà xoải bước rất dài, Mộc Thanh phải nhanh mới có thể đuổi kịp, đường theo thấy có ý định hoãn bước chân, lại biết rốt cuộc muốn làm gì, nên nhịn được mà dừng bước.

      Ly Mang quay đầu lại, dựa vào sắc trời nửa sáng nửa tối, nhìn thấy tay mặc dù bị mình kéo , nhưng người vẫn đứng yên ở đó , môi thoáng nhếch lên, trong đôi mắt nhìn mình thoáng lộ ra chút vẻ bất mãn.

      Ly Mang lời nào, đột nhiên cúi thấp xuống, vác cả người lên vai mình, nhanh vào trong rừng, hành động giống như khi lần đầu tiên nhìn thấy rồi kéo ra khỏi cái bẫy thú.

      Mộc Thanh sợ hết hồn, vùng vẫy mấy cái, đột nhiên nhớ tới dưới tình huống này từng đánh vào mông để đối phó với , vì thế bỗng chốc lại dám động đậy nữa, chỉ là thử vòng cánh tay qua cổ rồi cuốn lấy chặt, như vậy cảm thấy thoải mái hơn chút so với việc máu nhanh chóng dồn xuống mặt khi bị dốc ngược xuống vừa rồi.

      Khi bên tai Mộc Thanh nghe được hồi thanh tiếng nước chảy róc rách quen thuộc kia, mới biết được dẫn tới dòng suối vừa mới đến lúc chiều. Chỉ là đoạn suối này so với chỗ ngày thường thường rộng hơn rất nhiều, nhìn nước cũng sâu hơn chút.

      Ly Mang thả ngồi xuống mặt tảng đá bằng phẳng. Tự mình cởi xuống mảnh da thú bên hông, tiện tay vứt xuống bên người , cả người nhìn cái là sót gì ở trước mặt . Điều này khiến cho Mộc Thanh vẫn cảm thấy vô cùng được tự nhiên, mặc dù ban đêm hai ngày trước vừa mới ngồi lên người , làm hành động thân mật như thế với .

      Mộc Thanh rất nhanh liếc qua bốn phía, thấy có người khác gần đây, lúc này mới khẽ thở phào nhõm, chỉ là ánh mắt cũng chịu nhìn lên nữa, mà nhìn xuống đôi giày thể thao có chút bẩn chân mình, nghĩ tới ngày mai có nên bắt đầu học cách chân trần giống như người ở nơi này hay đây, để tránh làm thủng đôi giày duy nhất này, nếu vậy đến mùa đông chỉ sợ chân phải chịu tội thôi.

      Ly Mang dường như nhìn ra được khó khăn của , liền cười hai tiếng trầm thấp, xoay người nhảy vào cái chỗ sâu ở trong dòng suối phía trước, tóe lên đống bọt nước lớn. Thoạt nhìn rất quen thuộc với địa thế nơi này, hẳn là thường xuyên tới đây bơi lội hoặc tắm rửa rồi.

      Lúc này ánh tà dương hoàn toàn chìm về phía tây, sắc trời tối xuống, mặt trăng tròn đầy nhô lên cao treo ở phía chân trời hướng Đông Nam, tỏa xuống vòng sáng nhàn nhạt, mà khắp cả bầu trời đỉnh đầu chỉ còn lại mảnh màu xanh sâu thẳm, xanh thẳm đến mức khiến cho người ta dám nhìn chăm chú quá lâu, dường như là nhìn lâu ngay cả linh hồn cũng bị hút vào.

      Vầng trăng thay nhau treo bầu trời đêm này, thoạt nhìn giống y như đúc vầng trăng thay nhau treo trời đêm quen thuộc trước đây, nhưng nó lại là mặt trăng của ít nhất vạn năm trước.

      Mộc Thanh đè xuống trận ý nghĩ chua xót phát ra trong lòng, hề nhìn bầu trời đêm nữa, chỉ là nhìn qua vẫn vật lộn bơi lội ở trong dòng nước chảy xiết, nhìn đến mức có chút ngẩn ngơ.

      và những người bạn thợ săn của vì truy kích con hổ răng kiếm có uy hiếp quá nặng với bộ lạc, hẳn là vài ngày có tắm rửa nghỉ ngơi tốt rồi? Ánh trăng chiếu vào tấm lưng và cánh tay thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt nước của , lòe lòe tỏa sáng, có thể nhìn thấy ràng cơ bắp săn chắc theo động tác của ngừng căng lên hoặc co lại.

      Ly Mang bơi trận ở trong dòng suối, rồi ngừng lại liếc nhìn cái, đột nhiên lội nước về phía , ánh mắt và làn da của ở trong nước đều giống nhau, thoạt nhìn hơi hơi lòe lòe tỏa sáng.

      Mộc Thanh chú ý tới ánh mắt nhìn qua mình, bỗng chốc có chút bối rối. muốn đứng lên lui về phía sau mấy bước, nhưng mà chậm, nửa thân thể Ly Mang trườn tới, cánh tay dài kéo lấy chân , hơi dùng sức, cả người Mộc Thanh liền nhào vào dòng suối.

      Mộc Thanh sợ hãi kêu tiếng, quần áo toàn thân lập tức ướt đẫm, dán vào người . Nước chảy xiết hơn rất nhiều so với thường ngày, cho dù là ở bên bờ suối, vẫn là bị nước đánh đến mức chân có chút đứng vững, cuống quít bám vào người .

      đôi tay của Ly Mang lập tức ôm chặt hông , cười lên ha ha, tỏ ra rất vui vẻ.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :