1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Mễ Mễ Lạp (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5:

      1. "Hiệp ước nô lệ 7 ngày"?

      Trò gì thế nhỉ?

      Tôi đọc tiếp:

      -Điều thứ nhất, từ ngày hôm nay, Bối Tây Mễ phải trở thành nô lệ của Thánh Y Đằng, thời hạn là 7 ngày; điều thứ hai, trong vòng 7 ngày, Bối Tây Mễ phải hoàn toàn nghe theo lệnh Thánh Y Đằng; điều thứ ba, nếu Bối Tây mễ thể làm được điều thứ hai, hình phạt là Thánh Y Đằng tham gia buổi họp lớp.

      Ôi chà!

      Cái gã này có phải là xem phim thần tượng nhiều quá ? Cái hiệp ước này là quê mùa!

      Người của thế kỷ XX mới chơi cái trò hiệp ước vô vị này!

      -Này, cái hiệp ước củ chuối này là do viết hả? là chẳng có chút sáng tạo. Những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình này được dùng tới từ lâu rồi! xem phim thần tượng của thế kỷ nào thế?

      - lải nhải cái gì? Mau ký tên !

      Gương mặt thoáng nét ngại ngùng. đưa cho tôi cái nút, bằng giọng ra lệnh.

      Hử?

      Tôi nhớ ra rồi!

      Mấy hôm trước lúc có việc gì làm tôi lên mạng xem phim "Mary stays out all night", hình như cũng ngồi cạnh, lúc nhân vật nam chính bắt nhân vật nữ ký vào hiệp ước gì đó, còn buông cho tôi câu "vô vị", chẳng nhẽ...

      -Ha ha, bắt chước cái đoạn trong phim "Mary stays out all night" phải ? Ha ha ha... Chẳng phải là vô vị sao? chàng này buồn cười quá...

      - thôi. - sa sầm mặt định xé tờ giấy.

      Oa! Thằng tiểu quỷ thẹn quá hóa giận rồi?

      -Tôi ký, tôi ký! - Tôi vội vàng ngăn lại, nhưng lúc đặt bút lại chần chừ lát, hỏi: - Này... bắt tôi làm mấy việc mà tôi thể làm được chứ? Ví dụ như mượn túi thần lỳ của Đô-rê-mon, đến Hollywood làm ngôi sao hoặc biến thân thành "Nhật Thần đại nhân"?

      Trước khi ký cứ hỏi cho tốt hơn, dù sao cũng là giấy trắng mực đen, tới lúc đó bị bán còn chưa biết chừng...

      - tưởng là Thần đèn Aladin à? Yên tâm, tôi chỉ bắt làm những việc trong khả năng của thôi!

      Thân hình bé của dịch tới ghế sô-pha, còn lườm tôi cái.

      - nhân cơ hội đó để "bắt nạt" tôi chứ? - Cái gã này vốn có tiền án "Dê xồm nhà vệ sinh", phải đề phòng cẩn thận!

      - có ký ? tôi...

      Thánh Y Đằng cau mày, đưa tay ra định lấy lại tờ giấy trong tay tôi.

      -Ký, tôi ký! Ha ha, thế 7 ngày sau phải với tôi đấy nhé...

      Thế là tôi ngây thơ ký vào bản hiệp ước mà con sói gian ác giăng ra, trở thành chú cừu đáng thương...

      * * *

      Cuối tuần, lẽ ra là ngày rất vui vẻ, nhưng...

      -Quả mơ với mẹ, mẹ ơi, hôm nay con mệt lắm, muốn học. Mẹ , con thấy khó chịu ở đâu? Quả mơ , con biết vì sao, cảm thấy cả người mình chua chua...

      ...

      -Có quả táo được mời tham gia bữa tiệc, đoán xem cuối cùng nó thế nào? Ha ha ha, nó biến thành quả táo...


      ...

      -Vì sao mỗi lần đánh xong quái thú, năm em siêu nhân lại gật đầu? Bởi vì phải cảm ơn CCTC, cảm ơn MTV...

      ...

      -Được rồi, tôi kể hết những chuyện cười mà tôi biết cho nghe rồi, có cảm thấy mát mẻ hơn ? Hu hu hu, tôi mỏi tay quá, cho tôi nghỉ ngơi lát !

      Chết tiệt !

      Điều hòa sớm hỏng, muộn hỏng, sao lại hỏng đúng vào lúc này? Khiến tôi phải là điều hòa nhân tạo cho - dùng quạt giấy để quạt cho cái gã Thánh Y Đằng đáng ghét, hơn hai tiếng đồng hồ rồi, chú thợ sửa điều hòa cưỡi ốc sên đến hay sao?

      Mau đến cứu tôi !

      - chưa ăn cơm à? Quạt mạnh chút! - Gã tiểu quỷ giỏ trang sách, lạnh lùng đáp.

      -Còn phải mạnh hơn hả? Tay tôi sắp gãy rối

      Tôi nhìn bằng ánh mắt ủ dột.

      -Họp lớp...

      Chỉ hai twf bẫng mà khiến thần kinh tôi co rúm lại.

      -Ha ha ha, thế này được chưa? - Tôi vừa quạt mạnh, vừa ân cần hỏi.

      -Tạm được.

      Thánh Y Đằng gật đầu.

      Tạm được?

      Chết , chết ! Tôi nắm tay lại, huơ huơ sau lưng , tưởng tượng bị tôi đánh cho trận lên bờ xuống ruộng, phải quỳ xuống đất van xin tha mạng.

      Hu hu...

      Tôi cũng nóng quá, nhớ cái điều hòa quá.

      "Tây Mễ baby nghe điện thoại...". Chiếc điện thoại sô-pha vui vẻ kêu lên, mắt tôi sáng bừng như thể nhìn thấy tia hy vọng, cuống cuồng vồ lấy ấn nút nghe.

      -Tiểu Đới! A a, baby, cậu rủ tớ shopping sao? Được được, tớ ngay...

      Nếu ra ngoài shopping, tới các siêu thị chắc chắn có điều hòa, còn hơn là phải ở nhà hầu hạ thằng tiểu quỷ này!

      Hí hửng cúp điện thoại, tôi cười tít mắt nhìn tiểu quỷ, quên làm ra bộ đáng thương:

      -Y Đằng, tôi có thể shopping với Tiểu Đới ? Làm ơn , lâu lắm rồi tôi được chơi với ấy...

      -Được.

      ngờ lại đồng ý nhanh chóng như thế.

      - ? - Tôi ngỡ ngàng nhìn .

      Thánh Y Đằng gật đầu.

      - đúng là người tốt! - Tôi nhảy lên ôm chầm lấy , vui vẻ hét lên.

      -Khụ khụ, đồ háo sắc, tranh thủ sàm sỡ tôi phải ? - Thánh Y Đằng cố thoát khỏi vòng tay tôi, gương mặt đỏ bừng. xấu hổ kìa!

      -Ai... ai sàm sỡ ? Tại người ta vui quá thôi.

      Tôi lao vào phòng, thay chiếc váy voan, sau đó đeo ba lô lên, chuẩn bị dạo phố với Tiểu Đới của tôi.

      Vừa mới ra đến cửa, phát tiểu quỷ đứng ở đó chờ tôi.

      -Tôi cũng cùng.

      -Cái gì? shopping với tôi? - Tôi kinh ngạc nhìn .

      Đừng chứ!

      Tôi muốn phá hoại tâm trạng tốt của mình đâu!

      Thấy Thánh Y Đằng chẳng buồn ngước mắt lên, có vẻ quyết tâm cũng, tôi vội khuyên ;

      - xem ở ngoài nắng lắm, trời nóng nữa, ở nhà hơn.

      -Thế cũng ở nhà, tôi cần người quạt.

      - được, được, tôi hứa với Tiểu Đới rồi! - Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi muốn tay mình gãy đôi ra đâu, hơn nữa nếu cho Tiểu Đới leo cây ấy giết tôi mất.

      -Thế thôi.

      -Y Đằng, tôi cho biết, dạo này ở gần đây xuất rất nhiều mẹ mìn đấy, trẻ con như dễ bị bắt cóc lắm, nên ở nhà , được ?

      Tôi chớp đôi mắt to, cố ra vẻ thân thiện.

      -Bà thím, còn lải nhải nữa buổi họp lớp...

      Vừa đến chuyện này là tôi như quả bóng xì hơi, chẳng nghĩ được gì nữa, lập tức cười tươi lấy lòng :

      -Ha ha ha, tôi đùa thôi mà... phải lo, cho dù có mẹ mìn chị cũng đứng ra bảo vệ em, được ?

      -Đồ ngốc.

      * * *

      Bó tay, tôi đành phải đưa theo "cục nợ" ra phố.

      -Ý? Tây Mễ, sao cậu đưa cả Y Đằng tới? Ha ha, ngờ con trai cũng shopping... - Tiểu Đới thấy Thánh Y Đằng theo sau mừng như bắt được vàng, cười rạng rỡ.

      Từ lần trước sau khi tôi kể cho Tiểu Đới nghe chuyện của Y Đằng, ấy đặc biệt quan tâm tới phát triển của câu chuyện. ấy còn Thánh Y Đằng chừng là bạch mã hoàng tử của tôi.

      Hừ!

      Nhìn bộ dạng của kìa, làm trong bảy chú lùn của Bạch Tuyết còn được!

      -Thích shopping bởi vì phải con trai mà chỉ là cậu bé, ha ha ha... - Tôi ngửa mặt cười lớn, cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn.

      Thánh Y Đằng sa sầm mặt, lặng lẽ công kích tôi:

      - cười như mụ phù thủy.

      Cốc.

      Lời của vừa dứt, tôi lập tức cái cốc đầu.

      Trời ơi, chết rồi, hình như tôi quên mất rằng mình còn có việc phải cầu cạnh , Nhìn xoa cái đầu , có vẻ như sắp nổi cáu, tôi nghĩ liệu ra hai chữ "họp lớp" ?

      Ai ngờ Thánh Y Đằng chỉ lườm tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó bật khóc lớn và nhào vào lòng bạn tôi:

      -Hu hu... hu hu... Tiểu Đới, chị ấy lúc nào cũng đánh em, em muốn ở cùng chị ấy nữa, chị nuôi em được ...

      Gã chết tiệt!

      Đầu chui vào đâu thế hả?

      Đáng hận hơn là Tiểu Đới lại trúng bẫy của , bất giác ôm lấy , vỗ lên vai an ủi:

      -Tây Mễ chỉ đùa với em thôi, đau ? Để chị xem em có bị sưng đầu ...

      -Này! Sao cậu cứ sàm sỡ Tiểu Đới nhà tôi thế hả?

      Tôi thực thể nhìn tiếp được nữa, lao lên kéo ra khỏi lòng Tiểu Đới. Làm ơn ! tưởng là trẻ con hả!

      -Tiểu Đới, chúng ta !

      Thánh Y Đằng chẳng nhìn tôi lấy cái, kéo tay Tiểu Đới thẳng.

      Thế là trong siêu thi xuất cảnh tượng: thẳng tiểu quỷ kéo tay xinh đẹp, sau lưng là vật vờ như bóng ma, nhìn chòng chọc vào tay họ.

      Hu hu...

      định sàm sỡ Tiểu Đới tới lúc nào?

      Bất giác, tôi theo hai người họ tới cửa hàng bán quần áo trẻ con, Thánh Y Đằng lúc này mới buông tay Tiểu Đới ra, dừng lại.

      -Bà thím, mua quần áo cho tôi.

      -sao tôi lại phải mua quần áo cho cậu? Trong va li của cậu chẳng phải có rất nhiều quần áo sao? - Tôi bực bội hoit.

      Hử? Lại nhỉ, chẳng phải bị biến sau khi gặp tôi sao, sao trong va li toàn là quần sao trẻ con?

      -Họp lớp...

      Tôi nghiêm túc suy nghĩ nghe thấy hai tiếng này,lập tức gật đầu như bị trúng sbuaf:

      -Được rồi, tôi mua.

      -Họp lớp gì thế? - Tiểu Đới tò mò hỏi.

      - là... - Tôi vốn định kể cho Tiểu Đới nghe "tội ác" của , nhưng cái gã này lập tức cười hỉ hả chen vào:

      -Tây Mễ đưa em hôm họp lớp cấp hai, thế nên chị ấy mới mua quần áo đẹp cho em.

      -Vậy sao?

      -Ừ. - Tôi buộc phải gật đầu trong ánh mắt uy hiếp của Thánh Y Đằng.

      -Thế à, nhưng mà mấy bộ quần áo kia đắt lắm! Tây mễ, cậu mang nhiều tiền ?

      Cái gì?

      Tôi cầm bộ quần áo lên. Oa! Hơn 1000 tệ? Quần áo trẻ con ở đây được làm bằng vàng à? Còn đắt hơn mấy bộ quần áo của tôi cộng lại!

      Sờ vào cái ví sờn, tôi cảnh cáo Thánh Y Đằng:

      -Này, cậu đừng có quá đáng.

      Lúc này, phục vụ có nụ cười ngọt ngào bước tới.

      -Thưa , quần áo trẻ em ở cửa hàng chúng tôi là hàng nhập khẩu từ Ý đấy, chất lượng và kiểu dáng đều là tốt nhất, con trai thích thế mua cho cậu bé ?

      -Đúng thế, mẹ Tây Mễ, mẹ mua cho con được ?

      Thánh Y Đằng lập tức phụ họa theo, còn nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương.

      -Thánh Y Đằng... ai là mẹ của cậu hả? - Tôi quát lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên bán hàng, tôi kéo tay Thánh Y Đằng bỏ chạy.

      Sau đó, cứ tới cửa hàng nào là Thánh Y Đằng cũng mặt dày gọi tôi là "mẹ Tây Mễ", kéo theo bao nhiêu ánh mắt phức tạ của mọi người nhìn chúng tôi.

      -Thưa , con trai đáng quá, nuôi nó giỏi , có đứa con trai lớn quá, nhưng trông chỉ như học sinh cấp ba...

      Chị ơi, tôi vốn là học sinh cấp ba mà!

      -Thằng bé thông minh quá, là hạnh phúc, có đứa con trai tuyệt vời...

      Cái gì mà thông minh? quái, quái giảo hoạt!

      - còn trẻ mà nuôi đứa con thế này chắc là cũng vất vả, phải mẹ đơn thân chứ? là đáng thương...

      Á á á!

      Tôi còn là học sinh trung học, cái gì mà mẹ đơn thân?

      -Ha ha ha, Y Đằng, em đừng đùa nữa, Tây Mễ sắp tức ngất rồi kìa. - Tiểu Đới tuy là vậy nhưng vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

      Có điều, cuối cùng tôi vãn buộc phải mua cho hai bộ quần áo ở cửa hàng đồ trẻ em cao cấp.

      Cái gã này đáng ghét, toàn chọn đồ đắt nhất, thế nên mua xong, ví tiền của tôi cứ như bị cướp mất vậy, lại còn phải vay Tiểu Đới thêm ít.

      Đây đúng là lần shopping thảm hại nhất của tôi!

      2.Sau khi chia tay với Tiểu Đới, tôi sa sầm mặt xách quần áo cùng Thánh Y Đằng về nhà.

      Lúc qua ngõ ở phố Tam Điều để về nhà, có mấy thanh niên vừa hút thuốc vừa đánh bài đất, thấy chúng tôi, chúng ném bài , về phía chúng tôi.

      Trời ơi! Bọn chúng có phải là bọn bụi đời ? Sao đột nhiên chúng lại xuất ở gần nhà tôi? Nơi này an ninh vốn rất tốt mà.

      gã bụi đời có mái tóc nhuộm nửa trắng nửa vàng tới trước mặt chúng tôi, ném điếu thuốc xuống đất, cúi đầu dùng chân di di, di mãi.

      Tôi nhìn ra sức di điếu thuốc, cuống cuồng nắm tay Y Đằng, rón rén định trốn .

      -Khốn nạn! Hai đứa chúng mày biết tao có chuyện cần à?

      Mới được mấy bước chúng tôi đứng khựng lại bởi tiếng quát của , cái gã "tóc trắng" kia nổi giận vì tôi giả bộ nhìn thấy .

      -Ồ... thế các định cướp tiền hay cướp sắc?

      Tôi kéo Thánh Y Đằng ra sau bảo vệ, thận trọng hỏi.

      -Đồ đàn bà ngu ngốc.

      Sau lưng tôi vang lên tiếng chửi nho của tiểu quỷ.

      -Ha ha, em thú vị đấy, dám hỏi muốn cướp tiền hay cướp sắc. Ha ha ha... Bọn đương nhiên là muốn cướp cả hai rồi, tuy rằng thân hình em ngon lắm, nhưng gương mặt cũng tạm được!

      -Các đừng có làm bừa.

      Tôi sợ hãi trước ánh mắt háo sắc của tên "tóc trắng", lùi về sau, vô tình giẫm phải tiểu quỷ.

      -Ha ha... bọn cứ thích làm bừa đấy, sao hả? - "Tóc trắng" coi tiểu quỷ ra gì, ngược lại còn cười to hơn.

      -Thánh Y Đằng, có mang Côca hả?

      Tôi thầm vào tai .

      -Bà thím, bà bị ngốc hả? Ai mang Côca shopping chứ? - Thánh Y Đằng quay đầu trợn mắt nhìn tôi, dùng bàn tay đặt lên đầu tôi: - Đừng lo! Nhắm mắt vào, tôi chưa cho phép chưa được mở mắt ra!

      -Làm gì thế? chỉ là trẻ con, đừng có cố quá! - Tôi hét nhr.

      -Nghe lời tôi.

      Tuy là giọng trẻ con, nhưng tràn đầy uy nghiêm, tôi đành ngoan ngoãn co rúm lại, ngồi sau lưng như con mèo, nhắm mắt. biết vì sao, tôi luôn có cảm giác, cho dù thế nào cũng luôn đứng trước mặt tôi, giúp tôi che mưa che gió.

      -Tiểu quỷ, mày định chơi trò hùng cứu mỹ nhân sao? Ha ha ha, là nực cười, thằng tiểu quỷ miệng còn hôi sữa mà lại dám đấu với tao!

      "Tóc trắng" cười lớn, tiếng cười ghê rợn vọng vào tai tôi, tôi nhắm chặt mắt, nghe vậy, trong lòng lo sốt vó. - Liệu Thánh Y Đằng có cáchddooid phó với bọn bụi đời này ?

      -Chúng mày định làm gì với thú cưng của tao?

      Giọng này...

      sai! Là Mông Thái Tử! Tôi mở lớn mắt, nhìn thấy bóng người đỏ rực như đống lửa tiến gần về phía chúng tôi.

      Mông Thái Tử mặc cái áo phông màu đỏ, hai tay đút túi quần, đá hòn đá như gã lưu manh.

      -Này, mày ở đâu ra thế? Dám xen vào chuyện của bọn tao sao? - "Tóc trắng" giơ nắm đấm lên giữa chừng dừng lại, quay về phía Mông Thái Tử hét.

      Đột nhiên...

      Véo, hòn đá trong chân Mông Thái Tử bay lên, đập vào trán "Tóc trắng".

      -Ui da, đau quá! - "Tóc trắng" ôm trán. hét lớn. - Mày... mà dám đánh tao, các em, cho thằng này nếm mùi .

      Mấy gã bụi đời lao lên, nhưng chúng đâu phải là đối thủ của Mông Thái Tử, chỉ vài đường quyền là bọn chúng nằm im cựa quậy, mặt mũi thâm tím, rên hừ hừ.

      -Cút mau, sau này còn dám xuất chúng mày chết chắc.

      Mông Thái Tử đá cái vào thằng "Tóc trắng" nằm đất, mầy thằng kia thấy thế đều len lén bò lên rồi dìu nhau chạy mất.

      Tôi trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, nghĩ bụng: Cái gã này đánh nhau giỏi y như lời đồn, sau này đừng đắc tội .

      Có điều, Mông Thái Tử lúc này hình như đẹp trai hơn bình thường rất nhiều...

      -Ha ha ha, thú cưng, có phải thấy tôi đẹp trai lắm , có phải là cảm thấy làm thú cưng của tôi vinh hạnh lắm , ha ha...

      Khi bọn bụi đời chạy hết, Mông Thái Tử lại khôi phục lại vẻ đê tiện thường ngày, cười rách cả mép, lắc mông chạy đến. (Khụ khụ, tôi có thể thu hồi lại câu khen đẹp trai ở trước ?).

      -Đánh mấy thằng này mất bao nhiêu thời gian đâu mà khoe khoang. - Thánh Y Đằng khinh bỉ .

      -Này, tiểu quỷ, mày có thái độ gì thế hả, giờ tao là ân nhân của mày đấy! Nếu phải tao xuất thằng tiểu quỷ như mày có cứu được thú cưng của tao ?

      Mông Thái tử vung mạnh tay gõ xuống đầu Thánh Y Đằng.

      -Ông chú, đừng có đụng vào đầu tôi.

      -Tiểu quỷ, đừng có bằng giọng điệu đó.

      ...

      -Ha ha ha, tao đưa mày với thú cưng về nhà nhé, để gặp phải người xấu...

      -Ai cần đưa!

      -Ha ha, tiểu quỷ, sau này lớn rồi hãy câu đó.

      ...

      Thấy Mông Thái Tử và tiểu quỷ vừa vừa đấu võ mồm với nhau, tôi bỗng dưng có cảm giác rằng "liệu sau này hai người này có thể trở thành bạn tốt được ", ha ha ha, nếu thế chắc là thú vị lắm...

      * * *

      Ngày thứ hai theo hiệp ước.

      -Thú cưng, mau với tôi, tôi phải đưa tới gặp ông già! - Mới sáng sớm, Mông Thái Tử hưng phấn lao vào phòng học, kéo tay tôi chạy ra ngoài.

      -Chờ chút, ý của là đưa tôi gặp Chủ tịch?

      -Đúng thế, đúng thế, ông già đó tin là tôi có con thú cưng rất thú vị! Tôi nhất định phải khiến ông ta hối hận...

      Đất nứt ra...

      - con thú cưng rất thú vị?

      Quả nhiên phải là sinh vật địa cầu! Tôi thèm gặp cái ông Chủ tịch mà có lẽ còn bất bình thường hơn đâu...

      -Đừng, đừng, tôi còn phải học bài, trốn học bị thầy giáo giết chết mất! - tay tôi túm chặt cánh cửa phòng học.

      -Tôi đồng ý cho trốn học, người khác đâu dám gì. - Mông Thái tử tiếp tục kéo mạnh tay tôi.

      Hu hu...

      Ai cứu tôi với, tay tôi sắp bị kéo đứt rồi!

      -Chị được để người đàn ông khác kéo tay.

      Sau lưng vang lên giọng đáng , cần nhìn cũng biết là ai.

      -Tiểu quỷ chết tiệt, mày chui ở đâu ra vậy? ta là thú cưng của tao, giờ tao muốn đưa ấy tới khoe với ông già nhà tao, mau tránh ra! - Mông Thái Tử khoác tay lên vai tôi, kéo tôi vào lòng .

      -Chị hứa giúp tôi làm mấy bài tập này rồi.

      Thánh Y Đằng coi Mông Thái tử như người tàng hình, ném cho tôi quyển vở bài tập dày.

      Bài tập gì?

      Tôi hứa làm bài tập giúp lúc nào?

      So với việc làm bài tập thà tôi theo Mông Thái Tử gặp cái ông Chủ tịch bất bình thường hơn còn hơn.

      -Thái tử điện hạ, chúng ta gặp Hoang Thượng . - Thái độ của tôi quay ngoắt 180 độ, cố nặn ra nụ cười tươi rói với Mông Thái Tử.

      -Được thôi.

      Mông Thái Tử ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, dương dương tự đấc nhìn Thánh Y Đằng.

      -Họp lớp...

      Hai tiếng "nguyền rủa" lại bay ra khỏi miệng tiểu quỷ.

      -Hu hu hu, Thái tử điện hạ, tuy tôi rất muốn cùng gặp Hoàng Thượng, nhưng tôi thực có rất nhiều bài tập phải làm, tha cho tôi .

      Tôi túm lấy cánh cửa lần nữa, thái độ lại quay ngoắt 180 độ.

      -Này, thú cưng, đùa với tôi đấy hả? - Lông mày Mông Thái Tử dựng ngược lên, giận dữ nhìn tôi.

      -, tuyệt đối ! Tôi thực có rất nhiều bài tập phải làm, lần sau tôi với được ? Tôi biết Thái tử điện hạ vốn là người hiểu lòng dân, chí công vô tư...

      - nịnh tôi cũng vô ích, giờ tôi phải đưa !

      Đúng vào lúc tôi giằng co với Mông Thái Tử thằng đàn em của vội vàng hét:

      -Thái tử điện hạ, xong rồi. Chủ tịch... vừa là tìm cái gì đó chơi, thế là ông ấy làm chết con cá thú cưng Tiểu Tây Mễ mà nuôi rồi.

      -Cái gì?

      Mông Thái Tử quát to tiếng rồi biến mất trước mắt tôi với Thánh Y Đằng.

      Tiểu Tây Mễ?

      Chẳng nhẽ dùng tên tôi để đặt tên cho con cá vừa chết đó?

      ...

      làm bài tập.

      -Nhưng mà bao nhiêu bài tập như thế, làm sao mà tôi làm hết được? Chẳng phải bình thường đều là làm sao? Sao lần này để nhiều bài tập tích lại làm?

      -Họp lớp...

      -Được rồi, tôi làm, tôi làm.

      Đồ xấu xa!

      Bài tập của tuần! Bắt tôi làm đến mai sao hả?

      Hu hu hu...

      Bị Thánh Y Đằng hành hạ, tôi sống qua 7 ngày dài bằng cả thế kỷ, trong đó có rất nhiều cầu vô lý của khiến tôi gần như phát điên.

      Ví dụ, bắt tôi đội nắng 40 độ, giúp tới thư viện mượn cuốn sách bằng tiếng ả Rập, đó toàn mấy cái chứ như giun dế, hiểu nhỉ?

      Ví dụ, cho tôi đeo cái vòng tay mà Mông Thái Tử tặng, nhưng bản thân nhận rất nhiều quà của bọn con ...

      ...

      Tóm lại, gã xấu xa!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3. Cuối cùng tôi cũng trải qua được 7 ngày trong thời hạn, ngày tổ chức họp lớp cũng đến.

      -Tiểu Y Y? Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát được chưa/

      Chiếc váy ren kiểu kẹo mút Lollipos của Pháp kết hợp với cái xắc tay đáng . Ừm, quả nhiên sau khi trang điểm, Bối Tây Mễ trong như nàng công chúa xinh đẹp, chỉ chờ nhân vật phụ của đêm nay - bạn Thánh Y Đằng.

      Ấy? Sao chẳng thấy ai trả lời nhỉ?

      Trong lòng tôi bỗng chốc có dự cảm lành, chẳng nhẽ ...

      -Thánh Y Đằng?

      Tôi gõ cửa phòng ngủ của mà vẫn thấy tiếng trả lời.

      Thế là tôi đẩy của bước vào, chỉ thấy lon Côca vẫn còn để bàn nhưng chưa mở, chẳng thấy bóng dáng Thánh Y Đằng đâu!

      Tôi vội vàng móc điện thoại di động ra, ấn số.

      Có tiếng rung vang lên ở đầu giường, xem ra quên mang cả điện thoại rồi.

      Hu hu hu...

      Mục đích của rất ràng - muốn cho tôi leo cây!

      -Đồ xấu xa, muốn thẳng ra, lại còn chơi trò hiệp ước. Hu hu, sao lại đối xử với tôi như thế? Cho tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn!

      Nước mắt tràn mi, cơ thể tôi run rẩy rồi trượt xuống, co thành đống sàn nhà. Bảy ngày sống khổ sở là vì cái gì chứ? Hu hu...

      -Nếu cậu đến, chúng tớ dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền, cười nhạo cậu tới chết, ha ha...

      Lời của Ngân La lần nữa lại cang lên.

      Hu hu, cùng lắm bị Ngân La giễu cợt rằng tôi bị Thánh Y Đằng đá, chẳng có gì cả, dù sao ba năm cấp hai (1), tôi cũng sống trong tiếng giễu cợt của bạn bè quen rồi...

      Chú thích: (1): Ở Trung Quốc, cấp 1 học 6 năm, cấp hai học 3 năm.

      Nheo đôi mắt đỏ như mắt thỏ, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa khách sạn sáng lấp lánh huy hoàng, tôi nắm tay lại, kiên định bước vào.

      Những vị khách trang phục lộng lẫy, những người phục vụ qua lại, tôi phát ở đây chỉ có bạn học cấp hai của tôi mà còn có rất nhiều người mà tôi biết, họ đều có đôi có cặp.

      Đáng ghét!

      Biết là đơn giản rồi mà!

      -Ôi da, Bối Tây Mễ đến rồi à?

      Vừa vào cửa, Ngân La trong bộ lễ phục mà đỏ lộng lẫy chạy ra. ta làm ra vẻ nhiệt tình, còn liên tục nhìn ra sau lưng tôi.

      -Sao thế? Bạn trai đến à? Chậc chậc, nhìn mắt cậu đỏ hoe kìa, có phải là bị đá rồi ? Ha ha ha...

      Tiếng cười của Ngân la lập túc thu hút ánh mắt của mọi người, hầu như tất cả các khách mời đều lại gần, háo hức như thể chờ xem kịch hay.

      -Tớ chưa với cậu sao? Đây là bữa tiệc tình nhân, nếu có bạn nhảy, cậu bị phạt mặc bikini khắp khách sạn vòng!

      -Tiệc tình nhân, chẳng phải cậu ...

      Chết tiệt !

      Tôi bị lừa rồi!

      -Ha ha, tớ gì? Cậu đừng có giảo biện nữa, mau thay bikini , yên tâm, tớ chuẩn bị sẵn cho cậu bộ đồ rất gợi cảm rồi!

      -Ha ha ha, thay .

      -Nhưng nàng hề này hình như người cũng đẹp lắm, giống học sinh tiểu học, có mặc bikini chắc cũng chẳng có gì mà ngắm.

      -Coi như là xem kịch, ha ha...

      ...

      Tiếng giễu cợt, tiếng cười khả ố... như những mũi dao đâm mạnh vào tim tôi. Tôi cố kìm nước mắt, tưởng như mình sắp ngất .

      -Đừng mà, đừng mà!

      Tôi hy vọng vào lúc này, "Nhật Thần đại nhân" của tôi xuất trong bữa tiệc, dùng ánh mắt màu vàng kim nhìn sâu vào mắt tôi, với họ rằng, tôi là công chúa của , là cục cưng của , tất cả mọi người đều được bắt nạt tôi...

      Ôi, Bối tây Mễ, mày nằm mơ giữa ban ngày sao? "Nhật Thần đại nhân" chỉ tồn tại trong truyện tranh thôi, làm sao có thể xuất trong thực? Đừng nằm mơ nữa, hãy nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào ...

      -Ha ha ha, cậu hãy mặc ! Nhìn xem, gợi cảm chưa...

      Ngân La nhét bộ bikini vào tay tôi.

      -Đúng đấy, đúng đấy, mặc . - thằng con trai mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn với móng tay vẽ hoa ôm eo Ngân La, phụ họa.

      Chắc là bạn trai của Ngân La.

      Hừ! Trông cũng chẳng ra sao, Thánh Y Đằng còn đẹp trai hơn cả ngàn lần, chỉ là... Thế sao, giờ cho tôi leo cây, còn khiến tôi mất mặt thế này! Hu hu, đồ xấu xa...

      -Mặc , mặc ...

      -Mặc , mặc ...

      -Mặc , mặc ...

      Tiếng đồng thanh như mội cơn sóng, tôi bị bao vây ở giữa, biết phải làm thế nào, mội giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

      * * *

      Đúng vào lúc này...

      -Bikini sao? Chỉ được mặc cho mình ngắm! - giọng trầm trầm và ngang ngược, thân hình cao ráo, thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

      Hai mắt tôi lập tức biến thành ngôi sao...

      Tốt quá! Là giọng của Thánh Y Đằng.

      Tạ ơn trời đất, tạ ơn Thượng đế, Quan Thế Bồ Tát, nhờ vào phúc của vị thần tiên nào cũng được, tóm lại là tới rồi, tôi phải mặc bikini nữa...

      Bao nhiêu lời trách cứ trước kia đều tan theo mây khói.

      Vậy mà...

      Khi tôi nhìn kĩ lại, trái tim tôi lập tức rơi xuống vực sâu đáy...

      Mội mái tóc màu vàng kim rối bù như tổ quạ, mặt còn có vết cáu bẩn, cái áo sơ mi theo phong cách nào, rộng thùng thình với những vết xé cố ý, bên dưới là cái quần công nhân loang lổ vệt sơn...

      Đây là Thánh Y Đằng sao? Cái con người trước mặt tôi lúc này thực Thánh Y Đằng mà lúc nào cũng sạch , chỉnh chu và ăn mặc như ngôi sao điện ảnh đây sao?

      Tôi thực dám tin vào những gì mình nhìn thấy, thế là tôi ra sức dụi mắt, cho tới khi cảm giác mắt mình sưng lên, cuối cùng cũng xác định được, sai, là ...

      Á! Đồ xấu xa đáng ghét, chắc chắn là cố ý, muốn bắt tôi phải bẽ mặt!

      Tôi cảm thấy làn khói đen giận dữ bốc lên sau gáy và lan dần ra xung quanh.

      - chuyên nhặt rác hả? Sao lại cho người như thế này bước vào?

      -Tôi dám tin vào mắt của mình nữa, có người mặc thế này để tham dự party sao? Chắc là nhà nghèo lắm.

      -Tuy là có gương mặt đẹp trai nhưng ăn mặc như ăn mày, đáng tiếc...

      ...

      Nhưng Thánh Y Đằng hoàn toàn bận tâm tới những lời bàn tán xôn xao đó. Vẫn cao quý như hoàng tử, từng bước kiên định về phía tôi...

      -Sao thế, em ? Giận vì đến trễ sao?

      Những lời thân mật thốt ra từ miệng sao nghe kỳ cục quá.

      Bỗng dưng, hán quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi nhàng đặt lên đó nụ hôn, đôi môi lành lạnh và mềm mại của chạm vào da thịt tôi, cả người tôi như bị điện giật.

      -Có thể tha thứ cho ?

      Á...

      Vì sao ánh mắt của lại quyến rú như vậy?

      Tuy trang phục của rách nát tơi tả, nhưng nhất cử nhất động của đều rất phong độ, nhìn tôi chăm chú, dường như tất cả mọi người xung quanh đều tồn tại, chỉ có tôi là duy nhất...

      -Ừm. - Tôi gật đầu như bị ma nhập.

      -Bối Tây Mễ, ta từ đâu chui ra vậy? chàng đẹp trai đeo kính râm tớ gặp lần trước đâu? Ha ha, quả nhiên đúng như tớ dự đoán, ta chắc chê cậu quá vô vị nên đá cậu rồi phải ? Chậc chậc, quần áo rách nát thế này, có phải là vừa chui ra từ bãi rác ?

      Ngân La bịt mũi, ra vẻ coi thường, dùng lời lẽ độc ác để đả kích tôi.

      Cái gì?

      Chẳng nhẽ Ngân La nhận ra ? Cũng đúng! Hôm đó đeo kính râm, còn ăn mặc rất thời trang, khác hẳn với tại!

      - ấy chính là...

      -Tớ rồi mà, loại con như cậu chỉ tìm được loại này...

      Đồ chết giẫm, tôi còn chưa xong mà ngắt lời tôi! Tức chết mất, tức chết mất!

      Hu hu...

      Đúng vào lúc tôi giận xì khói, định đánh nhau với ta ánh mắt lạnh lẽo của Thánh Y Đằng lướt qua, Ngân La vốn luôn "cắn người" bừa bãi bỗng dưng sợ hãi im bặt, run rẩy dám gì.

      Lạnh quá!

      Ánh mắt đó...

      Đến người ngoài cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương đáng sợ!

      -Cục cưng, thôi bỏ , con ranh này rất xứng đôi với thằng kia đấy chứ... ha ha, "con cá mắm" và "con trai nhặt rác", quả nhiên là đôi lứa xứng đôi.

      Thằng sơn móng tay thấy bạn mình chịu thiệt vội vàng đứng ra giúp đỡ.

      -Ha ha ha...

      Cả đại sảnh vang lên tiếng cười giễu cợt phụ họa, nhưng đúng vào lúc đó, ngoài tiếng cười giễu cợt còn có thanh khác.

      Rầm rầm!

      Lạch cạch!

      A!

      Tại sao sàn nhà bỗng dưng rung chuyển dữ dội thế này? phải là...

      Tôi hoảng hốt hét lên:

      -Chết rồi, động đất rồi, chạy mau thôi, tôi muốn chết. Oa oa oa...

      -Đừng sợ, chỉ là trực thăng thôi!

      bàn tay lớn từ phía sau đưa ra, nhàng nắm tay tôi, cảm giác tê liệt lan khắp toàn thân,

      Trái tim tôi dần dần bình tĩnh lại.

      - Ngân La, bãi cỏ ngoài kia có chiếc trực thăng, logo là... - Viên bảo vệ ngoài cửa cuống quýt chạy vào, gương mặt tái nhợt như nhìn thấy ma.

      -Là gì?

      -Logo là... S!

      -Á...

      Tất cả các khách mời đều há hốc miệng, phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      -S, chỉ có người đó mới được dùng logo này...

      -Chẳng nhẽ thực ấy?

      - phải chứ, con người thần bí và cao quý như ấy trước giờ chưa bao giờ công khai lộ diện, đến các paparazi tài giỏi nhất cũng thu thập được tin tức gì về ấy. Cho tới nay, các mặt báo, tạp chí cũng chỉ có bức ảnh tấm lưng cao lớn của ấy mà thôi!

      -Trời ơi, Ngân La, ngờ có thể mời được ấy tham gia buổi party này, là quá lợi hại!

      ...

      Ngất mất, " ấy" là ai thế nhỉ?

      Bọn họ đều có vẻ rất sùng bái...

      Hừ, tôi nghĩ loại người có việc gì làm, ngồi trực thăng để khoe khoang chắc chắn chẳng phải người tốt!

      Thánh Y Đằng nắm tay tôi, cùng dòng người ra khỏi đại sảnh.

      4. Vừa mới ra tới cửa, tôi sững lại với cảnh tượng trước mắt.

      thảm cỏ xanh biếc là chiếc trực thăng màu trắng, cánh trực thăng vẫn quay tít, thân là chữ S rất lớn, người con trai trong bộ comple màu đen, đeo kính râm từ khoang máy bay ra.

      Thân hình cao lớn, khóe miệng thoáng nụ cười mỉm như có như , về phía chúng tôi.

      Im lặng...

      Im lặng...

      Mọi người đều ngừng thở.

      Đẹp trai quá!

      Khóe miệng tôi chảy ra thứ chất lỏng biết gọi tên.

      -Ngài là... ? - Ngân La thấy ta về phía tôi, gương mặt cười biến dạng, ta yểu điệu lại gần, rụt rè hỏi.

      Nhưng chàng trai đó qua ta, thẳng tiến về phía tôi.

      -Chuyện gì thế? Sao ta lại về phía con cá mắm kia? Oa oa oa, em muốn đâu, , hãy an ủi em !

      Thấy ta đếm xỉa gì tới mình vừa xấu hổ vừa tức giận, khóc lóc ngã vào lòng gã "móng tay vẽ hoa".

      Còn tôi...

      Ngẩn ngơ đứng yên, nhìn ta từng bước lại gần mình.

      Rốt cuộc là có chuyện gì?

      Tôi có quen ta đâu! Tuy ngoại hình của ta rất được, nhưng tôi muốn dây vào những nhân vật lớn thế này, huống hồ nếu về đẹp trai Thánh Y Đằng còn hơn ta, chỉ có điều cách ăn mặc của ...

      -Thiếu gia, xin lỗi đến muộn, đây là dây chuyền kim cương Cartier mà cậu đặt làm. - ta tới trước mặt tôi và Thánh Y Đằng, cúi lưng 90 độ, mở cái hộp hình chữ nhật màu bạc trong tay ra.

      Cái gì?

      Thiếu gia?

      Á...

      Chiếc hộp được mở ra, tất cả mọi người lại lần nữa trầm trồ.

      sợi dây chuyền là những ngôi sao màu bạc sáng lấp lánh, bên dưới là viên kim cương màu vàng hình mặt trời. Dưới hỗ trợ của những vì sai, viên kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt...

      Roẹt...

      Bỗng dưng Thánh Y Đằng xé rách chiếc áo sơ mi và cái quần công nhân mặc người.

      Trời ơi, lại định làm gì thế?

      Cởi quần áo trước mặt bao nhiêu người?

      Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chỉ muốn đưa tay lên che mắt nhưng... bên trong phải là thân thể trần như nhộng, mà là bộ comple thời thượng rất tinh tế!

      Những đường viền màu trắng khiến bộ comple màu đen còn cứng nhắc nữa, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với cái nơ bướm màu đen, vừa thời trang mà vẫn sang trọng, tóm lại là nhìn đẹp trai quên sầu!

      -Công chúa của , sinh nhật vui vẻ!

      Sinh nhật?

      Đúng rồi, hình như hôm nay là sinh nhật của tôi, ông bố bà mẹ bảo bối của tôi vẫn còn đắm chìm trong phòng thí nghiệm, sinh nhật năm nào cũng chỉ biết gửi mấy thứ phát minh kỳ quái cho tôi chứ chưa bao giờ về cùng tôi tổ chức sinh nhật, thế nên ngày này năm nào tôi cũng cảm thấy vô cùng đơn và lạc lõng...

      Nhưng sao lại biết?

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn đầy nghi hoặc.

      Thánh Y Đằng chỉ nhìn tôi đầy thương , dường như muốn "Đương nhiên là biết", sau đó cúi xuống, vén tóc tôi lên, đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi, nắm tay tôi tới bãi cỏ dưới ánh trăng.

      Đúng vào lúc này...

      Tiếng động cơ ồn ào của chiếc trực thăng biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương.

      Tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc. Á! biết từ lúc nào, dàn nhạc trong khách sạn chuyển toàn bộ ra ngoài, say mê biểu diễn...

      Ma nhập rồi!!

      Chắc chắn là tôi bị ma nhập rồi!

      Vì tôi phát ra mình há hốc miệng, nhưng lại chẳng được lời nào, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nghi vấn đều tan biến trong ánh mắt dịu dàng đầy ma lực của Thánh Y Đằng...

      Các khách mời xung quanh ai dám phát ra tiếng động, ngay cả Ngân La cũng biết điều ngậm miệng lại, chỉ hằn học nhìn tôi.

      Thế là trong tiếng nhạc cùng với ánh sáng được dệt nên bởi ánh trăng, tôi và khiêu vũ, giống như chàng hoàng tử và bé Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích...

      -Á, làm gì thế/

      Khúc nhạc vừa dứt, Thánh Y Đằng đột nhiên bế thốc tôi lên, tôi trở tay kịp, thốt lên kinh ngạc.

      -Đương nhiên là quay về, chẳng nhẽ em cứ muốn ở mãi trong buổi tiệc quê mùa này sao?

      -Hả? Rốt cuộc là ai thế? Hình như họ coi như vị thần, chẳng phải là con của đồng nghiệp của bố tôi sao?

      Cuối cùng cũng thốt lên được nghi vấn của mình, nhưng Thánh Y Đằng chẳng lời nào, chỉ bế tôi bước .

      Uỳnh uỳnh!

      Chiếc trực thăng cất cánh, xé rách màn đêm yên tĩnh, bay vào bầu trời cao!

      Oh my God!

      Vì sao tôi có cảm giác lơ lửng thế này nhỉ?

      Tôi cố ngóc đầu khỏi ngực nhìn xuống. Á! bế tôi đứng chiếc dây thừng thả xuống từ trực thăng! Chẳng nhẽ sợ rơi xuống sao?

      Tôi sợ hãi ôm chặt lấy cổ , căng thẳng vùi đầu vào ngực .

      Đúng lúc này, đám mây đen bay qua, che lấp ánh trăng bàng bạc ban nãy, những ngôi sao bầu trời thoáng chốc càng trở nên sáng hơn.

      Ánh đèn tụ quang từ sân thượng khách sạn hắt xuống, tập trung toàn bộ người tôi và Thánh Y Đằng.

      -Mắt của ấy màu vàng! hổ danh là Nhật Thần, chỉ có người vĩ đại như Nhật Thần mới có thể khiến ánh trăng mờ , mới khiến các ngôi sao và mọi thứ có ánh sáng cõi đời này phải ngả rạp trước ...

      Bên dưới vang lên những tiếng trầm trồ.

      Phút chốc, mọi người đứng trước khách sạn trở nên náo loạn, mọi người đều ngửa mặt nhìn lên.

      , là... "Nhật Thần đại nhân"?

      Tên tiểu quỷ cùng sống với tôi hơn tháng trời dưới mái nhà chính là thiếu niên thiên tài thần bí của Tập đoàn Sun, "Nhật Thần đại nhân" mà tôi nhất?

      Giây phút đó, hơi thở của tôi dường như ngừng lại!

      Bởi vì người đó đối với tôi chỉ tồn tại như câu chuyện cổ tích, chỉ là chàng hoàng tử trong truyện tranh, nhưng giờ người đó ôm tôi. Giây phút này, tôi dường như nhìn thấy ánh mắt màu vàng của sáng lấp lánh dưới những vì sao...

      Vậy mà vào lúc này, Thánh Y Đằng bỗng dưng cúi đầu xuống, nhìn vào mặt tôi, khóe miệng nở nụ cười kì dị, khẽ vào tai tôi:

      -Đồ ngốc, tôi bỏ tiền ra thuê những thứ này đấy, cũng tồi nhỉ...

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6:

      1. Bùm tiếng, trái tim bay lơ lửng nãy giờ của tôi trở về nguyên vị.

      Cái gì chứ?

      Thế chẳng phải tôi lại vừa bị cái gã này lừa sao? ra tất cả chỉ là giả, ra chỉ là "Nhật Thần đại nhân" phiên bản giả mạo mà thôi...

      Tôi rồi mà, với cái tính cách đáng ghét của sao có thể là "Nhật Thần đại nhân" được? Vừa nãy chắc chắn là đầu óc tôi bị đoản mạch nên mới nảy sinh ảo giác như thế!

      -Hừ... chết tiệt ! Hình như tôi sắp biến trở lại rồi.

      Thánh Y Đằng cau mày, gương mặt đầy vẻ thống khổ.

      -, phải chứ, giờ chúng ta ở giữa trung đấy! Này này, kiên trì chút, lát nữa rồi hãy biến được ? Chuyện này... tài xế ơi, mau thả chúng tôi xuống ...

      Tôi vội vàng ôm chặt lấy cổ , vùi đầu vào lồng ngực , nhắm tịt mắt hét lớn.

      Trời ơi!

      Cái gã này còn bế tôi mà, nếu biến lại tôi rơi xuống phải ? Hu hu, tôi muốn chết đâu...

      -Đồ ngốc, cái gì mà tài xế? tưởng đây là mặt đất à?

      Cái giọng đùa cợt lại vang lên bên tai, giọng của Thánh Y Đằng có vẻ gì là bất thường, lúc này tôi mới hoàn hồn.

      Á á á, lại lừa tôi?

      Nhưng chiếc máy bay nhanh chóng tìm khoảng rồi đỗ xuống, chàng đẹp trai xuất lúc trước biết đến đây từ lúc nào, búng ngón tay về phía Thánh Đằng.

      -Ê, nhớ gửi tiền vào tài khoản của tôi nhé...

      -Biết rồi.

      Thánh Y Đằng ném cho cái nhìn lạnh tanh, gã thanh niên đó cười cười, làm động tác dán miệng, sau đó dừng ánh mắt xuống trước ngực tôi.

      Khụ khụ...

      nhìn gì thế? Bạn của Thánh Y Đằng cũng y như , toàn đồ dê xồm!

      -Cái dây chuyền...

      ngập ngừng mấy tiếng, chỉ vào cái dây chuyền ngực tôi. Tôi lập tức hiểu ra, tưởng rằng cái này cũng là do thuê, định tháo ra trả .

      - làm gì thế?

      Thánh Đăng hỏi tôi, giọng có vẻ giận dữ.

      - tháo dây chuyền ra trả cho người ta.

      - cần đâu! Bà thím ơi, cái dây chuyền đó tôi bỏ ra 5 tệ để mua ở cửa hàng ven đường đấy, hợp với ra phết. - trán Thánh Y Đằng nổi gân xanh, nắm chặt nắm tay, hình như rất giận dữ.

      -5 tệ. Ha ha ha... thú vị !

      Gã kia ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

      -Cậu cút được rồi.

      Dưới ánh mắt lạnh lùng của Thánh Y Đằng, gã thanh niên nhướng mày rồi bước lên chiếc xe màu đen, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

      -Bà thím, còn đứng đó làm gì? Về thôi! - Sau khi gã thanh niên kia ra về, Thánh Y Đằng giận dữ nắm tay tôi, chẳng lời nào, lôi tôi xềnh xệch về hướng tạm xe buýt.

      Cái gã này giận gì nhỉ?

      đêm trăng, dưới ánh đèn đường, chúng tôi sánh vai nhau bước , còn gió ấm áp thi thoảng lướt qua, mọi thứ đều hài hòa và yên tĩnh, như thể chúng tôi là cặp tình nhân.

      Tôi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trước ngực, trong bóng đêm, nó vẫn tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, cũng giống như , cho dù biến thành trẻ con cũng thể nào che khuất được ánh sáng tỏa ra từ con người...

      Rốt cuộc là ai?

      Vì sao tôi phát ra mình bắt đầu hơi... hơi thích ? Trời ơi! Có phải tôi điên rồi ...

      Tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho việc mình có thích Thánh Y Đằng , nhưng chuyện xảy ra tối hôm đó được đồn đại khắp trường với tốc độ ánh sáng.

      -Nghe Bối Tây Mễ của lớp 10 có quan hệ với Thái Tử gia của Tập đoàn Sun, Thánh Bách Nguyên, cũng chính là "Nhật Thần đại nhân" đấy.

      - phải chứ, cái con người "Nhật Thần đại nhân" thần bí ấy thực tồn tại sao? Đôi mắt màu vàng kim, gương mặt tuấn tú như thần mặt trời Apollo, chỉ trong vòng năm khiến Tập đoàn Sun sắp đóng cửa khởi tử hồi sinh, loại người đó có lẽ chỉ xuất trong cổ tích thôi.

      - , ? Ai chứng kiến hả, có đẹp trai như nhân vật chính Sun trong truyện tranh "Nhật Thần" được cải biên từ chính câu chuyện của ta ?

      -Con người dì của bạn học chị hàng xóm nhà tớ tham gia bữa tiệc đó mà... Hừ, cái người vẽ truyện tranh ấy là kém cỏi, "Nhật Thần đại nhân" ngoài đời trông còn đẹp trai hơn trong truyện nhiều! Khi đó ấy đứng giữa trung, ánh đèn xung quanh rọi lên người ấy, đến cả mặt trăng cũng phải nấp vào sau đám mây vì ánh sáng tỏa ra từ người ấy...

      -Á á á! Bối Tây Mễ là may mắn! Có ta ấy ? thể nào đâu!

      ...

      Tôi quấn chặt khăn lẻn vào lớp như con chuột.

      Cái bọn này là khoa trương!

      Cái gì mà ''đứng trong trung''?

      Đó là trực thăng, đúng là bọn nhà quê! Hừ, có điều tuy khi đó tôi được Thánh Y Đằng giả dạng "Nhật Thần đại nhân" ôm trong lòng, nhưng cái cảm giác ấy đúng là rất thần kỳ! Cứ như là có phép thuật vậy, mặt trăng bị mây đen che khuất, mọi ngôi sao phút chốc sáng bừng lên...

      -Này, thực muốn biến thánh bà thím à? Sao lại trùm khăn lên đầu? ...

      Tôi ngẩng đầu lên, bịt chặt miệng tiểu quỷ, thấy cái đám ngây ngô kia dường như mấy chú ý đến tôi, tôi mới ''bắt cóc'' sang bên.

      Phù!

      May mà bị phát !

      -Tất cả đều tại , đóng cái gì đóng lại đóng "Nhật Thần đại nhân"? Bây giờ ngày nào tôi cũng bị đám con kia truy hỏi. Suốt ngày chúng nó hỏi tôi có qua lại với "Nhật Thần đại nhân" . Tôi cho biết, nếu tôi mà cố thủ với trận địa bất cứ lúc nào cũng làm lộ ra đồ giả mạo là ...

      Tôi giận dữ lườm .

      -Ồ? Thế cảm thấy ra thảm hơn hay tôi thảm hơn? - Thánh Y Đằng chép miệng rồi mỉm cười độc ác.

      Hu hu...

      Tuy rằng cùng họ với "Nhật Thần đại nhân", nhưng sao hai người khác xa nhau nhiều thế? Cái gã này là xấu xa, xấu xa quá!

      -Tôi thảm hơn...

      Tôi ấm ức trả lời.

      Giờ tôi bị người ta hàng ngày dán bùa nguyền rủa và nghĩ cách bắt nạt, nếu chúng biết "Nhật Thần đại nhân" chỉ là giả chắc chắn tôi bị ném xuống sông Tam Xuyên nuôi cá mất!

      Hu hu hu...

      Thái độ của với tôi hôm qua chắc chắn chỉ là ảo giác!

      Ai có thể tin rằng gã tiểu quỷ này mới là hung thủ thực ? chừng tới lúc đó đám người kia còn tưởng tôi bị thần kinh hay mắc chứng hoang tưởng ấy chứ!


      đúng là đại ác ma, đại ác ma siêu độc ác! Mọi hoang tưởng của tôi về hãy mau tan biến thánh bong bóng xà phòng hết ...

      2. -Tiểu Đới, thế nào? Nhà ăn còn người ?

      Tôi lén lút trốn trong chỗ rẽ vào nhà ăn. Thấy Tiểu Đới từ nhà ăn ra, tôi vội vàng chạy lên hỏi , thi thoảng lại chú ý quan sát "tình địch" xung quanh.

      - đông người lắm. Haiz, Tây Mễ ơi, cậu trốn mãi như thế cũng chẳng phải cách, A Triết hứa với tớ là giúp cậu viết bài báo phủ nhận quan hệ với Sun gì gì đó.

      - ? Dạo trước chẳng phải cậu cãi nhau với ấy sao? Hu hu hu, Tiểu Đới, vì tớ mà cậu cầu xin ấy phải , khó xử cho cậu quá...

      -Tây Mễ, cậu gì thế? Tớ... tớ đâu có.

      Tiểu Đới đỏ mặt, giậm chân.

      -Á, thú cưng, đứng ngoài nhà ăn làm gì thế? - Mông Thái tử mang theo đầu đỏ rực của mình hào hứng từ gốc cây chạy ra.

      Ôi trời, là chó cún đấy à?

      Sao mà tôi đến đâu là đánh hơi thấy tôi đến đó, rồi tìm thấy tôi vậy?

      Tiểu Đới thấy cứ như nhìn thấy ôn thần, vội vàng chạy .

      -Này, Tiểu Đới... - Thấy chứ, thấy chưa, Mông Thái Tử, ai cũng ghét .

      -Thú cưng, sao ấy thấy tôi lại chạy, tôi đáng sợ thế sao? - Mông Thái tử vò đầu trông đáng , tôi bật cười thành tiếng.

      -Thái tử điện hạ, tôi đói bụng quá, có thể ăn cơm trước được ?

      Vừa nghe tôi thế, chú ý của Mông Thái Tử lập tức chuyển về phía tôi.

      -Cái gì? Vẫn chưa ăn cơm à, tôi thích thú cưng bị gầy đâu, thế nên tôi nuôi béo tốt, nếu tôi bán đấy!

      ...

      Quả nhiên coi tôi là thú cưng, lại còn là bán tôi! cũng chẳng buồn hỏi tôi chuyện với Thánh Bách Nguyên, chẳng nhẽ chưa biết tin này?

      Mông Thái tử lôi tôi vào nhà ăn như lôi con gà. Cái gã này, tôi ghét nhất là bị loi lôi lại!

      Trong nhà ăn rất vắng, chỉ có hơn chục người ngồi lẻ tẻ khắp noi. Thấy tôi bước vào, mấy bạn nam ngồi với nhau bắt đầu ghé tai thầm, chỉ trỏ, nhưng vì sợ Mông Thái Tử ở đó nên hành động quá ràng.

      -Này, mấy người các cậu xì xào cái gì thế hả?

      -... gì ạ...

      Mấy bạn nam đó rụt rè trả lời.

      -Bổn thái tử phải đút thức ăn cho thú cưng của ta, các người cút ra ngoài... - Mông Thái Tử ra lệnh, ném tôi vào chỗ ngồi, ra hiệu bảo tôi ngồi im.

      Đút thức ăn...

      Hu hu hu, nghe cứ như tôi bị biến thành thú cưng vậy, nhưng tôi là người, huống hồ tôi có người mình thích rồi!

      Hử, người mình thích...

      Lẽ nào người mình thích là Thánh Y Đằng? thể nào!

      Đau đầu quá mất! Từ khi xuất , các tế bào não của tôi có biến thành người thực vật nhỉ?

      -Thú cưng, sao cứ gõ đầu mình thế? Hạn cho trong vòng 10 phút phải ăn hết chỗ thức ăn này, nếu ăn hết ... he he, tôi đút cho từng miếng.

      Nụ cười tà ác của Mông Thái Tử khiến suy nghĩ của tôi bay bổng hành tinh Pandora thoáng chốc rơi phịch về trái đất. Tôi cúi đầu nhìn, bàn chất đầy thức ăn...

      Món cơm thịt kho tàu thơm phức của Đài Loan, suất bò bít tết, suất cơm sườn, còn có canh bí đao, nước quả, salat rau xanh...

      Trước mặt tôi xuất bao nhiêu là ngôi sao, tôi mếu máo :

      -Hu hu, tôi có phải là lợn đâu, làm sao ăn được nhiều thế, ăn đến ngày mai cũng xong...

      - sao, ông chú ở nhà ăn mà chưa được tôi cho phép dám đóng cửa đâu!

      ...

      Tôi chỉ đành nhét thức ăn vào miệng, cảm giác đói bụng ban nãy biến mất tăm mất tích sau khi nhìn thấy đống thức ăn này, giờ nhìn cái gì cũng chẳng muốn ăn!

      Đúng lúc đó có hai đứa con có cái đầu rất to qua cửa nhà ăn, tiếng chúng cứ sang sảng, vọng tới cả tai tôi và Mông Thái Tử ngồi bên trong nhà ăn.

      -Cái con Bối Tây Mễ ấy đáng ghét, có Thái tử điện hạ rồi mà còn qua lại với Thánh Bách Nguyên của tập đoàn Sun!

      -Còn xinh bằng tớ mà muốn bắt cá hai tay, cậu xem, có phải nó quá đáng lắm ?

      -Đúng thế, đúng thế...

      Roẹt roẹt!

      Bùm!

      Đỉnh đầu tôi bị bao phủ bởi mây đen dày đặc, sấm chớp ầm ầm, tôi cúi đầu nhìn bát cơm.

      - là ai? Hả, thú cưng, rốt cuộc có quan hệ với bao nhiêu thằng con trai hả? Ngoài tiểu quỷ ra, còn thằng xuất ở công viên nước lần trước, giờ lại thêm thằng thiếu gia nào nữa?

      Khụ khụ...

      Thế nào gọi là "có quan hệ với bao nhiêu thằng con trai"?

      Ba người mà ràng chỉ là đứa trẻ con thôi mà!

      Trí tưởng tượng của Mông Thái tử là quá phong phú!

      -Thực ra, thực ra...

      -Giải thích! Mau cho tôi biết, với bọn chúng đều có quan hệ gì cả, mau!! Tôi ghét nhất là bị người khác phản bội! - Gương mặt Mông Thái Tử thoáng chuyển sang màu tím, mái tóc đỏ rực như bó đuốc bốc cháy, tỏa ra làn khói đen kịt.

      -Sắp vào lớp rồi, tôi trước đây...

      Tôi bị chầm chậm đẩy tới cửa, thế là tôi quay người chạy bán mạng vào lớp.

      Trong ba sáu kế, chuồn lòa thượng sách!

      -Bối Tây Mễ!

      Tiếng hét của Mông Thái Tử gần như khiến cả trường Thâm Điền nghiêng ngả.

      * * *

      Suốt cả buổi chiều tôi sống trong vật vã đau khổ bởi công kích mạnh mẽ của đám con si tình ngu ngốc. Để báo thù, tôi cho thêm thứ vào lon Côca mà gã hung thủ chắc chắn uống trước khi tắm - bột ớt.

      Phụt...

      Thánh Y Đằng nhổ hết Côca trong miệng ra.

      Vì uống xong Côca, thân hình biến lớn nên vào phòng ngủ thay áo phông với quần bò rồi mò ra, có lẽ vì tôi bỏ quá nhiều bột ớt, bởi vậy vẫn thở hổn hển, lưỡi thè ra ngoài, cuối cùng lại cầm thêm lon Côca nữa lên.

      -Ê này, Côca mất tiền à? Sao uống nhiều thế, uống nước lọc là được rồi.

      - còn dám ?

      Hai mắt trợn ngược lên, gương mặt Thánh Y Đằng thoắt đanh lại, giơ nắm đấm lên lao về phía tôi.

      -Hu hu hu, định đánh tôi sao? Á, người đâu, cứu mạng tôi, bạo lực gia đình! - Tôi chiu vào gầm bàn, hét lớn.

      - ra đây cho tôi!

      -Tôi ra, đồ xấu xa, cũng may mà tôi phải bạn của , nếu chắc chắn thường xuyên đánh tôi! Hu hu hu...

      - thế là muốn làm bạn của tôi?

      -Ai... ai thèm làm bạn ! Hừ...

      -Nha đầu, mà ra tôi đánh nữa, thế nào?

      -Hừ! Chắc chắn là lừa để tôi ra, sau đó tẩn tôi, thâm độc lắm...

      -Thế cứ ở trong đó ! - Thánh Y Đằng nhún vai, thản nhiên ngồi xuống sô-pha, ung dung nhắm mắt ngồi điều hòa và uống Côca.

      ...

      Kính coong.

      Chuông cửa reo lên, trốn dưới gầm bàn, tôi giật nảy mình, đầu va phải bàn.

      -Đau quá! Á, đừng ra mở cửa, ngộ nhỡ là đám con si tình đáng sợ ấy tới thăm dò hành tung của sao? Ui da, đau quá...

      Thấy Thánh Y Đằng ra gần cánh cửa, sắp đưa tay ra mở, tôi vội vàng ngăn lại, thế là đầu tôi lại bị đụng phát nữa.

      Hu hu, chắc chắn là sắp bị cục u khổng lồ rồi.

      Có điều ám ảnh mà bọn con ấy để lại cho tôi quá lớn, hoàn toàn có thể khiến tôi quên bản thân mình!

      - Lúc nào cũng vội vàng hấp tấp, vốn thông minh, đừng có biến thành người già trì độn đấy! - công lực "độc mồm" của Thánh Y Đằng chỉ tăng chứ giảm.

      câu quan tâm mà bị bẻ cong hẳn !

      Tôi xoa đầu, vừa nguyền rủa vừa nhìn ra ngoài qua mắt thần.

      3. Nhìn qua mắt thần, tôi thấy bên ngoài có người đàn ông với gương mặt xăm trổ hung dữ như sói hoang, tôi sợ hãi đến mức chỉ dám lí nhí hỏi:

      -Ai... ai đấy ạ?

      -Thằng ranh tên Thánh Bách Nguyên trốn trong nhà này phải ? - "Ông chú sói hoang" gằn giọng hỏi.

      Trời ơi!

      Trông ông ta như đại ca xã hội đen ti vi vậy! Có phải là cái bọn chuyên bắt cóc người thực tưởng Thánh Y Đằng là thiếu gia của Tập đoàn Sun nên tìm đến đây ?

      Tôi có nên giải thích với ông ta ?

      được, đựợc! Kẻ xấu chắc chắn nghe lời tôi! Chắc chắn ông ta cho rằng tôi lừa ông ta!

      Hu hu... tai họa mà Thánh Y Đằng gây ra là khủng khiếp! chừng sau khi bọn xấu đó phát ra mình bắt nhầm người tức quá mà giết sao?

      Nghĩ tới đây, tôi lao vút tới bên Thánh Y Đằng, đẩy vào tủ quần áo. thoáng khựng lại, sau đó giận dữ lên tiếng.

      -...

      Tôi cuống cuồng bịt miệng lại, nhưng ngờ bị cái ghế chắn ngang, hai người thuận thế ngã nhào vào tủ quần áo.

      Thánh Y Đằng trợn tròn mắt, tôi cũng trợn tròn mắt, hai người cứ nhìn nhau như thế, cảm thấy đôi môi tiếp xúc với nhau, dường như mọi thứ xung quanh đều còn tồn tại, chỉ còn lại hai trái tim đập điên cuồng...

      Mười mấy giây sau, tôi đỏ mặt đẩy Thánh Y Đằng vẫn trợn tròn mắt ra.

      Trời ơi, vừa nãy...

      Tôi đẩy Thánh Y Đằng ngã vào tủ quần áo, lại còn hôn ? Tuy rằng lúc trước ngã ống nước xuống tôi cũng hôn rồi, nhưng khi đó vẫn là đứa trẻ, nhưng, bây giờ... bây giờ tôi cũng muốn trốn vào tủ quần áo. Hu hu hu, mặt tôi nóng quá, xấu hổ quá...

      Cốc cốc cốc.

      Thấy tôi mở cửa, ''ông chú sói hoang'' lại gõ mạnh cửa lần nữa.

      -Có ai ? Nếu mở cửa là tôi giận đấy nhé! Tôi mà giận hậu quả rất nghiêm trọng đấy nhé! - Khẩu khí của người đó nghe đáng sợ.

      -Là kẻ xấu xa độc ác, trốn trong đó đừng có ra đấy. - Tôi đóng cửa tủ quần áo lại, thấy má Thánh Y Đằng cũng thoáng ửng đỏ.

      A, cũng biết xấu hổ sao? Ha ha ha...

      Tuy cười lớn có thể làm giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng tô, nhưng tôi vẫn sợ lắm! Trời ơi! Tôi sắp chạm vào nắm đấm cửa, sắp mở cửa rồi...

      Lát nữa ông chú đáng sợ đó có đánh tôi ? Hay là lao thẳng vào nhà tôi đập phá đồ đạc, hoặc là kề dao vào cổ tôi hỏi tung tích của Thánh Y Đằng?

      Đêm yên tĩnh, những vì sao chớp mắt, ngáp dài. Ánh sáng của mặt trăng chiếu qua khung cửa sổ, để lại những vẹt lốm đốm treensanf nhà.
      -Đứng ở cửa làm gì? Ngồi !
      Tôi ngơ ngác nhìn “ông chú sói hoang” thản nhiên vào nhà rồi ngồi lên sô-pha, sau đó chỉ vào sô-pha, sai bảo tôi như chủ nhân.
      -Tôi… tôi đứng là được rồi ạ
      Tôi cúi đầu nhìn ngón chân, có đủ dũng khí để nhìn vào gương mặt đáng sợ đó.
      -Căn nhà này bày trí đẹp ra phết… - “Ông chú sói hoang” lại lên tiếng.

      Chú ơi, rốt cuộc chú tới đây làm gì?

      Tôi dám hỏi, bắt đầu cúi đầu vẽ tranh bằng mắt, còn trợn mắt lườm Cục Xương co mình nằm trong góc nhà. Tức chết mất! Bình thường sủa inh ỏi, bây giờ sao nhảy ra để cứu chủ nhân đáng thương của mày?

      Hừ, quả nhiên là kẻ chỉ biết bắt nạt người yếu hơn!

      - sống mình hả?

      “Ông chú sói hoang” hỏi câu rất mờ ám, ông ta bỗng dưng đứng bật lên, về phía tôi. Thân hình cao lớn của ông ta khiến tôi có cảm giác hoảng sợ tột độ.

      -Đúng… đúng ạ…

      Tay tôi run bần bật, con dao cầm theo phòng thân rơi xuống đất.

      Cạch!

      thanh chói tai vang lên phá vỡ yên tĩnh kỳ dị của căn phòng.

      -Dao? – Giọng của “ông chú sói hoang” bắt đầu trở nên nghiêm khắc và hung hãn.

      Tôi nghe tháy có tiếng động vang lên từ tủ quần áo. Á, được, thể chạy ra đây vào lúc này.

      -Ha ha, dao gọt táo, gọt táo ạ… - Tôi vội vàng nhặt con dao dưới đất lên, lớn về phía tủ quần áo.

      -Vậy sao? – Trong giọng đầy nghi ngờ, nhưng “ông chú sói hoang” cũng truy cứu nữa mà đột nhiên nắm tay tôi, kéo tôi về phía sô-pha.

      Hu hu…

      Chẳng nhẽ ông ta định làm gì tôi?

      Tôi sợ hãi run rấy khắp người, nhưng lại muốn kêu cứu – như thế làm lộ Thánh Y Đằng. Tôi đành phải ngậm chặt miệng, nhắm chặt mắt, dám đối diện với việc sắp xảy ra.

      -Này, nhắm mắt vào làm gì? Lại đây chơi trò chơi với tôi!

      Hả?

      Tôi bất giác mở mắt ra, phát “ông chú sói hoang” ngồi bên cạnh tôi, tay cầm món đồ chơi chơi rất vui vẻ!

      Lạch cạch…

      đám quạ đen rơi hết xuống đất.

      -Chú ơi, còn sớm nữa, chú tới nhà tôi có việc gì ạ? – Tôi hỏi thăm dò.

      “Ông chú sói hoang” quay đầu lại, trợn mắt vẻ vui:

      -Sao hả, chỉ có cái gã thiếu gia gì đó mới được tới nhà sao?

      Tim tôi đập loạn, mục tiêu của “ông chú sói hoang” quả nhiên là Thánh Y Đằng! đúng, vì sao tôi nghe giọng điệu ông ấy có vẻ giận dỗi? Cứ như là ghen.

      -Ai? Chú ai ạ? – Tôi hỏi đầy cảnh giác.

      -Cái gì? cũng bắt chước thằng tiểu quỷ đó gọi tôi là “chú”? Đồ thú cưng đáng ghét! – “Ông chú sói hoang” giận dữ bốc hỏa đầu, bỗng dưng lại nhớ ra điều gì đó, bèn tới trước gương ngắm nghía lát, sau đó lập tức nổi cáu, nhảy dựng lên xé lớp da mặt, ném xuống đất.

      -Lão già chết tiệt, nhân lúc mình ngủ đeo cho mình cái thứ đồ ấu trĩ này!

      Sau đó lại nguyền rủa thêm câu.

      Hai mắt tôi trợn tròn, tôi nuốt nước bọt, thận trọng bước lên, sau 30 giây nhìn thẳng vào gương mặt đó, chấp nhận thay đổi đến cách đột ngột.

      sai, cái người vô cùng đáng sợ với mái tóc đỏ rực, từng sợi tóc dựng đứng lên như lông nhím ấy chính là Mông Thái Tử.

      -Ha ha, Thái tử điện hạ, chơi trò rắn lột da sao? – Tôi đá cái mặt nạ đáng ghét dưới chân , cười ha hả để vãn hồi khí ngượng ngập với .

      Hóa ra chiều nay Mông Thái Tử ngủ ở nhà Thái Tử Mạnh, tôi còn tưởng giận, đúng là kẻ khó nắm bắt, có điều Mông Hoàng Thượng là thú vị, lớn thế rồi mà còn chơi trò này…

      -Thú cưng, đừng hòng chuyển chủ đề, tôi ngửi tháy có mùi người lại trong nhà này. – Mông Thái Tử hít mũi, nghiêm túc nhìn tôi.

      Ngất mất! là chó săn à…

      -Sao… sao có thể? Tôi toàn sống mình mà!

      - dối! – Đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn tôi, khiến tôi suýt chút nữa quỳ xuống mà hét lớn: Thanh Thiên đại lão gia, tôi có tội, tôi có tội. Sau đó khai toàn bộ chuyện Thánh Y Đằng giả dạng “Nhật Thần đại nhân”.

      -Đây chẳng phải là đôi giày của thằng tiểu quỷ sao? phải ở cùng nó sao? – Mông Thái Tử chỉ vào đôi giày ở chỗ cửa ra vào, chất vấn.

      Kính coong.

      Chuông cửa lại lần nữa vang lên vào thời khắc quan trọng, tôi lập tức chạy ra cửa như làn khói, nhưng hai người đứng ngoài cửa mỉm cười với tôi là…

      Bố mẹ?

      Tôi đóng rầm cửa lại, trong đầu chỉ có suy nghĩ – được để họ thấy Mông Thái Tử!

      -Thú cưng, như thế là ý gì? Ngoài cửa có ma sao?

      Mông Thái Tử ngây thơ lại gần, nhưng bị tôi túm láy cổ áo, sau đó hùng hổ ném vào tủ quần áo trong phòng ngủ, nhốt trong đó.

      Kính coong.

      Chuông cửa lần nữa vang lên.

      Tôi chầm chậm ra mở cửa, cố nặn ra nụ cười vô cùng khó coi:

      -Bố mẹ, sao bố mẹ lại về? Sao gọi điện trước cho con?

      Hơn nữa còn về đúng vào lúc này!

      -Con cưng, bố mẹ muốn dành cho con ngạc nhiên mà! – Ông bố mặc cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói chớp mắt nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi quả trứng khổng lồ hình elip:

      -Đây là quà cho con.

      Trán tôi phụt ra mấy tia khói đen, tôi chỉ vào quả trứng, hỏi:

      -Đây là gì ạ?

      -Là người máy nhạc Ruby biết ấp trứng, còn chỉ cần bỏ nó vào tủ lạnh, ba ngày sau nó phá vỏ chui ra. Khi nào nó nở rồi, con muốn nghe bài gì, nó đều hát cho con nghe…

      -Thôi bỏ , con thích dùng MP4 hơn.

      “Gâu gâu gâu…”

      Cục Xương thấy mẹ tôi lập tức chạy lại gần, nhảy lên lòng bà. Mẹ tôi bế nó lên
      vuốt ve, sau đó len lén ngó đầu nhìn quanh, hưng phấn gọi:

      -Ôi! Con cưng, con rể tương lai của mẹ đâu rồi?

      -Cái gì mà con rể tương lai? Mẹ, mẹ đừng có linh tinh!

      Tôi bực mình giậm chân.

      Người mẹ có phải là Thánh Y Đằng ? Từ lúc nào biến thành con rể tương lai của mẹ vậy? Trời ơi! tới Thánh Y Đằng, suýt nữa tôi quên mất! Bố mẹ còn biết chuyện Thánh Y Đằng biến do bị tôi nguyền rủa, lát nữa tôi biết giải thích với họ như thế nào đây!

      Giải thích câu chuyện mê tín với hai nhà khoa học hàng đầu của đất nước, liệu có phải là đàn gảy tai trâu nhỉ? Chắc họ tin đâu nhỉ?

      -Ôi trời, bà xã thân ơi, em đừng có nóng ruột quá! Tuy hai đứa ở với nhau lâu rồi, nhưng chuyện đính hôn cứ chờ tới khi tốt nghiệp trung học rồi hãy .
      Lời của bố cứ như quả bom nổ tung trong căn nhà chung cư.

      -Cái gì mà đính hôn? Bố vừa gì thế?

      -Ha ha ha… là thế này, mẹ của con rể tương lai với mẹ con ngày trước là bạn thân, hồi hai người mang thai, bọn mẹ hẹn nhau, nếu mẹ sinh con mẹ gả con cho con trai của ấy. Ai ngờ ấy vừa sinh con chưa bao lâu hai vợ chồng bị tai nạn qua đời, hu hu hu… là đáng thương quá, ông xã phải ?

      -Đúng thế… thế nên bố với mẹ con bàn nhau rồi, bố mẹ nhất định phải tuân thủ lời hứa, để họ an lòng. – Bố thương ôm mẹ giàn giụa nước mắt, dỗ dành.
      Bố mẹ Thánh Y Đằng qua đời rồi? Thế nên tính cách của mới quái đản, lạnh lùng như thế? là đáng thương! Tôi có nên đối xử với tốt hơn chút nhỉ?

      Nhưng… nhưng mà kiểu chỉ định hôn nhân từ khi còn ở trong bụng thế nay cũng là quá!

      -Bố mẹ, bố mẹ đóng phim thần tượng à? Sao trong thực cũng có những
      chuyện như thế này? Mà bố mẹ bao giờ với con đâu.

      Tôi nghiến răng, trừng mắt.

      -Chuyện này… là do bố mẹ sợ con chấp nhận được nên cứ trù trừ mãi, sau đó quyết để hai đứa sống thử với nhau thời gian rồi tính sau! – Mẹ rụt rè , mắt sáng lấp lánh.

      Tôi thở dài, lườm mẹ cái, hỏi:

      -Cái gã Thánh Y Đằng đó có biết ?

      -Đương nhiên là nó biết! Nó còn bảo bố mẹ cho nó xem ảnh của con từ tới lớn, đến cả bức ảnh con nằm trong nôi nó cũng xem rồi, ha ha ha…

      Cái gì?

      biết? Đồ đáng ghét, thế mà giả bộ như hay biết gì!

      -Sao bố mẹ có thể tùy tiện quyết định chuyện đại của đời con như thế/

      -Mẹ cũng muốn hỏi ý kiến của con, nhưng khi đó con vẫn còn nằm trong bụng mẹ mà! – Mẹ làm ra vẻ đương nhiên, là tức chết được!

      -Dù thế cũng được!

      -Hu hu… ơi, xem con bảo bối của hung dữ với bà mẹ đáng của nó kìa, mà còn giúp em? – Mẹ tôi nước mắt lưng chòng, giả bộ đáng thương.

      Điệu bộ của mẹ giống y như Thánh Y Đằng!

      -Được rồi, chuyện này để sau hãy , tóm lại là bố mẹ thể giữ lời hứa được… Đúng rồi, nó ở quen chưa? Dược tính của “Đại ma hoàn” qua mạnh, nếu phải nó kiên trì đòi bằng được bố cũng cho nó uống đâu, người bình thường thể chịu đựng nổi tác dụng phụ của nó.

      Bố vỗ vai mẹ, ra tủ lấy ly trà, pha ly, ngồi xuống sô-pha vừa uống trà vừa chuyển chủ đề.

      -“Đại ma hoàn”? Đó là cái gì? – Tôi tò mò hỏi.

      Chẳng nhẽ còn có chuyện gì mà tôi biết?

      Bụp bụp!

      Roẹt roẹt!

      Đúng lúc tôi định hỏi cho tình hình cái tủ quần áo trong phòng ngủ bỗng dưng rung dữ dội rồi phát ra thanh, thu hút chú ý của tôi và bố mẹ.

      4. Chết rồi! vừa nãy khi ném Mông Thái tử vào đó tôi quên mất là Thánh Y Đằng cũng ở bên trong. Trời ơi, nếu Mông Thái Tử phát ra Thánh Y Đằng biến lớn trốn trong tủ quần áo quậy tung trời lên mất!

      -Tiểu quỷ chết tiệt, sao mày cứ ngọ nguậy thế hả, bực cả mình, mày biết là cái tủ quần áo này rất sao?

      Đầu của Mông Thái Tử thò ra ngoài tủ quần áo, sau đó là Thánh Y Đằng bị đá ra ngoài lăn lông lốc.

      -Cũng may.

      Cũng may Thánh Y Đằng biến rồi…

      Nhìn Thánh Y Đằng biến bị bọc trong đống quần áo, tôi hít sâu hơi, cảm giác như được giải thoát từ địa ngục về với trần gian.

      -Hu hu, chị Tây Mễ, ông chú đáng sợ này là quái vật, dám dùng chân thối đá em! Hu hu hu… - Thánh Y Đằng nước mắt lưng tròng nhào vào lòng tôi.

      Trán tôi lập tức xuất hiên ba sợi khói đen.

      lại bắt đầu diễn kịch rồi!

      Khóe miệng giần giật, tôi giả bộ dỗ dành , nhưng thực ra véo mạnh cánh tay .

      Bố mẹ nhìn chằm chằm vào Mông Thái Tử và Thánh Y Đằng hồi lâu rồi đột nhiên mẹ kích động phun ngụm nước trà trong miệng ra:

      -Oa! Con , trong tủ nhà mình còn giấu chàng đẹp trai nữa cơ à?

      Mẹ ơi, mẹ đừng có làm loạn hơn nữa được ?

      Con cưng, chàng trai tóc đỏ này là ai thế, sao lại xuất hiên ở nhà mình? – Bố đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi.

      -Cháu chào chú ạ, cháu tên là Mông Thái Tử, là bạn của Tây Mễ, chuyện vừa nãy cháu xin lỗi, cháu cố ý trốn trong tủ đâu, lúc cháu tới tìm Tây Mễ chú về. Chắc ấy cảm thấy để chú nhìn thấy cháu hay lắm nên mới bắt cháu trốn .

      Mông Thái tử cung kính giải thích, thay đổi hoàn toàn tác phong ngang ngạnh thường ngày, lời khiêm tốn, lễ phép, khiến bố tôi gật đầu như bổ củi.

      -Ha ha ha, sao, sao, bạn bè mà, nên thường xuyên lại với nhau. – Mẹ tôi cười híp cả mắt, sau đó ghé sát tai tôi thầm, - Con , dạo này đào hoa ghê.

      -Cháu chà chú dì.

      Thánh Y Đằng có vẻ hài lòng khi Mông Thái tử trở thành tâm điểm chú ý, cũng ngoan ngoãn chạy lại chào bố mẹ tôi.

      Thế là ánh mắt của bố mẹ lập tức tập trung vào người , nhìn chằm chằm vào gương mặt xíu của , rồi chẳng năng gì…

      Muốn chết à! ai tưởng bị câm cơ chứ. Nhất là vào lúc này, Mông Thái tử cũng ở đây, giờ tôi phải giải thích thế nào với bố mẹ rằng Thánh Y Đằng biến mất và trong nhà xuất thêm thằng tiểu quỷ đây?

      Nhưng…

      -Ha ha, Y Đằng, chào con, con ở nhà chú có quen ? – Bố tôi cười hiền lành, tiếp tục uống trà.

      -Đúng đấy, nếu có chõ nào quen phải ra, để Tây Mễ giải quyết cho con… - Mẹ tôi cũng cười vui vẻ phụ họa.

      - ạ, con sống rất quen.

      Thánh Y Đằng tiếp lời mẹ, cười rạng rỡ.

      Đâu chỉ là quen? Cái gã này coi nhà tôi thành nhà từ lâu rồi! Tôi bực bội lẩm bẩm.

      Có điều lạ nhỉ? Sao họ nhận ra ngay đó là Y Đằng? Hơn nữa còn có vẻ gì là kinh ngạc? Chẳng nhẽ đây là khả năng chịu đựng của các nhà khoa học?

      Bố mẹ, bố mẹ lợi hại!

      Sau đó, Thánh Y Đằng quay người lại với Mông Thái Tử:

      -Ông chú, muộn rồi mà cứ ở nhà người ta mãi hay đâu, về !

      -Tiểu quỷ, tao rồi, mày mà gọi tao là ông chú, tao tẩn mày!

      -Chả trách chị Tây Mễ thích ông, ông chú tính tình thô bạo như thế làm sao có bạn được.

      -Cái gì? Thú cưng sao lại thích tao? Hừ hừ, tao có bạn ư? Bổn thái tử có đám con xép hàng dài ở trường Thâm Điền đấy!

      -Ông chú ngu ngốc…



      Haiz, hai người này cứ đụng nhau là như cừu với sói vậy.

      Điều khiến tôi hết là bố mẹ tôi có vẻ rất hí hửng quan sát trò chơi lườm nhau của Thánh Y Đằng và Mông Thái Tử, thế còn bình luận xem ai thắng…

      Hai người cãi cọ hồi, Mông Thái Tử cũng may là biết điều, sau khi chào bố mẹ tôi chuẩn bị ra về.

      -Lần sau lại tới chơi nhé! – Mẹ tôi nhiệt tình tiễn ra tận cửa.

      -Cháu chào ạ.

      Mông Thái tử gật đầu với mẹ tôi, sau đó còn thò cổ vào với tôi:

      -Thú cưng, thằng tiểu quỷ này là người ngoài hành tinh, đừng trúng bẫy của nó nhé.

      Gương mặt Thánh Y Đằng thoắt tái xanh, định mở miệng “đấu” tiếp với Mông Thái Tử tôi bịt miệng lại.

      Ặc ặc, nếu cứ tiếp tục như thế đến bao giờ mới xong!

      Có điều cuối cùng Mông Thái Tử cũng ngoan ngoãn ra về, nhà tôi cũng yên tĩnh trở lại.

      -Bố mẹ, về chuyện của tiểu quỷ…

      Tôi định trình bày thực với bố mẹ.

      -Chuyện đó để sau hãy … ông xã, em buồn ngủ quá, ngồi máy bay mệt, em chưa quen được với múi giờ. – Mẹ tôi ngáp dài, vươn vai rồi về phòng ngủ.

      -Bà xã thế làm cúng thấy mệt, ngủ với em. – Bố tôi theo sau lưng mẹ, còn xoa vai cho mẹ.

      -Này… rốt cuộc bố mẹ có muốn nghe con giải thích hả?

      Nhưng rầm tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng lại, chỉ còn mình tôi vẫn giận dữ đứng ngoài phòng khách, Thánh Y Đằng nghịch món đồ chơi mà Mông Thái tử mang tới trước đó, lại còn vừa chơi vừa chu miệng :

      -Hừ! Đồ chơi kiểu quái gì thế này! Đúng là chỉ hợp với con khỉ.

      Ha ha…

      Nhìn cái miệng chu lên của trông đáng quá, dễ coi hơn bộ mặt u ám thường ngày rất nhiều.

      Chờ chút!

      Vừa nãy bố mẹ tôi vào phòng ngủ mà giờ Thánh Y Đằng ở, họ vào đó rồi tối nay gã này ngủ đâu? Nhưng ngoài chuyện này, dường như tôi còn chuyện quên tính sổ với !

      Tôi giằng lấy món đò chơi trong tay :

      -Tiểu quỷ, tôi hỏi , có phải ngay từ đầu biết chuyện chúng ta được hứa
      hôn ? Vì sao với tôi?

      - với có ích gì?

      Thánh Y Đằng lạnh lùng hỏi ngược lại.

      -Có ích gì? Đương nhiên là tôi có quyền biết thực chứ! Với lại như thế tôi còn có thể đề phòng , để mình … Thích chứ!

      Lời ra tới miệng rồi mà còn phải nuốt lại, tôi hoang mang biết nên làm thế nào, vừa nãy tôi gì thế? Rốt cuộc là tôi gì thế? Sao tôi lại có suy nghĩ đó?

      Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Tôi với Thánh Y Đằng…

      -Cưng, mấy hôm nay vẫn muốn hỏi, có phải người bạn trai đầu tiên của em . Giờ nghe bạn em thế, yên tâm rồi. vinh hạnh vì là người đầu tiên phát ra vẻ đẹp, tốt bụng của em…

      Lần đó ràng tôi biết là chỉ dối, nhưng trái tim tôi vẫn thể tự chủ, đập điên cuồng.



      -Sao thế, em ? Giận vì đến trễ sao?

      Những lời thân mật thốt ra từ miệng sao mà nghe kỳ cục quá.

      Bỗng dưng, quỳ xuống trước mặt tôi, kéo tay tôi, nhàng đặt lên đó nụ hôn, đôi môi lành lạnh và mềm mại của chạm vào da thịt tôi, cả người tôi như bị điện giật.

      -Có thể tha thứ cho ?

      Á…

      Vì sao ánh mắt của lại quyến rũ như vậy?

      Tuy trang phục của rách nát tơi tả, nhưng nhất cử nhất động của đều rất phong độ, nhìn tôi chăm chú, dường như tất cả mọi người xung quanh đều tồn tại, chỉ có tôi là duy nhất…

      Lần đó, có trang phục lộng lẫy, nhưng ánh mắt nhìn tôi khiến tôi khó quên…

      Tôi thực thích rồi sao?

      - ngẩn ngơ ra đó làm gì? Để cái gì? còn chưa xong! – Bàn tay của Thánh Y Đằng huơ huơ trước mắt tôi, khiến tôi sực tỉnh.

      - có gì!

      Tôi hoảng hốt lùi về sau bước, rồi trốn vào phòng mình, đóng cửa lại.

      Cốc cốc!

      Tiếng gõ cửa vang lên, giọng trẻ con của Thánh Y Đằng vọng vào:

      -Bà thím, lại làm sao thế hả? Hôm nay tôi có chỗ ngủ, chúng ta ngủ chung phòng .

      Ngủ chung phòng? Cái gã này dám thế à! Lúc này ở cùng trong khoảng gian khiến tôi thấy khó thở lắm rồi…

      -Ai thèm ngủ chung phòng với , ngủ ở sô-pha .

      Tôi gần như nhảy dựng lên, vơ vội cái chăn, hé cửa ra chút rồi ném chăn ra ngoài, sau đó lại lập tức đóng cửa lại, tôi to để nghe thấy tiếng tim đập mạnh của tôi.

      -Bà thím, bà ngược đãi trẻ con đấy!

      Thánh Y Đằng vẫn buông tha.

      -Trẻ con? làm ơn đừng giả bộ nữa…

      Ai cho tôi biết rốt cuộc vì sao cái gã này có thể ăn ngông cuồng và mặt dày như vậy? Tôi thực muốn dùng cái thước dây để đo xem rốt cuộc mặt dày bao nhiêu?

      -Tôi gọi cho đường dây nóng về bạo lực gia đình đấy nhé!

      - , … - Tôi dứt khoát chui vào trong chăn, bịt chặt tai lại, muốn nghe gì nữa.

      Có lẽ vì quá mệt nên lát sau tôi ngủ thiếp . Tôi cảm thấy hình như có người mở cửa phòng tôi, lặng lẽ ngồi ở mép giường, lặng lẽ quan sát tôi, khiến tôi an lành chìm vào giấc mơ đẹp…

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :