1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vì quân khuynh thiên hạ - Nguyên Viện (Hoàn, Đã có eBook, cao H)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương mười



      Giờ hợi…..

      Nam Hân Nhạc nhìn mặt trời chìm dần xuống phía tây, hai bàn tay nắm chặt, có thể thấy hai bàn tay nắm chặt run rẩy.

      Tỷ tỷ cho muội cơ hội chọn lựa -----

      : chết; hai: cùng ta đối nghịch.

      Nàng tuyệt đối đối nghịch với tỷ tỷ, ở đời này nàng chỉ còn lại hai người thân duy nhất, nàng thể phản bội lại bọn họ.

      Nàng chỉ có thể chọn cái thứ nhất, cũng chỉ chọn cái thứ nhất.

      Hân Nhi…..

      “Đừng gọi ta như thế nữa…..”

      Ta muốn nàng vĩnh viễn là đóa hướng dương duy nhất thuộc về ta.

      “Câm miệng! Câm miệng!” Nàng kích động rống lên, đưa tay dùng sức lật đổ ly trà bàn, nhưng thể đánh rơi được thanh của , cười, lúc ôn nhu.

      Tất cả của , lúc nào cũng tràn ngập trong đầu nàng, trong tai, khiến nàng dứt ra được, khiến nàng sắp phát điên.

      “Hoàng tỷ…..” Giọng kinh sợ đánh thức lý trí của nàng.

      Nam Hân Nhạc ngẩng đầu, thấy Tiểu Hoàng đế đứng trước cửa, có chút sợ hãi lẫn lo lắng nhìn nàng.

      “Hoàng tỷ, tỷ thế nào rồi?” Lần đầu tiên thấy Hoàng tỷ như vậy, trong ấn tượng Hoàng tỷ luôn luôn tỉnh táo kiềm chế, mà phải giống như thế này, phảng phất như ngọn lửa bốc cháy, khiến khiếp đảm.

      “Vũ Nhi.” Nam Hân Nhạc lập tức thu liễm điên cuồng mặt, lộ ra nụ cười quen thuộc với đệ đệ: “Sao đệ đến đây?”

      “Đệ lo lắng cho tỷ.” Sau lưng, dùng xưng hô Quân hoàng trước mặt hai vị tỷ tỷ, chỉ là đệ đệ của họ.

      “Lo lắng?” Thấy mặt đệ đệ lo âu, Nam Hân Nhạc cười cười: “Có cái gì phải lo lắng sao? Tỷ tỷ sao.” Nàng rất tốt, vô cùng tốt.

      Nhìn những mảnh vỡ đất bị nàng quét rơi, sắc mặt nàng bình thản: “Gọi cung nữ dọn dẹp những thứ này !” Nàng sao, chỉ cần qua giờ hợi tốt rồi.

      Ánh mắt của nàng có chút hốt hoảng, giống như cực lực duy trì bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại tiềm cuồng phong bạo vũ, khiến người nhìn thấy bất an.

      Tiểu Hoàng đế vào tẩm cung, thấy đàn tranh đặt bên cạnh, đưa tay khảy.

      “Đinh -----“

      Nam Hân Nhạc chấn động.

      “Tỷ tỷ học đàn khi nào? hình như chưa từng nhìn thấy nàng đàn qua.

      “Ta có…..” phải nàng.

      “A, tỷ tỷ võ nghệ cao cường, biết đàn cũng sao, múa kiếm là được rồi, tỷ tỷ múa kiếm nhất định rất đẹp, sau này có cơ hội, đệ đánh đàn, tỷ múa kiếm.”

      “Múa kiếm…..” Nàng giật mình, ánh mắt nhìn về phương xa.

      “Kiếm cầm .” Khúc Lang Tịnh đưa cho nàng thanh kiếm, sau đó ôm đàn cầm vén áo ngồi lên đất, đặt cầm lên đầu gối.

      “Làm gì?” Nàng thấy chuôi kiếm có gắn lưu tô dài, đầu lông mày khỏi nhăn .

      “Múa kiếm.” cười, đầu ngón tay bắt đầu khảy đàn.

      “Nhàm chán!” Nàng có hứng thú bồi chơi, muốn vứt kiếm bỏ .

      “Làm tốt nàng có cơ hội giết ta.” cười , tròng mắt đen cười : “Hân Nhi, nàng muốn thử lần sao?”

      Nàng nhìn , nắm chặt kiếm.

      Còn đàn ngày càng nhanh.

      Hạ mắt, nàng nhấc kiếm lên, vũ động theo tiếng đàn, lưu tô vàng óng lay động theo thân, vẽ ra từng tia lưu quang sáng chói.

      Lần đó, nàng dùng kiếm đâm về phía , ngược lại từ đó về sau thường múa kiếm trước mặt , mà ngồi đàn ở bên.

      “Tỷ, tỷ nghĩ đến cái gì?” Vì sao cười ôn nhu như vậy, nhưng lại cười đến tan nát cõi lòng, lần đầu tiên Nam Phi Vũ nhìn thấy.

      “Ta…..” Nam Hân Nhạc quay đầu, lúc này mới phát ra đệ đệ biết từ lúc nào đến bên cạnh: “Vũ Nhi, đệ cao hơn rồi.” ngờ đứng tới ngực nàng rồi.

      “Đúng vậy!” Nam Phi Vũ cầm tay tỷ tỷ, cười giống như đứa trẻ, ngây thơ non nớt: “ năm nữa đệ cao hơn tỷ.”

      Nam Hân Nhạc cười, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía mặt trời lặn dần, trời dần dần tối.

      “Chờ đệ lớn lên, đệ bảo vệ Đại tỷ và Nhị tỷ!”

      Giọng bé thơ truyền vào trong tai nàng, cơ thể thiếu niên choàng tay ôm lấy nàng.

      “Vũ Nhi…..” Nàng cúi đầu.

      “Nhị tỷ, Vũ Nhi lớn.” Khuôn mặt chôn chặt trong lòng tỷ tỷ, : “Tỷ cần phải bảo vệ đệ.”

      Nam Hân Nhạc giật mình: “Vũ Nhi…..”

      “Đại tỷ còn có đệ, tỷ đừng lo lắng.” Tay của di chuyển tới bụng của Nam Hân Nhạc, cách lớp áo nhàng vuốt ve cái bụng tròn: “Tỷ tỷ nên bảo vệ đứa bé trong bụng.”

      “Đệ…..” Nàng ngạc nhiên, sao Vũ Nhi lại biết?

      “Tỷ tỷ phải Tướng quân, phải Công chúa, mà là Nam Hân Nhạc, là đoa hoa hướng dương chói mắt nhất trong miệng của Phụ vương.”

      “Vũ…..” Mỗi câu của đệ đệ khiến nàng kinh ngạc, sao đệ ấy…..

      Nam Phi Vũ ngẩng đầu cười với nàng, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn non nớt, nhưng ánh mắt thâm trầm trưởng thành sớm mà đứa trẻ nên có.

      “Tỷ tỷ, Trẫm là Hoàng đế.” Lần đầu tiên, xưng hô ‘Trẫm’ khi ở mình với nàng: “Trong hoàng cung này có bất cứ chuyện gì có thể qua mặt được Trẫm.”

      Lập tức, lại cười, khôi phục thiên chân: “Tỷ tỷ, đệ có thể có Tu La Tướng quân, nhưng đệ thể có tỷ, bất kể tỷ đến đâu cũng đều là tỷ tỷ của Vũ Nhi.”

      Nam Hân Nhạc nhìn đệ đệ sâu, đệ đệ được nàng ôm chặt ở trong lòng, tiểu oa nhi gầy yếu, nàng ôm , bảo vệ , chỉ sợ chút tổn thương , sợ nàng làm tỷ tỷ thất vọng, làm phụ mẫu mất thất vọng.

      Nhưng bây giờ, nàng phát bàn tay bé níu chặt lấy nàng lớn lên, bây giờ tới lượt ôm nàng, bảo vệ nàng.

      Nam Phi Vũ buông tay, xoay người lấy bảo kiếm treo tường xuống.

      “Tỷ.” đưa bảo kiếm cho nàng: “Đàn tranh hợp với tỷ.”

      Nam Hân Nhạc đón lấy bảo kiếm, ngẩng đầu nhìn đệ đệ nháy mắt tinh nghịch với nàng.

      “Tương quân tỷ tỷ của đệ chỉ thích hợp đánh giết địch nhân, , cứu mỹ nhân của tỷ !” Nghe Nhị tỷ phu còn đẹp hơn so với Nhị tỷ.

      Nam Hân Nhạc bị đệ đệ chọc cười, nàng cuối đầu nhìn bảo kiếm.

      Hân Nhi, đừng quá ngoan độc đối với bản thân mình.

      Nhắm mắt lại, nàng nắm chặt kiếm, dứt khoát xoay người.

      “Vũ Nhi, nhớ bảo trọng.”

      “Tỷ tỷ cũng thế.” Hoàng đế mỉm cười, nhìn bóng lưng nàng rời .

      Bọn họ cũng biết, lần ly biệt này, từ nay về sau khó có thể gặp lại.

      ******
      Chương 10 (tt)



      Khúc Lang Tịnh nhìn bóng dáng xuất bên ngoài cửa lao, đôi môi nhạt màu lập tức giương lên, con ngươi lên tia sáng dịu dàng.

      ''Hân Nhi.'' Thấy nàng xuất , ngực chấn động, ván này thắng sao?

      ''Ngươi tất cả đều kết thúc sao?'' Giọng hơn trầm run rẩy.

      ''Ân?''

      ''Tìm địa phương yên tĩnh, có ôn tuyền, có dòng suối , chúng ta trồng rau, nuôi vài con gà.....''

      ''Nàng sinh mấy đứa tre mập mạp, nam nhi do nàng dạy võ, nếu là nữ nhi, ta dạy nàng đàn, ta để nó giống như nàng, thiếu chút nữa đốt cả phòng ốc.'' Khúc Lang Tịnh dịu dàng , giọng ôn nhuận như ngọc, như tiếng đàn động lòng người.

      Phòng ốc bị cháy, nhà bọn họ phải ăn ngủ bên ngoài rồi.

      nghe tiếng cười , nhìn nàng tiến lên, ra từ chỗ tối, môi mang theo nụ cười tươi mà thích nhất, đôi mắt sáng ngời, hề trốn tránh cũng hề né tránh.

      ''Ta thích nàng cười, giống như đóa hướng dương ngày xuân.'' Đóa hướng dương nhất: ''Sau này có thể cười như thế cho ta xem ?''

      Nàng trả lời, chỉ cuối đầu xuống, nhưng Khúc Lang Tịnh vẫn thấy nàng gật đầu, mặc dù tối nhưng thông qua ánh nến vẫn nhìn thấy tai nàng hồng hồng.

      Cảm nhận được nhìn chằm chằm, Nam Hân Nhạc được tự nhiên cắn môi, chém rớt khóa đại lao: ''Mau ra đây.'' Bỗng nhiên, tâm nàng run lên, nhanh chóng nhìn về phía cửa.

      ''Xem ra ngươi cố gắng ít.'' Nhiếp Chính Vương từ chỗ tối ra, ngọn nến tường phản chiếu bóng , khuôn mặt tà khí chứa nụ cười, từng bước từng bước về phía họ.

      Ánh mắt Nam Hân Nhạc đặt ở phía sau Nhiếp chính vương, bình tĩnh nhìn bóng người màu trắng kia.

      ''Nhạc Nhi, muội khiến ta thất vọng.'' Giọng sâu kín giống nhủ thở dài.

      ''Tỷ.....'' Nam Hân Nhạc nắm chặt kiếm tay.

      Khúc Lang Tịnh đứng bên cạnh nàng, cầm bàn tay hơi run rẩy của nàng: ''Nam Ngụy Tử, ngươi nên để Hân Nhi .'' Nàng vì Nam gia bỏ ra đủ nhiều.

      ''Chỉ cần ngươi biến mất, Nhạc Nhi vĩnh viễn là Nhạc Nhi.'' Mà phải Hân Nhi trong miệng .

      Nhiếp chính vương như hư ảnh quỷ dị nhanh chóng tiến lên, đạo ánh sáng đánh về phía Khúc Lang Tịnh.

      Nam Hân Nhạc vội đẩy ra, rút ra trường kiếm.

      ''Đinh!''

      Ánh sáng bén nhọn bị đánh văng, nhưng ngân đao giống như rắn quấn quanh thân kiếm, đâm về phía tay Nam Hân Nhạc.

      Nàng nhanh chóng buông kiếm, lúc ngân đao cuốn bảo kiếm, đầu ngón tay bắn ra, bắn mạnh về hướng ngân đao, bảo kiếm rơi xuống, nàng xoay người cầm lấy, có tạm nghỉ, tiếp tục công kích Nhiếp chính vương.

      "Ha!'' Nhiếp chính vương cười , làm như cảm thấy thú vị, bóng dáng chuyển , lưỡi đao như tơ vòng thành quang ảnh lợi hại, khi Nam Hân Nhạc đến gần bao vây nàng lại.

      Nam Hân Nhạc cắn răn, biết mình thể thắng Nhiếp chính vương, võ công của nàng do dạy, đối với toàn bộ công kích của nàng đều rất ràng.
      Đột nhiên, ngân đao hướng về phía nàng, tiếng 'Đinh', bảo kiếm tay nàng bị đánh rơi, ngân đao lập tức đâm về phía cổ nàng.

      ''Đủ rồi!'' Ánh mắt Khúc Lang Tịnh lạnh , nhanh chóng tiến lên đón lấy Nam Hân Nhạc, tay trái nhàng phẩy cái.

      Nhiếp chính vương nhanh chóng lui về sau, nhưng ống tay áo vẫn dính chút bột Khúc Lang Tịnh vẩy ra, ống tay áo nhanh chóng bốc cháy, phất tay áo dập tắt lửa, chấp tay ra phía sau.

      ''Liệt diễm.'' nghĩ đến cái này sư đệ cũng chế tạo ra, chỉ cần bị bắn trúng, toàn thân bốc cháy, thiêu rụi mà chết.

      Xuống tay nặng vậy, xem ra sư đệ tức giận rồi.

      ''Ta muốn mang nàng , ai ngăn cản được, bất kể là Nhiếp chính vương, hay là ngươi.'' Lãnh mâu nhìn về phía Nam Ngụy Tử.

      ''Đại tỷ, để Nhị tỷ !'' Tiểu Hoàng đế vào đại lao.

      ''Vũ Nhi.'' Thấy đệ đệ, Nam Hân Nhạc cắn môi, cuối cùng nhìn về phía Nam Ngụy Tử: "Tỷ, muội muốn đối nghịch với tỷ, nhưng mà...... thể chết được."

      Nam Ngụy Tử lại bất vi sở động: "Muội có lựa chọn thứ ba."

      ''Có.'' Tiểu Hoàng đế lên tiếng: ''Từ nay về sau, Kim Lăng hoàng triều có Tu La Tướng quân, cũng có Hỉ Nhạc Công chúa.''

      dừng chút, nhìn về phía Nam Ngụy Tử: ""Đại tỷ, người có tâm ở đây, giữ cũng có ích gì."

      Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại, rất lâu, mới than : ''Nhạc Nhi, muội muốn với , quan tâm ta cũng cần Vũ Nhi sao?''

      '' phải!'' Nam Hân Nhạc vội vàng lên tiếng: "Tỷ và Vũ Nhi là thân nhân của muội, muội thể bỏ được các người, nhưng....."

      Nàng nhìn Khúc Lang Tịnh, cắn răng, kiên định nhìn Nam Ngụy Tử: '' vì muội bỏ ra quá nhiều, muội..... thể phụ nữa.''

      Nam Ngụy Tử cùng nàng đối mặt, từ trong ánh mắt Nam Hân Nhạc thấy được cố chấp và kiên định, tựa như mười năm trước, giống như lúc nàng thề bảo vệ nàng và Vũ Nhi.

      Rất lâu.....

      ''Các ngươi !'' Nàng quay lưng lại: ''Từ nay về sau, có Tu La Tướng quân, cũng có Hỉ Nhạc Công chúa, đừng để ta gặp lại các ngươi.''

      ''Tỷ.....'' Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp cầm chặt lấy tay nàng, nàng khép ngón tay, cùng nắm chặt.

      Lúc qua người Nam Ngụy Tử, nàng giọng ra hai chữ: "Cảm ơn.''

      Nhìn bóng dáng bọn họ rời , Tiểu Hoàng đế lặng lẽ cầm tay Nam Ngụy Tử: ''Đại tỷ, Nhị tỷ hạnh phúc đúng ?''

      ".....''

      "Ngươi tin Nhạc Nhi đến cứu ngươi sao?'' Đứng trước đại lao, Nam Ngụy Tử đối với nam nhân lớn mật này cảm thấy lạ lùng, dựa vào năng lực của phải thể trốn, nhưng lại cam nguyện thúc thủ chịu trói.

      ", ta nắm chắc.'' Khúc Lang Tịnh chút chắc chắn cũng có: ''Địch thủ của ta rất cường đại, người nàng coi trọng nhất chính là ngươi.'' căn bản điểm thắng cũng có.

      ''Vậy ngươi còn đợi cái gì?'' Nhạc Nhi thể vì bỏ xuống thân nhân, trong lòng Nhạc Nhi mạng của bọn họ còn quan trọng hơn của nàng.

      "Có lẽ là đánh cược ta ngốc ?'' Khúc Lang Tịnh cười khổ.

      "A?'' Từ vẻ mặt nam nhân nàng có thể biết có bao nhiêu xem trọng Nhạc Nhi, Nam Ngụy Tử thản nhiên hạ mắt.

      ''Vậy nếu ngươi thua cược?'' bỏ cuộc sao?

      ''Vĩnh viễn ta cũng bỏ nàng.'' Cho dù thua lần, cũng vẫn tiếp tục quấn lấy nàng, tuyệt đối để nàng bỏ qua .

      "Nam Ngụy Tử, phải ngươi cũng đánh cược sao?'' đột nhiên : ''Kỳ ngươi hy vọng Hân Nhi đến cứu ta!'' Nếu nàng cũng muốn Hân Nhi chọn lựa.

      Nhìn như ép Hân Nhi bỏ , nhưng đây phải khiến cho Hân Nhi vũng vẫy sao? Càng vùng vẫy, nàng càng khó buông tay .

      " lâu rồi Nhạc Nhi chưa khóc.'' Nam Ngụy Tử sâu xa : ''Bắt đầu từ mười năm trước, nàng còn rơi lệ, ta rất tưởng niệm Nhạc Nhi rất thích khóc.''

      Hướng dương trong miệng Phụ vương luôn thích khóc lại thích cười, là đóa hướng dương chói mắt nhất Nam Vương phủ, nhưng hướng dương lại từ từ tàn héo, từ từ mất ánh sáng.

      "Chiến trường thích hợp với nàng." Khi ấy bọn họ có bất kỳ chọn lựa, nhưng bây giờ bọn họ trưởng thành, còn là tiểu hài tử mặc người khi dễ.

      Nàng cũng cần muội muội bảo vệ, nàng là tỷ tỷ nên bảo vệ muội muội, nhưng nàng làm được, ít nhất.....

      "Khúc Lang Tịnh, ngươi có thể thề ?'' Ngước mắt, nàng yên lặng nhìn nam nhân: ''Ngươi để cho Nhạc Nhi trở thành đóa hướng dương chói mắt nhất sao?''

      ''Nàng là đóa hướng dương ta vĩnh viễn thương bảo vệ.'' Giọng ôn nhuận kiên định chút chần chờ.

      "Nàng hạnh phúc.'' Nam nhân này cho nàng hạnh phúc.

      Hẹn gặp lại, muội muội nàng nhất.

      ******



      Xe ngựa dần dần xa, Nam Hân Nhạc nhìn hoàng thành dần dần biến mất, ánh mắt giật mình.

      đôi tay ấm áp ôm nàng vào lòng: ''Hân Nhi.'' Khúc Lang Tịnh cầm tay nàng.

      "Tỷ tỷ muốn để thiếp .'' Nàng ngốc, thấy Vũ Nhi xuất ở đại lao, nàng biết, từ mới bắt đầu nàng biết tính toán của tỷ tỷ.

      (Vì Hân tỷ chấp nhận Tịnh ca nên mình đổi xưng hô nhé!)

      Nếu Vũ Nhi đến tẩm cung của nàng, với nàng những lời đó, tỷ tỷ nhìn như ép nàng, cho nàng bất kỳ cơ hội chọn lựa, nhưng nếu đúng như vậy, nàng để nàng dễ dàng như vậy.

      Tỷ muội nhiều năm, sao nàng có thể hiểu, tỷ tỷ của nàng tốt biết bao nhiêu? Khoảng thời gian vui vẻ ở Nam Vương phủ, tỷ tỷ thương nàng biết bao.....

      "Nàng có tỷ tỷ tốt.'' bên tai nàng: ''Cũng có đệ đệ tốt."

      với nàng cuộc đối thoại trong đại lao, nghĩ Nam Ngụy Tử cũng cần , nàng muốn, chẳng qua là muội muội được hạnh phúc.

      ''Thiếp được gặp lại họ sao.....'' Thân nhân duy nhất của nàng, nàng còn cách nào gặp lại họ sao?

      ''Có thể.'' Khúc Lang Tịnh hôn tóc nàng: '' có cơ hội gặp mặt.''

      '' sao?'' Nàng quay đầu nhìn , thần sắc mờ mịt, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ.

      ''.'' ôm mặt nàng, lưu lại nụ hôn kiên định môi nàng: ''Hơn nữa nàng còn có ta.''

      cũng để nàng quên , vĩnh viễn bên cạnh nàng.

      Dịu dành trong mắt khiến Nam Hân Nhạc cười: ''Ừ, thiếp còn có chàng.'' Dựa vào trong lòng , ngón tay vỗ về ngực .

      ''Vết thương của chàng.....'' Nàng tiếng lầm bầm, khi đó nàng đâm sâu như vậy, hơn nữa..... Nàng nghĩ đến lần đó ở tẩm cung, cho nàng cởi y phục của .

      '' đáng ngại." cầm tay nàng, khóe môi nở nụ cười bất chính: ''Thừa sức cùng nàng hoan ái." Quả nhiên, thấy bên tai nàng hồng lên.

      Khúc Lang Tịnh cười , ngón tay vuốt tóc nàng: ''Hân Nhi, để tóc dài ra .''
      "Ừm!" Nàng gật đầu, sau đó đặt vào tay cái gì đó.

      Khúc Lang Tịnh mở tay ra, ràng là chiếc lược làm cho nàng, nàng phải ném vào hồ nước rồi sao? Sao lại.....

      ''Thiếp nhặt trở về." Giọng trong lòng buồn bực, chẳng qua là lỗ tai ngày càng hồng.

      Khúc Lang Tịnh cười, cài chiếc lược vào trong tóc nàng: ''Sau này, mỗi ngày ta chải tóc cho nàng.''

      ''Ừm!''

      "Sau này, nàng có thể ở trong lòng ta cười, cũng có thể ở trong lòng ta khóc, nàng phải Tu La Tướng quân, phải Hỉ Nhạc Công chúa, nàng là Hân Nhi của ta, hướng dương của ta.''

      ''.....Ừ!''

      ''Chỉ cần nàng hạnh phúc, bọn họ cũng vui vẻ vì nàng.''

      ''.....Ừ!''

      Khúc Lang Tịnh vuốt tóc nàng, ngực cảm thấy ấm áo, gì, chỉ dịu dàng bên tai nàng : ''Hân Nhi, chúng ta về nhà !''

      Nam Hi mùa xuân năm thứ mười, Viêm Lăng quốc kết minh với Kim Lăng quốc, cả nước vui mừng, tháng sau, Hỉ Nhạc Công chúa bệnh, cùng lúc, Tu La Tướng quân biến mất khỏi thế gian, Thánh nữ mắt tím phụng thiên mệnh, rằng Tướng quân là thần tướng trời, bảo vệ Kim Lăng.

      Nay Kim Lăng thái bình, cần Tu La hộ thế.

      Nhưng trong dân gian cũng có người Tướng quân và Công chúa nhau, cuối cùng hai người bỏ trốn, cũng có người Tướng quân Công chúa, bởi vì Công chúa bệnh mà thương tâm, vì tình tạ thế, mọi người đồn thổi, mà cũng chỉ có người trong cuộc mới biết......

      *******

      lâu trước kia.....

      Khúc Lang Tịnh vân du các nơi, bốn bể là nhà, lần này tới hoành thành Kim Lăng phồn vinh, bước ra khách điếm, nghe thấy thanh náo nhiệt bên cạnh.

      "" đám khất cái đánh nhau!"

      "Ai nha! Sao mấy đứa lớn lại đánh đứa ?''

      ''Hừm! Đứa kia sợ chết.''

      Nghe mấy người vây quanh bàn luận, có hứng thú, lúc chuẩn bị rời khỏi.

      ''A-----'' Đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm.

      ''Trời ơi! Đứa bé kia cắn đứt lỗ tai người ta!''

      Khúc Lang Tịnh dừng chân lại, quay đầu thấy đứa trẻ phun máu trong miệng ra, đôi mắt dã thú hung ác trừng tên ăn xin, kiểu 'Các ngươi còn dám tiến lên, ta tuyệt đối cắn chết các ngươi!' như thế.

      đất nam nhân ôm lấy lỗ tai chảy máu, đau đến lăn lộn khóc đất khóc thét.

      Thấy tình hình này, mấy tên khất cái khác dám đến gần, chỉ sợ có kết cục giống tên đất, bọn họ hai mặt nhìn nhau, xoay người chạy .

      Tiểu nam hài chùi vết máu mặt, cũng lắc lắc thân thể đứng lên.

      Thấy còn náo nhiệt để xem, người vây xem cũng giải tán, tên khất cái đất hoàn toàn có ai ngó ngàng đến.

      Tiểu nam hài hướng tên khất cái nhổ bãi nước miếng, lê chân, từng bước từng bước ly khai.

      Khúc Lang Tịnh cảm thấy thú vị, theo sau .

      Phát theo, tiểu nam hài hung ác quay đầu: ''Làm gì?''

      Mặt của rất bẩn, bẩn đến nổi nhìn diện mạo, chỉ có đôi mắt đen kia rất sáng, y phục người cũng tả tơi dơ bẩn, nhưng vẫn nhìn ra được là vải tốt.
      ''Ngươi phải tên khất cái''

      ''Ngươi mới là tên khất cái!'' Tiểu nam hài tức giận đáp trả .

      Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười, nụ cười tuấn nhã như ánh trăng khiến tiểu nam hài khẽ thất thần: ''Vậy vì sao ngươi đánh nhau với mấy tên khất cái?''

      ''Bọn họ thừa dịp ta mình chặn ta lại, còn muốn đòi tiền ta, dám động đến đầu ta, ta cho bọn đẹp mặt!'' để cho mình bị khi dễ.

      Thấy trong mắt nam hài phát ra ánh sáng dã thú, Khúc Lang Tịnh khỏi cười .

      Tiểu nam hài này trưởng thành như thế tốt.

      ''Đến, ngươi ngồi lên bậc thềm."

      "Làm gì?'' Nam hài trừng .

      ''Chân của ngươi bị trật rồi, ta là đại phu.'' để ý vùng vẫy, Khúc Lang Tịnh cởi giày ra, cầm mắt cá chân sưng to của .

      Cơ thể tiểu nam hài bởi vì đau đớn mà căng cứng, lại kêu lên tiếng.
      ngẩng đầu, thấy tiểu nam hài mím chặt môi, ràng đau, nhưng đôi mắt đen lại quật cường.

      giương môi lên, lấy thuốc cao từ trong lòng, giúp xoa mắt cá chân ứ máu: ''Những tên khất cái kia cao lớn hơn ngươi, ngươi đánh nhau với , ngươi sợ chết sao?''

      ''Có gì phải sợ?'' Tiểu nam hài hừ lạnh.

      "Hữu dũng vô mưu.''

      Khúc Lang Tịnh vẫn cười, lại dễ dàng chế trụ : ''Ta ngươi ngu ngốc, sợ có nghĩa là dũng cảm, ngược lại cần phải sợ mới có thể trở nên cường đại.''

      Tiểu nam hài trừng : ''Sợ mới là cẩu hùng!''

      ''Sai, chỉ có người biết sợ, mới biết cái gì nên làm cái gì nên làm.'' Con ngươi đen trong trẻo chớp, ánh sáng trong đôi mắt khiến tiểu nam hài ngơ ngẩn: '' cường giả phải chỉ có dũng, còn phải có mưu, chỉ có võ lực vô dụng, còn phải có đầu óc.''

      Tiểu nam hài cái hiểu cái .

      Khúc Lang Tịnh khẽ mỉm cười: ''Ngươi có nghe qua chuyện xưa Sở bá vương Hạn Vũ chưa?''

      Tiểu nam hài gật đầu.

      ''Ngươi cảm thấy mạnh sao?''

      Tiểu nam hài lại gật đầu.

      ''Nhưng lại thua, tự vận dưới sông sâu, cường giả phải là có thể thắng, trí giả mới có thể quyết định tất cả ván cờ, mà trí võ đều xem trọng, mới có thể là cường giả.''

      ''Cũng có thể bảo vệ những thứ quan trọng của mình sao?'' Tiểu nam hài hỏi.

      ''Ngươi có cái gì muốn bảo vệ?'' Khúc Lang Tịnh hỏi.

      Tiểu nam hài gật đầu, con ngươi như mực kiên định lay động lòng người.

      ''Vậy ngươi phải ngoan độc.''

      ''Ngoan độc?''

      ''Đối với địch nhân phải ngoan độc, đối với mình càng ngoan độc hơn!'' cười, giọng thanh nhuận từng chữ đánh vào lòng tiểu nam hài.

      ''Mỗi người đều có nhược điểm, muốn thắng, phải tìm được nhược điểm của đối phương, đồng dạng, kẻ địch cũng công kích nhược điểm của ngươi, cho nên ngươi phải ngoan độc hơn so với địch nhân, trừ ngoan độc, còn phải nhanh, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, mà đối với mình ngoan độc, ngươi mới có thể quyết tuyệt.''

      ''Vậy nếu đối phương có nhược điểm.....''

      ''Vậy hãy tạo ra nhược điểm.'' Khúc Lang Tịnh mỉm cười: ''Sau đó chờ cơ hội giải quyết đối phương.

      buông chân tiểu nam hài ra: ''Tốt lắm.''

      vỗ vỗ tay đứng lên, tiểu nam hài cũng thử đứng lên, phát chân mình đau.

      ''Nhớ lấy, muốn thành cường giả, phải ngoan độc, như vậy mới có thể bảo vệ cái quan trọng.'' Vỗ vỗ đầu tiểu nam hài, Khúc Lang Tịnh xoay người rời khỏi.

      Nhìn rời , tiểu nam hài cúi đầu lặng lẽ trở về.

      tới hoàng thành, trèo vào từ góc tường thấp khuất nhất.

      ''Nhạc Nhi!'' bóng trắng chờ ở đó.

      ''Tỷ tỷ!'' Tiểu nam hài rụt người lại.

      Thấy nàng bị thương khắp người, Nam Ngụy Tử chỉ nhìu mày: ''Có chuyện gì? Sao bị thương thành ra như vậy?''

      '' có gì!'' Nam Hân Nhạc lắc đầu, nhìn tỷ tỷ xinh đẹp, sau đó nghĩ đến những gì vị đại ca kia vừa .

      Muốn bảo vệ những cái quan trọng, phải ngoan độc!

      Đối với địch nhân ngoan độc, đối với mình càng phải ngoan độc hơn!

      đời này mỗi người đều có nhược điểm, nếu có, vậy chế tạo nhược điểm.

      Nhiều năm sau, nàng sớm quên tướng mạo người đó, nhưng lại khắc sâu lời vào trí óc, hơn nữa thực đúng theo đó.

      Thẳng đến năm nọ, nàng mới cười đùa mà kiện này cho mỗ nam nhân nào đó nghe.

      Mỗ nam nhân nghe xong kinh ngạc đứng im tại chỗ, cảm thấy chuyện xưa này rất quen tai.....

      Khuôn mặt tuấn nhã dần dần vặn vẹo.


      HOÀN
      Last edited by a moderator: 9/2/16
      thư hồ thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :