1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Mễ Mễ Lạp (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3. Thế là chúng tôi tới khu ẩm thực của công viên nước. Nhưng giọt nước còn đọng tóc Mông Thái Tử tong tỏng xuống chiếc áo phông mà mặc bừa lên người, uể oải ngồi xuống cái ghế ở sát cửa sổ, đưa cho tôi chai nước cam.

      Tôi nhấp ngụm nước.

      Khụ khụ, chắc chắn là định quyến rũ tôi, Bối Tây Mễ, mày phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!

      -Thú cưng, đây là lần chơi vui nhất trong cuộc đời tôi đấy, xem ra làm thú cưng cũng được ra phết, có giá trị lắm.

      Bốc khói...

      Chỉ nghe câu trước còn thấy được, sao cái câu sau... thế nào là "có giá trị"? Nghe cứ như là sản phẩm giảm giá ở siêu thị ấy! Phát điên lên được...

      -Ấy? Thánh Y Đằng đâu thấy nhỉ?

      Tôi nghĩ chuyển chủ đề tốt hơn, để đỡ tức điên lên vì .

      Cái...

      Gọi cái tên này cứ thấy quái quái làm sao!

      Nhưng giờ tôi chỉ biết phải là tiểu quỷ, ngoại hình thực của cũng được coi là đẹp trai, trôi thể cứ gọi là tiểu quỷ này, cậu bé kia được...

      Ôi, mệt !

      - Y Đằng, chờ em với...

      lâu sau, Điềm Tâm theo sau Thánh Y Đằng từ phòng thay đồ của nam chạy ra.

      Làm ơn ! Chẳng nhẽ con bé theo vào tới tận phòng thay đồ nam? Chết mất... trẻ con bây giờ bạo thế!

      -Điềm Tâm, cẩn thận chứ!

      Điềm Tâm hấp tấp quá nên thân hình bé giẫm phải chiếc váy công chúa của mình, thế là ngã nhào về phía trước.

      Trong những câu chuyện cổ tích, chắc chắn lúc này hoàng tử xuất để cứu tiểu công chúa, thế là Thánh Y Đằng tiện tay đưa ra ôm lấy công chúa Điềm Tâm xinh đẹp...

      N giây sau.

      Tôi vừa ngáp vừa nhắc nhở công chúa Điềm Tâm vẫn còn đỏ mặt.

      -Em Điềm Tâm, Y Đằng của em nhà vệ sinh, em mau sang đây uống sữa .

      -Ồ... mặt em đỏ quá, lúc nãy Y Đằng đỡ em trông đẹp trai! Sau này lớn lên, nhất định em cưới ấy, chị ơi, chị thấy được ?

      Á khẩu.

      Công chúa Điềm tâm chẳng nhẽ lại thích Thánh Y Đằng ?

      Đúng là tạo nghiệt...

      -Được thôi, giúp em theo đuổi nó, bắt nó cưới em... - Mông Thái Tử vỗ ngực, thề thốt với Điềm Tâm.

      Trán tôi lập tức xuất mấy sợi khói đen.

      -Thú cưng, thấy ý của tôi thế nào? Ha ha ha, hai người chúng ta làm phụ huynh để quyết định chuyện hôn này hé... Nào chúng ta cạn ly!

      Cạn ly cái đầu !

      Này này này, tay của bị tàn phế rồi hay sao? Sao cứ khoác lên vai tôi vậy, như thế trông là mờ ám!

      Tôi thận trọng định bỏ tay xuống, ngờ Mông Thái Tử phát ra, lườm tôi cái rồi dùng giọng điệu siêu nguy hiểm hỏi tôi:

      - muốn dịch tay tôi ra hả? Tôi là chủ nhân của đấy, chẳng nhẽ muốn chống đối tôi sao? Xem ra vẫn chưa giác ngộ ra nhỉ?

      -Ha ha, ha ha ha, đâu, đâu...

      Tôi ủ rũ rụt tay về đặt lên đùi. Bối Tây Mễ, tao coi thường mày, đứng trước thế lực độc ác khuất phục, mày phải đừng lên đấu tranh tới cùng mới đúng chứ...

      -Lại đây!

      -Hả?

      - trán có nhiều mồ hôi quá, lại gần đây để tôi lau cho!

      Chưa kịp phản ứng lại, tôi thấy bàn tay cầm chiếc khăn thơm mùi nước hoa lau trán tôi, đôi mắt màu xanh của nhìn tôi chăm chú, chiếc khăn tay thoang thoảng mùi hương...

      Khụ khụ!

      Khăn tay...

      Tôi có nhìn nhầm ? người Mông Thái Tử mà cũng có thứ này sao?

      -Hử, đây là khăn tay sao?

      -Hình như là... tóm lại biết là con bé nào nhét cho tôi, tôi thấy cũng được nên để lại dùng.

      đám quạ đen vẫy cánh bay qua đầu tôi, bay về nơi xa lắm.

      Còn tưởng là phát ra mặt người khác biết của Mông Thái tử, đáng tiếc...

      * * *

      -Bỏ tay của ra khỏi người con của tôi! - Bỗng dưng, tôi cảm giác sau lưng có đám mâu đen. Người có thể với giọng điệu lạnh lẽo của băng đá ngàn năm này chỉ có thể là...

      Tôi quay phắt người lại mái tóc màu vàng kim ướt nước, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, chiếc áo sơ mi đen bằng lụa khiến thân hình cao ráo của càng trở nên tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách tỏa ra tia sáng lạnh lẽo và quyến rũ.

      Lúc nào...

      Thánh Y Đằng lại biến thành người lớn rồi? Hơn nữa dường như là có chuẩn bị từ trước, nên mang theo bộ quần áo để thay.

      -Ranh con, mày chuyện với tao sao? Cái gì mà người con của mày? ta là thú cưng của tao! - Mông Thái Tử những buông tôi ra mà còn đặt mạnh "móng vuốt" lên thắt lưng tôi.

      Đúng vào lúc này...

      Bụp!

      việc xảy ra quá thần tốc, có lẽ chỉ giây sau, tôi bị Thánh Y Đằng ôm trọn vào lòng, còn Mông Thái Tử trợn tròn mắt kinh ngạc, dường như dám tin những điều này.

      -Này, thằng ranh, mày thế là có ý gì? Muốn cướp từ trong tay Mông Thía Tử tao sao?

      Mái tóc đỏ rực của Mông Thái Tử dường như bốc cháy.

      - ấy vốn là của tao.

      Thánh Y Đằng nhún vai.

      -Ôi trời ơi, hai người này, cái gì mà của của tôi, tôi là người cơ mà, các người thể giành giật tôi như món đồ được, phải hỏi ý kiến của tôi trước chứ.

      Tôi thực nhịn được nữa, hai người này chẳng tôn trọng nhân quyền của tôi chút nào, ném tôi sang bên, là quá đáng!

      Nhất là cái gã xấu xa Thánh Y Đằng, rốt cuộc là dây thần kinh nào của bình thường, chạy ra đây dọa người, tôi là người con của , tôi nghic chắc là muốn trả thù tôi đây mà...

      -Được, thú cưng, , người đàn ông này là ai?

      - ấy...

      Tôi vừa định phủ nhận toàn bộ quan hệ với Thánh Y Đằng tai tôi bỗng nóng bừng lên, lời cảnh cáo vang lên bên tai tôi:

      -Lần trước hứa với tôi rồi, được từ chối bất cứ việc gì tôi bắt làm, bây giờ phải với con khỉ đỏ này... tôi là bạn trai .

      -Bạn trai? ... Chẳng phải rất ghét tôi sao?

      -Đừng có tưởng bở, tôi chỉ thích con khỉ đỏ này mà thôi...

      -Nhưng... thích liên quan gì tới tôi? Với lại mà bắt tôi thế liệu có đối phó được với ta ?

      -Xem ra cũng giống y như con khỉ này, ngu si... chỉ cần làm theo lời tôi là được rồi! Nếu tôi hôn trước mặt mọi người.

      Đồ xấu xa, lúc nào cũng uy hiếp tôi, hơn nữa sao cứ phả hơi vào vai tôi thế, nóng quá, nóng quá, đỉnh đầu tôi sắp bốc hơi rồi...

      -Các người dám thầm thân mật trước mặt tôi, chán sống rồi sao? - Mông Thái tử nổi trận lôi đình, quát lớn. -Thú cưng, thằng ranh con này là ai?

      -... ấy là bạn trai tôi. - Tôi miễn cưỡng bé xíu.

      -Cái gì? thể nào, tuyệt đối thể! Thú cưng, lừa dối chủ nhân hậu quả thê thảm lắm đấy, đừng có lừa tôi! - Gương mặt Mông Thái Tử đanh lại, chiếc ly thủy tinh trong tay vang lên tiếng vỡ.

      Đáng sợ quá mất!

      Tôi lắp bắp:

      -Tôi... tôi...

      -Người đẹp, tối nay đặt bàn ăn rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. - Thánh Y Đằng , vòng tay siết chặt eo tôi. trong ánh mắt nhìn tôi tràn đầy dịu dàng khiến trái tim tôi gần như tê dại, cứ như là thuốc độc, lan dần ra khắp naoc bộ tôi...

      Tôi máy móc gật đầu.

      -Á, á, tức điên mất thôi, thằng ranh con, bổn điện hạ nhất định điều tra ra thân phận của mày, tới lúc đó tao tha cho mày đâu!

      Giọng của Mông Thái Tử càng lúc càng xa, khi tôi tỉnh hồn lại tôi với Thánh Y Đằng ngồi trong nhà hàng cao cấp rồi.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      4. Nhà hàng này dễ chịu và ấm áp, sô-pha bọc vải màu trắng sữa, nến nhà được lát kiểu gạch cổ, tường được trang trí bởi những bức tranh hình hoa hướng dương, xa còn có dòng suối với tiếng nước chảy róc rách.

      -Sao vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm?

      -Đừng có nhiều.

      Giọng của Thánh Y Đằng nghe có vẻ vui.

      Lúc này, tiếng nhạc du dương cất lên, tôi nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc, chiếc ghế đá cạnh đó là mấy xinh đẹp mặc váy voan mày trắng chơi đàn hạc cầm, và tôi đột nhiên phát , cả phòng ăn này chỉ có tôi và Thánh Y Đằng!

      -Việc làm ăn của nhà hàng này sao mà kém quá vậy, có phải vì đồ ăn ngon , chúng ta mau thôi... - Tôi thầm bằng giọng mà chỉ hai người mới nghe được.

      -Đồ ngốc, tôi bao cả nhà hàng rồi, đương nhiên là còn ai khác!

      -Bao rồi?

      Tôi kiềm chế được, buột miệng kêu lên, nhìn ánh mắt kì quái của mấy người phục vụ, tôi mới hạ thấp giọng :

      -Đồ phá gia chi tử, tôi cho biết, người tôi chỉ có chưa đầy 100 tệ, ăn cho sướng miệng vào rồi bị giữ lại làm khổ sai đấy!

      Với lại, là con trai của đồng nghiệp của bố, mấy ông đồng nghiệp của người bố nghèo rớt mùng tơi của tôi đương nhiên cũng nghèo rớt mùng tơi rồi, gia cảnh giày có gì lại còn xa xỉ như thế...

      Chắc chắn là đồ phá gia chi tử!

      -Tiền tôi trả rồi, còn nữa, dừng ngay những tưởng tượng bát nháo trong đầu , tiền của tôi đều do tôi tự kiếm đấy!

      -Tự kiếm? - Tôi hồ nghi nhìn , trong đầu xuất cảnh tượng dùng chiếc chìa khóa vạn năng để mở cửa nhà tôi. - Trời ơi, tôi thèm ăn thức ăn mu bằng tiền ăn trộm đâu. Hu hu, tôi muốn mình cũng xấu xa, nhơ bẩn như ...


      - huyên thuyên cái gì vậy? Tiền của tôi kiếm được là do chơi cổ phiếu, muốn ăn cút ra ngoài cho tôi...

      Đôi lông mày cau tít lại của Thánh Y Đằng có khi phải kẹp chết được mấy con muỗi, biếu cảm của là khó chịu.

      Ọc ọc ọc...

      Lúc này, cái bụng vô dụng của tôi lại kêu òng ọc.

      Thế là khóe miệng của người đối diện khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười hoàn hảo.

      ...

      Thánh Y Đằng cười với tôi!

      Tôi thẫn thờ nhìn . Đây là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp, nó giồng như trà xanh, tỏa hương thơm thoang thoảng dễ chịu, dịu dàng vào trái tim tôi...

      -Đồ con khó chịu! Phục vụ, mang thức ăn lên ... Bắt đầu từ món chính, nàng này đói tới mức chờ được nữa rồi! - Thánh Y Đằng lắc đầu, dặn dò phục vụ mang thức ăn lên.

      Ngất mất thôi.

      Thế nào gọi là " chờ được"? cứ như tôi là quỷ đói đầu thai bằng!

      Tôi bất mãn chu miệng, tỏ ý phản đối.

      Nhưng khi món cá hồi nướng kiểu Pháp thơm lừng được mang lên, tôi lập tức cầm dao nĩa, thưởng thức ngon lành.

      Món điểm tâm cuối cùng là bánh Tỉamisu. Ha ha, đây là món mà tôi thích nhất, vị đắng của cà phê, mùi thơm của bánh gato, vị đậm đà của socola, ngonn quá mất...

      -Đồ đàn bà, lau kem dính miệng !

      -Hử?

      Tôi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên khỏi đĩa thức ăn ngon, bàn tay đưa ra trước mặt tôi, thô lỗ lau miệng cho tôi.

      -Đau, đau, đau! Sao biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?

      Ôi trời ơi...

      Bao nhiêu thiện cảm tôi dành cho ban nãy tan biến hết rồi, bởi vì gã siêu xấu xa, kẻ chút dịu dàng!

      là... sao biến thành người lớn lại khỏe thế, mau biến lại để tôi còn bắt nạt chứ! Ấy... đúng rồi, lần này sao được lâu thế rồi mà chưa biến lại nhỉ?

      -Này, trong cái ngoại hình này hai tiếng đồng hồ rồi đấy, sao lần này lâu thế mà vẫn chưa biến lại? - Thấy sắc mặt bình thường, tôi đành phải tự lẩm bẩm để chuyển chủ đề. - biết Mông Thái Tử thế nào, hôm nay trông có vẻ rất giận dữ...

      Bàn tay của Thánh Y Đằng dừng lại miệng tôi, sắc mặt vô cùng khó coi, bóp chặt cằm tôi, nâng đầu tôi lên nhìn về phía .

      - ghét tôi hả?

      -Hả?

      - thích cái con khỉ đỏ đó và ghét tôi sao?

      -Ơ...

      -Thôi bỏ , tóm lại là tôi cũng chẳng bận tâm! - buồn bã buông tay ra, lạnh lùng .

      Ngất mất...

      bận tâm mà sao còn giận thế?

      -Đâu có, tôi đâu có ghét , đẹp trai như thế, lại biết biến qua biến lại, giống như kim cương biến hình vậy... Trong đôi mắt lạnh lùng của , tôi lắp bắp khen , cảm thấy miệng mình khô khốc, thế là tôi cầm cố nước bàn, uống hơi.

      Ấy?

      Sao trước mắt tôi lại xuất nhiều ngôi sao thế này, ha ha, chúng còn xoay tròn, xoay tròn...

      -Chết tiệt, đó là Brandy, phục vụ, làm gì thế hả? biết ấy là học sinh trung học sao? Sao lại mang rượu ra đây?

      Thánh Y Đằng, ha ha ha, sao gương mặt lại giống con heo thể nhỉ, còn biến thành quái thú ba đầu nữa? Hử, đúng, là sáu đầu mới đúng, hi hi, ra phải chỉ là kim cương biến hình mà còn là quái, quái.

      -Đồ con kia, tỉnh lại , tỉnh lại... Á, nôn vào đâu thế? Cái áo sơ mi này là hàng limited đấy... Đúng là đồ ngốc, tưởng đó là nước hay sao mà uống ừng ực thế hả...

      * * *

      Hu hu, đau đầu quá, sắp nổ tung ra rồi...

      Tôi ôm đầu trở mình, đập vào rèm mắt tôi là thân hình bán nuy của cậu bé chiếc sô-pha bên cạnh, nhìn lên , đó là gương mặt xinh đẹp, đôi môi mỏng màu hồng phấn, hàng lông mi cong vút,như chằng hoàng tử ngủ say, đẹp như trong truyện cổ tích!

      Ôi trời, xem ra Thánh Y Đằng lại biến thành tiểu quỷ rồi.

      Á...

      Nhớ ra rồi, hôm qua sau khi rời khỏi công viên nước, tôi với Thánh Y Đằng cùng ăn tối, sau đó tôi uống cốc "nước"... hu hu, phải, đó hình như là rượu!

      Nhìn ra xung quanh. Ừm, là nhà tôi, vẫn may, vẫn may, nhưng khi tôi lật chăn ra định xuống giường phát mình mặc đồ ngủ...

      Chẳng nhẽ?

      hu hu hu, Thánh Y Đằng, đồ xấu xa, , làm gì với tôi hả? Tôi tóm lấy cái gối ném về phía ghế sô-pha.

      là quá đáng!

      trong sạch của tôi...

      -Hử? - Gã tiểu quỷ lười biếng vươn vai cái, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.

      -Vì sao tôi lại mặc đồ ngủ?

      -Ồ, tôi thay giúp mà! Có sao... - Gã tiểu quỷ khoanh tay lại, thản nhiên trả lời.

      -Hu hu hu, sao có thể độc ác như thế? bảo tôi sau này làm sao mà nhìn mặt người khác được, hu hu ... tôi phải làm tu nữ, tôi phải lên núi làm ni ...

      -Stop! Đừng có quậy nữa, tôi bảo bà thím hàng xóm thay cho !

      Gã tiểu quỷ chịu được bịt tai lại, .

      - ?

      mặt tôi vẫn còn hai hàng nước mắt, tôi hỏi lại lần nữa, cho tới khi gật đầu rồi mới tin.

      -Sao lại ngủ ở phòng tôi? - Tôi nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.

      -Tối qua nôn suốt, làm sao tôi chăm sóc được? Đúng là đồ đàn bà biết điều!

      -Ồ, lần sau đừng có hở chút là chạy vào phòng tôi! - Miệng vậy nhưng trong lòng tôi vẫn thấy rất ấm áp. Tôi buộc tóc cẩn thận, định xuống giường đánh răng cho hết mùi rượu còn sót lại hôm qua.

      Ui cha.

      Từ phòng vệ sinh ra, tôi giẫm phải vật thể nguồn gốc, suýt trượt chân ngã, cúi đầu nhìn xuống, ra là cái chai Côca, còn có hình "NHật Thần đại nhân" đẹp trai của tôi.

      Hu hu...

      Từ khi sống chung với gã tiểu quỷ này, hình như lâu lắm rồi tôi quan tâm tới tin tức về "Nhật Thần đại nhân" nữa. Tôi đúng là fan kém cỏi!

      Thế là tôi bắt đầu lôi gã tiểu quỷ ra trút giận.

      - lại uống trôm Côca trong tủ lạnh, biết điều, giờ ở nhờ nhà người khác, có biết hả...? -Chưa xong, tôi trợn tròn mắt, bởi vì tôi phát gã tiểu quỷ biến lớn dần, lớn dần...

      -Chuyện gì hả?

      Tôi nhìn Thánh Y Đằng, rồi lại nhìn chai Côca trong tay, hình như... có thể biến lớn lên là nhờ uống Côca Nhật Thần, sản phẩm mới của tập đoàn Sun?

      -Trời ơi! Côca... chỉ cần uống Côca là biến lớn lên được đúng ?

      -ừm, hình như là thế...

      Thánh Y Đằng nuy nửa thân , ánh mắt thoáng tối khi nhìn vào chai Côca.

      -Thế còn chờ gì nữa? Chúng ta ra siêu thị đầu đường mua hết Côca về, sau này có thể biến lớn bất cứ lúc nào... - Tôi vui vẻ kéo cánh tay , lao ra ngoài cửa.

      -Bối Tây Mễ, định kéo tôi ra ngoài như thế này sao?

      Cái gì?

      Tôi quay đầu lại, sau đó hét lớn...

      Thánh Y Đằng gần như nuy hoàn toàn trước mặt tôi! Chắc chắn là vì biến lớn nên... quần áo người đều rách ra cả, đến cả quần cũng biễn thành xíu!

      Nhân lúc bà thím hàng xóm còn chưa nhìn thấy, tôi vội vàng đẩy vào nhà.

      Phù...

      Nguy hiểm quá! Nếu bà thím hàng xóm nhìn thấy chắc chắn bà ấy tưởng tôi đưa con trai về nhà, còn... còn gì gì... với nữa! Đến lúc đó danh dự của tôi mất sạch, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa hết!

      Thế là tôi chờ Thánh Y Đằng thay quần áo rồi cả hai mới siêu thị.

      đường , ai qua cũng quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cả đố kị, tôi phổng mũi vui vẻ, tim đập thình thịch, xem ra ra ngoài với cũng hay phết!

      Để xác định rốt cuộc loại Côca nào có thể khiến biến to, chúng tôi mua mỗi loại vài chai, toàn bộ khiến trong ví của tôi hết nhẵn, đau lòng quá...

      Nhưng ai bảo tôi gây cái họa này, khiến Thánh Y Đằng biến ?

      * * *

      Tối hôm đó, trời nổi gió to, căn phòng chung cư của tôi chìm trong ánh đèn ấm áp.

      -Uống thêm lon nữa

      -Đồ đàn bà chết tiệt, muốn mưu sát chồng mình hả? Bắt tôi uống lon nữa thử xem? Á...

      -Thầy giáo vật lý nới rồi, thĩ nghiệm phải tìm kiếm nhiều số liệu, nếu gây ra sai lầm!

      -Tôi uống liên tục 9 lon rồi...

      -Hả? 9 lon sao? Sao tôi chỉ ghi có 3 lon nhỉ?

      - cố tình phải ? Nếu tôi uống Côca mà chết phải chết theo đấy...

      -Ha ha ha, đừng lo, bên cạnh có bệnh viện thú y, lần trước Cục Xương ăn nhầm đồ thiu, tôi cũng đưa nó tới đó rửa ruột!

      -Câm miệng!

      ...

      Cuối cùng chúng tôi phát hình như chỉ vó loại Côca của tập đoàn Sun là có thể khiến Thánh Y Đằng biến lớn, ha ha, ngờ Côca do "Nhật Thần đại nhân" nhà tôi chế tạo lại có công hiệu thần kỳ như thế...

      Đúng là quá lợi hại!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      1.Sáng sớm hôm sau, tôi và Thánh Y Đằng ăn xong bữa sáng, rồi trước sau đón xe buýt.

      may là tuyến buýt 159 hôm nay đặc biệt ít người. Nhìn gương mặt phúng phình của Thánh Y Đằng bên cạnh, tôi bất giác nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt thoáng ửng đỏ. Thực ra cái gã này cho dù là lớn hay , trông đều rất đẹp trai.

      -Bà thím, xuống xe rồi.

      Tôi cảm giác có bàn tay vỗ lên mặt mình.

      Lại gọi tôi là bà thím? Hừ, tạm thời chấp, tôi vươn vai, lau nước dãi bên khóe miệng, theo sau lưng chuẩn bị xuống xe.

      Trượt...

      cẩn thận, lại ngái ngủ nên tôi hụt chân, ngã xuống bậc của xe buýt.

      Chết rồi! Lần này chân tôi chắc chắn bị trẹo, á á á!

      Ấy?

      bị ngã, cũng bị trẹo chân, tôi chỉ đứng với tư thế nghiêng 45 độ, đùi tôi hình như bị cái gì đó giữ lại.

      - thể bớt gây phiền phức cho tôi được hả? - Bên cạnh tôi vang lên tiếng thở dài.

      Cúi đầu, tôi thấy đôi mắt màu hổ phách nhìn mình. Sau 10 giây khựng lại, cái tát bay về phía .

      -Khốn nạn, tay của đặt vào đâu thế hả?

      gương mặt trắng ngần của gã tiểu quỷ lập tức xuất vết ngón tay đỏ lựng, gương mặt tối sầm lại, giận dữ lao về phía trước, thèm nhìn tôi cái.

      -Tôi xin lỗi, ai bảo đặt tay lên đùi tôi? Tôi biết là muốn cứu tôi, lại vì thấp quá nên với tới tôi được, thế nên đành phải ôm đùi, nhưng mà người ta ít nhiều gì cũng là thiếu nữ, biết xấu hổ mà!

      Tôi chạy đuổi theo gã tiểu quỷ vẫn lặng thinh nãy giờ, mặt còn hằn vết ngón tay, ràng là cảm thấy mặt càng đen hơn.

      -Này...

      mọn!

      Hừ, đếm xỉa gì tới tôi thôi, chẳng nhẽ tôi lại phải khẩn cầu ? Thế là tôi ỷ mình chân dài, giận dữ bước nhanh, bỏ lại sau lưng.

      -Đồ xấu xa, tôi nghĩ chắc Thượng Đế cũng ghét cái tính cách lạnh lùng của nên mới biến thành tiểu quỷ để trừng phạt . Hừ hừ, tối nay nhất định tôi ném Cục Xương vào chăn , để nó cắn chết ! Cắn chết !

      Tôi giận dữ trước, nhưng phát ra có khối màu đỏ di chuyển về phía tôi.

      Á á, lại là kẻ khó ưa Mông Thái tử.

      Mặc chiếc áo phông màu đỏ, trông chẳng khác nào đốm lửa, vừa "cháy rực" vừa phóng về phía tôi.

      được, được, nhất định phải trốn , được để nhìn thấy tôi, nếu chọc vào "dẫn lửa lên người".

      Tôi trốn!

      Tôi phải trốn!

      -Thú cưng? Thú cưng Tây Mễ? Bối Tây Mễ...

      Ngất mất!

      trốn vào sau thùng rác rồi mà còn tìm thấy tôi! Có phải là lắp máy theo dõi người tôi ?

      -Ha ha, là Mông Thía tử à, tình cờ quá.

      -Cái gì mà "tình cờ", tôi tới đây chờ đấy. trốn sau thùng rác làm gì? Chẳng nhẽ... chẳng nhẽ muốn nhìn thấy tôi? Hử?

      Đúng, Thái Tử là thông minh!

      Tôi muốn nhìn thấy , sao nào?

      Nhưng nếu tôi thế, cái gã Thái tử ngang ngược, tính tình nóng nảy này chắc chắn nổi trận lôi đình, chắc chắn bắt lấy tôi, trợn mắt :

      -Thú cưng, nghe cho đây, còn nợ tôi 100 nghìn tiền sửa xe, trước khi trả hết nợ, là thú cưng của bổn thái tử đấy!

      -Ha ha, đâu có, tôi chỉ vứt rác thôi, vứt rác thôi!

      - ? - Mông Thái Tử nhìn tôi nghi ngờ, cau mày, đặt "móng vuốt" lên vai tôi, sa sầm mặt . - Cái thằng lạnh lùng hôm qua là ai? Thú cưng, phản bội tôi có hậu quả nghiêm trọng lắm đấy, mau nó là ai?

      Ngất thêm lần nữa!

      Cái gì mà phản bội? cứ như thể tôi là loại con xấu xa bắt cá hai tay vậy...

      -Mau trả lời tôi!

      Đức mẹ Maria ơi, mau cứu con với, con mà cứ bị lắc như thế này đầu con đứt khỏi cổ mất thôi!

      -Sao cứ lắc đầu thế hả, mới uống thuốc lắc à?

      phải tôi lắc đầu mà là ra sức lắc người tôi đấy chứ!

      được, nếu cứ bị lắc như thế này tiếp tôi điên mất, tôi phải tự cứu mình! Thế là tôi dùng hết sức lực của toàn thân, đẩy Mông Thái Tử ra, chạy điên cuồng.

      -Đồ thú cưng chết tiệt, dám chạy à, chết chắc rồi!

      ...

      Ha, tôi chạy mới chết ấy!

      -Người đằng trước kia, mau giúp tôi giữ con nha đầu "cỏ dại" kia lại. Giữ lại, bốn Thái tử tặng mỗi người cái điện thoại mới nhất...

      Bỉ ổi!

      Lại còn lấy vật chất ra để cám dỗ người khác nữa chứ, quá đáng!

      Hu hu, cái bọn thấy tiền là sang mắt ra này quả nhiên bao vây tôi lại. Hừ, Bối Tây Mễ tôi tuyệt đối khuất phục đâu!

      Tôi chạy sang hướng khác, cho tới khi hết đường để trốn mới dừng lại.

      Thở hổn hển, lau cái trán mướt mồ hôi, tôi thấy Mông Thái tử tách đám người ra, từng bước về phía tôi, mặt là nụ cười đắc ý.

      -Thú cưng, thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, ha ha ha...

      Oa oa, bị bắt được chắc chắn sống bằng chết, thế tôi bất cháp. Tôi thấy bên cạnh có cái thang mà mấy bác thợ để lại sau khi quét vôi tường, thế là tôi trèo lên như con khỉ.

      -... xuống đây cho tôi!

      Tiếng hét như sấm vang lên.

      Trời ơi!

      Sao mà chân tôi run thế này. Hu hu hu, nó mềm ra, chân tôi mềm nhũn ra, nhưng còn sinh mạng, sinh mạng mới là quan trọng nhất!

      Nắm chặt tay, tôi kiên định :

      -Tôi xuống đâu, tôi... thích này. A, nhìn từ đây thấy phong cảnh trường mình đẹp quá.

      xong, tôi còn tạo tạo hình kinh điển của Hoa Tiên Tử.

      -Cẩn thận, ngã đấy...

      Đúng lúc đó, chân tôi bẫng, tôi ngã xuống khỏi cái thang. Phút chốc, trong não tôi xuất câu - lần này chết chắc rồi!

      Hu hu hu...

      Hy vọng là đầu rơi xuống trước, nếu tôi toi , vốn dĩ thân hình chẳng đẹp, nếu còn gương mặt biết làm thế nào?

      -Cục cưng, em sao chứ?

      giọng ấm áp vang lên đầu tôi.

      Tôi hoảng hốt mở mắt ra. Đập vào mắt tôi là gương mặt đẹp trai, dưới ánh mặt trời, nó sáng chói như gương mặt của thần mặt trời Apollo, tôi nghe thấy tiếng trầm trồ của các bạn nữ xung quanh.

      Thánh Y Đằng!

      Gã này biến lớn vào lúc này chẳng phải gây phiền phức cho tôi sao?

      Tôi bực bội lườm , nhưng giả bộ như trông thấy, dìu tôi đứng lên, sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng về phía đám người đứng xem, dường như trách cứ bọn chúng vì giúp đỡ Mông Thái Tử.

      -Này, thằng ranh con, mày dám chạy tới địa bàn của tao, muốn chết phải ?- Quả nhiên, mông Thái Tử giận dữ quát lớn.

      -"Khỉ đỏ", ai với mày là dáng vẻ của mày trông rất nực cười sao?

      Thánh Y Đằng bắt đầu công kích bằng "miệng lưỡi độc địa" của .

      -Mày dám gọi tao là khỉ? Ô, hôm nay tao dạy dỗ thằng ranh này tao còn là Mông Thái Tử nữa... - Mông Thái Tử xắn tay áo lên, vung ra nắm đám, nhưng Thánh Y Đằng tránh được.

      Thánh Y Đằng lạnh lùng nhìn , :

      -Chỉ những kẻ kém cỏi mới sử dụng bạo lực.

      Cái gã này năng ngày càng độc địa!

      được, tôi muốn trở thành tiêu điểm của trường Trung học Thâm Điền đâu, phải mau chóng ngăn hai người họ lại, để tránh tình hình càng lúc càng nghiêm trọng!

      Thấy Mông Thái Tử lại giận dữ lao tới Thánh Y Đằng, tôi vội vàng chắn trước ămtj .

      -Đừng có đánh nữa!

      Bụp tiếng, nắm đấm của Mông Thái Tử dừng lại chỉ cách mũi tôi vài mm.

      -Thú cưng, giúp nó hả? Lần trước ràng là cưỡng hôn tôi cơ mà? Sao có thể phản bội tôi? - Nắm đấm của Mông Thái tử xòe ra, sau đó kéo mạnh tôi, cố định tôi trong lòng .

      - linh tinh cái gì thế hả?

      Thấy cánh tay trắng trẻo vòng cổ tôi, tôi há răng cắn mạnh.

      -Lần trước là nhảy lên cưỡng hôn tôi, còn cắn môi tôi chảy cả máu, chẳng nhẽ muốn chịu trách nhiệm? - Khóe môi Mông Thái Tử nhếch lên, tạo thành nụ cười đểu giả.

      Xì...

      Bọn học sinh xung quanh thở dài hơi.

      -Đó là vì... tôi...

      Tôi luống cuống giải thích.

      -Cái gì, ra lại bạo lực thế à?

      -Thái tử của chúng ta bị con cưỡng hôn. Trời ơi, giữ tôi với, tôi ngất đây!

      -Hu hu, Thái Tử là của tôi... thể nhận ra, đưa bình thường thích ôm búp bê, giả vờ ngây thơ...

      ...

      Tôi thấy mình là oan ức, ánh mắt các bạn nhìn tôi như những mũi kim trích vào tim tôi, tôi cảm thấy tầm mắt của mình càng lúc càng mơ hồ...

      -Này, sao lại khóc... thú cưng, đừng như thế được ? Xin lỗi, đừng khóc nữa... - Mông Thái Tử có vẻ hoảng loạn, đưa tay ra định lau nước mắt cho tôi.

      Bụp!

      Tôi gạt tay ra, lao ra khỏi đám người chỉ trỏ vào tôi.

      Hu hu...

      Mông Thái Tử là đồ ngu ngốc, khốn nạn, là con "khỉ đỏ"! Sao có thể bớp méo thực, tôi cưỡng hôn trước mặt bao nhiêu người như thế chứ? ràng là tôi cẩn thận bị đụng vào mà! Hu hu hu...

      mình tôi ngồi thu lu trong góc sân vận động khóc rất lâu, bỗng dưng có bàn tay xoa đầu tôi.

      -Con khỉ đó là đồ ngốc, chấp làm gì, còn khóc đỏ cả mắt lên nữa. - Giọng trẻ con của Thánh Y Đằng nghe êm tai hơn trước rất nhiều.

      Thế là tôi kiềm chế được tâm trạng của mình nữa.

      -Hu hu... Mông Thái Tử chết tiệt... ai hôn chứ. Tôi cẩn thận bị đụng phải... hu hu hu. - Tôi cúi người, vùi đầu vào cổ , thút thít đứt đoạn.

      Cơ thể Thánh Y Đằng cứng lại, sau đó vỗ lên lưng tôi.

      biết vì sao, hình như tôi rất bận tâm chuyện tiểu quỷ có hiểu lầm tôi . Liệu có tưởng rằng Tôi là loại con dễ dãi ...

      -Tôi biết - Thánh Y Đằng dùng bàn tay bé vuốt mái tóc rối bời vì chạy của tôi, giọng dịu dàng chưa từng có.

      Cảm giác dễ chịu!

      Giống như bàn tay mẹ an ủi tôi, làm tâm trạng kích động của tôi dần dần bình tĩnh lại.

      -Hu hu... thấp quá... tư thế này chẳng dễ chịu chút nào, hu hu hu... - Tôi bắt đầu ca thán.

      "Phịch"!

      người bị tổn thương lòng tự trọng đẩy tôi ra, mông tôi tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      -Đồ nhen, người ta lòng mà, quỳ như thế này đau đầu gối lắm. - Tôi lườm Thánh Y Đằng cái, phủi bụi mông quần rồi đứng lên.

      -Khóc trông xấu.

      xong, người đó bước chân bỏ , chẳng buồn nhìn tôi cái.

      -Á, chờ tôi với, này...

      Gã đáng ghét!

      Tinh vi, khiến tôi vừa nãy còn cảm thấy dịu dàng, hừ, chắc chắn là tôi đau lòng quá nên đầu óc bị chạm mạch rồi.

      * * *

      Quả nhiên, việc tôi "cưỡng hôn" Mông thái tử trở thành chủ đề chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của học sinh Trung học Thâm Điền, những kẻ sùng bái Mông Thái Tử coi tôi là trong những nhân vật nguy hiểm số , khiến ngày nào tôi cũng thấp thỏm yên, phải sợ người khác ngáng chân giữa đường cũng sợ đột nhiên có xô nước từ cao hắt xuống...

      -Quần áo ướt hết rồi, á, mấy người kia, các người đừng quá đáng quá... - Thê thảm như con gà nhúng nước, cuối cùng tôi nhịn nổi nữa, hét lên với những người ở tầng 2.

      Chết tiệt !

      Đúng là quá đáng mà, thỏ mà bực mình cũng biết cắn người đấy!

      Rào rào...

      Lại chậu nước từ trời đổ xuống.

      Trời ơi, sao mà có mùi khó chịu thế này? Lại còn có hạt cơm, lá rau, bã đậu phụ...

      cơn gió thổi qua, người tôi bất giác thêm chiếc khăn bông, còn có bàn tay lớn giúp tôi xoa mạnh cơm thừa còn dính tóc.

      -Này, bọn gián các người, còn đối xử với thú cưng của tôi như thế nữa đừng có trách! - Mông Thái Tử vừa lau người cho tôi, vừa hằn học quát lên với đám người ở tầng hai.

      Đám con tầng hai sợ hãi vội vàng chui vào lớp, dám thở mạnh.

      -Ai cần chơi trò mèo khóc chuột?

      Tôi giằng lấy cái khăn, ném nó xuống đất, cảm thấy vẫn chưa hả giận, tôi còn giẫm lên đó mấy cái.

      -Thú cưng, sao biết điều gì thế hả? Tôi... tôi...

      Mông Thái Tử giận đỏ bừng mặt.

      - cái gì mà , nếu phải vì giờ tôi có bị họ bắt nạt ? Đồ chết tiệt, hoàn toàn quan tâm gì tới cảm nhận của người khác mà... - giận cái gì, người giận là tôi mới phải!

      -Xin lỗi!

      Tiếng xin lỗi rất to vang lên như tiếng sấm.

      Tôi ngẩng phắt đầu lên, Mông Thái tử như đứa trẻ phạm lỗi, cầu xin người lớn tha tội, ánh mắt tràn đầy vẻ biết lỗi và bất an, ngốc nghếch nhìn tôi.

      ...

      xin lỗi tôi?

      "Lãnh đạo cao nhất" của trường Trung học Thâm Điền "xin lỗi"? Hử, có phải là tai tôi có vấn đề gì ?

      - gì?

      -Tôi... tôi... xin lỗi... - Gương mặt Mông Thái Tử tím ngắt. Phát ra tôi nhìn trân trối, đột ngột quay đầu bỏ chạy như cơn gió.

      Trời ơi! Mặt trời chắc là mọc từ phía Tây rồi!

      Tuy nghĩ thế, nhưng mặt tôi vẫn nở nụ cười toe toét.

      Có thể...

      Mông Thái Tử đáng ghét như tôi vẫn tưởng!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2. Buổi tối tan học về nhà, tôi ôm gói khoai tây chiên ngồi mình ghế sô-pha xem tivi

      -Bà thím, lại xem mấy cái vở kịch thiếu dinh dưỡng à. - Tiểu quỷ bò ra từ sau lưng tôi như u hồn.

      -Mấy hôm nay chạy đâu thế hả? Cứ tan học là chẳng thấy người đâu, tôi cho biết, nếu trước 12 giờ đêm về nhà là tôi báo cảnh sát đấy.

      Tôi bỏ miếng khoai tây vào miệng, nhồm nhoàm .

      Từ sau khi biết phải là trẻ con, tôi chẳng quản lý nữa, ai ngờ mấy hôm nay về nhà rất muộn, có những hôm còn cả đêm về.

      Đúng là gã tiểu quỷ bất lương!

      -Đồ ngốc, có chút thường thức nào hả, phải mất tích 24 giờ trở nên mới được báo cảnh...

      -hừ! Quan trọng là cấm cửa, cấm cửa hiểu ? Sau 12 giờ tôi mở cửa cho nữa! OK?

      -Tùy thôi, dù sao tôi cũng vẫn vào được.

      Á!

      Tôi quên mất rồi, cái gã xấu xa này có chìa khóa vạn năng, đáng ghét! Rốt cuộc có biết là mình ở nhờ hả, tức chết mất, điện thoại của bố mẹ gọi mãi được, sao có ai về đưa thế hả trời...

      -Này, đừng có ngang ngược quá, đây là nhà tôi...

      Tôi theo sau lưng tiểu quỷ, giận dữ nhìn chòng chọc vào gáy .

      Nghe như thế này có thể khiến người mình ghét gặp vận xui, ngày trước tôi chưa thử bao giờ, giờ tôi thực thể nhịn được nữa rồi! hừ hừ... tôi nhìn! Tôi phải nhìn cho chết...

      -Nhà hết muối rồi, mua gói về .

      Tiểu quỷ bỗng dưng quay đầu lại khiến tôi giật nảy mình, tôi lập tức làm bộ như tìm gì mặt đất, nhưng vừa ...

      -Sao lại là tôi ?

      -Thế nấu bữa tối...

      Òng ọc òng ọc...

      Hừ, hình hư tôi còn chưa ăn cơm! Bụng đói quá, mà lại rất muốn ăn đồ ăn nấu! hừ, nếu nể tình nấu ăn ngon tôi còn lâu mới nhịn như thế...

      - !

      Ấy?

      Siêu thị bên cạnh nhà tôi sao lại đóng cửa thế nhỉ? Lạ , mấy hôm trước chẳng phải vẫn còn kinh doanh sao, sao tự nhiên lại đóng cửa...

      Xem ra tôi phải đến siêu thị lớn ở đường tam Điều xa hơn để mua rồi.

      Á á á, gã tiểu quỷ đúng là sinh vật đáng ghét nhất thế giới, hại tôi muộn rồi còn phải xuất đầu lộ diện ngoài đường, bực mình quá!

      Đường Tam Điều đèn điện sáng trưng, nhìn từ xa như chuỗi dây chuyền sáng long lanh với vô số những viên kim cương khổng lồ.

      Oa! Đẹp quá, kem dâu kết hợp với những giọt vani quyến rũ, tài nào mà chống lại nổi cám dỗ! Tôi bò cánh cửa kính của cửa hàng kem, nhìn những loại kem bắt mắt bên , nuốt nước miếng ừng ực.

      -Trông có vẻ rất ngon nhỉ!

      -Đương nhiên... - Tôi gật đầu như bổ củi.

      -cứ nhìn thế cũng được, bữa tối cần phải ăn nữa.

      -Ừ ừ.

      đúng...

      Tôi quay phắt đầu lại, đụng phải bức "tường thịt". Trong đầu xuất bao nhiêu ngôi sao, tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt đeo kính râm, khóe miệng tạo thành nụ cười giễu cợt.

      -Thánh Y Đằng! Sao lại ở đây?

      Hơn nữa còn biến lớn rồi!

      Có điều nhìn cách ăn mặc của ... người là chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lam, dưới là cái quần Ali thịnh hành nhất, trông thế này là đẹp trai!

      Nước miếng tôi lần nữa lại chảy ra...

      -Mua chút đồ mà mất tới hơn tiếng đồng hồ, tôi tưởng bị bắt cóc rồi, nhưng tôi nghĩ với thân hình của bà thím như , chắc chẳng ai có hứng thú với đâu...

      Hả?

      Tôi phố lâu như thế rồi sao?

      -Hừ... như thế là vì quan tâm tới tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì nên mới ra ngoài tìm tôi đúng ? - Tôi tò mò hỏi như thể phát ra châu lục mới.

      -Ai... ai quan tâm đến ?

      Mặt Thánh Y Đằng ửng đỏ như quả táo, cốc mạnh cái lên trán tôi, sau đó còn xoa mạnh lên đầu làm tóc tai tôi rối tung cả lên.

      -Á, tóc của tôi!

      -Tôi mời ăn kem nhé.

      -Cái gì? Nhưng mà cái này đắt lắm...

      -Thế tôi...

      -Này...

      -Đồ ngốc, vào . - xong, tự nhiên nắm tay tôi vào trong cửa hàng.

      Làm gì thế?

      Đừng tưởng rằng mời ăn kem là có thể tùy tiện nắm tay con nhà người ta...

      Tôi cung tay, vung, vung vung mãi... Á! Sao thể hất được tay ra, tay có dán keo à?

      Cái gã này nắm tay tôi mua kem, rồi lại nắm tay tôi ngồi xuống.

      -Ăn .

      đặt kem trước mặt tôi, sau đó nhìn tôi.

      Trời ơi, sao buông tay tôi ra? Nhưng cũng may là tôi còn tay phải, thế là tôi đưa tay phải ra, cầm thìa và xúc từng muỗng kem to.

      tay trái tôi đương nhiên là vẫn ngừng ngọ nguậy, muốn hất tay ra, nhưng cái gã này như là có cảm giác vậy, ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn kem.

      Đồ dê xồm chết tiệt! Nhìn cái gì mà nhìn? Miệng tôi tôi toàn là kem, có gì mà nhìn!

      -Này, Tây Mễ, là cậu sao? Lây lắm gặp, tớ nhớ cậu quá! Người này là?

      Tôi vừa ăn kem vừa lườm cái nơ bướm bay tới trước mặt tôi, mùi nước hoa nồng nặc dường như có thể giết chết cả mấy con gián có sức sống ngoan cường, cái kẹp có gắn đá quý tỏa sáng lấp lánh khiến tôi cảm giác mắt mình sắp mù đến nơi...

      Sau lưng con bướm đó còn có hai nữ sinh nữa có vẻ rất cao ngạo, họ đều nhìn tôi, vẻ mặt khinh bỉ.

      Là Ngân La...

      Sao ta lại xuất ở đây?

      Cái người con có ngoại hình như tiên nữ, nội tâm như phù thủy này chính là cơn ác mộng thời cấp hai của tôi , ta cùng hai người nữa trong lớp là nhóm, lúc nào cũng công kích tôi. Vì sao bỗng dưng họ lại tỏ ra thân thiện với tôi thế?

      - ta phải là bạn trai của cậu đấy chứ?

      Ánh mắt ta dừng lại nơi bàn tay Thánh Y Đằng cầm tay tôi.

      Mũi ta thoát ra ngọn lửa đố kị vô hình, chỉ có người chiến đấu với ta suốt thời cấp hai mới có thể nhận ra, xem ra ta thích Thánh Y Đằng rồi...

      -Đó là bạn của em?

      Thánh Y Đằng nheo đôi mắt quyến rũ lại, nhìn Ngân La.

      Khụ khụ, ở chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi, tình hình thực tế là vì gã này đeo kính râm nên tôi chẳng nhìn thấy gì, nhưng tôi đoán biểu cảm của chắc chắn chẳng khác tôi tưởng tượng là mấy. Hồi học cấp hai, bọn con trai sau khi gặp đứa con này đều như thế...

      -Đúng thế, bọn em với Tây Mễ hồi cấp hai là bạn tốt của nhau đấy, nhưng hồi đó ấy hình như được các bạn nam thích lắm, lúc nào cũng trốn ở góc lớp để vẽ truyện tranh, chơi búp bê...

      Đứa con này!

      Cái gì mà bạn rất tốt, ràng là ta định bêu xấu tôi mà!

      -Đúng thế, chẳng có bạn nam nào muốn chuyện với bạn ấy.

      -Hơn nữa bạn ấy còn thường đọc truyện tranh và lẩm bẩm mình, như bị điên vậy, thế nên mọi người đều đếm xỉa gì tới bạn ấy. -Đồng bọn của Ngân La như thêm dầu vào lửa.

      -Vậy sao? Thế tốt quá! Cảm ơn với tôi! - Thánh Y Đằng vui vẻ nắm tay Ngân La, kích động quá mức bình thường.

      Nắm thóp được tôi mà vui như thế sao? Hay là thấy đẹp nên muốn tranh thủ cơ hội...

      Lát nữa chắc chắn giễu cợt tôi,, tính tình độc địa của gã này tôi hiểu quá rồi! Hu hu, quay người lại rồi...

      chuẩn bị giễu cợt tôi sao?

      Hu hu hu...

      Bao nhiêu người thế này, chắc chắn tôi mất mặt tới tận nước Mỹ thôi...

      -Cưng, mấy hôm nay vẫn muốn hỏi, có phải người bạn trai đầu tiên của em ? Giơ nghe bạn em thế, yên tâm rồi. vinh hạnh vì là người đầu tiên phát ra vẻ đẹp, tốt bụng của em...

      Thánh Y Đằng tay gỡ kính, nở nụ cười đẹp mê hồn, từ khóe miệng tới đuôi mày, nhìn tôi chăm chú, đồng thời tay còn lại nắm chặt tay tôi, cứ như nắm giữ món đồ bảo bối mà trân trọng nhất thế giới.

      -Tôi...

      Giây phút đó, tôi như người bị trúng tà, chỉ có thể nhìn , trong mắt chỉ tràn ngập hình ảnh , dường như thực là bạn trai của tôi, với tôi những lời cảm động nhất...

      Tích tắc...

      Hộp kem trong tay Ngân La bị bóp chặt, kem chảy cả ra ngoài.

      -Thưa , kem của ...

      Tiếng nhắc nhở của nhân viên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, lúc này tôi mới sực tỉnh.

      Bối Tây Mễ, chỉ diễn kịch mà thôi, tất cả đều phải ! Có điều vì sao lại giúp tôi, lẽ ra phải tranh thủ cơ hội này giễu cợt tôi mới đúng chứ, á, tôi sắp bị tâm thần phân liệt rồi...

      -Tôi sao.

      Ngân La giận dữ ném cái hộp méo mó vào thùng rác, sau đó cười hỉ hả đưa chô tôi tấm thiệp mời.

      -Đây là thiệp mời họp lớp cấp hai, nhớ đến nhé!

      Họp lớp cấp hai?

      Chẳng phải họ chưa bao giờ cho tôi tham gia sao/

      Tôi mở tấm thiệp ra, lắp bắp :

      -Tớ... có khi hôm đó tớ có thời gian, cậu giúp tớ xin lỗi mọi người.

      Thực ra tôi muốn . Hồi học cấp hai , tôi chỉ như cái bóng trong lớp mình, có quan hệ gì với bạn bè trong lớp, tôi hay cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

      -Cậu... cậu đừng có lạnh lùng như thế, họp lớp mà cũng muốn tới sao?

      -Tớ đâu có...

      -Vậy được, nhớ đưa cả bạn trai của cậu cùng, tớ giúp cậu tuyên bố chuyện vui là cậu có bạn trai.

      - ấy phải...

      - phải cái gì? Chẳng nhẽ ấy phải là bạn trai của cậu? Cậu sợ bị ộ nên dám đến họp lớp? Tớ rồi mà, loại người như cậu làm sao mà tìm được bạn trai đẹp trai thế, ra... - Mắt Ngân La sáng lên, nhìn tôi chòng chọc.

      -Ai bảo tớ dám! ấy... ấy chính là bạn trai của tớ! - Tôi bị ta khích, nắm chặt tay Thánh Y ĐẰng, to.

      -Nếu lúc đó cậu dám đến làm thế nào?

      -Đồ ngốc, định làm gì thế? - Thánh Y Đằng cau mày, sắc mặt có vẻ vui, ghé sát tai tôi .

      -Tùy cậu làm gì cũng được.

      Nhưng tôi bây giờ đâu còn tâm trạng nghe khuyên, tôi sắp phát diên vì dáng vẻ khinh bỉ của Ngân La rồi, chẳng quan tâm được chuyện gì nữa.

      -Các cậu nghe thấy rồi đấy nhé, Bối Tây Mễ đưa bạn trai tới tham gia họp lớp! Bối Tây Mễ, họp lớp vào cuối tuần sau, nếu cậu đến, chúng tới dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền, cười nhạo cậu tới chết, ha ha ha...

      xong, Ngân La đưa hai đứa bạn cao ngạo quay như công chúa, quay đầu lần nào.

      Hu hu, hình như tôi lại làm sai chuyện gì rồi...

      -Nếu cậu đến, chúng tới dán tên cậu lên bảng đỏ của trường trung học Thâm Điền, cười nhạo cậu tới chết, ha ha ha...

      Hu hu... tôi muốn bị dán tên lên bảng đỏ đâu, sau đó còn bị bọn Ngân La cười cho đến chết! Chắc chắn cả đời này tôi cũng thể ngẩng mặt lên làm người được!

      Tôi nhìn Thánh Y Đằng đầy hi vọng, nhưng giả vờ nhìn thấy gì, lạnh lùng thanh toán tiền, đưa cho tôi que kem rồi lạnh lùng :

      - thôi.

      Sao với người ban nãy như hai con người khác nhau hoàn toàn vậy, tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải Ngân La từng xuất hay , cũng chưa từng bao giờ giúp tôi giải vây cách thần kì như thế!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3. - Hu hu, đồ xấu xa, ăn xong là bỏ , hu hu, quá đáng...

      Tôi lẽo đẽo theo sau Thánh Y Đằng, vừa cắn miếng kem vừa giận dữ tố cáo .

      được...

      Nhất định phải bám lấy , bắt hứa cùng tôi tham dự cái buổi họp lớp chết tiệt đó! Tất cả đều tại , nếu phải nắm tay tôi, nếu phải giả bộ làm bạn trai của tôi, nếu phải là Ngân La trút giận lên tôi...

      Tóm lại đều là lỗi của !

      -Này, đừng có hét nữa, hét như thế người đường lại tưởng làm gì tôi, thấy mọi người nhìn chúng ta bằng ánh mắt kì quái đó sao?

      Thánh Y Đằng dừng lại ở ngã rẽ, kéo tôi gí vào góc tường, dùng tay bịt chặt miệng tôi.

      Gần quá...

      Khoảng cách của chúng tôi gần quá, gần tới mức tôi có thể nhìn thấy cái yết hầu ở cái cổ trắng trẻo của chuyển động. Tôi trợn tròn mắt, nuốt nước miếng ừng ực.

      Trời ơi, gương mặt áp sát tôi, chẳng nhẽ định hôn tôi... gã này quả nhiên là nguy hiểm, bình thường ở nhà lẽ ra tôi phải đề phòng hơn!

      -Bẩn quá mất, ăn cái gì cũng làm dính ra đầy miệng thế hả? - Thánh Y Đằng khó chịu đưa tay ra thô lỗ lau vệt kem miệng tôi.

      ra là thế!

      Trái tim đập thình thịch của tôi cuối cùng cũng yên ổn lại.

      Nhưng tôi bỗng phát ra vấn đề lớn hơn, đó là...

      Tôi bị nghẹn rồi!

      -Á á á...

      Tôi há to miệng định với Thánh Y Đằng rằng vì bị kéo mạnh nên tôi cẩn thận nuốt mất miếng kem, bây giờ miếng kem to tắc giữa cổ họng tôi.

      Hu hu, khó chịu quá...

      Ai cứu tôi với!

      Tôi đúng là đồ xui xẻo, thế giới này chắc chỉ có tôi mới bị nghẹn kem thôi!

      -Hử?

      -Á á á...

      Nước mắt giàn giụa tuôn rơi, làm ướt cả má, tôi chẳng nghĩ được gì nữa, túm áo Thánh Y Đằng, chui vào ngực , hình như chỉ có nơi đó mới làm tôi dễ chịu hơn chút...

      - đừng với tôi là nghẹn kem nhé?

      Tôi khó nhọc gật đầu.

      - đừng nóng. Nào, thả lỏng cơ thể, xem có thể lấy cái đó ra được . - vỗ mạnh vào lưng tôi, định dùng cách này để tôi nôn miếng kem mắc trong cổ họng ra.

      Nhưng...

      Chẳng có ích gì cả! Tôi khó chịu quá, khó chịu tới mức sắp chết được...

      lại dúng rất nhiều cách khác đều có hiệu quả, miếng kem vẫn ngoan cố nằm nguyên chỗ cũ, tôi thậm chí còn cảm thấy việc hít thở bắt đầu khó khăn...

      -Xem ra tình hình rất nghiêm trọng rồi, để tôi đưa tới bệnh viện! - Cuối cùng , nhưng đúng vào thời khắc quan trọng này cơ thể bắt đầu run rẩy: - Chết rồi, hình như tôi sắp biến rồi...

      Hu hu... tôi sắp chết rồi! Nếu biến lại làm thế nào để đưa tôi đến bệnh viện đây?

      - chờ chút!

      bế thốc tôi lên, lao vào cái siêu thị gần đó, tìm kiếm các giá hàng rất lâu mới tìm được loại Côca có in hình "Nhật Thần đại nhân" của tập đoàn Sun, định vặn nắp.

      Đúng vào lúc này giữa đường đột nhiên xuất người bảo vệ.

      -Dừng lại, thành ranh kia, còn chưa thanh toán uống nước, theo tôi vào phòng bảo vệ. - Ông chú mặc quần áo bảo vệ lao ra, bất phân đúng sai, giằng lấy lon Côca trong tay Thánh Y Đằng.

      -Trả Côca cho tôi!

      Ánh mắt Thánh Y Đằng lạnh lẽo, gương mặt đáng sợ như thể sắp ăn sống người khác.

      Ông chú sợ hãi lui về sau mấy bước, nhưng vẫn rất "dũng cảm", chịu cường bạo:

      -Chưa trả tiền chưa được uống.

      -Hu hu hu... - Mặt tôi đỏ bừng lên, khó chịu ngọ nguậy trong lòng .

      -Chết tiệt! Thu tiền chỗ nào?

      Tôi nghe thấy tiếng quát của Thánh Y Đằng.

      -Bên... bên kia...

      Thánh Y Đằng đành bực bôi bế tôi tới quầy thanh toán, nhưng lại thấy rất nhiều người xếp hàng chờ, cầm lon Côca đứng ở sau cùng, trán lấm tấm mồ hôi.

      Tôi nhìn qua màn nước mắt, chỉ thấy cắn chặt môi, giọt máu bắn ra... tôi biết là cố nhịn đau, tim thắt lại, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

      Lần này hình như cũng hoảng hốt, quát lên với ông chú xếp hàng ở trước:

      -Tránh ra, cho tôi thanh toán trước!

      -Cái gì? Dựa vào đâu mà cậu đòi thanh toán trước, cậu là ai? - gương mặt ông chú có vết sẹo, trông có vẻ rất hung dữ.

      -Hu hu...

      Tôi khóc đỏ cả mặt.

      -Cậu bé, bạn cậu bị bệnh mau đưa bé tới bện viện, còn mua Côca làm gì? - bà lão xếp hàng phía sau lên tiếng.

      "Xoẹt!"

      Thánh Y Đằng rút xấp tiền trong túi ra ném cho ông chú.

      -Để tôi thanh toán trước.

      Ông chú thấy bao nhiêu tiền, lập tức vui vẻ nhường đường, miệng còn :

      -Cậu trả trước ...

      Trả tiền xong, Thánh Y Đằng lập tức bế tôi lên chiếc taxi vừa trờ tới, lao thẳng tơi bệnh viện. Gương mặt tỏ vẻ lo lắng tột độ, luôn miệng giục bác tài xế lái nhanh lên. Tôi nằm trong lòng , mệt mỏi ngủ thiếp , có lẽ có người bạn trai thế này cũng tệ..

      Ít nhất vào lúc này, cũng là chỗ dựa duy nhất của tôi...

      * * *

      Khi tỉnh lại, tôi phát mình nằm giường bệnh của bệnh viện, cái bóng nhìn nghiêng rất đẹp nhìn ôi, tay là quả táo gọt dở.

      -Y Đằng... - Cái tên vừa thốt ra khỏi miệng, đến tôi cũng phải giật mình.

      Từ lúc nào tôi đối với ...

      có thể dùng cách xưng hô thân mậttheess này rồi?

      cũng giật nảy mình, bất mãn quay 90 độ trách cứ tôi:

      -Này, thú cưng, nhìn tôi thành thằng tiểu quỷ là quá đáng! Ít nhất chiều cao của chúng tôi cũng khác nhau... Tôi tin là sức cuốn hút của Mông Thái tử lại định nổi ông cụ non!

      Hic...

      Sao Mông Thái Tử lại ở bệnh viện?

      -Tô đâu có... đâu có thích cậu ấy, đừng linh tinh. - Cái gã này tưởng rằng tôi tha thứ cho rồi sao? Sao lại bám lấy tôi thế này?

      -Vậy sao?

      xong, gần như bò lên người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ.

      đóng phim hả?

      -Các người làm trò gì thế?

      bóng người bé xuất ở cửa.

      Tôi đẩy mạnh Mông Thái Tử ra, hoảng hốt đáp:

      -... có gì, Mông Thái tử muốn xem cổ họng tôi có bị làm sao ...

      Sao tôi lại phải dối, cứ như thể che giấu điều gì đó!

      -Ăn sáng.

      ném đồ ăn sáng lên bàn, với tôi bằng giọng điệu cứng đơ, hiển nhiên là tin lời tôi.

      Nhìn Thánh Y Đằng biến lại, trong lòng tôi thấy thất vọng. Haiz, phiên bản trưởng thành nhìn dễ chịu hơn...

      Hừ, tôi nghĩ gì thế nhỉ?

      -Tiểu quỷ, mày có thể học được rồi, tao cho phép mày nghỉ học đâu! Thú cưng, tôi đút cháo cho nhé. Nào, há miệng ra! A...

      Mông Thái tử cầm món đồ ăn mà Thánh Y Đằng mua về, hào hứng múc thìa cháo đút cho tôi như đút cho trẻ con.

      Hu...

      Tôi có phải là thú cưng đâu, tôi ăn!

      -Này, mau há miệng ra! - Mông Thái Tử bực mình.

      Tôi quả nhiên là kẻ nhát gan, thỏa hiệp nhanh chóng, há miệng ra miễn cưỡng ăn.

      -"Khỉ đỏ", cổ họng của chị ta có vấn đề chứ tay làm sao cả, đút làm quái gì! - Lời của Thánh Y Đằng sao nghe cứ... chua chua.

      -Tiểu quỷ chết tiệt, tao bảo mày học rồi cơ mà? Đừng có làm phiền tao bồi dưỡng tình cảm với thú cưng của tao, mau cút .

      -Tôi xin nghỉ rồi.

      -Xin nghỉ? Thái Tử Mạnh phê chuẩn cho mày nghỉ, người khác dám cho , rốt cuộc kẻ nào dám đối đầu với bổn thái tử hả?

      -Mông Hoàng Thượng.

      Suýt nữa tôi phụt cháo ra ngoài...

      Hoàng Thượng? Thế tôi còn là Thái Thượng Hoàng nữa kìa...

      Có điều, cái tên này nghe quen tai thế nhỉ! Ồ, đúng rồi, đúng rồi, là bố của Mông Thái Tử, Chủ tịch Hội đồng quản trị trường Trung học Thâm Điền. Ngày trước khi nghe Tiểu Đới nhắc tới cái tên này tôi còn cười. Nhưng hình như ông mấy khi quan tâm tới chuyện của nhà trường, thế nên Mông Thái Tử mới ngang ngược như vậy...

      -Cái gì? Ông già sao lại quản chuyện ở trường nhỉ? Chẳng phải đến đảo Nam Á nhặt san hô rồi sao?

      - đáng tiếc, ông ấy quay về rồi.

      -Chết tiệt. Thú cưng, ngoan ngoãn ở trong bệnh viện cho tôi, được đâu hết, còn nữa, đeo cái này vào!

      dúi vào tôi cái gì đó, sau đó lao nhanh ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Hử, hổ danh là người gì làm nấy, đúng là Mông Thái Tử.

      * * *

      Leng keng...

      Sợi dây chuyền cổ tay phát ra thanh. Ấy! đó còn có cái khuyên tai hình vương miện, đó chẳng phải là cái khuyên tai mà Mông Thái tử hay đeo sao? Sao lại bắt tôi đeo vào nhỉ?

      -Tháo nó ra!

      Tiểu quỷ nhìn sợi dây, giọng chua loét.

      -Sao lại phải tháo ra?

      -Tôi thích.

      -Hừ, thích liên quan gì tới tôi? Tôi cứ đeo...

      Hử, đúng...

      Sao lại thích? Chẳng nhẽ ghen? Còn nữa, vừa nãy sao lời cứ... chua loét? Hay cách khác có khả năng ... thích tôi?

      phải chứ?

      Tuy rằng sau khi biến lớn lên, rất đẹp trai, nhưng ai mà biết có như thế mãi , lúc to lúc ... cơn ác mộng phải kết hôn với gã tiểu quỷ lại xuất trong đầu tôi...

      Trời ơi!

      Sao tôi lại nghĩ tới việc kết hôn? Á á á, sao tôi lại nghĩ tới việc này?

      -Được, thế hôm họp lớp tìm gã "khỉ đỏ" đó cùng . - Tiểu quỷ khoanh tay, dựa vào bức tường đối diện tôi, thản nhiên .

      Hả?

      Họp lớp? Hu hu hu, suýt chút nữa tôi quân mất chuyện này rồi!

      -Chuyện đó... Thánh Y Đằng? Y Đằng? Y? Tiểu Y Y? là người tốt nhất, chắc nhẫn tâm nhìn tôi bị cái con bướm đó bắt nạt đúng ?

      Tôi cười rụt rè, chớp chớp mắt, lấy lòng .

      -Buồn nôn!

      - vừa đẹp trai lại tốt bụng, nhất định là rất thích giúp đỡ người khác! giáo , trẻ con thích giúp đỡ người khác mới là trẻ ngoan!

      -Đồ ngốc.

      -Tôi vẫn luôn cảm thấy còn đẹ trai hơn cả "Nhật Thần đại nhân" Mà tôi thích. Nhất định là thiên thần mà thượng đế phái xuống để cứu vớt tôi!

      - là giả dối.

      - đồng ý ? đồng ý tôi mở cửa sổ và nhảy xuống, hu hu...

      -Đây là tầng 1.

      -...

      Tức chất mất thôi! Cái gã này nặng gì đều nghe, mặc kệ tôi cầu khẩn thế nào, cũng đồng ý, thế nên tôi đành phải dùng tinh thần kiên trì từ bỏ để "cảm động .

      Thế là...

      Lúc tắm, tôi khóa nguồn nước.

      -Tiểu Y Y, đồng ý với tôi , sữa tắm dính người khó chịu lắm phải ? Hứa với tôi tôi mở nước cho , để những tia nước mát lành làm cơ thể sạch ...

      lâu sau, quấn tạm cái khăn vào người rồi ra mở nguồn nước, khiến tôi suýt chút nữa chảy máu mũi.

      -Cái gã này trước khi tắm uống Côca, là lúc cởi quần áo nhìn thân hình thấp bé của mình quen, tôi nghĩ chắc chắn là muốn dẫn dụ người khác phạm tội!

      Tôi những uy hiếp thành công mà ngược lại còn "tổn thất" nghiêm trọng!

      ...

      Khi ngủ, tôi kéo mí mắt của ra, cho ngủ.

      -Hứa với tôi , hứa tôi cho ngủ, nếu tôi cứ keo smis mắt lên thế này, cho ngủ, dù sao tôi cũng ngủ cả ngày rồi, he he...

      Ai ngờ mặt dày ôm chặt lấy tôi, khiến tôi phải vội vã đẩy ra, rồi lao ra khỏi phòng với gương mặt nóng bừng.

      những thành công mà còn bị sàm cỡ, thiệt thòi quá!

      ...

      Lúc học, cứ cách phút tôi lại ném tờ giấy lên mặt bàn ngồi.

      Tờ thứ nhất: hứa với tôi, hứa vói tôi, hứa tôi báo cáo với giáo là đọc truyện.

      Tờ thứ hai: Đồ xấu xa, nếu còn có lương tâm hứa với tôi .

      Tờ thứ ba: Tiểu Y Y, muốn mọi người biết bí mật giữa chúng ta sao? nếu muốn hứa với tôi !

      ...

      Thế là giáo tới, tóm được tờ giấy thứ ba, còn đọc ta lên cho cả lớp nghe, thế là ngày hôm đó khắp nơi trong trường Trung học Thâm Điền bắt đầu rộ lên cuộc thi suy luận trúng thưởng, nội dung suy luận là "Bí mật giữa Bối Tây Mễ và em bé thiên tài Thánh Y Đằng là gì?

      Chuyện hoang đường nhất là có kẻ đoán thực ra là con riêng của tôi! Khi Tiểu Đới với tôi chuyện này, suýt chút nữa tôi tìm cái kẻ suy đoán đó để thách đấu...

      Gì chứ? Tôi mới 16 tuổi, thằng tiểu quỷ trông cùng lắm chỉ 8 tuổi, bọn họ rốt cuộc có tí kiến thức thường thức nào vậy?

      Haiz, đúng là bi kịch!

      "Kế hoạch cảm động" mà tôi dày công chuẩn bị gần như bị sụp đổ hoàn toàn, xem ra tôi phải đầu hàng thôi, để bọn Ngân La cười nhạo tôi đến chết, hu hu!

      Tôi khổ sở ngồi với Cục Xương sô-pha, người chó trông đều vô cùng thê thảm.

      Ấy!

      Sao bàn lại có tờ giấy nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :