1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Viên mãn - Giai Lệ Tam Thiên (67C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 35: KIỆN TRỌNG ĐẠI

      [​IMG]

      chỉ là Hạo Tử, bản thân Lục Hạo cũng hoảng rồi, Lương Ngữ Hinh em khóc ở trước mặt khi nào? Bây giờ ấm ức như thế này trong lòng rất thoải mái, là lỗi của , bảo vệ được tốt cho em.

      Lâm Tịch thấy có chút kì lạ chẳng hiểu gì cả, “ ta đâu có mắng cháu đánh cháu đâu cháu khóc cái gì? Lục Hạo con làm mọi chuyện cho lão nương ! ! Lão nương còn chưa kịp chuyện con xông đến rồi, thế nào, là muốn đánh nhau với ta sao? Đến , đến ai sợ ai chứ! !”

      Vừa như thế này, Lương Ngữ Hinh lại thấy có lỗi biết nên làm như thế nào, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhưng bộ dạng mặt mũi ấm ức đó khiến Lục Hạo rất muốn đem phá dỡ cả con đường này .

      Hạo Tử từ người của bố bò xống ôm lấy chân của mẹ hoảng loạn bất an, cậu thích bà nội này, lần trước đánh bố, bây giờ lại khiến mẹ khóc.

      Nước mắt của Lương Ngữ Hinh cầm được, rất lâu rồi chưa từng khóc như thế này, lã chã chảy xuống, cặp mắt to to đỏ ửng.

      Trái tim của Lục Hạo, co thắt lại méo mó, cuối cùng, đem lão thái thái trước mặt ôm ngang ra, Lâm Tịch ở trong lòng con trai đánh trả mãnh liệt, đôi nắm đấm đập lên đầu lên ngực, vùng vẫy đòi xuống.

      “Mẹ, thực nguyện vọng của mẹ, con trai ôm công chúa mẹ thấy thế nào?” Lục Hạo hít thở sâu, tránh lé cú đấm khua đến của Lão thái thái, kính lủng liểng treo sống mũi, về Broom.

      Quản Tử đáng thương nằm đó cũng trúng đạn, ràng là ở trong tầng hai xem kịch nhưng bị bắt quả tang tại trường, Lục Hạo chân đá cửa, áo sơ mi người cũng bị Lâm Tịch xé rách ba chiếc cúc, khẩu khí bình tĩnh trước nay chưa chưa từng có, : “Quản Tiểu Nhị, xem có vui vẻ ? Chuẩn bị chiếc xe cho mẹ tôi.”

      Bình tĩnh như thế này, khiến Quản Tử vô cùng căng thẳng, toi rồi toi rồi, Lục Tử muốn giết người rồi.

      Phía cửa truyền đến tiếng huýt sáo đẹp đẽ lảnh lót, hai mắt Quản Tử mông lung chạy qua đó lao vào trong lòng bà xã nhà mình, Liên Dịch nặng nề đập cái vào đầu của ta giận dữ : “ đứng nhầm bên rồi em cần !”

      Lục Hạo gật đầu cảm ơn với Liên Dịch, câu “Giúp trông chừng chút”, ôm mẫu hậu bệ hạ nhà mình lên chiếc xe phân phối lớn của Liên Dịch.

      Nhưng mà, lên chiếc phân phối lớn rồi đồng chí Lâm Tịch lại giẫy giụa nữa, Lục Hạo liếc cái, “Cảm động? Mẹ, hôm nay mẹ lời quá rồi.”

      Đồng chí Lâm Tịch tuyệt đối thừa nhận bản thân mình là bởi vì mê lực của phân phối lớn quá mạnh mẽ mà an phận giữ mình, dù gì, nếu như còn giãy giụa, vậy thể ngồi nổi lên xe rồi, á, chiếc xe này rất mới, lão nương thử chút!

      Lục Hạo khe khẽ thở phào hơi, nhìn nhìn cậu nhóc và vẫn còn đứng ở đó, trong lòng lại chùng xuống, quay người, lên xe, lái chiếc phân phối lớn lái nhanh như bay.

      Lâm Tịch ngồi ở phía sau con trai hưởng thụ gió và tốc độ tối đa, trong lòng thoải mái, sinh đứa con trai lớn như thế này đến hôm nay cũng coi như có chút tác dụng rồi!

      Lục Hạo lái xe nhanh như máy bay, đường xe chạy vạch ra đường trơ tru như nước chảy, đương nhiên, tiếng bấm còi bất mãn phía sau cũng vẫn rất chói tai, nhưng mà Lâm Tịch là ai, bà hung dữ quay đầu ngườm cái, trong miệng chửi : “Trong thành phố cấm bấm còi cậu có hiểu hay đó! ! ! Cẩn thận tôi gọi Tông Chính Hạo Thần bắt cậu lại! !”

      Đương nhiên, xong câu bà cũng chẳng nhìn thấy tài xế vừa mới bấm còi đâu nữa rồi.

      Đến cửa của khu quân , sớm có lão đại của Quản gia đứng ở cửa đợi, Lục Hạo có thời gian vào trong, mà lão đại của Quản gia là phụng mệnh nhất định phải đưa lão thái thái vào trong, hơn thế nữa, đường đường là binh đặc chủng, bị lão thái thái bé chạy mất trong tay hai lần, loại việc này tuyệt đối được cho phép xảy ra!

      “Mẹ, mẹ vào trong trước , người hôm nay nhìn thấy rồi, những thứ khác đừng có nhúng tay vào.”

      Lâm Tịch ràng nguyện ý, hai tay chống eo muốn tranh biện hồi, nhưng Lục Hạo : “Thỏa mãn tâm nguyện của mẹ xe phân phối lớn hóng gió lượt rồi, mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi , quay về đừng có cho bố con.”

      đến ông lão nhà mình, Lâm Tịch liền có chút do dự, ông lão đó nếu như biết hôm nay lão nương hóng gió như thế này chắc chắn lại càu nhàu, bỏ , vẫn là đừng có cho ông ấy biết tốt hơn.

      Gật gật đầu, Lâm Tịch : “Lục Tiểu Hạo, nhà chúng ta vứt bỏ, ấy sợ cái gì? Hôm nay mẹ thấy rồi, là tốt.”

      ***************************************

      Lục Hạo lái xe quay về, trong lòng càng lo lắng mặt càng bình tĩnh, lo lắng, bây giờ như thế nào rồi?

      Xe dừng ở “Broom”, cửa cuốn trong tiệm của Lương Ngữ hinh mở đường , Lục hạo khom eo xuống vào, Lương Ngữ Hinh vùi mặt vào trong lòng con trai, còn Hạo Tử rất hiểu chuyện lúc xoa xoa đầu mẹ, lúc hôn hôn mu bàn tay mẹ.

      Ở bên cạnh, Liên Dịch dựa vào cửa sổ kính hút thuốc.

      ra hiệu, Lục Hạo xua xua tay muốn, trong lòng nghĩ, nàng đàn ông con trai ở đây lại dám để nó phải hút thuốc thụ động sao! ! ? Thêm vào đó sai lầm mà người đàn ông nhà lần này mắc phải, tuyệt đối bỏ qua dễ dàng.

      tay kéo lấy người phụ nữ của mình, đồng thời cầm lấy cổ áo của con trai đỡ lên, nhìn vào cặp mắt to hơi ươn ướt của cậu nhóc, Lục Hạo : “Con trai, hai chúng ta giao ban, bây giờ con cùng dì Liên Dịch ăn cơm, để mẹ con tiếp tục khóc chút trong lòng bố.”

      Hạo Tử yên tâm lắm về mẹ của mình, còn quên dặn dò : “Bố ơi, bố phải giống như con xoa xoa cho mẹ thế này, bố còn phải hôn hôn mẹ.”

      Trái tim nặng nề của Lục Hạo đột nhiên có chút vui mừng, con trai đáng như vậy đấy! ! Yên tâm yên tâm, đương nhiên phải xoa hôn !

      Liên Dịch nhanh chóng đưa cậu nhóc ra ngoài, hơn nữa còn chu đáo tắt đèn của tiệm hoa .

      còn chiếc bụng vào bộ ngực tròn tròn của con trai nữa, Lương Ngữ Hinh chỉ có thể đem mặt vùi vào bộ ngực ở trước mặt mình ngước lên, trái tim của Lục Hạo, mềm nhũn chẳng ra hình dạng gì, kéo người vào trong lòng, “Khóc , bờ vai rắn chắc hơn của con trai.”

      tiệm hoa bé, có rất nhiều chiếc thùng nhựa màu đỏ bên trong có đựng những cành hoa nhắn, được lưới nilon bọc lấy, đợi khách hàng đến mang chúng về nhà.

      làn hương hoa nhàn nhạt, từ quanh người và cổ của Lương Ngữ Hinh xâm nhập vào trong mũi Lục Hạo, vùi đầu vào trong hõm vai của , hai người trông giống như đôi uyên ương vòng cổ vào nhau. Lục Hạo nhìn thấy cành hoa được cấy ghép lớn lên trong chiếc chậu hoa nở rồi, vào lúc này, thời khắc của khóc lóc.

      “Lương Ngữ Hinh, có hoa ở rồi.” , hơn nữa quên lời dặn dò của con trai, hôn hôn lên vành tai lộ ra ngoài của .

      Quá thân mật, mà lúc này, Lương Ngữ Hinh cũng chẳng có sức lực để tránh né, chỉ hy vọng có thể cứ mãi ở lại trong vòng ôm này, mãi mãi vĩnh vĩnh.

      “Có cảm thấy bản thân mình rất thiệt thòi ? Nhìn xem, thể chuyện em thiệt thòi nhiều thế nào rồi!” Lục Hạo , “Lương Ngữ Hinh, nếu như có thể, em cần phải khí thế mạnh mẽ với lão thái thái nhà , những năm này, em chăm sóc cho Hạo Tử rất tốt, bởi vì em con trai của bà ấy mới đặt tên cho của con mình cái tên giống như vậy, em rất tự trọng rất kiên cường, em là người mẹ tốt đủ tư cách xứng đáng với chức vị.”

      Nắm đấm của Lương Ngữ Hinh buông thõng xuống, Lục Hạo chỉ cảm thấy bản thân mình bị chú mèo này cào khiến trong lòng nhột nhột, dùng chóp mũi chống lên hàm dưới của , ngón tay véo giữ chiếc cằm nhắn, môi phủ đến.

      Nụ hôn mang theo an ủi, từ trước đến này đều là rây rưa quyến luyến nhất, Lục Hạo đem cảm xúc ở trong lòng thể qua nụ hôn, hy vọng ngồi chân của được ôm chặt ở trong lòng có thể nhanh chóng tỉnh táo, thực ra, việc năm đó, thể trách em.

      **********************************

      Lục Hạo rời khỏi môi của Lương Ngữ Hinh, nhìn thấy ấy bị mình hôn đến mức đỏ căng lên, rất hài lòng, cười, cặp mắt dài nheo lại, mang theo ý vị sâu xa.

      Trong miệng đều là vị đắng, Lương Ngữ Hinh, những năm này rốt cuộc em giày vò bản thân mình đau khổ bao nhiêu?

      Mắt của Lương Ngữ Hinh hơi mọng lên, da mắt sưng sưng trong căn phòng tối om om này nhìn vẫn rất đáng , khịt mũi giống như làm nũng lại dựa vào vai của Lục Hạo chịu ngóc dậy.

      Lục Hạo xoa đầu , trầm giọng : “Tiểu Ngữ, em thử xem, em thử gọi tên của chút xem.”

      tĩnh tại trong thoáng chốc, sau đó, Lương Ngữ Hinh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc đầy vẻ mơ hồ, bờ môi động đậy.

      “Ừm, hãy thử chút, chúng ta hãy thử chút xem sao, cần nghĩ nhiều.” Có Trời biết được trong cuộc đời này Lục Hạo từng những lời như thế này với ai, nhớ lại năm đó khi em ruột của mình khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp ôm lấy chân đòi uống sữa cũng thuận tay đem người ném cho Chiêm Nghiêm Minh quay đầu bỏ luôn.

      Lục Hạo sớm tư vấn qua người có vai vế nhất trong phương diện này, biết được loại việc này căn bản cần bác sĩ, loại người này vốn dĩ cũng thể gọi là bệnh nhân, có điều, cần có thời gian, giải phóng bản thân mình, mọi thứ đều tốt lên.

      Lương Ngữ Hinh động đậy da môi, đây là loại cảm giác rất xa lạ, chiếc miệng bãi công nghỉ ngơi từ rất lâu trước đây vẫn chưa biết phải vận hành như thế nào.

      Lục Hạo đem ngón tay của đưa lên môi của , “ theo , Tiểu Ngữ, gọi , Lục Hạo.”

      Lương Ngữ Hinh đem bàn tay còn lại ấn lên môi của mình, cảm nhận được xúc cảm và rung động môi của Lục Hạo, mang vào trong lòng của mình, cùng làm như thế lần.

      “Đúng, rất tốt, Lục Hạo, Lục Hạo.” Lục Hạo hết lần này đến lần khác gọi tên của mình, bởi vì muốn nghe, muốn câu đầu tiên này ra là tên của mình.

      Lương Ngữ Hinh há miệng ra, nhưng bờ môi chịu khống chế về hai hướng, căn bản phát ra được hình môi như của Lục Hạo. Trong đầu óc rất loạn, nhớ lại buổi sáng sớm của 6 năm về trước đó, ở trong cục cảnh sát cất lớn tiếng khóc, đẩy tay của cảnh sát giải quyết vụ án ra, cứ mãi lẩm bẩm tên của Lục Hạo.

      Lục Hạo, làm thế nào đây, em làm sai việc rồi, thể tha thứ cho bản thân mình.

      ***********************************

      Nhưng mà ngày hôm nay, sau khi an ủi và con trai của mình ngủ say, Lục Hạo xuống giường chân trần dẫm lên sàn nhà gạch đến phòng khách gọi điện thoại.

      Đầu tiên, là tiểu nhị nhà họ Quản dám nhận điện thoại nếu chết càng thảm hơn.

      Lục Hạo : “Tiểu Nhị, mẹ ruột tôi và người phụ nữ của tôi đứng ngay ở trước mắt cậu, cậu có bản lĩnh tiếng với tôi, được đó, tôi biết rồi, trong lòng tôi rồi, khi tôi ở Bắc Kinh cứu cậu uổng công rồi, khi đó tôi cứu con chó cũng tốt hơn mấy lần so với cứu cậu, khi cậu ở trong phòng giám hộ ra là tôi chạy trước chạy sau sắp xếp, nàng đàn ông nhà cậu khi đó muốn vào xử lý người tôi còn câu, muốn vào vào, nếu cậu cho rằng những người đó là kết thúc như thế nào?”

      Lục Hạo biết loạt lời này Quản Tử an tâm rồi, trái tim căng thẳng thấp thỏm kia yên ổn được, cười hì hì đền tội, “ Lục Hạo, ai da da em sai rồi, em sai rồi, bà xã em hôm nay cũng để em chạm vào là phải thay Hinh Hinh báo thù! là đại nhân có lòng đại lượng tha cho em lần , sau này em nhất định tìm được cơ hội báo đáp!”

      Rất tốt, chờ đợi chính là câu này, cho nên Lục Hạo : “Ừm, đưa lão thái thái nhà tôi quay về, đích thân giao vào tay của bố tôi, chút việc cỏn con này, cậu làm được chứ?”

      Tuy ở trong lòng Quản Tử, đây chính là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng mà, theo như quản tử thấy, đưa lão thái thái về Bắc Kinh là phải trải qua nghìn vạn vất vả, nhưng Quản Tử vỗ bụp bụp vào ngực, “Được ạ, vấn đề gì, làm sao có thể có vấn đề! ! ! Ha… Ha ha! !”

      Sau đó, đến lượt Tông Chính Hạo Thần rồi, đối đãi với những kẻ địch khác nhau phải dùng thủ đoạn giống nhau, điện thoại của Lục Hạo gọi , giây sau được nghe máy, vẫn còn chưa chuyện ngược lại Tông Chính Hạo Thần chống đỡ được trước, ta ; “Lục Tử, lần này phải là em giúp cậu, lão thái thái ở trong phòng làm việc của tôi uống trà , tôi chẳng có cách nào cả! Cậu tha thứ cho tôi lần , mẹ cậu rất đáng sợ!”

      Lục Hạo lặng lẽ mở cửa, nhìn nhìn Lương Ngữ Hinh ngủ yên, mũi đỏ đỏ mắt cũng sưng sưng, nhưng vẫn cứ cảm thấy rất xinh đẹp, : “Hạo Tử, những thứ khác nữa, tôi rất thất vọng.”

      Đương nhiên, bắt buộc phải trực tiếp dập điện thoại tắt máy, đây chính là sách lược, Tông Chính Hạo Thần cậu áy náy nhỉ, tôi đợi cậu! Dám câu kết với đoàn thể lập tôi! ! Tôi bắt buộc phải để cậu hối hận sâu sắc.

      Cuối cùng, cố ý quên mất Đại Pháo còn ở lại thành phố L, Lục Hạo chỉ là cảm thấy, Pháo Pháo, cậu vẫn là thà chờ đợi tình xuất , những việc này của các quá phức tạp cậu làm được đâu!
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 36: ĐƯA EM VỀ NHÀ

      [​IMG]

      Bởi vì hôm trước Lục Hạo tháo gỡ toàn bộ hệ thống bảo an của viện nghiên cứu hơn nữa vì nguyên nhân phẫn nộ, còn gỡ rất vụn vặt, hoàn toàn thể khôi phục nguyên trạng, thậm chí là sao lưu máy tính đều thể sửa được, cho nên, hôm nay phải rút thời gian rảnh chủ trì công việc xây dựng lại chút.

      Nếu để Lục Hạo quyết định, bây giờ chẳng hề muốn đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh người phụ nữ và con trai của , nhưng mà, thân làm người đàn ông cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, Lục Hạo vẫn phải , thuận tiện để đem chiếc xe bị phá hỏng kia sửa.

      Nhân viên nghiên cứu của cả viện nghiên cứu bao gồm cả số lượng ít nhân viên bảo vệ hôm qua đều có may mắn tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ đầy màu sắc của Lục Hạo, bỗng chốc được mở rộng tầm mắt vạn phần bội phục, nhưng lại cảm thấy Lục Hạo xuất thân quá lớn dễ rây vào, liền chỉ có thể lịch mỉm cười coi như chào hỏi.

      Lục Hạo vào trong, mặc áo khoác trắng dài lên, ngẩng đầu nhìn nhìn máy giám sát và tia hồng ngoại tong rồi, rất vui vẻ nhếch miệng lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, vào trong.

      Cấp có người đến phụ trách việc này, viết báo cáo an ủi mọi người gì đó, luôn luôn có người có thể sắp xếp ổn ổn thỏa thỏa, Lục Hạo thấy rất hài lòng, trong lòng nghĩ chuyện tính toán thù cũ với tên phản đồ Tông Chính Hạo Thần này cứ coi như đến đây là được rồi.

      Lục Hạo chỉ huy chút, thuận tiện làm tăng cấp cho hệ thống bảo vệ cao cấp, đợi đến sau khi có người đem chìa khóa xe của đến, Lục Hạo gật đầu với chủ nhiệm : “Tôi phải trước đây, mấy ngày này xin nghỉ phép.”

      Chủ nghiệm đâu có dám đồng ý gì, liêp tiếp gật đầu, thẳng: “ nhé nhé vội vội.”

      Lục Hạo đến chỗ dừng xe, nhìn thấy chiếc xe bị hỏng lốp của mình hoàn hảo, hơn nữa được rửa sạch, lên xe, lái nhanh như bay.

      *****************************************

      Lương Ngữ Hinh ở nhà tắm cho Hạo Tử, cậu nhóc còn rất hình tượng ra hiệu với mẹ: “Mẹ ơi mẹ ơi, bố Hạo Tử sau này cũng có con chim lớn, lúc bố tắm cho Hạo Tử biết làm con voi rất lớn rất đẹp, con chim của bố cũng rất lớn đó! Mẹ ơi mẹ có biết ? Mẹ ơi mẹ nhìn thấy qua chưa?”

      Câu hỏi ngây thơ như thế này, khiến cho Lương Ngữ Hinh đỏ hồng hết cả mặt, con trai à, con trai bảo bối của mẹ à, con có thể nào cần cứ luôn nhắc đến con chim lớn của bố con trước mặt mẹ như thế này ? thế giới này còn ai có thể biết ràng về con chim lớn của ấy có lớn hay hơn mẹ con chứ? ! !

      Cậu bạn Hạo Tử hài lòng việc đáp qua loa lấy lệ của mẹ, vẫn kiên trì: “Mẹ ơi, làm voi ! !”

      Rốt cuộc cái gì là voi? ! ! Lương Ngữ Hinh cảm thấy, sau này cứ bảo Lục Hạo tắm cho con trai là được rồi.

      Đúng lúc này, Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

      “Để để , Tiểu Ngữ nhìn là được rồi, bố làm con voi cho con!” Lục Hạo cười chen vào trong căn phòng xíu, xắn tay áo lên.

      Hạo Tử liền rất vui vẻ ưỡn cao chiếc bụng lên, đem chiếc chân nhấc lên, lộ ra chú chim mềm mềm của cậu.

      Lương Ngữ Hinh lén lén nhìn mặt của Lục Hạo, người hôm qua nghiêm túc như vậy đâu rồi? đến hôm qua, lại hơi hơi đỏ mặt, là… rất lâu rồi chưa nhõng nhẽo, nhớ được là mình từng rúc vào trong lòng của ấy giống như vậy khi nào nữa, nghĩ ngẫm thấy là ngại ngùng.

      Lục Hạo sâu xa nhìn người phụ nữ này, tay dùng xà phòng làm ra đám bọt lớn phân ra phần điểm lên đỉnh mũi của , lại đem chỗ bọt lớn còn lại xoa lên chú chim của con trai, thế là, chú chim biến thành voi, là rất giống.

      Hạo Tử cười he he đứng vững, dựa vào trong lòng bố đem nước bẩn đều ấn hết lên chiếc áo sơ mi nhìn có vẻ hề rẻ tiền của Lục Hạo, Lương Ngữ Hinh cảm thấy trường hợp kiểu này là quá… đó là cái gì nhỉ, nhanh chóng đứng lên ra ngoài.

      Sau đó, nghe thấy Lục Hạo rất đắc ý với con trai: “Nhìn xem, mẹ xấu hổ rồi! !”

      *****************************************

      Tắm rửa cho con trai xong ra ngoài, Lục Hạo nhận được điện được của tên quỷ đáng ghét nào đó, ý nghĩa đại thể chính là bà xã cậu ta mang thai gì đó rồi, Lục Hạo chưa nghe xong dập máy, trong lòng thoải mái lắm, tuy con trai ra đời từ lâu rồi chẳng hề đố kị chút nào, nhưng mà Trời biết được đến khi nào nhà mới có thể khôi phục lại bình thường được, việc kiểu này vẫn luôn canh cánh trong lòng!

      Nhưng mà, Lục Hạo cảm thấy, loại việc này, gấp được, có thể đợi, cứ coi như mãi mãi chờ đợi tiếp cũng chẳng có vấn đề gì cả.

      Hạo Tử giống như cục nam châm hút vào bố, Lục Hạo bị con trai đùa cho cười, ôm lên xoay vòng tròn ở trong phòng khách, chầm chậm lấn đến bếp, cõng con trai lên lưng, bản thân mình lại ưỡn ngực lên dính lên lưng của người phụ nữ, ba người giống như là cục nam châm, Lục Hạo : “Tiểu Ngữ, vừa rồi quỷ đáng ghét gọi điện đến người phụ nữ của cậu ta có mang rồi.”

      Lương Ngữ Hinh vừa nghe thấy liền cười, lòng vui mừng cho gia đình Quản Tử, cũng từng nghe thấy cặp vợ chồng đó vẫn luôn đến chuyện muốn sinh con, còn nữa, Lục Hạo lại làm nũng rồi, ở trước mặt con trai có phải là nên kiềm chế chút ?

      Nhưng Lục Hạo hề, Lục Hạo còn đem đầu tỳ vào sau gáy của , khẩu khí vô cùng cam tâm, “Tiểu Ngữ, chúng ta nhanh hơn bọn họ, bọn họ có ngồi tên lửa cũng chẳng thể đuổi kịp chúng ta, nhưng mà, dáng vẻ mang thai của em, cũng chưa được nhìn thấy.”

      Tay của Lương Ngữ Hinh khẽ run, thìa canh rơi xuống đất keng tiếng, Lục Hạo khom eo xuống ngặt lên, xoa xoa tóc của , cõng con trai ra ngoài.

      Mỗi ngày kích thích chút xíu, Lương Ngữ Hinh, em phải đối mặt với thực.

      Đây cũng là chỗ Lương Ngữ Hinh cảm thấy có lỗi, đúng vậy, Lục Hạo với con trai mất 6 năm này rồi, đều là lỗi của em.

      Lục Hạo mở ti vi cho con trai xem phim hoạt hình, còn mình lại dính vào trong, tiếp tục : “Tết ở đây với hai người, hy vọng em có thể câu chúc mừng năm mới với , nếu như quá miễn cưỡng, gọi tên của là được rồi, điều này chắc là món quà năm mới tốt nhất.”

      Gặp nhau vào mùa thu, chớp mắt cái, đến mùa đông rồi.

      *************************************

      Trong mùa đông, có việc rất quan trọng, đó chính là sinh nhật của Lương Ngữ Hinh.

      Lục Hạo từ trước đến nay chưa từng tổ chức sinh nhật cho Lương Ngữ Hinh, mà 6 năm này, Lương Ngữ Hinh trước nay dám nghĩ đến chuyện sinh nhật, sinh nhật, ngày mình sinh ra, em hại chết bố mẹ rồi.

      Lục Hạo cảm thấy, mừng sinh nhật cho của chẳng phải là chuyện lớn gì, cần gọi nhiều người như vậy, chỉ cả nhà 3 người chúng ta bên nhau, đợi cậu nhóc ngủ say rồi còn có thể làm chút gì đó thuận tiện hơn.

      Bánh ga tô bắt cuộc phải có, quà cũng bắt buộc phải có, hơn nữa món quà này còn ở rất xa, cần phải bay chuyến đến Bắc Kinh.

      Lương Ngữ Hinh muốn quay lại Bắc Kinh, có mặt mũi nào quay lại.

      Nhưng Lục Hạo đồng ý, tất cả dịu dàng và Lục Hạo thấu hiểu của Lục Hạo mất sạch toàn bộ trong việc này, chỉ câu, “Ngày mai , đưa con trai cùng .”

      Thế mạnh, vốn chính là nên thuộc về Lục Hạo, chỉ là giấu , bây giờ mới lại thể ra.

      Lương Ngữ Hinh chỉ có thể ngừng lắc đầu, thậm chí nghĩ, em làm nũng chút liệu có hiệu của ? Sau đó, xán đến, dụi mặt vào trước ngực của Lục Hạo, cánh tay vòng lên eo của .

      Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh có phải là em coi là người đàn ông bình thường ? Bây giờ máu nóng dâng trào có phải là em cảm thấy được ? Nhưng mà, bị em thu phục như thế này đâu, Lương Ngữ Hinh em bắt buộc phải cùng quay về Bắc Kinh!

      Lương Ngữ Hinh dụi hai cái, ngước mắt lên nhìn vào mặt Lục Hạo, chỉ thấy người đàn ông hề bị làm nũng của thu phục, vậy… tiếp tục nỗ lực vậy.

      Khuôn mặt nhích nhích lên , từ trước ngực lên cao đến bên cổ, đem gò má áp vào, cảm nhận động mạch, nếu như Lương Ngữ Hinh có thể chuyện, nhất định : Lục Hạo, chúng ta đừng có được ? Chính là làm nũng giống như trước kia, Lục Hạo đồng ý.

      Lục Hạo nắm chặt hai lòng bàn tay lại trong lòng thầm : Lục Hạo, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh! !

      Sau đó, đẩy người ra, hai người đông thời cảm thấy mất ấm áp, có chút thích ứng lắm, Lục Hạo thu biểu cảm của Lương Ngữ Hinh lúc này vào trong đáy lòng, Lương Ngữ Hinh, đáy mắt của em có mất mát, bây giờ em tuyệt đối rời khỏi được.

      “Tiểu Ngữ, quà tặng cho em ở nơi đó, chúng ta cùng nhau , nhân tiện đưa con trai chơi chuyến, con với là rất muốn , muốn leo lên Trường Thành.”

      Lương Ngữ Hinh biết rốt cuộc là quà gì, cảm thấy bản thân mình có thể cần quà, nhưng Lục Hạo lôi con trai ra chỉ có thể gật đầu, đúng vậy, con trai ngoại trừ chuyến chơi mùa xuân và mùa thu của trường mẫu giáo đến chơi ở những công viên lân cận ăn vài món đồ ăn vặt ra, là chưa từng được đến chỗ nào xa như vậy, chỗ đó, là nơi mình sinh ra và lớn lên.

      *****************************************

      Thế là, sáng sớm ngày hôm sau, trong tiếng hoan hô vang khắp cả tòa nhà của Hạo Tử, cả nhà 3 người ra ngoài, Đại Pháo lái xe đợi ở dưới lầu, lảnh lót gọi chị dâu, hơn nữa còn tìm kiếm xung quanh bỏ qua bất cứ mục tiêu nào có thể khiến cậu ra cũng Romantic lần.

      Lục Hạo : “Đại Pháo, cậu như thế này bị coi thành sói háo sắc bị bắt .”

      Đại Pháo hai mắt rưng rưng nước, các người kẻ nào buỗi tối cũng có bà xã để ôm làm sao có thể hiểu được cảm nhận của em! ! ? Các người kẻ nào cũng sinh con rồi làm sao có thể hiểu được nỗi bi ai của việc hàng ngày em bị lão nương trong nhà xách tai giáo huấn bây giờ còn chẳng dám về nhà? ! !

      Hạo Tử duỗi tay ra xoa xao mặt của Đại Pháo : “Chú Pháo Pháo, Hạo Tử mang quà cho chú chú đừng buồn bã mà!”

      Trái tim kia của Đại Pháo, mềm nhũn ra, cảm thấy cậu nhóc là đáng , cậu ta cũng rất muốn nhanh chóng tìm tạo ra cậu nhóc để chơi.

      Lên xe, cả nhà 3 người ngồi ở ghế sau, Đại Pháo chính là tài xế, lái đến sân bay quân dụng, máy bay tư nhân của nhà Quản Tử đợi ở đó.

      Lương Ngữ Hinh vẫn luôn căng thẳng, con trai được Lục Hạo đặt ở bên trái, ở bên phải, được giữ chặt ở trong lòng, chỉ nghe thấy con trai cứ mãi cảm thán: “Woa, mẹ ơi, là máy bay! ! Woa, mẹ ơi, cái đó đẹp! Woa, mẹ ơi, chúng ta ngồi cái này sao?”

      Đợi đến khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy máy bay, đần ra, hành khách chỉ có ba người bọn họ, máy bay quá lớn quá xa hoa, thân máy bay có in bốn chữ “Tập đoàn Tử Kim”.

      “Của nhà người phụ nữ của Quản Tử.” Lục Hạo , ôm con trai xuống xe.

      6 năm trước, mình rời khỏi Bắc Kinh, phương tiện giao thông là tàu hỏa, vé ghế cứng, ôm lấy chiếc bụng vẫn chưa lộ ràng lắc lắc lư lư, trong mắt kìm nén nước, xung quanh là ánh mắt đánh giá của những người xa lại. 6 năm sau, ba người cùng nhau quay về, chuyên cơ tư nhân, tiểu đậu đậu trong bụng năm đó được bố ôm trong lòng cười hớn hở, người đàn ông năm đó ở nước ngoài chưa kịp chính thức từ biệt, đưa theo muốn quay về.
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 37: ĐƠN THÂN LÀ NGỌC QUÝ

      [​IMG]

      Đồng chí Lâm Tịch mánh khóe thông thiên bao chùm quanh khắp cả thành Bắc Kinh, đương nhiên có thể biết được gia đình nhà Lục Tiểu Hạo khi nào quay về ngay từ đầu, về như thế nào, thế là, dắt tay ông nội của cậu cháu ngoan mặt tươi cười rạng rỡ vui mừng đến sân bay.

      Lục Hạo ở máy bay thầm với Lương Ngữ Hinh, “Chuẩn bị tâm lý xem làm thế nào? Mẹ nhất định đến rồi.”

      Hiểu mẹ chẳng ai bằng con được, đương nhiên, hiểu con cũng chẳng ai bằng mẹ.

      Lương Ngữ Hinh vốn dĩ căng thẳng, bây giờ được Lục Hạo nhắc nhở, càng bối rối hơn, nhìn ngó xung quanh muốn đổi chỗ ngồi muốn ngồi cùng với người đàn ông luôn thích ức hiếp này.

      Cậu bạn Hạo Tử đung đưa chiếc chân thích thú vui mừng ăn thịt bò khô, tuy có hơi cay nhưng cậu cố ăn được, thịt vụn vụn đầy trong miệng, chiếc miệng đỏ ửng với Lương Ngữ Hinh: “Mẹ ơi, mẹ với bố vì sao có nhiều chuyện thầm như vậy? Tiểu Mễ biết con sắp Bắc Kinh chơi cũng khóc, lúc chúng ta về nhà có thể mua quà cho Tiểu Mễ ?”

      Lục Hạo cười ôm con trai đến uống nước, “Đương nhiên có thể, mua chocolate có được ? Con trai đều tặng cái này cho bạn .”

      đến bạn , Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử đồng thời đỏ hồng mặt.

      Thời bọn họ học đại học, chưa chín chắn giống nhau, Lục Hạo dưới ánh đèn đường chẳng sáng sủa gì cho cam : “Lương Ngữ Hinh, có muốn làm bạn của ?”

      Vào lúc đó, nắm chặt lòng bàn tay, trái tim đập thình thịch thình thịch rất dữ dội, đương cùng với sư huynh, có bị giết người thủ tiêu ?

      Lục Hạo hiểu lắm tâm tư trong lòng của nữ sinh , chau mày, mình tốt sao? này rốt cuộc cân nhắc điều gì! !

      Lương Ngữ Hinh tốc độ vận hành đầu óc, vào lúc này nên điều gì? Trời ơi, lần đầu tiên mình được người ta tỏ tình, hơn nữa, là người mà mình thích.

      Lục Hạo nhẫn nại đó, phát huy năng lực hành động số của phòng thực nghiệm, tay giữ lấy tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, nhàng ngậm lấy bờ môi của , mút hút.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy đầu óc của mình ong tiếng chẳng hề biết gì nữa, hơn nữa, môi của sư huynh, cũng rất mềm đó!

      Cứ như thế này, bọn họ ở bên nhau, Lục Hạo ở trường học đợi tan học, tan học rồi, cùng nhau làm số việc các cặp tình nhân nên làm, có lần, cùng với giáo viên hướng dẫn vào phòng học của Lương Ngữ Hinh, toàn phòng hét lên, các nữ sinh bắt đầu vội vàng lấy gương hoặc son môi từ trong túi xách tay ra, Lương Ngữ Hinh ngẩn ra đứng ở đó, bởi vì nhìn thấy mắt của Lục Hạo xuyên qua đám người, tìm kiếm bóng dáng của .

      Trong trái tim, thấy ngọt ngào, nở nụ cười, cười với .

      Cẩn trọng dè chừng, giữ kín trong lòng, để người khác biết, chia sẻ với người khác, chính là của em.

      ***************************************

      Khi máy bay hạ cánh, Hạo Tử ngủ say rồi, mềm mại rúc vào trong lòng của mẹ, giống như chú heo con há miệng ra, bàn tay lưu luyến ngực của mẹ, đây là thói quen bẩm sinh lúc còn để lại.

      Lương Ngữ Hinh dùng chiếc chăn cuốn lấy con trai để gió lạnh của Bắc Kinh thổi đến bảo bối của , cùng Lục Hạo xuống máy bay.

      Thực đứng ở mảnh đất này, trái tim của nặng tựa nghìn vạn cân, nhưng giây sau đó, còn chưa kịp suy nghĩ, bị đội diễu hành trước mắt dọa cho chết khiếp rồi.

      dàn xe đen, trước sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát theo, quân nhân có súng đứng nghiêm bảo vệ mắt hề liếc ngang cái, trước xe có hai người đứng, người gặp qua, là mẹ của Lục Hạo, còn người, rất ràng, là bố của Lục Hạo, bọn họ trông rất giống nhau.

      Lục Hạo : “ thôi, con dâu cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng.”

      Lương Ngữ Hinh thực rất muốn đá cho người đàn ông này cái hung dữ, Lục Hạo chẳng phải cho em thời gian sao! !

      Lục Hạo cười ôm lấy , “Lương Ngữ Hinh, em chậm quá, cho nên đến giúp em.”

      Lương Ngữ Hinh hiểu đây là ý nghĩa gì, nhưng vui, như thế này tốt, em, là tội nhân.

      là rất chậm chạp phát giác, Lương Ngữ Hinh kinh ngạc trợn to mắt lên nhìn Lục Hạo, tràn đầy nghi vấn, Lục Hạo biết muốn hỏi gì, ừm tiếng, “Chính là như em nhìn thấy thế này.”

      Bây giờ Lương Ngữ Hinh càng muốn gặp phụ huynh nữa, cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có sung túc, nhưng kiểu đội diễu hành trước mắt này, phải là thứ có thể tưởng tượng được.

      Lâm Tịch nhìn thấy cái cục trong lòng Lương Ngữ Hinh kia, thoắt cái cười híp hết cả mắt, gắng sức véo tay của ông xã, biểu thị: Ông lão chút gì ! !

      Bố của Lục Hạo đồng chí Lục Quang Vinh quay đầu rất nghiêm túc nhìn Lâm Tịch cái, đồng chí Lâm Tịch lập tức liền thả lỏng tay ra, sau đó Lục Hạo đên, gọi tiếng bố.

      Đây chính là chuỗi quan hệ dây truyền, từ đây có thể nhìn ra người lớn nhất của Lục gia vẫn là đồng chí Lục Quang Vinh.

      Lương Ngữ Hinh đứng ở phía sau biết nên làm như thế nào, lúc này rốt cuộc biết được chỗ tốt của việc thể chuyện, ừm, ít nhất cần khổ não nghĩ xem vào lúc thế này nên những gì, là gọi là chú hay là phải gọi là gì?

      Lâm Tịch là người hấp tấp, có cùng phong cách xử lý công việc giống ông lão nhà mình, bước đến như mũi tên đem gỡ chiếc chăn ra chằm chú nhìn vào khuôn mặt béo của cháu ngoan nhìn nhìn lại nhìn thế nào cũng chẳng thấy chán.

      Đồng chí Lục Quang Vinh trong lòng cực kì khó chịu, bà lão à, bà cũng đem cháu ngoan đến cho tôi ngắm xem, đến bây giờ tôi vẫn chưa được nhìn thấy lần nào đó! !

      Nhưng mặt vẫn bình tĩnh, vỗ vỗ vào vai của con trai : “Trong nhà chuẩn bị xong phòng rồi, quay về ở chứ.”

      Lương Ngữ Hinh nhìn khuôn mặt nghiêng của Lục Hạo, chỉ thấy lắc đầu, “ đâu, chúng con phải đến nơi.”

      Cùng lúc, mặt của Lục Quang Vinh và đồng chí Lâm Tịch đều che giấu nổi mất mát, Lục Hạo tiếp tục câu: “Bố mẹ giúp bọn con trông con trai con hai ngày.”

      Đồng chí Lục Quang Vinh gần như sắp nhịn được mà nở nụ cười rồi.

      Lâm Tịch rất thuận tay ôm cháu ngoan từ trong tay Lương Ngữ Hinh lại, cân đo chút, cảm thấy nhiều thịt rất vui vẻ.

      Chiếc chăn đắp mặt của Hạo Tử, Lục Quang Vinh mỏi mắt chờ trông cũng chưa nhìn thấy mặt của cháu ngoan, nhìn bộ dạng thương đó của bà vợ, mặt cũng hơi hé nụ cười rồi.

      sớm về sớm, ở nhà luôn luôn tốt hơn bên ngoài.” Đồng chí Lục Quang Vinh dặn dò.

      Mà đồng chí Lâm Tịch khi ở thành phố L tràn đầy có khí thế, hôm nay từ đầu chí cuối câu nào, sau đó Lương Ngữ Hinh cảm thấy kì quái liền hỏi qua, Lục Hạo khi đó cười , “Mẹ trời sợ đất sợ, chỉ sợ bố .”

      **************************************

      Để lại chiếc xe cho con trai và con dâu tương lai, những chiếc xe đen khác và xe cảnh sát đều rời rồi, Lục Hạo dắt tay của Lương Ngữ Hinh, , chúng ta xuất phát.

      Lương Ngữ Hinh ngờ rằng lại đến chỗ này, cũng ngờ rằng Lục Hạo có thể biết được chỗ này.

      Hai chân đều run rẩy, có Lục Hạo dìu đỡ căn bản là nổi nữa, bọn họ lên núi, chiếc hộp ban đầu biến thành ngôi mộ rất lớn, bia mộ là mới khắc, sơn đỏ tươi sáng, giống như là đèn đỏ lấp lóe xe cứu thương hôm đó.

      “Tiểu Ngữ, nào, dập đầu.” Lục Hạo quỳ xuống trước, chờ đợi Lương Ngữ Hinh.

      Lương Ngữ Hinh ngồi bệt lên đất, phiến đá lớn lạnh lẽo lạnh thấu xương, trái tim của dường như cửa sổ để ngỏ, bị đông cứng đến mức máu thể lưu thông được.

      Lục Hạo dập đầu ba cái, “Tiểu Ngữ, nào, vái chào bố mẹ.”

      Ở trong lòng nỗi sợ hãi lớn hơn nhiều so với bi thương, Lục Hạo biết rồi, làm thế nào, ấy biết rồi, có phải là mình sắp chẳng còn lại gì ?”

      sợ hãi nhìn sang Lục Hạo, đây chính là quà sinh nhật của em sao? Lục Hạo 6 năm trước chúng ta từng sai rồi phải ?

      Mắt của Lục Hạo, tràn ngập khích lệ, Lương Ngữ Hinh, đây là rào cản, vượt qua , mọi thứ khác đều vượt qua được.

      bia mộ còn có ảnh, ảnh của bố mẹ, bọn họ trẻ tuổi như vậy, lại nằm ở đây, lòng Lương Ngữ Hinh đầy chua xót, có ai biết được mấy năm này vượt qua thế nào, có ai biết được khi đó rời khỏi Bắc Kinh sống tiếp được như thế nào, có ai biết được buổi tối hôm đó, đêm giống như cơn ác mộng đó.

      “Tiểu Ngữ, xảy ra việc gì, có lời gì, phải ra mới biết được, có thể biết được chỉ có bao nhiêu đây, em có muốn tự mình cho ?” Lục Hạo đến ôm lên chân của mình, “Mặt đất lạnh, gió cũng lớn, nếu như em khóc rồi mặt bị nẻ.”

      Lục Hạo cảm thấy, đây chẳng phải là chuyện lớn gì, chuyện có lớn hơn nữa, chỉ cần Lương Ngữ Hinh em ra, đều có thể giúp em xử lý.

      Lương Ngữ Hinh bò dậy khỏi chân của Lục Hạo, bò đến ôm chặt tấm bia mộ phía trước, ôm lấy bố mẹ, con đến thăm hai ngươi đây, bố, mẹ, hai người khỏe ? Con rất nhớ hai người.

      Khuôn mặt nhẵn mịn, thời gian 6 năm qua để lại chút xíu vết tích nào mặt của , dường như vẫn là khi đó, nhưng khi gặp được ở trong tiệm hoa hôm đó Lục Hạo biết, ánh mắt thay đổi rồi, con người phải trải qua việc gì, mới có thể có ánh mắt như vậy, phải trải qua nỗi đau thương như thế nào, mới có thể mất cả bản năng chuyện.

      Lục Hạo khóc rồi làm nẻ mặt, Lương Ngữ Hinh khóc, đem trán kề lên bức ảnh, sáng sớm hôm đó, chết lần rồi, nước mắt, cần tiền rất rẻ tiền, thể khóc, mình xứng.

      Nhìn thấy Lương Ngữ Hinh như thế này, trái tim của Lục Hạo trước nay chưa từng đau đơn như thế này, ngồi xổm xuống trước mặt Lương Ngữ Hinh, quay lưng vào : “Tiểu Ngữ, về nhà thôi, leo lên .”

      Lương Ngữ Hinh liền trở nên đờ đẫn, leo lên lưng của Lục Hạo, lưng rất rộng, mang theo rắn chắc, Lục Hạo : Lần sau chúng ta lại đến.

      Lương Ngữ Hinh cảm thấy mắt đau khô rát, áp môi lên bên cổ của Lục Hạo, cảm nhận được động mạch của sinh mệnh sống, được Lục Hạo cõng từng bước từng bước xuống núi.

      Lục Hạo đặt lên xe, thu tay của Lương Ngữ Hinh vào trong lòng ấm áp của , bàn tay lạnh băng, có chút xíu hơi ấm, Lương Ngữ Hinh, em sợ hãi rồi phải , xin lỗi, nhưng mà, đây là cách giải quyết nhanh nhất.
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 38: NƯƠNG TỰA ĐỂ SỐNG

      [​IMG]

      Cõng Lương Ngữ Hinh xuống núi đặt vào trong xe, liền cứ mãi đăm đắm nhìn chằm chằm đúng góc độ, ánh mắt trống rỗng có tiêu cự, hai tay ôm lấy chân giữ ở trước ngực, Lục Hạo rất khó giúp thắt dây an toàn, đành phải để kệ vậy, chà xoa lên gò má lạnh băng của , lái xe.

      Người vốn dĩ thể chuyện, nhưng bây giờ, cảm giác của Lục Hạo hoàn toàn khác so với trước đây, Lương Ngữ Hinh, em có phải là càng muốn chuyện hơn , thậm chí muốn để ý đến ?

      Chiếc xe dừng lại ở khu nhà, Lục Hạo xuống xe, lại khom lưng ngồi xổm xuống ở bên cạnh chiếc xe, để Lương Ngữ Hinh leo lên , bắt đầu xóc xóc, giống như cõng con trai đem lòng bàn tay hợp lại đỡ ở mông của , từng bước từng bước vào bên trong.

      Lương Ngữ Hinh ôm lấy Lục Hạo, giống như là ôm chiếc lò ấm áp lớn lớn, nhận ra khu nhà này, tuy có chút thay đổi, nhưng nhận ra được.

      Lục Hạo cõng người vào trong phòng đặt lên giường, căn phòng này có người đến quét dọn định kì, ngay cả khoảng thời gian ở nước ngoài cũng đều như vậy, trong tủ lạnh có thực phẩm làm sẵn có thể ăn, Lục Hạo nhàng ngồi xuống bên cạnh Lương Ngữ Hinh hỏi : “Tiểu Ngữ, có muốn ăn chút gì ?”

      Lương Ngữ Hinh trả lời, đến gật đầu lắc đầu đơn giản cũng có, thu đầu gối lại trong vòng cánh tay của mình, khối , co rúm lại ở đầu giường.

      Lục Hạo đứng lên, hai tay nhét vào trong túi quần, quay về Bắc Kinh, lại là Lục Hạo tỉ mỉ chu đáo kia, khác ở chỗ, chiếc áo sơ mi trắng từ trước đến nay bao giờ xuất vết nhăn bởi vì vừa rồi cõng Lương Ngữ Hinh mà có chút nhếch nhác, khom người xuống, nhàng chạm vào môi của Lương Ngữ hinh, “Đắp chăn nên kẻo lạnh, làm cơm cho em.”

      đến cửa, nhìn thấy người giường vẫn động đậy, cặp mắt lóe qua tia sáng dễ phát giác ra, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, đóng cửa phòng lại ra ngoài.

      làm cơm, nhưng cũng chỉ là đem những đồ ăn dì dọn dẹp làm cho hâm nóng lên chút, tay sắp xếp tất cả mọi việc, điều tra toàn bộ thực có thể điều tra, còn cả việc quên dặn dò người ta chuẩn bị bữa tối sau khi tặng món quà sinh nhật lớn như thế này cho của mình.

      Sau đó, điện thoại vang lên, nhận cuộc gọi nghe thấy giọng lớn của cậu nhóc hét: “Bố ơi! Ông nội cho Hạo Tử ăn thịt! !”

      Sau đó, trong điện thoại đồng thời xuất giọng lớn giống hệt: “Tiểu hồ ly đến đây để tiểu thơm cái!”

      Sau đó, tiếng cười vui mừng của đồng chí Lâm Tịch cũng dễ phớt lờ được: “Cháu ngoan đến đây, ông nội muốn đưa cháu thăm quân giải phóng!”

      Sau đó, Hạo Tử : “Bố ơi, ở đây có rất nhiều quân giải phóng, Hạo Tử cảm thấy bọn họ rất đẹp trai!”

      Sau đó, lão đại trong nhà đồng chí Lục Quang Vinh đến câu: “Lục Hạo con làm việc của con , bây giờ bố phải đưa Hạo Tử đến nhà mấy người bạn chơi.”

      Sau đó, điện thoại vội vàng cắt đứt, Lục Hạo nghe thấy tiếng tút tút truyền đến mỉm cười, cần nhìn cũng có thể biết được khung cảnh bên kia như thế nào: Lâm Tịch dắt tay Hạo Tử xông lên phía trước nhất, chuyện lảnh lót cố ý thu hút chú ý của các vị lão đầu trong đại viện, Lục Quang Vinh chầm chậm phía sau, rất khiêm tốn chuyện phiếm khoe mẽ với các huynh đệ già, chỉ chỉ vào cậu nhóc nhảy nhót trước mặt : “Ờ, cháu của tôi, 5 tuổi rồi.”

      Lục Hạo nhìn cánh cửa phòng ngủ nghĩ, Lương Ngữ Hinh, bọn đều rất tốt, chỉ có em khỏe, luôn luôn khiến lo lắng.

      ******************************************

      Bón cháo cho , lại vắt khăn ấm lau mặt cho , lấy chăn bông đắp lên, ở dưới chăn ôm lấy .

      Lương Ngữ Hinh vẫn co rúm bản thân mình lại, đầu gối áp lên trước ngực nằm nghiêng giường, phản kháng tiếng nào, hoặc là , căn bản để ý đến việc xung quanh, Lục Hạo gập cánh tay lại vòng chặt quanh người , duỗi cặp chân dài ra áp lên đôi chân của , tư thế phòng ngự kiểu này Lục Hạo thích, Lương Ngữ Hinh ở bên cạnh em, em sợ điều gì! !

      Lương Ngữ Hinh cũng cố chấp nữa, thả lỏng chân tay ra, bị Lục Hạo lật lại, rơi vào vòng ôm rộng rãi ấm áp kia.

      Lục Hạo vẫn chưa thấy đủ, đem cánh tay của người ta nắm lấy đặt lên eo của mình, hài lòng rồi, hôn hôn lên trán : “Tiểu Ngữ, ngủ ngon.”

      Mắt của Lương Ngữ Hinh mở ra to to, nhìn căn phòng đen đen, tường trắng vẫn có chút ánh sáng ùa vào trong đầu óc của .

      Lục Hạo hơi hơi ngóc người dậy, chống đầu lên phát chưa ngoan ngoãn ngủ, liền mở đèn lên chút, tia sáng yếu ớt chiếu sáng căn phòng ngủ, : “Tiểu Ngữ, vậy chuyện chút nhé.”

      Thế là, chuyện, đơn thuần chỉ là Lục Hạo … Lương Ngữ Hinh biết là có nghe hay .

      “Tiểu Ngữ trước đây em cũng chẳng thích chuyện gì cả, yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh , thấy rất chân thực, khi đó em rất ngoan, khi vào phòng thí nghiệm cũng muốn đem em gấp lại nhét vào trong túi áo để cùng đưa vào, hàng ngày đều nghĩ phải nhanh chóng hoàn thành tiến độ, lúc từ trong phòng thí nghiệm lạnh băng ra ngoài nhìn thấy em đứng bên cạnh vườn hoa đợi , ngước mặt lên vẫy vẫy cuốn sách đọc được nửa ở trong tay với , liền rất yên tâm.”

      Lục Hạo gắng hết sức để cho bản thân mình quá động tình, Trời biết được vì sao có thể được những lời này, muốn đợi sau khi trong lòng này tỉnh dậy cười nhạo nhiều lời của trong buổi tối hôm nay.

      Nhưng mà, chuyện muốn gấp này lại nhét vào trong túi áo này, là .

      Vào lúc đó bản thân Lục Hạo cũng cảm thấy bản thân mình có phải là bị ngốc rồi , IQ giống như vàng đó vì sao lại nghĩ ra được việc chẳng có chút sáng tạo nào như thế này? Lần đầu tiên của , gặp được Lương Ngữ Hinh, tình giống như cơn gió yên ả, sau khi nhàng thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái.

      “Nhưng mà bây giờ em lại khiến yên tâm,” Lục Hạo tiếp tục , lòng dùng lòng bàn tay khe khẽ vỗ lên lưng của Lương Ngữ Hinh từng cái từng cái. “Em chuyện, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, tuy cũng thiếu gì, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến dáng vẻ chuyện của em trước kia, em có biết , khi em chuyện rất xinh đẹp, cặp mắt to to nhìn , rất chuyên chú từ chữ từng chữ, nhìn thấy câu nào đặc sắc đọc ra chia sẻ với , tay còn thích khoác lên cánh tay của .”

      Mắt của Lương Ngữ Hinh chớp chớp, dường như chăm chú lắng nghe lời lẩm bẩm của người đàn ông.

      “Được rồi, tâm trạng hôm nay chia đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục.” Lục Hạo xong, tắt đèn , duỗi tay ra bịt lên mắt của Lương Ngữ Hinh, để ngoan ngoan nhắm mắt lại ngủ.

      Thực ra, còn có thể nhiều hơn nữa cho em nghe, những chuyện mà 6 năm nay vẫn luôn để trong lòng đều muốn hết tất cả cho em nghe, nhưng mà, giống như bây giờ với em những lời này như thế này, trái tim của lại rất đau, đau đến khó chịu, hồi ức gì đó của quá khứ, lẽ nào phải là nên hai chúng ta cùng nhau nhớ nhung sao?

      Nửa đêm hôm nay, Lục Hạo ngủ sâu, bị Lương Ngữ Hinh làm giật mình tỉnh giấc, ngọ nguậy trong lòng giống như con vật , hai tay khua khoắng, mắt nhắm chặt lại lắc đầu, bờ môi cũng cắn lại rất chặt, nhưng lại chẳng phát ra thanh nào.

      Lục Hạo lay tỉnh, “Tiểu Ngữ, nằm mơ thấy gì vậy?”

      ràng biết là giấc mơ rất tồi tệ, nhưng Lục Hạo chính là muốn hỏi, Lương Ngữ Hinh giống như hề nghe thấy lời của , chậm chạp, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

      vuốt tóc cho , khe khẽ thở dài.

      ****************************************

      Ngày hôm sau, Lục Hạo từ thư phòng cầm ra cuốn sách 6 năm trước Lương Ngữ Hinh để lại ở nơi đây, “Tiểu Ngữ, có việc gì làm, đọc sách nhé.”

      Lương Ngữ Hinh trả lời, vẫn cứ ngồi ngây ra ở giường, cả ngày, đến nhà vệ sinh cũng .

      Lục Hạo vẫn như cũ cho ăn lau mặt rửa tay cho , ngày nữa cứ như vậy trôi qua tối lại ôm ngủ.

      Ngày thứ 3, Lục Hạo xử lý những công việc của mình ở thư phòng, thỉnh thoảng đến phòng ngủ nhìn tiểu nha đầu ở bên trong, lần đầu tiên, Lương Ngữ Hinh ngồi ngây ra đó, lần thứ 2, vẫn là ngồi ngây ra đó, lần thứ 3, cuốn sách bên tay có dấu vết bị lật qua, lần thứ 4, Lục Hạo suýt chút nữa muốn hoan hô, này đọc sách! ấy đọc sách! ! Trái tim của vui mừng như muốn nhảy ra ngoài! !

      Sau đó, vào trong, xoa xoa vào bức tường đối diện trước giường kia : “Còn tưởng rằng nó sắp bị em nhìn thủng rồi.”

      Bàn tay giở sách của Lương Ngữ Hinh có sững lại giây.

      Ngày thứ 4, khóe miệng của Lục Hạo cả ngày đều nở nụ cười, bởi vì Lương Ngữ Hinh biết tự mình đến nhà vệ sinh.

      Lục Hạo cảm thấy, tuyệt đối thể để những tên cầm thú kia biết được vui mừng như thế này vì chút chuyện như vậy.

      Ngày thứ 5, nụ cười của Lục Hạo càng tươi hơn chút, bởi vì Lương Ngữ Hinh lúc ăn cơm biết chủ động ngồi trước bàn ăn, cầm thìa canh trong tay.

      Ngày thứ 6, Lương Ngữ Hinh chuyển địa điểm đọc sách từ chiếc giường lớn trong phòng ngủ đến cửa sổ lồi mà trước đây thích nhất, chỗ đó từng được Lục Hạo sửa chữa bố trí mới, dựa theo sở thích trước đây của , đó là có lần, chỉ vào chiếc cửa sổ lồi trong bức hình in trong cuốn sách với Lục Hạo: “Em rất thích kiểu này.”

      Lục Hạo cẩn thận ghi nhớ lại, chỉ là, vẫn còn chưa bài trí xong ấy mấy tích rồi, hơn nữa, vữa 6 năm, cho đến hôm nay, vị trí này mới tìm được chủ nhân.

      Ngày thứ 7, Lục Hạo lắc chiếc điện thoại hỏi Lương Ngữ Hinh: “Có muốn chuyện với con trai ?” Nhưng ngờ rằng, Lương Ngữ Hinh lắc đầu, chậm rãi nhưng kiên định.

      Lục Hạo cảm thấy, ấy nhất định là tiến hành tu luyện loại gì đó, đắc đạo thành tiên.

      Tuy loại suy nghĩ quá thực tế, nhưng thực ra kì vọng, Lương Ngữ Hinh, em phải tốt lên, biết điều đó.

      **************************************

      Tuy mẹ muốn gặp con trai, nhưng cậu bé con nhớ mẹ rồi, khóc hu hu gọi điện thoại đến đòi mẹ, Hạo Tử lớn như vậy rồi chưa từng rời xa Lương Ngữ Hinh lâu như thế này, lúc mới đầu bởi vì ông bà nội và tiểu xúm lấy xung quanh, nên cũng chẳng nhớ đến gì cả, nhưng mà sau khi được ông bà nội ôm trong lòng ngủ tuần lễ, cậu nhóc cầm cự được nữa, dỗ dành thế nào cũng vô dụng, chỉ câu: Hạo Tử muốn mẹ! !”

      Trong lòng Lâm Tịch rất sốt ruột, nhìn thấy cặp mắt to to của cháu ngoan khóc sưng mọng như trái đào, nửa đêm kéo ông xã dậy mở hội nghị tác chiến, hai người vây quanh chiếc đèn thương lượng gì đó, ngày hôm sau, cười tít mắt hỏi cậu nhóc có muốn ăn Mcdonal .

      Đồng chí Lục Quang Vinh vốn dĩ là kiên quyết khinh thường phương án tác chiến chẳng hề thông minh sáng suốt gì này, nhưng ngờ rằng, hiệu quả vượt ngoài mong đợi, cậu nhóc cân nhắc chút, nghiêng chiếc đầu mập câu: “Vậy ăn xong phải đưa Hạo Tử tìm mẹ ạ!”

      “Được thôi được thôi!” Đồng chí Lâm Tịch liên tiếp gật đầu, cười giống như bà ngoại sói, duỗi ta ôm lấy cậu nhóc, chụt chụt hôn hai cái, ba người ra khỏi nhà.

      Nhìn thấy cháu ngoan lại thân thân thiết thiết rúc vào trong lòng của bà nội, lúc này đồng chí Lục Quang Vinh bình tĩnh nữa, móc ví tiền ra lắc lắc : “Hạo Tử à, đợi lát nữa là ông nội trả tiền, đến cho ông nội hôn cái!”

      Cậu bạn Hạo Tử thấu hiểu lòng người biết bao, ôm lấy cổ của ông nội hôn hôn rất kêu, thế là đồng chí Lục Quang Vinh khoe khoang luôn với lão đại của nhà Tông Chính vừa khéo tản bộ con đường : “Lão Tông à, cháu nội tôi sắp 6 tuổi rồi đó! Cậu nhóc rất nặng!”

      Bố của Tông Chính Hạo Thần, Tông Chính Quốc Hiên hừ tiếng, “Cậu nhóc mắt to, nhìn thấy giống giống của nhà lão Lục các ông mà!”

      Vị lãnh đạo quốc gia hàng ngày đều nhìn thấy trong trương trình thời ti vi, trước đó lâu mới mừng vì có được cháu vàng, lúc đó đắc ý khoe khoang khiến người của toàn đại viện đều muốn đánh ông ta, nhưng bây giờ, thầm ôm ai oán, tuy cháu vàng có rồi, nhưng lão Lục cũng quá thiếu đạo đức, giữa đường ôm tiểu tử về, tôi thừa nhận Lục Tử nhà ông lợi hại hơn Hạo Hạo nhà tôi! !

      Trong vấn đề này đồng chí Lục Quang Vinh cũng rất ấu trĩ, ông ôm Hạo Tử đến trước mặt Tông Chính Quốc Hiên, “Nhìn cẩn thận ! ! giống thế nào? ! ! Ninh Tử nhà tôi mắt cũng rất to! !”

      Sau đó, Hạo Tử thông minh lớn tiếng hét: “Tiểu cháu rất xinh đẹp! !”

      Tông Chính Quốc Hiên bại hoàn toàn, lặng lẽ bỏ , Lâm Tịch kề vào bên tai ông xã : “Ông lão đừng tức giận! ! Ngày mai em đưa Hạo Tử đến nhà bọn họ chơi, hừ, chọc tức bọn họ!”

      Lục Quang Vinh lúc này lạnh nhạt câu: “Đừng có cho rằng như thế này bỏ qua, nghe ở thành phố L em cướp xe đạp điện của con dâu lái rất vui vẻ nhỉ? Ồ, đúng, em vui vẻ nhất chắc là lúc Lục Tiểu Hạo chở em ngồi lên chiếc phân phối lớn lượt.”

      “…” Lâm Tịch nữ vương nắm chặt nắm đấm ở sau lưng, Quản Bá Thiên ông là tên tiểu nhân! ! Lại dám ra bí mật của lão nương, lần sau lão nương gặp ông tuyệt đối tha cho ông! ! !
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 39: PHỔ ĐỘ ĐIỂM TỈNH

      [​IMG]

      Lương Ngữ Hinh ở trong căn hộ của Lục Hạo nửa tháng trời ra ngoài, mà Lục Hạo cũng ở lại nhà nửa tháng trời, cách ngày dì dọn vệ sinh đến làm việc nhà và chuẩn bị đồ ăn, Lục Hạo thông thường đều ở trong thư phòng, thỉnh thoảng bưng cốc nước cho Lương Ngữ Hinh, có lúc quá yên tĩnh, cũng vô vị đem đồ gì đó ở bên cạnh tay ném xuống đất sau đó nhặt lên, còn quên diện ở trước mặt : “Làm em giật mình rồi? Vừa rồi trượt tay rơi bút.”

      Mỗi lần làm như thế này, Lương Ngữ Hinh chỉ ngẩng đầu, xa xăm nhìn cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình.

      Lục Hạo cảm thấy, bây giờ nếu chỉ qua trước mặt Lương Ngữ Hinh em em cũng có phản ứng nhỉ! !

      Sau đó, theo nguyên tắc nghiêm ngặt theo đuổi thực của nhân viên nghiên cứu, Lục Hạo thử lần.

      giữa đông, điều chỉnh nhiệt độ trong căn phòng tăng lên, khi xác nhận Lương Ngữ Hinh ở trong phòng ngủ, Lục Hạo rất tùy ý vào trong phòng tắm, sau đó, rất tùy ý tắm rửa trong tình huống mang quần áo tắm thay, hơn nữa thèm quan tâm đến chỗ khăn tắm màu trắng xếp gọn gàng bên cạnh, cuối cùng, rất tùy ý ra ngoài.

      Trần như nhộng chống tay mạng sườn đứng 5 phút, giường căn bản có phản ứng, Lục Hạo cảm thấy, vấn đề là em cũng thèm ngẩng đầu nhìn .

      Thời khắc điều chỉnh phương án kế hoạch, Lục Hạo dựa vào bên tường đổi tư thế, tay nghịch tóc, ho tiếng, hắng hắng giọng.

      Cuốn sách tay Lương Ngữ Hinh này vốn dĩ sắp sửa đọc đến chỗ then chốt nhất, nghe thấy tiếng của Lục Hạo cảm thấy ồn! Lật trang giấy ở trong tay.

      Được thôi, nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú là có phẩm chất kiên trì ngừng nghỉ, Lục Hạo cảm thấy, năm đó khi làm mấy công trình rất lớn ở trong phòng thí nghiệm trước nay có gì xử lý được!

      “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ ! ! ! ! ! !”

      “…” Lương Ngữ Hinh cảm thấy, ngay cả lao phổi cũng ho giống như Lục Hạo thế này nhỉ! ! !

      chìm đắm trong những câu chữ tinh tế ngẩng đầu lên 1 phút, Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bắt buộc phải cho người đàn ông này chút ánh mắt quan tâm, nếu ấy giống trẻ con làm ồn mãi thôi.

      Nhưng mà, chính vào giây này, thứ cần nhìn thấy cũng bỏ lỡ, ánh sáng vô cùng đầy đủ, muốn tránh cũng có khả năng.

      Lục Hạo rất kiêu ngạo, nhìn nhìn nhìn , thu tiền Lương Ngữ Hinh em cần khách sáo! !

      Lương Ngữ Hinh kịp thu lại ánh mắt đập trúng vào cặp mắt dài sâu thẳm lóe lên ánh sáng kia.

      Nhiều việc căn bản là chẳng thể giấu nổi, chỉ cần nhìn vào mắt của em, liền biết. Lục Hạo cười, bởi vì nhìn thấy lông mày của Lương Ngữ Hinh hơi nhíu lại, gò má đỏ hồng.

      Nhìn , Lương Ngữ Hinh bây giờ em vẫn biết tức giận biết thẹn thùng, những ngày này chỉ là chịu để ý đến thôi, là giận phải !

      Lục Hạo lắc chú chim lớn có chiếc bớt màu đỏ của muốn giở trò lưu manh đến bên giường, mỗi bước chú chim lớn liền tự động ngóc đầu lên chút, Lương Ngữ Hinh phải thể tránh được, có điều, mắt dường như bị ánh mắt của tóm chặt, chuyển , chìm sâu vào cái bẫy, chỉ có thể bị bao vây.

      Thế là, khi Lục Hạo quỳ ngồi ở trước mặt duỗi tay ra ôm lấy , Lương Ngữ Hinh vẫn thể di chuyển mắt .

      Tâm trạng Lục Hạo vô cùng tốt, khom eo cúi đầu hôn lên gò má đỏ hồng, lòng bàn tay giữ chặt cứng sau gáy của Lương Ngữ Hinh, từng chút từng chút liếm qua bờ môi hồng mang theo vị ngọt của .

      Ngón tay của Lương Ngữ Hinh bám chặt lấy bìa cuốn sách, nụ hôn đầu tiên trong bao nhiêu ngày nay, cảm giác có chút kì lạ, giống như là người đường khát nước đợi rất lâu, giờ được uống thoải mái ở ốc đảo.

      chờ đợi phổ độ của Lục Hạo.

      Lục Hạo mơn man bờ môi của , mang theo chút xíu ý trách cứ : “ cởi hết rồi Lương Ngữ Hinh vì sao em có thể có phản ứng! !”

      Trong lòng, đột nhiên rất muốn cười, lại có thất tình lục dục rồi, quay lại nhân gian rồi, biến thành giống con người.

      Dẫn tay của , đưa đến giữa chân, cầm lấy chịu thả ra, bản thân mình khe khẽ thở dốc, Lục Hạo nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh, tay của nắm lấy cái kia của .

      thích?” Lục Hạo biết này phản kháng, ngay cả quãng thời gian đẹp nhất của bọn họ, cũng bảo làm qua việc này, bởi vì trân trọng, bởi vì cảm thấy ngày tháng còn dài còn có cơ hội.

      khi nắm lên, Lục Hạo liền hối hận, thầm nguyền rủa trong lòng, khi đó chính là tên ngốc mới bỏ qua cho Lương Ngữ Hinh em! !

      Cảm giác tiếp xúc của bàn tay quá tuyệt, tuy rất nhiều lần nghe thấy tiểu nhị nhà họ Quản cực kỳ mặt dày huênh hoang ở trước mặt em nàng đàn ông nhà cậu ta lợi hại như thế nào thỏa mãn như thế nào, khi đó Lục Hạo hề bận tâm cảm thấy hổ thẹn cho bản thân mình, Trời, trong nhà đúng là cần có người phụ nữ, dưới để vào bếp để lên giường, này trong tay bây giờ chính là em!

      Trái tim của Lương Ngữ Hinh, vào lúc này từ lạnh nhạt đối với tất cả mọi việc, từ trong vực sâu vô tận của việc hôm đó nhìn thấy phần mộ của bố mẹ bị mạch động trong tay điểm tỉnh, biết ý của Lục Hạo, tuy Lục Hạo tên xấu xa đây luôn luôn bắt nạt em, nhưng mà, lần này cảm ơn .

      Lục Hạo đưa tay của lên xuống nhàng tuốt qua, hơi hơi ngẩng đầu lên, trong miệng rên tiếng.

      Lương Ngữ Hinh dám nhìn xuống dưới, nhưng thể khống chế bản thân mình chìm sâu vào trong mắt của Lục Hạo, mê hoặc, chỉ có hai bên.

      “Tiểu Ngữ, có thích ? Nếu như thích phải cho nghe.” Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sến quá rồi, người hơn 30 tuổi đầu còn có cái gì mà thích với chả thích, cứ coi như , cũng biết Lương Ngữ Hinh em thích , nhưng mà, vẫn cứ hỏi vậy, nếu như có thể tận tai nghe thấy, vậy nên vui mừng đến nhảy lên rồi.

      Lương Ngữ Hinh rất thành thục, có lúc móng tay cào đau Lục Hạo, nhưng đây là loại tiếp xúcthân thiết của da thịt, người khác hiểu.

      Lương Ngữ Hinh đoán thấu Lục Hạo, trước đây, là sư huynh ở cao chót vót hào quanh tỏa ra xung quanh, ở thành phố L, là bố của Hạo Tử, vào lúc này, lại là ai? Vì sao bạn bè bên cạnh đều là nhân vật đặc biệt như vậy? Vì sao bố mẹ của có vệ sĩ cảnh vệ bên cạnh? Vì sao bây giờ sau khi biết được tất cả mọi việc rồi vẫn còn muốn ?

      Lục Hạo vốn dĩ có dự định muốn làm gì đó vào buổi tối hôm nay, chỉ là muốn để Lương Ngữ Hinh vuốt ve , trong mắt chỉ nhìn thấy , sách gì đó, đọc quá lâu rồi.

      Thả tay ra, có thích ứng và quyến luyến trong thoáng chốc, đem người đổi tư thế ôm lên chân, cuốn lên chiếc chăn bông dầy dầy.

      “Tiểu Ngữ, ngủ thôi, ngủ cùng với em.”

      *****************************************

      Tuy buổi tối ngày trước Lục Hạo được vuốt ve tâm trạng rất tốt, nhưng niềm vui là vào buổi sáng hôm nay, Lương Ngữ Hinh đeo tạp dề nấu cháo trong bếp, hơi nóng nghi ngút dường như nhìn thấy mặt của .

      bưng cháo lên bàn, nhìn vào môi của Lục Hạo, mấp máy môi của mình.

      Lục Hạo cảm thấy bản thân mình cần phải câu nhõng nhẽo: cảm thấy hạnh phúc!

      đến nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh, tiếng : “Tiểu Ngữ, em muốn gì? Chào buổi sáng? Hay là ông xã đến ăn cơm?”

      Ngữ khí, mang theo trêu chọc, nhưng lại cẩn trọng e dè, sợ làm kinh động đến trước mặt này.

      Chào buổi sáng, muốn câu này, từ từ bắt đầu, em đều cho nghe, chỉ cần chê em.

      Rất cứng ngắc động đậy bờ môi, căn bản chẳng có thanh, Lục Hạo ôm lại, “ sao cả, biết rồi, bà xã em cũng đến ăn cơm.”

      Lương Ngữ Hinh nắm đấm, em quả nhiên là bị bắt nạt quen rồi, nếu vì sao vào lúc thế này vẫn phải đỏ mặt! ! !

      Lục Hạo cười ăn hết bát cháo, “Hôm nay còn muốn đọc sách nữa ?”

      Lương Ngữ Hinh lắc đầu, đột nhiên liền muốn đọc nữa, trong lòng rất muốn, rúc vào trong lòng của Lục Hạo, từng chút từng chút những chuyện kia.

      “Ừm, có muốn chuyện điện thoại với con trai ?”

      Vẫn là lắc đầu, con trai, nhất định là sống rất tốt, cuối cùng có ông bà nội thương cậu rồi, muốn làm người mẹ tốt, người mẹ biết chuyện.

      Lục Hạo, dù sao ghét em, dù sao chẳng biết gì cả, nhưng em nghĩ, em cần phải tự mình với lượt, tất cả mọi chuyện.

      Em chưa từng cảm thấy bản thân mình thể rời xa được giống như thế này, cứ coi như 6 năm này, mình em vượt qua được.

      *********************************************

      Mà ngày hôm nay, còn có kiện khiến Lục Hạo ngạc nhiên vui mừng.

      Lương Ngữ Hinh trong bữa sáng vội vàng đứng lên còn chẳng kịp thu dọn bát chạy vào nhà vệ sinh, sau mấy phút ra, dám nhìn vào mặt Lục Hạo đợi ở bên ngoài, duỗi tay ra nhành kéo kéo ngón tay của .

      “Cái gì? Mặt đỏ cái gì? Làm sao vậy?” Dáng vẻ thế này, Lục Hạo làm sao có thể cười, tự nhiên cảm thấy cơ thể thoải mái.

      Lương Ngữ Hinh sốt ruột sắp xếp ngôn ngữ, vành tai đỏ ửng, muốn vẽ chữ lên tay của Lục Hạo.

      Lục Hạo thu tay về, ép Lương Ngữ Hinh chuyện: “Tiểu Ngữ, từ từ , ai cùng đều phải học từng chút từng chút .”

      Ngốc nghếch! ! Tình huống kiểu này này căn bản thể từ từ được mà! Lục Hạo muốn em làm bẩn sofa sao! ! ! Lương Ngữ Hinh đau đầu, quyết định vẫn là tự mình xuống lầu mua là được rồi, khu này thông thuộc, trước đây thường xuyên đến.

      Nhưng mà, có tiền, mua đồ cần có tiền.

      Ngón trỏ ngón cái rất thông tục dễ hiểu cọ sát hai cái, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo cho em vay sau này em trả lại ! !

      Lục Hạo thực biết này cần tiền làm gì, “Trong nhà cái gì cũng có, em cần mua gì?”

      Đương nhiên là thứ đồ trong nhà có mà! ! ! Lương Ngữ Hinh bực tức đấm chưởng.

      Lục Hạo khoanh hai tay trước ngực, “Ừm, ví tiền trong túi quần , em tự mình lấy.”

      Lương Ngữ Hinh rất muốn đấm cho cái, Lục Hạo mặc quần em làm thế nào lấy ví tiền! !

      “Rốt cuộc làm sao?” Lục Hạo thu lại nụ cười hỏi.

      Chẳng có cách nào, Lương Ngữ Hinh chỉ chỉ vào bụng của mình.

      Ồ, như thế này rất ràng rồi, rốt cuộc Lục Hạo vẫn là Lục Hạo thông minh.

      “Em ở nhà đợi , mua cho em.” Dặn dò câu, bảo lên giường đợi .

      Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy! ! nhất quyết thể để người khác biết được từng làm việc này! !

      Mà khi Lục Hạo lái xe đến siêu thị trong tay cầm chiếc giỏ có đủ các loại gói bọc kích thước khác nhau đủ mọi kiểu dáng, vẫn thoát được khỏi vận số bị người khác biết được
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :