1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viễn cổ y điện - Thanh Ca Nhất Phiến

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chương 05

      Mộc Thanh ngồi ở ghe độc mộc trôi nổi như thế này cả buổi sáng, khi mặt trời lên đỉnh đầu phơi nắng đến lúc nóng chịu nổi, người đàn ông kia ngừng ở dưới bóng cây có tán lá khổng lồ bên bờ sông. lấy ra miếng thịt nai nướng chín từ đêm qua chưa ăn, sau đó xé khối , ném tới chỗ Mộc Thanh.

      Mộc Thanh nhớ tới khối thịt này trải qua nguy hiểm thế nào, chừng phía miếng thịt còn dính dịch nhờn của con rắn, kéo căng cái rồi ném lại cho .

      Người đàn ông kia cũng miễn cưỡng, ăn miếng kia của mình, rồi đứng dậy vào trong rừng .

      Mộc Thanh cẩn thận bò tới vị trí của , phía sau đống con mồi có để mấy quả dại ở bên cạnh. Lật ra phát chỉ còn mấy quả dừa thôi, mấy quả khác hết .

      có chút thất vọng, cầm quả dừa, rồi từ từ bò trở về.

      Loại ghe độc mộc này, tính cân bằng của nó tốt lắm, huống chi phía lại chở nhiều con mồi. phải rất cẩn thận mới có thể giữ vững thăng bằng.

      Khi cố hết sức để cậy vỏ dừa ra, người đàn ông kia trở lại, tay ôm cái bọc màu xanh biếc. Bỏ vào trước mặt .

      Khi mở ra lá cây to bè hình vuông ra, thấy ở bên trong gói mấy quả đỏ, vàng chín mọng. Thoạt nhìn làm cho người ta thèm thuồng, nhất là sau khi đối diện với miếng thịt nai kia.

      Mộc Thanh có chút ngoài ý muốn. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trở về mái chèo đối diện, do dự là có nên hướng biểu thị lòng biết ơn của mình hay ? Dĩ nhiên suy nghĩ này ở trong đầu chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, biến mất rất nhanh. quyết định để ý tới loại văn minh dối trá này của mình. ràng trong lòng được tự nhiên muốn chết, có biểu đạt ra lòng biết ơn cũng lòng.

      cầm lấy áo của mình lau vỏ ngoài của quả dại, sau đó ăn hết quả, mùi vị chua chua ngọt ngọt, nước đầy đặn, cũng tệ lắm.

      Lúc lau đến quả thứ hai, đột nhiên thấy có chút buồn cười. tại quần áo người còn bẩn hơn nước sông đục ngầu ở bên cạch mà tay có thể chạm vào. chỉ làm theo bản năng, tình nguyện lau ở quần áo của chính mình, cũng nguyện ý đưa xuống sông để rửa.

      Kế tiếp liền trực tiếp lấy tay xoa xoa , sau đó bỏ vào trong miệng.

      Ít nhất trải qua hai ngày trước, phát dạ dày của mình cũng có yếu ớt như mình tưởng. Điều duy nhất làm cho có chút buồn bực chính là dò xét vụng trộm giải quyết sinh lý bài tiết, còn phải cẩn thận đề phòng bốn phía, để phòng trường hợp đột nhiên có con rắn xông tới, về sau muốn vì công tác vệ sinh mà buồn phiền nữa.

      May là thiên nhiên tạo vật thần kỳ, tiện tay là có thể lợi dụng tài nguyên.

      an ủi mình như vậy.t

      bị mặt trời phơi đến có chút đau đầu, liếc nhìn người đàn ông đối diện kia, hết sức chuyên chú dùng hai mái chèo ở trong tay mà tăng tốc, cái trán và da thịt phồng lên người tràn đầy nước, cũng biết là mồ hôi hay là bị mái chèo mang theo nước sông bắn lên .

      tại tâm tình thưởng cơ bắp, ngồi nhìn như vậy cũng giúp được hắncái gì, liền dứt khoát từ từ nằm xuống, cuộn chân lại, rồi cầm cái lá to vừa rồi che mặt và nửa người để bị cháy nắng .

      Mặc dù vẫn rất nóng, nhưng còn tốt hơn là trực tiếp phơi dưới mặt trời.

      rất nhanh liền ngủ say.

      Đợi đến khi tỉnh dậy, mặt trời ngã về phía tây.

      Làm cho có chút bất mãn chính là đàn ông kia phải là đánh thức , hoặc là đẩy cho tỉnh hay cái gì đấy. Mà chỉ dùng chân đá

      đá cũng nặng, nhưng cảm thấy bị vũ nhục.

      Chẳng qua cảm giác này rất nhanh bị chính mình cười nhạo.

      Mình chỉ là tù binh của dã nhân thôi, trong hai ngày nay người này có ngược đãi , có bắt làm khổ sai, lại còn ăn uống no đủ, lúc mới đầu dù bị xâm phạm nhưng ngay sau đó cũng lặng lẽ đình chỉ, hơn nữa còn từ miệng và móng vuốt của con quái điểu cứu mạng.

      Nếu lại biết đủ, chừng ông trời đánh thêm tia sét nữa, bổ từ nơi này tới thế giới khủng long.

      Mộc Thanh lập tức bò dậy, xoa hai mắt, ngẩng đầu thấy mang hết đồ thuyền đến bên bờ. Da rắn phơi khô quấn lên cổ . Kính viễn vọng và cái balo của mình thấy.

      đưa tay để vào trong miệng, huýt lên tiếng sáo vang dội.

      Mộc Thanh hẳn là bị mặt trời phơi đến có chút choáng, ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn, biết muốn làm gì. Cho đến lát sau, chợt nhìn thấy từ cánh rừng phía sau chui ra bốn, năm người mặc trang phục giống như lần trước, lúc này mới tỉnh ngộ ra.

      Bọn họ đều là đồng loại của !

      mang về rồi để lại đây, tại chờ ở chỗ này, nhưng bởi vì con mồi mặt đất quá nhiều, mình vận chuyển cũng thể chuyển được hết, lúc này mới gọi đồng bạn tới đây hỗ trợ .

      Cái nhận thức này lại làm cho hơi có chút bất an. trải qua hai ngày, vốn cho rằng chẳng qua chỉ sống mình, có lẽ cũng chầm chậm chấp nhận thói quen như vậy. tại chợt biết sau lưng của còn có đám người, vừa mới sinh ra chút cảm giác thói quen sau đó biến mất

      có chút lo sợ cho tương lai của chính mình.

      Nhất là khi nhìn thấy mấy người này dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá từ xuống dưới, loại lo sợ này càng thêm mãnh liệt hơn.

      yên lặng nhìn bọn đàn ông này mỗi người vác con mồi, vào trong rừng. Chính mình cũng theo ở phía sau.

      thèm chuyện với đồng bạn của . Ánh mắt của mấy người kia nhìn vào , đều giống như có chút ít tôn kính và hâm mộ ở bên trong, trong số đó còn đưa tay sờ da rắn ở dưới cổ của .

      suy đoán rằng con rắn kia vô cùng hiếm thấy, có thể bắt được nó đối với bọn họ mà loại may mắn khó mà có được, cho nên mấy người đó mới có vẻ mặt như thế?

      ước chừng chỉ mấy trăm mét đường, Mộc Thanh liền nhìn thấy mảng đất bằng phẳng rất lớn.

      Nơi này vốn cũng là mảnh rừng cây rậm rạp, chẳng qua sau đó mới được mở mang ra dể làm khu quần cư. Mộc Thanh phỏng đoán như thế, bởi vì nhìn thấy có ít gốc cây còn xót lại ở bên trong, có dấu vết chặt phá lộ ra ở phía . đất bằng xây dựng mấy chục lều cỏ đơn sơ, trong những căn liều đó có đàn ông, đàn bà và trẻ con lại lại. Lúc này đúng là thời gian nấu cơm, thỉnh thoảng có thể thấy mấy người đàn bà cởi truồng bận rộn, ở bên cạnh cái bếp rất lạc hậu thổi hơi để ngọn lửa bên trong bốc cháy đồng thời bay ra từng làn khói trắng. Giống như cảnh tượng lúc trước và đồng nghiệp ra ngoài nấu cơm dã ngoại.

      Toàn bộ bọn họ đều hở thân người phía , làn da có màu nâu đậm khỏe mạnh, bất kể nam, nữ hay trẻ con đều cởi truồng, thậm chí Mộc Thanh còn nhìn thấy mấy thiếu niên mười mấy tuổi cũng giống trẻ con.

      bắt đầu bị chú ý, mấy người tới quan sát từ từ vây quanh . Đối với chỉ chỏ.

      đột nhiên cảm thấy chính mình bị bao vây chặt chẽ, là quái dị. Giống như ngoại tộc lạc vào đây. Trong đầu ra tình cảnh đêm qua lúc người đàn ông kia xé quần áo mình.

      tại bắt đầu hoài nghi, đêm qua sở dĩ đàn ông này có phen cử động kia, có phải chẳng qua là từ lòng hiếu kỳ muốn nghiệm chứng bộ ngực ở dưới vật che chắn kia, rốt cuộc có mọc ra mấy cái nhũ hoa hay ? Được rồi, thừa nhận ý nghĩ trong đầu có chút quái dị, chỉ có quái dị, hơn nữa còn buồn cười. Nhưng mà bây giờ nhìn lại cũng phải là có khả năng.

      Mộc Thanh đứng ở tại chỗ, nhìn người đàn ông kia cùng đồng bạn của cười về phía trước, càng có nhiều người lao về hướng bọn họ, mặt đeo nụ cười, giống như là nghênh đón.

      Sau đó, nghe thấy từ trong miệng thiếu nữ la hét điệu tương tự như “Ly Mang” , cười vui chạy tới chỗ . Vậy chắc đó là tên của .

      Đàn bà ở nơi này hơi gầy, Mộc Thanh nhìn thấy mấy người nấu cơm, tuổi cũng lớn, nhưng bộ ngực phần lớn có chút rũ quắt xuống, chỉ có người thiếu nữ này cùng người khác là thoạt nhìn giống nhau. đầu đội mũ lông rất đẹp, cổ và cổ tay buộc có đeo trang sức nhìn giống như vỏ hạt dẻ, bộ đồ đeo người thoạt nhìn tốt hơn so với người khác chút. chỉ như vậy, ta rất to mọng, bộ ngực đầy đặn theo chạy tới ngừng lắc lư, thấy vậy Mộc Thanh kinh tâm động phách, thậm chí có chút ngại ngùng.

      suy đoán nếu nơi này là đám người ở chung, như vậy thiếu nữ này thoạt nhìn hơi khác những người khác, rất có thể là có địa vị tương đối cao. Mà vật chất của dã nhân ở khu quần cư này tương đối bần cùng trong nhóm những dã nhân, hoặc là nóinàng ta là người to mọng hiếm thấy trong đám dã nhân này. cách khác, ta hẳn là vị mỹ nhân tôn quý trong khu quần cư.

      Thiếu nữ đến trước mặt người đàn ông đó, trong mắt lóe ánh sáng hưng phấn, trong miệng ra chuỗi lời rất nhanh.

      Sau đó, Mộc Thanh chú ý tới ánh mắt của ta nhìn chằm chằm vào mảnh da rắn dưới cổ , lộ ra ánh sáng khác thường. Tựa như Hepburn nhìn đá Tiffany trong tủ cửa hàng châu báu vậy.

      Mộc Thanh suy đoán ta hẳn là muốn dùng miếng da vuông này làm cho mình cái váy da mới.

      Nhưng mà người đàn ông kia cho ta, biết cái gì, nhưng miệng thiếu nữ kia có chút cong lên.

      Lúc này đàn ông thoạt nhìn ước chừng hơn năm mươi tuổi tới.

      Người đàn ông này, đầu cũng đội cái mũ lông, dĩ nhiên hoa lệ như kia, chẳng qua là mũ lông ngắn màu xám tro.

      Hình như người chung quanh đối với ông ta hết sức tôn kính thấy ông ta tới, lập tức nhường ra con đường.

      Chỉ có kia vẫn quật cường đứng thẳng bất động, ánh mắt chăm chú nhìn Ly Mang.

      Ly Mang vẫn nhúc nhích.

      Người đàn ông đội mũ lông làm như đối với thiếu nữ này cũng có chút bất đắc dĩ, nhướng mày mấy câu, thiếu nữ lúc này mới có chút ủy khuất dường như định quay đầu chạy .

      Mộc Thanh lần nữa suy đoán, người đàn ông đội mũ hẳn là thủ lĩnh nơi này, mà kia, từ vẻ mặt của hai người mà suy đoán, rất có thể là con của ông ta.

      Mũ lông hẳn là loại tượng trưng cho quyền lực. Ít nhất là Mộc Thanh thấy đầu người khác có đội.

      Ly Mang hướng thủ lĩnh biểu con mồi của mình, bao gồm cái đầu rắn dùng lá cây gói lại.

      Mộc Thanh chú ý tới, cũng có đưa cái balo kia của mình ra.

      Thủ lĩnh thoạt nhìn rất thỏa mãn, gật đầu chỉ câu gì đó, đám người kia đều hoan hô , rối rít mang mấy con mồi kia .

      Hẳn là cầm phân chia?

      Mộc Thanh len lén quan sát, đột nhiên cứng đờ vì người đàn ông tên Ly Mang, đều quay đầu nhìn về phía , tựa hồ chần chờ chút, sau đó rất nhanh liền chỉa về phía đối với thủ lĩnh cái gì đó.

      Chuyện tình Mộc Thanh lo lắng xảy ra.

      Thủ lĩnh tới trước mặt , vòng quanh vòng, sau đó đưa tay dò bộ ngực của và ngắt mông phát. Vẻ mặt đầu có chút kinh ngạc rồi biến mất, ra bộ dạng rất hài lòng, nhếch miệng nở nụ cười. Mộc Thanh thấy ông ta lộ ra hàm răng đen nhánh, da nhão mặt bởi vì cười mà mặt nhăn thành đoàn.

      Gã đàn ông gọi là Ly Mang kia, hẳn coi là con mồi tốt nhất để hiến tặng cho gã thủ lĩnh này.

      Mộc Thanh giương mắt nhìn về phía Ly Mang.

      Lưng cõng lấy trời chiều, Mộc Thanh thấy mặt của .

      Nhưng biết, sắc mặt của giờ phút này nhất định vô cùng khó coi.






      Tôm Thỏ, ChrisBạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    2. Chương 06

      Mộc Thanh bị người phụ nữ to con mang , dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người xuyên qua khu quần cư, về phía cánh rừng.

      Thời điểm qua bên người Ly Mang, ngừng lại, đứng ở nơi đó tàn bạo nhìn chằm chằm .

      cũng nhìn , gương mặt tìm ra chút tâm tình dao động nào.

      Mộc Thanh đột nhiên hơi nổi giận.

      vốn là tù binh của , hoặc cái bẫy rập rơi vào kia, rất có thể là do đào. hứng thú với đống đồ trong ba lô của hơn con mồi như rất nhiều, cho nên dấu riêng ba lô, đem giao nộp cho thủ lĩnh nơi này.

      Từ lập trường của , Logic như vậy hoàn toàn sai. thể van xin buông tha con mồi.

      Nghĩ vậy, Mộc Thanh rốt cục thu hồi ánh mắt, sát vai qua .

      Người phụ nữ kia tựa hồ sợ chạy trốn nên khi qua cánh rừng vẫn rất đề phòng. Mộc Thanh đoán chừng mình hẳn đánh lại người phụ nữ này, mặc dù có đánh gục được ta, nơi này cách khu quần cư kia rất gần, người phụ nữ này chỉ cần gào thét tiếng, lập tức tộc nhân của đối phương vọt tới càng nhiều chế trụ .

      yên lặng theo người phụ nữ này, tới lát liền bị dẫn tới bờ suối.

      Mộc Thanh có chút hiểu nhìn về phía ta, thấy trong miệng ta hồi, sau đó chỉ chỉ nước, lúc này mới chợt hiểu ra chút chút.

      Là bảo xuống tắm.

      Trước khi ngủ cùng thủ lĩnh còn cần tắm rửa sạch chút ít. Hành động này làm cho tương đối bất ngờ. Nhưng bất kể thế nào, có thể tắm, đối với cũng phải là chuyện xấu.

      sớm ngửi thấy mùi chua phát ra từ đầu tóc và quần áo của mình.

      Mộc Thanh cởi bỏ quần áo, chỉ còn quần lót.

      Người phụ nữ kia nhìn thấy quần lót của , thầm trong miệng cái gì đó. Mộc Thanh làm bộ như nghe thấy, lội xuống nước.

      gội đầu rồi tắm rửa. Mặc dù bởi vì có xà phòng, nên cảm thấy có chút sạch , nhưng so với lúc trước sảng khoái hơn biết bao nhiêu. Lại giật áo sơ mi dìm vào nước vò vò.

      giặt rất chậm, vừa giặt, vừa nghĩ đến phương pháp chạy trốn.

      Nhưng đợi kịp nghĩ ra biện pháp gì, người phụ nữ bờ lộ ra vẻ vô cùng nhịn nổi nữa, phát ra thanh thúc giục .

      đành phải lên bờ.

      Người phụ nữ kia cầm áo sơ mi cùng quần của , thậm chí còn kéo quần lót của . Chỉ có cặp giày thể thao kia, Mộc Thanh mới vừa rồi nhìn thấy ta vào, nhưng có lẽ bí chân, nên liền quăng ra ngoài.

      Mộc Thanh dùng số từ ngữ thô tục mà trước nay bất kể thế nào cũng ra miệng mà hung hăng mắng ta, tay đoạt lại quần áo của mình, đẩy cái tay kéo quần lót của mình ra, dùng hết toàn lực đẩy ta ra, sau đó trợn mắt nhìn.

      Người phụ nữ kia bất ngờ kịp chuẩn bị, lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi mặt đất, bò dậy lộ ra vẻ vô cùng căm tức, trong miệng lầu bầu rất nhanh. Nhưng lại dám đoạt lại quần áo của .

      Mộc Thanh biết ta chửi mình. Nhưng sao cả. Mới vừa rồi cũng mắng ta.

      vắt khô áo sơ mi, cứ để ướt như vậy mặc vào người, vắt kiệt nước quần lót, rồi mặc quần jean, giầy, sau đó mặc áo sơ mi lại.

      cách nào tưởng tượng mình cũng trần truồng chạy đầy đất như họ.

      Người phụ nữ vô cùng bất mãn mang trở về chỗ vừa rồi, sau đó dừng lại trước căn phòng.

      So với những căn phòng khác, có vài cái thậm chí chỉ là dựng lên bốn cái cọc gỗ, phía bao trùm chút ít cành lá, bên cạnh vây quanh vòng da thú linh tinh, gian phòng gỗ này thoạt nhìn có phong thái hơn chút ít, cũng lớn hơn rất nhiều, ở chính giữa treo khối da thú rất lớn, hẳn là cửa ra vào.

      Đây chính là phòng của thủ lĩnh, tân chủ nhân của .

      Mộc Thanh đánh giá, người phụ nữ kia ở phía sau đưa tay đẩy vào, có chút thô bạo. Mộc Thanh cơ hồ là bổ nhào vào khối da thú, lảo đảo vào trong. Người phụ nữ cũng vào theo.

      Mộc Thanh đứng vững lại quay đầu căm tức nhìn người phụ nữ kia, cũng nhếch miệng cười tiếng, cười đến có chút có ý tốt cùng mập mờ.

      Mộc Thanh đè nén cảm giác chán ghét nổi lên trong lòng, nhìn đánh giá bên trong, mặt đất phủ tầng cỏ khô dày, phía bao trùm da thú bằng phẳng, ở giữa có lẽ bởi vì thường xuyên có người nằm, nên bị mài tới vừa đen vừa sáng. Bên cạnh đặt mấy cái chậu và chén sứ màu đen thoạt nhìn rất thô ráp, bên trong có chút ít quả dại cùng mấy khối thịt nướng. tường gỗ treo đầu lâu của động vật, nhìn từ hai cái sừng lớn đó hẳn là đầu hươu nai, chẳng qua sừng kia to đến có chút quá khổ. Góc phòng bày vài cái xẻng và đao giống như dùng để mài xương cốt, bên cạnh có mấy cây gỗ vót nhọn, mặt đất là đống dây thừng, kích cỡ giống nhau. Trong nhà dựng mấy cây gỗ thô, chống đỡ trần nhà.

      Mộc Thanh đánh giá, màn cửa da thú bị nhấc lên, người phụ nữ vào, tay cầm đuốc, thay bưng chén sứ thô. Trong nhà thoáng chốc sáng bừng lên. Đáy chén là chất lỏng trong suốt nhìn ra thứ gì, cảm giác có chút dính. Người phụ nữ cắm cây đuốc lên cái hốc sâu trong phòng, sau đó dùng đầu ngón tay chấm vào đáy chén, rồi bôi lên môi Mộc Thanh.

      Mộc Thanh kinh hãi, vừa định né tránh hai cánh tay bị người phụ nữ to con kia ép ra phía sau, đau đến dám giãy dụa, chỉ đành mặc cho người phụ nữ kia đưa ngón tay bôi lên khóe miệng mình. Ngửi ra mùi xạ hương nhàn nhạt mang theo chút mùi tanh, Mộc Thanh chỉ đành phải nín hơi. Người phụ nữ kia giật vạt áo , lúc này chấm nhiều hơn, bôi đến ngực, tựa hồ khá bất mãn đối với y phục mặc, trong miệng thầm mấy câu.

      Mộc Thanh cố nén cảm giác quái dị trong lòng, cho là xong rồi, ngờ người phụ nữ buông xuống cái chén trong tay, dùng sức giật quần .

      Mộc Thanh hơi hiểu được ý đồ của đối phương, hẳn là chỗ nào cũng xoa vật này.

      Trong lòng nổi lên lửa giận, chân giày nặng nề dẫm lên chân trần của người phụ nữ phía sau, người phụ nữ sợ hãi kêu tiếng, buông lỏng tay ra, Mộc Thanh lập tức nhấc lên cây côn gỗ ở góc tường, làm bộ muốn đánh tới.

      Hai người phụ nữ bị đột nhiên làm khó dễ, có chút kinh hoảng, lại thấy vẻ mặt hung ác nên cũng dám tới đây nữa. Liếc nhìn nhau cái xong liền nhặt cái chén mặt đất lên, mắng tràn dài rồi ra ngoài.

      Mộc Thanh nhổ ra ngụm nước miếng vì bị mùi quái dị trong miệng kích thích, đưa ống tay áo dùng sức chùi miêng, rồi lau ngực. Nhưng mùi vị vẫn tản , phần da bị vẽ loạn có chút nóng lên, ngay cả nhũ – tiêm cũng bắt đầu rát.

      Mộc Thanh nghĩ tới có lẽ vừa rồi mình bị bôi lên hẳn là thứ có tác dụng tương tự với thôi tình, trong lòng càng buồn bực. Bàn tay dùng sức ép xuống hai hạt nổi lên ngực, thấy có hiệu quả gì, liền bỏ qua, chỉ buộc chặt vạt áo hơn chút ít. Sau đó đến bên cạnh màn cửa, nhấc góc lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

      Phía ngoài sắc trời hơi tối xuống, mấy đống lửa lẻ tẻ được đốt lên, xung quanh có từng đám người vây quanh, mấy đứa trẻ cười đùa chạy tới chạy lui. Biết gần đây có người canh chừng. Mộc Thanh do dự, định lặng lẽ chuồn lại thấy vị thủ lĩnh cùng Ly Mang về phía này, hai người vừa vừa chuyện.

      Mộc Thanh nhìn nữa, nhanh chóng buông da thú xuống, loanh quanh phòng hai vòng, trong lòng có chút nôn nóng .

      Tiếng chuyện của hai người kia đến cửa. Dường như dừng ở đó rồi.

      Mộc Thanh nhịn được lại đến đó, xuyên qua khe hở màn cửa nhìn ra bên ngoài, thấy thủ lĩnh dùng sức vỗ vai Ly Mang, vẻ mặt Ly Mang thoạt nhìn rất là kính cẩn.

      Thủ lĩnh ý bảo Ly Mang rời khỏi. Ly Mang liền xoay người . Mộc Thanh có cảm giác trước khi hình như có nhìn thoáng qua phía này.

      Mộc Thanh ở trong lòng mắng câu. Thấy tên thủ lĩnh định tiến vào vội vàng lắc mình lui về phía sau, chân lại vướng vào mớ dây thừng mặt đất, ngã nhào xuống.

      Mộc Thanh chợt có chủ ý.

      biết chủ ý này rốt cuộc có được hay . Nhưng hết cách rồi, cho phép suy nghĩ nhiều hơn. Thử chút bất kể thế nào cũng tốt hơn so với việc bị đặt lên tấm da thú bóng nhoáng kia.

      Lúc tên thủ lĩnh tiến vào sửng sốt chút.

      Mộc Thanh ngồi bên cạnh cây đuốc, cầm đoạn dây, ở tay vòng tới vòng lui, mặt mang nụ cười.

      biết mình ở trong mắt đám người này phải mỹ nữ. Mỹ nữ nên mập mạp to con như người phụ nữ kia. Cảm giác bọn họ đối với , hẳn là tương tự với phản ứng của mọi người thời Mãn Thanh khi lần đầu tiên trông thấy Tây mắt xanh tóc vàng, ngực mông đầy đặn. Nhưng tại, cần đầu độc tên đàn ông làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu này.

      ngăn chặn tim đập có chút cuồng loạn, mặt tận lực nặn ra nụ cười làm cho người ta nhìn thoải mái dễ chịu, tay phải khéo léo quấn sợi dây vừa lấy vào ngón giữa bên tay trái của mình, thoạt nhìn ràng vướng víu, lôi kéo đầu dây, sợi dây theo ngón tay thoát ra, lại quấn vài vòng, ngón tay búng, sợi dây liền tạo thành nút thắt.

      Đây là ảo thuật dây mà lúc trước thỉnh thoảng có học qua, cũng khó, chú trọng thủ pháp, nhưng ở trong mắt người biết lại nghĩ mãi thông.

      lại lặp lại động tác này lần, sau đó ngẩng đầu nhìn thủ lĩnh.

      Thủ lĩnh hiển nhiên cũng bị hấp dẫn, tới bên người ngồi xổm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn, vẻ mặt rất là quái dị.

      Mộc Thanh lại làm lần.

      Thủ lĩnh kéo tay , lật qua lật lại nhìn mấy cái, sau đó nhìn , trong miệng ra đoạn cực nhanh.

      Mộc Thanh khẽ cười, từ từ lập lại động tác của mình, biểu diễn cho thủ lĩnh nhìn, sau đó đem sợi dây đưa cho .

      Thủ lĩnh nhận lấy, bộ dạng rất có hứng thú, cũng thử tự mình quấn quanh. Mộc Thanh dạy , sau khi thất bại mấy lần, rốt cục có thể giống đem sợi dây từ ngón tay kéo xuống, tiếp tục tạo ra nút thắt.

      Trong cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách, lực chú ý hoàn toàn bị trò chơi mới lạ này hấp dẫn. Cúi đầu quấn quanh nhiều lần, càng ngừng kéo tới kéo lui vô cùng khoái trá.

      Mộc Thanh đứng lên, đổi sợi dây thô hơn chút, quấn lên cột thắt lại.

      Thượng cổ dùng chữ viết nên dùng thắt nút dây để ghi nhớ công việc, người Trung Quốc Peru Ấn Độ đều có thói quen này, cho dù đến thời cận đại số dân tộc có chữ viết, vẫn chọn dùng thắt nút để ghi nhớ công việc và truyền bá tin tức.

      Mộc Thanh tin đám dã dân này có chữ viết riêng, cho dù tại là thế kỷ hai mươi mốt. đánh cuộc bọn họ hẳn cảm thấy hứng thú đối với thắt nút ghi nhớ này, huống chi sợi dây kia đối với bọn họ mà cũng xem như loại vật liệu sản xuất rất quan trọng.

      Lúc trước công ty an bài hướng dẫn du lịch trải qua khóa huấn luyện dã ngoại, vào lúc vị thầy chuyên nghiệp kia giảng dạy cách buộc lều vải, có thuận tiện dạy qua số thủ pháp thắt nút thường dùng khác. Nghe chỉ riêng tên gọi của cách thắt nút có hơn trăm loại, ngoài ra còn rất nhiều các thắt nút lợi hại thậm chí ngay cả tên cũng ai biết. học được nhiều như vậy, chỉ biết số là chút ít nút thắt thường dùng. Nhưng thoạt nhìn cũng đủ rồi.

      Đầu tiên thắt nút bố lâm, sau đó là nút thòng lọng, tiếp theo là nút Đinh Hương, nút song bộ, cuối cùng là nút mặc thuỷ.

      Thủ lĩnh quả nhiên thoáng cái lại bị hấp dẫn lực chú ý, nhích lại gần nhìn thắt, sau đó tháo ra. Mộc Thanh kiên nhẫn dạy .

      Sau mười mấy lần, thủ lĩnh rốt cục học xong sơ sơ, tự mình ngồi xổm trước cột nghiêm túc ghi nhớ cách thắt nút dây.

      Mới vừa rồi Mộc Thanh hướng dẫn cố ý đứng quay lưng về phía màn cửa da thú.

      thắt vô cùng chuyên tâm, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hàm hồ, toàn bộ tâm thần đều bị nút buộc hấp dẫn.

      Mộc Thanh vốn định thừa dịp chưa chuẩn bị, dùng côn gỗ đánh vào gáy rồi chạy trốn. Nhưng tại, thay đổi chú ý.

      thể bảo đảm mình có thể kích đúng chỗ, thuận lợi khiến người đàn ông này té xỉu. Nếu như làm thẹn quá thành giận bể đầu chảy máu sau đó gọi tới đám người bằng đánh.

      tạm thời sửa lại chú ý. Lui về phía sau từ từ bước đến trước màn cửa, lặng yên tiếng động vén khối da thú lên ra khỏi phòng.

      Đống lửa bên ngoài cháy đến chỉ còn tro bụi, thỉnh thoảng gió thổi ra lên đốm sáng màu đỏ. Mọi người sớm thấy đâu, hẳn là trở về chỗ của mình ngủ.

      Mộc Thanh lẻn về phía những căn lều thưa thớt, rón ra rón rén qua.

      Khi rốt cục bỏ khu quần cư này ra phía sau, thời điểm nhấc chân sải dài chạy vào rừng, trái tim nhảy vô cùng kịch liệt.

      lúc trước căn bản có thời gian suy nghĩ đến hoàn cảnh sau khi trốn vào cánh rừng, chỉ muốn rời khỏi chỗ này rời khỏi đám người kia. biết mình rất có thể lần nữa đụng phải quái điểu giống vậy, hoặc là mãnh thú còn đáng sợ hơn cả nó, hoặc là cuối cùng vì bị lạc đường mà chết trong khu rừng này. Nhưng so với mất tự do, từ nay về sau bị cái lão già có hàm răng đen như vỏ cây thông đặt phía dưới còn tốt hơn.

      Huống chi trong lòng vẫn mong ngóng chút may mắn. Vạn nhất vận khí tốt sao? Ví dụ như đụng phải đội nhân viên khoa học vào rừng thăm dò gì đó.

      vẫn luôn là người rất lạc quan.

      lúc sắp lao vào trong rừng, phát vận khí của mình tốt.

      Phía sau đột nhiên thò ra cái tay, nặng nề kềm chặt eo .

      bị làm cho sợ đến cơ hồ thất thanh kêu to, mạnh mẽ quay đầu nhìn lại phát cư nhiên là Ly Mang, đôi mắt trong bóng đêm thoạt nhìn phát ra ánh sáng xanh như của dã thú.

      Chẳng lẽ mới vừa rồi vẫn ở gần đó, chẳng qua là mình quá mức khẩn trương cho nên có phát giác?

      Trung tâm khu quần cư đột nhiên sáng lên ánh đuốc, có người liên tục vung nó, ngừng phát ra tiếng kêu, trong ban đêm yên tĩnh càng thêm kinh tâm động phách.

      Là giọng của gã thủ lĩnh kia.

      Nghĩ đến bị đưa về căn phòng đó, giờ phút này Mộc Thanh mới cảm thấy oán hận tên này. Ngay cả lúc trước khi giao nộp cho gã thủ lĩnh cũng có oán hận giống như bây giờ.

      hề nghĩ ngợi, cúi đầu hung hăng cắn ngụm lên cánh tay của .
      ChrisBạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    3. Chương 07
      Mộc Thanh cảm thấy trong miệng nồng đậm mùi tanh hôi.

      Ly Mang vùng thoát ra khỏi miệng của .

      Mộc Thanh lại dùng sức đạp về phía nơi bị da thú che chắn kia của .

      Ly Mang kêu rên tiếng, khẽ khom người xuống.

      Mộc Thanh chút do dự, xoay người liều mạng chạy về phía cánh rừng. Nhưng còn chưa chạy được hai bước da đầu truyền tới cơn đau đớn, mái tóc dài phía sau bị tay túm lấy.

      Mộc Thanh đau đến nước mắt cũng muốn chảy ra, vừa định chửi ầm lên, miệng bị bịt kín.

      Mộc Thanh phản ứng kịp. che miệng lại để cho lên tiếng, điều này đại biểu cái gì?

      vừa giãy dụa, vừa ngẩng đầu nhìn Ly Mang.

      Ánh trăng sáng tỏ, nhìn mình chằm chằm, thần sắc thoạt nhìn có chút quái dị.

      Bên trong khu quần cư phía trước, tiếng gã thủ lĩnh quát tháo hù dọa rất nhiều người, cây đuốc càng tụ càng nhiều, sau đó tán ra tứ phía.

      Mộc Thanh nhìn thấy có bảy tám nam nhân về hướng này.

      Tim đập cuồng loạn, giãy dụa nữa. Chỉ hít vào hơi, lại ngẩng đầu nhìn Ly Mang, ưỡn bộ ngực bởi vì bị bôi loại chất lỏng kia mà vẫn hơi trướng đau, dán lên người .

      đối mặt với nở nụ cười, rồi : “Ly Mang, giúp ta, van xin .”

      Giọng khẽ của hơi khàn, còn có chút run rẩy cũng giống như thân thể lúc này dính sát vào người .

      ngửa đầu, nháy nháy mắt nhìn , cố gắng làm ra tất cả điệu bộ quyến rũ mà có thể làm được, cùng cầu xin thương xót.

      Nếu chạy trốn vô vọng, thay vì lần nữa bị bắt về dâng cho gã thủ lĩnh kia, thà rằng tạm thời ở lại bên cạnh .

      đánh cuộc. Dùng tiền vốn nguyên thuỷ nhất của nữ nhân, cùng việc với mình chung đụng ba ngày hai đêm mà đánh cuộc.

      thắng.

      bị Ly Mang vác lên vai, nhanh chóng biến mất vào trong rừng.

      Tóc dài mềm mại rũ xuống, theo nhịp bước chân chạy trốn rơi tán loạn sau lưng , cảm giác ngứa ngứa khiến hơi phân tâm, nhưng nghe được thanh chuyện cùng tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ phía sau tốc độ của càng nhanh hơn.

      Mộc Thanh lần nữa bị xóc đến choáng váng đầu, não trướng, đợi rốt cuộc được đặt xuống đất, sớm phân đông tây nam bắc nữa rồi, chốc lát sau mới phát , nơi này hẳn là hang động của .

      ngồi chồm hỗm, nâng mặt lên mấy câu cực nhanh, sau đó sờ soạng tóc giống như trước kia sờ soạng con chó trong nhà, sau đó xoay người ra ngoài. Rất nhanh, Mộc Thanh liền nhìn thấy xuất lần nữa ở cửa động, tiếng xột xoạt phát ra từ những nháy cây xếp dựng lên nhau, chờ cửa động gần như bị che hết, Mộc Thanh lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân của rốt cuộc dần dần rời .

      Trước mắt Mộc Thanh là mảnh đen nhánh, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi qua khe hở cánh rừng cùng các loại tiếng ô ô liên tiếp của các động vật hoạt động ban đêm phát ra.

      Tim mới vừa đập mạnh bây giờ từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy toàn thân rất mỏi mệt, liền tựa vào vách sơn động, nhắm mắt lại nghĩ xem ngày mai rốt cuộc nên làm thế nào.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi lần nữa bị loạt tiếng xột xoạt đánh thức, liền phát mình tựa vào vách đá mà ngủ.

      Mặt trời ngày mới lại mọc lên, ánh sáng chiếu rọi vào chói mắt khiến mắt của có chút mở ra nổi.

      Tiếng động kia là khi Ly Mang di chuyển nhánh cây ở cửa động phát ra .

      Mộc Thanh hoạt động phần gáy của chút đau xót của mình, đứng lên hướng nghênh đón.

      Vẻ mặt của Ly Mang thoạt nhìn có gì khác biệt với lúc trước. chỉ nhìn cái liền xoay người về phía trước.

      Mộc Thanh thấy may mắn là mình có nở nụ cười với .

      Mới vừa rồi vô vẫn do dự xem rốt cuộc có nên cười với hay .

      Bắt lấy mái tóc rối tung của mình, tiện tay lấy dây leo tinh tế mềm nhũn mềm nở đầy hoa màu vàng, xem như da gân mà buộc mái tóc ra sau đầu, rồi cũng tới.

      Nơi này mặt đất phủ kín tầng tầng lá rụng, dẫm lên nó phảng phất giống như dẫm bọt biển. Bên trong rễ cây giăng khắp nơi, nở đầy hoa có hình dáng kỳ dị và mùi thơm quyến rũ, nhánh dây quanh co khúc khuỷu, bóng loáng giống như thân rắn, rồi lại thô ráp giống như có răng cưa, lan tràn mảnh, quấn thành đoàn từ cây này leo tới cây khác, quấn quýt lấy vô số hoa kí sinh màu sắc lộng lẫy, xa xa nhìn lại tựa như mãng xà treo cây, làm cho người ta lông tóc dựng đứng. Khắp nơi đều là màu xanh, ngay cả ánh mặt trời cũng bị nhuộm thành vầng sáng xanh, thoạt nhìn giống như thế giới .

      Mộc Thanh vừa phí sức theo sát cước bộ của , vừa cẩn thận để bị những nhánh dây thô sáp kia đâm vào người.

      Dần dần có chút chần chờ.

      giống như bị mang về cánh rừng bên cạnh dòng suối mà ngày hôm qua tắm rửa. Xa hơn nữa, chính là khu quần cư của tộc nhân . thậm chí nghe thấy được tiếng cười khanh khánh của các nữ nhân hòa cùng thanh dòng suối phát ra ở xa xa.

      Mộc Thanh dừng bước, tay bắt lấy thân cây bên cạnh, theo dõi bóng lưng .

      Ly Mang cũng dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn cái, sau đó xoay người tới trước mặt , lời gì kéo lấy cánh tay phía trước.

      Tay của nắm hơi chặt, cánh tay hơi có chút khó chịu, liền giật mấy cái, thấy có ý buông ra, nên thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

      Tim đập hơi nhanh hơn. Tên này rốt cuộc có ý gì?

      Đêm qua ràng giấu , lúc cho là tiếp tục giúp lẩn trốn, lại muốn đem trở về tộc cư.

      Chẳng lẽ thay đổi chú ý, muốn tiếp tục đem dâng cho gã thủ lĩnh kia?

      loại lửa giận vì bị lừa gạt thiêu đốt trong lòng. cảm thấy bị sỉ nhục vì tối hôm qua quyến rũ .

      đưa tay bị túm quàng lấy thân cây bên cạnh, gắt gao dừng bước chân, ngẩng đầu căm tức nhìn .

      mặt Ly Mang cực nhanh xuất vẻ mặt kì quái mà sao hiểu được.

      Giống như là cười nhạo, hoặc là nhịn được.

      Mộc Thanh còn chưa kịp phản ứng, bị khiêng lên vai lần nữa, bước nhanh về phía trước.

      Mộc Thanh dùng hết toàn lực, dùng cả tay chân lung tung đấm đá .

      giống như có chút nổi giận, chợt cái tát nặng nề đập lên mông , vừa nóng rát vừa đau nhức.

      Mộc Thanh có chút tuyệt vọng nhìn mình lại bị khiêng trở về nơi hôm qua cương quyết trốn , cúi đầu ai oán tiếng.

      Bốn phía bên phòng thỉnh thoảng có người tới lui. Mộc Thanh ngưng giãy dụa, cố gắng làm cho mình bỏ qua đủ loại ánh mắt nhìn sang của đám người bên cạnh,

      lại lần nữa bị ném xuống đất nặng nề, rơi khối da thú, đợi hoãn khí ngẩng đầu nhìn lại, người nọ vén rèm cửa rời , trong phòng chỉ còn lại mình .

      Mộc Thanh giương mắt nhìn bốn phía rồi ngây ngẩn cả người. Nơi này phải gian phòng mình đợi gã thủ lĩnh hôm qua. So với nơi đó chỗ này hơn rất nhiều, mặt đất trừ tấm da thú vừa bị ngã lên, có vật gì khác. Sau đó nhìn thấy tường treotấm da rắn hình vuông quen thuộc.

      sửng sốt chút rồi bất chấp đau đớn, nhanh chóng bò dậy, xuyên qua khe hở màn cửa nhìn ra bên ngoài.

      Ly Mang sớm thấy đâu. Các nam nhân cầm tay đủ loại công cụ, lục tục rời , vài nữ nhân cũng tốp năm tốp ba ra ngoài, trong khu quần cư chỉ còn lại mấy nữ nhân phải trông coi con nít.

      giống như bị người ta quên lãng ở nơi này.

      Đêm qua Ly Mang đem giấu , sáng nay lại quang minh chính đại mang trở về như thế. Nơi này thoạt nhìn hẳn là chỗ ở. Như vậy khả năng lớn nhất, chính là đêm qua trở lại thuyết phục gã thủ lĩnh kia, đem – con mồi vốn thuộc về thủ lĩnh này, trở về tay .

      rốt cuộc làm cách nào?

      Mộc Thanh ngồi mặt đất, khó nhọc suy nghĩ cả buổi nhưng vẫn bó tay, cuối cùng quyết định nghĩ nữa.

      Bữa ăn cuối của chính là trưa hôm qua cùng Ly Mang ở ghe độc mộc. Cho tới bây giờ, bụng sớm trống rỗng đến khó chịu. Trong nhà lại có nửa thứ có thể ăn, thậm chí có chút nhớ nhung miếng thịt hươu kia.

      Mộc Thanh ngồi lúc, đói bụng đến có chút tâm hoảng khí đoản, rốt cục quyết định lặng lẽ ra ngoài tìm xem có cái gì có thể đút vào bụng hay .
      Chris thích bài này.

    4. Chương 08

      Mộc Thanh vén rèm lên chui ra ngoài, đứng ở đó nhìn vòng chung quanh. thấy chỗ mình mới ra ngoài là giải đất nằm ngoài mảnh đất cư ngụ của bộ tộc, cách túp liều của thủ lĩnh mà ngày hôm qua ở hơi xa chút. Có lẽ người trong bộ tộc để cho những người trẻ tuổi thân thể cường tráng ở phía ngoài, còn thủ lĩnh cùng vài người lớn tuổi thể lực yếu ở phía trong, như vậy vạn nhất ban đêm có địch nhân hoặc là dã thú tập kích, cũng là loại bảo vệ đối với người ở bên trong.

      Mộc Thanh nhìn thấy phía trước có người phụ nữ khom lưng ở đống lửa đốt nấu thứ gì đó, phía bên ngoài bình gốm bốc lên làn sương trắng, mà ở bên cạnh㠣òn có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, do dự biết có nên mặt dày qua đó xin chút đồ ăn gì , người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn thấy , liền hướng về phía vẫy vẫy tay.

      Mộc Thanh vội vàng tới. Người phụ nữ đó đưa cho cái chén xem ra giống như là cháo rau dại. Mộc Thanh đợi nó hơi nguội chút rồi uống hớp, cũng giống như ít thịt nướng mà mấy ngày hôm trước ăn được, mùi vị nhạt nhẽo, có tí muối nào. Nhưng được như thế này cũng mãn nguyện, người mà sau mấy ngày liên tiếp chỉ ăn quả dại cùng thịt thô, chén cháo rau này đối với đầu lưỡi của , tương đối mỹ vị rồi. gần như là tham lam uống cạn sạch súp, liếm viên vàng vàng cuối cùng nhìn sơ qua giống như là hạt ngô ở đáy chén sứ thô.

      vẫn còn rất đói, chỉ có đều tiện để biểu ra, hướng về phía người đàn bà kia mỉm cười gật đầu cái, muốn để chén xuống, người phụ nữ kia cười ha hả, nhận lấy chén trong tay , dùng ống trúc màu vàng từ trong bình gốm múc ra chén khác đưa cho , rồi chỉ xuống thứ gì đó đen thùi nằm trong phiến lá đặt ở mặt đất.

      Mộc Thanh nhận lấy, chú ý cái vật bên cạnh có bộ dáng giống chiếc đũa là bao, nó chỉ là mấy nhánh cây lớn đều nhau. liền cầm nhánh cây đâm xuống vật đó, đâm rách lớp da cháy đen bên ngoài xong, liền có chút vui mừng khi phát nó có bộ dạng giống như là khoai tây hoặc là khoai lang. Đợi lột bỏ lớp da rồi đưa vào trong miệng cắn cái, liền hủy bỏ ý nghĩ mới vừa rồi của mình. Mấy cái cục này hẳn là tương tự với rể khoai ở đại, nhưng ăn vào miệng thô ráp hơn rất nhiều, nhai đến miếng cuối cùng ở trong miệng, còn mang theo chút vị đắng nhàn nhạt.

      Mộc Thanh ăn hai miếng rễ khoai xong, chịu đựng mà đem tất cả nuốt xuống, lại uống cạn sạch món cháo trong chén, lúc này mới cảm thấy có chút no. Trong dạ dày cũng ấm áp và thư thích vô cùng. Mặc dù người phụ nữ kia nghe hiểu lời của , nhưng vẫn mở miệng cám ơn.

      Người phụ nữ vừa cười , vừa dùng ngón tay chỉ vào cái liều mà vừa bước ra, trong miệng chuỗi từ ngữ. Mộc Thanh quay đầu liếc mắt nhìn lại, cũng thấy cái gì khác thường, chờ quay đầu về đột nhiên có chút hiểu , chẳng lẽ là Ly Mang trước khi rời dặn dò qua người phụ nữ này, cho nên lúc này mình mới có đồ để ăn chắc bụng sao? Hoặc là, nghĩ đến nếu như phúc hậu mà …, có thể có còn dặn dò qua người phụ nữ này là phải trông chừng mình.

      hướng người phụ nữ thân thiện gật đầu cái, tỏ vẻ mình biết.

      Sáng nay mặc dù Ly Mang công khai đem mang trở về, nhưng mà Mộc Thanh vẫn có chút lo lắng là mình gặp phải gã thủ lĩnh nữa. Người mà tại muốn thấy nhất chính là ông ta. Mới vừa rồi phải ra ngoài là bởi vì bị đói bụng đến khó chịu, tại giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cũng muốn ở tại cái nơi mà mình là có thiện ý hay địch ý với mình mà dạo tới dạo lui.

      sờ sờ mặt bé đứng ở trước mặt có chút ngạc nhiên mà nhìn mình , khẽ cười cười xong, sau đó trở về túp liều vừa rồi mình ra.

      bé rất gầy, toàn thân trần như nhộng, nhưng lại có đôi mắt trắng đen ràng, so với ánh mắt của những đứa bé gặp được ở thế giới bên ngoài, cũng trong suốt thuần khiết như vậy.

      Mộc Thanh ở lì trong liều, vẫn nhịn đến khi mặt trời ngã chút ít về phía Tây.

      Trong thời gian ngày này, đầu tiên là nằm miếng da thú trải dưới đất suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thể thừa nhận tình thế trước mắt quả hỏng bét, nghĩ ra kế tiếp nên làm như thế nào mới tốt. Sau đó lại nghĩ tới tên bạn trai mà mình vừa đá cách nay lâu, sao khi biết bị sét đánh mất tin tức, rốt cuộc có thể vì mà cảm thấy chút khổ sở hay ? Rồi sau đó đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, bỗng nhiên từ mặt đất ngồi bậc dậy.

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, và tất cả con mồi tại thuộc về Ly Mang. Như vậy kế tiếp, thậm chí ngay sau khi mặt trời xuống núi hôm nay, có nhất định phải phát sinh quan hệ nam nữ cùng hay ?

      Tối hôm trước, đè xuống rồi sau đó bỏ qua. Cho đến nay có chút nghĩ mãi mà tại sao giữa đường bỗng dừng lại. Là bởi vì trong lòng nhận định là con mồi tốt nhất nên lần đầu tiên phải hiến tặng cho thủ lĩnh, vì vậy mới có mạnh mẽ phát sinh quan hệ cùng ? Hoặc là. . . . . . thậm chí ác ý mà suy đoán, có phải bởi vì chính mình bốc mùi hôi do ở trong rừng mấy ngày có tắm, nên chỗ đó cũng có mùi khó ngửi, đây mới là nguyên nhân buông tha cho ?

      vì ý nghĩ này của mình mà cảm nhận được trận thú vị đầy vui sướng, nhịn được mà tự mình cười toe toét.

      Màn cửa da thú bị cái tay bé vén lên. Tiến vào chính là cái bé mới vừa rồi.

      bé dường như có chút sợ , nhưng trong cặp mắt nhìn về phía lại tràn ngập tò mò.

      Mộc Thanh lúc này mới phát cái chân của bé hơi cà thọt, bước chân có chút cao thấp đều nhau.

      Trong lòng tràn đầy thương tiếc, từ mặt đất ngồi dậy, hướng về phía tới, sau đó bế bé đưa lên cao.

      Lực cánh tay của rất yếu, bình thường hít đất cũng chịu nỗi ba cái. Nhưng mà bé này lại quá , chỉ mất tí sức là có thể nâng bé qua đỉnh đầu.

      bé tựa hồ chẳng bao giờ chơi đùa loại trò chơi này với người lớn, nên ban đầu có chút sợ, nhưng chỉ lúc sau liền cười khanh khách lên, cười rất là vui vẻ.

      Mộc Thanh đem bé bỏ vào da thú. Thấy nhìn mình với đôi mắt tràn đầy mong đợi, suy nghĩ chút, liền ra phía ngoài vách liều rút ra cuộn dây rồi vào. Phía kia dây treo rất nhiều, thoạt nhìn các phụ nữ từng ở nơi này khi có thời gian nhàn rỗi dùng tay chà nghiền vỏ cây hoặc dây mây cho nó mềm hơn.

      Mộc Thanh đem sợi dây đan lại, sau đó dạy bé chơi trò chơi thắt kết dây thừng. Mộc Thanh kiên nhẫn dạy bé, lập lập lại từng cách chơi , bé sau nhiều lần thấy biểu diễn, cuối cùng từ đầu đến đuôi học xong khoản mười loại thắt dây mà Mộc Thanh dạy. bé lộ ra vẻ thập phần vui vẻ, vừa cùng Mộc Thanh chơi, vừa ngừng cười khanh khách.

      Mộc Thanh từ trước đến nay vẫn cho rằng mình là người có lòng kiên nhẫn. Nhưng tại phát mình ra rất có kiên nhẫn . Ít nhất tại, vừa cùng bé này mặt đối mặt ngồi dưới đất, chơi dây thừng ít nhất hơn hai giờ đồng hồ.

      Phụ nữ kia bỗng từ bên đường chạy tới, kêu tiếng Do Do sau đó vén màn cửa da thú lên nhìn hồi, biểu mặt dường như có chút vui vẻ.

      Do Do hẳn là tên củacôbé này.

      Vào lúc ánh mặt trời khẽ nghiên về phía tây, chiếu những tia sáng vào trong liều, Mộc Thanh đột nhiên nghe thấy phía ngoài vang lên loạt tiếng kèn trầm thấp .

      cùng Do Do đồng thời ngưng động tác tay. bé đột nhiên từ mặt đất bò dậy, hướng về phía Mộc Thanh huyên thuyên gì đó, rồi vẻ mặt hưng phấn mà lôi kéo ra ngoài.

      Thời điểm Mộc Thanh ra ngoài, kinh ngạc phát miếng đất trống ở chính giữa khu quần cư, chẳng biết từ lúc nào tụ tập từng nhóm đàn ông và phụ nữ, thoạt nhìn có chút như dốc toàn bộ lực lượng, lục tục ngừng có nhiều người vào gia nhập hơn. Giữa đất trống cái cọc ở dưới cây đại thụ, là gã thủ lĩnh đứng vững nó.

      Mộc Thanh cứng người.

      nhìn thấy cái ống dòm của mình đeo cổ của thủ lĩnh .

      bị Do Do lôi kéo, hướng trong đám người nhích tới gần chút, lúc này mới nhìn thấy bên tay trái và tay phải của thủ lĩnh đứng hai người. người là Ly Mang, kẻ còn lại là người đàn ông thoạt nhìn có chút cường tráng, rất là trẻ tuổi.

      Mặt của Ly Mang phần lớn đều bị râu tóc che kín, nên Mộc Thanh chỉ có thể từ vóc người cùng da thịt căng cứng của để phán đoán, phải là quá già. Nhưng người đàn ông này giống, mặt của cơ hồ là có râu gì để che đậy, liếc cái là có thể nhìn ra tuổi của cùng hùng tâm bừng bừng mặt .

      Trước mắt, ở chỗ này Mộc Thanh chỉ mới nhìn thấy công cụ tiên tiến nhất chính là đồ đá hoặc là đồ xương. suy đoán râu mép mặt chẳng lẽ cũng là dùng đao đá cạo từ từ?

      Nghĩ tới đây, nhịn được mà nhìn về phía Ly Mang ở bên cạnh.

      Nếu như ngày nào đó cũng muốn đưa mặt ra…, có thể nhắc nhở dùng dao găm Thụy Sĩ mà đoạt của để thay thế đao đá cạo râu.

      Ánh mắt của cùng Ly Mang ở trong đám người gặp nhau.

      Mộc Thanh liền nhàn nhạt dời ánh mắt của mình, nhìn về phía đám người bên cạnh .

      Đám người này thoạt nhìn khác gì hợp chợ. Mộc Thanh đại khái suy đoán, tổng cộng tới hai trăm người, đàn ông so với phụ nữ nhiều hơn chút, mà người có tuổi giống như thủ lĩnh cũng nhiều.

      Thủ lĩnh đứng ở mặt cọc gỗ, hướng phía đám người bên dưới phất tay, trong sân lớn như thế lập tức yên tĩnh tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ông ta. Ông ta bắt đầu chuyện, chờ ông ta xong rồi, trong đám người liền nổi lên tiếng hoan hô vang dội. Sau đó, Mộc Thanh nhìn thấy số người hướng trong sân mang theo chút ít con mồi vào, có con mồi tươi mới còn thấm đầy máu, cũng có con mồi bị lột da, từng người liền đem chúng xếp ở bên cạnh Ly Mang cùng người tuổi trẻ kia, rất nhanh được xếp thành hai đống. Mộc Thanh thấy cái đống bên cạnh Ly Mang, phần lớn chính là con mồi mấy ngày hôm trước cùng chở về chung thuyền, bao gồm cả đầu quái điểu có dáng vóc to cùng đầu rắn nữa. đoán chừng thân thể quái điểu và ít con mồi khác bịột da, cắt thành miếng thịt để phơi lâu rồi.

      Do Do ở bên cạnh càng ngừng ra dấu để giải thích, Mộc Thanh ừ mấy tiếng, nhưng nhìn vẫn có chút hiểu. Cho đến khi nàng thấy đám người kia từ từ di động, tay mỗi người đều cầm hòn đá , sau đó theo thứ tự hướng về phía dưới chân Ly Mang hoặc là người tuổi trẻ kia để hòn đá.

      Rất nhanh, cục đá ở trước mặt hai người xếp thành ngọn núi nho , thoạt nhìn cái đống đá của Ly Mang cao hơn chút ít.

      Sắc mặt của Ly Mang nhìn ra buồn vui gì, nhưng thần sắc của người tuổi trẻ bên cạnh dần dần có chút thay đổi.

      Khi người phụ nữ cuối cùng đem hòn đá để xuống, chính là người phụ nữ hôm nay cho Mộc Thanh ăn, cũng là mẹ của Do Do, thời điểm ấy đem cục đá tay bỏ vào trước mặt Ly Mang, Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh đột nhiên phát ra trận cười khanh khách vui vẻ, mọi người cơ hồ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bé.

      Mộc Thanh thấy thủ lĩnh kia cũng nhìn , trong lòng có chút khẩn trương.

      Rất nhanh nghĩ chân chính tránh được kiếp rồi. Vì thủ lĩnh đó chỉ nhìn cái liền thu hồi ánh mắt, bộ dạng cho thấy ông ta quá hứng thú.

      nghĩ Ly Mang hẳn dùng ống dòm của để thuyết phục thủ lĩnh đem và con mồi lần nữa trả lại cho .

      Đồ đó vốn thuộc về chính , lại đem từ tay người đàn ông đổi sang tay người đàn ông khác.

      đột nhiên cảm thấy rất là hoang đường.

      Đám người rất nhanh hề nhìn về phía nữa. Lực chú ý của mọi người đều bị hai đống đá ở giữa hấp dẫn.

      Có người tiến lên, đem hai đống đá dựa theo số 10 mà chia làm từng đống , cuối cùng đếm đống đá trước mặt Ly Mang so với trước mặt người trẻ tuổi nhiều ra hai đống, ngoài ra còn dư lại bốn hòn đá nữa.

      Bất kể là bọn họ lựa chọn người trong hai người đàn ông này làm cái gì, rất ràng, Ly Mang thắng được.

      Rất nhanh, Mộc Thanh rốt cục hiểu bọn họ làm cái gì.

      Thủ lĩnh để cho Ly Mang cũng đứng lên mặt cọc gỗ lớn, từ đầu mình rút ra cọng lông vũ, lè lưỡi liếm qua, rồi từ từ điểm trán Ly Mang cái.

      Sau đó, người ở phía dưới vang lên trận hoan hô, nhiệt liệt giống như là hoan nghênh dũng sĩ chiến thắng trở về vậy.

      Mộc Thanh suy đoán, người trong khu quần cư, giờ phút này hẳn là dựa theo phương thức truyền thống, để chọn lựa người kế nhiệm, trước khi thủ lĩnh tuổi già sức yếu. Nhưng mà người kế nhiệm này cũng có gánh vác chức trách thủ lĩnh vào lúc này, mà phải đợi thủ lĩnh trước kia chết . Đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh chỉ nhổ vài cọng lông vũ đeo lên đầu Ly Mang mà phải là đem toàn bộ đưa qua.

      Mấy ngày hôm trước, lúc Ly Mang ra ngoài săn thú gặp phải , người tuổi trẻ kia hẳn cũng hành động như . Tựa như thi đua giữa vận động viên mà Mộc Thanh biết vậy, xem ai có thể ở trong thời gian quy định đạt được càng nhiều con mồi, cộng thêm uy vọng thường ngày, cuối cùng mới do toàn thể tộc nhân lựa chọn ra thủ lĩnh kế nhiệm thích hợp nhất trong suy nghĩ của bọn họ.

      Do Do ở bên cạnh Mộc Thanh lộ ra vẻ vui mừng, tránh thoát khỏi tay Mộc Thanh hướng ở giữa khập khễnh chạy , trong miệng ngừng phát ra điệu Ly Mang.

      Ly Mang nghe được, tách ra khỏi đám người bước nhanh về phía Do Do, sau đó tay đem bé bế lên, giơ cao khỏi đầu, giống như hôm nay Mộc Thanh làm vậy

      Do Do phá lên cười.

      Ánh mắt của Mộc Thanh cùng Ly Mang gặp nhau lần nữa.

      Lần này, từ trong mắt của thấy được tia sáng khoái trá.

      đối với chiến thắng hôm nay của bản thân, chắc là hết sức sung sướng.

      Mộc Thanh mím miệng, xoay người hướng túp liều của vào.

      Vào lúc bóng đêm phủ xuống, Mộc Thanh núp ở phía sau rèm da thú, nhìn phía ngoài nổi lên từng đống từng đống lửa, bên còn nướng các loại thịt, từng nhóm người vây quanh đống lửa cao giọng cười . Xem ra giống như ăn mừng thủ lĩnh hạ nhiệm ra đời. Bên người Tiểu Bàn Nữu, vây tụ ít nam tử trẻ tuổi, bộ dáng của Tiểu Bàn Nữu thoạt nhìn rất sung sướng.

      Mộc Thanh sung sướng nỗi. lại cảm thấy đói bụng rồi. Buổi sáng ăn hai chén cháo cùng mấy cái rễ khoai, sớm bị dịch dạ dày của tiêu hóa hết.

      hề nhìn nữa, xoay người trở về nằm chết dí tấm da thú. Nằm mới là phương pháp tiết kiệm thể lực nhất.

      Thời điểm nuốt nước bọt, màn cửa bị vén lên rồi cái bóng nho tiến vào.

      Là Do Do.

      bé đưa cho lá cây gói lại, bên trong là cục thịt nướng chín còn nóng, và mấy cái quả dại.

      Mộc Thanh nhận lấy xong, muốn ôm lấy Do Do hôn cái, bé hướng đưa ra cái tay.

      Mượn ánh lửa ở phía ngoài nhìn xem, Mộc Thanh mơ hồ nhìn thấy đó vật có màu nâu, biết là cái gì.

      có chút chần chờ nhìn Do Do, nhưng bé lại phát ra trận tiếng cười như chuông bạc, đem vật đó đưa đến bên miệng .

      Mộc Thanh có chút quá nguyện ý nếm thử, nhưng ở dưới ánh mắt lấp lánh của bé, đành phải lè lưỡi nhàng liếm xuống.

      nếm thấy mùi vị ngọt ngào thơm thơm khá kỳ hoặc. Đây là mùi vị mà mấy ngày qua trừ mùi vị chua ngọt mà quả dại mang đến ra, đầu lưỡi của lần đầu nếm được mùi vị vui thích này.

      Hẳn là phần mật ong rừng lấy từ tổ ong.

      Mộc Thanh biết nơi này tại sao phải kép kín đến tìm ra chút tung tích của nền văn minh đại. lúc trước có xem du ký, họ cho dù là bộ lạc Châu Phi nguyên thủy trong rừng, cư dân bản xứ trong đó cũng sớm bị văn minh đại ăn mòn, tỷ như đồng hồ đeo tay vân vân. Nhưng nơi này, những món đồ mà ăn được ngay cả vị mặn cũng có. Ở nơi này ngay cả vị mặn cơ bản nhất cũng có thể nếm ra, như vậy vị ngọt này trân quý đến bực nào, tự nhiên là ràng .

      hơi liếm xuống cái nữa, rồi gật đầu cười, làm ra bộ dạng rất ngon, sau đó đem tay Do Do khép lại đẩy trở lại khóe miệng của bé.

      Do Do do dự chút, lúc này mới tự mình lè lưỡi liếm mấy cái, trong cổ họng phát ra tiếng ừ, đó là thanh thỏa mãn.

      Do Do đem miếng tổ ong kia liếm đến còn chút ngọt nào, lúc này mới vui vẻ rời .

      Mộc Thanh ăn hết khối thịt nướng kia, phát giác so với lần trước mềm hơn chút ít. Mấy ngày trở lại đây, có chút ít thói quen đem miếng thịt nhạt nhẽo nhai nát ở trong miệng, sau đó nuốt xuống thực quản. Lại ăn hết quả dại, Mộc Thanh lúc này mới ngồi ở da thú, lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Sau đó cảm thấy ngồi xuống đất lâu như vậy, chân có chút tê dại, cho nên nằm xuống.

      vẫn dám ngủ. chờ Ly Mang trở lại, sau đó suy đoán chuyện xảy ra kế tiếp.
      ChrisBạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    5. Chương 09

      Tiếng động phía bên ngoài dần dần lắng xuống, bên tai của Mộc Thanh chỉ còn lại tiếng gió lướt những ngọn cây cao trong rừng rậm, vang lên như tiếng nức nỡ nghẹn ngào.

      trận tiếng bước chân dần dần truyền đến, càng ngày càng gần.

      Màn cửa da thú bỗng chốc bị vén lên rồi cái bóng cao lớn khom lưng tiến vào, Mộc Thanh cảm giác được trận gió theo tấm da thú mới vừa rồi bị vén lên tràn vào, mang theo mùi hanh khô của rừng rậm đặc biệt chỉ có người của .

      Mộc Thanh đem bộ dáng của mình cong lại như con tôm, ngoảnh mặt khép lại tứ chi, nằm đó nhúc nhích, phảng phất như ngủ say, nhưng lỗ tai vẫn lưu ý đến động tĩnh của Ly Mang.

      nhớ tới tối nay nhìn thấy tình cảnh Tiểu Bàn Nữu kia vây bắt Ly Mang xoay quanh, trong lòng thầm hi vọng mới vừa rồi hai người họ, nam quả nữ xích lõa đến bên cạnh rừng hoàn thành chuyện tốt, như vậy tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

      Nhưng mà rất nhanh liền thất vọng.

      cảm giác được nằm ở bên người mình, sau đó, từ phía sau liền đem mái tóc dài nắm ở tay .

      Tóc của vừa dày vừa mềm mại, trước kia có đồng nghiệp cười đùa rằng có thể đóng quảng cáo dầu gội đầu, và chính cũng rất thích tóc như thế, nên luôn bảo vệ rất cẩn thận.

      tựa hồ rất có hứng thú đối với tóc của , nên ngừng vuốt ve, nơi lòng bàn tay kéo xuống rồi buông ra.

      Vậy còn chưa tính, vấn đề là ràng khống chế được sức lực của bàn tay.

      Da đầu của Mộc Thanh bị kéo đến có chút phát đau.

      nhịn hồi, rốt cục nhịn được nữa, tung mình bậc dậy túm tóc của mình kéo trở về, sau đó thở mạnh tiếng rồi ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm .

      Bên trong liều có chút tối, nhưng mượn ánh trăng chiếu vào từ những khe hở và lổ thủng, Mộc Thanh vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy bộ dáng của .

      nằm ở bên người và nhìn , lúc này bộ dáng dường như có chút kinh ngạc. Sau đó rất nhanh , Mộc Thanh nhìn thấy đưa ra cái tay về phía mình, đem kéo xuống nằm chết dí bên cạnh xong, bàn tay lập tức mò qua, cách lớp quần áo ngừng dao động ở người .

      Mộc Thanh lại nhịn, cho đến khi cảm giác nơi mình bị đụng chạm qua đều nổi lên tầng da gà.

      Nếu chuyện nhất định phải xảy ra, vậy bắt đầu sớm chút để kết thúc sớm. Nhưng dù có xảy ra chuyện này, coi như mình bước cẩn thận rơi xuống hầm cầu là được rồi. Huống chi, bên hông vết thương bị cạo rách đến bây giờ còn có khỏi hẳn. muốn ở người mình lại có thêm mấy vết thương nữa, càng muốn cái quần lót còn lại duy nhất của mình cũng bị xé vỡ.

      Mộc Thanh đẩy tay ra, tự mình cởi bỏ áo sơ mi, sau đó là quần, cuối cùng là quần lót. Rồi tách chân ra nằm ngang xuống nhúc nhích.

      biết nhìn thấy phụ nữ cởi bỏ quần áo người đối với tựa như ăn cơm uống nước vậy. Vì ở nơi này, phụ nữ cùng đàn ông trưởng thành dầu gì cũng chỉ che lại chỗ đáng thẹn thôi. như bây giờ giang tay giang chân nằm ở đó, cho dù tiếng thông nhưng cũng biết được ý của .

      đối với cử động của tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn hồi lâu, sau đó vươn tay ra nhéo mấy cái lên bộ ngực của , rồi rất nhanh đè lên người .

      có chút nặng, hơn nữa, người có chút cảm giác ướt nhẹp. Có thể là mới vừa ở trong nước tắm qua?

      Bàn tay của có chút thô ráp khi lướt qua toàn thân của , có cảm giác thích, khi ma sát mạnh chút, da của thậm chí cảm thấy khá đau. Từ từ, cũng giống như lần trước, đem đầu đưa tới nơi đó của , sau đó như ngửi cái gì đó.

      Mộc Thanh đột nhiên có loại rất cảm giác quỷ dị.

      biết rốt cuộc ngửi cái gì, hay hoặc là, chẳng lẽ đàn ông ở khu tụ cư đều làm như vậy trước khi làm chuyện đó, đây chẳng lẽ là truyền thống mà tổ tông bọn lưu truyền xuống sao?

      có chút lúng túng, muốn khép chân lại, nhưng bị dùng hai tay nắm chặc.

      Trong cổ họng của phát ra tiếng kêu, nghe giống như là có chút thất vọng. Sau đó buông lỏng chân của ra, lại giống như lần trước, đem mình nằm ở phía ngoài của rồi ngủ. Chỉ có đều lần này, đem đầu của đặt ở cánh tay của mình, rồi ôm lấy , cái tay khác tiếp tục bao trùm lên bộ ngực của . tựa hồ rất thích sờ chỗ này.

      Mộc Thanh vừa bắt đầu tưởng tượng như mình rớt xuống hầm cầu, cho nên cũng có quá nhiều khẩn trương. tại bị ôm nhúc nhích được, trái tim nằm ở dưới bộ ngực bị tay của bao trùm đập có chút tăng nhanh .

      Hành động của người đàn ông này rốt cuộc đại biểu cái gì? đến cùng muốn ngửi cái gì?

      Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, phát rời , còn mình vẫn thân thể trần truồng nằm ở da thú, nhưng mà dưới hạ thể được đắp bằng áo sơ mi của , sau đó phát trong cái chén bên cạnh có gì đó, thoạt nhìn giống như mảnh tổ ong ngày hôm qua Do Do cho ăn, cũng lấy xuống từ vật này.

      Mộc Thanh có chút ít ngẩn người , màn cửa đột nhiên bị người ta vén lên. theo bản năng lấy tay che lại bộ ngực, quay đầu nhìn lại lúc này mới phát là Do Do tiến vào. Mặc dù thở phào nhỏm, nhưng vẫn có chút lúng túng, nhanh chóng quay lưng lại vội vã mặc xong quần áo của mình, lúc này mới xoay người hướng về phía Do Do cười cái.

      chỉ xuống mảnh tổ ong trong chén, muốn hỏi có phải Do Do đưa tới hay ? Nhưng rất nhanh hủy bỏ cái ý nghĩ này, vì trong đôi mắt Do Do tỏa ra ánh sáng vui mừng, Mộc Thanh nhìn thấy bé vươn đầu lưỡi ra liếm môi của mình.

      Mộc Thanh cười , đem cái chén kia đưa cho Do Do, Do Do mới đầu chịu nhận, cho đến khi Mộc Thanh ngừng chỉ vào miệng mình rồi khoát tay, Do Do hẳn là hiểu thích ăn cái này hoặc là ăn hết cái này, lúc này mới cẩn thận nhận lấy, hướng về phía lộ ra nụ cười rực rỡ, sau đó kéo tay đến trước liều của nhà bé.

      Mẹ của Do Do nhìn thấy chén tổ ong kia, lộ ra vẻ có chút kinh ngạc. Do Do chỉ vào Mộc Thanh vài lời, Mộc Thanh thấy ấy nhìn về phía mình liền gật đầu cười. ấy tựa hồ do dự muốn khước từ, nhưng khi quay đầu nhìn thấy ánh mắt có chút khát vọng của Do Do, lúc này mới nhận lấy cái chén cầm vào, chỉ từ phía đó chia thành mấy mảnh chia cho Do Do và mấy chị em của bé.

      ấy để cho Mộc Thanh ăn thức ăn giống như ngày hôm qua, sau đó dặn dò Do Do mấy câu, hẳn là bảo bé trông nom chị em cẩn thận, còn mình chui vào bên trong của cái liều, lúc ra ngoài tay cầm theo cái sọt, bên trong là dao đá, xẻng đá. Sau đó ấy cùng phụ nữ ở nhà lều bên cạnh chào hỏi mấy câu, bốn năm phụ nữ liền cùng nhau ra ngoài. được vài bước, mẹ của Do Do quay đầu lại nhìn xuống Mộc Thanh, câu gì đó rồi ngoắt ngoắt tay với . Mộc Thanh suy đoán hẳn là hỏi có muốn cùng hay ? gật đầu qua theo.獊

      Thay vì chờ ở chỗ này cả ngày có việc gì làm, tình nguyện cùng những phụ nữ này dạo chung quanh, ít nhất có thể đối với địa hình quanh đây tìm hiểu ràng. muốn ngày nào đó có thể thoát , chạy ra mới phát trước mặt mình là con sông chảy qua.

      Ngày hôm qua tìm khắp cả căn liều, nhưng cũng tìm được cái ba lô của mình. biết bị Ly Mang giấu tới nơi nào . Trong lúc này la bàn đối với là vô cùng quan trọng.

      Mộc Thanh bên cạnh đám phụ nữ kia, đường hướng phía nam hồi, là xuyên qua phiến rừng. Các phụ nữ đều là áo rách quần manh, tóc dài khô héo gấp gáp kết lại, da có chút thô ráp lõa lồ lộ ra bên ngoài, ở bên thậm chí còn có ít mụn. Nhưng các đều rất sung sướng, phảng phất như đem làm đề tài trung tâm, nên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn , sau đó phát ra tiếng cười khanh khách, Mộc Thanh chỉ nghe được ràng phát “Ly Mang” thôi.

      Mộc Thanh có chút lúng túng. Cũng may mẹ của Do Do nhìn thấu tâm tư của , nên kịp thời ngăn trở các . Lúc này các mới ngừng lại.

      Mộc Thanh mới phát ra là bọn họ ở cánh đồng trồng đồ, đồ được trồng mảng lớn, bốn phía dùng hàng rào vây quanh.

      nhận ra đây rốt cuộc là thực vật gì, nhưng thoạt nhìn thực vật màu vàng mà mới uống vừa rồi trong chén cháo ra là trồng ở nơi này.

      Mộc Thanh còn nhìn chung quanh, mấy người phụ nhân bên cạnh phát ra tiếng kêu sợ hãi, rồi nhanh chóng chạy về phía trước. Nơi đó mảnh hàng rào bị xô ngã, đồ vật trồng ở bên cạnh cũng bị ngã xuống tại chỗ, xem ra giống như bị giẫm đạp gặm cắn qua. Hẳn là đêm qua bị dã thú gì đó xông tới.

      Các phụ nữ vừa ngừng mắng, vừa đở hàng rào lên, bắt đầu sửa chữa .

      Mộc Thanh giúp ở chuyển cành cây các loại, chờ hàng rào dựng lên rồi, lại cùng các ấy đào cỏ dại trong đất lên, sau đó các ấy phân tán nhau đến phụ cận cánh rừng hái quả dại và rau dại. Mộc Thanh liền theo mẹ của Do Do cùng nhau ra khỏi nơi đó rất xa, chờ khi quay trở về trời sụp tối.

      Người nơi này hẳn là chỉ ăn hai buổi sáng chiều. Nên vào giữa trưa Mộc Thanh bị đói bụng đến khó chịu, vốn định ăn mấy quả dại hái được ở trong sọt, nhưng nhìn thấy mẹ của Do Do chút nào có ý định ăn, nên mình cũng dám duỗi tay ra. Sau đó vì quá đói, lúc này mới đem áo sơ mi nhét vào trong quần, len lén đem mấy trái cây mình hái được nhét vào thắt lưng, rồi thừa dịp ấy chú ý trốn ra phía sau cây đại thụ cắn vài miếng nuốt vào.

      Lúc Mộc Thanh theo mẹ của Do Do trở lại, thấy tất cả những phụ nữ khác cũng lục tục quay về. Mộc Thanh chú ý thấy các có đem đồ hôm nay mình hái được mang vào lều của mình, mà phần lớn đều giao đến chỗ người phụ nữ ngày đó giám sát tắm rửa, số lượng đem trở lại liều của mình nhiều lắm. Mấy người đàn ông còn có trở về.

      Mẹ của Do Do bận rộn nổi lửa làm cơm tối. Lúc này mây tía ở cuối đường chân trời bị ánh nắng hoàng hôn tô vẽ lên những đường viền vàng, giống như cầu vòng năm màu bị thiêu đốt, đẹp như cảnh sắc ảo ảnh.

      Hôm nay là ngày thứ tư mà bị sét đánh. Trong thời gian bốn ngày này, chỉ tắm qua có lần và cũng có đánh răng, lúc buổi sáng thậm chí ngay cả rửa mặt cũng có.

      Hôm nay lúc hái quả dại, phát ra loại thực vật kỳ quái, cành của nó to bằng đầu ngón tay, phía còn mọc ra mấy sợi lông xù, hơn nữa những sợi lông đó có chút cứng, sờ sờ nhiều lần lên đầu lông cũng đâm rách tay. cảm thấy có thể dùng làm bàn chãi đánh răng, nên cắt mảng lớn mang về. Mẹ của Do Do nhìn thấy, có chút khó hiểu, nhưng cũng có ngăn cản.

      hôm nay cũng coi như ở bên ngoài làm lao động thủ công ngày, nên hơi mệt chút. Nhưng mà toàn thân thấm đẫm mồ hôi khiến cảm thấy rất thoải mái.

      nhớv tới chỗ ngày hôm trước tắm qua lần, liền do dự nhưng rốt cục vẫn nhịn được mang theo đoạn bàn chãi đánh răng vừa mới tạo, nhắm hướng đó mà .
      Tôm Thỏ, ChrisBạch Tiểu Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :