1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Viên thuốc ma thuật của tình yêu - Mễ Mễ Lạp (Chương 6)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      ngày trôi qua nặng nề, may là dù sao cho tới khi tan học, tôi tìm Mông Thái Tử nhưng cũng gây phiền phức gì cho tôi.

      Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Tiểu Đới bị thầy hiệu trưởng kéo dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp ra còng trường.

      Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?

      Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới lượt, lấy sợi ren màu hồng phấn ra buộc tóc rồi len vào trong đám người.

      He he, mấy kiểu kịch TV bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình hay , những "vở kịch" lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi nay.

      Á!

      Sao lại là Mông Thái Tử?

      Hự... cái đứa bé đứng trước mặt , trợn trừng mắt nhìn phải là tiểu quỷ Y Đằng là ai? Hu hu, ai với tôi có chuyện gì xảy ra , hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây?

      Mông Thái Tử ỷ vào chiều cao 1m80 của , ngạo mạn nhìn Y Đằng rồi quát:

      -Ranh con, chỗ này phải nhà trẻ, mày biết ?

      -Xe của cản tầm nhìn của tôi.

      Giọng điệu của tiểu quỷ Y Đằng rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.

      -Tiểu quỷ, đây là địa bàn của tao. - Mông Thái Tử ra vẻ hống hách, dang rộng đôi tay, cúi người véo má Y Đằng. - Tao muốn dừng ở đâu dừng.

      Tôi nhìn chiếc xe của Mông Thái Tử, đúng là ngang tàng đỗ giữa cồng trường, chiếm mất quá nửa vị trí...

      Ấy!

      Thằng tiểu quỷ này sao cứ cố ý gây chuyện với Mông Thái Tử thế? Chỉ là chắn trước mặt nó thôi mà? Nó dịch chân chút chẳng phải là xong rồi ? Có điều cũng phải lại, có phải nó ở cổng trường tìm tôi ?

      Lạ nhỉ? Sao nó biết tôi ở đây mà tìm?

      -Bà thím, tay bà thô quá, mau bỏ tôi ra, tôi có thời gian chuyện phiếm với bà đâu, lát nữa tôi phải tới trường Trung học Thâm Điền điểm danh.

      A... chẳng nhẽ những gì nó lúc sáng... là ?

      -Bỏ tay ra.

      Y Đằng trợn tròn mắt, cau mày lại, nghiến răng với Mông Thái Tử, nhưng Mông Thái Tử dường như càng thích véo má nó hơn, chịu bỏ tay ra.

      -ha ha, tiểu quỷ, bây giờ biết sai rồi chứ? Dám với tao bằng cái giọng điệu ấy à!

      Nhìn Mông Thái tử ỷ lớn ăn hiếp Y Đằng, tôi thể nhin được nữa, dù sao Y Đằng cũng chỉ là đứa trẻ.

      Tôi lao lên như mũi tên, kéo Y Đằng ra sau lưng.

      -Sao lại bắt nạt đứa trẻ con?

      -Thú cưng, đừng có mà lắm chuyện! - Mông Thái tử nhìn tôi, giọng to lên gấp đôi, "ma trảo" của tiến về phía tôi,, định kéo tôi ra.

      - được bắt nạt nó. - Tôi bảo vệ Y Đằng như con gà mẹ bảo vệ gà con, bất kể kéo thế nào, tôi cũng đứng bất động.

      -Trẻ con? Giọng của nó vừa nãy nghe rất khó chịu, nếu phải nể tình nó là trẻ con tôi tẩn cho nó trận...

      Mông Thái Tử còn chưa xong, Y Đằng khóc thét lên:

      -Hu hu hu... chị ơi, má em đau quá, đau quá, cái chú này đáng sợ, vừa nãy chú ấy bắt nạt em, chị đưa em về nhà ... hu hu...

      -Cái gì? Tiểu quỷ, mày dám gọi tao là chú, mày muốn chết à?

      Bị Mông Thái tử dọa, Y Đằng càng khóc lớn hơn.

      Tôi đau lòng lau nước mắt cho nó, Y Đằng như thế này trông đáng thường, chẳng giống cái ông cụ non thường ngày nữa! Mông Thái tử đúng là gã khốn nạn, đến trẻ con mà cũng bắt nạt!

      -Y Đằng ngoan nào, đừng khóc nữa... - Tôi ôm nó vào lòng, dỗ dành.

      -Á! Thú cưng, đừng để thằng ranh này sàm sỡ! - Mông Thái Tử thấy tôi ôm Y Đằng nhảy dựng lên như con khỉ.

      Hả, vừa cái gì thế?

      thằng bé 8 tuổi sàm sỡ gì với tôi? Cái đầu toàn là tư tưởng xấu! Có điều...

      -Hic, em muốn được thơm, mẹ bảo thơm rồi đau nữa. - Thằng bé nhào vào lòng tôi, sau đó áp má vào miệng tôi, đôi mắt to tròn mở lớn, dáng vẻ vô cùng ngây thơ, vô tội.

      Hử?

      Thằng bé này sao mà thay đổi nhanh thế? So với cái "gương mặt lạnh lùng" và "giọng điệu chết tiệt" ban nãy giờ nó chẳng khác nào thiên thần... Chẳng nhẽ nó thực sợ Mông Thái Tử?

      -Thơm? Hả! Thú cưng, tôi từng chỉ được thơm mình tôi, mà dám thơm nó chết chắc rồi.

      Cái đầu "sao Chổi" đỏ rực của Mông Thái Tử bốc hỏa.

      Nghĩ đến hành động của tiểu quỷ trước đây, tôi hơi do dự, nhưng thấy nó chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đáng vừa ngây thơ, tôi thực thể nào khước từ...

      Cho dù thế nào nó cũng chỉ là đứa trẻ con!

      Tôi mặc kệ Mông Thái Tử, nhàng thơm lên gương mặt Y Đằng, miệng nó lập tức nở nụ cười đầy ý nghĩa!

      Bùm!

      Đầu Mông Thái Tử bốc khói đen, chỉ vào tôi và Thánh Y Đằng, giận dữ quát:

      -Các người chết chắc rồi!

      xong nhảy lên, tóm lấy Y Đằng lôi ra khỏi lòng tôi.

      -Này, thả nó ra!

      Tôi vốn yếu ớt, muốn giằng Y Đằng từ tay Mông Thái Tử là điều thể, chỉ đành trợn mắt nhìn nhấc bổng Y Đằng lên trung.

      - Hu hu hu... người lớn bắt nạt trẻ con, các các chị ơi, cứu em bé đáng thương này với... hu hu...

      Các bạn đứng xem xung quanh vốn sợ thế lực của Mông Thái Tử, ai dám lên tiếng, nhưng Y Đằng vừa kêu thế, số dấy lên tình thương.

      - Thái Tử, ... tha cho nó , nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà, trẻ con vô tội...

      -Đúng thế, Thái Tử, là người lớn, độ lượng, đừng chấp nhặt đứa trẻ con!

      -Thái Tử, vốn là thần tượng của bọn em, làm như thế ảnh hưởng tới hình ánh quá...

      ...

      Mỗi người câu khiến Mông Thái Tử đỏ mặt tía tai, đành phải bỏ Y Đằng xuống, sầm mặt nhìn nó.

      -Tiểu quỷ, lần sau đừng có để tao đụng phải mày, nếu chắc chắn tao tha cho mày đâu.

      Sau đó nhảy lên cái xe đua, lái với tốc độ như bay, tôi thoáng thấy lửa giận bốc lên ở sau xe.

      Cuối cùng cũng rồi!

      -Chị ơi, em đói rồi, mình về nhà thôi! - Tôi thở phào nhõm nhưng thằng tiểu quỷ vẫn chịu buông tha, cái vẻ ngây thơ của nó như thêm dầu vào lửa. - Cái quần chíp hình chú cừu của chị và quần áo bẩn em đều bỏ vào máy giặt rồi, có phải em giỏi lắm ?

      Mọi người xung quanh cười ngặt nghẽo.

      -Ha ha, ta còn mặc quần chip hình con cừu!

      -Sao mà ấu trĩ thế, mất mặt quá...

      -Chậc chậc, có phải trẻ con nữa đâu mà còn có thói quen đấy, đáng ghét!

      ...

      Tiếng cười giễu cợt vang lên tứ phía, mặt tôi đỏ như gấc chín, trong lòng thầm oán hận thằng tiểu quỷ này.

      Chắc chắn là nó cố ý! Vừa nãy còn giả bộ vô tội, ngây thơ! Nó đúng là thằng tiểu quỷ xấu xa!

      Tôi bao giờ tin nó nữa!

      -Mọi người đừng tin lời thằng tiểu quỷ này, trẻ con hay xằng mà. Em trai, muộn rồi, trăng mọc rồi kìa, chị em mình mau về nhà thôi.

      Tôi túm lấy thằng tiểu quỷ, lao vút ra khỏi đám người.

      Oa oa oa, nếu ở đó thêm nữa tôi biết nó còn những gì nữa!

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      -Tại sao em lại xuất trước cổng trường chị?

      ...

      -Sao nó gì? Chị cảnh cáo em nhé, đừng có gây phiền phức cho chị!

      ...

      Này, mặt em được làm bằng bài poker à?

      ...

      Sau n giây, tôi thất bại ngồi xuống sô-pha cầm cốc nước lên uống ừng ực. Khụ khụ, khát nước quá, hỏi suông hồi mà được câu trả lời nào, tôi là đáng thương!

      -Cái thằng "khỉ đỏ" tóc đỏ chói đấy là ai? Hình như thích bà!

      Ý?

      Thằng tiểu quỷ à?

      Tôi phụt cái, "khỉ đỏ" là chỉ Mông thái tử phải ? thích tôi? Thôi cho xin, chỉ coi tôi là đồ chơi thôi, còn luôn miệng gọi tôi là "thú cưng" nữa, đáng ghét kinh khủng! Thằng tiểu quỷ này hỏi thế là vì cố ý chọc tức tôi sao? Tức mà!

      -Ha ha, ở đây có người à? Chị nghe , nghe ...

      Tôi cố ý giả bộ.

      trán thằng tiểu quỷ lập tức có thêm "ngã tư".

      -Bà thôi, tóm lại tôi cũng có hứng thú. - xong, nó vỗ mông đứng dậy, ra ngoài cửa.

      Chờ chút, hành động này của nó...

      -Em đâu đấy?

      -Ra ngoài.

      Quả nhiên...

      -Tiểu quỷ, em bướng quá đấy, em định bỏ nhà ra à? Được thôi, em , đến lúc biến thành ăn xin, ngủ ở gầm cầu liên quan tới chị đâu nhé!

      Tức chết mất!

      Chỉ là đùa với thôi mà giận bỏ nhà sao?

      -Điên à? Tôi mua đồ về nấu cơm thôi, nhà chẳng còn gì ăn cả. - Thằng tiểu quỷ quay người lại, khóe miệng giần giật.

      Hả?

      Tôi ngại ngần đứng sững ở chỗ cũ.

      -Đồ ngốc.

      Tôi còn chưa kịp phản ứng lại biến mất sau cảnh cửa như con... quỷ.

      -Này, chờ chút, em biết mua cái gì?

      Tôi cuống cuồng vơ lấy ví tiền, đuổi theo.

      Chết mất!

      Thằng tiểu quỷ này lúc chọn thức ăn rất là ra dáng, thế cái miệng còn ngọt như mía lùi, cứ điều dì, hai điều chú, đến nỗi mấy người bán thức ăn ở chợ loạn hết cả lên, bán hàng rất nhiệt tình.

      -Dì xinh đẹp ơi, cháu mua con cá này.

      -Ha ha ha, tiểu quỷ, miệng con bôi mật à? Dì tặng con thêm con nhé, thế nào?

      -Con cám ơn dì xinh đẹp.

      Dì xinh đẹp? Làm ơn , bà thím ấy phải hơn 40 tuổi rồi, mặt đầy nếp nhăn, vết nám, cằm còn chảy xệ xuống nữa.

      -Chú đẹp trai ơi, cho con chỗ thịt bắp ấy...

      -Thằng bé đáng quá, chú cắt cho con chỗ ngon nhất.

      -Con cảm ơn... chú đẹp trai hơn cả Lưu Đức Hoa!

      Ặc, ông chú đó răng vàng khè, tóc lưa thưa mà đẹp trai hơn Lưu Đức Hoa? Trời ơi, trời ơi, biết Lưu Đức Hoa mà nghe thấy có thổ huyết ...

      Có điều thằng tiểu quỷ này rất biết chọn người để so sánh, biết là nếu so sánh với mấy thần tượng trẻ tuổi chắc chắn là ông chú đó biết, nhìn ông chú đó vui chưa kìa, có khi ông ấy còn tặng thịt bò cho chúng tôi ấy chứ!

      Nhưng mà...

      Vì sao nó lúc nào cũng lạnh lùng với tôi? Chẳng nhẽ vì nhân phẩm của tôi thấp hơn người khác sao? A a a, điên mất, đối xử khác biệt ràng quá!

      Cuối cùng, xách đống thức ăn, tôi như nàng ô sin sau lưng thằng tiểu quỷ, còn nó đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc thắng.

      Đáng nghi!

      Càng nghĩ càng thấy đáng nghi!

      Chỉ là đứa trẻ 8 tuổi, hành động, cử chỉ và cả lời của nó chẳng phù hợp với độ tuổi chút nào...

      -Khai mau, em có phải quái ?

      ...

      -Hay em là con thỏ chạy ra từ cái hang mà Alice từng vào?

      ...

      -Thế chắc chắn em là người máy rồi, đúng ? Đúng rồi, đúng rồi, chắc chắn là thế, em là robot do bố mẹ chị làm ra. Trời ơi, sao chức năng của em đầy đủ thế, những biết nấu cơm siêu ngon mà còn biết chơi trò trở mặt nữa...

      Gương mặt thằng tiểu quỷ bỗng chốc sa sầm xuống như bầu trời trước cơn mưa.

      -Bà thím, có phải trong đầu bà nhét đầy bông ?

      -Cái gì? Tiểu quỷ chết tiệt, chị nhất định chứng minh suy đoán của mình là đúng, em đứng lại cho chị! - Tôi giơ nanh múa vuốt lao về phía nó, hai tay tìm kiếm người nó.

      Ấy?

      Sao có pin hay linh kiện máy móc nào nhỉ? Chẳng nhẽ người máy bây giờ cao cấp đến độ khác gì con người rồi sao?

      -Bà dừng tay lại cho tôi...

      Trong giọng lạnh lẽo của nó có cả giận dữ, và cả run run.

      Chuyện gì nhỉ?

      Sao người đường cứ há hốc miệng ra và nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ thế kia?

      Tôi ngẩng phắt đầu lên, phát nửa thân người tiểu quỷ trần ra, còn cái áo sơ mi của nó bị tôi xé làm đôi, bên trái nửa, bên phải nửa...

      Có điều sao thân của thằng tiểu quỷ lại đáng sợ như thế, làn da trắng nõn là rất nhiều vết thâm, còn có vết sẹo do bị thương nữa, tuy rằng khỏi tương đối rồi, nhưng trông vẫn khiến người ta phải rúng động ...

      -Sao lại thế? Hu hu hu, đáng thương thế, còn bé tí phải chịu ngiều vết thương đáng sợ, rốt cuộc là ai đối xử với đứa bé 8 tuổi như thế, hu hu hu...

      hiểu vì sao mà sống mũi tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.

      -Bà phải lo.

      Thằng tiểu quỷ giật cái áo bị tôi xé rách, miễn cưỡng che những vết thương cơ thể .

      Lúc này...

      bà mẹ tóc vàng kéo chú cảnh sát mặc sắc phục chạy tới.

      -Chính là ta, chúng tôi tận mát nhìn thấy ta đánh thằng bé này, còn xé áo của nõ nữa, là quá đáng, cảnh sát, phải chủ trì công lý.

      Bùm bùm bùm...

      Đầu óc tôi trống rỗng.

      Chuyện gì thế này?

      -Các người với tôi.

      Thế là tôi ngốc nghếch cùng thằng tiểu quỷ bị chú cảnh sát đưa tới đồn, sau lưng là các bà mẹ phẫn nộ đòi công bằng cho thằng tiểu quỷ.

      Điên mất...

      -Cậu ấy là em của cháu?

      -Dạ ạ, đó là con của đồng nghiệp bố mẹ cháu, bây giờ ở nhờ nhà cháu.

      -Thế sao chấu lại đánh cậu bé?

      Chú cảnh sát cau mày, nghiêm giọng hỏi:

      -Đánh ư? Cháu đâu có đánh! - Tôi vội vàng phủ nhận, đầu lắc mạnh như cỗ máy.

      - dối? người thằng bé rất nhiều vết thương, nhìn là biết ngay bình thường thường xuyên đánh nó... cánh sát, nhìn cho kĩ, đứng có để con nha đầu này lừa.

      -Đúng thế, đúng thế, vừa nãy đường, ta còn dùng tay đánh cậu bé, cậu bé đáng thương còn chẳng dám khóc, đúng là số khổ!

      - là đau lòng, rớt nước mắt, đáng thương quá...

      ...

      Cái... cái gì thế này? Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là "oan Thị Kính" rồi! Mấy bà mẹ này có trí tưởng tượng phải là siêu phong phú!

      Rầm!

      Chú cảnh sát bực mình với mấy câu lanh chanh của các bà, kích động đập mạnh tay xuống bàn.

      Yên lặng... yên lặng...

      Cả thế giới này cuối cùng cũng yên tĩnh lại!

      -Vết thương người cháu có phải do ấy đánh ? Đừng sợ, chú rót cho cháu cốc Côca nhé? Cháu uống xong rồi từ từ kể cho chú nghe. - Chú cảnh sát nghiêm khắc quét mặt quanh vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thằng tiểu quỷ, đưa cho nó cốc Côca.

      Thằng tiểu quỷ uống ừng ực hơi hết cạn, sau đó làm ra vẻ đáng thương, buồn rầu ngẩng đầu lên nhìn tôi.

      Mẹ ơi!

      Lần này xong rồi, cơ hội tốt như thế, chắc chắn nó tranh thủ để trả thù tôi, ném tôi ở đồn cảnh sát, tạm giam hai, ba ngày. Hu hu hu, thiếu nữ Bối Tây Mễ lần này phải ở tù rồi.

      Các bà mẹ nhìn thằng tiểu quỷ bằng ánh mắt khích lệ.

      -A!

      trán thằng tiểu quỷ bỗng dưng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đau khổ co lại ghế.

      -Này, tiểu quỷ, em đừng có quá đáng nhé! Vừa nãy chị đâu có đánh em, sao em lại làm ra vẻ đau đớn như thế, là khoa trương!

      Hu hu, thằng tiểu quỷ này diễn xuất giỏi . Nó như thế là vì muốn mọi người hiểu lầm nó bị thương nghiêm trọng lắm sao? Lần nào tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng hết tội rồi!

      -Thấy chưa, ó bị thương rất nghiêm trọng...

      Đúng lúc bà mẹ chỉ trích tôi thằng tiểu quỷ yếu ớt :

      -Chú ơi, cháu mót tiểu, nhà vệ sinh ở đâu?

      Bùm!

      Mọi người tưởng ngất hết.

      -Ra cửa thẳng rồi rẽ trái, sau đó rẽ phải là tới. - Chú cảnh sát khó nhọc bò dậy, chỉ đường cho thằng tiểu quỷ.

      Vèo...

      Trong giây lát, thằng tiểu quỷ biến mất tăm mất tích, để lại tôi với đám các bà mẹ và cả ông chú cảnh sát trừng mắt.

      1 phút.

      2 phút.

      3 phút.

      10 phút sau, vẫn thấy tắm hơi thằng tiểu quỷ, mấy bà mẹ mình phải về nhà nấu cơm nên trước, chỉ còn lại mấy bà vẫn kiên quyết mềm lòng, ở lại giám sát nhất cử nhất động của tôi.

      -Sao mà lâu thế? xảy ra chuyện gì chứ? - Tôi bắt đầu lo lắng.

      -Ở đồn cảnh sát còn xảy ra chuyện gì được? - Chú cảnh sát tỏ ra vui. Chú đứng lên, định xem thằng tiểu quỷ bị làm sao.

      Cốc cốc.

      Đúng lúc đó cánh cửa mở rộng vang lên tiếng gõ.

      thiếu niên đẹp tới mức giống người thường vào trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhìn thấy tôi, thoáng chau mày, sau đó xoa đầu tôi bằng giọng trầm trầm:

      -Quả nhiên như Y Đằng , vẫn còn ở đây à, là khiến người ta lo lắng.

      Tôi dám tin vào mắt mình...

      là... "Dê xồm nhà vệ sinh".

      -... sao lại ở đây?

      -Suỵt! Đừng gì vội, tôi nghĩ trước tiên là đưa rời khỏi nơi này tốt hơn. - đặt tay lên miệng, hành động này vô cùng quyến rũ, nhưng vẫn có vẻ gì đó lạnh lùng.

      -Chú cảnh sát, đây là bạn của cháu, giờ cháu muốn đưa ấy ...

      Tôi như hóa đá.

      Điên rồi, điên rồi, bạn ? Tôi thành bạn của từ lúc nào?

      -Cậu này là ai, ở đồn cảnh sát mà dám ngang tàng...

      Chú cảnh sát kích động hét lên, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn hình chữ S ta "Dê xồm nhà vệ sinh" xong tự dưng im bặt, sắc mặt tháy đổi, cư xử rất khách sáo với .

      -Tôi... tôi xin lỗi. Tôi biết là ! Nhưng này bị tình nghi là ngược đãi trẻ em, thế nên...

      -Thằng bé đó là em họ của cháu, vết thương người nó là do đá bóng bị ngã gây ra, liên quan gì tới bạn cháu cả, với lại...

      Bỗng sưng lạnh lùng nhìn mấy bà mẹ.

      -Các dì thực nhìn cả quá trình sao? Nếu làm chứng giả bị ngồi tù đấy!

      Mấy bà mẹ run như cầy sấy, vội vàng xua tay vừa nãy chỉ thấy tôi nhào tới cù thằng tiểu quỷ thôi chứ nhìn là tôi đánh người.

      Điên mất!

      Mấy bà suy đoán bừa bãi này suýt nữa hại chết tôi.

      ra họ của tiểu quỷ Y Đằng à? Chả trách giống nhau như đúc... đến tính cách cũng kì quái như nhau, đáng ghét!

      -Baby, thôi!

      Tôi bị bế lên theo kiểu "bế công chúa". Tôi nghiêng đầu chỉ nhìn thấy gương mặt hoàn hảo theo góc nghiêng của .

      bế tôi từng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Trông có vẻ rất tao nhã, cao quý.

      Có người , mỗi người con đều có giấc mơ trở thành công chúa, và vào lúc quan trọng, họ gặp được hoàng tử của mình, mà hoàng tử của ấy dành cho ấy kiểu "bế công chúa" vô cùng hoàn mĩ.

      Tôi lúc này giống như công chúa nằm trong lòng , nghiêng đầu nhìn gương mặt , cảm nhận cảm giác kì diệu lúc này, màn đêm dày đặc mở dần ra trước mặt chúng tôi, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh bầu trời đêm...

      Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hơi cúi đầu xuống, dưới đôi lông mày rậm, đôi mắt màu hổ phách chạm ngay vào ánh nhìn của tôi:

      -Sao hả? Muốn hôn à?

      Bùm!

      tiếng sét vang lên giữa thế giới mơ tưởng có thực của tôi.

      Tôi!

      Bối Tây Mễ!

      Bị kẻ "Dê xồm nhà vệ sinh" từng có ý đồ bất chính với mình bế như thế đường vào đêm tối, kết quả của nó là gì? Nghĩ thôi thấy ớn lạnh...

      -... thả tôi xuống...

      Phịch!

      Tôi còn chưa xong bị người đó ném xuống đất, hề thương hoa tiếc ngọc.

      Ôi, đau, đau, đau chết mất, cái mông đáng thương của tôi, liệu nó có thành món thịt xay ?

      -Á, còn người sao lại...

      Ấy?

      Người đâu? Người đâu?

      đúng, ta là quỷ à? Lần nào cũng biến mất nhanh như sao băng!

      Ánh đèn đường nhấp nháy con phố , mang đêm dày đặc có vẻ quỷ dị, sống lưng tôi ớn lạnh. Mẹ ơi, tôi sợ nhất là tối, thế nên buổi tối toàn trốn ở nhà dám ra ngoài. Hu hu hu, xung quanh sao tối đen lại thế này?

      Loạt soạt... loạt soạt.

      Trong bãi cỏ cách đó xa vang lên tiếng động, tóc tôi bất giác dựng đứng cả lên.

      Hu hu, đáng sợ quá!

      -Ai... ai ở đó?

      ...

      có ai trả lời, chỉ có tiếng kêu ngừng nghỉ của ve sầu.

      ...

      -Này này này...

      -Bà thím, bà gọi cái gì, định gọi quỷ ra hả?

      Ấy?

      Sao nghe như giọng của tiểu quỷ?

      Bỗng dưng cái đầu từ bụi cỏ ló ra. Tiểu quỷ máy bước tới trước mặt tôi, bất mãn nhìn dáng vẻ hốt hoảng sợ hãi của tôi.

      -Này, tiểu quỷ, sao em lại ở đây?

      Tôi vỗ ngực, chất vấn.

      -Vừa nãy tìm thấy nhà vệ sinh, cẩn thận lạc ra ngoài đồn cảnh sát. Sao bà lại ở đây? - Tiểu quỷ cau mày, hỏi ngược lại.

      Hử? Vì sao nó thấy tôi lại tỏ ra ngạc nhiên như thế? Chẳng phải nó bảo ông họ ác ma đáng ghét đó cứu tôi sao? Chẳng nhẽ...

      -Tiểu quỷ, có phải em có ông họ rất giống em ?

      -Cái gì mà họ? Bà thím ơi, đầu óc bà có vấn đề gì ? Bố mẹ tôi đều là con , chị em, tôi lấy đâu ra họ?

      Trời ơi!

      Thế chàng trai tóc vàng đó rốt cuộc là ai?

      -Em lừa chị chứ?

      -Việc gì tôi phải lừa bà, bà thím ngu ngốc.

      Xẹt!

      tia chớp lóe qua, trước mắt tôi thấy bao nhiêu là tia lửa điện.

      -Hu hu... mình lại bị gã dê xồm đó lừa rồi, chết tiệt , rốt cuộc là ai? Xuất cách kỳ lạ, rồi lại biến mất cách kỳ lạ, sao cứ bám lấy mình như hồn tan vậy...

      Ông trời ơi, cứu con với! Nếu cứ tiếp tục thế này con phát điên mất.

      -Bà thím , bà hò hét điên cuồng thế là vì tiền mãn kinh à? mau, tôi đới chết rồi đây! -Thằng tiểu quỷ khoanh tay trước mặt tôi, thúc giục tôi như ông cụ non.

      -Cái gã chết tiệt, bất kể ngươi là ai, lần sau ta nhất định phải bắt được ngươi hỏi cho .

      Tôi nắm chặt hai tay, ý chí chiến đấu bắt đầu được nhen nhóm.

      -Đồ ngốc...

      Thế là tôi với gã tiểu quỷ trước sau về nhà.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Khó nhọc lắm mới về đến nhà, trời tối mịt.

      Thằng tiểu quỷ cứ như là bé Lọ Lem biến thân vào lúc 12 giờ đêm, lại quay lại cái bản mặt lạnh như tiền, nhưng nể tình nó nấu ăn siêu ngon, tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt...

      Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi trằn trọc mãi giường mà ngủ nổi, trong giấc mơ của mình là gương mặt "Dê xồm nhà vệ sinh", cuối cùng kết thúc bằng cảnh tượng đột ngột xuất trong phòng tắm nhà tôi hôm trước, và tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng thấy thằng tiểu quỷ đâu nữa, chỉ có bữa sáng với tờ giấy :

      "Ăn sáng xong nhớ cất đĩa vào bếp...".

      Đằng sau hình như còn mấy chữ nữa...

      Là gì nhỉ?

      Giờ tôi còn ngái ngủ nên nhìn !

      Ôi chà, mặc kệ nó viết gì, giờ tôi chỉ biết là mình lại sắp muộn rồi!

      Tôi nuốt cuống cuồng bữa sáng, lau qua miệng rồi chạy hộc tốc tới bến xe buýt. Trời ơi, cái kiểu cuộc sống lặp lại hàng ngày, lúc nào cũng phải đuổi theo xe buýt đến khi nào mới kết thúc đây?

      Tôi bước chân vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo, nghe thấy các bạn xì xào bàn tán điều gì đó.

      -Nghe hôm nay có học sinh mới chuyển tới đấy.

      -Đúng thế, đúng thế, lại còn siêu đẹp trai nữa chứ...

      -Ừ ừ, mong đợi quá mất, nhưng tớ vẫn trung thành với Thái tử điện hạ!

      Vô duyên, chỉ là học sinh mới thôi mà, ai chẳng có cái miệng, cái mũi với đôi mắt, có gì mà phải bàn tán. Haiz, buồn ngủ quá, bò ra bàn ngủ giấc còn hơn.

      -Tây Mễ, Tây Mễ, tối qua được ngủ hả, sao mắt cậu thâm quầng lên thế kia?

      Chỉ có Tiểu Đới là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm tới tôi, cảm động quá!

      -Tối qua tớ nằm mơ thấy ma, sợ ngủ được! - Tôi cố lấy lại tinh thần, miễn cưỡng quay đầu lại, chống cằm lên bàn ấy.

      -Haiz, sao lại như thế?

      -Bó tay, dạo này xui ghê...

      Bốp! Bốp! Bốp!

      Tiếng vỗ tay vang lên phía bục giảng.

      -Bối Tây Mễ, em quay đầu lại đây cho tôi! Ôi, em có thể bớt khiến tôi lo lắng được ? Em nhìn chàng mới đến... ... là bạn học mới đây này.

      Tôi quay đầu lại, thấy Khoan Môn cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên dự cảm lành.

      -Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta - Thánh Y Đằng!

      Rầm!

      Tôi kinh ngạc ngã từ ghế xuống.

      Sau đó tôi run rẩy bò lên, thấy gương mặt đáng của thằng tiểu quỷ, quả nhiên, khác với thường ngày, mặt nó là nụ cười rạng rỡ như thiên thần.

      -Chào các các chị, em là Thánh Y Đằng, rất vinh hạnh được đặc cách vào trường Trung học Thâm Điền học với các chị xinh đẹp, vì năm nay em mới 8 tuổi nên hy vọng được các chị giúp đỡ nhiều trong học tập và cuộc sống..

      xong, nó chớp đôi mắt to, lè lưỡi. Thế là thằng tiểu quỷ lập tức gây ra những tiếng hét.

      -Ôi, đáng quá, giống Hoàng tử bé trong truyện tranh ấy!

      -Trời ơi, tôi thấy tim mình đập nhanh quá, mắt nó đẹp !

      -Mới 8 tuổi thôi sao? Tiếc quá, lớn hơn chút nữa chắc chắn là rất đẹp trai...

      ...

      Sao khi nghe những lời này của thằng tiểu quỷ, tôi lại thấy buồn nôn thế nhỉ?

      ra những gì hôm đó nó , nó thực học ở Trung học Thâm Điền, xem ra sáng nay tôi đọc kỹ những gì nó viết...

      Á, rốt cuộc nó có khả năng gì để học trung học vậy? Có phải thầy hiệu trưởng già rồi nên bị bệnh ? Sao lại để đứa trẻ con 8 tuổi vào học trường Thâm Điền?

      là khó mà tin được!

      -Tây Mễ, thằng bé đáng quá, cậu thích nó sao? Chẳng phải cứ nhìn thấy người nào đáng là cậu thấy hưng phấn lắm sao? Hôm nay sao trông cậu có vẻ vui vậy?

      Tiểu Đới phấn khích vỗ vai tôi, nhưng tôi tài nào lấy lại được tinh thần, buồn bã lấy sách che đầu.

      -Đau có đáng ? Nó là tiểu ác ma...

      Lẽ ra định tìm nó hỏi cho , nhưng vì lần nào hết tiết, thằng tiểu quỷ cũng bị đám con bao vây hỏi này hỏi nọ, tôi chẳng còn kẽ hở nào mà chui vào, đành phải bất lực học hết ba tiết.

      Thằng tiểu quỷ đáng ghét!

      Nó chỉ bận lấy lòng bọn con thích những chàng trai , chẳng thèm nhìn tôi lấy cái. Ít nhiều gì nó cũng sống trong nhà tôi, là chẳng hiểu chuyện gì cả!

      Hử, mà vì sao tôi lại thất vọng như thế?

      Việc gì tôi phải thất vọng vì thằng tiểu quỷ? Nó để ý tới tôi càng tốt, tôi muốn mọi người biết tôi với nó sống chung nhà.

      Tiết cuối cùng là môn thể dục, tôi chần chừ mãi ở trong phòng thay quần áo, định nhân lúc mọi người ra sân thể dục lẻn tới phòng học tìm tiểu quỷ.

      Hừ, thầy giáo còn cho nó đặc quyền phải học môn thể dục, đáng ghét!

      -Tây Mễ, cậu chưa thay quần áo xong à? - Trong phòng thay đồ chỉ còn lại tôi với Tiểu Đới, mà ràng là chờ tôi.

      -Ừ, mình đau bụng quá, hình như là bị... cậu xin thầy giáo nghỉ giúp mình với! Tôi ra vẻ ôm bụng.

      -Được rồi. Thế cậu về phòng học nghỉ ngơi nhé! Nếu thấy khó chịu quá đến phòng y tế xem sao.

      -Ừ, cậu học .

      Tiểu Đới lo lắng nhìn tôi, sau đó đóng cửa phòng học rồi ra ngoài.

      Tôi hít sâu hơi, dối bạn thân chẳng quen chút nào, nhưng giờ tôi rất hỗn loạn...

      Tóm lại là tìm thằng tiểu quỷ hỏi cho vấn đề rồi với Tiểu Đới sau.

      Vừa mới chạm tay vào nắm cửa rầm cái, cánh cửa bị người ta mở ra từ bên ngoài.

      -Là !

      Nhìn gã "Dê xồm nhà vệ sinh" trong bộ đồng phục trường, con ngươi mắt tôi dường như sắp rớt ra.

      Sao lại là ?

      -Suỵt...

      ra hiệu bảo tôi .

      -Suỵt cái gì mà suỵt, đồ dê xồm, xuất trong nhà vệ sinh nữ là trong phòng tắm, giờ lại còn có mặt trong phòng thay đồ của nữ nữa! Rốt cuộc là muốn...

      Tôi vừa vừa lùi về đằng sau.

      -Đồ đàn bà, thôi.

      cau mày, sắc mặt nghiêm túc.

      - cái đầu ...

      Tôi còn chưa xong đôi môi mình bị đôi môi mềm mại chặn lại, thể phát ra thanh gì nữa, chỉ biết thẫn thờ nhìn vào đô mắt đẹp và hàng lông mày rậm của , rất lâu, rất lâu...

      ... hôn tôi?

      Thình thịch...

      Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.

      Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

      -Làm thế nào đây? Sao lại lạc mất rồi.

      -Lão gia tức điên lên rồi, nếu mà tìm thấy chúng ta toi mất.

      -Chúng ta tìm thêm lần nữa .

      Cuộc đối thoại của hai người đàn ông vang tới, có thể nhận ra họ lo sốt vó bên ngoài cánh cửa.

      Tôi xực tỉnh, nỗi xấu hổ và phẫn nộ khiến tôi gần như phát điên. Rốt cuộc là tôi làm gì? Tôi hề phản kháng, cứ thế trợn mắt nhìn hôn tôi?

      Hu hu...

      Dê xồm! Đồ dê xồm chết tiệt! Tôi bắt đầu giằng giật trong lòng , nhưng vô ích, ngược lại...

      -Ư... ư...

      Tôi hoảng loạn mở to mắt, bởi vì gáy tôi bỗng dưng bị bàn tay to lớn giữ chặt lấy, người đó ra sức hôn tôi, dường như đau đớn kháng cự lại điều gì đó, đến nỗi cơ thể run rẩy...

      Sau đó...

      Sau đó cơ thể dần, dần...

      Cho tới khi biến thành...

      Thằng tiểu quỷ!

      Tuy tôi rất muốn tin đây là thực, nhưng cái cảm giác từ miệng lan tới thần kinh với tôi rằng những gì diễn ra đều là thực!

      sai, giờ người "treo" người tôi, vẫn dùng miệng của mình chặn miệng tôi bị bộ đồng phục rộng rãi của trường bao phủ chính là... tiểu quỷ Thánh Y Đằng!

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3
      1. Năm phút sau, tiếng bước chân xa dần, tôi dần dần hoàn hồn lại.

      -Á á á...

      Tôi mất trọng tâm, ngã nhào xuống.

      Mẹ ơi, tôi như kẻ biến thái, ngã nhào về phía thằng tiểu quỷ, mà môi tôi lại hôn đúng lên đôi môi xíu của nó.

      Hu hu... Thế là hai nụ hôn đầu đời của tôi đều là cho nó! Đồ chết tiệt...

      Ngồi chiếc ghế dài trong phòng thay đồ nữ, tôi trợn mắt nhìn tiểu quỷ Y Đằng trong bộ đồ thể thao, chỉ hận là thể lôi lên công đường xét xử như BAo Thanh Thiên - Bao đại nhân.

      - cho tôi biết, vì sao lại như thế?

      ...

      sa sầm mặt, cau mày, có vẻ như buồn giải thích với tôi.

      Chả trách lại xuất trong nhà tôi, chả trách trường tôi lại nhận học sinh tuổi như thế, chả trách ngôn ngữ, hành vi của giống của đứa trẻ...

      -Cái đồ xấu xa chết tiệt, chứ, hừ, cũng được, tôi gọi điện thoại hỏi bố mẹ tôi!

      Hừ!

      Chắc chắn là trò đùa của bố mẹ tôi, chùng gã tiểu quỷ này là tác phẩm thí nghiệm của họ, giống như trong bộ phim hoạt hình nào đó, dùng loại thuốc kỳ quái mà họ chế ra để biến !

      Tôi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn số.

      Lúc này thằng tiểu quỷ ngẩng phắt đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, nhấn từng chữ:

      -Có phải muốn biết vì sao tôi lại như thế ? Sở dĩ tôi trở nên như thế là vì !

      -Vì tôi? - Tôi há hốc miệng, chỉ vào mình với dáng vẻ khó tin. - Này, đừng có bừa, sao lại là vì tôi.

      gì thế?

      Sao lại là vì tôi? ràng tôi gặp lầ đầu tiên là ở sân bay mà...

      Chờ chút, ở sân bay...

      -Hu hu hu, là đồ dê xồm, đừng ỷ cao lớn mà bắt nạt tôi. Tôi... tôi nguyền rủa , nguyền rủa biến thành thằng lùn, thằng lùn chỉ cao 1,1m, sau đó tôi bắt nạt ...

      Ha ha, đừng có đùa, mấy lời nguyền rủa mà tôi với ở nhà vệ sinh nữ của sân bay lần trước chỉ là buột miệng thế thôi, chuyện đó là sao có thể thành thực được, ha ha ha...

      Tôi cười khan mấy tiếng, tránh ánh mắt rực lửa của tiểu quỷ.

      -Thế cho tôi biết, vì sao từ ở đó ra, tôi lại biến thành cái bộ dạng chết tiệt này?

      Hu hu...

      phải chứ? nhìn tôi như thế hình như là rồi... Nhưng mà vô lý quá!

      Tôi thấp thỏm cắn móng tay, lắp bắp :

      - chừng... chừng ăn nhầm cái gì kỳ quái nên mới...

      -Trước khi gặp tôi chỉ ăn bữa đơn giản máy bay, chẳng lẽ cho rằng mấy thứ đó có vấn đề? Thế sao những người máy bay đều sao?

      Những lời của thằng tiểu quỷ càng lúc càng dồn ép.

      -Tôi... tôi... xin lỗi...

      Buồn rầu cúi đầu xuống, tôi bắt đầu cảm thấy sở dĩ biến có khi đúng là vì câu nguyền rủa của tôi.

      - câu xin lỗi là xong hả? - Tiểu quỷ nhìn tôi lạnh lùng, tay xoa cằm, dường như tính toán cái gì đó.

      -Thế muốn thế nào?

      -Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, nghĩ ra rồi , nhưng được ra thân phận của tôi.

      -Ừ.

      -Ngoài ra để bồi thường cho những tổn thất của tôi, việc gì tôi bắt làm được từ chối; lúc tôi biến , nếu có ai bắt nạt tôi phải giúp tôi; được bẹo má và ôm lúc tôi biến , sàm sỡ tôi...

      Cái gì?

      Lần trước ràng là cái gã xấu xa giả bộ ngây thơ này bắt tôi ôm và thơm , rốt cuộc ai sàm sỡ ai cơ chứ!

      Nhưng mà tôi vẫn phải ngoan ngoãn, cung kính hứa với như a hoàn, sau đó theo tiểu quỷ rời khỏi phòng thay đồ.

      * * *

      Chẳng hiểu sao tôi với tiểu quỷ lại tới sân điền kinh, và "quả bóng vàng" xui xẻo nhất chẳng hiểu sao ném bụp vào đầu tôi.

      -Ôi, đau quá, hu hu, đồ khốn nào dám ném bổn tiểu thư...

      Tôi xoa cục u trán, lại bất mãn chửi, bỗng dưng thấy gương mặt cười đáng sợ khiến tôi im bặt.

      Sao mà đen thế, người dùn bóng đá ném vào tôi lại chính là... Mông Thai Tử!

      Nụ cười của lập tức biến mất khi nhìn thấy Y Đằng đứng sau lưng tôi, đầu lập tức xuất khói đen.

      -Tiểu quỷ kia, sao mày lại ở đây? Chẳng phải tao rồi sao, đây phải là nhà trẻ, mày nghe hiểu tao gì à?

      He he...

      Tháng Y Đằng, để xem cậu đối phó thế nào!

      Tôi chẳng năng gì, nghĩ bụng: Nếu mà có túi bỏng ngô ở đây thích,, vừa được ăn vừa được xem kịch...

      -Chị ơi, chú kia có bị bệnh gì , tính tình xấu quá, chúng ta thôi! - Ai ngờ Thánh Y Đằng kéo áo tôi, sợ hãi nép ra sau lưng tôi.

      -Mày gọi ai là chú hả? Thú cưng, tránh ra cho tôi, hôm nay tao biến thằng tiểu quỷ này thành nhân bánh bao được... - Tôi thấy Mông Thái Tử giận tái xanh cả mặt. xắn tay áo lên định đánh người.

      Nhân bánh bao? Thế mà cũng nghĩ ra!

      Có điều thể nhìn thằng tiểu quỷ bị đánh được. Tuy rất đáng ghét nhưng bị biến thành như thế này cũng là vì tôi, tôi thể bỏ mặc ...

      -Ha ha, Thái Tử điện hạ, trẻ con vô tội mà, đừng tính toán với nó.

      -Thú cưng, cung kình với tôi cũng vô dụng, thằng tiểu quỷ này dám gọi bổn thái tử là chú, tôi dạy dỗ nó, sau này nó càng ngang ngược hơn.

      Mông Thái Tử tóm lấy Thánh Y Đằng, giơ tay lên chuẩn bị đánh .

      -Hu hu hu... mọi người mau nhìn xem, có người bắt nạt trẻ con, mau tới mà xem này... - Cái tiếng khóc quỷ quái đó gần như tạo ra vụ nổ sân điền kinh.

      Mẹ ơi!

      Tai tôi sắp điếc đến nơi rồi.

      lại dùng chiêu này? Có thể chơi trò gì mới hơn chút được ? Nhưng dường như chiêu này rất hữu ích...

      -Á, tiểu quỷ chết tiệt, tao đụng vào mày đâu, đừng có kêu lên nữa. Á! - Bàn tay giơ lên định đánh của Mông Thái Tử dừng lại giữa chừng.

      -Ấy? Thái Tử điện hạ, sao lại bắt nạt cậu bé đáng thế này, định đánh nó sao?

      -A, phải chứ, ôi, nhìn những giọt nước mắt gương mặt nó kìa, mới đáng thương làm sao, Thái Tử của chúng ta chắc bắt nạt đứa trẻ con chứ...

      -Nghe là học sinh mới, lợi hại lắm, mới 8 tuổi được đặc cách vào trường cấp 3 rồi, Thái Tử điện hạ chắc là chào học sinh mới...

      ...

      Rất nhiều nữ sinh xúm lại xem, Mông Thái Tử thấy hơi mất mặt. bỏ Thánh Y Đằng xuống, hằn học trừng mắt nhìn cậu bé.

      -Khụ khụ, bổn thái tử thấy thằng tiểu quỷ đáng nên muốn bế nó thôi. Ha ha ha, sao tôi lại đánh được cơ chứ?

      Mông Thái Tử vội vàng thả tiểu quỷ xuống, còn ra sức xoa đầu , giả bộ thân thiện, cuối cùng quên chỉnh lại cố áo của mình.

      Cái gã này cứ như thể diễn phim thần tượng ấy...

      -Đúng thế, em chào các các chị, sau này mong mọi người chiếu cố cho em. - Chiêu thức giả bộ đáng của tiểu quỷ thực là quá cao siêu, giọng ngọt như mía lùi.

      Tiểu quỷ chết tiệt, cũng may mà tôi chưa ăn trưa, nếu chắc là nôn ra hết rồi!

      -Ha ha, đáng quá, để chị véo cái nào. Ôi, da nó thích đáy, sau này chị chắm sóc cho em...

      -Gương mặt nó giống Hoàng Tử bé, xinh dã man!

      -Ừ, các cũng thương em!

      ...

      Tôi và Mông Thái tử bị đám con điên cuồng đẩy dạt sang bên. Mông Thái tử vốn luôn cao ngạo, coi mình là trung tâm giờ bị như thế này tức muốn phát điên lên.

      -Này, tôi đếm đến 3, đám người kia mau cút cho tôi! 1, 2...

      Còn chưa đếm xong, đoàn ngoài bỏ chạy như gà, uy tín của Mông Thái tử quả phải là bốc phét. Ở trường trung học Thâm Điền, đắc tội còn đáng sợ hơn là đắc tội Diêm Vương.

      Sân điền kinh tĩnh lặng chỉ còn lại mỗi tôi, Thánh Y Đằng và Mông Thái tử.

      -Thái tử đại nhân, Thái tử điện hạ, xin lỗi, em trai tôi còn tuổi, hiểu chuyện, đừng giận nó! - Tôi cố nặn ra nụ cười quyến rũ nhất có thể. Kẻ thức thời mới chịu thiệt, cứ chuyện tử tế với hơn.

      -Ừm, cũng đúng, người lớn thèm chấp trẻ con, tha cho thằng tiểu quỷ đấy. - Mông Thái tử trầm tư gật đầu. - Thế này , để thể biết lỗi của tôi, thứ bảy này với tôi tới công viên nước Táo đỏ nhé.

      Ngất mất!

      Thế nào là để thể biết lỗi của tôi? ràng là gã Thánh Y Đằng đắc tội với , sao lại bắt tôi chơi với ? Có điều...

      -Công viên nước? cũng tới những chỗ như thế?

      -Bảo... bảo , là thú cưng của tôi, chủ nhân gì cũng được phản đối! - Mông Thái tử lắp bắp, mặt đỏ bừng.

      -Ấy, lạ , sao lại đỏ mặt?

      -Ai... ai đỏ mặt, 3 giờ chiều thứ bảy, mà đến muộn chết chắc đấy. Còn nữa, nếu muốn đưa thằng tiểu quỷ chết tiệt này cũng vấn đề gì. - Mông Thái tử xong vội vã bỏ , khiến tôi suýt chút nữa ôm bụng cười đứt ruột.

      Có điều, vì sao phải đưa thằng tiểu quỷ này , chẳng phải Mông Thái tử rất ghét sao?

      - định làm "Hồng Hạnh vượt tường" sao? - Tiểu quỷ sau lưng tôi bỗng dưng phun ra câu.

      Gió lạnh ùa tới.

      Cốc!

      Tôi cốc mạnh lên đầu tiểu quỷ.

      -Cái gì gọi là "Hồng Hạnh vượt tương"? Tiểu quỷ chết tiệt đừng có phát biểu linh tinh làm hỏng hình tượng của tôi!

      -Nụ hôn đầu của chẳng phải cho tôi rồi sao? Bây giờ lại hẹn hò với người đàn ông khác, là Hồng Hạnh vượt tường là gì? - Thánh Y Đằng giận dỗi .

      -Nụ... nụ hôn đầu, sao biết đó là nụ hôn đầu của tôi?

      xong, tôi vội vàng bụm miệng mình lại. Thế có khác nào chưa đánh khai? Có điều quan tâm tới việc tôi hẹn hò với Mông Thái Tử làm gì?

      -He he he...

      Tôi xoa hai tay vào với nhau, cười đầy mưu, lại gần .

      -Sao co cười dâm đãng thế hả?

      - ghen đúng ? Ha ha ha, sức hút của Bối Tây Mễ tơi lớn đấy. Tiểu quỷ, đừng đau lòng quá, thực ra khi lớn, trông cũng đẹp trai ra phết, chỉ cần thay đổi cái giọng điệu chuyện lạnh lùng, chừng tôi suy nghĩ tới ...

      -Tôi... tôi thèm vào, nghĩ nhiều quá đấy. Loại con có gương mặt làm hỏng mỹ quan thành phố, thân hình như mấy bà thím như còn lâu tôi mới thích...

      -Thánh Y Đằng, hai chứ "bà thím" chết à!

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2. Thứ bảy.

      Ngược lại với gương mặt sầm sì khó chịu của tiểu quỷ tôi lại tỏ ra vô cùng hào hứng, dọc đường còn lẩm bẩm hát bài.

      Thời tiết này mà được ngâm mình trong nước còn gì bằng.

      - điên rồi à? Hẹn hò với "con khỉ đỏ" đó mà cũng vui thế ư?

      Haiz, cái lời lẽ lạnh băng này được thốt ra từ miệng của thằng nhóc khó thích nghi, huống hồ còn là gương mặt rất đáng , nếu cứ thế tôi bị tâm thần phân liệt mất.

      Cốc! Tôi hề khách khí, gõ mạnh lên đầu .

      -Là đứa trẻ con thể lễ phép, nếu mọi người tưởng là "chị" dạy "em" cẩn thận!

      He he, tôi chỉ có thể nhân lúc biến mà bắt nạt , chứ chờ lớn lên rồi tôi chẳng còn cơ hội nữa. Ha ha ha, cứ thế !

      - là người đàn bà độc ác, tôi cảnh cáo , đừng có đánh vào đầu tôi nữa!

      Hừ! Lời cảnh cáo của đứa trẻ con có ích gì?

      Tôi lườm cái, ngoáy tay giả bộ nghe , bước nhanh chân về phía trước, sau đó tôi nghe thấy tiếng "mài răng" của đứa trẻ con.

      Là lá la, ăn chết ngươi, ăn chết ngươi!

      Trong long tôi vui như tết, tôi hí hửng tìm "khỉ đỏ", khụ khụ, ý tôi là Mông Thái Tử.

      Á? Đó chẳng phải là Mông Thía Tử sao?

      Hôm nay mặc cái áo phông màu bạc rất ngầu, còn đeo kính đen, trông vô cùng đẹp trai, đứa con nào qua cũng phải quay lại nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ.

      Có điều sao bên cạnh còn có đứa con khoảng 7, 8 tuổi với mái tóc công chúa, xinh như búp bê thế nhỉ? Ừm, nếu nhìn kĩ hai người có vẻ giống nhau, chẳng nhẽ đó là con riêng của ?

      Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình.

      -Thú cưng, sao đến muộn thế, làm tôi suýt nữa báo cảnh sát! - Mông Thái Tử lao tới véo má tôi, nhưng bì Thánh Y Đằng chặn ngay lại được.

      Thằng tiểu quỷ chết tiệt cười với rất ngọt ngào.

      -Xin lỗi, chú ơi, vị này nhà cháu thích ngủ nướng, thế nên bọn cháu dậy muộn.

      Ngất...

      Ai bắt phải giải thích thế để trả thù cái cốc đầu của tôi ban nãy!

      -Tiểu quỷ chết tiệt, mày gặp ông chú nài đẹp trai như tao chưa? Sau này được gọi tao là ông chú nữa, nếu tao ném mày xuống hồ cá sấu, nghe chưa hả? - Mông Thái Tử giận điên người, bực bội gỡ kính râm xuống, trợn mắt nhìn Thánh Y Đằng bằng đôi mắt xanh lè.

      -Hử? Các ông chú bình thường đều thích tự nhận mình là ông chú mà, thôi được rồi, cháu làm lộ thân phận của chú nữa.

      -Thằng tiểu quỷ chết tiệt này, sao mà chuyện khó nghe thế...

      -Các các chị đều cháu đáng mà, bởi vì chú là chú nên mới ghét cháu phải ?

      -Mày...

      ...

      Hai cái người này cứ đụng mặt nhau là cãi nhau, bực mình !

      -Này, này, đừng có cãi nhau nữa, các người coi tôi là người tàng hình à...

      -Đàn ông chuyện, đàn bà đừng chen vào!

      -Đàn ông chuyện, đàn bà đừng chen vào! - Hai người này sao tự nhiên lại có thỏa thuận ngầm như thế?

      -Sao mày lại học cách của tao, trẻ con mà còn gia bộ đàn ông? - Mông Thái Tử bất mãn lắc cái đầu của Thánh Y Đằng. Thằng tiểu quỷ đáng thương xanh cả mặt.

      - Thái Tử, cậu ấy là ai? Đẹp trai quá! - bé nã giờ vẫn tò mò nhìn Thánh Y Đằng bắt đầu mở miệng, gương mặt bầu bĩnh còn có hai cái lúm đồng tiền, đáng .

      Trong đôi mắt xanh của Mông Thái Tử thoáng qua ánh sáng, kéo bé ra trước mặt chúng tôi.

      -Quên giới thiệu với hai người, đây là Mông Điềm Tâm, là con của dì tôi, năm nay 7 tuổi, thế nào, đáng ? Tiểu quỷ, giới thiệu nó cho mày làm bạn , được ?

      Là lá la...

      Cơn gió thu nhè làm chiếc lá vàng rụng xuống, bay qua đầu tôi và tiểu quỷ.

      Chẳng lẽ định đưa bé này tới đây xem mắt Thánh Y Đằng?

      Chết mất thôi!

      Tuy rằng thằng tiểu quỷ giờ biến , nhưng ít nhiều gì cũng 16 tuổi rồi, bảo xem mắt đứa con 7 tuổi? Có điều nghe cũng thú vị ra phết! Ha ha ha...

      -Khụ khụ, chị cảm thấy em Điềm Tâm cũng cinh lắm, em có nên suy nghĩ lại ? - Tôi cúi người, thầm vào tai Thánh Y Đằng, sau đó nhìn gương mặt cứng đơ của bằng ánh mắt vui vẻ...

      Ha ha, buồn cười , bỗng dưng lại cảm thấy Mông Thái Tử có chiêu lợi hại, xem tiểu quỷ đối phó thế nào.

      Là lá la...

      Tâm trạng tôi tốt quá!

      -Thú cưng, nhìn hôm nay có vẻ vui lắm... Có phải là thích hẹn hò với bổn thái tử lắm ? - Mông Thái Tử khoa chân múa tay.

      -Ha ha ha, chúng ta nghịch nước ! - Tôi cũng trả lời , chỉ cười cười lấp liếm, sau đó hào hứng lao về phía công viên nước.

      Vì lúc này Thánh Y Đằng trong bộ dạng đứa trẻ con nên và Điềm Tâm chỉ được ở nơi nước nông.

      - Y Đằng, em biết bơi, có thể dạy em ? - Điềm Tâm ngồi cái phao hình con vịt, đáng nhìn Thánh Y Đằng.

      Nhưng Thánh Y Đằng chỉ đứng im chỗ, có vẻ gì là đồng ý, điều này khiến Điềm Tâm đáng thương đỏ hoe mắt.

      -Này, Thánh Y Đằng, em dạy con bé chết à!

      Tôi mặc áo bơi bơi qua, cốc đầu cái.

      -Bà thím, bà cốc đầu tôi lần nữa thử xem.

      Giọng của tuy lạnh lùng, ánh mắt nghiêm khắc, nhưng với bộ dạng trẻ con ấy chẳng khiến ai sợ cả.

      -Người ta thích em, hãy đối tốt với em ấy , chừng lại có bạn , ha ha ha... - Tôi tiếp tục vui vẻ vỗ đầu .

      Hừ hừ! Dù sao giờ tôi cũng chẳng sợ , ông trời đối với tôi tốt , ha ha ha...

      -Bà điên rồi à? Nó mới 7 tuổi!

      Cái gương mặt như muôn hóa điên của tiểu quỷ trông là đáng .

      -Đúng thế, nó mới 7 tuổi, em 8 tuổi, là xứng đôi, thanh mai chúc mã, lâu ngày tình cảm nảy sinh, sau đó là kết hôn, sống với nhau hạnh phúc, ha ha, đẹp quá...

      -Bà im miệng cho tôi!

      -Hu hu... hu hu... Y Đằng quan tâm tới em, hu hu... -Điềm Tâm thấy chúng tôi cãi nhau, bỏ mặc nó bật khóc nức nở, hàng lông mi dài tríu nước khiến nó trông đáng thương.

      Phút chốc, những người đứng gần đó đều quay sang nhìn chúng tôi.

      -Á, Thánh Y Đằng, mau dỗ nó , người ta nhìn chúng ta kìa, em định biến chúng ta thành những động vật trong vườn bách thú cho mọi người quan sát hay sao?

      Tôi đẩy Thánh Y Đằng tới trước mặt Điềm Tâm.

      -Chết tiệt! Em tên là Điềm Tâm phải ? được khóc!

      -Hu hu... Y Đằng, dữ quá... hu hu hu... - Bị Thánh Y Đằng quát, Điềm Tâm càng khóc to hơn.

      -Này, cậu quát cái gì mà quát, nó chỉ là trẻ con, cậu biết dỗ trẻ con à? Cái chiêu giả bộ dễ thương của cậu đâu, mau dùng .

      Cái gã này cố ý phải ?

      Bình thường chẳng phải rất được lòng các dì chú bác, cả các thầy giáo và bạn học ở trường đó sao, lần này sao chịu dỗ dành Điềm Tâm?

      Thánh Y Đằng hít sâu hơi, nhìn tôi cái, sau đó nở nụ cười toe toét với Điềm Tâm, dịu giọng dỗ dành:

      -Em đừng khóc, dạy em bơi, được ?

      Điềm Tâm lập tức nín khóc, gật đầu, còn ra sức hít mũi, là đáng quá . Bỗng nó ghé miệng hôn lên má phải Thánh Y Đằng cái.

      - Y Đằng, tốt !

      Chậc chậc...

      Mặt Thánh Y Đằng chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang đen, đây là dấu hiệu chứng tỏ sắp nổi giận.

      -Ha ha ha... ha ha ha...

      Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, nhưng vừa nhìn gương mặt chuẩn bị khóc lần nữa của Điềm Tâm tôi vội :

      -Đừng có nổi giận, chỉ là trẻ con thôi mà, nếu lại làm nó khóc phiền lám.

      Thế là Thánh Y Đằng miễn cưỡng dạy bé bơi, tôi đứng cạnh quan sát để tránh xảy ra việc gì. Có điều, tôi nhìn vào chiếc áo phao người. Hình như tôi cũng biết bơi...

      -Bà thím, có cần dạy bà ? - Thánh Y Đằng vừa đỡ Điềm Tâm nắm cái phao con vịt vừa với tôi.

      Làm gì có chuyện!

      Giờ tôi mới biết thực ra tuổi của cũng ngang tuổi tôi, thế mà còn dám gọi tôi là bà thím!

      - thèm!

      Tôi quay đầu , mặc kệ .

      -Ha ha ha, thú cưng, để tôi dạy bơi nhé, thằng tiểu quỷ này đỡ nổi đây, ha ha...

      Bụp bụp...

      Cùng với bọt nước tung tóe khắp nơi, tôi bị Mông Thái Tử vừa ở khu nước sâu bơi sang bế thốc lên.

      -Á, định làm gì?

      - định làm gì?

      Mộng giọng lạnh lùng khác vang lên.

      -Tao bế ấy sang bên kia học bơi, thằng tiểu quỷ mày cứ ở đây nuôi dưỡng tình cảm với Điềm Tâm - Mông Thái Tử thản nhiên ngẩng đầu lên, để lộ hàm rắng trắng đều như bắp.

      Mẹ ơi!

      Mông Thái Tử cởi trần, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người , và cả lông ngực phập phồng theo từng hơi thở của nữa, mặt tôi đỏ bừng lên rồi.

      -Thả ấy xuống.

      Khí thế toát ra từ thân hình thó của Thánh Y Đằng hề thua kém Mông Thái Tử cao to.

      -Tao thả!

      ...

      Hai người bắt đầu trợn mắt lườm nhau.

      Tôi đáng thương trở thành khói thuốc, bị Mông Thái Tử ôm trong lòng dám cử động, suýt chút nữa bị ánh mặt trời hong khô, ôi sao mà thê lương!

      -Tôi khát quá, có thể uống cái gì trước được ...

      Vì mạng sống của tôi, tôi luống cuống đề nghị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :